5
Tôi lấy chiếc la bàn ra khỏi túi, mũi kim đột ngột chìm xuống sau đó bắt đầu quay điên cuồng.
Mũi kim chìm xuống còn được gọi là kim chìm, nếu phá vỡ sự ngưng trệ của âm khí ở nơi này, chúng ta sẽ cảm thấy khó chịu nếu sống ở đó.
Cây kim không thể ngừng quay, nên gọi là kim quay, một chỗ thì kêu ca không ngừng, còn chỗ này thì hại người.
Tôi xoay quanh cây cột bốn góc, kim chỉ trên la bàn quay càng lúc càng nhanh, chân mày tôi cau lại vẻ mặt đầy tập trung.
Hoa Châu Quân Đình là biệt thự nổi tiếng nhất ở thành phố A. Lúc đầu, một trong những điểm nổi bật của nó là phong thủy ở đây.
Tôi nghe nói rằng một nhà phát triển bất động sản đã đặc biệt mời một bậc thầy Phong thủy từ Hồng Kông, nói rằng nơi này được bao quanh bởi núi và sông, nơi lưu trữ gió và năng lượng, và đó là một kho báu hiếm có của Phong thủy. Người ta sẽ trở nên giàu có nếu sở hữu nó, vì vậy giá của nó tăng vọt.
Vừa rồi trên đường tới đây tôi cũng có xem qua, phía đông nam có núi, tây bắc có sông uốn khúc, quả nhiên là phong thủy tốt.
Giang gia trong biệt phủ này, tà khí rất mạnh, rõ ràng có người bố trí trận pháp khác ở đây, hơn nữa người bố trí trận pháp cũng không đơn giản, bọn họ có trận pháp đôi từ thời xa xưa.
Các bạn cùng lớp vẫn đang nói chuyện vui vẻ, Giang phu nhân và Giang Hạo Ngôn đi theo tôi, giống như họ muốn nói chuyện nhưng lại sợ bị quấy rầy.
"Ừm, Kiều đại sư, còn muốn chuẩn bị cái gì sao?"
Giang phu nhân thận trọng hỏi.
Tôi lắc đầu và liếc nhìn điện thoại của mình.
"Bảo mọi người trong nhà tập trung ở gian phòng góc đông bắc trên lầu hai, phòng đó có ai ở không? Mấy ngày trước có phải chân cô ấy bị gãy không?"
Giang Hạo Ngôn thở hổn hển.
"Tôi thật ngốc, Kiều Mặc Vũ, cậu thật tuyệt vời!"
Giang phu nhân nhìn anh chằm chằm.
"Nói gì thế, phải gọi là Kiều đại sư, con trai còn nhỏ không biết gì, xin ngài chiếu cố."
Tôi liếc nhìn Giang Hạo Ngôn, người cao hơn tôi một cái đầu và gật đầu, suy nghĩ: Tại sao tôi phải quan tâm đến tên ngốc này?
Giang phu nhân dẫn chúng tôi đến cầu thang, cầu thang trong phòng khách của Giang gia cũng là một tiểu cảnh lớn, ở giữa có một bục tròn lớn, sau đó có cầu thang trái dẫn lên tầng hai.
Nhìn thấy chúng tôi đang đi lên lầu, ánh mắt của các học sinh xung quanh đều tập trung vào chúng tôi.
"Không thể nào, mẹ của Giang Hạo Ngôn mời Kiều Mặc Vũ lên phòng ngủ trên lầu”
"Vừa rồi người hầu nói với chúng ta, nghiêm cấm đi lên lầu hai. Giang phu nhân rất thích Kiều Mặc Vũ.
“Đây là sự thừa nhận chính thức về mối quan hệ của họ? Lâu Thiến Thiến thì sao?"
6
Lâu Thiến Thiến đứng trong sảnh ngước nhìn chúng tôi, lắng nghe những lời xì xào bàn tán xung quanh, cảm nhận được ánh mắt đồng tình của mọi người, cô ấy sắp phát điên lên vì ghen tị.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, mọi người nhìn về phía cửa.
"Giang chủ tịch đã trở về."
Đôi mắt của Lâu Thiến Thiến sáng lên, và cô ấy ngay lập tức chạy đến chỗ cha của Giang Hạo Ngôn, giữ lấy gấu váy của cô ấy.
“Chú Giang, cháu có chuyện muốn nói với chú. Hạo Ngôn đưa bạn gái về nên nhất quyết đòi lên tầng hai xem. Cháu biết phòng làm việc của chú ở lầu hai, người lên đó không dễ, nhưng Kiều Mặc Vũ không nghe những gì cháu nói. Điều kiện gia đình cô ấy không tốt, nhìn thấy căn nhà này cô ấy như chết lặng, không nhịn được nên nhất quyết chạy lên lầu."
Chủ tịch Giang cau mày.
"Kiều Mặc Vũ?"
Nói xong, ông ấy ngẩng đầu nhìn thấy chúng tôi ở trên lầu, lập tức sắc mặt không vui.
"Vô lý!"
Ông chủ Giang nhanh chân đuổi kịp, Lâu Thiến Thiến hào hứng theo sau.
"Đào Tình, em lung tung cái gì? Em cũng tin loại phong kiến mê tín này à, các em nữ nhân mỗi ngày không thể làm chuyện gì nghiêm túc sao?"
Chủ tịch Giang nghiêm mặt khiển trách Giang phu nhân, Giang Hạo Ngôn ngay lập tức bảo vệ mẹ mình.
"Bố, sao bố có thể nói như vậy về mẹ? Cô ấy là do dì của con giới thiệu. Bố không biết mọi thứ về nhà dì của con sao? Ngoài ra, giải Nobel năm nay đã được trao cho rối lượng tử. Mục đích của khoa học là thần học. Đó là những điều đáng kinh ngạc.”
Giang Hạo Ngôn nói rất nhiều, và khuôn mặt của Giang chủ tịch càng trở nên đen hơn.
"Đây là lý do ta cho con đi học đại học à?"
"Các người xuống dưới cho ta, cái này Kiều —— bạn học Kiều, cám ơn ngươi đã có lòng, nhưng là nhà chúng ta không cần, mời các người xuống lầu uống chén trà ăn chút điểm tâm."
Lâu Thiến Thiến đi theo phía sau và lắng nghe một lúc lâu và cô ấy hoàn toàn hiểu.
"Vậy hóa ra cô không phải bạn gái của Giang Hạo Ngôn sao? Cô đang xem Phong Thủy sao? Ha ha ha ha, cô thật nực cười. Cô bao nhiêu tuổi rồi còn làm loại chuyện này, lừa người nhà họ Giang? Kiều Mặc Vũ, cô thật sự rất dũng cảm đấy.”
"Chú và dì, đừng để bị cô ấy lừa, chúng cháu ở cùng một ký túc xá, và cháu hiểu rõ cô ấy nhất. Kiều Mặc Vũ có đầu óc tồi tệ và điểm số khá kém ở trường, cô ấy suốt ngày giao du với những ông già trong xã hội. Thậm chí lấy đồ của người khác."
Lâu Thiến Thiến đắc thắng nắm lấy cánh tay tôi.
"Kiều Mặc Vũ, đi theo tôi."
7
Điều này hơi xấu hổ.
Về cơ bản, ở vị trí của tôi, tất cả khách hàng đều do người quen cũ giới thiệu, điều này hiếm khi xảy ra. Nhưng thỉnh thoảng tôi có gặp vài trường hợp, những lúc như vậy tôi sẽ nói rõ ràng và để họ tự quyết định. Tôi quay đầu lại và nhìn Giang chủ tịch một cách chân thành.
"Cái đó gọi là ‘lời hay khó thuyết phục, lòng trắc ẩn sẽ không bao giờ vượt qua*’. Chủ tịch Giang, có duyên gặp lại”
(Nguyên văn là “好言难劝该死的鬼,慈悲不度自绝人” , ai biết câu thành ngữ này không gợi ý cho mình với)
Nói xong, tôi phất phất tay, quay đầu rời đi.
Giang phu nhân chạy đến và ôm lấy tôi.
"Không, Kiều đại sư, cô không thể từ bỏ chúng tôi! Con trai, nhanh lên—"
Giang Hạo Ngôn đứng bên cạnh tôi một cách ngu ngốc, gãi đầu, đi tới và ôm tôi.
Tình hình hiện tại là Giang phu nhân ôm eo tôi ở phía sau, còn Giang Hạo Ngôn thì ôm chặt tôi ở phía trước, người đàn ông cao 1m85 muốn bóp chết tôi trên cơ ngực săn chắc của anh ấy.
Tôi bị kẹt giữa hai người họ như một chiếc bánh quy kẹp, không thể di chuyển.
Giang Hạo Ngôn: "Mẹ, hãy nói điều gì đó tốt đẹp với cha."
Giang phu nhân gật đầu: "Giang Hồng Bảo, ly hôn đi!"
Chủ tịch Giang: ...
Tôi: ……
Các học sinh đều nhìn bộ dạng kỳ lạ của chúng tôi, Giang chủ tịch không muốn lại mất mặt nên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy thì đi lên đi."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lâu Thiến Thiến đi theo chúng tôi lên lầu, Giang chủ tịch dừng bước quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta.
"Bạn sinh viên này, mời đi xuống."
Lâu Thiến Thiến đỏ mặt, mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm, sau đó quay đầu lại khóc lóc chạy đi.
Chúng tôi không quan tâm đến cô ấy, bởi vì ngay khi tôi đi lên tầng hai, một vết máu đỏ tươi lan xuống chân tôi, thấm đẫm đôi giày thể thao trị giá 68 tệ của tôi.
8
Có một con mèo đen đang ngồi xổm dưới chân tôi, ngậm một con chim trong miệng, vẫn đang đập cánh và máu chảy ra từ miệng nó.
Giang phu nhân hét lên và bước tới đuổi con mèo đi.
"Chúa ơi, Cheese mày đang làm gì vậy, thả con chim tội nghiệp này ra."
Con mèo đen có một đôi mắt kỳ lạ, một xanh một xanh, trong veo như ngọc. Giang phu nhân đuổi nó đi, nhưng nó không phản ứng, nó chỉ dùng hai chân giữ lấy con chim nhỏ và cắn chặt hơn.
Tôi tiến vài bước về phía nó, nó ưỡn lưng, lông dựng đứng, nhe răng về phía tôi, rồi cụp đuôi bỏ chạy.
Bà Giang hốt hoảng nhìn tôi.
"Kiều đại sư, Cheese của tôi bị làm sao vậy? Bình thường nó kén ăn, trừ phi dùng đồ nhập khẩu mới ăn uống, nó chỉ ăn cá hồi cùng cá ngừ, sẽ không ăn những thứ này."
Tà linh vừa hình thành đã ảnh hưởng đến động vật trước rồi.
Tôi quay đầu liếc nhìn xuống dưới, đứng trên lầu hai có thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách.
Đông Tây Nam Bắc mỗi góc đều có một cây cột, hai bên có cầu thang kẹp một cái đài hình tròn, tọa lạc ở đông bắc, là vị trí Tấn.
Tôi chụm ngón tay và đếm, với vẻ mặt nghiêm túc.
"Trong nhà mấy người có người bố trí trận pháp phong ấn linh hồn, yêu ma ở trong đó phiêu bạt, vĩnh viễn khó tìm được lối ra, lâu ngày tà linh hội tụ, sẽ hại người."
“Là một oan hồn sao?"
Giang phu nhân tái mặt vì sợ hãi.
"Nhà ta oan hồn từ nơi nào tới, nhà ta không có người chết!"
Giang chủ tịch cười khẩy hết lần này đến lần khác.
"Vớ vẩn, càng nói càng lố. Đào Tình, dù sao em cũng tốt nghiệp trường Ivy League, loại chuyện này em có thể nghe sao?"
Nói xong, ông ấy xoa xoa mi tâm, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.
"Cô có thể cho tôi biết một cái gì đó khoa học không?"
Tôi ném cho ông ta một cái nhìn lạnh lùng.
"Nếu thêm một lần nữa tôi sẽ rời đi."
Giang phu nhân lập tức mở to mắt, vươn tay nhéo cánh tay của Giang chủ tịch, ông ấy nén giận bước đến bên cạnh.
"Tần Vị Phong, trưởng nữ của gia chủ, người mà mấy ngày trước ngã cầu thang, là trưởng nữ của nhà các người sao?"
Giang phu nhân thở hổn hển và đặt tay lên ngực.
"Kiều đại nhân, ngài thật lợi hại!"
Giang chủ tịch : "Ha ha, Hạo Ngôn đã nói với cô rồi phải không?"
Giang Hạo Ngôn không hài lòng: "Ba, con chưa bao giờ nói rằng con đã nói chuyện này ở trường cho cô ấy."
Giang chủ tịch : "Haha....” Tôi không thèm nói chuyện với ông ấy, vì vậy Giang Hạo Ngôn đưa tôi đến căn phòng ở góc đông bắc.
Bình luận facebook