1
"Kiều tiểu thư, tôi thật không biết nên cảm tạ như thế nào, thù lao đã chuyển vào thẻ của ngài, gần đây tôi từ Myanmar về mới nhận được hàng, kiểu dáng mới mẻ tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng mong cô sẽ thích?"
Chủ tịch công ty trang sức Phượng Cát cung kính trao một hộp quà nhung đỏ, tôi mở ra thì thấy một quả hồ lô màu xanh ngọc lục bảo, loại lục băng vương, trị giá ít nhất mấy trăm vạn.
Tôi gật đầu, nhận lấy hộp quà rồi thản nhiên bỏ vào cặp sách.
"Đến cổng trường thả tôi xuống là được."
Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, tôi là sinh viên năm nhất của Đại học Nam Giang và tôi cũng là hậu duệ duy nhất của thế hệ này.
Thổ sư thời cổ đại là nói đến Đại sư về Phong thủy, nhưng không phải ai làm về Phong thủy nào cũng có thể gọi là Đại sư.
Tục ngữ có câu nói: Nhất phẩm thổ sư xem sao, nhị phẩm phong sư tìm miệng nước, tam phẩm thổ sư đi khắp mặt đất.
Hầu hết những người làm về Phong thủy hiện nay đều là những bậc thầy Phong thủy bình thường.
Còn Đại sư là người có thể nắm vững nghệ thuật ngắm sao và ngắm bầu trời đã phục vụ trong Khâm Thiên Giám vào thời cổ đại và phục vụ cho hoàng đế. Ông cố của tôi là Giám sát Khâm Thiên Giám cuối cùng trong triều đại nhà Thanh.
Tôi xuống xe, vươn vai với chiếc cặp sách trên lưng, Chủ tịch Chu xuống xe tiễn tôi và nắm tay tôi đầy mong chờ.
"Kiều đại sư, lần sau có thời gian mong ngài đi thăm nhà máy rượu của ta"
"Chuyện đó nói sau."
Tôi rút tay ra, đi về phía trường học, cảm thấy đám học sinh đi ngang qua đang nhìn mình xì xào bàn tán, tôi liếc nhìn liền quay đầu lại nhìn có chuyện gì kỳ quái sao.
Đến cửa phòng ngủ, cửa vừa mở, tôi nghe giọng nói của Lâu Thiến Thiến đang khinh thường tôi.
"Xem đi! Các cậu không tin lời tớ nói lúc trước sao. Bây giờ thì tin chưa. Tớ biết lão già này. Ông ta là chủ tịch tập đoàn trang sức Phương Cát. Con gái của ông ta cũng là người của trường đại học chúng ta, thật không biết xấu hổ, ở cổng trường ôm ấp nhau như thế này. Tại sao trường học không đuổi học cô ta?"
"Trời ơi, Thiến Thiến, cậu lấy bức ảnh ở đâu vậy?"
Lâu Thiến Thiến hếch cằm lên đắc ý nói: "Bạn tớ vừa mới chụp một bức ảnh ở cổng trường gửi cho tớ. Tớ thấy xe sang đưa đón cô ta cả ngày trong khi gia đình cô ta cũng bình thường thôi. Các cậu nghĩ cô ta mặc đồ không phải hàng hiệu sao? Tớ đã quá mệt mỏi khi sống trong ký túc xá với những người kinh tởm như vậy".
Tôi mặt tối sầm bước vào ký túc xá, cất cặp đi, mọi người lập tức im bặt.
2
Chỉ có Lâu Thiến Thiến nhìn tôi một cách kỳ lạ.
"Này, cô cuối cùng đã trở lại từ công việc Part time của mình rồi à? Lần này cô nhận lại được gì vậy?”
Tôi ở trong ký túc xá, đôi khi không thể tránh khỏi việc phải ra ngoài vào ban đêm, khi bạn cùng phòng hỏi, tôi nói rằng gia đình tôi không khá giả và tôi đã đi làm thêm.
Hôm đó tôi vừa xem nhà cho một nữ giám đốc, cô ấy cảm kích tôi nên lấy một chiếc túi mới từ phòng để đồ và nhất quyết đưa cho tôi. Tôi mang nó trở lại ký túc xá và ném nó đi, chỉ là vô tình để bạn cùng phòng của tôi nhìn thấy.
Lăng Linh đi tới và chạm vào chiếc túi, hét lên một cách khoa trương.
"Trời ơi, Thiến Thiến, đến xem đi, đây có phải là chiếc túi phiên bản giới hạn mà cậu cho tớ xem ngày hôm qua không? Cậu không phải nói rằng chỉ có mười chiếc trong nước và cậu không thể mua nó sao? Kiều Mặc Vũ làm sao có thể có nó?
Lâu Thiến Thiến cười nhếch môi, cha cô ta là chủ tịch của một công ty niêm yết, gia đình giàu có và cô ta là người duy nhất trong ký túc xá khoe khoang về gia thế của mình, sao cô ta có thể thừa nhận người khác tốt hơn mình.
"Chắc là đồ giả."
Tôi gật đầu theo.
"Đúng, đúng. Nó là giả đó."
Tôi không coi trọng điều đó nhưng Lâu Thiến Thiến thì không ngừng nói.
Một vài bạn học trong trường đi mua sắm, Lâu Thiến Thiến khen chiếc túi của tôi đẹp và nhờ tôi xách hộ đồ cho cô ta. Khi chúng tôi đến gần cửa hàng sang trọng, cô ta cố tình đổ tách cà phê lên túi xách của tôi.
"Ôi trời, Mặc Vũ, tôi không cố ý. Thương hiệu này có dịch vụ khá tốt, chúng ta hãy lấy chiếc túi để giặt sạch miễn phí."
Tôi nhìn vết bẩn trên túi, trong lòng có chút xót xa, túi tốt như vậy, lại bị làm hỏng. Tôi gật đầu đồng ý mang túi đi giặt, Lâu Thiến Thiến và Lăng Linh che miệng cười.
"Cô ta không có đầu óc sao? Sau này nhân viên bán hàng bên trong bị đuổi ra ngoài, cô ta sẽ rất xấu hổ, ha ha ha."
Cả hai hả hê dắt tôi vào cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng, chờ xem tôi giở trò xấu. Thật bất ngờ, người bán hàng đã lấy chiếc túi, rót trà cho chúng tôi rất lịch sự và nói rằng chiếc túi sẽ được sửa chữa trong một tuần và yêu cầu tôi để lại địa chỉ, sau đó sẽ chuyển đến tận nhà.
"Làm sao có thể, cô có nhìn lầm không, túi này là hàng giả!"
Lâu Thiến Thiến tức giận đến mức mũi cô ta cong lên, cô ta gần như chỉ tay và mắng người bán hàng đang ngạc nhiên nhìn cô ta.
"Thưa cô, trong túi này có một con số, tháng trước chúng tôi mới bán ra, không thể là giả được."
Lần này các bạn học của tôi đều bị sốc.
"Kiều Mặc Vũ, cậu ở nhà là làm cái gì vậy?"
"Đúng vậy a, túi đắt như vậy, câu nói nhà cậu bình thường nên căn bản mình không nghĩ cậu lại có thể mua được cái túi đắt tiền như vậy a."
"Không giống như một số người, chiếc túi cậu ta mang chỉ bằng một phần nhỏ so với cậu, nhưng lúc nào cũng đem khoe nó cả ngày."
Lâu Thiến Thiến đỏ mặt, giậm chân bỏ đi.
Kể từ ngày hôm đó, cô ta nói với mọi người rằng tôi đã được người khác bao nuôi và tất cả những món quà tôi nhận được đều là của những người đàn ông đó.
3.
Tôi không buồn nói chuyện với Thiến Thiến, vì vậy tôi thay quần áo và đi ăn ở căng tin.
Giữa bữa ăn, có người ngồi đối diện tôi cùng với một đĩa cơm
Tôi ngẩng đầu lên, bạn học Giang Hạo Ngôn hai tay chống cằm, nở một nụ cười nịnh nọt với tôi.
“Kiều đại sư, vì bạn học của ngài, ngài có thể đến nhà tôi được không.”
Người sếp nữ đưa túi lần trước cho tôi là dì của Giang Hạo Ngôn, cô ấy đã kể cho tôi nghe về Giang gia và đã cầu xin tôi nhiều lần. Nhưng tôi có quy định, mỗi tháng chỉ mở một lần, hiện tại mới là giữa tháng mà đã có mấy khách xếp hàng phía sau.
Tôi lấy điện thoại ra và lướt qua bản ghi nhớ.
"Bây giờ là tháng sáu, tháng hai tới sẽ đến lượt anh."
Giang Hạo Ngôn lo lắng, gãi đầu và nắm tay tôi.
"Tôi xin ngài, đây thật sự là tình thế cấp bách."
"E hèm—Giang Hạo Ngôn, em có chuyện muốn nói với anh."
Lâu Thiến Thiến đứng phía sau, nhìn cái bắt tay của chúng tôi, đôi mắt cô ta đỏ hoe vì ghen tị. Cô ta vẫn luôn thích Giang Hạo Ngôn và mỗi ngày trong ký túc xá cô ta đều nói về điều kiện của Giang gia tốt như thế nào, Giang Hạo Ngôn xuất sắc như thế nào và hai người họ xứng đôi như thế nào, khiến chúng tôi ù tai nhưng Giang Hạo Ngôn thì không coi trọng cô tata.
Giang Hạo Ngôn cau mày sốt ruột.
"Tôi đang bận."
Thái độ của anh ta lạnh lùng, đôi mắt của Lâu Thiến Thiến ngay lập tức đỏ lên.
"Giang Hạo Ngôn, anh nhất định phải hạ thấp địa vị để thích loại người này sao? Anh có biết cô ấy cùng rất nhiều ông già ở ngoài trường không rõ ràng không. Chủ tịch Chu của Tập đoàn đá quý Phượng Cát sáng nay đã đưa cô ấy đến trường."
"Cái gì ?"
Giang Hạo Ngôn mở to mắt.
"Ông ta có thể mời được ! Tại sao tên họ Chu có thể mời được? Tôi thua ở chỗ nào?"
Học sinh xung quanh: ...
Giang Hạo Ngôn có điên không? Làm gì mà kích động đến mức này?
Tôi vùng ra khỏi tay Giang Hạo Ngôn.
"Tháng trước là sinh nhật của Chu Điềm Điềm, họ mời các bạn học của mình đến dự tiệc sinh nhật.”
Nghe tới đó, Giang Hạo Ngôn đánh mạnh vào đầu một cái.
"Chết tiệt, tại sao tôi không nghĩ ra điều đó chứ!"
Anh ta trực tiếp đứng dậy, bước lên chiếc ghế đẩu và trèo lên bàn một cách dễ dàng, chỉ với một cái vẫy tay.
"Thứ bảy tuần này là sinh nhật của tôi, xin mời đến nhà tôi dự tiệc sinh nhật, tất cả sinh viên trong khoa đều có thể đến!"
Nói xong anh cúi đầu háo hức nhìn tôi.
"Kiều đại nhân, ngài nhất định phải tới."
Các sinh viên cổ vũ và tôi gật đầu bất lực trước ánh mắt hung hăng của mọi người.
"Được."
4
Giang gia là nhà giàu nhất thành phố A. Khi đó, họ đã chi hơn 400 triệu nhân dân tệ để mua một biệt thự rộng sáu mẫu đất ở Hoa Châu Quân Đình phía đông thành phố. Lần này, Giang gia tổ chức tiệc sinh nhật cho Giang Hạo Ngôn, thậm chí còn gửi vài chiếc xe buýt đến trường đón chúng tôi.
Các sinh viên ngồi trên xe rất phấn khởi. Khi họ đến Giang gia và bước vào hội trường được trang trí sang trọng, mọi người ngay lập tức ngỡ ngàng trước ngôi nhà hoa lệ này.
"Trời ơi, chiếc đèn chùm pha lê này phải cao sáu, bảy mét, trông thật giống cung điện, Thiến Thiến, cậu đã từng đến đây chưa?"
Lâu Thiến Thiến khịt mũi đắc thắng và hất cằm lên.
Hôm nay cô ta ăn diện, trang điểm nhẹ, đeo trang sức và mặc một chiếc váy nhỏ tươm tất, giống như một con thiên nga trắng trên cao.
“ Lâu Thiến Thiến, cô đừng quá coi trọng bản thân chỉ vì Giang Hạo Ngôn thích mình. Vào nhà giàu có dễ như vậy sao? Nhà mẹ đẻ của Giang Hạo Ngôn là danh nhân ở kinh thành, bà ấy coi trọng truyền thống nhất, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác bước vào Giang gia một cách dễ dàng đâu.”
Lâu Thiến Thiến quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó bĩu môi ra vẻ ghê tởm.
"Nếu Hạo Ngôn biết chuyện gia đình bị cô lợi dụng, nhất định sẽ sai người ném cô ra khỏi cổng! Còn nữa, Kiều Mặc Vũ, hôm nay cô đang tham gia một bữa tiệc mà cô dám đi giày thể thao đến đây? Thật xấu hổ, tôi thực sự không biết cô bỏ bùa mê gì cho Giang Hạo Ngôn?"
Tôi vừa dứt lời, đám đông náo động, đám học sinh xì xào bàn tán nhìn về phía sau tôi.
"Oa, đó là mẹ của Giang Hạo Ngôn sao? Bà ấy thật quyến rũ và xinh đẹp."
Tôi quay đầu lại và thấy Giang phu nhân đang đi về phía tôi, đang nắm lấy cánh tay của Giang Hạo Ngôn
Lâu Thiến Thiến ngay lập tức thẳng lưng, đưa tay vuốt tóc và nở một nụ cười trang nghiêm và tao nhã nhất.
"Dì, cháu là Thiến Thiến lần trước cháu đến nhà dì, dì—"
Giang phu nhân đưa tay ra, lướt qua Lâu Thiến Thiến và ôm tôi thật ấm áp.
"Ồ, cháu là Kiều Đại—— Kiều Mặc Vũ phải không? Xin chào, xin chào, cuối cùng ta đã gặp cháu. Ta thực sự xin lỗi, cha của Hạo Ngôn đang trên đường trở về, xin vui lòng tha thứ cho ông ấy."
Giang phu nhân khẽ cúi người nhìn tôi, mọi người như chết lặng.
Tôi quay đầu liếc nhìn phòng khách, sàn nhà lát đá cẩm thạch, bốn góc phòng có bốn cây cột cực cao được chạm khắc theo hình dạng cột La Mã. Lúc này, khí đen tỏa ra từ cây cột đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nước da của tôi đột nhiên thay đổi.
"Trong vòng một giờ, bảo tất cả mọi người Giang gia đến gặp tôi."
Các bạn cùng lớp nhìn tôi với vẻ hoài nghi, Lâu Thiến Thiến hoàn toàn chết lặng.
"Kiều Mặc Vũ, cô đang nói những lời điên rồ gì vậy, cô có điên không?"
Giang phu nhân đẩy Lâu Thiến Thiến ra, cung kính nắm tay tôi, mặt đỏ bừng vì kích động.
"Được, ta lập tức làm."
Tôi gật đầu và đi về phía cây cột ở góc tây bắc.
Chuyến đi này là công việc khó khăn nhất mà tôi từng gặp trong sự nghiệp địa chất của mình, vì vậy tôi cần phải được trả nhiều tiền hơn!
Bình luận facebook