Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-603
Chương 604: Huấn luyện hồi phục
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phát hiện này làm Mạnh Tri Ngư cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Mặc dù cô hoàn toàn tin tưởng Phó Cẩm Hành, cũng sẵn lòng mạo hiểm cùng với hắn, nhưng không có nghĩa là thật lòng muốn chết
Nếu đằng sau cánh cửa này chính là địa ngục, cô dám đẩy ra, nhưng không muốn trơ mắt nhìn hắn mất mạng.
“Đóng cửa rồi à?” Nghe vậy, Phó Cẩm Hành cũng nhanh chóng đi tới
Hai người đóng cửa lại, tạm thời không đi lại khắp nơi mà vẫn đứng tại chỗ, quan sát bốn phía
Mấy phút sau, Phó Cẩm Hành gật đầu khẳng định: “Chắc là sau khi bà lão tên Susan kia bị bắt đi, không có ai tiếp tục quản lý tiệm thuốc này, vì vậy Mộ Kính Nhất phải phái người đến đóng cửa lại, cũng che đậy tại mắt người khác.” “Che đậy tại mắt?”
Mạnh Trị Ngư thu hồi ánh mắt, tò mò hỏi
“Đúng vậy, bởi vì Mộ Kính Nhất không biết liệu có người tới tìm chúng ta hay không
Ngộ nhỡ có người tra được nơi này chính là địa điểm cuối cùng mà chúng ta xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ tìm hiểu ngọn nguồn, phát hiện ra con đường bí mật này.” Phó Cẩm Hành thử đi về phía cửa vài bước, thính giác của hắn rất nhạy bén, lúc Mạnh Tri Ngư còn chưa nghe được gì, hắn đã cảm thấy tình hình không ổn.
“Dừng lại, tìm chỗ trốn đi.”
Hắn đưa tay ra, ngăn cô lại, không cho cô đi theo.
Đến lúc này rồi, Mạnh Tri Ngư thông minh cũng không hỏi vì sao, để tránh làm cho Phó Cẩm Hành phân tâm
May mà chỗ này mặc dù không tính là quá lớn, nhưng nếu muốn tìm một chỗ để tạm thời trốn đi thì vẫn có thể tìm được
Mạnh Tri Ngư nhìn bên cạnh một chút, tìm được một góc nhỏ, cô ngồi xổm sau một cái thùng giấy lớn, nhẹ giọng nói với Phó Cẩm Hành: “Em trốn xong rồi, anh cứ mặc kệ em, chú ý an toàn!” Hắn khẽ gật đầu, đưa tay ra hiệu với cô, bảo cô yên tâm, sau đó tiếp tục tới gần cửa
Thời gian trôi qua từng phút một, Phó Cẩm Hành di chuyển vô cùng chậm chạp.
Hai phút sau, hắn đã đi được khoảng bảy, tám mét.
Thấy một cây gậy bóng chày dựng thẳng ở góc tường, hắn không chút nghĩ ngợi cầm lên làm vũ khí
Lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng động lớn, đến Mạnh Tri Ngư cũng nghe thấy.
Cô nín thở, tim lại đập nhanh hơn.
Sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là Susan, hoặc là William?
Hay là Mộ Kính Nhất đã phát hiện bọn họ chạy từ hầm đến đây, lập tức phái người tới bao vây nơi này? Cho dù là khả năng nào đi nữa thì cũng đủ làm Mạnh Tri Ngư cảm thấy run sợ.
Cô không thể không lấy tay che miệng mũi lại, không muốn phát ra bất cứ âm thanh gi
Phó Cẩm Hành nắm chặt gậy bóng chày, hắn đứng trước cửa cuốn, vô cùng tập trung
Hắn nghe thấy rất rõ ràng, có người mở cửa từ bên ngoài.
Nói chính xác phải là đang cạy cửa.
Chẳng lẽ là...
Trong đầu lướt qua một suy nghĩ cổ quái, mặc dù vẫn chưa xác định, nhưng Phó Cẩm Hành đã mơ hồ cảm nhận được cái gì đó.
Đang nghĩ ngợi, cửa cuốn kim loại phát ra tiếng động ầm ầm, sau đó được nâng lên, có người lập tức kéo cửa tiệm thuốc ra.
“Đứng im!”
Phó Cẩm Hành giơ cây gậy bóng chày trong tay lên, đưa đến trước mặt cái bóng, dừng lại chỉ cách cổ họng đối phương mất centimet
Chỉ cần người kia bước thêm một bước, sẽ bị đánh nát cổ họng, tắt thở mà chết
Trong tiệm thuốc không bật đèn, bên ngoài cũng tối đen, chỉ có ánh sáng của đèn đường chiếu đến, tỏa ánh sáng mờ mờ
Xác định có người vào, hơn nữa còn đang đối mặt với Phó Cẩm Hành, Mạnh Tri Ngư đang núp trong bóng tối cũng cảm giác trái tim mình đang nhảy loạn xạ.
Cô không tự chủ được mà run rẩy
“Anh..
đệch, là tôi!”
Minh Duệ Viễn đang đội mũ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nên ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông đứng ở trước mặt mình không phải ai khác mà chính là Phó Cẩm Hành đã mất liên lạc mười mấy tiếng! “Minh Duệ Viễn?”
Phó Cẩm Hành cũng đã nhận ra cậu ta.
Nếu không phải xung quanh quá tối, bọn họ cũng sẽ không tưởng đối phương là kẻ thù.
“Phí lời, nếu không phải là tôi, thì mẹ nó còn có thể là ai nữa?”
Cậu ta vứt mũ xuống, dùng ngón tay đẩy cây gậy bóng chày đang ở gần trong gang tấc ra, muốn tìm công tắc điện
Nhìn ra suy nghĩ của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành vội vàng ngăn cản, nói: “Đừng bật đèn! Cậu lái xe đến à?”
“Tôi thuê một chiếc xe, đỗ ở con phố bên cạnh, sao thế?” Minh Duệ Viễn vẫn chưa biết cụ thể hai ngày này đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn thấy Phó Cẩm Hành hoàn toàn không có vấn đề gì đứng trước mặt mình, cuối cùng cậu ta cũng yên tâm.
“Đợi đã.”
Phó Cẩm Hành đưa cây gậy bóng chày trong tay cho cậu ta, trở lại tìm Mạnh Tri Ngư.
Ba người sờ soạng, rồi cùng nhau rời khỏi tiệm thuốc, cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, tránh để người khác phát hiện
Sau khi đi ra ngoài, Minh Duệ Viễn đắc ý chỉ trỏ xung quanh, kiêu ngạo nói: “Camera giám sát ở cả con đường này đều bị tối đập hết rồi, nếu không, làm sao tôi dám nghênh ngang cạy cửa ra chứ?”
Mạnh Tri Ngư ngạc nhiên: “Sao cậu đập vỡ hết được??”.
Cậu ta ngẩn ra, hình như cảm thấy câu hỏi này rất ngớ ngẩn: “Đương nhiên là dùng đá đập rồi, đồ thì tiện tay vớ lấy, chẳng lẽ tôi còn có thể mang theo dụng cụ gây án à?”
Mạnh Tri Ngư: “...” “Đừng lề mề nữa, mau rời khỏi đây đi! Còn lề mề thì Mộ Kính Nhất sẽ phát hiện ra!”
Phó Cẩm Hành hạ thấp giọng, sốt ruột giục
“Mộ Kính Nhất? Quả nhiên là hắn! Biết ngay không phải thứ tốt đẹp gì mà!” Vừa nghe được cái tên này, Minh Duệ Viễn lẩm bẩm
Đợi Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư đều ngồi vào xe rồi, cậu ta không chút chậm trễ mà nhanh chóng khởi động xe
Xác định sau lưng không có ai đuổi theo, lúc này vẻ mặt Phó Cẩm Hành mới thả lỏng một chút.
Nhưng hắn vẫn còn một chút nghi ngờ đối với Minh Duệ Viễn
Cho dù bọn họ đã sớm biết địa chỉ tiệm thuốc, cũng hẹn gặp nhau ở đó, nhưng tại sao Minh Duệ Viễn lại xuất hiện ở chỗ này vào lúc nửa đêm, còn đập camera giám sát, cạy cửa lẻn vào? “Sao cậu biết chúng tôi ở bên trong?” Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi
Chuyện quá khẩn cấp, Mộ Kính Nhất chắc chắn là kẻ thù, nhưng Minh Duệ Viễn cũng chưa hẳn đã là bạn, không thể không đề phòng
“Sao tôi biết anh đang ở bên trong được? Tôi chỉ nghe nói, có thể đi thẳng từ tiệm thuốc đến một quán bar! Trước đó tôi còn đặc biệt chạy đến quán bar kia để điều tra địa hình, mẹ kiếp, suýt nữa mất mẹ nó mạng!” Minh Duệ Viễn vừa lái xe, vừa bực bội nói.
“Cậu nói, cậu cũng biết Mộ Kính Nhất?”
Phó Cẩm Hành nhớ ra hình như vừa rồi cậu ta cũng nhắc tới cái tên này, lại nghe nói Minh Duệ Viễn dám xông vào quán bar của Mộ Kính Nhất một mình, hắn càng thêm nghi ngờ.
“Tôi không chỉ biết, mà còn gặp được hắn đấy!” Sau đó, Minh Duệ Viễn tức giận kể hết mọi chuyện cho Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư nghe.
Đương nhiên, để thể hiện sự uy phong sáng suốt của mình, cậu ta đã chém gió chuyện đánh nhau với William, chỉ muốn biến mình thành một anh hùng dũng cảm xâm nhập vào hang ổ kẻ ác
“Còn nữa, nếu không phải vì đi cứu hai người, sao tôi có thể để cho đứa con gái mê trai kia giở trò với tôi à? Đầu lưỡi cô ta sắp đưa vào trong miệng tôi đến nơi rồi!” Nghĩ tới đây, Minh Duệ Viễn vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài, hậm hực nhổ nước bọt.
“Phụt!”
Mạnh Tri Ngư ngồi ở sau thật sự không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Nhưng cô lập tức ý thức được dường như mình như vậy là không hay, vì vậy vội vàng lấy tay bịt miệng lại, thấp giọng ho vài tiếng, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ
“Chị còn cười à!”
Dù sao Minh Duệ Viễn vẫn còn nhỏ, da mặt cũng mỏng, bị mất mặt trước người mình yêu, đương nhiên cậu ta không chịu nổi, tức giận bấm còi inh ỏi.
“Nhỏ tiếng thôi!” Phó Cẩm Hành cảnh giác nhìn ra bên ngoài, mặc dù bọn họ đã trốn ra ngoài rồi, nhưng dù sao nơi đây vẫn là địa bàn của hai anh em Mộ Kính Nhất và Rand, một khi bọn họ phát hiện chuyện bất thường sẽ lập tức đuổi theo
“Này, thật là lạ, không phải anh vẫn luôn ghê gớm lắm sao, sao vừa ra nước ngoài đã giống như con rùa rụt cổ thể
Đúng rồi, hai người bị bắt đến đâu thế, nếu không phải điện thoại của chị bị rơi ra khỏi túi áo Mộ Kính Nhất, tôi cũng không chắc chắn được là đã xảy ra chuyện.”
Minh Duệ Viễn chế giễu Phó Cẩm Hành, sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía Mạnh Tri Ngư
Trong bóng đêm, trong xe không bật đèn mà ánh mắt cậu ta lại có chút phức tạp
Vì cô gái này, vì con gái của cô gái này mà cậu ta đã đứng trên cùng một chiến tuyến với chồng của cô, thực sự không thể tưởng tượng nổi
Minh Duệ Viễn cũng không hiểu, tại sao cậu ta lại đi cứu Phó Cẩm Hành, chẳng phải mình chỉ mong hắn chết sớm một chút à? Tình huống phức tạp như vậy, đối với Minh Duệ Viễn mà nói, trước giờ chưa từng có
“Làm sao cậu biết đó là điện thoại của tôi?” Mạnh Tri Ngư hoang mang, đúng là điện thoại của cô và Phó Cẩm Hành đã bị đàn em của Mộ Kính Nhất tịch thu, còn đem đi đâu thì căn bản cô không biết
“Xì, bỏ đi bỏ đi, đến sân bay trước đã!” Minh Duệ Viễn không muốn phí lời với cô, khoát tay, liền mở bản đồ trực tuyến ra, định tìm đường ra sân bay.
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại trầm giọng nói: “Ra sân bay cái gì, quay về khách sạn!”
“Kéttttt...”
Lốp xe ma sát cực mạnh với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai trên con đường yên tĩnh này.
Phía trên có nhà có ánh đèn sáng lên, hình như định nhìn xem có chuyện gì
“Anh điên rồi à? Bây giờ còn không nhanh chóng rời khỏi nơi này, anh không muốn sống nữa à? Tôi đã gặp cái tên Mộ Kinh Nhất kia rồi, bên cạnh hắn toàn là lính đánh thuê, biết cái gì gọi là lính đánh thuê không? Là những kẻ giết người không ghê tay đấy!”
Minh Duệ Viễn thở hổn hển nói, đâm vào vô lăng.
“Tôi vẫn chưa biết loại thuốc bị đưa vào cơ thể Tỉnh Tỉnh là gì, nếu bây giờ trở về, chuyến đi này thành vô ích rồi
Minh Duệ Viễn, tôi cám ơn cậu đã kịp thời chạy đến, từ giờ trở đi, chuyện này không liên quan gì với cậu nữa, cậu lập tức ra sân bay, đi chuyến bay sớm nhất quay về Trung Hải, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.” Phó Cẩm Hành biết rõ, tình huống này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mình, nếu như Minh Duệ Viễn đã sợ hãi, hơn nữa với tính cách bốc đồng, nếu tiếp tục ở lại nơi đây thì chỉ sợ cũng không có ý nghĩa gì nữa
Huống hồ nếu như cậu ta có thể bảo vệ mình, nói không chừng trong thời khắc mấu chốt, còn có thể có hành động bất ngờ mà hữu ích giống như vừa rồi
“Anh nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là không liên quan gì đến tôi nữa, cái gì gọi là coi như không có chuyện gì xảy ra? Tôi đã sớm nói rồi, tôi không hạ độc, anh cứ khăng khăng là tôi, vậy được, tôi phải ở lại để chứng minh sự trong sạch của mình!”
Minh Duệ Viễn bị chọc tức, ngực cậu ta phập phồng lên xuống, không nói gì nữa mà lại khởi động xe, tìm đường về khách sạn
Phó Cẩm Hành cau mày, không biết phải thế nào mới có thể thuyết phục được cậu ta
“Được rồi, chúng ta đừng chia ra nữa, cứ ở cùng nhau đi, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, so với việc tách ra thì đi cùng nhau vẫn tốt hơn nhiều!” Cuối cùng, Mạnh Tri Ngư dứt khoát nói.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù cô hoàn toàn tin tưởng Phó Cẩm Hành, cũng sẵn lòng mạo hiểm cùng với hắn, nhưng không có nghĩa là thật lòng muốn chết
Nếu đằng sau cánh cửa này chính là địa ngục, cô dám đẩy ra, nhưng không muốn trơ mắt nhìn hắn mất mạng.
“Đóng cửa rồi à?” Nghe vậy, Phó Cẩm Hành cũng nhanh chóng đi tới
Hai người đóng cửa lại, tạm thời không đi lại khắp nơi mà vẫn đứng tại chỗ, quan sát bốn phía
Mấy phút sau, Phó Cẩm Hành gật đầu khẳng định: “Chắc là sau khi bà lão tên Susan kia bị bắt đi, không có ai tiếp tục quản lý tiệm thuốc này, vì vậy Mộ Kính Nhất phải phái người đến đóng cửa lại, cũng che đậy tại mắt người khác.” “Che đậy tại mắt?”
Mạnh Trị Ngư thu hồi ánh mắt, tò mò hỏi
“Đúng vậy, bởi vì Mộ Kính Nhất không biết liệu có người tới tìm chúng ta hay không
Ngộ nhỡ có người tra được nơi này chính là địa điểm cuối cùng mà chúng ta xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ tìm hiểu ngọn nguồn, phát hiện ra con đường bí mật này.” Phó Cẩm Hành thử đi về phía cửa vài bước, thính giác của hắn rất nhạy bén, lúc Mạnh Tri Ngư còn chưa nghe được gì, hắn đã cảm thấy tình hình không ổn.
“Dừng lại, tìm chỗ trốn đi.”
Hắn đưa tay ra, ngăn cô lại, không cho cô đi theo.
Đến lúc này rồi, Mạnh Tri Ngư thông minh cũng không hỏi vì sao, để tránh làm cho Phó Cẩm Hành phân tâm
May mà chỗ này mặc dù không tính là quá lớn, nhưng nếu muốn tìm một chỗ để tạm thời trốn đi thì vẫn có thể tìm được
Mạnh Tri Ngư nhìn bên cạnh một chút, tìm được một góc nhỏ, cô ngồi xổm sau một cái thùng giấy lớn, nhẹ giọng nói với Phó Cẩm Hành: “Em trốn xong rồi, anh cứ mặc kệ em, chú ý an toàn!” Hắn khẽ gật đầu, đưa tay ra hiệu với cô, bảo cô yên tâm, sau đó tiếp tục tới gần cửa
Thời gian trôi qua từng phút một, Phó Cẩm Hành di chuyển vô cùng chậm chạp.
Hai phút sau, hắn đã đi được khoảng bảy, tám mét.
Thấy một cây gậy bóng chày dựng thẳng ở góc tường, hắn không chút nghĩ ngợi cầm lên làm vũ khí
Lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng động lớn, đến Mạnh Tri Ngư cũng nghe thấy.
Cô nín thở, tim lại đập nhanh hơn.
Sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là Susan, hoặc là William?
Hay là Mộ Kính Nhất đã phát hiện bọn họ chạy từ hầm đến đây, lập tức phái người tới bao vây nơi này? Cho dù là khả năng nào đi nữa thì cũng đủ làm Mạnh Tri Ngư cảm thấy run sợ.
Cô không thể không lấy tay che miệng mũi lại, không muốn phát ra bất cứ âm thanh gi
Phó Cẩm Hành nắm chặt gậy bóng chày, hắn đứng trước cửa cuốn, vô cùng tập trung
Hắn nghe thấy rất rõ ràng, có người mở cửa từ bên ngoài.
Nói chính xác phải là đang cạy cửa.
Chẳng lẽ là...
Trong đầu lướt qua một suy nghĩ cổ quái, mặc dù vẫn chưa xác định, nhưng Phó Cẩm Hành đã mơ hồ cảm nhận được cái gì đó.
Đang nghĩ ngợi, cửa cuốn kim loại phát ra tiếng động ầm ầm, sau đó được nâng lên, có người lập tức kéo cửa tiệm thuốc ra.
“Đứng im!”
Phó Cẩm Hành giơ cây gậy bóng chày trong tay lên, đưa đến trước mặt cái bóng, dừng lại chỉ cách cổ họng đối phương mất centimet
Chỉ cần người kia bước thêm một bước, sẽ bị đánh nát cổ họng, tắt thở mà chết
Trong tiệm thuốc không bật đèn, bên ngoài cũng tối đen, chỉ có ánh sáng của đèn đường chiếu đến, tỏa ánh sáng mờ mờ
Xác định có người vào, hơn nữa còn đang đối mặt với Phó Cẩm Hành, Mạnh Tri Ngư đang núp trong bóng tối cũng cảm giác trái tim mình đang nhảy loạn xạ.
Cô không tự chủ được mà run rẩy
“Anh..
đệch, là tôi!”
Minh Duệ Viễn đang đội mũ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nên ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông đứng ở trước mặt mình không phải ai khác mà chính là Phó Cẩm Hành đã mất liên lạc mười mấy tiếng! “Minh Duệ Viễn?”
Phó Cẩm Hành cũng đã nhận ra cậu ta.
Nếu không phải xung quanh quá tối, bọn họ cũng sẽ không tưởng đối phương là kẻ thù.
“Phí lời, nếu không phải là tôi, thì mẹ nó còn có thể là ai nữa?”
Cậu ta vứt mũ xuống, dùng ngón tay đẩy cây gậy bóng chày đang ở gần trong gang tấc ra, muốn tìm công tắc điện
Nhìn ra suy nghĩ của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành vội vàng ngăn cản, nói: “Đừng bật đèn! Cậu lái xe đến à?”
“Tôi thuê một chiếc xe, đỗ ở con phố bên cạnh, sao thế?” Minh Duệ Viễn vẫn chưa biết cụ thể hai ngày này đã xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn thấy Phó Cẩm Hành hoàn toàn không có vấn đề gì đứng trước mặt mình, cuối cùng cậu ta cũng yên tâm.
“Đợi đã.”
Phó Cẩm Hành đưa cây gậy bóng chày trong tay cho cậu ta, trở lại tìm Mạnh Tri Ngư.
Ba người sờ soạng, rồi cùng nhau rời khỏi tiệm thuốc, cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng, tránh để người khác phát hiện
Sau khi đi ra ngoài, Minh Duệ Viễn đắc ý chỉ trỏ xung quanh, kiêu ngạo nói: “Camera giám sát ở cả con đường này đều bị tối đập hết rồi, nếu không, làm sao tôi dám nghênh ngang cạy cửa ra chứ?”
Mạnh Tri Ngư ngạc nhiên: “Sao cậu đập vỡ hết được??”.
Cậu ta ngẩn ra, hình như cảm thấy câu hỏi này rất ngớ ngẩn: “Đương nhiên là dùng đá đập rồi, đồ thì tiện tay vớ lấy, chẳng lẽ tôi còn có thể mang theo dụng cụ gây án à?”
Mạnh Tri Ngư: “...” “Đừng lề mề nữa, mau rời khỏi đây đi! Còn lề mề thì Mộ Kính Nhất sẽ phát hiện ra!”
Phó Cẩm Hành hạ thấp giọng, sốt ruột giục
“Mộ Kính Nhất? Quả nhiên là hắn! Biết ngay không phải thứ tốt đẹp gì mà!” Vừa nghe được cái tên này, Minh Duệ Viễn lẩm bẩm
Đợi Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư đều ngồi vào xe rồi, cậu ta không chút chậm trễ mà nhanh chóng khởi động xe
Xác định sau lưng không có ai đuổi theo, lúc này vẻ mặt Phó Cẩm Hành mới thả lỏng một chút.
Nhưng hắn vẫn còn một chút nghi ngờ đối với Minh Duệ Viễn
Cho dù bọn họ đã sớm biết địa chỉ tiệm thuốc, cũng hẹn gặp nhau ở đó, nhưng tại sao Minh Duệ Viễn lại xuất hiện ở chỗ này vào lúc nửa đêm, còn đập camera giám sát, cạy cửa lẻn vào? “Sao cậu biết chúng tôi ở bên trong?” Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi
Chuyện quá khẩn cấp, Mộ Kính Nhất chắc chắn là kẻ thù, nhưng Minh Duệ Viễn cũng chưa hẳn đã là bạn, không thể không đề phòng
“Sao tôi biết anh đang ở bên trong được? Tôi chỉ nghe nói, có thể đi thẳng từ tiệm thuốc đến một quán bar! Trước đó tôi còn đặc biệt chạy đến quán bar kia để điều tra địa hình, mẹ kiếp, suýt nữa mất mẹ nó mạng!” Minh Duệ Viễn vừa lái xe, vừa bực bội nói.
“Cậu nói, cậu cũng biết Mộ Kính Nhất?”
Phó Cẩm Hành nhớ ra hình như vừa rồi cậu ta cũng nhắc tới cái tên này, lại nghe nói Minh Duệ Viễn dám xông vào quán bar của Mộ Kính Nhất một mình, hắn càng thêm nghi ngờ.
“Tôi không chỉ biết, mà còn gặp được hắn đấy!” Sau đó, Minh Duệ Viễn tức giận kể hết mọi chuyện cho Phó Cẩm Hành và Mạnh Tri Ngư nghe.
Đương nhiên, để thể hiện sự uy phong sáng suốt của mình, cậu ta đã chém gió chuyện đánh nhau với William, chỉ muốn biến mình thành một anh hùng dũng cảm xâm nhập vào hang ổ kẻ ác
“Còn nữa, nếu không phải vì đi cứu hai người, sao tôi có thể để cho đứa con gái mê trai kia giở trò với tôi à? Đầu lưỡi cô ta sắp đưa vào trong miệng tôi đến nơi rồi!” Nghĩ tới đây, Minh Duệ Viễn vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài, hậm hực nhổ nước bọt.
“Phụt!”
Mạnh Tri Ngư ngồi ở sau thật sự không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Nhưng cô lập tức ý thức được dường như mình như vậy là không hay, vì vậy vội vàng lấy tay bịt miệng lại, thấp giọng ho vài tiếng, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ
“Chị còn cười à!”
Dù sao Minh Duệ Viễn vẫn còn nhỏ, da mặt cũng mỏng, bị mất mặt trước người mình yêu, đương nhiên cậu ta không chịu nổi, tức giận bấm còi inh ỏi.
“Nhỏ tiếng thôi!” Phó Cẩm Hành cảnh giác nhìn ra bên ngoài, mặc dù bọn họ đã trốn ra ngoài rồi, nhưng dù sao nơi đây vẫn là địa bàn của hai anh em Mộ Kính Nhất và Rand, một khi bọn họ phát hiện chuyện bất thường sẽ lập tức đuổi theo
“Này, thật là lạ, không phải anh vẫn luôn ghê gớm lắm sao, sao vừa ra nước ngoài đã giống như con rùa rụt cổ thể
Đúng rồi, hai người bị bắt đến đâu thế, nếu không phải điện thoại của chị bị rơi ra khỏi túi áo Mộ Kính Nhất, tôi cũng không chắc chắn được là đã xảy ra chuyện.”
Minh Duệ Viễn chế giễu Phó Cẩm Hành, sau đó xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía Mạnh Tri Ngư
Trong bóng đêm, trong xe không bật đèn mà ánh mắt cậu ta lại có chút phức tạp
Vì cô gái này, vì con gái của cô gái này mà cậu ta đã đứng trên cùng một chiến tuyến với chồng của cô, thực sự không thể tưởng tượng nổi
Minh Duệ Viễn cũng không hiểu, tại sao cậu ta lại đi cứu Phó Cẩm Hành, chẳng phải mình chỉ mong hắn chết sớm một chút à? Tình huống phức tạp như vậy, đối với Minh Duệ Viễn mà nói, trước giờ chưa từng có
“Làm sao cậu biết đó là điện thoại của tôi?” Mạnh Tri Ngư hoang mang, đúng là điện thoại của cô và Phó Cẩm Hành đã bị đàn em của Mộ Kính Nhất tịch thu, còn đem đi đâu thì căn bản cô không biết
“Xì, bỏ đi bỏ đi, đến sân bay trước đã!” Minh Duệ Viễn không muốn phí lời với cô, khoát tay, liền mở bản đồ trực tuyến ra, định tìm đường ra sân bay.
Ai ngờ Phó Cẩm Hành lại trầm giọng nói: “Ra sân bay cái gì, quay về khách sạn!”
“Kéttttt...”
Lốp xe ma sát cực mạnh với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai trên con đường yên tĩnh này.
Phía trên có nhà có ánh đèn sáng lên, hình như định nhìn xem có chuyện gì
“Anh điên rồi à? Bây giờ còn không nhanh chóng rời khỏi nơi này, anh không muốn sống nữa à? Tôi đã gặp cái tên Mộ Kinh Nhất kia rồi, bên cạnh hắn toàn là lính đánh thuê, biết cái gì gọi là lính đánh thuê không? Là những kẻ giết người không ghê tay đấy!”
Minh Duệ Viễn thở hổn hển nói, đâm vào vô lăng.
“Tôi vẫn chưa biết loại thuốc bị đưa vào cơ thể Tỉnh Tỉnh là gì, nếu bây giờ trở về, chuyến đi này thành vô ích rồi
Minh Duệ Viễn, tôi cám ơn cậu đã kịp thời chạy đến, từ giờ trở đi, chuyện này không liên quan gì với cậu nữa, cậu lập tức ra sân bay, đi chuyến bay sớm nhất quay về Trung Hải, coi như chưa xảy ra chuyện gì cả.” Phó Cẩm Hành biết rõ, tình huống này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mình, nếu như Minh Duệ Viễn đã sợ hãi, hơn nữa với tính cách bốc đồng, nếu tiếp tục ở lại nơi đây thì chỉ sợ cũng không có ý nghĩa gì nữa
Huống hồ nếu như cậu ta có thể bảo vệ mình, nói không chừng trong thời khắc mấu chốt, còn có thể có hành động bất ngờ mà hữu ích giống như vừa rồi
“Anh nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là không liên quan gì đến tôi nữa, cái gì gọi là coi như không có chuyện gì xảy ra? Tôi đã sớm nói rồi, tôi không hạ độc, anh cứ khăng khăng là tôi, vậy được, tôi phải ở lại để chứng minh sự trong sạch của mình!”
Minh Duệ Viễn bị chọc tức, ngực cậu ta phập phồng lên xuống, không nói gì nữa mà lại khởi động xe, tìm đường về khách sạn
Phó Cẩm Hành cau mày, không biết phải thế nào mới có thể thuyết phục được cậu ta
“Được rồi, chúng ta đừng chia ra nữa, cứ ở cùng nhau đi, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, so với việc tách ra thì đi cùng nhau vẫn tốt hơn nhiều!” Cuối cùng, Mạnh Tri Ngư dứt khoát nói.