• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (1 Viewer)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-537

Chương 538: Nắm giữ quyền chủ động




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83361.png

Xem ảnh 2
83361_2.png
Dù sao, năm đó vì tương lai của mình mà Mai Lan đã nhẫn tâm giết chết con của bà ta và Minh Đạt.



Thù này ông ta nhất định phải báo



Món nợ này, ông ta cũng nhất định phải đòi lại.



Thấy sắp thành công, nhưng Minh Đạt lại đồng ý thả đồng ý ra đổi lấy Minh Duệ Viễn, chuyện này làm Phó Cẩm Hành không thể không sinh lòng đề phòng, sợ trong này có bẫy.



Tuy nói như vậy, nhưng đương nhiên hắn cũng sẽ không phản đối: “Một mạng đổi một mạng, nghe ra thì đúng là rất công bằng.” Dừng lại mấy giây, Phó Cẩm Hành lại mở miệng: “Nhưng mà tôi lại cảm thấy, nếu như cứ mãi bị ông dắt mũi, thật sự không dám bảo đảm” Minh Đạt hơi ngẩn ra, có chút tức giận: “Phó Cẩm Hành, cậu đừng có giẫm lên mặt mũi tôi! Lúc nào tôi cũng có thể giết người đàn bà này, tôi xem sau này cậu còn làm con trai hiếu thuận thế nào nữa!”



Phó Cẩm Hành cười nhạt: “Người đàn bà đó không chỉ là mẹ tôi, cũng là người tình cũ của ông, nếu như ông thật sự có thể ra tay độc ác, tôi cũng chẳng còn cách nào cả.”



Thấy hắn chẳng hề sợ hãi, Minh Đạt nhất thời cứng họng



Bây giờ ông ta vẫn chưa thể dứt bỏ con cờ Minh Duệ Tư này, nhưng Minh Đạt cũng vô cùng rõ ràng tâm ý của Minh Duệ Tư



Nếu như Minh Duệ Viễn xảy ra chuyện, Minh Duệ Tư cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng, như vậy thì mười mấy năm cố gắng đều đổ sông đổ biển hết



Cho nên vào giờ phút này, đối với Minh Đạt mà nói, cho dù là tiến một bước hay lùi một bước thì đều phải trả giá



Giống như một người đói bụng lưng dính vào ngực, cầm một củ khoai lang nướng, không ăn sẽ chết đói, nhưng ăn sẽ phỏng tay



“Xem ra tôi đã xem thường cậu rồi!” Minh Đạt căm hận nói một câu, trong giọng nói đầy sự bất đắc dĩ.



“Thời gian và địa điểm cứ để tôi suy nghĩ xong sau đó thông báo cho ông đi



Ông Minh, tôi ngưỡng mộ ông đã lâu, cứ nghĩ đến chuyện có thể nhanh chóng gặp ông, trong lòng tôi vô cùng kích động.”



Phó Cẩm Hành thong thả ung dung nói xong mấy câu này, không dài dòng nữa, trực tiếp cúp điện thoại



Bây giờ người vội vàng không phải là hắn, mà là Minh Đạt và Minh Duệ Tư.



Sau khi xác định được điểm này, tâm trạng Phó Cẩm Hành lập tức thư thái hơn hẳn



Còn về chuyện liệu Mai Lan có chịu nỗi đau da thịt không, hắn cảm thấy, cho dù Minh Đạt nhân cơ hội khiến bà ta chịu đau khổ thì đó cũng là bà ta tự làm tự chịu.



Đó dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ vô tội, bà ta là mẹ ruột của đứa bé mà lại vì cái gọi là tương lai và danh tiếng mà có thể ra tay độc ác như vậy



Cho dù mình là con trai của Mai Lan, Phó Cẩm Hành vẫn không thể không có thành kiến được.



Cho nên, mặc dù hắn sẽ cứu Mai Lan ra, nhưng cũng muốn để bà ta trả giá nhất định về chuyện mình đã làm.



Con người sống trên đời, sai chính là sai, sai thì phải chịu trừng phạt



“Bọn họ đồng ý thả người rồi à?” Hà Tư Ca không có khẩu vị gì, chỉ uống một bát canh rồi vội vàng đi qua đây hỏi



Cô nhìn thấy Phó Cẩm Hành cầm điện thoại, chắc là vừa nói chuyện xong



“Minh Đạt nói dùng mẹ anh để đổi Minh Duệ Viễn, anh đồng ý rồi.” Hắn trả lời.



Cuối cùng Hà Tư Ca cũng thở phào nhẹ nhõm.



Cô vừa lo lắng cho Mai Lan, vừa phiền muộn vì nhốt Minh Duệ Viễn ở trong nhà, bây giờ đã có kết quả, Hà Tư Ca thầm nghĩ, không bằng hai bên đều thả người, chuyện này chấm dứt tại đây.



Đáng tiếc là cô nghĩ quá đơn giản



“Minh Đạt sẽ không cam tâm đâu, chuyện này có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, mà chúng ta không thể lần nào cũng lợi dụng Minh Duệ Viễn để đổi lấy mẹ anh được, như vậy quá không thực tế.” Phó Cẩm Hành nhìn nhận vô cùng thông suốt, tình hình trước mắt, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó



Nếu như có thể, hắn cũng không muốn kéo người khác vào



“Đổi người về đã rồi hãy nói



Em đi xem A Viễn thế nào, cậu ta không ăn không uống, lại không thể cử động, em sợ cậu ta sẽ xảy ra chuyện.”



Hà Tư Ca bất đắc dĩ nói một câu, đi lên tầng.



Cô đẩy cửa phòng dành cho khách ra, thấy ngay Minh Duệ Viễn đang giãy giụa, muốn rút tay ra khỏi cái còng



Nhưng phần viền của cái còng vô cùng sắc bén, cậu ta không thể rút tay ra, ngược lại còn cọ xát khiến cổ tay vừa đỏ vừa sưng



“Đừng vật lộn nữa! Cậu không mở ra được đâu, đây không phải là còng tay bình thường, tôi đã hỏi rồi.” Thấy vậy, Hà Tư Ca đi vội đến, ấn vai Minh Duệ Viễn, nói nhanh



Cậu ta tức giận mắng một câu, lúc này mới ngẩng đầu lên



Minh Duệ Viễn nhìn thẳng vào mắt Hà Tư Ca, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bướng bỉnh ngang ngược



“Chị, chị mở ra giúp tôi đi! Chị yên tâm, tôi sẽ đi cầu xin anh cả tôi, trước giờ anh ấy thương tôi nhất!” Cậu ta khẩn cầu



Hà Tư Ca không dao động: “Cậu..



thủ đoạn của anh cả cậu, tôi từng thấy rõ rồi, tôi tin cậu, nhưng tôi không tin hắn.” Nghe lời này, cuối cùng Minh Duệ Viễn cũng hết hy vọng.



Cậu ta không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nằm ở trên giường.



Hà Tư Ca mang một bát canh đến, còn có một tuýp thuốc bôi ngoài da.



Cô cẩn thận bôi thuốc tiêu viêm lên cổ tay Minh Duệ Viễn, cả quá trình cậu ta đều hờ hững, không nói cám ơn, nhưng cũng không kháng cự.



Bôi xong thuốc rồi, Hà Tư Ca lại bê bát canh lên, múc một thìa đưa đến miệng Minh Duệ Viễn.



“Môi cậu bị tróc da rồi, ít nhiều cũng uống một chút đi, nghe lời.”



Cô có chút không đành lòng, lại đưa thìa canh về phía trước.



“Tôi không uống, trừ phi chị mở khóa cho tôi, để tôi tự uống.” Minh Duệ Viễn bướng bỉnh nói



“Vậy thì không thể” Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi từ chối ngay yêu cầu của cậu ta



Tên nhóc này lanh lẹ như con khỉ, nếu như thật sự mở khóa cho cậu ta, còn không biết sẽ chạy như một làn khói đi đâu nữa



Vào thời khắc mấu chốt này, Hà Tư Ca không thể làm ra chuyện ảnh hưởng đến toàn cục.



“Chị nghe lời anh ta như vậy, chị yêu anh ta đến thế sao? Vì anh ta, chị thậm chí còn làm hại tôi, lừa tôi!” Minh Duệ Viễn tức giận dùng hai chân đạp giường, gầm lên.



Rơi vào trong tay Phó Cẩm Hành không phải là chuyện khiến cậu ta tức giận nhất.



Điều khiến cậu ta tức giận nhất chính là ngay cả Hà Tư Ca cũng tham gia vào, cùng gài bẫy mình.



“Đúng, tôi nghe lời anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy! Anh ấy là chồng tôi, cha của con tôi, bây giờ chúng tôi gặp phiền phức lớn như vậy, tôi không đứng ở bên anh ấy, chẳng lẽ đứng bên cậu à? Tại sao tôi phải hại cậu, lừa cậu, đó là vì người thân của cậu đang ép chúng tôi, nhà họ Minh mới là kẻ đầu sỏ!”



Cô vốn dĩ vẫn có chút áy náy với Minh Duệ Viễn, nhưng bị cậu ta gầm lên như vậy, Hà Tư Ca cũng tức giận.



Cô đặt bát canh xuống, quay mặt đi chỗ khác, cố nén sự tức giận trong lòng.



“Chị, liệu chị có vì tôi là người nhà họ Minh mà ghét tôi không?”



Không biết qua bao lâu, một giọng điệu mang vẻ rụt rè vang lên, cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng



Hà Tư Ca không biết trả lời vấn đề này như thế nào.



Cô rõ hơn ai hết, Minh Duệ Viễn không phải là người nhà họ Minh, cậu ta chỉ là một đứa bé đáng thương không biết cha mình là ai, một đứa trẻ vốn không nên xuất hiện trên thế giới này.



Sự tồn tại của cậu ta mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc nhở mẹ cậu ta về tất cả những đau khổ đã phải chịu đựng.



“Tôi không biết.” Hà Tư Ca cúi đầu xuống, cảm thấy cay mũi



Thật ra có thông cảm với cảnh ngộ của mẹ con bọn họ hơn ai hết, nhưng thông cảm thì thông cảm, từ giờ phút Minh Duệ Tư đưa ra lựa chọn thì cũng là lúc quyết định bi kịch bây giờ rồi.



“Chị, chị đút cho tôi, tôi uống là được chứ gì.” Cuối cùng trên mặt Minh Duệ Viễn cũng xuất hiện vẻ mặt mà một thiếu niên mười sáu tuổi nên có, có chút yếu ớt, có chút bướng bỉnh, còn có chút lấy lòng sau khi gây rối.



Thấy cậu ta như vậy, Hà Tư Ca mềm lòng.



Cô lại bê bát canh kia lên, sờ thử, vẫn chưa bị nguội, lúc này cô mới đút từng thìa cho Minh Duệ Viễn.



Quả nhiên cậu ta rất nghe lời, uống hết, còn liếm môi tỏ vẻ uống chưa đã.



“Ngon quá.”



Hà Tư Ca còn đút cho cậu ta miếng sườn ở đáy bát, có lẽ là Minh Duệ Viễn đói rồi, cậu ta nhanh chóng nuốt xuống, rồi nhả xương ra.



“Tôi múc cho cậu bát nữa.”



Thấy cậu ta như vậy, tâm tình Hà Tư Ca có chút phức tạp, muốn mượn cớ rời đi.



Ai ngờ Minh Duệ Viễn vội vàng ngăn cản nói: “Chị, tôi không uống nữa, chị đừng đi, ở lại nói chuyện với tôi đi.” Mấy tiếng trước, cậu ta luôn nghĩ cách để chạy trốn, thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh



Bây giờ Minh Duệ Viễn hoàn toàn từ bỏ cái suy nghĩ này rồi, cảm thấy nằm một mình trên giường không thể cử động thật sự là quá nhàm chán



“Rốt cuộc lúc nào ba và anh cả tôi mới đến đổi tối về?” Cậu ta cọ đầu vào gối, có chút mong đợi hỏi.



Đối với vấn đề này, Hà Tư Ca cũng rất muốn biết câu trả lời.



Cô chỉ có thể nói thật: “Không biết



Tôi không lừa cậu.” “Được rồi.” Minh Duệ Viễn tặc lưỡi, đột nhiên lại mở miệng nói: “Chị, chúng ta trao đổi bí mật đi, chính là bí mật thật sự, không nói cho người khác biệt ấy.”



Hà Tư Ca ngẩn ra, sau bật cười nói: “Tôi không có bí mật gì có thể trao đổi với cậu cả.”



“Không thể nào!”



Minh Duệ Viễn nghiêm túc phản bác: “Ai cũng có bí mật, chỉ là có muốn nói hay không thôi



Tôi cũng không muốn nói cho người khác biết, tôi chỉ muốn nói với chị, nhưng vì lý do công bằng, chị cũng phải nói cho tôi một chuyện, được không?” “Ồ, cậu cảm thấy, chúng ta trao đổi bí mật thì chẳng khác nào bắt được thóp của đối phương à?” Hà Tư Ca phản ứng lại ngay.



Đúng là ấu trĩ.



“Cũng không coi là bắt được thóp, nhưng chị không cảm thấy giữa người với người thì muốn thành lập quan hệ thân thiết đáng tin vốn chính là dựa vào trao đổi bí mật mà thành à? Tôi biết bí mật của chị, chị biết bí mật của tôi, như vậy, chúng ta có thể trở thành bạn rồi!”.



Minh Duệ Viễn đưa ra lý luận của cậu ta, nghe qua thì hình như cũng khá có lý



“Tôi có thể nói trước!” Cậu ta lấy hết dũng khí, nói với Hà Tư Ca, “Tôi luôn nghi ngờ Phó Cẩm Hành là cha ruột của tôi, bởi vì tôi đã từng nghe trộm ba và anh cả tôi nói chuyện ở trong phòng sách, bọn họ nhắc đi nhắc lại cái tên này, còn nói không được để tôi biết thân thể của tôi, năm đó anh ta phải chịu trách nhiệm cái gì đó..



tôi cũng không nghe được rõ lắm, nhưng mà tóm lại thì đại khái là ý này!”



Cho nên, Minh Duệ Viễn mới cảm thấy hứng thú với Phó Cẩm Hành như vậy, còn đặc biệt chạy đến, cố ý tiếp cận ba người nhà bọn họ



“Đây chính là bí mật của cậu à? Vậy bây giờ cậu còn cho là như vậy không?”



Vào giờ phút này, là một người đã biết nguyên nhân kết quả, Hà Tư Ca ngược lại không muốn tự tay phá vỡ ảo tưởng của Minh Duệ Viễn



“Tôi luôn không nói với bất cứ ai, bao gồm cả anh cả tôi! Nhưng tôi hỏi Phó Cẩm Hành rồi, anh ta nói không phải, không biết tại sao nhưng tôi lại tin.”



Minh Duệ Viễn cúi đầu xuống, bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom