• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (4 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-536

Chương 537: Chơi lớn rồi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83360.png

Xem ảnh 2
83360_2.png
Tiễn bác sĩ đi, A Hải trở lại phòng ngủ.



Hắn đứng ở cạnh giường, chăm chú nhìn Minh Duệ Tư trước mặt. A Hải đã không nhớ mình bắt đầu biết “hắn” là phụ nữ từ khi nào nữa.



Hắn chỉ biết đây là người mình cần dùng toàn bộ sự trung thành. Mặc dù Minh Duệ Tư vui giận bất thường, thậm chí thường xuyên làm một số hành động khó bể tưởng tượng, lại không có bất cứ lòng khoan dung nào với thuộc hạ của mình, nhưng A Hải đã sớm quyết định sẽ luôn đi theo “hắn”. “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô cứu cậu hai ra... cho dù trả giá thế nào, tôi cũng sẽ giúp cô loại trừ tâm bệnh này!” A Hải nắm chặt nắm đấm, nhẹ giọng lẩm bẩm. Thấy sau khi nhận được điện thoại, Trương Tử Hân càng trở nên mất hồn mất vía, luật sư chỉ đành mở miệng nhắc nhở: “Cô Trương, nếu như tạm thời không có chuyện gì khác, tôi đi về trước đây.”



Nghe thấy thế, cô ta lo sợ kéo anh ta lại, lo lắng nói: “Vậy rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới có thể chứng minh mình trong sạch? Dù sao, người ở bên trong cũng là trợ lý của tôi.”



Luật sư suy nghĩ một chút, chỉ quán cà phê mở cửa hai mươi tư giờ bên cạnh. “Chúng ta qua đó nói chuyện đi.”



Chuyện đến nước này, Trương Tử Hân cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo đề nghị của người có chuyên môn.



Nhìn hai người bọn họ đi vào quán cà phê, Mạnh Tri Ngư ngồi ở trong xe cau chặt mày lại. “Cô ta còn muốn làm cái gì nữa?”



“Cẩn thận nóng.” Phó Cẩm Hành giơ tay lấy ống hút cắm vào trong cốc giấy, đưa cho cô.



Hắn bảo tài xế đi về trước, mình vừa mua trà sữa nóng, còn có một cái bánh mì dứa, đều là đồ ăn vặt cô thích.



Quả nhiên, vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, lông mày Mạnh Tri Ngư lại giãn ra. Cô hút một hơi, nhai trân châu trong cốc, vẫn nhìn chằm chằm quán cà phê cách đó không xa.



“Bây giờ cảnh sát cũng không làm được gì cô ta, nếu không sẽ không cho phép cô ta nghênh ngang đi vào, lại nghênh ngang đi ra ngoài như vậy. Chuyện này hoặc là thật sự không kiên quan đến cô ta, hoặc là có người đã sớm sắp xếp xong tất cả.” Phó Cẩm Hành suy tính rồi nói.



“Ý anh là thật ra trợ lý họ Tạng của cô ta bị người ta mua chuộc, nhưng chưa chắc đã có liên quan đến Trương Tử Hân à? Em còn tưởng là cô ta đố kỵ vì Tiêu Tụng được nhiều người yêu mến, được hoan nghênh hơn trong chương trình...”



Hơn nửa đêm, Mạnh Tri Ngư cũng đói rồi, cô cắn một miếng bánh mì dứa, lúng túng nói. “Ngốc, trong giới giải trí nhiều minh tinh như vậy, vì ghen tị mà giết người, giết được hết sao? Và lại Tiểu Tụng còn chưa chính thức ra mắt đã coi cậu ta là quân địch giả, liệu có quá hạ thấp giá trị con người không? Cái khác Trương Tử Hân không có, nhưng kiêu ngạo thì vẫn có.”



Phó Cẩm Hành vỗ lưng cô, bảo cô ăn từ từ, không vội.



Ăn quá nhanh, quả nhiên bị nghẹn, Mạnh Tri Ngư vội vàng uống một ngụm trà sữa lớn, lúc này mới nuốt trôi được. Đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Phó Cẩm Hành, cô có chút ngượng ngùng giải thích: “Tối nay em chưa ăn no!” “Ừm, anh biết, em chỉ mải nghịch điện thoại, không ăn đàng hoàng.”



Hắn nhịn cười mở miệng.



“Cái gì gọi là nghịch điện thoại, rõ ràng là em quan tâm chặt chẽ các phản hồi trên mạng! Anh nghĩ mà xem, Tiêu Tụng mặc dù chỉ là một người mới, nhưng hình tượng của cậu ta quá tuyệt, bao nhiêu cô gái vừa nhìn thấy gương mặt cậu ta đã quyết định đổi chồng... ưm ưm... anh làm gì thể...”



Mạnh Tri Ngư một tay cầm trà sữa, một tay cầm bánh mì dứa, bị Phó Cẩm Hành đè lên ghế phụ. Đợi hắn kết thúc nụ hôn này, cô mới thẹn quá hóa giận dùng mu bàn tay lau miệng, nhỏ giọng oán trách: Anh không chê bẩn à, em vừa ăn vừa uống, còn chưa lau miệng...”



“Là em nói những cô gái kia vừa thấy cậu ta đã muốn đổi chồng, anh sợ mình cũng bị mất chức.”



Phó Cẩm Hành nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên, còn vô cùng khiêu khích lè lưỡi, liếm mép.



Ừm, thật ngọt. “Đó là bọn họ, không phải là em! Em đã có ông chồng tốt nhất trên đời này rồi, còn lâu mới đâu!” Mạnh Tri Ngư vội vàng lấy lòng nói, còn đưa ống hút đến gần miệng hắn, tiếp tục dỗ, “Nào, mời anh uống một ngụm.” Phó Cẩm Hành ngẩn ra, hắn không thích những thứ này, nhưng vẫn há miệng. Cảm giác dùng chung một cái ống hút với cô giống như đang gián tiếp hôn nhau, mùi vị đó cũng không tệ. “Này này này, bọn họ đi ra rồi! Anh nhìn thấy không, vẻ mặt Trương Tử Hân ung dung hơn vừa nãy nhiều, có lẽ là luật sư đã đưa ra cách gì cho cô ta rồi!” Mạnh Tri Ngư chỉ muốn đứng lên, cô vươn cổ nhìn về phía trước, nhưng lại bị Phó Cẩm Hành đè xuống, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế. “Trong dự liệu. Được rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi, còn không đi thì trời sẽ sáng mất.”



Phó Cẩm Hành híp mắt, đợi Trương Tử Hân và luật sư lên xe xong, mình cũng khởi động xe. Vừa tỉnh dậy, lời tuyên bố đến từ văn phòng làm việc của Trương Tử Hân đã một lần nữa trở thành đề tài buôn dưa lê hăng say của mọi người.



Lời tuyên bố rất ngắn gọn, nhưng tin tức ẩn chứa trong đó lại không ít.



Đầu tiên xác định người tình nghi phạm tội chính là trợ lý mà văn phòng cô ta tuyển, nhưng mới vừa nhậm chức nửa tháng, vẫn chưa trở thành chính thức, không phải nhân viên chính thức. Trừ cái này ra, bọn họ bày tỏ sẽ chú ý cao độ với chuyện này, bọn họ cũng vô cùng phẫn nộ, tuyên bố sẽ phối hợp với cảnh sát tiến hành công tác điều tra sau này. Trương Tử Hân cũng đăng một bài tuyên bố, hơn nữa công khai bày tỏ mình không liên quan tới chuyện này, đồng thời sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với những tin tức bịa đặt không có căn cứ trên mạng. “Anh nhìn thấy chưa? Cô ta phải sạch quan hệ thật kìa!” Mạnh Tri Ngư ngồi ở trên giường, tức giận ném ipad đi, khoanh hai tay trước ngực. Phó Cẩm Hành đang đánh răng thò đầu ra, cảm thấy buồn cười: “Em nên vui mới đúng, nếu như cô ta cũng bị bắt, buổi truyền hình trực tiếp tới nay phải làm thế nào, hủy bỏ à?”



Lời này lập tức đánh thức cô! Mạnh Tri Ngư vội vàng nhảy lên, cầm điện thoại lên, phát hiện Triệu Tuyết Lệ gọi cho mình mấy cuộc điện thoại, còn có hơn mười tin nhắn.



Cô mở từng tin ra xem, không xem còn tốt, vừa mở ra là toàn tin tức xấu. Khách mời trước đó đã bàn bạc xong lại từ chối nói có việc, không có cách nào tới tham gia buổi truyền hình trực tiếp tối nay được, chấp nhận vi phạm hợp đồng. Ban đầu, mặc dù vội nhưng Triệu Tuyết Lệ cũng không lo lắng. Cô ấy định đẩy khách mời mấy tập sau lên trước, chỉ cần tìm được thời gian thích hợp là được, cùng lắm thì đánh loạn trình tự thổi. Kết quả, những người này không biết đều như trúng phải cái gì, ai cũng kiếm đủ cớ, ai chưa ký hợp đồng dứt khoát không ký, ai đã ký hợp đồng cũng định kết thúc. Một quản lý của nghệ sĩ trong đó còn châm chọc: “Chúng tôi không dám đi, ngộ nhỡ bị hạ độc thì làm thế nào? Vừa vặn nhà chúng tôi dị ứng với xoài, không cẩn thận ăn một miếng có khi cũng phải vào viện!” Vấp phải trắc trở nhiều lần, ngay cả người quen nhìn sóng to gió lớn như Triệu Tuyết Lệ cũng có chút hỗn loạn. Mạnh Tri Ngư gọi thẳng điện thoại qua: “Tiêu Tụng thế nào rồi?” Vừa nghe cô nhắc tới Tiêu Tụng, cuối cùng Triệu Tuyết Lệ cũng không hoảng như vậy nữa, cô ấy thở phào một hơi: “Cậu bé này thật sự hăng hái tích cực, đã không có chuyện gì nữa rồi, cậu ta bảo bác sĩ tiêm cho một mũi, buổi tối có thể lên truyền hình trực tiếp bình thường.” Đây là một tin tốt duy nhất trong một đống tin tức xấu. Mạnh Tri Ngư cũng nhẹ lòng hẳn, cô không quên dặn dò: “Nhất định phải nói với nhân viên hiện trường chăm sóc Tiêu Tụng cẩn thận, nếu như không thoải mái thì đừng cố gắng quá, cho dù chỉ là lộ mặt.” “Em biết rồi. Nhưng trước mắt vẫn chưa có khách mời át chủ bài tối nay, em đã sai người đi liên lạc tiếp rồi, nhưng...” Triệu Tuyết Lệ do dự nói. Nhưng tạm thời vẫn chưa có được bất cứ lời đáp lại nào.



Trương Tử Hân và “Thực toàn thập mỹ” đều đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nếu chuyện này biến thành quả cầu tuyết, càng ăn càng lớn, khiến phía trên để ý, đột nhiên bị bắt dừng, nói không chừng ngay cả nghệ sĩ tham dự truyền trực tiếp cũng sẽ phải chịu liên lụy.



Cho nên, ai cũng lo thân mình.



Thà không lộ mặt còn hơn làm chim bị súng bắn.



Đây chính là trạng thái tâm lý của phần lớn nghệ sĩ. “Không sao, chị sẽ nghĩ cách. Chị đi rửa mặt, đợi chị nghĩ được cách rồi sẽ nói với em.”



Mạnh Tri Ngư cúp điện thoại. Cô ngồi xếp bằng trên giường suy nghĩ. Đi đâu tìm người đây? Đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành đánh răng rửa mặt xong đi từ nhà tắm ra, hắn đi đến phòng treo đồ lấy một cái áo sơ mi, chuẩn bị mặc vào.



Có rồi!



Mắt Mạnh Tri Ngư sáng lên, nhảy phắt từ trên giường xuống. Cô không đi dép, chân trần đi tới trước mặt Phó Cẩm Hành, quay quanh hắn, híp mắt quan sát hắn từ đầu đến chân một lần. Bị cổ nhìn đến nổi cả da gà, Phó Cẩm Hành không nhịn được cầm áo sơ mi che trước ngực mình, khẽ ho một tiếng: “Em định làm gì anh?”



Mạnh Tri Ngư cười tinh quái: “Em nhìn thôi mà, không làm gì cả.” Nghe lời này, Phó Cẩm Hành không vui: “Anh là chồng em, tại sao em có thể không làm gì anh? Bây giờ anh không mặc gì, em nhìn anh nửa ngày, lại còn không định làm gì anh, đây chính là làm nhục anh!” Tức giận, có phải sức quyến rũ của mình bị giảm đi rồi không? Chắc là không phải, chẳng phải tối hôm qua cô vẫn rất hài lòng sao? “Chồng...” Lúc Phó Cẩm Hành cau mày không nói gì, Mạnh Tri Ngư bỗng nhiên kéo dài giọng, ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, còn dựa người vào người hắn, thiếu điều dùng cả tay cả chân.



Đây hình như là một dấu hiệu nguy hiểm... “Rốt cuộc em muốn làm gì?” Phó Cẩm Hành cố gắng hết sức giữ lý trí để không lập tức đẩy cô ngã xuống giường. “Chồng, em cảm thấy đồ ăn anh nấu rất ngon!”



Mạnh Tri Ngư nũng nịu mở miệng nói, giọng mềm mại như sắp vắt được ra nước, còn dán chặt mắt vào người hắn.



“Đừng có mơ!”



Quả nhiên mình đã đoán đúng, người phụ nữ này định dùng mình lấp lỗ châu mai mà!



“Hừ, em không chỉ muốn, em còn phải làm như vậy!”



Thầy Phó Cẩm Hành hiểu ra, Mạnh Tri Ngư dứt khoát không giả vờ nữa, cô buông tay ra, lui về phía sau một bước, hô lớn: “Nếu anh không giúp em, em... em sẽ...”



Câu nói tiếp theo, cô tạm thời chưa nghĩ ra nói thế nào. “Em sẽ thế nào? Nói ra xem nào.” Phó Cẩm Hành không mặc quần áo nữa, đứng tại chỗ, buồn cười nhìn cô. Hắn ngược lại muốn xem xem vì uy hiếp mình đi tham gia chương trình, cô có thể nói ra lời kinh thế hãi tục gì.



“Em sẽ khóc! Em sẽ tuyệt thực!”



Suy nghĩ hồi lâu, Mạnh Tri Ngư hung hăng giậm chân, giọng vô cùng kiên quyết, giống như thật sự không màng bất cứ giá nào. Phó Cẩm Hành: “...”



Quả thật rất dọa người.



Hắn thở dài, giơ tay day trán: “Tại sao anh luôn là người đi giải quyết hậu quả thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom