• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (1 Viewer)

  • Chương 211-215

Chương 211 Ta rất không vui

Cánh cửa quán trọ trực tiếp bị đánh nát, hơn mười võ giả mặc y phục võ sĩ loại ngắn màu xanh, tay cầm đao răng cưa lần lượt đi vào trong quán trọ, nhìn một nam một nữ cười lạnh.

“Trương Sở Hàn, Trương Bích Ninh, hai người chạy giỏi lắm. Còn dám lừa gạt bang chủ nhà ta, đúng là tự tìm đường chết.

Có điều các ngươi cũng thật vô tình vô nghĩa, lại mặc kệ gia tộc nhà mình mang đồ bỏ trốn.”

Trương Sở Hàn sắc mặt biến đổi nói: “Các ngươi làm gì Trương gia ta?”

Võ giả dẫn đầu cười lạnh nói: “Sao? Dám lừa gạt Thiên Lang Bang ta, kết cục còn chẳng rõ ư?”

Nghe võ giả cầm đầu này tự xưng là người của Thiên Lang Bang, mọi người xung quanh sắc mặt hơi đổi.

Thiên Lang Bang là đại bang phái tại Lâm Thành Quận Đông Tề, luận thực lực ở địa phương bọn chúng rất mạnh, nhưng nổi danh nhất là phong cách hành sự của chúng. Giống như đàn sói, tác phong điên cuồng, những tông môn kết thù kết oán với chúng, một khi bị chúng cắn được đều là kết cục không chết không thôi.

Cho nên cho dù là các tông môn mạnh hơn Thiên Lang Bang này một chút cũng chẳng muốn trêu vào đám chó dại này, khiến cho ác danh của Thiên Lang Bang càng lúc càng lớn, thậm chí lan truyền ra bên ngoài.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía huynh muội Trương Sở Hàn đã mang chút thương hại.

Bị đám sói dữ chó dại Thiên Lang Bang nhắm vào, kết cục ra sao có thể tưởng tượng được. Mặc dù vừa rồi thái độ Trương Sở Hàn khá ngông nghênh, nhưng việc gì bọn họ phải so đo với một người chết?

Võ giả cầm đầu Thiên Lang Bang có thực lực Ngoại Cương cảnh, còn hơn mười tên Thiên Lang Bang khác cả Tiên Thiên Nội Cương đều có, bất luận thực lực hay số lượng đều áp đảo đám người Trương gia.

Trương Sở Hàn biến sắc, hắn vội vàng cúi đầu liếc nhìn sang Trương Bích Ninh, nhanh chóng đẩy Trương Bích Ninh về phía Sở Hưu đang an vị bên cạnh, bản thân lại chạy về phía cửa sau của quán trọ.

Thấy cảnh này mọi người xung quanh ngây ngẩn. Nói thật bọn họ hành tẩu giang hồ đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, ném một cô gái lại làm tấm khiến, bản thân bỏ chạy.

Những người này mặc dù đều xuất thân dân dã trên giang hồ, cùng là người giang hồ tầng chót, nhưng cũng chẳng nhìn được cảnh này.

Lúc này Trương Bích Ninh dựa vào bên người Sở Hưu, như không chịu nổi đả kích như vậy, hai mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống. Gương mặt cô nhìn Sở Hưu yếu đuối đáng yêu, lặng lẽ nức nở, mặc dù không cầu cứu nhưng bộ dáng đó còn rõ hơn lời nói.

Tướng mạo Trương Bích Ninh tuyệt đối là thượng phẩm, nhìn một đại mỹ nhân thiên kiều bá mỵ cầu xin trước mặt mình như vậy mọi người xung quanh đều động tâm, không khỏi nảy sinh ý muốn bảo hộ. Chỉ có điều Sở Hưu vẫn ngồi đó tiếp tục ăn ăn uống uống, coi mỹ nhân bên cạnh như không khí.

Tên cầm đầu Thiên lang Bang sửng sốt, khinh thường hừ lạnh một cái rồi nói: “Đồ hèn! Cái thứ đó mà cũng dám tính kế Thiên Lang Bang ta, đúng là khó hiểu!”

Người của Thiên Lang Bang cũng không lo Trương Sở Hàn chạy mất, với tốc độ đó của hắn có chạy cũng chạy được tới đâu?

Nhìn những người trong khách sạn, tên võ giả cầm đầu Thiên Lang Bang lạnh lùng nói: “Muốn lo chuyện bao đồng thì tự xem lại bản thân đi đã. Tất cả cút hết ra ngoài cho ta!”

Đám võ giả trong quán trọ nghe vậy lập tức rụt cổ. Vừa rồi thấy bộ danh thanh thuần đáng yêu của Trương Bích Ninh bọn họ còn thấy động tâm, hào khí dâng lên trong lòng muốn đứng dậy làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Có điều giờ nghe đám người của Thiên Lang Bang quát tháo như vậy, mọi người lại bình tĩnh lại.

Bọn họ chỉ là những kẻ giang hồ tầng chót khổ sở kiếm ăn qua ngày mà thôi, thậm chí không ai lên tới cảnh giới Tiên Thiên, lấy gì ra đấu với Thiên Lang Bang vốn nổi danh ác độc này? Cái giá của lo chuyện bao đồng có khi là cả cái mạng.

Có lúc nhiệt huyết dâng trào, nhưng không phải trong tình huống này.

Cho nên dưới tiếng quát tháo của võ giả Thiên Lang Bang, mọi người có tức giận tới đâu cũng chỉ có cách ngoan ngoãn lui sang một bên, rời khỏi theo hai cửa.

Thấy cảnh này chưởng quỹ quán trọ trốn dưới quầy khóc không ra nước mắt.

Cả phòng đầy những người như vậy nhưng không ai trả tiền!

Mọi người đều đã đi khỏi, chỉ còn mình Sở Hưu ngồi nguyên tại chỗ ăn ăn uống uống cực kỳ bắt mắt.

Võ giả cầm đầu Thiên Lang Bang kia nhìn Sở Hưu cười gằn nói: “Tiểu tử, ngươi định xen vào chuyện bao đồng à?”

Những võ giả khác không thấy được thực lực Sở Hưu khi y không thả ra khí thế, đó là do tu vi bản thân họ rất yếu.

Nhưng võ giả Thiên Lang Bang này cũng là Ngoại Cương cảnh, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức Ngoại Cương cảnh trên người Sở Hưu, có điều lại chẳng để ý.

Bên bọn họ có tới hơn mười người, cùng tiến lên ai sợ Sở Hưu?

Huống hồ Thiên Lang Bang bọn họ nổi danh hành xử điên cuồng, động cái là không chết không thôi. Đừng nói Sở Hưu là Ngoại Cương cảnh, cho dù Sở Hưu là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh hắn cũng dám đánh. Chính vì bọn họ làm việc điên cuồng như vậy nên Thiên Lang Bang mới có thể phát triển tới nước này chỉ trong thời gian cực ngắn.

Sở Hưu uống một hơi cạn sạch chén hoàng tửu rồi thản nhiên nói: “Con người ta thật ra không thích nhất là xen vào chuyện bao đồng.”

Võ giả Thiên Lang Bang kia cười lạnh nói: “Không xen vào chuyện bao đồng thì tốt, việc của Thiên Lang Bang ta chẳng dễ nhúng tay vào đâu!”

Nhưng Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Mặc dù ta không thích xen vào chuyện bao đồng, nhưng ta lại rất ghét có người quấy rầy ta ăn cơm uống rượu. Giờ rõ ràng các ngươi đang quấy rầy ta, cho nên ta rất không vui.”

Võ giả Thiên Lang Bang kia nghe vậy cười lạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt nói: “Nói đi nói lại chẳng phải vẫn là ra mặt vì con ả Trương gia này sao? Tên biểu ca bỏ đi kia không cần ả nữa, chỉ bằng ngươi cũng đòi đối nghịch với Thiên Lang Bang chúng ta, muốn chết à?”

Nói xong võ giả Ngoại Cương cảnh kia đột nhiên xuất đao chém về phía Sở Hưu. Lưỡi đao răng cưa tỏa ra huyết quang đỏ thẫm, không ngờ uy thế lại thật sự bất phàm.

Thiên Lang Bang có thể hùng bá cả một quận không chỉ vì bọn chúng điên cuồng không sợ chết, mà còn do phương thức hành sự mạnh mẽ cấp tiến của chúng.

Bang phái bình thường còn tự bảo vệ hơn cả tông môn bình thường, công pháp cường đại thường chỉ đặt trong tay số ít người.

Nhưng Thiên Lang Bang lại bất đồng, bang chủ Thiên Lang Bang truyền công pháp hạch tâm của bản thân xuống dưới, điều này khiến cho lực ngưng tụ của toàn bộ Thiên Lang Bang đều cực kỳ kinh người, cũng vì vậy những võ giả Thiên Lang Bang mới cầm cùng một loại binh khí.

Thấy uy thế xuất thủ của võ giả Thiên Lang Bang này, Trương Bích Ninh sợ hãi hét lên một tiếng rồi lặng lẽ nấp sau lưng Sở Hưu.

Một đao uy thế cường đại đánh tới nhưng Sở Hưu lại không buồn đứng dậy, y trực tiếp giơ tay ra, cương khí vô cùng cường đại lập tức bộc phát. Hỗn Nguyên Sơ Thủy, đây là lực lượng cường đại nhất diễn hóa thành!

Với tu vi hiện tại của Sở Hưu chỉ có hai loại người có thể trở thành đối thủ chân chính của y. Một là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh, hai là những tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng.

Võ giả Thiên Lang Bang này mặc dù cũng là Ngoại Cương cảnh nhưng rõ ràng không nằm trong hai loại người trên, cho nên trực tiếp bị Sở Hưu dùng lực lượng áp đảo. Sau khi tu luyện Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công, xét riêng mức độ hùng hậu của chân khí, cùng cấp bậc ít người sánh nổi y.

Một tiếng nổ cương khí vang lên, tay cầm đao của Sở Hưu đột nhiên vận sức, lưỡi đao răng cưa chừng tam chuyển trực tiếp bị y bóp nát. Thông qua khoảnh khắc tiếp xúc với binh khí, thân hình võ giả Thiên Lang Bang đột nhiên không tự chủ được bị kéo về phía Sở Hưu!

Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ!

Công pháp này đối với kẻ địch thực lực kém hơn Sở Hưu, đặc biệt là kẻ cường độ cơ thể không địch lại Sở Hưu, đây quả thật là đòn tất sát!

Mọi người chỉ thấy thân hình võ giả Thiên Lang Bang bị kéo về phía Sở Hưu, nhưng chỉ chớp mắt đã bị y vứt ra, không ai thấy rõ động tác trong đó.

Nhưng giữa không trung, thân thể võ giả Thiên Lang Bang trực tiếp đầu thân tách rời, máu tươi phun thẳng ra như suối. Lúc này mọi người mới thấy chỉ trong nháy mắt vừa rồi võ giả Thiên Lang Bang kia đã bị Sở Hưu mạnh mẽ bẻ gãy đầu.

Một đòn giết chết, võ giả Thiên Lang Bang kia bị giết như bẻ đầu gà, vô cùng nhanh chóng.

Nghe tiếng thi thể cùng đầu rơi xuống đất, những bang chúng Thiên Lang Bang kia như bị chùy nặng đánh vào ngực, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Thiên Lang Bang bọn chúng hùng bá Lâm Thành Quận, thậm chí đến mức không ai dám chọc tới, cho dù những đại phái mạnh hơn bọn chúng một chút trong tình huống không có xung đột lợi ích cũng không dám chọc vào đám chó điên này. Cho nên đại đa số võ giả Thiên Lang Bang đều tạo thành tính cách ngang tàng bá đạo, nhưng mãi tới lúc này bọn chúng mới cảm thấy kinh sợ, cảm giác kinh sợ vô cùng trong thời khắc sinh tử.

Mặc dù trước giờ chúng đều ra vẻ không sợ chết, vô cùng điên cuồng, nhưng chính vì vậy càng chứng minh trong nội tâm chúng thật ra rất sợ chết, bọn chúng cũng là người.

Kẻ thật sự không sợ chết sẽ không nói ra, suốt ngày há miệng kêu chỉ có chó điên. Chó dám cắn người thật sự xưa nay không kêu.

Trốn!

Khoảnh khắc đó, đám võ giả Thiên Lang Bang bị hù dọa tới mức trong lòng chỉ còn lại một chữ này. Đối mặt với kẻ kinh khủng tới mức chỉ dùng một chiêu đã bẻ đầu lão đại của mình, bọn họ không còn xốc nổi dũng khí để liều mạng.

“Ta đã nói rồi, có kẻ quấy rầy ta ăn cơm uống rượu, ta sẽ rất không vui.”

Sở Hưu nhẹ nhàng giơ tay, lập tức hơn mười luồng huyết mang đem theo khí huyết sát ầm ầm bộc phá bắn về phía mười võ giả Thiên Lang Bang.

Chỉ nghe từng tiếng phốc phốc vang lên, hơn mười võ giả Thiên Lang Bang đồng loạt ngã xuống, không kịp kêu thảm một tiếng. Mọi người nhìn kỹ lại mới phát hiện trên trán tất cả võ giả Thiên Lang bang đều cắm một cây đũa trúc bình thường, máu đỏ cùng dịch trắng chảy ra từ miệng vết thương, xung quanh tĩnh lặng như tờ!

Nữ nhân xinh đẹp sẽ lừa người
Chương 212 Nữ nhân xinh đẹp sẽ lừa người

Hành tẩu giang hồ, giết người là chuyện rất thường gặp, người chết cũng rất bình thường.

Nhưng thủ pháp giết người kinh khủng như Sở Hưu lại không phổ biến.

Dùng cương khí bọc đũa trúc thôi cũng bộc phát ra uy năng mạnh mẽ đến vậy, rốt cuộc cương khí của người này mạnh đến mức nào?

Đặc biệt là gã cao to mặt mày hung tợn trước đó vì chỗ ngồi định khiêu khích Sở Hưu, khi chứng kiến cảnh tượng này trong lòng run rẩy, thầm hô may mắn.

Nếu vừa rồi mình không biết điều, đi hò hét trước mặt kẻ này, vậy những thi thể kia cũng là kết cục của mình.

Trương Bích Ninh nấp sau lưng Sở Hưu thấy cảnh này cũng kinh hãi tới há hốc mồm. Cô nàng thật sự không ngờ thực lực Sở Hưu lại mạnh đến vậy, giết chết võ giả cùng cấp đơn giản như giết gà.

Đám người Thiên Lang Bang này lúc trước vô cùng phách lối nhưng kết quả lại không tiếp nổi một chiêu của Sở Hưu.

Trương Bích Ninh thi lễ với Sở Hưu, dùng biểu cảm nhẹ nhàng đáng yêu nói: “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích, tương lai nếu có cơ hội tất sẽ báo đáp đại ân đại đức của công tử.”

Nói xong Trương Bích Ninh lại thi lễ với Sở Hưu, định dẫn những người hầu của Trương gia rời khỏi.

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đợi đã.”

Trương Bích Ninh ngừng bước, ngẩn người nói: “Công tử còn gì căn dặn?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không cần tương lai có cơ hội, nếu ngươi muốn báo ân thì giờ cũng được.”

Trương Bích Ninh sửng sốt, gương mặt ửng đỏ đáp: “Công tử muốn nô gia báo đáp ra sao?”

Lời này của hai người quả khiến người ta nghĩ lệch, dám người đứng ngoài quan sát thấy vậy đều thầm mắng một câu: Cầm thú!

Hóa ra tiểu tử này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

Sở Hưu gõ gõ bàn nói: “Trong tay các ngươi có vẻ có thứ gì khiến Thiên Lang Bang hứng thú nên mới bị chúng truy sát. Vừa hay ta cũng đang hứng thú đây.

Thất phu vô tội cầm ngọc thành tội. Các ngươi cầm thứ đó không khéo lại bị đuổi giết, không bằng giao nó cho ta, để ta giữ giúp.”

Trương Bích Ninh sửng sốt, sau đó gương mặt yêu kiều mỉm cười đau khổ: “Vật đó là nguồn gốc của tai họa, thậm chí vì nó mà liên lụy tới Trương gia ta. Nếu trên người ta có thứ này chắc chắn ta sẽ giao cho công tử ngài, nhưng nó đã bị biểu ca ta lấy mất rồi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Từng có một nữ nhân rất xinh đẹp từng nói, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết lừa người. Xem ra cô ấy nói rất đúng. Ngươi xinh đẹp như vậy nhưng nói dối lại chẳng buồn chớp mắt.”

Sở Hưu đứng dậy đi tới trước người Trương Bích Ninh, đặt tay lên gương mặt mềm mại của cô nàng, khiến toàn thân Trương Bích Ninh cứng đờ.

Đám hộ vệ Trương gia toàn thân căng thẳng, nhưng dưới áp bức từ khí thế cường đại của Sở Hưu, bọn họ thậm chí không dám cử động.

Cánh tay Sở Hưu trượt từ gương mặt xuống dưới, đặt lên phần cổ trắng ngần của Trương Bích Ninh. Ngay lúc mọi người người cho rằng Sở Hưu sẽ tiếp tục chuyển tay xuống dưới làm chuyện cầm thú gì đó, y lại đột nhiên xiết chặt nắm tay, bóp lấy cổ Trương Bích Ninh, khiến cô nàng mặt mày đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.

“Còn không ra sao? Chẳng phải ngươi si tình với vị biểu muội này lắm à? Ngươi không ra ta sẽ bóp chết ả.”

“Buông biểu muội của ta ra!”

Một tiếng gầm vang lên, Trương Sở Hàn vốn đã đào tẩu giờ lại xuất hiện từ cửa nhỏ, hai mắt đỏ bừng căm tức nhìn Sở Hưu.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều không kịp phản ứng. Tiểu tử này chẳng phải vừa rồi còn vô sỉ bỏ biểu muội mình lại chạy trốn à? Sao giờ lại trở lại?

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo: “Trương công tử quả thật si tình. Người khác cho rằng ngươi vô sỉ ném biểu muội lại đào tẩu, thật ra ngươi định đem chính mình làm mồi nhử dụ bọn Thiên Lang Bang đi, hoặc ít nhất cũng dẫn một phần chúng đi, đúng không? Cho nên ngươi mới để hộ vệ thủ hạ lại cho biểu muội.

Dũng khí cũng đáng khen, tinh thần cũng đáng tán dương, nhưng vì sao ngươi lại lợi dụng ta? Con người ta ghét nhất là bị lợi dụng!”

Dứt lời Sở Hưu xiết chặt tay, lập tức khiến Trương Sở Hàn gấp gáp, vội vàng nói: “Dừng tay! Đừng động thủ! Ngươi muốn gì ta cũng cho

ngươi!”

Sở Hưu buông lỏng Trương Bích Ninh trong tay thản nhiên đáp: “Đưa đồ cho ta rồi nói hết đầu đuôi sự tình đi.”

Trương Sở Hàn nghe vậy vội vàng gật đầu: “Ta đồng ý, ngươi tuyệt đối đừng động tới biểu muội ta!”

Sở Hưu nói hắn si tình quả thật không sai, vì biểu muội của mình đúng là cái gì hắn cũng dám làm.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nhìn sang những võ giả đứng ngoài nhìn, thản nhiên nói: “Đứng ngoài nhìn như vậy không phải thói quen gì tốt đâu, nếu nghe được thứ gì không nên nghe hậu quả sẽ rất thê thảm.”

Nghe xong câu này, đám võ giả lập tức bị dọa phát run, chạy hết sang một bên.

Có điều vẫn có ít người hiếu kỳ không bỏ đi mà đứng xa xa nhìn lại, mặc dù khoảng cách này bọn họ cũng chẳng thể nghe thấy cái gì, có nhìn cũng khó.

Sở Hưu mặc kệ đám người kia, quay sang nói với Trương Sở Hàn: “Lấy thứ đó ra đi. Kể xem mọi chuyện rốt cuộc ra sao, sao lại liên quan tới Tàng Kiếm Sơn Trang?

Trương Sở Hàn nhìn về phía Trương Bích Ninh, gương mặt Trương Bích Ninh lộ vẻ không cam lòng nhưng vẫn lấy trong lòng ra một hộp báu, sau khi mở ra lại là một mảnh vỡ lệnh bài tỏa ra ma khí kinh người.

Chứng kiến lệnh bài, trong mắt Sở Hưu lập tức lộ ra thần sắc khác lạ.

Mảnh vỡ lệnh bài này không ngờ lại hệt như thứ hắn đoạt được từ đám người Quỷ Vương Tông, giống nhau như đúc. Từ chất liệu tới hoa văn bên trên đều có thể thấy hai mảnh lệnh bài này xuất xứ từ cùng một loại lệnh bài, nhưng không nhất định là cùng một tấm.

Chỉ có điều mảnh vỡ lệnh bài trong tay Sở Hưu không hề có ma khí, nhưng mảnh lệnh bài này lại có ma khí kinh khủng tới mức Sở Hưu cũng phải kinh hãi.

Đó là một luồng ma khí tinh khiết tới cực hạn, chỉ đơn thuần là ma, không bao hàm bất cứ tạp chất nào.

Trương Sở Hàn cười khổ nói: “Cũng do thứ không rõ lai lịch này nên Trương gia ta mới gặp hoa diệt môn.

Thứ này ta mở được từ một hộp báu giá rẻ không đáng chú ý. Vốn là có hai nhưng do ma khí ngập trời không giống như thứ tốt lành gì, cũng chẳng như vật phàm cho nên ta đem một cái theo, muốn nhờ trận pháp sư kiến thức uyên thâm xem xét.

Kết quả trận pháp sư kia nghiên cứu một thời gian đã không tìm hiểu được gì mà còn làm lộ tin này ra, khiến một vị đường chủ của Bạch Hổ Đường tới đòi.

Mặc dù Trương gia ta thực lực tại Lâm Thành Quận cũng không yếu nhưng làm sao so nổi với Bạch Hổ Đường một trong Tứ Linh, cho nên chúng ta cũng đồng ý giao thứ này ra.

Chỉ có điều nghe nói đường chủ Bạch Hổ Đường kia khi tranh đấu với Thanh Long Hội bất hạnh bỏ mình, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Nhưng vấn đề là chuyện này bị trận pháp sư kia loan truyền ra ngoài, khiến Thiên Lang Bang biết được.

Thiên Lang Bang hành sự bá đạo, mặc dù bọn chúng không biết thứ này là gì nhưng người của Bạch Hổ Đường còn muốn, vậy chắc chắn là đồ tốt. Cho nên Thiên Lang Bang cũng tới đòi.

Khi ta giao thứ này ra có lưu chút kế vặt, người ngoài chỉ biết có một vật mà thôi, cho nên ta cũng chỉ giao một cho Thiên Lang Bang.

Nhưng sau này không biết vì sao Thiên Lang Bang lại móc nối được với Tàng Kiếm Sơn Trang, đồng thời dâng thứ này lên cho Tàng Kiếm Sơn Trang, đổi được không ít thứ tốt.

Trước mắt mọi người đang xôn xao về Thần Binh Đại Hội, vật liệu chủ yếu để luyện chế thần binh trong đó chính là thứ trong tay Trương gia ta!”

Lời này vừa nói ra, Sở Hưu rốt cuộc cũng hiểu mọi chuyện ra sao.

Y vẫn luôn hiếu kỳ không biết Thần Binh Đại Hội sao lại diễn ra, giờ mới hiểu hóa ra thật sự có liên quan tới mình.

Nếu Sở Hưu không đoán sai, tên đường chủ Bạch Hổ Đường kia chính là kẻ y tìm tới đối phó với Thiên Tội đà chủ.

Vốn trong cốt truyện gốc vị đó chắc chắn không chết, cho nên lấy được mảnh vỡ lệnh bài từ tay Trương gia, đương nhiên cũng không có chuyện Thiên Lang Bang cùng Tàng Kiếm Sơn Trang, không có vật liệu chủ yếu đương nhiên cũng không khai mạc Thần Binh Đại Hội.

Mà giờ Sở Hưu xuất hiện khiến đường chủ Bạch Hổ Đường bị Thiên Tội đà chủ giết chết, mọi chuyện bắt đầu thay đổi dẫn tới một loạt chuyện mới lạ phát sinh.

Chuyện này cũng khiến Sở Hưu cảm khái trong lòng, ưu thế của mình trên thế giới này đúng là không còn lại bao nhiêu. Tiếp đó thực lực mình càng mạnh, tiếp xúc với càng nhiều người, sẽ khiến thế giới thay đổi càng nhiều.

Đè cảm xúc cảm khái đó xuống, Sở Hưu như cười như không nhìn Trương Sở Hàn: “Nếu ta đoán không sai, ngươi nghe được chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang, hiểu ra thứ trong tay mình là bảo vật cho nên định cầm nó tới Tàng Kiếm Sơn Trang đổi lại lợi lộc. Không ngờ tin tức lại bị tiết lộ, Thiên Lang Bang biết ngươi giở trò với chúng?”

Trương Sở Hàn cúi đầu trầm mặc không nói, sự thật cũng không khác lắm so với suy đoán của Sở Hưu.

Những thứ Tàng Kiếm Sơn Trang cho Thiên Lang Bang khiến Trương gia thèm thuồng. Đối phương là Tàng Kiếm Sơn Trang một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, những thứ lọt qua kẽ tay họ thôi cũng nhiều hơn tích lũy cả mấy trăm năm của Trương gia, đương nhiên bọn họ cũng ham muốn.

Sở Hưu lấy mảnh vỡ lệnh bài đi lập tức khiến Trương Sở Hàn đau xót. Vì thứ này mà Trương gia bọn họ cũng gặp độc thủ của Thiên Lang Bang, nào ngờ tới cuối cùng cũng chẳng giữ được thứ này.

Lợi dụng Sở Hưu giết người của Thiên Lang Bang, kết cục lại là dẫn sói vào nhà. Không đúng, kẻ bọn họ dẫn vào nhà rõ ràng là mãnh hổ chứ chẳng phải sói!

Trương Sở Hàn đang định nói gì đó nhưng tay hắn lại bị Trương Bích Ninh đè lại.

Ánh mắt Trương Bích Ninh dừng lại trên người Sở Hưu một lát, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạ, kéo Trương Sở Hàn dùng thần sắc thanh thuần đáng yêu nói với Sở Hưu: “Vị công tử này, chúng ta đã giao đồ cho ngài rồi, giờ chẳng hay chúng ta có thể đi chưa?”

Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt như cười như không nói với Trương Bích Ninh: “Lúc trước ta đã nói rồi mà, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết lừa người. Đáng tiếc kỹ xảo của Trương tiểu thư ngươi không đạt, vừa rồi ngươi đã thấy phải không?”

Không bằng cầm thú
Chương 213 Không bằng cầm thú

Sở Hưu đột nhiên nói vậy khiến Trương Bích Ninh sửng sốt, cô nàng nghi hoặc hỏi: “Công tử có ý gì? Tôi thấy cái gì cơ?”

Sở Hưu mỉm cười chỉ vào trước ngực, trên đó có tiêu ký của Quan Trung Hình Đường hình đao kiếm, rất khó nhận ra, người bình thường không phát hiện được.

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bên ngoài Quan Trung Hình Đường luôn ẩn nhẫn giấu tài, chỉ phát triển thế lực trong khu vực bản thân. Phần lớn người giang hồ thật ra không có ấn tượng gì về Quan Trung Hình Đường, có thể từng nghe đến nhưng chưa từng thấy.

Nhưng Trương tiểu thư cực kỳ thông minh, chắc chắn đã đoán ra thân phận của ta phải không?

Thứ này quý giá như vậy, giờ ta cầm đi Trương tiểu thư chắc cũng không cam tâm đúng không?

Cho nên giờ Trương tiểu thư định tìm cách đi trước, sau đó báo tin của ta cho Tàng Kiếm Sơn Trang, xúi giục Tàng Kiếm Sơn Trang ra tay với ta. Đúng. Hay. Không!”

Ba chữ cuối cùng gằn ra, nụ cười trên gương mặt Sở Hưu đã hoàn toàn biến mất, trở nên vô cùng âm trầm.

Sắc mặt Trương Bích Ninh đột nhiên biến đổi, hoa dung thất sắc: “Tôi đâu có! Công tử xin đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối chưa từng ra khỏi Đông Tề, làm sao nhận ra tiêu ký của Quan Trung Hình Đường ra sao?”

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói: “Vừa rồi ta có nói ngươi nhận ra tiêu ký nên xác định ta là người của Quan Trung Hình Đường ư? Chưa đánh đã khai rồi.

Huống hồ cho dù ngươi có không biết thật có vô dụng, vì ta đã tự mình nói ra thân phận rồi. Chắc trương tiểu thư cũng nghe qua câu giết người diệt khẩu rồi chứ?”

Ngay lúc Sở Hưu dứt lời, Trương Sở Hàn đột nhiên nghiêm nghị hét lớn: “Biểu muội, mau trốn đi!”

Ngay khi nói xong câu này, Trương Sở Hàn nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một ám khí tinh xảo lớn cỡ ngón tay cái. Một luồng sáng vàng kim lập tức bắn vào huyệt Đản Trung của Sở Hưu, tốc độ nhanh tới cực hạn, hơn nữa không ngờ còn không bị ngăn cản bởi chân khí hộ thể, trực tiếp đâm vào huyệt Đản Trung của y.

Có điều không đợi Trương Sở Hàn thở phào một hơi, hắn đã thấy Sở Hưu căn bản không chịu ảnh hưởng gì, huyết mang trong tay lóe lên, chỉ chớp mắt sau trước mắt hắn đã chỉ có một màu đỏ máu sau đó là một bộ thi thể không đầu ngã xuống dưới đất, máu tươi chảy ra không ngừng. Mà thi thể đó lại là chính hắn!

Sở Hưu rút mũi kim ra từ huyệt Đản Trung của mình ra, quan sát một chút rồi ném xuống đất, thản nhiên nói: “Ám khí Thiên Cơ Môn? Đúng là tinh xảo hơn ám khí Đường Gia Bảo nhiều.”

Trương Bích Ninh như đang choáng váng trước cái chết của biểu ca, nhưng lúc này trong lòng cô nàng chỉ kêu gào không ngừng, kẻ trước mắt căn bản không phải người, mà là quái vật!

Trương gia bọn họ mặc dù là thế gia nhỏ nhưng cũng có chút vốn liếng, vừa rồi ám khí Thiên Cơ Môn mà Trương Sở Hàn sử dụng chính là một trong những át chủ bài của Trương gia bọn họ, cho dù cương khí của cao thủ Ngũ Khí Triều Nguyên cũng không đỡ nổi mũi châm nho nhỏ đó, nếu đâm vào đại huyệt quan trọng chắc chắn sẽ bị trọng thương.

Ai ngờ Sở Hưu bị đâm trúng huyệt đản trung nhưng vẫn chẳng chút phản ứng, thế này còn là người không? Chẳng lẽ kinh mạch huyệt vị của y đều bị lệch?

Trương Bích Ninh đoán không sai, huyệt đạo của Sở Hưu quả thật lệch đi.

Thiên Di Địa Chuyển Đại Di Huyệt Pháp mặc dù chỉ có tác dụng phụ trợ nhưng khi đối phó với những chỉ pháp hoặc ám khí âm hiểm chuyên tấn công huyệt đạo lại có tác dụng hơn nhiều so với bất cứ võ công gì khác.

“Được rồi, đừng giở trò nữa, để ta tiễn các ngươi lên đường.”

Bốn võ giả Trương gia biến sắc, có điều không đợi bọn họ động thủ, nghênh đón bọn họ đã là đao cương đỏ rực cường đại trút xuống như cuồng phong vũ bão.

Chớp mắt sau toàn bộ quán trọ đã bị máu tươi phủ kín, đám võ giả còn chưa tới Ngoại Cương cảnh thậm chí không thể ngăn được một đao của Sở Hưu.

Trương Bích Ninh sau lưng Sở Hưu như đã sợ tới choáng váng, nhưng khi Sở Hưu còn chưa kịp quay đầu lại, trên tay Trương Bích Ninh đã đột nhiên nhiều thêm một con dao màu đen, ngay lưỡi dao cũng có màu đen kịt, xé gió đâm thẳng tới người Sở Hưu!

Con dao này có tẩm cổ độc của Ba Thục Miêu Cương, còn là loại cổ độc cực mạnh dung hợp hơn mười loại kịch độc với nhau, mười phần âm tà quỷ dị. Đừng nói Sở Hưu là Ngoại Cương cảnh, cho dù y là Ngũ Khí Triều Nguyên, bị lưỡi dao này vạch lên một phát thôi cũng chẳng dễ chịu gì.

Quan trọng nhất là khí thế khi Trương Bích Ninh xuất thủ, không hề căng thẳng, ra tay nhanh chóng vô cùng, ngay cả chấn động khi lưỡi dao lướt qua không khí cũng bị cô nàng khống chế triệt tiêu.

Mặc dù với võ giả Ngoại Cương cảnh như Sở Hưu như vậy không đáng gì, nhưng thân là võ giả Tiên Thiên, thực lực Trương Bích Ninh như vậy đã rất không tệ.

Nhưng nhát đâm đó của Trương Bích Ninh thậm chí không thể xuyên qua cương khí hộ thể của Sở Hưu. Sau khi tu luyện Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công, mức độ ngưng thực cương khí của Sở Hưu đã vượt ngoài tưởng tượng của Trương Bích Ninh, lưỡi dao như chìm vào trong đầm lầy, tới trước Sở Hưu ba tấc rồi không cách nào tiến thêm được.

Sở Hưu đột nhiên quay đầu lại, như cười như không: “Thực lực Trương tiểu thư cũng không tệ, đâu phải một cô gái yếu đuối như tiểu thư tự nói.

Với thực lực hiện tại của ngươi, ngay gã biểu ca si tình kia cũng chẳng sánh nổi.”

Con dao trong tay Trương Bích Ninh ‘keng’ một tiếng rơi trên mặt đất, gương mặt đầy vẻ kinh hãi hét lớn: “Tôi van ngài, công tử, xin ngài đừng giết tôi! Trương gia đã mất rồi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử, xin công tử tha cho tôi!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Làm trâu làm ngựa? Nghe cũng hay nhỉ? Đáng tiếc nữ nhân càng xinh đẹp càng giỏi lừa người. Cho nên, ta không tin!”

Dứt lời Sở Hưu trực tiếp xuất chưởng, chưởng lực cường đại chấn vỡ trái tim Trương Bích Ninh.

Trương Bích Ninh không dám tin nhìn Sở Hưu, dường như cô nàng thật sự không ngờ Sở Hưu lại ra tay giết mình mà không hề do dự như vậy.

Những võ giả đứng xa xa không biết chuyện gì xảy ra, chỉ lờ mờ thấy được Sở Hưu đột nhiên xuất thủ liên tiếp giết người, đặc biệt là cuối

cùng y xuất chưởng đánh chết Trương Bích Ninh khiến đám người âm thầm phỉ nhổ không thôi.

Một cô gái xinh đẹp như vậy mà tên này nói giết là giết, còn có thiên lý không? Còn có vương pháp không? Đúng là không bằng cầm thú.

Có điều ngay sau đó đám người trong lòng lạnh buốt, kẻ này sát tính nặng như vậy, chỉ chưa tới một khắc đã giết tới mười mấy người trong quán trọ, khiến bọn họ đứng xem cũng thấy lạnh toát, thậm chí không dám nhìn nhiều, vội vàng xoay người bỏ đi.

Trên giang hồ kẻ khiến người ta thật sự sợ hãi không phải như gã to cao vẻ ngoài hung ác nhường chỗ cho Sở Hưu lúc trước mà chính là loại người nhìn như vô hại nhưng lại có thể mặt không đổi sắc giết cả nhà người ta như Sở Hưu.

Trong mắt loại người này vốn không có nam nữ già trẻ xấu đẹp gì, chỉ cần hắn động sát tâm, vậy trước mặt hắn chỉ có kẻ sống và người chết. Chỉ đơn giản vậy thôi!

Lúc này trong quán trọ, Sở Hưu lấy một thỏi vàng ra đặt trên mặt bàn rồi quay người rời đi.

Hắn giết nhiều người như vậy, chắc chủ quán trọ đã thành ám ảnh, khẳng định không dám mở quán ở đây nữa. Thỏi vàng đó coi như tiền bồi thường.

Thật ra Sở Hưu không điên cuồng như người ngoài nghĩ, một đại mỹ nữ yêu kiều như vậy đã đồng ý nói làm trâu làm ngựa, kết quả y nói giết là giết.

Trương Bích Ninh này còn trẻ như vậy đã có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, xét thực lực thậm chí không thua biểu ca của mình, hơn nữa tâm cơ cũng cực kỳ thâm trầm. Loại nữ nhân như vậy tuyệt đối không phải loại ngu ngốc Trương Sở Hàn có thể khống chế, Sở Hưu ngược lại không muốn cô nàng làm ấm giường, có làm thủ hạ cũng không tệ. Trong một số thời điểm lực sát thương của nữ nhân còn lớn hơn nam nhân.

Có điều tâm cơ thâm trầm không sai, cái sai là Trương Bích Ninh quá nhiều thủ đoạn vặt vãnh, hơn nữa còn không tự biết mình.

Cô nàng còn dám to gan diễn kịch, giở thủ đoạn trước mặt Sở Hưu, lại không biết về mặt này y chưa từng thua ai.

...

Sở Hưu đi dọc con đường lớn của Trường Lâm Quận Tế Châu Phủ, nhìn qua hai bên, võ giả đi tới nơi này quả thật nhiều vô số kể.

Kính Hồ Sơn Trang nằm ngoài Tế Châu Phủ, cạnh một hồ nước lớn xanh biếc thanh tịnh tên là Kính Hồ, cho nên mới đặt tên là Kính Hồ Sơn Trang.

Lúc này Thần Binh Đại Hội còn chưa bắt đầu cho nên Kính Hồ Sơn Trang tạm thời chưa chiêu đãi khách khứa, võ giả muốn tham gia Thần Binh Đại Hội hoặc muốn xem cuộc vui đều tụ tập trong Tế Châu Phủ.

Trường Lâm Quận là quận lớn ở trung ương Đông Tề, Tế Châu Phủ lại ở trung tâm Trường Lâm Quận, trước đây đã vô cùng phồn hoa, giờ được tổ chức Thần Binh Đại Hội nên càng thêm vẻ hưng thịnh của võ đạo.

Đương nhiên với những thế lực bản địa của Tế Châu Phủ chuyện này lại là khổ mà không thể kêu ai, thậm chí trong lòng thầm mắng chửi người của Tàng Kiếm Sơn Trang cùng Mạc gia.

Trước đó bọn họ là thế lực gốc rễ của Tế Châu Phủ, rồng qua sông cũng phải khách khí với rắn bản địa.

Nhưng giờ thì hay rồi, người tới kẻ lui đều là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng hoặc các đệ tử tinh anh đại phái, hoặc những giang hồ hào kiệt xuất thân dân dã. Những người này bất luận thực lực hay thế lực sau lưng đều không phải hạng đám người bản địa Tế Châu Phủ có thể chọc nổi. Cho nên thời gian vừa qua bọn họ vô cùng đáng thương, cẩn thận từng li từng tí, không dám chọc vào một ai.

Sở Hưu đi theo dòng người vào trong Tế Châu Phủ, đưa mắt nhìn qua, đâu đâu cũng có võ giả, hơn nữa còn cực kỳ trẻ tuổi.

Hai mươi tuổi bước vào Tiên Thiên trên giang hồ đã coi là tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng lúc này tại Tế Châu Phủ võ giả Tiên Thiên hai mươi tuổi đâu đâu cũng có.

Đúng lúc này, một võ giả hơn ba mươi tuổi dáng người gầy gò chen tới trước người Sở Hưu, chắp tay nói: “Vị công tử này, ngài có cần dẫn đường không? Thần Binh Đại Hội còn gần một tháng nữa mới tổ chức, đợi ở đâu lâu như vậy chẳng phải rất chán ư?

Vừa hay thời gian này công tử có thể du ngoạn tại Tế Châu Phủ này, tại hạ Lý Bất Tam, sống cả đời ở Tế Châu Phủ. Không dám nói chuyện khác nhưng tại hạ cực kỳ quen thuộc về Tế Châu Phủ và Trường Lâm Quận này. Chuyện tiền bạc cũng dễ bàn thôi. Công tử cứ cho bao nhiêu cũng được.”

Tế Châu Phủ
Chương 214 Tế Châu Phủ

Sở Hưu dùng ánh mắt hứng thú quan sát Lý Bất Tam một hồi, nghi hoặc: “Nhiều người giang hồ qua lại như vậy sao ngươi lại tới tìm ta? Hơn nữa sao ngươi biết ta trả nổi tiền cho ngươi? Ngươi không sợ ta là võ giả tán tu nghèo khổ à?”

Lý Bất Tam cười hắc hắc nói: “Tại hạ làm việc này vốn phải dựa vào đôi mắt, hai mắt không sáng làm sao làm nổi.

Những công tử thế gia y phục hoa lệ phân nửa có hạ nhân hầu hạ, không cần loại người như tại hạ dẫn đường.

Công tử ngài mặc dù nhìn qua không giống võ giả xuất thân thế gia đại tộc hay đại môn phái, nhưng tại hạ dám khẳng định ngài nhất định không phải võ giả tán tu bình thường.

Võ giả tán tu bình thường khi thấy trong Tế Châu Phủ tụ tập nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy chắc chắn sẽ âm thầm chột dạ. Bất cứ ai thấy nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi mạnh hơn bản thân như vậy đều sẽ mất tự tin.

Nhưng ánh mắt công tử ngài lại bễ nghễ toàn trường, rõ ràng không đặt những người tại Tế Châu Phủ này trong mắt, vô cùng tự tin.”

Sở Hưu vuốt vuốt mũi, y thật sự không ngờ ánh mắt mình lại nổi bật như vậy, còn có vẻ ‘chư vị ngồi đây đều là rác rưởi’ nữa?

“Còn gì nữa không? Chỉ thế thôi ngươi đã nhận ra ta không phải tán tu bình thường?”

Lý Bất Tam cười hắc hắc nói: “Đương nhiên không chỉ có vậy. Vị công tử này, trường đao bên hông ngài mặc dù không thấy thân đao nhưng chuôi đao khảm Hồng Nham Thủy Tinh là sản vật từ Đông Hải, giá trị còn quý hơn tử kim, chuôi đao đã quý giá như vậy nói gì là thân đao.

Đương nhiên còn có điểm khác, đó là tại hạ có thể xác định thân phận của ngài. Mặc dù ngài không tới từ đại tông môn đại thế gia, nhưng người được Quan Trung Hình Đường phái tới tham gia Thần Binh Đại Hội chắc chắn không phải bình thường rồi.”

Lần này Sở Hưu thật sự kinh ngạc, y nghi hoặc hỏi lại: “Ngươi cũng biết Quan Trung Hình Đường?”

Trong đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường có thể nói là như sấm rền bên tai. Nhưng rời Quan Trung Sở Hưu mới biết Quan Trung Hình Đường ẩn nhẫn giấu tài tới mức nào.

Đệ tử những tông môn thế gia khác còn ra ngoài xông xáo giang hồ, nhưng Quan Trung Hình Đường không cần, chỉ bảo vệ cho tốt khu vực của mình là đủ.

Cho nên phần lớn người trong giang hồ chỉ nghe tới Quan Trung Hình Đường nhưng cả đời cũng chưa từng gặp người của Quan Trung Hình Đường.

Những người duy nhất có ấn tượng sâu sắc về Quan Trung Hình Đường thường là người của triều đình hoặc của đại môn phái đại thế gia.

Năng lực xử án và tra xét dấu vết của Quan Trung Hình Đường vô cùng xuất sắc, khi triều đình và thế lực võ lâm lớn có vấn đề gì không giải quyết được đều sẽ mời Quan Trung Hình Đường ra tay tra xét. Những người này ít ra còn tiếp xúc với Quan Trung Hình Đường, còn những kẻ khác ngoại trừ tự tới Quan Trung, còn lại gần như không cách nào tiếp xúc với Quan Trung Hình Đường.

Lý Bất Tam cười cười: “Trước đó tại hạ từng làm hộ vệ đội buôn một thời gian, cùng đội buôn Đông Tề tới Quan Trung, cũng từng thấy uy phong của bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường.”

Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, ném cho Lý Bất Tam một khối tử kim chừng mười lượng.

“Được rồi, vậy trước hết giới thiệu ta xem Tế Châu Phủ này có những chỗ nào hay?”

Nhận khối tử kim, hai mắt Lý Bất Tam sáng bừng lên vui sướng, vị đại nhân này quả nhiên vô cùng hào phóng, chi tiền không dùng vàng bạc bình thường mà là tử kim.

Lý Bất Tam thu khối tử kim lại vội vàng nói: “Tế Châu Phủ là dải đất trung tâm của Trường Lâm Quận, đương nhiên có nhiều chỗ hay ho rồi. Có điều với thực lực và thân phận của công tử chắc cũng chướng mắt quá nửa, cho nên chỗ thật sự đáng nhắc tới chỉ còn có ba.

Trong đó một là cửa hàng binh khí của Mạc gia, đừng nhìn cái tên bình thường như vậy nhưng có không ít người tới đây là vì cửa hàng binh khí này.”

Sở Hưu kinh ngạc: “Cửa hàng binh khí này do Mạc gia của Kính Hồ Sơn Trang mở à?”

Lý Bất Tam tán thưởng nói: “Công tử quả thật thông minh. Đại sư Mạc Dã Tử mặc dù đã từ nhiệm vị trí các chủ của Thần Binh Các, rời khỏi giang hồ; nhưng dẫu sao ông ấy cũng làm luyện khí sư cả đời, cho dù quy ẩn giang hồ nhưng thi thoảng vẫn chế tạo chút binh khí coi như luyện

tập.

Đối với đại tông sư luyện khí như Mạc Dã Tử, binh khí ông ta tiện tay chế tạo luyện tập vẫn là trân phẩm khó cầu đối với người trong giang hồ. Mà những tác phẩm luyện tập của đại sư Mạc Dã Tử thi thoảng sẽ đưa tới cửa hàng binh khí Mạc gia tiêu thụ.

Người của Mạc gia sẽ không nói binh khí nào do đại sư Mạc Dã Tử tự tay rèn đúc, ai mua được là vận may và cơ duyên của người đó. Sau khi người ta đã mua, người của Mạc gia mới nói, cho nên có không ít người muốn tới đó thử vận may.

Hơn nữa người Mạc gia cũng là con cháu của đại sư Mạc Dã Tử, cũng am hiểu chuyện rèn đúc binh khí. Binh khí của Mạc gia đều có thể nói là trân phẩm trên giang hồ.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, có điều y không thấy động tâm.

Hồng Tụ Đao của y đã là bảo binh ngũ chuyển, cho dù xếp trong bảo binh ngũ chuyển cũng là hạng trung lưu. Trừ phi có bảo binh lục chuyển hơn nữa còn cần thuộc tính phù hợp với Sở Hưu, bằng không y cũng không để mắt tới.

Còn Mạc Dã Tử cho dù là đại tông sư luyện khí nhưng bảo binh lục chuyển cũng không phải thứ thích là làm được, chỉ riêng chi phí vật liệu đã là con số kinh người.

Binh khí tới cấp bậc bảo binh, mỗi chuyển đều là một bậc khác nhau, tứ chuyển dễ kiếm, ngũ chuyển khó cầu, tới lục chuyển đã thật sự là trân phẩm.

“Hai nơi khác là đâu?” Sở Hưu hỏi.

Lý Bất Tam cười hắc hắc hai tiếng, dùng giọng bỉ ổi nói: “Hai nơi khác một là thanh lâu, một là quán rượu.

Thanh lâu là Phượng Minh Tiêu Tương Quán nổi danh khắp toàn bộ Đông Tề ta, trong đó tụ tập mỹ nữ đủ loại trong thiên hạ. Có mỹ nhân Bắc Yên thon cao hào sảng, lại có mỹ nhân Đông Tề dịu dàng tuyệt sắc, cũng có mỹ nhân Tây Sở xinh đẹp quyến rũ.

Những mỹ nữ đó cũng là bình thường, trong Phượng Minh Tiêu Tương Quán còn không ít mỹ nhân dị tộc. Tỷ như những mỹ nhân trên những hòn đảo ở Đông Hải, mặc dù da hơi đen nhưng dáng dấp động lòng người, cơ thể như không xương, muốn tư thế gì cũng được.

Có cả mỹ nhân Tây Vực tóc vàng mắt xanh, vóc dáng thướt tha uyển chuyển, nghe nói có vài người là quý tộc hay công chúa của nước nhỏ ở Tây Vực nữa đó.”

Lý Bất Tam nói tới mức sắp chảy nước miếng.

Loại người giang hồ tầng chót như hắn cho dù cầm tử kim trong tay cũng chẳng vào được cửa lớn của Phượng Minh Tiêu Tương Quán. Nơi đó dành cho những tuấn kiệt cùng các vị đại nhân chân chính trên giang hồ, không phải chỉ có tiền là vào được.

Nhưng hắn không đủ tư cách, Sở Hưu lại đủ. Nếu Sở Hưu muốn tới Phượng Minh Tiêu Tương Quán, hắn hoàn toàn có thể dùng thân phận người hầu của Sở Hưu đi vào, không khéo có thể ôm ôm ấp ấp một phen.

Có điều Sở Hưu lại chẳng hề hứng thú với những thứ hắn miêu tả, kẻ có thời gian tới nơi như thanh lâu cơ bản đều là hạng thiếu gia ăn chơi trong các gia tộc, không thành được nghiệp lớn.

Thần Binh Đại Hội sắp tổ chức đến nơi, ngươi không nghỉ ngơi dưỡng sức điều chỉnh trạng thái bản thân còn đi phung phí tinh lực trong thanh lâu, trầm mê trong hương ôn nhu đó, lúc lên tới lôi đài chẳng phải tự tìm chết thì là gì?

Sắc là đao cứng cạo tới tận xương, thích sắc đẹp với trầm mê trong sắc đẹp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đại sự ngay trước mặt còn không biết kiềm chế, làm sao mà thành nghiệp lớn được?

Thậm chí trên giang hồ còn có một số võ giả cực đoan, trước khi võ công đại thành vẫn giữ thân thể Nguyên Dương, không gần nữ sắc, thậm chí cự tuyệt tất cả những thứ dục vọng xa hoa như ăn uống hưởng thụ. Mặc dù người ngoài nhìn vào không thể nào hiểu được nhưng bản thân bọn họ thường có thể giữ nguyên lòng hướng võ kiên định, sức mạnh ý chí vượt xa người thường.

Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng phải loại này, y không phải hòa thượng.

Sở Hưu không hỏi tới Phượng Minh Tiêu Tương Quán, nói thẳng: “Nơi cuối cùng thì sao?”

Thấy Sở Hưu không hứng thú với Phượng Minh Tiêu Tương Quán, Lý Bất Tam không khỏi lắc đầu tiếc nuối, hắn kể tiếp: “Nơi cuối cùng là Tụ Long Các cao chín tầng cho An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên của Tề Quốc chúng tôi xây dựng. Bốn tầng trước chỉ cần có tiền là vào được, năm tầng sau muốn vào lại chẳng đơn giản, hoặc có thân phận, hoặc có danh tiếng, hoặc có thực lực.

Thân phận càng cao, danh tiếng càng lớn, thực lực càng mạnh thì càng lên được tầng cao hơn, hưởng thụ được càng nhiều thứ hơn.

Bốn tầng trước chỉ chuẩn bị đồ cho người thường hoặc võ giả bình thường. Năm tầng sau mỗi món ăn đều dùng vật liệu là những linh dược cực kỳ quý giá, thậm chí là thiên hạ kỳ trân. Ngay cả rượu cũng dùng những dị quả quý hiếm chưng cất thành, uống một ngụm bằng mấy ngày tu luyện.”

Nói tới đây nước miếng Lý Bất Tam lại chảy ròng ròng.

Mặc dù hắn chỉ là võ giả tầng chót nhưng dẫu sao cũng là võ giả, khao khát đối với những thứ tăng cường tu vi còn cao hơn đối với mỹ nữ.

Sở Hưu nghe vậy ngược lại dấy lên húng thú, Tụ Long Các này cũng thật xa xỉ, còn dùng hẳn linh dược kỳ trân làm thức ăn rượu uống.

Những linh dược kỳ trân này mặc dù chế biến thành đồ ăn, chưng cất thành rượu, nhưng vẫn có dược hiệu. Có điều chắc chắn những thứ này không bằng được đan dược do những luyện đan sư phối trộn luyện chế tỉ mỉ, hành động này ngoại trừ thỏa mãn ham mê ăn uống ra, căn bản là lãng phí.

Nhưng cho dù lãng phí Tụ Long các vẫn dám làm vậy, có thể thấy của cải của họ phong phú tới mức nào, có bối cảnh là hoàng thất có khác.

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nhớ ra điều gì nói: “An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên? Hoàng thất Tề quốc các ngươi không phải họ Lữ à? Sao lại xuất hiện một vị vương gia khác họ như vậy? Nhờ võ phong vương?”

Trước mắt trong ba nước rất ít người dùng võ phong vương, cơ hồ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi người trong số họ đều là cường giả tay nắm vạn quân, quyền khuynh một cõi, nhưng Sở Hưu chưa từng nghe tới tên Khương Văn Nguyên.

Lúc này Lý Bất Tam lại cười cười xấu hổ nói: “Không phải dùng võ phong vương, An Nhạc Vương thật ra là hoàng tộc trước đây, vương vị vẫn được lưu truyền qua các thế hệ.”

Nói xong Lý Bất Tam thuật lại sự tình cho Sở Hưu.

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, mấy trăm năm trước hoàng thất Tề Quốc không phải họ Lữ mà là họ Khương, có điều đến đời cuối cùng hoàng tộc họ Khương quá mức ngu ngốc, thiếu chút nữa đẩy Đông Tề vào chỗ chết, bị vài đại tướng quân Đông Tề liên thủ phế bỏ, đổi thành hoàng tộc họ Lữ khống chế Tề Quốc.

Hoàng tộc họ Lữ vì muốn thể hiện vẻ nhân đức, không ra tay diệt hết hoàng tộc họ Khương, ngược lại phong cho họ làm vương tộc khác họ, để dòng họ này giàu sang mấy trăm năm nhưng không được cầm quyền.

Tụ Long Các
Chương 215 Tụ Long Các

Chuyện liên quan tới lịch sử mấy trăm năm trước của Đông Tề, Sở Hưu cũng chưa từng đọc được tại cốt truyện gốc, giờ nghe cũng thấy mới lạ. Vài vị đại tướng quân liên thủ không ngờ lại có thể phế bỏ cả hoàng tộc, có thể thấy lúc đó hoàng tộc họ Khương suy yếu tới mức nào.

Trong thế giới tôn trọng vũ lực này, không ai đi nói tới quân thần phụ tử trung hiếu lễ nghĩa, vũ lực luôn là thứ được tôn lên trên đầu.

Khi hoàng đế có năng lực, toàn bộ hoàng tộc có thực lực, người dưới đều sẽ cúi đầu xưng thần.

Ngược lại nếu ngay cả hoàng tộc cũng hoàn toàn suy yếu, vậy việc gì bọn họ phải nghe lệnh một tên rác rưởi?

Hơn nữa sau này nghe Lý Bất Tam nói tới Khương Văn Nguyên, Sở Hưu còn cảm thấy họ Khương này rõ là đang tự tìm đường chết.

Dòng họ Khương bọn họ vì sao có thể sống tới bây giờ? Vì hoàng tộc Đông Tề cần thể diện.

Mặc dù ban đầu bọn họ phế truất họ Khương là do hoàng tộc thế hệ đó quá không nên thân, hoàng đế lại quá ngu ngốc, tiếp tục ngu trung khéo cả Đông Tề phải chịu hoạ diệt quốc. Nhưng mưu triều soán vị vẫn là mưu triều soán vị, nói thì dễ mà nghe thì khó.

Giờ hoàng tộc Đông Tề có thể nói vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ, mà hành động không đuổi tận giết tuyệt họ Khương chính là đền thờ của họ.

Nếu người họ Khương này chịu yên ổn làm phú ông thì cũng thôi, hoàng tộc Đông Tề sẽ không để miếu thờ đó sụp đổ.

Hoàng tộc Đông Tề nói với dòng họ Khương, chỉ cần họ chịu yên ổn cả đời, đừng làm gì, vương vị đó sẽ được kế thừa đời đời.

Nhưng họ Khương này lại quá quật cường, ỷ vào việc hoàng tộc Đông Tề cần thể diện không dám động vào mình, không ít lần gây chuyện với hoàng tộc Đông Tề.

Những chuyện khác Lý Bất Tam cũng không rõ, có điều theo Sở Hưu, chuyện Khương Văn Nguyên đã làm rõ ràng là đang tự tìm đường chết, khiêu chiến giới hạn của hoàng thất Đông Tề.

Tỉ như hắn mở Tụ Long Các, nếu là người khác có lẽ không vấn đề, nhưng do Khương Văn Nguyên mở lại là vấn đề cực lớn.

Sao, họ Khương nhà ngươi còn định tập trung Long khí đoạt lại Hoàng vị chắc?

Còn nữa, vì sao Tụ Long Các có chín tầng? Vì sao năm tầng trên có yêu cầu chứ không phải sáu tầng hay bốn tầng?

Kết hợp với thân phận ngầm của họ Khương, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới cụm từ ‘cửu ngũ chí tôn’.

Khương Văn Nguyên thật sự coi hoàng tộc Đông Tề là kẻ ngốc hay hắn ỷ bên hoàng tộc không động đến mình nên mới trắng trợn như vậy?

Còn thiên phú võ đạo bản thân Khương Văn Nguyên lại chẳng ra sao cả, thậm chí có thể nói là rất kém cỏi. Hơn bốn mươi tuổi lại có vô số đan dược chồng chất mới lên được cảnh giới Tiên Thiên, sức chiến đấu lại càng không đáng nhìn. Nhưng hắn lại rất thích kết giao với người trong giang hồ, đặc biệt là những người xuất thân đại tông môn đại thế gia.

Thậm chí có thể nói, chỉ cần ngươi bước lên được năm tầng trên của Tụ Long Các, Khương Văn Nguyên sẽ đích thân nghênh tiếp.

Ai cũng biết trước đây hoàng tộc Đông Tề làm sao đoạt được giang sơn, chính là dùng vũ lực bức ép thoái vị.

Kết quả giờ ngươi lại kết giao với nhiều người giang hồ như vậy, định làm gì? Tạo phản chắc?

Khương Văn Nguyên này giờ còn chưa chết, Sở Hưu không biết nên nói hắn may mắn hay hoàng tộc Đông Tề nhẫn nhịn tốt?

Kiếp trước Sở Hưu ngược lại cũng biết một người rất giống Khương Văn Nguyên, những chuyện đối phương làm cũng rất giống Khương Văn Nguyên, có điều kết cục của người đó vô cùng thê thảm. Người đó tên là Sài Tiến.

Đương nhiên chuyện này cũng chẳng liên quan mấy tới Sở Hưu, ngược lại những rượu ngon cùng thức ăn chế tác từ linh dược kia mới khiến y càng thấy hứng thú.

Do Lý Bất Tam dẫn đường, Sở Hưu trực tiếp đi về phía Tụ Long Các.

Đông Tề xưa nay phồn hoa, kiến trúc chín tầng cũng không hiếm có gì nhưng Tụ Long Các cực kỳ to lớn, một tầng cũng cao gần bằng hai tầng của quán rượu khác. Cho nên trong Tế Châu Phủ này, Tụ Long Các có thể nói là kiến trúc cao nhất, trang trí bên ngoài cũng cực kỳ xa hoa mỹ lệ, ngói lưu ly đắt đỏ cũng được lát như ngói gạch bình thường.

Hơn nữa mỗi tầng đều được mài thành tượng Bàn Long, bên ngoài mạ vàng, mắt rồng cùng miệng rồng chế tạo bằng bảo thạch cực kỳ trân

quý.

Tụ Long Các làm vậy tương đương với đặt một đống châu báu ngay ngoài đường, nhưng Khương Văn Nguyên lại không lo có ai trộm, mà thực tế cũng chẳng ai dám trộm.

Nói thế nào Khương Văn Nguyên cũng là An Nhạc Vương của Đông Tề, lại thêm hắn mở Tụ Long Các đã bao năm như vậy, kết giao với vô số tuấn kiệt đại phái cùng dân dã trên giang hồ, ai dám không nể mặt hắn? Dám đến Tụ Long Các trộm đồ, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Bước chân vào trong Tụ Long Các, bên trong trang hoàng châu ngọc càng thêm lộng lẫy, nhưng chỉ là huy hoàng mà không thô kệch.

Sở Hưu cùng Lý Bất Tam vừa bước vào cửa lập tức có người phục vụ ăn mặc phù hợp đi tới cung kính hỏi: “Hai vị quan khách muốn tới tầng mấy?”

Năm tầng sau là chuyên dành cho cao thủ tuấn kiệt, đẳng cấp rõ rệt, còn bốn tầng trước cũng phải xem trong túi ngươi có bao nhiêu tiền. Mỗi tầng một mức tiêu phí, kẻ không đủ cấp bậc muốn tới tầng của người giàu sang, hậu quả sẽ rấ thê thảm.

Lý Bất Tam ngạo nghễ nói: “Công tử nhà ta định lên năm tầng trên.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi thực khách lập tức bị hút về.

Có điều khi thấy Sở Hưu cùng lập tức, phần lớn mọi người lại có vẻ khinh thường.

Năm tầng sau của Tụ Long Các không phải ai cũng lên được. Trước khi Thần Binh Đại Hội bắt đầu, những tuấn kiệt trẻ tuổi đến Tụ Long Các đều là người trong võ lâm Đông Tề, người phục vụ nhận ra đa số họ, đều trực tiếp dẫn lên năm tầng sau.

Còn sau khi Thần Binh Đại Hội được công bố, võ giả tán tu đến từ Bắc Yên và Tây Sở còn không biết trời cao đất rộng, vọng tưởng tiến vào năm tầng sau của Tụ Long Các xem xét, kết quả chịu giáo huấn không nhẹ. Có vài người thậm chí thẹn hóa giận gây chuyện um xùm ngoài Tụ Long Các, hậu quả có thể tưởng tượng.

Giờ Sở Hưu cùng Lý Bất Tam ăn mặc cực kỳ bình thường, đặc biệt là Lý Bất Tam kia rõ ràng chỉ là võ giả tầng chót tầm thường, hạng người này cũng xứng tới Tụ Long Các?

Thân là người Đông Tề, những người này luôn ôm cảm giác ưu việt so với những võ giả Bắc Yên cùng Tây Sở.

Đất Đông Tề rộng lớn nhiều tài nguyên, gần nửa số thế lực võ lâm trong thiên hạ tập trung tại Đông Tề, võ đạo hưng thịnh, phồn hoa màu mỡ, lịch sử cũng dày hơn so với Bắc Yên và Tây Sở nhiều. Cho nên theo người Đông Tề thấy đất Tây Sở chỉ là đám mọi rợi phía nam. Bắc Yên ư? Mọi rợ phía bắc mà thôi, đều là hạng sống trong rừng hoang núi thẳm.

Mặc dù trước đây ít năm, Đông Tề thua trận khi đánh với Bắc Yên nhưng cũng chỉ thua một Ngụy Quận mà thôi, Đông Tề còn xa mới tính là thương cân động cốt.

Hơn nữa trận chiến Đông Tề phải đối mặt không phải chỉ đơn giản là chiến tranh giữa hai nước, dưới có đại quân triều đình Bắc Yên, trên có các cường giả của các thế lực võ lâm Bắc Yên. Đông Tề tương đương với lấy một địch hai, thua một bậc cũng là rất bình thường, tối thiểu giờ bọn họ vẫn có thể dùng thái độ cao ngạo nhìn những võ giả ngoại lai.

Người phục vụ kia không lộ biểu cảm không hữu hảo như những thực khách. Tụ Long Các mở cửa nhiều năm như vậy đã thấy vô số cao thủ võ lâm lui tới, có quái nhân cỡ nào bọn họ chưa từng gặp? Cho dù người tới tới là ăn mày không khéo lại là cao thủ của Cái Bang, bọn họ cũng phải khách khí đón tiếp.

“Vị công tử này, mời theo tôi.”

Người phục vụ kia ra dấu mời Sở Hưu, nhưng lại quay sang Lý Bất Tam nói: “Năm tầng sau không cho phép dẫn tùy tùng vào.”

Người phục vụ kia không phải tiểu nhị chạy bàn bình thường, hắn cũng có tu vi Cảnh giới Ngưng Huyết, có thể nhìn ra thực lực Lý Bất Tam.

Lý Bất Tam mỉm cười nói: “Công tử ngài cứ lên trên đi, tôi đợi ngài dưới này.”

Vốn hắn còn muốn mượn danh Sở Hưu đi lên năm tầng trên của Tụ Long Các xem xem, có điều giờ xem ra quy củ của Tụ Long Các cũng cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu mỗi người đều dẫn thủ hạ tùy tùng lên, Tụ Long Các lấy đâu ra nhiều chỗ như vậy?

Sở Hưu gật nhẹ đầu, người phục vụ kia dẫn Sở Hưu lên thẳng tầng năm nói: “Vị công tử này, năm tầng sau của Tụ Long Các không phải mỗi tầng đều mở ra cho người ngoài. Trong đó tầng năm, sáu, bảy, chỉ cần công tử ngài thể hiện thực lực là có thể lên.

Còn tầng tám chuyên dùng để chiêu đãi các tiền bối võ lâm, các vị đại nhân trên giang hồ, nhất định phải do vương gia tự mời mới có thể lên

được.

Về phần tầng chín lại không mở cho người ngoài, là nơi vương gia chuyên dùng để chiêu đãi khách quý.”

Sở Hưu hỏi: “Làm sao thể hiện thực lực?”

Người phục vụ vỗ vỗ tay, lập tức có một võ giả Nội Cương cảnh hơn ba mươi tuổi từ căn phòng nhỏ bên cạnh đi ra cửa.

Võ giả Nội Cương cảnh này dáng người khôi ngô cao lớn, tay cầm trọng kiếm, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác cực kỳ ngột ngạt.

“Đơn giản thôi ấy mà, chỉ cần công tử ngài chống đỡ được dưới tay Tra Khôi nửa canh giờ là có thể lên tầng năm. Nơi này công tử có thể thoải mái động thủ, trong Tụ Long Các có bố trí trận pháp, cho dù đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất ra tay cũng không đánh vỡ được.” Người phục vụ kia nói.

Lúc này Sở Hưu mới phát hiện lối vào tầng năm khác với những tầng khác, lối vào tầng này rộng rãi hơn những tầng dưới rất nhiều, hiển nhiên được bố trí để giao thủ.

Mà lúc này những người ở tầng thứ tư đều nhìn về phía Sở Hưu, thần sắc đầy hứng thú, ai nấy bàn tán ầm ĩ.

“Lại một người muốn lên tầng năm? Đây là người thứ bao nhiêu rồi? Chắc chắn là đám mọi rợ bên Bắc Yên hay Tây Sở đây mà.”

“Ha ha, cái nơi rừng hoang núi thẳm như Tây Sở Bắc Yên có bao nhiêu cường giả chứ? Toàn lũ nhà quê chẳng biết gì mà thôi. Không thì mọi người cùng đánh cược nào, xem tiểu tử này chống đỡ được mấy chiêu trước mặt Bá Kiếm - Tra Khôi? Hôm qua có mười người tới mà cuối cùng chỉ có một chịu được, những người khác đều bị một kiếm chém bay.”

“Ta cược không tới mười chiêu! Tra Khôi là nô lệ dị tộc do An Nhạc Vương mua được từ Nam Hải, có thần lực trời sinh. Đừng nhìn hắn chỉ có Nội Cương cảnh, xét theo lực lượng đơn thuần còn mạnh hơn võ giả Ngoại Cương cảnh. Tiểu tử này gầy gò ốm yếu, cho dù Tra Khôi không nặng tay hạ sát chiêu, hắn cũng chẳng đỡ nổi mấy chiêu.”

Ngay lúc mọi người tầng thứ tư đang bình luận, Sở Hưu đột nhiên bước lên một bước. Chỉ trong nháy mắt một luồng cương khí cường đại ập thẳng tới người Tra Khôi, Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công, lực lượng hùng hồn như Thái Sơn áp đỉnh ầm ầm đánh xuống!

Khí thế
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom