• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (3 Viewers)

  • Chương 206-210

Chương 206 Phách lối

Trong toàn bộ diễn võ trường có vài đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lại có cao thủ tông sư đã ngưng tụ Võ Đạo Chân Đan như Quan Tư Vũ, tỷ thí giữa hai tiểu bối có kịch liệt đến đâu cũng không xảy ra vấn đề gì.

Tiêu Tập sau khi ngăn Chung Bình lại không khỏi nói: “Ta nói này, tiểu tử ngươi có thể không học theo tên sư phụ kia không? Chỉ là luận bàn tỉ thí thôi mà, ngươi liều mạng đến vậy làm gì.”

Bên kia Uất Trì gật đầu lia lịa, sau này hắn sẽ không bao giờ so tài cùng loại người điên nặng này nữa. Ngươi không muốn mạng nhưng ta còn muốn.

Chung Bình lạnh lùng nói: “Ta vốn học kỹ thuật giết người, không toàn lực xuất thủ chẳng bằng nhận thua.”

Tính khí Tiêu Tập cũng không tệ, chẳng chấp nhặt gì với tiểu bối này, chỉ lắc đầu nói: “Được, lại một tên cố chấp nữa, y xì đúc lão sư phụ.”

Lúc này Tư Minh lại nói: “Cám ơn Tiêu đại nhân đi, vừa rồi nếu không nhờ Tiêu đại nhân dùng Ất Mộc Kiếm Khí cùng Quang Minh Kiếm Khí ngăn chặn phản phệ của Huyết Phù Đồ, ngươi có thắng cũng đừng hòng đánh trận kế tiếp.”

Chung Bình lập tức quay sang thi lễ với Tiêu Tập: “Đa tạ Tiêu đại nhân.”

Tiêu Tập hừ hừ hai tiếng nói: “Đừng cám ơn, tiểu tử, lần sau nếu ngươi còn chơi liều như vậy ta mặc kệ đấy, để người khác đi mà giúp.”

Quan Tư Vũ ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, tiến hành trận tỉ thí tiếp theo thôi.”

Mặc dù đệ tử thân truyền của hắn thua cuộc nhưng Quan Tư Vũ vẫn chẳng hề để ý.

Mọi người ở đây cũng biết tính cách Quan Tư Vũ, tuyệt đối thiết diện vô tư, tỷ thí chính là tỷ thí, ngay chính Uất Trì cũng không trông mong mình được ưu đãi đặc cách gì.

Đương nhiên những người khác cũng vậy, chỉ cần trước mặt Quan Tư Vũ, vậy đừng mơ gian lận. Tỷ thí công bằng, tất cả mọi người đối xử bình đẳng.

Nhóm thứ hai ra sân chính là đệ tử Ân Bá Thông - Lệ Thiên Hào cùng đệ tử Sở Tư Ma - Sở Hiếu Đức.

Sở Hiếu Đức này chính là nghĩa tử của Sở Tư Ma, cũng là người Tây Vực. Có điều hắn được Sở Tư Ma nuôi lớn từ nhỏ, ngoại trừ tướng mạo không nhìn ra được điểm nào giống người Tây Vực.

Sở Hiếu Đức chắp tay với Lệ Thiên Hào nói: “Lệ huynh, xin được chỉ giáo.”

Lệ Thiên Hào cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt khinh miệt đáp: “Mấy chiêu là xong chuyện còn nói chỉ giáo cái gì? Ngươi mau mau đầu hàng đi cho khỏe, ta cũng bớt việc.”

Người Trung Nguyên luôn kỳ thị tộc nhân Tây Vực, Lệ Thiên Hào trước kia không tiếp xúc mấy với Sở Hiếu Đức nhưng trong lòng luôn coi thường đối phương.

Một nô lệ Tây Vực sa cơ thất thế mà thôi, có tư cách gì đánh đồng với hắn?

Nếu không phải hôm nay có quá nhiều vị đại nhân ở đây, Lệ Thiên Hào sợ ảnh hưởng không tốt, không khéo hắn đã phun ra những lời còn khó nghe hơn.

Chỉ có điều cho dù như vậy Sở Hiếu Đức cũng có thể nhận ra vẻ khinh miệt coi thường từ ánh mắt và giọng điệu của Lệ Thiên Hào, điều này khiến hắn cắn chặt răng, xiết chặt nắm đấm

Dựa theo địa vị mà nói, hắn là nghĩa tử của chưởng hình quan Quan Bắc - Sở Tư Ma, địa vị thậm chí cao hơn Dương Lăng.

Sở Tư Ma cũng không phải Ngụy Cửu Đoan, không vô tình vô nghĩa với nghĩa tử của mình như vậy.

Nhưng cho dù thế cũng không thể thay đổi thân phận dị tộc Tây Vực của hắn.

Khi ở Quan Bắc do thân phận Sở Tư Ma, loại kỳ thị này ít hơn một chút, thế nhưng khi ra ngoài đối mặt với những người thân phận địa vị không kém hơn mình như Lệ Thiên Hào, Sở Hiếu Đức cũng chẳng có cách nào.

Nhìn Lệ Thiên Hào, Sở Hiếu Đức lạnh lùng nói: “Ta muốn xem xem hôm nay ngươi dùng mấy chiêu giải quyết ta nào!”

Nói xong, Sở Hiếu Đức rút từ phía sau ra một thanh kiếm bản rộng, cương khí ầm ầm bộc phát quanh người. Cương khí của hắn mông lung như sương mù nhưng lại có vẻ vô cùng nặng nề, một kiếm chém ra như cuồng phong càn quét, lại mạnh mẽ như Thái Sơn ấp đỉnh.

Võ thuật đất Tây Vực nổi danh quỷ bí khó lường nhưng võ công Sở Hiếu Đức được truyền thừa từ Sở Tư Ma, Sở Tư Ma lại chưa từng học võ

công Tây Vực. Trước khi hắn được Sở Cuồng Ca cứu chỉ là nô lệ bình thường, đâu có tư cách học tập võ công?

Cho nên võ công của Sở Tư Ma đều là công pháp bình thường học được từ Quan Trung Hình Đường, theo công lao hắn tích lũy ngày càng nhiều mới đổi được một số công pháp uy năng cường đại hơn từ Quan Trung Hình Đường. Cuối cùng Sở Cuồng Ca lại chỉ điểm một chút, dung hợp những lý giải võ đạo của hắn mới tạo thành võ công như vậy, mặc dù hơi hỗn tạp nhưng cũng có bộ khung võ đạo đại khái.

Giờ Sở Hiếu Đức xuất thủ cũng như vậy, rất giống Sở Tư Ma, mạnh mẽ chỉnh chu.

Có điều khi thấy Sở Hiếu Đức xuất thủ, Sở Hưu lại hơi cau mày, thực lực Sở Hiếu Đức không yếu nhưng lại không có gì nổi bật.

Võ đạo chỉnh chu quy củ như vậy nhất định phải hùng hồn mạnh mẽ tới cực hạn, trực tiếp dùng lực lượng áp đảo hết thảy, phá tà tru ma, đạt tới không có bất cứ nhược điểm nào.

Ngày trước Sở Cuồng Ca cũng theo phong cách này, đó là vì thực lực hắn đủ mạnh.

Còn giờ Sở Hiếu Đức cũng dùng võ đạo phong cách này, nếu thật sự đánh lên, hắn thật sự không bằng nổi Chung Bình cùng Uất Trì trước đó.

Còn lúc này giữa trường, Lệ Thiên Hào thấy Sở Hiếu Đức xuất thủ, khóe miệng không khỏi nhếch mép cười khinh thường.

Một thanh đại loan đao đường cong rất lớn xuất hiện trong tay Lệ Thiên Hào, quanh người hắn bộc phát ra cường khí vô hình, thân hình lập tức biến mất, chính xác hơn là tốc độ của hắn nhanh tới mức cực hạn!

Một khắc sau thân hình hắn đã lao tới trước Sở Hiếu Đức, loan đao trong tay bùng lên ánh sáng sắc bén chói mắt, chém thẳng xuống phá tan thế đao của Sở Hiếu Đức, khiến hắn chỉ có thể thu kiếm lại phòng thủ.

“Chiêu này tên là Phá Nguyệt!”

Lệ Thiên Hào cười gằn một tiếng, lưỡi đao như trăng sắc bén tới cực hạn, uy năng kinh khủng xé tan cương khí.

Ngay khi Sở Hiếu Đức khó nhọc ngăn cản thế đao kia, ánh đao trong tay Lệ Thiên Hào lại xoay chuyển, lập tức huyễn hóa ra ngàn vạn đao ảnh, thật thật giả giả hư hư thực thực, có đao cương do cương khí mô phỏng, lại có đao ảnh dùng tốc độ cực nhanh chém ra!

“Chiêu này tên là Trảm Phong!”

Trong đao ảnh đầy trời đó, Sở Hiếu Đức bị ép lui lại phía sau liên tục, căn bản không có năng lực hoàn thủ, thậm chí thế đao cũng không cách nào thi triển ra.

Ánh mắt Lệ Thiên Hào lộ ra ra ánh lạnh, trường đao trong tay đột nhiên bùng lên hào quang rực rỡ mỹ lệ vô cùng, đồng thời lộ ra sát cơ sắc bén kinh người.

“Chiêu này tên là Kinh Long!”

Một đao rực rỡ thăng hoa tới cực hạn, vô cùng mỹ lệ, luồng sáng sắc bén đó khiến cả Sở Hưu cũng phải để mắt chứ nói chi Sở Hiếu Đức.

Một đao chém ra, trường kiếm trong tay Sở Hiếu Đức bị đánh bay, đao còn chưa tới người lực lượng sắc bén tới cực hạn đã thấm vào cơ thể hắn, khiến khóe miệng hắn phun máu tươi, mà Lệ Thiên Hào vẫn không hề có ý định thu đao.

Nhưng đúng lúc này, thân hình Sở Tư Ma lại phát động, một khắc sau đã xuất hiện trước người Sở Hiếu Đức, tay chộp thẳng vào loan đao, từng luồng cương khí bùng nổ. Sở Tư Ma sừng sững bất động, cho dù Lệ Thiên Hàò sử dụng lực lượng toàn thân bạo phát tất cả cương khí nhưng trường đao như gắn chặt lên cánh tay Sở Tư Ma, không hề nhúc nhích.

Sở Tư Ma nhìn chằm chằm vào Lệ Thiên Hào, thản nhiên nói: “Chúng ta thua, nên khoan dung độ lượng thôi.”

Lệ Thiên Hào vội vàng thu hồi cương khí, cười ha hả nói: “Sở đại nhân đừng trách, đao kiếm không có mắt mà. Đao vừa rồi của tại hạ cũng là đòn sát thủ như Chung huynh vừa rồi thôi, nhất thời không thu tay lại được.”

Những người ở đây ai chẳng là cao thủ, sao không nhìn ra ẩn tình?

Phù Đồ Trảm của Chung Bình là quả thật không thu lại được còn Lệ Thiên Hào vốn chính là cố ý.

Có điều chính Quan Tư Vũ đã nói đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm, không ai chỉ trích Lệ Thiên Hào vì chuyện này, hơn nữa xem bộ dáng Ân Bá Thông, hắn cũng chẳng hề áy náy.

Sở Hưu nhướn mày, từ điểm này hắn đã nhận ra địa vị cao thấp của bốn chưởng hình quan này.

Trong đó thực lực và thế lực mạnh nhất hẳn là Tiêu Tập. Người này không chỉ thực lực rất mạnh mà còn đang lúc tráng niên, không ai dám chọc tới.

Tiếp đó chính là Ân Bá Thông, thâm niên của hắn lâu nhất, tuổi tác lại không lớn, khi Quan Tư Vũ còn chưa là đường chủ, hắn đã là người có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường. Giờ xem tư thái của Lệ Thiên Hào là biết lúc thường uy thế của Ân Bá Thông ra sao.

Xếp thứ ba hẳn là Sở Tư Ma, tuổi tác của hắn cũng không quá lớn, vẫn còn tráng niên niên nhưng thâm niên lại khá lớn, dù sao hắn cũng là người được Sở Cuồng Ca dẫn dắt, cùng bối phận với Quan Tư Vũ.

Nhưng thân phận dị tộc Tây Vực của hắn quả thật rất mẫn cảm khó chịu, khiến cho thân phận địa vị của hắn trong Quan Trung Hình Đường luôn thấp hơn những chưởng hình quan khác.

Về phần Ngụy Cửu Đoan, lúc trước chắc địa vị của hắn còn so được với Ân Bá Thông nhưng giờ chỉ là một lão già đã sắp về hưu, khí huyết suy bại, địa vị khó lòng giữ nổi, đương nhiên bị xếp cuối cùng.

Mà ngay lúc này, giữa trường Sở Hiếu Đức bị Lệ Thiên Hào nhẹ nhàng đánh bại, thật sự đúng như lời Lệ Thiên Hào, chỉ mấy chiêu là giải quyết xong, thật sự khiến Sở Hiếu Đức mất mặt.

Sở Hiếu Đức lau máu tươi trên khóe miệng, cúi đầu nói với Sở Tư Ma: “Nghĩa phụ, hài nhi khiến ngài mất mặt rồi.”

Gương mặt Sở Tư Ma không nhìn ra hỉ nộ, hắn chỉ vỗ vỗ vai Sở Hiếu Đức rồi nói: “Thắng bại là chuyện thường tình mà thôi, không cần để ý, với ngươi đây cũng là một loại tôi luyện.”

Nói xong Sở Tư Ma dẫn Sở Hiếu Đức về chỗ ngồi.

Thấy cảnh này, Sở Hưu đột nhiên cảm thấy Sở Tư Ma này thật đáng sợ.

Vừa rồi Lệ Thiên Hào khinh thường miệt thị thân phận dị tộc của Sở Hiếu Đức rõ rành rành, thậm chí sau đó Sở Tư Ma xuất thủ Lệ Thiên Hào cũng dám dùng cương khí của mình đối chọi với đối phương. Nói thật ra như vậy đã rất bất kính.

Mà thân là sư phụ Lệ Thiên Hào, Ân Bá Thông lại chỉ ngồi nhìn không buồn nói gì, thái độ đó cũng quá rõ ràng. Nếu đổi lại thành người khác cho dù không phát tác tại chỗ cũng cực kỳ phẫn nộ.

Kết quả nhìn biểu hiện của Sở Tư Ma hiện tại, Sở Hiếu Đức phía sau hắn vừa tức tối vừa buồn bã không cam lòng, nhưng Sở Tư Ma vẫn rất bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Người có thể nhẫn nhịn đến vậy quả thật rất nguy hiểm.

Sở Hưu “đơn thuần”
Chương 207 Sở Hưu “đơn thuần”

Hai trận tỉ thí hoàn thành, trận thứ ba tới Sở Hưu cùng đệ tử của Tiêu Tập - Trình Chu Hải.

Tiêu Tập bộ dáng biếng nhác không đứng đắn nhưng đệ tử hắn Trình Chu Hải lại là một thanh niên tướng mạo thật thà.

Sau khi ra trận, Trình Chu Hải cười hai tiếng với Sở Hưu rồi chắp tay nói: “Xin chào Sở huynh, cặp vừa rồi giao chiến thật kịch liệt. Luận bàn mà thôi không cần như vậy. Chẳng bằng chúng ta đổi một cách an toàn trao đổi chút nhé?”

Lông mày Sở Hưu nhíu lại nói: “Cách an toàn hơn? Luận bàn thế nào?”

Trình Chu Hải cười nói: “Cơ sở so đấu mạnh yếu của võ giả chính là lực lượng. Chẳng bằng thế này đi, hai chúng ta lần lượt xuất thủ, một toàn lực tấn công, một toàn lực phòng thủ, sau đó lại đổi lại. Đơn giản trực tiếp, lập tức phân cao thấp, ngươi thấy sao?”

Sở Hưu sắc mặt kỳ quái đáp: “Cũng được thôi, nếu Trịnh huynh đã có nhã hứng, vậy cứ luận bàn như vậy đi.”

Trình Chu Hải cười to nói: “Đã vậy mời Sở huynh xuất thủ trước đi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần đâu, Trình huynh đã đề nghị, vậy ngươi xuất thủ trước đi.”

Trình Chu Hải cười hắc hắc nói: “Vậy ta không khách khí nữa.”

Tỷ thí lần này không phải quá nghiêm túc, chẳng qua là chọn một người đại biểu cho Quan Trung Hình Đường tới Thần Binh Đại Hội cho người ta biết mà thôi. Cho nên giữa diễn võ trường, hai người tự quyết định phương thức tỷ thí, tự đồng ý với nhau, Quan Tư Vũ cũng không nói gì.

Nhưng Ngụy Cửu Đoan lại thầm lo lắng, thầm nghĩ Sở Hưu này có ngu ngốc hay không? Ngày thường thấy y cơ trí lắm mà, sao giờ lại khinh suất như vậy, người ta nói gì là làm theo như thế?

Lúc này ngay cả Tiêu Tập cũng nhìn sang phía Ngụy Cửu Đoan, bí mật truyền âm nói: “Lão Ngụy này, lão già nhà ngươi đa mưu túc trí lắm mà, sao lại tìm một đứa đơn thuần như vậy? Chẳng lẽ ngươi không nói với hắn Trình Chu Hải là do ta dẫn dắt, ngay cả Vạn Kiếm Lưu hắn cũng học được rồi à?”

Ngụy Cửu Đoan trừng mắt với Tiêu Tập, làm sao hắn biết mọi chuyện là thế nào? Mà nói Sở Hưu đơn thuần? Nếu y đơn thuần mấy thế lực Kiến Châu Phủ kia đã chẳng bị diệt môn.

Chẳng hiểu do lần này Sở Hưu tự tin quá mức hay bị vẻ ngoài thật thà của Trình Chu Hải mê hoặc, không ngờ lại đáp ứng chuyện như vậy.

Có điều giờ hai bên đều đã quyết định, Ngụy Cửu Đoan cũng chẳng thể ngăn cản.

Lúc này giữa trận, Trình Chu Hải hít sâu một hơi, trong tay hắn không có kiếm nhưng xung quanh ầm ầm bộc phát kiếm khí. Từng luồng kiếm khí hiện lên từ cơ thể hắn, rậm rạp chằng chịt, bao phủ khắp cơ thể hắn. Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Tiêu Tập, Vạn Kiếm Lưu bắt nguồn từ thánh địa kiếm đạo Tọa Vong Kiếm Lư!

Vạn Kiếm Lưu này vừa là công pháp vừa là võ thuật, mười phần kỳ dị. Khi võ giả tu luyện công pháp này sẽ dùng bí pháp rèn luyện cương khí trong cơ thể thành kiếm khí sắc bén lưu trữ trong cơ thể.

Đến cuối cùng bản thân người tu luyện đã không có bất cứ cương khí nào, trong cơ thể đều là kiếm khí, như vậy có thể trực tiếp vận dụng kiếm khí này đối địch. Tuy nhiên muốn tu luyện những công pháp khác buộc phải phế bỏ kiếm khí trên người, đây là pháp môn kiếm đạo vô cùng cực đoan.

Có điều công pháp cực đoan như vậy uy năng cũng càng mạnh, trước mắt Trình Chu Hải chỉ mới ngưng tụ được mấy trăm luồng kiếm khí, ngay cả Tiêu Tập cũng không thể ngưng tụ ra hơn vạn kiếm khí.

Khi môn công pháp này đại thành mới có thể có uy lực vạn kiếm, thậm chí mười vạn kiếm. Hơn nữa khi rèn luyện kiếm khí còn có thể trao cho đủ loại lực lượng thuộc tính, tỉ như vừa rồi Tiêu Tập sử dụng kiếm khí bảy màu kia.

Lúc này Trình Chu Hải bộc phát hết tất cả kiếm khí, chậm rãi hòa thành một thể, cuối cùng bản thân hóa kiếm. Chỉ thấy kiếm khí vô hình ngưng tụ giữa không trung, cuối cùng tạo thành một thanh kiếm khổng lồ bằng cương khí dài tới hơn mười trượng, ầm ầm chém về phía Sở Hưu.

Vạn Kiếm Lưu khi tu luyện hóa cương khí thành kiếm khí, còn giờ lại chuyển kiếm khí thành cương khí, chuyển hóa qua lại như vậy cực kỳ tốn thời gian.

Có điều một khi những kiếm khí đó hợp nhất, sức mạnh bộc phát ra lớn tới kinh người, tối thiểu Trình Chu Hải chưa từng gặp võ giả cùng giai nào ngăn được đòn này của hắn.

Vốn dĩ vừa rồi lời đề nghị của hắn chỉ là nửa đùa nửa thật, để giảm bớt không khí căng thẳng là chính. Nào ngờ Sở Hưu lại lập tức đáp ứng.

Nếu đã vậy không thể trách hắn thuận nước đẩy thuyền. Ván này hắn thắng chắc rồi!

Vạn kiếm hợp nhất toái thiên liệt địa, còn trước mắt Trình Chu Hải chỉ mới làm được trăm kiếm hợp nhất nhưng uy thế cường đại đó đã đủ khiến đám tiểu bối Quan Trung Hình Đường biến sắc.

Đối mặt với đòn thế như vậy bọn họ chỉ có đường né tránh, nếu để chỉ cho phép bọn họ ngăn cản, đòn thế kia đánh xuống sợ rằng không chết cũng trọng thương.

Nếu Sở Hưu này thông minh hơn, khi thấy thế đao như vậy hẳn nên chủ động nhận thua, đổi thành hắn tấn công. Nếu cứ cố chống đỡ không khéo còn chẳng có cơ hội xuất thủ.

Nhưng lúc này giữa sân đấu Sở Hưu lại không hề có ý nhận thua, quanh người y bộc phát cương khí, hai tay kết ấn, một luồng cương khí hùng hồn trầm ổn bao phủ quanh người y, vững như thành đồng vách sắt, bất động như núi!

Lâm Tự Quyết, Độc Cô Ấn!

Sở Hưu đã dùng chiêu thức phòng ngự chí cường trong Khoái Mạn Cửu Tự Quyết này rất nhiều lần, mặc dù chỉ có thể bị động phòng ngự, không như Phật môn khổ luyện Kim Thân trực tiếp gia tăng cường độ thân thể mình, nhưng về mặt chống cự đòn thế cường đại của đối phương, đặc biệt là khi phòng ngự cương khí, Độc Cô Ấn có thể nói là mạnh nhất trong cùng cấp bậc.

Ngày trước ngay cả Thiên Tội đà chủ dùng Niết Không Thần Trảo, Sở Hưu toàn lực phát động Độc Cô Ấn cũng ngăn cản được. Giờ Vạn Kiếm Lưu của Trình Chu Hải chẳng lẽ mạnh hơn Niết Không Thần Trảo của Thiên Tội đà chủ được sao?

Đám người chỉ thấy giữa sân đấu vang lên tiếng cương khỉ bùng nổ kịch liệt, mặt đất đá vụn bắn lung tung, từng vết nứt lan ra trên mặt đất, cục diện vô cùng hỗn loạn.

Phải biết đây là diễn võ trường của tổng đường, mặt sân được lát đá tốt, dưới mặt đất thậm chí bố trí trận pháp, vô cùng kiên cố. Kết quả giờ lại bị đánh vỡ vụn, có thể thấy chấn động khi giao thủ của hai người kịch liệt tới mức nào.

Sau khi bụi mù tan đi, mọi người nhìn cảnh trong sân, không khỏi biến sắc.

Sở Hưu đứng nguyên tại chỗ lông tóc không chút tổn hại, Trình Chu Hải gương mặt ngây ngốc, hai tay bị cương khí phản chấn tới mức run rẩy.

Đòn thế đó của hắn không ngờ lại bị Sở Hưu ngăn chặn dễ dàng như vậy?

Khoảnh khắc này Trình Chu Hải bỗng cảm thấy mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, kẻ đơn thuần không phải Sở Hưu mà là hắn!

Sở Hưu cười cười nói: “Trình huynh, ngươi chuẩn bị xong chưa? Tới ta xuất thủ rồi.”

Trình Chu Hải miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Sở huynh cứ ra tay đi.”

Giờ Trình Chu Hải chỉ hy vọng Sở Hưu am hiểu bí pháp phòng ngự, năng lực tấn công không quá mạnh, bằng không hắn thua chắc rồi.

Kiếm khí quanh người Trình Chu Hải bộc phát đưa ngang trước người, ngưng tụ thành một tấm khiên kiếm khí.

Sư phụ của hắn là Tiêu Tập, học tập theo công pháp cực đoan Vạn Kiếm Lưu, cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể học tập những công pháp khác.

Về mặt công kích Vạn Kiếm Lưu cực kỳ cường đại, nhưng kẻ dùng kiếm mấy ai am hiểu phòng ngự? Tất cả đều chỉ giỏi tấn công.

Cho nên thủ đoạn phòng ngự của Trình Chu Hải ít tới mức đáng thương, chỉ có thể đặt kiếm khí trước người một cách đơn điệu, cố ngưng tụ thành tấm khiên ngăn cản.

Lần này Sở Hưu không dùng sát chiêu như A Tỳ Đạo Tam Đao.

Đối với y giờ thắng bại đã phân, y lại không có thù oán gì với Trình Chu Hải, không cần dùng loại võ công cực đoan này.

Cho nên Sở Hưu chỉ kết thành Đại Kim Cương Luân Ấn, cương khí màu vàng kim lập tức bộc phát, mang theo uy thế không gì sánh nổi đánh về phía Trình Chu Hải.

Hơn nữa chiêu thức Đại Kim Cương Luân Ấn này không chỉ là lực lượng mình Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, Sở Hưu còn kết hợp lực lượng của Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công vào trong đó.

Vạn Vật Sơ Khai, Hỗn Nguyên Vô Cực.

Lực lượng Thiên Trọc Địa Độn Đại Hỗn Nguyên Công gia trì trong đó khiến chiêu thức Đại Kim Cương Luân Ấn này hóa thành vô cùng nặng nề, lực lượng trầm ổn nội liễm nhưng khi đánh lên khiến kiếm khí của Trình Chu Hải lại ầm ầm bộc phát.

Khoảnh khắc đó Trình Chu Hải chỉ cảm thấy một luồng lực lượng cực đại không gì sánh nổi đánh tới, lớn tới mức hắn không dám có tâm tư chống cự.

Trình Chu Hải điên cuồng thúc giục kiếm khí trong cơ thể ngăn cản nhưng đều bị lực lượng cường đại kia đánh tan, thân hình hắn trực tiếp bị đánh lún xuống đất, đá vụn dưới chân bay tứ tán, thân hình lui lại phía sau, cày sâu xuống đất làm dấy lên vô số đá vụn cùng bụi bặm.

Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, khiên kiếm khí của Trình Chu Hải vỡ nát, thân hình bay ngược hơn mười trượng mới khó nhọc ngừng lại, nhưng lúc này sắc mặt hắn lại đỏ bừng bất thường, rõ ràng chiêu Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu đã chấn động tới nội phủ.

Nửa ngày sau Trình Chu Hải mới ép được di chứng trong cơ thể xuống, chắp tay cười khổ với Sở Hưu nói: “Đa tạ Sở huynh hạ thủ lưu tình, ván này ta thua.”

Hắn biết lần này Sở Hưu thật sự hạ thủ lưu tình, vì hắn thấy Hồng Tụ Đao treo bên hông Sở Hưu.

Đương nhiên hắn không cho rằng thanh đao này của Sở Hưu chỉ để trang trí. Một võ giả dùng đao giờ chỉ xuất ấn pháp cũng đánh hắn thành như vậy rồi, nếu Sở Hưu xuất đao, vậy sẽ kinh khủng tới mức nào, không cần nói nhiều.

Hơn nữa những người khác cũng dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Sở Hưu. Y chỉ mới gia nhập Quan Trung Hình Đường không lâu, cho dù do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, nhưng mọi người ở đây cũng không biết mấy về y.

Giờ xem ra thực lực Sở Hưu này quả thật phù hợp với xếp hạng trên Long Hổ Bảng, danh xứng với thực.

Tiêu Tập đánh giá Sở Hưu một hồi rồi nói với Trình Chu Hải: “Được rồi, đừng để mất mặt thế nữa. Suốt ngày giở trò, giờ biết mặt chưa? Ngày thường không chịu tu luyện toàn nghĩ mấy thứ vô dụng.”

Trình Chu Hải ngường ngùng cười ngây ngô hai tiếng: “Thực lực Sở huynh mạnh lắm, nếu đánh thật con cũng thua thôi, còn dễ thụ thương nữa. Thăm dò lẫn nhau một chút như vậy chẳng đơn giản bớt việc hơn à?”

Tiêu Tập trừng mắt nói: “Tiểu tử ngươi còn dám trả treo à? Đợi lúc về xem lão tử dạy dỗ ngươi ra sao!”

Trình Chu Hải nghe vậy rụt cổ, hiển nhiên đang nhớ lại ký ức không tốt đẹp gì.

Còn bên kia Ngụy Cửu Đoan cười phá lên đắc ý, Sở Hưu này quả thật không khiến hắn thất vọng, hắn cũng nở mày nở mặt không ít.

Hắn đã nói mà, tên Sở Hưu này trước nay khôn khéo như vậy, có lý gì tới tổng đường lại thành ngu ngốc được!

Hạ độc thủ
Chương 208 Hạ độc thủ

Lần này thực lực mà Sở Hưu khiến mọi người đều bất ngờ, cũng làm cho Ngụy Cửu Đoan hết sức đắc ý.

Mấy năm gần đây thực lực của hắn không tốt, cũng sắp đến lúc về hưu, trong Quan Trung Hình Đường không mấy ai chú ý tới hắn, thậm chí đến mức bị lão quỷ Ân Bá Thông chế nhạo.

Giờ Sở Hưu ra trận gây dựng danh tiếng, cũng là cấp trên xuất sắc. Mặc dù thực lực Sở Hưu chẳng liên quan gì tới hắn.

Ân Bá Thông nhìn bộ dáng đắc ý của Ngụy Cửu Đoan không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Đắc ý cái gì? Có đắc ý nữa cũng chẳng được mấy năm, sau này gặp ta vẫn phải ngoan ngoãn gọi đại nhân thôi!”

Nói xong Ân Bá Thông quay sang nhìn Lệ Thiên Hào hỏi: “Lát nữa có nắm chắc thắng được tên Sở Hưu này không?”

Lệ Thiên Hào cười lạnh nói: “Tên Sở Hưu kia xuất thủ cương mãnh bá đạo, lực lượng cùng phòng ngự đều là cực hạn trong Ngoại Cương cảnh.

Thế nhưng khi thật sự giao chiến, chỉ có lực lượng cùng phòng ngự thì ích lợi gì? Chỉ dùng sức trâu không thể thắng được ta!”

Ân Bá Thông gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Ngươi nắm chắc thì tốt, dạy cho tên Sở Hưu kia một bài học, cũng cho lão già Ngụy Cửu Đoan kia bẽ mặt đi!”

Lệ Thiên Hào gật nhẹ đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.

Sư phụ hắn cùng Ngụy Cửu Đoan có mâu thuẫn ra sao, thật ra hắn cũng không rõ, có điều dường như hai bên kết thù kết oán đã rất lâu.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, Lệ Thiên Hào chỉ biết hôm nay nếu mình có thể dạy cho tên Sở Hưu này một bài học sau đó chắc chắn hắn sẽ được khen thưởng. Vậy đã quá đủ rồi.

Giờ chỉ có ba người vào vòng trong, hỗn chiến thì quá loạn, cho nên ba người trước hết rút thăm, hai người giao thủ trước, một người không, cuối cùng quyết ra kẻ thắng cuối cùng.

Sau khi rút thăm, Chung Bình tương đối may mắn rút được lá không, hai người giao chiến là Sở Hưu và Lệ Thiên Hào.

Nhìn Sở Hưu, Lệ Thiên Hào cười lạnh một tiếng, lén lút làm tư thế cắt cổ với y.

Sở Hưu chỉ liếc lại một cái, người này tính cách điên cuồng, từ khi giao thủ cùng Sở Hiếu Đức đã có thể thấy được điểm này.

Chỉ có điều đây cũng không phải khuyết điểm gì, trên giang hồ vốn có không ít kẻ cuồng ngạo; điên cuồng hơn Lệ Thiên Hào cũng có. Nhưng vấn đề là ngươi có thể cuồng, cũng có thể ngạo, nhưng ngươi phải biết thế nào là kính sợ!

Rất rõ ràng, Lệ Thiên Hào không biết kính sợ, vừa rồi đối mặt với một đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Sở Tư Ma, hắn cũng dám ra tay bất kính như vậy, có thể thấy suy nghĩ trong lòng đối phương rốt cuộc ra sao.

Có điều những thứ này đều không quan trọng, lát nữa Sở Hưu sẽ cho Lệ Thiên Hào biết thế nào là kính sợ!

Ra tới giữa sân đấu, Lệ Thiên Hào cười lạnh với Sở Hưu nói: “Tiểu tử, nghe nói ngươi từng được xếp hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng. Có điều ngươi cũng đừng tưởng bước lên Long Hổ Bảng là vô địch trong cùng cấp bậc. Trong thiên hạ này có vô số tuấn kiệt trẻ tuổi, có ít người không lộ mặt trên giang hồ nhưng không nghĩa là thực lực của hắn không mạnh!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngươi đang nói chính mình à?”

Lệ Thiên Hào chỉ cười lạnh hai tiếng, không trả lời.

Mặc dù hắn quả thật có ý này, nhưng cũng không ngông cuồng tới mức ngay trước mặt mọi người nói tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng đều là rác rưởi, không bằng hắn.

Cho nên sau khi cười lạnh, loan đao trong tay lập tức chém về phía Sở Hưu, thân hình như một vệt bóng đen, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt y!

Đao mang sáng chói, thế đao như trăng sao hàng lâm, rực rỡ mạnh mẽ tới cực hạn!

Mặc dù giọng điệu hắn có vẻ coi thường Sở Hưu, nhưng trên thực tế hắn cũng biết chỉ xét lực lượng, bất luận thế nào hắn cũng không đánh nổi Sở Hưu.

Hắn đã chứng kiến uy lực Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, đổi lại là hắn, hắn cũng chẳng ngăn cản nổi.

Cho nên thứ Lệ Thiên Hào thật sự tự tin chỉ có một, đó là tốc độ thân pháp cùng khoái đao của mình!

Chỉ có điều ngay lúc lưỡi đao của hắn chém xuống lại thấy khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo.

Ngay khoảnh khắc sau, một tay Sở Hưu đã kết ấn, ấn pháp lập tức hoàn thành. Một luồng cương khí màu xanh nhạt bộc phát dưới chân Sở Hưu, thân hình y cũng lập tức biến mất trước mặt Lệ Thiên Hào.

Trận Tự Quyết, Nội Phược Ấn, chú trọng tốc độ, thiên địa này mặc ta tung hoành!

Nếu di chuyển đường dài, Nội Phược Ấn không mấy tác dụng, nhưng trong lúc giao thủ cự ly ngắn, Nội Phược Ấn có thể bộc phát tốc độ kinh người.

Thời khắc này Lệ Thiên Hào lập tức bị tốc độ bộc phát đó của Sở Hưu làm cho giật nảy mình, còn chưa hồi thần đã cảm thấy vô số luồng đao cương mang theo khí huyết sát đánh tới phía sau.

Thân hình Sở Hưu xuất hiện phía sau Lệ Thiên Hào, Hồng Tụ Đao xuất hiện trong tay. Xuất đao chém ra, Huyết Luyện Thần Cương ầm ầm bộc phát, thế đao liên miên như cuồng phong vũ bão, nhanh chóng tới cực hạn, cũng dày đặc tới cực hạn.

Lệ Thiên Hào gầm lên một tiếng, thân hình quay lại, loan đao trên tay cũng bùng lên vô số đao ảnh, chiêu thức Trảm Phong này tốc độ mau chóng tới kinh người, thậm chí còn nhanh hơn Tế Vũ Hoàng Hôn Hồng Tụ Đao của Sở Hưu.

Nhưng vấn đề là Lệ Thiên Hào chỉ am hiểu thân pháp cùng khoái đao, tu vi nội lực cùng cương khí của hắn không yếu nhưng cũng chỉ tính là bình thường.

Còn giờ Sở Hưu lại sử dụng Huyết Luyện Thần Cương!

Bí pháp cương khí bất truyền của Huyết Hà Phái ngày trước, có thể sánh ngang với Bạch Hổ Sát Thần Cương của Bạch Hổ Đường cùng Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn.

Chỉ trong chớp mắt, mọi người chứng kiến trong ánh sáng bùng nổ của cương khí, đao ảnh đỏ thẫm trực tiếp chiếm thượng phong ép cho Lệ Thiên Hào không ngừng lại phía sau, thậm chí không có sức hoàn thủ.

Giây phút này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu lập tức thay đổi, ngay cả Quan Tư Vũ cũng vậy.

Nếu nói khi đối chiến với Trình Chu Hải, Sở Hưu biểu hiện ra lực lượng khiến bọn họ kinh ngạc, vậy giờ thực lực Sở Hưu thể hiện càng khiến họ kinh hãi.

Trước đó Sở Hưu đã thể hiện lực lượng đủ mạnh, nhưng bọn họ dù sao cũng là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, còn có tông sư ngưng tụ thành Võ Đạo Chân Đan như Quan Tư Vũ, có gì mà chưa từng thấy?

Mà giờ Sở Hưu lại biểu hiện thân pháp nhanh chóng kinh người cùng thế đao sắc bén liên miên bất tuyệt, điều này mang ý nghĩa gì? Nghĩa là toàn thân Sở Hưu cơ hồ không chút nhược điểm!

Bình thường có mạnh cũng chẳng đáng sợ, võ giả khi giao chiến đều sẽ lấy sở trường của mình tấn công sở đoản của kẻ địch. Nhưng đối mặt với loại võ giả như Sở Hưu, lực lượng vô cùng mạnh mẽ, phòng ngự cũng vô cùng cứng cỏi, ngay cả thân pháp và tốc độ xuất thủ cũng nhanh chóng như vậy, ngươi định đánh với hắn thế nào?

Không võ giả nào muốn đối đầu với loại người này, vì như vậy chỉ có tuyệt vọng.

Hơn nữa bọn họ còn không biết Sở Hưu tu luyện Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, điều này đại biểu cho dù đối phương sử dụng công kích tinh thần cực kỳ hiếm thấy cũng không chút ưu thế nào trước mặt Sở Hưu!

Đối mặt với người như vậy ai cũng tuyệt vọng, giờ Lệ Thiên Hào cũng vậy.

Trước khi đánh hắn đã tính toán, vừa bắt đầu sẽ dùng thân pháp và khoái đao của mình ra đòn phủ đầu, không cho Sở Hưu cơ hội. Kết quả hắn thật sự không ngờ lại thành Sở Hưu không cho hắn cơ hội.

Lệ Thiên Hào đột nhiên gầm lên một tiếng, thân pháp được hắn thi triển tới cực hạn, thậm chí thế đao như cuồng phong vũ bão của Sở Hưu cũng không lưu được Lệ Thiên Hào.

Đột phá thế đao lao tới trước người Sở Hưu, loan đao trong tay Lệ Thiên Hào lóe lên ánh sáng sắc bén kinh người. Một đao nâng lên, cương khí ngưng tụ thành một đường thẳng mang theo khí thế một đi không trở lại ầm ầm chém xuống! Ngay cả không khí cũng bị thế đao này của hắn chém thành tiếng nổ, có thể thấy tốc độ của đao chiêu nhanh tới cỡ nào.

Đối mặt với ánh đao chém tới của Lệ Thiên Hào, Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, khiến trong lòng Lệ Thiên Hào giật thót.

Hắn chỉ thấy một đôi mắt không mang theo chút tình cảm nào, lượn lờ sương đen vô biên vô tận, tử ý bộc phát, hận ý ngập trời.

A Tỳ Ma Đao chém ra như Địa Ngục Môn Khai, Bách Quỷ Dạ Hành!

Vừa rồi khi giao thủ với Trình Chu Hải, hai bên không có thù hận gì nên Sở Hưu không vận dụng A Tỳ Đạo Tam Đao cực đoan quá mức này.

Nhưng trước đó Ngụy Cửu Đoan đã nói, nếu y phế được Lệ Thiên Hào, hai châu phủ dưới quản lý của Thái Cảnh Thắng sẽ là của y. Chuyện làm ăn có lời như vậy, mà cũng hiếm lắm mới thấy kẻ keo kiệt cay nghiệt như Ngụy Cửu Đoan chịu mở miệng cho mình, Sở Hưu đương nhiên không cự tuyệt.

Ánh đao chém xuống, đao mang đen nhánh thôn phệ hết thảy, đao quang trong tay Lệ Thiên Hào vỡ vụn, ngay cả bảo binh trường đao cũng vang lên tiếng vỡ nát, bị chém thành tan thành từng mảnh!

Đao chưa tới người, Lệ Thiên Hào lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất của mình lui lại phía sau, thế nhưng đao khí của Sở Hưu đã nhập thể, khiến hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này Sở Hưu lại trực tiếp kết thành Nội Phược Ấn, thân hình phát động, lập tức xuất hiện trước người Lệ Thiên Hào, Đại Kim Cương Luân Ấn lập tức đánh xuống người Lệ Thiên Hào.

Mọi người xung quanh cau mày, tên Sở Hưu này định làm gì?

Một đao trước thắng bại đã phân, Sở Hưu hoàn toàn áp đảo Lệ Thiên Hào, giờ còn tiếp tục ra tay chẳng lẽ định học Lệ Thiên Hào, nhất định đuổi tận giết tuyệt hay sao?

Ân Bá Thông thấy vậy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra ánh lạnh.

Trước mặt hắn mà Sở Hưu còn dám làm như vậy, đúng là muốn chết!

Thân hình hắn chuyển động, định ra tay ngăn cản Sở Hưu, thuận tiện giáo huấn y một chút.

Nhưng ngay lúc này Ngụy Cửu Đoan lại đột nhiên xuất chưởng, cương khí cường đại ngưng tụ giữa không trung như long trảo, đánh tới trước ngực Ân Bá Thông, trực tiếp ép hắn lui lại.

Ân Bá Thông phẫn nộ quát: “Ngụy Cửu Đoan! Ngươi muốn làm gì? Đây là luận bàn tỷ thí hay là giết người?”

Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Đồ đệ ngươi đã nhận thua đâu, ngươi gấp cái gì? Ngươi muốn nhận thua nhưng không khéo đồ đệ ngươi còn muốn chống đỡ tiếp đấy.”

Hành động này của Ngụy Cửu Đoan lại không khiến mọi người xung quanh nói gì.

Vừa rồi chẳng phải Lệ Thiên Hào cũng xuất thủ nặng tay với Sở Hiếu Đức đó sao? Ân Bá Thông ngươi cũng có ngăn đâu?

Thái độ của Quan Tư Vũ lại chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình. Huống hồ Quan Trung Hình Đường không phải những đại phái thế gia võ lâm kia, không cần môn hạ đệ tử phải tương thân tương ái.

Mặc dù luận bàn tỷ thí, nhưng chỉ cần không gây chuyện chết người, tất cả đều có thể bàn. Giờ Lệ Thiên Hào còn chưa chết, ngươi gấp cái gì?

Không chiến mà thắng
Chương 209 Không chiến mà thắng

Từ khi Ân Bá Thông xuất thủ đến Ngụy Cửu Đoan ngăn cản, hai bên chỉ nói mấy câu mà thôi.

Nhưng trong lúc giao thủ sinh tử, thời gian vài câu nói đó cũng đủ phân thắng bại rồi. Sở Hưu cùng Lệ Thiên Hào trước mắt cũng là như vậy.

Không có binh khí, bản thân lại bị A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu làm trọng thương, dưới Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, Lệ Thiên Hào miệng phun máu tươi, hai tay vặn vẹo không ra hình thù gì.

Nhưng vẫn chưa hết, Sở Hưu lại thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, Lệ Thiên Hào sắp bay ngược ra lại bị kéo về, hai tay phân cân thác cốt, trực tiếp vặn gãy hai chân hắn. Lệ Thiên Hào phát ra tiếng kêu thê lương bi thảm, bị Sở Hưu ném sang một bên, ngã lăn dưới đất ngất đi.

Trình Chu Hải ở bên chứng kiến cảnh này không khỏi rùng mình một cái.

Thân thể trọng thương, tứ chi phế sạch, mặc dù tính mạng Lệ Thiên Hào không sao nhưng cho dù hắn có khỏi hẳn tu vi cũng bị phế bỏ. Trừ khi Ân Bá Thông có thể tìm được một loại đan dược bát chuyển cực kỳ quý giá nối liền xương cốt kinh mạch cho hắn, nếu không Lệ Thiên Hào có thể giữ được tu vi cảnh giới Tiên Thiên hay không còn là ẩn số.

Nhìn đệ tử mình dốc lòng dạy dỗ bị Sở Hưu phế bỏ, Ân Bá Thông nổi giận định ra tay với Sở Hưu.

Nhưng đang trước mặt mọi người, nếu Ngụy Cửu Đoan để hắn động tới Sở Hưu thì còn gì là thể diện?

Hừ lạnh một tiếng, Ngụy Cửu Đoan thi triển tuyệt kỹ thành danh Truy Long Thủ, cương khí huyễn hóa thành vuốt rồng. Lực lượng cương khí cường dại trực tiếp khóa trước người Sở Hưu, ngăn cản đường đi của Ân Bá Thông.

“Ân Bá Thông, đường chủ cùng các vị chưởng hình quan khác còn đang nhìn đấy, ngươi định ra tay hành hung tiểu bối, còn để quy củ Quan Trung Hình Đường trong mắt không, có còn biết kính nể đường chủ đại nhân không?” Ngụy Cửu Đoan cười lạnh nói.

Ân Bá Thông căm hận đáp: “Một trận tỷ thí luận bàn mà thôi, tiểu tử này lại dám ra tay phế bỏ Lệ Thiên Hào, rốt cuộc là ai không biết kính nể đường chủ? ai không để quy củ Quan Trung Hình Đường trong mắt?”

Ngụy Cửu Đoan thản nhiên đáp: “Đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm. Võ giả tỉ thí luận bàn có chút thương tích cũng bình thường thôi mà. Vừa rồi chẳng phải đệ tử ngươi cũng không cẩn thận, thiếu chút nữa phế mất Sở Hiếu Đức ư? Sao ngươi lại không nói?”

Sở Hưu lúc này cũng ra vẻ áy náy chắp tay nói: “Mong Ân đại nhân thứ lỗi, tại hạ từng tu luyện mấy môn ma công, có vẻ đao vừa rồi phản phệ hơi lớn khiến tại hạ không khống chế được bản thân, ra tay không kiềm lại được, làm Lệ huynh bị thương. Lát nữa ta sẽ cho người đưa một lọ Kim Sang Dược loại tốt nhất tới cho Lệ huynh.”

Mọi người xung quanh nghe vậy sắc mặt càng kỳ quái, tên Sở Hưu này chắc chắn là cố ý.

Lệ Thiên Hào đâu chỉ bị thương, rõ ràng đã bị phế bỏ! Đừng nói là Kim Sang Dược, cho dù là Thiên Sơn Tuyết Liên cũng chẳng chữa nổi cho hắn.

Ân Bá Thông còn định nói gì đó nhưng Quan Tư Vũ lại cau mày, lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, chuyện này coi như xong, lần sau xuất thủ phải chú ý một chút.”

Quan Tư Vũ biết rất rõ về quan hệ giữa các chưởng hình quan, nhưng trước nay hắn chưa từng quản chuyện này.

Dẫu sao từ đầu Quan Trung Hình Đường đã tiếp nhận vô số người giang hồ từ bốn phương tám hướng, những người này có kẻ xuất thân tông môn, có người lại là võ giả dân dã. Mọi người tính cách bất đồng, đương nhiên không thể tương thân tương ái, ngay một số tông môn thế gia còn có nội đấu nữa là tổ chức như Quan Trung Hình Đường.

Cho nên Quan Tư Vũ chỉ yêu cầu một việc, đó là có thể gây lộn nhưng không được làm lớn chuyện. Nếu thật sự chém giết lẫn nhau Quan Trung Hình Đường tuyệt đối không cho phép.

Lúc này nghe Quan Tư Vũ nói vậy, Ân Bá Thông cũng chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lại tại chỗ mình. Ngụy Cửu Đoan vẻ mặt câng câng đắc ý, bị Ân Bá Thông châm chọc lâu như vậy, rốt cuộc lần này hắn cũng lật được một ván.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên cảm giác được có người đang nhìn mình. Y quay đầu lại nhìn, Mai Khinh Liên ngồi cạnh Quan Tư Vũ, đôi mắt mê người lộ vẻ khác lạ quan sát Sở Hưu.

Thấy Sở Hưu nhìn lại, Mai Khinh Liên nở một nụ đẹp tới chói mắt với y, khiến người ta có cảm giác hai mắt mờ đi, vô cùng quyến rũ.

Sở Hưu nhíu mày, tinh thần lực của y rất cường đại không hề bị ảnh hưởng, nhưng khi y nhìn lại lần nữa Mai Khinh Liên đã chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Sở Hưu trước nay vẫn không nhìn thấu nữ nhân này, chỉ có điều cô ta chắc chắn không phải người đơn giản. Cứ nhìn thái độ của Sở Nguyên Thăng ngày trước là biết. Sở Nguyên Thăng không chỉ tôn kính Mai Khinh Liên như đại tẩu, thậm chí mơ hồ có cảm giác e ngại, không biết là vì sao.

Sau này Sở Hưu tới Quan Trung Hình Đường từng tới tìm Sở Nguyên Thăng uống rượu. Cho dù là khi uống rượu Sở Nguyên Thăng cũng không tán gẫu về Mai Khinh Liên. Chỉ cần Sở Hưu nhắc tới tên cô ta, Sở Nguyên Thăng sẽ chuyển đề tài, chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ.

Mọi người vào chỗ, Quan Tư Vũ bèn cho người đưa khiêng Lệ Thiên Hào xuống chữa thương, hắn nói với Sở Hưu: “Giờ chỉ còn ngươi với Chung Bình, nhưng vừa rồi ngươi đã giao thủ với Lệ Thiên Hào, để công bằng, ngươi nghỉ ngơi một giờ đi rồi hãng ra tay.”

Không đợi Sở Hưu nói gì, Chung Bình ở bên đột nhiên lên tiếng: “Không cần nghỉ ngơi, ván này ta nhận thua.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chung Bình.

Nói thật, chuyện đại biểu Quan Trung Hình Đường tham gia Thần Binh Đại Hội này, những võ giả trẻ tuổi Quan Trung Hình Đường đa phần đều không hứng thú.

Quy củ của Quan Trung Hình Đường là mọi thứ xét theo công lao, cho nên bọn họ không mấy để ý tới thanh danh bên ngoài.

Hơn nữa lần này Thần Binh Đại Hội tụ tập tuấn kiệt trẻ tuổi, như vậy thần binh này chắc hẳn cũng chẳng tới tay bọn họ, việc gì phải liều mạng như vậy?

Tuy bọn họ có thể không để ý tới những thứ đó nhưng lại rất để ý tới thanh danh bên trong Quan Trung Hình Đường. Tỷ như trong nội bộ Quan Trung Hình Đường ai mạnh ai yếu vân vân.

Chung Bình không giống loại người coi nhẹ danh lợi, chẳng lẽ hắn không muốn nhận danh đệ nhất trong giới trẻ Quan Trung Hình Đường, định cho không Sở Hưu ư?

Nhìn ánh mắt mọi người, Chung Bình lạnh nhạt nói: “Thực lực của hắn quá mạnh, giao thủ bình thường thì đánh không lại, liều mạng thì sinh tử không rõ. Nếu đã thế còn đánh làm gì?”

Chung Bình chủ động nhận thua cũng hợp tình hợp lý. Dẫu sao mọi người cũng đã chứng kiến thực lực Sở Hưu, quả thật cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng.

Trước đó Lệ Thiên Hào tùy ý áp đảo Sở Hiếu Đức, không ngờ sau đó lại bị Sở Hưu tùy ý áp đảo lại, cuối cùng còn bị y thẳng tay phế bỏ. Có tên trên Long Hổ Bảng quả không sai.

Quan Tư Vũ trầm giọng nói: “Đã thế lần Thần Binh Đại Hội này do Sở Hưu đại diện Quan Trung Hình Đường ta tham gia.

Có thể đoạt được hạng nhất hay không không quan trọng, quan trọng nhất là để người trên giang hồ thấy uy thế của Quan Trung Hình Đường ta. Chắc ngươi cũng hiểu chuyện này.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Vâng thưa đường chủ.”

Y đã hiểu ý Quan Tư Vũ, chẳng qua là để mọi người chú ý hơn tới Quan Trung Hình Đường mà thôi, cho mọi người thấy đời sau của Quan Trung Hình Đường cũng có người.

Thật ra theo Sở Hưu, thế hệ trẻ của Quan Trung Hình Đường cũng không yếu, chẳng qua tính chất của Quan Trung Hình Đường khá đặc thù khiến đám người trẻ tuổi khó mà ngóc đầu lên sớm.

Tỷ như mấy vị ngày hôm nay, cho dù Sở Hiếu Đức thực lực có vẻ yếu nhất nhưng đặt trên giang hồ cũng có chút vai vế. Tuy nhiên khuyết điểm duy nhất của họ là tuổi tác hơi lớn.

Không phải lớn, chỉ là hơi lớn.

Mấy vị ngày hôm nay tuổi tác thường đều xấp xỉ ba mươi, cho dù Chung Bình tuổi trẻ nhất cũng gần ba mươi. Nếu đặt trong Long Hổ Bảng, tuổi tác này quả thật hơi lớn.

Còn Sở Hưu giờ mới chỉ hai mươi, so với những người khác trên Long Hổ Bảng, Nhiếp Đông Lưu cũng khoảng hai mươi, Bạch Vô Kỵ cũng vậy. Còn Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu cùng Lâm Khai Vân trước đó tuổi đời đều chưa tới ba mươi.

Nguyên nhân chính tạo ra hiện tượng này không phải do thiên phú đám người Uất Trì không đủ mà do quy định của Quan Trung Hình Đường chính là như vậy. Cho dù thiên phú của ngươi tốt đến đâu, Quan Trung Hình Đường cũng chỉ xem xét năng lực của ngươi, cùng lắm chưởng hình quan chỗ ngươi cho chút ưu đãi. Còn muốn như các tông môn khác đem toàn bộ tài nguyên nghiêng về một người, đây là

chuyện không thể.

Sau khi xác định Sở Hưu tham gia Thần Binh Đại Hội, cuộc họp giải tán. Dù sao chưởng hình quan còn phải quản lý toàn bộ Quan Trung, không thể rời khu vực của mình quá lâu.

Trước khi đi tâm trạng Ngụy Cửu Đoan không tệ, nhìn bộ dáng tức tới nổ phổi của Ân Bá Thông, giờ hắn đang hết sức đắc ý.

Vỗ vỗ lên vai Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan nói: “Giờ vết thương cũ của Thái Cảnh Thắng tái phát, chắc phải từ nhiệm tuần sát sứ. Lúc đó ngươi đang bế quan, Tư Đồ Hành cùng Khương Đào Nhiên đều đánh tiếng cho ta muốn nhận riêng một châu phủ của Thái Cảnh Thắng, có điều ta không đáp ứng.

Lần này ngươi làm không tệ, tiêu diệt nhuệ khí của lão quỷ Ân Bá Thông kia. Chờ sau khi ngươi về từ Thần Binh Đại Hội, Quan Trung Hình Đường ta được uy phong và thanh danh, lúc đó công lao ngươi cũng đủ, ta có thể danh chính ngôn thuận trao hai châu phủ đó cho ngươi.”

Sở Hưu vội vàng ra vẻ cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân.”

Ngụy Cửu Đoan khoát tay một cái nói: “Được rồi, không cần đa lễ như vậy. Trở về an bài một số chuyện ở Kiến Châu Phủ rồi trực tiếp xuất phát là được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, quay về Kiến Châu Phủ trước an bài một số sự vụ sau khi mình rời đi.

Lần này tới Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu không định mang theo những người khác, vì có mang theo cũng vô dụng.

Thần Binh Đại Hội được tổ chức cho những tuấn kiệt trẻ tuổi, không phải so sánh bối cảnh thế lực. Sở Hưu mang theo bọn Quỷ Thủ Vương cũng chỉ là thêm vài tùy tùng, không mấy tác dụng.

Huống hồ cho dù một đệ tử đại phái giang hồ xuống núi hành tẩu cũng không mang theo bao người, thậm chí không có trưởng bối tông môn đi theo.

Nguyên nhân rất đơn giản, đóa hoa trong nhà ấm không thể thành cường giả chân chính được. Mọi chuyện đều cần trưởng bối tông môn hộ giá hộ tống thì ngươi hành tẩu giang hồ còn nghĩa lý gì nữa?

Việc tông môn có thể làm chỉ là cung cấp đầy đủ tài nguyên cho ngươi, dạy bảo ngươi. Còn sau này ngươi trưởng thành đến đâu phải xem chính ngươi.

Cho nên trước đây tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng không ít người mất mạng nửa đường. Còn sống mới gọi là anh tài tuấn kiệt, chết rồi chỉ là người chết mà thôi.

Đường đêm
Chương 210 Đường đêm

Thần Binh Đại Hội được tổ chức tại Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia, mà Mạc gia lại nằm trong Trường Lâm Quận của Đông Tề.

Đất Đông Tề sản vật phong phú, đất rộng của nhiều, gần nửa số tông môn võ lâm giang hồ đều tập trung tại Đông Tề.

Sở Hưu trở lại Kiến Châu Phủ bố trí xong xuôi mọi việc, sau đó trực tiếp lên đường tới Trường Lâm Quận Đông Tề.

Trước kia Sở Hưu chỉ đảo qua biên giới giữa Quan Trung và Đông Tề, còn giờ mới chính thức bước chân vào Đông Tề, cảm nhận được phồn hoa của nơi đây. Đó là một loại phồn hoa hoàn toàn khác với Quan Trung.

Quan Trung phồn hoa là do khách thương ba nước tới đây buôn bán đông đúc tấp nập, còn Đông Tề phồn hoa là do đất đai rộng lớn, mỗi thành trì trong châu phủ đều lớn hơn thành nhỏ của Quan Trung tới mấy lần, thậm chí mười mấy lần, vô số võ giả khách thương qua lại.

Thần Binh Đại Hội được tổ chức vào hai tháng sau, với tốc độ của Sở Hưu chỉ mất một tháng là tới, cho nên y cũng không quá nóng ruột mà vừa đi vừa vui chơi giải trí trong các đại châu phủ của Đông Tề, thuận tiện ngắm nghía quang cảnh nơi đây.

Sở Hưu không để ý tới chuyện hưởng thụ xa hoa, nhưng y lại khá hào hứng với việc ăn uống.

Bình thường lúc tu luyện đương nhiên thế nào cũng được, nhưng khi có điều kiện Sở Hưu sẽ không keo kiệt trong chuyện ẩm thực.

Hơn nữa Đông Tề rất nhiều sản vật phong phú, đủ loại thức ăn mỹ vị, cũng có thể thỏa mãn đôi chút ham muốn ăn uống của Sở Hưu.

Nửa tháng sau trên con đường tiến về Kính Hồ Sơn Trang, mưa rơi tí tách, Sở Hưu đầu đội mũ chùm sắt đen, mặc một bộ y phục võ sĩ màu đen đi trong làn mưa.

Mũ chùm sắt đen là của Thanh Long Hội, Sở Hưu đội tới quen rồi, không nỡ ném đi, chỉ tháo hoa văn rồng bên trên đi thôi.

Lúc ban ngày có thể che nắng, trời mưa lại không cần, do trước người Sở Hưu đã có một lớp cương khí mỏng manh bao quanh, bất cứ giọt nước mưa nào rơi xuống đều sẽ bị đánh bay.

Ruồi muỗi không đậu được, mưa rơi không tới người.

Đây chỉ là thủ đoạn nhỏ để vận dụng cương khí, tất cả các cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất đều có thể làm được, nhưng chưa tới Thiên Nhân Hợp Nhất muốn làm được điểm này không chỉ cần nội lực bản thân tích lũy tới mức thâm hậu mà còn cần lực khống chế cường đại đối với nội lực bản thân.

Sở Hưu đưa mắt nhìn sắc trời, lúc này chỉ mới chạng vạng, nhưng do nhiều mây mưa, sắc trời đã tối dần.

Không cần tới Kính Hồ Sơn Trang gấp, Sở Hưu cũng chẳng định đi suốt đêm mà tìm kiếm xung quanh, xem có quán trọ ven đường nào không để ngủ lại.

Quán trọ ven đường như vậy thường chuẩn bị cho những khách thương đi đường nghỉ ngơi, tương đối đơn sơ. Tầng một là ăn cơm, tầng hai là ngủ nghỉ, lúc thường cũng không có nhiều người.

Có điều khi Sở Hưu đẩy cửa bước vào, tầng một quán trọ đã ngồi đầy người, hầu hết là những võ giả đi đường không muốn đội mưa nên tới đây tránh qua một chút.

Tiểu nhị quán trọ đi tới vội vàng nói: “Khách quan, mời ngài vào trong, tôi tìm chỗ cho ngài.”

Có điều tiểu nhị nhìn một vòng, xung quanh chỗ nào cũng có người. Bên cạnh hắn có sáu người chiếm hai cái bàn bốn người, tiểu nhị bèn qua mỉm cười làm lành nói: “Mấy vị khách quan này, ra ngoài cũng chẳng dễ dàng gì, có thể để vị khách quan kia ngồi cùng các vị một chút không?”

Sáu người kia thân hình cao lớn, người đeo đao kiếm, xem ra là loại người hay hành tẩu giang hồ.

Nghe tiểu nhị nói vậy, một gã cao to sắc mặt hung ác hừ lạnh nói: “Cùng cái gì mà cùng? Các ngươi mở quán trọ không chuẩn bị đủ chỗ còn trách ai?”

Tiểu nhị kia bị gã cao to dọa do không dám lắm lời, nhưng lúc này một người trung niên tuổi tác khá lớn trong nhóm sáu người nhìn Sở Hưu một chút, đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội vàng kéo mặt mày hung tợn kia cùng một người khác lại, nhường chỗ ra rồi cười với Sở Hưu nói: “Ra ngoài cũng chẳng dễ sống, huynh đệ chúng ta đều biết mà. Hơi chật chút cũng được, mời ngài ngồi.”

Sở Hưu liếc mắt nhìn người trung niên kia, thản nhiên nói: “Đa tạ.”

Người trung niên kia vội vàng xua tay: “Đừng khách khí, ngài đừng khách khí.”

Gã cao to sắc mặt hung tợn còn bất mãn: “Đại ca, ngươi kéo ta làm gì? Sao ta phải nhường chỗ cho hắn?”

Theo gã cao to hung tợn đó, tiểu tử này trông cũng chẳng có gì lạ, ăn mặc bình thường lại trẻ tuổi như vậy chắc chỉ là người mới bước vào giang hồ, sao đại ca nhà mình lại sợ đối phương như vậy?

Gã trung niên nhỏ giọng quát khẽ: “Ngu ngốc! Ngươi nhìn quần áo với giày đối phương xem có tí nước nào không?”

Nghe người trung niên kia nói vậy, những người khác mới vô thức quay sang nhìn quần áo và giày của Sở Hưu, đều biến sắc.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, được người trung niên kia nhắc nhở lập tức phát hiện. Bên ngoài giờ vẫn đang mưa, thế nhưng người trẻ tuổi này không mang ô dù gì, từ ngoài bước vào mà cả quần áo lẫn giày đều không dính chút nước mưa nào, đây chắc chắn là cao thủ có thể phóng thích cương khí!

Đối với những kẻ bình quân còn chưa tới Tiên Thiên như họ, Ngoại Cương cảnh đã là cao thủ khiến họ kính ngưỡng.

Gã cao to hung tợn kia vô thức vỗ vỗ ngực. May mà đại ca nhanh trí, nếu không bọn mình đắc tội một cao thủ như vậy, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.

Nghĩ vậy hắn chắp tay với đại ca của mình, đưa mắt tỏ ý cảm kích, đồng thời cũng thầm oán hận. Cao thủ thì cao thủ, sao không lộ khí thế ra, thế này chẳng phải lừa người à.

Hắn lại không biết, trừ phi là võ giả vừa bước vào Tiên Thiên không khống chế nổi khí thế trên người mình, phần lớn võ giả ai lại nhàn rỗi không việc gì buông khí thế cường đại của mình ra? Sợ người ta không biết mình đang cảnh giới gì chắc, sợ không được để ý à?

Thường làm vậy chỉ có hai loại người, cường giả tự tin chân chính cùng… thằng ngu.

Lúc này những người khác cũng nhìn về phía Sở Hưu nhưng không ai nhiều lời.

Đông Tề đất đai rộng rãi tài nguyên phong phú, cường giả qua lại trên giang hồ vốn khá nhiều, đặc biệt là sắp tới Kính Hồ Sơn Trang tổ chức Thần Binh Đại Hội làm xôn xao cả giang hồ. Đừng nói Đông Tề, cao thủ trẻ tuổi tại Tây Sở cùng Bắc Yên cũng tới đây không ít. Sở Hưu xuất hiện ở đây cũng là chuyện hết sức bình thường, đây là một trong số những con đường đi về phía Kính Hồ Sơn Trang.

Tiểu nhị kia thở dài một hơi, hỏi Sở Hưu: “Khách quan ngài muốn ăn gì không?”

Sở Hưu hỏi ngược lại: “Chỗ ngươi có gì?”

Tiểu nhị vội vàng đáp: “Trong tiểu điếm có thịt lừa hầm ba giờ, khá nổi danh trong khu vực này cùng các món ăn bình thường khác.”

Sở Hưu vung tay nói: “Cho ta ba cân thịt lừa, còn món gì ngon nữa cũng đem lên đây, mang thêm một bình hoàng tửu nữa.”

Tiểu nhị nhanh chóng chuẩn bị, một lát sau rượu thịt đã được bưng lên, ngoại trừ thịt lừa mùi vị không tệ, những thứ khác đều tương đối bình thường.

Dẫu sao đây cũng chỉ là một quán trọ nho nhỏ mà thôi, Sở Hưu cũng chẳng bắt bẻ.

Lúc y mới ăn được một nửa, cánh cửa lớn đột nhiên bị đẩy bật ra, vài người từ ngoài bước vào thu hút ánh mắt mọi người.

Trong số những người này dẫn đầu là một nam một nữ. Nam mặc cẩm bào hoa lệ, tướng mạo khá anh tuấn.

Nữ lại mặc váy áo màu trắng, dung nhan xinh đẹp thanh thoát, hoàn toàn không hợp với quán trọ nhỏ nơi hoang vu này.

Phía sau bọn họ có bốn người, hai Tiên Thiên, hai Nội Cương, tuổi tác đều không nhỏ, hiển nhiên là môn khách hoặc hộ vệ.

Có điều lúc này những người này có vẻ hết sức mệt mỏi, như phải đi đường suốt mấy ngày.

Thấy trong quán trọ đã không còn chỗ ngồi, công tử trẻ tuổi nhíu mày, vừa vặn thấy Sở Hưu một mình chiếm một cái bàn, hắn định nói gì đó nhưng lại bị ông lão Nội Cương cảnh phía sau giữ lại, ghé tai nói một câu, lập tức khiến công tử trẻ tuổi quay sang chỗ khác.

Công tử trẻ tuổi móc một thỏi bạc ra đặt lên cái bàn đám người nhường chỗ cho Sở Hưu trước đó, thản nhiên nói: “Chư vị, bên chúng ta mang theo nữ quyến có phần không tiện. Phiền chư vị nhường chỗ, bữa cơm này ta mời.”

Công tử trẻ tuổi này mặc dù miệng nói không tiện nhưng giọng điệu mang rõ vẻ cao ngạo.

Gã to cao gương mặt hung tợn kia vẻ mặt cau lại, đang ăn cơm ngươi lại bảo nhường chỗ, có ai ức hiếp người như vậy không?

Có điều không đợi hắn nói gì lại bị đại ca hắn kéo đứng dậy, chắp tay

với công tử trẻ tuổi nói: “Đừng khách khí, vị công tử này mời ngồi.”

Sau khi nói xong hắn còn ghé tai gã cao to vẻ mặt hung tợn nói: “Tam đệ, ra ngoài chớ gây chuyện. Người này này xem ra là công tử của thế gia nào đó, bên cạnh còn có nữ quyến cùng hộ vệ, rất không dễ chọc. Đừng đắc tội với bọn họ.”

Lúc này mấy cái bàn còn lại có một hai chỗ trống, sáu người qua chen chúc một chút cũng ngồi tạm được.

Đều phải ra ngoài hành tẩu, những võ giả tán tu vẫn khá đoàn kết, đặc biệt là khi đối mặt với những người của đại thế gia đại tông môn, bọn họ rất dễ dâng lên cảm giác cùng chung mối thù.

Vừa rồi Sở Hưu vào cửa cũng không phách lối đến vậy, bảo nhường chỗ cũng là do tiểu nhị nói.

Nhưng giờ tên công tử thế gia này thực lực không mạnh nhưng lại rất ngông nghênh.

Công tử trẻ tuổi ngồi xuống trực tiếp nói với tiểu nhị: “Đem hết món ngon trong tiệm nhà ngươi lên đây. Nhanh tay chút, ăn xong chúng ta còn phải đi.”

Tiểu nhị xuống dưới, công tử trẻ tuổi lấy khăn ra lau lau đũa đưa cho cô gái nói: “Biểu muội, quán nhỏ nơi nông thôn, muội cố chịu vậy. Đợi tới Kính Hồ Sơn Trang sẽ khá hơn.”

Cô biểu muội kia khó nhọc mỉm cười nói: “Biểu ca không cần nói vậy, giờ chuyện đang cấp bách, muội đâu phải loại con gái không biết điều?”

Sở Hưu cách bọn họ không xa nhướn mày, những người này cũng tới Kính Hồ Sơn Trang tham gia Thần Binh Đại Hội? Công tử trẻ tuổi này thực lực chỉ có Tiên Thiên mà thôi, lại mới chỉ sơ kỳ, có đi cũng chỉ đứng ngoài xem mà thôi.

Có điều lúc này bên ngoài quán trọ lại vang lên tiếng cười lạnh: “Còn có tâm trạng ăn uống cơ đấy? Trương Hàn, e là các ngươi không tới Kính Hồ Sơn Trang được rồi. Giao thứ đó ra đây, bang chủ nhà ta sẽ giúp các ngươi đưa tới Kính Hồ Sơn Trang!”

Ta rất không vui
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom