-
Chương 1711-1715
Chương 1711 Không ai đi được!
Lúc này Hướng Tưởng cũng kết ấn đánh ra, vầng trăng hiện lên giữa không trung, không ngờ lại chiếu rọi xuống người Sở Hưu, khiến từng bóng đen hiện lên, trực tiếp quấn quanh người y, khiến y không nhúc nhích được.
Ngay lúc long trảo của Trần Cửu Long đánh xuống, rốt cuộc Sở Hưu cũng hành động.
Một quyền đơn giản đánh ra, nhưng lực lượng cường đại ầm ầm bộc phát tới cực hạn. Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng kim quanh người Trần Cửu Long vỡ vụn, long hình trực tiếp bị đánh tan!
Khoảnh khắc này Trần Cửu Long trợn tròn hai mắt, nội tạng của hắn cũng bị lực lượng cường đại từ quyền của Sở Hưu làm cho chấn động. Nhưng hắn vẫn không thể tin nổi sức mạnh của Sở Hưu còn cường đại hơn hắn, mà còn mạnh hơn nhiều đến vậy.
Thực ra Trần Cửu Long cảm thấy lực lượng thân thể của mình rất cường đại, đây chỉ là hắn tự cảm thấy thế mà thôi.
Chưa cần nói tới Trần Thanh Đế, sau khi luyện hóa máu của ma thần, lực lượng của Sở Hưu đã đạt tới mức dưới cảnh giới Võ Tiên vô địch thủ.
Tuy thân thể của Trần Cửu Long rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn thân thể của võ giả Chiến Võ Thần Tông cùng cấp một chút, nhưng vẫn kém xa Sở Hưu.
Cùng lúc, quanh người Sở Hưu lan tỏa Thần Vực, chỗ bóng đen kia lập tức bị phá tan, y lập tức đánh thẳng về phía Hướng Tưởng.
Trong hai người này, thật ra Trần Cửu Long rất dễ giải quyết, nhưng Hướng Tưởng ở bên cạnh lại khiến cho một kẻ vốn rất dễ giải quyết lại trở nên cực kỳ khó đối phó.
Cho nên giết Hướng Tưởng trước, còn Trần Cửu Long thì phất tay là diệt được.
Đao mang chém xuống, Hướng Tưởng hoảng sợ, thân thể hóa thành ánh trăng tiêu tán, khiến đao này thất bại.
Nhưng một khắc sau, Sở Hưu tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm, lực lượng cường đại bao phủ trong không gian vài trăm trượng. Dưới cơn mưa máu này, ánh trăng bị thu hẹp tới cực hạn, căn bản không cách nào giúp Hướng Tưởng che giấu thân hình.
Hư không bị xé rách, hư ảnh ma thần khổng lồ trực tiếp vươn tay chộp về phái Hướng Tưởng.
Hướng Tưởng như ôm lấy vầng trăng vào lòng, ánh trăng bạc ngăn trước người hắn, bùng sáng. Ánh trăng lạnh lẽo tịnh hóa lực lượng của Đại Bi Chú.
Lực lượng trong ánh trăng kia không phải lực lượng trấn tà tru ma của Đạo môn hay Phật tông, mà là một loại lực lượng hết sức kỳ lạ, không ngừng đồng hóa lực lượng dị chủng.
Nếu là đối phó với võ giả cùng cấp, chiêu này của Hướng Tưởng có thể nói là cực mạnh. Nhưng đáng tiếc, lực lượng của Sở Hưu quá cường đại.
Chỉ riêng lực lượng của Đại Bi Chú đã khiến Hướng Tưởng khó lòng đối phó nổi, trán đổ mồ hôi.
Thấy Hướng Tưởng không ngăn cản nổi, Trần Cửu Long không để ý tới nội tạng vừa bị chấn động tới mức đau nhức, lập tức cắn răng lao về phía Sở Hưu..
Thân thể hóa thành hình rồng, như phi long tại thiên từ trên không giáng xuống, trực tiếp tạo thành một cơn bão cuồng bạo, phát ra từng tiếng long ngâm kinh thiên động địa.
Nhưng đáng tiếc, đứng trước lực lượng tuyệt đối, vẫn không có bất cứ tác dụng nào.
Vẫn là một quyền đơn giản, vẫn là một quyền mang theo lực lượng cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã khiến Trần Cửu Long trực tiếp bay ngược ra ngoài, cười khổ hình rồng trên người cũng bị đánh tan.
Thực lực của hai người Hướng Tưởng và Trần Cửu Long tuyệt đối không yếu, có thể nói là không kém hơn đệ tử của các đại phái đỉnh cao. Chỉ tiếc, bọn họ gặp phải Sở Hưu.
Đối với Sở Hưu hiện tại, cho dù tình trạng của y không được tốt, y vẫn không để cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường vào mắt.
Trừ phi gặp Tân Già La hoặc nhân vật cỡ Phương Dật Chân của Trần Thanh Đế, mới có thể khiến Sở Hưu coi như đối thủ thật sự của mình.
Hướng Tưởng cắn răng quát lớn: “Nguyên thần của hắn đã trọng thương trong lúc giao chiến với quỷ tướng, dùng chiêu đó đi. Chỉ cần phá vỡ phòng ngự của hắn, ta có thể thi triển Khiên Nguyệt Dẫn Hồn Thuật đánh trọng thương nguyên thần của hắn!”
Trần Cửu Long nghe vậy lập tức hiểu Hướng Tưởng đang nói chiêu nào.
Chỉ trong chớp mắt, hắn niết ấn quyết, khí huyết quanh người ầm ầm bộc phát. Không ngờ làn da hắn lại nổi lên từng lớp cơ bắp vằn vện, tựa như lân giáp.
Cùng lúc, Hướng Tưởng cũng niết ấn quyết, lực lượng cương khí nguyên thần bùng lên tới cực hạn, tỏa ra từng ánh trăng màu bạc. Thân thể hắn được ánh trăng bao phủ, khiến cho Trung Châu vốn không thấy ánh mặt trời bỗng xuất hiện một vầng trăng tròn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả ánh trăng đều rơi vào người Trần Cửu Long, chớp mắt sau Nguyệt Vũ Long Đằng!
Đây không còn là cương khí hóa hình nữa là thật sự có ý cảnh long hình!
Lấy trăng làm long hồn, lấy thân thể Trần Cửu Long làm thân rồng, dưới Nguyệt Vũ Long Đằng đã không còn bóng dáng Trần Cửu Long, chỉ thấy một con cự long dài hơn trăm trượng sinh động như thật, mang theo ánh trăng
lạnh lẽo lấp lánh, đánh về phía Sở Hưu!
Sở Hưu nhíu mày, nhẹ nhàng thốt lên bốn chữ: “Thần thông, thú vị.”
Hiện tại Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đang sử dụng chính là thần thông, là thần thông hàng thật giá thật.
Trong Đại La Thiên, ngoài kẻ bất bình thường như Sở Hưu, đại đa số võ giả bình thường rất khó nắm giữ thần thông trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Vì bọn họ không gánh được lực phản chấn của thần thông, cho dù học được cũng không dám dùng.
Còn Trần Cửu Long và Hướng Tưởng lại rất sáng tạo, không ngờ lại chia một thức thần thông thành hai phần, mỗi người tự tu hành sau đó phối hợp lại cùng thi triển. Như vậy hai người sẽ cùng gánh lực phản chấn, có thể thi triển thuận lợi như lúc này.
Nhưng như vậy yêu cầu hai bên phải có ăn ý về tâm linh, bằng không lệch một chút thôi cũng không thành công được.
Nhưng nghĩ lại thì hai đại nam nhân ở cạnh nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, vô tư lự, đồng thời luyện công tu hành, còn phải luyện tới mức tâm linh ăn ý, Sở Hưu cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Đối mặt với thần thông như vậy mà Sở Hưu còn tâm trạng suy nghĩ linh tinh, không phải khinh địch mà là tự tin!
Ngay sau đó, Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Sở Hưu hấp thu.
Khi thân thể ma thần ngàn trượng sừng sững giữa thiên địa xuất hiện, thậm chí chạm cả vào trận pháp của Trung Châu, Trần Cửu Long hóa rồng cùng lắm cũng chỉ là một con lươn nho nhỏ.
Tiếp đó Sở Hưu xuất quyền đánh xuống, trực tiếp đánh bay vài trăm trượng.
Hình rồng tiêu tán, ánh trăng tan biến, Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cùng hộc máu, ánh mắt đầu kinh ngạc.
Còn Vũ Văn Phục thấy hai người liên thủ cũng bị Sở Hưu áp đảo hoàn toàn, cho dù thi triển lá bài tẩy cũng chẳng khác gì hắn lúc trước, hắn không khỏi quay về phía Tư Không Đàm quát lớn: “Còn ngây ra làm gì? Còn không mau ra tay?”
Thấy hai bên thậm chí thi triển cả thần thông, Tư Không Đàm đã hoàn toàn sụp đổ.
Trước đó hắn đã chửi thầm Vũ Văn Phục suốt dọc đường, lúc này rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
“Ra tay cái con bà nhà ngươi! Cái thằng ngu ngốc tự đại phát cuồng kia, đầu óc ngươi bị lừa đá hay bị cửa kẹp? Hay là trời sinh thiếu phát triển? Suốt ngày chỉ biết kêu ra tay, ngươi đánh được người ta sao ngươi không ra tay?
Ngươi chán sống muốn chui đầu vào chỗ chết chứ ông đây vẫn còn mười mấy thê thiếp, ta không muốn tương lai con trai ta phải mang họ người khác đâu!”
Mắng một chặp, thân hình Tư Không Đàm hơi động, trực tiếp xoay người bỏ trốn, để lại Vũ Văn Phục bị chửi tới đờ đẫn.
Nhưng không đợi hắn chạy được bao xa, một lĩnh vực kỳ quái đã trực tiếp bao phủ lấy hắn.
Trong lĩnh vực đó, lực lượng thời gian như rối loạn, mặc cho hắn né tránh thế nào cũng không thoát.
Tiếp đó một bàn tay đột xuống đập xuống, đánh thẳng hắn vào lòng đất. Một lão già trông như nông dân chắp hai tay sau lưng, chậm rãi hạ từ trên không xuống, lạnh nhạt nói: “Thằng nhóc mập kia, ngươi định chạy đâu?”
Chương 1712 Giết ngươi không cần phải nghĩ 1
Người vừa đánh văng Tư Không Đàm xuống đất chính là Thương Thiên Lương.
Thực lực nửa bước Võ Tiên, cho dù trong Trung Châu cũng như cá gặp nước. Cho nên thời gian này Thương Thiên Lương không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không như Sở Hưu, gặp phải yêu quỷ cấp cao thực lực cường đại.
Cho nên Thương Thiên Lương định vào khu vực bên trong của Trung Châu sớm hơn, kết quả vừa vặn nghe được tin về Sở Hưu.
Vốn dĩ hắn định tới sơn cốc tìm Sở Hưu, kết quả Sở Hưu lại không ở đó, chỉ thấy dấu vết giao chiến liên tiếp.
Nhưng Thương Thiên Lương cũng không vội, hắn rất tin tưởng thực lực của Sở Hưu.
Huống chi người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm. Hắn không tin loại người như Sở Hưu lại chết ở đây.
Quả nhiên, khi hắn chậm rãi đi tới, mọi chuyện đã kết thúc, chỉ lưu lại vài kẻ đáng thương vừa bị Sở Hưu đánh.
Lúc này Tư Không Đàm đã sụp đổ, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long thấy Thương Thiên Lương đến cũng sụp đổ.
Một mình Sở Hưu đã khó đối phó là vậy, bây giờ còn có thêm một vị nửa bước Võ Tiên, rõ ràng là cùng phe với Sở Hưu, thế này còn đánh thế nào? Đánh thế quái nào được!
Cho nên Hướng Tưởng và Trần Cửu Long liếc nhau một cái, hai người lập tức đưa ra quyết định.
Hướng Tưởng tay niết ấn quyết, dốc nốt chút lực lượng ánh trăng cuối cùng vào trong người Trần Cửu Long, khiến lực lượng thân thể của hắn bộc phát lên mức cao nhất.
Long Đằng Khiêu Dược, lực lượng của Trần Cửu Long bộc phát tới cực hạn, vừa dẫn theo Hướng Tưởng vừa trực tiếp giơ tay nắm lấy Vũ Văn Phục, kéo nhau cùng đi.
Hai người bọn họ vẫn khá trượng nghĩa, còn không quên Vũ Văn Phục.
Quan hệ giữa hai người bọn họ và Vũ Văn Phục tuy không thân thiết như giữa hai người bọn họ, nhưng cũng coi như bạn tốt quen biết đã nhiều năm, không không đành lòng bỏ Vũ Văn Phục lại nơi này.
Huống chi chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn vốn luôn hành xử không phân phải trái.
Nếu bọn họ thật sự bỏ Vũ Văn Phục lại ở đây tự sinh tự diệt, khó tránh khỏi chuyện sư phụ của Vũ Văn Phục sẽ tới gây sự với sư môn của bọn họ.
“Thương thành chủ, ngăn bọn chúng lại! Tệ nhất cũng phải lưu cái tên bị trọng thương lại cho ta!” Sở Hưu quát khẽ một tiếng.
Thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thật ra lực lượng của Sở Hưu cũng tiêu hao rất lớn, cho nên y không truy sát, vì không đuổi kịp.
Nhưng may mà Thương Thiên Lương đã tới, với tu vi cảnh giới nửa bước Võ Tiên, muốn ngăn cản bọn chúng rất đơn giản.
Nhưng Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cũng biết, nếu bị giữ lại thì chết là cái chắc, cho nên hai người trực tiếp liều mạng bỏ trốn.
Trần Cửu Long thiêu đốt tinh huyết, lực lượng thân thể bộc phá tới đỉnh phong, kim long đã biến thành huyết long.
Hướng Tưởng cũng vậy, trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, khiến ánh trăng màu bạc biến thành đỏ máu, truyền vào người Trần Cửu Long.
Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của hai người tăng vọt.
“Ở lại cho lão phu!”
Lĩnh vực khô vinh lan tỏa, lực lượng thời gian bắt đầu nghịch chuyển.
Hướng Tưởng và Trần Cửu Long kinh hãi phát hiện lực lượng trong cơ thể bọn họ như không chịu khống chế, bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.
“Vứt bỏ Vũ Văn Phục!”
Hướng Tưởng vốn luôn ôn hoà đột nhiên hét lớn.
Trần Cửu Long sửng sốt, không hề do dự ném Vũ Văn Phục xuống đất, hai người bọn họ mượn lĩnh vực khô vinh thiêu đốt lực lượng tạo ra lực bộc phát cường đại, chỉ trong chớp mắt đã thi triển Long Đằng Khiêu Dược trốn khỏi phạm vi lĩnh vực của Thương Thiên Lương bao phủ, không còn tung tích.
Thương Thiên Lương lập tức sửng sốt, không kịp phản ứng lại.
Hắn cũng không ngờ lực bộc phát của hai người này lại mạnh mẽ như vậy, bản thân không thể khiến lực lượng của bọn họ đốt sạch, ngược lại bị bọn họ mượn lực lượng khô vinh, lập tức bộc phát trốn thoát.
Lúc này Thương Thiên Lương quay lại quan sát, gã mập bị hắn đập xuống đất lúc này cũng biến mất, nhìn kỹ lại thì trên mặt đất vẫn còn một cái hố to.
Tư Không Đàm đã nhân lúc Thương Thiên Lương đuổi bắt Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, sử dụng thuật độn thổ bỏ trốn.
Tổng cộng bốn người, một bị Sở Hưu đánh tàn phế, ba bị Sở Hưu đánh nửa tàn phế. Kết quả tới tay hắn lại chỉ lưu lại một kẻ tàn phế, chuyện này khiến Thương Thiên Lương thấy rất mất mặt, định truy đuổi.
“Thương thành chủ, không cần phải đuổi, để bọn chúng đi thôi.”
Hiện tại lực lượng và nguyên thần của Sở Hưu đều tiêu hao nghiêm trọng, cần hồi phục gấp.
Mà ở Trung Châu nguy cơ tứ phía, trong thời điểm này đuổi giết cũng là vô nghĩa, ngược lại rất có thể sẽ gặp một số chuyện bất trắc.
Thương Thiên Lương hừ lạnh một tiếng nói: “Cho lão phu thời gian, ba tên oắt con kia không thể trốn thoát được đâu!”
Sở Hưu cho Thương Thiên Lương một bậc thang đi xuống, vừa gật đầu đồng ý vừa đi về phía Vũ Văn Phục.
Thấy Sở Hưu bừng bừng sát khí đi về phía mình, Vũ Văn Phục tuy trong lòng hoảng sợ nhưng không cầu xin tha thứ.
Hắn là truyền nhân của Cổ Tôn, là truyền nhân của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn.
Hắn có thể bày mưu đi giết Sở Hưu, có thể thất bại, nhưng chỉ riêng chuyện cầu xin tha thứ là không được.
Cho nên dẫu Vũ Văn Phục đang hoảng sợ trước thời khắc sinh tử, hắn vẫn không xin tha, ngược lại ương ngạnh uy hiếp: “Sở Hưu! Trước khi giết ta, ngươi phải nghĩ cho kỹ...”
“Phập.”
Một tiếng vang nhỏ cất lên, Phá Trận Tử trực tiếp đâm vào trái tim của Vũ Văn Phục, cương khí sắc bén phá tan tâm mạch của hắn.
“Giết ngươi còn phải nghĩ?”
Lúc này Thương Thiên Lương mới chú ý tới tình trạng hiện tại của Sở Hưu, lực lượng và nguyên thần đã tiêu hao nghiêm trọng, tuy không coi là trọng thương nhưng đã hao tổn rất lớn.
“Bốn tên này ép ngươi tới nước này?”
Thương Thiên Lương khá hiếu kỳ, theo lý là không thể nào.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, chỉ cần không gặp nửa bước Võ Tiên, vậy coi như cùng cấp vô địch.
Sở Hưu không nói gì chỉ lấy ra hồn tinh của quỷ tướng kia.
Thương Thiên Lương lập tức giật nảy mình: “Rốt cuộc ngươi xử lý thứ gì vậy?”
Trước đó đúng là Thương Thiên Lương không hiểu gì về thực lực yêu quỷ.
Nhưng sau khi hắn giết chết vài con yêu quỷ, nhận được chỗ hồn tinh nặng nhất chỉ được một cân, hắn mới hiểu rốt cuộc yêu quỷ này có thực lực mạnh yếu ra sao.
Viên hồn tinh mà Sở Hưu móc ra, trông bộ dạng ít nhất cũng mười cân, rốt cuộc là quái vật gì?
“Một yêu quỷ cấp cao, tu vi tương đương với Võ Tiên thôi.”
Thương Thiên Lương lập tức im lặng, ho khan một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Bây giờ lực lượng của ngươi tiêu hao quá mức, đừng nói nhiều, khôi phục lực lượng trước đã.”
Khoảng một ngày sau, Sở Hưu đã bù đắp được lực lượng và nguyên thần đã tiêu hao, tiếp đó y mới kể những chuyện mình gặp sau khi đến Trung Châu cho Thương Thiên Lương.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu đã mang vẻ đồng tình.
Sở Hưu này rõ là đen đủi.
Vừa vào đã gặp một con yêu quỷ cấp cao, tiếp đó còn bị bốn người Vũ Văn Phục bày mưu vây công, không tính hai trận đánh thì vì luyện hóa hồn tinh lúc trước, còn bị quỷ tướng sánh ngang với Võ Tiên để mắt tới.
Chương 1713 Giết ngươi không cần phải nghĩ 2
Thương Thiên Lương thậm chí không dám nói, trong số những võ giả đi vào Trung Châu, Sở Hưu là người xui xẻo nhất.
“Đúng rồi, Thương thành chủ, sau khi vào Trung Châu ngươi đã làm gì?”
Thương Thiên Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Giết yêu quỷ, cướp lệnh bài.”
“Không còn gì nữa?”
Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu một cái nói: “Như vậy mới bình thường, ngoài ra ngươi còn định làm gì?”
Sở Hưu nghẹn lời, đúng là chín phần mười võ giả sẽ làm theo cách này.
“Thương thành chủ có gặp những người khác không?”
Thương Thiên Lương nói: “Người khác thì ta không gặp, nhưng ta đã gặp Trần Thanh Đế.
Tên kia vốn không có đối thủ, hễ là người gặp phải hắn thì chỉ có nước mất lệnh bài, yêu quỷ gặp phải thì đều bị giết.
Cho nên ta và hắn chỉ trò chuyện hai câu chứ không đồng hành.”
Nói đến đây, Thương Thiên Lương lại bổ sung một câu: "đúng rồi, ngươi không cần lo cho những người khác, bọn họ đều có thủ đoạn của mình, chắc không gặp chuyện gì đâu. Dù sao không phải ai cũng xui xẻo như ngươi.”
Sở Hưu: ". . ."
Lúc này Thương Thiên Lương lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt hắn nghiêm nghị nói với Sở Hưu: “Tiểu tử Sở Hưu, sau này phải đề phòng người của Phạm Giáo.”
“Phạm Giáo ra sao?”
Thương Thiên Lương nói: “Lúc trước Xung Thu Thủy từng nói có người cố ý áp chế cảnh giới, sau khi vào Trung Châu mới đột phá lên Võ Tiên, Tân Già La của Phạm Giáo chính là người như vậy.
Hơn nữa không biết Phạm Giáo dùng thủ đoạn gì, chỉ mất có vài ngày ngắn ngủi đã tập trung được tám phần mười nhân thủ, cho nên hiện tại trong Trung Châu, võ giả Phạm Giáo thường tốp năm tụm ba làm việc. Đại đa số võ giả gặp phải Phạm Giáo chỉ có thể nhận là xui xẻo, chủ động nộp lệnh bài.
Ai cũng biết thù hận giữa ngươi và Phạm Giáo, thậm chí Tân Già La còn điều tra vị trí của ngươi.
Nhưng trong chuyện này thì ngươi khá may mắn, vị trí của Tân Già La và ngươi hoàn toàn trái ngược, cho dù hắn có biết ngươi đang ở đây cũng phải tốn một thời gian mới tìm tới được.”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng: “Nếu tới đây, ai giết ai còn chưa biết được đâu!”
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Với thực lực hiện tại của ngươi, cho dù đối đầu với loại Võ Tiên nhất trọng thiên như Tân Già La cũng chưa chắc đã phải chịu thiệt. Nhưng vấn đề là ngươi cho rằng Phạm Giáo chỉ có mình hắn là khó đối phó ư?
Tam đại điện của Phạm Giáo điều mấy chục người tới, Tân Già La đã tập trung được tám phần mười nhân số. Đến lúc đó bọn chúng đồng thời ra tay, ngươi cũng không chịu nổi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, tuy y mạnh miệng nhưng trong lòng cũng ghi nhớ.
“Tiếp đó ngươi định đi đâu? Vào sâu trong Trung Châu tìm kẻ khác?”
Sở Hưu nói: “Tạm thời không vội, trước đó ta giết hạt nhân của con quỷ tướng kia, phải nói là giải thoát một võ giả Chiến Võ Thần Tông, đối phương đã cho ta một tin tức, chỉ vị trí hắn vẫn lạc. Trước đây hắn tranh đoạt với những người khác lấy được dị bảo, theo giọng điệu của hắn có vẻ là bảo vật cực kỳ quý giá.
Ta định lấy thứ đó trước rồi mới vào sâu trong Trung Châu.”
Thương Thiên Lương khẽ cau mày: “Tên kia đã biến thành hạt nhân của yêu quỷ, lời của hắn có đáng tin cậy không? Cẩn thận là cạm bẫy gì đó.”
Sở Hưu lắc đầu, giọng điệu như đang dạy bảo: “Thương thành chủ, suy nghĩ của ngươi u tối quá rồi, sao cứ nghĩ xấu cho người khác như vậy? Thế là không tốt đâu.
Người sắp chết thì lời nói cũng là thiện, ta tin trước khi chết hắn sẽ không nói dối.”
Thương Thiên Lương cũng bó tay nhìn Sở Hưu.
Nói ta suy nghĩ u tối, ngươi mà xứng?
Tuy Thương Thiên Lương luôn cảm thấy chuyện Sở Hưu muốn tìm bảo vật là không đáng tin cậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tin vào bản lĩnh nhìn người của Sở Hưu, đi theo y tới chỗ đó.
Mặc dù đã qua mấy ngàn năm, nhưng Trung Châu chỉ lớn chừng đó, rất dễ tìm ra.
Nhưng trước đó võ giả kia đã nói, nơi đó chắc có một con yêu quỷ cấp cao canh giữ, năm xưa hắn bị thương, chết dưới tay con yêu quỷ cấp cao đó.
Nhưng đối với Sở Hưu, chuyện này cũng không khó khăn gì, dù sao y đã giết không chỉ một con yêu quỷ cấp cao.
Thương Thiên Lương nói: “Ta còn chưa gặp yêu quỷ cấp cao lần nào, thứ này có đặc điểm gì, làm sao đối phó?”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Quỷ tướng mà ta từng gặp là thứ cực kỳ đặc biệt, bình thường trong Trung Châu sẽ không xuất hiện loại yêu quỷ như vậy.
Còn những yêu quỷ cấp cao khác có năng lực như ảo như thật, muốn dùng lực lượng tuyệt đối để giải quyết bọn chúng cũng rất khó khăn.
Cho nên muốn giết chết một con yêu quỷ cấp cao, phương thức đơn giản nhất là đi vào quy tắc của bọn chúng, tìm ra nhược điểm và sơ hở trong quy tắc mà bọn chúng xây dựng.”
Tuy Sở Hưu không gặp nhiều yêu quỷ như Thương Thiên Lương, nhưng y đã giết chết hai yêu quỷ cấp cao. Kinh nghiệm này giúp Sở Hưu suy đoán được một số chuyện về quy tắc và dấu vết của yêu quỷ.
Cũng như lúc trước y gặp thôn xóm quỷ dị kia, từ khi chứng kiến thôn xóm đó, y đã đi vào quy tắc của yêu quỷ kia.
Người bình thường sẽ không uống bát thi thủy có ngón tay gãy mà bà lão ấy bưng, hầu hết mọi người sẽ trở mặt, tiêu diệt đám yêu ma quỷ quái đó.
Nhưng chỉ cần động thủ, ngươi đã rơi vào bẫy, giết chóc vô tận sẽ xâm chiếm nội tâm của ngươi, khiến ngươi hoàn toàn lạc lối.
Cho nên chỉ có cách uống bát thi thủy có ngón tay gãy kiến, để bản thân đi vào quy tắc mới có thể tìm ra sơ hở.
Thương Thiên Lương như có suy nghĩ: “Cho nên quan trọng nhất chính là quy tắc?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không sai, yêu quỷ không phải trọng tâm, trọng tâm là quy tắc của bọn chúng.
Ở Trung Châu này quy tắc bị vặn vẹo nên mới sinh ra thứ như yêu quỷ, bọn chúng vốn đã là vặn vẹo, còn chúng ta là bình thường.
Chúng ta dùng lực lượng bình thường đối phó với quái vật vặn vẹo, đương nhiên sẽ gặp đủ thứ chuyện bất ngờ.
Chỉ có cách đi vào quy tắc của bọn chúng mới có thể tiêu diệt thứ này.”
Hai người vừa bàn luận vừa đi về một hướng, bất tri bất giác, bầu trời đã tối dần.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương đưa mắt nhìn nhau, chắc hẳn bọn họ đã đi vào lĩnh vực của con yêu quỷ kia.
Đi tiếp không tới một khắc đồng hồ, xuất hiện trước mặt Sở Hưu và Thương Thiên Lương là một ngôi chùa đổ nát.
Bên trên ngôi chùa đó đã phủ một lớp bụi, trông như ngói đen, tấm biển trên cửa cũng cong veo, lung lay như sắp đổ, quan sát thật kỹ mới đọc được mấy chữ trên đó là ‘Luân Hồi Tự’.
Thương Thiên Lương nhíu mày, đi vào trước, gõ cửa một cái.
Nửa ngày sau cánh cửa mới kẽo kẹt mở ra, một cái đầu lâu tăng nhân thò ra.
Nhưng trong đầu lâu này không có con mắt, chỉ có hai lỗ máu, vẫn còn chảy hai dòng máu đỏ tươi.
Hơn nữa gương mặt hắn đã rữa nát triệt để, còn có giòi bọ lúc nhúc, có vẻ cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng hòa thượng quỷ kia lại nhếch miệng cười: “Bần tăng đợi thí chủ đã lâu, mời vào.’
Chương 1714 Luân Hồi Tự
Cảnh tượng bất ngờ đó khiến Thương Thiên Lương cũng thầm giật mình.
Người bình thường mà thấy cảnh tượng khủng khiếp này, hành động vô thức và hét lớn.
Nhưng với những võ giả đi từ trong núi thây biển máu ra như Thương Thiên Lương, người sống hắn còn chẳng sợ nữa là người chết?
Cho nên hắn vô thức giơ tay đánh tới, miệng còn quát lớn: “Yêu ma quỷ quái gì đó, chết đi cho lão phu!”
Trong lúc vô thức, Thương Thiên Lương hoàn toàn quên mất những gì Sở Hưu đã nói, một quyền đã đánh nát tên hòa thượng quỷ kia.
Sở Hưu thầm hô không ổn, quả nhiên sau quyền này cảnh tượng xung quanh Sở Hưu và Thương Thiên Lương đã hoàn toàn thay đổi, từ bên ngoài chùa biến thành trong chùa, cửa lớn cũng đóng chặt.
Hơn nữa vô số tăng nhân xúm lại, có người không đầu, có người bị mổ bụng mổ ngực, còn có kẻ trông như xác khô, cảnh tượng vô cùng dữ tợn.
Hòa thượng quỷ lúc trước cũng đi tới, lắc đầu nói: “Bần tăng định chào đón thí chủ, nhưng khổ nỗi thí chủ lại muốn đưa bần tăng vào chỗ chết, như vậy không đúng.”
Thương Thiên Lương cau mày, trực tiếp xuất quyền đánh về phía cửa lớn, nhưng xung quanh như có một kết giới triệt tiêu lực lượng từ quyền của hắn.
Nhìn đám hòa thượng quỷ xung quanh, ánh mắt Thương Thiên Lương lóe lên sát khí, định thi triển lĩnh vực khô vinh xuất thủ, nhưng lại bị Sở Hưu ngăn cản.
“Thương thành chủ, không cần tốn công, ngay từ lúc ngươi ra tay, chúng ta đã đi vào quỷ trận của yêu quỷ này.
Như thật như ảo, trong mắt ngươi những thứ này là thật, trong cảm giác của ngươi nó cũng là thật nhưng bọn chúng có thể là giả, ngươi có ra tay cũng chỉ phí công phí sức mà thôi.”
“Vậy ngươi nói xem, làm sao bây giờ?” Thương Thiên Lương tức giận nói.
Sở Hưu đi tới, không quan tâm đến vẻ ngoài của đám hòa thượng quỷ kinh khủng đó mà coi bọn họ như tăng nhân bình thường, thản nhiên nói: “Chúng ta động thủ là không đúng, nhưng vì sao chư vị đại sư không để chúng ta đi? Rốt cuộc nơi này là chùa chiền hay là cướp bóc?”
Hòa thượng quỷ kia chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật, thí chủ có chỗ không biết rồi, Luân Hồi Tự ta chỉ có cửa vào chứ không có đường ra.
Muốn ra, nhất định phải ra theo đường Lục Đạo Luân Hồi.
Như vậy đi vào thì là người, nhưng đi ra thì là gì chưa biết.”
Hòa thượng quỷ nhìn về phía Sở Hưu, thịt thối trên mặt lung lay khiến cảnh tượng thêm ba phần quỷ dị.
“Được, vậy xin dẫn chúng ta mở mang kiến thức về cái gọi là Lục Đạo Luân Hồi đi.”
Đám hòa thượng quỷ tản ra, đi trước dẫn đường, đưa Sở Hưu và Thương Thiên Lương đến một gian Đại Hùng bảo điện.
Nhưng trong Luân Hồi Tự, gian Đại Hùng bảo điện này không thờ tượng Phật mà là một vòng xoay khổng lồ, bên trên khắc chi chít Phạn văn, có sáu cửa vào, không ngừng xoay chuyển.
Thương Thiên Lương nhìn thấy thứ này, trong lòng bỗng có cảm giác run rẩy.
“Này, không phải ngươi định đi vào đấy chứ?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên, không thì tới đây làm gì? Ta đã nói rồi, yêu quỷ vốn là quy tắc của khu vực Trung Châu này hóa thành, ngươi không đi vào, cảm thụ quy tắc của bọn chúng thì làm sao phá vỡ được quy tắc của chúng?
Thương thành chủ, thật ra ngươi cũng nên đi vào thử một lần.
Đám yêu quỷ này chuyên tấn công tâm cảnh của ngươi, nhưng đồng thời trong hoàn cảnh này tâm cảnh của ngươi cũng được rèn luyện, trở nên cường đại hơn hẳn, đây cũng là một loại tu hành.”
Thương Thiên Lương bĩu môi nói: “Được rồi, lão phu không có tâm trạng chịu ngược đãi. Ngươi đi đi, ta ở đây hộ pháp cho ngươi.”
Sở Hưu cũng không cưỡng ép, trực tiếp bước chân vào Lục Đạo Luân Hồi kia.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng bao phủ toàn thân Sở Hưu, khi xuất hiện trở lại, y đã biến thành một con trâu vàng, kéo cày giữa đồng ruộng, cái roi của gã nông dân sau lưng không ngừng đánh xuống, cảm giác đau đớn đó cực kỳ chân thật.
Sở Hưu lại như người đứng xem, lưu lại ý thức bản nguyên nhưng không làm gì được. Còn ý thức của con trâu vàng kia và đủ loại cảm giác đều chuyển vào tư tưởng của y, cứ như y có một thân thể khác.
“Thú vị, không hổ là yêu quỷ cấp cao, sinh động như thật, các người khoa trương hơn con trước.
Nhưng mới lần đầu đã nhét ta vào Súc Sinh Đạo là có ý gì? Thái độ tệ quá.”
Sở Hưu như người ngoài lạnh lùng đứng xem, trải qua cuộc đời của con trâu.
Cày ruộng cho con người nhưng bị đánh đập liên tục.
Mệt mỏi trên đồng ruộng, đổi lại không phải nghi ngơi lấy sức mà là đao đồ tể cắt thịt cạo xương.
Không cam lòng! Không muốn! Bất bình!
Oán hận nồng đậm tràn ngập trong lòng Sở Hưu, nhưng bị y ép xuống.
Ánh sáng trắng lại lóe lên, thân hình Sở Hưu xuất hiện trong Địa Ngục, vô số oan hồn quỷ đói kêu la thảm thiết.
Lần này y sử dụng thân thể của chính mình, bị người ta trói trên cột đá, để
Thôi Phán Quan với hai hàng ria mép tuyên bố tội trạng.
“Phàm nhân Sở Hưu, khi còn ở dương gian, ngươi gây tội ác tày trời, giết chóc vô số, là loại tội lỗi ngập đầu, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Sau khi Thôi Phán Quan dứt lời, Sở Hưu lập tức bị quỷ sai đưa xuống mười tám tầng địa ngục, đi qua địa ngục cắt lưỡi, địa ngục tiễn đao, địa ngục hàn băng, địa ngục hỏa sơn, địa ngục vô gian, đủ loại tra tấn.
Cảm giác đau đớn truyền tới người Sở Hưu, nhưng bị y cưỡng ép trấn áp, thậm chí còn có tâm tư nghiên cứu chi tiết về địa ngục.
Thân là võ giả, không riêng gì Sở Hưu, hầu như không ai không đi ra từ trong núi thây biển máu.
Cho dù là những đệ tử đại phái được cưng chiều, có lẽ kinh nghiệm chém giết của bọn họ ít hơn, nhưng từ khi tu luyện võ đạo, rèn luyện thân thể gân cốt, cô đọng Chân Đan, rèn luyện nguyên thần, có chuyện gì là không đau đớn?
Tra tấn thân thể cỡ này còn không khó giải quyết bằng oán khí mà y áp chế trong Súc Sinh Đạo.
Có lẽ yêu quỷ này đang thao túng Lục Đạo Luân Hồi, thấy Địa Ngục Đạo vô dụng với Sở Hưu, lại lập tức đổi cảnh tượng khác.
Lần này Sở Hưu sinh ra trong Thiên Nhân Đạo, xung quanh đầy những cẩm y, sơn hào hải vị, thiên nữ vây quanh, hoa tươi đua thắm, không có giết chóc, không có tranh chấp, tất cả đều rất yên lành, như chốn cực lạc khiến người ta lưu luyến quên cả lối về.
Xưa nay Sở Hưu luôn chém giết với người khác trên giang hồ, chưa từng hưởng thụ, nên đây là cảm giác cực kỳ mới lạ.
Sở Hưu thở dài một tiếng: “Làm gì có gì là cực lạc? Không có lực lượng thì cực lạc này cũng chỉ thoáng qua như mây khói, bị người ta chém cái là tan.
Chúng ta tu luyện võ đạo, đạt tới đỉnh phong, không phải để giẫm người khác xuống dưới chân là là để không bị kẻ khác giẫm xuống dưới chân. Cho dù là thiên địa này cũng không được!”
Ngay sau đó, Thiên Nhân Đạo cực lạc vỡ vụn, xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một thế giới tràn ngập sắc máu và sát khí.
Atula Đạo!
Chương 1715 Tới giờ mới biết ta là ta 1
So với oán khí không cam lòng của Súc Sinh Đạo, đủ loại đau đớn của Địa Ngục Đạo, ôn nhu tới tân xương cốt của Thiên Nhân Đạo, đối với Sở Hưu, sát thương của Tu La Đạo mới là lớn nhất.
Tu La Đạo chỉ có một chuyện, đó là giết chóc.
Atula vốn sinh ra vì giết chóc, không có bất cứ tình cảm gì, chỉ biết chinh chiến và giết chóc.
Trong giang hồ gió tanh mưa máu, không thể thiếu giết chóc.
Đời này Sở Hưu giết không ít người, nhưng y dám nói mình không hề lạc lối trong giết chóc.
Vì giết mà giết, đó mới là lạc lối.
May là trước đây y cũng trải qua chuyện tương tự, lần đó cuối cùng y cũng chịu đựng được, cho nên Tu La Đạo không thể làm khó Sở Hưu.
Cảnh tượng lại biến đổi, lần này hóa thành Ngạ Quỷ Đạo.
Vô số ngạ quỷ vóc dáng gầy gò nhưng bụng phình to như thai phụ, không ngừng kêu la trong Ngạ Quỷ Đạo, chỉ mong có thức ăn.
Nhưng cho dù có nhiều đồ ăn hơn nữa cũng không cách nào lấp đầy cái bụng của chúng. Ngạ Quỷ Đạo đại diện cho tham lam, là tham lam vô cùng vô tận!
Sở Hưu cũng tham, phải nói là thế gian không ai không tham.
Từ khi sinh ra, tham lam đã khắc sâu vào đáy lòng mỗi người.
Có thể hái quả ăn cho chắc bụng nhưng lại muốn ăn thịt, cho nên con người phát minh ra công cụ đao thương để săn giết vật sống.
Thịt chín ăn ngon hơn thịt tươi nên con người biết dùng lửa, khiến thịt ngon lành hơn.
Tất cả mọi người đều tham, ham muốn thứ tốt hơn, nhưng chính vì tham nên con người mới càng lúc càng mạnh.
Sở Hưu cũng tham, tham lam lực lượng, tham lam tự do, tham lam cảnh giới đỉnh cao, điểm khác biệt là y có thể nhìn thẳng vào lòng tham này.
Lực lượng của Ngạ Quỷ Đạo không thể làm gì Sở Hưu, thậm chí Sở Hưu không cần áp chế lòng tham, vì nó vốn là một phần cảm xúc của bản thân y, vì sao phải kiềm chế?
Lần luân hồi cuối cùng, cảnh tượng biến đổi, đại thiên thế giới, chúng sinh mênh mông, Nhân Gian Đạo!
So với ngũ đạo còn lại, Nhân Gian Đạo mới là phức tạp nhất.
Kiếp này Sở Hưu sinh ra là người, còn nhỏ nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, bị kẻ khác ức hiếp.
Khó khăn lắm mới học hành thành tài, đoạt được công danh, nhưng lại bị quan trên chèn ép, tiền đồ xa vời.
Tuổi đã trung niên mà tầm thường vô vị, cuối cùng từ bỏ kiên trì của mình, thông đồng làm bậy, nhưng lại bị vợ con khinh bỉ, cuối cùng hóa thành người cô đơn.
Vừa hay gặp tân đế đăng cơ, điều tra tham nhũng, bị quan trên kéo tới thế tội, chém đầu thị chúng, người reo hò chính là dân chúng mà mình đã cứu khi còn là thanh quan.
Sống mấy chục năm mà chẳng thể được như ý mình, mệnh cũng không theo mình, khổ khổ khổ!
Mỗi chi tiết đều cực kỳ chân thực, khắc sâu trong đầu Sở Hưu, khiến y thiếu chút nữa không thở nổi.
Ảo ảnh bình thường không làm gì được Sở Hưu, nhưng trong Lục Đạo Luân Hồi này mọi chuyện y trải qua lại hết sức chân thực, sinh động như thật, thậm chí y có thể nhớ chi tiết từng ngày.
Trong kiếp này y không phải Ma Chủ Sở Hưu tung hoành hạ giới và Đại La Thiên, không phải cường giả phi thiên độn địa, quyền phá sơn hà.
Khi còn bé bị kẻ khác ức hiếp, y cũng bó tay, chỉ có cách cắn răng khuất nhục nhường nhịn.
Bị quan trên chèn ép y bất lực, dưới cường quyền con người như sâu kiến.
Vợ con không hiểu hắn, rời khỏi hắn, hắn cũng không có cách nào. Lòng người là khó cứu vãn nhất.
Cuối cùng bị chém đầu thị chúng, cảm giác tính mạng bản thân cũng không thuộc về mình mới là thứ Sở Hưu khó chịu nhất.
Nhân Gian Đạo, làm người mới là gian nan nhất!
May là trong Lục Đạo Luân Hồi này, Sở Hưu không lạc lối, vẫn cố gắng vượt qua.
Đưa mắt nhìn qua, xung quanh trắng xóa, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đã thử qua Lục Đạo Luân Hồi rồi, hiện giờ còn chưa hiện thân à?”
Sở Hưu vừa dứt lời, Lục Đạo Luân Hồi lại hiện lên trước mặt y, nhưng lần này Sở Hưu trực tiếp bị đưa vào Nhân Gian Đạo, chuyển sinh luân hồi!
Khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức biến sắc, y đã đánh giá thấp con yêu quỷ này, hay nên nói là y tính sai một chuyện.
Trước khi chết võ giả của Chiến Võ Thần Tông đưa tin tức cho Sở Hưu, đúng là có ý tốt, không phải lừa y.
Hắn thấy trong mấy ngàn năm nay Sở Hưu là người duy nhất giao chiến được với quỷ tướng, tìm ra nhược điểm của nó, giải thoát cho hắn, thực lực có thể sánh ngang với cường giả Võ Tiên. Chắc giải quyết một con yêu quỷ cấp cao bình thường, lấy được bảo vật, cũng không phải chuyện gì khó.
Còn Sở Hưu cũng nghĩ như vậy, cho nên dọc con đường này Sở Hưu rất bình tĩnh, không giống như tới đối phó với một con yêu quỷ cấp cao mà như đi đào bảo vật.
Nhưng y lại quên mất một chuyện, đó là chuyện từ mấy ngàn năm trước.
Tuy yêu quỷ không phải người, nhưng theo thời gian trôi qua nó cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Phương thức công kích của yêu quỷ khó lòng nắm bắt, cho nên võ giả Đại La Thiên chỉ phân chia đơn giản thành cấp thấp, cấp trung và cấp cao.
Yêu quỷ cấp cao là yêu quỷ vừa ra đời, năng lực đơn giản, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể tùy ý giết chết.
Yêu quỷ cấp trung đã có năng lực thẩm thấu lòng người, bố trí ảo giác, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần mà sơ sót cũng mất mạng.
Còn yêu quỷ cấp cao có thể uy hiếp tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, phải thật cẩn thận khi đối phó với nó.
Còn bên trên yêu quỷ cấp cao thì không được đề cập tới, nhưng trong số yêu quỷ cấp cao cũng có phân chia mạnh yếu. Mấy ngàn năm trước nó đã là yêu quỷ cấp cao, mấy ngàn năm sau chẳng lẽ năng lực lại không tiến bộ?
Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, trải nghiệm và ký ức của từng kiếp người bị cưỡng ép nhét vào đầu y.
Nhân sinh bảy khổ, sinh lão bệnh tử, yêu ghét hận, oán biệt ly, cầu không được.
Sở Hưu liên tục trải qua những chuyện này, y muốn quên nhưng không quên được.
Thậm chí đến cuối cùng bản thân Sở Hưu cũng trở nên ngơ ngơ ngác ngác, dần dần quên đi mình là Sở Hưu, là Ma Chủ tu hành giang hồ mà là một phần của luân hồi này, phí hoài cuộc đời.
Trong Luân Hồi Tự, nụ cười của đám hòa thượng quỷ bỗng trở nên cực kỳ quỷ dị, khiến Thương Thiên Lương hoảng sợ.
Sở Hưu đã đi vào một canh giờ, sao còn chưa ra?
Tuy Thương Thiên Lương không đi vào nhưng cảm giác nói cho hắn biết, Lục Đạo Luân Hồi này rất nguy hiểm.
Cho dù hắn rất tin tưởng Sở Hưu, nhưng lúc này trong lòng cũng thấy không chắc chắn.
Lúc này, trong luân hồi, Sở Hưu đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp, cảm nhận được vô số cực khổ, trong đầu y đã bị những ký ức lấp đầy.
Nhưng ngay thời điểm này, một từ lại xuất hiện trong đầu Sở Hưu.
Độc Cô Duy Ngã!
Y có ký ức riêng của mình, nhưng y là phân thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, vậy rốt cuộc y có tính là Độc Cô Duy Ngã không?
Thiên Hồn có truyền thừa võ đạo của Độc Cô Duy Ngã, có thân thể của Độc Cô Duy Ngã, còn có tất cả ký ức của Độc Cô Duy Ngã. Vậy rốt cuộc hắn là Thiên
Hồn hay là Độc Cô Duy Ngã?
Vì sao ta là ta?
Dựa vào đâu mà ta là ta?
Làm sao mới biết được... ta là ta?
Là thân thể, là nguyên thần, hay là ký ức?
Lúc này Hướng Tưởng cũng kết ấn đánh ra, vầng trăng hiện lên giữa không trung, không ngờ lại chiếu rọi xuống người Sở Hưu, khiến từng bóng đen hiện lên, trực tiếp quấn quanh người y, khiến y không nhúc nhích được.
Ngay lúc long trảo của Trần Cửu Long đánh xuống, rốt cuộc Sở Hưu cũng hành động.
Một quyền đơn giản đánh ra, nhưng lực lượng cường đại ầm ầm bộc phát tới cực hạn. Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng kim quanh người Trần Cửu Long vỡ vụn, long hình trực tiếp bị đánh tan!
Khoảnh khắc này Trần Cửu Long trợn tròn hai mắt, nội tạng của hắn cũng bị lực lượng cường đại từ quyền của Sở Hưu làm cho chấn động. Nhưng hắn vẫn không thể tin nổi sức mạnh của Sở Hưu còn cường đại hơn hắn, mà còn mạnh hơn nhiều đến vậy.
Thực ra Trần Cửu Long cảm thấy lực lượng thân thể của mình rất cường đại, đây chỉ là hắn tự cảm thấy thế mà thôi.
Chưa cần nói tới Trần Thanh Đế, sau khi luyện hóa máu của ma thần, lực lượng của Sở Hưu đã đạt tới mức dưới cảnh giới Võ Tiên vô địch thủ.
Tuy thân thể của Trần Cửu Long rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn thân thể của võ giả Chiến Võ Thần Tông cùng cấp một chút, nhưng vẫn kém xa Sở Hưu.
Cùng lúc, quanh người Sở Hưu lan tỏa Thần Vực, chỗ bóng đen kia lập tức bị phá tan, y lập tức đánh thẳng về phía Hướng Tưởng.
Trong hai người này, thật ra Trần Cửu Long rất dễ giải quyết, nhưng Hướng Tưởng ở bên cạnh lại khiến cho một kẻ vốn rất dễ giải quyết lại trở nên cực kỳ khó đối phó.
Cho nên giết Hướng Tưởng trước, còn Trần Cửu Long thì phất tay là diệt được.
Đao mang chém xuống, Hướng Tưởng hoảng sợ, thân thể hóa thành ánh trăng tiêu tán, khiến đao này thất bại.
Nhưng một khắc sau, Sở Hưu tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm, lực lượng cường đại bao phủ trong không gian vài trăm trượng. Dưới cơn mưa máu này, ánh trăng bị thu hẹp tới cực hạn, căn bản không cách nào giúp Hướng Tưởng che giấu thân hình.
Hư không bị xé rách, hư ảnh ma thần khổng lồ trực tiếp vươn tay chộp về phái Hướng Tưởng.
Hướng Tưởng như ôm lấy vầng trăng vào lòng, ánh trăng bạc ngăn trước người hắn, bùng sáng. Ánh trăng lạnh lẽo tịnh hóa lực lượng của Đại Bi Chú.
Lực lượng trong ánh trăng kia không phải lực lượng trấn tà tru ma của Đạo môn hay Phật tông, mà là một loại lực lượng hết sức kỳ lạ, không ngừng đồng hóa lực lượng dị chủng.
Nếu là đối phó với võ giả cùng cấp, chiêu này của Hướng Tưởng có thể nói là cực mạnh. Nhưng đáng tiếc, lực lượng của Sở Hưu quá cường đại.
Chỉ riêng lực lượng của Đại Bi Chú đã khiến Hướng Tưởng khó lòng đối phó nổi, trán đổ mồ hôi.
Thấy Hướng Tưởng không ngăn cản nổi, Trần Cửu Long không để ý tới nội tạng vừa bị chấn động tới mức đau nhức, lập tức cắn răng lao về phía Sở Hưu..
Thân thể hóa thành hình rồng, như phi long tại thiên từ trên không giáng xuống, trực tiếp tạo thành một cơn bão cuồng bạo, phát ra từng tiếng long ngâm kinh thiên động địa.
Nhưng đáng tiếc, đứng trước lực lượng tuyệt đối, vẫn không có bất cứ tác dụng nào.
Vẫn là một quyền đơn giản, vẫn là một quyền mang theo lực lượng cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã khiến Trần Cửu Long trực tiếp bay ngược ra ngoài, cười khổ hình rồng trên người cũng bị đánh tan.
Thực lực của hai người Hướng Tưởng và Trần Cửu Long tuyệt đối không yếu, có thể nói là không kém hơn đệ tử của các đại phái đỉnh cao. Chỉ tiếc, bọn họ gặp phải Sở Hưu.
Đối với Sở Hưu hiện tại, cho dù tình trạng của y không được tốt, y vẫn không để cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường vào mắt.
Trừ phi gặp Tân Già La hoặc nhân vật cỡ Phương Dật Chân của Trần Thanh Đế, mới có thể khiến Sở Hưu coi như đối thủ thật sự của mình.
Hướng Tưởng cắn răng quát lớn: “Nguyên thần của hắn đã trọng thương trong lúc giao chiến với quỷ tướng, dùng chiêu đó đi. Chỉ cần phá vỡ phòng ngự của hắn, ta có thể thi triển Khiên Nguyệt Dẫn Hồn Thuật đánh trọng thương nguyên thần của hắn!”
Trần Cửu Long nghe vậy lập tức hiểu Hướng Tưởng đang nói chiêu nào.
Chỉ trong chớp mắt, hắn niết ấn quyết, khí huyết quanh người ầm ầm bộc phát. Không ngờ làn da hắn lại nổi lên từng lớp cơ bắp vằn vện, tựa như lân giáp.
Cùng lúc, Hướng Tưởng cũng niết ấn quyết, lực lượng cương khí nguyên thần bùng lên tới cực hạn, tỏa ra từng ánh trăng màu bạc. Thân thể hắn được ánh trăng bao phủ, khiến cho Trung Châu vốn không thấy ánh mặt trời bỗng xuất hiện một vầng trăng tròn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả ánh trăng đều rơi vào người Trần Cửu Long, chớp mắt sau Nguyệt Vũ Long Đằng!
Đây không còn là cương khí hóa hình nữa là thật sự có ý cảnh long hình!
Lấy trăng làm long hồn, lấy thân thể Trần Cửu Long làm thân rồng, dưới Nguyệt Vũ Long Đằng đã không còn bóng dáng Trần Cửu Long, chỉ thấy một con cự long dài hơn trăm trượng sinh động như thật, mang theo ánh trăng
lạnh lẽo lấp lánh, đánh về phía Sở Hưu!
Sở Hưu nhíu mày, nhẹ nhàng thốt lên bốn chữ: “Thần thông, thú vị.”
Hiện tại Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đang sử dụng chính là thần thông, là thần thông hàng thật giá thật.
Trong Đại La Thiên, ngoài kẻ bất bình thường như Sở Hưu, đại đa số võ giả bình thường rất khó nắm giữ thần thông trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Vì bọn họ không gánh được lực phản chấn của thần thông, cho dù học được cũng không dám dùng.
Còn Trần Cửu Long và Hướng Tưởng lại rất sáng tạo, không ngờ lại chia một thức thần thông thành hai phần, mỗi người tự tu hành sau đó phối hợp lại cùng thi triển. Như vậy hai người sẽ cùng gánh lực phản chấn, có thể thi triển thuận lợi như lúc này.
Nhưng như vậy yêu cầu hai bên phải có ăn ý về tâm linh, bằng không lệch một chút thôi cũng không thành công được.
Nhưng nghĩ lại thì hai đại nam nhân ở cạnh nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, vô tư lự, đồng thời luyện công tu hành, còn phải luyện tới mức tâm linh ăn ý, Sở Hưu cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Đối mặt với thần thông như vậy mà Sở Hưu còn tâm trạng suy nghĩ linh tinh, không phải khinh địch mà là tự tin!
Ngay sau đó, Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Sở Hưu hấp thu.
Khi thân thể ma thần ngàn trượng sừng sững giữa thiên địa xuất hiện, thậm chí chạm cả vào trận pháp của Trung Châu, Trần Cửu Long hóa rồng cùng lắm cũng chỉ là một con lươn nho nhỏ.
Tiếp đó Sở Hưu xuất quyền đánh xuống, trực tiếp đánh bay vài trăm trượng.
Hình rồng tiêu tán, ánh trăng tan biến, Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cùng hộc máu, ánh mắt đầu kinh ngạc.
Còn Vũ Văn Phục thấy hai người liên thủ cũng bị Sở Hưu áp đảo hoàn toàn, cho dù thi triển lá bài tẩy cũng chẳng khác gì hắn lúc trước, hắn không khỏi quay về phía Tư Không Đàm quát lớn: “Còn ngây ra làm gì? Còn không mau ra tay?”
Thấy hai bên thậm chí thi triển cả thần thông, Tư Không Đàm đã hoàn toàn sụp đổ.
Trước đó hắn đã chửi thầm Vũ Văn Phục suốt dọc đường, lúc này rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
“Ra tay cái con bà nhà ngươi! Cái thằng ngu ngốc tự đại phát cuồng kia, đầu óc ngươi bị lừa đá hay bị cửa kẹp? Hay là trời sinh thiếu phát triển? Suốt ngày chỉ biết kêu ra tay, ngươi đánh được người ta sao ngươi không ra tay?
Ngươi chán sống muốn chui đầu vào chỗ chết chứ ông đây vẫn còn mười mấy thê thiếp, ta không muốn tương lai con trai ta phải mang họ người khác đâu!”
Mắng một chặp, thân hình Tư Không Đàm hơi động, trực tiếp xoay người bỏ trốn, để lại Vũ Văn Phục bị chửi tới đờ đẫn.
Nhưng không đợi hắn chạy được bao xa, một lĩnh vực kỳ quái đã trực tiếp bao phủ lấy hắn.
Trong lĩnh vực đó, lực lượng thời gian như rối loạn, mặc cho hắn né tránh thế nào cũng không thoát.
Tiếp đó một bàn tay đột xuống đập xuống, đánh thẳng hắn vào lòng đất. Một lão già trông như nông dân chắp hai tay sau lưng, chậm rãi hạ từ trên không xuống, lạnh nhạt nói: “Thằng nhóc mập kia, ngươi định chạy đâu?”
Chương 1712 Giết ngươi không cần phải nghĩ 1
Người vừa đánh văng Tư Không Đàm xuống đất chính là Thương Thiên Lương.
Thực lực nửa bước Võ Tiên, cho dù trong Trung Châu cũng như cá gặp nước. Cho nên thời gian này Thương Thiên Lương không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không như Sở Hưu, gặp phải yêu quỷ cấp cao thực lực cường đại.
Cho nên Thương Thiên Lương định vào khu vực bên trong của Trung Châu sớm hơn, kết quả vừa vặn nghe được tin về Sở Hưu.
Vốn dĩ hắn định tới sơn cốc tìm Sở Hưu, kết quả Sở Hưu lại không ở đó, chỉ thấy dấu vết giao chiến liên tiếp.
Nhưng Thương Thiên Lương cũng không vội, hắn rất tin tưởng thực lực của Sở Hưu.
Huống chi người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm. Hắn không tin loại người như Sở Hưu lại chết ở đây.
Quả nhiên, khi hắn chậm rãi đi tới, mọi chuyện đã kết thúc, chỉ lưu lại vài kẻ đáng thương vừa bị Sở Hưu đánh.
Lúc này Tư Không Đàm đã sụp đổ, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long thấy Thương Thiên Lương đến cũng sụp đổ.
Một mình Sở Hưu đã khó đối phó là vậy, bây giờ còn có thêm một vị nửa bước Võ Tiên, rõ ràng là cùng phe với Sở Hưu, thế này còn đánh thế nào? Đánh thế quái nào được!
Cho nên Hướng Tưởng và Trần Cửu Long liếc nhau một cái, hai người lập tức đưa ra quyết định.
Hướng Tưởng tay niết ấn quyết, dốc nốt chút lực lượng ánh trăng cuối cùng vào trong người Trần Cửu Long, khiến lực lượng thân thể của hắn bộc phát lên mức cao nhất.
Long Đằng Khiêu Dược, lực lượng của Trần Cửu Long bộc phát tới cực hạn, vừa dẫn theo Hướng Tưởng vừa trực tiếp giơ tay nắm lấy Vũ Văn Phục, kéo nhau cùng đi.
Hai người bọn họ vẫn khá trượng nghĩa, còn không quên Vũ Văn Phục.
Quan hệ giữa hai người bọn họ và Vũ Văn Phục tuy không thân thiết như giữa hai người bọn họ, nhưng cũng coi như bạn tốt quen biết đã nhiều năm, không không đành lòng bỏ Vũ Văn Phục lại nơi này.
Huống chi chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn vốn luôn hành xử không phân phải trái.
Nếu bọn họ thật sự bỏ Vũ Văn Phục lại ở đây tự sinh tự diệt, khó tránh khỏi chuyện sư phụ của Vũ Văn Phục sẽ tới gây sự với sư môn của bọn họ.
“Thương thành chủ, ngăn bọn chúng lại! Tệ nhất cũng phải lưu cái tên bị trọng thương lại cho ta!” Sở Hưu quát khẽ một tiếng.
Thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thật ra lực lượng của Sở Hưu cũng tiêu hao rất lớn, cho nên y không truy sát, vì không đuổi kịp.
Nhưng may mà Thương Thiên Lương đã tới, với tu vi cảnh giới nửa bước Võ Tiên, muốn ngăn cản bọn chúng rất đơn giản.
Nhưng Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cũng biết, nếu bị giữ lại thì chết là cái chắc, cho nên hai người trực tiếp liều mạng bỏ trốn.
Trần Cửu Long thiêu đốt tinh huyết, lực lượng thân thể bộc phá tới đỉnh phong, kim long đã biến thành huyết long.
Hướng Tưởng cũng vậy, trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, khiến ánh trăng màu bạc biến thành đỏ máu, truyền vào người Trần Cửu Long.
Chỉ trong chớp mắt, tốc độ của hai người tăng vọt.
“Ở lại cho lão phu!”
Lĩnh vực khô vinh lan tỏa, lực lượng thời gian bắt đầu nghịch chuyển.
Hướng Tưởng và Trần Cửu Long kinh hãi phát hiện lực lượng trong cơ thể bọn họ như không chịu khống chế, bắt đầu thiêu đốt kịch liệt.
“Vứt bỏ Vũ Văn Phục!”
Hướng Tưởng vốn luôn ôn hoà đột nhiên hét lớn.
Trần Cửu Long sửng sốt, không hề do dự ném Vũ Văn Phục xuống đất, hai người bọn họ mượn lĩnh vực khô vinh thiêu đốt lực lượng tạo ra lực bộc phát cường đại, chỉ trong chớp mắt đã thi triển Long Đằng Khiêu Dược trốn khỏi phạm vi lĩnh vực của Thương Thiên Lương bao phủ, không còn tung tích.
Thương Thiên Lương lập tức sửng sốt, không kịp phản ứng lại.
Hắn cũng không ngờ lực bộc phát của hai người này lại mạnh mẽ như vậy, bản thân không thể khiến lực lượng của bọn họ đốt sạch, ngược lại bị bọn họ mượn lực lượng khô vinh, lập tức bộc phát trốn thoát.
Lúc này Thương Thiên Lương quay lại quan sát, gã mập bị hắn đập xuống đất lúc này cũng biến mất, nhìn kỹ lại thì trên mặt đất vẫn còn một cái hố to.
Tư Không Đàm đã nhân lúc Thương Thiên Lương đuổi bắt Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, sử dụng thuật độn thổ bỏ trốn.
Tổng cộng bốn người, một bị Sở Hưu đánh tàn phế, ba bị Sở Hưu đánh nửa tàn phế. Kết quả tới tay hắn lại chỉ lưu lại một kẻ tàn phế, chuyện này khiến Thương Thiên Lương thấy rất mất mặt, định truy đuổi.
“Thương thành chủ, không cần phải đuổi, để bọn chúng đi thôi.”
Hiện tại lực lượng và nguyên thần của Sở Hưu đều tiêu hao nghiêm trọng, cần hồi phục gấp.
Mà ở Trung Châu nguy cơ tứ phía, trong thời điểm này đuổi giết cũng là vô nghĩa, ngược lại rất có thể sẽ gặp một số chuyện bất trắc.
Thương Thiên Lương hừ lạnh một tiếng nói: “Cho lão phu thời gian, ba tên oắt con kia không thể trốn thoát được đâu!”
Sở Hưu cho Thương Thiên Lương một bậc thang đi xuống, vừa gật đầu đồng ý vừa đi về phía Vũ Văn Phục.
Thấy Sở Hưu bừng bừng sát khí đi về phía mình, Vũ Văn Phục tuy trong lòng hoảng sợ nhưng không cầu xin tha thứ.
Hắn là truyền nhân của Cổ Tôn, là truyền nhân của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn.
Hắn có thể bày mưu đi giết Sở Hưu, có thể thất bại, nhưng chỉ riêng chuyện cầu xin tha thứ là không được.
Cho nên dẫu Vũ Văn Phục đang hoảng sợ trước thời khắc sinh tử, hắn vẫn không xin tha, ngược lại ương ngạnh uy hiếp: “Sở Hưu! Trước khi giết ta, ngươi phải nghĩ cho kỹ...”
“Phập.”
Một tiếng vang nhỏ cất lên, Phá Trận Tử trực tiếp đâm vào trái tim của Vũ Văn Phục, cương khí sắc bén phá tan tâm mạch của hắn.
“Giết ngươi còn phải nghĩ?”
Lúc này Thương Thiên Lương mới chú ý tới tình trạng hiện tại của Sở Hưu, lực lượng và nguyên thần đã tiêu hao nghiêm trọng, tuy không coi là trọng thương nhưng đã hao tổn rất lớn.
“Bốn tên này ép ngươi tới nước này?”
Thương Thiên Lương khá hiếu kỳ, theo lý là không thể nào.
Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, chỉ cần không gặp nửa bước Võ Tiên, vậy coi như cùng cấp vô địch.
Sở Hưu không nói gì chỉ lấy ra hồn tinh của quỷ tướng kia.
Thương Thiên Lương lập tức giật nảy mình: “Rốt cuộc ngươi xử lý thứ gì vậy?”
Trước đó đúng là Thương Thiên Lương không hiểu gì về thực lực yêu quỷ.
Nhưng sau khi hắn giết chết vài con yêu quỷ, nhận được chỗ hồn tinh nặng nhất chỉ được một cân, hắn mới hiểu rốt cuộc yêu quỷ này có thực lực mạnh yếu ra sao.
Viên hồn tinh mà Sở Hưu móc ra, trông bộ dạng ít nhất cũng mười cân, rốt cuộc là quái vật gì?
“Một yêu quỷ cấp cao, tu vi tương đương với Võ Tiên thôi.”
Thương Thiên Lương lập tức im lặng, ho khan một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Bây giờ lực lượng của ngươi tiêu hao quá mức, đừng nói nhiều, khôi phục lực lượng trước đã.”
Khoảng một ngày sau, Sở Hưu đã bù đắp được lực lượng và nguyên thần đã tiêu hao, tiếp đó y mới kể những chuyện mình gặp sau khi đến Trung Châu cho Thương Thiên Lương.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu đã mang vẻ đồng tình.
Sở Hưu này rõ là đen đủi.
Vừa vào đã gặp một con yêu quỷ cấp cao, tiếp đó còn bị bốn người Vũ Văn Phục bày mưu vây công, không tính hai trận đánh thì vì luyện hóa hồn tinh lúc trước, còn bị quỷ tướng sánh ngang với Võ Tiên để mắt tới.
Chương 1713 Giết ngươi không cần phải nghĩ 2
Thương Thiên Lương thậm chí không dám nói, trong số những võ giả đi vào Trung Châu, Sở Hưu là người xui xẻo nhất.
“Đúng rồi, Thương thành chủ, sau khi vào Trung Châu ngươi đã làm gì?”
Thương Thiên Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Giết yêu quỷ, cướp lệnh bài.”
“Không còn gì nữa?”
Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu một cái nói: “Như vậy mới bình thường, ngoài ra ngươi còn định làm gì?”
Sở Hưu nghẹn lời, đúng là chín phần mười võ giả sẽ làm theo cách này.
“Thương thành chủ có gặp những người khác không?”
Thương Thiên Lương nói: “Người khác thì ta không gặp, nhưng ta đã gặp Trần Thanh Đế.
Tên kia vốn không có đối thủ, hễ là người gặp phải hắn thì chỉ có nước mất lệnh bài, yêu quỷ gặp phải thì đều bị giết.
Cho nên ta và hắn chỉ trò chuyện hai câu chứ không đồng hành.”
Nói đến đây, Thương Thiên Lương lại bổ sung một câu: "đúng rồi, ngươi không cần lo cho những người khác, bọn họ đều có thủ đoạn của mình, chắc không gặp chuyện gì đâu. Dù sao không phải ai cũng xui xẻo như ngươi.”
Sở Hưu: ". . ."
Lúc này Thương Thiên Lương lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt hắn nghiêm nghị nói với Sở Hưu: “Tiểu tử Sở Hưu, sau này phải đề phòng người của Phạm Giáo.”
“Phạm Giáo ra sao?”
Thương Thiên Lương nói: “Lúc trước Xung Thu Thủy từng nói có người cố ý áp chế cảnh giới, sau khi vào Trung Châu mới đột phá lên Võ Tiên, Tân Già La của Phạm Giáo chính là người như vậy.
Hơn nữa không biết Phạm Giáo dùng thủ đoạn gì, chỉ mất có vài ngày ngắn ngủi đã tập trung được tám phần mười nhân thủ, cho nên hiện tại trong Trung Châu, võ giả Phạm Giáo thường tốp năm tụm ba làm việc. Đại đa số võ giả gặp phải Phạm Giáo chỉ có thể nhận là xui xẻo, chủ động nộp lệnh bài.
Ai cũng biết thù hận giữa ngươi và Phạm Giáo, thậm chí Tân Già La còn điều tra vị trí của ngươi.
Nhưng trong chuyện này thì ngươi khá may mắn, vị trí của Tân Già La và ngươi hoàn toàn trái ngược, cho dù hắn có biết ngươi đang ở đây cũng phải tốn một thời gian mới tìm tới được.”
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng: “Nếu tới đây, ai giết ai còn chưa biết được đâu!”
Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Với thực lực hiện tại của ngươi, cho dù đối đầu với loại Võ Tiên nhất trọng thiên như Tân Già La cũng chưa chắc đã phải chịu thiệt. Nhưng vấn đề là ngươi cho rằng Phạm Giáo chỉ có mình hắn là khó đối phó ư?
Tam đại điện của Phạm Giáo điều mấy chục người tới, Tân Già La đã tập trung được tám phần mười nhân số. Đến lúc đó bọn chúng đồng thời ra tay, ngươi cũng không chịu nổi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, tuy y mạnh miệng nhưng trong lòng cũng ghi nhớ.
“Tiếp đó ngươi định đi đâu? Vào sâu trong Trung Châu tìm kẻ khác?”
Sở Hưu nói: “Tạm thời không vội, trước đó ta giết hạt nhân của con quỷ tướng kia, phải nói là giải thoát một võ giả Chiến Võ Thần Tông, đối phương đã cho ta một tin tức, chỉ vị trí hắn vẫn lạc. Trước đây hắn tranh đoạt với những người khác lấy được dị bảo, theo giọng điệu của hắn có vẻ là bảo vật cực kỳ quý giá.
Ta định lấy thứ đó trước rồi mới vào sâu trong Trung Châu.”
Thương Thiên Lương khẽ cau mày: “Tên kia đã biến thành hạt nhân của yêu quỷ, lời của hắn có đáng tin cậy không? Cẩn thận là cạm bẫy gì đó.”
Sở Hưu lắc đầu, giọng điệu như đang dạy bảo: “Thương thành chủ, suy nghĩ của ngươi u tối quá rồi, sao cứ nghĩ xấu cho người khác như vậy? Thế là không tốt đâu.
Người sắp chết thì lời nói cũng là thiện, ta tin trước khi chết hắn sẽ không nói dối.”
Thương Thiên Lương cũng bó tay nhìn Sở Hưu.
Nói ta suy nghĩ u tối, ngươi mà xứng?
Tuy Thương Thiên Lương luôn cảm thấy chuyện Sở Hưu muốn tìm bảo vật là không đáng tin cậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tin vào bản lĩnh nhìn người của Sở Hưu, đi theo y tới chỗ đó.
Mặc dù đã qua mấy ngàn năm, nhưng Trung Châu chỉ lớn chừng đó, rất dễ tìm ra.
Nhưng trước đó võ giả kia đã nói, nơi đó chắc có một con yêu quỷ cấp cao canh giữ, năm xưa hắn bị thương, chết dưới tay con yêu quỷ cấp cao đó.
Nhưng đối với Sở Hưu, chuyện này cũng không khó khăn gì, dù sao y đã giết không chỉ một con yêu quỷ cấp cao.
Thương Thiên Lương nói: “Ta còn chưa gặp yêu quỷ cấp cao lần nào, thứ này có đặc điểm gì, làm sao đối phó?”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Quỷ tướng mà ta từng gặp là thứ cực kỳ đặc biệt, bình thường trong Trung Châu sẽ không xuất hiện loại yêu quỷ như vậy.
Còn những yêu quỷ cấp cao khác có năng lực như ảo như thật, muốn dùng lực lượng tuyệt đối để giải quyết bọn chúng cũng rất khó khăn.
Cho nên muốn giết chết một con yêu quỷ cấp cao, phương thức đơn giản nhất là đi vào quy tắc của bọn chúng, tìm ra nhược điểm và sơ hở trong quy tắc mà bọn chúng xây dựng.”
Tuy Sở Hưu không gặp nhiều yêu quỷ như Thương Thiên Lương, nhưng y đã giết chết hai yêu quỷ cấp cao. Kinh nghiệm này giúp Sở Hưu suy đoán được một số chuyện về quy tắc và dấu vết của yêu quỷ.
Cũng như lúc trước y gặp thôn xóm quỷ dị kia, từ khi chứng kiến thôn xóm đó, y đã đi vào quy tắc của yêu quỷ kia.
Người bình thường sẽ không uống bát thi thủy có ngón tay gãy mà bà lão ấy bưng, hầu hết mọi người sẽ trở mặt, tiêu diệt đám yêu ma quỷ quái đó.
Nhưng chỉ cần động thủ, ngươi đã rơi vào bẫy, giết chóc vô tận sẽ xâm chiếm nội tâm của ngươi, khiến ngươi hoàn toàn lạc lối.
Cho nên chỉ có cách uống bát thi thủy có ngón tay gãy kiến, để bản thân đi vào quy tắc mới có thể tìm ra sơ hở.
Thương Thiên Lương như có suy nghĩ: “Cho nên quan trọng nhất chính là quy tắc?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không sai, yêu quỷ không phải trọng tâm, trọng tâm là quy tắc của bọn chúng.
Ở Trung Châu này quy tắc bị vặn vẹo nên mới sinh ra thứ như yêu quỷ, bọn chúng vốn đã là vặn vẹo, còn chúng ta là bình thường.
Chúng ta dùng lực lượng bình thường đối phó với quái vật vặn vẹo, đương nhiên sẽ gặp đủ thứ chuyện bất ngờ.
Chỉ có cách đi vào quy tắc của bọn chúng mới có thể tiêu diệt thứ này.”
Hai người vừa bàn luận vừa đi về một hướng, bất tri bất giác, bầu trời đã tối dần.
Sở Hưu và Thương Thiên Lương đưa mắt nhìn nhau, chắc hẳn bọn họ đã đi vào lĩnh vực của con yêu quỷ kia.
Đi tiếp không tới một khắc đồng hồ, xuất hiện trước mặt Sở Hưu và Thương Thiên Lương là một ngôi chùa đổ nát.
Bên trên ngôi chùa đó đã phủ một lớp bụi, trông như ngói đen, tấm biển trên cửa cũng cong veo, lung lay như sắp đổ, quan sát thật kỹ mới đọc được mấy chữ trên đó là ‘Luân Hồi Tự’.
Thương Thiên Lương nhíu mày, đi vào trước, gõ cửa một cái.
Nửa ngày sau cánh cửa mới kẽo kẹt mở ra, một cái đầu lâu tăng nhân thò ra.
Nhưng trong đầu lâu này không có con mắt, chỉ có hai lỗ máu, vẫn còn chảy hai dòng máu đỏ tươi.
Hơn nữa gương mặt hắn đã rữa nát triệt để, còn có giòi bọ lúc nhúc, có vẻ cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng hòa thượng quỷ kia lại nhếch miệng cười: “Bần tăng đợi thí chủ đã lâu, mời vào.’
Chương 1714 Luân Hồi Tự
Cảnh tượng bất ngờ đó khiến Thương Thiên Lương cũng thầm giật mình.
Người bình thường mà thấy cảnh tượng khủng khiếp này, hành động vô thức và hét lớn.
Nhưng với những võ giả đi từ trong núi thây biển máu ra như Thương Thiên Lương, người sống hắn còn chẳng sợ nữa là người chết?
Cho nên hắn vô thức giơ tay đánh tới, miệng còn quát lớn: “Yêu ma quỷ quái gì đó, chết đi cho lão phu!”
Trong lúc vô thức, Thương Thiên Lương hoàn toàn quên mất những gì Sở Hưu đã nói, một quyền đã đánh nát tên hòa thượng quỷ kia.
Sở Hưu thầm hô không ổn, quả nhiên sau quyền này cảnh tượng xung quanh Sở Hưu và Thương Thiên Lương đã hoàn toàn thay đổi, từ bên ngoài chùa biến thành trong chùa, cửa lớn cũng đóng chặt.
Hơn nữa vô số tăng nhân xúm lại, có người không đầu, có người bị mổ bụng mổ ngực, còn có kẻ trông như xác khô, cảnh tượng vô cùng dữ tợn.
Hòa thượng quỷ lúc trước cũng đi tới, lắc đầu nói: “Bần tăng định chào đón thí chủ, nhưng khổ nỗi thí chủ lại muốn đưa bần tăng vào chỗ chết, như vậy không đúng.”
Thương Thiên Lương cau mày, trực tiếp xuất quyền đánh về phía cửa lớn, nhưng xung quanh như có một kết giới triệt tiêu lực lượng từ quyền của hắn.
Nhìn đám hòa thượng quỷ xung quanh, ánh mắt Thương Thiên Lương lóe lên sát khí, định thi triển lĩnh vực khô vinh xuất thủ, nhưng lại bị Sở Hưu ngăn cản.
“Thương thành chủ, không cần tốn công, ngay từ lúc ngươi ra tay, chúng ta đã đi vào quỷ trận của yêu quỷ này.
Như thật như ảo, trong mắt ngươi những thứ này là thật, trong cảm giác của ngươi nó cũng là thật nhưng bọn chúng có thể là giả, ngươi có ra tay cũng chỉ phí công phí sức mà thôi.”
“Vậy ngươi nói xem, làm sao bây giờ?” Thương Thiên Lương tức giận nói.
Sở Hưu đi tới, không quan tâm đến vẻ ngoài của đám hòa thượng quỷ kinh khủng đó mà coi bọn họ như tăng nhân bình thường, thản nhiên nói: “Chúng ta động thủ là không đúng, nhưng vì sao chư vị đại sư không để chúng ta đi? Rốt cuộc nơi này là chùa chiền hay là cướp bóc?”
Hòa thượng quỷ kia chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật, thí chủ có chỗ không biết rồi, Luân Hồi Tự ta chỉ có cửa vào chứ không có đường ra.
Muốn ra, nhất định phải ra theo đường Lục Đạo Luân Hồi.
Như vậy đi vào thì là người, nhưng đi ra thì là gì chưa biết.”
Hòa thượng quỷ nhìn về phía Sở Hưu, thịt thối trên mặt lung lay khiến cảnh tượng thêm ba phần quỷ dị.
“Được, vậy xin dẫn chúng ta mở mang kiến thức về cái gọi là Lục Đạo Luân Hồi đi.”
Đám hòa thượng quỷ tản ra, đi trước dẫn đường, đưa Sở Hưu và Thương Thiên Lương đến một gian Đại Hùng bảo điện.
Nhưng trong Luân Hồi Tự, gian Đại Hùng bảo điện này không thờ tượng Phật mà là một vòng xoay khổng lồ, bên trên khắc chi chít Phạn văn, có sáu cửa vào, không ngừng xoay chuyển.
Thương Thiên Lương nhìn thấy thứ này, trong lòng bỗng có cảm giác run rẩy.
“Này, không phải ngươi định đi vào đấy chứ?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên, không thì tới đây làm gì? Ta đã nói rồi, yêu quỷ vốn là quy tắc của khu vực Trung Châu này hóa thành, ngươi không đi vào, cảm thụ quy tắc của bọn chúng thì làm sao phá vỡ được quy tắc của chúng?
Thương thành chủ, thật ra ngươi cũng nên đi vào thử một lần.
Đám yêu quỷ này chuyên tấn công tâm cảnh của ngươi, nhưng đồng thời trong hoàn cảnh này tâm cảnh của ngươi cũng được rèn luyện, trở nên cường đại hơn hẳn, đây cũng là một loại tu hành.”
Thương Thiên Lương bĩu môi nói: “Được rồi, lão phu không có tâm trạng chịu ngược đãi. Ngươi đi đi, ta ở đây hộ pháp cho ngươi.”
Sở Hưu cũng không cưỡng ép, trực tiếp bước chân vào Lục Đạo Luân Hồi kia.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng bao phủ toàn thân Sở Hưu, khi xuất hiện trở lại, y đã biến thành một con trâu vàng, kéo cày giữa đồng ruộng, cái roi của gã nông dân sau lưng không ngừng đánh xuống, cảm giác đau đớn đó cực kỳ chân thật.
Sở Hưu lại như người đứng xem, lưu lại ý thức bản nguyên nhưng không làm gì được. Còn ý thức của con trâu vàng kia và đủ loại cảm giác đều chuyển vào tư tưởng của y, cứ như y có một thân thể khác.
“Thú vị, không hổ là yêu quỷ cấp cao, sinh động như thật, các người khoa trương hơn con trước.
Nhưng mới lần đầu đã nhét ta vào Súc Sinh Đạo là có ý gì? Thái độ tệ quá.”
Sở Hưu như người ngoài lạnh lùng đứng xem, trải qua cuộc đời của con trâu.
Cày ruộng cho con người nhưng bị đánh đập liên tục.
Mệt mỏi trên đồng ruộng, đổi lại không phải nghi ngơi lấy sức mà là đao đồ tể cắt thịt cạo xương.
Không cam lòng! Không muốn! Bất bình!
Oán hận nồng đậm tràn ngập trong lòng Sở Hưu, nhưng bị y ép xuống.
Ánh sáng trắng lại lóe lên, thân hình Sở Hưu xuất hiện trong Địa Ngục, vô số oan hồn quỷ đói kêu la thảm thiết.
Lần này y sử dụng thân thể của chính mình, bị người ta trói trên cột đá, để
Thôi Phán Quan với hai hàng ria mép tuyên bố tội trạng.
“Phàm nhân Sở Hưu, khi còn ở dương gian, ngươi gây tội ác tày trời, giết chóc vô số, là loại tội lỗi ngập đầu, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Sau khi Thôi Phán Quan dứt lời, Sở Hưu lập tức bị quỷ sai đưa xuống mười tám tầng địa ngục, đi qua địa ngục cắt lưỡi, địa ngục tiễn đao, địa ngục hàn băng, địa ngục hỏa sơn, địa ngục vô gian, đủ loại tra tấn.
Cảm giác đau đớn truyền tới người Sở Hưu, nhưng bị y cưỡng ép trấn áp, thậm chí còn có tâm tư nghiên cứu chi tiết về địa ngục.
Thân là võ giả, không riêng gì Sở Hưu, hầu như không ai không đi ra từ trong núi thây biển máu.
Cho dù là những đệ tử đại phái được cưng chiều, có lẽ kinh nghiệm chém giết của bọn họ ít hơn, nhưng từ khi tu luyện võ đạo, rèn luyện thân thể gân cốt, cô đọng Chân Đan, rèn luyện nguyên thần, có chuyện gì là không đau đớn?
Tra tấn thân thể cỡ này còn không khó giải quyết bằng oán khí mà y áp chế trong Súc Sinh Đạo.
Có lẽ yêu quỷ này đang thao túng Lục Đạo Luân Hồi, thấy Địa Ngục Đạo vô dụng với Sở Hưu, lại lập tức đổi cảnh tượng khác.
Lần này Sở Hưu sinh ra trong Thiên Nhân Đạo, xung quanh đầy những cẩm y, sơn hào hải vị, thiên nữ vây quanh, hoa tươi đua thắm, không có giết chóc, không có tranh chấp, tất cả đều rất yên lành, như chốn cực lạc khiến người ta lưu luyến quên cả lối về.
Xưa nay Sở Hưu luôn chém giết với người khác trên giang hồ, chưa từng hưởng thụ, nên đây là cảm giác cực kỳ mới lạ.
Sở Hưu thở dài một tiếng: “Làm gì có gì là cực lạc? Không có lực lượng thì cực lạc này cũng chỉ thoáng qua như mây khói, bị người ta chém cái là tan.
Chúng ta tu luyện võ đạo, đạt tới đỉnh phong, không phải để giẫm người khác xuống dưới chân là là để không bị kẻ khác giẫm xuống dưới chân. Cho dù là thiên địa này cũng không được!”
Ngay sau đó, Thiên Nhân Đạo cực lạc vỡ vụn, xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một thế giới tràn ngập sắc máu và sát khí.
Atula Đạo!
Chương 1715 Tới giờ mới biết ta là ta 1
So với oán khí không cam lòng của Súc Sinh Đạo, đủ loại đau đớn của Địa Ngục Đạo, ôn nhu tới tân xương cốt của Thiên Nhân Đạo, đối với Sở Hưu, sát thương của Tu La Đạo mới là lớn nhất.
Tu La Đạo chỉ có một chuyện, đó là giết chóc.
Atula vốn sinh ra vì giết chóc, không có bất cứ tình cảm gì, chỉ biết chinh chiến và giết chóc.
Trong giang hồ gió tanh mưa máu, không thể thiếu giết chóc.
Đời này Sở Hưu giết không ít người, nhưng y dám nói mình không hề lạc lối trong giết chóc.
Vì giết mà giết, đó mới là lạc lối.
May là trước đây y cũng trải qua chuyện tương tự, lần đó cuối cùng y cũng chịu đựng được, cho nên Tu La Đạo không thể làm khó Sở Hưu.
Cảnh tượng lại biến đổi, lần này hóa thành Ngạ Quỷ Đạo.
Vô số ngạ quỷ vóc dáng gầy gò nhưng bụng phình to như thai phụ, không ngừng kêu la trong Ngạ Quỷ Đạo, chỉ mong có thức ăn.
Nhưng cho dù có nhiều đồ ăn hơn nữa cũng không cách nào lấp đầy cái bụng của chúng. Ngạ Quỷ Đạo đại diện cho tham lam, là tham lam vô cùng vô tận!
Sở Hưu cũng tham, phải nói là thế gian không ai không tham.
Từ khi sinh ra, tham lam đã khắc sâu vào đáy lòng mỗi người.
Có thể hái quả ăn cho chắc bụng nhưng lại muốn ăn thịt, cho nên con người phát minh ra công cụ đao thương để săn giết vật sống.
Thịt chín ăn ngon hơn thịt tươi nên con người biết dùng lửa, khiến thịt ngon lành hơn.
Tất cả mọi người đều tham, ham muốn thứ tốt hơn, nhưng chính vì tham nên con người mới càng lúc càng mạnh.
Sở Hưu cũng tham, tham lam lực lượng, tham lam tự do, tham lam cảnh giới đỉnh cao, điểm khác biệt là y có thể nhìn thẳng vào lòng tham này.
Lực lượng của Ngạ Quỷ Đạo không thể làm gì Sở Hưu, thậm chí Sở Hưu không cần áp chế lòng tham, vì nó vốn là một phần cảm xúc của bản thân y, vì sao phải kiềm chế?
Lần luân hồi cuối cùng, cảnh tượng biến đổi, đại thiên thế giới, chúng sinh mênh mông, Nhân Gian Đạo!
So với ngũ đạo còn lại, Nhân Gian Đạo mới là phức tạp nhất.
Kiếp này Sở Hưu sinh ra là người, còn nhỏ nhà nghèo, cha mẹ mất sớm, bị kẻ khác ức hiếp.
Khó khăn lắm mới học hành thành tài, đoạt được công danh, nhưng lại bị quan trên chèn ép, tiền đồ xa vời.
Tuổi đã trung niên mà tầm thường vô vị, cuối cùng từ bỏ kiên trì của mình, thông đồng làm bậy, nhưng lại bị vợ con khinh bỉ, cuối cùng hóa thành người cô đơn.
Vừa hay gặp tân đế đăng cơ, điều tra tham nhũng, bị quan trên kéo tới thế tội, chém đầu thị chúng, người reo hò chính là dân chúng mà mình đã cứu khi còn là thanh quan.
Sống mấy chục năm mà chẳng thể được như ý mình, mệnh cũng không theo mình, khổ khổ khổ!
Mỗi chi tiết đều cực kỳ chân thực, khắc sâu trong đầu Sở Hưu, khiến y thiếu chút nữa không thở nổi.
Ảo ảnh bình thường không làm gì được Sở Hưu, nhưng trong Lục Đạo Luân Hồi này mọi chuyện y trải qua lại hết sức chân thực, sinh động như thật, thậm chí y có thể nhớ chi tiết từng ngày.
Trong kiếp này y không phải Ma Chủ Sở Hưu tung hoành hạ giới và Đại La Thiên, không phải cường giả phi thiên độn địa, quyền phá sơn hà.
Khi còn bé bị kẻ khác ức hiếp, y cũng bó tay, chỉ có cách cắn răng khuất nhục nhường nhịn.
Bị quan trên chèn ép y bất lực, dưới cường quyền con người như sâu kiến.
Vợ con không hiểu hắn, rời khỏi hắn, hắn cũng không có cách nào. Lòng người là khó cứu vãn nhất.
Cuối cùng bị chém đầu thị chúng, cảm giác tính mạng bản thân cũng không thuộc về mình mới là thứ Sở Hưu khó chịu nhất.
Nhân Gian Đạo, làm người mới là gian nan nhất!
May là trong Lục Đạo Luân Hồi này, Sở Hưu không lạc lối, vẫn cố gắng vượt qua.
Đưa mắt nhìn qua, xung quanh trắng xóa, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đã thử qua Lục Đạo Luân Hồi rồi, hiện giờ còn chưa hiện thân à?”
Sở Hưu vừa dứt lời, Lục Đạo Luân Hồi lại hiện lên trước mặt y, nhưng lần này Sở Hưu trực tiếp bị đưa vào Nhân Gian Đạo, chuyển sinh luân hồi!
Khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức biến sắc, y đã đánh giá thấp con yêu quỷ này, hay nên nói là y tính sai một chuyện.
Trước khi chết võ giả của Chiến Võ Thần Tông đưa tin tức cho Sở Hưu, đúng là có ý tốt, không phải lừa y.
Hắn thấy trong mấy ngàn năm nay Sở Hưu là người duy nhất giao chiến được với quỷ tướng, tìm ra nhược điểm của nó, giải thoát cho hắn, thực lực có thể sánh ngang với cường giả Võ Tiên. Chắc giải quyết một con yêu quỷ cấp cao bình thường, lấy được bảo vật, cũng không phải chuyện gì khó.
Còn Sở Hưu cũng nghĩ như vậy, cho nên dọc con đường này Sở Hưu rất bình tĩnh, không giống như tới đối phó với một con yêu quỷ cấp cao mà như đi đào bảo vật.
Nhưng y lại quên mất một chuyện, đó là chuyện từ mấy ngàn năm trước.
Tuy yêu quỷ không phải người, nhưng theo thời gian trôi qua nó cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Phương thức công kích của yêu quỷ khó lòng nắm bắt, cho nên võ giả Đại La Thiên chỉ phân chia đơn giản thành cấp thấp, cấp trung và cấp cao.
Yêu quỷ cấp cao là yêu quỷ vừa ra đời, năng lực đơn giản, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần có thể tùy ý giết chết.
Yêu quỷ cấp trung đã có năng lực thẩm thấu lòng người, bố trí ảo giác, võ giả Chân Hỏa Luyện Thần mà sơ sót cũng mất mạng.
Còn yêu quỷ cấp cao có thể uy hiếp tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, phải thật cẩn thận khi đối phó với nó.
Còn bên trên yêu quỷ cấp cao thì không được đề cập tới, nhưng trong số yêu quỷ cấp cao cũng có phân chia mạnh yếu. Mấy ngàn năm trước nó đã là yêu quỷ cấp cao, mấy ngàn năm sau chẳng lẽ năng lực lại không tiến bộ?
Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, trải nghiệm và ký ức của từng kiếp người bị cưỡng ép nhét vào đầu y.
Nhân sinh bảy khổ, sinh lão bệnh tử, yêu ghét hận, oán biệt ly, cầu không được.
Sở Hưu liên tục trải qua những chuyện này, y muốn quên nhưng không quên được.
Thậm chí đến cuối cùng bản thân Sở Hưu cũng trở nên ngơ ngơ ngác ngác, dần dần quên đi mình là Sở Hưu, là Ma Chủ tu hành giang hồ mà là một phần của luân hồi này, phí hoài cuộc đời.
Trong Luân Hồi Tự, nụ cười của đám hòa thượng quỷ bỗng trở nên cực kỳ quỷ dị, khiến Thương Thiên Lương hoảng sợ.
Sở Hưu đã đi vào một canh giờ, sao còn chưa ra?
Tuy Thương Thiên Lương không đi vào nhưng cảm giác nói cho hắn biết, Lục Đạo Luân Hồi này rất nguy hiểm.
Cho dù hắn rất tin tưởng Sở Hưu, nhưng lúc này trong lòng cũng thấy không chắc chắn.
Lúc này, trong luân hồi, Sở Hưu đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp, cảm nhận được vô số cực khổ, trong đầu y đã bị những ký ức lấp đầy.
Nhưng ngay thời điểm này, một từ lại xuất hiện trong đầu Sở Hưu.
Độc Cô Duy Ngã!
Y có ký ức riêng của mình, nhưng y là phân thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, vậy rốt cuộc y có tính là Độc Cô Duy Ngã không?
Thiên Hồn có truyền thừa võ đạo của Độc Cô Duy Ngã, có thân thể của Độc Cô Duy Ngã, còn có tất cả ký ức của Độc Cô Duy Ngã. Vậy rốt cuộc hắn là Thiên
Hồn hay là Độc Cô Duy Ngã?
Vì sao ta là ta?
Dựa vào đâu mà ta là ta?
Làm sao mới biết được... ta là ta?
Là thân thể, là nguyên thần, hay là ký ức?
Bình luận facebook