-
Chương 156-160
Chương 156 Hoàn thành
Trong số bốn vị bộ đầu giang hồ, Đỗ Quảng Trọng tuổi tác lớn nhất nhưng lại là người ngay thẳng nhất, còn lâu mới láu cá bằng kẻ đã tâm như Ngũ Tư Bình hay Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương. Cho nên Sở Hưu mới chọn hắn làm mục tiêu ly gián.
Lần đầu Sở Hưu làm vậy chỉ để khiến bọn họ trở mặt cãi cọ, nhưng cũng không quyết liệt. Dựa theo tính cách Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương bọn họ chỉ hoài nghi Đỗ Quảng Trọng mà thôi.
Nhưng lần này Sở Hưu đã biến cảm giác hoài nghi đó thành sự thật. Mặc dù trên thực tế Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng quả thật không làm gì, nhưng trong mắt những người khác rõ ràng Đỗ Quảng Trọng đã đầu nhập vào Sở Hưu. Đồng thời Sở Hưu cũng đã trả thù lao. Đợi đến lúc Đỗ Quảng Trọng trở lại đường khẩu tuần sát sứ ở Kiến Châu Thành, chắc chắn sẽ trở mặt cùng đám người Ngũ Tư Bình.
Đỗ Quảng Trọng chỉ vào Sở Hưu, tức tới run lên lẩy bẩy không nói ra lời.
Làm bộ đầu nhiều năm như vậy rồi, Đỗ Quảng Trọng cũng từng bắt vô số kẻ cùng hung cực ác, thủ đoạn tàn nhẫn tâm địa tàn độc. Nhưng không một ai âm hiểm như Sở Hưu, thoải mái đùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay.
Đương nhiên lúc này Đỗ Quảng Trọng có oán trách sao mình lại ngã hai lần trên cùng một nơi cũng vô dụng, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngũ Tư Bình là kẻ có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường, chắc chắn cũng có bằng hữu tại tổng bộ. Chuyện này có giấu được người khác chứ giấu sao được Ngũ Tư Bình. không khéo lúc này hắn đã nhận được tin, đang tính toán làm sao đối phó ngươi đấy.
Ta không hiểu rõ về Ngũ Tư Bình. Ngươi làm cộng sự với hắn nhiều năm như vậy chắc phải hiểu chứ. Ngươi nói xem hắn sẽ đối phó với ngươi ra sao?”
Đỗ Quảng Trọng nghe vậy lập tức biến sắc.
Chính bởi hắn làm cộng sự với Ngũ Tư Bình nhiều năm như vậy nên mới càng hiểu rõ Ngũ Tư Bình này rốt cuộc là hạng người gì.
Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, đại đa số các bộ khoái tầng chót đều có đều có ân tượng khá tốt với Ngũ Tư Bình. Người này mặc dù hơi đậm vị giang hồ nhưng lại hào phóng sảng khoái, rất được thủ hạ yêu mến.
Chỉ có điều đó chẳng qua chỉ là mặt ngoài, Ngũ Tư Bình thực chất vẫn là là tên giang dương đại đạo hiếu sát điên cuồng, thủ đoạn ngoan độc!
Sở Hưu nhỏ giọng nói: “Cho nên mới nói nếu bọn Ngũ Tư Bình đã cho rằng ngươi đầu nhập vào ta, vậy chẳng bằng ngươi thật sự đầu nhập vào ta đi.
Đây không phải lấy lợi dụ dỗ hay uy hiếp gì mà là giờ ngươi đã không còn lựa chọn nào khác!”
Khi đối mặt với Đỗ Quảng Trọng, Sở Hưu không lợi dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới tâm thần đối phương.
Một là vì Đỗ Quảng Trọng cũng là Ngoại Cương cảnh, lực ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp chỉ có hạn, phụ trợ là chính.
Một mặt khác là ngoại lực dẫu sao cũng chỉ là ngoại lực, giờ cho dù y sử dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới Đỗ Quảng Trọng, ngày sau chắc chắn sẽ bị Đỗ Quảng Trọng phát giác. Sở Hưu cần dùng người này nên không thể vận dụng thủ đoạn như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, theo tính cách ban đầu của Sở Hưu, phương thức đơn giản nhất là giết!
Không nghe lời thì giết, bất kể vương đạo hay bá đạo, sát đao luôn là phương thức ít tốn sức nhất.
Chỉ có điều nơi này không phải Thanh Long Hội mà là Quan Trung Hình Đường, không thể tùy ý giết người như vậy được.
Huống hồ trước mắt Sở Hưu muốn khống chế một chút quyền lực tại Quan Trung Hình Đường, nếu làm thịt hết thủ hạ, vậy chỉ mình Sở Hưu có quản được hơn mười thành trì xung quanh Kiến Châu Thành không?
Cho nên khi xử lý công chuyện, giết người chỉ là một thủ đoạn, nhưng không phải duy nhất.
Đỗ Quảng Trọng cười khổ hai tiếng, Sở Hưu nói không sai, đầu nhập vào Sở Hưu là lựa chọn duy nhất của hắn.
Bọn Ngũ Tư Bình sau khi nhận được tin chắc chắn sẽ triệt để vạch mặt với hắn. Còn nếu hắn không lựa chọn đầu nhập vào Sở Hưu, đoán chừng kết quả cũng chẳng khá hơn là bao.
Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là từ giả hóa thật, gia nhập dưới trướng Sở Hưu.
Thế nhưng Đỗ Quảng Trọng vẫn buồn bã cười nói: “Ta có thể gia nhập dưới trướng Sở đại nhân ngươi, chỉ xin ngươi giữ lại mạng cho ta.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi đã gia nhập dưới trướng ta, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi rồi. Chẳng lẽ ngươi còn không tin hay sao?”
Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Chuyện ta và bọn Ngũ Tư Bình làm quá lớn, Đỗ Quảng Trọng ta sợ đại nhân ngươi không tiếp thu nổi.”
“Hả, các ngươi đã làm gì?”
Đỗ Quảng Trọng như không buồn đếm xỉa đến nữa, hắn cắn răng nói: “Từ khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chết, vốn phải thu thuế nộp lên cho Hình Đường. Thế nhưng bốn người chúng ta liên thủ giữ lại bốn thành chia đều, sau đó sửa lại sổ sách, đốt hết những ghi chép cũ đi.”
Nhưng hắn nói xong Sở Hưu cũng chẳng lộ vẻ gì, chỉ thản nhiên đáp: “Chỉ thế thôi à?”
Đỗ Quảng Trọng kinh ngạc: “Chẳng lẽ thế còn chưa đủ à? Sở đại nhân ngài không ngại à?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Sao ta phải ngại?”
Theo Sở Hưu, loại chuyện này quá bình thường.
Cấp trên tiền nhiệm đã mất, cấp trên mới lại chưa tới, lúc này nhân cơ hội vớt chút lợi lộc chẳng phải quá bình thường ư?
Thấy thái độ này của Sở Hưu, Đỗ Quảng Trọng đột nhiên phát hiện hắn cùng bọn Ngũ Tư Bình đều đã nghĩ sai.
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên cương trực công chính, thậm chí còn có vẻ cố chấp cho nên khi Phương Chính Nguyên tại vị bọn họ cũng không dám giở trò gì.
Còn Sở Hưu lại thông qua quan hệ với Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng để được tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, cho nên bọn Đỗ Quảng Trọng vô thức nghĩ Sở Hưu cũng là người như Phương Chính Nguyên, đương nhiên không dám để nhược điểm của mình tới tay Sở Hưu.
Nếu bọn họ sớm biết thái độ của Sở Hưu như vậy, không chừng hợp tác lại là lựa chọn tốt.
Nhưng Đỗ Quảng Trọng lại lập tức lắc đầu.
Nếu Sở Hưu có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh, vậy còn có thể hợp tác.
Với tính cách của tên Ngũ Tư Bình kia, khi hắn thấy Sở Hưu chỉ có
Ngoại Cương cảnh, hợp tác đã là chuyện không thể.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại thấy hứng thú, hắn hỏi: “Giữ lại tiền thuế là tội lớn?”
Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Nên nói là tội chết mới đúng, có điều trong Quan Trung Hình Đường vẫn có người làm vậy.”
"Vì sao?”
Đỗ Quảng Trọng nói: “Vì bổng lộc cấp trên phát xuống cho chúng ta quá thấp.
Bổng lộc tại Quan Trung Hình Đường đã mấy chục năm chưa từng thay đổi, vẫn y nguyên như lúc Sở Cuồng Ca đại nhân đặt ra.
Hơn nữa khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ. Lúc Sở Cuồng Ca đại nhân còn tại vị Quan Trung Hình Đường không mạnh như hiện tại. Ví dụ như tuần sát sứ khi đó đều do võ giả Ngoại Cương cảnh đảm nhiệm, nhưng giờ khởi điểm lại phải là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới được. Đương nhiên Sở đại nhân ngài là ngoại lệ.
Bổng lộc đó làm tài nguyên tu luyện cho võ giả Ngoại Cương cảnh cũng đủ nhưng giờ lại cấp cho cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh, thậm chí Ngũ Khí Triều Nguyên. Đương nhiên không đủ rồi.
Cho nên bổng lộc của hầu hết mọi người trong Quan Trung Hình Đường đều khá thấp, có người bèn nảy sinh ý đồ với tiền thuế. Đây cũng là quy tắc ngầm trong Quan Trung Hình Đường, chỉ là không ai dám làm lộ ra thôi.
Còn một số đường khẩu tuần sát sứ cũng có thu nhập từ chỗ khác, dẫu sao cũng không đến nỗi đói.
Chỉ có đường khẩu của chúng ta, vị Phương đại nhân kia tính cách quá mức ngoan cố không cho phép chúng ta làm vậy. Cứ thế khiến cho thực lực đường khẩu Kiến Châu Thành chúng ta yếu nhất trong số tất cả đường khẩu tuần sát sứ đất Quan Tây này.”
Sở Hưu vuốt cằm, quả nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, thế lực lớn như Quan Trung Hình Đường không thể không có chút mâu thuẫn hay quy tắc ngầm nào.
Còn vì sao người anh minh thần võ như Quan Tư Vũ, đường chủ đã dẫn Quan Trung Hình Đường lên tới đỉnh phong vì sao lại không tăng bổng lộc cho võ giả Quan Trung Hình Đường? Thật ra Sở Hưu chỉ nghĩ một chút cũng đoán ra, không phải vì keo kiệt mà vì đây là quy củ mà Sở Cuồng Ca định ra.
Sức ảnh hưởng của Sở Cuồng Ca đối với Quan Trung Hình Đường quá lớn, lớn tới mức Quan Tư Vũ cũng phải cố kỵ thanh danh của mình.
Một việc nhỏ như vậy trong mắt người trong Quan Trung Hình Đường và trong mắt người ngoài cũng hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt người của Quan Trung Hình Đường, mấy chục năm không tăng bổng lộc, giờ được tăng là chuyện tốt, sẽ không ai phản đối.
Nhưng trong mắt người ngoài nếu Quan Tư Vũ tăng bổng lộc cho tất cả võ giả Quan Trung Hình Đường, vậy sẽ khiến người ta nghĩ hắn có ý đồ thu mua lòng người.
Ngày trước Sở cự hiệp chỉ dùng mị lực cá nhân đã có thể xây dựng căn cơ kiên cố cùng sức ảnh hưởng rộng rãi đến vậy. Kết quả Quan Tư Vũ ngươi lại chỉ dùng tài vật lung lạc lòng người. Vả lại làm vậy cũng khiến người ta cho rằng Quan Tư Vũ ám chỉ trước đây Sở Cuồng Ca khá keo kiệt.
Lời nói con người là đáng sợ nhất, khiến cho chuyện này kéo dài tới tận bây giờ. Có lẽ còn phải kéo dài tới tận đường chủ đời sau, triệt để xóa nhoà vết tích của Sở Cuồng Ca tại Quan Trung Hình Đường mới được.
Đương nhiên những việc này Sở Hưu đều không cần quan tâm, cái y cần lo là giải quyết vấn đề bên đường khẩu tuần sát sứ.
Khi Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng trở lại đường khẩu tuần sát sứ, ba người Ngũ Tư Bình đều có mặt.
Thấy Sở Hưu trở về cùng Đỗ Quảng Trọng, gương mặt Ngũ Tư Bình không hề lộ ra chút sát khí nào, hắn chỉ cười ha hả nói: “Đại nhân về rồi à? Lão Đô đi lâu như vậy rồi, thủ hạ cũng tích lũy không ít việc cần xử lý đấy.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Việc đó không gấp, vừa hay ta có một việc cần nói với các ngươi. Tất cả theo ta vào phòng nghị sự.”
Ngũ Tư Bình lén lút liếc sang Đỗ Quảng Trọng mặt không biểu tình một chút, trong lòng thầm cười lạnh. Vị đại nhân mới tới này chẳng lẽ tưởng được Đỗ Quảng Trọng gia nhập dưới trướng đã có thể nắm được bọn họ? Ngây thơ!
Sau khi bước vào phòng nghị sự, mọi người ngồi xuống xong Sở Hưu mới nói: “Đỗ bộ đầu, đóng cửa lại.”
Đỗ Quảng Trọng ngoan ngoãn ra đóng cửa lại. Ba người Ngũ Tư Bình bỗng cảm thấy không đúng.
Ngũ Tư Bình nhướn mày đứng lên nói: “Đại nhân, giữa ban ngày ban mặt đóng cửa là có ý gì?”
Sở Hưu xoa xoa thanh Hồng Tụ Đao trong tay, thản nhiên đáp: ” Đương nhiên là vì chuẩn bị nói một số việc không thể để người ngoài biết rồi. Tỷ như những việc chư vị làm sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm chết.”
Lời này vừa nói ra, ba người Ngũ Tư Bình cùng đưa mắt nhìn về phái Đỗ Quảng Trọng, ánh mắt hừng hực sát khí.
Tên phản bội này, hắn dám nói cả chuyện này cho Sở Hưu!
Sở Hưu vẫy vẫy tay nói: “Đừng kích động như vậy chứ! Ta đâu có nói sẽ bẩm báo chuyện này lên trên?”
Tới câu này đám người Ngũ Tư Bình ngây ra tại chỗ, chẳng lẽ từ đầu họ đã hiểu sai tính cách Sở Hưu?
Sát đạo cùng bá đạo
Chương 157 Sát đạo cùng bá đạo
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên khiến người ta có ấn tượng quá sâu sắc, cộng thêm Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử tới đây. Đám người Ngũ Tư Bình cùng Đỗ Quảng Trọng đều nghĩ Sở Hưu cũng như Phương Chính Nguyên.
Có điều giờ nghe câu này của Sở Hưu có vẻ bọn họ đã nghĩ sai? Sở Hưu này có thể dễ dàng tha thứ chuyện bọn họ tham ô tiền thuế như vậy sao?
Ngũ Tư Bình cười lớn nói: “Sở đại nhân sao không nói sớm? Làm chúng ta lo lắng bao lâu như vậy.”
Chuyện này không cách nào thăm dò, bọn họ cũng chẳng dám thăm dò. Vạn nhất Sở Hưu thật sự là người như Phương Chính Nguyên, vậy chẳng phải bọn họ tự lòi đuôi ra à?
Nhưng giờ Sở Hưu đã tỏ rõ thái độ, ba người Ngũ Tư Bình cũng thở phào một hơi.
Chỉ có điều lúc này Sở Hưu lại nhìn thẳng vào Ngũ Tư Bình đang cười lớn, thản nhiên nói: “Cười đã chưa?”
Ngũ Tư Bình thu lại nụ cười, cau mày nói: “Sở đại nhân, ngài có ý gì?”
Mặc dù Sở Hưu đã thể hiện thái độ nhưng Ngũ Tư Bình vẫn không có cảm giác kính sợ gì với y.
Cùng là Ngoại Cương cảnh, trước đó hắn còn là đạo tặc độc hành hung danh hiển hách trên chốn giang hồ. Sau này bị thu phục vào Quan Trung Hình Đường cũng là bộ đầu giang hồ làm việc tốt nhất tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này. Hắn không cho rằng mình kém Sở Hưu, còn nếu thật sự kém thì chỉ là kém may mắn hơn mà thôi.
Đương nhiên nếu giờ Ngũ Tư Bình nhận được bức thư có thông tin cặn kẽ về Sở Hưu chắc thái độ hắn đã thay đổi. Đáng tiếc giờ đã muộn.
Sở Hưu nhìn Ngũ Tư Bình lạnh lùng nói: “Có ý gì ư? Ý của ta rất đơn giản, ta có thể thoải mái tha thứ chuyện ngươi giữ lại chút tiền thuế kia, nhưng ta không nhịn được chuyện ngươi bất kính với ta!
Nơi này là Quan Trung Hình Đường, không phải giang hồ mà ngươi thích làm gì thì làm.
Sống trong Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn học được tôn ti trật tự hay sao?”
Vừa nói xong, không đợi Ngũ Tư Bình nói gì, thanh Hồng Tụ Đao vẫn
được Sở Hưu thưởng thức trên tay đột nhiên rời vỏ. trong chớp mắt Huyết Luyện Thần Cương dài hơn một trượng ầm ầm chém ra, một đao đó mang theo ánh sáng đỏ rực lóng lánh trong phòng nghị sự. Sát khí dữ tợn cùng khí tức huyết sát chém về phía Ngũ Tư Bình, khiến Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương đều vô thức né tránh. Đám người đều kinh hãi nhìn Sở Hưu.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Sở Hưu xuất thủ nhưng chẳng ai ngờ nổi thực lực người trẻ tuổi này lại cường hãn tới mức này. Bọn họ không nhận ra cương khí cường đại như vậy nhưng có thể cảm nhận được uy áp cường đại phát ra từ Huyết Luyện Thần Cương. Uy năng một đao đó nếu đổi thành bất cứ ai trong số bọn họ cũng rất khó chống đỡ.
Thực lực Ngũ Tư Bình mạnh hơn cả ba người còn lại, dù sao ngày xưa hắn là đạo tặc độc hành có thể đối đầu với mười mấy võ giả Quan Trung Hình Đường cùng cấp. Cuối cùng Quan Trung Hình Đường thậm chí phát động một vị cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh mới bắt giữ được hắn.
Huyết Luyện Thần Cương đánh tới quả thật khiến hắn cảm thấy cực kỳ áp lực, có điều hắn lại đột nhiên vươn tay, một thanh bảo binh trường đao màu băng lam xuất hiện trên tay. Trường đao chém ra, mũi đao múa khẽ, đao cương mau chóng như gió tuôn trào đối đầu với Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu, phát ra từng tiếng nổ liên tục.
Ngũ Tư Bình cũng am hiểu thuật khoái đao, đao pháp của hắn nhanh chóng như gió, bùng nổ như lửa.
Đáng tiếc dưới Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu, thế đao mãnh liệt của hắn cũng chẳng thi triển nổi.
Lần này Sở Hưu xuất thủ vốn là để lập uy, sao y lại cho Ngũ Tư Bình cơ hội được?
Trong khoảnh khắc Ngũ Tư Bình khó khăn lắm mới ngăn cản được Huyết Luyện Thần Cương, thân hình Sở Hưu lại phát động, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Ngũ Tư Bình, hai tay kết ấn, cương khí vàng kim rực rỡ ầm ầm bộc phát, Lâm Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!
Giờ Sở Hưu vẫn chưa khống chế được toàn bộ Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, có điều y cũng sử dụng được thuần thục bốn năm ấn pháp. Trong đó Đại Kim Cương Luân Ấn uy thế mạnh nhất này được Sở Hưu sử dụng thường xuyên, giờ đã sắp tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Cương khí vàng kim óng ánh theo ấn pháp ầm ầm đánh xuống, Kim Cương Trấn Thế, Tru Tà Hàng Ma!
Sở Hưu không có từ bi của Phật môn nhưng lại lĩnh ngộ khá sâu cơn thịnh nộ của Kim Cương, trong ấn pháp Phật tông kia còn ẩn chứa một khí tức bạo ngược hủy diệt!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí sụp đổ, trong đó còn kèm theo mảnh vỡ binh khí. Sở Hưu toàn lực xuất ra Đại Kim Cương Luân Ấn trực tiếp đánh nát trường đao trong tay Ngũ Tư Bình, cũng đánh bay hắn về phía sau, phun ra máu tươi.
Sở Hưu lại dậm chân lao tới, không hề do dự xuất chưởng thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, chưởng lực cường đại mang theo Tử Dương Ma Diễm cực kỳ tà dị đánh thẳng vào cơ thể Ngũ Tư Bình. Lực lượng nóng rực đó khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Ba lần xuất thủ, mỗi lần đều vô cùng cương mãnh bá đạo, chẳng khác nào nghiền ép, tôn hình tượng Sở Hưu lên như ma đầu, vô cùng kinh khủng.
Ngũ Tư Bình lúc này đã chẳng có thời gian đâu mà kinh hãi, hắn chỉ muốn giữ mạng!
Đỡ đòn Đại Kim Cương Luân Ấn này khiến nội phủ hắn chấn thương, Tử Dương Ma Diễm của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ còn không ngừng thiêu đốt kinh mạch. Nếu không mau trốn, hắn sẽ chết trên tay Sở Hưu!
Ngũ Tư Bình hai tay kết ấn, phun ra một ngụm tinh huyết, cương khí phóng thích dung hợp cùng máu tươi ngưng tụ thành một lưới đao lớn dài hơn một trượng, mang theo tiếng xé gió kinh người chém về phía Sở Hưu!
Phách Phong Trảm!
Tự thân làm đao, cương khí tinh huyết làm mũi nhọn, trong tay Ngũ Tư Bình không có đao nhưng uy năng đao này còn kinh khủng hơn lúc hắn cầm đao trong tay.
Sau khi chém ra một đao này, thân hình Ngũ Tư Bình không hề dừng lại, trực tiếp chạy về phía cửa lớn.
Hồng Tụ Đao được Sở Hưu nắm trong tay, từng sợi sương mù màu đen quấn quanh thân đao, lượn lờ trong mắt y.
A Tỳ Ma Đao! Địa Ngục Môn Khai!
Một đao mang theo hận ý kinh khủng của Vô Gian Địa Ngục ầm ầm chém xuống, Phách Phong Trảm trông có vẻ uy năng cường đại của Ngũ Tư Bình lại như cực kỳ yếu ớt, trực tiếp bị chém nát.
Khi Ngũ Tư Bình cảm nhận được lực lượng tà ác kinh khủng đó, không đợi hắn quay đầu đao cương đen nhánh đã lướt qua cổ, lập tức khiến đầu thân tách rời. Nhưng quỷ dị nhất là trên miệng vết thương không chảy ra chút máu nào.
“Cạch!”
Một tiếng vang nhỏ phát ra, đầu của Ngũ Tư Bình rơi thẳng xuống đất khiến cả Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương biến sắc.
Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao Sở Hưu có thể dùng thực lực Ngoại Cương cảnh trở thành tuần sát sứ.
Được Sở Nguyên Thăng tiến cử đương nhiên quan trọng, nhưng càng trọng yếu hơn chính là thực lực của y!
Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Thành, thực lực của Ngũ Tư Bình đã là mạnh nhất, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú nhất, nhưng khi đối mặt với Sở Hưu lại không chút sức hoàn thủ.
Hơn nữa thái độ không kiêng nể của Sở Hưu lại càng khiến bọn họ sợ hãi.
Trước đó thật ra Ngũ Tư Bình cũng để lộ sát khí với Đỗ Quảng Trọng nhưng hắn vẫn chưa ra tay. Vả lại cho dù hắn có xuất thủ cũng chỉ có thể âm thầm tính toán, chế tạo chút chuyện bất ngờ. Dẫu sao cũng không thể làm như Sở Hưu, ra tay ngay trong đường khẩu tuần sát sứ, xử lý một bộ đầu giang hồ như giết gà.
Giờ Ngũ Tư Bình đã chết, hai người họ thì sao? Trước đó cả hai bọn họ cũng từng bất kinh với Sở Hưu, huống hồ cho dù không có chuyện này sợ là Sở Hưu cũng sẽ ra tay giết người diệt khẩu!
Cảm giác được ánh mắt của Sở Hưu nhìn lại, Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương cùng run rẩy. Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên móc ra một quyển sổ, thản nhiên nói: “Đây là sổ sách chia chác của các ngươi. Cái trước đã bị các ngươi thiêu rụi rồi, quyển này do Đỗ bộ đầu viết lại.”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương nghi hoặc nhìn Sở Hưu, không hiểu ý y.
Kết quả Sở Hưu lại đột nhiên bộc phát cương khí, chớp mắt đã xé tan quyển sổ này.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Võ giả chúng ta gia nhập Quan Trung Hình Đường là vì cái gì? Nói mình muốn bảo hộ trật tự Quan Trung, gìn giữ bình an, vậy thật quá giả dối. Mọi người chỉ truy cầu hai thứ rất đơn giản: quyền thế cùng… lợi ích!
Bổng lộc của Quan Trung Hình Đường quá ít, vậy chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách. Đây không phải chuyện mất mặt gì. Nhưng…!”
Sở Hưu nhìn thẳng vào hai người, hạ trầm giọng như đang rót vào đáy lòng hai người: “Nhưng ta có thể cho các ngươi quyền thế và lợi ích. Còn các ngươi không được phép lén ta đi trộm, đi cướp!”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương không phải kẻ ngốc, nghe Sở Hưu nói vậy lập tức hiểu ý Sở Hưu.
Lựa chọn thuần phục, vậy Sở Hưu có thể cho bọn họ cả quyền thế và lợi ích.
Đương nhiên ngoại trừ lựa chọn này họ cũng chẳng còn đường nào khác. Nhìn Ngũ Tư Bình đã chết tới không thể chết hơn, bọn đều hiểu đây chính là vết xe đổ.
Cho nên Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trực tiếp quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Xin chào đại nhân!”
Đại lễ này bọn họ không bái thân phận tuần sát sứ mà bái bản thân Sở Hưu. Đây là thuần phục, thuần phục dưới áp lực của sức mạnh.
Đương nhiên bất luận bọn họ thật sự thuần phục hay bị uy hiếp phải thuần phục đều không quan trọng. Sở Hưu chỉ muốn kết quả chứ không quan tâm quá trình.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đều đứng dậy đi. Bốn người lén lút giữ lại bốn thành tiền thuế mà còn lo lắng cuống cuồng như vậy, thật chẳng ra gì. Yên tâm đi, về sau các ngươi sẽ nhận được càng nhiều.”
Những lời đó cũng như Sở Hưu đang nói với chính mình. Y hao tâm tổn trí gia nhập Quan Trung Hình Đường đương nhiên không phải vì thủ hộ trật tự của Quan Trung, bảo vệ bình an cho dân chúng. Đơn giản chỉ có hai chữ cầu tài cầu quyền mà thôi.
Có thân phận quyền lực tuần sát sứ trấn giữ một phương, nếu Sở Hưu chỉ chơi mấy thủ đoạn cấp thấp như tham ô tiền thuế, vậy thật quá kém cỏi.
Lúc này Đỗ Quảng Trọng nhìn thi thể Ngũ Tư Bình trên mặt đất nói: “Đại nhân, nên xử lý chuyện Ngũ Tư Bình ra sao?
Tự ý giết đồng liêu là tối kỵ trong Quan Trung Hình Đường. Nếu không có lý do phù hợp chuyện này sẽ cực kỳ phiền phức”
Sở Hưu tùy ý khoát tay ngăn lại nói: “Lý do ư? Nguời sống thì còn phiền chứ chết rồi thì đơn giản. Bộ đầu Ngũ Tư Bình đuổi bắt hung đồ ác tặc không ngờ bị giết chết, hy sinh vì công vụ, lý do này đã đủ chưa?
Các ngươi đều là bộ đầu giang hồ lão luyện rồi, muốn giả tạo hiện trường chẳng phải đơn giản quá ư.”
Nhổ cỏ tận gốc
Chương 158 Nhổ cỏ tận gốc
Phương pháp của Sở Hưu đơn giản thô bạo đến mức Đỗ Quảng Trọng trợn tròn hai mắt
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì quả thật vậy.
Một bộ đầu giang hồ chết đi mà thôi đâu phải đại sự gì, chỉ cần không ai nói toạc ra, bên trên cũng không cho người tới tra xét.
Lãnh đạo trực tiếp của Sở Hưu chính là Ngụy Cửu Đoan, chẳng lẽ một bộ đầu giang hồ bình thường chết đi cũng phải do Ngụy Cửu Đoan đích thân điều tra? Vậy chẳng bận tối mắt tối mũi?
Chỉ cần có lý do hợp lý, chứng cứ đầy đủ, tùy tiện báo lên là được, sẽ không ai nghi ngờ.
Đỗ Quảng Trọng chần chờ nói: “Còn thủ hạ của Ngũ Tư Bình…”
“Giết hết.” Sở Hưu vung tay thản nhiên đáp.
“Cái… cái gì?” Đỗ Quảng Trọng thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Đại nhân, thủ hạ của Ngũ Tư Bình có tới mấy chục người, giết hết sao?”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu. Giết một mạch tới mấy chục người, Sở Hưu này rốt cuộc định làm gì? Giết sạch người trong đường khẩu tuần sát sứ hay sao?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đỗ bộ đầu, ngươi đã nói với ta xuất thân của Ngũ Tư Bình. Người này ban đầu là giang hồ đại đạo, hơi hướm giang hồ quá nặng khiến cho đám bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường mà hắn bồi dưỡng cũng vậy.
Các ngươi dùng quy củ Quan Trung Hình Đường ước thúc thủ hạ, hắn lại dựa vào nghĩa khí giang hồ. Mặc dù các ngươi không quen nhìn nhưng không thể không nói mức độ trung thành của thủ hạ hắn hơn xa các ngươi.
Vả lại thủ hạ Ngũ Tư Bình không ai xuất thân từ Quan Trung Hình Đường, hầu hết đều là dân dã trong giang hồ, bị thứ gọi là nghĩa khí kia làm cho choáng váng đầu óc, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngũ Tư Bình đã chết, ta không muốn vì cái chết của hắn mà gây ra phiền toái gì.”
Ba người Đỗ Quảng Trọng sắc mặt không dễ nhìn, trên thực tế cũng đúng là như vậy, mức độ trung thành của thủ hạ bọn họ chỉ tạm coi là bình thường.
Trong quá khứ bọn họ không ưa Ngũ Tư Bình vì hắn có nhiều thói xấu giang hồ nhưng quả thật thủ hạ của Ngũ Tư Bình trung thành hơn của bọn họ nhiều.
“Chuyện này giao cho ba ngươi xử lý, ta chỉ cần kết quả.” Sở Hưu phân phó.
Lưu Thành Lễ kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Sở Hưu hai mắt hơi híp lại: “Không phải các ngươi chẳng lẽ lại là ta? Chuyện gì ta cũng phải tự làm thì còn cần các ngươi làm gì?”
Ba người Lưu Thành Lễ liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm cười khổ, bọn họ biết đây là tội trạng đầu để Sở Hưu cho phép gia nhập dưới trướng.
Một khi ra tay giết người dưới trướng Ngũ Tư Bình, bọn họ sẽ có nhược điểm bị Sở Hưu nắm trong tay, không còn lý do phản bội cũng không muốn phản bội.
Cho nên ba người đành chắp tay mang thi thể Ngũ Tư Bình rời khỏi.
Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Thành quản lý hơn mười thành nhỏ xung quanh. Phạm vi cũng không quá lớn, nơi xa nhất cưỡi khoái mã cũng chỉ mất khoảng hai ba ngày.
Vả lại lần này bọn họ đã hoàn toàn thuần phục Sở Hưu, cũng phải tỏ rõ thành ý mới được. Cho nên ba người triệu tập toàn bộ bộ khoái giang hồ đang được phân bổ bên ngoài dưới tay mình. Đồng thời lấy danh nghĩ tập trung toàn bộ các bộ khoái giang hồ dưới trướng Ngũ Tư Bình trong một gian miếu hoang, lấy danh nghĩa là có nhiệm vụ cho bọn họ.
Lúc này trong miếu hoang ngày Kiến Châu Thành, hơn năm mươi bộ đầu giang hồ tập trung ở đây, ai nấy vô cùng nghi hoặc.
Từ sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên qua đời, đã lâu bọn họ không có tập trung lại như vậy, chẳng lẽ tuần sát sứ mới có việc gì?
Một võ giả trong đó nói với một người đầu trọc bên cạnh: “Tôn ca, Ngũ đại nhân gọi chúng ta tới có việc gì vậy? Chẳng lẽ sắp có đại sự gì hay sao? Ngươi luôn theo bên đại nhân chắc phải biết chứ?”
Võ giả đầu trọc xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của bản thân, nghi hoặc nói: “Lão tử cũng không biết, tuần sát sứ đại nhân mới tới kia gọi bọn họ vào phòng nghị sự, sau đó rất thần bí, chỉ lệnh cho mọi người tập trung, không biết định làm gì.
Nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng, tuần sát sứ mới này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh, dùng quan hệ mới được vào vị trí này, có cái gì mà đòi ngồi lên đầu đại nhân? Về sau trong đường khẩu tuần sát sứ này vẫn là đại nhân của chúng ta cầm đầu!”
Đám người đang bàn tán, lúc này ba người Đỗ Quảng Trọng lại đột nhiên đi vào trong miếu hoang.
Loại chuyện này không hợp với tính cách Đỗ Quảng Trọng cho nên do Lưu Thành Lễ tiến hành.
Lưu Thành Lễ đã hoạt động trong Quan Trung Hình Đường hơn hai mươi năm, thâm niên gần với Đỗ Quảng Trọng.
Nhưng không như Đỗ Quảng Trọng làm việc tương đối lạc hậu cứng nhắc, Lưu Thành Lễ dáng người mập lùn gương mặt luôn mỉm cười, nhìn qua cực kỳ vô hại bình thường cũng rất hiền lành, cho nên đám bộ đầu bộ khoái bình thường này đều không e ngại gì hắn.
Lúc này thấy Lưu Thành Lễ tới, võ giả đầu trọc thủ hạ Ngũ Tư Bình nghi hoặc nói: “Lưu đại nhân, Ngũ đại nhân đâu?”
Lưu Thành Lễ cười tủm tím nói: “Đừng có gấp, ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp Ngũ đại nhân.”
Đám thủ hạ Ngũ Tư Bình còn chưa kịp phản ứng, võ giả đầu trọc kia đã cảm thấy không đúng.
Thế nào là tiễn bọn họ đi gặp Ngũ đại nhân?
Nhưng không đợi hắn nghi ngờ phản đối gì đã thấy Lưu Thành Lễ vung tay, mặt vẫn mỉm cười quát khẽ: “Giết!”
Lời này vừa nói ra, bên ngoài miếu hoang vang lên tiếng dây cung lốp bốp, vài chục mũi tên nỏ lớn cỡ cánh tay đồng loạt bắn ra, giết chết một nửa số thủ hạ của Ngũ Tư Bình.
Một loạt tên qua đi, lại có hơn ba mươi bộ đầu giang hồ yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên xuất thủ, xông vào trong miếu hoang đổ nát, theo ba người Lưu Thành Lễ trắng trợn giết người.
Thủ hạ Ngũ Tư Bình có hơn năm mươi người, mặc dù bọn Lưu Thành Lễ là Ngoại Cương cảnh nhưng trong chốc lát cũng không thể giết hết, nếu để ai bỏ chạy sẽ là phiền toái lớn.
Cho nên bọn hắn chỉ có thể mang theo thủ hạ tâm phúc cùng ra tay, mặc dù nhân số không nhiều nhưng đều là tâm phúc đáng tin cậy thực lực cường đại.
Trước đó Lưu Thành Lễ còn âm hiểm cho người dùng Phá Thành Nỗ mai phục bắt một lượt, trực tiếp giết chết phân nửa số người của đối phương.
Loại Phá Thành Nỗ này là khí giới công thành, Quan Trung Hình Đường có không ít, chẳng qua thường dùng để truy bắt những võ giả tu luyện nhục thân. Võ giả Tiên Thiên bình thường muốn đón đỡ cũng cực kỳ tốn sức, phía dưới Tiên Thiên ngoại trừ trốn tránh, cơ hồ đã trúng là chết.
Trong lúc chém giết, những võ giả thủ hạ Ngũ Tư Bình vẫn còn ngây ngốc, bọn họ thật sự không hiểu vì sao những đồng liêu này lại đột nhiên hạ sát thủ với mình, đại nhân nhà mình đang ở đâu?
Đáng tiếc, dưới trạng thái áp đảo này bọn họ thậm chí không có thời gian để suy nghĩ, không tới nửa khắc sau đã bị tàn sát sạch sẽ.
Lắc lắc máu tươi trên thân đao, Lưu Thành Lễ chắp hai tay trước ngực bái những thi thể trên mặt đất một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chư vị, người muốn các ngươi chết không phải ta, có thành ác quỷ cũng đừng tới tìm lão Lưu ta. Vị họ Sở kia khí huyết sát ngút trời, chắc đã giết không ít người. Hắn là nhiều rận không lo ngứa, các ngươi đi tìm hắn đi.”
Tần Phương không ưa nhất là bộ dáng này của Lưu Thành Lễ, không khỏi nhíu mày nói: “Lão Lưu, ngươi làm bộ làm tịch vậy có nghĩa lý gì? Giết người thì giết người thôi, còn sợ bọn họ thành ác quỷ tới tìm ngươi thì đi tích đức hành thiện đi.”
Lưu Thành Lễ gạt hắn đi nói: “Ngươi thì biết gì? Đây là biện pháp ta nghe được khi đại sư Bồ Đề Thiền Viện khai đàn giảng đạo, nhân quả báo ứng đấy, ngươi có hiểu không? Tâm ma đấy, ngươi biết không?”
Tần Phương nhếch miệng khinh thường: “Vớ vẩn! Đám hòa thượng kia còn giết không ít người, giả vờ giả vịt như vậy thì tác dụng gì? Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đốt thi thể xử lý cho sạch sẽ đi.”
Bọn họ đều là bộ đầu giang hồ lão luyện, am hiểu nhất là thăm dò những vết tích giao chiến.
Lần này bọn họ cũng có thể giả tạo hiện trường nhưng như vậy quá tốn công tốn sức, dẫu sao bên trên cũng có vị đại nhân Sở Hưu kia gánh cho, cứ đẩy cho đám hung đồ ác tặc là được. Chỉ cần nói những võ giả này đều hy sinh vì nhiệm vụ, được bọn họ hỏa táng chôn cất, đến lúc đó cấp trên có tra xuống cũng chẳng có chứng cứ, cực kỳ đơn giản.
Sau khi xử lý xong những thi thể này, ba người trực tiếp dẫn thủ hạ về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, tập trung tất cả mọi người lại chính thức bái kiến vị Sở Hưu đại nhân này.
Thật ra chuyện này đáng lý phải làm từ khi Sở Hưu nhận chức. Dựa theo quy củ bọn họ phải dẫn thủ hạ tới bái kiến Sở Hưu. Bằng không thân là tuần sát sứ mà lại chẳng nhận ra thủ hạ mình, vậy chẳng phải chuyện cười sao?
Chỉ là khi đó Ngũ Tư Bình đã quyết định cô lập Sở Hưu, việc này cũng bị hắn lược bỏ. Còn giờ Sở Hưu mới sơ bộ thành lập uy tín của mình tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này.
Lúc này trong diễn võ đường hậu viện đường khẩu tuần sát sứ, hơn hai trăm bộ đầu bộ khoái đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu tụ tập tại đây chờ Sở Hưu phát biểu.
Chuyện lục đục nội bộ đường khẩu tuần sát sứ, chỉ cần không phải quá ngớ ngẩn hẳn đều rõ.
Tuần sát sứ mới nhận chức nhưng lại không cho bọn họ tới bái kiến, thái độ mấy vị đại nhân chẳng quá rõ sao.
Nhưng mới qua bao lâu? Không tới nửa tháng bọn họ đã bị đại nhân nhà mình gọi tới bái kiến tuần sát sứ mới nhận chức này, thái độ này cũng đủ nói rõ hết thảy.
Thủ đoạn vị đại nhân mới tới này chắc chắn rất sắc bén, chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã khiến bốn người bọn Ngũ Tư Bình hoàn toàn thuần phục. Có điều bọn họ đều lấy làm lạ, sao còn thủ hạ của Ngũ đại nhân không tới?
Chỉ có những võ giả tham gia trận chiến vây quét thủ hạ Ngũ Tư Bình im lặng cúi đầu.
Một lúc lâu sau ba người Đỗ Quảng Trọng theo sau lưng Sở Hưu bước vào diễn võ trường, đứng trước đám người thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến đại nhân!”
Những bộ khoái bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ cũng cùng thi lễ với Sở Hưu nói: “Tham kiến đại nhân!”
Nhìn mọi người bên dưới, Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Đất Quan Tây có năm vị tuần sát sứ, sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân hy sinh vì công vụ, đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu ta đã trở thành yếu nhất trong số các đường khẩu.
Nhưng sống chết có số giàu sang nhờ trời. Đường khẩu tuần sát sứ
Kiến Châu mạnh yếu ra sao không do ta mà do các ngươi.
Trước kia các ngươi không có cơ hội đánh cược, còn giờ ta cho các ngươi cơ hội này!”
Ẩn tình
Chương 159 Ẩn tình
Những lời nói cổ động đó của Sở Hưu cũng không khiến những võ giả tại đây hưởng ứng mấy, ngoại trừ những tâm phúc thủ hạ của Đỗ Quảng Trọng còn có vẻ tương đối tích cực, các võ giả còn lại đều không mấy hào hứng.
Người của Quan Trung Hình Đường đều là kẻ từng trải chuyện đời, không dễ bị người khác kích động như vậy. Nói cách khác bọn họ đều là người thực tế.
Có năng lực thì tìm cách trèo lên trên, không có năng lực thì chỉ nhìn lợi ích trước mắt.
Trước mắt Sở Hưu chỉ vừa nhận chức, bọn họ còn chưa thấy lợi lộc gì, chỉ vài lời như vậy chưa đủ để thu phục bọn họ.
Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng để ý, y chỉ tiếp tục nói: “Còn một chuyện cần thông báo với mọi người. Bộ đầu Ngũ Tư Bình cùng thủ hạ khi truy nã hung đồ Ma đạo đất Quan Trung, Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phóng, bị ma đầu kia hạ độc thủ giết chết. Thủ hạ của Ngũ bộ đầu cũng bị ma đầu đó tàn sát, không ai còn sống. Bọn họ hy sinh vì nhiệm vụ, ta đã cho người an táng.
Quan Trung Hình Đường mấy năm nay tận tâm tận lực bảo hộ bình an cho đất Quan Trung. Thế nhưng mạng là của mình, sau này khi thi hành nhiệm vụ phải cẩn thận một chút.”
Lời này vừa nói ra, đám người đều biến sắc, một số kẻ thông minh có vẻ đã nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì.
Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phong là cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, quả thật có năng lực giết sạch bọn Ngũ Tư Bình.
Nhưng vấn đề là Ngũ Tư Bình kia có nhìn thế nào cũng không giống loại người chịu liều mình truy bắt hung đồ Ma đạo này, huống hồ thời gian vừa qua bọn họ cũng chưa từng nghe nói Ngũ Tư Bình dẫn người đi như vậy.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc trong đó có nguyên nhân gì cũng coi như rõ ràng.
Trong lòng mọi người đều lạnh buốt, vị đại nhân mới tới này chưa nói năng lực ra sao nhưng thủ đoạn lại thật ngoan độc.
“Đi đi, tiếp tục làm việc nào. Mọi người giải tán tiếp tục tuần tra. Địa bàn của Ngũ Tư Bình sẽ do ba vị bộ đầu Đỗ Quảng Trọng, Lưu Thành Lễ cùng Tần Phuơng phân công quản lý.”
Nghe câu này các bộ khoái bộ đầu mới lớn tiếng đáp: “Vâng thưa đại nhân!”
Lần này khí thế bọn họ cao hơn lúc trước nhiều.
Thủ hạ Ngũ Tư Bình mất đi thành ra nhiều chỗ trống, đương nhiên phải phân công cho bọn họ quản lý. Cứ như vậy quyền lực quản hạt của bọn họ sẽ lớn hơn trước một chút, lợi lộc cũng nhiều hơn, càng có động lực hơn!
Sau khi mọi người đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp gọi ba người Đỗ Quảng Trọng vào thư phòng.
Sau khi để ba người an vị, y mới hỏi: “Có vẻ sĩ khí bộ khoái bộ đầu ở đường khẩu tuần sát sứ Kiên Châu này không cao lắm?”
Lưu Thành Lễ cười khổ đáp: “Đại nhân, đất Quan Tây chúng ta tổng cộng có sáu vị tuần sát sứ nhưng đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta lại là nhóm yếu nhất, thu nhập cũng kém cỏi nhất, đương nhiên bọn thủ hạ không có sĩ khí gì rồi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Là do tuần sát sứ tiền nhiệm?”
Lưu Thành Lễ gật đầu: “Cũng gần thế, chủ yếu do hai nguyên nhân. Một là diện tích Kiến Châu Phủ chúng ta không lớn, còn những tuần sát sứ thực lực khá mạnh thậm chí một người phân công quản lý hai châu phủ.
Một nguyên nhân khác là do tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân cứng rắn công chính quá mức. Trong tay các huynh đệ thủ hạ ngoại trừ chút bổng lộc nhỏ nhoi thậm chí không có chút tiền dầu nước nào. Đã thế vị đại nhân này còn luôn lệnh cho các huynh đệ thủ hạ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bắt những hung đồ ác tặc không dễ chọc.
Mặc dù chức trách của Quan Trung Hình Đường ta vốn là như vậy nhưng chí ít cũng phải tự lượng sức mình chứ?
Mỗi lần xuất thủ đều tổn thất nặng nề, cuối cùng cho dù có bắt được tội phạm thì phần thưởng bên trên phát xuống cũng quá ít.
Phương đại nhân không tham lam, tất cả các khoản thưởng đều giao hết cho thủ hạ huynh đệ. Nhưng mấy thứ đó chia cho cả trăm người thì còn không đủ nhét kẽ răng.”
Giọng điệu Lưu Thành Lễ đầy ai oán, ngăn đường tài lộ như giết cha giết mẹ. Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên mặc dù là cấp trên của bọn họ nhưng cũng khiến bọn họ hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Nhìn những đường khẩu tuần sát sứ khác đều ăn thịt nhưng bọn hắn lại chẳng có cả canh mà uống, đương nhiên không thể vui nổi.
Sở Hưu ngược lại rất tán đồng với lời của Lưu Thành Lễ. Lòng người luôn bất đồng, ngươi muốn làm Thánh nhân nhưng lại không suy nghĩ về lợi ích của đám thủ hạ muốn bọn họ cùng làm Thánh nhân, đương nhiên không được lòng mọi người.
Ngày xưa Sở Cuồng Ca thống lĩnh Quan Trung Hình Đường dựa vào nhân cách mị lực bản thân, mọi chuyện đều xung phong đi đầu, có thế những người còn lại mới nguyện ý đi theo.
Còn Quan Tư Vũ thống lĩnh Quan Trung Hình Đường lại dựa vào quyền thế. Mặc dù Quan Tư Vũ thiết diện vô tư làm việc không nể mặt ai, thậm chí trả bổng lộc cho các võ giả Quan Trung Hình Đường cũng cực ít, nhưng hắn là người biến Quan Trung Hình Đường vốn chỉ có thể sinh sống trong khe hẹp thành tổ chức vũ trang được cả ba nước thừa nhận.
Hơn nữa Quan Tư Vũ cũng không tham lam quyền thế, dưới tay có tứ đại chưởng hình quan cùng đông đảo tuần sát sứ, các thủ lĩnh mật thám Tập Hình Ti. Số người được trao quyền trao chức đông đảo, cho nên đương nhiên bọn họ nguyện thuần phục Quan Tư Vũ.
Còn người tiền nhiệm của Sở Hưu, Phương Chính Nguyên cả mị lực lẫn nhân cách đều kém hơn Sở Cuồng Ca, năng lực lại kém hơn Quan Tư Vũ. Thế nhưng lại học đòi hai vị nhân kiệt đương thời này, mặc dù bản thân không thẹn nhưng lại khiến thủ hạ than vãn dậy trời.
Lúc này Tần Phương lại đột nhiên nói: “Sĩ khí đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta thấp còn một nguyên nhân khác nữa. Đó là trong khu vực những thành nhỏ xung quanh Kiến Châu, thật ra uy thế đường khẩu tuần sát sứ chúng ta cũng không cao mấy. Những thế lực võ lâm kia không coi chúng ta ra gì.
Nguyên nhân của việc này chính là do vị Phương đại nhân kia, tự hắn không muốn yên ổn cứ thích đi tìm chết, kết quả thì hay rồi, cuối cùng tự chơi chết mình.”
Đỗ Quảng Trọng cau mày: “Lão Tần, chớ nói lung tung, Phương đại nhân chết ra sao chính chưởng hình quan đại nhân tự mình phái người xuống điều tra. Mọi chuyện đều đã xác định, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Sở Hưu lúc này lại rất hứng thú, y trực tiếp nói với Tần Phương: “Nói tiếp đi, không sao, ở đây đều là người một nhà cả mà. Chẳng lẽ cái chết
của tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên còn có bí ẩn gì?”
Theo lý mà nói Quan Trung Hình Đường chính là chúa tể của cả đất Quan Trung . Mặc dù trên đất Quan Trung rồng rắn lẫn lộn, võ giả bưu hãn; nhưng ngươi có càn rỡ đến đâu vẫn trong sự quản lý của Quan Trung Hình Đường. Kết quả giờ Tần Phương lại nói đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu không có uy thế gì tại Kiến Châu Phủ, chuyện này quả thật rất hiếm thấy.
Hơn nữa cái chết của tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên cũng có hiềm nghi. Hắn xuất thủ đuổi bắt hung đồ Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, không ngờ bị đối phương giết ngược lại.
Thế nhưng chuyện này chắc chắn không phải như Sở Hưu giết Ngũ Tư Bình rồi lén lút bố trí hiện trường cái chết hợp lý. Phương Chính Nguyên xuất thủ trong một thành nhỏ, ngay trước mặt hơn trăm võ giả bị đối phương giết chết, không có gì để nghi ngờ. Nhưng giờ nghe Tần Phương nói vậy, chẳng lẽ còn ẩn tình gì?
Tần Phương ho khan một tiếng nói: “Sở đại nhân, ta đã gia nhập dưới trướng vào ngài rồi, những chuyện này có giấu ngài cũng chẳng nghĩa lý gì.
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên bị giết chết ngay trước mặt mọi người. Người ngoài nhìn vào đương nhiên không có gì lạ, nhưng chúng ta dẫu sao cũng từng theo Phương Chính Nguyên đã bao năm, cũng hiểu khá rõ về thực lực của hắn.
Thực lực Phương đại nhân trong võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tuyệt đối có thể xếp trong nhóm đầu, còn tên Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng kia nói không dễ nghe thì chỉ là hạng nhãi nhép nhát gan mà thôi. Ngày thường hắn cũng chỉ dám giết tới giết lui đám khách thương nhỏ lẻ trên đất Quan Trung, đội buôn lớn một chút hắn cũng chẳng dám động vào.
Hắn thành danh được chẳng qua nhờ bảo binh ngũ chuyển Huyết Không Kiếm trên tay hắn có công hiệu chuyển hóa khí huyết, thậm chí nếu huyết khí đầy đủ có thể khiến Huyết Không Kiếm thăng cấp thành bảo binh lục chuyển.
Trận chiến đó chúng ta cũng tận mắt chứng kiến, ban đầu Phương đại nhân chỉ dùng vài chiêu đã áp đảo đối phương, nhưng sau đó thực lực của hắn lại đột nhiên suy giảm tới cực hạn, thậm chí còn không bằng Tiên Thiên, cuối cùng bị Hàn Nhượng xuất kiếm chém chết.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu đã như vậy chẳng trách các ngươi nghi ngờ. Trên giang hồ có đủ các thứ kỳ quái, không khéo Hàn Nhương này dùng thủ đoạn gì đánh lén Phương Chính Nguyên nên mới giết chết được hắn?”
Tần Phương lắc đầu: “Chuyện này từ đầu đã đầy những điểm đáng ngờ. Tên Hàn Nhượng kia vốn nhát như chuột, trước khi Phương đại nhân đuổi bắt hắn, hắn vừa vặn cướp bóc một đội khách buôn bên trong phạm vi Kiến Châu Phủ. Dựa theo tính cách của hắn sau khi gây án chắc chắn sẽ bỏ trốn mất dạng, nhưng lần này hắn lại chủ động thò đầu ra trước mặt chúng ta.
Hơn nữa khi Hàn Nhượng kia xuất hiện, chúng ta lại vừa dự tiệc ở Giang gia, lúc về đang không vui. Tên Hàn Nhượng kia có vẻ đã sớm nhận được tin, cố ý xuất hiện trước mặt chúng ta, thu hút Phương đại nhân ra tay với mình, cuối cùng giết chết hắn. Điểm đáng ngờ ngay tại chỗ này.”
“Đợi đã, lai lịch Giang gia ra sao? Sao lại dính líu tới Phương Chính Nguyên?” Sở Hưu nhíu mày hỏi lại.
Tần Phương đáp: “Giang gia chính là một trong những thế lực lớn tại Kiến Châu Phủ, lịch sử lâu đời, thậm chí ngang với thời điểm thành lập Quan Trung Hình Đường.
Đại nhân ngài cũng biết rồi đấy, đất Quan Trung chính là trung tâm buôn bán của ba nước, số đội buôn qua lại tại đây. Nhưng trong đó có một số hàng hoá bị nghiêm lệnh ngăn cấm, đề phòng nó bị tuồn vào quốc gia đối phương.
Mặc dù Hình Đường đã ra lệnh cấm nghiêm ngặt nhưng cũng có những kẻ ngựa quen đường cũ, trong đó nghiêm trọng nhất chính là những thế lực võ lâm bản địa của Quan Trung. Tỉ như mua được một số hàng cấm ở Bắc Yên sau đó lại bán ra ở Đông Tề hoặc Tây Sở. Nói đơn giản hơn chính là buôn lậu.
Hành vi này một khi Quan Trung Hình Đường phát giác chắc chắn sẽ kiểm tra nghiêm ngặt. Lúc trước Phương đại nhân nghi ngờ Giang gia này âm thầm buôn lậu một số hàng hóa vi phạm lệnh cấm, cho nên chất vấn Giang gia. Kết quả Giang gia luôn miệng phản bác không chịu thừa nhận, chúng ta cũng không tra ra điều gì.
Đến lúc Phương đại nhân tới Giang gia lần thứ hai, người của Giang gia định hối lộ nhưng lại bị hắn cự tuyệt. Đồng thời Phương đại nhân
trở mặt với Giang gia, nói sẽ dẫn về Hình Đường thẩm tra các loại, khiến mọi người tan rã không mấy vui vẻ.
Chuyện sau đó Sở đại nhân cũng biết rồi đó. Phương đại nhân bị giết, chuyện điều tra Giang gia buôn lậu cũng không giải quyết được. Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu ta cũng do chuyện này mà uy thế trên Kiến Châu Phủ giảm sút, khiến người khác đều nghĩ rằng đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta chỉ là thùng rỗng kêu to.”
Phiền toái mà người tiền nhiệm lưu lại
Chương 160 Phiền toái mà người tiền nhiệm lưu lại
Tần Phương nói hết mọi chuyện ra lại khiến Sở Hưu càng cảm thấy không đúng, mọi chuyện quả thật trùng hợp quá mức.
Bên này Phương Chính Nguyên vừa tới nói sẽ điều tra Giang gia, quay đi quay lại đã bị người ta giết chết. Nếu nói trong đó nếu không có ẩn tình gì, có đánh chết Sở Hưu cũng không tin.
Chuyện Sở Hưu tùy ý nhận ra như vậy, những thực lực võ lâm khác tại Kiến Châu Phủ hẳn cũng nhận ra, cho nên bọn họ mới càng cảm thấy đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này chẳng qua chỉ có vậy, thùng rỗng kêu to. Chẳng những không tra ra điều gì mà đường đường tuần sát sứ cũng mất mạng tại đây.
Sở Hưu cau mày nói: “Trong chuyện này nhiều điểm đáng ngờ như vậy sao cấp trên không phái người xuống điều tra?”
Tần Phương cười khổ nói: “Đương nhiên có phái người tra xét chứ, đáng tiếc không phải Ngụy Cửu Đoan đại nhân tự mình xuất thủ mà chỉ phái một bộ đầu giang hồ của phân bộ Hình Đường Quan Tây tới điều tra. Hắn cũng chẳng tới tra xét ở Giang gia mà chỉ kiểm tra thương thế trên người Phương đại nhân, cũng không tìm ra điểm nào lạ thường. Trên thực tế mặc dù chúng ta nhận ra có điểm không đúng nhưng cũng không tra ra có gì lạ thường.”
Sở Hưu gõ gõ lên bàn hỏi lại “Giang gia có hiềm nghi lớn như vậy nhưng lại không tra Giang gia, thế là thế nào? Chẳng lẽ bộ đầu giang hồ bên trên phái xuống còn chẳng bằng các người?”
Tần Phương ho khan một tiếng nói: “Ngày trước khi tới đại thọ chưởng hình quan đại nhân, Giang gia đã từng dâng lên một bộ ngọc Phật do thanh Tâm Noãn Ngọc đặc sản bản địa chế tác thành, trân quý dị thường. Nó có thể khiến võ giả nhanh chóng ngưng thần tĩnh khí trong lúc bế quan. Chưởng hình quan đại nhân cực kỳ ưa thích cho nên có ý căn dặn, trước khi có chứng cứ tuyệt đối đừng tới tra khảo Giang gia, tránh khiến dư luận xôn xao huyên náo.”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, đây rõ là hối lộ trắng trợn. Y cũng hiểu rõ thêm đôi chút về tính cách vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tính cách chưởng hình quan đại nhân vẫn luôn như vậy à?”
Đỗ Quảng Trọng lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Đương nhiên là không, trước kia khi Sở Cuồng Ca đại nhân còn tại vị, chưởng hình quan
đại nhân đâu có như vậy. Về sau Quan Tư Vũ đại nhân trở thành đường chủ, kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, chưởng hình quan đại nhân cũng chẳng dám như vậy.
Chỉ có điều mấy năm gần đây chưởng hình quan đại nhân tuổi tác đã cao, đã sắp tới lúc về hưu cũng phải tìm đường lui cho mình, cho nên mới… mới hay vơ vét của cải như vậy.
Lúc Phương Chính Nguyên đại nhân đảm nhiệm tuần sát sứ làm việc quá mức cứng nhắc. Bình thường không quà cáp biếu xén gì cho chưởng hình quan đại nhân thì thôi, ngay tiệc đại thọ cũng chỉ tặng mấy thứ tranh chữ không đáng tiền, bị chưởng hình quan đại nhân ngứa mắt đã lâu.
Thương Châu Phủ kế bên Kiến Châu Phủ chúng ta do tuần sát sứ Vệ Hàn Sơn quản lý. Người ta biết cách nịnh bợ chưởng hình quan đại nhân cho nên Vệ Hàn Sơn không chỉ quản lý Thông Châu Phủ mà còn quản lý cả Thần Châu Phủ, tương đương với tuần sát sứ cả hai châu phủ này.
Vả lại lần này đại nhân ngài được cấp trên phái xuống đảm nhiệm tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, nếu không ta còn nghe nói Vệ Hàn Sơn đang thu thập bảo vật định thuyết phục chưởng hình quan đại nhân để hắn kiêm nhiệm luôn sự vụ tại Kiến Châu Phủ.”
Sở Hưu suy nghĩ, y cũng có chút ấn tượng về Vệ Hàn Sơn kia, cực kỳ kiêu ngạo, hiển nhiên không để vị tuần sát sứ mới là y trong mắt, thái độ cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng giờ nhìn lại, chắc cũng có nguyên nhân do mình cản đường của hắn.
“Chưởng hình quan đại nhân làm vậy chẳng lẽ bên tổng đường cũng mặc kệ?”
Đỗ Quảng Trọng cắn răng nói: “Sở đại nhân, những lời này thật ra đều phạm vào kỵ húy, có điều giờ nói ra cũng chẳng quan trọng.
Thời gian trước khi Quan Tư Vũ đại nhân vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường, lúc đó toàn bộ Quan Trung Hình Đường kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, trên dưới không ai dám phạm sai lầm.
Nhưng mấy năm gần đây Quan Trung Hình Đường mặc dù càng ngày càng cường thịnh nhưng Quan Tư Vũ đại nhân lại có vẻ lười biếng đi, trên làm gì dưới làm theo, ngay bên tổng đường còn thế chứ nói chi cấp dưới.
Tất cả đều là vì người phụ nữ kia! Sau khi Quan Tư Vũ đại nhân cưới cô ta làm vợ, làm việc càng ngày càng khiến người ta khó hiểu. Hồng nhan họa thủy, Quan đại nhân đã không còn là Quan đại nhân ngày trước nữa rồi!”
Trong ngữ khí của Đỗ Quảng Trọng mang theo chút vẻ ai oán.
Hắn là người có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường, trải qua thời gian Sở Cuồng Ca cùng Quan Trung Hình Đường quật khởi, cũng cực kỳ hoài niệm thời gian đó.
Kết quả là giờ Quan Trung Hình Đường đã hoàn toàn thay đổi biến thành chính hắn cũng không còn nhận ra. Thậm chí bản thân hắn cũng đã thay đổi, vốn không dám tham ô dù chỉ một chút, cuối cùng lại bị Ngũ Tư Bình mê hoặc thông đồng làm bậy với hắn, giữ lại tiền thuế thu.
Lưu Thành Lễ bên cạnh quát khẽ: “Lão Đỗ! Ngươi điên rồi à? Lời này mà cũng dám nói! Mấy câu đấy nếu ngươi nói ra bên ngoài, không riêng gì ngươi cả chúng ta cũng bị liên lụy!”
Đỗ Quảng Trọng thản nhiên đáp: “Mấy lời này muốn nói đã lâu rồi, có điều ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên không nói ở ngoài rồi.”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không cần để ý, ở đây đều là người một nhà, đương nhiên sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Miệng thì nói vậy nhưng Sở Hưu lại không nhịn được nhớ tới vị phu nhân Mai Khinh Liên của Quan Tư Vũ, người phụ nữ mị hoặc mê người tới cực hạn đó.
Có điều Sở Hưu cũng đã gặp Quan Tư Vũ, hành sự quả quyết, suy nghĩ thấu đáo, cử chỉ lời nói đều có khí độ. Vị tổng đường chủ Quan Trung Hình Đường này đâu phải loại ngu ngốc bừa bãi bị phụ nữ mê hoặc?
Tạm thời Sở Hưu cũng không hứng thú gì với bí ẩn trên người các vị đại nhân đó. Y nói với ba người: “Ngày mai cùng ta tới Giang gia.”
Đỗ Quảng Trọng kinh ngạc: “Sở đại nhân ngài muốn điều tra chuyện trước kia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đâu có quan hệ gì với Phương Chính Nguyên kia, điều tra chuyện đó làm gì?
Huống hồ chuyện này chưởng hình quan đại nhân cũng đã khép lại, cho dù ta có tìm được chứng cứ tới lật lại bản án cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt chưởng hình quan đại nhân.
Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông. Đường khẩu tuần sát
sứ Kiến Châu đã chịu thiệt từ chỗ Giang gia, đương nhiên cũng phải đòi lại từ chỗ đó. Vả lại đường khẩu tuần sát sứ chúng ta cũng cần một đường thu nhập khác.
Tham ô chút tiền thuế kia đã chẳng được bao nhiêu lại còn thành nhược điểm, dễ bị người ta nắm lấy. Không đáng!”
Ba người Đỗ Quảng Trọng liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Trước mắt bọn họ đã thần phục Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu nói thế nào bọn họ làm như vậy, ngoại trừ chịu chết.
Nếu Sở Hưu thật sự để bọn họ đi chịu chết, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc xông lên.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu dẫn theo ba người Đỗ Quảng Trọng cùng một số tiểu bộ khoái tới Giang gia.
Nơi ở của Giang gia là một tòa thành nhỏ gọi là Tề Thành, tòa thành nhỏ này trước kia chỉ là một sơn trang cỡ lớn thuộc về Tề gia. Sau này Tề gia bị tiêu diệt, có không ít người ngoài tới ở trong sơn trang này cuối cùng phát triển thành một tòa thành nhỏ.
Thực lực của Giang gia trên Kiến Châu Phủ cũng coi như đỉnh cao. Lão tổ Giang gia có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng do tuổi tác đã lớn, sớm đã buông bỏ mọi sự vụ trong gia tộc, cả ngày bế quan tu dưỡng. Vị trí gia chủ Giang gia đã được chuyển giao, sự vụ trong gia tộc đều giao cho đời sau xử lý.
Sau khi tới Tề Thành, Lưu Thành Lễ giới thiệu: “Đại nhân, Giang gia có nội tình rất mạnh tại Kiến Châu Phủ, đặc biệt là tại Tề Thành này Giang gia đã phát triển mấy đời. Thậm chí có người gọi đây là Giang Bán Thành, ngụ ý phân nửa chuyện làm ăn buôn bán tại Tề Thành thuộc về Giang gia.”
“Đường khẩu tuần sát sứ ta có người tại Tề Thành không?” Sở Hưu hỏi.
Lưu Thành Lễ hơi lúng túng nói: “Có thì cũng có nhưng chỉ là bộ đầu cảnh giới Tiên Thiên cùng mấy bộ khoái bình thường mà thôi. Lúc thường cũng chỉ phụ trách bắt những kẻ trộm cắp móc túi vặt vãnh, không giải quyết được chuyện lớn gì.”
Bộ đầu giang hồ phụ trách Tề Thành vừa vặn là thủ hạ của Lưu Thành Lễ, cho nên hắn mới có vẻ hơi xấu hổ.
Sở Hưu không để ý, nói thẳng: “Tới Giang gia thôi.”
Lúc này trong Giang gia, gia chủ Giang gia Giang Tây Thần đang ngồi trên ghế chủ nghe hạ nhân báo cáo vậy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Rõ ràng hắn cũng không ngờ vị tuần sát sứ tân nhiệm này lại đến Giang gia vào lúc này.
Một lão già bên dưới sắc mặt hơi đổi nói: “Gia chủ, vị tuần sát sứ tân nhiệm này không phải tới điều tra chuyện tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên đấy chứ?
Lúc đó ta đã khuyên gia chủ ngài rồi mà, Giang gia chúng ta làm việc cẩn thận như vậy, không hề có chứng cứ nào. Phương Chính Nguyên muốn tra thì cứ để hắn tra, vả lại chúng ta vẫn luôn hiếu kính chưởng hình quan đại nhân cơ mà. Lúc đó cứ để chưởng hình quan đại nhân tạo áp lực với hắn là được.
Thế nhưng ngài lại không chịu nghe, nhất quyết ám toán Phương Chính Nguyên kia, cấu kết với Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng giết chết hắn. Lần này thì hay rồi, để lại nhược điểm. Chuyện giết một tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường như vậy nếu bị người ta phát hiện là tội lớn diệt môn đấy!”
Giang Tây Thần chán ghét nhìn trưởng lão này, Giang gia bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ có mấy lão này luôn tham lam quyền thế, luôn mồm lải nhải ở đây.
Những trưởng lão trước mắt bối phận đều ngang với lão tổ Giang gia bọn họ. Kết quả lão tổ cũng đã bế quan bất kể sự vụ trong gia tộc mà mấy lão già này vẫn ở lại làm vướng chân vướng tay.
Giang Tây Thần còn chưa nói gì, một võ giả Giang gia hơn bốn mươi tuổi đã đứng lên hừ lạnh nói: “Tra thì cứ tra! Chuyện lúc trước ngay phân bộ Quan Trung Hình Đường đã khép án, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hàn Nhượng cũng đã triệt để rời khỏi Quan Trung, thi thể tên Phương Chính Nguyên kia cũng đã hỏa táng, tên tuần sát sứ mới tới kia còn đòi tra ra cái gì?
Huống hồ lần trước đại thọ Ngụy đại nhân Giang gia chúng ta đã lấy chế tác tấm Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật. Tên Sở Hưu mới tới muốn động tới Giang gia chúng ta cũng chẳng dễ gì đâu!
Ngược lại đám người các ngươi cứ hoảng sợ tự loạn lên như thế mới càng khiến Giang gia ta thêm phiền thức!”
Người này chính là Giang Diệu em trai cùng cha khác mẹ của Giang Tây Thần, từ nhỏ đã đứng về phía hắn. Lúc này thấy bộ dáng đắn đo do dự của đám trưởng lão, hắn cũng tức tối không thôi.
Trưởng lão kia quát lớn: “Thằng nhãi kia! Dám nói chuyện với lão phu
như vậy, còn ra thể thống gì không?”
Giang Tây Thần khoát tay áo nói: “Thôi, đừng ồn ào nữa, còn chưa thấy người tới mà các ngươi đã loạn cả lên rồi? Mời tuần sát sứ tân nhiệm tới đây, Giang gia ta dựng nghiệp tại Kiến Châu Phủ này đã gần ba trăm năm, căn cơ đều ở đây, sợ cái nỗi gì? Cùng lắm thì binh tới tướng đỡ, lũ tới đất ngăn thôi!”
Há miệng sư tử
Trong số bốn vị bộ đầu giang hồ, Đỗ Quảng Trọng tuổi tác lớn nhất nhưng lại là người ngay thẳng nhất, còn lâu mới láu cá bằng kẻ đã tâm như Ngũ Tư Bình hay Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương. Cho nên Sở Hưu mới chọn hắn làm mục tiêu ly gián.
Lần đầu Sở Hưu làm vậy chỉ để khiến bọn họ trở mặt cãi cọ, nhưng cũng không quyết liệt. Dựa theo tính cách Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương bọn họ chỉ hoài nghi Đỗ Quảng Trọng mà thôi.
Nhưng lần này Sở Hưu đã biến cảm giác hoài nghi đó thành sự thật. Mặc dù trên thực tế Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng quả thật không làm gì, nhưng trong mắt những người khác rõ ràng Đỗ Quảng Trọng đã đầu nhập vào Sở Hưu. Đồng thời Sở Hưu cũng đã trả thù lao. Đợi đến lúc Đỗ Quảng Trọng trở lại đường khẩu tuần sát sứ ở Kiến Châu Thành, chắc chắn sẽ trở mặt cùng đám người Ngũ Tư Bình.
Đỗ Quảng Trọng chỉ vào Sở Hưu, tức tới run lên lẩy bẩy không nói ra lời.
Làm bộ đầu nhiều năm như vậy rồi, Đỗ Quảng Trọng cũng từng bắt vô số kẻ cùng hung cực ác, thủ đoạn tàn nhẫn tâm địa tàn độc. Nhưng không một ai âm hiểm như Sở Hưu, thoải mái đùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay.
Đương nhiên lúc này Đỗ Quảng Trọng có oán trách sao mình lại ngã hai lần trên cùng một nơi cũng vô dụng, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngũ Tư Bình là kẻ có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường, chắc chắn cũng có bằng hữu tại tổng bộ. Chuyện này có giấu được người khác chứ giấu sao được Ngũ Tư Bình. không khéo lúc này hắn đã nhận được tin, đang tính toán làm sao đối phó ngươi đấy.
Ta không hiểu rõ về Ngũ Tư Bình. Ngươi làm cộng sự với hắn nhiều năm như vậy chắc phải hiểu chứ. Ngươi nói xem hắn sẽ đối phó với ngươi ra sao?”
Đỗ Quảng Trọng nghe vậy lập tức biến sắc.
Chính bởi hắn làm cộng sự với Ngũ Tư Bình nhiều năm như vậy nên mới càng hiểu rõ Ngũ Tư Bình này rốt cuộc là hạng người gì.
Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, đại đa số các bộ khoái tầng chót đều có đều có ân tượng khá tốt với Ngũ Tư Bình. Người này mặc dù hơi đậm vị giang hồ nhưng lại hào phóng sảng khoái, rất được thủ hạ yêu mến.
Chỉ có điều đó chẳng qua chỉ là mặt ngoài, Ngũ Tư Bình thực chất vẫn là là tên giang dương đại đạo hiếu sát điên cuồng, thủ đoạn ngoan độc!
Sở Hưu nhỏ giọng nói: “Cho nên mới nói nếu bọn Ngũ Tư Bình đã cho rằng ngươi đầu nhập vào ta, vậy chẳng bằng ngươi thật sự đầu nhập vào ta đi.
Đây không phải lấy lợi dụ dỗ hay uy hiếp gì mà là giờ ngươi đã không còn lựa chọn nào khác!”
Khi đối mặt với Đỗ Quảng Trọng, Sở Hưu không lợi dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới tâm thần đối phương.
Một là vì Đỗ Quảng Trọng cũng là Ngoại Cương cảnh, lực ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp chỉ có hạn, phụ trợ là chính.
Một mặt khác là ngoại lực dẫu sao cũng chỉ là ngoại lực, giờ cho dù y sử dụng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới Đỗ Quảng Trọng, ngày sau chắc chắn sẽ bị Đỗ Quảng Trọng phát giác. Sở Hưu cần dùng người này nên không thể vận dụng thủ đoạn như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, theo tính cách ban đầu của Sở Hưu, phương thức đơn giản nhất là giết!
Không nghe lời thì giết, bất kể vương đạo hay bá đạo, sát đao luôn là phương thức ít tốn sức nhất.
Chỉ có điều nơi này không phải Thanh Long Hội mà là Quan Trung Hình Đường, không thể tùy ý giết người như vậy được.
Huống hồ trước mắt Sở Hưu muốn khống chế một chút quyền lực tại Quan Trung Hình Đường, nếu làm thịt hết thủ hạ, vậy chỉ mình Sở Hưu có quản được hơn mười thành trì xung quanh Kiến Châu Thành không?
Cho nên khi xử lý công chuyện, giết người chỉ là một thủ đoạn, nhưng không phải duy nhất.
Đỗ Quảng Trọng cười khổ hai tiếng, Sở Hưu nói không sai, đầu nhập vào Sở Hưu là lựa chọn duy nhất của hắn.
Bọn Ngũ Tư Bình sau khi nhận được tin chắc chắn sẽ triệt để vạch mặt với hắn. Còn nếu hắn không lựa chọn đầu nhập vào Sở Hưu, đoán chừng kết quả cũng chẳng khá hơn là bao.
Cho nên lựa chọn tốt nhất chính là từ giả hóa thật, gia nhập dưới trướng Sở Hưu.
Thế nhưng Đỗ Quảng Trọng vẫn buồn bã cười nói: “Ta có thể gia nhập dưới trướng Sở đại nhân ngươi, chỉ xin ngươi giữ lại mạng cho ta.”
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi đã gia nhập dưới trướng ta, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi rồi. Chẳng lẽ ngươi còn không tin hay sao?”
Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Chuyện ta và bọn Ngũ Tư Bình làm quá lớn, Đỗ Quảng Trọng ta sợ đại nhân ngươi không tiếp thu nổi.”
“Hả, các ngươi đã làm gì?”
Đỗ Quảng Trọng như không buồn đếm xỉa đến nữa, hắn cắn răng nói: “Từ khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chết, vốn phải thu thuế nộp lên cho Hình Đường. Thế nhưng bốn người chúng ta liên thủ giữ lại bốn thành chia đều, sau đó sửa lại sổ sách, đốt hết những ghi chép cũ đi.”
Nhưng hắn nói xong Sở Hưu cũng chẳng lộ vẻ gì, chỉ thản nhiên đáp: “Chỉ thế thôi à?”
Đỗ Quảng Trọng kinh ngạc: “Chẳng lẽ thế còn chưa đủ à? Sở đại nhân ngài không ngại à?”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Sao ta phải ngại?”
Theo Sở Hưu, loại chuyện này quá bình thường.
Cấp trên tiền nhiệm đã mất, cấp trên mới lại chưa tới, lúc này nhân cơ hội vớt chút lợi lộc chẳng phải quá bình thường ư?
Thấy thái độ này của Sở Hưu, Đỗ Quảng Trọng đột nhiên phát hiện hắn cùng bọn Ngũ Tư Bình đều đã nghĩ sai.
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên cương trực công chính, thậm chí còn có vẻ cố chấp cho nên khi Phương Chính Nguyên tại vị bọn họ cũng không dám giở trò gì.
Còn Sở Hưu lại thông qua quan hệ với Quan Trung Đại Hiệp - Sở Nguyên Thăng để được tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, cho nên bọn Đỗ Quảng Trọng vô thức nghĩ Sở Hưu cũng là người như Phương Chính Nguyên, đương nhiên không dám để nhược điểm của mình tới tay Sở Hưu.
Nếu bọn họ sớm biết thái độ của Sở Hưu như vậy, không chừng hợp tác lại là lựa chọn tốt.
Nhưng Đỗ Quảng Trọng lại lập tức lắc đầu.
Nếu Sở Hưu có tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh, vậy còn có thể hợp tác.
Với tính cách của tên Ngũ Tư Bình kia, khi hắn thấy Sở Hưu chỉ có
Ngoại Cương cảnh, hợp tác đã là chuyện không thể.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại thấy hứng thú, hắn hỏi: “Giữ lại tiền thuế là tội lớn?”
Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Nên nói là tội chết mới đúng, có điều trong Quan Trung Hình Đường vẫn có người làm vậy.”
"Vì sao?”
Đỗ Quảng Trọng nói: “Vì bổng lộc cấp trên phát xuống cho chúng ta quá thấp.
Bổng lộc tại Quan Trung Hình Đường đã mấy chục năm chưa từng thay đổi, vẫn y nguyên như lúc Sở Cuồng Ca đại nhân đặt ra.
Hơn nữa khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ. Lúc Sở Cuồng Ca đại nhân còn tại vị Quan Trung Hình Đường không mạnh như hiện tại. Ví dụ như tuần sát sứ khi đó đều do võ giả Ngoại Cương cảnh đảm nhiệm, nhưng giờ khởi điểm lại phải là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh mới được. Đương nhiên Sở đại nhân ngài là ngoại lệ.
Bổng lộc đó làm tài nguyên tu luyện cho võ giả Ngoại Cương cảnh cũng đủ nhưng giờ lại cấp cho cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh, thậm chí Ngũ Khí Triều Nguyên. Đương nhiên không đủ rồi.
Cho nên bổng lộc của hầu hết mọi người trong Quan Trung Hình Đường đều khá thấp, có người bèn nảy sinh ý đồ với tiền thuế. Đây cũng là quy tắc ngầm trong Quan Trung Hình Đường, chỉ là không ai dám làm lộ ra thôi.
Còn một số đường khẩu tuần sát sứ cũng có thu nhập từ chỗ khác, dẫu sao cũng không đến nỗi đói.
Chỉ có đường khẩu của chúng ta, vị Phương đại nhân kia tính cách quá mức ngoan cố không cho phép chúng ta làm vậy. Cứ thế khiến cho thực lực đường khẩu Kiến Châu Thành chúng ta yếu nhất trong số tất cả đường khẩu tuần sát sứ đất Quan Tây này.”
Sở Hưu vuốt cằm, quả nhiên lời đồn chỉ là lời đồn, thế lực lớn như Quan Trung Hình Đường không thể không có chút mâu thuẫn hay quy tắc ngầm nào.
Còn vì sao người anh minh thần võ như Quan Tư Vũ, đường chủ đã dẫn Quan Trung Hình Đường lên tới đỉnh phong vì sao lại không tăng bổng lộc cho võ giả Quan Trung Hình Đường? Thật ra Sở Hưu chỉ nghĩ một chút cũng đoán ra, không phải vì keo kiệt mà vì đây là quy củ mà Sở Cuồng Ca định ra.
Sức ảnh hưởng của Sở Cuồng Ca đối với Quan Trung Hình Đường quá lớn, lớn tới mức Quan Tư Vũ cũng phải cố kỵ thanh danh của mình.
Một việc nhỏ như vậy trong mắt người trong Quan Trung Hình Đường và trong mắt người ngoài cũng hoàn toàn khác biệt.
Trong mắt người của Quan Trung Hình Đường, mấy chục năm không tăng bổng lộc, giờ được tăng là chuyện tốt, sẽ không ai phản đối.
Nhưng trong mắt người ngoài nếu Quan Tư Vũ tăng bổng lộc cho tất cả võ giả Quan Trung Hình Đường, vậy sẽ khiến người ta nghĩ hắn có ý đồ thu mua lòng người.
Ngày trước Sở cự hiệp chỉ dùng mị lực cá nhân đã có thể xây dựng căn cơ kiên cố cùng sức ảnh hưởng rộng rãi đến vậy. Kết quả Quan Tư Vũ ngươi lại chỉ dùng tài vật lung lạc lòng người. Vả lại làm vậy cũng khiến người ta cho rằng Quan Tư Vũ ám chỉ trước đây Sở Cuồng Ca khá keo kiệt.
Lời nói con người là đáng sợ nhất, khiến cho chuyện này kéo dài tới tận bây giờ. Có lẽ còn phải kéo dài tới tận đường chủ đời sau, triệt để xóa nhoà vết tích của Sở Cuồng Ca tại Quan Trung Hình Đường mới được.
Đương nhiên những việc này Sở Hưu đều không cần quan tâm, cái y cần lo là giải quyết vấn đề bên đường khẩu tuần sát sứ.
Khi Sở Hưu cùng Đỗ Quảng Trọng trở lại đường khẩu tuần sát sứ, ba người Ngũ Tư Bình đều có mặt.
Thấy Sở Hưu trở về cùng Đỗ Quảng Trọng, gương mặt Ngũ Tư Bình không hề lộ ra chút sát khí nào, hắn chỉ cười ha hả nói: “Đại nhân về rồi à? Lão Đô đi lâu như vậy rồi, thủ hạ cũng tích lũy không ít việc cần xử lý đấy.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Việc đó không gấp, vừa hay ta có một việc cần nói với các ngươi. Tất cả theo ta vào phòng nghị sự.”
Ngũ Tư Bình lén lút liếc sang Đỗ Quảng Trọng mặt không biểu tình một chút, trong lòng thầm cười lạnh. Vị đại nhân mới tới này chẳng lẽ tưởng được Đỗ Quảng Trọng gia nhập dưới trướng đã có thể nắm được bọn họ? Ngây thơ!
Sau khi bước vào phòng nghị sự, mọi người ngồi xuống xong Sở Hưu mới nói: “Đỗ bộ đầu, đóng cửa lại.”
Đỗ Quảng Trọng ngoan ngoãn ra đóng cửa lại. Ba người Ngũ Tư Bình bỗng cảm thấy không đúng.
Ngũ Tư Bình nhướn mày đứng lên nói: “Đại nhân, giữa ban ngày ban mặt đóng cửa là có ý gì?”
Sở Hưu xoa xoa thanh Hồng Tụ Đao trong tay, thản nhiên đáp: ” Đương nhiên là vì chuẩn bị nói một số việc không thể để người ngoài biết rồi. Tỷ như những việc chư vị làm sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm chết.”
Lời này vừa nói ra, ba người Ngũ Tư Bình cùng đưa mắt nhìn về phái Đỗ Quảng Trọng, ánh mắt hừng hực sát khí.
Tên phản bội này, hắn dám nói cả chuyện này cho Sở Hưu!
Sở Hưu vẫy vẫy tay nói: “Đừng kích động như vậy chứ! Ta đâu có nói sẽ bẩm báo chuyện này lên trên?”
Tới câu này đám người Ngũ Tư Bình ngây ra tại chỗ, chẳng lẽ từ đầu họ đã hiểu sai tính cách Sở Hưu?
Sát đạo cùng bá đạo
Chương 157 Sát đạo cùng bá đạo
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên khiến người ta có ấn tượng quá sâu sắc, cộng thêm Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử tới đây. Đám người Ngũ Tư Bình cùng Đỗ Quảng Trọng đều nghĩ Sở Hưu cũng như Phương Chính Nguyên.
Có điều giờ nghe câu này của Sở Hưu có vẻ bọn họ đã nghĩ sai? Sở Hưu này có thể dễ dàng tha thứ chuyện bọn họ tham ô tiền thuế như vậy sao?
Ngũ Tư Bình cười lớn nói: “Sở đại nhân sao không nói sớm? Làm chúng ta lo lắng bao lâu như vậy.”
Chuyện này không cách nào thăm dò, bọn họ cũng chẳng dám thăm dò. Vạn nhất Sở Hưu thật sự là người như Phương Chính Nguyên, vậy chẳng phải bọn họ tự lòi đuôi ra à?
Nhưng giờ Sở Hưu đã tỏ rõ thái độ, ba người Ngũ Tư Bình cũng thở phào một hơi.
Chỉ có điều lúc này Sở Hưu lại nhìn thẳng vào Ngũ Tư Bình đang cười lớn, thản nhiên nói: “Cười đã chưa?”
Ngũ Tư Bình thu lại nụ cười, cau mày nói: “Sở đại nhân, ngài có ý gì?”
Mặc dù Sở Hưu đã thể hiện thái độ nhưng Ngũ Tư Bình vẫn không có cảm giác kính sợ gì với y.
Cùng là Ngoại Cương cảnh, trước đó hắn còn là đạo tặc độc hành hung danh hiển hách trên chốn giang hồ. Sau này bị thu phục vào Quan Trung Hình Đường cũng là bộ đầu giang hồ làm việc tốt nhất tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này. Hắn không cho rằng mình kém Sở Hưu, còn nếu thật sự kém thì chỉ là kém may mắn hơn mà thôi.
Đương nhiên nếu giờ Ngũ Tư Bình nhận được bức thư có thông tin cặn kẽ về Sở Hưu chắc thái độ hắn đã thay đổi. Đáng tiếc giờ đã muộn.
Sở Hưu nhìn Ngũ Tư Bình lạnh lùng nói: “Có ý gì ư? Ý của ta rất đơn giản, ta có thể thoải mái tha thứ chuyện ngươi giữ lại chút tiền thuế kia, nhưng ta không nhịn được chuyện ngươi bất kính với ta!
Nơi này là Quan Trung Hình Đường, không phải giang hồ mà ngươi thích làm gì thì làm.
Sống trong Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn học được tôn ti trật tự hay sao?”
Vừa nói xong, không đợi Ngũ Tư Bình nói gì, thanh Hồng Tụ Đao vẫn
được Sở Hưu thưởng thức trên tay đột nhiên rời vỏ. trong chớp mắt Huyết Luyện Thần Cương dài hơn một trượng ầm ầm chém ra, một đao đó mang theo ánh sáng đỏ rực lóng lánh trong phòng nghị sự. Sát khí dữ tợn cùng khí tức huyết sát chém về phía Ngũ Tư Bình, khiến Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương đều vô thức né tránh. Đám người đều kinh hãi nhìn Sở Hưu.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Sở Hưu xuất thủ nhưng chẳng ai ngờ nổi thực lực người trẻ tuổi này lại cường hãn tới mức này. Bọn họ không nhận ra cương khí cường đại như vậy nhưng có thể cảm nhận được uy áp cường đại phát ra từ Huyết Luyện Thần Cương. Uy năng một đao đó nếu đổi thành bất cứ ai trong số bọn họ cũng rất khó chống đỡ.
Thực lực Ngũ Tư Bình mạnh hơn cả ba người còn lại, dù sao ngày xưa hắn là đạo tặc độc hành có thể đối đầu với mười mấy võ giả Quan Trung Hình Đường cùng cấp. Cuối cùng Quan Trung Hình Đường thậm chí phát động một vị cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh mới bắt giữ được hắn.
Huyết Luyện Thần Cương đánh tới quả thật khiến hắn cảm thấy cực kỳ áp lực, có điều hắn lại đột nhiên vươn tay, một thanh bảo binh trường đao màu băng lam xuất hiện trên tay. Trường đao chém ra, mũi đao múa khẽ, đao cương mau chóng như gió tuôn trào đối đầu với Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu, phát ra từng tiếng nổ liên tục.
Ngũ Tư Bình cũng am hiểu thuật khoái đao, đao pháp của hắn nhanh chóng như gió, bùng nổ như lửa.
Đáng tiếc dưới Huyết Luyện Thần Cương của Sở Hưu, thế đao mãnh liệt của hắn cũng chẳng thi triển nổi.
Lần này Sở Hưu xuất thủ vốn là để lập uy, sao y lại cho Ngũ Tư Bình cơ hội được?
Trong khoảnh khắc Ngũ Tư Bình khó khăn lắm mới ngăn cản được Huyết Luyện Thần Cương, thân hình Sở Hưu lại phát động, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Ngũ Tư Bình, hai tay kết ấn, cương khí vàng kim rực rỡ ầm ầm bộc phát, Lâm Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!
Giờ Sở Hưu vẫn chưa khống chế được toàn bộ Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, có điều y cũng sử dụng được thuần thục bốn năm ấn pháp. Trong đó Đại Kim Cương Luân Ấn uy thế mạnh nhất này được Sở Hưu sử dụng thường xuyên, giờ đã sắp tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Cương khí vàng kim óng ánh theo ấn pháp ầm ầm đánh xuống, Kim Cương Trấn Thế, Tru Tà Hàng Ma!
Sở Hưu không có từ bi của Phật môn nhưng lại lĩnh ngộ khá sâu cơn thịnh nộ của Kim Cương, trong ấn pháp Phật tông kia còn ẩn chứa một khí tức bạo ngược hủy diệt!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí sụp đổ, trong đó còn kèm theo mảnh vỡ binh khí. Sở Hưu toàn lực xuất ra Đại Kim Cương Luân Ấn trực tiếp đánh nát trường đao trong tay Ngũ Tư Bình, cũng đánh bay hắn về phía sau, phun ra máu tươi.
Sở Hưu lại dậm chân lao tới, không hề do dự xuất chưởng thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, chưởng lực cường đại mang theo Tử Dương Ma Diễm cực kỳ tà dị đánh thẳng vào cơ thể Ngũ Tư Bình. Lực lượng nóng rực đó khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Ba lần xuất thủ, mỗi lần đều vô cùng cương mãnh bá đạo, chẳng khác nào nghiền ép, tôn hình tượng Sở Hưu lên như ma đầu, vô cùng kinh khủng.
Ngũ Tư Bình lúc này đã chẳng có thời gian đâu mà kinh hãi, hắn chỉ muốn giữ mạng!
Đỡ đòn Đại Kim Cương Luân Ấn này khiến nội phủ hắn chấn thương, Tử Dương Ma Diễm của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ còn không ngừng thiêu đốt kinh mạch. Nếu không mau trốn, hắn sẽ chết trên tay Sở Hưu!
Ngũ Tư Bình hai tay kết ấn, phun ra một ngụm tinh huyết, cương khí phóng thích dung hợp cùng máu tươi ngưng tụ thành một lưới đao lớn dài hơn một trượng, mang theo tiếng xé gió kinh người chém về phía Sở Hưu!
Phách Phong Trảm!
Tự thân làm đao, cương khí tinh huyết làm mũi nhọn, trong tay Ngũ Tư Bình không có đao nhưng uy năng đao này còn kinh khủng hơn lúc hắn cầm đao trong tay.
Sau khi chém ra một đao này, thân hình Ngũ Tư Bình không hề dừng lại, trực tiếp chạy về phía cửa lớn.
Hồng Tụ Đao được Sở Hưu nắm trong tay, từng sợi sương mù màu đen quấn quanh thân đao, lượn lờ trong mắt y.
A Tỳ Ma Đao! Địa Ngục Môn Khai!
Một đao mang theo hận ý kinh khủng của Vô Gian Địa Ngục ầm ầm chém xuống, Phách Phong Trảm trông có vẻ uy năng cường đại của Ngũ Tư Bình lại như cực kỳ yếu ớt, trực tiếp bị chém nát.
Khi Ngũ Tư Bình cảm nhận được lực lượng tà ác kinh khủng đó, không đợi hắn quay đầu đao cương đen nhánh đã lướt qua cổ, lập tức khiến đầu thân tách rời. Nhưng quỷ dị nhất là trên miệng vết thương không chảy ra chút máu nào.
“Cạch!”
Một tiếng vang nhỏ phát ra, đầu của Ngũ Tư Bình rơi thẳng xuống đất khiến cả Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương biến sắc.
Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao Sở Hưu có thể dùng thực lực Ngoại Cương cảnh trở thành tuần sát sứ.
Được Sở Nguyên Thăng tiến cử đương nhiên quan trọng, nhưng càng trọng yếu hơn chính là thực lực của y!
Trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Thành, thực lực của Ngũ Tư Bình đã là mạnh nhất, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú nhất, nhưng khi đối mặt với Sở Hưu lại không chút sức hoàn thủ.
Hơn nữa thái độ không kiêng nể của Sở Hưu lại càng khiến bọn họ sợ hãi.
Trước đó thật ra Ngũ Tư Bình cũng để lộ sát khí với Đỗ Quảng Trọng nhưng hắn vẫn chưa ra tay. Vả lại cho dù hắn có xuất thủ cũng chỉ có thể âm thầm tính toán, chế tạo chút chuyện bất ngờ. Dẫu sao cũng không thể làm như Sở Hưu, ra tay ngay trong đường khẩu tuần sát sứ, xử lý một bộ đầu giang hồ như giết gà.
Giờ Ngũ Tư Bình đã chết, hai người họ thì sao? Trước đó cả hai bọn họ cũng từng bất kinh với Sở Hưu, huống hồ cho dù không có chuyện này sợ là Sở Hưu cũng sẽ ra tay giết người diệt khẩu!
Cảm giác được ánh mắt của Sở Hưu nhìn lại, Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương cùng run rẩy. Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên móc ra một quyển sổ, thản nhiên nói: “Đây là sổ sách chia chác của các ngươi. Cái trước đã bị các ngươi thiêu rụi rồi, quyển này do Đỗ bộ đầu viết lại.”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương nghi hoặc nhìn Sở Hưu, không hiểu ý y.
Kết quả Sở Hưu lại đột nhiên bộc phát cương khí, chớp mắt đã xé tan quyển sổ này.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Võ giả chúng ta gia nhập Quan Trung Hình Đường là vì cái gì? Nói mình muốn bảo hộ trật tự Quan Trung, gìn giữ bình an, vậy thật quá giả dối. Mọi người chỉ truy cầu hai thứ rất đơn giản: quyền thế cùng… lợi ích!
Bổng lộc của Quan Trung Hình Đường quá ít, vậy chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách. Đây không phải chuyện mất mặt gì. Nhưng…!”
Sở Hưu nhìn thẳng vào hai người, hạ trầm giọng như đang rót vào đáy lòng hai người: “Nhưng ta có thể cho các ngươi quyền thế và lợi ích. Còn các ngươi không được phép lén ta đi trộm, đi cướp!”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương không phải kẻ ngốc, nghe Sở Hưu nói vậy lập tức hiểu ý Sở Hưu.
Lựa chọn thuần phục, vậy Sở Hưu có thể cho bọn họ cả quyền thế và lợi ích.
Đương nhiên ngoại trừ lựa chọn này họ cũng chẳng còn đường nào khác. Nhìn Ngũ Tư Bình đã chết tới không thể chết hơn, bọn đều hiểu đây chính là vết xe đổ.
Cho nên Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trực tiếp quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: “Xin chào đại nhân!”
Đại lễ này bọn họ không bái thân phận tuần sát sứ mà bái bản thân Sở Hưu. Đây là thuần phục, thuần phục dưới áp lực của sức mạnh.
Đương nhiên bất luận bọn họ thật sự thuần phục hay bị uy hiếp phải thuần phục đều không quan trọng. Sở Hưu chỉ muốn kết quả chứ không quan tâm quá trình.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đều đứng dậy đi. Bốn người lén lút giữ lại bốn thành tiền thuế mà còn lo lắng cuống cuồng như vậy, thật chẳng ra gì. Yên tâm đi, về sau các ngươi sẽ nhận được càng nhiều.”
Những lời đó cũng như Sở Hưu đang nói với chính mình. Y hao tâm tổn trí gia nhập Quan Trung Hình Đường đương nhiên không phải vì thủ hộ trật tự của Quan Trung, bảo vệ bình an cho dân chúng. Đơn giản chỉ có hai chữ cầu tài cầu quyền mà thôi.
Có thân phận quyền lực tuần sát sứ trấn giữ một phương, nếu Sở Hưu chỉ chơi mấy thủ đoạn cấp thấp như tham ô tiền thuế, vậy thật quá kém cỏi.
Lúc này Đỗ Quảng Trọng nhìn thi thể Ngũ Tư Bình trên mặt đất nói: “Đại nhân, nên xử lý chuyện Ngũ Tư Bình ra sao?
Tự ý giết đồng liêu là tối kỵ trong Quan Trung Hình Đường. Nếu không có lý do phù hợp chuyện này sẽ cực kỳ phiền phức”
Sở Hưu tùy ý khoát tay ngăn lại nói: “Lý do ư? Nguời sống thì còn phiền chứ chết rồi thì đơn giản. Bộ đầu Ngũ Tư Bình đuổi bắt hung đồ ác tặc không ngờ bị giết chết, hy sinh vì công vụ, lý do này đã đủ chưa?
Các ngươi đều là bộ đầu giang hồ lão luyện rồi, muốn giả tạo hiện trường chẳng phải đơn giản quá ư.”
Nhổ cỏ tận gốc
Chương 158 Nhổ cỏ tận gốc
Phương pháp của Sở Hưu đơn giản thô bạo đến mức Đỗ Quảng Trọng trợn tròn hai mắt
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì quả thật vậy.
Một bộ đầu giang hồ chết đi mà thôi đâu phải đại sự gì, chỉ cần không ai nói toạc ra, bên trên cũng không cho người tới tra xét.
Lãnh đạo trực tiếp của Sở Hưu chính là Ngụy Cửu Đoan, chẳng lẽ một bộ đầu giang hồ bình thường chết đi cũng phải do Ngụy Cửu Đoan đích thân điều tra? Vậy chẳng bận tối mắt tối mũi?
Chỉ cần có lý do hợp lý, chứng cứ đầy đủ, tùy tiện báo lên là được, sẽ không ai nghi ngờ.
Đỗ Quảng Trọng chần chờ nói: “Còn thủ hạ của Ngũ Tư Bình…”
“Giết hết.” Sở Hưu vung tay thản nhiên đáp.
“Cái… cái gì?” Đỗ Quảng Trọng thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Đại nhân, thủ hạ của Ngũ Tư Bình có tới mấy chục người, giết hết sao?”
Lưu Thành Lễ cùng Tần Phương trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu. Giết một mạch tới mấy chục người, Sở Hưu này rốt cuộc định làm gì? Giết sạch người trong đường khẩu tuần sát sứ hay sao?
Sở Hưu thản nhiên nói: “Đỗ bộ đầu, ngươi đã nói với ta xuất thân của Ngũ Tư Bình. Người này ban đầu là giang hồ đại đạo, hơi hướm giang hồ quá nặng khiến cho đám bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường mà hắn bồi dưỡng cũng vậy.
Các ngươi dùng quy củ Quan Trung Hình Đường ước thúc thủ hạ, hắn lại dựa vào nghĩa khí giang hồ. Mặc dù các ngươi không quen nhìn nhưng không thể không nói mức độ trung thành của thủ hạ hắn hơn xa các ngươi.
Vả lại thủ hạ Ngũ Tư Bình không ai xuất thân từ Quan Trung Hình Đường, hầu hết đều là dân dã trong giang hồ, bị thứ gọi là nghĩa khí kia làm cho choáng váng đầu óc, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngũ Tư Bình đã chết, ta không muốn vì cái chết của hắn mà gây ra phiền toái gì.”
Ba người Đỗ Quảng Trọng sắc mặt không dễ nhìn, trên thực tế cũng đúng là như vậy, mức độ trung thành của thủ hạ bọn họ chỉ tạm coi là bình thường.
Trong quá khứ bọn họ không ưa Ngũ Tư Bình vì hắn có nhiều thói xấu giang hồ nhưng quả thật thủ hạ của Ngũ Tư Bình trung thành hơn của bọn họ nhiều.
“Chuyện này giao cho ba ngươi xử lý, ta chỉ cần kết quả.” Sở Hưu phân phó.
Lưu Thành Lễ kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Sở Hưu hai mắt hơi híp lại: “Không phải các ngươi chẳng lẽ lại là ta? Chuyện gì ta cũng phải tự làm thì còn cần các ngươi làm gì?”
Ba người Lưu Thành Lễ liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm cười khổ, bọn họ biết đây là tội trạng đầu để Sở Hưu cho phép gia nhập dưới trướng.
Một khi ra tay giết người dưới trướng Ngũ Tư Bình, bọn họ sẽ có nhược điểm bị Sở Hưu nắm trong tay, không còn lý do phản bội cũng không muốn phản bội.
Cho nên ba người đành chắp tay mang thi thể Ngũ Tư Bình rời khỏi.
Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Thành quản lý hơn mười thành nhỏ xung quanh. Phạm vi cũng không quá lớn, nơi xa nhất cưỡi khoái mã cũng chỉ mất khoảng hai ba ngày.
Vả lại lần này bọn họ đã hoàn toàn thuần phục Sở Hưu, cũng phải tỏ rõ thành ý mới được. Cho nên ba người triệu tập toàn bộ bộ khoái giang hồ đang được phân bổ bên ngoài dưới tay mình. Đồng thời lấy danh nghĩ tập trung toàn bộ các bộ khoái giang hồ dưới trướng Ngũ Tư Bình trong một gian miếu hoang, lấy danh nghĩa là có nhiệm vụ cho bọn họ.
Lúc này trong miếu hoang ngày Kiến Châu Thành, hơn năm mươi bộ đầu giang hồ tập trung ở đây, ai nấy vô cùng nghi hoặc.
Từ sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên qua đời, đã lâu bọn họ không có tập trung lại như vậy, chẳng lẽ tuần sát sứ mới có việc gì?
Một võ giả trong đó nói với một người đầu trọc bên cạnh: “Tôn ca, Ngũ đại nhân gọi chúng ta tới có việc gì vậy? Chẳng lẽ sắp có đại sự gì hay sao? Ngươi luôn theo bên đại nhân chắc phải biết chứ?”
Võ giả đầu trọc xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của bản thân, nghi hoặc nói: “Lão tử cũng không biết, tuần sát sứ đại nhân mới tới kia gọi bọn họ vào phòng nghị sự, sau đó rất thần bí, chỉ lệnh cho mọi người tập trung, không biết định làm gì.
Nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng, tuần sát sứ mới này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh, dùng quan hệ mới được vào vị trí này, có cái gì mà đòi ngồi lên đầu đại nhân? Về sau trong đường khẩu tuần sát sứ này vẫn là đại nhân của chúng ta cầm đầu!”
Đám người đang bàn tán, lúc này ba người Đỗ Quảng Trọng lại đột nhiên đi vào trong miếu hoang.
Loại chuyện này không hợp với tính cách Đỗ Quảng Trọng cho nên do Lưu Thành Lễ tiến hành.
Lưu Thành Lễ đã hoạt động trong Quan Trung Hình Đường hơn hai mươi năm, thâm niên gần với Đỗ Quảng Trọng.
Nhưng không như Đỗ Quảng Trọng làm việc tương đối lạc hậu cứng nhắc, Lưu Thành Lễ dáng người mập lùn gương mặt luôn mỉm cười, nhìn qua cực kỳ vô hại bình thường cũng rất hiền lành, cho nên đám bộ đầu bộ khoái bình thường này đều không e ngại gì hắn.
Lúc này thấy Lưu Thành Lễ tới, võ giả đầu trọc thủ hạ Ngũ Tư Bình nghi hoặc nói: “Lưu đại nhân, Ngũ đại nhân đâu?”
Lưu Thành Lễ cười tủm tím nói: “Đừng có gấp, ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp Ngũ đại nhân.”
Đám thủ hạ Ngũ Tư Bình còn chưa kịp phản ứng, võ giả đầu trọc kia đã cảm thấy không đúng.
Thế nào là tiễn bọn họ đi gặp Ngũ đại nhân?
Nhưng không đợi hắn nghi ngờ phản đối gì đã thấy Lưu Thành Lễ vung tay, mặt vẫn mỉm cười quát khẽ: “Giết!”
Lời này vừa nói ra, bên ngoài miếu hoang vang lên tiếng dây cung lốp bốp, vài chục mũi tên nỏ lớn cỡ cánh tay đồng loạt bắn ra, giết chết một nửa số thủ hạ của Ngũ Tư Bình.
Một loạt tên qua đi, lại có hơn ba mươi bộ đầu giang hồ yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên xuất thủ, xông vào trong miếu hoang đổ nát, theo ba người Lưu Thành Lễ trắng trợn giết người.
Thủ hạ Ngũ Tư Bình có hơn năm mươi người, mặc dù bọn Lưu Thành Lễ là Ngoại Cương cảnh nhưng trong chốc lát cũng không thể giết hết, nếu để ai bỏ chạy sẽ là phiền toái lớn.
Cho nên bọn hắn chỉ có thể mang theo thủ hạ tâm phúc cùng ra tay, mặc dù nhân số không nhiều nhưng đều là tâm phúc đáng tin cậy thực lực cường đại.
Trước đó Lưu Thành Lễ còn âm hiểm cho người dùng Phá Thành Nỗ mai phục bắt một lượt, trực tiếp giết chết phân nửa số người của đối phương.
Loại Phá Thành Nỗ này là khí giới công thành, Quan Trung Hình Đường có không ít, chẳng qua thường dùng để truy bắt những võ giả tu luyện nhục thân. Võ giả Tiên Thiên bình thường muốn đón đỡ cũng cực kỳ tốn sức, phía dưới Tiên Thiên ngoại trừ trốn tránh, cơ hồ đã trúng là chết.
Trong lúc chém giết, những võ giả thủ hạ Ngũ Tư Bình vẫn còn ngây ngốc, bọn họ thật sự không hiểu vì sao những đồng liêu này lại đột nhiên hạ sát thủ với mình, đại nhân nhà mình đang ở đâu?
Đáng tiếc, dưới trạng thái áp đảo này bọn họ thậm chí không có thời gian để suy nghĩ, không tới nửa khắc sau đã bị tàn sát sạch sẽ.
Lắc lắc máu tươi trên thân đao, Lưu Thành Lễ chắp hai tay trước ngực bái những thi thể trên mặt đất một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chư vị, người muốn các ngươi chết không phải ta, có thành ác quỷ cũng đừng tới tìm lão Lưu ta. Vị họ Sở kia khí huyết sát ngút trời, chắc đã giết không ít người. Hắn là nhiều rận không lo ngứa, các ngươi đi tìm hắn đi.”
Tần Phương không ưa nhất là bộ dáng này của Lưu Thành Lễ, không khỏi nhíu mày nói: “Lão Lưu, ngươi làm bộ làm tịch vậy có nghĩa lý gì? Giết người thì giết người thôi, còn sợ bọn họ thành ác quỷ tới tìm ngươi thì đi tích đức hành thiện đi.”
Lưu Thành Lễ gạt hắn đi nói: “Ngươi thì biết gì? Đây là biện pháp ta nghe được khi đại sư Bồ Đề Thiền Viện khai đàn giảng đạo, nhân quả báo ứng đấy, ngươi có hiểu không? Tâm ma đấy, ngươi biết không?”
Tần Phương nhếch miệng khinh thường: “Vớ vẩn! Đám hòa thượng kia còn giết không ít người, giả vờ giả vịt như vậy thì tác dụng gì? Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đốt thi thể xử lý cho sạch sẽ đi.”
Bọn họ đều là bộ đầu giang hồ lão luyện, am hiểu nhất là thăm dò những vết tích giao chiến.
Lần này bọn họ cũng có thể giả tạo hiện trường nhưng như vậy quá tốn công tốn sức, dẫu sao bên trên cũng có vị đại nhân Sở Hưu kia gánh cho, cứ đẩy cho đám hung đồ ác tặc là được. Chỉ cần nói những võ giả này đều hy sinh vì nhiệm vụ, được bọn họ hỏa táng chôn cất, đến lúc đó cấp trên có tra xuống cũng chẳng có chứng cứ, cực kỳ đơn giản.
Sau khi xử lý xong những thi thể này, ba người trực tiếp dẫn thủ hạ về đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, tập trung tất cả mọi người lại chính thức bái kiến vị Sở Hưu đại nhân này.
Thật ra chuyện này đáng lý phải làm từ khi Sở Hưu nhận chức. Dựa theo quy củ bọn họ phải dẫn thủ hạ tới bái kiến Sở Hưu. Bằng không thân là tuần sát sứ mà lại chẳng nhận ra thủ hạ mình, vậy chẳng phải chuyện cười sao?
Chỉ là khi đó Ngũ Tư Bình đã quyết định cô lập Sở Hưu, việc này cũng bị hắn lược bỏ. Còn giờ Sở Hưu mới sơ bộ thành lập uy tín của mình tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này.
Lúc này trong diễn võ đường hậu viện đường khẩu tuần sát sứ, hơn hai trăm bộ đầu bộ khoái đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu tụ tập tại đây chờ Sở Hưu phát biểu.
Chuyện lục đục nội bộ đường khẩu tuần sát sứ, chỉ cần không phải quá ngớ ngẩn hẳn đều rõ.
Tuần sát sứ mới nhận chức nhưng lại không cho bọn họ tới bái kiến, thái độ mấy vị đại nhân chẳng quá rõ sao.
Nhưng mới qua bao lâu? Không tới nửa tháng bọn họ đã bị đại nhân nhà mình gọi tới bái kiến tuần sát sứ mới nhận chức này, thái độ này cũng đủ nói rõ hết thảy.
Thủ đoạn vị đại nhân mới tới này chắc chắn rất sắc bén, chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã khiến bốn người bọn Ngũ Tư Bình hoàn toàn thuần phục. Có điều bọn họ đều lấy làm lạ, sao còn thủ hạ của Ngũ đại nhân không tới?
Chỉ có những võ giả tham gia trận chiến vây quét thủ hạ Ngũ Tư Bình im lặng cúi đầu.
Một lúc lâu sau ba người Đỗ Quảng Trọng theo sau lưng Sở Hưu bước vào diễn võ trường, đứng trước đám người thi lễ với Sở Hưu: “Tham kiến đại nhân!”
Những bộ khoái bộ đầu đường khẩu tuần sát sứ cũng cùng thi lễ với Sở Hưu nói: “Tham kiến đại nhân!”
Nhìn mọi người bên dưới, Sở Hưu gật nhẹ đầu: “Đất Quan Tây có năm vị tuần sát sứ, sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân hy sinh vì công vụ, đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu ta đã trở thành yếu nhất trong số các đường khẩu.
Nhưng sống chết có số giàu sang nhờ trời. Đường khẩu tuần sát sứ
Kiến Châu mạnh yếu ra sao không do ta mà do các ngươi.
Trước kia các ngươi không có cơ hội đánh cược, còn giờ ta cho các ngươi cơ hội này!”
Ẩn tình
Chương 159 Ẩn tình
Những lời nói cổ động đó của Sở Hưu cũng không khiến những võ giả tại đây hưởng ứng mấy, ngoại trừ những tâm phúc thủ hạ của Đỗ Quảng Trọng còn có vẻ tương đối tích cực, các võ giả còn lại đều không mấy hào hứng.
Người của Quan Trung Hình Đường đều là kẻ từng trải chuyện đời, không dễ bị người khác kích động như vậy. Nói cách khác bọn họ đều là người thực tế.
Có năng lực thì tìm cách trèo lên trên, không có năng lực thì chỉ nhìn lợi ích trước mắt.
Trước mắt Sở Hưu chỉ vừa nhận chức, bọn họ còn chưa thấy lợi lộc gì, chỉ vài lời như vậy chưa đủ để thu phục bọn họ.
Đương nhiên Sở Hưu cũng chẳng để ý, y chỉ tiếp tục nói: “Còn một chuyện cần thông báo với mọi người. Bộ đầu Ngũ Tư Bình cùng thủ hạ khi truy nã hung đồ Ma đạo đất Quan Trung, Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phóng, bị ma đầu kia hạ độc thủ giết chết. Thủ hạ của Ngũ bộ đầu cũng bị ma đầu đó tàn sát, không ai còn sống. Bọn họ hy sinh vì nhiệm vụ, ta đã cho người an táng.
Quan Trung Hình Đường mấy năm nay tận tâm tận lực bảo hộ bình an cho đất Quan Trung. Thế nhưng mạng là của mình, sau này khi thi hành nhiệm vụ phải cẩn thận một chút.”
Lời này vừa nói ra, đám người đều biến sắc, một số kẻ thông minh có vẻ đã nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì.
Âm Sơn Lão Ma - Độc Cô Phong là cao thủ cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, quả thật có năng lực giết sạch bọn Ngũ Tư Bình.
Nhưng vấn đề là Ngũ Tư Bình kia có nhìn thế nào cũng không giống loại người chịu liều mình truy bắt hung đồ Ma đạo này, huống hồ thời gian vừa qua bọn họ cũng chưa từng nghe nói Ngũ Tư Bình dẫn người đi như vậy.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc trong đó có nguyên nhân gì cũng coi như rõ ràng.
Trong lòng mọi người đều lạnh buốt, vị đại nhân mới tới này chưa nói năng lực ra sao nhưng thủ đoạn lại thật ngoan độc.
“Đi đi, tiếp tục làm việc nào. Mọi người giải tán tiếp tục tuần tra. Địa bàn của Ngũ Tư Bình sẽ do ba vị bộ đầu Đỗ Quảng Trọng, Lưu Thành Lễ cùng Tần Phuơng phân công quản lý.”
Nghe câu này các bộ khoái bộ đầu mới lớn tiếng đáp: “Vâng thưa đại nhân!”
Lần này khí thế bọn họ cao hơn lúc trước nhiều.
Thủ hạ Ngũ Tư Bình mất đi thành ra nhiều chỗ trống, đương nhiên phải phân công cho bọn họ quản lý. Cứ như vậy quyền lực quản hạt của bọn họ sẽ lớn hơn trước một chút, lợi lộc cũng nhiều hơn, càng có động lực hơn!
Sau khi mọi người đi khỏi, Sở Hưu trực tiếp gọi ba người Đỗ Quảng Trọng vào thư phòng.
Sau khi để ba người an vị, y mới hỏi: “Có vẻ sĩ khí bộ khoái bộ đầu ở đường khẩu tuần sát sứ Kiên Châu này không cao lắm?”
Lưu Thành Lễ cười khổ đáp: “Đại nhân, đất Quan Tây chúng ta tổng cộng có sáu vị tuần sát sứ nhưng đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta lại là nhóm yếu nhất, thu nhập cũng kém cỏi nhất, đương nhiên bọn thủ hạ không có sĩ khí gì rồi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Là do tuần sát sứ tiền nhiệm?”
Lưu Thành Lễ gật đầu: “Cũng gần thế, chủ yếu do hai nguyên nhân. Một là diện tích Kiến Châu Phủ chúng ta không lớn, còn những tuần sát sứ thực lực khá mạnh thậm chí một người phân công quản lý hai châu phủ.
Một nguyên nhân khác là do tuần sát sứ tiền nhiệm Phương đại nhân cứng rắn công chính quá mức. Trong tay các huynh đệ thủ hạ ngoại trừ chút bổng lộc nhỏ nhoi thậm chí không có chút tiền dầu nước nào. Đã thế vị đại nhân này còn luôn lệnh cho các huynh đệ thủ hạ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bắt những hung đồ ác tặc không dễ chọc.
Mặc dù chức trách của Quan Trung Hình Đường ta vốn là như vậy nhưng chí ít cũng phải tự lượng sức mình chứ?
Mỗi lần xuất thủ đều tổn thất nặng nề, cuối cùng cho dù có bắt được tội phạm thì phần thưởng bên trên phát xuống cũng quá ít.
Phương đại nhân không tham lam, tất cả các khoản thưởng đều giao hết cho thủ hạ huynh đệ. Nhưng mấy thứ đó chia cho cả trăm người thì còn không đủ nhét kẽ răng.”
Giọng điệu Lưu Thành Lễ đầy ai oán, ngăn đường tài lộ như giết cha giết mẹ. Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên mặc dù là cấp trên của bọn họ nhưng cũng khiến bọn họ hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Nhìn những đường khẩu tuần sát sứ khác đều ăn thịt nhưng bọn hắn lại chẳng có cả canh mà uống, đương nhiên không thể vui nổi.
Sở Hưu ngược lại rất tán đồng với lời của Lưu Thành Lễ. Lòng người luôn bất đồng, ngươi muốn làm Thánh nhân nhưng lại không suy nghĩ về lợi ích của đám thủ hạ muốn bọn họ cùng làm Thánh nhân, đương nhiên không được lòng mọi người.
Ngày xưa Sở Cuồng Ca thống lĩnh Quan Trung Hình Đường dựa vào nhân cách mị lực bản thân, mọi chuyện đều xung phong đi đầu, có thế những người còn lại mới nguyện ý đi theo.
Còn Quan Tư Vũ thống lĩnh Quan Trung Hình Đường lại dựa vào quyền thế. Mặc dù Quan Tư Vũ thiết diện vô tư làm việc không nể mặt ai, thậm chí trả bổng lộc cho các võ giả Quan Trung Hình Đường cũng cực ít, nhưng hắn là người biến Quan Trung Hình Đường vốn chỉ có thể sinh sống trong khe hẹp thành tổ chức vũ trang được cả ba nước thừa nhận.
Hơn nữa Quan Tư Vũ cũng không tham lam quyền thế, dưới tay có tứ đại chưởng hình quan cùng đông đảo tuần sát sứ, các thủ lĩnh mật thám Tập Hình Ti. Số người được trao quyền trao chức đông đảo, cho nên đương nhiên bọn họ nguyện thuần phục Quan Tư Vũ.
Còn người tiền nhiệm của Sở Hưu, Phương Chính Nguyên cả mị lực lẫn nhân cách đều kém hơn Sở Cuồng Ca, năng lực lại kém hơn Quan Tư Vũ. Thế nhưng lại học đòi hai vị nhân kiệt đương thời này, mặc dù bản thân không thẹn nhưng lại khiến thủ hạ than vãn dậy trời.
Lúc này Tần Phương lại đột nhiên nói: “Sĩ khí đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta thấp còn một nguyên nhân khác nữa. Đó là trong khu vực những thành nhỏ xung quanh Kiến Châu, thật ra uy thế đường khẩu tuần sát sứ chúng ta cũng không cao mấy. Những thế lực võ lâm kia không coi chúng ta ra gì.
Nguyên nhân của việc này chính là do vị Phương đại nhân kia, tự hắn không muốn yên ổn cứ thích đi tìm chết, kết quả thì hay rồi, cuối cùng tự chơi chết mình.”
Đỗ Quảng Trọng cau mày: “Lão Tần, chớ nói lung tung, Phương đại nhân chết ra sao chính chưởng hình quan đại nhân tự mình phái người xuống điều tra. Mọi chuyện đều đã xác định, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Sở Hưu lúc này lại rất hứng thú, y trực tiếp nói với Tần Phương: “Nói tiếp đi, không sao, ở đây đều là người một nhà cả mà. Chẳng lẽ cái chết
của tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên còn có bí ẩn gì?”
Theo lý mà nói Quan Trung Hình Đường chính là chúa tể của cả đất Quan Trung . Mặc dù trên đất Quan Trung rồng rắn lẫn lộn, võ giả bưu hãn; nhưng ngươi có càn rỡ đến đâu vẫn trong sự quản lý của Quan Trung Hình Đường. Kết quả giờ Tần Phương lại nói đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu không có uy thế gì tại Kiến Châu Phủ, chuyện này quả thật rất hiếm thấy.
Hơn nữa cái chết của tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên cũng có hiềm nghi. Hắn xuất thủ đuổi bắt hung đồ Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, không ngờ bị đối phương giết ngược lại.
Thế nhưng chuyện này chắc chắn không phải như Sở Hưu giết Ngũ Tư Bình rồi lén lút bố trí hiện trường cái chết hợp lý. Phương Chính Nguyên xuất thủ trong một thành nhỏ, ngay trước mặt hơn trăm võ giả bị đối phương giết chết, không có gì để nghi ngờ. Nhưng giờ nghe Tần Phương nói vậy, chẳng lẽ còn ẩn tình gì?
Tần Phương ho khan một tiếng nói: “Sở đại nhân, ta đã gia nhập dưới trướng vào ngài rồi, những chuyện này có giấu ngài cũng chẳng nghĩa lý gì.
Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên bị giết chết ngay trước mặt mọi người. Người ngoài nhìn vào đương nhiên không có gì lạ, nhưng chúng ta dẫu sao cũng từng theo Phương Chính Nguyên đã bao năm, cũng hiểu khá rõ về thực lực của hắn.
Thực lực Phương đại nhân trong võ giả cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tuyệt đối có thể xếp trong nhóm đầu, còn tên Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng kia nói không dễ nghe thì chỉ là hạng nhãi nhép nhát gan mà thôi. Ngày thường hắn cũng chỉ dám giết tới giết lui đám khách thương nhỏ lẻ trên đất Quan Trung, đội buôn lớn một chút hắn cũng chẳng dám động vào.
Hắn thành danh được chẳng qua nhờ bảo binh ngũ chuyển Huyết Không Kiếm trên tay hắn có công hiệu chuyển hóa khí huyết, thậm chí nếu huyết khí đầy đủ có thể khiến Huyết Không Kiếm thăng cấp thành bảo binh lục chuyển.
Trận chiến đó chúng ta cũng tận mắt chứng kiến, ban đầu Phương đại nhân chỉ dùng vài chiêu đã áp đảo đối phương, nhưng sau đó thực lực của hắn lại đột nhiên suy giảm tới cực hạn, thậm chí còn không bằng Tiên Thiên, cuối cùng bị Hàn Nhượng xuất kiếm chém chết.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu đã như vậy chẳng trách các ngươi nghi ngờ. Trên giang hồ có đủ các thứ kỳ quái, không khéo Hàn Nhương này dùng thủ đoạn gì đánh lén Phương Chính Nguyên nên mới giết chết được hắn?”
Tần Phương lắc đầu: “Chuyện này từ đầu đã đầy những điểm đáng ngờ. Tên Hàn Nhượng kia vốn nhát như chuột, trước khi Phương đại nhân đuổi bắt hắn, hắn vừa vặn cướp bóc một đội khách buôn bên trong phạm vi Kiến Châu Phủ. Dựa theo tính cách của hắn sau khi gây án chắc chắn sẽ bỏ trốn mất dạng, nhưng lần này hắn lại chủ động thò đầu ra trước mặt chúng ta.
Hơn nữa khi Hàn Nhượng kia xuất hiện, chúng ta lại vừa dự tiệc ở Giang gia, lúc về đang không vui. Tên Hàn Nhượng kia có vẻ đã sớm nhận được tin, cố ý xuất hiện trước mặt chúng ta, thu hút Phương đại nhân ra tay với mình, cuối cùng giết chết hắn. Điểm đáng ngờ ngay tại chỗ này.”
“Đợi đã, lai lịch Giang gia ra sao? Sao lại dính líu tới Phương Chính Nguyên?” Sở Hưu nhíu mày hỏi lại.
Tần Phương đáp: “Giang gia chính là một trong những thế lực lớn tại Kiến Châu Phủ, lịch sử lâu đời, thậm chí ngang với thời điểm thành lập Quan Trung Hình Đường.
Đại nhân ngài cũng biết rồi đấy, đất Quan Trung chính là trung tâm buôn bán của ba nước, số đội buôn qua lại tại đây. Nhưng trong đó có một số hàng hoá bị nghiêm lệnh ngăn cấm, đề phòng nó bị tuồn vào quốc gia đối phương.
Mặc dù Hình Đường đã ra lệnh cấm nghiêm ngặt nhưng cũng có những kẻ ngựa quen đường cũ, trong đó nghiêm trọng nhất chính là những thế lực võ lâm bản địa của Quan Trung. Tỉ như mua được một số hàng cấm ở Bắc Yên sau đó lại bán ra ở Đông Tề hoặc Tây Sở. Nói đơn giản hơn chính là buôn lậu.
Hành vi này một khi Quan Trung Hình Đường phát giác chắc chắn sẽ kiểm tra nghiêm ngặt. Lúc trước Phương đại nhân nghi ngờ Giang gia này âm thầm buôn lậu một số hàng hóa vi phạm lệnh cấm, cho nên chất vấn Giang gia. Kết quả Giang gia luôn miệng phản bác không chịu thừa nhận, chúng ta cũng không tra ra điều gì.
Đến lúc Phương đại nhân tới Giang gia lần thứ hai, người của Giang gia định hối lộ nhưng lại bị hắn cự tuyệt. Đồng thời Phương đại nhân
trở mặt với Giang gia, nói sẽ dẫn về Hình Đường thẩm tra các loại, khiến mọi người tan rã không mấy vui vẻ.
Chuyện sau đó Sở đại nhân cũng biết rồi đó. Phương đại nhân bị giết, chuyện điều tra Giang gia buôn lậu cũng không giải quyết được. Đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu ta cũng do chuyện này mà uy thế trên Kiến Châu Phủ giảm sút, khiến người khác đều nghĩ rằng đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu chúng ta chỉ là thùng rỗng kêu to.”
Phiền toái mà người tiền nhiệm lưu lại
Chương 160 Phiền toái mà người tiền nhiệm lưu lại
Tần Phương nói hết mọi chuyện ra lại khiến Sở Hưu càng cảm thấy không đúng, mọi chuyện quả thật trùng hợp quá mức.
Bên này Phương Chính Nguyên vừa tới nói sẽ điều tra Giang gia, quay đi quay lại đã bị người ta giết chết. Nếu nói trong đó nếu không có ẩn tình gì, có đánh chết Sở Hưu cũng không tin.
Chuyện Sở Hưu tùy ý nhận ra như vậy, những thực lực võ lâm khác tại Kiến Châu Phủ hẳn cũng nhận ra, cho nên bọn họ mới càng cảm thấy đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu này chẳng qua chỉ có vậy, thùng rỗng kêu to. Chẳng những không tra ra điều gì mà đường đường tuần sát sứ cũng mất mạng tại đây.
Sở Hưu cau mày nói: “Trong chuyện này nhiều điểm đáng ngờ như vậy sao cấp trên không phái người xuống điều tra?”
Tần Phương cười khổ nói: “Đương nhiên có phái người tra xét chứ, đáng tiếc không phải Ngụy Cửu Đoan đại nhân tự mình xuất thủ mà chỉ phái một bộ đầu giang hồ của phân bộ Hình Đường Quan Tây tới điều tra. Hắn cũng chẳng tới tra xét ở Giang gia mà chỉ kiểm tra thương thế trên người Phương đại nhân, cũng không tìm ra điểm nào lạ thường. Trên thực tế mặc dù chúng ta nhận ra có điểm không đúng nhưng cũng không tra ra có gì lạ thường.”
Sở Hưu gõ gõ lên bàn hỏi lại “Giang gia có hiềm nghi lớn như vậy nhưng lại không tra Giang gia, thế là thế nào? Chẳng lẽ bộ đầu giang hồ bên trên phái xuống còn chẳng bằng các người?”
Tần Phương ho khan một tiếng nói: “Ngày trước khi tới đại thọ chưởng hình quan đại nhân, Giang gia đã từng dâng lên một bộ ngọc Phật do thanh Tâm Noãn Ngọc đặc sản bản địa chế tác thành, trân quý dị thường. Nó có thể khiến võ giả nhanh chóng ngưng thần tĩnh khí trong lúc bế quan. Chưởng hình quan đại nhân cực kỳ ưa thích cho nên có ý căn dặn, trước khi có chứng cứ tuyệt đối đừng tới tra khảo Giang gia, tránh khiến dư luận xôn xao huyên náo.”
Ánh mắt Sở Hưu lộ ra sắc lạ, đây rõ là hối lộ trắng trợn. Y cũng hiểu rõ thêm đôi chút về tính cách vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Tính cách chưởng hình quan đại nhân vẫn luôn như vậy à?”
Đỗ Quảng Trọng lúc này mới thở dài một tiếng nói: “Đương nhiên là không, trước kia khi Sở Cuồng Ca đại nhân còn tại vị, chưởng hình quan
đại nhân đâu có như vậy. Về sau Quan Tư Vũ đại nhân trở thành đường chủ, kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, chưởng hình quan đại nhân cũng chẳng dám như vậy.
Chỉ có điều mấy năm gần đây chưởng hình quan đại nhân tuổi tác đã cao, đã sắp tới lúc về hưu cũng phải tìm đường lui cho mình, cho nên mới… mới hay vơ vét của cải như vậy.
Lúc Phương Chính Nguyên đại nhân đảm nhiệm tuần sát sứ làm việc quá mức cứng nhắc. Bình thường không quà cáp biếu xén gì cho chưởng hình quan đại nhân thì thôi, ngay tiệc đại thọ cũng chỉ tặng mấy thứ tranh chữ không đáng tiền, bị chưởng hình quan đại nhân ngứa mắt đã lâu.
Thương Châu Phủ kế bên Kiến Châu Phủ chúng ta do tuần sát sứ Vệ Hàn Sơn quản lý. Người ta biết cách nịnh bợ chưởng hình quan đại nhân cho nên Vệ Hàn Sơn không chỉ quản lý Thông Châu Phủ mà còn quản lý cả Thần Châu Phủ, tương đương với tuần sát sứ cả hai châu phủ này.
Vả lại lần này đại nhân ngài được cấp trên phái xuống đảm nhiệm tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, nếu không ta còn nghe nói Vệ Hàn Sơn đang thu thập bảo vật định thuyết phục chưởng hình quan đại nhân để hắn kiêm nhiệm luôn sự vụ tại Kiến Châu Phủ.”
Sở Hưu suy nghĩ, y cũng có chút ấn tượng về Vệ Hàn Sơn kia, cực kỳ kiêu ngạo, hiển nhiên không để vị tuần sát sứ mới là y trong mắt, thái độ cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng giờ nhìn lại, chắc cũng có nguyên nhân do mình cản đường của hắn.
“Chưởng hình quan đại nhân làm vậy chẳng lẽ bên tổng đường cũng mặc kệ?”
Đỗ Quảng Trọng cắn răng nói: “Sở đại nhân, những lời này thật ra đều phạm vào kỵ húy, có điều giờ nói ra cũng chẳng quan trọng.
Thời gian trước khi Quan Tư Vũ đại nhân vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường, lúc đó toàn bộ Quan Trung Hình Đường kỷ luật nghiêm minh, quy củ sâm nghiêm, trên dưới không ai dám phạm sai lầm.
Nhưng mấy năm gần đây Quan Trung Hình Đường mặc dù càng ngày càng cường thịnh nhưng Quan Tư Vũ đại nhân lại có vẻ lười biếng đi, trên làm gì dưới làm theo, ngay bên tổng đường còn thế chứ nói chi cấp dưới.
Tất cả đều là vì người phụ nữ kia! Sau khi Quan Tư Vũ đại nhân cưới cô ta làm vợ, làm việc càng ngày càng khiến người ta khó hiểu. Hồng nhan họa thủy, Quan đại nhân đã không còn là Quan đại nhân ngày trước nữa rồi!”
Trong ngữ khí của Đỗ Quảng Trọng mang theo chút vẻ ai oán.
Hắn là người có thâm niên tại Quan Trung Hình Đường, trải qua thời gian Sở Cuồng Ca cùng Quan Trung Hình Đường quật khởi, cũng cực kỳ hoài niệm thời gian đó.
Kết quả là giờ Quan Trung Hình Đường đã hoàn toàn thay đổi biến thành chính hắn cũng không còn nhận ra. Thậm chí bản thân hắn cũng đã thay đổi, vốn không dám tham ô dù chỉ một chút, cuối cùng lại bị Ngũ Tư Bình mê hoặc thông đồng làm bậy với hắn, giữ lại tiền thuế thu.
Lưu Thành Lễ bên cạnh quát khẽ: “Lão Đỗ! Ngươi điên rồi à? Lời này mà cũng dám nói! Mấy câu đấy nếu ngươi nói ra bên ngoài, không riêng gì ngươi cả chúng ta cũng bị liên lụy!”
Đỗ Quảng Trọng thản nhiên đáp: “Mấy lời này muốn nói đã lâu rồi, có điều ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên không nói ở ngoài rồi.”
Sở Hưu khoát tay áo nói: “Không cần để ý, ở đây đều là người một nhà, đương nhiên sẽ không nói lung tung ra ngoài.”
Miệng thì nói vậy nhưng Sở Hưu lại không nhịn được nhớ tới vị phu nhân Mai Khinh Liên của Quan Tư Vũ, người phụ nữ mị hoặc mê người tới cực hạn đó.
Có điều Sở Hưu cũng đã gặp Quan Tư Vũ, hành sự quả quyết, suy nghĩ thấu đáo, cử chỉ lời nói đều có khí độ. Vị tổng đường chủ Quan Trung Hình Đường này đâu phải loại ngu ngốc bừa bãi bị phụ nữ mê hoặc?
Tạm thời Sở Hưu cũng không hứng thú gì với bí ẩn trên người các vị đại nhân đó. Y nói với ba người: “Ngày mai cùng ta tới Giang gia.”
Đỗ Quảng Trọng kinh ngạc: “Sở đại nhân ngài muốn điều tra chuyện trước kia?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta đâu có quan hệ gì với Phương Chính Nguyên kia, điều tra chuyện đó làm gì?
Huống hồ chuyện này chưởng hình quan đại nhân cũng đã khép lại, cho dù ta có tìm được chứng cứ tới lật lại bản án cũng chẳng khác nào tát thẳng vào mặt chưởng hình quan đại nhân.
Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông. Đường khẩu tuần sát
sứ Kiến Châu đã chịu thiệt từ chỗ Giang gia, đương nhiên cũng phải đòi lại từ chỗ đó. Vả lại đường khẩu tuần sát sứ chúng ta cũng cần một đường thu nhập khác.
Tham ô chút tiền thuế kia đã chẳng được bao nhiêu lại còn thành nhược điểm, dễ bị người ta nắm lấy. Không đáng!”
Ba người Đỗ Quảng Trọng liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Trước mắt bọn họ đã thần phục Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu nói thế nào bọn họ làm như vậy, ngoại trừ chịu chết.
Nếu Sở Hưu thật sự để bọn họ đi chịu chết, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc xông lên.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu dẫn theo ba người Đỗ Quảng Trọng cùng một số tiểu bộ khoái tới Giang gia.
Nơi ở của Giang gia là một tòa thành nhỏ gọi là Tề Thành, tòa thành nhỏ này trước kia chỉ là một sơn trang cỡ lớn thuộc về Tề gia. Sau này Tề gia bị tiêu diệt, có không ít người ngoài tới ở trong sơn trang này cuối cùng phát triển thành một tòa thành nhỏ.
Thực lực của Giang gia trên Kiến Châu Phủ cũng coi như đỉnh cao. Lão tổ Giang gia có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng do tuổi tác đã lớn, sớm đã buông bỏ mọi sự vụ trong gia tộc, cả ngày bế quan tu dưỡng. Vị trí gia chủ Giang gia đã được chuyển giao, sự vụ trong gia tộc đều giao cho đời sau xử lý.
Sau khi tới Tề Thành, Lưu Thành Lễ giới thiệu: “Đại nhân, Giang gia có nội tình rất mạnh tại Kiến Châu Phủ, đặc biệt là tại Tề Thành này Giang gia đã phát triển mấy đời. Thậm chí có người gọi đây là Giang Bán Thành, ngụ ý phân nửa chuyện làm ăn buôn bán tại Tề Thành thuộc về Giang gia.”
“Đường khẩu tuần sát sứ ta có người tại Tề Thành không?” Sở Hưu hỏi.
Lưu Thành Lễ hơi lúng túng nói: “Có thì cũng có nhưng chỉ là bộ đầu cảnh giới Tiên Thiên cùng mấy bộ khoái bình thường mà thôi. Lúc thường cũng chỉ phụ trách bắt những kẻ trộm cắp móc túi vặt vãnh, không giải quyết được chuyện lớn gì.”
Bộ đầu giang hồ phụ trách Tề Thành vừa vặn là thủ hạ của Lưu Thành Lễ, cho nên hắn mới có vẻ hơi xấu hổ.
Sở Hưu không để ý, nói thẳng: “Tới Giang gia thôi.”
Lúc này trong Giang gia, gia chủ Giang gia Giang Tây Thần đang ngồi trên ghế chủ nghe hạ nhân báo cáo vậy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Rõ ràng hắn cũng không ngờ vị tuần sát sứ tân nhiệm này lại đến Giang gia vào lúc này.
Một lão già bên dưới sắc mặt hơi đổi nói: “Gia chủ, vị tuần sát sứ tân nhiệm này không phải tới điều tra chuyện tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên đấy chứ?
Lúc đó ta đã khuyên gia chủ ngài rồi mà, Giang gia chúng ta làm việc cẩn thận như vậy, không hề có chứng cứ nào. Phương Chính Nguyên muốn tra thì cứ để hắn tra, vả lại chúng ta vẫn luôn hiếu kính chưởng hình quan đại nhân cơ mà. Lúc đó cứ để chưởng hình quan đại nhân tạo áp lực với hắn là được.
Thế nhưng ngài lại không chịu nghe, nhất quyết ám toán Phương Chính Nguyên kia, cấu kết với Huyết Không Kiếm - Hàn Nhượng giết chết hắn. Lần này thì hay rồi, để lại nhược điểm. Chuyện giết một tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường như vậy nếu bị người ta phát hiện là tội lớn diệt môn đấy!”
Giang Tây Thần chán ghét nhìn trưởng lão này, Giang gia bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ có mấy lão này luôn tham lam quyền thế, luôn mồm lải nhải ở đây.
Những trưởng lão trước mắt bối phận đều ngang với lão tổ Giang gia bọn họ. Kết quả lão tổ cũng đã bế quan bất kể sự vụ trong gia tộc mà mấy lão già này vẫn ở lại làm vướng chân vướng tay.
Giang Tây Thần còn chưa nói gì, một võ giả Giang gia hơn bốn mươi tuổi đã đứng lên hừ lạnh nói: “Tra thì cứ tra! Chuyện lúc trước ngay phân bộ Quan Trung Hình Đường đã khép án, chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hàn Nhượng cũng đã triệt để rời khỏi Quan Trung, thi thể tên Phương Chính Nguyên kia cũng đã hỏa táng, tên tuần sát sứ mới tới kia còn đòi tra ra cái gì?
Huống hồ lần trước đại thọ Ngụy đại nhân Giang gia chúng ta đã lấy chế tác tấm Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật. Tên Sở Hưu mới tới muốn động tới Giang gia chúng ta cũng chẳng dễ gì đâu!
Ngược lại đám người các ngươi cứ hoảng sợ tự loạn lên như thế mới càng khiến Giang gia ta thêm phiền thức!”
Người này chính là Giang Diệu em trai cùng cha khác mẹ của Giang Tây Thần, từ nhỏ đã đứng về phía hắn. Lúc này thấy bộ dáng đắn đo do dự của đám trưởng lão, hắn cũng tức tối không thôi.
Trưởng lão kia quát lớn: “Thằng nhãi kia! Dám nói chuyện với lão phu
như vậy, còn ra thể thống gì không?”
Giang Tây Thần khoát tay áo nói: “Thôi, đừng ồn ào nữa, còn chưa thấy người tới mà các ngươi đã loạn cả lên rồi? Mời tuần sát sứ tân nhiệm tới đây, Giang gia ta dựng nghiệp tại Kiến Châu Phủ này đã gần ba trăm năm, căn cơ đều ở đây, sợ cái nỗi gì? Cùng lắm thì binh tới tướng đỡ, lũ tới đất ngăn thôi!”
Há miệng sư tử