-
Chương 146-150
Chương 146 Sở Nguyên Thăng
Âm Tương Tử bị Sở Hưu xuất đao chém chết, đám võ giả Nội Cương cảnh còn lại muốn bỏ trốn cũng chẳng thoát nổi.
Sau khi giết sạch đám người Sở Nguyên Thăng mới đi tới vừa làm đại lễ với Sở Hưu, và cảm kích nói: “Đa tạ huynh đài đã ra tay cứu giúp, nếu không có huynh đài xuất thủ, sợ rằng ta chẳng về nổi Quan Trung nữa rồi.”
Trước đó khi nghe Sở Hưu nói Sở Nguyên Thăng cũng biết người trước mắt không thiếu ân tình của Sở gia hắn, chỉ đơn giản là kính nể phụ thân hắn nên mới ra tay, cho nên trước mắt là hắn thiếu ân tình của người này.
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Sở đại hiệp không cần đa lễ như vậy. Trên đời này tại hạ kính nể nhất chính là người như lệnh tôn, có thể kiên trì theo suy nghĩ trong lòng, cho dù đối mặt ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới. Nếu giang hồ có nhiều nhân kiệt như Sở cự hiệp hơn, có lẽ đã chẳng hỗn loạn như bây giờ.
Cả Sở đại hiệp ngươi thật ra cũng khiến tại hạ tương đối kính nể. Sở đại hiệp kế thừa y bát lệnh tôn, hành nghiệp trượng nghĩa, ban ân cho giang hồ, không nghĩ tới lợi ích bản thân. Điểm này tại hạ cũng cực kỳ bái phục.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Sở Nguyên Thăng cũng âm thầm vui mừng. Trên giang hồ rất nhiều người ca tụng phụ thân hắn, thậm chí ai thấy mặt hắn cũng phải khen phụ thân vài lời, cho nên Sở Nguyên Thăng đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng số người gặp mặt đã khen ngợi hắn lại chẳng nhiều, cho dù có đại đa số cũng là hạng nịnh bợ.
Sở Nguyên Thăng là người tương đối bình thường, thiếu quyết đoán, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngốc, vẫn có thể nhận ra ai nịnh bợ mình.
Người trước mắt thực lực cực mạnh, nổi bật trong cùng cấp bậc, vừa rồi còn cứu hắn. Người như vậy nịnh bợ hắn thì được lợi gì?
Thật ra nửa câu đầu của Sở Hưu cũng là thật, y thật sự rất bái phục Sở Cuồng Ca.
Y không bái phục hành động hành nghiệp trượng nghĩa của Sở Cuồng Ca mà bái phục khí độ trong lòng hắn. Chỉ cần là việc Sở Cuồng Ca hắn muốn làm, bất luận con đường phía trước khó khăn gian nan hiểm trở
cỡ nào, hắn vẫn giữ được khí thế mặc ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới. Người như vậy có thể xưng là nhân kiệt.
Có điều mặc dù Sở Hưu bái phục người này nhưng y sẽ không làm như vậy. Bởi vì loại người này thường không sống được tới cuối cùng.
Đối mặt với ngàn vạn người, Sở Hưu cũng có dũng khí xuất thủ, có điều khi đó hoặc y có lực lượng đối phó với ngàn vạn người, hoặc Sở Hưu sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn giết ngàn vạn người này tới còn trăm vạn người hoặc mười vạn người rồi mới xuất thủ.
Nói đơn giản hơn, chuyện không nắm chắc, Sở Hưu sẽ không lỗ mãng ra tay làm.
Sở Nguyên Thăng chắp tay với Sở Hưu nói: “Bất luận ra sao, lần này tại hạ gặp đại nạn không chết vẫn là nhờ huynh đài cứu giúp. Chẳng hay danh tính xuất thân của huynh đài ra sao?”
Sở Hưu chắp tay đáp lễ: “Không có gì, tại hạ Sở Hưu. Về phần xuất thân à, ta không nói thì hơn. Sở đại hiệp là người tốt, ta lại chẳng phải hạng tốt lành gì, thật sự khó lòng mở miệng nói xuất thân.”
Sở Nguyên Thăng cười nhẹ: “Ngươi cũng họ Sở à, quả nhiên là duyên phận.
Nhưng xuất thân thì có chi đâu mà không thể nói? Chẳng lẽ Sở huynh xuất thủ Ma đạo?
Không sao đâu, mặc dù đại bộ phận người muốn giết ta hiện giờ đều là kẻ trong Ma đạo nhưng thật ra ta cũng không có thành kiến gì với người trong Ma đạo.
Ngày trước phụ thân ta đã từng nói, người trong thế gian này không thể chỉ phân chia đơn giản bằng Chính - Ma được.
Trong Chính đạo cũng có không ít hạng ngụy quân tử dã tâm bừng bừng, mà trong Ma đạo cũng có không ít người bị ép bất đắc dĩ phải nhập Ma cùng những người hào sảng khoái ý giang hồ.”
Sở Hưu thở dài một hơi nói: “Người trong giang hồ thân không theo ý, tại hạ xuất thân tiểu gia tộc, do gia tộc gặp biến cố buộc phải lưu lạc giang hồ, bất đắc dĩ gia nhập Thanh Long Hội làm sát thủ. Hai tay này đã dính đầy máu tươi người vô tội, đương nhiên không phải là người tốt rồi.”
Sở Nguyên Thăng nghi ngờ nói: “Sở Hưu? Sao cái tên này có vẻ quen quen?”
Ban đầu nghe tên Sở Hưu, Sở Nguyên Thăng còn không có cảm giác gì. Tới sau nghe Sở Hưu nói mình từng làm sát thủ tại Thanh Long Hội, Sở Nguyên Thăng mới cảm thấy quen tai.
Sở Hưu cười nói: “Sở đại hiệp chắc từng thấy tên ta trên Long Hổ Bảng rồi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy Sở Nguyên Thăng mới bừng tỉnh hiểu ra: “Hạng mười tám Long Hổ Bảng Sở Hưu! Chẳng trách thực lực Sở huynh mạnh đến vậy, hóa ra là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng.”
Sở Nguyên Thăng cũng từng lên Long Hổ Bảng, có điều với tuổi tác hiện giờ của hắn đã sớm hạ bảng cho nên cũng không mấy để tâm tới chuyện Long Hổ Bảng.
Đặc biệt là Sở Hưu còn thành danh tại đất Bắc Yên cho nên chỉ có người giang hồ Bắc Yên quen với tên y. Sở Nguyên Thăng cũng do thỉnh thoảng nghe người khác nói chuyện phiếm về xếp hạng tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng nên mới có đôi chút ấn tượng.
Sau đó Sở Nguyên Thăng vỗ vỗ bả vai Sở Hưu nói: “Sở huynh đệ không cần chú ý, làm sát thủ ở Thanh Long Hội có gì mà không nói được. Trên giang hồ đủ loại ân ân oán oán, ai mà nói rõ rược? Phật gia chẳng phải còn có câu buông hạ đồ đao lập địa thành Phật à?
Đúng rồi, Sở huynh đệ, sao lần này ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngươi xuất thân Bắc Yên, nên trực thuộc phân đà bên Bắc Yên chứ, sao lại chạy tới đây?”
Sở Nguyên Thăng thật sự không để ý tới thân phận Sở Hưu. Điều này bắt nguồn từ những quan điểm phụ thân truyền cho hắn, chuyện thiện ác chính ma trước nay không phải căn cứ theo xuất thân.
Sở Nguyên Thăng không lý giải sâu sắc được như phụ thân, hắn chỉ biết người trước mắt là ân nhân cứu mạng mình, hơn nữa còn rất kính nể phụ thân mình, Sở Nguyên Thăng đương nhiên thấy muốn thân cận hơn.
Dù sao ngay cả Sở Cuồng Ca cũng có hảo hữu xuất thân Ma đạo, cho nên hắn đã chuẩn bị tinh thần Sở Hưu này chính là hung đồ ma đạo, kết quả lại chỉ là sát thủ ở Thanh Long Hội mà thôi. Chuyện này không tính là gì.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải, ta đã phản bội Thanh Long Hội.
Ta xuất thân phân đà Thiên Tội, đà chủ phân đà này tư tâm quá nặng, muốn lợi dụng ta làm tốt thí để hắn đi đoạt bảo. Ta bị ép chỉ có thể phản bội Thanh Long Hội.
Hơn nữa do bảo vật đó, mấy thế lực Bắc Yên còn phái người truy sát ta, khiến ta không sống được ở đất Bắc Yên buộc phải tới nơi khác kiếm ăn.
Đất Quan Trung nằm chính giữa ba nước lớn, võ đạo phồn hoa, lại có Quan Trung Hình Đường tọa trấn, trật tự rõ ràng, còn không có uy áp của các đại phái kia, lần này ta định tới Quan Trung xông xáo một phen.”
Sở Nguyên Thăng nghe xong lời này hai mắt bừng sáng, hắn còn đang nghĩ không biết nên làm sao để trả ân tình cho Sở Hưu, giờ lại đột nhiên có cơ hội.
Sở Nguyên Thăng nói thẳng: “Sở huynh đệ, nếu ngươi đã phản bội Thanh Long Hội, vậy đừng về nữa, vừa hay ở lại Quan Trung đi.
Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ở nơi khác thì khó nói nhưng đất Quan Trung này ta có thể an bài được. Nếu ngươi không chê ta có thể tiến cử ngươi vào Quan Trung Hình Đường.”
Đôi mắt Sở Hưu nhíu lạu, Sở Nguyên Thăng này còn rộng lượng hơn y tưởng. Bản thân mình còn vài lời chưa kịp nói đối phương đã trực tiếp nói hết ra giúp y. Không thể không nói ở một số phương diện Sở Nguyên Thăng quả thật không tệ.
Có điều ngoài mặt Sở Hưu vẫn ra vẻ đắn đo: “Nhưng thân phận ta rất mẫn cảm, gia nhập Quan Trung Hình Đường có ổn không?”
Sở Nguyên Thăng xua tay nói: “Quan Trung Hình Đường không nhìn xuất thân lai lịch, một sát thủ xuất thân Thanh Long Hội đã là gì?
Hay là như vậy đi, Sở huynh đệ ngươi cũng họ Sở, vậy đừng gọi Sở đại hiệp luôn miệng như vậy nữa. Ngươi cứ trực tiếp gọi ta đại ca là được, với người ngoài ta sẽ nói ngươi là đường đệ bà con xa của ta.
Đường đệ của Sở Nguyên Thăng ta muốn gia nhập Quan Trung Hình Đường, đừng nói ngươi xuất thân Thanh Long Hội, cho dù ngươi xuất thân Côn Luân Ma Giáo cũng không thành vấn đề!”
Nghe xong lời này, Sở Hưu trực tiếp chắp tay với Sở Nguyên Thăng nói: “Vậy xin đa tạ đại ca!”
Sở Nguyên Thăng khoát tay áo nói: “Huynh đệ không cần khách khí như vậy, hôm nay ngươi đã cứu ta, tiến cử ngươi vào Quan Trung Hình Đường chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Đối với Sở Nguyên Thăng đây quả thật là chuyện nhỏ, vì hắn biết toàn bộ Quan Trung Hình Đường bao gồm cả đường chủ Quan Trung Hình Đường Quan Tư Vũ, tất cả đều nợ phụ thân hắn. Ân tình này bọn họ phải trả, mà trả phải cả đời!
Chuyện tiến cử nhân tài vào Quan Trung Hình Đường, Sở Nguyên Thăng đã làm không ít lần. Có điều những người hắn tiến cử trước đây đều chỉ là những bộ đầu giang hồ bình thường. Chỉ cần nịnh bợ vài lời trước mặt hắn, nói vài lời hay lại có chút bảnh lãnh, Sở Nguyên Thăng cũng không để ý thuận nước dẩy thuyền.
Nhưng giờ Sở Hưu là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không chỉ muốn tiến cử Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường còn muốn an bài một chỗ tốt cho Sở Hưu.
Sở Hưu nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Nếu đã vậy chúng ta mau về Quan Trung thôi, nơi này chính là ranh giới giữa Quan Trung và Đông Tề, mặc dù rất gần Quan Trung nhưng vẫn khá nguy hiểm.”
Sở Nguyên Thăng nhìn thi thể hai hộ vệ trên mặt đất, đôi mắt không khỏi lộ vẻ ảm đạm, nói với Sở Hưu: “Huynh đệ, mang thi thể họ về cùng đi.
Hai người bọn họ lớn lên từ nhỏ với ta, mặc dù là hộ vệ nhưng thực tế lại như huynh đệ ruột thịt, kết quả lại vì bảo hộ ta mà chết yểu nơi này.”
Sở Hưu làm bộ an ủi: “Đại ca xin hãy nén bi thương, người chết đâu thể phục sinh.”
Sở Nguyên Thăng gật nhẹ đầu, hắn cũng biết giờ nguy cơ còn chưa giải trừ, không phải lúc bi thương, cho nên lập tức cùng Sở Hưu mang thi thể về Quan Trung.
Phong cảnh đất Quan Trung khác với Bắc Yên hay Đông Tề. Quan Trung không có thành lớn, ngược lại khắp nơi đều là các thành trì nhỏ, phải mấy thành nhỏ hay thậm chí hơn mười mới có thể tạo thành một châu phủ lớn.
Chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, ngày trước đất Quan Trung nằm trong kẽ hở của ba nước. Mặc dù diện tích rất lớn nhưng bốn bề đều là chiến tranh, không xây nổi thành quách lớn một chút. Thậm chí có cảnh bên này vừa xây xong bên kia đã đánh, thành trì lại bị hủy diệt.
Giờ toàn bộ đất Quan Trung được chia làm bốn khu vực, theo thứ tự là Quan Đông, Quan Nam, Quan Tây, Quan Bắc.
Quan Trung Thành ở chính giữa mới là thành trì lớn nhất đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường cũng tọa lạc tại đây.
Quan Trung Hình Đường
Chương 147 Quan Trung Hình Đường
Quan Trung Thành nằm chính giữa đất Quan Trung. Tường thành đen nhánh, có thể nói là thành trì kỳ dị nhất thiên hạ. Nó là một tòa thành sắt.
Ngày trước trên đất Quan Trung chiến hỏa liên miên, giới võ lâm Quan Trung tự xây dựng Quan Trung Hình Đường, thiết lập trật tự. Cho nên lúc đầu bọn họ định xây dựng một tòa thành không thể sụp đổ trước mặt quân đội cả ba nước, dùng sắt đen bao bọc quanh tường thành, khiến bức tường vô cùng kiên cố. Cho dù tông sư võ đạo có thể ngăn sông phá núi tự tay xuất thủ cũng không đánh nát được tòa thành sắt thép này.
Toàn bộ Quan Trung Hình Đường dùng trăm năm mới xây dựng được Quan Trung Thành như vậy, quy mô của nó hoàn toàn sánh được với đô thành đại quốc như Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở.
Vừa bước vào Quan Trung Thành, Sở Hưu đã cảm thấy võ giả của đất Quan Trung rất khác biệt.
Võ giả nơi này luôn khiến người ta có cảm giác tự tin, cho dù võ giả tầng chót cũng tràn ngập đấu chí cùng tinh thần phấn chấn.
Khi tại Bắc Yên, phần lớn võ giả tầng chót chỉ có thể coi như người giang hồ bình thường, có lúc vì tiền bạc hay vì tài nguyên tu luyện hay quyền quý mà chém giết lẫn nhau. Giữa các võ giả luôn mang theo ác ý cùng âm mưu.
Nhưng đất Quan Trung do lịch sử nơi này không có những đại phái truyền thừa ngàn năm thâm căn cố đế, thậm chí những đại môn phái đại thế gia tại Quan Trung mấy trăm năm trước cũng chỉ xuất thân võ giả tầng chót giang hồ, lại thêm Quan Trung Hình Đường giữ gìn trật tự, khiến các võ giả tầng chót cũng không bị áp bách quá nặng.
Hơn nữa đất Quan Trung là trung tâm mậu dịch của ba nước, cực kỳ phồn hoa, cũng có rất nhiều cơ hội. Nói đơn giản hơn trên đất Quan Trung này chỉ cần ngươi có năng lực, vậy không cần lo bị mai một.
Do di ngôn của Sở Cuồng Ca nên Sở Nguyên Thăng không ở trong Quan Trung Hình Đường mà ở lại trong một đại trạch tại Quan Trung Thành.
Mặc dù Sở Nguyên Thăng luôn bắt chước cách làm của phụ thân nhưng không phải hắn không có chút suy nghĩ riêng của mình.
Tỉ như Sở Cuồng Ca ngày trước cực kỳ tiết kiệm, chỉ ở trong Quan Trung Hình Đường, thậm chí không có trạch viện riêng của mình, cũng không có vật ngoại thân xa hoa nào.
Nhưng Sở Nguyên Thăng lại không giống, hắn thích hưởng thụ xa hoa, càng thích học đòi văn vẻ, tỉ như các loại tranh chữ.
Thân là võ giả, võ công Sở Nguyên Thăng không mạnh trong cùng cấp độ, nhưng thư pháp tranh chữ lại ít người sánh được.
Lúc này Sở Nguyên Thăng bị người đuổi giết dọc đường, cực kỳ chật vật. Đầu tiên hắn về trạch viện của bản thân lập tức đổi một bộ áo gấm khác rồi mới dẫn Sở Hưu tới Quan Trung Hình Đường.
Quan Trung Hình Đường ở chính giữa của Quan Trung Thành, do một loạt những đình viện lầu cao phối hợp với nhau, xung quanh được ngăn cách bằng các bức tường. Chỉ có điều bất luận khu đình viện hay các bức tường đều được rèn bằng sắt đen như tường thành Quan Trung Thành, có cảm giác cứng rắn nghiêm trang.
Trước cửa Quan Trung Hình Đường không bày mấy thứ như sư tử đá mà đặt một thanh trường kiếm cùng một thanh trường đao cao cỡ một người, mang hàm nghĩa tôn chỉ của Quan Trung Hình Đường trước nay luôn là dùng võ đình chiến, lấy võ xây dựng trật tự hình đường!
Ngay cả bảng hiệu của Quan Trung Hình Đường cũng không dùng biển gỗ bình thường mà dùng một khối Hắc Thiết Hải, dùng các loại binh khí vạch ra bút tích.
Nghe nói bốn chữ này do những người liên thủ xây dựng Quan Trung Hình Đường khi cùng dùng binh khí khắc ra, vừa nhìn vào đã thấy khí tức sắc bén cực hạn ập tới mặt.
Người lui tới Quan Trung Hình Đường nhiều nhất chính là các bộ đầu giang hồ trực thuộc Quan Trung Hình Đường.
Đám bộ đầu giang hồ này ăn mặc cũng khá đặc sắc. Họ chỉ mặc trang phục võ sĩ thông thường, có điều theo cấp bậc bất đồng mà chia ra màu xanh, màu xám và màu đen.
Võ giả Thối Thể cùng Ngưng Huyết mặc áo xanh, Tiên Thiên cùng Nội Cương cảnh mặc áo xám. Người mặc áo đen thường là kẻ cầm quyền trong Quan Trung Hình Đường, yếu nhất cũng là Ngoại Cương cảnh.
Mà trên y phục võ sĩ của bọn họ còn được thay đổi đôi chút, trên bả vai, cánh tay cùng ngực bọn họ đều có giáp bằng sắt đen hoa văn Thao Thiết, vừa không ảnh hưởng tới hành động vừa tăng thêm khả năng phòng ngự cho bản thân.
Chuyện này là do đại đa số các bộ đầu giang hồ đều hành động đơn độc, đi truy bắt những hung đồ ác tặc vi phạm luật pháp đất Quan Trung, cho nên Quan Trung Hình Đường cũng nghĩ mọi biện pháp gia tăng sức chiến đấu cho họ.
Ngoài ra đại bộ phận các bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường đều mang theo một hộp sắt lớn cao chừng nửa người, bên trong đặt một số binh khí dự bị cùng cơ quan ám khí, cùng công cụ cần dùng khi xử án.
Những bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường đều có năng lực rất mạnh, đơn độc xuất thủ cũng có thể truy sát đám cùng hung cực ác cả ngàn dặm, khi xử lý những án báo thù giang hồ cũng có thể tùy ý suy đoán được tin tức cặn kẽ của hung thủ.
Cho nên bất luận triều đình ba nước hay các đại phái giang hồ khi cần xử lý chuyện loại này thường đều tới nhờ bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường xuất thủ.
Đương nhiên ra tay như vậy cũng không phải làm không công, đương nhiên phải trả tiền.
Sở Nguyên Thăng dẫn Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường, những bộ đầu giang hồ đi ngang qua đều cung kính thi lễ với Sở Nguyên Thăng, gọi một tiếng: “Sở đại hiệp!”
Sở Hưu có thể nhìn ra tối thiểu chín phần bộ đầu giang hồ cung kính rất thành tâm, có thể thấy địa vị của Sở Nguyên Thăng tại Quan Trung Hình Đường.
Đương nhiên chuyện này chỉ mang ý nghĩa có một người cha tốt rất quan trọng. Đối với Sở Nguyên Thăng, di trạch của Sở Cuồng Ca đủ cho hắn ăn cả đời. Thậm chí nếu Sở Nguyên Thăng sống được lâu, con của hắn ăn thêm đời nữa cũng không thành vấn đề.
Đi thẳng tới hậu trạch trong Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ vẫn sống ở đây. Giống như Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ không thích xa xỉ, không có trạch viện bên ngoài.
Sở Nguyên Thăng vừa định gõ cửa, cánh cửa trạch viện lại đột nhiên mở ra, một nữ tử bước ra.
Thấy bộ dáng nữ tử kia ngay cả Sở Hưu cũng phải ngây người, chỉ cảm thấy cực kỳ cuốn hút.
Nữ tử kia dung nhan xinh đẹp tới cực điểm, mi dài môi đỏ, ngũ quan phải dùng tới hai chữ hoàn mỹ để mô tả.
Xem tướng mạo vóc dáng tuổi tác nữ tử này vào khoảng ba mươi nhưng không hề có dấu tích của thời gian, ngược lại càng tôn thêm phong tình thành thục. Tấm váy dài đỏ rực cũng chẳng che lấp nổi những đường cong mê người của thân thể, phảng phất như quả đào chín mọng mê hoặc chúng nhân.
Thật ra điểm hấp nhẫn của người phụ nữ này không phải tướng mạo của nàng, cũng chẳng phải dáng người, mà là khí chất trên người nàng.
Đó là một loại cảm giác cực kỳ không tự nhiên, rõ ràng khí chất lạnh lùng vô cùng nhưng phối hợp cùng tướng mạo và dáng người lại càng khiến người ta có cảm giác quyến rũ vô bờ. Thần sắc nàng càng nghiêm túc, khí chất càng lạnh lùng lại càng khiến người ta có ảo giác mị hoặc.
Kiếp trước Sở Hưu cũng coi như từng trải nhưng bất luận người y từng gặp hay từng thấy trên TV, không ai sánh nổi cùng nữ tử trước mắt.
Các nàng không thua kém dung mạo hay dáng dấp mà là khí chất hỗn hợp giữa thanh lãnh và vũ mị. Nói đơn giản hơn người phụ nữ này là loại khiến người ta thấy một lần là chỉ nghĩ tới lên giường.
Lúc này Sở Nguyên Thăng thấy nữ nhân này lại hơi căng thẳng thi lễ; “Đại tẩu.”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn thoáng qua Sở Nguyên Thăng một chút. Trong Quan Trung Hình Đường Sở Nguyên Thăng chưa từng khách khí với người nào như vậy, ngược lại những người khác thấy hắn đều phải chủ động tới thăm hỏi, cho dù thực lực có mạnh hơn hắn đi nữa.
Người phụ nữ kia gật nhẹ đầu rồi thản nhiên nói: “Tới tìm lão gia à? Lão gia đang xử lý công vụ bên trong, các ngươi vào đi.”
Nói xong, nữ nhân kia trực tiếp đi khỏi, ánh mắt chỉ lướt qua Sở Hưu một chút, không nói thêm gì.
Sau khi nữ nhân kia đi khỏi Sở Hưu mới nghi hoặc: “Vị này là?”
Sở Nguyên Thăng nhỏ giọng nói: “Đó là thê tử của Quan Tư Vũ Quan đại ca, Mai Khinh Liên, cô ấy…”
Sở Nguyên Thăng vừa định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nói nhỏ: “Dù sao cô ấy cũng là thê tử của Quan đại ca, ngày thường cứ tôn kính với cô ấy một chút cũng không sai.”
Nghe Sở Nguyên Thăng nói vậy sắc mặt Sở Hưu lại thoáng lộ vẻ kỳ quái.
Nếu y không tính sai, giờ vị đường chủ của Quan Trung Hình Đường, Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ đã hơn bảy mươi tuổi. Đương nhiên Quan Tư Vũ là tông sư võ đạo Chân Đan cảnh, thọ nguyên tới ba trăm năm, hơn bảy mươi mới đang tuổi tráng niên.
Có điều nghe đồn Quan Tư Vũ cương trực công chính, thiết diện vô tư, càng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, kết quả lại cưới một người vợ như vậy, Quả thật khiến Sở Hưu cảm thấy không hài hòa.
Sở Nguyên Thăng không nhiều lời chỉ dẫn Sở Hưu vào một trạch viện, gõ gõ lên cửa một thư phòng.
“Vào đi.” Một giọng nói trầm ngâm uy nghiêm vang lên trong thư phòng.
Sở Nguyên Thăng đẩy cửa bước vào, bên trong phòng chất đầy các loại công văn, có vẻ hơi hỗn loạn. Chính giữa là một người trung niên bề ngoài khoảng bốn năm mươi tuổi ngồi rất ngay ngắn. Người này chính là đường chủ Quan Trung Hình Đường thanh danh hiển hách trên giang hồ, đứng hạng tám trên Phong Vân Bảng, Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ!
Phong Vân Bảng không chỉ sắp xếp theo thực lực mà còn phải xem thanh danh của ngươi trên giang hồ. Điểm này Phong Mãn Lâu nói không tính, phải do người trong giang hồ công nhận mới được.
Quan Tư Vũ thật ra cũng không cường đại như những cường giả khác trên Phong Vân Bảng. Tỷ như thứ hạng của hắn trên Phong Vân Bảng thậm chí còn cao hơn Đại Long Thủ - Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội, nhưng trên thực tế thực lực hắn thua xa Bộ Thiên Nam.
Có điều Quan Trung Hình Đường triệt để quật khởi trên tay hắn, đạt tới địa vị hiện tại trên giang hồ. Có thể nói hắn là người khuấy đảo phong vân giang hồ, cho nên cho dù thực lực kém xa Bộ Thiên Nam nhưng thứ hạng lại cao hơn hẳn.
Lúc này Sở Hưu cũng đánh giá qua Quan Tư Vũ, người này thân hình cao lớn, mặc áo đen, tướng mạo đoan chính, thần thái uy nghiêm, trên mặt có ba chòm râu dài, sắc mặt hơi đỏ.
Lúc này do đang trong thư phòng, không có người ngoài nên Quan Tư Vũ thu liễm khí thế trên người bản thân, nhìn qua như người bình thường. Có điều Sở Hưu vẫn cảm nhận được một áp lực cực mạnh đến từ người hắn.
Trong đó có nguyên nhân do hắn là cường giả cấp bậc võ đạo tông sư nhưng cũng có phần do khí thế uy nghiêm được tích lũy suốt mấy chục năm chấp chưởng Quan Trung Hình Đường, cho dù thu liễm cũng không bớt được bao nhiêu.
Quan Tư Vũ
Chương 148 Quan Tư Vũ
Sở Nguyên Thăng dẫn Sở Hưu vào thư phòng, chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Quan đại ca.”
Mặc dù tuổi tác Quan Tư Vũ lớn hơn Sở Nguyên Thăng tới ba mươi tuổi nhưng ngày trước hắn là thuộc hạ của Sở Cuồng Ca, cũng nhờ Sở Cuồng Ca đề bạt mới có thành tựu như ngày nay, cho nên luôn đối xử ngang hàng với Sở Nguyên Thăng.
Trước mặt những người khác Quan Tư Vũ cực kỳ nghiêm túc nhưng khi thấy Sở Nguyên Thăng tới lại mỉm cười nói: “Thời gian trước chẳng phải ngươi được mời tới Đông Tề tham gia chúc thọ ba trăm tuổi của lão tổ Mạc gia ở Thương Dương à, sao đã về rồi?”
Gương mặt Sở Nguyên Thăng lộ vẻ đau thương nói: “Đừng nói nữa, lần này thiếu chút nữa thì ta không về nổi.
Trên đường ta bị đệ tử Thất Sát Lão Quỷ là Âm Tương Tử dẫn người mai phục. Bọn A Tứ bảo hộ ta mà chết, nếu không nhờ Sở huynh đệ ra tay cứu giúp sợ là ta đã không về được đất Quan Trung.”
Nói xong Sở Nguyên Thăng kéo Sở Hưu tới bên cạnh, giới thiệu cho Quan Tư Vũ.
“Ra mắt Quan đường chủ.” Sở Hưu chắp tay với Quan Tư Vũ, thần sắc cung kính.
Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu với Sở Hưu rồi ầm trầm nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này Quan Trung Hình Đường nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!”
Sở Nguyên Thăng vội vàng nói: “Không cần đâu, Âm Tương Tử đã bị Sở huynh giết chết, mối thù của ta cũng coi như đã trả.”
Quan Tư Vũ hơi kinh ngạc nhìn Sở Hưu một chút rồi thản nhiên nói: “Mặc dù Âm Tương Tử đã chết nhưng mối thù của ngươi chưa tính là đã trả.”
Ánh mắt Sở Nguyên Thăng lộ vẻ nghi hoặc, Âm Tương Tử đã bị Sở Hưu giết chết, sao lại nói là chưa báo được thù?
Quan Tư Vũ đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía Sở Hưu nói: “Ngươi thấy sao?”
Sở Hưu mỉm cười, y biết Quan Tư Vũ đã nhìn ra điều gì, đây là một bài kiểm tra.
Quan Tư Vũ chưởng quản Quan Trung Hình Đường đã bao năm như vậy, hắn là người thiết diện vô tư nhưng không phải tên ngu ngốc không hiểu nhân tình thế sự.
Trước kia Sở Nguyên Thăng xếp người vào Quan Trung Hình Đường thường chỉ thông báo một tiếng là đủ, Quan Trung Hình Đường sẽ tự làm việc.
Nhưng giờ Sở Nguyên Thăng dẫn Sở Hưu tới gặp hắn, đồng thời còn nói rõ Sở Hưu cứu mạng mình, hiển nhiên định dùng việc thu xếp cho Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường để báo đáp ân tình của đối phương. Hơn nữa vị trí này cũng không thể quá thấp, nếu không Sở Nguyên Thăng cũng thấy mất mặt.
Có điều cho dù thể diện của Sở Nguyên Thăng lớn đến đâu Quan Tư Vũ cũng phải kiểm tra năng lực người trước mặt.
Nếu người trước mắt chỉ là bao cỏ, cho dù Sở Nguyên Thăng có đề cử Quan Tư Vũ cũng không thể bố trí đối phương vào những vị trí quan trọng được.
Sở Hưu trầm giọng nói với Sở Nguyên Thăng bên cạnh: “Đại ca, ngươi nghĩ kỹ chút đi. Sư phụ của Âm Tương Tử, Thất Sát Lão Quỷ chỉ là một võ giả tán tu, sư phụ hắn cũng đã chết, hắn chỉ là hạng chó nhà có tang mà thôi, lấy đâu ra lực lượng tập hợp nhiều người như vậy đuổi giết ngươi?
Huống hồ thân phận đại ca cực kỳ đặc thù, bọn Âm Tương Tử kia chẳng lẽ không sợ sau khi động tới ngươi sẽ bị Quan Trung Hình Đường trả thù sao?
Đối phương dám làm như vậy, lại có lực lượng làm vậy thật ra nguyên nhân chỉ có một. Đó là sau lưng đối phương có chỗ dựa, hay nói chính xác hơn hắn chỉ là một quân cờ mà thôi. Kẻ thật sự muốn giết ngươi thật ra chưa từng lộ diện.”
Sở Nguyên Thăng sắc mặt ngây ngốc, hắn cũng không ngờ một chuyện đơn giản như vậy lại được Sở Hưu phân tích ra nhiều ẩn tình đến vậy.
“Vậy rốt cuộc ai muốn giết ta?”
Sở Nguyên Thăng hỏi xong câu này có vẻ nghĩ ra điều gì, thần sắc buồn bực nói: “Coi như ta không hỏi đi.”
Hắn cũng nhớ lại trước đây cha mình có bao nhiêu kẻ thù địch, quả thật nhiều vô số kể, Chính đạo Ma đạo đều không thiếu.
Có thể nói trong thiên hạ này người muốn hắn chết cũng không ít,
biết truy đường nào?
Muốn đội vương miện cũng phải đội gánh nặng. Chuyện này Sở Nguyên Thăng cũng biết.
Hắn đã kế thừa tất cả quan hệ cùng danh vọng của phụ thân đương nhiên cũng phải gánh vác thù hận của phụ thân rồi.
Bên kia Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu, phản ứng khá nhanh chóng, đầu óc cũng rất thanh tỉnh, như vậy cũng khá.
Hắn chỉ sợ Sở Nguyên Thăng đề cử cho mình một kẻ lỗ mãng chỉ có thực lực, như vậy mới càng khó.
Trong Quan Trung Hình Đường mặc dù thực lực rất quan trọng nhưng năng lực lại càng quan trọng. Một kẽ lỗ mãng không đầu óc không cách nào trở thành nhân vật có thực quyền tại Quan Trung Hình Đường. Nếu Sở Hưu là kẻ như vậy, hắn cũng chỉ có thể tạm thời không nể mặt Sở Hưu, vứt kẻ này tới nơi không có thực quyền gì.
Quan Tư Vũ trầm giọng nói với Sở Nguyên Thăng: “Chuyện này ngươi không cần xen vào, đối phương đã dám ra tay với ngươi tức là gây hấn với Quan Trung Hình Đường ta. Ta sẽ phái người điều tra chuyện này.”
Sở Nguyên Thăng gật đầu nói: “Vậy được rồi, chuyện này phiền Quan đại ca ngươi. Còn một chuyện nữa, vị Sở huynh đệ này cứu mạng ta, vừa hay giờ hắn đang phiêu bạt giang hồ cho nên ta muốn đề cử hắn vào Quan Trung Hình Đường.
Quan đại ca, thực lực Sở huynh đệ không yếu, võ giả cùng cấp hiếm người địch nổi. Âm Tương Tử cùng hai Ngoại Cương cảnh khác bị hắn tùy ý giết chết.”
Quan Tư Vũ tùy ý gật nhẹ đầu, hắn cũng biết thiên phú võ đạo của Sở Hưu. Ngày trước Sở Cuồng Ca đại nhân là nhân kiệt, bât luận thực lực hay nhân phẩm đều vậy.
Đáng tiếc Sở Nguyên Thăng không được di truyền điểm này, tài nghệ võ đạo hết sức bình thường.
Với nhãn lực của hắn làm sao nhận ra cái cùng cấp hiếm người địch nổi? Dù sao chắc chắn là mạnh hơn hắn rồi.
Thấy Quan Tư Vũ có vẻ không tin, Sở Nguyên Thăng vội vàng nói: “Quan đại ca, ngươi không tin mắt nhìn người của ta chẳng lẽ còn không tin mắt nhìn người của Phong Mãn Lâu à? Vị huynh đệ kia đứng thứ mười tám trên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu. Tuyệt đối là tuấn kiệt trẻ tuổi, chỉ có một chuyện nhỏ là thân phận trước kia của hắn không được tốt. Trước đó hắn từng bị uy hiếp gia nhập Thanh Long Hội, nhưng giờ đã làm phản rồi.
Có điều với Quan Trung Hình Đường chúng ta, xuất thân Thanh Long Hội cũng chẳng coi là gì mà. Hơn nữa ta chuẩn bị nhận hắn làm họ hàng xa, đối ngoại sẽ nói hắn là đường đệ của ta, như vậy những người khác cũng không nói được gì.”
Nghe Sở Nguyên Thăng nói vậy, Quan Tư Vũ quả thật hơi ngạc nhiên.
Tới cấp bậc của hắn đã sớm không để ý tới Long Hổ Bảng của đám tiểu bối giang hồ rồi, có điều hắn cũng biết phân lượng của Long Hổ Bảng.
Những người bước chân lên Long Hổ Bảng hoặc thực lực chính mình rất mạnh hoặc xuất thân rất bản thân rất tốt. Rõ ràng Sở Hưu là trường hợp sau.
Võ giả xuất thân Quan Trung Hình Đường bước lên Long Hổ Bảng cũng không phải số ít, tỉ như chính hắn hay Sở Nguyên Thăng trước mắt đều từng có tên trên Long Hổ Bảng. Sở Hưu không dựa vào xuất thân lên bảng vậy cũng chỉ có thể dựa vào thực lực.
Một người có thứ hạng trên Long Hổ Bảng lại còn được Sở Nguyên Thăng tiến cử, như vậy đã đủ đảm nhiệm vị trí có phân lượng trong Quan Trung Hình Đường.
Quan Tư Vũ trầm ngâm nửa ngày rồi mới nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi được Nguyên Thăng tiến cử, đương nhiên ta sẽ không để ngươi làm bộ đầu giang hồ tầng chót làm lên.
Như vậy đi, dưới chướng chưởng hình quan Ngụy Cửu Đoan còn thiếu một tuần sát sứ, mặc dù thực lực ngươi hơi kém một chút nhưng cũng miễn cưỡng đảm nhiệm được. Ngươi có hài lòng không?”
Sở Hưu còn khá mơ hồ về phân chia quyền lực nội bộ Quan Trung Hình Đường. Y cũng chỉ biết được đôi chút từ giới thiệu của cốt truyện gốc, chi tiết lại khá mơ hồ cho nên không hiểu vị trí tuần sát sứ này ra sao.
Có điều y tin tưởng có Sở Nguyên Thăng tiến cử, vị trí này chắc chắn không kém.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp chắp tay nói: “Quan đường chủ đã cho rằng tại hạ có thể đảm nhiệm, vậy tại hạ đương nhiên không dám kén cá chọn canh.”
Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu, hô lớn với bên ngoài: “Uất Trì, vào đây một
chút.”
Một lát sau, một thanh niên hơn ba mươi tuổi khí chất ôn hòa bước vào, chắp tay với Quan Tư Vũ cùng Sở Nguyên Thăng: “Sư phụ, Sở đại hiệp.”
Quan Tư Vũ chỉ vào Sở Hưu nói: “Vị này là Sở Hưu, do Sở Nguyên Thăng đề cử gia nhập Quan Trung Hình Đường, vừa hay dưới trướng Ngụy Cửu Đoan còn thiếu một tuần sát sứ, ta định để hắn vào vị trí này.
Ngươi dẫn hắn đi nghỉ ngơi, giảng giải đôi chút quy củ Quan Trung Hình Đường, mai cầm thủ lệnh của ta dẫn Sở Hưu tới Quan tây nhận chức.”
Uất Trì kia lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ vị này chỉ vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường đã được trao tặng vị trí tuần sát sứ.
Có điều hắn nhanh chóng khống chế cảm xúc, quay người mỉm cười với Sở Hưu nói: “Sở huynh, vậy mời ngươi theo ta.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp đi theo Uất Trì ra khỏi thư phòng.
Sau khi hai người đi khỏi, Sở Nguyên Thăng mới mỉm cười đắc ý nói với Quan Tư Vũ: “Quan đại ca, ngươi thấy người ta tiến cử ra sao? Mấy năm nay Quan Trung Hình Đường không có tuấn kiệt trẻ tuổi nào. Giờ ta trực tiếp kéo một người tới cho ngươi, còn là hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng nhé.”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Ngươi ấy, vẫn quá dễ tin người. Sao ngươi biết Sở Hưu đáng tin cậy tuyệt đối, lại còn muốn nhận hắn làm người Sở gia ngươi nữa.”
Sở Nguyên Thăng kinh ngạc: “Ngươi nói Sở huynh đệ à? Ngươi không thấy tình huống lúc đó thôi, nếu Sở huynh đệ không xuất thủ, chắc chắn ta đã chết trong tay tên Âm Tương Tử kia rồi.
Huống hồ có nhận hắn làm họ hàng xa cũng có gì đâu. Trên giang hồ ai mà không biết ngày trước phụ thân ta xuất thân nông thôn, là người quê mùa. Sở gia ta trước nay không phải đại thế gia gì, có thêm một họ hàng xa cũng đâu có sao?”
Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Ngươi còn chưa hiểu, thế gia dựa vào nội tình để xưng hùng giang hồ, còn Sở Cuồng Ca đại nhân dương danh giang hồ lại dựa vào thanh danh.
Di trạch của Sở Cuồng Ca đại nhân ngày xưa đều nằm trên người ngươi, giờ ngươi nhận hắn làm họ hàng xa tương đương với dùng thanh danh Sở Cuồng Ca đại nhân bảo vệ hắn. Đây là chuyện bao người muốn cũng chẳng được.
Có thể nói riêng điều này đã đủ trả ân cứu mạng của hắn, kết quả ngươi còn đề cử hắn vào Quan Trung Hình Đường.”
Sở Nguyên Thăng gãi đầu nói: “Dẫu sao cũng đề cử rồi, huống hồ thực lực Sở huynh đệ này thật sự không tệ, cũng là chuyện tốt cho Quan Trung Hình Đường ta.”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Ngươi ấy, luôn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Có điều cũng không sao, Quan Trung Hình Đường bao dung thiên hạ, có thể tiếp nhận bất cứ ai, không sợ có kẻ lén lút giở trò quỷ.
Đúng rồi, ngươi vừa mới về, hôm nay đừng đi nữa. Ta bảo tẩu tử chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp ngươi.”
Nghe xong câu này Sở Nguyên Thăng lại vội vàng nói: “Được rồi, không phiền tới tẩu tử, trong phủ ta còn vài việc cần xử lý.”
Nói xong Sở Nguyên Thăng vội vàng cáo từ rời đi.
Cơ cấu của Hình Đường
Chương 149 Cơ cấu của Hình Đường
Sở Hưu không biết lời của Quan Tư Vũ cùng Sở Nguyên Thăng trong phòng, dù sao Quan Tư Vũ cũng đã hạ lệnh, mục đích của Sở Hưu cũng coi như đã đạt được.
Sở Hưu chắp tay với Uất Trì một cái rồi nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh Uất Trì huynh?”
Uất Trì trước mắt cũng là Ngoại Cương cảnh, có điều Sở Hưu có thể cảm nhận được tu vi đối phương tinh thâm hơn mình nhiều, rất có thể đã đạt tới Ngoại Cương cảnh đỉnh phong.
Uất Trì mỉm cười nói: “Sở huynh cứ trực tiếp gọi ta Uất Trì là được. Ta không có tên, chỉ gọi là Uất Trì.
Ta vốn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, khi còn bé được sư phụ nhặt về nuôi lớn, chỉ là trên người phát hiện có tấm bảng gỗ ghi hai chữ Uất Trì. Cho nên đấy là họ của ta, cũng là tên của ta.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, đệ tử được Quan Tư Vũ nuôi lớn từ bé, chắc chắn địa vị chức vị của Uất Trì trong Quan Trung Hình Đường sẽ không thấp.
Uất Trì vừa đi vừa nói: “Ta đã nghe nói về chuyện của Sở huynh, tuổi còn trẻ đã bước vào Long Hổ Bảng, tin rằng ngày sau Sở huynh cũng sẽ tỏa sáng trong Quan Trung Hình Đường chúng ta.”
Sở Hưu cười khổ nói: “Cây to đón gió, lên Long Hổ Bảng thật ra cũng không phải bản ý của ta.
Đệ tử đại tông môn lên bảng là vì thanh danh môn phái của mình, còn tán tu như ta lên bảng ngoại trừ phải chịu gió chịu bão gây thù chuốc oán ra, cơ bản không có tác dụng gì.
Cũng tỷ như lần lên Long Hổ Bảng này của ta chen Bạch Vô Kỵ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn hạng mười tám xuống. Ta dám khẳng định Bạch Vô Kỵ sẽ ghi hận trong lòng.”
Uất Trì cười ha hả nói: “Phúc đã sao, họa đã sao. Người trong giang hồ đi một chuyến, hoặc lưu lại lời, hoặc lưu thanh danh.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng, ai lại không muốn để lại tên của mình trên đó?
Huống hồ lần này Sở huynh nếu không phải có thứ hạng trên Long Hổ Bảng, cho dù có Sở đại hiệp tiến cử, vị trí tuần sát sứ này cũng không tới phiên ngươi.”
Sở Hưu hỏi: “Đúng rồi Uất Trì huynh, ta ở Bắc Yên đã lâu nên không hiểu rõ lắm về cơ cấu của Quan Trung Hình Đường. Chức tuần sát sứ của thuộc về cấp bậc gì?”
Uất Trì cẩn thận giải thích: “Nếu đã vậy để ta nói chi tiết cho Sở huynh, dù sao sau này ngươi cũng cần biết rõ về Quan Trung Hình Đường ta.
Quan Trung Hình Đường ta thành lập đã vài trăm năm, hiện giờ cơ cấu đã vô cùng rõ ràng.
Trong đó người cầm quyền của Quan Trung Hình Đường không cần nói cũng biết là đường chủ Hình Đường. Có điều chức vị đường chủ này hết sức phức tạp, muốn trở thành đường chủ phải thỏa mãn ba điều kiện.
Thứ nhất là được đường chủ đời trước tán thành, thứ hai là được những võ giả khác trong Hình Đường tán thành.
Về phần điểm cuối cùng là được cả ba nước Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở tán thành.
Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ. Tam quốc thừa nhận địa vị thậm chí luật pháp của Quan Trung Hình Đường nhưng Quan Trung Hình Đường cũng phải có qua có lại. hứa hẹn không tham gia vào phân tranh giữa ba nước, bảo trì trung lập tuyệt đối. Cho nên vị trí đường chủ này nhất định phải là người không có tư tâm khiến cả ba nước tán thành, luôn giữ vững lập trường trung lập mới được.
Ba điểm này chính là quy củ vừa được định ra trong mấy chục năm gần đây của Quan Trung Hình Đường ta. Ngươi hẳn cũng biết lịch sử của Quan Trung Hình Đường ta rồi đó, tương đối hỗn loạn cũng không có quy củ chính xác. Mãi tới ba mươi năm trước gia sư dẫn Quan Trung Hình Đường quật khởi mới gây dựng được địa vị của Quan Trung Hình Đường hiện giờ.”
Nói tới đây giọng điệu Uất Trì cũng có vẻ vinh quang.
Dù sao trong mấy trăm năm lịch sử của Quan Trung Hình Đường, cho dù quên tên người sáng lập nhưng mọi người đều sẽ không quên tên hai người, một là Sở Cuồng Ca, một là Quan Tư Vũ.
Hai người đó một xây dựng căn cơ cùng thanh danh của Quan Trung Hình Đường, một lại mang Quan Trung Hình Đường quật khởi từ kẽ hở của ba nước, đều có tác dụng không thể thay thế được với Quan Trung Hình Đường, không nói là sau này sẽ không có ai, tổi thiểu xưa nay chưa từng có.
Uất Trì tiếp tục nói: “Trừ đường chủ ra trong Hình Đường còn có tứ đại
chưởng hình quan phụ trách phân công quản lý bốn vùng đất: Quan Đông, Quan Nam, Quan Tây, Quan Bắc. Sau này chưởng hình quan khu vực Quan Trung Cửu Chỉ Truy Hồn - Ngụy Cửu Đoan chính là cấp trên trực tiếp của ngươi, là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Bên dưới chưởng hình quan là các tuần sát sứ, tên như ý nghĩa phụ trách tuần tra các châu phủ thành trì xem có các thế lực võ lâm hay võ giả tán tu phạm pháp làm loạn kỷ cương, vi phạm quy củ của Quan Trung Hình Đường chúng ta không. Ngoài ra còn cần đuổi bắt một số kẻ cùng hung cực ác. Phải quản lý khá toàn diện mà quyền lực tự thân cũng không nhỏ.
Có thể nói tuần sát sứ dưới tay mỗi chưởng hình quan không cố định. Có năm sáu người, bảy tám người, thậm chí có lúc có hơn mười người.
Tuần sát sứ là lực lượng trung kiên của Quan Trung Hình Đường chúng ta, có người được tổng bộ Hình Đường đề cử như Sở huynh, nhưng đại đa số là người do các chưởng hình quan bồi dưỡng, cho nên số lượng không thống nhất.
Bình thường mà nói, thực lực tuần sát sứ đại đa số là Tụ Tam Hoa hoặc Ngưng Ngũ Khí, rất ít người dùng thực lực Ngoại Cương cảnh như Sở huynh lên thành tuần sát sứ, chỉ có trong mấy năm Quan Trung Hình Đường chúng ta suy nhược nhất. Cho nên lần này Sở huynh được vị trí như vậy không riêng gì là nhờ Sở đại hiệp đề cử mà còn do xếp hạng của ngươi trên Long Hổ Bảng.
Còn dưới tuần sát sứ chính là bộ đầu giang hồ mà người trong giang hồ đã quen thuộc.
Trong đó Thối Thể cùng Cảnh giới Ngưng Huyết đều là là bộ khoái phổ thông, chỉ có ba cảnh giới Tiên Thiên, Nội Cương, Ngoại Cương mới được xưng là bộ đầu giang hồ.
Dưới mỗi bộ đầu giang hồ đều có bộ khoái trực thuộc bản thân. Đương nhiên cũng có những bộ đầu giang hồ tính cách tương đối quái gở không thích dẫn dắt người mới, lựa chọn làm việc độc lập.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vị trí tuần sát sứ này đã không thấp, nói thế nào cũng là người được phân công quản lý một khu vực, quyền lực trong tay không nhỏ, đã đủ cho Sở Hưu phát huy.
Uất Trì tiếp tục nói: “Đây là bộ khung cơ bản của Quan Trung Hình Đường, trong tổng bộ Hình Đường còn có một bộ chuyên phụ trách xử lý môt số chuyện trọng đại tên là Tập Hình Ti, nhân số không nhiều, chỉ có vài trăm người. Trong đó có vài vị thủ lĩnh cấp bậc tương đương với tứ đại chưởng hình quan. Bên dưới lại không phân chia thành tuần sát sứ gì đó, chỉ có mật thám bình thường, có điều lại được chia theo đẳng cấp.”
Uất Trì chỉ bản thân nói: “Tại hạ chính là mật thám cấp năm của Tập Hình Ti.
Nghe Uất Trì nói kiểu này Sở Hưu lập tức minh bạch Tập Hình Ti là nơi ra sao. Chỗ đó mới là tập trung toàn bộ tinh nhuệ của Quan Trung Hình Đường, trực tiếp nằm dưới sự quản lý của đường chủ Hình Đường.
“Đa tạ Uất Trì chỉ bảo.” Sở Hưu chắp tay với với Uất Trì.
Uất Trì cười nói: “Sở huynh không cần khách khí, dẫu sao giờ ngươi ta đã là đồng liêu.”
Vừa nói Uất Trì vừa dẫn Sở Hưu về chỗ ở, để y nghỉ ngơi lại ở đây một đêm, hôm sau mới cầm thủ lệnh của Quan Tư Vũ tới Quan Tây.
Nhìn bóng lưng Uất Trì rời đi, sắc mặt Sở Hưu rất trầm tĩnh.
Trong Quan Trung Hình Đường quả nhiên anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Uất Trì này nhìn như bình thường nhưng thực lực thực tế lại còn thâm hậu hơn y một chút.
Hơn nữa cách làm việc cũng không chút sơ sót, chỉ nói gì nên nói, thứ không nên nói không để lộ tới một chút.
Đoạn đường này gương mặt Uất Trì vẫn luôn mang theo ý cười nhưng nụ cười này lại chẳng hề thay đổi, quả thật như một người đeo mặt nạ khiến người ta không nhận ra vui buồn giận hờn gì.
Có điều nghĩ lại cũng bình thường, đối phương dẫu sao cũng là đệ tử được Quan Tư Vũ nuôi lớn từ bé, tới giờ vẫn giữ lại bên người. Uất Trì nếu không có chút nội lực sợ rằng đã chẳng ở bên Quan Tư Vũ được tới giờ.
Mà ngay lúc này sau khi đưa Sở Hưu về, Uất Trì lại trực tiếp tới thư phòng của Quan Tư Vũ.
“Đưa người đi rồi à, ngươi thấy thế nào?” Quan Tư Vũ trầm giọng hỏi.
Uất Trì lắc đầu nói: “Không nhìn ra, đối phương làm việc cẩn thận không lộ ra chỗ nào không ổn, có điều con thấy tâm cơ kẻ này rất sâu.”
Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Kẻ tâm cơ không sâu đã chẳng sống được lâu vậy ở Thanh Long Hội, cũng chẳng lên nổi Long Hổ Bảng.
Quan Trung Hình Đường không sợ người có tâm cơ, chỉ sợ hạng người
cố ý muốn phá hoại căn cơ Quan Trung Hình Đường lẻn vào.
Về sau chú ý hành động của hắn một chút là được. Không có gì lạ thì không cần báo cáo lên ta.”
Uất Trì vội vàng đáp: “Vâng thưa sư phụ!”
Có điều ngay sau đó Uất Trì lại chần chờ nói: “Sư phụ, bên ngoài đều nói người công chính nghiêm minh thiết diện vô tư. Nhưng lần này Sở đại hiệp muốn đền ơn nhưng lại khiến ngài phá lệ đề bạt một người vừa gia nhập lên làm tuần sát sứ Hình Đường. Hành động này có phần… không ổn, hoàn toàn không cân nhắc tới thanh danh cùng hình tượng của ngài.”
Quan Tư Vũ đột nhiên ngẩn đầu lên, một luồng khí thế vô cùng cường đại bộc phát từ thân thể hắn. Trong thư phòng nho nhỏ như dấy lên sóng gió ngợp trời khiến người ta không cách nào thở nổi!
Uất Trì ‘roạt’ một tiếng quỳ sập xuống đất vội vàng thưa: “Sư phụ! Con nói vậy chỉ vì tốt cho người thôi!”
Quan Tư Vũ lạnh lùng nói: “Đương nhiên ta biết ngươi vì tốt cho ta, nếu không ngươi tưởng mình còn có thể ở lại bên cạnh ta hay sao?
Ta hiểu ý ngươi, có điều ngươi phải nhớ cho kỹ, ngày xưa nếu không có Sở Cuồng Ca đại nhân đã chẳng có vị trí của ta hiện giờ, cũng chẳng có huy hoàng cho Quan Trung Hình Đường hiện tại.
Là ta và Quan Trung Hình Đường nợ Sở Cuồng Ca đại nhân chứ không phải Sở Cuồng Ca đại nhân nợ chúng ta!”
Uất Trì giãy dụa dưới khí thế cường đại của Quan Tư Vũ nói: “Nhưng giờ ngài mới là đường chủ Quan Trung Hình Đường! Huy hoàng của Quan Trung Hình Đường cũng do ngài đánh ra! Sở Nguyên Thăng căn bản không phải người của Quan Trung Hình Đường, dựa vào cái gì mà hắn có tiếng nói gần với ngài trong Quan Trung Hình Đường?”
“Câm miệng! Về sau nếu ngươi dám nói những lời này thì cút ra ngoài làm bộ đầu giang hồ cho ta!” Quan Tư Vũ lạnh lùng nhìn Uất Trì, khiến mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng.
Hễ là người đều có tư tâm, Uất Trì cũng không ngoại lệ.
Hắn là đệ tử Quan Tư Vũ, lợi ích của Quan Tư Vũ chính là lợi ích của hắn.
Lúc hắn sinh ra Sở Cuồng Ca đã chết, cho nên hắn chưa từng nhận ân huệ của Sở Cuồng Ca, ngược lại trong mắt hắn Sở Nguyên Thăng làm vậy chính là tổn hại lợi ích và thanh danh của Quan Tư Vũ.
Hôm nay Sở Nguyên Thăng nhét một người vào Quan Trung Hình Đường, mai lại nhồi người khác. Cứ nhồi nhét thế cuối cùng Quan Trung Hình Đường thành của ai?
Phân bộ Quan Tây
Chương 150 Phân bộ Quan Tây
Uất Trì suy nghĩ giúp thanh danh và lợi ích của Quan Tư Vũ, mà thân là đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ, lợi ích của Quan Tư Vũ cũng chính là lợi ích của hắn, cho nên hôm nay hắn mới nói ra những lời này.
Có điều hắn thật sự không ngờ Quan Tư Vũ lại nhạy cảm với việc của Sở Nguyên Thăng như vậy, hành động này của hắn đã chọc giận sư phụ mình!
Lúc này cửa lớn thư phòng lại bị đẩy ra, một làn gió thơm ập tới, Mai Khinh Liên bước tới như làn gió thơm khoát tay áo nhìn Uất Trì nói: “Ngươi lại chọc lão gia tức giận rồi? Đúng là…”
Nói xong Mai Khinh Liên đi tới sau lưng Quan Tư Vũ, ôm lấy vài hắn nói: “Được rồi lão gia, dẫu sao Uất Trì cũng còn trẻ tuổi, trước khi nói chuyện không suy nghĩ kỹ càng, thật ra cũng đâu phải tội lỗi gì lớn.”
Theo Mai Khinh Liên tới, khí thế kinh khủng trên người Quan Tư Vũ mới thu liễm lại, khiến Uất Trì lập tức thở phào một hơi.
Mai Khinh Liên thản nhiên nói với Uất Trì: “Còn không mau xin lỗi sư phụ ngươi đi? Nhớ đấy, lão gia làm việc tự có suy nghĩ của mình, môt người trẻ tuổi như ngươi xen loạn vào làm gì?”
Uất Trì nghe vậy lập tức hành lễ với Quan Tư Vũ nói: “Sư phụ, là lỗi của đồ nhi, sau này đồ nhi không dám thế nữa.”
“Ra ngoài đi.” Quan Tư Vũ phiền chán khoát tay áo để Uất Trì rời khỏi.
Uất Trì nghe vậy cúi đầu thi lễ với Mai Khinh Liên: “Đa tạ sư nương.”
Đối với Mai Khinh Liên, thái độ của Uất Trì thậm chí có phần sợ hãi. Nữ nhân này là sư nương của hắn nhưng hắn thậm chí không dám nhìn thẳng.
Sau khi Uất Trì lui lại, Quan Tư Vũ vuốt ve cánh tay Mai Khinh Liên thở dài nói: “Tư tâm quá nặng, ngay cả đồ đệ ta tự nuôi lớn như Uất Trì giờ cũng có tư tâm rồi.”
Mai Khinh Liên ôm cổ Quan Tư Vũ, nói khẽ vào tai hắn: “Là người ắt sẽ có dục vọng, lão gia chàng muốn khống chế cũng chẳng nổi. Uất Trì vẫn còn rất trẻ tuổi, không nhìn được xa như vậy.
Quan Trung Hình Đường phát triển vang dội như vậy dưới tay chàng, hậu nhân Sở gia thanh danh lớn đến đâu đi nữa cũng đâu có hơn được lão gia ngài. Cho dù giờ ngài nhường vị trí đường chủ này cho Sở Nguyên Thăng, hắn cũng chẳng dám làm. Uất Trì làm vậy rõ là nghĩ không đâu.”
Nhìn thoáng qua chỗ công văn chồng chất trên mặt bàn, Mai Khinh Liên nói khẽ: “Mấy chuyện này mai lại xử lý, thiếp thân nấu canh gà, lão gia ăn xong nghỉ ngơi sớm cho khỏe.”
Quan Tư Vũ vỗ vỗ lên tay Mai Khinh Liên rồi cười nói: “Vẫn là phu nhân biết lấy lòng ta, được, mai xử lý thì mai xử lý.”
Bộ dạng này của Quan Tư Vũ nếu khiến những người khác nhìn thấy ắt sẽ giật nảy cả mình.
Bởi ấn tượng bình thường Quan Tư Vũ tạo cho người khác chính là thiết diện vô tư, thậm chí đến mức không nể ân tình. Đại đa số võ giả Quan Trung Hình Đường đều chưa từng thấy Quan Tư Vũ mỉm cười.
Hơn nữa Quan Tư Vũ cũng là người tự kiềm chế tới cực hạn. Ngày ngày thời gian tu luyện, thời gian xử lý công vụ đều được quy định nghiêm chỉnh, nhiều hơn thì được, thiếu thì lại không. Đâu có như bây giờ tùy tiện đẩy việc cần làm hôm nay sang ngày mai, loại chuyện này quả thật không giống hành động thường ngày của Quan Tư Vũ.
Sáng sớm hôm sau, Uất Trì tới chỗ Sở Hưu chuẩn bị dẫn hắn tới Quan Tây.
Lúc này gương mặt Uất Trì vẫn không chút biểu cảm lạ nào, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như người bị Quan Tư Vũ răn dạy tới mức toàn thân ứa mồ hôi không phải là hắn.
Đất Quan Trung diện tích rất lớn, thậm chí còn lớn hơn đất Yến Đông của Bắc Yên lúc trước.
Đi từ Quan Trung tới Quan Tây, Sở Hưu cùng Uất Trì tốn chừng bảy ngày.
Phân bộ Hình Đường của Quan Tây được đặt trong Cửu Hoa Thành, đây là một tòa thành không lớn nhưng cực kỳ phồn hoa.
Đất Quan Tây gần với Tây Sở, Cửu Hoa Thành giáp ranh với Tây Sở, khách thương Tây Sở qua lại nơi đây buôn bán sầm uất. Vừa vào thành Sở Hưu đã cảm giác được một không khí ồn áo náo động ập thẳng tới mặt.
Uất Trì nói: “Đất Quan Tây có không ít khách thương Tây Sở qua lại, cho nên một số đặc sản cực kỳ thưa thớt tại Tây Sở vẫn thấy được không ít ở Quan Tây. Nếu Sở huynh có thời gian có thể tới xem xem.
Trước khi đến ta đã báo tin cho chưởng hình quan Quan Tây Ngụy Cửu Đoan, lúc này chắc hắn đang chờ ngươi trong phân bộ huynh đệ Quan Tây, chúng ta cứ tới thẳng Hình Đường là được.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, cùng Uất Trì tiến thẳng tới phân bộ Hình Đường Quan Tây.
Phân bộ Hình Đường Quan Tây cơ bản là một Hình Đường Quan Trung nhỏ hơn một chút, chỉ có điều tấm bảng hiệu chỉ là sắt đen viết chữ bình thường, trên đó có ghi sáu chữ Phân bộ Hình Đường Quan Tây.
Vừa bước vào Hình Đường đã có vài bộ đầu giang hồ ra cửa nghênh đón, một người trong số đó nói: “Uất Trì đại nhân, Ngụy đại nhân đang chờ bên trong.”
Uất Trì khẽ gật đầu cùng Sở Hưu bước vào phòng nghị sự.
Lúc này trong phòng nghị sự đã có sáu người, một vị trong đó ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, nhìn bề ngoài là một ông lão gầy gò mặc áo đen, mái tóc đã hoa râm nhưng khí thế vẫn bừng bừng.
Ánh mắt ông lão kia cực kỳ sắc bén, tay xoa xoa hai khối sắt khắc hoa văn rồng. Khiến người ta chú ý nhất là tay phải của hắn chỉ có bốn ngón. Người này chính là lãnh đạo trực tiếp của Sở Hưu trong tương lai, chưởng hình quan đất Quan Tây, Cửu Chỉ Truy Hồn - Ngụy Cửu Đoan, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Có điều cảm giác hắn tạo cho Sở Hưu không mạnh như Thiên Tội đà chủ.
Bên dưới Ngụy Cửu Đoan có năm người, đều là tuần sát sứ dưới trướng hắn. Trong đó hầu hết có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh , có người thậm chí đã đạt tới Ngũ Khí Triều Nguyên. Lúc này năm người kia đều đang quan sát Sở Hưu.
“Xin chào Ngụy đại nhân.” Uất Trì chắp tay với Ngụy Cửu Đoan nói.
Ngụy Cửu Đoan mỉm cười đáp: “Uất Trì à, không cần đa lễ, ta đã nhận được tin từ tổng bộ Hình Đường rồi.”
Mặc dù cả thực lực hay địa vị Ngụy Cửu Đoan đều cao hơn Uất Trì rất nhiều nhưng thái độ của hắn đối với Uất Trì lại cực kỳ hòa ái.
Toàn bộ Quan Trung Hình Đường ai cũng biết Uất Trì là đệ tử thân truyền do Quan Tư Vũ nuôi lớn từ nhỏ.
Mặc dù đường chủ Quan Trung Hình Đường đời tiếp theo chưa chắc đã là đệ tử thân truyền của đường chủ tiền nhiệm, có điều Uất Trì chắc chắn là đối tượng được Hình Đường bồi dưỡng trọng điểm, lại thêm thân phận đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ khiến cho thái độ của Ngụy Cửu Đoan với hắn cũng cực kỳ khách khí.
Uất Trì chỉ vào Sở Hưu bên cạnh nói: “Vị này là Sở Hưu được sư phụ sai tới dưới trướng Ngụy đại nhân ngài làm tuần sát sứ. Hắn do Sở Nguyên
Thăng Sở đại hiệp tiến cử, cũng coi như họ hàng xa của Sở đại hiệp.
Vừa hay sư phụ biết dưới trướng ngài vừa mất đi một tuần sát sứ, tổng bộ Hình Đường bèn bổ sung một người giúp Ngụy đại nhân ngài.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Xin ra mắt Ngụy đại nhân.”
Khoảnh khắc này ánh mắt đám người Ngụy Cửu Đoan chuyển sang phía Sở Hưu đều mang ý dò xét.
Ban đầu Ngụy Cửu Đoan cũng chẳng mấy để tâm tới việc này, cấp trên bổ sung lực lượng dưới trướng hắn cũng coi như chuyện tốt. Mấy năm nay thực lực phân đường Hình Đường Quan Tây này càng ngày càng yếu, tuần sát sứ lại chỉ còn có năm người. Còn trong tứ đại phân đường của Hình Đường, Hình Đường Quan Đông thực lực mạnh nhất có tới mười sáu tuần sát sứ, số người của mình còn chẳng bằng số lẻ của đối phương.
Kết quả giờ thấy Sở Hưu chỉ có Ngoại Cương cảnh, Ngụy Cửu Đoan cũng hơi bất mãn.
Ngoại Cương cảnh đã làm tuần sát sứ, đây là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi? Phân bộ Hình Đường Quan Tây của hắn mặc dù thực lực hơi yếu nhưng có kiếm vài chục võ giả Ngoại Cương cảnh cũng không thành vấn đề, tính ra dưới trướng hắn có thể có tới mấy chục tuần sát sứ như vậy.
Có điều giờ nghe Uất Trì nói Sở Hưu này do Sở Nguyên Thăng tiến cử, còn là họ hàng xa của Sở gia, Ngụy Cửu Đoan cũng bình thường trở lại, không nói gì thêm.
Hắn biết địa vị của Sở Nguyên Thăng trong Quan Trung Hình Đường, thậm chí bản thân hắn là người lâu năm trong Quan Trung Hình Đường, cũng trải qua thời kỳ Sở Cuồng Ca chấp chưởng Quan Trung Hình Đường.
Nếu Sở Nguyên Thăng trực tiếp tới tìm hắn để Sở Hưu trở thành tuần sát sứ dưới trướng hắn, vậy Ngụy Cửu Đoan còn cảm thấy đôi chút khó xử, nhưng trước mắt đã là mệnh lệnh của đường chủ đại nhân, vậy không có gì to tát.
Cho nên Ngụy Cửu Đoan trực tiếp nói với Sở Hưu: “Được rồi, người do Sở đại hiệp đề chắc chắn sẽ không sai, tới bên cạnh ngồi đi.”
Bên này Ngụy Cửu Đoan không tỏ thái độ nhưng năm tuần sát sứ khác lại không thấy thoải mái gì.
Năm người bọn họ đều là kẻ lão luyện trong Quan Trung Hình Đường, đều làm từ bộ khoái giang hồ cấp thấp nhất làm lên, thăng tới bộ đầu giang hồ, cuối cùng tích lũy công huân thực lực mới làm tới vị trí tuần sát sứ thống lĩnh một phương.
Kết quả tên Sở Hưu này dựa vào cái gì mà vừa tới đã thành tuần sát sứ? Quan trọng nhất là hắn chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh, chỉ ngang với đám bộ đầu giang hồ dưới tay mình mà giờ đã có thể ngồi ngang hàng với mình, dựa vào cái gì?
Trên giang hồ dùng thực lực phân cao thấp là chuyện rất bình thường, cũng như khi Sở Hưu trong Thanh Long Hội, trước khi y bộc lộ thực lực bản thân, thái độ đám người Thanh Long Hội đối với hắn cũng chẳng tốt lành gì.
Có điều hoàn cảnh Quan Trung Hình Đường còn phức tạp hơn Thanh Long Hội rất nhiều, trong Quan Trung Hình Đường, ngươi không chỉ cần có thực lực mà phải có tư lịch.
Nhưng Sở Hưu này giờ lại chẳng có gì, rõ ràng là đi cửa sau vào, đương nhiên khiến người ta khó chịu rồi.
Sở Hưu chẳng hề để ý tới mấy điều này, ngược lại thứ khiến y nghi ngờ là những lời Uất Trì vừa nói.
Vừa rồi Uất Trì nhấn mạnh mình dựa vào quan hệ với Sở Nguyên Thăng mới gia nhập được Quan Trung Hình Đường, rốt cuộc là có ý gì?
Hắn sợ những người khác không biết điều này, chỉ đơn thuần là nói rõ ra hay còn có thâm ý gì khác?
Có điều Uất Trì luôn ẩn giấu thái độ quá sâu, Sở Hưu cũng không thấy được suy nghĩ của hắn.
Uất Trì đưa thư cho Ngụy Cửu Đoan rồi nói: “Ngụy đại nhân, thư và người ta đều đã đưa tới cho ngài, ta phải về tổng đường phục mệnh đây.”
Ngụy Cửu Đoan cười cười nói: “Chỗ đường chủ còn cần ngươi xử lý chỗ việc vặt, chắc bận rộn lắm nhỉ. Ta cũng không giữ ngươi lại, giúp ta chuyển lời chào cho đường chủ đại nhân.”
Uất Trì mỉm cười, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau khi Uất Trì đi khỏi Ngụy Cửu Đoan mới nhìn sang phía Sở Hưu trầm giọng nói: “Sở Hưu, nếu đường chủ đã an bài ngươi lên vị trí tuần sát sứ, vậy chứng minh đường chủ rất coi trọng ngươi. Ta cũng hy vọng ngươi tốt nhất đừng khiến đường chủ thất vọng.
Một tuần sát sứ dưới trướng ta, Phương Chính Nguyên bất ngờ bỏ
mình, từ giờ giao cho ngươi quản lý thủ hạ dưới tay hắn cùng khu vực của hắn.
Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều là được. Quan Trung Hình Đường tự có quy củ của Quan Trung Hình Đường, quy củ ngoài sáng trong tối đều có. Nếu vi phạm quy củ cho dù ngươi được Sở đại hiệp tiến cử vào Hình Đường ta cũng không dễ dàng tha thứ đâu!”
Nhậm chức
Âm Tương Tử bị Sở Hưu xuất đao chém chết, đám võ giả Nội Cương cảnh còn lại muốn bỏ trốn cũng chẳng thoát nổi.
Sau khi giết sạch đám người Sở Nguyên Thăng mới đi tới vừa làm đại lễ với Sở Hưu, và cảm kích nói: “Đa tạ huynh đài đã ra tay cứu giúp, nếu không có huynh đài xuất thủ, sợ rằng ta chẳng về nổi Quan Trung nữa rồi.”
Trước đó khi nghe Sở Hưu nói Sở Nguyên Thăng cũng biết người trước mắt không thiếu ân tình của Sở gia hắn, chỉ đơn giản là kính nể phụ thân hắn nên mới ra tay, cho nên trước mắt là hắn thiếu ân tình của người này.
Sở Hưu tùy ý khoát tay một cái nói: “Sở đại hiệp không cần đa lễ như vậy. Trên đời này tại hạ kính nể nhất chính là người như lệnh tôn, có thể kiên trì theo suy nghĩ trong lòng, cho dù đối mặt ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới. Nếu giang hồ có nhiều nhân kiệt như Sở cự hiệp hơn, có lẽ đã chẳng hỗn loạn như bây giờ.
Cả Sở đại hiệp ngươi thật ra cũng khiến tại hạ tương đối kính nể. Sở đại hiệp kế thừa y bát lệnh tôn, hành nghiệp trượng nghĩa, ban ân cho giang hồ, không nghĩ tới lợi ích bản thân. Điểm này tại hạ cũng cực kỳ bái phục.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Sở Nguyên Thăng cũng âm thầm vui mừng. Trên giang hồ rất nhiều người ca tụng phụ thân hắn, thậm chí ai thấy mặt hắn cũng phải khen phụ thân vài lời, cho nên Sở Nguyên Thăng đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng số người gặp mặt đã khen ngợi hắn lại chẳng nhiều, cho dù có đại đa số cũng là hạng nịnh bợ.
Sở Nguyên Thăng là người tương đối bình thường, thiếu quyết đoán, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngốc, vẫn có thể nhận ra ai nịnh bợ mình.
Người trước mắt thực lực cực mạnh, nổi bật trong cùng cấp bậc, vừa rồi còn cứu hắn. Người như vậy nịnh bợ hắn thì được lợi gì?
Thật ra nửa câu đầu của Sở Hưu cũng là thật, y thật sự rất bái phục Sở Cuồng Ca.
Y không bái phục hành động hành nghiệp trượng nghĩa của Sở Cuồng Ca mà bái phục khí độ trong lòng hắn. Chỉ cần là việc Sở Cuồng Ca hắn muốn làm, bất luận con đường phía trước khó khăn gian nan hiểm trở
cỡ nào, hắn vẫn giữ được khí thế mặc ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới. Người như vậy có thể xưng là nhân kiệt.
Có điều mặc dù Sở Hưu bái phục người này nhưng y sẽ không làm như vậy. Bởi vì loại người này thường không sống được tới cuối cùng.
Đối mặt với ngàn vạn người, Sở Hưu cũng có dũng khí xuất thủ, có điều khi đó hoặc y có lực lượng đối phó với ngàn vạn người, hoặc Sở Hưu sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn giết ngàn vạn người này tới còn trăm vạn người hoặc mười vạn người rồi mới xuất thủ.
Nói đơn giản hơn, chuyện không nắm chắc, Sở Hưu sẽ không lỗ mãng ra tay làm.
Sở Nguyên Thăng chắp tay với Sở Hưu nói: “Bất luận ra sao, lần này tại hạ gặp đại nạn không chết vẫn là nhờ huynh đài cứu giúp. Chẳng hay danh tính xuất thân của huynh đài ra sao?”
Sở Hưu chắp tay đáp lễ: “Không có gì, tại hạ Sở Hưu. Về phần xuất thân à, ta không nói thì hơn. Sở đại hiệp là người tốt, ta lại chẳng phải hạng tốt lành gì, thật sự khó lòng mở miệng nói xuất thân.”
Sở Nguyên Thăng cười nhẹ: “Ngươi cũng họ Sở à, quả nhiên là duyên phận.
Nhưng xuất thân thì có chi đâu mà không thể nói? Chẳng lẽ Sở huynh xuất thủ Ma đạo?
Không sao đâu, mặc dù đại bộ phận người muốn giết ta hiện giờ đều là kẻ trong Ma đạo nhưng thật ra ta cũng không có thành kiến gì với người trong Ma đạo.
Ngày trước phụ thân ta đã từng nói, người trong thế gian này không thể chỉ phân chia đơn giản bằng Chính - Ma được.
Trong Chính đạo cũng có không ít hạng ngụy quân tử dã tâm bừng bừng, mà trong Ma đạo cũng có không ít người bị ép bất đắc dĩ phải nhập Ma cùng những người hào sảng khoái ý giang hồ.”
Sở Hưu thở dài một hơi nói: “Người trong giang hồ thân không theo ý, tại hạ xuất thân tiểu gia tộc, do gia tộc gặp biến cố buộc phải lưu lạc giang hồ, bất đắc dĩ gia nhập Thanh Long Hội làm sát thủ. Hai tay này đã dính đầy máu tươi người vô tội, đương nhiên không phải là người tốt rồi.”
Sở Nguyên Thăng nghi ngờ nói: “Sở Hưu? Sao cái tên này có vẻ quen quen?”
Ban đầu nghe tên Sở Hưu, Sở Nguyên Thăng còn không có cảm giác gì. Tới sau nghe Sở Hưu nói mình từng làm sát thủ tại Thanh Long Hội, Sở Nguyên Thăng mới cảm thấy quen tai.
Sở Hưu cười nói: “Sở đại hiệp chắc từng thấy tên ta trên Long Hổ Bảng rồi.”
Nghe Sở Hưu nói vậy Sở Nguyên Thăng mới bừng tỉnh hiểu ra: “Hạng mười tám Long Hổ Bảng Sở Hưu! Chẳng trách thực lực Sở huynh mạnh đến vậy, hóa ra là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng.”
Sở Nguyên Thăng cũng từng lên Long Hổ Bảng, có điều với tuổi tác hiện giờ của hắn đã sớm hạ bảng cho nên cũng không mấy để tâm tới chuyện Long Hổ Bảng.
Đặc biệt là Sở Hưu còn thành danh tại đất Bắc Yên cho nên chỉ có người giang hồ Bắc Yên quen với tên y. Sở Nguyên Thăng cũng do thỉnh thoảng nghe người khác nói chuyện phiếm về xếp hạng tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng nên mới có đôi chút ấn tượng.
Sau đó Sở Nguyên Thăng vỗ vỗ bả vai Sở Hưu nói: “Sở huynh đệ không cần chú ý, làm sát thủ ở Thanh Long Hội có gì mà không nói được. Trên giang hồ đủ loại ân ân oán oán, ai mà nói rõ rược? Phật gia chẳng phải còn có câu buông hạ đồ đao lập địa thành Phật à?
Đúng rồi, Sở huynh đệ, sao lần này ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngươi xuất thân Bắc Yên, nên trực thuộc phân đà bên Bắc Yên chứ, sao lại chạy tới đây?”
Sở Nguyên Thăng thật sự không để ý tới thân phận Sở Hưu. Điều này bắt nguồn từ những quan điểm phụ thân truyền cho hắn, chuyện thiện ác chính ma trước nay không phải căn cứ theo xuất thân.
Sở Nguyên Thăng không lý giải sâu sắc được như phụ thân, hắn chỉ biết người trước mắt là ân nhân cứu mạng mình, hơn nữa còn rất kính nể phụ thân mình, Sở Nguyên Thăng đương nhiên thấy muốn thân cận hơn.
Dù sao ngay cả Sở Cuồng Ca cũng có hảo hữu xuất thân Ma đạo, cho nên hắn đã chuẩn bị tinh thần Sở Hưu này chính là hung đồ ma đạo, kết quả lại chỉ là sát thủ ở Thanh Long Hội mà thôi. Chuyện này không tính là gì.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải, ta đã phản bội Thanh Long Hội.
Ta xuất thân phân đà Thiên Tội, đà chủ phân đà này tư tâm quá nặng, muốn lợi dụng ta làm tốt thí để hắn đi đoạt bảo. Ta bị ép chỉ có thể phản bội Thanh Long Hội.
Hơn nữa do bảo vật đó, mấy thế lực Bắc Yên còn phái người truy sát ta, khiến ta không sống được ở đất Bắc Yên buộc phải tới nơi khác kiếm ăn.
Đất Quan Trung nằm chính giữa ba nước lớn, võ đạo phồn hoa, lại có Quan Trung Hình Đường tọa trấn, trật tự rõ ràng, còn không có uy áp của các đại phái kia, lần này ta định tới Quan Trung xông xáo một phen.”
Sở Nguyên Thăng nghe xong lời này hai mắt bừng sáng, hắn còn đang nghĩ không biết nên làm sao để trả ân tình cho Sở Hưu, giờ lại đột nhiên có cơ hội.
Sở Nguyên Thăng nói thẳng: “Sở huynh đệ, nếu ngươi đã phản bội Thanh Long Hội, vậy đừng về nữa, vừa hay ở lại Quan Trung đi.
Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ở nơi khác thì khó nói nhưng đất Quan Trung này ta có thể an bài được. Nếu ngươi không chê ta có thể tiến cử ngươi vào Quan Trung Hình Đường.”
Đôi mắt Sở Hưu nhíu lạu, Sở Nguyên Thăng này còn rộng lượng hơn y tưởng. Bản thân mình còn vài lời chưa kịp nói đối phương đã trực tiếp nói hết ra giúp y. Không thể không nói ở một số phương diện Sở Nguyên Thăng quả thật không tệ.
Có điều ngoài mặt Sở Hưu vẫn ra vẻ đắn đo: “Nhưng thân phận ta rất mẫn cảm, gia nhập Quan Trung Hình Đường có ổn không?”
Sở Nguyên Thăng xua tay nói: “Quan Trung Hình Đường không nhìn xuất thân lai lịch, một sát thủ xuất thân Thanh Long Hội đã là gì?
Hay là như vậy đi, Sở huynh đệ ngươi cũng họ Sở, vậy đừng gọi Sở đại hiệp luôn miệng như vậy nữa. Ngươi cứ trực tiếp gọi ta đại ca là được, với người ngoài ta sẽ nói ngươi là đường đệ bà con xa của ta.
Đường đệ của Sở Nguyên Thăng ta muốn gia nhập Quan Trung Hình Đường, đừng nói ngươi xuất thân Thanh Long Hội, cho dù ngươi xuất thân Côn Luân Ma Giáo cũng không thành vấn đề!”
Nghe xong lời này, Sở Hưu trực tiếp chắp tay với Sở Nguyên Thăng nói: “Vậy xin đa tạ đại ca!”
Sở Nguyên Thăng khoát tay áo nói: “Huynh đệ không cần khách khí như vậy, hôm nay ngươi đã cứu ta, tiến cử ngươi vào Quan Trung Hình Đường chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Đối với Sở Nguyên Thăng đây quả thật là chuyện nhỏ, vì hắn biết toàn bộ Quan Trung Hình Đường bao gồm cả đường chủ Quan Trung Hình Đường Quan Tư Vũ, tất cả đều nợ phụ thân hắn. Ân tình này bọn họ phải trả, mà trả phải cả đời!
Chuyện tiến cử nhân tài vào Quan Trung Hình Đường, Sở Nguyên Thăng đã làm không ít lần. Có điều những người hắn tiến cử trước đây đều chỉ là những bộ đầu giang hồ bình thường. Chỉ cần nịnh bợ vài lời trước mặt hắn, nói vài lời hay lại có chút bảnh lãnh, Sở Nguyên Thăng cũng không để ý thuận nước dẩy thuyền.
Nhưng giờ Sở Hưu là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn không chỉ muốn tiến cử Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường còn muốn an bài một chỗ tốt cho Sở Hưu.
Sở Hưu nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Nếu đã vậy chúng ta mau về Quan Trung thôi, nơi này chính là ranh giới giữa Quan Trung và Đông Tề, mặc dù rất gần Quan Trung nhưng vẫn khá nguy hiểm.”
Sở Nguyên Thăng nhìn thi thể hai hộ vệ trên mặt đất, đôi mắt không khỏi lộ vẻ ảm đạm, nói với Sở Hưu: “Huynh đệ, mang thi thể họ về cùng đi.
Hai người bọn họ lớn lên từ nhỏ với ta, mặc dù là hộ vệ nhưng thực tế lại như huynh đệ ruột thịt, kết quả lại vì bảo hộ ta mà chết yểu nơi này.”
Sở Hưu làm bộ an ủi: “Đại ca xin hãy nén bi thương, người chết đâu thể phục sinh.”
Sở Nguyên Thăng gật nhẹ đầu, hắn cũng biết giờ nguy cơ còn chưa giải trừ, không phải lúc bi thương, cho nên lập tức cùng Sở Hưu mang thi thể về Quan Trung.
Phong cảnh đất Quan Trung khác với Bắc Yên hay Đông Tề. Quan Trung không có thành lớn, ngược lại khắp nơi đều là các thành trì nhỏ, phải mấy thành nhỏ hay thậm chí hơn mười mới có thể tạo thành một châu phủ lớn.
Chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, ngày trước đất Quan Trung nằm trong kẽ hở của ba nước. Mặc dù diện tích rất lớn nhưng bốn bề đều là chiến tranh, không xây nổi thành quách lớn một chút. Thậm chí có cảnh bên này vừa xây xong bên kia đã đánh, thành trì lại bị hủy diệt.
Giờ toàn bộ đất Quan Trung được chia làm bốn khu vực, theo thứ tự là Quan Đông, Quan Nam, Quan Tây, Quan Bắc.
Quan Trung Thành ở chính giữa mới là thành trì lớn nhất đất Quan Trung, Quan Trung Hình Đường cũng tọa lạc tại đây.
Quan Trung Hình Đường
Chương 147 Quan Trung Hình Đường
Quan Trung Thành nằm chính giữa đất Quan Trung. Tường thành đen nhánh, có thể nói là thành trì kỳ dị nhất thiên hạ. Nó là một tòa thành sắt.
Ngày trước trên đất Quan Trung chiến hỏa liên miên, giới võ lâm Quan Trung tự xây dựng Quan Trung Hình Đường, thiết lập trật tự. Cho nên lúc đầu bọn họ định xây dựng một tòa thành không thể sụp đổ trước mặt quân đội cả ba nước, dùng sắt đen bao bọc quanh tường thành, khiến bức tường vô cùng kiên cố. Cho dù tông sư võ đạo có thể ngăn sông phá núi tự tay xuất thủ cũng không đánh nát được tòa thành sắt thép này.
Toàn bộ Quan Trung Hình Đường dùng trăm năm mới xây dựng được Quan Trung Thành như vậy, quy mô của nó hoàn toàn sánh được với đô thành đại quốc như Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở.
Vừa bước vào Quan Trung Thành, Sở Hưu đã cảm thấy võ giả của đất Quan Trung rất khác biệt.
Võ giả nơi này luôn khiến người ta có cảm giác tự tin, cho dù võ giả tầng chót cũng tràn ngập đấu chí cùng tinh thần phấn chấn.
Khi tại Bắc Yên, phần lớn võ giả tầng chót chỉ có thể coi như người giang hồ bình thường, có lúc vì tiền bạc hay vì tài nguyên tu luyện hay quyền quý mà chém giết lẫn nhau. Giữa các võ giả luôn mang theo ác ý cùng âm mưu.
Nhưng đất Quan Trung do lịch sử nơi này không có những đại phái truyền thừa ngàn năm thâm căn cố đế, thậm chí những đại môn phái đại thế gia tại Quan Trung mấy trăm năm trước cũng chỉ xuất thân võ giả tầng chót giang hồ, lại thêm Quan Trung Hình Đường giữ gìn trật tự, khiến các võ giả tầng chót cũng không bị áp bách quá nặng.
Hơn nữa đất Quan Trung là trung tâm mậu dịch của ba nước, cực kỳ phồn hoa, cũng có rất nhiều cơ hội. Nói đơn giản hơn trên đất Quan Trung này chỉ cần ngươi có năng lực, vậy không cần lo bị mai một.
Do di ngôn của Sở Cuồng Ca nên Sở Nguyên Thăng không ở trong Quan Trung Hình Đường mà ở lại trong một đại trạch tại Quan Trung Thành.
Mặc dù Sở Nguyên Thăng luôn bắt chước cách làm của phụ thân nhưng không phải hắn không có chút suy nghĩ riêng của mình.
Tỉ như Sở Cuồng Ca ngày trước cực kỳ tiết kiệm, chỉ ở trong Quan Trung Hình Đường, thậm chí không có trạch viện riêng của mình, cũng không có vật ngoại thân xa hoa nào.
Nhưng Sở Nguyên Thăng lại không giống, hắn thích hưởng thụ xa hoa, càng thích học đòi văn vẻ, tỉ như các loại tranh chữ.
Thân là võ giả, võ công Sở Nguyên Thăng không mạnh trong cùng cấp độ, nhưng thư pháp tranh chữ lại ít người sánh được.
Lúc này Sở Nguyên Thăng bị người đuổi giết dọc đường, cực kỳ chật vật. Đầu tiên hắn về trạch viện của bản thân lập tức đổi một bộ áo gấm khác rồi mới dẫn Sở Hưu tới Quan Trung Hình Đường.
Quan Trung Hình Đường ở chính giữa của Quan Trung Thành, do một loạt những đình viện lầu cao phối hợp với nhau, xung quanh được ngăn cách bằng các bức tường. Chỉ có điều bất luận khu đình viện hay các bức tường đều được rèn bằng sắt đen như tường thành Quan Trung Thành, có cảm giác cứng rắn nghiêm trang.
Trước cửa Quan Trung Hình Đường không bày mấy thứ như sư tử đá mà đặt một thanh trường kiếm cùng một thanh trường đao cao cỡ một người, mang hàm nghĩa tôn chỉ của Quan Trung Hình Đường trước nay luôn là dùng võ đình chiến, lấy võ xây dựng trật tự hình đường!
Ngay cả bảng hiệu của Quan Trung Hình Đường cũng không dùng biển gỗ bình thường mà dùng một khối Hắc Thiết Hải, dùng các loại binh khí vạch ra bút tích.
Nghe nói bốn chữ này do những người liên thủ xây dựng Quan Trung Hình Đường khi cùng dùng binh khí khắc ra, vừa nhìn vào đã thấy khí tức sắc bén cực hạn ập tới mặt.
Người lui tới Quan Trung Hình Đường nhiều nhất chính là các bộ đầu giang hồ trực thuộc Quan Trung Hình Đường.
Đám bộ đầu giang hồ này ăn mặc cũng khá đặc sắc. Họ chỉ mặc trang phục võ sĩ thông thường, có điều theo cấp bậc bất đồng mà chia ra màu xanh, màu xám và màu đen.
Võ giả Thối Thể cùng Ngưng Huyết mặc áo xanh, Tiên Thiên cùng Nội Cương cảnh mặc áo xám. Người mặc áo đen thường là kẻ cầm quyền trong Quan Trung Hình Đường, yếu nhất cũng là Ngoại Cương cảnh.
Mà trên y phục võ sĩ của bọn họ còn được thay đổi đôi chút, trên bả vai, cánh tay cùng ngực bọn họ đều có giáp bằng sắt đen hoa văn Thao Thiết, vừa không ảnh hưởng tới hành động vừa tăng thêm khả năng phòng ngự cho bản thân.
Chuyện này là do đại đa số các bộ đầu giang hồ đều hành động đơn độc, đi truy bắt những hung đồ ác tặc vi phạm luật pháp đất Quan Trung, cho nên Quan Trung Hình Đường cũng nghĩ mọi biện pháp gia tăng sức chiến đấu cho họ.
Ngoài ra đại bộ phận các bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường đều mang theo một hộp sắt lớn cao chừng nửa người, bên trong đặt một số binh khí dự bị cùng cơ quan ám khí, cùng công cụ cần dùng khi xử án.
Những bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường đều có năng lực rất mạnh, đơn độc xuất thủ cũng có thể truy sát đám cùng hung cực ác cả ngàn dặm, khi xử lý những án báo thù giang hồ cũng có thể tùy ý suy đoán được tin tức cặn kẽ của hung thủ.
Cho nên bất luận triều đình ba nước hay các đại phái giang hồ khi cần xử lý chuyện loại này thường đều tới nhờ bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường xuất thủ.
Đương nhiên ra tay như vậy cũng không phải làm không công, đương nhiên phải trả tiền.
Sở Nguyên Thăng dẫn Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường, những bộ đầu giang hồ đi ngang qua đều cung kính thi lễ với Sở Nguyên Thăng, gọi một tiếng: “Sở đại hiệp!”
Sở Hưu có thể nhìn ra tối thiểu chín phần bộ đầu giang hồ cung kính rất thành tâm, có thể thấy địa vị của Sở Nguyên Thăng tại Quan Trung Hình Đường.
Đương nhiên chuyện này chỉ mang ý nghĩa có một người cha tốt rất quan trọng. Đối với Sở Nguyên Thăng, di trạch của Sở Cuồng Ca đủ cho hắn ăn cả đời. Thậm chí nếu Sở Nguyên Thăng sống được lâu, con của hắn ăn thêm đời nữa cũng không thành vấn đề.
Đi thẳng tới hậu trạch trong Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ vẫn sống ở đây. Giống như Sở Cuồng Ca, Quan Tư Vũ không thích xa xỉ, không có trạch viện bên ngoài.
Sở Nguyên Thăng vừa định gõ cửa, cánh cửa trạch viện lại đột nhiên mở ra, một nữ tử bước ra.
Thấy bộ dáng nữ tử kia ngay cả Sở Hưu cũng phải ngây người, chỉ cảm thấy cực kỳ cuốn hút.
Nữ tử kia dung nhan xinh đẹp tới cực điểm, mi dài môi đỏ, ngũ quan phải dùng tới hai chữ hoàn mỹ để mô tả.
Xem tướng mạo vóc dáng tuổi tác nữ tử này vào khoảng ba mươi nhưng không hề có dấu tích của thời gian, ngược lại càng tôn thêm phong tình thành thục. Tấm váy dài đỏ rực cũng chẳng che lấp nổi những đường cong mê người của thân thể, phảng phất như quả đào chín mọng mê hoặc chúng nhân.
Thật ra điểm hấp nhẫn của người phụ nữ này không phải tướng mạo của nàng, cũng chẳng phải dáng người, mà là khí chất trên người nàng.
Đó là một loại cảm giác cực kỳ không tự nhiên, rõ ràng khí chất lạnh lùng vô cùng nhưng phối hợp cùng tướng mạo và dáng người lại càng khiến người ta có cảm giác quyến rũ vô bờ. Thần sắc nàng càng nghiêm túc, khí chất càng lạnh lùng lại càng khiến người ta có ảo giác mị hoặc.
Kiếp trước Sở Hưu cũng coi như từng trải nhưng bất luận người y từng gặp hay từng thấy trên TV, không ai sánh nổi cùng nữ tử trước mắt.
Các nàng không thua kém dung mạo hay dáng dấp mà là khí chất hỗn hợp giữa thanh lãnh và vũ mị. Nói đơn giản hơn người phụ nữ này là loại khiến người ta thấy một lần là chỉ nghĩ tới lên giường.
Lúc này Sở Nguyên Thăng thấy nữ nhân này lại hơi căng thẳng thi lễ; “Đại tẩu.”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn thoáng qua Sở Nguyên Thăng một chút. Trong Quan Trung Hình Đường Sở Nguyên Thăng chưa từng khách khí với người nào như vậy, ngược lại những người khác thấy hắn đều phải chủ động tới thăm hỏi, cho dù thực lực có mạnh hơn hắn đi nữa.
Người phụ nữ kia gật nhẹ đầu rồi thản nhiên nói: “Tới tìm lão gia à? Lão gia đang xử lý công vụ bên trong, các ngươi vào đi.”
Nói xong, nữ nhân kia trực tiếp đi khỏi, ánh mắt chỉ lướt qua Sở Hưu một chút, không nói thêm gì.
Sau khi nữ nhân kia đi khỏi Sở Hưu mới nghi hoặc: “Vị này là?”
Sở Nguyên Thăng nhỏ giọng nói: “Đó là thê tử của Quan Tư Vũ Quan đại ca, Mai Khinh Liên, cô ấy…”
Sở Nguyên Thăng vừa định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nói nhỏ: “Dù sao cô ấy cũng là thê tử của Quan đại ca, ngày thường cứ tôn kính với cô ấy một chút cũng không sai.”
Nghe Sở Nguyên Thăng nói vậy sắc mặt Sở Hưu lại thoáng lộ vẻ kỳ quái.
Nếu y không tính sai, giờ vị đường chủ của Quan Trung Hình Đường, Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ đã hơn bảy mươi tuổi. Đương nhiên Quan Tư Vũ là tông sư võ đạo Chân Đan cảnh, thọ nguyên tới ba trăm năm, hơn bảy mươi mới đang tuổi tráng niên.
Có điều nghe đồn Quan Tư Vũ cương trực công chính, thiết diện vô tư, càng nghiêm khắc kiềm chế bản thân, kết quả lại cưới một người vợ như vậy, Quả thật khiến Sở Hưu cảm thấy không hài hòa.
Sở Nguyên Thăng không nhiều lời chỉ dẫn Sở Hưu vào một trạch viện, gõ gõ lên cửa một thư phòng.
“Vào đi.” Một giọng nói trầm ngâm uy nghiêm vang lên trong thư phòng.
Sở Nguyên Thăng đẩy cửa bước vào, bên trong phòng chất đầy các loại công văn, có vẻ hơi hỗn loạn. Chính giữa là một người trung niên bề ngoài khoảng bốn năm mươi tuổi ngồi rất ngay ngắn. Người này chính là đường chủ Quan Trung Hình Đường thanh danh hiển hách trên giang hồ, đứng hạng tám trên Phong Vân Bảng, Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ!
Phong Vân Bảng không chỉ sắp xếp theo thực lực mà còn phải xem thanh danh của ngươi trên giang hồ. Điểm này Phong Mãn Lâu nói không tính, phải do người trong giang hồ công nhận mới được.
Quan Tư Vũ thật ra cũng không cường đại như những cường giả khác trên Phong Vân Bảng. Tỷ như thứ hạng của hắn trên Phong Vân Bảng thậm chí còn cao hơn Đại Long Thủ - Bộ Thiên Nam của Thanh Long Hội, nhưng trên thực tế thực lực hắn thua xa Bộ Thiên Nam.
Có điều Quan Trung Hình Đường triệt để quật khởi trên tay hắn, đạt tới địa vị hiện tại trên giang hồ. Có thể nói hắn là người khuấy đảo phong vân giang hồ, cho nên cho dù thực lực kém xa Bộ Thiên Nam nhưng thứ hạng lại cao hơn hẳn.
Lúc này Sở Hưu cũng đánh giá qua Quan Tư Vũ, người này thân hình cao lớn, mặc áo đen, tướng mạo đoan chính, thần thái uy nghiêm, trên mặt có ba chòm râu dài, sắc mặt hơi đỏ.
Lúc này do đang trong thư phòng, không có người ngoài nên Quan Tư Vũ thu liễm khí thế trên người bản thân, nhìn qua như người bình thường. Có điều Sở Hưu vẫn cảm nhận được một áp lực cực mạnh đến từ người hắn.
Trong đó có nguyên nhân do hắn là cường giả cấp bậc võ đạo tông sư nhưng cũng có phần do khí thế uy nghiêm được tích lũy suốt mấy chục năm chấp chưởng Quan Trung Hình Đường, cho dù thu liễm cũng không bớt được bao nhiêu.
Quan Tư Vũ
Chương 148 Quan Tư Vũ
Sở Nguyên Thăng dẫn Sở Hưu vào thư phòng, chắp tay với Quan Tư Vũ nói: “Quan đại ca.”
Mặc dù tuổi tác Quan Tư Vũ lớn hơn Sở Nguyên Thăng tới ba mươi tuổi nhưng ngày trước hắn là thuộc hạ của Sở Cuồng Ca, cũng nhờ Sở Cuồng Ca đề bạt mới có thành tựu như ngày nay, cho nên luôn đối xử ngang hàng với Sở Nguyên Thăng.
Trước mặt những người khác Quan Tư Vũ cực kỳ nghiêm túc nhưng khi thấy Sở Nguyên Thăng tới lại mỉm cười nói: “Thời gian trước chẳng phải ngươi được mời tới Đông Tề tham gia chúc thọ ba trăm tuổi của lão tổ Mạc gia ở Thương Dương à, sao đã về rồi?”
Gương mặt Sở Nguyên Thăng lộ vẻ đau thương nói: “Đừng nói nữa, lần này thiếu chút nữa thì ta không về nổi.
Trên đường ta bị đệ tử Thất Sát Lão Quỷ là Âm Tương Tử dẫn người mai phục. Bọn A Tứ bảo hộ ta mà chết, nếu không nhờ Sở huynh đệ ra tay cứu giúp sợ là ta đã không về được đất Quan Trung.”
Nói xong Sở Nguyên Thăng kéo Sở Hưu tới bên cạnh, giới thiệu cho Quan Tư Vũ.
“Ra mắt Quan đường chủ.” Sở Hưu chắp tay với Quan Tư Vũ, thần sắc cung kính.
Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu với Sở Hưu rồi ầm trầm nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này Quan Trung Hình Đường nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!”
Sở Nguyên Thăng vội vàng nói: “Không cần đâu, Âm Tương Tử đã bị Sở huynh giết chết, mối thù của ta cũng coi như đã trả.”
Quan Tư Vũ hơi kinh ngạc nhìn Sở Hưu một chút rồi thản nhiên nói: “Mặc dù Âm Tương Tử đã chết nhưng mối thù của ngươi chưa tính là đã trả.”
Ánh mắt Sở Nguyên Thăng lộ vẻ nghi hoặc, Âm Tương Tử đã bị Sở Hưu giết chết, sao lại nói là chưa báo được thù?
Quan Tư Vũ đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía Sở Hưu nói: “Ngươi thấy sao?”
Sở Hưu mỉm cười, y biết Quan Tư Vũ đã nhìn ra điều gì, đây là một bài kiểm tra.
Quan Tư Vũ chưởng quản Quan Trung Hình Đường đã bao năm như vậy, hắn là người thiết diện vô tư nhưng không phải tên ngu ngốc không hiểu nhân tình thế sự.
Trước kia Sở Nguyên Thăng xếp người vào Quan Trung Hình Đường thường chỉ thông báo một tiếng là đủ, Quan Trung Hình Đường sẽ tự làm việc.
Nhưng giờ Sở Nguyên Thăng dẫn Sở Hưu tới gặp hắn, đồng thời còn nói rõ Sở Hưu cứu mạng mình, hiển nhiên định dùng việc thu xếp cho Sở Hưu vào Quan Trung Hình Đường để báo đáp ân tình của đối phương. Hơn nữa vị trí này cũng không thể quá thấp, nếu không Sở Nguyên Thăng cũng thấy mất mặt.
Có điều cho dù thể diện của Sở Nguyên Thăng lớn đến đâu Quan Tư Vũ cũng phải kiểm tra năng lực người trước mặt.
Nếu người trước mắt chỉ là bao cỏ, cho dù Sở Nguyên Thăng có đề cử Quan Tư Vũ cũng không thể bố trí đối phương vào những vị trí quan trọng được.
Sở Hưu trầm giọng nói với Sở Nguyên Thăng bên cạnh: “Đại ca, ngươi nghĩ kỹ chút đi. Sư phụ của Âm Tương Tử, Thất Sát Lão Quỷ chỉ là một võ giả tán tu, sư phụ hắn cũng đã chết, hắn chỉ là hạng chó nhà có tang mà thôi, lấy đâu ra lực lượng tập hợp nhiều người như vậy đuổi giết ngươi?
Huống hồ thân phận đại ca cực kỳ đặc thù, bọn Âm Tương Tử kia chẳng lẽ không sợ sau khi động tới ngươi sẽ bị Quan Trung Hình Đường trả thù sao?
Đối phương dám làm như vậy, lại có lực lượng làm vậy thật ra nguyên nhân chỉ có một. Đó là sau lưng đối phương có chỗ dựa, hay nói chính xác hơn hắn chỉ là một quân cờ mà thôi. Kẻ thật sự muốn giết ngươi thật ra chưa từng lộ diện.”
Sở Nguyên Thăng sắc mặt ngây ngốc, hắn cũng không ngờ một chuyện đơn giản như vậy lại được Sở Hưu phân tích ra nhiều ẩn tình đến vậy.
“Vậy rốt cuộc ai muốn giết ta?”
Sở Nguyên Thăng hỏi xong câu này có vẻ nghĩ ra điều gì, thần sắc buồn bực nói: “Coi như ta không hỏi đi.”
Hắn cũng nhớ lại trước đây cha mình có bao nhiêu kẻ thù địch, quả thật nhiều vô số kể, Chính đạo Ma đạo đều không thiếu.
Có thể nói trong thiên hạ này người muốn hắn chết cũng không ít,
biết truy đường nào?
Muốn đội vương miện cũng phải đội gánh nặng. Chuyện này Sở Nguyên Thăng cũng biết.
Hắn đã kế thừa tất cả quan hệ cùng danh vọng của phụ thân đương nhiên cũng phải gánh vác thù hận của phụ thân rồi.
Bên kia Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu, phản ứng khá nhanh chóng, đầu óc cũng rất thanh tỉnh, như vậy cũng khá.
Hắn chỉ sợ Sở Nguyên Thăng đề cử cho mình một kẻ lỗ mãng chỉ có thực lực, như vậy mới càng khó.
Trong Quan Trung Hình Đường mặc dù thực lực rất quan trọng nhưng năng lực lại càng quan trọng. Một kẽ lỗ mãng không đầu óc không cách nào trở thành nhân vật có thực quyền tại Quan Trung Hình Đường. Nếu Sở Hưu là kẻ như vậy, hắn cũng chỉ có thể tạm thời không nể mặt Sở Hưu, vứt kẻ này tới nơi không có thực quyền gì.
Quan Tư Vũ trầm giọng nói với Sở Nguyên Thăng: “Chuyện này ngươi không cần xen vào, đối phương đã dám ra tay với ngươi tức là gây hấn với Quan Trung Hình Đường ta. Ta sẽ phái người điều tra chuyện này.”
Sở Nguyên Thăng gật đầu nói: “Vậy được rồi, chuyện này phiền Quan đại ca ngươi. Còn một chuyện nữa, vị Sở huynh đệ này cứu mạng ta, vừa hay giờ hắn đang phiêu bạt giang hồ cho nên ta muốn đề cử hắn vào Quan Trung Hình Đường.
Quan đại ca, thực lực Sở huynh đệ không yếu, võ giả cùng cấp hiếm người địch nổi. Âm Tương Tử cùng hai Ngoại Cương cảnh khác bị hắn tùy ý giết chết.”
Quan Tư Vũ tùy ý gật nhẹ đầu, hắn cũng biết thiên phú võ đạo của Sở Hưu. Ngày trước Sở Cuồng Ca đại nhân là nhân kiệt, bât luận thực lực hay nhân phẩm đều vậy.
Đáng tiếc Sở Nguyên Thăng không được di truyền điểm này, tài nghệ võ đạo hết sức bình thường.
Với nhãn lực của hắn làm sao nhận ra cái cùng cấp hiếm người địch nổi? Dù sao chắc chắn là mạnh hơn hắn rồi.
Thấy Quan Tư Vũ có vẻ không tin, Sở Nguyên Thăng vội vàng nói: “Quan đại ca, ngươi không tin mắt nhìn người của ta chẳng lẽ còn không tin mắt nhìn người của Phong Mãn Lâu à? Vị huynh đệ kia đứng thứ mười tám trên Long Hổ Bảng của Phong Mãn Lâu. Tuyệt đối là tuấn kiệt trẻ tuổi, chỉ có một chuyện nhỏ là thân phận trước kia của hắn không được tốt. Trước đó hắn từng bị uy hiếp gia nhập Thanh Long Hội, nhưng giờ đã làm phản rồi.
Có điều với Quan Trung Hình Đường chúng ta, xuất thân Thanh Long Hội cũng chẳng coi là gì mà. Hơn nữa ta chuẩn bị nhận hắn làm họ hàng xa, đối ngoại sẽ nói hắn là đường đệ của ta, như vậy những người khác cũng không nói được gì.”
Nghe Sở Nguyên Thăng nói vậy, Quan Tư Vũ quả thật hơi ngạc nhiên.
Tới cấp bậc của hắn đã sớm không để ý tới Long Hổ Bảng của đám tiểu bối giang hồ rồi, có điều hắn cũng biết phân lượng của Long Hổ Bảng.
Những người bước chân lên Long Hổ Bảng hoặc thực lực chính mình rất mạnh hoặc xuất thân rất bản thân rất tốt. Rõ ràng Sở Hưu là trường hợp sau.
Võ giả xuất thân Quan Trung Hình Đường bước lên Long Hổ Bảng cũng không phải số ít, tỉ như chính hắn hay Sở Nguyên Thăng trước mắt đều từng có tên trên Long Hổ Bảng. Sở Hưu không dựa vào xuất thân lên bảng vậy cũng chỉ có thể dựa vào thực lực.
Một người có thứ hạng trên Long Hổ Bảng lại còn được Sở Nguyên Thăng tiến cử, như vậy đã đủ đảm nhiệm vị trí có phân lượng trong Quan Trung Hình Đường.
Quan Tư Vũ trầm ngâm nửa ngày rồi mới nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi được Nguyên Thăng tiến cử, đương nhiên ta sẽ không để ngươi làm bộ đầu giang hồ tầng chót làm lên.
Như vậy đi, dưới chướng chưởng hình quan Ngụy Cửu Đoan còn thiếu một tuần sát sứ, mặc dù thực lực ngươi hơi kém một chút nhưng cũng miễn cưỡng đảm nhiệm được. Ngươi có hài lòng không?”
Sở Hưu còn khá mơ hồ về phân chia quyền lực nội bộ Quan Trung Hình Đường. Y cũng chỉ biết được đôi chút từ giới thiệu của cốt truyện gốc, chi tiết lại khá mơ hồ cho nên không hiểu vị trí tuần sát sứ này ra sao.
Có điều y tin tưởng có Sở Nguyên Thăng tiến cử, vị trí này chắc chắn không kém.
Cho nên Sở Hưu trực tiếp chắp tay nói: “Quan đường chủ đã cho rằng tại hạ có thể đảm nhiệm, vậy tại hạ đương nhiên không dám kén cá chọn canh.”
Quan Tư Vũ gật nhẹ đầu, hô lớn với bên ngoài: “Uất Trì, vào đây một
chút.”
Một lát sau, một thanh niên hơn ba mươi tuổi khí chất ôn hòa bước vào, chắp tay với Quan Tư Vũ cùng Sở Nguyên Thăng: “Sư phụ, Sở đại hiệp.”
Quan Tư Vũ chỉ vào Sở Hưu nói: “Vị này là Sở Hưu, do Sở Nguyên Thăng đề cử gia nhập Quan Trung Hình Đường, vừa hay dưới trướng Ngụy Cửu Đoan còn thiếu một tuần sát sứ, ta định để hắn vào vị trí này.
Ngươi dẫn hắn đi nghỉ ngơi, giảng giải đôi chút quy củ Quan Trung Hình Đường, mai cầm thủ lệnh của ta dẫn Sở Hưu tới Quan tây nhận chức.”
Uất Trì kia lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ vị này chỉ vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường đã được trao tặng vị trí tuần sát sứ.
Có điều hắn nhanh chóng khống chế cảm xúc, quay người mỉm cười với Sở Hưu nói: “Sở huynh, vậy mời ngươi theo ta.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp đi theo Uất Trì ra khỏi thư phòng.
Sau khi hai người đi khỏi, Sở Nguyên Thăng mới mỉm cười đắc ý nói với Quan Tư Vũ: “Quan đại ca, ngươi thấy người ta tiến cử ra sao? Mấy năm nay Quan Trung Hình Đường không có tuấn kiệt trẻ tuổi nào. Giờ ta trực tiếp kéo một người tới cho ngươi, còn là hạng trước hai mươi trên Long Hổ Bảng nhé.”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Ngươi ấy, vẫn quá dễ tin người. Sao ngươi biết Sở Hưu đáng tin cậy tuyệt đối, lại còn muốn nhận hắn làm người Sở gia ngươi nữa.”
Sở Nguyên Thăng kinh ngạc: “Ngươi nói Sở huynh đệ à? Ngươi không thấy tình huống lúc đó thôi, nếu Sở huynh đệ không xuất thủ, chắc chắn ta đã chết trong tay tên Âm Tương Tử kia rồi.
Huống hồ có nhận hắn làm họ hàng xa cũng có gì đâu. Trên giang hồ ai mà không biết ngày trước phụ thân ta xuất thân nông thôn, là người quê mùa. Sở gia ta trước nay không phải đại thế gia gì, có thêm một họ hàng xa cũng đâu có sao?”
Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Ngươi còn chưa hiểu, thế gia dựa vào nội tình để xưng hùng giang hồ, còn Sở Cuồng Ca đại nhân dương danh giang hồ lại dựa vào thanh danh.
Di trạch của Sở Cuồng Ca đại nhân ngày xưa đều nằm trên người ngươi, giờ ngươi nhận hắn làm họ hàng xa tương đương với dùng thanh danh Sở Cuồng Ca đại nhân bảo vệ hắn. Đây là chuyện bao người muốn cũng chẳng được.
Có thể nói riêng điều này đã đủ trả ân cứu mạng của hắn, kết quả ngươi còn đề cử hắn vào Quan Trung Hình Đường.”
Sở Nguyên Thăng gãi đầu nói: “Dẫu sao cũng đề cử rồi, huống hồ thực lực Sở huynh đệ này thật sự không tệ, cũng là chuyện tốt cho Quan Trung Hình Đường ta.”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Ngươi ấy, luôn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Có điều cũng không sao, Quan Trung Hình Đường bao dung thiên hạ, có thể tiếp nhận bất cứ ai, không sợ có kẻ lén lút giở trò quỷ.
Đúng rồi, ngươi vừa mới về, hôm nay đừng đi nữa. Ta bảo tẩu tử chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp ngươi.”
Nghe xong câu này Sở Nguyên Thăng lại vội vàng nói: “Được rồi, không phiền tới tẩu tử, trong phủ ta còn vài việc cần xử lý.”
Nói xong Sở Nguyên Thăng vội vàng cáo từ rời đi.
Cơ cấu của Hình Đường
Chương 149 Cơ cấu của Hình Đường
Sở Hưu không biết lời của Quan Tư Vũ cùng Sở Nguyên Thăng trong phòng, dù sao Quan Tư Vũ cũng đã hạ lệnh, mục đích của Sở Hưu cũng coi như đã đạt được.
Sở Hưu chắp tay với Uất Trì một cái rồi nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh Uất Trì huynh?”
Uất Trì trước mắt cũng là Ngoại Cương cảnh, có điều Sở Hưu có thể cảm nhận được tu vi đối phương tinh thâm hơn mình nhiều, rất có thể đã đạt tới Ngoại Cương cảnh đỉnh phong.
Uất Trì mỉm cười nói: “Sở huynh cứ trực tiếp gọi ta Uất Trì là được. Ta không có tên, chỉ gọi là Uất Trì.
Ta vốn là một đứa trẻ bị vứt bỏ, khi còn bé được sư phụ nhặt về nuôi lớn, chỉ là trên người phát hiện có tấm bảng gỗ ghi hai chữ Uất Trì. Cho nên đấy là họ của ta, cũng là tên của ta.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, đệ tử được Quan Tư Vũ nuôi lớn từ bé, chắc chắn địa vị chức vị của Uất Trì trong Quan Trung Hình Đường sẽ không thấp.
Uất Trì vừa đi vừa nói: “Ta đã nghe nói về chuyện của Sở huynh, tuổi còn trẻ đã bước vào Long Hổ Bảng, tin rằng ngày sau Sở huynh cũng sẽ tỏa sáng trong Quan Trung Hình Đường chúng ta.”
Sở Hưu cười khổ nói: “Cây to đón gió, lên Long Hổ Bảng thật ra cũng không phải bản ý của ta.
Đệ tử đại tông môn lên bảng là vì thanh danh môn phái của mình, còn tán tu như ta lên bảng ngoại trừ phải chịu gió chịu bão gây thù chuốc oán ra, cơ bản không có tác dụng gì.
Cũng tỷ như lần lên Long Hổ Bảng này của ta chen Bạch Vô Kỵ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn hạng mười tám xuống. Ta dám khẳng định Bạch Vô Kỵ sẽ ghi hận trong lòng.”
Uất Trì cười ha hả nói: “Phúc đã sao, họa đã sao. Người trong giang hồ đi một chuyến, hoặc lưu lại lời, hoặc lưu thanh danh.
Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng, ai lại không muốn để lại tên của mình trên đó?
Huống hồ lần này Sở huynh nếu không phải có thứ hạng trên Long Hổ Bảng, cho dù có Sở đại hiệp tiến cử, vị trí tuần sát sứ này cũng không tới phiên ngươi.”
Sở Hưu hỏi: “Đúng rồi Uất Trì huynh, ta ở Bắc Yên đã lâu nên không hiểu rõ lắm về cơ cấu của Quan Trung Hình Đường. Chức tuần sát sứ của thuộc về cấp bậc gì?”
Uất Trì cẩn thận giải thích: “Nếu đã vậy để ta nói chi tiết cho Sở huynh, dù sao sau này ngươi cũng cần biết rõ về Quan Trung Hình Đường ta.
Quan Trung Hình Đường ta thành lập đã vài trăm năm, hiện giờ cơ cấu đã vô cùng rõ ràng.
Trong đó người cầm quyền của Quan Trung Hình Đường không cần nói cũng biết là đường chủ Hình Đường. Có điều chức vị đường chủ này hết sức phức tạp, muốn trở thành đường chủ phải thỏa mãn ba điều kiện.
Thứ nhất là được đường chủ đời trước tán thành, thứ hai là được những võ giả khác trong Hình Đường tán thành.
Về phần điểm cuối cùng là được cả ba nước Bắc Yên, Đông Tề, Tây Sở tán thành.
Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ. Tam quốc thừa nhận địa vị thậm chí luật pháp của Quan Trung Hình Đường nhưng Quan Trung Hình Đường cũng phải có qua có lại. hứa hẹn không tham gia vào phân tranh giữa ba nước, bảo trì trung lập tuyệt đối. Cho nên vị trí đường chủ này nhất định phải là người không có tư tâm khiến cả ba nước tán thành, luôn giữ vững lập trường trung lập mới được.
Ba điểm này chính là quy củ vừa được định ra trong mấy chục năm gần đây của Quan Trung Hình Đường ta. Ngươi hẳn cũng biết lịch sử của Quan Trung Hình Đường ta rồi đó, tương đối hỗn loạn cũng không có quy củ chính xác. Mãi tới ba mươi năm trước gia sư dẫn Quan Trung Hình Đường quật khởi mới gây dựng được địa vị của Quan Trung Hình Đường hiện giờ.”
Nói tới đây giọng điệu Uất Trì cũng có vẻ vinh quang.
Dù sao trong mấy trăm năm lịch sử của Quan Trung Hình Đường, cho dù quên tên người sáng lập nhưng mọi người đều sẽ không quên tên hai người, một là Sở Cuồng Ca, một là Quan Tư Vũ.
Hai người đó một xây dựng căn cơ cùng thanh danh của Quan Trung Hình Đường, một lại mang Quan Trung Hình Đường quật khởi từ kẽ hở của ba nước, đều có tác dụng không thể thay thế được với Quan Trung Hình Đường, không nói là sau này sẽ không có ai, tổi thiểu xưa nay chưa từng có.
Uất Trì tiếp tục nói: “Trừ đường chủ ra trong Hình Đường còn có tứ đại
chưởng hình quan phụ trách phân công quản lý bốn vùng đất: Quan Đông, Quan Nam, Quan Tây, Quan Bắc. Sau này chưởng hình quan khu vực Quan Trung Cửu Chỉ Truy Hồn - Ngụy Cửu Đoan chính là cấp trên trực tiếp của ngươi, là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.
Bên dưới chưởng hình quan là các tuần sát sứ, tên như ý nghĩa phụ trách tuần tra các châu phủ thành trì xem có các thế lực võ lâm hay võ giả tán tu phạm pháp làm loạn kỷ cương, vi phạm quy củ của Quan Trung Hình Đường chúng ta không. Ngoài ra còn cần đuổi bắt một số kẻ cùng hung cực ác. Phải quản lý khá toàn diện mà quyền lực tự thân cũng không nhỏ.
Có thể nói tuần sát sứ dưới tay mỗi chưởng hình quan không cố định. Có năm sáu người, bảy tám người, thậm chí có lúc có hơn mười người.
Tuần sát sứ là lực lượng trung kiên của Quan Trung Hình Đường chúng ta, có người được tổng bộ Hình Đường đề cử như Sở huynh, nhưng đại đa số là người do các chưởng hình quan bồi dưỡng, cho nên số lượng không thống nhất.
Bình thường mà nói, thực lực tuần sát sứ đại đa số là Tụ Tam Hoa hoặc Ngưng Ngũ Khí, rất ít người dùng thực lực Ngoại Cương cảnh như Sở huynh lên thành tuần sát sứ, chỉ có trong mấy năm Quan Trung Hình Đường chúng ta suy nhược nhất. Cho nên lần này Sở huynh được vị trí như vậy không riêng gì là nhờ Sở đại hiệp đề cử mà còn do xếp hạng của ngươi trên Long Hổ Bảng.
Còn dưới tuần sát sứ chính là bộ đầu giang hồ mà người trong giang hồ đã quen thuộc.
Trong đó Thối Thể cùng Cảnh giới Ngưng Huyết đều là là bộ khoái phổ thông, chỉ có ba cảnh giới Tiên Thiên, Nội Cương, Ngoại Cương mới được xưng là bộ đầu giang hồ.
Dưới mỗi bộ đầu giang hồ đều có bộ khoái trực thuộc bản thân. Đương nhiên cũng có những bộ đầu giang hồ tính cách tương đối quái gở không thích dẫn dắt người mới, lựa chọn làm việc độc lập.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, vị trí tuần sát sứ này đã không thấp, nói thế nào cũng là người được phân công quản lý một khu vực, quyền lực trong tay không nhỏ, đã đủ cho Sở Hưu phát huy.
Uất Trì tiếp tục nói: “Đây là bộ khung cơ bản của Quan Trung Hình Đường, trong tổng bộ Hình Đường còn có một bộ chuyên phụ trách xử lý môt số chuyện trọng đại tên là Tập Hình Ti, nhân số không nhiều, chỉ có vài trăm người. Trong đó có vài vị thủ lĩnh cấp bậc tương đương với tứ đại chưởng hình quan. Bên dưới lại không phân chia thành tuần sát sứ gì đó, chỉ có mật thám bình thường, có điều lại được chia theo đẳng cấp.”
Uất Trì chỉ bản thân nói: “Tại hạ chính là mật thám cấp năm của Tập Hình Ti.
Nghe Uất Trì nói kiểu này Sở Hưu lập tức minh bạch Tập Hình Ti là nơi ra sao. Chỗ đó mới là tập trung toàn bộ tinh nhuệ của Quan Trung Hình Đường, trực tiếp nằm dưới sự quản lý của đường chủ Hình Đường.
“Đa tạ Uất Trì chỉ bảo.” Sở Hưu chắp tay với với Uất Trì.
Uất Trì cười nói: “Sở huynh không cần khách khí, dẫu sao giờ ngươi ta đã là đồng liêu.”
Vừa nói Uất Trì vừa dẫn Sở Hưu về chỗ ở, để y nghỉ ngơi lại ở đây một đêm, hôm sau mới cầm thủ lệnh của Quan Tư Vũ tới Quan Tây.
Nhìn bóng lưng Uất Trì rời đi, sắc mặt Sở Hưu rất trầm tĩnh.
Trong Quan Trung Hình Đường quả nhiên anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Uất Trì này nhìn như bình thường nhưng thực lực thực tế lại còn thâm hậu hơn y một chút.
Hơn nữa cách làm việc cũng không chút sơ sót, chỉ nói gì nên nói, thứ không nên nói không để lộ tới một chút.
Đoạn đường này gương mặt Uất Trì vẫn luôn mang theo ý cười nhưng nụ cười này lại chẳng hề thay đổi, quả thật như một người đeo mặt nạ khiến người ta không nhận ra vui buồn giận hờn gì.
Có điều nghĩ lại cũng bình thường, đối phương dẫu sao cũng là đệ tử được Quan Tư Vũ nuôi lớn từ bé, tới giờ vẫn giữ lại bên người. Uất Trì nếu không có chút nội lực sợ rằng đã chẳng ở bên Quan Tư Vũ được tới giờ.
Mà ngay lúc này sau khi đưa Sở Hưu về, Uất Trì lại trực tiếp tới thư phòng của Quan Tư Vũ.
“Đưa người đi rồi à, ngươi thấy thế nào?” Quan Tư Vũ trầm giọng hỏi.
Uất Trì lắc đầu nói: “Không nhìn ra, đối phương làm việc cẩn thận không lộ ra chỗ nào không ổn, có điều con thấy tâm cơ kẻ này rất sâu.”
Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Kẻ tâm cơ không sâu đã chẳng sống được lâu vậy ở Thanh Long Hội, cũng chẳng lên nổi Long Hổ Bảng.
Quan Trung Hình Đường không sợ người có tâm cơ, chỉ sợ hạng người
cố ý muốn phá hoại căn cơ Quan Trung Hình Đường lẻn vào.
Về sau chú ý hành động của hắn một chút là được. Không có gì lạ thì không cần báo cáo lên ta.”
Uất Trì vội vàng đáp: “Vâng thưa sư phụ!”
Có điều ngay sau đó Uất Trì lại chần chờ nói: “Sư phụ, bên ngoài đều nói người công chính nghiêm minh thiết diện vô tư. Nhưng lần này Sở đại hiệp muốn đền ơn nhưng lại khiến ngài phá lệ đề bạt một người vừa gia nhập lên làm tuần sát sứ Hình Đường. Hành động này có phần… không ổn, hoàn toàn không cân nhắc tới thanh danh cùng hình tượng của ngài.”
Quan Tư Vũ đột nhiên ngẩn đầu lên, một luồng khí thế vô cùng cường đại bộc phát từ thân thể hắn. Trong thư phòng nho nhỏ như dấy lên sóng gió ngợp trời khiến người ta không cách nào thở nổi!
Uất Trì ‘roạt’ một tiếng quỳ sập xuống đất vội vàng thưa: “Sư phụ! Con nói vậy chỉ vì tốt cho người thôi!”
Quan Tư Vũ lạnh lùng nói: “Đương nhiên ta biết ngươi vì tốt cho ta, nếu không ngươi tưởng mình còn có thể ở lại bên cạnh ta hay sao?
Ta hiểu ý ngươi, có điều ngươi phải nhớ cho kỹ, ngày xưa nếu không có Sở Cuồng Ca đại nhân đã chẳng có vị trí của ta hiện giờ, cũng chẳng có huy hoàng cho Quan Trung Hình Đường hiện tại.
Là ta và Quan Trung Hình Đường nợ Sở Cuồng Ca đại nhân chứ không phải Sở Cuồng Ca đại nhân nợ chúng ta!”
Uất Trì giãy dụa dưới khí thế cường đại của Quan Tư Vũ nói: “Nhưng giờ ngài mới là đường chủ Quan Trung Hình Đường! Huy hoàng của Quan Trung Hình Đường cũng do ngài đánh ra! Sở Nguyên Thăng căn bản không phải người của Quan Trung Hình Đường, dựa vào cái gì mà hắn có tiếng nói gần với ngài trong Quan Trung Hình Đường?”
“Câm miệng! Về sau nếu ngươi dám nói những lời này thì cút ra ngoài làm bộ đầu giang hồ cho ta!” Quan Tư Vũ lạnh lùng nhìn Uất Trì, khiến mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng.
Hễ là người đều có tư tâm, Uất Trì cũng không ngoại lệ.
Hắn là đệ tử Quan Tư Vũ, lợi ích của Quan Tư Vũ chính là lợi ích của hắn.
Lúc hắn sinh ra Sở Cuồng Ca đã chết, cho nên hắn chưa từng nhận ân huệ của Sở Cuồng Ca, ngược lại trong mắt hắn Sở Nguyên Thăng làm vậy chính là tổn hại lợi ích và thanh danh của Quan Tư Vũ.
Hôm nay Sở Nguyên Thăng nhét một người vào Quan Trung Hình Đường, mai lại nhồi người khác. Cứ nhồi nhét thế cuối cùng Quan Trung Hình Đường thành của ai?
Phân bộ Quan Tây
Chương 150 Phân bộ Quan Tây
Uất Trì suy nghĩ giúp thanh danh và lợi ích của Quan Tư Vũ, mà thân là đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ, lợi ích của Quan Tư Vũ cũng chính là lợi ích của hắn, cho nên hôm nay hắn mới nói ra những lời này.
Có điều hắn thật sự không ngờ Quan Tư Vũ lại nhạy cảm với việc của Sở Nguyên Thăng như vậy, hành động này của hắn đã chọc giận sư phụ mình!
Lúc này cửa lớn thư phòng lại bị đẩy ra, một làn gió thơm ập tới, Mai Khinh Liên bước tới như làn gió thơm khoát tay áo nhìn Uất Trì nói: “Ngươi lại chọc lão gia tức giận rồi? Đúng là…”
Nói xong Mai Khinh Liên đi tới sau lưng Quan Tư Vũ, ôm lấy vài hắn nói: “Được rồi lão gia, dẫu sao Uất Trì cũng còn trẻ tuổi, trước khi nói chuyện không suy nghĩ kỹ càng, thật ra cũng đâu phải tội lỗi gì lớn.”
Theo Mai Khinh Liên tới, khí thế kinh khủng trên người Quan Tư Vũ mới thu liễm lại, khiến Uất Trì lập tức thở phào một hơi.
Mai Khinh Liên thản nhiên nói với Uất Trì: “Còn không mau xin lỗi sư phụ ngươi đi? Nhớ đấy, lão gia làm việc tự có suy nghĩ của mình, môt người trẻ tuổi như ngươi xen loạn vào làm gì?”
Uất Trì nghe vậy lập tức hành lễ với Quan Tư Vũ nói: “Sư phụ, là lỗi của đồ nhi, sau này đồ nhi không dám thế nữa.”
“Ra ngoài đi.” Quan Tư Vũ phiền chán khoát tay áo để Uất Trì rời khỏi.
Uất Trì nghe vậy cúi đầu thi lễ với Mai Khinh Liên: “Đa tạ sư nương.”
Đối với Mai Khinh Liên, thái độ của Uất Trì thậm chí có phần sợ hãi. Nữ nhân này là sư nương của hắn nhưng hắn thậm chí không dám nhìn thẳng.
Sau khi Uất Trì lui lại, Quan Tư Vũ vuốt ve cánh tay Mai Khinh Liên thở dài nói: “Tư tâm quá nặng, ngay cả đồ đệ ta tự nuôi lớn như Uất Trì giờ cũng có tư tâm rồi.”
Mai Khinh Liên ôm cổ Quan Tư Vũ, nói khẽ vào tai hắn: “Là người ắt sẽ có dục vọng, lão gia chàng muốn khống chế cũng chẳng nổi. Uất Trì vẫn còn rất trẻ tuổi, không nhìn được xa như vậy.
Quan Trung Hình Đường phát triển vang dội như vậy dưới tay chàng, hậu nhân Sở gia thanh danh lớn đến đâu đi nữa cũng đâu có hơn được lão gia ngài. Cho dù giờ ngài nhường vị trí đường chủ này cho Sở Nguyên Thăng, hắn cũng chẳng dám làm. Uất Trì làm vậy rõ là nghĩ không đâu.”
Nhìn thoáng qua chỗ công văn chồng chất trên mặt bàn, Mai Khinh Liên nói khẽ: “Mấy chuyện này mai lại xử lý, thiếp thân nấu canh gà, lão gia ăn xong nghỉ ngơi sớm cho khỏe.”
Quan Tư Vũ vỗ vỗ lên tay Mai Khinh Liên rồi cười nói: “Vẫn là phu nhân biết lấy lòng ta, được, mai xử lý thì mai xử lý.”
Bộ dạng này của Quan Tư Vũ nếu khiến những người khác nhìn thấy ắt sẽ giật nảy cả mình.
Bởi ấn tượng bình thường Quan Tư Vũ tạo cho người khác chính là thiết diện vô tư, thậm chí đến mức không nể ân tình. Đại đa số võ giả Quan Trung Hình Đường đều chưa từng thấy Quan Tư Vũ mỉm cười.
Hơn nữa Quan Tư Vũ cũng là người tự kiềm chế tới cực hạn. Ngày ngày thời gian tu luyện, thời gian xử lý công vụ đều được quy định nghiêm chỉnh, nhiều hơn thì được, thiếu thì lại không. Đâu có như bây giờ tùy tiện đẩy việc cần làm hôm nay sang ngày mai, loại chuyện này quả thật không giống hành động thường ngày của Quan Tư Vũ.
Sáng sớm hôm sau, Uất Trì tới chỗ Sở Hưu chuẩn bị dẫn hắn tới Quan Tây.
Lúc này gương mặt Uất Trì vẫn không chút biểu cảm lạ nào, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như người bị Quan Tư Vũ răn dạy tới mức toàn thân ứa mồ hôi không phải là hắn.
Đất Quan Trung diện tích rất lớn, thậm chí còn lớn hơn đất Yến Đông của Bắc Yên lúc trước.
Đi từ Quan Trung tới Quan Tây, Sở Hưu cùng Uất Trì tốn chừng bảy ngày.
Phân bộ Hình Đường của Quan Tây được đặt trong Cửu Hoa Thành, đây là một tòa thành không lớn nhưng cực kỳ phồn hoa.
Đất Quan Tây gần với Tây Sở, Cửu Hoa Thành giáp ranh với Tây Sở, khách thương Tây Sở qua lại nơi đây buôn bán sầm uất. Vừa vào thành Sở Hưu đã cảm giác được một không khí ồn áo náo động ập thẳng tới mặt.
Uất Trì nói: “Đất Quan Tây có không ít khách thương Tây Sở qua lại, cho nên một số đặc sản cực kỳ thưa thớt tại Tây Sở vẫn thấy được không ít ở Quan Tây. Nếu Sở huynh có thời gian có thể tới xem xem.
Trước khi đến ta đã báo tin cho chưởng hình quan Quan Tây Ngụy Cửu Đoan, lúc này chắc hắn đang chờ ngươi trong phân bộ huynh đệ Quan Tây, chúng ta cứ tới thẳng Hình Đường là được.”
Sở Hưu khẽ gật đầu, cùng Uất Trì tiến thẳng tới phân bộ Hình Đường Quan Tây.
Phân bộ Hình Đường Quan Tây cơ bản là một Hình Đường Quan Trung nhỏ hơn một chút, chỉ có điều tấm bảng hiệu chỉ là sắt đen viết chữ bình thường, trên đó có ghi sáu chữ Phân bộ Hình Đường Quan Tây.
Vừa bước vào Hình Đường đã có vài bộ đầu giang hồ ra cửa nghênh đón, một người trong số đó nói: “Uất Trì đại nhân, Ngụy đại nhân đang chờ bên trong.”
Uất Trì khẽ gật đầu cùng Sở Hưu bước vào phòng nghị sự.
Lúc này trong phòng nghị sự đã có sáu người, một vị trong đó ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, nhìn bề ngoài là một ông lão gầy gò mặc áo đen, mái tóc đã hoa râm nhưng khí thế vẫn bừng bừng.
Ánh mắt ông lão kia cực kỳ sắc bén, tay xoa xoa hai khối sắt khắc hoa văn rồng. Khiến người ta chú ý nhất là tay phải của hắn chỉ có bốn ngón. Người này chính là lãnh đạo trực tiếp của Sở Hưu trong tương lai, chưởng hình quan đất Quan Tây, Cửu Chỉ Truy Hồn - Ngụy Cửu Đoan, đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất. Có điều cảm giác hắn tạo cho Sở Hưu không mạnh như Thiên Tội đà chủ.
Bên dưới Ngụy Cửu Đoan có năm người, đều là tuần sát sứ dưới trướng hắn. Trong đó hầu hết có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh , có người thậm chí đã đạt tới Ngũ Khí Triều Nguyên. Lúc này năm người kia đều đang quan sát Sở Hưu.
“Xin chào Ngụy đại nhân.” Uất Trì chắp tay với Ngụy Cửu Đoan nói.
Ngụy Cửu Đoan mỉm cười đáp: “Uất Trì à, không cần đa lễ, ta đã nhận được tin từ tổng bộ Hình Đường rồi.”
Mặc dù cả thực lực hay địa vị Ngụy Cửu Đoan đều cao hơn Uất Trì rất nhiều nhưng thái độ của hắn đối với Uất Trì lại cực kỳ hòa ái.
Toàn bộ Quan Trung Hình Đường ai cũng biết Uất Trì là đệ tử thân truyền do Quan Tư Vũ nuôi lớn từ nhỏ.
Mặc dù đường chủ Quan Trung Hình Đường đời tiếp theo chưa chắc đã là đệ tử thân truyền của đường chủ tiền nhiệm, có điều Uất Trì chắc chắn là đối tượng được Hình Đường bồi dưỡng trọng điểm, lại thêm thân phận đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ khiến cho thái độ của Ngụy Cửu Đoan với hắn cũng cực kỳ khách khí.
Uất Trì chỉ vào Sở Hưu bên cạnh nói: “Vị này là Sở Hưu được sư phụ sai tới dưới trướng Ngụy đại nhân ngài làm tuần sát sứ. Hắn do Sở Nguyên
Thăng Sở đại hiệp tiến cử, cũng coi như họ hàng xa của Sở đại hiệp.
Vừa hay sư phụ biết dưới trướng ngài vừa mất đi một tuần sát sứ, tổng bộ Hình Đường bèn bổ sung một người giúp Ngụy đại nhân ngài.”
Sở Hưu chắp tay nói: “Xin ra mắt Ngụy đại nhân.”
Khoảnh khắc này ánh mắt đám người Ngụy Cửu Đoan chuyển sang phía Sở Hưu đều mang ý dò xét.
Ban đầu Ngụy Cửu Đoan cũng chẳng mấy để tâm tới việc này, cấp trên bổ sung lực lượng dưới trướng hắn cũng coi như chuyện tốt. Mấy năm nay thực lực phân đường Hình Đường Quan Tây này càng ngày càng yếu, tuần sát sứ lại chỉ còn có năm người. Còn trong tứ đại phân đường của Hình Đường, Hình Đường Quan Đông thực lực mạnh nhất có tới mười sáu tuần sát sứ, số người của mình còn chẳng bằng số lẻ của đối phương.
Kết quả giờ thấy Sở Hưu chỉ có Ngoại Cương cảnh, Ngụy Cửu Đoan cũng hơi bất mãn.
Ngoại Cương cảnh đã làm tuần sát sứ, đây là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi? Phân bộ Hình Đường Quan Tây của hắn mặc dù thực lực hơi yếu nhưng có kiếm vài chục võ giả Ngoại Cương cảnh cũng không thành vấn đề, tính ra dưới trướng hắn có thể có tới mấy chục tuần sát sứ như vậy.
Có điều giờ nghe Uất Trì nói Sở Hưu này do Sở Nguyên Thăng tiến cử, còn là họ hàng xa của Sở gia, Ngụy Cửu Đoan cũng bình thường trở lại, không nói gì thêm.
Hắn biết địa vị của Sở Nguyên Thăng trong Quan Trung Hình Đường, thậm chí bản thân hắn là người lâu năm trong Quan Trung Hình Đường, cũng trải qua thời kỳ Sở Cuồng Ca chấp chưởng Quan Trung Hình Đường.
Nếu Sở Nguyên Thăng trực tiếp tới tìm hắn để Sở Hưu trở thành tuần sát sứ dưới trướng hắn, vậy Ngụy Cửu Đoan còn cảm thấy đôi chút khó xử, nhưng trước mắt đã là mệnh lệnh của đường chủ đại nhân, vậy không có gì to tát.
Cho nên Ngụy Cửu Đoan trực tiếp nói với Sở Hưu: “Được rồi, người do Sở đại hiệp đề chắc chắn sẽ không sai, tới bên cạnh ngồi đi.”
Bên này Ngụy Cửu Đoan không tỏ thái độ nhưng năm tuần sát sứ khác lại không thấy thoải mái gì.
Năm người bọn họ đều là kẻ lão luyện trong Quan Trung Hình Đường, đều làm từ bộ khoái giang hồ cấp thấp nhất làm lên, thăng tới bộ đầu giang hồ, cuối cùng tích lũy công huân thực lực mới làm tới vị trí tuần sát sứ thống lĩnh một phương.
Kết quả tên Sở Hưu này dựa vào cái gì mà vừa tới đã thành tuần sát sứ? Quan trọng nhất là hắn chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh, chỉ ngang với đám bộ đầu giang hồ dưới tay mình mà giờ đã có thể ngồi ngang hàng với mình, dựa vào cái gì?
Trên giang hồ dùng thực lực phân cao thấp là chuyện rất bình thường, cũng như khi Sở Hưu trong Thanh Long Hội, trước khi y bộc lộ thực lực bản thân, thái độ đám người Thanh Long Hội đối với hắn cũng chẳng tốt lành gì.
Có điều hoàn cảnh Quan Trung Hình Đường còn phức tạp hơn Thanh Long Hội rất nhiều, trong Quan Trung Hình Đường, ngươi không chỉ cần có thực lực mà phải có tư lịch.
Nhưng Sở Hưu này giờ lại chẳng có gì, rõ ràng là đi cửa sau vào, đương nhiên khiến người ta khó chịu rồi.
Sở Hưu chẳng hề để ý tới mấy điều này, ngược lại thứ khiến y nghi ngờ là những lời Uất Trì vừa nói.
Vừa rồi Uất Trì nhấn mạnh mình dựa vào quan hệ với Sở Nguyên Thăng mới gia nhập được Quan Trung Hình Đường, rốt cuộc là có ý gì?
Hắn sợ những người khác không biết điều này, chỉ đơn thuần là nói rõ ra hay còn có thâm ý gì khác?
Có điều Uất Trì luôn ẩn giấu thái độ quá sâu, Sở Hưu cũng không thấy được suy nghĩ của hắn.
Uất Trì đưa thư cho Ngụy Cửu Đoan rồi nói: “Ngụy đại nhân, thư và người ta đều đã đưa tới cho ngài, ta phải về tổng đường phục mệnh đây.”
Ngụy Cửu Đoan cười cười nói: “Chỗ đường chủ còn cần ngươi xử lý chỗ việc vặt, chắc bận rộn lắm nhỉ. Ta cũng không giữ ngươi lại, giúp ta chuyển lời chào cho đường chủ đại nhân.”
Uất Trì mỉm cười, trực tiếp xoay người rời đi.
Sau khi Uất Trì đi khỏi Ngụy Cửu Đoan mới nhìn sang phía Sở Hưu trầm giọng nói: “Sở Hưu, nếu đường chủ đã an bài ngươi lên vị trí tuần sát sứ, vậy chứng minh đường chủ rất coi trọng ngươi. Ta cũng hy vọng ngươi tốt nhất đừng khiến đường chủ thất vọng.
Một tuần sát sứ dưới trướng ta, Phương Chính Nguyên bất ngờ bỏ
mình, từ giờ giao cho ngươi quản lý thủ hạ dưới tay hắn cùng khu vực của hắn.
Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều là được. Quan Trung Hình Đường tự có quy củ của Quan Trung Hình Đường, quy củ ngoài sáng trong tối đều có. Nếu vi phạm quy củ cho dù ngươi được Sở đại hiệp tiến cử vào Hình Đường ta cũng không dễ dàng tha thứ đâu!”
Nhậm chức
Bình luận facebook