-
Chương 166-170
Chương 166 Dùng thực lực nói chuyện
Quan hệ giữa Vệ Hàn Sơn và Giang gia cũng chẳng mấy thân mật, sau khi biết Giang gia bị Sở Hưu tiêu diệt, Vệ Hàn Sơn tức tối như vậy là vì Sở Hưu ảnh hưởng tới lợi ích của hắn.
Giang gia đã đáp ứng chuyển một phần việc làm ăn buôn bán tới Thương Châu Phủ, như vậy hắn cũng nhận được chút tiền hiếu kính. Kết quả giờ Giang gia lại bị Sở Hưu tiêu diệt, vậy chỗ tiền đó hắn biết đi đòi ai?
Hơn nữa phương thức làm việc như Sở Hưu rõ ràng là phá hoại quy củ.
Một số tông môn thế gian trên đất Quan Trung ngấm ngầm buôn lậu một số hàng hóa vi phạm lệnh cấm nhưng lợi nhuận kếch xù, đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần không thành lớn chuyện cơ bản không ai đi quản.
Nhưng tương tự, những tông môn thế gia này cũng sẽ nộp chút tiền hiếu kính lên cho các tuần sát sứ bên trên, khiến bọn họ nhắm một mắt mở một mắt hoặc coi như không thấy hành động của mình. Đây là quy tắc ngầm trong Quan Trung Hình Đường.
Mà giờ Sở Hưu hành xử bá đạo như vậy rõ ràng phá hoại quy tắc ngầm này. Mặc dù hiện tại y chỉ làm vậy trên địa bàn của mình, nhưng y đại biểu cho cả Quan Trung Hình Đường, làm vậy không chỉ liên lụy tới một mình y!
“Đúng là làm loạn!”
Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, lập tức gọi người thay y phục Quan Trung Hình Đường tiến tới Kiến Châu Phủ.
Những quy tắc ngầm đó không phải do cấp trên Quan Trung Hình Đường thiết lập, nhưng đây là lợi ích sau khi những tuần sát sứ bọn họ thỏa hiệp nhượng bộ với các thế lực võ lâm. Toàn bộ Quan Trung Hình Đường có như vậy không họ không biết, dẫu sao đất Quan Tây bọn họ cũng làm vậy.
Giờ tên người mới Sở Hưu này chẳng hiểu chuyện đi phá hoại quy tắc ngầm như vậy, khó đảm bảo sẽ không khiến các tông môn giang hồ dưới tay Vệ Hàn Sơn và các tuần sát sứ khác căm thù. Đến lúc đó tiền này cũng chẳng dễ thu.
...
Trong Kiến Châu Phủ, Sở Hưu đích thân dẫn người phân chia bảo vật cùng tài nguyên lấy được từ Giang gia.
Những thứ này mặc dù chia thành ba phần bất đồng nhưng lại không thể tùy ý phân chia được. Đương nhiên phải chú trọng lợi ích bản thân.
Cho nên trước đó Sở Hưu xem xét một phen, để người sau phân loại theo tiêu chuẩn của mình sau đó mới dẫn đầu lựa chọn những thứ mình cần.
Đúng lúc này, Đỗ Quảng Trọng đột nhiên tới nói: “Đại nhân, tuần sát sứ Thương Châu Phủ Vệ Hàn Sơn tới!”
Sở Hưu chau mày nói: “Hắn tới làm gì?”
Sở Hưu vẫn chưa quên lúc ở phân bộ Hình Đường Quan Tây, Vệ Hàn Sơn đã tỏ thái độ ra sao với y, lúc đó chẳng thể coi là thân mật được.
Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Tâm trạng Vệ đại nhân có vẻ không được tốt, thuộc hạ cũng không dám hỏi nhiều.”
“Vậy tới gặp xem sao.” Sở Hưu thản nhiên nói.
Vệ Hàn Sơn đột nhiên tới đây như vậy, Sở Hưu cũng đoán được đối phương có ý gì.
Ngoại trừ chuyện mình diệt môn Giang gia, còn gì khiến đối phương chú ý nữa?
Khi Sở Hưu tới phòng nghị sự, Vệ Hàn Sơn đã ôm vẻ mặt âm trầm chờ đợi tại đó. Thấy Sở Hưu đi tới, Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi thật to gan!
Mới nhận chức tuần sát sứ không được mấy ngày đã gây chuyện lớn đến như vậy, trên tay không chút chứng cớ mà dám ra tay tiêu diệt một thế gia truyền thừa lâu đời như Giang gia. Ngươi có còn để quy củ Quan Trung Hình Đường trong mắt hay không?”
Sở Hưu thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống, uống một hớp trà rồi mới giơ hai ngón tay thản nhiên đáp: “Thứ nhất khi diệt Giang gia ta có chứng cớ. Sở Hưu ta làm việc luôn có lý do bằng chứng. Không có chứng cớ sao ta lại động thủ?”
“Thứ hai.” Sở Hưu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh bằng: “Ngươi là thứ gì, ta to gan hay không ngươi có tư cách gì đòi quản? Đừng quên ngươi ta đều là tuần sát sứ, ngươi muốn lo chuyện bao đồng cũng chẳng quản được tới đầu của ta!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Vệ Hàn Sơn âm trầm tới cực điểm.
Sở Hưu cùng hắn quả thật đều là tuần sát sứ, nhưng trước mắt Sở Hưu chỉ có Ngoại Cương còn hắn đã là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Đối phương khiêu khích như vậy, Vệ Hàn Sơn trực tiếp cười lạnh đáp: “Ta là thứ gì? Được được được, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem ta rốt cuộc là ai!
Đừng tưởng mượn hơi Sở đại hiệp được tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, trở thành tuần sát sứ là có thể ngồi ngang hàng với tuần sát sứ Quan Tây ta. Bất luận trong Quan Trung Hình Đường hay ngoài Quan Trung Hình Đường đều phải xem thực lực!”
Dứt lời thanh trường đao mảnh khảnh màu trắng bạc vung lên trong tay Vệ Hàn Sơn, hàn khí lượn lờ trên lưỡi đao. Một đao chém ra, cương khí băng hàn như dải lụa bạc ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Sở Hưu phát sau mà đến trước, trên Hồng Tụ Đao bùng lên Huyết Luyện Thần Cương, đao mang đỏ rực giao nhau với đao cương của Vệ Hàn Sơn, lập tức phát ra một tiếng nổ cương khí mãnh liệt. Đao cương hai người đều biến mất giữa không trung, cục diện ngang tài ngang sức.
Ánh mắt Vệ Hàn Sơn lóe lên vẻ kinh ngạc, một đao vừa rồi của hắn không dùng hết toàn lực. Dù sao hai bên đều là tuần sát sứ, hắn có thể giáo huấn Sở Hưu nhưng không thể giết chết Sở Hưu ngay trước mặt mọi người.
Nhưng cho dù như vậy hắn cũng mạnh hơn Sở Hưu một đại cảnh giới, kết quả cương khí của Sở Hưu lại kinh khủng như vậy. Cương khí ẩn chứa huyết khí cùng sát khí kinh người đó không ngờ lại có thể tùy ý ngăn cản đao cương của hắn.
Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, thế đao xoay chuyển, hàn khí lạnh lẽo vô tận ngưng tụ trên lưỡi đao của hắn, cương khí kéo dài chừng vài trượng. Luận về tích lũy dẫu sao hắn cũng là cường giả hợp nhất tinh khí thần, Tam Hoa tụ đỉnh. Về mặt lực lượng vượt xa Sở Hưu.
Thế đao như cuồng phong rít gào chém thẳng xuống, những nơi nó đi qua luồng hàn khí giá lạnh khiến mặt đất phủ một lớp băng mỏng.
Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đã ngưng tụ tùng luồng khói đen quẩn quanh, lực lượng A Tỳ Đạo Tam Đao thi triển ra, ầm ầm chém xuống. Luồng hàn ý âm tà kia còn cường đại hơn cương khí hàn băng của Vệ Hàn Sơn.
Vô Gian Địa Ngục khai mở, lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao khiến cả Vệ Hàn Sơn cũng không khỏi kinh hãi.
Hắn làm tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường đã nhiều năm, tiếp
xúc với không ít hung đồ Ma đạo, cũng hiểu khá rõ về công pháp Ma đạo.
Nhưng bất cứ công pháp của hung đồ ma đạo nào cũng không tà ác và… khủng khiếp như một đao kia của Sở Hưu!
Một tiếng cương khí vỡ nát vang lên, A Tỳ Đạo Tam Đao trực tiếp đánh tan thế đao của Vệ Hàn Sơn, lực lượng kia thậm chí khiến Vệ Hàn Sơn âm thầm sợ hãi.
Mà lúc này Sở Hưu vẫn không dừng lại, ngược lại hắc khí trên thân đao lại đậm thêm một chút, y chuẩn bị bộc phát ra đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao!
Cũng như Vệ Hàn Sơn đã nói trước đó, bất luận trong Quan Trung Hình Đường hay ngoài Quan Trung Hình Đường, thân là võ giả, mọi người đều phải xem thực lực!
Mặc dù Sở Hưu cũng là tuần sát Quan Tây như Vệ Hàn Sơn nhưng rõ ràng bọn Vệ Hàn Sơn chưa từng coi Sở Hưu như người cùng cấp bậc.
Chuyện hôm nay mà đổi thành người khác, Vệ Hàn Sơn dám chạy thẳng tới cửa răn dạy Sở Hưu? Làm vậy rõ ràng là gây hấn! Hắn sẽ chỉ phái người tới thăm dò thái độ cùng lời đồn bên phía đối phương chứ không vênh váo hung hăng như hiện giờ.
Cho nên lần này Sở Hưu hoàn toàn không có ý lưu thủ, chẳng phải ngươi bảo phải xem thực lực ư? Vậy được, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem thực lực của ta!
Cảm nhận được lực lượng ẩn trên thân đao, ánh mắt Vệ Hàn Sơn cũng lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Lúc đầu hắn chỉ định giáo huấn tên Sở Hưu này một chút, nào ngờ thái độ đối phương lại cứng rắn tới vậy, thực lực cũng vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Chỉ là Ngoại Cương cảnh đã có thể đánh với hắn tới mức này, quả không hổ danh người bước lên Long Hổ Bảng.
Có điều Ngoại Cương cảnh dẫu sao cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, chênh lệch một cảnh giới lớn không dễ bù đắp như vậy.
Vệ Hàn Sơn xiết chặt trường đao trong tay, cương khí toàn thân ngưng tụ trên đao, cương khí băng hàn lại biến hóa mười phần kỳ dị, ngưng tụ thành băng tinh, phảng phất như từng đóa hoa tuyết quẩn anh thân đao của hắn.
Ngày trước Vệ Hàn Sơn đã từng tới núi tuyết nơi Cực Bắc, quan sát cảnh tượng tuyết lở lĩnh ngộ chân lý võ đạo, còn từng luận bàn với võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cuối cùng sáng tạo ra chiêu thức Băng Ly Trảm này. Đây là thủ đoạn ẩn giấu của hắn.
Trừ phi đối mặt với đối thủ cực kỳ khó đối phó, nếu không Vệ Hàn Sơn sẽ không tùy tiện vận dụng chiêu thức này.
Chân khí hàn băng ngưng tụ lại một chỗ, lực trùng kích như tuyết lở, uy lực quả thật cường đại nhưng lực phản phệ bản thân cũng rất lớn. Cho nên hắn cũng không thường dùng.
Nhưng giờ đối mặt với Sở Hưu, hắn đã bị một võ giả Ngoại Cương cảnh ép tới mức này, nếu không vận dụng thủ đoạn ẩn giấu không khéo thật sự chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.
Ngay lúc cả hai chuẩn bị bộc phát ra đòn thế mạnh nhất của mình, một bóng người lại lao vọt tới giữa cả hai, cương khí như làn gió mát tỏa ra hòa tan khí thế nặng nề giữa hai người.
Người đột nhiên xuất hiện này chính là tuần sát sứ Lân Châu Phủ - Khương Đào Nhiên, cũng là một vị tuần sát sứ địa bàn liền kề với Sở Hưu.
Lúc này Khương Đào Nhiên chắp tay cười ha hả nói: “Hai vị, mọi người đều là đồng liêu, có chuyện gì mà cứ nhất quyết động thủ như vậy?
Người trong Quan Trung Hình Đường nội đấu, kẻ bên ngoài lại xem trò vui. Còn xin hai vị tỉnh táo một chút.”
Thấy Khương Đào Nhiên ra mặt, Sở Hưu cùng Vệ Hàn Sơn đều biết lần này không đánh tiếp được, đều hừ lạnh một tiếng thu hồi binh khí bản thân.
Có điều Sở Hưu nhìn gương mặt mỉm cười tủm tỉm của Khương Đào Nhiên, ánh mắt lộ chút thâm ý.
Vị này cũng không phải đèn cạn dầu, Lân Châu Thành trung tâm của Châu Phủ cách Kiến Châu Thành không xa, chắc hẳn đối phương đã tới từ sớm.
Nhưng hắn sớm không xuất trễ không hiện, lại chỉ ra tay khi mình và Vệ Hàn Sơn đánh tới lúc mấu chốt, làm người hòa giải, hiển nhiên cũng có tâm tư riêng.
Nếu Sở Hưu không bộc lộ thực lực bản thân, vậy chắc phải tới khi y trọng thương Khương Đào Nhiên mới xuất thủ làm người giảng hòa, không khiến mọi chuyện lớn thêm, thuận tiện còn khiến mình cảm kích.
Vệ Hàn Sơn nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi làm xằng làm bậy phá hoại quy củ của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Chuyện này
tuyệt đối chưa xong đâu!
Chuyện này ta sẽ bẩm báo lên Ngụy đại nhân để ngài ấy xử lý. Cứ tiếp tục để hạng người như ngươi làm tuần sát sứ, thanh danh phân bộ Hình Đường Quan Tây chúng ta đều bị hủy trong tay ngươi!”
Sau khi nói xong Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Chất vấn
Chương 167 Chất vấn
Sau khi Vệ Hàn Sơn đi khỏi, Khương Đào Nhiên mới cười khổ lắc đầu với Sở Hưu nói: “Sở huynh, lần này chuyện ngươi gây ra có vẻ hơi lớn. Bình thường tranh chấp giữa các tuần sát sứ sẽ không báo lên cho Ngụy đại nhân. Có điều lần này ngươi chọc giận Vệ Hàn Sơn rồi, hắn sẽ báo lại mọi chuyện lên Ngụy đại nhân.”
Chuyện Sở Hưu làm cơ hồ không ảnh hưởng gì tới hắn, mỗi tuần sát sứ đều có thủ đoạn kiếm tiền của mình. Khương Đào Nhiên là người tương đối láu cá, làm việc cũng càng kín kẽ.
Bên ngoài đương nhiên hắn cũng thu nhận hối lộ của những thế lực võ lâm trong châu phủ dưới tay, nhưng thực tế lại ngấm ngầm nâng đỡ một thế gia nhỏ chuyên buôn lậu. Những của cải thu được đều thuộc sở hữu của hắn cho nên những tông môn thế gia kia rốt cuộc nghĩ sao, hắn đều không quan tâm.
Hắn xuất hiện ở đây chẳng qua là muốn đục nước béo cò. Nếu Vệ Hàn Sơn có thể đẩy ngã Sở Hưu, hắn cũng có hứng thú với Kiến Châu Phủ.
Ngược lại nếu Sở Hưu khiến Vệ Hàn Sơn mất mặt, tâm trạng hắn cũng không tệ. Lý do là quan hệ giữa hắn và Vệ Hàn Sơn cũng chẳng tốt đẹp gì, Một phần của Thương Châu Phủ giáp giới cùng Lân Châu Phủ của hắn
Nhìn Khương Đào Nhiên, Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bên phía Ngụy đại nhân ta sẽ giải thích. Vệ Hàn Sơn bất mãn đã sao? Cùng là tuần sát sứ, hắn ăn được ta chắc?”
Khương Đào Nhiên mỉm cười khó hiểu: “Vậy được, ta chờ xem Sở đại nhân ngươi ứng đối ra sao.”
Nói xong Khương Đào Nhiên trực tiếp bỏ đi.
Bên ngoài phòng nghị sự, bọn Đỗ Quảng Trọng đi tới, vẻ mặt sầu thảm nói: “Đại nhân, một khi Vệ Hàn Sơn đem chuyện này tố lên Ngụy Cửu Đoan đại nhân, đây sẽ thành phiền toái rất lớn.”
Tuần sát sứ xưng là tuần sát sứ, bản thân đã đại biểu quyền lực tuần sát một khu vực.
Nhưng ngươi chỉ là kẻ tuần tra chứ không phải người quản lý. Sở Hưu lén Ngụy Cửu Đoan làm ra chuyện lớn như vậy, khó bảo đảm Ngụy Cửu Đoan sẽ không nổi giận.
Sở Hưu hỏi: “Ngươi còn nhớ ta bảo ngươi chia nửa số đồ thu được từ Giang gia không?”
Đỗ Quảng Trọng ngẩn người: “Đúng vậy, có điều mấy thứ đó chẳng phải để nộp lên Quan Trung Hình Đường à?”
Sở Hưu lộ ra ý vị khó hiểu: “Đó là chuẩn bị nộp lên cho Ngụy đại nhân, trên đất Quan Tây này Ngụy đại nhân đại biểu cho Quan Trung Hình Đường.”
Đỗ Quảng Trọng như có suy nghĩ khẽ gật đầu, bọn họ dường như đã đoán ra được gì đó.
...
Vệ Hàn Sơn không phải chỉ hù dọa Sở Hưu, hắn mất mặt ở chỗ Sở Hưu như vậy, dùng hết lực lượng cũng không ngăn được Sở Hưu, đương nhiên muốn đem chuyện kia tố lên Ngụy Cửu Đoan.
Mặc dù làm vậy có vẻ như chịu thiệt đi tố cáo người ta, nhưng lại rất có tác dụng.
Mặc dù Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử gia nhập Quan Trung Hình Đường, nhưng nếu hắn không ngồi vững vị trí tuần sát sứ, vậy đừng trách Ngụy Cửu Đoan không nể mặt Sở Nguyên Thăng.
Ba ngày sau, phân bộ Hình Đường Quan Tây trực tiếp phái người gọi Sở Hưu tới phân bộ nghị sự, thực chất là muốn chất vấn y chuyện diệt môn Giang gia.
Khi Sở Hưu tới phòng nghị sự phân bộ Hình Đường Quan Tây, trừ Ngụy Cửu Đoan, năm tuần sát sứ còn lại đều đã có mặt.
Ngoại trừ Vệ Hàn Sơn mang vẻ mặt ác ý nhìn Sở Hưu, những người khác đều dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Sở Hưu.
Vừa nhậm chức đã ra tay hủy diệt một đại tộc, chuyện này họ thân là tuần sát sứ thâm niên hơn mười năm còn chẳng dám làm, tên Sở Hưu này làm việc chẳng quá to gan?
Ngụy Cửu Đoan ngồi lên ghế chủ, dẫu đã già nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng.
Ngay chính hắn còn không ngờ tên Sở Hưu này dựa vào Sở Nguyên Thăng tiến cử mới được nhận chức tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường, hóa ra lại to gan lớn mật đến vậy. Vừa tiếp nhận chức vị tuần sát sứ đã ra tay tiêu diệt một thế gia không tệ.
Kỳ thật Quan Trung Hình Đường cũng làm không ít chuyện phá gia diệt môn, đặc biệt là sau khi Quan Tư Vũ tiếp quản Quan Trung Hình Đường.
Ngày xưa khi Sở Cuồng Ca quản lý Quan Trung Hình Đường, Quan Trung Hình Đường được xây dựng trên cơ sở mị lực cá nhân của Sở Cuồng Ca. Đất Quan Trung bất luận người trong Hình Đường hay các thế gia tông môn đều ngoan ngoãn trước mặt Sở Cuồng Ca. Cho dù có kẻ âm thầm tính toán cũng không dám lộ ra ngoài.
Còn tới Quan Tư Vũ chấp chưởng Quan Trung Hình Đường lại dựa vào hình phạt khắc nghiệt. Bất cứ ai vi phạm pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, cho dù là đệ tử thân truyền của hắn cũng khó lòng thoát tội. Cho nên vào thời điểm đó một khi trên đất Quan Trung có cường giả nào không phục pháp luật kỷ cương của Hình Đường, chắc chắn sẽ bị phá gia diệt môn, không hề lưu tình.
Đương nhiên đó là chuyện của ba mươi năm trước, khi Quan Tư Vũ vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường.
Giờ Quan Trung Hình Đường đã ổn định, hơn nữa tuần sát sứ cùng chưởng hình quan các nơi đều nắm đại quyền trong tay, tạo thành ăn ý với các thế lực võ lâm bản địa, loại chuyện này ngược lại đã lâu rồi không xảy ra.
Sở Hưu làm ra chuyện này thật sự khiến Ngụy Cửu Đoan phẫn nộ, nhất là Giang gia còn có chút quan hệ với hắn.
Ngày trước khi đại thọ hắn, Giang gia đã dâng lên một khối Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật trân quý, chuyện này tới giờ Ngụy Cửu Đoan vẫn nhớ rất rõ.
Kết quả mới qua bao lâu, Giang gia đã bị thủ hạ mình diệt môn, đây chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn, để những người khác trên đất Quan Tây nhìn Ngụy Cửu Đoan hắn thế nào?
Ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Chuyện này ta cần một lời giải thích! Quan Trung Hình Đường không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm xằng làm bậy!”
Trong nháy mắt, một luồng uy áp nặng nề ập về phía Sở Hưu, thiếu chút nữa ép y tới mức không thở nổi.
Thật ra luận thực lực, Ngụy Cửu Đoan tuổi tác đã cao đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Tội đà chủ, nhưng luận quyền thế trên tay, Thiên Tội đà chủ lại kém xa Ngụy Cửu Đoan.
Khi Thiên Tội đà chủ ở tổng bộ Thanh Long Hội chỉ là sát thủ độc hành. về sau mặc dù chấp chưởng phân đà Thiên Tội nhưng thủ hạ cũng chỉ có hơn trăm người, thậm chí còn chẳng nhiều thủ hạ bằng Sở
Hưu hiện giờ.
Còn Ngụy Cửu Đoan lại một mình nắm giữ đại quyền tại đất Quan Tây này, thâm niên thậm chí còn sâu hơn đường chủ Quan Tư Vũ, dưới tay là hàng ngàn hàng vạn bộ đầu bộ khoái, đều là tinh nhuệ trên giang hồ. Loại quyền thế này thấm trên người lâu ngày khiến Ngụy Cửu Đoan ngồi trên ghế cao lâu dần dưỡng thành khí thế cường đại hơn cả Thiên Tội đà chủ.
Dưới áp lực của Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu đứng ra chắp tay một cái nói: “Đại nhân, Giang gia buôn lậu hàng cấm vi phạm kỷ cương pháp luật của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Tội này đáng chém, ta làm việc đều chiếu theo quy củ.”
Ngụy Cửu Đoan vẫn không nói gì, Vệ Hàn Sơn đã cười lạnh nói: “Quy củ, cái ngươi gọi là bằng chứng kia là quy củ chắc? Sở Hưu, ngươi đang coi chúng ta là ngu ngốc đấy à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Trước tiên tạm không bàn chuyện ta có coi ngươi là ngu ngốc không. Ngụy đại nhân đang tra hỏi ở đây, lấy đâu ra phần cho ngươi lên tiếng? Hay ngươi tưởng địa vị mình đã cao ngang với Ngụy đại nhân?”
Vệ Hàn Sơn bị câu này của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, lại cảm nhận được ánh mắt Ngụy Cửu Đoan nhìn lại, đành hậm hực hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Sở Hưu chắp tay về phía Ngụy Cửu Đoan nói tiếp: “Đại nhân, chuyện diệt Giang gia có nguyên nhân. Có điều nguyên nhân trong đó có dính tới chút bí ẩn. Ta muốn báo cáo riêng với đại nhân ngài.”
Nghe xong lời này, Vệ Hàn Sơn lập tức nhướn mày. Hắn không có mặt trời mới biết tên Sở Hưu miệng lưỡi dẻo quẹo này sẽ nói ra những lời ngụy biện gì.
Có điều vừa rồi hắn xen vào đã khiến Ngụy Cửu Đoan khá bất mãn, Vệ Hàn Sơn cũng không dám nói thêm gì.
Nhìn Sở Hưu một hồi, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Vào trong với ta.”
Đi tới trong một thư phòng, Ngụy Cửu Đoan lạnh lùng nói: “Nói đi, có điều ta phải nhắc ngươi một câu, nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói!
Đừng tưởng ta già nên hồ đồ rồi, đất Quan Trung này không gì nằm ngoài tầm khống chế của ta. Ngươi rốt cuộc làm gì tại Giang gia, ta biết hết.”
Sở Hưu trực tiếp chắp tay: “Đại nhân, chuyện diệt Giang gia ta quả thật không có chứng cớ. Một số quy củ ngầm của Quan Trung Hình Đường ta cũng biết. Lần này diệt môn Giang gia ta đã vơ vét tất cả bảo vật tài nguyên của Giang gia, một nửa trong đó ta sẽ hiến lên cho đại nhân ngài.”
Lời này vừa nói ra, Ngụy Cửu Đoan lập tức ngây ngẩn.
Hắn đoán Sở Hưu sẽ dùng miệng lưỡi dẻo quẹo giải thích nhưng có thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại nói thẳng ra như vậy.
Ngụy Cửu Đoan híp mắt nói: “Ngươi đang hối lộ ta sao? Ta thật sự không ngờ Sở đại hiệp lại tiến cử một người như ngươi vào Quan Trung Hình Đường.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Mặc dù ta do Sở đại hiệp tiến cử vào Hình Đường, nhưng ta không phải loại không hiểu chuyện đời. Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chính là bài học thất bại.
Có thể cương trực công chính, cũng có thể thiết diện vô tư, nhưng tiền đề là phải có thực lực. Thực lực ta không đủ cho nên làm vậy không thích hợp với ta.”
Ngụy Cửu Đoan đánh giá Sở Hưu một hồi, nói thật hắn cũng hơi kinh ngạc.
Hắn cho rằng Sở Hưu có thể được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường chắc hẳn cũng là người như Phương Chính Nguyên, nào ngờ Sở Hưu này nhìn nhận rất thấu đáo.
Có điều Ngụy Cửu Đoan vẫn lạnh lùng nói: “Chỉ nửa gia sản Giang gia đã định hồ lộng chuyện này ư? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi!
Ta cũng chẳng ngại nói với ngươi, người của Giang gia rất thức thời, ta cũng rất hài lòng. Kết quả ngươi lại tự tiện xuất thủ diệt Giang gia, có còn đặt ta trong mắt hay không?
Lần này nếu ta không xử trí ngươi, các thế lực võ lâm Quan Tây sẽ nhìn ta thế nào? Quan Trung Hình Đường là phải làm theo quy củ, quy củ ngoài sáng cũng vậy, mà quy củ ngầm cũng thế.”
Sở Hưu âm thầm cười lạnh, khẩu vị của lãnh đạo trực tiếp này cũng thật lớn, cả nửa gia sản Giang gia còn không lấp đầy cái miệng hắn.
Có điều Ngụy Cửu Đoan bây giờ cũng phù hợp với suy đoán trước đó của Sở Hưu. Vị chưởng hình quan cao tuổi này sợ là đã hoàn toàn vứt bỏ chức trách chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, chỉ suy nghĩ vì lợi ích bản thân.
Có điều đây lại là chuyện tốt cho Sở Hưu, nếu Ngụy Cửu Đoan vẫn công chính nghiêm minh, Sở Hưu cũng chẳng dám làm việc quyết liệt tới vậy.
Sở Hưu thi lễ với Ngụy Cửu Đoan, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngụy đại nhân, quy củ là quy củ, lần này ta động tới Giang gia không phải chỉ vì Giang gia bất kính với ta, cũng là do Giang gia ngấm ngầm làm tổn hại thanh danh của Ngụy đại nhân ngài.
Giang gia đưa Ngụy đại nhân ngài một khối Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật sau đó lại ngấm ngấm lợi dụng chuyện này, cáo mượn oai hùm làm xằng làm bậy tại Kiến Châu Phủ, đều là mượn danh của Ngụy đại nhân ngài.
Thậm chí Giang gia còn ngầm nói với nhau, đã bỏ tiền ra đương nhiên phải tận dụng giá trị của Ngụy đại nhân ngài tới mức lớn nhất!”
Biểu thị lòng trung
Chương 168 Biểu thị lòng trung
Bốn chữ ‘tận dụng giá trị’ khiến Ngụy Cửu Đoan cực kỳ chướng tai.
Trong Quan Trung Hình Đường các cường giả chủ yếu là tứ đại chưởng hình quan cùng thủ lĩnh trong Tập Hình Ti.
Trong đó thủ lĩnh Tập Hình Ti chủ yếu yêu cầu thực lực bản thân đủ mạnh, còn chưởng hình quan lại yêu cầu năng lực thủ đoạn bản thân đều đủ mạnh. Nếu không đã chẳng trấn trụ được bao tuần sát sứ cùng tông môn võ lâm dưới trướng như vậy.
Ngụy Cửu Đoan có thể ngồi trên vị trí chưởng hình quan này đương nhiên có liên quan tới năng lực của hắn nhưng phần nhiều lại do thâm niên.
Ngụy Cửu Đoan làm việc tại Quan Trung Hình Đường đã hơn trăm năm, thâm niên thậm chí còn dài hơn Quan Tư Vũ.
Thâm niên này mang ý nghĩa chỉ cần hắn không phạm sai lầm gì lớn, hắn ngồi trên vị trí này còn vững chắc hơn ai khác, nhưng cũng đại biểu hắn sắp phải về hưu.
Quan Trung Hình Đường không phải nơi dưỡng lão, trong thế gia có vô số võ giả lớn tuổi nhưng do quan hệ huyết mạch cho dù bọn họ không thể ra tay cũng được xưng là lão tổ, được con cháu kính ngưỡng.
Còn trong môn phái những võ giả lớn tuổi cũng rất được tôn kính, thường đều tôn đối phương làm thái thượng trưởng lão, địa vị rất cao.
Duy chỉ có Quan Trung Hình Đường bất đồng. Võ giả Quan Trung Hình Đường sau khi về hưu không cho phép nhúng tay vào quyền lực tại Quan Trung Hình Đường, thậm chí thủ hạ cũng sẽ phủi sạch quan hệ với đối phương, thề trung thành với cấp trên tân nhiệm, cái gọi là mỗi triều thiên tử mỗi triều thần cũng chính là như vậy.
Đây là quy củ của Quan Trung Hình Đường, tránh cho quyền lực luôn bị nắm giữ trong tay một số nhỏ người, không giống những đại tông môn thế gia luôn có những kẻ già cỗi khoa chân múa tay, ảnh hưởng tới quyền lên tiếng của gia chủ hoặc chưởng môn.
Ngụy Cửu Đoan tuổi tác đã cao, đoán chừng mấy năm nữa sẽ phải về hưu, đến lúc đó cũng tới phiên chưởng hình quan mới thượng vị.
Cho nên trong mấy năm cuối cùng mình đảm nhiệm chưởng hình quan này, tướng ăn của Ngụy Cửu Đoan mới khó coi như vậy. Thậm chí đã là tham lam thành tính, hoàn toàn không quan tâm tới pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường. Hắn chỉ một lòng tìm đường lui
cho mình sau khi về hưu.
Có điều cho dù hắn đã chuẩn bị tâm lý bị mất đi quyền lực sau khi về hưu nhưng lại không dung thứ cho người ngoài bàn tán chuyện này.
Ngụy Cửu Đoan híp mắt lại, lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Người của Giang gia nói như vậy với ngươi thật à?”
Sở Hưu vẻ mặt đầy chính nghĩa nói: “Bọn chúng thật sự nói như vậy. Nếu Ngụy đại nhân không tin có thể phái người đi thăm dò. Thời gian vừa qua không ít lần Giang gia mượn tên tuổi Ngụy đại nhân ngài giở trò cám mượn oai hùm, làm đủ các loại chuyện.”
Người của Giang gia không phải đồ ngốc, đương nhiên không thể nói những lời đó ra chỗ đông người, nhưng tên thực tế Giang gia lại luôn làm như vậy.
Dù sao ban đầu Giang gia trả giá lớn như vậy mới tạo dựng được quan hệ với Ngụy Cửu Đoan, có trời mới biết Ngụy Cửu Đoan còn ngồi được trên ghế chưởng hình quan bao lâu, đương nhiên bọn họ phải tận dụng hết cỡ, nhân lúc Ngụy Cửu Đoan vẫn còn là chưởng hình quan tận lực kiếm càng nhiều lợi lộc càng tốt.
Chỉ cần Ngụy Cửu Đoan phái người nghe ngóng rất dễ thăm dò ra một số chuyện như vậy.
Đến lúc đó người của Giang gia có nói những lời đó không đã chẳng quan trọng, dẫu sao trực hệ của Giang gia đều đã chết hết, hành vi trước đó của họ đủ đại biểu hết thảy.
Hơn nữa lúc này Sở Hưu lại bước một bước lên, nhỏ giọng nói: “Ngụy đại nhân, thuộc hạ còn lời muốn nói nhưng không biết có nên nói không?”
Ngụy Cửu Đoan híp mắt hỏi: “Lời gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Giang gia dám nói ra lời như vậy không chỉ bởi đám người Giang gia thấy lợi quên nghĩa mà còn vì bọn chúng thấy Ngụy đại nhân ngài đã sắp về hưu, sắp từ nhiệm chưởng hình quan, trong tay sắp không còn quyền thế, cho nên cũng bớt e ngại đối với ngài.
Sau khi Ngụy đại nhân ngài từ nhiệm chưởng hình quan chắc chắn sẽ ở lại Quan Tây tu dưỡng. Còn giờ những tuần sát sứ dưới trướng Ngụy đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng, đều chỉ lục đục với nhau. Sợ rằng sau khi Ngụy đại nhân ngài từ nhiệm bọn họ sẽ người đi trà lạnh.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Ngụy Cửu Đoan khá khó coi, bởi điều Sở Hưu vừa nói chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
Ngụy Cửu Đoan vốn là kẻ tham lam, kể cả đối với người mình cũng vậy, cho nên hắn quản lý Quan Tây chẳng qua là dựa vào thâm niên cùng chút thủ đoạn quyền mưu mà thôi, cò tâm phúc chân chính do mình trả giá bồi dưỡng, không có một ai.
Chỉ có điều mặc dù hắn không có tâm phúc nhưng với thực lực thâm niên của hắn cũng đủ quản lý mọi người trên đất Quan Tây trật tự ngay ngắn.
Kết quả giờ hắn sắp từ nhiệm chưởng hình quan mới nghĩ lại thấy mình thậm chí không có ai đáng tin cậy.
Ý tứ trong lời nói của Sở Hưu hắn đã hiểu, đơn giản là dùng một cách khác biểu thị lòng trung thành mà thôi.
Chỉ có điều Ngụy Cửu Đoan vẫn dùng ánh mắt đánh giá nhìn Sở Hưu, thản nhiên đáp: “Ý ngươi là ngươi có thể trở thành tâm phúc của ta? Nhưng chỗ dựa của ngươi là Sở Nguyên Thăng, sao phải khổ sở tới tìm lão già sắp về hưu ta đây?
Huống hồ Sở Hưu ngươi cũng chẳng phải hạng vừa, những người khác lục đục với nhau chẳng lẽ ngươi lại không như chúng?”
Sở Hưu cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn xuống đất nói: “Sở đại hiệp dẫu sao cũng không phải người của Quan Trung Hình Đường chúng ta, hắn cũng không cách nào nhúng tay vào sự vụ cụ thể của Quan Trung Hình Đường. Quan huyện không bằng hiện quản, ta chỉ biết cấp trên trước mắt của ta là Ngụy đại nhân ngài. Lấy lòng Sở đại hiệp còn chẳng bằng trung thành theo với Ngụy đại nhân ngài.”
Ngụy Cửu Đoan hai mắt híp lại, tay vô thức xoa xoa quả cầu sắt hoa văn rồng, thản nhiên nói: “Nhưng mấu chốt nhất là dựa vào đâu để ta tin lòng trung của ngươi?”
Sở Hưu cúi đầu trầm giọng nói: “Những tuần sát sứ khác đều có căn cơ tại Quan Trung Hình Đường, sợ ràng bọn họ chỉ đợi Ngụy đại nhân ngài về hưu, bọn họ mới nhân cơ hội thượng vị hoặc ôm bắp đùi chưởng quỹ tân nhiệm.
Trong toàn bộ phân bộ Quan Tây chỉ có mình Sở Hưu ta không có chút căn cơ nào, nhất định phải dựa vào sự ủng hộ của ngài mới có thể đặt chân trên đất Quan Tây. Không có Ngụy đại nhân ngài, ta chẳng là cái gì, cho dù ngài có về hưu ta cũng cần quan hệ cùng uy vọng của Ngụy đại nhân này tại đất Quan Tây này.
Cho nên ngài không cần lo lắng ta có trung thành với ngài hay không, một khi ta làm gì trái ý ngài, Ngụy đại nhân ngài có thể tùy thời lấy đi tất cả mọi thứ trên người ta.”
Ngụy Cửu Đoan kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn làm việc tại Quan Trung Hình Đường đã nhiều năm như vậy, đã gặp không ít kẻ nịnh bợ, lo sợ, hoặc biểu thị lòng trung với hắn.
Loại người duy nhất hắn chưa từng gặp chính là như Sở Hưu, biểu thị lòng trung với mình lại còn trực tiếp đưa hết lợi hại ưu nhược của bản thân tới tay mình.
Có điều cảm giác này cũng rất không tồi, đúng như Sở Hưu nói, trên đất Quan Tây này y không hề có chút căn cơ nào. Cũng như chuyện hôm nay mình muốn xử trí y cũng được, không xử trí y cũng xong, mọi chuyện đều dựa theo tâm trạng mình và thái độ của y.
Hiện giờ những tuần sát sứ khác đều đủ lông đủ cánh, tự có căn cơ của mình, đã không phải loại người lão già sắp về hưu là hắn muốn làm gì thì làm. Cho nên hắn chỉ cần tiếp nhận lòng trung của Sở Hưu, vậy tương đương với nhận được một tuần sát sứ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình.
Ngụy Cửu Đoan đặt quả cầu sắt hoa văn rồng của mình lên bàn, trầm giọng nói: “Ngươi muốn tỏ lòng trung với ta cũng đơn giản thôi. Ta tiếp nhận lòng trung thành của ngươi cũng rất đơn giản. Nhưng mấu chốt của vấn đề lại là ta sẽ nhận được gì từ ngươi, ngươi lại lấy đi thứ gì từ ta?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Thủ hạ chỉ muốn có được sự tín nhiệm của đại nhân. Cũng như lần này, mọi chuyện nằm trong quy củ chỉ cần đại nhân tiếp tục chống đỡ cho thuộc hạ, tiếp đó thuộc hạ chắc chắn sẽ mang tới càng nhiều lợi ích tới cho đại nhân. Một nửa tài sản của Giang gia chẳng qua chỉ là khởi đầu mà thôi.”
Ngụy Cửu Đoan nhìn Sở Hưu một hồi lâu, im lặng cả nửa ngày rồi mới lên tiếng: “Hy vọng lựa chọn của ta không sai. Tốt nhất ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
“Xin đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ tuyệt đối không khiến đại nhân thất vọng!”
Sở Hưu cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.
Y biết Ngụy Cửu Đoan cuối cùng chắc chắn sẽ đáp ứng, vì so với y cần Ngụy Cửu Đoan, giờ Ngụy Cửu Đoan thật ra càng cần y hơn.
Đối với một chưởng hình quan sắp về hưu, sắp mất đi quyền lực, giờ Ngụy Cửu Đoan đã không còn quan tâm tới quy củ Quan Trung Hình Đường nữa. Chỉ cần việc gì có ích cho hắn, hắn đều tham lam nuốt vào.
Giờ Sở Hưu có thể mang lợi lộc tới cho hắn, cho nên hắn không cách nào cự tuyệt, cũng sẽ không cự tuyệt.
Lúc này ngoài phòng nghị sự, Vệ Hàn Sơn đã hơi nóng nảy, có trời mới biết rốt cuộc Sở Hưu nói gì với Ngụy Cửu Đoan, vì sao đã lâu vậy hai người còn chưa đi ra?
Một lúc sau Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu mới trở lại phòng nghị sự, gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm nhưng Vệ Hàn Sơn đã cực kỳ nóng ruột.
Sở Hưu càng trấn tĩnh càng cho thấy chuyện này sợ là sẽ không phát triển theo phương hướng hắn đoán.
Quả nhiên Ngụy Cửu Đoan trực tiếp nói với mọi người: “Ta đã hỏi rõ Sở Hưu về chuyện vừa rồi. Giang gia kia ngấm ngầm buôn lậu hàng cấm, vi phạm quy củ Quan Trung Hình Đường chúng ta, đồng thời còn mượn danh ta làm xằng làm bậy bên ngoài, quả thật nên giết!
Sở Hưu vừa nhậm chức tuần sát sứ đã loại bỏ thứ ung nhọt như Giang gia, chuyện này không chỉ không nên phạt, ngược lại nên khen ngợi mới đúng.”
Nghe xong những lời này, đám người mặt đều đổi sắc. Rốt cuộc tên Sở Hưu này nói gì với Ngụy Cửu Đoan mà khiến hắn nghiêng hẳn sang phía mình như vậy?
Vệ Hàn Sơn lại đứng bật dậy, vẻ mặt không phục nói: “Đại nhân, tên Sở Hưu này làm việc không tuân theo quy củ, thậm chí đã tới mức trắng trợn, chẳng lẽ đây còn không phải vấn đề hay sao?”
Ngụy Cửu Đoan sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn Vệ Hàn Sơn nói: “Ngươi đang dạy ta xử lý thế nào đấy à? Có cần ta báo giúp với Quan lão gia nhường chức chưởng hình quan này ra cho ngươi làm không?”
Nghe xong lời này, Vệ Hàn Sơn đành nhẫn nhịn ngồi xuống, trầm ngâm nói: “Thuộc hạ không dám.”
Quan hệ của Vệ Hàn Sơn hắn tại đất Quan Tây này có thể nói là thâm căn cố đế, trừ Quan Trung Hình Đường thậm chí còn có quan hệ với võ lâm Quan Trung.
Có điều quan hệ của hắn có cứng rắn đến đâu thì Ngụy Cửu Đoan vẫn
là chưởng hình quan Quan Tây, nắm đại quyền quản lý một phương. Hắn nói đúng thì việc dù sai cũng thành đúng.
Tối thiểu trước khi Ngụy Cửu Đoan chính thức về hưu, chính thức buông bỏ quyền lực, Vệ Hàn Sơn cũng chẳng dám đối chọi trực tiếp với Ngụy Cửu Đoan.
Tố cáo
Chương 169 Cáo trạng
Năm vị tuần sát sứ ở đây đều không biết rốt cuộc Sở Hưu đã nói gì với Ngụy Cửu Đoan, có điều bọn họ biết nếu Ngụy Cửu Đoan đã quyết định nói Sở Hưu không làm sai, vậy chính là y không làm sai. Ai dám phản dối là đánh lên mặt hắn.
Ngoại trừ Vệ Hàn Sơn, những người còn lại đâu có xung đột gì với Sở Hưu, đương nhiên sẽ không lên tiếng động chạm tới Ngụy Cửu Đoan.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Nếu đã vậy tất cả giải tán đi. Nhớ quản lý tốt khu vực của mình là được, đừng đi quan tâm tới chuyện của người khác.”
Thật ra trước đó cảm nhận của Ngụy Cửu Đoan về Vệ Hàn Sơn cũng không tệ. Tên thủ hạ này tuy nhiều thủ đoạn nhỏ nhưng cũng biết hiếu kính hắn, các thứ lễ phép bên ngoài cũng cực kỳ hợp ý hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại không tự hiểu lấy mình, còn dám phản bác mệnh lệnh mình ngay trước mặt mọi người, cần gõ cho một cái.
Sở Hưu mỉm cười đứng lên chắp tay nói: “Vâng thưa đại nhân.”
Nói xong Sở Hưu đi trước rời phòng nghị sự, những người khác cũng lần lượt bỏ đi, chỉ mình Vệ Hàn Sơn khi đi ra ngoài sắc mặt âm trầm như nước.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, một người trẻ tuổi chừng hơn ba mươi tuổi mới đi vào phòng nghị sự, cung kính thi lễ với Ngụy Cửu Đoan: “Nghĩa phụ.”
Ngụy Cửu Đoan nhìn người trẻ tuổi trước mắt, gật đầu nói: “Dương Lăng à, mấy tông môn bên Mạt Dương Phủ xử lý thế nào rồi?”
Dương Lăng đáp: “Đều đã xử lý ổn thỏa, mấy tông môn kia cho rằng nghĩa phụ sắp về hưu dưỡng lão nên nổi chút tâm tư không nên có. Hài nhi đã dẫn người tới cảnh cáo bọn họ.”
Ngụy Cửu Đoan gật đầu nói: “Không sai, một số kẻ nên cảnh cáo một chút.”
Dương Lăng dừng một chút rồi hỏi: “Nghĩa phụ, vừa rồi ở bên ngoài con đã chứng kiến mọi chuyện. Rõ ràng là tên Sở Hưu kia phá hoại quy củ, sao ngài còn bao che cho hắn?”
Ngụy Cửu Đoan liếc mắt nhìn hắn một cái, gương mặt như cười như không nói: “Sao nào? Ngươi sợ Sở Hưu làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi à?”
“Hài nhi không dám.” Dương Lăng vội vàng chắp tay nói.
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều. Từ nay về sau Sở Hưu kia chính là người của ta, có điều hắn sẽ không làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi đâu.
Sở Hưu kia dẫu sao cũng chỉ là người ngoài, còn ngươi lại là nghĩa tử ta nuôi hơn mười năm nay. Do ngại quy củ Quan Trung Hình Đường, tạm thời ta không cách nào nâng đỡ ngươi lên cấp cao.
Ngươi nhìn đồ đệ Uất Trì mà Quan lão gia nuôi từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể làm một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti. Cho dù ta muốn để ngươi làm tuần sát sứ, quy củ cũng không cho phép.
Sau khi ta về hưu dưỡng lão ta sẽ nâng đỡ ngươi lên vị trí tuần sát sứ đồng thời để Sở Hưu này phụ tá ngươi. Đến lúc đó cho dù chưởng hình quan tân nhiệm nhận chức, Quan Tây nay cũng có chỗ cho ngươi.”
Dương Lăng lập tức lộ vẻ cảm kích nói: “Đa tạ nghĩa phụ!”
Chỉ có điều Dương Lăng mặc dù ngoài miệng cảm kích nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Hắn theo làm tùy tùng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, nghĩa phụ mình là người ra sao chẳng lẽ hắn còn không biết?
Lúc nào cũng nói cố kỵ quy củ Quan Trung Hình Đường, nhưng thực tế rõ ràng là không muốn để mình trực tiếp cầm quyền!
Uất Trì quả thật là một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti, nhưng hắn luôn cầm thủ lệnh của Quan Tư Vũ làm việc, địa vị gần với những thủ lĩnh trong Tập Hình Ti.
Còn Dương Lăng hắn lại chỉ có thể nghe theo phân công của Ngụy Cửu Đoan. Lúc Ngụy Cửu Đoan cần hắn, hắn mới có thể mượn dùng chút quyền thế lực lượng trong tay Ngụy Cửu Đoan, tương đương với một chân chạy vặt cho Ngụy Cửu Đoan, thậm chí chạy một mạch đã hơn mười năm.
Hắn đã sớm bất mãn với chuyện này, nhưng ngoại trừ bất mãn ra hắn cũng chỉ có thể đợi. Đợi tới khi Ngụy Cửu Đoan từ nhiệm về hưu, hắn mới có thể thật sự nắm quyền.
Lúc này tại Thương Châu Phủ, Vệ Hàn Sơn về trong phủ, tức tối ném vỡ vài cái chén.
“Lão già chết tiệt, đã sắp từ nhiệm về hưu rồi còn diễn cái vẻ mặt đó với ta!”
Nhớ lại thái độ lúc đó của Ngụy Cửu Đoan, Vệ Hàn Sơn lại tức tới ngứa răng ngứa lợi.
Trong số những tuần sát sứ trên đất Quan Tây này, thực lực Vệ Hàn Sơn hắn không phải mạnh nhất, nhưng lại là người kiếm tiền tốt nhất trong số những người cùng cấp.
Hắn không chỉ xử lý gọn gàng ngay ngắn cả Thương Châu Phủ cùng Thần Châu Phủ dưới trướng, còn hiếu kính Ngụy Cửu Đoan không ít, lại dùng thân phận mình giúp đỡ Ngụy Cửu Đoan trên giang hồ. Kết quả hôm nay ngay trước mặt mọi người Ngụy Cửu Đoan lại thiên vị Sở Hưu, quay sang gõ hắn. Chuyện này khiến Vệ Hàn Sơn vô cùng phẫn nộ.
Chỉ có điều hắn cũng là người làm dưới trướng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, biết vị cấp trên này của mình rốt cuộc là người ra sao.
Ngụy Cửu Đoan tính cách đa nghi, cay nghiệt bạc tình, lại còn tham lam vô độ. Hắn đối đãi với nghĩa tử của mình còn vậy chớ nói chi với người ngoài.
Lần này Ngụy Cửu Đoan đứng về phía Sở Hưu đơn giản là vì Sở Hưu lấy ra đủ tài vật khiến Ngụy Cửu Đoan động tâm. Đồng thời chắc Ngụy Cửu Đoan cũng cảnh giác thế lực của hắn quá lớn nên mới làm vậy cảnh cáo.
Nhưng mấu chốt nhất là Ngụy Cửu Đoan đã sắp thoái vị về hưu vậy mà còn cố nắm quyền nắm thế trong tay, không chịu cho thủ hạ chút cơ hội này, như vậy quả thật rất quá đáng!
Quan trọng nhất là chuyện lần này gây đả kích không nhỏ đối với Vệ Hàn Sơn.
Hắn chuẩn bị ra tay dạy cho Sở Hưu một bài học, kết quả chẳng những thất bại tan tác quay về, Sở Hưu không những không bị phạt ngược lại còn được ban thưởng. Chuyện này khiến mặt mày Vệ Hàn Sơn đen kịt.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới địa vị của hắn trong lòng thủ hạ, mà còn ảnh hưởng tới uy vọng của hắn đối với những thế lực trong địa bàn quản lý.
Chưa lấy được bao lợi lộc từ Giang gia ngược lại chịu thiệt nặng nề như vậy. Sớm biết thế này ban đầu Vệ Hàn Sơn đã chẳng nhúng tay vào vũng nước đục như vậy.
Đương nhiên giờ Vệ Hàn Sơn có hối hận cũng đã muộn. Hắn chỉ đang nổi giận. Lúc này một thủ hạ tâm phúc của hắn đẩy cửa vào, thấy cảnh này lập tức rụt cổ lại, nuốt lời muốn nói xuống.
Vệ Hàn Sơn nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của hắn càng thêm tức giận, không nhịn nổi quát lớn: “Có gì thì mau nói đi! Đừng đứng đó khiến ông đây thêm bực!”
Võ giả kia vội vàng nói: “Thật ra thuộc hạ chỉ muốn nói, nếu Ngụy đại nhân đã mặc kệ chuyện này, sao chúng ta không bẩm báo lên Quan lão gia?
Tên Sở Hưu kia thân phận đặc thù, mặc dù do Sở đại hiệp tiến cử đến nhưng chính vì vậy hắn cũng luôn bị chú ý. Mặc dù Quan lão gia sẽ không tùy tiện động tới chuyện cấp bậc tuần sát sứ, nhưng chuyện liên quan tới Sở Hưu, Quan lão gia chắc chắn sẽ quản. Dù sao sau lưng hắn chính là Sở đại hiệp.”
Vệ Hàn Sơn chau mày nói: “Ngươi thì biết gì? Mau đi đi, đừng đứng đó khiến ta thềm phiền nữa!”
Sau khi đuổi tên bộ khoái kia đi, ánh mắt Vệ Hàn Sơn lại lóe lên sắc lạ, nghe xong lời đó hắn thật sự động tâm.
Quan Tư Vũ thân là đường chủ Quan Trung Hình Đường, chỉ quan tâm tới chuyện đại sự của Quan Trung Hình Đường. Người tiếp xúc trực tiếp được với hắn chỉ có chưởng hình quan cùng mấy vị thủ lĩnh trong Tập Hình Ti. Hắn sẽ không hỏi đến chuyện nhỏ nhặt giữa các tuần sát sứ.
Có điều Sở Hưu lại do Sở Nguyên Thăng tự mình tiến cử vào làm tuần sát sứ, không khéo Quan Tư Vũ sẽ hỏi tới thì sao?
Có điều việc khiến Vệ Hàn Sơn lo lắng nhất chính là thái độ của Ngụy Cửu Đoan.
Dù sao hắn định vượt cấp bỏ qua Ngụy Cửu Đoan tố cáo Sở Hưu lên trên, làm vậy chẳng khác nào đánh lên mặt Ngụy Cửu Đoan, chỉ trích hắn xử lý không đúng. Nếu cuối cùng Sở Hưu bị phạt, vậy Ngụy Cửu Đoan cũng sẽ bị răn dạy.
Nhưng nghĩ lại thái độ của Ngụy Cửu Đoan hôm nay, Vệ Hàn Sơn lại cười lạnh trong lòng. Ngươi đã bất nhân vậy đừng trách ta bất nghĩa!
Có điều Ngụy Cửu Đoan ở đất Quan Tây này đã gần trăm năm, xây dựng được ảnh hưởng quá lâu bền, Vệ Hàn Sơn cũng không dám trắng trợn tố cáo Ngụy Cửu Đoan.
Cho nên hắn định âm thầm nặc danh báo cáo lên tổng bộ Hình Đường, trước tiên đừng lộ mình ra đã.
Nghĩ tới đây, Vệ Hàn Sơn đích thân phân phó những tâm phúc của mình thông qua tầng tầng truyền tin, âm thầm chuyển thư tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường.
Mấy ngày sau, trong tổng bộ Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ đọc bức thư được đưa tới, ánh mắt lộ ra sắc lạ.
Lại có người đưa thư nặc danh tới đây, quả thật hiếm thấy, đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra.
Đất Quan Trung Hình Đường mặc dù diện tích không nhỏ nhưng kết cấu sâm nghiêm, tầng trên quản lý tầng dưới, rất ít khi có tình huống vượt cấp bẩm báo như vậy.
Nhưng giờ lại có người chuyển thư nặc danh tới chỗ hắn, rõ ràng là chưởng hình quan bên dưới xuất hiện vấn đề, không ép được thủ hạ của mình.
Vốn chuyện dính tới tuần sát sứ như vậy sẽ không đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ. Nếu chuyện gì hắn cũng phải quản, vậy chẳng bận rộn đến chết?
Trong tổng bộ Hình Đường có không ít người chuyên môn phụ trách trợ giúp Quan Tư Vũ xử lý một số tin tức công văn, thông qua phân tích chọn lọc kỹ càng mới đem những việc thật sự cần Quan Tư Vũ quyết đinh báo cáo lên cho hắn.
Lần này chuyện Sở Hưu được đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ đúng như suy đoán của Vệ Hàn Sơn. Vì Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, thân phận đặc thù, cho nên chuyện này mới được đưa tới cho Quan Tư Vũ.
Đọc hết lá thư này, Quan Tư Vũ nhẹ giọng hô: “Uất Trì, đến đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, một lát sau Uất Trì đã đẩy cửa bước vào, cung kinh nói: “Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”
Quan Tư Vũ đưa bức thư nặc danh cho Uất Trì nói: “Ngươi thấy chuyện này ra sao?”
Uất Trì đọc hết bức thư, ánh mắt lập tức lộ ra sắc lạ. rõ ràng hắn cũng không ngờ Sở Hưu vừa nhậm chức đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hơn nữa kẻ này làm việc quả quyết, tàn nhẫn không như những võ giả Sở Nguyên Thăng từng đề cử gia nhập Quan Trung Hình Đường.
Xem ra suy nghĩ ban đầu của hắn đã sai, Sở Hưu này mặc dù được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường nhưng lại không phải hạng người như Sở Nguyên Thăng.
Uất Trì đặt bức thư sang một bên, ngẩng đầu trầm giọng nói với Quan Tư Vũ: “Sư phụ, Ngụy Cửu Đoan sợ là đã già, thậm chí không trấn áp
được thủ hạ của mình. Chưởng hình quan đất Quan Tây e rằng phải đổi một người khác.”
Quan Tư Vũ hỏi cái nhìn của hắn, nhưng Uất Trì lại không đề cập tới Sở Hưu mà nói thẳng về việc Ngụy Cửu Đoan. Đây cũng là điểm khiến Quan Tư Vũ lộ vẻ hài lòng.
Một lời giải thích
Chương 170 Một lời giải thích
Uất Trì là đệ tử Quan Tư Vũ nuôi từ nhỏ đến lớn, nếu Quan Tư Vũ có con trai địa vị Uất Trì không chừng còn cao hơn con trai hắn.
Có điều do ngại quy củ Quan Trung Hình Đường, lại thêm bản thân Quan Tư Vũ thiết diện vô tư, hắn có thể để người mà Sở Nguyên Thăng tiến cử gia nhập Quan Trung Hình Đường làm tuần sát sứ nhưng lại không cho đệ tử của mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng khi mình còn là đường chủ.
Có điều mặc dù như thế nhưng hắn cũng bồi dưỡng Uất Trì cách quan sát đại cục như lúc này.
Chuyện Sở Hưu làm ở Kiến Châu Phủ xem như đại sư, nhưng ở đất Quan Tây có thể bị Ngụy Cửu Đoan dùng một câu đè xuống, còn đặt tới toàn bộ Quan Trung lại chỉ là việc nhỏ. Thậm chí nếu không phải thân phận Sở Hưu, tin tức này cũng không được đưa tới trên mặt bàn của Quan Tư Vũ.
Cho nên giờ Quan Tư Vũ hỏi Uất Trì cái nhìn đối với chuyện này, nếu Uất Trì chỉ trả lời liên quan tới đúng sai của Sở Hưu, vậy Quan Tư Vũ sẽ khá thất vọng. Nhưng giờ Uất Trì có thể từ tin tức này nhìn ra Ngụy Cửu Đoan đã không cách nào hoàn toàn khống chế đất Quan Tây, trả lời như vậy mới xem như hợp cách.
Quan Tư Vũ gật đầu: “Ngụy Cửu Đoan đúng là đã già rồi, ngày xưa khi ta vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường, hắn đã là chưởng hình quan. Về sau lại ngồi trên vị trí này vài chục năm nữa. Đáng tiếc người càng già liền nghĩ càng nhiều, quả thật cũng đến lúc nên về hưu rồi.”
Uất Trì nói: “Thật ra Ngụy Cửu Đoan nên về hưu từ sớm rồi, chẳng qua sư phụ thấy địa vị thâm niên của hắn tại Quan Trung Hình Đường mới để hắn làm tiếp.
Bằng không một vị trí chưởng hình quan, tùy tiện chọn một thủ lĩnh trong Tập Hình Ti ra đều có thể đảm nhiệm.”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Lần này ngươi nói sai rồi. Mấy thủ lĩnh trong Tập Hình Ti bất cứ ai cũng có thực lực cao hơn Ngụy Cửu Đoan. Nhưng vị trí chưởng hình quan không phải cứ có thực lực là được.
Chưởng hình quan nhất định phải cân bằng các thế lực dưới trướng đồng thời phải ổn định trật tự của giới võ lâm trong khu vực, cần có đủ uy vọng và kinh nghiệm.
Những thủ lĩnh Tập Hình Ti mặc dù thực lực không tệ nhưng những
phương diện khác quả thật không bằng Ngụy Cửu Đoan. Hơn nữa nhiệm vụ bên Tập Hình Ti cũng rất nặng. Cho nên vẫn cần hắn đảm nhiệm vị trí chưởng hình quan một thời gian, để ta suy nghĩ xem ai có thể đảm nhiệm công việc này.
Có điều thời gian vừa qua đúng là Ngụy Cửu Đoan khá lười biếng, thậm chí không quản được thủ hạ của mình.
Ngươi báo tin này cho Ngụy Cửu Đoan, không cần nói với hắn bức thư tới thế nào, để chính hắn tự đi thăm dò. Nếu hắn thậm chí không biết ai vượt cấp bẩm báo, vậy đúng là không nên ngồi làm chưởng hình quan Quan Tây nữa.”
Uất Trì gật đầu nói: “Vậy Sở Hưu thì sao?”
Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Trước đó ta không nhìn nhầm, tên Sở Hưu này cũng chẳng phải người an phận gì. Mặc dù đúng là hắn cứu Sở Nguyên Thăng nhưng rõ ràng là có ý thi dân cầu báo.
Chẳng qua có liên quan tới Sở Nguyên Thăng, ta cũng không tiện trực tiếp trừng trị hắn. Ngươi tới chỗ Sở Hưu hỏi hắn một câu, nói ta muốn một lời giải thích.
Nếu lời giải thích của hắn hợp lý khiến ta hài lòng, chuyện này bỏ qua.
Nếu hắn không đưa được một lời giải thích hợp lý, vậy không cần làm tuần sát sứ nữa. Trực tiếp ném hắn vào trong Tập Hình Ti làm một mật thám cấp thấp đi.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Uất Trì gật nhẹ đầu, lập tức quay người đi ra ngoài.
Lúc này trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, bầu không khí không tệ. Những bộ đầu bộ khoái đã không còn bộ dáng thiếu sức sống như lúc trước nữa.
Trong mắt bọn họ, vị đại nhân mới này cả thủ đoạn lẫn thực lực đều cực kỳ cao mình.
Trận Giang gia nhất chiến thành danh, một lần nữa thành lập uy thế đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu.
Những thực lực võ lâm trước đó còn không coi bọn họ ra gì giờ lại chủ động mang quà cáp tới thăm hỏi kết giao. Hơn nữa bọn họ cũng có thể quang minh chính đại, yên tâm thoải mái nhận lấy.
Phải biết trước đó khi Phương Chính Nguyên làm tuần sát sứ, hắn luôn quản lý bọn họ cực kỳ nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép chuyện nhận hối lộ xảy ra.
Hơn nữa ở phân bộ Quan Tây, Ngụy Cửu Đoan còn trực tiếp đè ép Vệ Hàn Sơn, thiên vị Sở Hưu, khiến cho chuyện diệt Giang gia hoàn toàn bị bỏ qua. Việc này cũng đặt vững địa vị của Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu vừa tiếp nhận vị trí tuần sát sứ, y chỉ là một kẻ ngoại lai, địa vị còn chưa đủ vững.
Còn giờ bất luận nội bộ hay ngoại bộ, thông qua những chuyện vừa rồi vị trí tuần sát sứ của y đã vững như thành đồng cối đá.
Trong thư phòng, Sở Hưu đọc tin bọn Đỗ Quảng Trọng đưa tới, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, đa số đều là việc nhỏ.
Dù sao Kiến Châu Phủ chỉ lớn chừng đó, xung quanh có mười mấy tòa thành nhỏ, bình thường rất ít khi có đại sự gì.
Hơn nữa Sở Hưu lại không độc quyền, ba người Đỗ Quảng Trọng vẫn nắm giữ quyền tự chủ, một số chuyện không quan trọng lắm đều được giao cho họ xử lý, chỉ cần báo lại kết quả cho Sở Hưu là được.
Cho nên trước mắt công việc tuần sát sứ của Sở Hưu ngược lại rất nhẹ nhàng. Hắn thu được không ít tài nguyên tu luyện từ Giang gia, trừ đi phần hiến lên cho Ngụy Cửu Đoan cùng chia cho thủ hạ vẫn còn lại không ít, đủ cho y tu luyện một thời gian.
Đúng lúc này Đỗ Quảng Trọng đột nhiên gõ cửa tiến vào, sắc mặt căng thẳng nói: “Đại nhân, Uất Trì đại nhân của tổng đường tới, nói muốn gặp ngài.”
Chẳng trách Đỗ Quảng Trọng căng thẳng như vậy, thân phận Uất Trì tại Quan Trung Hình Đường không phải bí mật gì. Đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ đại nhân, cho dù chức vị của hắn chỉ là một mật thám Tập Hình Ti bình thường nhưng trên thực tế địa vị lại cực cao, thậm chí Ngụy Cửu Đoan cũng phải khách khí với hắn.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Uất Trì tới sao? Mời vào phòng tiếp khách đi.”
Sở Hưu thật sự không ngờ Uất Trì lại tới vào lúc này.
Thân là đệ tử Quan Tư Vũ, Uất Trì thường xuyên đi theo giúp Quan Tư Vũ xử lý một số tạp vụ to to nhỏ nhỏ, có thể nói là hết sức bận rộn, sao giờ lại cố ý tới tìm hắn?
Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào trong phòng tiếp khách, đổi lại bộ mặt tươi cười nói: “Uất Trì huynh tới đây mà ta lại không tiếp đón từ xa. Mong Uất Trì huynh không trách.”
Uất Trì uống một ngụm trà cười cười nói: “Tại hạ đâu phải người quyền cao chức trọng gì, đâu cần nghênh tiếp. Thật ra lần này ta đến đây chỉ là đại biểu cho sư phụ đến hỏi ngươi một câu.”
“Ồ? Có gì cần hỏi?” Sở Hưu thần sắc Khương Đào Nhiên đổi hỏi.
Uất Trì lấy phong thư kia ra đưa cho Sở Hưu nói: “Đọc đi, sư phụ nói người muốn một lời giải thích, một lời giải thích hợp lý.”
Sở Hưu cầm phong thư lên đọc, lập tức nhướn mày.
Có người tố cáo mọi chuyện lên Quan Tư Vũ, điểm này y thật sự không ngờ.
Báo cáo vượt cấp như vậy quả thật là đánh lên mặt Ngụy Cửu Đoan, hơn nữa còn là nặc danh, tin tức trong đó khá nhiều.
Sở Hưu không tính sai thái độ của Ngụy Cửu Đoan nhưng lại đánh giá cao khả năng khống chế của Ngụy Cửu Đoan đối với khu vực Quan Tây này.
Hắn còn chưa về hưu, tuần sát sứ dưới tay đã không để hắn vào mắt rồi. Một khi hắn về hưu chắc chắn là người đi trà lạnh.
Đọc phong thư này, người đầu tiên Sở Hưu nghĩ tới chính là Vệ Hàn Sơn, dù sao trong số tuần sát sứ chỉ có hắn xung đột trực tiếp nhất với mình.
Đương nhiên cũng có thể kẻ báo cáo là người khác, biết người biết mặt không biết lòng. Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc mình đã chạm tới lợi ích của những ai, lại có ai không vừa mắt với mình.
Uất Trì nhìn Sở Hưu mỉm cười tủm tỉm nói: “Sở huynh, sư phụ chỉ muốn một lời giải thích mà thôi. rất đơn giản mà. Chẳng lẽ giờ ngươi còn không nghĩ ra?”
Sở Hưu chậm rãi buông lá thư xuống.
Nếu Quan Tư Vũ đã phái đệ tử thân truyền tới đây, lời giải thích này đơn giản được sao?
Có lẽ rất đơn giản, chỉ có điều một khi mình giải thích không ổn, vậy chức tuần sát sứ này còn chưa ngồi vững được bao lâu đã bị chuyển chỗ.
Đưa tờ thư báo tin cho Uất Trì, Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan Trung Hình Đường cần uy nghiêm!
Quan Trung Hình Đường bảo hộ toàn bộ Quan Trung, nhưng cũng là chúa tể của nơi này. Luật pháp nơi này do Quan Trung Hình Đường chúng ta phân định, có tội hay không có tội cũng do Quan Trung Hình Đường ta phán quyết.
Chuyện Giang gia đã xác định, chứng cứ vô cùng xác định, buôn lậu hàng cấm miệt thị luật pháp Hình Đường, tội đáng chém!
Diệt một Giang gia mà khiến cả đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ lấy lại uy nghiêm của Quan Trung Hình Đường, vụ mua bán này vô cùng có lời.”
Uất Trì mỉm cười nói: “Không tệ, Sở huynh, ta sẽ chuyển những lời này của ngươi về cho sư phụ.”
Từ khi Sở Hưu nói ra câu đầu tiên Uất Trì đã biết Sở Hưu qua được rồi. Cho dù hắn còn chưa gặp Quan Tư Vũ cũng đã biết kết quả.
Phần lớn quy củ của Quan Trung Hình Đường đều do Quan Tư Vũ thiết lập. So với Sở Cuồng Ca dùng mị lực cá nhân ảnh hưởng cả Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ lại sử dụng hình phạt nghiêm khắc cùng quy củ sâm nghiêm thống lĩnh Quan Trung Hình Đường.
Diệt Giang gia chỉ là việc nhỏ, ảnh hưởng tới lợi ích của ai cũng chỉ là việc nhỏ. Đại sự là chuyện này liệu có ảnh hưởng tới thanh danh và lợi ích của Quan Trung Hình Đường hay không.
Giờ rõ ràng hành động của Sở Hưu tạo uy nghiêm mạnh mẽ hơn cho Quan Trung Hình Đường ở Kiến Châu Phủ, cho nên lời giải thích này của y hợp lý, có thể qua cửa.
Uất Trì đứng dậy cười nói: “Nếu đã vậy thì không còn chuyện gì nữa rồi, ta cũng nên đi thôi.”
Sở Hưu nói: “Uất Trì huynh cần gì gấp gáp như vậy? Ta đã cho người chuẩn bị tiệc rượu rồi.”
Uất Trì lắc đầu nói: “Chuyện tiệc rượu lúc nào cũng có thời gian, có điều lần này ta tới Quan Tây không chỉ qua chỗ Sở huynh ngươi mà còn phải tới phân bộ Hình Đường Quan Tây một chuyến, tới gặp Ngụy Cửu Đoan đại nhân.”
Sở Hưu như có suy nghĩ gật nhẹ đầu, trực tiếp tiễn Uất Trì ra cửa!
Y có vẻ như hiểu ra điều gì, mình đã qua cửa nhưng thể diện Ngụy Cửu Đoan sợ là khó coi.
Ngày thứ hai sau khi Uất Trì đi khỏi, Vệ Hàn Sơn lại xuất hiện bên trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu.
Chân bước ung dung vào đường khẩu tuần sát sứ, thái độ Vệ Hàn Sơn
lần này không chút lo lắng sợ sệt.
Nhìn Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn cười lạnh nói: “Sở Hưu, ban đầu ta đã nói rồi mà, chuyện này tuyệt đối không xong đâu. Ngươi dám làm xằng làm bậy như vậy kinh động tới cả bên tổng đường. Chức tuần sát sứ này của ngươi còn ngồi được bao lâu?”
Răn đe
Quan hệ giữa Vệ Hàn Sơn và Giang gia cũng chẳng mấy thân mật, sau khi biết Giang gia bị Sở Hưu tiêu diệt, Vệ Hàn Sơn tức tối như vậy là vì Sở Hưu ảnh hưởng tới lợi ích của hắn.
Giang gia đã đáp ứng chuyển một phần việc làm ăn buôn bán tới Thương Châu Phủ, như vậy hắn cũng nhận được chút tiền hiếu kính. Kết quả giờ Giang gia lại bị Sở Hưu tiêu diệt, vậy chỗ tiền đó hắn biết đi đòi ai?
Hơn nữa phương thức làm việc như Sở Hưu rõ ràng là phá hoại quy củ.
Một số tông môn thế gian trên đất Quan Trung ngấm ngầm buôn lậu một số hàng hóa vi phạm lệnh cấm nhưng lợi nhuận kếch xù, đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần không thành lớn chuyện cơ bản không ai đi quản.
Nhưng tương tự, những tông môn thế gia này cũng sẽ nộp chút tiền hiếu kính lên cho các tuần sát sứ bên trên, khiến bọn họ nhắm một mắt mở một mắt hoặc coi như không thấy hành động của mình. Đây là quy tắc ngầm trong Quan Trung Hình Đường.
Mà giờ Sở Hưu hành xử bá đạo như vậy rõ ràng phá hoại quy tắc ngầm này. Mặc dù hiện tại y chỉ làm vậy trên địa bàn của mình, nhưng y đại biểu cho cả Quan Trung Hình Đường, làm vậy không chỉ liên lụy tới một mình y!
“Đúng là làm loạn!”
Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, lập tức gọi người thay y phục Quan Trung Hình Đường tiến tới Kiến Châu Phủ.
Những quy tắc ngầm đó không phải do cấp trên Quan Trung Hình Đường thiết lập, nhưng đây là lợi ích sau khi những tuần sát sứ bọn họ thỏa hiệp nhượng bộ với các thế lực võ lâm. Toàn bộ Quan Trung Hình Đường có như vậy không họ không biết, dẫu sao đất Quan Tây bọn họ cũng làm vậy.
Giờ tên người mới Sở Hưu này chẳng hiểu chuyện đi phá hoại quy tắc ngầm như vậy, khó đảm bảo sẽ không khiến các tông môn giang hồ dưới tay Vệ Hàn Sơn và các tuần sát sứ khác căm thù. Đến lúc đó tiền này cũng chẳng dễ thu.
...
Trong Kiến Châu Phủ, Sở Hưu đích thân dẫn người phân chia bảo vật cùng tài nguyên lấy được từ Giang gia.
Những thứ này mặc dù chia thành ba phần bất đồng nhưng lại không thể tùy ý phân chia được. Đương nhiên phải chú trọng lợi ích bản thân.
Cho nên trước đó Sở Hưu xem xét một phen, để người sau phân loại theo tiêu chuẩn của mình sau đó mới dẫn đầu lựa chọn những thứ mình cần.
Đúng lúc này, Đỗ Quảng Trọng đột nhiên tới nói: “Đại nhân, tuần sát sứ Thương Châu Phủ Vệ Hàn Sơn tới!”
Sở Hưu chau mày nói: “Hắn tới làm gì?”
Sở Hưu vẫn chưa quên lúc ở phân bộ Hình Đường Quan Tây, Vệ Hàn Sơn đã tỏ thái độ ra sao với y, lúc đó chẳng thể coi là thân mật được.
Đỗ Quảng Trọng cười khổ nói: “Tâm trạng Vệ đại nhân có vẻ không được tốt, thuộc hạ cũng không dám hỏi nhiều.”
“Vậy tới gặp xem sao.” Sở Hưu thản nhiên nói.
Vệ Hàn Sơn đột nhiên tới đây như vậy, Sở Hưu cũng đoán được đối phương có ý gì.
Ngoại trừ chuyện mình diệt môn Giang gia, còn gì khiến đối phương chú ý nữa?
Khi Sở Hưu tới phòng nghị sự, Vệ Hàn Sơn đã ôm vẻ mặt âm trầm chờ đợi tại đó. Thấy Sở Hưu đi tới, Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu, ngươi thật to gan!
Mới nhận chức tuần sát sứ không được mấy ngày đã gây chuyện lớn đến như vậy, trên tay không chút chứng cớ mà dám ra tay tiêu diệt một thế gia truyền thừa lâu đời như Giang gia. Ngươi có còn để quy củ Quan Trung Hình Đường trong mắt hay không?”
Sở Hưu thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống, uống một hớp trà rồi mới giơ hai ngón tay thản nhiên đáp: “Thứ nhất khi diệt Giang gia ta có chứng cớ. Sở Hưu ta làm việc luôn có lý do bằng chứng. Không có chứng cớ sao ta lại động thủ?”
“Thứ hai.” Sở Hưu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh bằng: “Ngươi là thứ gì, ta to gan hay không ngươi có tư cách gì đòi quản? Đừng quên ngươi ta đều là tuần sát sứ, ngươi muốn lo chuyện bao đồng cũng chẳng quản được tới đầu của ta!”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Vệ Hàn Sơn âm trầm tới cực điểm.
Sở Hưu cùng hắn quả thật đều là tuần sát sứ, nhưng trước mắt Sở Hưu chỉ có Ngoại Cương còn hắn đã là cao thủ Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Đối phương khiêu khích như vậy, Vệ Hàn Sơn trực tiếp cười lạnh đáp: “Ta là thứ gì? Được được được, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem ta rốt cuộc là ai!
Đừng tưởng mượn hơi Sở đại hiệp được tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, trở thành tuần sát sứ là có thể ngồi ngang hàng với tuần sát sứ Quan Tây ta. Bất luận trong Quan Trung Hình Đường hay ngoài Quan Trung Hình Đường đều phải xem thực lực!”
Dứt lời thanh trường đao mảnh khảnh màu trắng bạc vung lên trong tay Vệ Hàn Sơn, hàn khí lượn lờ trên lưỡi đao. Một đao chém ra, cương khí băng hàn như dải lụa bạc ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Sở Hưu phát sau mà đến trước, trên Hồng Tụ Đao bùng lên Huyết Luyện Thần Cương, đao mang đỏ rực giao nhau với đao cương của Vệ Hàn Sơn, lập tức phát ra một tiếng nổ cương khí mãnh liệt. Đao cương hai người đều biến mất giữa không trung, cục diện ngang tài ngang sức.
Ánh mắt Vệ Hàn Sơn lóe lên vẻ kinh ngạc, một đao vừa rồi của hắn không dùng hết toàn lực. Dù sao hai bên đều là tuần sát sứ, hắn có thể giáo huấn Sở Hưu nhưng không thể giết chết Sở Hưu ngay trước mặt mọi người.
Nhưng cho dù như vậy hắn cũng mạnh hơn Sở Hưu một đại cảnh giới, kết quả cương khí của Sở Hưu lại kinh khủng như vậy. Cương khí ẩn chứa huyết khí cùng sát khí kinh người đó không ngờ lại có thể tùy ý ngăn cản đao cương của hắn.
Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, thế đao xoay chuyển, hàn khí lạnh lẽo vô tận ngưng tụ trên lưỡi đao của hắn, cương khí kéo dài chừng vài trượng. Luận về tích lũy dẫu sao hắn cũng là cường giả hợp nhất tinh khí thần, Tam Hoa tụ đỉnh. Về mặt lực lượng vượt xa Sở Hưu.
Thế đao như cuồng phong rít gào chém thẳng xuống, những nơi nó đi qua luồng hàn khí giá lạnh khiến mặt đất phủ một lớp băng mỏng.
Hồng Tụ Đao trong tay Sở Hưu đã ngưng tụ tùng luồng khói đen quẩn quanh, lực lượng A Tỳ Đạo Tam Đao thi triển ra, ầm ầm chém xuống. Luồng hàn ý âm tà kia còn cường đại hơn cương khí hàn băng của Vệ Hàn Sơn.
Vô Gian Địa Ngục khai mở, lực lượng của A Tỳ Đạo Tam Đao khiến cả Vệ Hàn Sơn cũng không khỏi kinh hãi.
Hắn làm tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường đã nhiều năm, tiếp
xúc với không ít hung đồ Ma đạo, cũng hiểu khá rõ về công pháp Ma đạo.
Nhưng bất cứ công pháp của hung đồ ma đạo nào cũng không tà ác và… khủng khiếp như một đao kia của Sở Hưu!
Một tiếng cương khí vỡ nát vang lên, A Tỳ Đạo Tam Đao trực tiếp đánh tan thế đao của Vệ Hàn Sơn, lực lượng kia thậm chí khiến Vệ Hàn Sơn âm thầm sợ hãi.
Mà lúc này Sở Hưu vẫn không dừng lại, ngược lại hắc khí trên thân đao lại đậm thêm một chút, y chuẩn bị bộc phát ra đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao!
Cũng như Vệ Hàn Sơn đã nói trước đó, bất luận trong Quan Trung Hình Đường hay ngoài Quan Trung Hình Đường, thân là võ giả, mọi người đều phải xem thực lực!
Mặc dù Sở Hưu cũng là tuần sát Quan Tây như Vệ Hàn Sơn nhưng rõ ràng bọn Vệ Hàn Sơn chưa từng coi Sở Hưu như người cùng cấp bậc.
Chuyện hôm nay mà đổi thành người khác, Vệ Hàn Sơn dám chạy thẳng tới cửa răn dạy Sở Hưu? Làm vậy rõ ràng là gây hấn! Hắn sẽ chỉ phái người tới thăm dò thái độ cùng lời đồn bên phía đối phương chứ không vênh váo hung hăng như hiện giờ.
Cho nên lần này Sở Hưu hoàn toàn không có ý lưu thủ, chẳng phải ngươi bảo phải xem thực lực ư? Vậy được, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem thực lực của ta!
Cảm nhận được lực lượng ẩn trên thân đao, ánh mắt Vệ Hàn Sơn cũng lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Lúc đầu hắn chỉ định giáo huấn tên Sở Hưu này một chút, nào ngờ thái độ đối phương lại cứng rắn tới vậy, thực lực cũng vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Chỉ là Ngoại Cương cảnh đã có thể đánh với hắn tới mức này, quả không hổ danh người bước lên Long Hổ Bảng.
Có điều Ngoại Cương cảnh dẫu sao cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh, chênh lệch một cảnh giới lớn không dễ bù đắp như vậy.
Vệ Hàn Sơn xiết chặt trường đao trong tay, cương khí toàn thân ngưng tụ trên đao, cương khí băng hàn lại biến hóa mười phần kỳ dị, ngưng tụ thành băng tinh, phảng phất như từng đóa hoa tuyết quẩn anh thân đao của hắn.
Ngày trước Vệ Hàn Sơn đã từng tới núi tuyết nơi Cực Bắc, quan sát cảnh tượng tuyết lở lĩnh ngộ chân lý võ đạo, còn từng luận bàn với võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cuối cùng sáng tạo ra chiêu thức Băng Ly Trảm này. Đây là thủ đoạn ẩn giấu của hắn.
Trừ phi đối mặt với đối thủ cực kỳ khó đối phó, nếu không Vệ Hàn Sơn sẽ không tùy tiện vận dụng chiêu thức này.
Chân khí hàn băng ngưng tụ lại một chỗ, lực trùng kích như tuyết lở, uy lực quả thật cường đại nhưng lực phản phệ bản thân cũng rất lớn. Cho nên hắn cũng không thường dùng.
Nhưng giờ đối mặt với Sở Hưu, hắn đã bị một võ giả Ngoại Cương cảnh ép tới mức này, nếu không vận dụng thủ đoạn ẩn giấu không khéo thật sự chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.
Ngay lúc cả hai chuẩn bị bộc phát ra đòn thế mạnh nhất của mình, một bóng người lại lao vọt tới giữa cả hai, cương khí như làn gió mát tỏa ra hòa tan khí thế nặng nề giữa hai người.
Người đột nhiên xuất hiện này chính là tuần sát sứ Lân Châu Phủ - Khương Đào Nhiên, cũng là một vị tuần sát sứ địa bàn liền kề với Sở Hưu.
Lúc này Khương Đào Nhiên chắp tay cười ha hả nói: “Hai vị, mọi người đều là đồng liêu, có chuyện gì mà cứ nhất quyết động thủ như vậy?
Người trong Quan Trung Hình Đường nội đấu, kẻ bên ngoài lại xem trò vui. Còn xin hai vị tỉnh táo một chút.”
Thấy Khương Đào Nhiên ra mặt, Sở Hưu cùng Vệ Hàn Sơn đều biết lần này không đánh tiếp được, đều hừ lạnh một tiếng thu hồi binh khí bản thân.
Có điều Sở Hưu nhìn gương mặt mỉm cười tủm tỉm của Khương Đào Nhiên, ánh mắt lộ chút thâm ý.
Vị này cũng không phải đèn cạn dầu, Lân Châu Thành trung tâm của Châu Phủ cách Kiến Châu Thành không xa, chắc hẳn đối phương đã tới từ sớm.
Nhưng hắn sớm không xuất trễ không hiện, lại chỉ ra tay khi mình và Vệ Hàn Sơn đánh tới lúc mấu chốt, làm người hòa giải, hiển nhiên cũng có tâm tư riêng.
Nếu Sở Hưu không bộc lộ thực lực bản thân, vậy chắc phải tới khi y trọng thương Khương Đào Nhiên mới xuất thủ làm người giảng hòa, không khiến mọi chuyện lớn thêm, thuận tiện còn khiến mình cảm kích.
Vệ Hàn Sơn nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi làm xằng làm bậy phá hoại quy củ của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Chuyện này
tuyệt đối chưa xong đâu!
Chuyện này ta sẽ bẩm báo lên Ngụy đại nhân để ngài ấy xử lý. Cứ tiếp tục để hạng người như ngươi làm tuần sát sứ, thanh danh phân bộ Hình Đường Quan Tây chúng ta đều bị hủy trong tay ngươi!”
Sau khi nói xong Vệ Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Chất vấn
Chương 167 Chất vấn
Sau khi Vệ Hàn Sơn đi khỏi, Khương Đào Nhiên mới cười khổ lắc đầu với Sở Hưu nói: “Sở huynh, lần này chuyện ngươi gây ra có vẻ hơi lớn. Bình thường tranh chấp giữa các tuần sát sứ sẽ không báo lên cho Ngụy đại nhân. Có điều lần này ngươi chọc giận Vệ Hàn Sơn rồi, hắn sẽ báo lại mọi chuyện lên Ngụy đại nhân.”
Chuyện Sở Hưu làm cơ hồ không ảnh hưởng gì tới hắn, mỗi tuần sát sứ đều có thủ đoạn kiếm tiền của mình. Khương Đào Nhiên là người tương đối láu cá, làm việc cũng càng kín kẽ.
Bên ngoài đương nhiên hắn cũng thu nhận hối lộ của những thế lực võ lâm trong châu phủ dưới tay, nhưng thực tế lại ngấm ngầm nâng đỡ một thế gia nhỏ chuyên buôn lậu. Những của cải thu được đều thuộc sở hữu của hắn cho nên những tông môn thế gia kia rốt cuộc nghĩ sao, hắn đều không quan tâm.
Hắn xuất hiện ở đây chẳng qua là muốn đục nước béo cò. Nếu Vệ Hàn Sơn có thể đẩy ngã Sở Hưu, hắn cũng có hứng thú với Kiến Châu Phủ.
Ngược lại nếu Sở Hưu khiến Vệ Hàn Sơn mất mặt, tâm trạng hắn cũng không tệ. Lý do là quan hệ giữa hắn và Vệ Hàn Sơn cũng chẳng tốt đẹp gì, Một phần của Thương Châu Phủ giáp giới cùng Lân Châu Phủ của hắn
Nhìn Khương Đào Nhiên, Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bên phía Ngụy đại nhân ta sẽ giải thích. Vệ Hàn Sơn bất mãn đã sao? Cùng là tuần sát sứ, hắn ăn được ta chắc?”
Khương Đào Nhiên mỉm cười khó hiểu: “Vậy được, ta chờ xem Sở đại nhân ngươi ứng đối ra sao.”
Nói xong Khương Đào Nhiên trực tiếp bỏ đi.
Bên ngoài phòng nghị sự, bọn Đỗ Quảng Trọng đi tới, vẻ mặt sầu thảm nói: “Đại nhân, một khi Vệ Hàn Sơn đem chuyện này tố lên Ngụy Cửu Đoan đại nhân, đây sẽ thành phiền toái rất lớn.”
Tuần sát sứ xưng là tuần sát sứ, bản thân đã đại biểu quyền lực tuần sát một khu vực.
Nhưng ngươi chỉ là kẻ tuần tra chứ không phải người quản lý. Sở Hưu lén Ngụy Cửu Đoan làm ra chuyện lớn như vậy, khó bảo đảm Ngụy Cửu Đoan sẽ không nổi giận.
Sở Hưu hỏi: “Ngươi còn nhớ ta bảo ngươi chia nửa số đồ thu được từ Giang gia không?”
Đỗ Quảng Trọng ngẩn người: “Đúng vậy, có điều mấy thứ đó chẳng phải để nộp lên Quan Trung Hình Đường à?”
Sở Hưu lộ ra ý vị khó hiểu: “Đó là chuẩn bị nộp lên cho Ngụy đại nhân, trên đất Quan Tây này Ngụy đại nhân đại biểu cho Quan Trung Hình Đường.”
Đỗ Quảng Trọng như có suy nghĩ khẽ gật đầu, bọn họ dường như đã đoán ra được gì đó.
...
Vệ Hàn Sơn không phải chỉ hù dọa Sở Hưu, hắn mất mặt ở chỗ Sở Hưu như vậy, dùng hết lực lượng cũng không ngăn được Sở Hưu, đương nhiên muốn đem chuyện kia tố lên Ngụy Cửu Đoan.
Mặc dù làm vậy có vẻ như chịu thiệt đi tố cáo người ta, nhưng lại rất có tác dụng.
Mặc dù Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử gia nhập Quan Trung Hình Đường, nhưng nếu hắn không ngồi vững vị trí tuần sát sứ, vậy đừng trách Ngụy Cửu Đoan không nể mặt Sở Nguyên Thăng.
Ba ngày sau, phân bộ Hình Đường Quan Tây trực tiếp phái người gọi Sở Hưu tới phân bộ nghị sự, thực chất là muốn chất vấn y chuyện diệt môn Giang gia.
Khi Sở Hưu tới phòng nghị sự phân bộ Hình Đường Quan Tây, trừ Ngụy Cửu Đoan, năm tuần sát sứ còn lại đều đã có mặt.
Ngoại trừ Vệ Hàn Sơn mang vẻ mặt ác ý nhìn Sở Hưu, những người khác đều dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Sở Hưu.
Vừa nhậm chức đã ra tay hủy diệt một đại tộc, chuyện này họ thân là tuần sát sứ thâm niên hơn mười năm còn chẳng dám làm, tên Sở Hưu này làm việc chẳng quá to gan?
Ngụy Cửu Đoan ngồi lên ghế chủ, dẫu đã già nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng.
Ngay chính hắn còn không ngờ tên Sở Hưu này dựa vào Sở Nguyên Thăng tiến cử mới được nhận chức tuần sát sứ tại Quan Trung Hình Đường, hóa ra lại to gan lớn mật đến vậy. Vừa tiếp nhận chức vị tuần sát sứ đã ra tay tiêu diệt một thế gia không tệ.
Kỳ thật Quan Trung Hình Đường cũng làm không ít chuyện phá gia diệt môn, đặc biệt là sau khi Quan Tư Vũ tiếp quản Quan Trung Hình Đường.
Ngày xưa khi Sở Cuồng Ca quản lý Quan Trung Hình Đường, Quan Trung Hình Đường được xây dựng trên cơ sở mị lực cá nhân của Sở Cuồng Ca. Đất Quan Trung bất luận người trong Hình Đường hay các thế gia tông môn đều ngoan ngoãn trước mặt Sở Cuồng Ca. Cho dù có kẻ âm thầm tính toán cũng không dám lộ ra ngoài.
Còn tới Quan Tư Vũ chấp chưởng Quan Trung Hình Đường lại dựa vào hình phạt khắc nghiệt. Bất cứ ai vi phạm pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường, cho dù là đệ tử thân truyền của hắn cũng khó lòng thoát tội. Cho nên vào thời điểm đó một khi trên đất Quan Trung có cường giả nào không phục pháp luật kỷ cương của Hình Đường, chắc chắn sẽ bị phá gia diệt môn, không hề lưu tình.
Đương nhiên đó là chuyện của ba mươi năm trước, khi Quan Tư Vũ vừa tiếp quản Quan Trung Hình Đường.
Giờ Quan Trung Hình Đường đã ổn định, hơn nữa tuần sát sứ cùng chưởng hình quan các nơi đều nắm đại quyền trong tay, tạo thành ăn ý với các thế lực võ lâm bản địa, loại chuyện này ngược lại đã lâu rồi không xảy ra.
Sở Hưu làm ra chuyện này thật sự khiến Ngụy Cửu Đoan phẫn nộ, nhất là Giang gia còn có chút quan hệ với hắn.
Ngày trước khi đại thọ hắn, Giang gia đã dâng lên một khối Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật trân quý, chuyện này tới giờ Ngụy Cửu Đoan vẫn nhớ rất rõ.
Kết quả mới qua bao lâu, Giang gia đã bị thủ hạ mình diệt môn, đây chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn, để những người khác trên đất Quan Tây nhìn Ngụy Cửu Đoan hắn thế nào?
Ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Chuyện này ta cần một lời giải thích! Quan Trung Hình Đường không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm xằng làm bậy!”
Trong nháy mắt, một luồng uy áp nặng nề ập về phía Sở Hưu, thiếu chút nữa ép y tới mức không thở nổi.
Thật ra luận thực lực, Ngụy Cửu Đoan tuổi tác đã cao đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Tội đà chủ, nhưng luận quyền thế trên tay, Thiên Tội đà chủ lại kém xa Ngụy Cửu Đoan.
Khi Thiên Tội đà chủ ở tổng bộ Thanh Long Hội chỉ là sát thủ độc hành. về sau mặc dù chấp chưởng phân đà Thiên Tội nhưng thủ hạ cũng chỉ có hơn trăm người, thậm chí còn chẳng nhiều thủ hạ bằng Sở
Hưu hiện giờ.
Còn Ngụy Cửu Đoan lại một mình nắm giữ đại quyền tại đất Quan Tây này, thâm niên thậm chí còn sâu hơn đường chủ Quan Tư Vũ, dưới tay là hàng ngàn hàng vạn bộ đầu bộ khoái, đều là tinh nhuệ trên giang hồ. Loại quyền thế này thấm trên người lâu ngày khiến Ngụy Cửu Đoan ngồi trên ghế cao lâu dần dưỡng thành khí thế cường đại hơn cả Thiên Tội đà chủ.
Dưới áp lực của Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu đứng ra chắp tay một cái nói: “Đại nhân, Giang gia buôn lậu hàng cấm vi phạm kỷ cương pháp luật của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Tội này đáng chém, ta làm việc đều chiếu theo quy củ.”
Ngụy Cửu Đoan vẫn không nói gì, Vệ Hàn Sơn đã cười lạnh nói: “Quy củ, cái ngươi gọi là bằng chứng kia là quy củ chắc? Sở Hưu, ngươi đang coi chúng ta là ngu ngốc đấy à?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Trước tiên tạm không bàn chuyện ta có coi ngươi là ngu ngốc không. Ngụy đại nhân đang tra hỏi ở đây, lấy đâu ra phần cho ngươi lên tiếng? Hay ngươi tưởng địa vị mình đã cao ngang với Ngụy đại nhân?”
Vệ Hàn Sơn bị câu này của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, lại cảm nhận được ánh mắt Ngụy Cửu Đoan nhìn lại, đành hậm hực hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Sở Hưu chắp tay về phía Ngụy Cửu Đoan nói tiếp: “Đại nhân, chuyện diệt Giang gia có nguyên nhân. Có điều nguyên nhân trong đó có dính tới chút bí ẩn. Ta muốn báo cáo riêng với đại nhân ngài.”
Nghe xong lời này, Vệ Hàn Sơn lập tức nhướn mày. Hắn không có mặt trời mới biết tên Sở Hưu miệng lưỡi dẻo quẹo này sẽ nói ra những lời ngụy biện gì.
Có điều vừa rồi hắn xen vào đã khiến Ngụy Cửu Đoan khá bất mãn, Vệ Hàn Sơn cũng không dám nói thêm gì.
Nhìn Sở Hưu một hồi, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Vào trong với ta.”
Đi tới trong một thư phòng, Ngụy Cửu Đoan lạnh lùng nói: “Nói đi, có điều ta phải nhắc ngươi một câu, nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói!
Đừng tưởng ta già nên hồ đồ rồi, đất Quan Trung này không gì nằm ngoài tầm khống chế của ta. Ngươi rốt cuộc làm gì tại Giang gia, ta biết hết.”
Sở Hưu trực tiếp chắp tay: “Đại nhân, chuyện diệt Giang gia ta quả thật không có chứng cớ. Một số quy củ ngầm của Quan Trung Hình Đường ta cũng biết. Lần này diệt môn Giang gia ta đã vơ vét tất cả bảo vật tài nguyên của Giang gia, một nửa trong đó ta sẽ hiến lên cho đại nhân ngài.”
Lời này vừa nói ra, Ngụy Cửu Đoan lập tức ngây ngẩn.
Hắn đoán Sở Hưu sẽ dùng miệng lưỡi dẻo quẹo giải thích nhưng có thế nào cũng không ngờ Sở Hưu lại nói thẳng ra như vậy.
Ngụy Cửu Đoan híp mắt nói: “Ngươi đang hối lộ ta sao? Ta thật sự không ngờ Sở đại hiệp lại tiến cử một người như ngươi vào Quan Trung Hình Đường.”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Mặc dù ta do Sở đại hiệp tiến cử vào Hình Đường, nhưng ta không phải loại không hiểu chuyện đời. Tuần sát sứ tiền nhiệm Phương Chính Nguyên chính là bài học thất bại.
Có thể cương trực công chính, cũng có thể thiết diện vô tư, nhưng tiền đề là phải có thực lực. Thực lực ta không đủ cho nên làm vậy không thích hợp với ta.”
Ngụy Cửu Đoan đánh giá Sở Hưu một hồi, nói thật hắn cũng hơi kinh ngạc.
Hắn cho rằng Sở Hưu có thể được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường chắc hẳn cũng là người như Phương Chính Nguyên, nào ngờ Sở Hưu này nhìn nhận rất thấu đáo.
Có điều Ngụy Cửu Đoan vẫn lạnh lùng nói: “Chỉ nửa gia sản Giang gia đã định hồ lộng chuyện này ư? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi!
Ta cũng chẳng ngại nói với ngươi, người của Giang gia rất thức thời, ta cũng rất hài lòng. Kết quả ngươi lại tự tiện xuất thủ diệt Giang gia, có còn đặt ta trong mắt hay không?
Lần này nếu ta không xử trí ngươi, các thế lực võ lâm Quan Tây sẽ nhìn ta thế nào? Quan Trung Hình Đường là phải làm theo quy củ, quy củ ngoài sáng cũng vậy, mà quy củ ngầm cũng thế.”
Sở Hưu âm thầm cười lạnh, khẩu vị của lãnh đạo trực tiếp này cũng thật lớn, cả nửa gia sản Giang gia còn không lấp đầy cái miệng hắn.
Có điều Ngụy Cửu Đoan bây giờ cũng phù hợp với suy đoán trước đó của Sở Hưu. Vị chưởng hình quan cao tuổi này sợ là đã hoàn toàn vứt bỏ chức trách chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường, chỉ suy nghĩ vì lợi ích bản thân.
Có điều đây lại là chuyện tốt cho Sở Hưu, nếu Ngụy Cửu Đoan vẫn công chính nghiêm minh, Sở Hưu cũng chẳng dám làm việc quyết liệt tới vậy.
Sở Hưu thi lễ với Ngụy Cửu Đoan, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngụy đại nhân, quy củ là quy củ, lần này ta động tới Giang gia không phải chỉ vì Giang gia bất kính với ta, cũng là do Giang gia ngấm ngầm làm tổn hại thanh danh của Ngụy đại nhân ngài.
Giang gia đưa Ngụy đại nhân ngài một khối Thanh Tâm Noãn Ngọc Phật sau đó lại ngấm ngấm lợi dụng chuyện này, cáo mượn oai hùm làm xằng làm bậy tại Kiến Châu Phủ, đều là mượn danh của Ngụy đại nhân ngài.
Thậm chí Giang gia còn ngầm nói với nhau, đã bỏ tiền ra đương nhiên phải tận dụng giá trị của Ngụy đại nhân ngài tới mức lớn nhất!”
Biểu thị lòng trung
Chương 168 Biểu thị lòng trung
Bốn chữ ‘tận dụng giá trị’ khiến Ngụy Cửu Đoan cực kỳ chướng tai.
Trong Quan Trung Hình Đường các cường giả chủ yếu là tứ đại chưởng hình quan cùng thủ lĩnh trong Tập Hình Ti.
Trong đó thủ lĩnh Tập Hình Ti chủ yếu yêu cầu thực lực bản thân đủ mạnh, còn chưởng hình quan lại yêu cầu năng lực thủ đoạn bản thân đều đủ mạnh. Nếu không đã chẳng trấn trụ được bao tuần sát sứ cùng tông môn võ lâm dưới trướng như vậy.
Ngụy Cửu Đoan có thể ngồi trên vị trí chưởng hình quan này đương nhiên có liên quan tới năng lực của hắn nhưng phần nhiều lại do thâm niên.
Ngụy Cửu Đoan làm việc tại Quan Trung Hình Đường đã hơn trăm năm, thâm niên thậm chí còn dài hơn Quan Tư Vũ.
Thâm niên này mang ý nghĩa chỉ cần hắn không phạm sai lầm gì lớn, hắn ngồi trên vị trí này còn vững chắc hơn ai khác, nhưng cũng đại biểu hắn sắp phải về hưu.
Quan Trung Hình Đường không phải nơi dưỡng lão, trong thế gia có vô số võ giả lớn tuổi nhưng do quan hệ huyết mạch cho dù bọn họ không thể ra tay cũng được xưng là lão tổ, được con cháu kính ngưỡng.
Còn trong môn phái những võ giả lớn tuổi cũng rất được tôn kính, thường đều tôn đối phương làm thái thượng trưởng lão, địa vị rất cao.
Duy chỉ có Quan Trung Hình Đường bất đồng. Võ giả Quan Trung Hình Đường sau khi về hưu không cho phép nhúng tay vào quyền lực tại Quan Trung Hình Đường, thậm chí thủ hạ cũng sẽ phủi sạch quan hệ với đối phương, thề trung thành với cấp trên tân nhiệm, cái gọi là mỗi triều thiên tử mỗi triều thần cũng chính là như vậy.
Đây là quy củ của Quan Trung Hình Đường, tránh cho quyền lực luôn bị nắm giữ trong tay một số nhỏ người, không giống những đại tông môn thế gia luôn có những kẻ già cỗi khoa chân múa tay, ảnh hưởng tới quyền lên tiếng của gia chủ hoặc chưởng môn.
Ngụy Cửu Đoan tuổi tác đã cao, đoán chừng mấy năm nữa sẽ phải về hưu, đến lúc đó cũng tới phiên chưởng hình quan mới thượng vị.
Cho nên trong mấy năm cuối cùng mình đảm nhiệm chưởng hình quan này, tướng ăn của Ngụy Cửu Đoan mới khó coi như vậy. Thậm chí đã là tham lam thành tính, hoàn toàn không quan tâm tới pháp luật kỷ cương của Quan Trung Hình Đường. Hắn chỉ một lòng tìm đường lui
cho mình sau khi về hưu.
Có điều cho dù hắn đã chuẩn bị tâm lý bị mất đi quyền lực sau khi về hưu nhưng lại không dung thứ cho người ngoài bàn tán chuyện này.
Ngụy Cửu Đoan híp mắt lại, lạnh lùng nói với Sở Hưu: “Người của Giang gia nói như vậy với ngươi thật à?”
Sở Hưu vẻ mặt đầy chính nghĩa nói: “Bọn chúng thật sự nói như vậy. Nếu Ngụy đại nhân không tin có thể phái người đi thăm dò. Thời gian vừa qua không ít lần Giang gia mượn tên tuổi Ngụy đại nhân ngài giở trò cám mượn oai hùm, làm đủ các loại chuyện.”
Người của Giang gia không phải đồ ngốc, đương nhiên không thể nói những lời đó ra chỗ đông người, nhưng tên thực tế Giang gia lại luôn làm như vậy.
Dù sao ban đầu Giang gia trả giá lớn như vậy mới tạo dựng được quan hệ với Ngụy Cửu Đoan, có trời mới biết Ngụy Cửu Đoan còn ngồi được trên ghế chưởng hình quan bao lâu, đương nhiên bọn họ phải tận dụng hết cỡ, nhân lúc Ngụy Cửu Đoan vẫn còn là chưởng hình quan tận lực kiếm càng nhiều lợi lộc càng tốt.
Chỉ cần Ngụy Cửu Đoan phái người nghe ngóng rất dễ thăm dò ra một số chuyện như vậy.
Đến lúc đó người của Giang gia có nói những lời đó không đã chẳng quan trọng, dẫu sao trực hệ của Giang gia đều đã chết hết, hành vi trước đó của họ đủ đại biểu hết thảy.
Hơn nữa lúc này Sở Hưu lại bước một bước lên, nhỏ giọng nói: “Ngụy đại nhân, thuộc hạ còn lời muốn nói nhưng không biết có nên nói không?”
Ngụy Cửu Đoan híp mắt hỏi: “Lời gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Giang gia dám nói ra lời như vậy không chỉ bởi đám người Giang gia thấy lợi quên nghĩa mà còn vì bọn chúng thấy Ngụy đại nhân ngài đã sắp về hưu, sắp từ nhiệm chưởng hình quan, trong tay sắp không còn quyền thế, cho nên cũng bớt e ngại đối với ngài.
Sau khi Ngụy đại nhân ngài từ nhiệm chưởng hình quan chắc chắn sẽ ở lại Quan Tây tu dưỡng. Còn giờ những tuần sát sứ dưới trướng Ngụy đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng, đều chỉ lục đục với nhau. Sợ rằng sau khi Ngụy đại nhân ngài từ nhiệm bọn họ sẽ người đi trà lạnh.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt Ngụy Cửu Đoan khá khó coi, bởi điều Sở Hưu vừa nói chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
Ngụy Cửu Đoan vốn là kẻ tham lam, kể cả đối với người mình cũng vậy, cho nên hắn quản lý Quan Tây chẳng qua là dựa vào thâm niên cùng chút thủ đoạn quyền mưu mà thôi, cò tâm phúc chân chính do mình trả giá bồi dưỡng, không có một ai.
Chỉ có điều mặc dù hắn không có tâm phúc nhưng với thực lực thâm niên của hắn cũng đủ quản lý mọi người trên đất Quan Tây trật tự ngay ngắn.
Kết quả giờ hắn sắp từ nhiệm chưởng hình quan mới nghĩ lại thấy mình thậm chí không có ai đáng tin cậy.
Ý tứ trong lời nói của Sở Hưu hắn đã hiểu, đơn giản là dùng một cách khác biểu thị lòng trung thành mà thôi.
Chỉ có điều Ngụy Cửu Đoan vẫn dùng ánh mắt đánh giá nhìn Sở Hưu, thản nhiên đáp: “Ý ngươi là ngươi có thể trở thành tâm phúc của ta? Nhưng chỗ dựa của ngươi là Sở Nguyên Thăng, sao phải khổ sở tới tìm lão già sắp về hưu ta đây?
Huống hồ Sở Hưu ngươi cũng chẳng phải hạng vừa, những người khác lục đục với nhau chẳng lẽ ngươi lại không như chúng?”
Sở Hưu cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn xuống đất nói: “Sở đại hiệp dẫu sao cũng không phải người của Quan Trung Hình Đường chúng ta, hắn cũng không cách nào nhúng tay vào sự vụ cụ thể của Quan Trung Hình Đường. Quan huyện không bằng hiện quản, ta chỉ biết cấp trên trước mắt của ta là Ngụy đại nhân ngài. Lấy lòng Sở đại hiệp còn chẳng bằng trung thành theo với Ngụy đại nhân ngài.”
Ngụy Cửu Đoan hai mắt híp lại, tay vô thức xoa xoa quả cầu sắt hoa văn rồng, thản nhiên nói: “Nhưng mấu chốt nhất là dựa vào đâu để ta tin lòng trung của ngươi?”
Sở Hưu cúi đầu trầm giọng nói: “Những tuần sát sứ khác đều có căn cơ tại Quan Trung Hình Đường, sợ ràng bọn họ chỉ đợi Ngụy đại nhân ngài về hưu, bọn họ mới nhân cơ hội thượng vị hoặc ôm bắp đùi chưởng quỹ tân nhiệm.
Trong toàn bộ phân bộ Quan Tây chỉ có mình Sở Hưu ta không có chút căn cơ nào, nhất định phải dựa vào sự ủng hộ của ngài mới có thể đặt chân trên đất Quan Tây. Không có Ngụy đại nhân ngài, ta chẳng là cái gì, cho dù ngài có về hưu ta cũng cần quan hệ cùng uy vọng của Ngụy đại nhân này tại đất Quan Tây này.
Cho nên ngài không cần lo lắng ta có trung thành với ngài hay không, một khi ta làm gì trái ý ngài, Ngụy đại nhân ngài có thể tùy thời lấy đi tất cả mọi thứ trên người ta.”
Ngụy Cửu Đoan kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn làm việc tại Quan Trung Hình Đường đã nhiều năm như vậy, đã gặp không ít kẻ nịnh bợ, lo sợ, hoặc biểu thị lòng trung với hắn.
Loại người duy nhất hắn chưa từng gặp chính là như Sở Hưu, biểu thị lòng trung với mình lại còn trực tiếp đưa hết lợi hại ưu nhược của bản thân tới tay mình.
Có điều cảm giác này cũng rất không tồi, đúng như Sở Hưu nói, trên đất Quan Tây này y không hề có chút căn cơ nào. Cũng như chuyện hôm nay mình muốn xử trí y cũng được, không xử trí y cũng xong, mọi chuyện đều dựa theo tâm trạng mình và thái độ của y.
Hiện giờ những tuần sát sứ khác đều đủ lông đủ cánh, tự có căn cơ của mình, đã không phải loại người lão già sắp về hưu là hắn muốn làm gì thì làm. Cho nên hắn chỉ cần tiếp nhận lòng trung của Sở Hưu, vậy tương đương với nhận được một tuần sát sứ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình.
Ngụy Cửu Đoan đặt quả cầu sắt hoa văn rồng của mình lên bàn, trầm giọng nói: “Ngươi muốn tỏ lòng trung với ta cũng đơn giản thôi. Ta tiếp nhận lòng trung thành của ngươi cũng rất đơn giản. Nhưng mấu chốt của vấn đề lại là ta sẽ nhận được gì từ ngươi, ngươi lại lấy đi thứ gì từ ta?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Thủ hạ chỉ muốn có được sự tín nhiệm của đại nhân. Cũng như lần này, mọi chuyện nằm trong quy củ chỉ cần đại nhân tiếp tục chống đỡ cho thuộc hạ, tiếp đó thuộc hạ chắc chắn sẽ mang tới càng nhiều lợi ích tới cho đại nhân. Một nửa tài sản của Giang gia chẳng qua chỉ là khởi đầu mà thôi.”
Ngụy Cửu Đoan nhìn Sở Hưu một hồi lâu, im lặng cả nửa ngày rồi mới lên tiếng: “Hy vọng lựa chọn của ta không sai. Tốt nhất ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
“Xin đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ tuyệt đối không khiến đại nhân thất vọng!”
Sở Hưu cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.
Y biết Ngụy Cửu Đoan cuối cùng chắc chắn sẽ đáp ứng, vì so với y cần Ngụy Cửu Đoan, giờ Ngụy Cửu Đoan thật ra càng cần y hơn.
Đối với một chưởng hình quan sắp về hưu, sắp mất đi quyền lực, giờ Ngụy Cửu Đoan đã không còn quan tâm tới quy củ Quan Trung Hình Đường nữa. Chỉ cần việc gì có ích cho hắn, hắn đều tham lam nuốt vào.
Giờ Sở Hưu có thể mang lợi lộc tới cho hắn, cho nên hắn không cách nào cự tuyệt, cũng sẽ không cự tuyệt.
Lúc này ngoài phòng nghị sự, Vệ Hàn Sơn đã hơi nóng nảy, có trời mới biết rốt cuộc Sở Hưu nói gì với Ngụy Cửu Đoan, vì sao đã lâu vậy hai người còn chưa đi ra?
Một lúc sau Ngụy Cửu Đoan cùng Sở Hưu mới trở lại phòng nghị sự, gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm nhưng Vệ Hàn Sơn đã cực kỳ nóng ruột.
Sở Hưu càng trấn tĩnh càng cho thấy chuyện này sợ là sẽ không phát triển theo phương hướng hắn đoán.
Quả nhiên Ngụy Cửu Đoan trực tiếp nói với mọi người: “Ta đã hỏi rõ Sở Hưu về chuyện vừa rồi. Giang gia kia ngấm ngầm buôn lậu hàng cấm, vi phạm quy củ Quan Trung Hình Đường chúng ta, đồng thời còn mượn danh ta làm xằng làm bậy bên ngoài, quả thật nên giết!
Sở Hưu vừa nhậm chức tuần sát sứ đã loại bỏ thứ ung nhọt như Giang gia, chuyện này không chỉ không nên phạt, ngược lại nên khen ngợi mới đúng.”
Nghe xong những lời này, đám người mặt đều đổi sắc. Rốt cuộc tên Sở Hưu này nói gì với Ngụy Cửu Đoan mà khiến hắn nghiêng hẳn sang phía mình như vậy?
Vệ Hàn Sơn lại đứng bật dậy, vẻ mặt không phục nói: “Đại nhân, tên Sở Hưu này làm việc không tuân theo quy củ, thậm chí đã tới mức trắng trợn, chẳng lẽ đây còn không phải vấn đề hay sao?”
Ngụy Cửu Đoan sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn Vệ Hàn Sơn nói: “Ngươi đang dạy ta xử lý thế nào đấy à? Có cần ta báo giúp với Quan lão gia nhường chức chưởng hình quan này ra cho ngươi làm không?”
Nghe xong lời này, Vệ Hàn Sơn đành nhẫn nhịn ngồi xuống, trầm ngâm nói: “Thuộc hạ không dám.”
Quan hệ của Vệ Hàn Sơn hắn tại đất Quan Tây này có thể nói là thâm căn cố đế, trừ Quan Trung Hình Đường thậm chí còn có quan hệ với võ lâm Quan Trung.
Có điều quan hệ của hắn có cứng rắn đến đâu thì Ngụy Cửu Đoan vẫn
là chưởng hình quan Quan Tây, nắm đại quyền quản lý một phương. Hắn nói đúng thì việc dù sai cũng thành đúng.
Tối thiểu trước khi Ngụy Cửu Đoan chính thức về hưu, chính thức buông bỏ quyền lực, Vệ Hàn Sơn cũng chẳng dám đối chọi trực tiếp với Ngụy Cửu Đoan.
Tố cáo
Chương 169 Cáo trạng
Năm vị tuần sát sứ ở đây đều không biết rốt cuộc Sở Hưu đã nói gì với Ngụy Cửu Đoan, có điều bọn họ biết nếu Ngụy Cửu Đoan đã quyết định nói Sở Hưu không làm sai, vậy chính là y không làm sai. Ai dám phản dối là đánh lên mặt hắn.
Ngoại trừ Vệ Hàn Sơn, những người còn lại đâu có xung đột gì với Sở Hưu, đương nhiên sẽ không lên tiếng động chạm tới Ngụy Cửu Đoan.
Nhìn mọi người xung quanh một chút, Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Nếu đã vậy tất cả giải tán đi. Nhớ quản lý tốt khu vực của mình là được, đừng đi quan tâm tới chuyện của người khác.”
Thật ra trước đó cảm nhận của Ngụy Cửu Đoan về Vệ Hàn Sơn cũng không tệ. Tên thủ hạ này tuy nhiều thủ đoạn nhỏ nhưng cũng biết hiếu kính hắn, các thứ lễ phép bên ngoài cũng cực kỳ hợp ý hắn.
Nhưng hôm nay hắn lại không tự hiểu lấy mình, còn dám phản bác mệnh lệnh mình ngay trước mặt mọi người, cần gõ cho một cái.
Sở Hưu mỉm cười đứng lên chắp tay nói: “Vâng thưa đại nhân.”
Nói xong Sở Hưu đi trước rời phòng nghị sự, những người khác cũng lần lượt bỏ đi, chỉ mình Vệ Hàn Sơn khi đi ra ngoài sắc mặt âm trầm như nước.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, một người trẻ tuổi chừng hơn ba mươi tuổi mới đi vào phòng nghị sự, cung kính thi lễ với Ngụy Cửu Đoan: “Nghĩa phụ.”
Ngụy Cửu Đoan nhìn người trẻ tuổi trước mắt, gật đầu nói: “Dương Lăng à, mấy tông môn bên Mạt Dương Phủ xử lý thế nào rồi?”
Dương Lăng đáp: “Đều đã xử lý ổn thỏa, mấy tông môn kia cho rằng nghĩa phụ sắp về hưu dưỡng lão nên nổi chút tâm tư không nên có. Hài nhi đã dẫn người tới cảnh cáo bọn họ.”
Ngụy Cửu Đoan gật đầu nói: “Không sai, một số kẻ nên cảnh cáo một chút.”
Dương Lăng dừng một chút rồi hỏi: “Nghĩa phụ, vừa rồi ở bên ngoài con đã chứng kiến mọi chuyện. Rõ ràng là tên Sở Hưu kia phá hoại quy củ, sao ngài còn bao che cho hắn?”
Ngụy Cửu Đoan liếc mắt nhìn hắn một cái, gương mặt như cười như không nói: “Sao nào? Ngươi sợ Sở Hưu làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi à?”
“Hài nhi không dám.” Dương Lăng vội vàng chắp tay nói.
Ngụy Cửu Đoan thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ nhiều. Từ nay về sau Sở Hưu kia chính là người của ta, có điều hắn sẽ không làm ảnh hưởng tới địa vị của ngươi đâu.
Sở Hưu kia dẫu sao cũng chỉ là người ngoài, còn ngươi lại là nghĩa tử ta nuôi hơn mười năm nay. Do ngại quy củ Quan Trung Hình Đường, tạm thời ta không cách nào nâng đỡ ngươi lên cấp cao.
Ngươi nhìn đồ đệ Uất Trì mà Quan lão gia nuôi từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có thể làm một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti. Cho dù ta muốn để ngươi làm tuần sát sứ, quy củ cũng không cho phép.
Sau khi ta về hưu dưỡng lão ta sẽ nâng đỡ ngươi lên vị trí tuần sát sứ đồng thời để Sở Hưu này phụ tá ngươi. Đến lúc đó cho dù chưởng hình quan tân nhiệm nhận chức, Quan Tây nay cũng có chỗ cho ngươi.”
Dương Lăng lập tức lộ vẻ cảm kích nói: “Đa tạ nghĩa phụ!”
Chỉ có điều Dương Lăng mặc dù ngoài miệng cảm kích nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Hắn theo làm tùy tùng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, nghĩa phụ mình là người ra sao chẳng lẽ hắn còn không biết?
Lúc nào cũng nói cố kỵ quy củ Quan Trung Hình Đường, nhưng thực tế rõ ràng là không muốn để mình trực tiếp cầm quyền!
Uất Trì quả thật là một mật thám bình thường tại Tập Hình Ti, nhưng hắn luôn cầm thủ lệnh của Quan Tư Vũ làm việc, địa vị gần với những thủ lĩnh trong Tập Hình Ti.
Còn Dương Lăng hắn lại chỉ có thể nghe theo phân công của Ngụy Cửu Đoan. Lúc Ngụy Cửu Đoan cần hắn, hắn mới có thể mượn dùng chút quyền thế lực lượng trong tay Ngụy Cửu Đoan, tương đương với một chân chạy vặt cho Ngụy Cửu Đoan, thậm chí chạy một mạch đã hơn mười năm.
Hắn đã sớm bất mãn với chuyện này, nhưng ngoại trừ bất mãn ra hắn cũng chỉ có thể đợi. Đợi tới khi Ngụy Cửu Đoan từ nhiệm về hưu, hắn mới có thể thật sự nắm quyền.
Lúc này tại Thương Châu Phủ, Vệ Hàn Sơn về trong phủ, tức tối ném vỡ vài cái chén.
“Lão già chết tiệt, đã sắp từ nhiệm về hưu rồi còn diễn cái vẻ mặt đó với ta!”
Nhớ lại thái độ lúc đó của Ngụy Cửu Đoan, Vệ Hàn Sơn lại tức tới ngứa răng ngứa lợi.
Trong số những tuần sát sứ trên đất Quan Tây này, thực lực Vệ Hàn Sơn hắn không phải mạnh nhất, nhưng lại là người kiếm tiền tốt nhất trong số những người cùng cấp.
Hắn không chỉ xử lý gọn gàng ngay ngắn cả Thương Châu Phủ cùng Thần Châu Phủ dưới trướng, còn hiếu kính Ngụy Cửu Đoan không ít, lại dùng thân phận mình giúp đỡ Ngụy Cửu Đoan trên giang hồ. Kết quả hôm nay ngay trước mặt mọi người Ngụy Cửu Đoan lại thiên vị Sở Hưu, quay sang gõ hắn. Chuyện này khiến Vệ Hàn Sơn vô cùng phẫn nộ.
Chỉ có điều hắn cũng là người làm dưới trướng Ngụy Cửu Đoan hơn mười năm, biết vị cấp trên này của mình rốt cuộc là người ra sao.
Ngụy Cửu Đoan tính cách đa nghi, cay nghiệt bạc tình, lại còn tham lam vô độ. Hắn đối đãi với nghĩa tử của mình còn vậy chớ nói chi với người ngoài.
Lần này Ngụy Cửu Đoan đứng về phía Sở Hưu đơn giản là vì Sở Hưu lấy ra đủ tài vật khiến Ngụy Cửu Đoan động tâm. Đồng thời chắc Ngụy Cửu Đoan cũng cảnh giác thế lực của hắn quá lớn nên mới làm vậy cảnh cáo.
Nhưng mấu chốt nhất là Ngụy Cửu Đoan đã sắp thoái vị về hưu vậy mà còn cố nắm quyền nắm thế trong tay, không chịu cho thủ hạ chút cơ hội này, như vậy quả thật rất quá đáng!
Quan trọng nhất là chuyện lần này gây đả kích không nhỏ đối với Vệ Hàn Sơn.
Hắn chuẩn bị ra tay dạy cho Sở Hưu một bài học, kết quả chẳng những thất bại tan tác quay về, Sở Hưu không những không bị phạt ngược lại còn được ban thưởng. Chuyện này khiến mặt mày Vệ Hàn Sơn đen kịt.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng tới địa vị của hắn trong lòng thủ hạ, mà còn ảnh hưởng tới uy vọng của hắn đối với những thế lực trong địa bàn quản lý.
Chưa lấy được bao lợi lộc từ Giang gia ngược lại chịu thiệt nặng nề như vậy. Sớm biết thế này ban đầu Vệ Hàn Sơn đã chẳng nhúng tay vào vũng nước đục như vậy.
Đương nhiên giờ Vệ Hàn Sơn có hối hận cũng đã muộn. Hắn chỉ đang nổi giận. Lúc này một thủ hạ tâm phúc của hắn đẩy cửa vào, thấy cảnh này lập tức rụt cổ lại, nuốt lời muốn nói xuống.
Vệ Hàn Sơn nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của hắn càng thêm tức giận, không nhịn nổi quát lớn: “Có gì thì mau nói đi! Đừng đứng đó khiến ông đây thêm bực!”
Võ giả kia vội vàng nói: “Thật ra thuộc hạ chỉ muốn nói, nếu Ngụy đại nhân đã mặc kệ chuyện này, sao chúng ta không bẩm báo lên Quan lão gia?
Tên Sở Hưu kia thân phận đặc thù, mặc dù do Sở đại hiệp tiến cử đến nhưng chính vì vậy hắn cũng luôn bị chú ý. Mặc dù Quan lão gia sẽ không tùy tiện động tới chuyện cấp bậc tuần sát sứ, nhưng chuyện liên quan tới Sở Hưu, Quan lão gia chắc chắn sẽ quản. Dù sao sau lưng hắn chính là Sở đại hiệp.”
Vệ Hàn Sơn chau mày nói: “Ngươi thì biết gì? Mau đi đi, đừng đứng đó khiến ta thềm phiền nữa!”
Sau khi đuổi tên bộ khoái kia đi, ánh mắt Vệ Hàn Sơn lại lóe lên sắc lạ, nghe xong lời đó hắn thật sự động tâm.
Quan Tư Vũ thân là đường chủ Quan Trung Hình Đường, chỉ quan tâm tới chuyện đại sự của Quan Trung Hình Đường. Người tiếp xúc trực tiếp được với hắn chỉ có chưởng hình quan cùng mấy vị thủ lĩnh trong Tập Hình Ti. Hắn sẽ không hỏi đến chuyện nhỏ nhặt giữa các tuần sát sứ.
Có điều Sở Hưu lại do Sở Nguyên Thăng tự mình tiến cử vào làm tuần sát sứ, không khéo Quan Tư Vũ sẽ hỏi tới thì sao?
Có điều việc khiến Vệ Hàn Sơn lo lắng nhất chính là thái độ của Ngụy Cửu Đoan.
Dù sao hắn định vượt cấp bỏ qua Ngụy Cửu Đoan tố cáo Sở Hưu lên trên, làm vậy chẳng khác nào đánh lên mặt Ngụy Cửu Đoan, chỉ trích hắn xử lý không đúng. Nếu cuối cùng Sở Hưu bị phạt, vậy Ngụy Cửu Đoan cũng sẽ bị răn dạy.
Nhưng nghĩ lại thái độ của Ngụy Cửu Đoan hôm nay, Vệ Hàn Sơn lại cười lạnh trong lòng. Ngươi đã bất nhân vậy đừng trách ta bất nghĩa!
Có điều Ngụy Cửu Đoan ở đất Quan Tây này đã gần trăm năm, xây dựng được ảnh hưởng quá lâu bền, Vệ Hàn Sơn cũng không dám trắng trợn tố cáo Ngụy Cửu Đoan.
Cho nên hắn định âm thầm nặc danh báo cáo lên tổng bộ Hình Đường, trước tiên đừng lộ mình ra đã.
Nghĩ tới đây, Vệ Hàn Sơn đích thân phân phó những tâm phúc của mình thông qua tầng tầng truyền tin, âm thầm chuyển thư tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường.
Mấy ngày sau, trong tổng bộ Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ đọc bức thư được đưa tới, ánh mắt lộ ra sắc lạ.
Lại có người đưa thư nặc danh tới đây, quả thật hiếm thấy, đã nhiều năm rồi chưa từng xảy ra.
Đất Quan Trung Hình Đường mặc dù diện tích không nhỏ nhưng kết cấu sâm nghiêm, tầng trên quản lý tầng dưới, rất ít khi có tình huống vượt cấp bẩm báo như vậy.
Nhưng giờ lại có người chuyển thư nặc danh tới chỗ hắn, rõ ràng là chưởng hình quan bên dưới xuất hiện vấn đề, không ép được thủ hạ của mình.
Vốn chuyện dính tới tuần sát sứ như vậy sẽ không đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ. Nếu chuyện gì hắn cũng phải quản, vậy chẳng bận rộn đến chết?
Trong tổng bộ Hình Đường có không ít người chuyên môn phụ trách trợ giúp Quan Tư Vũ xử lý một số tin tức công văn, thông qua phân tích chọn lọc kỹ càng mới đem những việc thật sự cần Quan Tư Vũ quyết đinh báo cáo lên cho hắn.
Lần này chuyện Sở Hưu được đưa tới trước mặt Quan Tư Vũ đúng như suy đoán của Vệ Hàn Sơn. Vì Sở Hưu do Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường, thân phận đặc thù, cho nên chuyện này mới được đưa tới cho Quan Tư Vũ.
Đọc hết lá thư này, Quan Tư Vũ nhẹ giọng hô: “Uất Trì, đến đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, một lát sau Uất Trì đã đẩy cửa bước vào, cung kinh nói: “Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”
Quan Tư Vũ đưa bức thư nặc danh cho Uất Trì nói: “Ngươi thấy chuyện này ra sao?”
Uất Trì đọc hết bức thư, ánh mắt lập tức lộ ra sắc lạ. rõ ràng hắn cũng không ngờ Sở Hưu vừa nhậm chức đã gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hơn nữa kẻ này làm việc quả quyết, tàn nhẫn không như những võ giả Sở Nguyên Thăng từng đề cử gia nhập Quan Trung Hình Đường.
Xem ra suy nghĩ ban đầu của hắn đã sai, Sở Hưu này mặc dù được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào Quan Trung Hình Đường nhưng lại không phải hạng người như Sở Nguyên Thăng.
Uất Trì đặt bức thư sang một bên, ngẩng đầu trầm giọng nói với Quan Tư Vũ: “Sư phụ, Ngụy Cửu Đoan sợ là đã già, thậm chí không trấn áp
được thủ hạ của mình. Chưởng hình quan đất Quan Tây e rằng phải đổi một người khác.”
Quan Tư Vũ hỏi cái nhìn của hắn, nhưng Uất Trì lại không đề cập tới Sở Hưu mà nói thẳng về việc Ngụy Cửu Đoan. Đây cũng là điểm khiến Quan Tư Vũ lộ vẻ hài lòng.
Một lời giải thích
Chương 170 Một lời giải thích
Uất Trì là đệ tử Quan Tư Vũ nuôi từ nhỏ đến lớn, nếu Quan Tư Vũ có con trai địa vị Uất Trì không chừng còn cao hơn con trai hắn.
Có điều do ngại quy củ Quan Trung Hình Đường, lại thêm bản thân Quan Tư Vũ thiết diện vô tư, hắn có thể để người mà Sở Nguyên Thăng tiến cử gia nhập Quan Trung Hình Đường làm tuần sát sứ nhưng lại không cho đệ tử của mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng khi mình còn là đường chủ.
Có điều mặc dù như thế nhưng hắn cũng bồi dưỡng Uất Trì cách quan sát đại cục như lúc này.
Chuyện Sở Hưu làm ở Kiến Châu Phủ xem như đại sư, nhưng ở đất Quan Tây có thể bị Ngụy Cửu Đoan dùng một câu đè xuống, còn đặt tới toàn bộ Quan Trung lại chỉ là việc nhỏ. Thậm chí nếu không phải thân phận Sở Hưu, tin tức này cũng không được đưa tới trên mặt bàn của Quan Tư Vũ.
Cho nên giờ Quan Tư Vũ hỏi Uất Trì cái nhìn đối với chuyện này, nếu Uất Trì chỉ trả lời liên quan tới đúng sai của Sở Hưu, vậy Quan Tư Vũ sẽ khá thất vọng. Nhưng giờ Uất Trì có thể từ tin tức này nhìn ra Ngụy Cửu Đoan đã không cách nào hoàn toàn khống chế đất Quan Tây, trả lời như vậy mới xem như hợp cách.
Quan Tư Vũ gật đầu: “Ngụy Cửu Đoan đúng là đã già rồi, ngày xưa khi ta vừa gia nhập Quan Trung Hình Đường, hắn đã là chưởng hình quan. Về sau lại ngồi trên vị trí này vài chục năm nữa. Đáng tiếc người càng già liền nghĩ càng nhiều, quả thật cũng đến lúc nên về hưu rồi.”
Uất Trì nói: “Thật ra Ngụy Cửu Đoan nên về hưu từ sớm rồi, chẳng qua sư phụ thấy địa vị thâm niên của hắn tại Quan Trung Hình Đường mới để hắn làm tiếp.
Bằng không một vị trí chưởng hình quan, tùy tiện chọn một thủ lĩnh trong Tập Hình Ti ra đều có thể đảm nhiệm.”
Quan Tư Vũ lắc đầu nói: “Lần này ngươi nói sai rồi. Mấy thủ lĩnh trong Tập Hình Ti bất cứ ai cũng có thực lực cao hơn Ngụy Cửu Đoan. Nhưng vị trí chưởng hình quan không phải cứ có thực lực là được.
Chưởng hình quan nhất định phải cân bằng các thế lực dưới trướng đồng thời phải ổn định trật tự của giới võ lâm trong khu vực, cần có đủ uy vọng và kinh nghiệm.
Những thủ lĩnh Tập Hình Ti mặc dù thực lực không tệ nhưng những
phương diện khác quả thật không bằng Ngụy Cửu Đoan. Hơn nữa nhiệm vụ bên Tập Hình Ti cũng rất nặng. Cho nên vẫn cần hắn đảm nhiệm vị trí chưởng hình quan một thời gian, để ta suy nghĩ xem ai có thể đảm nhiệm công việc này.
Có điều thời gian vừa qua đúng là Ngụy Cửu Đoan khá lười biếng, thậm chí không quản được thủ hạ của mình.
Ngươi báo tin này cho Ngụy Cửu Đoan, không cần nói với hắn bức thư tới thế nào, để chính hắn tự đi thăm dò. Nếu hắn thậm chí không biết ai vượt cấp bẩm báo, vậy đúng là không nên ngồi làm chưởng hình quan Quan Tây nữa.”
Uất Trì gật đầu nói: “Vậy Sở Hưu thì sao?”
Quan Tư Vũ thản nhiên nói: “Trước đó ta không nhìn nhầm, tên Sở Hưu này cũng chẳng phải người an phận gì. Mặc dù đúng là hắn cứu Sở Nguyên Thăng nhưng rõ ràng là có ý thi dân cầu báo.
Chẳng qua có liên quan tới Sở Nguyên Thăng, ta cũng không tiện trực tiếp trừng trị hắn. Ngươi tới chỗ Sở Hưu hỏi hắn một câu, nói ta muốn một lời giải thích.
Nếu lời giải thích của hắn hợp lý khiến ta hài lòng, chuyện này bỏ qua.
Nếu hắn không đưa được một lời giải thích hợp lý, vậy không cần làm tuần sát sứ nữa. Trực tiếp ném hắn vào trong Tập Hình Ti làm một mật thám cấp thấp đi.”
“Vâng thưa sư phụ.”
Uất Trì gật nhẹ đầu, lập tức quay người đi ra ngoài.
Lúc này trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, bầu không khí không tệ. Những bộ đầu bộ khoái đã không còn bộ dáng thiếu sức sống như lúc trước nữa.
Trong mắt bọn họ, vị đại nhân mới này cả thủ đoạn lẫn thực lực đều cực kỳ cao mình.
Trận Giang gia nhất chiến thành danh, một lần nữa thành lập uy thế đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu.
Những thực lực võ lâm trước đó còn không coi bọn họ ra gì giờ lại chủ động mang quà cáp tới thăm hỏi kết giao. Hơn nữa bọn họ cũng có thể quang minh chính đại, yên tâm thoải mái nhận lấy.
Phải biết trước đó khi Phương Chính Nguyên làm tuần sát sứ, hắn luôn quản lý bọn họ cực kỳ nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho phép chuyện nhận hối lộ xảy ra.
Hơn nữa ở phân bộ Quan Tây, Ngụy Cửu Đoan còn trực tiếp đè ép Vệ Hàn Sơn, thiên vị Sở Hưu, khiến cho chuyện diệt Giang gia hoàn toàn bị bỏ qua. Việc này cũng đặt vững địa vị của Sở Hưu.
Trước đó Sở Hưu vừa tiếp nhận vị trí tuần sát sứ, y chỉ là một kẻ ngoại lai, địa vị còn chưa đủ vững.
Còn giờ bất luận nội bộ hay ngoại bộ, thông qua những chuyện vừa rồi vị trí tuần sát sứ của y đã vững như thành đồng cối đá.
Trong thư phòng, Sở Hưu đọc tin bọn Đỗ Quảng Trọng đưa tới, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, đa số đều là việc nhỏ.
Dù sao Kiến Châu Phủ chỉ lớn chừng đó, xung quanh có mười mấy tòa thành nhỏ, bình thường rất ít khi có đại sự gì.
Hơn nữa Sở Hưu lại không độc quyền, ba người Đỗ Quảng Trọng vẫn nắm giữ quyền tự chủ, một số chuyện không quan trọng lắm đều được giao cho họ xử lý, chỉ cần báo lại kết quả cho Sở Hưu là được.
Cho nên trước mắt công việc tuần sát sứ của Sở Hưu ngược lại rất nhẹ nhàng. Hắn thu được không ít tài nguyên tu luyện từ Giang gia, trừ đi phần hiến lên cho Ngụy Cửu Đoan cùng chia cho thủ hạ vẫn còn lại không ít, đủ cho y tu luyện một thời gian.
Đúng lúc này Đỗ Quảng Trọng đột nhiên gõ cửa tiến vào, sắc mặt căng thẳng nói: “Đại nhân, Uất Trì đại nhân của tổng đường tới, nói muốn gặp ngài.”
Chẳng trách Đỗ Quảng Trọng căng thẳng như vậy, thân phận Uất Trì tại Quan Trung Hình Đường không phải bí mật gì. Đệ tử thân truyền của Quan Tư Vũ đại nhân, cho dù chức vị của hắn chỉ là một mật thám Tập Hình Ti bình thường nhưng trên thực tế địa vị lại cực cao, thậm chí Ngụy Cửu Đoan cũng phải khách khí với hắn.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Uất Trì tới sao? Mời vào phòng tiếp khách đi.”
Sở Hưu thật sự không ngờ Uất Trì lại tới vào lúc này.
Thân là đệ tử Quan Tư Vũ, Uất Trì thường xuyên đi theo giúp Quan Tư Vũ xử lý một số tạp vụ to to nhỏ nhỏ, có thể nói là hết sức bận rộn, sao giờ lại cố ý tới tìm hắn?
Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bước vào trong phòng tiếp khách, đổi lại bộ mặt tươi cười nói: “Uất Trì huynh tới đây mà ta lại không tiếp đón từ xa. Mong Uất Trì huynh không trách.”
Uất Trì uống một ngụm trà cười cười nói: “Tại hạ đâu phải người quyền cao chức trọng gì, đâu cần nghênh tiếp. Thật ra lần này ta đến đây chỉ là đại biểu cho sư phụ đến hỏi ngươi một câu.”
“Ồ? Có gì cần hỏi?” Sở Hưu thần sắc Khương Đào Nhiên đổi hỏi.
Uất Trì lấy phong thư kia ra đưa cho Sở Hưu nói: “Đọc đi, sư phụ nói người muốn một lời giải thích, một lời giải thích hợp lý.”
Sở Hưu cầm phong thư lên đọc, lập tức nhướn mày.
Có người tố cáo mọi chuyện lên Quan Tư Vũ, điểm này y thật sự không ngờ.
Báo cáo vượt cấp như vậy quả thật là đánh lên mặt Ngụy Cửu Đoan, hơn nữa còn là nặc danh, tin tức trong đó khá nhiều.
Sở Hưu không tính sai thái độ của Ngụy Cửu Đoan nhưng lại đánh giá cao khả năng khống chế của Ngụy Cửu Đoan đối với khu vực Quan Tây này.
Hắn còn chưa về hưu, tuần sát sứ dưới tay đã không để hắn vào mắt rồi. Một khi hắn về hưu chắc chắn là người đi trà lạnh.
Đọc phong thư này, người đầu tiên Sở Hưu nghĩ tới chính là Vệ Hàn Sơn, dù sao trong số tuần sát sứ chỉ có hắn xung đột trực tiếp nhất với mình.
Đương nhiên cũng có thể kẻ báo cáo là người khác, biết người biết mặt không biết lòng. Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc mình đã chạm tới lợi ích của những ai, lại có ai không vừa mắt với mình.
Uất Trì nhìn Sở Hưu mỉm cười tủm tỉm nói: “Sở huynh, sư phụ chỉ muốn một lời giải thích mà thôi. rất đơn giản mà. Chẳng lẽ giờ ngươi còn không nghĩ ra?”
Sở Hưu chậm rãi buông lá thư xuống.
Nếu Quan Tư Vũ đã phái đệ tử thân truyền tới đây, lời giải thích này đơn giản được sao?
Có lẽ rất đơn giản, chỉ có điều một khi mình giải thích không ổn, vậy chức tuần sát sứ này còn chưa ngồi vững được bao lâu đã bị chuyển chỗ.
Đưa tờ thư báo tin cho Uất Trì, Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan Trung Hình Đường cần uy nghiêm!
Quan Trung Hình Đường bảo hộ toàn bộ Quan Trung, nhưng cũng là chúa tể của nơi này. Luật pháp nơi này do Quan Trung Hình Đường chúng ta phân định, có tội hay không có tội cũng do Quan Trung Hình Đường ta phán quyết.
Chuyện Giang gia đã xác định, chứng cứ vô cùng xác định, buôn lậu hàng cấm miệt thị luật pháp Hình Đường, tội đáng chém!
Diệt một Giang gia mà khiến cả đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ lấy lại uy nghiêm của Quan Trung Hình Đường, vụ mua bán này vô cùng có lời.”
Uất Trì mỉm cười nói: “Không tệ, Sở huynh, ta sẽ chuyển những lời này của ngươi về cho sư phụ.”
Từ khi Sở Hưu nói ra câu đầu tiên Uất Trì đã biết Sở Hưu qua được rồi. Cho dù hắn còn chưa gặp Quan Tư Vũ cũng đã biết kết quả.
Phần lớn quy củ của Quan Trung Hình Đường đều do Quan Tư Vũ thiết lập. So với Sở Cuồng Ca dùng mị lực cá nhân ảnh hưởng cả Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ lại sử dụng hình phạt nghiêm khắc cùng quy củ sâm nghiêm thống lĩnh Quan Trung Hình Đường.
Diệt Giang gia chỉ là việc nhỏ, ảnh hưởng tới lợi ích của ai cũng chỉ là việc nhỏ. Đại sự là chuyện này liệu có ảnh hưởng tới thanh danh và lợi ích của Quan Trung Hình Đường hay không.
Giờ rõ ràng hành động của Sở Hưu tạo uy nghiêm mạnh mẽ hơn cho Quan Trung Hình Đường ở Kiến Châu Phủ, cho nên lời giải thích này của y hợp lý, có thể qua cửa.
Uất Trì đứng dậy cười nói: “Nếu đã vậy thì không còn chuyện gì nữa rồi, ta cũng nên đi thôi.”
Sở Hưu nói: “Uất Trì huynh cần gì gấp gáp như vậy? Ta đã cho người chuẩn bị tiệc rượu rồi.”
Uất Trì lắc đầu nói: “Chuyện tiệc rượu lúc nào cũng có thời gian, có điều lần này ta tới Quan Tây không chỉ qua chỗ Sở huynh ngươi mà còn phải tới phân bộ Hình Đường Quan Tây một chuyến, tới gặp Ngụy Cửu Đoan đại nhân.”
Sở Hưu như có suy nghĩ gật nhẹ đầu, trực tiếp tiễn Uất Trì ra cửa!
Y có vẻ như hiểu ra điều gì, mình đã qua cửa nhưng thể diện Ngụy Cửu Đoan sợ là khó coi.
Ngày thứ hai sau khi Uất Trì đi khỏi, Vệ Hàn Sơn lại xuất hiện bên trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu.
Chân bước ung dung vào đường khẩu tuần sát sứ, thái độ Vệ Hàn Sơn
lần này không chút lo lắng sợ sệt.
Nhìn Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn cười lạnh nói: “Sở Hưu, ban đầu ta đã nói rồi mà, chuyện này tuyệt đối không xong đâu. Ngươi dám làm xằng làm bậy như vậy kinh động tới cả bên tổng đường. Chức tuần sát sứ này của ngươi còn ngồi được bao lâu?”
Răn đe
Bình luận facebook