• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (2 Viewers)

  • Chương 611-615

Chương 611 Dụ địch cùng vây giết 2

Sau khi Nhiếp Nhân Long gọi đám người Miêu Xuân Mậu tới, hắn còn chưa kịp mở lời răn dạy, Miêu Xuân Mậu đã kích động nói: “Trang chủ, chúng tôi tìm thấy tung tích của Bành Hổ! Thậm chí đại đa số dư nghiệt Kỳ Liên Trại đều đang ở đó!”

Nhiếp Nhân Long nghe vậy sửng sốt, hắn vội vàng hỏi: “Các ngươi nói thật chứ?”

Miêu Xuân Mậu vội vàng đáp: “Đương nhiên là thật! Chẳng trách lâu như vậy rồi chúng ta không phát hiện ra tung tích đám dư nghiệt Kỳ Liên Trại kia. Hóa ra bọn chúng trốn tới Bắc Địa.

Hơn nữa sau trận chiến với Hàn tiền bối lần trước, Bành Hổ đã bị trọng thương. Giờ Bành Hổ đang thu thập một số linh dược kỳ trân chữa thương tại Bắc Địa.

Chẳng trách lần trước Kỳ Liên Trại vội vàng thối lui như vậy, hóa ra là do thương thế của Bành Hổ chưa lành.

Trang chủ, vừa vặn có thời cơ như vậy, chúng ta bao vây một mẻ hốt gọn tên kia thôi.”

Nhiếp Nhân Long gật nhẹ đầu, chẳng trách Bành Hổ lại rút lui, hóa ra Bành Hổ bị thương không nhẹ.

Có điều Bành Hổ không ngờ lại đang ở Bắc Địa, chuyện này thật sự khó giải quyết.

Trước đây không lâu Bạch Hàn Thiên mới tới tìm hắn. Nếu giờ hắn còn tới Bắc Địa, hơn nữa còn dẫn nhiều người như vậy tự tiện tiến vào, khó tránh khỏi phát sinh một số hiểu lầm.

Nhiếp Đông Lưu bên cạnh cũng nói: “Phụ thân, phải xử lý cẩn thận. Phái ng quan sát theo dõi phía đó, chờ tới khi đánh giá được thực lực của đối phương hãng xuất thủ.”

Nghe Nhiếp Đông Lưu nói vậy, Miêu Xuân Mậu lại âm thầm lo lắng.

Vị Lâm Diệp kia bảo hắn dẫn người của Tụ Nghĩa Trang tới vị trí mai phục. Chỉ cần hắn thành công, hắn và Miêu gia sẽ không việc gì.

Nhưng Lâm Diệp không dạy hắn chi tiết nên làm thế nào, tất cả là do hắn tự phát huy.

Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, thời gian ẩn náu vừa qua của hắn cũng uổng phí, Miêu gia cũng gặp nguy hiểm.

Miêu Xuân Mậu bỗng nảy sinh ý tưởng, đột nhiên nói: “Trang chủ, không đợi được nữa!

Lúc về chúng ta đã để lại vài võ giả ở lại đó canh chừng. Có điều ta sơ sót, để lại người trông coi thực lực quá thấp, không biết lúc nào sẽ bị tên Bành Hổ kia phát hiện.

Vạn nhất bọn họ không giữ miệng tiết lộ tin tức, vậy chắc chắn đám người Bành Hổ sẽ bỏ trốn.”

Nhiếp Nhân Long cau mày nói: “Ngươi đã biết đối phương là người Kỳ Liên Trại, sao không phái võ giả thực lực mạnh một chút ở lại đó theo dõi?”

Miêu Xuân Mậu ra vẻ xấu hổ nói: “Là do ta không chu đáo, sau khi trở về ta mới phát hiện mình làm vậy có vẻ không ổn.”

Nhiếp Nhân Long nhíu mày nói: “Nếu vậy lập tức tập kết nhân thủ chuẩn bị ra tay. Đúng rồi, Đông Lưu, con mời Hàn huynh tới. Chuyện này còn phải phiền Hàn huynh ra tay lần nữa.

Rết trăm chân chết còn giãy dụa, Bành Hổ mặc dù trọng thương nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút mới ổn.”

Nhiếp Đông Lưu gật nhẹ đầu, tiến tới mời Hàn Bá Tiên cùng đi theo.

Bình tâm xét lại, sư phụ hắn đối xử với hắn không tệ. Tụ Nghĩa Trang có chuyện mời, Hàn Bá Tiên không nói hai lời, lập tức tiến tới hỗ trợ.

Có điều không biết vì sao trong lòng Nhiếp Đông Lưu luôn có cảm giác âm u, khiến tâm thần hắn không yên được.

Lúc này ngoài Tuyết Liên Thành ở Bắc Địa, võ giả trong mười mấy thế lực của liên minh Tụ Nghĩa Trang đều đã tới, vây quanh Tuyết Liên Thành.

Tuyết Liên Thành rất nhỏ, chỉ là một tòa thành quê mùa bình thường, nhìn một cái là thấy được từ nam sang bắc.

Liên minh Tụ Nghĩa Trang tổng cộng chỉ phát động không tới một vạn người. Có điều một vạn người này đều là tinh nhuệ trong Tụ Nghĩa Trang và các thế lực lớn của liên minh, thực lực yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên, muốn vây giết Kỳ Liên Trại cũng rất đơn giản.

Lúc này bên cạnh Nhiếp Nhân Long còn một người trung niên thân hình cao lớn, mặc áo giáp màu đen.

Người trung niên khôi ngô khí thế hùng hồn mạnh mẽ. Uy thế của hắn thậm chí còn mạnh hơn cả Nhiếp Nhân Long. Người này chính là sư phụ của Nhiếp Đông Lưu, đại hào trong võ lâm Bắc Yên, Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên!

Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên thu Nhiếp Đông Lưu làm đồ đệ, chuyện này khiến cho tất cả các võ giả Bắc Yên đều lấy làm lạ.

Vì tính cách Hàn Bá Tiên và Nhiếp Đông Lưu rõ ràng là hai loại người, như vậy cũng thành sư đồ được sao?

Thật ra Hàn Bá Tiên thu Nhiếp Đông Lưu làm đồ đệ lại không có nhiều lý do phức tạp như vậy.

Hàn Bá Tiên nửa đời trước làm việc cho triều đỉnh, sau đó lại bước ra đi vào giang hồ, làm việc đơn giản trực tiếp, nhưng cũng bị người ta lừa gạt vô số lần.

Cho nên lần này hắn tìm truyền nhân chỉ muốn ai đó đầu óc linh hoạt một chút, đừng để người ta lừa gạt là được.

Thiên phú của Nhiếp Đông Lưu không tệ, đầu óc cũng đủ, phù hợp với yêu cầu của Hàn Bá Tiên.

Đương nhiên số người phù hợp với hai điều kiện này của Hàn Bá Tiên quả thật nhiều không đếm xuể. Nhiếp Đông Lưu có thể được Hàn Bá Tiên coi trọng trở thành đệ tử của hắn là vì trên người hắn còn một tính chất khác, đó là không chịu thua.

Mặc dù trong mắt những kẻ địch của Nhiếp Đông Lưu như Sở Hưu, kẻ này tính toán quá nhiều, thậm chí khiến người ta căm ghét, không có vẻ sắc bén thuộc về võ giả.

Có điều không thể phủ nhân tâm chí của Nhiếp Đông Lưu cực kỳ cứng cỏi, đời này từ nhỏ đến lớn hắn đã bị đánh bại vô số lần, trong đó chịu thiệt nhiều nhất là dưới tay Sở Hưu, đã tới vài lần. Thế nhưng Nhiếp Đông Lưu vẫn không hề ủ rũ, lại đứng dậy, không như Lâm Khai Vân bên Kiếm Vương Thành, bị đả kích một lần tâm cảnh đã phế bỏ.

Khí chất này của Nhiếp Đông Lưu rất giống với Hàn Bá Tiên. Nghĩ lại trước đây Hàn Bá Tiên hắn cũng không phải người dựa vào thiên phú đánh khắp thiên hạ, cũng lúc bại lúc thắng, cuối cùng mới có địa vị và thực lực như hiện tại.

Nhiếp Đông Lưu có thể trở thành đệ tử của Hàn Bá Tiên chủ yếu là do điểm này.

Lúc này Hàn Bá Tiên xoa xoa nắm đấm, thản nhiên nói: “Còn chờ gì nữa? Trực tiếp động thủ là được, ta đang muốn giao thủ với tên Bàng Hổ kia lần nữa.

Ngày trước khi tiêu diệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, ta vẫn còn trong quân đội Bắc Yên, có điều lúc đó không tới phiên ta xuất thủ. Thật sự không ngờ Bàng Hổ vốn dĩ thanh danh không lớn mấy trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, thực lực lại mạnh đến vậy.

Lần trước do xoay sở không kịp khiến hắn chạy trốn, lần này hắn sẽ không dễ trốn vậy đâu!”

Lần trước Hàn Bá Tiên giao chiến cùng Bàng Hổ, có thể nói là cả hai bên đều vội vàng không kịp chuẩn bị.

Bàng Hổ không ngờ Hàn Bá Tiên lại ra tay, Hàn Bá Tiên cũng không ngờ thực lực Bàng Hổ lại mạnh đến vậy.

Có điều lần này Bàng Hổ đã khơi dậy chiến ý của Hàn Bá Tiên, hắn ngược lại không chờ nổi muốn xuất thủ lần nữa.

Nhiếp Đông Lưu cau mày, không phát hiện ra có điểm gì lạ, bèn đưa mắt nhìn sang Nhiếp Nhân Long, sau khi Nhiếp Nhân Long gật đầu, Nhiếp Đông Lưu mới trầm giọng nói: “Động thủ thôi, che giấu khí tức, đừng để người của Kỳ Liên Trại phát hiện chúng ta. Lần này phải cố gắng không để thoát tên nào của

Kỳ Liên Trại.

Mọi người nghe vậy gật nhẹ đầu, theo hướng Miêu Xuân Mậu chỉ lén lút di chuyển tới.
Chương 612 Mai phục

Hướng Miêu Xuân Mậu chỉ là một đại trạch trong Tuyết Liên Thành, đủ dung nạp vài trăm người, tinh nhuệ Kỳ Liên Trại đều mai phục ẩn nấp tu dưỡng tại đây.

Có điều khi mọi người ản nấp tới trước đại trạch kia, Nhiếp Nhân Long lại dừng bước, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Nhiếp Đông Lưu ở bên cạnh đầu tiên sửng sốt, có điều sau đó sắc mặt cũng lập tức biến đổi, đồng thời cảm giác một chút không đúng trong đó.

Con đường xung quanh đại trạch này rất yên tĩnh, yên tĩnh tới cực hạn, xung quanh trống trơn, không có tới một người đi đường, có vẻ rất quái dị.

Đương nhiên điều này cũng có thể hiểu là Kỳ Liên Trại vì cam đoan mình ẩn nấp an toàn hơn cho nên mua lại toàn bộ con phố, đề phòng người ngoài biết bọn họ đến. Nhưng thực tế hành động này càng giống bịt tai trộm chuông.

Nhàn rỗi không việc gì mua nguyên một con đường để ẩn nấp, còn có chuyện gì nổi bật hay ngu ngốc hơn không?

Người của Kỳ Liên Trại không phải kẻ ngốc, bọn họ không làm chuyện ngu ngốc này. Cho nên giải thích duy nhất là trong đó có vấn đề!

Bất luận Nhiếp Nhân Long hay Nhiếp Đông Lưu đều vô thức nhìn về phía Miêu Xuân Mậu, vì nơi này do Miêu Xuân Mậu phát hiện đầu tiên.

Có điều lúc này bọn họ lại phát hiện Miêu Xuân Mậu vốn luôn ra vẻ vô cùng tích cực lúc này lại cực kỳ kín tiếng, không ngờ lại đi phía sau cùng của đội ngũ.

Nhiếp Nhân Long cùng Nhiếp Đông Lưu thần sắc đồng loạt âm trầm xuống, hai người vừa định báo cho mọi người rút lui, có điều lúc này trên con phố dài lại lóng lánh ánh sáng trận pháp màu băng lam, vô số thiên địa nguyên khí ngưng tụ, hóa thành mũi thương băng đâm về phía đám người liên minh Tụ Nghĩa Trang!

“Có mai phục! Cẩn thận!”

Nhiếp Nhân Long nổi giận gầm lên một tiếng, có điều lúc này đã chậm.

Những mũi thương băng kia chớp mắt đã xuyên thủng ba thành võ giả tại đây.

Mũi băng dưới sự gia trì của trận pháp không chỉ sắc bén vô cùng còn có hiệu quả xé rách chân khí, chỉ bẩn cẩn đôi chút là lập tức bị giết chết.

Còn ngay khi trận pháp khởi động, từ con phố dài đã có vô số võ giả lít nha lít nhít đánh về phía đám người Tụ Nghĩa Trang.

Bàng Hổ cầm trong tay một thanh trường thương lớn màu đỏ thẫm, đánh thẳng về phía Hàn Bá Tiên, uy thế như núi lở. Cương khỉ màu đỏ mang theo khí tức nóng rực, một thương đánh xuống mang theo vài phần thần vận như thiên thạch rơi.

Cương khí màu vàng ngưng tụ quanh người Hàn Bá Tiên, tiếp đó hai tay hắn chắp lại trước ngực như một thanh chùy lớn, ầm ầm đập xuống, khiến nguyên khí trong thiên địa đều phát ra một tiếng nổ vang.

Hai bên dốc toàn lực xuất chiêu, cương khí tiêu tán, thế lực ngang nhau!

Mà ngay khi Bàng Hổ xuất thủ, Bạch Hàn Thiên cũng ra tay.

Bạch Hàn Thiên không dùng binh khí, nhưng từng chưởng nối tiếp nhau đánh ra. GIữa thiên địa xung quanh từng bông tuyết bay xuống. Những bông tuyết chi chít đó như những mũi kiếm xé tan cương khí đám người, suy yếu khí huyết, thần dị vô cùng.

Trong tay Nhiếp Nhân Long càn khôn lưu chuyển, lực lượng thiên địa dưới sự khống chế của hắn ngăn cản những bông tuyết kia. Nhìn Bạch Hàn Thiên, Nhiếp Nhân Long phẫn nộ quát lớn: “Bạch Hàn Thiên! Ngươi điên rồi à? Ngươi dám liên thủ với đám thổ phí Kỳ Liên Trại này đối phó với Tụ Nghĩa Trang ta?”

Thật ra lúc trước khi trận pháp xuất hiện, Nhiếp Nhân Long đã nghi ngờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất thủ.

Bởi trận pháp đó là chiêu thức nổi danh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Băng Sát Trận.

Có điều Nhiếp Nhân Long thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, nếu vì những chuyện trước đó vậy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không có lý do xuất thủ với Tụ Nghĩa Trang mới đúng, bởi vì không đáng.

Thế nhưng giờ Nhiếp Nhân Long lại đã đoán sai, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không chỉ xuất thủ, hơn nữa vừa ra tay là đòn đoạt mạng!

Bạch Hàn Thiên mặt không biểu cảm nói: “Chính vì ta không điên nên mới xuất thủ.

Nhiếp Nhân Long, nếu ngươi yên ổn ở lại đất Yến Đông của ngươi, phát triển Tụ Nghĩa Trang ở đó, việc gì ta phải đối đầu với ngươi.

Nhưng lần này ngươi xâm lấn Bắc Địa của ta, dẫu sao ta cũng phải đòi lại công bằng cho những tông môn ở Bắc Địa của ta!”

Mặc dù thực tế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất thủ hoàn toàn vì kiêng kỵ hành động khuếch trương của Tụ Nghĩa Trang, có điều mặt ngoài Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thê rnói như vậy.

Trong bóng tối thì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành làm vậy là vì lợi ích bản thân, nhưng trên danh nghĩa là vì đòi lại công bằng cho các thế lực dưới trướng mình. Hành động kiếm thanh danh này không phải chỉ Tụ Nghĩa Trang biết, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ cũng biết.

Nhiếp Nhân Long vừa xuất thủ vừa cau mày, đương nhiên hắn tin nổi những lời ngụy biện của Bạch Hàn Thiên.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn chưa hào hiệp chính nghĩa tới mức đấy, chịu vì những thế lực võ lâm trong địa bàn của mình mà đối chọi với Tụ Nghĩa Trang.

Quan trọng nhất là Nhiếp Nhân Long thật sự không hiểu rốt cuộc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cấu kết với Bành Hổ như thế nào? Phải biết hai bên căn bản không có bất cứ liên hệ nào, thậm chí trước đó còn có thù hận.

Nhiếp Nhân Long thi triển Càn Khôn Lăng Vân Thủ tới cực hạn, tấn công ít, phòng thủ nhiều. Không phải hắn thật sự không đánh nổi Bạch Hàn Thiên mà lúc này sự chú ý của Nhiếp Nhân Long đều đặt ở một hướng khác trên chiến trường.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cộng thêm lực lượng của Kỳ Liên Trại, liên minh Tụ Nghĩa Trang bọn họ đã ở thế hạ phong, càng không nói tới trước đó bọn họ còn bị trận pháp đánh lén chêt smột lượng lớn người.

Giờ Nhiếp Nhân Long đã không cần nghĩ tới chuyện vây giết Kỳ Liên Trại ra sao, việc hắn nên nghĩ là nên làm thế nào mới có thể thoát thân.

“Bạch Hàn Thiên, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi thật sự muốn không chết không thôi với Tụ Nghĩa Trang chúng ta hay sao?” Nhiếp Nhân Long hạ giọng phẫn nộ quát lớn.

Bạch Hàn Thiên lạnh nhạt lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải. Cho dù hữu tâm tính vô tâm, ta cũng không giết được ngươi, cũng chẳng diệt được Tụ Nghĩa Trang. Có điều ngươi muốn bỏ trốn cũng chẳng dễ dàng gì đâu.”

Nếu Bạch Hàn Thiên có thể hủy diệt Tụ Nghĩa Trang, hắn cũng chẳng ngại hạ độc thủ.

Nhưng giờ nếu thật sự đấu đá không chết không thôi như lời Nhiếp Nhân Long, hắn có làm được không vẫn là ẩn số. Hơn nữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn cũng bị tổn thất.

Cho nên quan trọng nhất trước mắt là đánh trọng thương Tụ Nghĩa Trang, khiến trong mười mấy năm thậm chí mấy chục năm tới Tụ Nghĩa Trang không dám có suy nghĩ bắc tiến gì nữa!

Nhiếp Nhân Long thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Bạch Hàn Thiên, lần này ta nhận thua, có điều ta muốn biết lần này rốt cuộc ta thua trong tay ai!

Từ khi Kỳ Liên Trại đột nhiên nhượng bộ trở đi, mọi chuyện đều có vẻ không đúng. Trong này chắc chắn có người âm thầm bố trí. Rốt cuộc là ai? Phong cách tính toán lén lút này không phải của ngươi. Bành Hổ là một tên mãng phu cũng chẳng có đầu óc này. Rốt cuộc là ai đang tính kế Tụ Nghĩa Trang ta?”

Thủ đoạn tính toán Tụ Nghĩa Trang bọn họ rất đơn giản nhưng lại nắm bắt được sơ hở lớn nhất của Tụ Nghĩa Trang bọn họ, đó chính là liên kết trong liên minh rất yếu.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hiển nhiên là người bị kéo vào, còn trước đó Kỳ Liên Trại cũng chẳng có người như vậy. Nếu không Kỳ Liên Trại đã chẳng ngồi yên nhìn những phân trại bị liên minh Tụ Nghĩa Trang bọn họ vây giết.

Ánh mắt Bạch Hàn Thiên lóe lên sắc thái lạ, mặc dù hắn đang liên thủ với Kỳ

Liên Trại nhưng bản thân hắn lại chẳng có hảo cảm gì với Bành Hổ.

Cho nên lúc này Nhiếp Nhân Long hỏi như vậy, Bạch Hàn Thiên bèn chuyển ánh mắt sang hướng khác, cười hắc hắc nói: “Chính là vị kia, tuấn kiệt Ma đạo Lâm Diệp. Chắc ngươi cũng từng nghe tới tên hắn.

Lần này Bành Hổ nhờ cậy tới nhánh Ẩn Ma. Nhánh Ẩn Ma bèn phái vị này tới.

Thời gian vừa qua người đấu trí với Tụ Nghĩa Trang các ngươi không phải Kỳ Liên Trại mà là vị này.”

Bạch Hàn Thiên chỉ định đánh trọng thương Tụ Nghĩa Trang, bóp chết dã tâm của họ. Những chuyện khác hắn không những không xen vào, ngược lại Bạch Hàn Thiên càng ưa thích chứng kiến Ngụy Thư Nhai và Kỳ Liên Trại lưỡng bại câu thương.
Chương 613 Mục tiêu tất sát

“Đám yêu nhân chết tiệt này!”

Nhiếp Nhân Long nhìn về phía Sở Hưu mặc áo đen đeo mặt nạ màu đen. Lúc này nếu không có Bạch Hàn Thiên ngăn cản, hắn thậm chí hận không thể xé xác Sở Hưu.

Có trời mới biết rốt cuộc Bành Hổ cấu kết cùng đám yêu nhân Ma đạo này ra sao. Nếu hắn phát hiện ra sớm có người khác nhúng tay, Nhiếp Nhân Long chắc chắn sẽ chú ý hơn gấp trăm lần.

Chính vì địch trong tối ta ngoài sáng, dùng hữu tâm tính toán vô tâm nên Tụ Nghĩa Trang bọn họ mới bị lừa gạt thảm tới vậy.

Còn lúc này Sở Hưu cũng không hề quan tâm tới ánh mắt Nhiếp Nhân Long nữa mà chăm chú quan sát Nhiếp Đông Lưu.

Thật ra từ đầu Sở Hưu đã muốn ra tay với Nhiếp Đông Lưu, có điều lại bị một người vượt trước. Kẻ đó chính là Bạch Vô Kỵ.

Trước đó khi Bạch Vô Kỵ và Nhiếp Đông Lưu cùng ở Tiên Thiên, hai người đã đấu đá mấy lần, có điều Bạch Vô Kỵ không lần nào chiếm lợi.

Lần này Bạch Vô Kỵ lặng lẽ một thời gian dài như vậy, hắn không cho rằng mình kém hơn Nhiếp Đông Lưu.

Chứng kiến Bạch Vô Kỵ cầm thương lao tới, Nhiếp Đông Lưu lạnh lùng nói: “Lần này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi ra chiêu không sai, không ngờ lại liên thủ với đám giặc cướp Kỳ Liên Trại này ra tay với Tụ Nghĩa Trang chúng ta.

Lần này Tụ Nghĩa Trang chúng ta bất cẩn chịu thiệt, khoản nơi này ngày sau sẽ tính!”

Bạch Vô Kỵ cười lạnh nói: “Nhiếp Đông Lưu, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ngươi còn nghĩ tới ngày sau ư? Hôm nay ngươi có trốn được không còn là ẩn số đấy!”

Dứt lời, trường thương trong tay Bạch Vô Kỵ trực tiếp mang theo hơi lạnh thấu xương đập xuống, Hàn Băng Cương Khí lạnh lẽo âm hàn nhưng khí thế hùng hồn mạnh mẽ

Nhiếp Đông Lưu thi triển Càn Khôn Lăng Vân Thủ, tay nắm cần khôn. Chỉ trong chốc lát vô số sợi tơ cương khí xoay vòng rơi xuống, một thương thế mạnh lực trầm của Bạch Vô Kỵ trực tiếp dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ một chút. 1

Sắc mặt Bạch Vô Kỵ đột nhiên biến đổi, sao lực lượng của Nhiếp Đông Lưu lại đột nhiên mạnh như vậy?

Có điều không đợi Bạch Vô Kỵ kinh ngạc xong, hai tay Nhiếp Đông Lưu đã lóe lên cương khí màu vàng kim chói mắt.

Hai tay của hắn trực tiếp nắm lấy trường thương của Bạch Vô Kỵ, cương khí

vàng kim bộc phát, nắm lấy trường thương đột nhiên vung lên, quăng thẳng Bạch Vô Kỵ ra ngoài.

Hơn nữa thân hình Nhiếp Đông Lưu không hề ngừng lại, một quyền đấm ra như vầng thái dương rực rỡ hàng lâm, uy thế cương mãnh bá đạo.

Đây không phải công pháp của Tụ Nghĩa Trang mà là Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công!

Hai mắt Bạch Vô Kỵ bùng lên ánh sáng lạnh lẽo băng giá, Băng Phách Thần Mục được hắn thi triển, đánh thẳng tới đầu óc Nhiếp Đông Lưu, muốn đông kết nguyên thần của hắn.

Có điều quanh người Nhiếp Đông Lưu lại có Hạo Dương Cương Khí hộ thể, uy lực của Băng Phách Thần Mục còn chưa thi triển triệt để đã bị Hạo Dương Cương Khí của Nhiếp Đông Lưu triệt tiêu.

Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công của Hàn Bá Tiên luận uy năng chắc chắn không thể sánh với Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân của Sở Hưu, thậm chí không sánh nổi cả Đại Kim Cương Thần Lực.

Có điều ưu thế duy nhất của Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công là toàn diện, cơ hồ không tìm ra nhược điểm nào.

Một quyền của Nhiếp Đông Lưu đánh xuống mang theo uy thế vô song, trực tiếp đánh bay Bạch Vô Kỵ, đập vỡ phòng ốc xung quanh.

Bạch Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay được hắn múa lên tới cực hạn, Hàn Băng Cương Khí trấn hồn đoạt phách, lấy Bạch Vô Kỵ làm trung tâm, mười trượng xung quanh như làn sương tháng sáu, lạnh lẽo tới cực điểm.

Có điều đối mặt với Nhiếp Đông Lưu lúc này, Bạch Vô Kỵ cho dù xuất thủ toàn lực vẫn không làm gì được đối phương.

Trong tay Nhiếp Đông Lưu lóng lánh ánh cương khí vàng kim, Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công được hắn thi triển tới cực hạn. Bạch Vô Kỵ vốn cũng am hiểu chém giết cận chiến bị Nhiếp Đông Lưu áp chế tới cực hạn.

Hơn nữa Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu cũng là cương nhu cùng tồn tại, hai bên kết hợp khiến cho thực lực hắn vượt xa Bạch Vô Kỵ.

Lúc này trong lòng Bạch Vô Kỵ tràn ngập cảm giác thất bại, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc hắn bị một kiếm của Thẩm Bạch đánh bại.

Thẩm Bạch dù sao cũng chỉ là một người xa lạ, còn Nhiếp Đông Lưu lại là kẻ đấu đá với Bạch Vô Kỵ từ nhỏ đến lớn, thế nhưng tới giờ chênh lệch giữa hai người đã càng lúc càng lớn.

Bạch Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay nhiễm chút ánh sáng đỏ máu, sắc đỏ lạnh lẽo ngưng tụ, như một con cự long đâm về phía Nhiếp Đông Lưu.

Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nói: “Vô dụng thôi Bạch Vô Kỵ, từ nhỏ tới lớn ngươi không chịu thua, nhưng ngươi có biết thiếu sót lớn nhất của ngươi là ở đâu không? Đó chính là ngươi không tự hiểu lấy mình!

Trước kia ta không đấu với ngươi đến cùng chẳng qua là vì ta không muốn tham gia tranh đấu vô nghĩa, không quan trọng. Nhưng khi thật sự giao chiến, ngươi tưởng ngươi thắng được ta chắc?”

Dứt lời, trong tay Nhiếp Đông Lưu càn khôn đảo ngược, cương khí vàng kim trực tiếp ngưng tụ thành một vòng xoáy xoắn vặn vây giết, không ngờ lại trực tiếp xoắn nát thanh trường thương trong tay Bạch Vô Kỵ, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui lại phía sau.

Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe lên sát cơ.

Trước đây Nhiếp Đông Lưu có đấu đá với Bạch Vô Kỵ thế nào, hắn cũng sẽ khống chế mọi chuyện trong một mức nhất định. Đó là vì hắn không muốn làm lớn chuyện.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang đều là đại phái Bắc Yên. Lúc đó địa bàn 2 bên không tiếp giáp với nhau, cũng không có xung đột gì lớn. Thời điểm đó nếu Nhiếp Đông Lưu giết Bạch Vô Kỵ, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ kết thù không chết không thôi với Tụ Nghĩa Trang.

Còn giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại liên hợp với Kỳ Liên Trại gài bẫy Tụ Nghĩa Trang bọn họ, chuyện này khiến thanh thế liên minh Tụ Nghĩa Trang tổn thất nặng nề. Hai bên đã kết tử thù, lúc này Nhiếp Đông Lưu không định lưu thủ nữa!

Có điều đúng lúc này, ma khí mãnh liệt bùng lên sau lưng Nhiếp Đông Lưu. Nhiếp Đông Lưu chợt xoay người, phía sau hắn một pháp tướng kỳ dị hoàn toàn do cương khí ngưng tụ hiện lên, bên trái ma diễm ngập trời, bên phải lấp loáng phật quang.

Pháp tướng kia xuất chưởng đánh xuống, Ma Phật hợp nhất, lực lượng cường đại khiến Nhiếp Đông Lưu âm thầm giật mình, trực tiếp bộc phát lực lượng cường đại nhất của Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công để ngăn cản.

Cương khí vàng kim vô biên bao phủ lấy Nhiếp Đông Lưu, tôn hắn lên như một vầng mặt trời.

Nhưng dưới Ma La Kim Cương Tướng của Sở Hưu, cương khí vàng kim quanh người Nhiếp Đông Lưu ầm ầm vỡ vụn. Bản thân Nhiếp Đông Lưu cũng phun ra máu tươi, kinh hãi nhìn người trước mắt.

“Là hắn!”

Nhiếp Đông Lưu nhận ra thân phận người trước mặt, đương nhiên không phải hắn nhận ra Sở Hưu mà là nhận ra thân phận Lâm Diệp.

Ngày trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, chính người này đã giết chết Hạ Hầu Vô Giang, khiến Hạ Hầu Trấn vô cùng tức giận.

Trong khoảnh khắc này Nhiếp Đông Lưu đã minh bạch hết thảy. Không phải Kỳ Liên Trại cấu kết với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mà là Kỳ Liên Trại cấu kết với nhánh Ẩn Ma.
Chương 614 Mục tiêu tất sát 2

Chỉ có điều Nhiếp Đông Lưu vẫn nhớ lúc trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, cảnh giới kẻ này chỉ Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi, thế nhưng giờ y đã lên tới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa thực lực thể hiện cũng vô cùng kinh khủng, khiến người ta ngạc nhiên không thôi.

Sau khi phản ứng lại, Nhiếp Đông Lưu không nói hai lời, trực tiếp quay người bỏ trốn.

Với thực lực hiện tại của Nhiếp Đông Lưu, bảo hắn đi đấu cứng với một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, Nhiếp Đông Lưu có lòng tin tuyệt đối.

Thế nhưng người trước mắt lại là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong ánh Ẩn Ma, khi hắn trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, e là có thể đối đầu với tông sư võ đạo. Nếu mình liều mạng mới gọi là tự tìm đường chết.

Có điều Nhiếp Đông Lưu lại không để ý thấy lúc này trong mắt Sở Hưu cũng lấp loáng sát cơ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía hắn không khác gì khi Nhiếp Đông Lưu nhìn Bạch Vô Kỵ.

Từ đầu Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu đã kết thù. Hắn vẫn chưa quên tình cảnh thê thảm của bản thân khi bị Tụ Nghĩa Trang truy sát.

Sở Hưu trước nay không phải người bao dung rộng lượng gì, thù này y nhất định phải báo.

Chỉ có điều đã nhiều lần như vậy, hoặc là thời cơ không đúng hoặc là Nhiếp Đông Lưu trơn trượt, Sở Hưu mãi vẫn không tìm được cơ hội giết hắn.

Lần này Nhiếp Nhân Long cùng Hàn Bá Tiên đều bị người ta cuốn lấy, Nhiếp Đông Lưu tứ cố vô thân, có thể nói đây là thời cơ xuất thủ tốt nhất của Sở Hưu. Nếu lần này Nhiếp Đông Lưu vẫn không chết, vậy chỉ có thể nói hắn có khí vận trên người, thậm chí khí vận còn mạnh hơn Lã Phụng Tiên.

Nhìn thân hình Nhiếp Đông Lưu, hai tay Sở Hưu kết ấn, tinh thần lực hóa thành sợi tơ vô biên quấn tầng tầng lớp lớp xung quanh, phóng tới người Nhiếp Đông Lưu, quấn quanh nguyên thần của hắn.

Khiên Ti Hồn Võng trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức!

Ngày trước tinh thần lực của Sở Hưu còn yếu, hắn chỉ có thể dùng Khiên Ti Hồn Võng thám thính tin tức. Còn lúc này Sở Hưu thi triển Khiên Ti Hồn Võng lại khiến thân hình Nhiếp Đông Lưu đột nhiên dừng lại, cảm giác hồn phách bản thân như bị đối phương rút ra từ trong cơ thể.

Nhiếp Đông Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, quanh người bùng lên ánh sáng đỏ máu, không ngờ lại trực tiếp thiêu đốt khí huyết, hoàn toàn thoát khỏi Khiên Ti Hồn Võng, thật sự quả quyết tới cực điểm.

Đáng tiếc lại vẫn vô dụng.

Thân hình Sở Hưu đã áp sát, hai tay kết ấn, một luồng khí tức hung ác ngưng tụ thành Trấn Ngục Minh Vương Pháp Tướng, tay nắm Minh Vương Ấn, đập thẳng xuống người Nhiếp Đông Lưu!

Uy năng của đòn Trấn Ngục Minh Vương Tướng này cường đại tới cực điểm, một ấn đánh xuống ngay cả thiên địa nguyên khí cũng phát ra tiếng nổ vang, quả thật có thần vận Minh Vương Trấn Ngục, tru sát tà ma.

Thật ra trong số những pháp tướng của Đại Kim Cương Thần Lực, Sở Hưu bắt chước giống nhất là Ma La Kim Cương Tướng.

Bởi vì bản thân y là Ma Phật đồng tu cho nên thức pháp tướng này Sở Hưu có thể phát huy ra ít nhất chín thành uy năng. Những thứ khác dẫu sao cũng là pháp tướng người khác ngưng tụ ra, Sở Hưu muốn trải nghiệm thần vận bọn họ cũng khá khó khăn.

Còn thức Trấn Ngục Minh Vương Tướng Sở Hưu sử dụng hôm nay cũng có chín thành lực lượng cùng một phần thần vận, cái này là nhờ Tông Huyền.

Tông Huyền nổi danh giang hồ là nhờ một thức Minh Vương Ấn. Nhưng Tông Huyền lại đem Minh Vương Ấn đơn giản nhất diễn hóa ra vô số cách dùng, trong đó có cả Trấn Ngục Minh Vương.

Khi Sở Hưu giao thủ cùng Tông Huyền đã cảm nhận được sự kinh khủng từ Trấn Ngục Minh Vương của Tông Huyền, cũng lĩnh ngô được đôi chút. Cho nên lúc này y mượn Trấn Ngục Minh Vương Ấn của Tông Huyền bù đắp Trấn Ngục Minh Vương Tướng của bản thân.

Dưới đòn Trấn Ngục Minh Vương Tướng đó, Nhiếp Đông Lưu thiêu đốt khí huyết quanh người, Càn Khôn Lăng Vân Thủ xoay chuyển càn khôn. Cương khí vàng kim cùng lực lượng khí huyết xen lẫn muốn ngăn cản ấn này. Nhưng dưới Trấn Ngục Minh Vương Tướng của Sở Hưu, không tới ba hơi thở sau, cương khí quanh người Nhiếp Đông Lưu đã vỡ vụn, khí huyết tiêu tán. Hai cánh tay hắn không chịu nổi luồng sức mạnh áp đảo đó đã vặn vẹo, hoàn toàn tan vỡ. Thân hình Nhiếp Đông Lưu cũng trực tiếp bị đánh bay!

Thật ra trong một số phương diện, Nhiếp Đông Lưu và Sở Hưu rất giống nhau. Hai bên đều là những kẻ tâm ngoan thủ lạt, tâm tư thâm trầm, tính toán đa đoan.

Nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là lý giải của hai người đối với lực lượng.

Trước mặt lực lượng cường đại, bất cứ tính toán gì cũng là vô dụng. Cho nên trong phần lớn thời điểm, khi có thể dùng nắm đấm, Sở Hưu cũng lười động não.

Còn Nhiếp Đông Lưu lại không giống, hắn quá mức mê muội trong những thủ đoạn của bản thân, cho dù bái Hàn Bá Tiên làm sư phụ nhưng lại không học được bá khí của Hàn Bá Tiên..

Nhìn năm vị đứng đầu trên Long Hổ Bảng đi, có ai dùng âm mưu tính toán thượng vị? Cho dù là kẻ ngoan cố tới cực hạn như Tông Huyền cũng có thể dùng Minh Vương Ấn đánh tan bất cứ âm mưu bố cục nào.

Nhiếp Đông Lưu không nhìn thấu điểm này mà vẫn đặt phần lớn tinh lực vào

âm mưu tính toán. Cho nên lúc này đối mặt với Sở Hưu, Nhiếp Đông Lưu gần như không có năng lực hoàn thủ.

Đương nhiên cho dù hắn có dốc lòng khổ tu thật ra cũng chẳng có tác dụng lớn. Bởi vì thiên phú bản thân Nhiếp Đông Lưu không quá mạnh. Chẳng qua nếu thực lực hắn mạnh hơn một chút tối thiểu còn có đường né tránh, không phải như hiện tại thậm chí không thể giãy dụa.

Có điều chuyện này đã không quan trọng, vì hôm nay Nhiếp Đông Lưu chắc chắn phải chết!

Hai tay đã bị phế, giờ Nhiếp Đông Lưu đã là nửa tàn phế, nhìn thân hình Sở Hưu nhanh chóng đánh tới, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lộ vẻ tuyệt vọng.

Hắn thật sự không ngờ bản thân lại chết tại đây, phải nói lần này hắn bại thật sự khó hiểu.

Vốn dĩ mọi thứ đều được tính toán chi ly thế nhưng bên mình không hiểu sao lại bị mai phục, lại không hiểu sao tên Ma đạo này lại nhảy ra, có vẻ đầy sát ý với mình.

Nhiếp Đông Lưu có thể cảm giác được sát cơ mà đối phương tỏa ra rõ ràng là muốn triệt để đẩy mình vào chỗ chết, cứ như có thâm cừu đại hận vậy.

Nhưng mấu chốt là Nhiếp Đông Lưu không nhớ mình có ân oán gì với người trước mắt. Vì sao đối phương khăng khăng muốn giết mình như vậy?

Có điều giờ đã không phải lúc suy nghĩ chuyện này, trong đầu Nhiếp Đông Lưu chỉ hiện lên một suy nghĩ, trốn!

Nhưng hai tay Nhiếp Đông Lưu đã bị phế, bản thân lại đã thiêu đốt tinh huyết! Cho dù hắn có muốn trốn cũng trốn đi đâu được chứ?

Chứng kiến bóng người toàn thân đầy ma diễm tiếp cận, ánh mắt Nhiếp Đông Lưu đã tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này thật ra ai ai xung quanh cũng thấy được tình huống của Nhiếp Đông Lưu, có điều không ai ra tay cứu viện cho hắn được.

Trước đó người của liên minh Tụ Nghĩa Trang nhiều hơn, nhưng giờ nhân số của cả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Kỳ Liên Trại lại vượt xa liên minh Tụ Nghĩa Trang.

Hơn nữa Hàn Bá Tiên bị Bành Hổ quấn chặt lấy, cho dù muốn ra tay cũng chẳng có cơ hội.

Nhiếp Nhân Long thấy Nhiếp Đông Lưu gặp nguy cơ, khí thế hoàn toàn cuồng bạo, hai mắt trợn muốn rách cả mí, tức giận nhìn Bạch Hàn Thiên, lạnh giọng quát: “Tránh ra!”
Chương 615 Tuyệt vọng

Hắn chỉ có một đứa con trai là Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Nhân Long cũng bỏ vô số tâm huyết vào Nhiếp Đông Lưu.

Có thể nói Nhiếp Đông Lưu đã không phải chỉ là con hắn, mà là tương lai của cả Tụ Nghĩa Trang.

Giờ hắn bỏ công sức lớn như vậy mưu tính gây dựng căn cơ cho Tụ Nghĩa Trang là gì ai? Chẳng phải cũng vì Nhiếp Đông Lưu ư?

Giờ nếu Nhiếp Đông Lưu chết đi, hắn còn giữ lại làm gì? Chẳng lẽ giữ lại cho đám võ giả khác trong Tụ Nghĩa Trang hay sao? Tụ Nghĩa Trang chỉ có thể của họ Nhiếp!

Bạch Hàn Thiên nheo mắt nhìn Nhiếp Nhân Long, lạnh nhạt nói: “Nhiếp trang chủ, không vội. Hai ta còn chưa phân thắng bại cơ mà. Tranh đấu của tiểu bối thì cứ để bọn tiểu bối giải quyết thôi!”

Thực chất Bạch Hàn Thiên vui lòng chứng kiến Nhiếp Đông Lưu chết đi, nhất là khi thấy Bạch Vô Kỵ bại dưới tay Nhiếp Đông Lưu.

Trên giang hồ các đại môn phái thường không chỉ nhìn hiện tại, còn so đấu cả tương lai, là thắng bại của thế hệ sau.

Đời này ta không bằng ngươi, nhưng nếu thế hệ sau ta bồi dưỡng được một đệ tử xuất sắc, lúc đó mới là thời điểm quyết định thắng bại.

Thực lực và năng lực Bạch Vô Kỵ thật ra không kém, nhưng nếu so sánh với Nhiếp Đông Lưu lại thật sự không bằng.

Cho nên Bạch Hàn Thiên cũng lo lắng nếu sau này Bạch Vô Kỵ tiếp nhận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có thể đấu thắng được Nhiếp Đông Lưu hay không. Giờ Nhiếp Đông Lưu chết đi cũng hợp ý hắn.

“Cút đi!”

Nhiếp Nhân Long gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người rực cháy, một chưởng đánh ra che khuất bầu trời, Càn Khôn Lăng Vân, tay hái sao trời!

Thiên địa nguyên khí và lực lượng khí huyết vô tận ngưng tụ vào trong, lực lượng cường đại đó khiến Bạch Hàn Thiên không khỏi biến sắc. Tên này điên rồi à, không ngờ lại liều mạng như vậy?

Lúc trước hắn không nghĩ tới chuyện tên ngụy quân tử như Nhiếp Nhân Long lại chịu vì con của mình hy sinh lớn như vậy, thiêu đốt nhiều tinh huyết nhanh chóng như vậy chắc chắn sẽ khiến nguyên khí tổn thương nặng nề.

Nhiếp Nhân Long muốn liều mạng, Bạch Hàn Thiên lại không muốn.

Cho nên ngay khi Nhiếp Nhân Long xuất thủ, Bạch Hàn Thiên lập tức niết ấn quyết. Vô số Hàn Băng Cương Khí ngưng tụ quanh người như những mặt kính bằng băng, chi chít che chở thân hình hắn lui lại phía sau.

Một chưởng như ánh sao từ trên trời rơi xuống, lục xung kích cường đại khiến những khối băng trước người Bạch Hàn Thiên tan nát, thân thể lập tức

bị đánh bay.

Có điều lúc này Nhiếp Nhân Long lại không thừa thắng xông tới mà lao thẳng về phía Sở Hưu.

Hai tay Nhiếp Nhân Long nắm giữ càn khôn, hai luồng lực lượng một thanh một trọc ngưng tụ quanh người, kéo dài hơn trăm trượng như hai con rồng lớn uốn lượn quấn quanh vây giết Sở Hưu!

Sở Hưu cau mày, vì đứa con Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Nhân Long đã thật sự bất chấp tất cả. Hắn không sợ không cứu được người, ngược lại khiến bản thân rơi xuống à?

Bạch Hàn Thiên cũng thật kém cỏi, chỉ cần hắn chịu dốc toàn lực chống cự lại Nhiếp Nhân Long. Sau khi mình giết Nhiếp Đông Lưu sẽ phối hợp đánh lén, Nhiếp Nhân Long chắc chắn cũng chết. Trận chiến lần này thậm chí có thể hủy diệt cả Tụ Nghĩa Trang.

Sở Hưu không phải đang nói khoác loác mà y thật sự có thực lực địch nổi tông sư võ đạo, hay nên nói có thực lực làm thương tổn tới tông sư võ đạo.

Giao chiến chính diện có lẽ Sở Hưu không đánh nổi Nhiếp Nhân Long, nhưng đánh lén phía sau lại không thành vấn đề.

Chỉ tiếc Bạch Hàn Thiên thật đúng là kém cỏi, lãng phí một cơ hội tốt như vậy.

Chứng kiến hai luồng cương khí hình rồng đánh tới, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát cơ mãnh liệt.

Hôm nay Nhiếp Đông Lưu nhất định phải chết, ai cũng không ngăn được.

Chỉ trong chốc lát, sát cơ trong mắt Sở Hưu tiêu tán, Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, khiến cho hai mắt y trở nên trống rỗng thâm trầm như hai vực sâu.

Sức mạnh tinh thần vô hình ngưng tụ thành bảy dây đàn huyền cầm vô hình trước mặt y. Tiếp đó Sở Hưu điểm lên dây đàn, âm thanh kỳ dị vang vọng đất trời.

Trong quá khứ khi dùng Trấn Hồn U Minh Khúc, Sở Hưu chưa từng tiêu hao tất cả tinh thần lực thi triển, đây là lần đầu tiên.

Trấn Hồn U Minh Khúc vốn vô hình vô tướng lúc này lại vang vọng trong tai mọi người. m thanh đó lúc bình thường có vẻ lay động lòng người, nhưng Nhiếp Nhân Long nghe được lại như ma âm xâm nhập linh hồn, khiến cho khí thế quanh người hắn tiêu tán, khí tức càng lúc càng thấp càng mê man, ngay cả luồng cương khí hình rồng cũng mất đi khống chế, run rẩy không ngừng, có vẻ sắp vỡ vụn.

Trấn Hồn U Minh Khúc trấn hồn đoạt phách, thậm chí có thể vô thanh vô tức rút đi nguyên thần, trấn áp trong U Minh.

Lúc này Sở Hưu đã dốc toàn lực thi triển Trấn Hồn U Minh Khúc, sắc mặt của y đã trắng bệch, có điều có tấm mặt nạ, những người khác không cách nào phát giác.

Ánh mắt Nhiếp Nhân Long tan rã, khí tức tinh thần sa sút, hai luồng cương khí hình rồng ầm ầm vỡ vụn!

Có điều lúc này Nhiếp Nhân Long chợt phun ra một ngụm máu tươi, hét dài một tiếng, triệt để ngắt đứt Trấn Hồn U Minh Khúc. Bảy dây huyền cầm trước người Sở Hưu vỡ vụn, tinh thần lực phản phệ khiến y rên lên một tiếng, máu tươi chảy dọc nơi khóe miệng.

Nhiếp Nhân Long có thể thoát khỏi Trấn Hồn U Minh Khúc không phải vì tinh thần lực của hắn mạnh hơn Sở Hưu mà do lực lượng ý chí của hắn thật sự quá mạnh, thậm chí mạnh tới mức có thể dùng ý chí tránh khỏi bí pháp tinh thần của Sở Hưu.

Có điều chuyện này không quan trọng, chậm trễ một thời gian ngắn, giờ chết của Nhiếp Đông Lưu cũng đã điểm!

Thân hình Sở Hưu đạp bước tiến tới, chỉ trong giây lát đã tới trước người Nhiếp Đông Lưu. Ma khí cường đại trực tiếp chấn nát cương khí hộ thể của hắn, một chưởng đánh vào tâm mạch Nhiếp Đông Lưu, hoàn toàn chấn nát trái tim hắn.

Nhìn Sở Hưu trước mắt, khóe miệng Nhiếp Đông Lưu giật giật nhưng không thốt nên nổi một chữ đã không còn hơi thở.

Người quen thuộc với ngươi nhất thường là địch nhân của ngươi. Sở Hưu tự tay giết chết Nhiếp Đông Lưu, có lẽ khi Nhiếp Đông Lưu chết hắn đã nhận ra Sở Hưu, đương nhiên cũng có thể không nhận ra. Có điều chuyện này đã không quan trọng.

Thân tử đạo tiêu, ân oán giữa Sở Hưu và Nhiếp Đông Lưu cũng đã kết thúc.

Nếu không có Sở Hưu, với thực lực cùng tâm cơ tính toán không tệ của Nhiếp Đông Lưu, tương lai Tụ Nghĩa Trang dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Đông Lưu chắc chắn sẽ càng huy hoàng hơn hiện tại. Còn giờ đây, Tụ Nghĩa Trang đã không còn người nối nghiệp.

Cho nên ân oán giữa Nhiếp Đông Lưu và Sở Hưu đã kết thúc, nhưng ân oán giữa y và Nhiếp Nhân Long chỉ mới bắt đầu.

Lúc này Nhiếp Nhân Long nhìn thi thể Nhiếp Đông Lưu trên mặt đất, thần sắc ngây ngốc không thể tin nổi.

Đứa con trai mình bồi dưỡng hơn hai mươi năm cứ thế chết tại đây? Ngay lúc hắn chuẩn bị từ từ chuyển giao quyền lực của Tụ Nghĩa Trang cho Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Đông Lưu lại chết ở đây?

Kết quả này khiến Nhiếp Nhân Long không cách nào tiếp thu nổi!

Hắn thanh niên đặt chân giang hồ, mò lẫm lần mò, thậm chí những huynh đệ cùng tụ nghĩa ngày trước cũng bị hắn tính toán chết oan chết uổng. Tất cả là vì sao? Có lẽ chỉ vì ngày trước khi còn trẻ tuổi bị người ta sỉ nhục, hắn đã phát thệ tương lai sẽ trở nên nổi bật!

Với uy thế hiện tại của Tụ Nghĩa Trang, lời thề ngày xưa của Nhiếp Nhân Long đã đạt được, có điều hắn vẫn không thỏa mãn.

Bản thân xuất thân dân dã, nhưng hắn muốn đời sau mình vĩnh viễn không phải dân dã.

Tụ Nghĩa Trang tụ nghĩa giang hồ, nhưng người đứng đầu tổ chức tụ nghĩa này nhất định phải mang họ Nhiếp!

Nhưng giờ Nhiếp Đông Lưu bỏ mạng tại đây, hết thảy đều thành hoa trong gương, trăng trong nước. Chuyện này khiến Nhiếp Nhân Long có cảm giác tuyệt vọng như tâm thần sụp đổ.

Nhìn Sở Hưu, hai mắt Nhiếp Nhân Long dần dần hóa thành màu đỏ thẫm, thậm chí cương khí không màu quanh người hắn dần hóa thành màu đen. Đây là dấu hiệu nhập ma, tẩu hỏa nhập ma!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom