• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New (Full) Kì Tài Giáo Chủ (1 Viewer)

  • Chương 601-605

Chương 601 Đủ ngoan đủ độc 1

Mặc dù Tụ Nghĩa Trang nhắm Kỳ Liên Trại thành mục tiêu nhưng trước giờ Tụ Nghĩa Trang chưa từng coi thường Kỳ Liên Trại. Bất kể Nhiếp Đông Lưu hay Nhiếp Nhân Long đều vậy.

Thân là người sống sót duy nhất trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước, thực lực Kỳ Liên Trại ra sao không cần nhiều lời cũng hiểu, tuyệt đối không yếu.

Cho nên lần này bọn họ mới thiết tiệc uống rượu chúc mừng vì tạm thời chiếm ưu thế. Nào ngờ người của Kỳ Liên Trại lại chủ động chạy trốn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi để ác chiến vài trận kế tiếp, ai ngờ chiến thắng thoải mái như vậy.

Sửng sốt một hồi, lúc này một võ giả trung niên thân mặc áo gấm màu đen đột nhiên đứng dậy cười nói: “Trang chủ, thiếu trang chủ, nếu Kỳ Liên Trại đã bỏ trốn vậy có phải nghĩa là chúng ta có thể nhận lấy địa bàn Liêu Đông Quận hay không?”

Nhiếp Đông Lưu hơi cau mày, trong lòng không vui.

Đám người này đúng là bùn nhão không dính được lên tường, thế này rõ ràng là vừa kiếm được chút xíu lợi lộc đã đòi chia lãi.

Tụ Nghĩa Trang có thể xây dựng được liên minh này điểm mấu chốt nhất đương nhiên là thanh danh Tụ Nghĩa Trang, còn một điểm khác chính là vì lợi ích.

Tụ Nghĩa Trang hứa hẹn chỉ cần đánh hạ được địa bàn, trong đó Tụ Nghĩa Trang không cần gì cả, tất cả đều chia cho những thế lực này. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là những thế lực này không thoát ly khỏi liên minh.

Đây cũng là điểm thông minh của Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang vĩnh viễn là Tụ Nghĩa Trang mở rộng cánh cửa giúp đỡ đồng đạo giang hồ. Chuyện xâm chiếm công phạt các địa bàn khác không phải Tụ Nghĩa Trang bọn họ làm mà là các thế lực khác trong liều mạng làm.

Tiếng xấu thì những thế lực này chịu, thanh danh Tụ Nghĩa Trang không hao tổn chút nào. Hơn nữa một khi Tụ Nghĩa Trang cần liên minh sẽ lập tức tập kết. Cứ như vậy, lợi ích hay thanh danh đều có, cớ sao không làm?

Cho nên giờ võ giả này nói tới chuyện địa bàn cũng không sai. Có điều hắn lại thấy nói quá gấp gáp khiến Nhiếp Đông Lưu cảm thấy khó chịu.

Nhiếp Nhân Long cười cười nói: “Miêu gia chủ không cần lo lắng, thứ nên là của các ngươi chắc chắn sẽ là của các ngươi. Chờ lát nữa ta sẽ phái người đi dò xét một chút. Nếu đám người Kỳ Liên Trại kia thật sự rời khỏi Liêu Đông Quận, vậy chúng ta sẽ bắt đầu bàn bạc xem phân chia lãnh địa ra sao.”

Gia chủ Miêu gia là Miêu Xuân Mậu. Thật ra trên đất Yến Đông thực lực của

Miêu gia cũng chẳng mạnh, không phải đại thế gia gì.

Miêu gia có thể quật khởi là vì xuất hiện một vị đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất là Miêu Xuân Mậu, cho nên lúc này Miêu Xuân Mậu chẳng kịp chờ đòi chia địa bàn, thuận tiện tăng cường thực lực của Miêu gia hắn.

Nghe Nhiếp Nhân Long nói vậy, Miêu Xuân Mậu cũng cười cười chắp tay một cái nói: “Trang chủ chớ trách, là tại hạ quá nóng lòng thôi.”

Nhiếp Nhân Long khoát tay một cái nói: “Không sao, chuyện thường tình thôi ấy mà.”

Sau khi những người khác đều trở về, Nhiếp Đông Lưu mới hừ lạnh một tiếng nói: “Đám người này đúng là nôn nóng không nhịn nổi, còn chưa đuổi tận giết tuyệt Kỳ Liên Trại, bọn họ đã định chia lợi lộc rồi.”

Nhiếp Đông Lưu thản nhiên đáp: “Thế nhân đều coi trọng lợi ích, nếu không có lợi ích, ai lại làm việc cho con? Đông Lưu, nhớ kỹ, thứ dễ lợi dụng nhất trên thế gian này chính là những người trong lòng có dục vọng. Ngược lại những kẻ thật sự vô dục vô cầu mới là khó dây vào nhất.”

Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Vâng, hài nhi xin nghe lời dạy của cha.”

Có điều Nhiếp Đông Lưu ngừng lại một chút rồi lại hỏi: “Phụ thân, sao Kỳ Liên Trại lại đột nhiên rút lui, tình hình ra sao?

Con đã điều tra rồi, Bàng Hổ không phải kẻ ham sống sợ chết, thậm chí con còn sợ ép Kỳ Liên Trại quá, đối phương sẽ chơi cá chết rách lưới, sao tên Bàng Hổ kia lại đột nhiên rút lui, có vấn đề gì trong chuyện này không?”

Nhiếp Nhân Long vuốt bộ râu của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lòng người đều sẽ thay đổi, sau chuyện Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt, giờ Bàng Hổ đã không phải là Bàng Hổ chủ nhân Kỳ Liên Thiết Kỵ nữa.

Hơn nữa lần này Bàng Hổ hẳn đã nhận ra chênh lệch lực lượng giữa đôi bên. Cho dù hắn không nghĩ vì mình cũng phải nghĩ cho những võ giả Kỳ Liên Trại khác chứ. Đối chọi đến cùng với liên minh Tụ Nghĩa Trang chúng ta, hắn không có bất cứ lợi lộc nào. Cho nên lúc này hắn có rút lui cũng là bình thường.

Có điều cho dù có gian trá gì cũng không cần phải gấp, dù sao cũng đã chờ lâu như vậy rồi, thêm mấy ngày cũng chẳng sao. Phái người tới khu rừng Liêu Đông tìm hiểu rõ ràng rồi chúng ta ra tay toàn lực.”

Nhiếp Đông Lưu gật đầu nói: “Vậy được, hài nhi sẽ bảo người đi làm.”

Khi người của Tụ Nghĩa Trang dò xét trong rừng rậm Liêu Đông, phát hiện nơi này quả thật đã là vườn không nhà trống, những thế lực võ lâm Yến Đông lập tức vui mừng như điên.

Tụ Nghĩa Trang đã chính miệng nói mình không cần bất cứ địa bàn Liêu Đông Quận nào, tất cả đều thuộc về các thế lực võ lâm khác trong liên minh.

Những kẻ cầm quyền trong thế lực võ lâm này cũng không phải người ngốc. Tụ Nghĩa Trang khôn khéo nhưng bọn họ chẳng phải ngu ngốc, đương nhiên biết Tụ Nghĩa Trang đang suy nghĩ điều gì.

Có điều cứ ở lại trong liên minh Tụ Nghĩa Trang như vậy cũng không có chỗ xấu gì cho họ.

Dựa lưng vào đại thụ dễ hóng mát, trong quá khứ những thế lực bọn họ mặc dù không yếu nhưng cũng chẳng so được với những thế lực đứng đầu giang hồ như Thần Vũ Môn, Hoàng Phủ thị. Mà giờ nếu bọn họ đứng trong liên minh Tụ Nghĩa Trang, khi phải đối mặt với những thế lực đứng đầu này họ cũng có chút lòng tin.

Còn lúc này trong một quán rượu ở một châu phủ thuộc Liêu Đông Quận, Sở Hưu, Hà Triển, Lâm Mộc Thông còn có Hàn Báo cùng hơn mười võ giả tinh nhuệ của Kỳ Liên Trại tập trung một chỗ. Hàn Báo báo cáo lại tình hình vừa được tra xét gần đây.

Bàng Hổ đã dẫn phần lớn võ giả Kỳ Liên Trại ẩn nấp trong khu vực Bắc Địa, né tránh Tụ Nghĩa Trang truy lùng. Còn những tinh nhuệ Kỳ Liên Trại như Hà Triển được Bàng Hổ yêu cầu nhất định phải nghe lệnh Sở Hưu.

Khi Hàn Báo thuật lại xong tình hình, Hà Triển hừ lạnh nói: “Giờ đã như ngươi mong muốn rồi, Kỳ Liên Trại ta tự vứt bỏ cơ nghiệp của mình, bị người ta truy đuổi như chó mất chủ. Giờ ngươi nói phải làm sao?”

Sở Hưu không buồn để ý tới ngữ điệu của Hà Triển, y chỉ thản nhiên nói: “Đứng càng cao ngã càng thảm, giờ cho bọn chúng vui vẻ chút đi. Sau này tự có lúc cho chúng khóc không thôi.

Nếu nhượng bộ dã thành công, Tụ Nghĩa Trang cũng không nghi ngờ gì. Vậy bước kế tiếp chính là chia rẽ.

Đoàn thể như liên minh Tụ Nghĩa Trang mặc dù nhìn thì cường đại nhưng bất cứ liên minh nào cũng rất phân tán. Mọi người chỉ vì lợi ích hay một mục tiêu nào đó nên mới liên hợp lại với nhau. Chẳng qua cuối cùng thì ai chẳng phải người ích kỷ kia chứ, thứ ưu tiên suy nghĩ tới đầu tiên vẫn là bản thân cả thôi.”

Nói xong, Sở Hưu lấy một chồng tư liệu ra nói: “Đây là tư liệu của những thế lực gia nhập Tụ Nghĩa Trang. Chúng ta không cần nhiều, chỉ cần lựa chọn một mục tiêu tiến hành chia rẽ, để hắn làm việc cho chúng ta. Vậy là được.”
Chương 602 Đủ ngoan đủ độc 2

Lâm Mộc Thông cau mày: “Dùng lợi ích dụ dỗ hay là gì?”

Sở Hưu nhìn thoáng qua Lâm Mộc Thông rồi nói: “Chỉ với bộ dáng hiện tại của Kỳ Liên Trại, lấy lợi ích đâu ra dụ dỗ người ta? Có là kẻ ngu cũng biết lúc này chắc chắn phải đứng về phía Tụ Nghĩa Trang rồi. Đương nhiên chúng ta phải dùng cách uy hiếp rồi.

Trong số những thế lực này, sơ hở lớn nhất chính là Miêu gia ở Yến Đông. Thế lực bản thân Miêu gia không mạnh, căn cơ yếu kém, chẳng qua vì có một vị đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất là Miêu Xuân Mậu nên mới quật khởi.

Trong liên minh Tụ Nghĩa Trang, phần lớn thế lực là Nhiếp Nhân Long đích thân mời tới, chỉ có mình Miêu Xuân Mậu là chủ động gia nhập.

Người này nóng lòng với chuyện liên minh như vậy chính là vì muốn chiếm được cơ nghiệp ở Liêu Đông Quận, để Ma Giáo tích lũy thêm chút căn cơ thực lực.

Người như vậy là dễ đối phó nhất. Gia tộc của hắn chính là nhược điểm của hắn, khiến hắn nghe theo lệnh chúng ta. Không nghe lời? Vậy để cả nhà hắn chết sạch! Đơn giản, trực tiếp!”

Nghe Sở Hưu nói lời này, mọi người ở đây lập tức rùng mình một cái.

Không phải vì Sở Hưu nói giết cả nhà mà vì giọng điệu của y khi nói những lời này.

Đám giặc cướp Kỳ Liên Trại cũng chẳng phải hạng lương thiện gì, đặc biệt là khi là Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, bọn họ cũng giết không ít người.

Nhưng bọn họ giết người chỉ vì tranh đoạt cướp bóc chứ không như Sở Hưu hiện tại, dùng giọng điệu bình thản tới dị thường nói ra những chuyện này. Cứ như với y chuyện giết cả nhà người ta chẳng khác gì ăn cơm uống nước. Dáng vẻ y khiến mọi người không khỏi phát lạnh trong lòng, thầm nghĩ chẳng trách Lâm Diệp này là tuấn kiệt xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của nhánh Ẩn Ma, tâm địa này đúng là ngoan độc.

Lúc này coi như họ đã hiểu vì sao những tông môn Chính đạo suốt ngày kêu gào phải trừ ma vệ đạo. Không phải ăn no rỗi việc sinh sự mà là đám người Ma đạo này thật con mẹ nó kinh khủng!

Có điều lúc này Lâm Mộc Thông lại chần chừ rồi nói: “Lâm công tử, vạn nhất tên Miêu Xuân Mậu kia không để ý tới người nhà mình đi mật báo thì sao?

Chúng ta làm vậy có phải vi phạm quy củ giang hồ không? Dù sao họa không lan tới người nhà.”

Sở Hưu kinh nghiệm nhìn Lâm Mộc Thông một chút, đám người xuất thân Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu này còn cổ hủ vậy à, kiêng kỵ cả quy củ giang hồ?

Sở Hưu thản nhiên nói: “Họa không lan tới người nhà, bản thân câu nói này đã là một trò cười rồi.

Ngươi tới đoạt lợi ích, người nhà của ngươi hưởng thụ. Kết quả khi bị người ta trả thù lại nói họa không lan tới người nhà, chẳng phải trò cười thì là gì?

Ta là người trong Ma đạo, tiếng tăm nhánh Ẩn Ma ra sao chắc các ngươi cũng biết. Cho nên ta không cố kỵ quy củ gì. Nếu các ngươi lo thanh danh thì chuyện này coi như thôi vậy.”

Lâm Mộc Thông nghe vậy vội vàng nói: “Không vấn đề, cứ làm theo lời Lâm công tử là được.”

Giờ đại đương gia đang nói tất cả đều làm theo lời vị Lâm công tử này. Nếu vì dị nghị của mình mà khiến cho bên nảy xảy ra vấn đề gì, hắn cũng chẳng gánh nổi.

Sở Hưu híp mắt nói: “Nếu đã vậy, trước hết chư vị đến Yến Đông với ta đã.”

Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, lao nhao gật đầu. Có điều lúc này ánh mắt đám người nhìn về phía Sở Hưu đã bất đồng.

Đám thổ phỉ bọn họ bản thân đã chẳng phải hạng lương thiện gì, đều là kẻ cùng hung cực ác. Cho nên ban đầu đều chẳng coi Sở Hưu ra sao. Cho dù Hà Triển bị Sở Hưu xuất một chiêu đánh bại, đáy lòng thực chất vẫn không phục.

Có điều tới khi Sở Hưu nói ra kế hoạch của mình, mọi người mới biết. Đám thổ phỉ bọn họ có hung ác cũng chẳng sánh được với tên Lâm Diệp này.

Lâm Nghi Miêu gia ở Yến Đông, mười năm trước vẫn là một gia tộc nhỏ thực lực yếu ớt. Tuy không đến mức suốt ngày bị kẻ khác ức hiếp nhưng cũng chẳng danh tiếng gì trên đất Yến Đông.

Chỉ có mấy năm gần đây, Miêu Xuân Mậu tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Miêu gia mới xem như thở phào một hơi.

Mặc dù trong mắt giới cao tầng như tông sư, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chỉ có thể coi là không tệ mà thôi, nhưng trên đất Yến Đông, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã có thể xưng là cao thủ, cho nên Miêu gia coi như thật sự quật khởi.

Ban đêm, trong đại trạch Miêu gia đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ Miêu gia mấy ngày nay đều tổ chức tiệc tùng, chúc mừng Miêu gia sắp chuẩn bị chân chính quật khởi.

Miêu Xuân Mậu đã truyền tin cho họ, bảo họ chuẩn bị một chút, di chuyển Miêu gia tới Liêu Đông Quận.

Thế lực võ lâm Yến Đông đều không yếu, mọi người phân chia thế lực đã rất hoàn thiện, cho nên nếu Miêu gia muốn quật khởi trên đất Yến Đông, vậy chắc chắn phải tranh đoạt với người ta. Một thế lực suy yếu mới có thế lực khác quật khởi.

Nhưng Miêu gia ngoại trừ Miêu Xuân Mậu ra những người khác thực lực đều quá yếu, căn bản không tranh đoạt nổi. Cho nên Miêu Xuân Mậu chỉ có thể nghĩ cách khác, chủ động gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang, xây dựng căn cơ trên đất Liêu Đông, sau đó di chuyển toàn bộ gia tộc tới đó. Có vậy mới khiến

Miêu gia bọn họ thật sự phát triển.

Lúc này Sở Hưu mang theo đám người Hà Triển tới cửa chính Miêu gia, lại kinh ngạc phát hiện toàn bộ Miêu gia thậm chí không có ai giữ cửa.

Đám người Sở Hưu liếc mắt nhìn nhau, Miêu gia này có phải vui vẻ quá mức hay tự tin thái quá, không ngờ lại phòng ngự lỏng lẻo như vậy?

Đương nhiên cho dù có phòng ngự cũng chẳng sao. Dù sao trong mắt những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này, tất cả đều là hư ảo.

Mở cửa lớn ra, một số hạ nhân dọc đường thấy Sở Hưu xong đang định quát lớn. Nhưng y chỉ đưa mắt nhìn sang, tinh thần lực cường đại tỏa ra, trực tiếp khiến đối phương đờ ra tại đó, không nói thêm được lời nào.

Đến lúc Sở Hưu đẩy cánh cửa nội môn đại đường ra, đám người Miêu gia mới phát hiện ra Sở Hưu. Bọn họ sửng sốt một hồi lâu. Trong đó một người trung niên vừa uống tới mức mặt mũi đỏ bừng đi tới, vừa đi vừa phẫn nộ quát lên với y: “Các ngươi là ai? Tự tiện xông vào Miêu gia, chán sống rồi hay sao?”

Có điều hắn còn chưa tới trước người Sở Hưu, ánh mắt Sở Hưu lóe lên luồng sáng âm u, chỉ trong chốc lát tinh thần lực cường đại đã tràn vào đầu người trung niên kia. Một tiếng ‘bốp’ nhỏ vang lên, cái đầu nổ tung như quả dưa hấu, chất lỏng đỏ trắng văng khắp nơi.

Mọi người xung quanh đang định hét lên, có điều quanh người Sở Hưu lại toát ra một luồng ma khí cực kỳ kinh khủng. Luồng hàn khí lạnh lẽo âm u đó lập tức đè tiếng hét kinh hãi của đám người xuống.

Sở Hưu giơ một ngón tay ra trước mặt, ra dấu im lặng nói: “Xuỵt, đừng nói. Còn ồn ào, đều phải chết.”

Những võ giả Miêu gia lập tức câm như hến, che miệng không dám hô một lời.

Lúc này Sở Hưu đeo mặt nạ sắt đen không chút biểu cảm, quanh người ma khí bùng lên ngập trời, lại thêm thi thể kinh khủng dưới đất, quả thật không khác gì những ma đầu ăn thịt người uống máu trong truyền thuyết.

“Ai là con trai của Miêu Xuân Mậu?” Sở Hưu hỏi một câu.

Xung quanh không ai nói gì.

“Không nói, ta sẽ tiếp tục giết.”
Chương 603 Uy hiếp

Sở Hưu nhẹ nhàng thốt lên câu này, lập tức khiến đám người run rẩy, chỉ thẳng vào một người trẻ tuổi.

Nhìn người trẻ tuổi đang run rẩy kia, Sở Hưu thản nhiên nói: “Yên tâm đi, ta không giết ngươi. Sinh tử của ngươi do cha ngươi quyết định. Giờ ngươi viết thứ cho lão cha nhà ngươi đi, bảo cha ngươi về Yến Đông một chuyến. Chỉ cần cha ngươi lựa chọn chính xác, ngươi có thể không chết.”

Nhìn người trẻ tuổi không ngừng run rẩy viết thư kia, Hà Triển cùng Lâm Mộc Thông liếc mắt nhìn nhau, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi ư? Có vẻ như thật sự chỉ đơn giản như vậy.

Miêu Xuân Mậu lúc này còn đang ở Liêu Đông Quận, có điều hắn muốn về Yến Đông cũng rất đơn giản.

Bành Hổ dẫn theo người Kỳ Liên Trại chia nhỏ ra, mặc dù liên minh Tụ Nghĩa Trang vẫn đang truy lùng bọn họ, có điều đám người Bành Hổ cố gắng ẩn giấu hành tung, Tụ Nghĩa Trang cũng khó lòng tìm được.

So với những thế gia khác mang đại lượng nhân thủ gia nhập liên minh, thực lực Miêu gia quá yếu cho nên chỉ mình Miêu Xuân Mậu tới gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang. Tiến hành truy bắt như vậy, hắn chỉ có một mình, hiệu quả rất có hạn, cho nên lúc này Miêu Xuân Mậu rất thoải mái.

Sau khi nhận được tin của người nhà, Miêu Xuân Mậu cũng không cảm thấy có gì khác thường. Hắn còn tưởng là người Miêu gia đã chuẩn bị di chuyển tới Liêu Đông Quận xong.

Cho nên Miêu Xuân Mậu trực tiếp trở lại Miêu gia. Tới lúc hắn trước cửa Miêu gia mới cảm thấy không đúng.

Miêu Xuân Mậu giờ là trụ cột của toàn bộ Miêu gia. Hắn trở về dẫu sao cũng phải có người Miêu gia ra nghênh đón chứ, sao lại không thấy một bóng người như vậy?

Có điều Miêu Xuân Mậu vẫn vô thức đẩy cửa Miêu gia bước vào. Đập vào mắt hắn là một đám người Miêu gia tuy không bị trói như sắc mặt trắng bệch cùng với Sở Hưu đã chuyển một ghế ra ngồi giữa đám người!

Phản ứng đầu tiên của Miêu Xuân Mậu là định bỏ chạy.

Có điều không đợi hắn kịp hành động, Sở Hưu đã thản nhiên nói: “Ngươi chạy, ta sẽ giết cả nhà nhà ngươi. Ngươi lưu lại còn chút hy vọng sống.”

Động tác của Miêu Xuân Mậu cứng đờ. Hắn quay người đóng cửa lại, hạ giọng phẫn nộ quát lên với Sở Hưu: “Các ngươi là người Kỳ Liên Trại? Họa không lan tới người nhà, Kỳ Liên Trại các ngươi không để ý tới quy củ giang hồ, thật sự không quan tâm tới điều gì nữa sao?”

Miêu gia trước kia làm việc khá kín tiếng ẩn nhãn, ngoại trừ Kỳ Liên Trại, Miêu Xuân Mậu thật sự không nghĩ ra ai làm chuyện như vậy. Hơn nữa Miêu Xuân Mậu cũng không ngờ Kỳ Liên Trại lại làm ra chuyện như vậy.

Không phải Miêu Xuân Mậu đơn thuần mà do Kỳ Liên Trại khi còn trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, đối tượng cướp bóc của bọn họ cũng là đội buôn của đại phái và triều đình. Chuyện bỉ ổi như dùng người nhà uy hiếp thế này, Kỳ Liên Trại quả thật chưa từng làm.

Hơn nữa Miêu gia vô thức cho rằng Kỳ Liên Trại cho dù có muốn trả thù cũng phải trả thù Tụ Nghĩa Trang. Một Miêu gia nho nhỏ của mình sao lại bị đối phương để ý tới được?

Sở Hưu thản nhiên nói: “Quy củ giang hồ? Kỳ Liên Trại đã sắp bị liên minh Tụ Nghĩa Trang ép chết rồi, sao phải đếm xỉa tới quy củ giang hồ gì gì chứ?

Trên giang hồ trước nay đâu có đạo lý gì ngươi có thể diệt cả nhà nhà ta mầt lại không thể giết cả nhà nhà ngươi?”

Gương mặt Miêu Xuân Mậu lộ vẻ khổ sở, chán nản nói: “Chư vị, Miêu Xuân Mậu ta nhận thua. Muốn đánh muốn giết tùy ngươi. Có điều xin lưu lại cho Miêu gia ta chút huyết mạch.

Hơn nữa cho dù các ngươi trảm thảo trừ căn diệt bỏ Miêu gia ta, ngoại trừ trút giận ra cũng không có ý nghĩa gì lớn. Là Tụ Nghĩa Trang muốn diệt các ngươi chứ không phải là Miêu gia ta. Cho dù ta có chết kết quả cũng chẳng khác gì.”

Nếu Miêu Xuân Mậu là kẻ nhẫn tâm, hắn có thể trốn thẳng một mạch, sau đó tới nói chuyện này cho Nhiếp Nhân Long, đồng thời khóc lóc kể lể mình vì liên minh đã cống hiến lớn như vậy thế nhưng lại bị liên lụy tới mức cả nhà bị giết, vân vân.

Bất kể Nhiếp Nhân Long có phải ngụy quân tử hay không, cho dù chỉ vì thanh danh của mình, hắn cũng phải cẩn thận đối đãi với vị Miêu Xuân Mậu hy sinh quá nhiều vì liên minh này.

Chỉ tiếc Miêu Xuân Mậu không phải kẻ nhẫn tâm, hắn không bỏ được gia tộc của mình, không bỏ được già trẻ lớn bé trong nhà mình.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đương nhiên ta biết giết mình ngươi hay giết cả nhà nhà ngươi đều không giải quyết được vấn đề gì. Nếu không ngươi tưởng mình còn sống đứng đó được chắc?

Giờ ta cho ngươi một cơ hội, một cơ hội có thể không chết.”

“Cơ hội gì?” Miêu Xuân Mậu hỏi.

Sở Hưu híp mắt nói: “Đơn giản thôi, đứng về phía ta, mai phục Tụ Nghĩa Trang, . Ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm theo là được.”

Miêu Xuân Mậu sắc mặt biến đổi, vội vàng nói: “Ngươi làm vậy là để ta chịu chết. Huống hồ nếu ta thật sự làm nội ứng, vậy tương đương với đắc bộ với toàn bộ liên minh Tụ Nghĩa Trang. Khắp đất Bắc Yên không còn chỗ dung thân cho ta!”

Miêu Xuân Mậu cũng coi như kẻ lão luyện trong võ lâm Yến Đông. Hắn cũng tận mắt chứng kiến Tụ Nghĩa Trang quật khởi ra sao, cho nên Nhiếp Nhân Long là người ra sao, thật ra Miêu Xuân Mậu hiểu rất rõ.

Nếu mình phản bội hắn, vậy kết cục của mình chắc chắn sẽ hết sức thê thảm.

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Bắc Yên không còn đất dung thân, vậy tới Đông Tề, tới Tây Sở. Sao nào, thiên hạ rộng lớn như vậy chẳng lẽ còn không chứa nổi ngươi hay sao?

Đây là câu hỏi chỉ có một lựa chọn. Ngươi không có cơ hội lựa chọn. Đi làm nội ứng ngươi có thể sẽ chết, người nhà của ngươi có thể sống.

Không làm, ta tiễn cả ngươi cùng người nhà lên đường. Rốt cuộc chọn bên nào, chắc ngươi cũng tự hiểu?”

Mồ hôi lạnh úa ra trên trán Miêu Xuân Mậu, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Đáp ứng, sau này sẽ chết. Không đáp ứng, chết ngay bây giờ. Cho nên lựa chọn ra sao, rất đơn giản.

Sở Hưu đứng dậy nói: “Đừng vọng tưởng nói chuyện này cho Nhiếp Nhân Long để hắn tới cứu viện người nhà của ngươi. Ta sẽ sắp xếp để người ở lại tại đây. Một khi mọi chuyện có biến, chí ít họ cũng có thể đồng quy vu tận với Miêu gia các ngươi. Giết người dẫu sao cũng nhanh hơn cứu người, cho dù đối phương là tông sư võ đạo cũng vậy.

Huống hồ tiếp đó nhiệm vụ ta giao cho ngươi cũng không khó. Ngươi chỉ cần âm thầm dùng ngôn ngữ lơ đãng xúi giục đám người võ lâm Yến Đông tới vùng Cực Bắc là được. Tốt nhất là xung đột với thế lực võ lâm Cực Bắc vào. Nhớ kỹ, xung đột càng lớn càng tốt!”

Miêu Xuân Mậu không phải kẻ ngốc, hắn lập tức nhận ra rốt cuộc Sở Hưu đang có ý đồ gì. Ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo vẻ kinh ngạc. Sở Hưu này rõ ràng đang định làm lớn mọi chuyện lên.

Sở Hưu quay đầu lại nhìn về phía đám người Lâm Mộc Thông nói: “Bước chia rẽ đã thành công. Vậy tiếp theo tới bước cuối cùng. Thời gian tiến hành bước này sẽ khá dài. Lâm Mộc Thông, ngươi dẫn người ở lại chỗ này trông coi, một khi mọi chuyện không đúng lập tức diệt sạch toàn bộ Miêu gia! Hà Triển, Hàn Báo, cùng ta về Liêu Đông Quận.”

Trong số thủ hạ của Bành Hổ, Lâm Mộc Thông làm người tương đối lý trí, giao nơi này cho hắn Sở Hưu cũng có thể yên tâm một chút.

Về phần Hà Triển, kẻ này tính cách lỗ mãng nóng nảy. Mặc dù rất trung thành với Bành Hổ nhưng lại dễ làm hỏng chuyện. Tốt nhất là mang hắn theo bên cạnh, chỉ phụ trách động thủ thôi là được.
Chương 604 Lợi ích làm đầu 1

Bắc Địa Yến Quốc, đây là nơi hoang vu nhất Bắc Yên, thậm chí còn hoang vắng hơn Liêu Đông Quận. Mặc dù diện tích nơi này lớn gấp mấy lần Liêu Đông Quận, có điều lại gọi chung là Bắc Địa, không phân chia quận huyện.

Đi thêm một chút về phía bắc của Bắc Địa chính là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Toàn bộ Bắc Địa đều coi như phạm vi thế lực của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Còn tiếp tục đi tiếp về phía bắc của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại là một nơi hoang tàn vắng vẻ, chỉ có những thế lực như Đại Quang Minh Tự mới có thể thành lập tông môn ở nơi này, đồng thời còn lấy mỹ danh là tôi luyện tâm chí.

Lúc này trong một quán rượu ở tòa thành nhỏ nơi Bắc Địa Yến Quốc, Bành Hổ cải trang thay đổi cách ăn mặc đang cùng Sở Hưu ngồi uống rượu.

Bành Hổ nhíu mày nói: “Lâm công tử, ngươi bảo Kỳ Liên Trại ta thối lui. Kỳ Liên Trại ta đã lui. Ngươi nói muốn chia rẽ liên minh Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng lại chỉ xúi giục một tên tiểu tốt. Giờ tới bước cuối cùng, ngươi nói muốn mượn thế, rốt cuộc là mượn thế lực của ai?”

Thời gian vừa qua Kỳ Liên Trại ta chia thành từng tốp nhỏ nhưng vẫn bị Tụ Nghĩa Trang truy bắt được một số huynh đệ, tử thương chừng hơn trăm người. Kỳ Liên Trại ta không có nhiều thời gian để chờ đợi đâu.

Sở Hưu rót một chén rượu cho Bành Hổ, thản nhiên đáp: “Bàng trại chủ đừng nóng ruột, dục tốc bất đạt, lần này ta không chỉ định cứu Kỳ Liên Trại của ngươi mà còn muốn đánh trọng thương Tụ Nghĩa Trang. Đương nhiên phải bố trí cẩn thận một chút.

Về phần ngươi hỏi ta muốn mượn thế ai. Rất đơn giản, ta đã dẫn Tụ Nghĩa Trang về phía bắt đầu, đương nhiên là muốn mượn thế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành rồi.”

Bành Hổ không phải kẻ ngốc, hắn lập tức hiểu ý Sở Hưu. Có điều Bành Hổ lại nhướn mày hỏi: “Ngươi muốn khích bác chia rẽ Tụ Nghĩa Trang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành à?

Có điều Nhiếp Nhân Long không phải kẻ ngu, thằng oắt con Nhiếp Đông Lưu cũng cực kỳ khôn khéo. Bọn chúng sẽ không trúng kế đâu.

Tụ Nghĩa Trang hẳn phải biết, giờ mục tiêu chủ yếu của bọn họ là chiếm cứ Liêu Đông Quận, tiêu diệt Kỳ Liên Trại chúng ta. Lúc này trêu chọc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là rất thiếu khôn ngoan.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Nhiếp Đông Lưu cùng Nhiếp Nhân Long quả thật không phải kẻ ngốc, nhưng lại chẳng tránh được có kẻ thấy lợi tối mắt.

Đứng càng cao ngã càng thảm, liên minh Tụ Nghĩa Trang bao gồm mười mấy thế lực. Bọn họ không đánh mà thắng đã chiếm được Liêu Đông Quận, chẳng lẽ không muốn tiến thêm một bước ư?

Xưa nay liên minh luôn sụp đổ từ nội bộ, không thì ta bảo Miêu Xuân Mậu thành nội ứng làm gì?

Đến lúc đó, một thế lực chiếm lợi, những thế lực khác ngồi yên được chắc? Tụ Nghĩa Trang ngăn cản được sao?

Ta hiểu rất rõ đám người này. Khi ngươi khiến bọn họ được lợi, bọn họ sẽ hết lòng ủng hộ ngươi. Nhưng khi ngươi ngăn cản bọn họ thu lợi, đám người này sẽ chẳng dễ nghe lời nữa đâu.”

Bành Hổ nhìn Sở Hưu một hồi, đám người Ma đạo này đều âm hiểm như vậy sao?

Có điều theo Bành Hổ, những kẻ Chính đạo cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu, nếu không sao lúc trước Côn Luân Ma Giáo lại thất bại thảm tới như vậy?

Uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, Bành Hổ trầm giọng nói: “Vậy ta đợi thêm một thời gian, hy vọng đến lúc đó ngươi không khiến ta thất vọng. Ta tin tưởng muốn, nàng cử ngươi qua chắc hẳn không sai.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Bành trại chủ không cần gấp, vừa vặn thời gian này tu dưỡng cho thương thế khỏi hẳn đi. Đến cuối cùng vẫn phải qua một trận ác chiến đấy.”

Bành Hổ hừ lạnh nói: “Lần trước là ta không ngờ kẻ xuất thủ không phải tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long mà là Hàn Bá Tiên, không kịp đề phòng mới trọng thương thôi. Sai lầm như vậy mỗ sẽ không phạm phải lần hai đâu!”

Sau khi nói xong, Bành Hổ trực tiếp quay người rời khỏi, để lại mình Sở Hưu tự rót tự uống tại đây. Nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, ánh mắt Sở Hưu còn lạnh lẽo hơn gió tuyết Bắc Yên.

Địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, lần này chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ, Nhiếp Đông Lưu tuyệt đối không thể trốn thoát!

Lúc này Nhiếp Đông Lưu ở Liêu Đông Quận xa xôi lại bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh, như bị thứ gì rất kinh khủng để mắt tới.

Nhiếp Đông Lưu lắc đầu, loại bỏ cảm xúc này ra khỏi đầu. Lúc này lại có người của Tụ Nghĩa Trang đưa một số tình báo tới. Vốn Nhiếp Đông Lưu còn tưởng thế lực nào tìm được bao nhiêu võ giả Kỳ Liên Trại, định nộp kết quả chém giết này lên tránh công, thế nhưng khi đọc xong thứ viết trên đó, Nhiếp Đông Lưu lại tức tới mức xé tan tờ giấy.

“Đám ngu ngốc này!”

Trên tình báo viết rất rõ ràng là các thế lực trong liên minh tự tiện xuất thủ, lấy việc điều tra giặc cướp Kỳ Liên Trại làm cớ, tấn công một số thế lực Bắc Địa.

“Địa bàn Liêu Đông Quận lớn như vậy còn chưa đủ cho chúng nó nuốt hay sao, đám ngu ngốc này lại còn tới Bắc Yên gây chuyện! Rốt cuộc bọn chúng định làm gì!”

Nhiếp Đông Lưu trực tiếp vung tay lên nói: “Đi đi, gọi mấy tên cầm quyền của đám gia tộc không tuân thủ quy củ đến đây cho ta!”

Mấy ngày sau, sáu gia chủ chưởng môn của các thế lực đã tới chỗ Nhiếp Đông Lưu, trong đó còn có cả Miêu Xuân Mậu.

Thực tế chuyện này từ đầu chính là Miêu Xuân Mậu xúi giục.

Sở Hưu chỉ giao cho Miêu Xuân Mậu một nhiệm vụ, đó là để Miêu Xuân Mậu đi xúi giục các thế lực võ lâm trong liên minh ra tay ra tay với bên Bắc Địa.

Thật ra không cần Miêu Xuân Mậu xúi giục, một số kẻ cầm quyền của các thế lực đã có phần động tâm.

Bắc Địa không phải địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bọn họ chiếm một chút thì đã sao?

Giờ bọn họ đâu phải thân đơn thế cô mà là đi cùng Tụ Nghĩa Trang, chẳng lẽ còn phải sợ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành à?

Ôm tâm lý này, đám người bị Miêu Xuân Mậu xúi giục trực tiếp tiền trảm hậu tấu động thủ. Thậm chí chính bọn họ còn không ý thức được đây là Miêu Xuân Mậu đang khích bác bọn họ.

Nhiếp Đông Lưu nhìn sáu người trước mắt, thần sắc âm trầm nói: “Ai cho các ngươi tự tiện xâm lấn Bắc Địa? Các ngươi có biết hành động này sẽ chọc giận Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không?”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong đó có người chần chừ nói: “Thiếu trang chủ, không đến mức thế chứ. Bắc Địa lớn như vậy chẳng lẽ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quản hết được sao?”

Nhiếp Đông Lưu hừ lạnh một tiếng nói: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu chuyện này bị Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành biết chắc chắn sẽ tạo thành hiểu lầm. Giờ mục tiêu của chúng ta không phải Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tội gì phải gây chuyện với bọn họ?

Chuyện này tạm thời bỏ qua. Có điều từ nay về sau chư vị không thể tiền trảm hậu tấu, động tới Bắc Địa nữa.”

Mặc dù xét theo thân phận, Nhiếp Đông Lưu cao hơn đám gia chủ chưởng môn ở đây rất nhiều. Nhưng bối phận của hắn dù sao cũng là tiểu bối giang hồ. Nhiếp Đông Lưu cũng phải bảo hộ thanh danh bản thân, cho nên lúc này hắn cũng không tiện răn dạy những gia chủ chưởng môn này, chỉ có thể nhắc nhở.

Những người ở đây mặc dù ngoài miệng đáp ứng tốt tốt, có điều trong lòng lại chẳng hề để tâm.

Lúc trước bọn họ chịu gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang vốn là để kiếm một chỗ dựa, sau này không cần phải lo bị cướp đoạt nữa.
Chương 605 Lợi ích làm đầu 2

Giờ dẫu sao họ cũng là người bên phía Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng Nhiếp Đông Lưu lại bảo bọn họ chớ có trêu chọc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Hành động này nghĩ thế nào cũng có vẻ yếu kém, đương nhiên khiến đám người khó chịu.

Sau khi ra ngoài, đám người liếc mắt nhìn nhau, có người hỏi: “Thiếu trang chủ đã nói vậy rồi, chúng ta phải dừng tay à?”

Miêu Xuân Mậu cười hắc hắc nói: “Chư vị, các ngươi muốn ngừng tay ta sẽ không xen vào, có điều ta sẽ không ngừng tay.

Miêu gia căn cơ yếu kém. Khác với các ngươi, lần này ta mạo hiểm gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang chỉ là để cược một tiền đồ tươi sáng cho Miêu gia ta. Bằng không sao ta phải đi liều mạng với Kỳ Liên Trại kia?

Giờ lợi ích đang ngay trước mắt, làm sao ta lại buông tay được?

Thiếu trang chủ cẩn thận quá đáng rồi. Bắc Địa lớn như vậy, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành làm sao quản hết được?

Huống hồ chúng ta gia nhập liên minh Tụ Nghĩa Trang là vì sao? Nói khó nghe một chút thì một là vì lợi ích, hai là để tìm một chỗ dựa.

Nếu Tụ Nghĩa Trang không giải quyết được cả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, vậy liên minh của chúng ta tồn tại còn nghĩa lý gì nữa? Chẳng bằng trực tiếp giải tán đi!”

Sau khi nói xong, Miêu Xuân Mậu trực tiếp quay người bỏ đi, có điều lúc này trên trán hắn đã đổ mồ hôi lạnh.

Những lời này đều là Sở Hưu bảo hắn nói. Có điều nếu Nhiếp Đông Lưu nghe được hắn nói vậy, chắc hẳn tính mạng hắn cũng lành ít dữ nhiều.

Giờ Miêu Xuân Mậu chỉ có thể đặt cược, cược trong số những người này không có ai trung thành với Tụ Nghĩa Trang đến vậy.

Nhưng thực tế Miêu Xuân Mậu lại thành công, năm người còn lại sắc mặt âm trầm bất định, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nếu như sáu người bọn họ đều thu tay lại, vậy chuyện này sẽ kết thúc ở đây.

Thế nhưng Miêu Xuân Mậu lại vẫn định động thủ. Nếu bọn họ không ra tay, vậy khác gì trơ mắt ra nhìn người khác kiếm lợi?

Cho nên đám người cắn răng, chuẩn bị động thủ tiếp. Có điều lần này bọn họ phải cẩn thận một chút, không thể để đám người Tụ Nghĩa Trang phát hiện ra được.

Dù sao cũng không thể trách tập thể được. Hơn nữa bọn họ không phải thuộc hạ của Tụ Nghĩa Trang mà là liên minh. Cho dù có bị phát hiện có lẽ cũng chẳng bị trừng phạt gì.

Cuối cùng dưới sự khích bác xúi giục của Miêu Xuân Mậu, trong liên minh Tụ Nghĩa Trang đã gần nửa thế lực âm thầm xâm chiếm địa bàn bên Bắc Địa,

đồng thời còn có không ít xung đột với thế lực võ lâm bản xứ. Chỉ có điều tất cả đều bị bọn họ liên thủ đè ép, không có tin đưa tới bên Nhiếp Đông Lưu.

Dù sao người của Tụ Nghĩa Trang chỉ coi họ là minh hữu, không tiện tra xét. Cho nên chỉ cần đám người này làm việc kín tiếng, giấu diếm trong thời gian ngắn vẫn không thành vấn đề.

Có điều bên bọn họ không thành vấn đề nhưng tin tức lại sớm được truyền tới bên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sừng sững trung ương Bắc Địa, là một tòa thành khổng lồ cao tới ngàn trượng hoàn toàn dùng băng tuyết đúc thành. Toàn thân tòa thành có màu trắng toát trong suốt, chỉ có cửa thành viết ba chữ đỏ máu cứng cáp: Phiêu Tuyết Thành.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là thành riêng của Bạch gia, không cởi mở với người ngoài. Trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có người của họ Bạch thị và tôi tớ lệ thuộc vào Bạch thị

Có lẽ do khí hậu cùng địa hình xung quanh, bất luận người trong Bạch thị hay các tôi tớ khác đều cực kỳ thượng võ. Một số võ giả tiểu bối thậm chí không cần trưởng bối thúc ép tu luyện, chính bọn họ đã lấy chuyện vật lộn chém giết làm vui. Thậm chí khi tuổi tác lớn một chút còn chủ động tới cánh đồng hoang nơi Cực Bắc săn giết các loại dã thú.

Lúc này trong phủ thành chủ ở chính giữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, một người trung niên thân hình hùng tráng khôi ngô đang ngồi trên ghế chủ. Phía dưới hắn là vài võ giả đang khóc lóc kể lể, càng nói sắc mặt người trung niên kia càng khó nhìn.

Cuối cùng người trung niên kia trực tiếp vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát lớn: “Tụ Nghĩa Trang! Các ngươi khinh người quá đáng!”

Người trung niên vừa vỗ bàn hai mắt xanh thẳm, vừa mỹ lệ vừa kỳ dị.

Đây là biểu hiện khi tu luyện Băng Phách Thần Mục của Bạch gia tới đại thành. Trong toàn bộ Bạch thị của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không mấy ai có tu vi này. Người này chính là thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cũng là gia chủ Bạch gia, Viêm Nhật Phi Sương - Bạch Hàn Thiên.

Võ giả đang khóc lóc kể lể với hắn là người của những thế lực võ lâm ở Bắc Địa. Dưới sự khích bác xúi giục của Miêu Xuân Mậu, liên minh Tụ Nghĩa Trang đã xâm chiếm không ít tài nguyên trong địa bàn của họ.

Thế lực võ lâm Bắc Địa thật ra không quá yếu, chỉ có điều tại khu vực Bắc Địa này con người quá mức thưa thớt, khiến cho nhân số các thế lực võ lâm bản xứ cũng thưa thớt, đồng thời khoảng cách quá lớn cho nên càng ở ngoài rìa thực lực càng yếu.

Quan hệ giữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và các thế lực tông môn này không phải là phụ thuộc. Nhưng toàn bộ Bắc Địa đều là địa bàn của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Nếu các thế lực nhỏ bên dưới tranh chấp thì cũng thôi, nhưng đám người này còn mượn danh Tụ Nghĩa Trang như vậy, chẳng phải đang gây hấn với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn?

Có điều Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang là hai thế lực lớn ở Bắc Yên, một khi khai chiến hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi. Cho nên bht vẫn phải chuẩn bị cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Hắn hạ giọng an ủi đám người của thế lực nhỏ kia: “Chư vị không cần lo lắng, Bắc Địa là phạm vi thế lực của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta, Tụ Nghĩa Trang phá hoại quy củ như vậy đương nhiên ta sẽ tới đòi bọn họ trả lời, trả lại công bằng cho chư vị.”

Nghe Hàn Bá Tiên nói vậy, đám người đành gật đầu thối lui.

Lúc này cánh cửa nội đường bị đẩy ra, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Bạch gia Bạch Cầm Hổ cùng Bạch Vô Kỵ đồng loạt đi tới.

Bạch Vô Kỵ đã lâu rồi không bước chân vào giang hồ, có điều lúc này tu vi của hắn đã bước lên Ngũ Khí Triều Nguyên, đồng thời vẻ cuồng ngạo trước kia đã không còn thấy đâu, thần sắc trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Ngày trước trên Thần Binh Đại Hội, Bạch Vô Kỵ bị Thẩm Bạch của Thương Lan Kiếm Tông xuất một kiếm đánh trọng thương. Một kiếm đó không chỉ đánh trọng thương thân thể Bạch Vô Kỵ mà còn đả thương nặng nề tâm cảnh của Bạch Vô Kỵ.

Có điều Tái Ông mất ngựa sao biết không phải là phúc. Nếu không có một kiếm đó, Bạch Vô Kỵ vẫn còn coi thường tuấn kiệt trong thiên hạ.

Từ đó về sau, Bạch Vô Kỵ bắt đầu quyết chí tự cường bế quan tu luyện, không qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu nữa. Thời gian qua ngoại trừ bế quan tu luyện hắn cũng chỉ tới Cực Bắc Hoang Nguyên tu luyện, mài giũa lại ý chí cơ thể, cho nên giờ tu vi mới đột nhiên tăng cường, liên tục vượt qua Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên.

“Phụ thân, người của những thế lực kia tới đây để làm gì vậy? Lại tới tống tiền hay sao?”

Bạch Vô Kỵ không ưa gì những thế lực võ lâm ở Bắc Địa. Trước kia những thế lực này thường xuyên lấy cớ tiến cống một số thứ kỳ quái lên, nhưng thực tế lại chẳng có giá trị gì.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thân là đại phái Bắc Địa, đương nhiên không thể chỉ nhận đồ mà không đáp lễ. Cho nên mỗi lần đều là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chịu thiệt.

Đối với chuyện này, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không có biểu thị gì, dù sao sản nghiệp họ lớn, không quan tâm tới chút đồ đó. Bọn họ chỉ cần đám tông môn thế lực này cung kính là được.

Có điều tính cách Bạch Vô Kỵ có phần bá đạo, theo hắn thấy dù sao Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có thực lực, sao phải nể mặt đám thế lực này làm gì? Không phục thì đánh tới khi bọn chúng chịu phục thì thôi.

Bạch Hàn Thiên mặt âm trầm lắc đầu nói: “Không quan hệ với bọn họ, là bên Tụ Nghĩa Trang.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom