Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111-115
Thấy hai tay cô vòng qua sau lưng có chút khó khăn, Lục Niên xung phong đi vào bếp, bước ngắn tới sau lưng cô, đón lấy sợi dây buộc trong tay cô.
Kha Nguyệt rút tay về, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào hiện lên trên gương mặt, không hề rãnh rỗi đem gạo đổ vào nồi, them nươc rôi đập năp lại, bắt đầu nấu cơm.
Cơ thể nhỏ nhẵn mềm mại cảm nhận được luồng ấm áp gần sát sau lưng mang theo hơi thở nam tính đặc trưng, Kha Nguyệt cũng chỉ hơi run lên, ngay sau đó thả lỏng cơ thể mặc cho Lục Niên ôm cô vào lòng.
“Tính làm cái gì cho anh ăn vậy.”
Gương mặt có vẻ gây gò của Lục Niên chạm vào gò má cô, cánh tay dài mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của cô, hơi thở âm ấm phả vào môi cô.Trong mắt cô như có ngọn lửa thiên bùng cháy, cô có thể cảm thấy trái tim anh, tiếng tim đập nhẹ nhàng.
Bên trong căn phòng bếp ấm áo, cô như con mèo lười tựa vào ngực anh, tùy ý đáp:
“Tính nấu cháo trứng muối thịt, nhưng hôm trước quên mua thịt chỉ mua trứng, cho nên đành phải để Lục đại thiếu gia ủy khuất ăn một bữa.”
Cánh tay Lục Niên đột nhiên siết chặt,
Kha Nguyệt có thể cảm tháy áo sơ mi của anh, nhiệt độ ấm áp, chợt nhớ tới gì
đó Kha Nguyệt vui mừng vỗ tay:
“Em đi lấy trứng làm cháo!”
Muốn xoay người đi đến tủ lạnh cầm trứng gà, đôi môi mềm mại lại chạm vào cánh môi lành lạnh, kinh ngạc vừa xấu hổ, không đẩy anh ra cũng không ôm lại, cơ thể mảnh khảnh ngã ra sau, hai cánh tay vội vàng giữ lấy thành tủ bếp .
Hai cánh tay Lục Niên chẳng biết từ khi nào đã buông ra, chống lên trên tủ, đem cô vây giữa anh và chiếc tủ.Trong lúc cô kinh hoàng nghiêng người ra sau thì anh đã đuổi theo môi cô, dịu dàng liếm lấy nó, yêu thương triền miên.
“Ưm..”
Trái tim Kha Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lông ngực, từng cơn sóng chồm dậy đập vào mặt, cô vươn tay muốn đẩy Lục Niên, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở chỉ
Cô giống như bị mê hoặc, không làm chủ nối chính mình dùng tay vòng lấy lưng áo, môi cũng không bị động, tư tư vươn đầu lưỡi thơm tho thử dò xét đôi môi nóng như lửa đốt’của anh, tựa như xác nhận gì đó.
Trong đáy mắt Lục Niên hiện lên niêm vui sướng, đầu khẽ nghiêng, năng nề áp chặt môi cô, tay rời khỏi tủ bếp, đỡ lấy sau ót cô, cuốn hút hôn cô.
Tiếng chuông di động ôn ào vang lên: không đúng lúc, khiển cho Kha Nguyệt đang chìm đắm trong nụ hôn sâu của Lục Niên phải giật mình, cơ thể mềm mại không xương đột nhiên cứng ngắc.
Hai tay khẽ dùng sức, đầu khó khăn ngửa ra sau rời khỏi môi Lục Niên, miệng vừa thở vừa nói:“Điện… điện thoại!”
“Đừng để ý tới nó.”
Kha Nguyệt còn tưởng bản thân nghe lầm, lời nói này không giống tính cách nho nha trâm ôn của Lục Niên. Kha Nguyệt đỏ măt nhìn đây vẻ bất mãn do bị cắt ngang, đôi măt đen vẫn chưa hạ nhiệt khiến cho trái tim cô đập nhanh.
Thấy anh tính cúi người áp sát môi, Kha Nguyệt cái khó ló cái khôn, bàn tay nhỏ bé hướng lên trên tủ bếp lấy một cái thìa, lúc Lục Niên tính chạm vào đôi môi sưng đỏ của cô, thì một vật liên chắn giữa hai người.
Hai mắt Lục Niên nhìn môi mình dán vào thìa, lông mi xuất hiện nếp uốn, nhìn Kha Nguyệt chạy ra khỏi bếp bắt điện thoại, vẻ mặt không vui rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng.
Kha Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, lôi chiếc điện thoại đang kêu lên từ trong túi xách ra, màn hình chớp sáng một dãy số lại.
Cô tò mò ấn nút trả lời, lễ phép hỏi. “Cho hỏi ai vậy?”
Đâu dây kia hơi im lặng, Kha Nguyệt khó hiểu chau mày, đang tính cúp điện
Sáng sớm bên trong phòng bếp của căn hộ, Kha Nguyệt đang bận rộn vội vàng bưng bữa sáng ra, Lục Niên cũng từ phòng ngủ đi ra, tay cầm caravat và áo khoác.
Để bữa sáng lên bàn, nhìn Lục Niên vắt chiếc áo khoác lên ghế salon. Đâu tiên Kha Nguyệt bước tới, cầm lấy cà vạt trong tay, Lục Niên nhướng đâu lông mày, gương mặt nở nụ cười thản nhiên.
Nắng sớm chiếu vào phòng tạo nên một cảm giác bình an ấm áp, Kha Nguyệt chăm chú giúp Lục Niên lật cổ áo lên, hơi nhón chân, đem caravat vòng qua cổ anh, sau đó đan vào nhau thắt lại, động tác tuy không lưu loát nhưng quả thật rất thuần thục.
Tại đây có hình ảnh
“Được.rồi!”
Kha Nguyệt vỗ tay, đại công cáo thành thở phào một tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sững sờ của Lục Niên đang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy tựa như viên ngọc đen đầy ấm áp lướt qua lại, nhất thời gương mặt cô trở nên bối rối, mỉm cười nhẹ dời mắt đi.
“ăn sáng thôi”
Trên bàn ăn, một đôi nam nữ ngồi đối diện, Kha Nguyệt chớp mắt dáng vẻ tha thiết nhìn Lục Niên, nhìn anh ăn món đầu tiên mà hai hàng lông mày vẫn bình thản, cô mới cảm thấy yên long.
“Không ngờ tài nấu nướng của em lại ngon như vậy.”
Trước sự tán thưởng của Lục Niên, trái tim Kha Nguyệt cảm thấy ngọt ngào, thuận miệng đáp;“Nếu anh thích, mỗi ngày em đều làm cho anh ăn.”
Đợi tới lúc nhận thấy câu nói của mình có chút mập mờ khiển Kha Nguyệt khấn trương nhìn Lục Niên, chỉ thấy anh mỉm cười, đôi mắt đen khóa chặt trên người cô, đôi môi hoàn mỹ mở ra, anh khẽ đồng ý:
“Được.”
Tiễn Lục Niên ra tới cửa, Kha Nguyệt đang tính quay về bếp dọn dẹp thì đột nhiên Lục Niên xoay người nhìn cô nói: “Hôm nay sau khi đến khách sạn, lúc về phớ gọị cho anh, anh đjj
Ai nói hạnh phúc nhát định phải lớn lao sự quan tâm chăm sóc của Lục Niên là điều tốt nhất trong cuộc sống của cô. Kha Nguyệt hé môi, không kịp suy nghĩ đồng ý ngay.
“Lát chiều em sẽ đi, cầm được hộ khẩu rồi thì em sẽ gọi anh.”
Lục Niên không nói gì cả, anh chỉ dùng hành động chính minh cho thành ý của mình, tay cầm chiếc cặp choàng qua vai cô.Trong lúc cô còn kinh ngạc, anh đã hồn nhẹ lên trán.
“Anh đi làm đây!”
Anh vẫn giữ nụ cười thản nhiên như lúc đâu, không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng cô, mang giày xong liên đóng cửa lại.
Kha Nguyệt bất động đứng trước cửa, lúc nghe tiếng đóng lại mới sực tỉnh, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vị trí còn lưu lại nụ hôn của anh, quay đâu, nhìn căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ
căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ trắng trong thuần khiết nở nụ cười hạnh phúc.
Tại khách sạn Lôi Địch, Kha Nguyệt đi trực tiếp lên phòng chủ tịch, Kha Tùng đang đợi cô. Có lẽ là do cuộc cải vả tối qua, nên sắc mặt ông không tốt, vẻ mặt tuấn lãng nhưng không dấu đi được vẻ mệt mỏi.
“Con tính cùng sống với cậu ta thật sao?”
Kha Nguyệt ngồi trên ghế, nghe cầu hỏi với ý xác nhận của Kha Tùng, cô cười một tiếng chợt nhớ tới câu hỏi của Đan Đan và Kha Tùng giống nhau như đúc.
Câu trả lời lúc ấy của cô là gì thì hôm nay cũng không đổi, nếu có thì càng tin tưởng hơn càng quyết tâm hơn mà thôi.
“Dạ, chúng con đã đăng ký rồi, mọi thủ tục cũng đã làm gần xong, chỉ còn cân hộ khẩu thì mọi việc sẽ được giải quyết xong trong hai ngày.”
Kha Tùng thở dài tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kha Nguyệt ông hiền từ cười một tiếng, đem hộ khẩu đưa cho Kha Nguyệt.
“Nếu như tới một lúc nào đó con cảm thấy không vui thì cứ quay về, những thứ khác cha không có nhưng tiên nuôi con thì vẫn có.”
Kha Nguyệt đưa tay đặt lên mu bàn tay Kha Tùng.Thời gian hai mươi năm cũng đã để lại trên người ông những vết tích của năm tháng qua đi, nhìn thấy sự bất an trong mắt ông cô an ủi:“Cha, con nhất định sẽ hạnh phúc!”
Kha Nguyệt bước từ phòng làm việc ra nhìn đông hô đeo tay, xem ra cũng đã bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa Lục Niên mới tan sở.
Nhớ thức ăn trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, Kha Nguyệt tính đi sang bên kia đường, đối diện khách sạn có một siêu thi. Người xuất hiện trước mắt, có vui nhưng cũng có gượng gạo.
Đối phương thong thả đi tới bên Kha Nguyệt, mái tóc màu nâu suôn thăng, mat kính râm cởi xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có vẻ hơi lạnh lùng đập vào mắt Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt cười ,to:“Tử Hi, hoan nghênh cậu vè nước.”
CỐ Tử’Hi là bạn học đại học cũng là người bạn tốt của, hai người đáng lẽ rẩ nên vui mừng thì lại có chút khách sáo, chẳng qua vì cố Tử Hi còn có thân phận khác khiến cả hai đều khó xử – Là em gái họ của Cố Minh Trệt.
Bên trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện, Kha Nguyệt gọi một ly capuchino, cố Tử Hi không uống gì cả, hai người cứ như vậy ngồi yên, đôi mắt nâu cứ nhìn chằm chằm Kha Nguyệt.
Hai người khi ở đại học là mạnh bát ly tiêu, tiêu bất ly mạnh. Sau khi xong ba ly tiêu tiêu bất ly mạnh. Sau khi xong ba năm đại học, Cố Tử Hi cũng được gia đình đu a ra nước ngoài, hai người cũng ít liên lạc đi.
Khi Kha Nguyệt và cố Minh Trệt chia tay, hai người cũng cắt đứt liên lạc, nhưng không ngờ cố Tử Hi sẽ vê nước lại còn chủ động tìm cô,
“Tiểu Nguyệt, cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra.”
CỐ Tử Hi không thấy được bất cứ: biểu hiện gì khác thường Kha Nguyệt, không nhịn được tò mò hỏi thăm, gương mặt có vẻ lạnh lùng lại có chút tức giận không hiểu lý do.
“Anh mình và cậu không phải đang yêu nhau sao? Tại sao tối hôm qua khi xuống máy bay về nhà thì mình lại nhìn thấy người phụ nữ kia!”
. Người phụ nữa kia? cố Tử Hi đã gặp Tử Nhiễm sao?
Hăn là vậy, Cố Minh Trệt yêu Tử
Hẳn là vậy, cố Minh Trệt yêu Tử Nhiễm, sao có thể lchô.ng giới thiệu cô ta
với gia đình mình? Chỉ là,Tử Hi không biết cái danh nghĩa yêu nhau là cô bất
đắc dĩ có được.
Kha Nguyệt cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, gương mặt đang cúi thấp khẽ ngẩng lên, nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của CỐ Tử Hi cười nhạt: :
“Bọn mình chia tay rồi!”
Kha Nguyệt tột như thế, vì anh họ cô mà bất chấp tất cả, từ một học sinh tàị chính hạng ưu lại thành siêu sao đứng nhất nhì trong giới giải trí, những khó khăn trong đó ai mà…
“Tử Hi, đừng nhìn mình như thế, bây giờ mình sống quả thật rất tốt.”
Lời Kha Nguyệt an ủi cố Tử Hi lại biến thành câu che dấu tâm trạng đau khổ, bàn tay đang nắm chặt Kha Nguyệt siết chặt, lo lắng nói:“Nguyệt Nguyệt, .. anh trai mình đã bị làm cho mê mẩn thân trí, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ nhận ra cậu là người tốt.”
Sớm hay muộn cũng có một ngày… Kha Nguyệt cười khổ kéo khóe môi, cho dù có ngày như thế cô cũng không đợi được, huống có ngày đó hay không đối với cô không còn quan trọng nữa. “Tử Hi, mình hiện giờ sống rất vui.” Cố Tử Hi chau mày, vẻ mặt nghi ngờ không tin nhìn Kha Nguyệt:“Nguyệt
“Tử Hi, mình hiện giờ sống rất vui.”
CỐ Tử Hi chau mày, vẻ mặt nghi ngờ không tin nhìn Kha Nguyệt:“Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ cậu không yêu anh mình?”
Tay Kha Nguyệt nắm lấy tách cà phê, nụ cười có chút lắng đọng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô lại cười rất thoải mái, bình thản nhìn cố Tử Hi:
“Không yêu nữa!”
Không yêu nữa, chỉ ba từ đã phủi đi những tính cảm sâu nặng giữa cô và cố Minh Triệt, còn nữa, những gì cò làm cho Cố thị, dù CỐ Minh Triệt không biết thì Cố Tử Hi cũng là người rõ nhất.
Là đau đớn đến mức nào mới khiến cho tình yêu say đắm bao năm biến mất hoàn toàn, thậm chí trong lòng cũng không còn lưu lại chút vết tích nhỏ?
Kha Nguyệt vang lên.
“Em đang ở quán cà phê trong khách sạn của cha, ừ, được, em chờ anh!”
CỐ Tử Hi cẩn thận quan sát Kha Nguyệt, khi Kha Nguyểt nhận điện đến khi tắt máy, mỗi hành vi cử chỉ đều lộ rõ vẻ thẹn thùng căng thẳng của một người con gái, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, lúc trước cô chưa từng thấy Kha Nguyệt như thể.
Cho dù yêu anh họ cô, biểu hiện củạ. Kha Nguyệt cũng rát cẩn thận, coi cố Minh Triệt như sinh mạng, chăm sóc chiếu cố anh, đến nỗi quên cả bản thân. Lúc này trước mặt cô, Kha Nguyệt vì một cú điện thoại mà liền vui vẻ hạnh phúc. Điều đó khiến cô ngẩn người, là người đàn ông thế nào có thể làm cho tình yêu của Kha Nguyệt và anh trai cô đổi thay?
Kha Nguyệt bỏ điện thoại vào túi, thấy CỐ Tử Hi nhìn cô chằm chằm, dáng
vẻ thân thờ như suy nghĩ gì đó, lông mày
“A?”
CỐ Tử Hi bị Kha Nguyệt làm cho giật mình, có chút bối rối ho nhẹ, thấy niêm hạnh phúc vẫn còn lưu lại trên mặt Kha Nguyệt, thất vọng thở dài:
“Không ngờ kết quả lại thế này, chúng ta không thể thành người nhà, mình còn mơ mộng sau này sẽ cùng chị dâu sống một cuộc sống hạnh phúc!”
Lời nói tựa vui đùa nhưng Kha Nguyệt có thể thấy ám hiệu của cố Tử Hi, Kha Nguyệt lại tỏ ra không đôi môi đỏ mọng nhướn lên, đùa giỡn đáp:
“Đâu cần phải mơ, nhà cậu sắp cho một chị dâu rồi, đến lúc đó chỉ sợ quên người bạn này thôi.”
Co Tử Hi sau khi nghe Kha Nguyệt
“Đâu cần phải mơ, nhà cậu sắp cho một chị dâu rồi, đến lúc đó chỉ sợ quên người bạn này thôi.”
CỐ Tử Hi sau khi nghe Kha Nguyệt đáp, nụ cười tắt ngắm, dáng vẻ nóng nảy nhìn Kha Nguyệt nghiêm túc nói:“Chị dâu gì chứ, chỉ cần mình còn là con gái cố gia, thì sẽ không cho Tử Nhiễm bước vào cửa Cố gia.”
Lời tuyên bố đầy quyết tâm cố Tử Hi thoáng ngẩn người, miệng lẩn nhẩm, ‘ sững sờ nhìn Kha Nguyệt, không thể tin cô vừa mới phát hiện ra sự thật. Kha Nguyệt khồng hề chuyển đề tài chỉ tình nguyện gật đâu.
Kha Nguyệt cười xòa một tiếng, uống một chút cappuchino vào khí quản, khiến cô ho nhẹ, đỏ mặt nói:“Tử Hi, được ròi, đừng nói đến họ nữa, phải rồi lân này về cậu tính làm gì?”
Cố Tử Hi vẫn chưa hết phẫn uất, lắc đầu: “Tính quay lại Anh học tiếp nhưng bây giờ không đi nữa, mình sẽ về cố thị mỗi ngày canh anh họ, không để con hô ly đó quậy phá.”
Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của CỐ Tử Hi, Kha Nguyệt trước đây rất thích.Trước đó, cô cũng hoạt bát, nhưng trải qua rát nhiều chuyện, tính cách đã sớm trở nên trầm lại, cuộc sống lại như thủy triều trôi xuống.
Không hiểu saoi ánh mắt Kha Nguyệt như được một luông ánh mắt ấm áp dẫn dắt, lúc quay đâu lại, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt cô nhìn thấy chiếc xe thể thao Lamgirghini dừng đối diện.
Lục Niên mặc bộ đồ tây màu đen, ngũ quan trắng trẻo tuấn tú bao phủ một nụ cười tự nhiên, dáng người cao ráo lịch sự tựa vào cửa xe, một tay đút trong túi quần, tay đặt nhẹ trên xe cứ như vậy từ xa nhìn cô.
Cô đột nhiên nhớ tới đoạn văn trong sách Trương Ái Linh: trọng ngàn vạn người chỉ gặp người mình muốn, trong ngàn vạn năm, hai bờ hoang vắng, không bước sớm một bước, cũng không không chậm một bước cũng chỉ có thế gặp được. Nhẹ nhàng nói một câu:“Anh cũng ở đây sao?”
Cô từng cho rằng cố Minh Triệt là chân mệnh thiên tử của cô. Mãi đến khi anh ta bỏ đi, tình cờ gặp Lục Niên, cô . mới hiểu thì Lục Niên mới là một người cô gặp được trong ngàn vạn người.
Cố Tử Hi nhìn theo mắt Kha Nguyệt, tự nhiên cũng tháy Lục Niên đứng đợi Kha Nguyệt, hai mắt lóe sáng nhìn về phía Kha Nguyệt, chỉ thấy gò má cô tràn đầy hạnh phúc.
Kha Nguyệt, đây chính là hạnh phúc hiện tại của cậu sao?
Kha Nguyệt, đây chính là hạnh phúc hiện tại của cậu sao?
Người đàn ông kia tuyệt đối không kém anh trai cô, thậm chí còn xuất sắc hơn, Kỷ CỐ Tử Hi thật lòng thấy vui vì Kha Nguyệt, nếu như Kha Nguyệt hạnh phúc thì cảm giác áy náy trong cô cũng giảm bớt.
“Đi đi, anh ấy đang chờ cậu đó!”
Kha Nguyệt thấy cố Tử Hi thúc giục, trên mặt hơi lúng túng nhưng lập tức bị cảm giác ngọt ngào ba phủ. Xách túi, vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa làm đô ly nước.Trước ánh mắt mập mờ của cố Tử Hi, Kha Nguyệt đỏ mặt, vội vàng tạm biệt chạy ra ngoài.
“Em gặp bạn sao?”
Đi ra cửa quán cà phê, Kha Nguyệt liền đi tới bên cạnh Lục Niên, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, giúp cô chải nhẹ những sựi tóc rối, dịu dàng hỏi.
Kha Nguyệt nghĩ đến mối quan hệ
nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tự nhiên của anh thì quyết định thẳng thắn.
“Cô ấy là bạn đại học của em, cố Tử Hi, tối qua vừa về nước.”
Lông mày đen của Lục Niên hất lên, nhìn lướt qua Kha Nguyệt rồi nhìn về phía chỗ Kha Nguyệt vừa ngồi, chỉ thấy một cô gái ăn mặc hiện đại nhìn vê phía họ.
Lục Niên lịch sự gật đầu chào, cố Tử Hi hơi khựng người sau đó liền cười lấy lệ.
Kha Nguyệt nắm tay Lục Niên, cười tươi vẫy tay với cố Tử Hi, rồi kéo Lục Niên đi vê phía xe thể thao.
“Anh tan sở thật đúng giờ!”
Từ tòa thị chính đến khách sạn La Tư lái xe cũng mất 15, mới năm giờ hai mươi Lục Niên đã ở trước mặt cô, tối độ quả thật nên khen một câu, nhưng
Lục Niên thong độ mở cửa xe giúp cô, đợi Kha Nguyệt thẹn thùng ngồi xuống mới đáp:“Làm tài xế chuyên dụng cho
phu nhân, sao có thể không chuyên nghiệp.”
Lục Niên cười đùa nhưng khiến Kha Nguyệt ngại ngùng, trừng mắt liếc xéo anh, tự tay đóng cửa lại, lúc anh xoay người đi qua bên kia, đôi môi không tự chủ được, lại cong lên.
Kha Nguyệt lật hộ khẩu xem, trong đó ngoại trừ cô còn có tên ba người khác. Theo cách Tử Nhiễm nói, vì sự xuất hiện của cô mà hạnh phúc gia đình của ba người họ bị rạn nứt, cô là kẻ mang tội phá hạnh phúc người khác.
Bàn tay cầm hộ khẩu bị bàn tay ấm áp Lục Niên bao phủ, nỗi mất mát trong lòng chợt lắng xuống.
“Từ ngày mai, tên Kha Nguyệt sẽ không phải xuất hiện trong cuốn hộ khẩu này, tên của cô ấy sẽ xuất hiện trên hộ
khẩu Lục Niên.”
Hai mắt Kha Nguyệt đỏ hoe, xoay mặt, chỉ thấy nụ cười tươi của anh mang theo chút yêu thương chiu chuộng dành cho cô, đôi mắt thâm thúy đen như mực có thể đầu độc tâm trí cô.
“Nếu người của Lục gia không đông ý thì làm sao?”
Càng quan tâm Lục Niên, cô lại càng để ý cái nhìn của người Lục gia dành cho mình, cô không muốn vì cô Lục Niên rợ.i vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Bàn tay to của Lục Niên rời khỏi tay cô đặt lên đỉnh đâu, trìu mến vuốt nhẹ, nhìn vẻ mặt đượm vẻ u sâu của cô khẽ nói:“Người muốn lấy em là Lục Niên, không phải Lục gia, vì vậy em không cân quan tâm lục gia nghĩ gì, chỉ cần Lục Niên thế nào là được.”
Khóe môi Kha Nguyệt giãn ra, đôi mắt ngập đầy vẻ cảm động kéo bàn tay anh đang để trên đầu cô siết chặt trong lòng bàn tay.
“Sau này, Lục Niên như thế nào, Kha Nguyệt sẽ như th6 đó!’
Có đôi khi thần may mắn sẽ bất ngờ ờ bên cạnh chúng ta, ở những thời điểm chúng ta không biết.
Khi Kha Nguyệt đang quét dọn phòng thì nhận được điện thoải củaTô Đan Đan, nghe nói có ái đó đã giúp cô bôi thường ba trăm ngàn tệ, mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại.
Cô chưa bao giờ tin lại có chuyện tốt như thế xảy ra, khi cô vội vàng chạy tới công ty thì ở trên bàn của phòng họp đã có đầy đủ văn kiện làm bằng chứng sát đáng.
“Thánh sống a, ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng nào, ngay cả gọi điện thoại cũng không, nếu không phải hai ngày nữa mình chuẩn bị sang đó xử lý hợp đồng, phải đến Kỷ Thị một chuyến chăc hơn một tháng sau chúng ta mới biết chuyện này!”
Tô Đan Đan gồi trên ghế xoay, ngón giữa không ngừng xoay cây bút bi, vẻ mặt vui mừng đã chứng minh số tiền đền bù đã được trả, mặt mày hớn hở.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (I) , loại sự việc này không biết nên nói là tốt hay xáu, Kha Nguyệt gân đây cô nên cẩn thận ứng xử một chút.”- Ông chủ Triệu vẫn thấy lo lắng, nhắc khéo Kha Nguyệt nãy giờ vẫn im lặng.
(I) Khi không mà tỏ ra ân cân, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
“Ông chủ Triệu xem ông ngạc nhiên chưa kìa? Nói không chừng là người hâm mộ Kha Nguyệt, không thích cách làm của Kỷ thị thì liền ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Tô Đan Đan hai chân bắt chéo lắc qua lại, dương dương đắc ý nói, nói xong không quên mờ ám nháy mắt với Kha Nguyệt vài cái:“Một người đàn ông có thể im lặng bỏ ra ba trăm ngàn, Nguyệt
Nguyệt, cũng rất đáng để suy nghĩ đó nghen.”
Kha Nguyệt không quan tâm tới lời trêu ghẹo của Tô Đan Đan, lông mày đen
nhăn lại, cầm văn kiện lên xem lướt qua
một lần cũng không phát hiện manh mối
Kha Tùng thì không thể, nếu là ông trả thì chiều hôm quà ở quán rượu sẽ báo với cô. Nhưng Kha Tùng không nhắc tới một chữ, những phỏng đoán vê việc bắt cô bôi thường cũng là thật, ông nghĩ cố Minh Triệt làm thế sẽ khiến cô rút khỏi làng giải trí.
Hơn nữa, ngày ghi trên văn kiện cũng rất bất thường, là nửa tháng trước. Lúc đó cô còn ở LA tham gia lễ trao giải, những người biết chuyện bôi thường cũng rát ít, cô thật sự không nghĩ ra ai lại có lòng tốt giúp cô như thế.
“Ký lai chi, tắc an chi (2), nếu có mưu đô khác thì sớm hay muộn cũng sẽ chủ động tìm tới cửa thôi.”
(2) Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó
Kha Nguyệt để văn, kiện xuống bàn, cười nhẹ một tiếng, thuyền đến đầu câu tự nhiên sẽ thẳng thôi,
“Nếu như vậy hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước.”- Ông chủ Triệu thấy sự tình vẫn chưa rõ ràng nhưng cũng đành câm văn kiện đi ra ngoài.
Kha Nguyệt rút tay về, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào hiện lên trên gương mặt, không hề rãnh rỗi đem gạo đổ vào nồi, them nươc rôi đập năp lại, bắt đầu nấu cơm.
Cơ thể nhỏ nhẵn mềm mại cảm nhận được luồng ấm áp gần sát sau lưng mang theo hơi thở nam tính đặc trưng, Kha Nguyệt cũng chỉ hơi run lên, ngay sau đó thả lỏng cơ thể mặc cho Lục Niên ôm cô vào lòng.
“Tính làm cái gì cho anh ăn vậy.”
Gương mặt có vẻ gây gò của Lục Niên chạm vào gò má cô, cánh tay dài mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của cô, hơi thở âm ấm phả vào môi cô.Trong mắt cô như có ngọn lửa thiên bùng cháy, cô có thể cảm thấy trái tim anh, tiếng tim đập nhẹ nhàng.
Bên trong căn phòng bếp ấm áo, cô như con mèo lười tựa vào ngực anh, tùy ý đáp:
“Tính nấu cháo trứng muối thịt, nhưng hôm trước quên mua thịt chỉ mua trứng, cho nên đành phải để Lục đại thiếu gia ủy khuất ăn một bữa.”
Cánh tay Lục Niên đột nhiên siết chặt,
Kha Nguyệt có thể cảm tháy áo sơ mi của anh, nhiệt độ ấm áp, chợt nhớ tới gì
đó Kha Nguyệt vui mừng vỗ tay:
“Em đi lấy trứng làm cháo!”
Muốn xoay người đi đến tủ lạnh cầm trứng gà, đôi môi mềm mại lại chạm vào cánh môi lành lạnh, kinh ngạc vừa xấu hổ, không đẩy anh ra cũng không ôm lại, cơ thể mảnh khảnh ngã ra sau, hai cánh tay vội vàng giữ lấy thành tủ bếp .
Hai cánh tay Lục Niên chẳng biết từ khi nào đã buông ra, chống lên trên tủ, đem cô vây giữa anh và chiếc tủ.Trong lúc cô kinh hoàng nghiêng người ra sau thì anh đã đuổi theo môi cô, dịu dàng liếm lấy nó, yêu thương triền miên.
“Ưm..”
Trái tim Kha Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lông ngực, từng cơn sóng chồm dậy đập vào mặt, cô vươn tay muốn đẩy Lục Niên, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở chỉ
Cô giống như bị mê hoặc, không làm chủ nối chính mình dùng tay vòng lấy lưng áo, môi cũng không bị động, tư tư vươn đầu lưỡi thơm tho thử dò xét đôi môi nóng như lửa đốt’của anh, tựa như xác nhận gì đó.
Trong đáy mắt Lục Niên hiện lên niêm vui sướng, đầu khẽ nghiêng, năng nề áp chặt môi cô, tay rời khỏi tủ bếp, đỡ lấy sau ót cô, cuốn hút hôn cô.
Tiếng chuông di động ôn ào vang lên: không đúng lúc, khiển cho Kha Nguyệt đang chìm đắm trong nụ hôn sâu của Lục Niên phải giật mình, cơ thể mềm mại không xương đột nhiên cứng ngắc.
Hai tay khẽ dùng sức, đầu khó khăn ngửa ra sau rời khỏi môi Lục Niên, miệng vừa thở vừa nói:“Điện… điện thoại!”
“Đừng để ý tới nó.”
Kha Nguyệt còn tưởng bản thân nghe lầm, lời nói này không giống tính cách nho nha trâm ôn của Lục Niên. Kha Nguyệt đỏ măt nhìn đây vẻ bất mãn do bị cắt ngang, đôi măt đen vẫn chưa hạ nhiệt khiến cho trái tim cô đập nhanh.
Thấy anh tính cúi người áp sát môi, Kha Nguyệt cái khó ló cái khôn, bàn tay nhỏ bé hướng lên trên tủ bếp lấy một cái thìa, lúc Lục Niên tính chạm vào đôi môi sưng đỏ của cô, thì một vật liên chắn giữa hai người.
Hai mắt Lục Niên nhìn môi mình dán vào thìa, lông mi xuất hiện nếp uốn, nhìn Kha Nguyệt chạy ra khỏi bếp bắt điện thoại, vẻ mặt không vui rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng.
Kha Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, lôi chiếc điện thoại đang kêu lên từ trong túi xách ra, màn hình chớp sáng một dãy số lại.
Cô tò mò ấn nút trả lời, lễ phép hỏi. “Cho hỏi ai vậy?”
Đâu dây kia hơi im lặng, Kha Nguyệt khó hiểu chau mày, đang tính cúp điện
Sáng sớm bên trong phòng bếp của căn hộ, Kha Nguyệt đang bận rộn vội vàng bưng bữa sáng ra, Lục Niên cũng từ phòng ngủ đi ra, tay cầm caravat và áo khoác.
Để bữa sáng lên bàn, nhìn Lục Niên vắt chiếc áo khoác lên ghế salon. Đâu tiên Kha Nguyệt bước tới, cầm lấy cà vạt trong tay, Lục Niên nhướng đâu lông mày, gương mặt nở nụ cười thản nhiên.
Nắng sớm chiếu vào phòng tạo nên một cảm giác bình an ấm áp, Kha Nguyệt chăm chú giúp Lục Niên lật cổ áo lên, hơi nhón chân, đem caravat vòng qua cổ anh, sau đó đan vào nhau thắt lại, động tác tuy không lưu loát nhưng quả thật rất thuần thục.
Tại đây có hình ảnh
“Được.rồi!”
Kha Nguyệt vỗ tay, đại công cáo thành thở phào một tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sững sờ của Lục Niên đang nhìn cô, đôi mắt thâm thúy tựa như viên ngọc đen đầy ấm áp lướt qua lại, nhất thời gương mặt cô trở nên bối rối, mỉm cười nhẹ dời mắt đi.
“ăn sáng thôi”
Trên bàn ăn, một đôi nam nữ ngồi đối diện, Kha Nguyệt chớp mắt dáng vẻ tha thiết nhìn Lục Niên, nhìn anh ăn món đầu tiên mà hai hàng lông mày vẫn bình thản, cô mới cảm thấy yên long.
“Không ngờ tài nấu nướng của em lại ngon như vậy.”
Trước sự tán thưởng của Lục Niên, trái tim Kha Nguyệt cảm thấy ngọt ngào, thuận miệng đáp;“Nếu anh thích, mỗi ngày em đều làm cho anh ăn.”
Đợi tới lúc nhận thấy câu nói của mình có chút mập mờ khiển Kha Nguyệt khấn trương nhìn Lục Niên, chỉ thấy anh mỉm cười, đôi mắt đen khóa chặt trên người cô, đôi môi hoàn mỹ mở ra, anh khẽ đồng ý:
“Được.”
Tiễn Lục Niên ra tới cửa, Kha Nguyệt đang tính quay về bếp dọn dẹp thì đột nhiên Lục Niên xoay người nhìn cô nói: “Hôm nay sau khi đến khách sạn, lúc về phớ gọị cho anh, anh đjj
Ai nói hạnh phúc nhát định phải lớn lao sự quan tâm chăm sóc của Lục Niên là điều tốt nhất trong cuộc sống của cô. Kha Nguyệt hé môi, không kịp suy nghĩ đồng ý ngay.
“Lát chiều em sẽ đi, cầm được hộ khẩu rồi thì em sẽ gọi anh.”
Lục Niên không nói gì cả, anh chỉ dùng hành động chính minh cho thành ý của mình, tay cầm chiếc cặp choàng qua vai cô.Trong lúc cô còn kinh ngạc, anh đã hồn nhẹ lên trán.
“Anh đi làm đây!”
Anh vẫn giữ nụ cười thản nhiên như lúc đâu, không để ý đến vẻ mặt ngượng ngùng cô, mang giày xong liên đóng cửa lại.
Kha Nguyệt bất động đứng trước cửa, lúc nghe tiếng đóng lại mới sực tỉnh, hai bàn tay trắng nõn đặt lên vị trí còn lưu lại nụ hôn của anh, quay đâu, nhìn căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ
căn hộ rộng rãi, trên gương mặt sáng rỡ trắng trong thuần khiết nở nụ cười hạnh phúc.
Tại khách sạn Lôi Địch, Kha Nguyệt đi trực tiếp lên phòng chủ tịch, Kha Tùng đang đợi cô. Có lẽ là do cuộc cải vả tối qua, nên sắc mặt ông không tốt, vẻ mặt tuấn lãng nhưng không dấu đi được vẻ mệt mỏi.
“Con tính cùng sống với cậu ta thật sao?”
Kha Nguyệt ngồi trên ghế, nghe cầu hỏi với ý xác nhận của Kha Tùng, cô cười một tiếng chợt nhớ tới câu hỏi của Đan Đan và Kha Tùng giống nhau như đúc.
Câu trả lời lúc ấy của cô là gì thì hôm nay cũng không đổi, nếu có thì càng tin tưởng hơn càng quyết tâm hơn mà thôi.
“Dạ, chúng con đã đăng ký rồi, mọi thủ tục cũng đã làm gần xong, chỉ còn cân hộ khẩu thì mọi việc sẽ được giải quyết xong trong hai ngày.”
Kha Tùng thở dài tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kha Nguyệt ông hiền từ cười một tiếng, đem hộ khẩu đưa cho Kha Nguyệt.
“Nếu như tới một lúc nào đó con cảm thấy không vui thì cứ quay về, những thứ khác cha không có nhưng tiên nuôi con thì vẫn có.”
Kha Nguyệt đưa tay đặt lên mu bàn tay Kha Tùng.Thời gian hai mươi năm cũng đã để lại trên người ông những vết tích của năm tháng qua đi, nhìn thấy sự bất an trong mắt ông cô an ủi:“Cha, con nhất định sẽ hạnh phúc!”
Kha Nguyệt bước từ phòng làm việc ra nhìn đông hô đeo tay, xem ra cũng đã bốn giờ chiều, còn một tiếng nữa Lục Niên mới tan sở.
Nhớ thức ăn trong tủ lạnh cũng không còn nhiều, Kha Nguyệt tính đi sang bên kia đường, đối diện khách sạn có một siêu thi. Người xuất hiện trước mắt, có vui nhưng cũng có gượng gạo.
Đối phương thong thả đi tới bên Kha Nguyệt, mái tóc màu nâu suôn thăng, mat kính râm cởi xuống, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có vẻ hơi lạnh lùng đập vào mắt Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt cười ,to:“Tử Hi, hoan nghênh cậu vè nước.”
CỐ Tử’Hi là bạn học đại học cũng là người bạn tốt của, hai người đáng lẽ rẩ nên vui mừng thì lại có chút khách sáo, chẳng qua vì cố Tử Hi còn có thân phận khác khiến cả hai đều khó xử – Là em gái họ của Cố Minh Trệt.
Bên trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện, Kha Nguyệt gọi một ly capuchino, cố Tử Hi không uống gì cả, hai người cứ như vậy ngồi yên, đôi mắt nâu cứ nhìn chằm chằm Kha Nguyệt.
Hai người khi ở đại học là mạnh bát ly tiêu, tiêu bất ly mạnh. Sau khi xong ba ly tiêu tiêu bất ly mạnh. Sau khi xong ba năm đại học, Cố Tử Hi cũng được gia đình đu a ra nước ngoài, hai người cũng ít liên lạc đi.
Khi Kha Nguyệt và cố Minh Trệt chia tay, hai người cũng cắt đứt liên lạc, nhưng không ngờ cố Tử Hi sẽ vê nước lại còn chủ động tìm cô,
“Tiểu Nguyệt, cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra.”
CỐ Tử Hi không thấy được bất cứ: biểu hiện gì khác thường Kha Nguyệt, không nhịn được tò mò hỏi thăm, gương mặt có vẻ lạnh lùng lại có chút tức giận không hiểu lý do.
“Anh mình và cậu không phải đang yêu nhau sao? Tại sao tối hôm qua khi xuống máy bay về nhà thì mình lại nhìn thấy người phụ nữ kia!”
. Người phụ nữa kia? cố Tử Hi đã gặp Tử Nhiễm sao?
Hăn là vậy, Cố Minh Trệt yêu Tử
Hẳn là vậy, cố Minh Trệt yêu Tử Nhiễm, sao có thể lchô.ng giới thiệu cô ta
với gia đình mình? Chỉ là,Tử Hi không biết cái danh nghĩa yêu nhau là cô bất
đắc dĩ có được.
Kha Nguyệt cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, gương mặt đang cúi thấp khẽ ngẩng lên, nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của CỐ Tử Hi cười nhạt: :
“Bọn mình chia tay rồi!”
Kha Nguyệt tột như thế, vì anh họ cô mà bất chấp tất cả, từ một học sinh tàị chính hạng ưu lại thành siêu sao đứng nhất nhì trong giới giải trí, những khó khăn trong đó ai mà…
“Tử Hi, đừng nhìn mình như thế, bây giờ mình sống quả thật rất tốt.”
Lời Kha Nguyệt an ủi cố Tử Hi lại biến thành câu che dấu tâm trạng đau khổ, bàn tay đang nắm chặt Kha Nguyệt siết chặt, lo lắng nói:“Nguyệt Nguyệt, .. anh trai mình đã bị làm cho mê mẩn thân trí, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ nhận ra cậu là người tốt.”
Sớm hay muộn cũng có một ngày… Kha Nguyệt cười khổ kéo khóe môi, cho dù có ngày như thế cô cũng không đợi được, huống có ngày đó hay không đối với cô không còn quan trọng nữa. “Tử Hi, mình hiện giờ sống rất vui.” Cố Tử Hi chau mày, vẻ mặt nghi ngờ không tin nhìn Kha Nguyệt:“Nguyệt
“Tử Hi, mình hiện giờ sống rất vui.”
CỐ Tử Hi chau mày, vẻ mặt nghi ngờ không tin nhìn Kha Nguyệt:“Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ cậu không yêu anh mình?”
Tay Kha Nguyệt nắm lấy tách cà phê, nụ cười có chút lắng đọng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc cô lại cười rất thoải mái, bình thản nhìn cố Tử Hi:
“Không yêu nữa!”
Không yêu nữa, chỉ ba từ đã phủi đi những tính cảm sâu nặng giữa cô và cố Minh Triệt, còn nữa, những gì cò làm cho Cố thị, dù CỐ Minh Triệt không biết thì Cố Tử Hi cũng là người rõ nhất.
Là đau đớn đến mức nào mới khiến cho tình yêu say đắm bao năm biến mất hoàn toàn, thậm chí trong lòng cũng không còn lưu lại chút vết tích nhỏ?
Kha Nguyệt vang lên.
“Em đang ở quán cà phê trong khách sạn của cha, ừ, được, em chờ anh!”
CỐ Tử Hi cẩn thận quan sát Kha Nguyệt, khi Kha Nguyểt nhận điện đến khi tắt máy, mỗi hành vi cử chỉ đều lộ rõ vẻ thẹn thùng căng thẳng của một người con gái, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, lúc trước cô chưa từng thấy Kha Nguyệt như thể.
Cho dù yêu anh họ cô, biểu hiện củạ. Kha Nguyệt cũng rát cẩn thận, coi cố Minh Triệt như sinh mạng, chăm sóc chiếu cố anh, đến nỗi quên cả bản thân. Lúc này trước mặt cô, Kha Nguyệt vì một cú điện thoại mà liền vui vẻ hạnh phúc. Điều đó khiến cô ngẩn người, là người đàn ông thế nào có thể làm cho tình yêu của Kha Nguyệt và anh trai cô đổi thay?
Kha Nguyệt bỏ điện thoại vào túi, thấy CỐ Tử Hi nhìn cô chằm chằm, dáng
vẻ thân thờ như suy nghĩ gì đó, lông mày
“A?”
CỐ Tử Hi bị Kha Nguyệt làm cho giật mình, có chút bối rối ho nhẹ, thấy niêm hạnh phúc vẫn còn lưu lại trên mặt Kha Nguyệt, thất vọng thở dài:
“Không ngờ kết quả lại thế này, chúng ta không thể thành người nhà, mình còn mơ mộng sau này sẽ cùng chị dâu sống một cuộc sống hạnh phúc!”
Lời nói tựa vui đùa nhưng Kha Nguyệt có thể thấy ám hiệu của cố Tử Hi, Kha Nguyệt lại tỏ ra không đôi môi đỏ mọng nhướn lên, đùa giỡn đáp:
“Đâu cần phải mơ, nhà cậu sắp cho một chị dâu rồi, đến lúc đó chỉ sợ quên người bạn này thôi.”
Co Tử Hi sau khi nghe Kha Nguyệt
“Đâu cần phải mơ, nhà cậu sắp cho một chị dâu rồi, đến lúc đó chỉ sợ quên người bạn này thôi.”
CỐ Tử Hi sau khi nghe Kha Nguyệt đáp, nụ cười tắt ngắm, dáng vẻ nóng nảy nhìn Kha Nguyệt nghiêm túc nói:“Chị dâu gì chứ, chỉ cần mình còn là con gái cố gia, thì sẽ không cho Tử Nhiễm bước vào cửa Cố gia.”
Lời tuyên bố đầy quyết tâm cố Tử Hi thoáng ngẩn người, miệng lẩn nhẩm, ‘ sững sờ nhìn Kha Nguyệt, không thể tin cô vừa mới phát hiện ra sự thật. Kha Nguyệt khồng hề chuyển đề tài chỉ tình nguyện gật đâu.
Kha Nguyệt cười xòa một tiếng, uống một chút cappuchino vào khí quản, khiến cô ho nhẹ, đỏ mặt nói:“Tử Hi, được ròi, đừng nói đến họ nữa, phải rồi lân này về cậu tính làm gì?”
Cố Tử Hi vẫn chưa hết phẫn uất, lắc đầu: “Tính quay lại Anh học tiếp nhưng bây giờ không đi nữa, mình sẽ về cố thị mỗi ngày canh anh họ, không để con hô ly đó quậy phá.”
Dáng vẻ giương nanh múa vuốt của CỐ Tử Hi, Kha Nguyệt trước đây rất thích.Trước đó, cô cũng hoạt bát, nhưng trải qua rát nhiều chuyện, tính cách đã sớm trở nên trầm lại, cuộc sống lại như thủy triều trôi xuống.
Không hiểu saoi ánh mắt Kha Nguyệt như được một luông ánh mắt ấm áp dẫn dắt, lúc quay đâu lại, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt cô nhìn thấy chiếc xe thể thao Lamgirghini dừng đối diện.
Lục Niên mặc bộ đồ tây màu đen, ngũ quan trắng trẻo tuấn tú bao phủ một nụ cười tự nhiên, dáng người cao ráo lịch sự tựa vào cửa xe, một tay đút trong túi quần, tay đặt nhẹ trên xe cứ như vậy từ xa nhìn cô.
Cô đột nhiên nhớ tới đoạn văn trong sách Trương Ái Linh: trọng ngàn vạn người chỉ gặp người mình muốn, trong ngàn vạn năm, hai bờ hoang vắng, không bước sớm một bước, cũng không không chậm một bước cũng chỉ có thế gặp được. Nhẹ nhàng nói một câu:“Anh cũng ở đây sao?”
Cô từng cho rằng cố Minh Triệt là chân mệnh thiên tử của cô. Mãi đến khi anh ta bỏ đi, tình cờ gặp Lục Niên, cô . mới hiểu thì Lục Niên mới là một người cô gặp được trong ngàn vạn người.
Cố Tử Hi nhìn theo mắt Kha Nguyệt, tự nhiên cũng tháy Lục Niên đứng đợi Kha Nguyệt, hai mắt lóe sáng nhìn về phía Kha Nguyệt, chỉ thấy gò má cô tràn đầy hạnh phúc.
Kha Nguyệt, đây chính là hạnh phúc hiện tại của cậu sao?
Kha Nguyệt, đây chính là hạnh phúc hiện tại của cậu sao?
Người đàn ông kia tuyệt đối không kém anh trai cô, thậm chí còn xuất sắc hơn, Kỷ CỐ Tử Hi thật lòng thấy vui vì Kha Nguyệt, nếu như Kha Nguyệt hạnh phúc thì cảm giác áy náy trong cô cũng giảm bớt.
“Đi đi, anh ấy đang chờ cậu đó!”
Kha Nguyệt thấy cố Tử Hi thúc giục, trên mặt hơi lúng túng nhưng lập tức bị cảm giác ngọt ngào ba phủ. Xách túi, vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa làm đô ly nước.Trước ánh mắt mập mờ của cố Tử Hi, Kha Nguyệt đỏ mặt, vội vàng tạm biệt chạy ra ngoài.
“Em gặp bạn sao?”
Đi ra cửa quán cà phê, Kha Nguyệt liền đi tới bên cạnh Lục Niên, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, giúp cô chải nhẹ những sựi tóc rối, dịu dàng hỏi.
Kha Nguyệt nghĩ đến mối quan hệ
nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tự nhiên của anh thì quyết định thẳng thắn.
“Cô ấy là bạn đại học của em, cố Tử Hi, tối qua vừa về nước.”
Lông mày đen của Lục Niên hất lên, nhìn lướt qua Kha Nguyệt rồi nhìn về phía chỗ Kha Nguyệt vừa ngồi, chỉ thấy một cô gái ăn mặc hiện đại nhìn vê phía họ.
Lục Niên lịch sự gật đầu chào, cố Tử Hi hơi khựng người sau đó liền cười lấy lệ.
Kha Nguyệt nắm tay Lục Niên, cười tươi vẫy tay với cố Tử Hi, rồi kéo Lục Niên đi vê phía xe thể thao.
“Anh tan sở thật đúng giờ!”
Từ tòa thị chính đến khách sạn La Tư lái xe cũng mất 15, mới năm giờ hai mươi Lục Niên đã ở trước mặt cô, tối độ quả thật nên khen một câu, nhưng
Lục Niên thong độ mở cửa xe giúp cô, đợi Kha Nguyệt thẹn thùng ngồi xuống mới đáp:“Làm tài xế chuyên dụng cho
phu nhân, sao có thể không chuyên nghiệp.”
Lục Niên cười đùa nhưng khiến Kha Nguyệt ngại ngùng, trừng mắt liếc xéo anh, tự tay đóng cửa lại, lúc anh xoay người đi qua bên kia, đôi môi không tự chủ được, lại cong lên.
Kha Nguyệt lật hộ khẩu xem, trong đó ngoại trừ cô còn có tên ba người khác. Theo cách Tử Nhiễm nói, vì sự xuất hiện của cô mà hạnh phúc gia đình của ba người họ bị rạn nứt, cô là kẻ mang tội phá hạnh phúc người khác.
Bàn tay cầm hộ khẩu bị bàn tay ấm áp Lục Niên bao phủ, nỗi mất mát trong lòng chợt lắng xuống.
“Từ ngày mai, tên Kha Nguyệt sẽ không phải xuất hiện trong cuốn hộ khẩu này, tên của cô ấy sẽ xuất hiện trên hộ
khẩu Lục Niên.”
Hai mắt Kha Nguyệt đỏ hoe, xoay mặt, chỉ thấy nụ cười tươi của anh mang theo chút yêu thương chiu chuộng dành cho cô, đôi mắt thâm thúy đen như mực có thể đầu độc tâm trí cô.
“Nếu người của Lục gia không đông ý thì làm sao?”
Càng quan tâm Lục Niên, cô lại càng để ý cái nhìn của người Lục gia dành cho mình, cô không muốn vì cô Lục Niên rợ.i vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Bàn tay to của Lục Niên rời khỏi tay cô đặt lên đỉnh đâu, trìu mến vuốt nhẹ, nhìn vẻ mặt đượm vẻ u sâu của cô khẽ nói:“Người muốn lấy em là Lục Niên, không phải Lục gia, vì vậy em không cân quan tâm lục gia nghĩ gì, chỉ cần Lục Niên thế nào là được.”
Khóe môi Kha Nguyệt giãn ra, đôi mắt ngập đầy vẻ cảm động kéo bàn tay anh đang để trên đầu cô siết chặt trong lòng bàn tay.
“Sau này, Lục Niên như thế nào, Kha Nguyệt sẽ như th6 đó!’
Có đôi khi thần may mắn sẽ bất ngờ ờ bên cạnh chúng ta, ở những thời điểm chúng ta không biết.
Khi Kha Nguyệt đang quét dọn phòng thì nhận được điện thoải củaTô Đan Đan, nghe nói có ái đó đã giúp cô bôi thường ba trăm ngàn tệ, mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại.
Cô chưa bao giờ tin lại có chuyện tốt như thế xảy ra, khi cô vội vàng chạy tới công ty thì ở trên bàn của phòng họp đã có đầy đủ văn kiện làm bằng chứng sát đáng.
“Thánh sống a, ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng nào, ngay cả gọi điện thoại cũng không, nếu không phải hai ngày nữa mình chuẩn bị sang đó xử lý hợp đồng, phải đến Kỷ Thị một chuyến chăc hơn một tháng sau chúng ta mới biết chuyện này!”
Tô Đan Đan gồi trên ghế xoay, ngón giữa không ngừng xoay cây bút bi, vẻ mặt vui mừng đã chứng minh số tiền đền bù đã được trả, mặt mày hớn hở.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (I) , loại sự việc này không biết nên nói là tốt hay xáu, Kha Nguyệt gân đây cô nên cẩn thận ứng xử một chút.”- Ông chủ Triệu vẫn thấy lo lắng, nhắc khéo Kha Nguyệt nãy giờ vẫn im lặng.
(I) Khi không mà tỏ ra ân cân, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
“Ông chủ Triệu xem ông ngạc nhiên chưa kìa? Nói không chừng là người hâm mộ Kha Nguyệt, không thích cách làm của Kỷ thị thì liền ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Tô Đan Đan hai chân bắt chéo lắc qua lại, dương dương đắc ý nói, nói xong không quên mờ ám nháy mắt với Kha Nguyệt vài cái:“Một người đàn ông có thể im lặng bỏ ra ba trăm ngàn, Nguyệt
Nguyệt, cũng rất đáng để suy nghĩ đó nghen.”
Kha Nguyệt không quan tâm tới lời trêu ghẹo của Tô Đan Đan, lông mày đen
nhăn lại, cầm văn kiện lên xem lướt qua
một lần cũng không phát hiện manh mối
Kha Tùng thì không thể, nếu là ông trả thì chiều hôm quà ở quán rượu sẽ báo với cô. Nhưng Kha Tùng không nhắc tới một chữ, những phỏng đoán vê việc bắt cô bôi thường cũng là thật, ông nghĩ cố Minh Triệt làm thế sẽ khiến cô rút khỏi làng giải trí.
Hơn nữa, ngày ghi trên văn kiện cũng rất bất thường, là nửa tháng trước. Lúc đó cô còn ở LA tham gia lễ trao giải, những người biết chuyện bôi thường cũng rát ít, cô thật sự không nghĩ ra ai lại có lòng tốt giúp cô như thế.
“Ký lai chi, tắc an chi (2), nếu có mưu đô khác thì sớm hay muộn cũng sẽ chủ động tìm tới cửa thôi.”
(2) Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó
Kha Nguyệt để văn, kiện xuống bàn, cười nhẹ một tiếng, thuyền đến đầu câu tự nhiên sẽ thẳng thôi,
“Nếu như vậy hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước.”- Ông chủ Triệu thấy sự tình vẫn chưa rõ ràng nhưng cũng đành câm văn kiện đi ra ngoài.
Bình luận facebook