Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-105
Trong ống nghe truyền đến giọng nói khàn khàn ôn nhuận của anh. Lúc này, Kha Nguyệt chỉ muốn ấn nút tắt, sợ, sợ bản thân không cách nào mở miệng, sợ anh nói ra lời tàn nhẫn.
“Lục Niên, em có lời muốn nói với anh, anh đang ở đâu?”
Kiềm nén nỗi run rẩy trong lòng, hai mắt Kha Nguyệt cố mở to ép luồng chất lỏng ở trong mắt vào, cố gắng trấn tĩnh hỏi,
Một khoảng im lặng, bên
tai nghe giọng nói của Lục Niền: “Anh đang ở dưới lầu.”
Kha Nguyệt giật mình cả người sững sờ, lấy lại tinh thần, đôi chân trần bước vội ra bên
ngoài bàn công, đôi mắt hướng xuống, dưới ánh đèn đường mờ mờ một chiếc xe Lamborghini màu đen giội vào mắt cô.
Lá vàng khô rơi trên nóc xe, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.
Kha Nguyệt không thể đếm được hết số lá rụng, trái tim như bị cây kim nhọn từng phát đâm vào, sau đó rút ra nhưng không hề thấy máu mà vẫn khiến cô đau.
“Tại sao anh không lên đây?”
Nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao không mở đèn, Kha Nguyệt hơi đau lòng thì ra giữa hai người, cô cũng biết đau chứ không riêng Lục Niên.
“Anh nghĩ em không muốn gặp anh.”- Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài nhỏ xíu của anh, bất đắc dĩ nhưng lại có chút đau đớn. “Em tát máy,
Tiểu Nguyệt.”
Giọng nói tao nhã của anh vang lên bên tai, xuyên thấu qua cơ thể cô thắt chặt trái tim cô khiến cô bất lực tựa vào cánh cửa, cô không muốn để anh nhìn thấy cô dù chỉ là một cái bóng.
“Lục Niên, chúng ta….”-Hay là thôi đi.
Coi như chấm dứt, mọi
chuyện như chưa xảy ra, thời gian để hiệu lực kết hôn vẫn chưa tới có thể vãn hồi được. Nhưng tại sao mấy chữ cuối cùng đó lại nghẹn ứ nơi cổ họng?
Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nói ra được một chữ, cổ họng khô khốc như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, dù cô giãy giụa cũng không có sức.
Lục Niên, tại sao anh phải xuất hiện trước mắt em, khiến em hết lần này đến lần khác gặp được anh, đế em phải phụ thuộc vào anh, dần dần., không thể rời khỏi anh.
Biết rõ em không xứng với anh, nhưng em vẫn hy vọng xa vời mong muốn bên anh dù biết sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiên toái. Em ích kỷ, em tham lam muốn có được sự ấm áp anh mạng lại.
Ngay cả chính em cũng ghét bản thân mình, Lục Niên, tại sao anh cứ phải cố chấp như thế, nhất định phải là em?
Co rúc người sau tấm rèm cửa, Kha Nguyệt giấu đầu vào trong khuỷu tay, điện thoại trong tay vẫn giữ liên lạc nhung cô đã không còn sức, không còn đủ dũng khí để dứt khoát noi ra.
Tiếng bước chân người vang lên, Kha Nguyệt lo sợ ngẩng đầu, bên trong căn phòng sáng ngời, Lục Niên tao nhã đứng trước cô, mái tóc ngắn đen, trên gương mặt tuấn mỹ có vẻ mệt mỏi, anh cúi đều, dùng đôi mắt yêu thương, dịu dàng bao phủ khắp người cô.
Nhìn hai mắt cô ửng hông đẫm lệ, Lục Niên áy náy thở dài nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương đó, gằn tùng chữ một: “Chúng ta có nên chấm dứt hay không sẽ do anh quyết định,
Kha Nguyệt em có hiếu không?”
“Lục Niên, giữa chúng ta có quá nhiều trở ngại, cha mẹ, gia tộc, thân phận, tất cả mọi thứ, còn có… đứa trẻ. Anh nghĩ chúng ta có thể nghĩa vô phản cố? Lục Niên, dù em không yêu anh nhưng luôn hy vọng vào
cuộc hôn nhân giữa chúng ta, nhưng mà lúc này em hoài nghi có nên tiếp tục hay không, ư….”
Bờ môi lành lạnh nặng nề áp vào đôi môi đỏ mọng của cô, ngăn không để cô vì đau khố tức giận mà thối lui, hai mắt đen lành lạnh, mang theo chút oán giận đập thẳng vào đôi mắt to của cô, trừng phạt cắn cắn cánh môi mềm mại của cô.
“Vì sao không thể nghĩa vô phản cố? Chẳng lẽ vì em đã từng bị bỏ rơi? Hay bởi vì anh có đứa con?”
Thái độ nhẹ nhàng bình thản mọi ngày khi đối mặt với sự tuyệt vọng của cô thì hoàn toàn tan rã, bá đạo giữ lấy môi cô, ép cô hé mở răng, trong lúc cô đang kinh ngạc thì tiến quân thân tốc, giống như dụ hoặc chạm nhẹ vào đâu lưõi của cô, tâm sao?
Lục gia phản đối thật sự không cần để ý?
Trong lúc cô bất lực tối tăm nhất, Lục Niên như luồng ánh sáng mặt trời xông vào trong cô. Lúc này muốn trục xuất anh ra khỏi thế giới của mình, cô đã không còn khống chê được cục diện.
Lục Niên thì thoát khỏi sự kiểm soát của Kha Nguyệt, còn cô lại bị anh giữ lại trong lòng bàn tay.
Cô có yêu anh không?
Đôi môi chua xót kéo ra, trên môi là lửa nóng triền miên, không khống chế được nâng hai tay vòng lấy chiếc cổ trắng nõn của anh, kiễng mũi chân, chủ động hôn.
Dù ngày mai hai người mỗi người đi mỗi ngã, thi lúc nay co muốn hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc của Lục Niên, ích kỉ chiếm lấy nó, dùng sự ấm áp xua đi cái lạnh trong lòng
Hàng lông mi thon dài của Lục Niên run lên, cơ thể hơi nhấc lên mỉm cười, sau khi nhận ra hành động của cô liên ôm cô vào lòng, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn tay còn lại đè sát sau ót cô, không còn nhu tình tựa nước mà cuồng dã khát vọng hôn cô.
Tiếng thở dốc dồn dập nặng nề vang lên bên tai, Kha Nguyệt hơi khó thở để mặc cho anh dẫn dụ cô, đều lưõi của cô và anh quấn lấy nhau, mật ngọt tràn ra khắp nơi, khi cô nghĩ mình không thở được nữa mà chết thì anh đột nhiên rời khỏi môi cô.
Luồng không khí mát mẻ phả vào ngũ quan nóng bỏng của cô khiến cho trái tim đập loạn cào cào từ từ trở nên bình thường, hai mắt ửng đỏ nhìn về phía Lục Niên đang thở gấp.
Anh khẽ cong môi rất tao nhã mà bình thản, dường như kẻ vừa không kiềm chế được hôn lấy cô là một người khác, trước ánh mắt xấu hố của cô, người đó nhoài người hôn lên vầng trán trắng trẻo
“Kha Nguyệt đùng bỏ chạy được không? Không phải chỉ có mình em sợ hãi, anh…”-Thoáng ngừng lại, khớp xương rõ ràng trên ngón tay kéo nhẹ sợi tóc dính trên môi cô, trong mắt hiện lên đau thương: “Nếu em không kiên cường anh cũng sẽ sợ hãi.”
Kha Nguyệt không biết nên nói gì, nhiều trở ngại như thế khiến cô chỉ biết im lặng, lui ra
khỏi lòng Lục Niên, đối lại anh cầm tay cô
“Anh sẽ dẫn em đi gặp một người rất quan trọng với anh có được không?”
Giọng nói trưng cầu ý kiến không có ý cưõng bách, Kha Nguyệt hơi do dự cũng có dao động nhưng thấy ánh mắt khẩn câu của anh, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi theo anh.
Người quan trọng với Lục Niên, là mẹ của đứa trẻ sao?
Nhìn thấy bên ngoài tối đen, đồng hồ trên tường điểm giờ đã gần sáng, Kha Nguyệt mấp máy môi, không còn cảm thấy e sợ, dù người kia sẽ là mối uy hiếp với cuộc hôn nhân của cô, cô cũng sẽ không trốn tránh.
Kết thúc tệ nhất giữa cô và Lục Niên là trở về khởi điểm ban đầu, thành hai người xa lạ,
nếu không trốn tránh, mà trực tiếp đối mặt thì hãy cùng Lục Niên đối mặt tất cả.
Kha Nguyệt chỉ mặc một cái quần khiến chân mày Lục Niên nhăn lại, keỆỆặđi về phía tủ quần áo thì phat hiện chiếc vali đã ngay ngắn đặt bên giường, không nói lời nào thậm chí cũng không nhìn cô, trực tiêp kéo vali, đến gần tủ quần áo, nhưng mà bàn tay nắm tay cô dùng sức hơn.
Lục Niên một tay mở tủ quần áo, từ trên móc áo lấy xuống áo khoác gió, động tác hơi rối loạn, đầu tay bên kia vẫn giữ lấy cô, XừẩỆu0Ệ^ cuối không buông ra?
Kha Nguyệt cụp mi xuống nhẹ giọng nói: “Lục Niên, anh buông em ra, để em lấy áo như thế sẽ nhanh hơn.”
Lục Niên như không nghe thấy lời đê nghị của cô, chỉ dùng một tay giữ lấy áo khoác đóng cửa tủ, xoay người lại đôi mắt đen trong suốt nhìn cô, gương mặt tuấn tú nghiêm túc nhuộm chút đau^^ệ.
“Anh sợ, nếu anh buông em ra, em sẽ rời khỏi thế giới của anh, không bao giờ quay về nữa”
Nhiệt độ từ tay anh truyền sang cô, cảm giác ấm áp dâng
cao đến tận sâu trong lòng cô, Kha Nguyệt mấp máy môi, quay mặt đi, không nhìn tới đôi mắt thấm đẫm nỗi buồn của Lục Niên nữa.
Chiếc xe Lạmborghini chạy qua màn đêm tiến vào đường cao tốc, Kha Nguyệt nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, ảm đảm đưa mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Lục Niên sợ cô bỏ chạy, vậy cô đang sợ gì?
Xe thể thao dừng lại trước quả đồi thấp nhỏ, Lục Niên bước xuống x^gịúp cô mở cửa. Kha NguyệtỄB^Kia đồi với các cây lớn, không khí trang trọng xung quanh làm cho tâm tình nặng nề.
Ánh đèn bị bóng cây che lại, Lục Niên khóa kĩ xe liền dẫn cô bước lên bậc đá, từng bước một Kha Nguyệt lại có dự cảm bất an. Nơi này, cô biết là khu
mộ tốt nhất củả thạnh phố A, cũng là nơi được sắp xếp ngay thẳng để ở giữa
lưng chừng của quả đồi, tiếng chim kinh hãi hót lên phá võ sự yên lặng của đêm tối.
Lục Niên dẫn cô vòng qua mấy cua quẹo, dùng lại trước một bia mộ. Anh buông tay cô một mình ngồi xổm xuống, trước sựtò mò của Kha Nguyệt,
Từng ngón tay trăng nõn dính đầy bùn đất dơ bẩn nhung ngay cả nhíu mày trên mặt Lục Niên cũng không có, không do dựbứt đi mớ cỏ dại.
Kha Nguyệt cứ chăm chú nhìn Lục Niên, trong lòng không nói nên cảm giác, cuối cùng là người như thế nào mà khiến cho một người thích sạch sẽ như Lục Niên cam nguyện buông bỏ làm việc số?
Trên bia mộ là ảnh chụp người phụ nữ, nhưng cô không có dũng khí nhìn nó ngay cả liếc mắt cũng không, cô sợ mình sẽ ghen tị chính vì thế chỉ biết thẫn thờ nhìn anh, mãi đến khi bứt lấy cọng cỏ cuối cùng bên bia mộ.
Lục Niên lấy khăn lau sạch sẽ tay, ngước mắt thấy Kha Nguyệt vẫn im lặng đứng đó, đầu cúi thấp, tựa như con mèo bị vút bỏ đi lạc khiến cho người ta thương cảm.
Lục Niên nhỏ giọng đến gần cô, đôi tay đã sạch nâng lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh cô rồi thổi hơi vào đó, giúp cô sưởi ấm.
“Không muốn nhìn xem, anh dẫn em tới gặp ai sao?”
Kha Nguyệt hít sâu, mặc cho anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên bia mộ lạnh giá.
Trên chiếc bia làm bằng đá cẩm thạch có hai bức hình, một nam một nữ. Người đàn ông trong tấm ảnh còn rất trẻ, lông mi tuấn tú, ngũ quan sạch sẽ, nụ cười anh khí khá giống Lục Niên, nhung khí chất lại không giống Lục Niên, người đó có vẻ tràn ngập tinh thần, phấn chấn.
“Lục Phong Tư’ ba chữ khắc trên bia mộ, Kha Nguyệt liền sững sốt nhìn sang tấm hình còn lại, một cô gái trẻ tuổi tóc đen nhánh là Kha Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện nhìn Lục Niên, ánh chỉ kéo nhẹ khóe môi, ánh mắt xa xăm nhìn lên bia mô, nỗi đau đớn vô tận lan tràn trong đáy mắt.
“Phong Tư, Yến Thanh đây không ai nói gì, Lục Niên nắm tay cô siết chặt, Kha Nguyệt đau đớn nhung không dám nói, bởi vì cô có thể nhận thấy anh đang kiềm chế không để bản thân run ray.
Bức hình hai người còn trẻ nằm trên bia mộ hiện lên trong đầu, Kha Nguyệt lo lắng nắm tay Lục Niên, anh khẽ khựng người.
Bầu trời dần sáng, gió lạnh thổi qua mặt nhưng cô đã không còn cảm giác được, nhìn theo dáng người cô độc của Lục Niên, cô muốn chạy tới ôm lấy anh cho hắn chút hơi ấm. Trong xe im lặng, không khí đặc quánh chỉ có tiếng thở của hai người, hai bàn tay to nám chặt tay lái như đang cô kiêm chê gì đó.
“Bốn năm trước, Phong Tư đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ.”
Kha Nguyệt không ngờ Lục Niên lại mở lời, kinh ngạc nhìn theo anh. vẻ mặt Lục Niên toát lên sự đau khổ, lông mày thanh mảnh uốn nếp, đôi mắt đen vẫn dịu dàng lại âm u giống như đang trốn tránh gì đó.
“Chỉ còn một tháng, nó sẽ theo Bộ Binh đặc chủng giải ngũ..”- Hai tay Lục Niên trắng bệch, từng lời nói ra cũng đều phải cấhết sức khiến tim Kha Nguyệt đau nhói.
“Nó chỉ cần bàn giao công việc là được, sau đó an tâm chi điêu vê thành phô A, trở vê bên cạnh người vợ đang mang bầu chín tháng, nhung mà…”
Giọng nói Lục Niên trở nên nghẹn ngào, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tư tự trách: “Nhưng anh chỉ vì những thứ trước mắt, để cho PhShg Tư đang không được khỏe đi bộ đội, hoàn thành nhiệm vụ lần cuối trước khi nó giải ngũ…”
“Không cần kể tiếp!”
Kha Nguyệt lên tiếng ngăn lại, tay vươn ra bao phủ lấy mu bàn tay không còn hơi ấm của anh, như sợ hãi gì đó, vuốt nhẹ giống như trước đây anh làm, mang lại ấm áp cho Lục Niên.
“Phong Tư không về, Yến Thanh rất lo láng, người trong nhà cũng gạt cô ấy, mãi đến một ngày, sắc mặt cô ấy tái nhợt xỉu ngay bên cạnh điện
thoại. Sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện mới biết cô ấy đã nghe lén chuyện điện thoại đi bộ đội.”
“Lục Niên..”
Cô không biết nên an ủi anh thế nào, đối với Lục Niên mà nói đau khổ nhất là phải nhớ lại, giống như cô không muốn nhớ tới mẹ mình, Lục
Niên làm sao không muốn quên đi nó nhung cảm giác áy náy, tự trách bản thân đã ép anh tới không thể thở.
“Yến Thanh sau khi sinh bị rong huyết, nhóm máu Orh không thể tìm thấy trong kho máu, sau đó…”
Giọng nói khản đạc ẩn chứa nỗi đau sự tuyệt vọng
cùng cực, lòng Kha Nguyệt xoắn chặt khó chịu không thể thở nổi, dùng hết sắc, nám lấy tay anh muốn giảm bót đi cảm giác tự trách nơi Lục Niên.
“Bốn năm rồi, anh chưa từng tới một lần, chỉ sợ Phong Tư chỉ trích, sợ Yến Thanh oán giận anh.”
Bên trong xe mờ ảo, cô
không thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, nhưng tay đặt sau lưng anh có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc. Anh mọi khi cao quý ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn chẳng qua chỉ để che dấu đi mặt yếu ớt của bản thân.
Nếu như không phải cô muốn bỏ đi, muốn chạy khỏi thê giới của anh, Lục Niên cũng
sẽ không phải đau khổ như thế?
Một người đàn ông vân đạm phong khinh, chưa từng biết đến đau khổ, anh lúc nào cũng đứng trên cao, hướng mái nhìn hỉ nộ ái ố của kẻ khác..
Không kiềm được muốn tới gần anh, xua đi mọi bi thương cùng đau khổ.
Kha Nguyệt lặng lẽ nghiêng người, kề sát anh, bàn tay nhỏ bé không đặt trên mu bàn tay mà nhẹ nhàng lau gương mặt anh, ép đầu anh đến gần mình, dù cho cô không xứng với lời cam kết cả đời của anh, nhung lúc này cô cũng muốn mang đến anh sự quan tâm
Hai mắt hướng ra bên ngoài xe, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cao lớn của Lục Niên, anh lại vòng lấy eo vùi đầu vào cố cô. Mái tóc quăn rũ xuống bên cô, một luồng hơi ấm áp lướt quá, Kha Nguyệt thoáng ngẩn người, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ bờ lung cô độc của anh.
Nếu như Lục Niên chỉ muốn trói chặt cô, như vậy anh đã làm được, bắt đầu từ nơi này từ thời khắc này không còn gì khiến cô dao động rời khỏi anh.
Người của Lục gia phản đối thì sao? Dù tham mưu trưởng chỉa súng về phía cô, cô cũng không buông Lục Niên, cô ngưõng mộ sựvĩ đại của anh, cũng đau lòng vì nỗi bi ai trong anh, dù không yêu thì cũng thích?
Buông tay bước qua, quay người lại, mới nhận ra thời gian mười lăm năm, mất đi tình yêu
với Cô Minh Triệt nhưng đổi lấy sựquan tâm cả đời của Lục Niên. Sựquan tâm này, cô muốn dùng cả đời đế trải nghiệm, cùng Lục Niên xây dựng xây dụng hạnh phúc thuộc về hai người, từ từ bồi đắp từng chút một.
“Lục Niên, ngày mai… chúng ta cùng nhau về Kha gia đi.”
Xe đi tới căn hô thì Kha
Xe đi tới căn hộ thì Kha Nguyệt mở miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Niên, trong đôi mắt xinh đẹp đều là sự nghiêm túc.
Gương mặt Lục Niên khẽ nghiêng qua, trên gương mặt tuấn tú của Lục Niên vẻ lo lắng tan đi thay vào đó là sự lạnh nhạt, anh đưa tay tự nhiên vén mái tóc quăn ra sau tai của cô, chăm sóc chu đáo nhưthê khiến cô cảm động.
Anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt cô, ôn nhu cười một tiếng: “Được”
Kha Nguyệt thở hắt một tiếng đầy thư thái, quay đầu cười nhạt, tỏ vẻ thoải mái nháy nháy mắt, làm nũng vòng lấy tay Lục Niên.
“Đến khi anh gặp cha vợ thì
đổi ý sẽ không kịp nữa đâu!”
Đô cong trên môi Lục Niên mở rộng, đôi mắt đen thâm tình nhìn cô mỉm cười khẩn trương, nghiêng người ôm lấy dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, tựa như trấn an nỗi lo sợ trong cô
“Lấy Kha Nguyệt, cả đời Lục Niên này sẽ không hối hận.”
Khi Kha Nguyệt và Lục Niên đứng trước Kha gia trên tay cầm hộp quà thì cô vẫn không thể bình tĩnh nối, ngược lại Lục Niên lại nắm tay cô, bộ dạng không hề sợ hãi khiến cho tâm trạng rối loạn của cô bình tĩnh lại.
Nên đến cũng phải đến, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết!
Kha Nguyệt siết chặt đôi bàn tay đang nắm vào nhau, ngẩng đầu ưõn ngực tựa như nghĩa sĩ sắp ra pháp trường, kéo Lục Niên ấn chuông cửa.
Người mở cửa là dì Mai, vừa gặp Kha Nguyệt liền kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư!”
Chưa kịp nói gì nhiều, ánh mắt Dì Mai đã bị Lục Niên đứng kê bên Kha Nguyệt hấp dẫn.
cả người mặc bộ đồ tây chỉn chu màu đen, áo sơ mi trắng cố ý ăn mặc chải chuốt để làm tăng thêm nét cao quý của anh, giống như vương tử bước ra từlằu đài thanh tao lại quyến rũ, cô làm bạn gái anh cũng âm thầm đắc ý.
Cô ôm chặt lấy tay Lục Niên, thân thiết tựa vào người anh, mỉm cười trìu mến nhìn dì
Mai vẫn đang chấm hỏi. “Dì Mai, con về rồi đây!”
Dì Mai bừng tỉnh, ngượng ngùng mỉm cười gật đầu, ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Niên và Kha Nguyệt thật lâu không rời, trong lòng ca tụng: cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đôi với tiểu thư!
“Đại tiểu thư, vị thiếu gia này là…”
Trước vẻ mặt mơ hồ của dì Mai, Kha Nguyệt thẹn thùng khẽ cong cánh môi liếc nhìn Lục Niên, anh cũng chỉ cúi đầu dịu dàng nhìn cô, tựa như người chồng yêu quý vợ mình, đôi mắt đầy sự trìu mến thâm tình.
Kha Nguyệt kéo tay trái Lục Niên mười ngón tay đan chặt vào nhau, thản nhiên đưa lên trước mặt dì Mai.
“Anh ây gọi là Lục Niên, dì Mai”
Một Lục Niên cao quý không chỉ mang đến cho cô hạnh phúc mà còn thỏa mãn hưvinh của mọi phụ nữ. Các từ nổi bật phi phàm, phong tư trác tuyệt* cũng không thể hình dung hết Lục Niên, một người đàn ông thanh phong lãnh nguyệt.
*Nhẹ nhàng quyến rũ phong thái hơn người.
Kha Nguyệt kéo Lục Niên thay chiếc dép lên đi vào biệt thự. Hôm qua, cô đã gọi điện báo cho Kha Tùng, nhớ tới giọng nói lúc đó của ông Kha Nguyệt có chút bất lực.
“Đối tượng kết hôn? Tiểu Nguyệt, cha biết chuyện giữa con và Tiểu Triệt, là do cha làm chưa tốt nhưng cha luôn hi
vọng cuộc sống sau này của con sẽ trôi qua tốt đẹp, không phải tùy tiện tìm lấy ai đó rồi kết hôn”
Kha Tùng không biết đối tượng kết hôn của cô là Lục Niên,
“Lo lắng sao?”
Lục Niên giống như nhìn thấu tâm trạng ẩn sau mắt cô, giọng nói ân cần thăm hỏi, tay
không xách hộp quà, nâng tay cô từ từ bước qua cửa, vòng qua khúc quanh đi tới phòng khách,
Kha Nguyệt nhìn Lục Niên, nhìn anh cười thản nhiên một tiếng: “Không có, chỉ là cảm thấy thật thần kỳ.”
Lục Niên cũng không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ gì đó liếc nhìn căn biệt thự cao sang, nắm tay cô đi tới phòng khách.
Kha Tùng đang ngồi trên ghê salon xem báo, còn mẹ Kha đang ăn trái cây, hai người vừa nghe tiếng chuông cửa thì đều quay đầu nhìn nhung tâm trạng lại khác xa nhau.
Kha Nguyệt cũng chỉ nhìn qua mẹ Kha nháy mắt, để hộp quà đặt sang bên kéo Lục Niên đến trước mặt Kha Tùng, lễ phép kêu: “Cha.”
Bàn tay lật tờ báo khẽ
khựng lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Kha Tùng nhìn Kha Nguyệt rồi dừng lại trên người Lục Niên, thỉnh thoảng nhăn đầu lông mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Cha.”
Khi giọng nói ôn nhuận như ngọc của Lục Niên cất lên trong căn phòng khách không chỉ có Kha Nguyệt sững sốt mà
cả Kha Tùng cũng kinh ngạc, vội ho một tiếng, lật tờ báo, che dấu đi nỗi sợ hãi Lục Niên gây ra cho ông.
“Xột xoạt.”, tiếng tờ báo bị lật một cách vội vàng, Kha Tùng cũng không hề đáp lại tiếng “cha”, đối với sự kết hợp của Kha Nguyệt và Lục Niên thái độ của ông cũng không rõ ràng.
Kha Nguyệt có chút lúng túng, giật nhẹ ống tay áo Lục Niên, anh lại tỏ vẻ như không có chuyện gì chỉ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng trơn bóng đầy vẻ thất vọng, bàn tay tính rút về lại bị Lục Niên giữ lại, sau đó ngồi xuống trên ghế salon
Dù sao cha cũng là nhất, Kha Nguyệt liền làm nũng giữ lấy cánh tay cầm tớ báo của
Kha Tùng, cô mỉm cười đoạt lấy tờ báo nói: “Cha, cha đang coi gì vậy? Là quản lý khách sạn sao?”
Nhìn Kha Nguyệt ngây thơ lật lật tờ báo, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực động lòng người, nụ cười thuần khiết khiến vẻ mặt sa sầm của Kha Hải giãn ra trong chốc lát. ông khẽ thở dài, cầm lấy tờ báo từ trong tay Kha Nguyệt, hiền từ nói: “Con
từ nước ngoài về khi nào? Sao không gọi điện báo cho cha một tiếng?”
Kha Nguyệt cũng nhận ra giọng nói của Kha Tùng trở nên ôn hòa, không hề nguội lạnh như lúc bắt đầu, liền dịu dàng mỉm cười, nghiêng người kéo tay Lục Niên, sau đó nhìn sang anh, sung sướng cười nói với Kha Tùng: “Hai ngày trước, nhung vẫn có Lục Niên sang
New York chăm sóc con, vì vậy cha không cần phải lo đâu.”
Kha Tùng có chút suy nghĩ xấu nhìn về Lục Niên, chỉ thấy ánh mắt anh rất tự nhiên, khóe môi tạo độ cong nhỏ, lúc nào cũng cúi đầu nhìn về phía con gái ông, đôi mắt tuy lạnh lùng nhung lại đầy dịu dàng.
Sau đó ông nhìn sang đứa con gái đang ngồi bên cạnh, vẻ chán chường cô đơn của
nhiều năm trước đã biến mất, ông nhìn lại đôi mắt Lục Niên, dịu dàng nhung có chút nhút nhát, nhưng tất cả đều không qua khỏi ánh mắt tinh nhuệ của người làm kinh doanh nhưông.
Trước kia ông cũng muốn tác hợp Kha Nguyệt và Lục Niên, kết quả nhưgiỏ trúc múc nước, công dã tràng. Do Lục Niên cứ khăng khăng đều quân ở Kha gia bằng được nên
khiến quan hệ giữa hai nhà Kha và Lục cũng xuống dốc không phanh, ngay cả quan hệ chi giao cũng không có.
Hiện nay, Lục gia và Kha Gia lại tạo dụng quan hệ, trưởng nam Lục gia coi trọng con gái nhà mình, một người đàn ông ngay cả việc tuổi tác đều không nể tình mà giờ lại vào Kha lại vì một đứa con gái cam nguyện ăn nói khép
nép đứng trước mặt ông, Kha Tùng cũng không nói ra được sựdo dựvà nỗi cảm thán.
Nếu như đồng ý hôn sự của hai đứa, thì ông cũng không biết nên vui vẻ hay lo lắng đây vì dù xong quan hệ của hai nhà Kha và Lục cũng không tốt lắm nha …
Kha Nguyệt len lén liếc nhìn Kha Tùng, thấy ông trầm tưcau mày, quan sát Lục Niên
Tư cau mày, quan sát Lục Niên vẻ mặt thiên biến vạn hóa có nghi ngờ có do dự, nhưng không thấy vẻ vui mừng khi gặp con rể.
Chẳng lẽ, Kha Gia cũng cùng thái độ với Lục gia, không chịu chấp nhận Lục Niên làm con rể?
Bàn tay Kha Nguyệt đặt trên ghê nhẹ nhàng nắm thành quyền, liếc nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh (1) của Lục Niên, cô tính mở miệng nói gì đó với Kha Tùng thì ông lại nói trước
“Chí hướng của con không ở nơi này, huống chí tâm nguyện lớn nhát lúc này là có láy sợ sinh con, xảy dựng một gia đình, về công việc còn rất nhiêu thời gian, không sợ không có cơ hội.”
Gương mặt nho nhã tuấn mỹ của Lục Niên nở nụ cười yếu ớt, khiêm tốn trả lời, tlển thoái có chừng mực, không kiêu căng không cổ hử, lại hợp với tâm ý Kha Tùng.
“Phải, con đường làm chính trị khó tránh khỏi những lúc thăng trầm, quan trọng là tâm tính, nếu tâm đoan , chính, những việc khó khăn trong sự nghiệp tự nhiên sẽ được hóa giải dễ dàng, trước đây con cũng từng có thời gian Ở Kha thị chắc chắn sẽ hiểu rõ., chúng ta đêu không cùng một chí hướng.”
Kha Nguyệt biết những lời này của Kha Tùng nói ra đêu vì cô, không muốn Lục Niên vì quyển thế địa vị trong tương lai mà bạc đãi cô, làm một người cha, Kha Hải dù không thập toàn thập mỹ nhưng cũng hoàn thành hết trách nhiệm.
Với quyền thế và địa vị của Lục gia muốn cưới được một người con dâu môn đăng hộ đối không thành vấn đê. Nhưng Lục Niên lại chọn cô, dù cô cũng là thiên kim nhà giàu, nhưng công việc của cô hiện tạl sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Lục Niên.
Dù trong tương lai sẽ có kẻ thù dùng cái này ngăn
Dù trong tương lai sẽ có kẻ thù dùng cái này ngăn cản con đường chính trị của Lục Niên, Lục gia không thể không phòng, cho nên họ mới không đông ý để cô và Lục Niên đến với nhau.
“Lục Niên, chuyện với Kha gia trước đây, dù cậu trong lòng có toan tính gì nhưng nếu đã quyết định kết hôn VỚI Tiểu Nguyệt, như vậy người làm cha như tôi cũng phải khuyên cậu một câu, hôn nhân không phải trò đùa, nếu không thật lòng không bằng chấm dứt ở đây.”
Kha Tùng nghiêm túc nhìn vào mắt Kha Nguyệt, không khòi thẳng lưng đông thời ông cũng tò mò thái độ của Lục Niên, hôn nhân của hai người, Lục Niên có bao nhiêu phần nghiêm túc?.
Nhưng anh chỉ im lặng ngôi đó, gương mặt tuấn nhã vẫn nờ nụ cười, đôi mắt đem thâm thúy.như như vụMai khán hoa khiến cô không thề nhìn thấy đáy.
Một người đàn ông như Lục Niên có thể trở thành một phần cuộc sống của cô sao?
Trước cál nháy mắt của Kha Nguyệt, bên tai là giọng nói thành khẩn chắc nịch của Lục Niên:“Con đối với Tiểu Nguyệt thật sự nghiêm túc không thua gì cha đối VỚI Kha thị.”
Lục Niên cười mỉm khiến cho người ta tháy được thành ý, lấy Kha thị ra so sánh như bắt lấy đúng xương sườn của cha! Kha Thị đối VỚI KhaTùng tựa như linh hồn, một người không có linh hồn thì chỉ như cương thl blễt đi, như vậy Kha Nguyệt đối với Lục Niên mà nói quan trọng như thể sao?
Trong phòng khách trớ nên yên tl nh, hai người ngôi đối diện, trong mắt Kha Nguyệt lóe lên ánh sáng nhìn thẳng về người đàn ông cao quý đang mỉm cười như xuất trần, đôi mắt kiên quyết khiến cho lòng cô run lên,
Khi gặp CỐ Minh Triệt, sự lạnh lùng đạm mạc của anh ta khiển cô tò mò muốn tìm hiểu; ánh mặt trời buông xuống, anh quay đầu cười nhẹ có thể làm tan cá băng, SƯỞI ấm tâm hồn tĩnh mịch của cô suốt hai mươi năm qua.
Trên sân thượng, anh nắm chặt tay cô không buông, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại kiên quyết muốn chiếm lấy trái tim cô, cũng như sự kiên định của cô trong suốt mười lăm năm. Khỉ cố Minh Triệt bỏ đi, mới biết bản thân đã yêu qủá mức, cũng bỏ lỡ những năm đẹp nhát của cuộc đời, thậm chí còn vì anh ta thoát từ bỏ mọi kế hoạch bản thân.
Lúc này, người đang ở cùng cô, dám đối mặt với sự chất vấn của cha cô tên là Lục Niên.
Người đàn ông đột ngột xông vào cuộc sống của cô khiến nó dừng lại, sự bình tĩnh của anh khiển cha hài lòng, tính cách thanh lịch cao nhã khiến cho cha cô không thể soi mói, cứ thể cướp lấy cô từ trên tay cha mang đỉ. Cô đã mang danh là vợ Lục Niên, như vậy bất ly bát khí, gần nhau đến già.
Kha Tùng nặng nề gật đầu, không còn do dự, nhưng hơl lo lắng nhìn dáng vẻ thát thần của Kha Nguyệt, nghiêm túc nói VỚI Lục Niên:
“Lục Niên, cậu là người của Lục gia, Kha gla lại ở thế dưới, nhưng Tiểu Nguyệt là vô tội, đối với chuyện của cậu và gia đình cậu hoàn toàn không biểt gi cả. nếu đã
“Lục Niên, cậu ỉà người của Lục gia, Kha gia lại ở thế dưới, nhưng Tiểu Nguyệt là vô tội, đối với chuyện của cậu và gia đình cậu hoàn toàn không biết gì cả. nếu đã muốn lấy Tiéu Nguyệt, tôi hy vọng cậu có thể ở trước mặt trưởng bối Lục gia tỏ rõ thái độ, tôi không muốn để con gái mình và Lục gia chịu tội.”
Kha Nguyệt giữ lấy tay Kha Tùng, cảm động nói:
“Cha. Nếu con đã đồng ý lấy Lục Niên thì mọi chuyện không thể thành trách nhiệm của Lục Niên, làm vợ như con cũng nên làm chút gì cho hôn nhân của mình.Trước kia con đã trốn tránh nhiều lần, cũng sai rất nhiêu nhưng bây giờ không muốn ngay cả Lục Niên cũng bỏ mất.”
Kha Nguyệt có thể’cảm nhận ánh mắt Lục Niên nhìn cò, loại nhiệt độ này khiến hai má cô nóng lên, lại chỉ ẹó thể tỏ ra không biết, khôrig hê nhìn anh một lần.
Kha Tùng vul mừng vỗ vỗ mu bàn tay Kha Nguyệt: “An cơm tối rồi hãy vê.”
Kha Nguyệt vul sướng nhìn Lục Niên, Kha Tùng đã đông ý hôn sự của hai người, xem ra chỉ còn cửa Lục gia.
D) Mal bày đồ ăn lên bàn, tuy đồ ăn không phải cao lương mỹ vị nhưng nhìn sơ qua cũng rất ngon.Kha Tùng đứng lên, Lục Niên cũng từ salon đứng dậy, khiêm nhường lễ độ khiến cho KhaTùng hài lòng xoa cằm, ồng đưa Kha Nguyệt tới phòng ăn.
Kha Nguyệt thừa dịp Kha Tùng không chú ý len lén quay đầu lại, nháy mắt cười đắc ý nhìn Lục Niên đang đi phía sau. Anh mắt Lục Niên ôn hòa nhìn cô một lát rồi phí cười, khóe môl hơi giãn ra tạo thành độ cong hoàn mỹ.
“Chủ Tịch, CÓ càn mời phu nhân xuống ăn không?”
Kha Hải ngồi xuống vị trí chủ tọa, câm đũa, thong thả nói:“Không cần, bà ẩy chắc cũng không đói.”
Kha Nguyệt cùng Lục Niên liếc nhau hiểu ý cười, hai người ngòi xuống bên trái Kha Tùng.
“Tiều Nguyệt, đây là món trứng với cà chua con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.”
KhaTùng đem nữa dĩa gắp vào chén cô,giữa hàng lông mày đầy vẻ hiền từ, Kha Nguyệt dạ nhẹ một tiếng, tuyệt đối không lãng phí ăn hết.
“Lục Niên những thức ăn này không biết có hợp khẩu vị con không!”- Kha Tùng thích Lục Niên là điêu không thế nghi ngờ, nếu bỏ qua thái độ nói chuyện lạnh lùng thì đã nhiệt tình không ít.
Khi KhaTùng kẹp một miếng cá đặt .vào chén Lục Niên thì một đôi đũa liên lập tức đè xuống miếng thịt, ông không hiếu nhìn lại, thì Kha Nguyệt đã cười tủm tỉm gắp miếng cá ông chuẩn bị cho Lục Niên bỏ vào chén mình.
Nói xong, đưa tay ra khắp miếng cá trong dĩa bỏ vào chén Lục Niên:‘‘Anh ăn đi”
“Lục Niên, em có lời muốn nói với anh, anh đang ở đâu?”
Kiềm nén nỗi run rẩy trong lòng, hai mắt Kha Nguyệt cố mở to ép luồng chất lỏng ở trong mắt vào, cố gắng trấn tĩnh hỏi,
Một khoảng im lặng, bên
tai nghe giọng nói của Lục Niền: “Anh đang ở dưới lầu.”
Kha Nguyệt giật mình cả người sững sờ, lấy lại tinh thần, đôi chân trần bước vội ra bên
ngoài bàn công, đôi mắt hướng xuống, dưới ánh đèn đường mờ mờ một chiếc xe Lamborghini màu đen giội vào mắt cô.
Lá vàng khô rơi trên nóc xe, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.
Kha Nguyệt không thể đếm được hết số lá rụng, trái tim như bị cây kim nhọn từng phát đâm vào, sau đó rút ra nhưng không hề thấy máu mà vẫn khiến cô đau.
“Tại sao anh không lên đây?”
Nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao không mở đèn, Kha Nguyệt hơi đau lòng thì ra giữa hai người, cô cũng biết đau chứ không riêng Lục Niên.
“Anh nghĩ em không muốn gặp anh.”- Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài nhỏ xíu của anh, bất đắc dĩ nhưng lại có chút đau đớn. “Em tát máy,
Tiểu Nguyệt.”
Giọng nói tao nhã của anh vang lên bên tai, xuyên thấu qua cơ thể cô thắt chặt trái tim cô khiến cô bất lực tựa vào cánh cửa, cô không muốn để anh nhìn thấy cô dù chỉ là một cái bóng.
“Lục Niên, chúng ta….”-Hay là thôi đi.
Coi như chấm dứt, mọi
chuyện như chưa xảy ra, thời gian để hiệu lực kết hôn vẫn chưa tới có thể vãn hồi được. Nhưng tại sao mấy chữ cuối cùng đó lại nghẹn ứ nơi cổ họng?
Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nói ra được một chữ, cổ họng khô khốc như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, dù cô giãy giụa cũng không có sức.
Lục Niên, tại sao anh phải xuất hiện trước mắt em, khiến em hết lần này đến lần khác gặp được anh, đế em phải phụ thuộc vào anh, dần dần., không thể rời khỏi anh.
Biết rõ em không xứng với anh, nhưng em vẫn hy vọng xa vời mong muốn bên anh dù biết sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiên toái. Em ích kỷ, em tham lam muốn có được sự ấm áp anh mạng lại.
Ngay cả chính em cũng ghét bản thân mình, Lục Niên, tại sao anh cứ phải cố chấp như thế, nhất định phải là em?
Co rúc người sau tấm rèm cửa, Kha Nguyệt giấu đầu vào trong khuỷu tay, điện thoại trong tay vẫn giữ liên lạc nhung cô đã không còn sức, không còn đủ dũng khí để dứt khoát noi ra.
Tiếng bước chân người vang lên, Kha Nguyệt lo sợ ngẩng đầu, bên trong căn phòng sáng ngời, Lục Niên tao nhã đứng trước cô, mái tóc ngắn đen, trên gương mặt tuấn mỹ có vẻ mệt mỏi, anh cúi đều, dùng đôi mắt yêu thương, dịu dàng bao phủ khắp người cô.
Nhìn hai mắt cô ửng hông đẫm lệ, Lục Niên áy náy thở dài nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương đó, gằn tùng chữ một: “Chúng ta có nên chấm dứt hay không sẽ do anh quyết định,
Kha Nguyệt em có hiếu không?”
“Lục Niên, giữa chúng ta có quá nhiều trở ngại, cha mẹ, gia tộc, thân phận, tất cả mọi thứ, còn có… đứa trẻ. Anh nghĩ chúng ta có thể nghĩa vô phản cố? Lục Niên, dù em không yêu anh nhưng luôn hy vọng vào
cuộc hôn nhân giữa chúng ta, nhưng mà lúc này em hoài nghi có nên tiếp tục hay không, ư….”
Bờ môi lành lạnh nặng nề áp vào đôi môi đỏ mọng của cô, ngăn không để cô vì đau khố tức giận mà thối lui, hai mắt đen lành lạnh, mang theo chút oán giận đập thẳng vào đôi mắt to của cô, trừng phạt cắn cắn cánh môi mềm mại của cô.
“Vì sao không thể nghĩa vô phản cố? Chẳng lẽ vì em đã từng bị bỏ rơi? Hay bởi vì anh có đứa con?”
Thái độ nhẹ nhàng bình thản mọi ngày khi đối mặt với sự tuyệt vọng của cô thì hoàn toàn tan rã, bá đạo giữ lấy môi cô, ép cô hé mở răng, trong lúc cô đang kinh ngạc thì tiến quân thân tốc, giống như dụ hoặc chạm nhẹ vào đâu lưõi của cô, tâm sao?
Lục gia phản đối thật sự không cần để ý?
Trong lúc cô bất lực tối tăm nhất, Lục Niên như luồng ánh sáng mặt trời xông vào trong cô. Lúc này muốn trục xuất anh ra khỏi thế giới của mình, cô đã không còn khống chê được cục diện.
Lục Niên thì thoát khỏi sự kiểm soát của Kha Nguyệt, còn cô lại bị anh giữ lại trong lòng bàn tay.
Cô có yêu anh không?
Đôi môi chua xót kéo ra, trên môi là lửa nóng triền miên, không khống chế được nâng hai tay vòng lấy chiếc cổ trắng nõn của anh, kiễng mũi chân, chủ động hôn.
Dù ngày mai hai người mỗi người đi mỗi ngã, thi lúc nay co muốn hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc của Lục Niên, ích kỉ chiếm lấy nó, dùng sự ấm áp xua đi cái lạnh trong lòng
Hàng lông mi thon dài của Lục Niên run lên, cơ thể hơi nhấc lên mỉm cười, sau khi nhận ra hành động của cô liên ôm cô vào lòng, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn tay còn lại đè sát sau ót cô, không còn nhu tình tựa nước mà cuồng dã khát vọng hôn cô.
Tiếng thở dốc dồn dập nặng nề vang lên bên tai, Kha Nguyệt hơi khó thở để mặc cho anh dẫn dụ cô, đều lưõi của cô và anh quấn lấy nhau, mật ngọt tràn ra khắp nơi, khi cô nghĩ mình không thở được nữa mà chết thì anh đột nhiên rời khỏi môi cô.
Luồng không khí mát mẻ phả vào ngũ quan nóng bỏng của cô khiến cho trái tim đập loạn cào cào từ từ trở nên bình thường, hai mắt ửng đỏ nhìn về phía Lục Niên đang thở gấp.
Anh khẽ cong môi rất tao nhã mà bình thản, dường như kẻ vừa không kiềm chế được hôn lấy cô là một người khác, trước ánh mắt xấu hố của cô, người đó nhoài người hôn lên vầng trán trắng trẻo
“Kha Nguyệt đùng bỏ chạy được không? Không phải chỉ có mình em sợ hãi, anh…”-Thoáng ngừng lại, khớp xương rõ ràng trên ngón tay kéo nhẹ sợi tóc dính trên môi cô, trong mắt hiện lên đau thương: “Nếu em không kiên cường anh cũng sẽ sợ hãi.”
Kha Nguyệt không biết nên nói gì, nhiều trở ngại như thế khiến cô chỉ biết im lặng, lui ra
khỏi lòng Lục Niên, đối lại anh cầm tay cô
“Anh sẽ dẫn em đi gặp một người rất quan trọng với anh có được không?”
Giọng nói trưng cầu ý kiến không có ý cưõng bách, Kha Nguyệt hơi do dự cũng có dao động nhưng thấy ánh mắt khẩn câu của anh, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi theo anh.
Người quan trọng với Lục Niên, là mẹ của đứa trẻ sao?
Nhìn thấy bên ngoài tối đen, đồng hồ trên tường điểm giờ đã gần sáng, Kha Nguyệt mấp máy môi, không còn cảm thấy e sợ, dù người kia sẽ là mối uy hiếp với cuộc hôn nhân của cô, cô cũng sẽ không trốn tránh.
Kết thúc tệ nhất giữa cô và Lục Niên là trở về khởi điểm ban đầu, thành hai người xa lạ,
nếu không trốn tránh, mà trực tiếp đối mặt thì hãy cùng Lục Niên đối mặt tất cả.
Kha Nguyệt chỉ mặc một cái quần khiến chân mày Lục Niên nhăn lại, keỆỆặđi về phía tủ quần áo thì phat hiện chiếc vali đã ngay ngắn đặt bên giường, không nói lời nào thậm chí cũng không nhìn cô, trực tiêp kéo vali, đến gần tủ quần áo, nhưng mà bàn tay nắm tay cô dùng sức hơn.
Lục Niên một tay mở tủ quần áo, từ trên móc áo lấy xuống áo khoác gió, động tác hơi rối loạn, đầu tay bên kia vẫn giữ lấy cô, XừẩỆu0Ệ^ cuối không buông ra?
Kha Nguyệt cụp mi xuống nhẹ giọng nói: “Lục Niên, anh buông em ra, để em lấy áo như thế sẽ nhanh hơn.”
Lục Niên như không nghe thấy lời đê nghị của cô, chỉ dùng một tay giữ lấy áo khoác đóng cửa tủ, xoay người lại đôi mắt đen trong suốt nhìn cô, gương mặt tuấn tú nghiêm túc nhuộm chút đau^^ệ.
“Anh sợ, nếu anh buông em ra, em sẽ rời khỏi thế giới của anh, không bao giờ quay về nữa”
Nhiệt độ từ tay anh truyền sang cô, cảm giác ấm áp dâng
cao đến tận sâu trong lòng cô, Kha Nguyệt mấp máy môi, quay mặt đi, không nhìn tới đôi mắt thấm đẫm nỗi buồn của Lục Niên nữa.
Chiếc xe Lạmborghini chạy qua màn đêm tiến vào đường cao tốc, Kha Nguyệt nhìn đôi tay đang nắm vào nhau, ảm đảm đưa mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Lục Niên sợ cô bỏ chạy, vậy cô đang sợ gì?
Xe thể thao dừng lại trước quả đồi thấp nhỏ, Lục Niên bước xuống x^gịúp cô mở cửa. Kha NguyệtỄB^Kia đồi với các cây lớn, không khí trang trọng xung quanh làm cho tâm tình nặng nề.
Ánh đèn bị bóng cây che lại, Lục Niên khóa kĩ xe liền dẫn cô bước lên bậc đá, từng bước một Kha Nguyệt lại có dự cảm bất an. Nơi này, cô biết là khu
mộ tốt nhất củả thạnh phố A, cũng là nơi được sắp xếp ngay thẳng để ở giữa
lưng chừng của quả đồi, tiếng chim kinh hãi hót lên phá võ sự yên lặng của đêm tối.
Lục Niên dẫn cô vòng qua mấy cua quẹo, dùng lại trước một bia mộ. Anh buông tay cô một mình ngồi xổm xuống, trước sựtò mò của Kha Nguyệt,
Từng ngón tay trăng nõn dính đầy bùn đất dơ bẩn nhung ngay cả nhíu mày trên mặt Lục Niên cũng không có, không do dựbứt đi mớ cỏ dại.
Kha Nguyệt cứ chăm chú nhìn Lục Niên, trong lòng không nói nên cảm giác, cuối cùng là người như thế nào mà khiến cho một người thích sạch sẽ như Lục Niên cam nguyện buông bỏ làm việc số?
Trên bia mộ là ảnh chụp người phụ nữ, nhưng cô không có dũng khí nhìn nó ngay cả liếc mắt cũng không, cô sợ mình sẽ ghen tị chính vì thế chỉ biết thẫn thờ nhìn anh, mãi đến khi bứt lấy cọng cỏ cuối cùng bên bia mộ.
Lục Niên lấy khăn lau sạch sẽ tay, ngước mắt thấy Kha Nguyệt vẫn im lặng đứng đó, đầu cúi thấp, tựa như con mèo bị vút bỏ đi lạc khiến cho người ta thương cảm.
Lục Niên nhỏ giọng đến gần cô, đôi tay đã sạch nâng lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh cô rồi thổi hơi vào đó, giúp cô sưởi ấm.
“Không muốn nhìn xem, anh dẫn em tới gặp ai sao?”
Kha Nguyệt hít sâu, mặc cho anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên bia mộ lạnh giá.
Trên chiếc bia làm bằng đá cẩm thạch có hai bức hình, một nam một nữ. Người đàn ông trong tấm ảnh còn rất trẻ, lông mi tuấn tú, ngũ quan sạch sẽ, nụ cười anh khí khá giống Lục Niên, nhung khí chất lại không giống Lục Niên, người đó có vẻ tràn ngập tinh thần, phấn chấn.
“Lục Phong Tư’ ba chữ khắc trên bia mộ, Kha Nguyệt liền sững sốt nhìn sang tấm hình còn lại, một cô gái trẻ tuổi tóc đen nhánh là Kha Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện nhìn Lục Niên, ánh chỉ kéo nhẹ khóe môi, ánh mắt xa xăm nhìn lên bia mô, nỗi đau đớn vô tận lan tràn trong đáy mắt.
“Phong Tư, Yến Thanh đây không ai nói gì, Lục Niên nắm tay cô siết chặt, Kha Nguyệt đau đớn nhung không dám nói, bởi vì cô có thể nhận thấy anh đang kiềm chế không để bản thân run ray.
Bức hình hai người còn trẻ nằm trên bia mộ hiện lên trong đầu, Kha Nguyệt lo lắng nắm tay Lục Niên, anh khẽ khựng người.
Bầu trời dần sáng, gió lạnh thổi qua mặt nhưng cô đã không còn cảm giác được, nhìn theo dáng người cô độc của Lục Niên, cô muốn chạy tới ôm lấy anh cho hắn chút hơi ấm. Trong xe im lặng, không khí đặc quánh chỉ có tiếng thở của hai người, hai bàn tay to nám chặt tay lái như đang cô kiêm chê gì đó.
“Bốn năm trước, Phong Tư đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ.”
Kha Nguyệt không ngờ Lục Niên lại mở lời, kinh ngạc nhìn theo anh. vẻ mặt Lục Niên toát lên sự đau khổ, lông mày thanh mảnh uốn nếp, đôi mắt đen vẫn dịu dàng lại âm u giống như đang trốn tránh gì đó.
“Chỉ còn một tháng, nó sẽ theo Bộ Binh đặc chủng giải ngũ..”- Hai tay Lục Niên trắng bệch, từng lời nói ra cũng đều phải cấhết sức khiến tim Kha Nguyệt đau nhói.
“Nó chỉ cần bàn giao công việc là được, sau đó an tâm chi điêu vê thành phô A, trở vê bên cạnh người vợ đang mang bầu chín tháng, nhung mà…”
Giọng nói Lục Niên trở nên nghẹn ngào, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tư tự trách: “Nhưng anh chỉ vì những thứ trước mắt, để cho PhShg Tư đang không được khỏe đi bộ đội, hoàn thành nhiệm vụ lần cuối trước khi nó giải ngũ…”
“Không cần kể tiếp!”
Kha Nguyệt lên tiếng ngăn lại, tay vươn ra bao phủ lấy mu bàn tay không còn hơi ấm của anh, như sợ hãi gì đó, vuốt nhẹ giống như trước đây anh làm, mang lại ấm áp cho Lục Niên.
“Phong Tư không về, Yến Thanh rất lo láng, người trong nhà cũng gạt cô ấy, mãi đến một ngày, sắc mặt cô ấy tái nhợt xỉu ngay bên cạnh điện
thoại. Sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện mới biết cô ấy đã nghe lén chuyện điện thoại đi bộ đội.”
“Lục Niên..”
Cô không biết nên an ủi anh thế nào, đối với Lục Niên mà nói đau khổ nhất là phải nhớ lại, giống như cô không muốn nhớ tới mẹ mình, Lục
Niên làm sao không muốn quên đi nó nhung cảm giác áy náy, tự trách bản thân đã ép anh tới không thể thở.
“Yến Thanh sau khi sinh bị rong huyết, nhóm máu Orh không thể tìm thấy trong kho máu, sau đó…”
Giọng nói khản đạc ẩn chứa nỗi đau sự tuyệt vọng
cùng cực, lòng Kha Nguyệt xoắn chặt khó chịu không thể thở nổi, dùng hết sắc, nám lấy tay anh muốn giảm bót đi cảm giác tự trách nơi Lục Niên.
“Bốn năm rồi, anh chưa từng tới một lần, chỉ sợ Phong Tư chỉ trích, sợ Yến Thanh oán giận anh.”
Bên trong xe mờ ảo, cô
không thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, nhưng tay đặt sau lưng anh có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc. Anh mọi khi cao quý ưu nhã, tác phong nhanh nhẹn chẳng qua chỉ để che dấu đi mặt yếu ớt của bản thân.
Nếu như không phải cô muốn bỏ đi, muốn chạy khỏi thê giới của anh, Lục Niên cũng
sẽ không phải đau khổ như thế?
Một người đàn ông vân đạm phong khinh, chưa từng biết đến đau khổ, anh lúc nào cũng đứng trên cao, hướng mái nhìn hỉ nộ ái ố của kẻ khác..
Không kiềm được muốn tới gần anh, xua đi mọi bi thương cùng đau khổ.
Kha Nguyệt lặng lẽ nghiêng người, kề sát anh, bàn tay nhỏ bé không đặt trên mu bàn tay mà nhẹ nhàng lau gương mặt anh, ép đầu anh đến gần mình, dù cho cô không xứng với lời cam kết cả đời của anh, nhung lúc này cô cũng muốn mang đến anh sự quan tâm
Hai mắt hướng ra bên ngoài xe, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cao lớn của Lục Niên, anh lại vòng lấy eo vùi đầu vào cố cô. Mái tóc quăn rũ xuống bên cô, một luồng hơi ấm áp lướt quá, Kha Nguyệt thoáng ngẩn người, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ bờ lung cô độc của anh.
Nếu như Lục Niên chỉ muốn trói chặt cô, như vậy anh đã làm được, bắt đầu từ nơi này từ thời khắc này không còn gì khiến cô dao động rời khỏi anh.
Người của Lục gia phản đối thì sao? Dù tham mưu trưởng chỉa súng về phía cô, cô cũng không buông Lục Niên, cô ngưõng mộ sựvĩ đại của anh, cũng đau lòng vì nỗi bi ai trong anh, dù không yêu thì cũng thích?
Buông tay bước qua, quay người lại, mới nhận ra thời gian mười lăm năm, mất đi tình yêu
với Cô Minh Triệt nhưng đổi lấy sựquan tâm cả đời của Lục Niên. Sựquan tâm này, cô muốn dùng cả đời đế trải nghiệm, cùng Lục Niên xây dựng xây dụng hạnh phúc thuộc về hai người, từ từ bồi đắp từng chút một.
“Lục Niên, ngày mai… chúng ta cùng nhau về Kha gia đi.”
Xe đi tới căn hô thì Kha
Xe đi tới căn hộ thì Kha Nguyệt mở miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Niên, trong đôi mắt xinh đẹp đều là sự nghiêm túc.
Gương mặt Lục Niên khẽ nghiêng qua, trên gương mặt tuấn tú của Lục Niên vẻ lo lắng tan đi thay vào đó là sự lạnh nhạt, anh đưa tay tự nhiên vén mái tóc quăn ra sau tai của cô, chăm sóc chu đáo nhưthê khiến cô cảm động.
Anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt cô, ôn nhu cười một tiếng: “Được”
Kha Nguyệt thở hắt một tiếng đầy thư thái, quay đầu cười nhạt, tỏ vẻ thoải mái nháy nháy mắt, làm nũng vòng lấy tay Lục Niên.
“Đến khi anh gặp cha vợ thì
đổi ý sẽ không kịp nữa đâu!”
Đô cong trên môi Lục Niên mở rộng, đôi mắt đen thâm tình nhìn cô mỉm cười khẩn trương, nghiêng người ôm lấy dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, tựa như trấn an nỗi lo sợ trong cô
“Lấy Kha Nguyệt, cả đời Lục Niên này sẽ không hối hận.”
Khi Kha Nguyệt và Lục Niên đứng trước Kha gia trên tay cầm hộp quà thì cô vẫn không thể bình tĩnh nối, ngược lại Lục Niên lại nắm tay cô, bộ dạng không hề sợ hãi khiến cho tâm trạng rối loạn của cô bình tĩnh lại.
Nên đến cũng phải đến, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết!
Kha Nguyệt siết chặt đôi bàn tay đang nắm vào nhau, ngẩng đầu ưõn ngực tựa như nghĩa sĩ sắp ra pháp trường, kéo Lục Niên ấn chuông cửa.
Người mở cửa là dì Mai, vừa gặp Kha Nguyệt liền kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư!”
Chưa kịp nói gì nhiều, ánh mắt Dì Mai đã bị Lục Niên đứng kê bên Kha Nguyệt hấp dẫn.
cả người mặc bộ đồ tây chỉn chu màu đen, áo sơ mi trắng cố ý ăn mặc chải chuốt để làm tăng thêm nét cao quý của anh, giống như vương tử bước ra từlằu đài thanh tao lại quyến rũ, cô làm bạn gái anh cũng âm thầm đắc ý.
Cô ôm chặt lấy tay Lục Niên, thân thiết tựa vào người anh, mỉm cười trìu mến nhìn dì
Mai vẫn đang chấm hỏi. “Dì Mai, con về rồi đây!”
Dì Mai bừng tỉnh, ngượng ngùng mỉm cười gật đầu, ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Niên và Kha Nguyệt thật lâu không rời, trong lòng ca tụng: cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đôi với tiểu thư!
“Đại tiểu thư, vị thiếu gia này là…”
Trước vẻ mặt mơ hồ của dì Mai, Kha Nguyệt thẹn thùng khẽ cong cánh môi liếc nhìn Lục Niên, anh cũng chỉ cúi đầu dịu dàng nhìn cô, tựa như người chồng yêu quý vợ mình, đôi mắt đầy sự trìu mến thâm tình.
Kha Nguyệt kéo tay trái Lục Niên mười ngón tay đan chặt vào nhau, thản nhiên đưa lên trước mặt dì Mai.
“Anh ây gọi là Lục Niên, dì Mai”
Một Lục Niên cao quý không chỉ mang đến cho cô hạnh phúc mà còn thỏa mãn hưvinh của mọi phụ nữ. Các từ nổi bật phi phàm, phong tư trác tuyệt* cũng không thể hình dung hết Lục Niên, một người đàn ông thanh phong lãnh nguyệt.
*Nhẹ nhàng quyến rũ phong thái hơn người.
Kha Nguyệt kéo Lục Niên thay chiếc dép lên đi vào biệt thự. Hôm qua, cô đã gọi điện báo cho Kha Tùng, nhớ tới giọng nói lúc đó của ông Kha Nguyệt có chút bất lực.
“Đối tượng kết hôn? Tiểu Nguyệt, cha biết chuyện giữa con và Tiểu Triệt, là do cha làm chưa tốt nhưng cha luôn hi
vọng cuộc sống sau này của con sẽ trôi qua tốt đẹp, không phải tùy tiện tìm lấy ai đó rồi kết hôn”
Kha Tùng không biết đối tượng kết hôn của cô là Lục Niên,
“Lo lắng sao?”
Lục Niên giống như nhìn thấu tâm trạng ẩn sau mắt cô, giọng nói ân cần thăm hỏi, tay
không xách hộp quà, nâng tay cô từ từ bước qua cửa, vòng qua khúc quanh đi tới phòng khách,
Kha Nguyệt nhìn Lục Niên, nhìn anh cười thản nhiên một tiếng: “Không có, chỉ là cảm thấy thật thần kỳ.”
Lục Niên cũng không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ gì đó liếc nhìn căn biệt thự cao sang, nắm tay cô đi tới phòng khách.
Kha Tùng đang ngồi trên ghê salon xem báo, còn mẹ Kha đang ăn trái cây, hai người vừa nghe tiếng chuông cửa thì đều quay đầu nhìn nhung tâm trạng lại khác xa nhau.
Kha Nguyệt cũng chỉ nhìn qua mẹ Kha nháy mắt, để hộp quà đặt sang bên kéo Lục Niên đến trước mặt Kha Tùng, lễ phép kêu: “Cha.”
Bàn tay lật tờ báo khẽ
khựng lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Kha Tùng nhìn Kha Nguyệt rồi dừng lại trên người Lục Niên, thỉnh thoảng nhăn đầu lông mày như đang suy nghĩ gì đó.
“Cha.”
Khi giọng nói ôn nhuận như ngọc của Lục Niên cất lên trong căn phòng khách không chỉ có Kha Nguyệt sững sốt mà
cả Kha Tùng cũng kinh ngạc, vội ho một tiếng, lật tờ báo, che dấu đi nỗi sợ hãi Lục Niên gây ra cho ông.
“Xột xoạt.”, tiếng tờ báo bị lật một cách vội vàng, Kha Tùng cũng không hề đáp lại tiếng “cha”, đối với sự kết hợp của Kha Nguyệt và Lục Niên thái độ của ông cũng không rõ ràng.
Kha Nguyệt có chút lúng túng, giật nhẹ ống tay áo Lục Niên, anh lại tỏ vẻ như không có chuyện gì chỉ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng trơn bóng đầy vẻ thất vọng, bàn tay tính rút về lại bị Lục Niên giữ lại, sau đó ngồi xuống trên ghế salon
Dù sao cha cũng là nhất, Kha Nguyệt liền làm nũng giữ lấy cánh tay cầm tớ báo của
Kha Tùng, cô mỉm cười đoạt lấy tờ báo nói: “Cha, cha đang coi gì vậy? Là quản lý khách sạn sao?”
Nhìn Kha Nguyệt ngây thơ lật lật tờ báo, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực động lòng người, nụ cười thuần khiết khiến vẻ mặt sa sầm của Kha Hải giãn ra trong chốc lát. ông khẽ thở dài, cầm lấy tờ báo từ trong tay Kha Nguyệt, hiền từ nói: “Con
từ nước ngoài về khi nào? Sao không gọi điện báo cho cha một tiếng?”
Kha Nguyệt cũng nhận ra giọng nói của Kha Tùng trở nên ôn hòa, không hề nguội lạnh như lúc bắt đầu, liền dịu dàng mỉm cười, nghiêng người kéo tay Lục Niên, sau đó nhìn sang anh, sung sướng cười nói với Kha Tùng: “Hai ngày trước, nhung vẫn có Lục Niên sang
New York chăm sóc con, vì vậy cha không cần phải lo đâu.”
Kha Tùng có chút suy nghĩ xấu nhìn về Lục Niên, chỉ thấy ánh mắt anh rất tự nhiên, khóe môi tạo độ cong nhỏ, lúc nào cũng cúi đầu nhìn về phía con gái ông, đôi mắt tuy lạnh lùng nhung lại đầy dịu dàng.
Sau đó ông nhìn sang đứa con gái đang ngồi bên cạnh, vẻ chán chường cô đơn của
nhiều năm trước đã biến mất, ông nhìn lại đôi mắt Lục Niên, dịu dàng nhung có chút nhút nhát, nhưng tất cả đều không qua khỏi ánh mắt tinh nhuệ của người làm kinh doanh nhưông.
Trước kia ông cũng muốn tác hợp Kha Nguyệt và Lục Niên, kết quả nhưgiỏ trúc múc nước, công dã tràng. Do Lục Niên cứ khăng khăng đều quân ở Kha gia bằng được nên
khiến quan hệ giữa hai nhà Kha và Lục cũng xuống dốc không phanh, ngay cả quan hệ chi giao cũng không có.
Hiện nay, Lục gia và Kha Gia lại tạo dụng quan hệ, trưởng nam Lục gia coi trọng con gái nhà mình, một người đàn ông ngay cả việc tuổi tác đều không nể tình mà giờ lại vào Kha lại vì một đứa con gái cam nguyện ăn nói khép
nép đứng trước mặt ông, Kha Tùng cũng không nói ra được sựdo dựvà nỗi cảm thán.
Nếu như đồng ý hôn sự của hai đứa, thì ông cũng không biết nên vui vẻ hay lo lắng đây vì dù xong quan hệ của hai nhà Kha và Lục cũng không tốt lắm nha …
Kha Nguyệt len lén liếc nhìn Kha Tùng, thấy ông trầm tưcau mày, quan sát Lục Niên
Tư cau mày, quan sát Lục Niên vẻ mặt thiên biến vạn hóa có nghi ngờ có do dự, nhưng không thấy vẻ vui mừng khi gặp con rể.
Chẳng lẽ, Kha Gia cũng cùng thái độ với Lục gia, không chịu chấp nhận Lục Niên làm con rể?
Bàn tay Kha Nguyệt đặt trên ghê nhẹ nhàng nắm thành quyền, liếc nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh (1) của Lục Niên, cô tính mở miệng nói gì đó với Kha Tùng thì ông lại nói trước
“Chí hướng của con không ở nơi này, huống chí tâm nguyện lớn nhát lúc này là có láy sợ sinh con, xảy dựng một gia đình, về công việc còn rất nhiêu thời gian, không sợ không có cơ hội.”
Gương mặt nho nhã tuấn mỹ của Lục Niên nở nụ cười yếu ớt, khiêm tốn trả lời, tlển thoái có chừng mực, không kiêu căng không cổ hử, lại hợp với tâm ý Kha Tùng.
“Phải, con đường làm chính trị khó tránh khỏi những lúc thăng trầm, quan trọng là tâm tính, nếu tâm đoan , chính, những việc khó khăn trong sự nghiệp tự nhiên sẽ được hóa giải dễ dàng, trước đây con cũng từng có thời gian Ở Kha thị chắc chắn sẽ hiểu rõ., chúng ta đêu không cùng một chí hướng.”
Kha Nguyệt biết những lời này của Kha Tùng nói ra đêu vì cô, không muốn Lục Niên vì quyển thế địa vị trong tương lai mà bạc đãi cô, làm một người cha, Kha Hải dù không thập toàn thập mỹ nhưng cũng hoàn thành hết trách nhiệm.
Với quyền thế và địa vị của Lục gia muốn cưới được một người con dâu môn đăng hộ đối không thành vấn đê. Nhưng Lục Niên lại chọn cô, dù cô cũng là thiên kim nhà giàu, nhưng công việc của cô hiện tạl sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Lục Niên.
Dù trong tương lai sẽ có kẻ thù dùng cái này ngăn
Dù trong tương lai sẽ có kẻ thù dùng cái này ngăn cản con đường chính trị của Lục Niên, Lục gia không thể không phòng, cho nên họ mới không đông ý để cô và Lục Niên đến với nhau.
“Lục Niên, chuyện với Kha gia trước đây, dù cậu trong lòng có toan tính gì nhưng nếu đã quyết định kết hôn VỚI Tiểu Nguyệt, như vậy người làm cha như tôi cũng phải khuyên cậu một câu, hôn nhân không phải trò đùa, nếu không thật lòng không bằng chấm dứt ở đây.”
Kha Tùng nghiêm túc nhìn vào mắt Kha Nguyệt, không khòi thẳng lưng đông thời ông cũng tò mò thái độ của Lục Niên, hôn nhân của hai người, Lục Niên có bao nhiêu phần nghiêm túc?.
Nhưng anh chỉ im lặng ngôi đó, gương mặt tuấn nhã vẫn nờ nụ cười, đôi mắt đem thâm thúy.như như vụMai khán hoa khiến cô không thề nhìn thấy đáy.
Một người đàn ông như Lục Niên có thể trở thành một phần cuộc sống của cô sao?
Trước cál nháy mắt của Kha Nguyệt, bên tai là giọng nói thành khẩn chắc nịch của Lục Niên:“Con đối với Tiểu Nguyệt thật sự nghiêm túc không thua gì cha đối VỚI Kha thị.”
Lục Niên cười mỉm khiến cho người ta tháy được thành ý, lấy Kha thị ra so sánh như bắt lấy đúng xương sườn của cha! Kha Thị đối VỚI KhaTùng tựa như linh hồn, một người không có linh hồn thì chỉ như cương thl blễt đi, như vậy Kha Nguyệt đối với Lục Niên mà nói quan trọng như thể sao?
Trong phòng khách trớ nên yên tl nh, hai người ngôi đối diện, trong mắt Kha Nguyệt lóe lên ánh sáng nhìn thẳng về người đàn ông cao quý đang mỉm cười như xuất trần, đôi mắt kiên quyết khiến cho lòng cô run lên,
Khi gặp CỐ Minh Triệt, sự lạnh lùng đạm mạc của anh ta khiển cô tò mò muốn tìm hiểu; ánh mặt trời buông xuống, anh quay đầu cười nhẹ có thể làm tan cá băng, SƯỞI ấm tâm hồn tĩnh mịch của cô suốt hai mươi năm qua.
Trên sân thượng, anh nắm chặt tay cô không buông, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại kiên quyết muốn chiếm lấy trái tim cô, cũng như sự kiên định của cô trong suốt mười lăm năm. Khỉ cố Minh Triệt bỏ đi, mới biết bản thân đã yêu qủá mức, cũng bỏ lỡ những năm đẹp nhát của cuộc đời, thậm chí còn vì anh ta thoát từ bỏ mọi kế hoạch bản thân.
Lúc này, người đang ở cùng cô, dám đối mặt với sự chất vấn của cha cô tên là Lục Niên.
Người đàn ông đột ngột xông vào cuộc sống của cô khiến nó dừng lại, sự bình tĩnh của anh khiển cha hài lòng, tính cách thanh lịch cao nhã khiến cho cha cô không thể soi mói, cứ thể cướp lấy cô từ trên tay cha mang đỉ. Cô đã mang danh là vợ Lục Niên, như vậy bất ly bát khí, gần nhau đến già.
Kha Tùng nặng nề gật đầu, không còn do dự, nhưng hơl lo lắng nhìn dáng vẻ thát thần của Kha Nguyệt, nghiêm túc nói VỚI Lục Niên:
“Lục Niên, cậu là người của Lục gia, Kha gla lại ở thế dưới, nhưng Tiểu Nguyệt là vô tội, đối với chuyện của cậu và gia đình cậu hoàn toàn không biểt gi cả. nếu đã
“Lục Niên, cậu ỉà người của Lục gia, Kha gia lại ở thế dưới, nhưng Tiểu Nguyệt là vô tội, đối với chuyện của cậu và gia đình cậu hoàn toàn không biết gì cả. nếu đã muốn lấy Tiéu Nguyệt, tôi hy vọng cậu có thể ở trước mặt trưởng bối Lục gia tỏ rõ thái độ, tôi không muốn để con gái mình và Lục gia chịu tội.”
Kha Nguyệt giữ lấy tay Kha Tùng, cảm động nói:
“Cha. Nếu con đã đồng ý lấy Lục Niên thì mọi chuyện không thể thành trách nhiệm của Lục Niên, làm vợ như con cũng nên làm chút gì cho hôn nhân của mình.Trước kia con đã trốn tránh nhiều lần, cũng sai rất nhiêu nhưng bây giờ không muốn ngay cả Lục Niên cũng bỏ mất.”
Kha Nguyệt có thể’cảm nhận ánh mắt Lục Niên nhìn cò, loại nhiệt độ này khiến hai má cô nóng lên, lại chỉ ẹó thể tỏ ra không biết, khôrig hê nhìn anh một lần.
Kha Tùng vul mừng vỗ vỗ mu bàn tay Kha Nguyệt: “An cơm tối rồi hãy vê.”
Kha Nguyệt vul sướng nhìn Lục Niên, Kha Tùng đã đông ý hôn sự của hai người, xem ra chỉ còn cửa Lục gia.
D) Mal bày đồ ăn lên bàn, tuy đồ ăn không phải cao lương mỹ vị nhưng nhìn sơ qua cũng rất ngon.Kha Tùng đứng lên, Lục Niên cũng từ salon đứng dậy, khiêm nhường lễ độ khiến cho KhaTùng hài lòng xoa cằm, ồng đưa Kha Nguyệt tới phòng ăn.
Kha Nguyệt thừa dịp Kha Tùng không chú ý len lén quay đầu lại, nháy mắt cười đắc ý nhìn Lục Niên đang đi phía sau. Anh mắt Lục Niên ôn hòa nhìn cô một lát rồi phí cười, khóe môl hơi giãn ra tạo thành độ cong hoàn mỹ.
“Chủ Tịch, CÓ càn mời phu nhân xuống ăn không?”
Kha Hải ngồi xuống vị trí chủ tọa, câm đũa, thong thả nói:“Không cần, bà ẩy chắc cũng không đói.”
Kha Nguyệt cùng Lục Niên liếc nhau hiểu ý cười, hai người ngòi xuống bên trái Kha Tùng.
“Tiều Nguyệt, đây là món trứng với cà chua con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.”
KhaTùng đem nữa dĩa gắp vào chén cô,giữa hàng lông mày đầy vẻ hiền từ, Kha Nguyệt dạ nhẹ một tiếng, tuyệt đối không lãng phí ăn hết.
“Lục Niên những thức ăn này không biết có hợp khẩu vị con không!”- Kha Tùng thích Lục Niên là điêu không thế nghi ngờ, nếu bỏ qua thái độ nói chuyện lạnh lùng thì đã nhiệt tình không ít.
Khi KhaTùng kẹp một miếng cá đặt .vào chén Lục Niên thì một đôi đũa liên lập tức đè xuống miếng thịt, ông không hiếu nhìn lại, thì Kha Nguyệt đã cười tủm tỉm gắp miếng cá ông chuẩn bị cho Lục Niên bỏ vào chén mình.
Nói xong, đưa tay ra khắp miếng cá trong dĩa bỏ vào chén Lục Niên:‘‘Anh ăn đi”
Bình luận facebook