Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121-130
Lúc trước, Kha Nguyệt bị cố Minh Triệt làm cho thương tích đầy mình, đau khô cho nên trong lúc diễn xuất hoàn toàn đều là thật, không bộc lộ hết cảm xúc chỉ cân hợp với lời kịch bản đó chính là diễn xuất tốt nhất.
Bên kia điện thoại là anh giọng nói thật lạnh lùng.
Em không dám mở miệng, thật cẩn trọng, không phải không có biết không có kết thúc, nhưng bản thân lại cố chấp kiên trì.
Cuối cùng bỏ đi trong đau đớn.
Em giả vờ dũng cảm, che giấu giọt lệ trong mắt.
Cuối cùng em cũng đành buông tay anh, buông tay những kỉ niệm chúng ta từng có,Tất cả, từng…
Màn hình không ngừng chiếu tên diễn viên và nhân viên, bài hát khúc cuối phim là “Vờ Như”, giai điệu bi ai, giọng nữ trầm khàn phối hợp với kịch tính phim khiến cho không khí xung quanh trở nên bi thương.
Những người khác cũng bắt đầu đứng dậy tiếng vỗ tay vang lên, Kha Nguyệt
ngồi bên cạnh.
“Sau này nếu có Lục Niên bên cạnh, em không cần phải khóc như vậy!”
Giọng nói đàn ông réo rắt vang lên giữa tiếng Ồn ào ầm ĩ xung quanh, trong bóng tối Kha Nguyệt có thể thấy đôi măt đen lóe sáng đang nhìn cô, tay anh đưa tới xua đi sự lạnh lẽo mang đến sự ám áp, giữ lấy cô trong tay.
“Sáu lần ôm, hai lần hôn nhau.vợ yêu, em phải bồi thường cho người chồng bị tổn thương như anh!”
Kha Nguyệt cười một tiếng, nước mắt mất khốc chế rơi xuống, cô muốn lau đi thì một bàn tay khô ráo ấm áp đã nhanh hơn cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng êm ái lau đi giọt nước mắt đang thấm ướt gò má cô, hành động yêu thương khiến cho lòng cô run nhẹ.
Một người từng cô đơn ngồi trong đêm, thẫn thờ nuốt vào lòng những đau đớn thất vọng; bây giờ lại ngồi có đôi.
Tinh yêu với cô mà nói chỉ là mây trôi, không thể quay đầu lại, cố Minh Triệt với
cô chỉ là người qua đường.Theo thời gian trôi qua, quên đi tíhh cách của anh ta, quên đi diện mạo, cho đến một ngày quên đi hoàn toàn, quên đi con người từng ở trong cuộc sống của cô lưu lại những vết khắc không thể xóa nhòa.
Ánh đèn bật mở, sự chói mắt khiến
mọi người đều nhíu lại, một chiếc khăn tay đặt lên má Kha Nguyệt, ánh mắt Lục Niên dịu dàng nhìn hai gò má phủ đầy nước, từng chút một lau nhẹ, giống như đang lau một thứ quý giá rất coi trọng và quan tâm.
Tay Kha Nguyệt bắt lấy đôi bàn tay to của anh, tiếp nhận đôi mắt đen của anh, mềm mại vuốt ve mu bàn tay gầy gò, điềm tĩnh nói.
“Sau này, em sẽ không hôn người khác, cho dù chỉ là diễn thôi.”
Trên đường phố ồn ào, Kha Nguyệt bị Lục Niên giữ chặt, trang phục của cô rất đơn giản, mắt kính màu đen, mái tóc quăn cuộn sóng được giữ trong chiếc nón màu nâu làm bằng nhung, áo gió màu cà phê, giày cavans màu trắng, cách ăn mặc bình thường đến nỗi đi bên cạnh Lục Niên khiến vô số ánh mắt ganh tị.
Trong tay Lục Niên ôm không ít túi, đều là những món đô mà cô đã liêu mạng mua, anh chỉ.cười tủm tỉm khi nhìn cô mua hết món này đến món khác, túi này đến túi khác để lên tay.
“Anh ơi, mua hoa cho chị đi!”
Một giọng nữ non nớt truyền tới, Kha Nguyệt cúi đầu thì thấy một đứa bé gái cỡ 10 tuổi đang cầm một đóa hồng cười tươi nhìn cô và Lục Niên.
“Đầu năm mà còn có người bán hoa sao?”Kha Nguyệt tò mò nhìn Lục Niên, người đứng sau chỉ nhướng mày kia nhìn người đứng sau chỉ nhướng mày kia nhìn đóa hồng nói:“Họ làm từ thiện ở đây, kiếm ít tiền quyên góp cho những đứa
trẻ ở vùng núi.”
“Sao anh biết vậy?”
Kha Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt,
Lục Niên luôn thần bí thâm sâu bát lộ khiến cô càng muốn tìm hiểu.
Lục Niên bát đắc dĩ nhìn ánh mắt sùng bái của Kha Nguyệt, cằm hất nhẹ vê phía xa:“Bên kia có viết, chỉ có em không thấy thôi.”
Kha Nguyệt cũng nhìn sang, quả nhiên cách đó không xa trên bãi đất trống bày một cái bàn còn viết cả nội dung hoạt động, Kha Nguyệt hiểu ra liền tồ một tiếng, lúc quay đầu lại đập vào mắt là những bông hoa hồng đỏ.
Trong tay Lục Niên cầm một đóa hông, đôi mắt đen kia chỉ có hình ảnh của cô, giữa hai hàng lông mày thanh mảnh của anh là sự quan tâm tình ý.
Trái tim trong ngực Kha Nguyệt đập mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh, cô mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình kia, cảm giác ngọt ngào lan ra toàn cơ thể, khiến cho khóe môi cô thẹn thùng cong lên.
Hai gò má trắng nõn ửng hông, gương mặt sáng rực. Dưới ánh đèn đường, chỉ có ánh sáng chiếu vào nhưng Kha Nguyệt có thể cảm thấy bản thân bắt đầu rung động, loại cảm giác này bốn năm trước chưa từng có.
Đêm nay, khi đứng trước một người đàn ông khác hẳn cố Minh Triệt, cô hiểu, cô đã động lòng với anh, dù không phải vừa gặp đã yêu cũng là vì cảm động lâu ngày mà sinh tình cảm.
Đưa tay nhận lấy hoa hông, cẩn thận
nâng niu trong tay. Niềm hạnh phúc đã đầy trong lòng cô.
“Vợ yêu, có phải nên thưởng cho anh cái gì không?”
Lời nói của Lục Niên tuy ôn hòa nhưng không thiếu sự ranh mãnh đắc ý, Kha Nguyệt vừa ngẩng đâu đã tháy ánh mắt nóng bỏng của anh dán vào đôi môi trơn bóng của cô, ý tứ rõ ràng.
Gặp Lục Niên là may mắn cả đời của Kha Nguyệt, có được Lục Niên, là niềm hi vọng xa vời Kha Nguyệt không dám tin. Lúc này, anh đứng trước mặt cô mới hiểu, người đàn ông này giống như đóa hoa anh túc, bắt đầu cắm sâu nở rộ trong trái tim.
Mất đi CỐ Minh Triệt chẳng qua là đau khổ nhát thời, có được Lục Niên là hạnh phúc cả đời.
nhau.
Rời đi môi Lục Niên, không khí lạnh như băng bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, nó như muốn nói cho cô biết những rung động không phải là ảo giác, hai gò má vì xấu hổ mà ửng hồng, đôi mắt đẹp lấp lánh quyến rũ động lòng người.
‘Ha.”
Tiếng cười sung sướng vang lên, Lục Niên bỗng nhiên ôm láy cô, đem cô vào lông ngực lạnh lẽo của anh, cho dù không có ấm áp nhưng mỗi khi mùi hương bạc hà tràn ngập hơi thở, không biết từ khi nào, cô biết cái ôm trong lòng này đã thuộc về một người con gái.
“Lục Niên…”
Cô ôm lấy thắt lưng gây gò của anh, để mặc cho con sóng hạnh phúc nhấn chìm, nụ cười giữ mãi trên môi, lúc đi được máy bước thì cả người cứng đờ khi nhìn thấy bóng người ở xa.
“Sao vậy?”
Kha Nguyệt không biết cố Minh Triệt Lục Niên quan tâm nhìn cô, cười nhạt một tiếng, để mặc cho cô kéo anh đi về phía Tử Nhiễm và cố Minh Triệt, cho đến khi cả bốn người đi lướt qua nhau.
Trên đường về, bàn tay ấm áp của Lục Niên vẫn nắm đôi tay nhỏ bé của cô, giống như một luồng sức mạnh chống đỡ ý chí của cô, mang lại cho cô sự tin tưởng và kiên cường.
Kha Nguyệt mở miệng cười, cảm giác không vui khi gặp cố Minh Triệt và Tử Nhiễm cũng tan thành mây khói: “Lục Niên, băt đầu từ ngày mai, em quyết tâm sẽ làm một hiền thê lương mẫu.”
Lục Niên lái xe, không nhìn cô nhưng khóe miệng cong lên rất rõ, đối với lời khăng định của cô anh cảm thấy muốn cưng chiu cô hơn.
“Không cần em quyết tâm, em như^ vậy đã là một tấm gương điển hình hiền thê lương mẫu!”
“Hay cho anh Lục Niên, anh dám cười nhạo em!”
Kha Nguyệt tính đưa tay đánh vào tay anh, lúc chạm vào áo anh cô liền trở nên dịu dàng vòng lấy tay anh, như đứa trẻ chưa lớn dựa sát đầu vào vai anh, ngây thơ làm nũng:“Lục Niên, chúng ta cứ ở bên nhau như thế cả đời đi.”
Ở dưới lầu khu căn hộ, Kha Nguyệt vừa xuống xe, chưa kịp đi hai bước thì trời đát bỗng nhiên xoay chuyển, kinh hãi không kịp la lên, đã bị Lục Niên ôm lên lầu.
“Mau để em xuống, rát nặng a!’ “Nhưng anh muốn ôm em.”
Anh trả lời rát thẳng thắn khiển cho trong lòng Kha Nguyệt bị hạnh phúc lắp đầy, thôi không cự tuyệt, tay cầm túi giấy vòng lấy cổ áp chặt vào hai má của anh,
vòng lây cố áp chặt vào hai má cua anh, tùy ý để anh bế cô, từng bước từng hirớc lên lâu.
“Rất nhẹ, về sau làm vợ Lục Niên, không cho phép giảm cân nữa.”
Kha Nguyệt hờn dỗĩ búng nhẹ tay vào trán anh, la ầm lên:‘‘Em không muon trở thành bà mập đâụ, tới lúc đó liệu anh có còn muốn em không chứ”
Chân đi về trước khẽ khựng lại, Kha Nguyệt không biết anh bị làm sao thì bên tai đã nghe giọng nói trịnh trọng của Lục Niên:“Bất luận Kha Nguyệt trở thành thế nào, Lục Niên cũng không bỏ cô ấy.”
Cô không thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi Lục Niên vừa bước lên lầu nói ra những lời này lấy lòng cô, thì cô cũng không kiềm được mỉm cười, hai tay không chỉ kéo sát Lục Niên lại mà còn sung sướng áp đâu vào lòng anh.
Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta bối rối, cũng như những chuyện ngoài ý muốn đến quá bát ngờ khiến
Ngoài ý muốn, quá bất ngờ khiến người ta không biết thế nào.
Lúc Kha Nguyệt và Lục Niên mở cử căn hộ, nụ cười trên môi Kha Nguyệt liền cứng ngắc khi thấý bà Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bà Lục tức giận nhìn chằm chằm Lục Niên
“Nghịch tử.”
Bà Lục mặc bộ đô công sở màu trắng ngà, tóc đen búi ra sau, trang điểm thanh lịch nhẹ nhàng, ung dung cao quý toát lên sự giỏi giang, không như lần trước khiển người khác cảm thấy mơ hồ, qua đó đoán được có lẽ bà từ nơi làm việc chạy sang đây.
Là điều gì mà làm cho bà Lục giận đến thế.
Nhớ lại Chương Nghi Minhvội vàng đưa hộ khẩu, bàn tay Kha Nguyệt vịn chặt cánh tay Lục Niên không khỏi siết chặt, trái tim cô co lại khi thấy bà Lục giận dữ nhìn Lục Nhiên.
“Đây là những gì mà một người con trai Lục gia nên làm sao?
Bà Lục lấy tờ giấy A4 ném lên cao giống như chiếc lá tàn khô từ từ rớt xuống, ánh mắt Kha Nguyệt cũng nhìn theo, cả người ở trong ngực Lục Niên trở nên thẫn thờ.
“Con cho rằng kêu Nghi Minh đi trộm thì có thể lừa dối được sao?”
Giọng nói nghiêm khắc của bà Lục không ngừng to lên, nhưng từ đâu đến cuối vẫn duy trì sự trang nhã. Cho dù là lỗi sai của cả Kha Nguyệt và Lục Niên, nhưng bà đều đem tát cả mọi tội lỗi trút lên một mình Lục Niên, không hề chỉ trích Kha Nguyệt lấy một câu, ngay cả trừng mắt cũng không.
Lục Niên khẽ nắm láy tay cô đanh tính cúi xuống đất, sau đó đẩy nhẹ cô, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng xoa xoa mái tóc quăn, đôi mắt dịu dàng an ủi cười nhìn cô:“Ngoan, vào phòng chờ anh”Lục Niên xoay nhẹ cơ thể cô, đay cô đi hướng về gian phòng, ý bảo cô đi vào.
Trong ngực Kha Nguyệt như có vật gì đó đè nặng xuống, miệng không cách mở to để thở, lúc quay đâu lại chỉ thấy bóng lưng to lớn của Lục Niên chặn đứng tầm mắt của cô, đem bà Lục và thế giới của cô ngăn rạ bên ngoài.
“Nếu không phải người bạn trong cục dân chính cho mẹ biết, con tính giấu mẹ, giấu Lục gia cả đời đúng không.”
Không khí trong phòng bị câu hỏi lớn tiếng chất ván mà trở nên lạnh lẽo, Kha Nguyệt sững sốt, không thể không tin một sự thật tàn nhẫn nhất: người Lục gia không chấp nhận cô.
“Con chưa từng giấu giếm ai, mẹ nói con trai Lục gia thì phải có trách nhiệm, ỉúc này con đang thực hiện trách nhiệm với bản thân.”
Giọng nói Lục Niên hết sức bình tĩnh không hề có chút dao động cũng khiến cho sắc mặt của bà Lục đang giận mà tái
nhợt.
“Lục Niên, con muốn cả mẹ và gia gia phải tức chết mới cam tâm đúng không?”
Kha Nguyệt đi về trước một bước, tiếng trách mắng của bà Lục khiến cô khựng lại, bàn tay đặt lên nắm cửa tính mở ra cũng chỉ siết chặt.
Bà Lục vẫn chưa nguôi ý định ngăn cản, chẳng qua Lục Niên chưa bao giờ kể cô nghe, thứ anh mang tới cho cô lúc này chỉ có hạnh phúc, còn mọi đau khổ và
khó chịu một mình anh đỡ láy.
Giống như khi bà Lục xuất hiện trong nhà của họ, anh không chút do dự liên
lựa chọn bảo vệ cô, một mình chịu sự trách móc nặng nê chất vấn của bà Lục.
Lần trước ở Lục gia, đối mặt với lời nói như kim đâm của bà Lục cô đã bỏ chạy, thậm chí từ bỏ cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên. Lúc này, cô còn muốn giống như khi đó, chật vật bỏ chạy, trốn tránh bà Lục sao.
Nếu như một cuộc hôn nhân chỉ có thể chạy trốn, như vậy sớm hay muộn cũng tới một ngày, kẻ chạy trốn sẽ vì mệt mỏi mà khuất phục trước mọi khó khăn, còn cô không muốn mất Lục Niên.
Hít sâu một cái, Kha Nguyệt không đi
vào phòng, chỉ xoay người đi về phía nơi hai mẹ con đang giao tranh, trước vẻ mặt kinh ngạc của bà Lục và Lục Niên, bàn tay nhỏ bé của cô nắm láy Lục Niên, mười ngón tay đan vào nhau, vừa mang đến cho anh sự.tin tưởng cũng là mang đến cho bản thân dũng khí.
Nhìn thấy hai người thân mật đứng sát bên, sắc mặt bà Lục càng khó coi hơn, hai hang lông mày nhíu lại, cánh môi mím mắt nghiêm khác đó.
“Con thật lòng muốn lấy Lục Niên, muốn sống cùng anh ấy, xây dựng gia đinh hạnh phúc của hai người, hi vọng mẹ có thế thành toàn cho chúng con.”
Lời câu xin chân thành, vẻ mặt tha
thiết, Kha Nguyệt đứng thẳng lưng nhìn bà Lục không hề do dự, cho dù câu xin nhưng ngữ khí kiên định không hề dao động.
Một tiếng “mẹ” khiến cho bà Lục trở nên u ám, câu kế tiếp lại khiến cho lông ngực bà Lục phập phông, nhưng vẻ mặt tao nhã không hê mất đi, vì giận mà méo mó.
Bà Lục nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mở mắt, trong mắt bình tĩnh như nước không hê thấy chút giận dữ
“Lục Niên, Kha tiểu thư tuổi còn nhỏ co nhiêu việc không hiểu, làm sao con có the khư khư cố chấp như thế tùy ý làm bậy, đem hạnh phúc cả đời của Kha tiểu
Thư ra đùa giỡn, trong lúc chuyện chưa xé to chưa để lại hậu quả thì nên biết chừng mực.”
Mọi lời chỉ trích củạ bà Lục đêu nhăm
vào Lục Niên, ngay cả một câu nặng lời với Kha Nguyệt cũng không, nhưng lại khiến cho Kha Nguyệt khó chịu không thở được.
“Kha tiểu thư, tôi thay mặt Lục gia xin lỗi cô, chuyện hôn sự này, tôi và gia gia Lục Niên đêu không biết. Nếu sớm biết
tin nhất định sẽ không để nó làm càn, làm ra chuyện hủy hoại danh dự con gái nhà
lành như thế.”
Bà Lục không hê kiêng dè cúi người thành khẩn ta tội với Kha Nguyệt, trong lời nói đem Kha Nguyệt đặt lên vị trí cao, trách cứ Lục Niên đồng thời không quên khen ngợi cô, kỳ thật muốn cảnh báo cô.
Nếu cô kết thúc với Lục Niên, thì cô là cô gái tốt thấu tình đạt lý, nếu cứ dính lay Lục Niên, cô là loại chẳng biết xáu
Niên siết chặt như muốn đứt ra từng đoạn, giống như sợ cô vì những lời của bà Lục mà bỏ đi lần nữa, lần này có thể sẽ không bao giờ quay đâu lại.
Kha Nguyệt mím môi, không vì đau mà
thả tay anh ra, năm ngón tay cũng bấu chặt năm ngón tay của anh khiển cho anh an tâm.
Môi Lục Niên đang mím chặt bỗng trờ
nên ôn hòa, bàn tay cũng thả lỏng, nghênh đón sự phản đối và ngăn cản của bà Lục, lãnh đạm nói:“Mẹ dùng kế ly gián với con không thấy quá đáng sao?”
Bà Lục vi giận Lục Niên mà mặt tái xanh, đôi bàn tay mảnh khảnh thu lại năm thành quyền, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Niên một cái, xoay người, cầm lấy chiếc túi da trên ghế, trước khi đi ánh mat $au xa Ii6c nhìn Kha Nguyệt
‘Nếu mẹ đã không quản đươc con vậy thì để gia gia quản!! Con tự mình giải quyết cho tốt.”
Kha Nguyệt căng thẳng cô không quên Lục gia còn có một vị tham mưu Ị trưởng. Nghe bà Lục nói thế, có phải Lục tham mưu trưởng đối với cuộc hôn nhân giữa Lục Niên và cô luôn phản đối, có phải đó là điềm báo cho những khó khăn sắp tới’?
Bà Lục.nuốt cơn giận vào bụng, dáng người tao nhã mất hút trong căn hộ, nhưng tiếng đóng cửa thật to cho thấy tâm trạng lúc nãy của bà.
Cơ thể đang đứng thẳng của Kha Nguyệt vừa nhìn thấy bà Lục mát hút liền mềm nhũn, không nhịn được giật nhẹ tay Lục Niên, bát an hỏi: “Chúng ta có phải đắc tội rát nhiều người không?” Vẻ mặt nghiêm túc sắt đá của Lục Niên vì Kha Nguyệt mà trở nên nhu hòa, đôi đen thâm sâu từ từ vui vẻ trở lại, bàn tay vuốt ve gương mặt hồng hồng vì sợ ao thành đô của cô, hai bên khóe môi tạo thành độ cong ưu nhã.
“Đắc tội ai không quan trọng, quan trọng là Kha Nguyệt cỏ rúc vào trong mai rùa của mình lần nữa không, dù Lục Niên kêu thế nào cũng không chịu đi ra ngoài.”
Trái tim Kha Nguyệt run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Niên, đem đâu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh, mỗi một từ cô trả lời đêu nghiêm túc chắn chắn.
Trái tim Kha Nguyệt run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Niên, đem đầu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh,
Mỗi một từ CÔ trả lời đều nghiêm túc chắn chắn.
“Mai rùa bị Lục Niên ném đi rồi, Kha Nguyệt không thể trốn ở đâu được nữa, ngoại trừ trong lòng Lục Niên”
Lời nói nghiêm túc của cô khiến Lục Niên cười khẽ, cánh tay của ô cũng không hề bị siết chặt nữa.
Khi Kha Nguyệt từ phòng tắm đi ra thì thấy Lục Niên ngôi trên giường xem tạp chí, gương mắt tuấn tú cao nhã bao phủ dưới ánh đèn ngủ tỏa ra một vầng sáng hài hòa khiến cho anh trở nên thật anh tuấn và hấp dẫn.
“Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi”
Ánh mắt Lục Niên dời khỏi cuốn tạp chi nhìn vê phía cửa phòng tắm. Do nhiệt độ không khi nên hai gò má trăng nõn thuần khiết sau khi tắm lại đỏ ửng, hàng
Để cuốn tạp chí trong tay xuống, Lục Niên thong thả đứng dậy, mỉm cười nhìn Kha Nguyệt đang lau khô tóc rồi bước vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, bàn tay lau khô tóc của Kha Nguyệt bắt đầu chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuốn tạp chí Lục Niên đang để trên giường.
Là tạp chí chính trị theo tuần, nhìn tám ảnh bìa hình chính trị gia Kha Nguyệt không khỏi chán nản, lấy cô, tiền đô sau này của Lục Niên sẽ bị ảnh hưởng ra sao?
Gian nan tiếp nối, cẩn trọng, hoặc sẽ dừng lại không tiến lên.. Dù là kết quả nào cũng không thể lên như diều gặp gió, điểm này Kha Nguyệt rát rõ, Lục Niên sao lại không hiểu cái lợi và hại trong đó?
Cửa phòng tắm mờ ra, Lục Niên từ bên trong đi ra, Kha Nguyệt đã nằm trên giường hai mắt nhắm lại, hàng mi như
Cảm giác ấm áp trong chăn bị một luồng khí lạnh tiến vào khiến cho Kha Nguyệt đang buồn ngủ phải run rẩy, tỉnh táo lại giụi nhẹ hai mí mắt nặng chịch, hai tay chống lên, tựa vào giường mơ hô nhìn người ở bên cạnh, miễn cưỡng nói:
“Anh tắm xong rồi sao?”
“Phải”
Một giọng nam truyền vào trong ý thức hỗn độn của cô, Kha Nguyệt khẽ ngáp, đôi mắt lờ mờ không mở hắn, theo cảm giác tiến sát vào nguồn nhiệt bên cạnh mình.
Vì cô đối với Lục Niên đã có tình cảm khác thường cho nên khi anh nằm bên cạnh cô, cô liền muốn được làm nũng, hưởng thụ sự quan tâm yêu thương của anh.
Hai cánh tay như dây quấn ôm lấy lưng áo Lục Niên, cơ thể mềm mại tựa vào người anh muốn tìm một chỗ thoải mái nhất để nằm, đôi môi đỏ mọng sáng
“Anh ôm em!!
Bên trong phòng 3m ap, Lục Nien chl biết nhìn cô gái nhỏ lười biếng năm trong ngực, khóe môi cong lên vì buôn cười, không dám lộn xộn cẩn thận vươn tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.
Bên môi nở nụ cười ngọt ngào, Kha Nguyệt hướng đầu mình cọ cọ vào người Lục Niên, bàn tay nhỏ khua lung tung dùng chăn che hai người lại, sau đó hài lòng tiếp tục ôm Lục Niên.
Mùi hương bạc hà quẩn quanh trong mũi khiến Kha Nguyệt hơi tỉnh táo, nhưng vẫn không muốn rời đi cái ôm ám áp của Lục Niên. Cô xoa xoa hai mi mắt, từ từ thích ứng với ánh đèn sáng.
“Chồng à, gia gia của anh rất hung dữ sao?”
Vỗ nhẹ sau lưng cô, tiếng cười Lục Niên bên trong phòng rất nhẹ nhàng mà bay bổng, ngón tay thon dài nhéo láy chóp mũi cô, thở dài:“Không phải là một ông
Kha Nguyệt bất mãn cong môi, đưa tay đẩy bản tay trêu cợt của Lục Niên ra, tiếp tục ôm lấy anh nói to:“Nếu gia gia anh là người bảo thủ, chẳng phải em sẽ rất thê thảm sao?”
Lục Niên khẽ cười, đôi mắt đen trong suốt hơi cong lên không để tâm đến sự lo lắng của cô, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi áp môi lên trán cô.
“Ngốc ạ, cứ thuận theo tự nhiên là được”
Chẳng qua kẻ an phận lại giống như gà bị chọc tiết, đột nhiên thoát ra khỏi lòng Lục Niên, vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, hưng phấn nhìn vẻ mặt đang khó hiểu của Lục Niên nói:
“Trên tivi không phải cũng diễn thế sao, một cặp không được gia tộc đón nhận sẽ uyên ương mệnh khổ, chờ thêm một hai năm, ôm đứa con trở vê, đau đớn cầu xin sau đó chờ người trong nhà chấp nhận họ!”
mặt Lục Niên, hỏi ý nói:“Nếu không chúng ta thử một chút đi?”
“Thử một chút sao?”- Lục Niên chợt
nhíu mày, nhìn Kha Nguyệt cười đến vô tâm vô phế gương mặt nhỏ phông to, hỏi ngược lại.
Đôi mắt to của Kha Nguyệt khẽ đảo, chưa biết trả lời ra sao thì cả người
nghiêng vê trước, trời đất xoay chuyển, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bị một cơ thể đàn ông thật cao lớn rắn rỏi đè xuống dưới.Bàn tay mạnh như gọng kềm không kịp nắm lấy eo thon của cô, cả thân hình cao lớn đè lên trên khiến cho hơi thở trở nên khó khăn, đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn vẻ mặt cười đến vô hại của Lục Niên.
“Muốn thử thì phải tạo người trước, anh nói như thế có đúng không vợ yêu?”
“Muốn thử thì phải tạo người trước, anh nói như thế có đúng không vợ yêu?” Một luồng hơi thở đầy nam tính phả trên mặt cô, giọng nói trong trẻo ôn Nguyệt Nguyệtận nay lại trở nên khàn khàn, ngang hông lại tạo ra ma sát khiến cô khó chịu, cơ thể không chịu bị khống chế liền giằng co.
“Đừng nhúc nhích”
Giọng nói của anh khàn khàn, bàn tay to lớn đang giữ lấy eo cô liền dời đi giam cầm lấy đôi tay lộn xộn của cô, đem nó đặt lên trên đỉnh đâu, không nhìn thấy vẻ chống đối và bất mãn của cô, ngũ quan nho nhã nở nụ cười đắc ý xuân phong dào dạt.
“Vợ yêu, vì để tương lại sau này của chúng ta được thoải mái, không bị quấy rầy hay chúng ta đem cơm nấu chín đi” Lời nói quá rõ ràng lại rất có lý , gương mặt nhỏ nhắn của Kha Nguyệt vì câu nói của anh mà đỏ như máu, đôi môi
không thé phát ra tieng.cánh môi hé mở khiển cho nhiệt độ trong đôi mắt đen của Lục Niên tăng lên.
Bàn tay Lục Niên giữ lấy eo nhỏ của cô khiến cho cô áp sát lấy cơ thể đang nóng đến muốn bừng cháy của anh, đôi môi hoàn mỹ cong lên, cánh môi nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô.
Tim Kha Nguyệt đập nhanh muốn nói gì đó kết quả để cho Lục Niên thừa cơ hội, chiếc lưỡi mềm mại tiến vào miệng cô, muốn trốn lại trốn không thoát chỉ có thể trúc trắc phối hợp, cùng anh triền miên.
Kha Nguyệt hoảng sợ đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm trân nhà, cho đến khi môi bị cắn một cái đôi mắt mới đung đưa nhìn lên Lục Niên.
Đôi mắt đen nóng bỏng mang theo tình cảm sâu nặng và nhiêu si mê, hoàn
toàn bộc lộ không hề che dấu trước cô, Kha Nguyệt nuốt nước miếng, từng đường cong trên cơ thể bị lắp đầy khiến cô cảm thấy được biến hóa trên người anh, nhất thời cả người cứng đơ như trúng bùa mất đi tất cả sức lực mềm nhũn nằm dưới thân anh.
Nụ hôn nóng bừng, anh thỏa thích mút lấy đầu lưỡi cô, trước biểu hiện ngây ngô của cô, anh dịu dàng dây dựa, nước bọt ngọt ngào không được phân bố khiến Kha Nguyệt khẩn trương phát ra tiếng rên như mèo kêu, cơ thể run rẩy bắt đầu không nghe lời mà ngọ nguậy, lại bị anh dùng sức ngăn lại.
Đột nhiên lưỡi của anh rời khỏi miệng cô, khi cô vừa mở to miệng hít thở luồng không khí không bị ngăn lại liền nghe thấy âm thanh thờ dốc của anh khi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ướt át phả ra.
Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ấm
Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ẩm nóng, hai mắt Kha Nguyệt mê loạn phủ một tầng sương mù dày, tay bị giữ lại trên đỉnh đâu không biết từ khi nào đã thôi giãy giụa, vô lực để trên gối.
Trên cánh môi sưng đỏ nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, tim Kha Nguyệt đã đập mạnh, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía gương mặt tuấn tú không mất đi sự thành thục, nhẹ nhàng chà sát môi cô, không giống như vừa nãy điên cuông kích thích nhưng lại khiến cô động tình.
Cảm giác tê dại trên môi khiến cô vươn đâu lưỡi liếm nhẹ. Khi cô chạm vào được đôi môi nóng như lửa của anh thì anh liền dời đi, hàng loạt những nụ hôn nóng bỏng triền mên rớt xuống sau tai cô, sau đó là mặt, dưới cằm, cổ cũng để lại hàng loạt dấu ấn
Cảm giác ngột ngột trên cổ khiển cô càng nâng cằm dưới lên, âm thanh quyến rũ cũng trở nên cao hơn.Trên chiếc gối màu trắng những sợi tóc theo đầu cô màu trắng những sợi tóc theo đầu cô đung đưa tạo thành một đường cong duyên dáng.
Lục Niên không ngừng hôn xuống cho đến khi đụng phải vật cản, mới ngừng lại, ánh mắt như lửa thiêu nhìn chiếc áo ngủ chướng mắt, không vui nhíu mày.
“Lục Niên”
Một giọng nói e thẹn vang lên phía trên, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng của Lục Niên vừa ngẩng lên đập vào mắt là gương mặt nhỏ xinh đẹp quyến rũ, ngũ quan xinh xắn khó chịu nhăn nhúm lại, không ngừng thở dốc.
“Gọi chông …”
Giọng nói khản đặc của đàn ông mang theo chát độc rót vào tai cô, cắn hôn vào vành tai khiến cô không kiêm được run lên, cúi đâu nức nở, nghênh tiếp anh, đôi mắt xinh xắn chớp chớp, run rẩy kêu: “Chông à…”
Lục Niên mỉm cười hài lòng, gương mặt tuấn mỹ tỏ vẻ yêu chiu người nằm dưới, bàn tay anh cởi bỏ nút áo ngủ thứ nhát, bàn tay đang rũ ra bỗng nhiên giãy giụa, đôi mắt ngại ngùng dõi theo anh, vừa khẩn trương vừa sợ.
“Đừng sợ!”
Giọng nói dịu dàng thì thâm vào tai cô, bàn tay nóng bỏng vuốt nhẹ hai gò má đỏ bừng, dịu giọng dụ dỗ, cơ thể cô từ từ thả lỏng, năm ngón tay không chân chờ nhanh chóng cởi bỏ những nút còn lại.
Nút áo mở ra, nhìn cảnh đẹp hoàn toàn phơi bày, Lục Niên chỉ cảm thấy máu nóng trong người chạy tán loạn, lý trí của anh khi nhìn thấy thân thể trắng nõn phía dưới đều mất đi, dục vọng trong mắt nhanh chóng lan ra.
Cô lại không mặc áo lót.
Yết hâu lên xuống, nhìn bộ ngực cao ngạo đầy đặn trước mắt một luông khí nóng tràn vào đại não, trước ánh nhìn đó
nong tràn vào đại não, trước ánh nhìn đó cô nằm phía dưới cũng bát an thẹn thùng.Trong lòng điên cuồng không kiềm được nữa, anh cúi thấp đầu, từng nụ hôn nóng bỏng rớt xuống nơi căng đầy của cô.
“ưm..”
Khi ngón tay thô ráp của anh đặt lên nơi căng đầy, cô giống như bị điện giật, không kiềm được cát cao giọng, ý thức được bản thân đang làm gì, Kha Nguyệt xấu hổ cắn môi đỏ mọng, buộc bản thân nuốt xuống thứ âm thanh làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Những nụ hôn liên tiếp rớt xuống trên da thịt mềm mại trơn nhẵn của cô, thân thể Kha Nguyệt như bị kích thích, hai mắt mở to như có bông hoa ngũ sắc đang nở rộ khiến cô từ từ đắm mình.
Đôi môi nóng như lửa lướt xuống dưới bụng, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Kha Nguyệt cong lên, tạo thành một
của Kha Nguyệt cong lên, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ gây nên sức hấp dẫn chết người.
“Nguyệt Nguyệt…”
Tiếng kêu êm ái của anh khiến cô lấy lại bình tĩnh, thân thể không xương rơi xuống giường, đôi mắt xinh đẹp mờ ảo, âm thanh ưm rất nhỏ như có như không, vẻ đẹp tinh sảo tuyệt mỹ, vóc người hoàn hảo khiến cô như con mèo hoang quyến rũ, làm cho người khác vì cô mà đánh mất lí trí.
“Chết tiệt!”
Nghe Lục Niên đột nhiên nói tục, Kha Nguyệt hoảng hốt ý thức quay về, đầu khẽ nghiêng, cảnh nhìn thấy khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Lục Niên ngôi ngang trên người cô, ngón tay thon dài như được điêu khắc đang không ngừng đẩy quần áo ngủ của cô, động tác linh hoạt như nước chảy mây trôi liên tục mà ưu nhã, không hề có chút rối loạn hay gấp gáp.
Thân người đàn ông cao to trắng nõn xuất hiện trong mắt cô, Kha Nguyệt xấu hổ nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng cười vui vẻ ranh mãnh đây hài lòng của anh.
Chiếc quần ngủ bỗng nhiên bị thả lỏng, Kha Nguyệt kích động nắm chặt lấy ra giường, ngay cả thở to cũng không dám, tùy ý để bàn tay nóng bỏng của anh lướt qua chiếc đùi ngọc bóng loáng của cô, cảm giác kích động mãnh liệt khiến cô muốn khép chân lại, thế nhưng anh không chấp nhận liền dùng thân hình cao to hoàn mỹ của mình chen vào giữa hai chân cô, khiến cô vừa nóng vừa giận lại chỉ biết đỏ bừng mặt
Ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng đang chu ra dáng vẻ ngây thơ khiến Lục Niên sung sướng nhíu mày, nhìn cô khó chịu giữ
Lồng ngực rắn rỏi áp sát bộ ngực đây đặn của cô, cả thế giới của cô như bị một luông sáng xâm nhập, cướp đi sự an tĩnh còn sót lại.
“ô.. ô”
Khó chịu khiến cô lay đầu, mái tóc xõa loạn trên giường, giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rớt xuống gối, chiếc khăn trải giường trắng như tuyết ướt đẫm nước.
Cánh tay trắng khôi phục được thả ra liền vòng lấy cơ thể gầy gò của anh, cơ thể trống rỗng muốn tìm sự an ủi, khi ở phía dưới bị đâu ngón tay thon dài của anh thăm dò cô không kiêm được nở mở miệng.
“ừ., ừ… không… ông xã….”
“Bảo bối, thả lỏng được không?”
Lục Niên nằm trên người cô, cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, giọng nói khàn khàn trán an nỗi tháp thỏm lo âu trong cô.Nước mắt che kín hai gò má đỏ ửng, lông mi dài ướt đẫm, cánh môi sưng đỏ không ngừng tràn ra tiếng kêu khó chịu khiến cho người đàn ông trên người dường như không khống chế được…
Nụ hôn nóng như lửa ở trên môi cô, cùng cô triền miên, hai cánh tay chống hai bên sườn, để mặc cánh tay mảnh khảnh của cô khóa chặt anh.
“Lục Niên… ông xã à…”
Cô khó chịu vặn vẹo người, hàm răng trắng vì giận cắn vào anh thật mạnh, anh mỉm cười đôi mắt đen nhướng lên không hề mất đi sự quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt chóp mủi ửng đó của cô, hai chần để cô được tự to đung đưa đùi
để CÔ được tự to đung đưa đùi
Khi để cô cảm nhận được dục vông nóng như lửa, cơ thể không xương mềm mại bỗng chốc cứng ngắn, giữ lấy hai tay của anh, hơi thở dồn dập.
“Bảo bối,đừng sợ….”
Giọng nói thả lỏng, an ủi nỗi sợ hãi khẩn trưởng của cô. Kha Nguyệt sợ đến không dám mở mắt nên không nhìn thấy giữa hàng lông mày của anh vừa thoát đi nỗi lo lắng.
Thân thể mảnh mai run lên, Kha Nguyệt theo cảm giác, đầu để trên gối hướng lên hôn nhẹ lên cánh môi với những đường nét rõ ràng của anh, chủ động làm cho anh thoải mái không hề e dè, dưới thân đột nhiên bị ép xuống, anh tiến vào trong cô.
“A!”
Tiếng kêu thất thanh vang lên trong phòng, ở dưới thân Lục Niên, Kha Nguyệt đau đớn hai lông mày đen nhíu
Nguyệt đau đớn hai lông mày đen nhíu lại, cơ thể như xé ra từng đoạn, hai gò má đang ửng hồng liền biến mất thay vào đó là vẻ tái nhợt, mười ngón tay ở sau lưng Lục Niên lưu lại vô số vết cào màu đỏ.
“Đau quá….!”
Kha Nguyệt kêu gào tố cáo ai đó đắc tội, hai tay chống ở giữa hai người tạo nên một khe hở, nửa thân dưới về đau mà không ngừng đon đưa, muốn tìm cách thoát khỏi cảm giác đau vạn phần này.
Gương mặt tuấn tú của Lục Niên tỏ vẻ sỢ hãi không dám tin, nhìn vẻ mặt đau đớn của Kha Nguyệt không có gì là giả tạo, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạc nhìn vệt máu đỏ không ngừng từ nơi hai người thân mật chảy ra, quên đi mọi phản ứng.
“Nguyệt Nguyệt,em vẫn…”
“Lục Niên, anh là tên xấu xa!”
Trước sự mắng mỏ của cô, anh không
Trước sự mắng mỏ của cô, anh không giận ngược lại trên gương mặt tuấn tú đang bàng hoàng còn mang theo niềm vui sướng kể khôn xiết, anh cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
“Lục Niên, anh mau ra ngoài đi!”
Đôi tay nhỏ đánh vào lông ngực anh như mưa, cô hờn dỗi ra lệnh cho anh, trong đôi mắt đẹp phong tình vạn chủng có xấu hổ có thẹn.thùng lại cho chút lí trí vừa tụ lại hóa thành hư không.
Đôi môi chặn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để ý đôi tay đang đánh vào mình, dưới thân lại tiến vào, nhưng khi thấy cô sợ hãi nhíu mày quên cả phản kháng, anh đành kiềm hãm cơn dục vọng đang hành hạ bản thân đợi cô thích ứng.
Mái tóc đen như mực mơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, Lục Niên cảm thấy cổ gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác
gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác khô nóng, yếu hầu động đậy, đôi măt như thiêu cháy mọi thứ nhìn chằm chú biểu hiện của cô, lại phát hiện cô hình như đã ngủ quên, dở khóc dở cười.
Anh cố nén nỗi đau thua thiệt, cô tốt
lắm, dám gạt anh, ngủ quên mất.
Anh giận dỗi nặng nê đi vào trong, khi thấy tiếng rên rỉ kiêu mị của cô, đuôi lông mày đắc ý nhảy lên.Trong lúc cô từ từ thức giấc thì những nụ hôn nóng như lửa tựa như nước thủy triều đập mạnh vào mặt cô.
“ừ.
Cẩn thận đi vào, rồi từ từ rút ra, anh quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô. Khi cô nhíu mày anh liền an phận dừng lại, tình cảm thương yêu dào dạt không lời nào tả được.
Kha Nguyệt thở hổn hển, mỗi khi anh va chạm cô lại kiều mị rên lên, một tiếng cao hơn một tiếng
Anh cùng cô trầm mình trong biển tình.
“Bà xã…!” “A—!”
Khi cô hoàn toàn thích ứng sự tồn tại của anh trong cơ thể, ngũ quan tươi sáng không còn đau đớn nhăn lại, thậm chí còn nở nụ cười sung sướng hấp dẫn người khác, cô giống như cây thuốc phiện làm cho anh nghiên không thể tự thoát ra được.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ dụ hoặc.càng dồn dập, gió đêm thổi vào làm mành cửa bay lất phất nhưng không thể thối tan nhiệt độ không ngừng tăng cao trong căn phòng…
Nắng sớm chiếu vào căn phòng yên tĩnh, Kha Nguyệt nhẹ ngâm một tiếng, từ từ thức giác. Căn phòng quen thuộc, chiếc giường lớn quen thuộc, thâm chí cả chăn mền cũng rất quen, chỉ có điều duy nhất khác lạ là, dưới chăn, trên người cô
nhát khác lạ là, dưới chăn, trên người cô không có một mảnh vải, thắt long thon nhỏ bị một bàn tay to giữ lấy.
Đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, cảnh điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều ập vào đầu, gương mặt liền trở nên bối rối vì chính những hành động buông thả của bản thân. Đột nhiên một thần hình nam tính kê sát sau lưng, khiến cho sự bối rối chỉ dừng lại trong chốc lát còn lại là kinh hoảng.Lục Niên vẫn không thức giấc, chỉ thoáng lật mình càng ôm cô chặt hơn, gương mặt vùi sâu vào tóc cô mang theo mùi thơm bạc hà thơm ngát thoang thoảng trong hơi thở, ấm áp phả vào chiếc cổ hương của cô.
Kha Nguyệt nhẹ nhàng lấy tay Lục Niên ra, tháy anh vẫn chưa tỉnh cô mới nhẹ nhàng vé góc chăn lên, nhẹ đặt chân xuống giường, hai chân vừa đặt xuống đat lại đứng không vững mém chút nữa
Bị đau đớn, Kha Nguyệt cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, toàn là chứng cớ phạm tội của người khác để lại, kết quả của một đêm điên cuồng khiến cho người cô khắp nơi đều toàn vết hồng loang lổ, không có chỗ nào bình thường.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, bộ ngực với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, ở sau lưng và tay xuất hiện không ít vết cào còn mang theo máu, là do cô tối qua để lại sao?
Kha Nguyệt mỉm cười khóe môi nhếch lên, đôi mắt ngượng ngùng mang theo niềm hạnh phúc nhìn Lục Niên.
Dưới ánh nắng, dung mạo ung dung tuấn tú cao quý lại có vẻ an bình và điềm tĩnh, sự chính chắn và sâu sắc cũng mát đi, bên môi Lục Niên tạo thành độ cong rất tự nhiên tựa như cá hải thông, có vẻ đắc ý và tràn đầy hạnh phúc.
Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi
Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi thấp người, tựa như chuồn chuồn nước, khi cánh môi sưng đỏ đáp xuống, cô giống như con mèo nhỏ ăn vụng thành công vui vẻ mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen ấm áp phun lên người cô, những vết hông cũng từ từ nhạt dần nhờ dòng nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng được dòng nước rửa sạch, run rẩy nhắm hai mắt, khóe môi tạo nên độ cong.
Lau sạch sẽ cơ thể, Kha Nguyệt mới phát hiện mình quên mất một việc là đem theo quần áo khi vào tắm. Cô nghĩ Lục Niên ngủ say như vậy chắc chưa tỉnh nên lặng lẽ mở cửa phòng tắm.
Một chân thò ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể bị một luông sức mạnh kéo ra ngoài, vừa ngẩng đầu mặt đã chạm vào đôi môi nóng như lửa, sau lưng lại là vách
tường lạnh như băng, đôi mắt hé mở chỉ thấy tròng mắt đen ranh mãnh đắc ý của Lục Niên.
“A, anh mau buông ra!”
Cô làm nũng vỗ nhẹ cánh tay anh, phát hiện anh cũng không mặc quân áo, cả người to lớn thản nhiên đứng trước mặt cô, liền xấu hổ ra lệnh.
Gặm cắn môi cô một lát anh mới cảm
thấy hài lòng liền buông ra, hai tay chống vào tường, giam cô giữa anh và vách tường thưởng thức vẻ mặt mê hoặc của
cô, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.
“Cho tới bây giờ đêu là anh hạ lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả!!”
Trên gương mặt thanh tú là nụ cười lưu mang xáu xa, Kha Nguyệt chớp mắt, mãi một lúc mới xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô hờn dỗi hất cằm:
“Ý anh nói em không thể ra lệnh cho anh?”
—.
Đối mặt với đôi môi đỏ mỏng đang nâng lên, anh hứng trí nói một câu, mày nhướng cao. o bên tai của cô thôi ra mọt luồng không khí nóng, giọng nói khàn khàn khiến tai cô ửng hồng:
“Dĩ nhiên là được nhưng em phải trả giá rất lớn, bà xã à, giống như tối qua, anh không phải rất nghe lời em sao, hử?”
“Lục Niên, anh đúng là đồ lưu mạnh!” Cô xấu hổ đưa chân, thế nhưng anh lại đột ngột thả cô ra, môi cong lên cười xấu xa khép cửa phòng tắm lại.
Đến khi Lục Niên từ phòng tắm bước ra Kha Nguyệt đã không còn trong phòng, ánh mắt nhìn áo sơ mi và đồ tây đã chuẩn bị sẵn để trên giường, khóe môi Lục Niên cong lên sung sướng.
“Không còn sớm nữa, anh mau ăn sáng đi.
Mặc áo sơ mi vào, đóng nút trên cổ tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên khung cửa, Kha Nguyệt một tay câm
tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên khung cửa, Kha Nguyệt một tay cầm thìa, nhớ tới nụ hôn của Lục Niên và cái thìa, hành vi xấu xa đó là do cô mà ra
Kha Nguyệt thấy hai mắt mờ ám của Lục Niên, hai má vội đỏ lên, ho một tiếng không dám nhìn thẳng anh chỉ xoay người chạy về phòng bếp.
Trên bàn cơm chỉ có cháo và rau xào rát đơn giản, không có những thức ăn tây hoa mĩ lại khiến cho anh hạnh phúc khóe miệng mỉm cười, bởi vì tất cả đều do vỢ đích thân làm.
“Ăn nhiều một chút, nếu không không có sức làm việc”
Nhìn chén cơm rau trộn không ngừng nhiêu thâm, Lục Niên bát đắc dĩ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Kha Nguyệt, người kia vừa đón lẩy ánh Lục Niên liền vội vàng hạ tháp đầu giống như con dâu nhỏ thẹn thùng.
Gương mặt tươi sáng nhỏ nhắn mát
Gương mặt tươi sáng nhỏ nhắn mát đi tính trẻ con, sau một đêm lại mang theo vẻ quyến rũ thành thục của nữ nhân, cô giống như đóa hoa chớm nở trong đêm, còn cô từ này về sau chỉ thuộc về mình anh.
Nghĩ tới đó, tâm trạng Lục Niên trở nên vui vẻ ăn tất cả rau, dù nó rất mặn nhưng trái tim như được phủ mật ngọt, hạnh phúc và ngọt ngào.
“Tối nay, chúng ta sẽ về Lục gia”
Khi tiễn Lục Niên ra cửa, anh đột nhiên câm tay cô, cẩn trọng nhìn, nghiêm túc nói.
Kha Nguyệt thu dọn xong phòng bếp quay trở lại phòng ngủ, căn phòng rộng mở, ánh sáng chiếu vào, nhìn quần áo rơi đầy đất, chiếc giường hỗn loạn, sau khi Lục Niên đi vất vả lắm cô mới bình tâm lại bây giờ lại cuộn sóng.
Tại đây có hình
Ánh mắt Kha Nguyệt nhìn sợi tóc trên chiếc gối, tối qua trong lúc mơ màng cô đã túm lấy tóc Lục Niên giật lung tung, trái tim trong ngực đột nhiên
Bên kia điện thoại là anh giọng nói thật lạnh lùng.
Em không dám mở miệng, thật cẩn trọng, không phải không có biết không có kết thúc, nhưng bản thân lại cố chấp kiên trì.
Cuối cùng bỏ đi trong đau đớn.
Em giả vờ dũng cảm, che giấu giọt lệ trong mắt.
Cuối cùng em cũng đành buông tay anh, buông tay những kỉ niệm chúng ta từng có,Tất cả, từng…
Màn hình không ngừng chiếu tên diễn viên và nhân viên, bài hát khúc cuối phim là “Vờ Như”, giai điệu bi ai, giọng nữ trầm khàn phối hợp với kịch tính phim khiến cho không khí xung quanh trở nên bi thương.
Những người khác cũng bắt đầu đứng dậy tiếng vỗ tay vang lên, Kha Nguyệt
ngồi bên cạnh.
“Sau này nếu có Lục Niên bên cạnh, em không cần phải khóc như vậy!”
Giọng nói đàn ông réo rắt vang lên giữa tiếng Ồn ào ầm ĩ xung quanh, trong bóng tối Kha Nguyệt có thể thấy đôi măt đen lóe sáng đang nhìn cô, tay anh đưa tới xua đi sự lạnh lẽo mang đến sự ám áp, giữ lấy cô trong tay.
“Sáu lần ôm, hai lần hôn nhau.vợ yêu, em phải bồi thường cho người chồng bị tổn thương như anh!”
Kha Nguyệt cười một tiếng, nước mắt mất khốc chế rơi xuống, cô muốn lau đi thì một bàn tay khô ráo ấm áp đã nhanh hơn cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng êm ái lau đi giọt nước mắt đang thấm ướt gò má cô, hành động yêu thương khiến cho lòng cô run nhẹ.
Một người từng cô đơn ngồi trong đêm, thẫn thờ nuốt vào lòng những đau đớn thất vọng; bây giờ lại ngồi có đôi.
Tinh yêu với cô mà nói chỉ là mây trôi, không thể quay đầu lại, cố Minh Triệt với
cô chỉ là người qua đường.Theo thời gian trôi qua, quên đi tíhh cách của anh ta, quên đi diện mạo, cho đến một ngày quên đi hoàn toàn, quên đi con người từng ở trong cuộc sống của cô lưu lại những vết khắc không thể xóa nhòa.
Ánh đèn bật mở, sự chói mắt khiến
mọi người đều nhíu lại, một chiếc khăn tay đặt lên má Kha Nguyệt, ánh mắt Lục Niên dịu dàng nhìn hai gò má phủ đầy nước, từng chút một lau nhẹ, giống như đang lau một thứ quý giá rất coi trọng và quan tâm.
Tay Kha Nguyệt bắt lấy đôi bàn tay to của anh, tiếp nhận đôi mắt đen của anh, mềm mại vuốt ve mu bàn tay gầy gò, điềm tĩnh nói.
“Sau này, em sẽ không hôn người khác, cho dù chỉ là diễn thôi.”
Trên đường phố ồn ào, Kha Nguyệt bị Lục Niên giữ chặt, trang phục của cô rất đơn giản, mắt kính màu đen, mái tóc quăn cuộn sóng được giữ trong chiếc nón màu nâu làm bằng nhung, áo gió màu cà phê, giày cavans màu trắng, cách ăn mặc bình thường đến nỗi đi bên cạnh Lục Niên khiến vô số ánh mắt ganh tị.
Trong tay Lục Niên ôm không ít túi, đều là những món đô mà cô đã liêu mạng mua, anh chỉ.cười tủm tỉm khi nhìn cô mua hết món này đến món khác, túi này đến túi khác để lên tay.
“Anh ơi, mua hoa cho chị đi!”
Một giọng nữ non nớt truyền tới, Kha Nguyệt cúi đầu thì thấy một đứa bé gái cỡ 10 tuổi đang cầm một đóa hồng cười tươi nhìn cô và Lục Niên.
“Đầu năm mà còn có người bán hoa sao?”Kha Nguyệt tò mò nhìn Lục Niên, người đứng sau chỉ nhướng mày kia nhìn người đứng sau chỉ nhướng mày kia nhìn đóa hồng nói:“Họ làm từ thiện ở đây, kiếm ít tiền quyên góp cho những đứa
trẻ ở vùng núi.”
“Sao anh biết vậy?”
Kha Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt,
Lục Niên luôn thần bí thâm sâu bát lộ khiến cô càng muốn tìm hiểu.
Lục Niên bát đắc dĩ nhìn ánh mắt sùng bái của Kha Nguyệt, cằm hất nhẹ vê phía xa:“Bên kia có viết, chỉ có em không thấy thôi.”
Kha Nguyệt cũng nhìn sang, quả nhiên cách đó không xa trên bãi đất trống bày một cái bàn còn viết cả nội dung hoạt động, Kha Nguyệt hiểu ra liền tồ một tiếng, lúc quay đầu lại đập vào mắt là những bông hoa hồng đỏ.
Trong tay Lục Niên cầm một đóa hông, đôi mắt đen kia chỉ có hình ảnh của cô, giữa hai hàng lông mày thanh mảnh của anh là sự quan tâm tình ý.
Trái tim trong ngực Kha Nguyệt đập mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh, cô mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình kia, cảm giác ngọt ngào lan ra toàn cơ thể, khiến cho khóe môi cô thẹn thùng cong lên.
Hai gò má trắng nõn ửng hông, gương mặt sáng rực. Dưới ánh đèn đường, chỉ có ánh sáng chiếu vào nhưng Kha Nguyệt có thể cảm thấy bản thân bắt đầu rung động, loại cảm giác này bốn năm trước chưa từng có.
Đêm nay, khi đứng trước một người đàn ông khác hẳn cố Minh Triệt, cô hiểu, cô đã động lòng với anh, dù không phải vừa gặp đã yêu cũng là vì cảm động lâu ngày mà sinh tình cảm.
Đưa tay nhận lấy hoa hông, cẩn thận
nâng niu trong tay. Niềm hạnh phúc đã đầy trong lòng cô.
“Vợ yêu, có phải nên thưởng cho anh cái gì không?”
Lời nói của Lục Niên tuy ôn hòa nhưng không thiếu sự ranh mãnh đắc ý, Kha Nguyệt vừa ngẩng đâu đã tháy ánh mắt nóng bỏng của anh dán vào đôi môi trơn bóng của cô, ý tứ rõ ràng.
Gặp Lục Niên là may mắn cả đời của Kha Nguyệt, có được Lục Niên, là niềm hi vọng xa vời Kha Nguyệt không dám tin. Lúc này, anh đứng trước mặt cô mới hiểu, người đàn ông này giống như đóa hoa anh túc, bắt đầu cắm sâu nở rộ trong trái tim.
Mất đi CỐ Minh Triệt chẳng qua là đau khổ nhát thời, có được Lục Niên là hạnh phúc cả đời.
nhau.
Rời đi môi Lục Niên, không khí lạnh như băng bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, nó như muốn nói cho cô biết những rung động không phải là ảo giác, hai gò má vì xấu hổ mà ửng hồng, đôi mắt đẹp lấp lánh quyến rũ động lòng người.
‘Ha.”
Tiếng cười sung sướng vang lên, Lục Niên bỗng nhiên ôm láy cô, đem cô vào lông ngực lạnh lẽo của anh, cho dù không có ấm áp nhưng mỗi khi mùi hương bạc hà tràn ngập hơi thở, không biết từ khi nào, cô biết cái ôm trong lòng này đã thuộc về một người con gái.
“Lục Niên…”
Cô ôm lấy thắt lưng gây gò của anh, để mặc cho con sóng hạnh phúc nhấn chìm, nụ cười giữ mãi trên môi, lúc đi được máy bước thì cả người cứng đờ khi nhìn thấy bóng người ở xa.
“Sao vậy?”
Kha Nguyệt không biết cố Minh Triệt Lục Niên quan tâm nhìn cô, cười nhạt một tiếng, để mặc cho cô kéo anh đi về phía Tử Nhiễm và cố Minh Triệt, cho đến khi cả bốn người đi lướt qua nhau.
Trên đường về, bàn tay ấm áp của Lục Niên vẫn nắm đôi tay nhỏ bé của cô, giống như một luồng sức mạnh chống đỡ ý chí của cô, mang lại cho cô sự tin tưởng và kiên cường.
Kha Nguyệt mở miệng cười, cảm giác không vui khi gặp cố Minh Triệt và Tử Nhiễm cũng tan thành mây khói: “Lục Niên, băt đầu từ ngày mai, em quyết tâm sẽ làm một hiền thê lương mẫu.”
Lục Niên lái xe, không nhìn cô nhưng khóe miệng cong lên rất rõ, đối với lời khăng định của cô anh cảm thấy muốn cưng chiu cô hơn.
“Không cần em quyết tâm, em như^ vậy đã là một tấm gương điển hình hiền thê lương mẫu!”
“Hay cho anh Lục Niên, anh dám cười nhạo em!”
Kha Nguyệt tính đưa tay đánh vào tay anh, lúc chạm vào áo anh cô liền trở nên dịu dàng vòng lấy tay anh, như đứa trẻ chưa lớn dựa sát đầu vào vai anh, ngây thơ làm nũng:“Lục Niên, chúng ta cứ ở bên nhau như thế cả đời đi.”
Ở dưới lầu khu căn hộ, Kha Nguyệt vừa xuống xe, chưa kịp đi hai bước thì trời đát bỗng nhiên xoay chuyển, kinh hãi không kịp la lên, đã bị Lục Niên ôm lên lầu.
“Mau để em xuống, rát nặng a!’ “Nhưng anh muốn ôm em.”
Anh trả lời rát thẳng thắn khiển cho trong lòng Kha Nguyệt bị hạnh phúc lắp đầy, thôi không cự tuyệt, tay cầm túi giấy vòng lấy cổ áp chặt vào hai má của anh,
vòng lây cố áp chặt vào hai má cua anh, tùy ý để anh bế cô, từng bước từng hirớc lên lâu.
“Rất nhẹ, về sau làm vợ Lục Niên, không cho phép giảm cân nữa.”
Kha Nguyệt hờn dỗĩ búng nhẹ tay vào trán anh, la ầm lên:‘‘Em không muon trở thành bà mập đâụ, tới lúc đó liệu anh có còn muốn em không chứ”
Chân đi về trước khẽ khựng lại, Kha Nguyệt không biết anh bị làm sao thì bên tai đã nghe giọng nói trịnh trọng của Lục Niên:“Bất luận Kha Nguyệt trở thành thế nào, Lục Niên cũng không bỏ cô ấy.”
Cô không thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi Lục Niên vừa bước lên lầu nói ra những lời này lấy lòng cô, thì cô cũng không kiềm được mỉm cười, hai tay không chỉ kéo sát Lục Niên lại mà còn sung sướng áp đâu vào lòng anh.
Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta bối rối, cũng như những chuyện ngoài ý muốn đến quá bát ngờ khiến
Ngoài ý muốn, quá bất ngờ khiến người ta không biết thế nào.
Lúc Kha Nguyệt và Lục Niên mở cử căn hộ, nụ cười trên môi Kha Nguyệt liền cứng ngắc khi thấý bà Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bà Lục tức giận nhìn chằm chằm Lục Niên
“Nghịch tử.”
Bà Lục mặc bộ đô công sở màu trắng ngà, tóc đen búi ra sau, trang điểm thanh lịch nhẹ nhàng, ung dung cao quý toát lên sự giỏi giang, không như lần trước khiển người khác cảm thấy mơ hồ, qua đó đoán được có lẽ bà từ nơi làm việc chạy sang đây.
Là điều gì mà làm cho bà Lục giận đến thế.
Nhớ lại Chương Nghi Minhvội vàng đưa hộ khẩu, bàn tay Kha Nguyệt vịn chặt cánh tay Lục Niên không khỏi siết chặt, trái tim cô co lại khi thấy bà Lục giận dữ nhìn Lục Nhiên.
“Đây là những gì mà một người con trai Lục gia nên làm sao?
Bà Lục lấy tờ giấy A4 ném lên cao giống như chiếc lá tàn khô từ từ rớt xuống, ánh mắt Kha Nguyệt cũng nhìn theo, cả người ở trong ngực Lục Niên trở nên thẫn thờ.
“Con cho rằng kêu Nghi Minh đi trộm thì có thể lừa dối được sao?”
Giọng nói nghiêm khắc của bà Lục không ngừng to lên, nhưng từ đâu đến cuối vẫn duy trì sự trang nhã. Cho dù là lỗi sai của cả Kha Nguyệt và Lục Niên, nhưng bà đều đem tát cả mọi tội lỗi trút lên một mình Lục Niên, không hề chỉ trích Kha Nguyệt lấy một câu, ngay cả trừng mắt cũng không.
Lục Niên khẽ nắm láy tay cô đanh tính cúi xuống đất, sau đó đẩy nhẹ cô, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng xoa xoa mái tóc quăn, đôi mắt dịu dàng an ủi cười nhìn cô:“Ngoan, vào phòng chờ anh”Lục Niên xoay nhẹ cơ thể cô, đay cô đi hướng về gian phòng, ý bảo cô đi vào.
Trong ngực Kha Nguyệt như có vật gì đó đè nặng xuống, miệng không cách mở to để thở, lúc quay đâu lại chỉ thấy bóng lưng to lớn của Lục Niên chặn đứng tầm mắt của cô, đem bà Lục và thế giới của cô ngăn rạ bên ngoài.
“Nếu không phải người bạn trong cục dân chính cho mẹ biết, con tính giấu mẹ, giấu Lục gia cả đời đúng không.”
Không khí trong phòng bị câu hỏi lớn tiếng chất ván mà trở nên lạnh lẽo, Kha Nguyệt sững sốt, không thể không tin một sự thật tàn nhẫn nhất: người Lục gia không chấp nhận cô.
“Con chưa từng giấu giếm ai, mẹ nói con trai Lục gia thì phải có trách nhiệm, ỉúc này con đang thực hiện trách nhiệm với bản thân.”
Giọng nói Lục Niên hết sức bình tĩnh không hề có chút dao động cũng khiến cho sắc mặt của bà Lục đang giận mà tái
nhợt.
“Lục Niên, con muốn cả mẹ và gia gia phải tức chết mới cam tâm đúng không?”
Kha Nguyệt đi về trước một bước, tiếng trách mắng của bà Lục khiến cô khựng lại, bàn tay đặt lên nắm cửa tính mở ra cũng chỉ siết chặt.
Bà Lục vẫn chưa nguôi ý định ngăn cản, chẳng qua Lục Niên chưa bao giờ kể cô nghe, thứ anh mang tới cho cô lúc này chỉ có hạnh phúc, còn mọi đau khổ và
khó chịu một mình anh đỡ láy.
Giống như khi bà Lục xuất hiện trong nhà của họ, anh không chút do dự liên
lựa chọn bảo vệ cô, một mình chịu sự trách móc nặng nê chất vấn của bà Lục.
Lần trước ở Lục gia, đối mặt với lời nói như kim đâm của bà Lục cô đã bỏ chạy, thậm chí từ bỏ cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên. Lúc này, cô còn muốn giống như khi đó, chật vật bỏ chạy, trốn tránh bà Lục sao.
Nếu như một cuộc hôn nhân chỉ có thể chạy trốn, như vậy sớm hay muộn cũng tới một ngày, kẻ chạy trốn sẽ vì mệt mỏi mà khuất phục trước mọi khó khăn, còn cô không muốn mất Lục Niên.
Hít sâu một cái, Kha Nguyệt không đi
vào phòng, chỉ xoay người đi về phía nơi hai mẹ con đang giao tranh, trước vẻ mặt kinh ngạc của bà Lục và Lục Niên, bàn tay nhỏ bé của cô nắm láy Lục Niên, mười ngón tay đan vào nhau, vừa mang đến cho anh sự.tin tưởng cũng là mang đến cho bản thân dũng khí.
Nhìn thấy hai người thân mật đứng sát bên, sắc mặt bà Lục càng khó coi hơn, hai hang lông mày nhíu lại, cánh môi mím mắt nghiêm khác đó.
“Con thật lòng muốn lấy Lục Niên, muốn sống cùng anh ấy, xây dựng gia đinh hạnh phúc của hai người, hi vọng mẹ có thế thành toàn cho chúng con.”
Lời câu xin chân thành, vẻ mặt tha
thiết, Kha Nguyệt đứng thẳng lưng nhìn bà Lục không hề do dự, cho dù câu xin nhưng ngữ khí kiên định không hề dao động.
Một tiếng “mẹ” khiến cho bà Lục trở nên u ám, câu kế tiếp lại khiến cho lông ngực bà Lục phập phông, nhưng vẻ mặt tao nhã không hê mất đi, vì giận mà méo mó.
Bà Lục nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mở mắt, trong mắt bình tĩnh như nước không hê thấy chút giận dữ
“Lục Niên, Kha tiểu thư tuổi còn nhỏ co nhiêu việc không hiểu, làm sao con có the khư khư cố chấp như thế tùy ý làm bậy, đem hạnh phúc cả đời của Kha tiểu
Thư ra đùa giỡn, trong lúc chuyện chưa xé to chưa để lại hậu quả thì nên biết chừng mực.”
Mọi lời chỉ trích củạ bà Lục đêu nhăm
vào Lục Niên, ngay cả một câu nặng lời với Kha Nguyệt cũng không, nhưng lại khiến cho Kha Nguyệt khó chịu không thở được.
“Kha tiểu thư, tôi thay mặt Lục gia xin lỗi cô, chuyện hôn sự này, tôi và gia gia Lục Niên đêu không biết. Nếu sớm biết
tin nhất định sẽ không để nó làm càn, làm ra chuyện hủy hoại danh dự con gái nhà
lành như thế.”
Bà Lục không hê kiêng dè cúi người thành khẩn ta tội với Kha Nguyệt, trong lời nói đem Kha Nguyệt đặt lên vị trí cao, trách cứ Lục Niên đồng thời không quên khen ngợi cô, kỳ thật muốn cảnh báo cô.
Nếu cô kết thúc với Lục Niên, thì cô là cô gái tốt thấu tình đạt lý, nếu cứ dính lay Lục Niên, cô là loại chẳng biết xáu
Niên siết chặt như muốn đứt ra từng đoạn, giống như sợ cô vì những lời của bà Lục mà bỏ đi lần nữa, lần này có thể sẽ không bao giờ quay đâu lại.
Kha Nguyệt mím môi, không vì đau mà
thả tay anh ra, năm ngón tay cũng bấu chặt năm ngón tay của anh khiển cho anh an tâm.
Môi Lục Niên đang mím chặt bỗng trờ
nên ôn hòa, bàn tay cũng thả lỏng, nghênh đón sự phản đối và ngăn cản của bà Lục, lãnh đạm nói:“Mẹ dùng kế ly gián với con không thấy quá đáng sao?”
Bà Lục vi giận Lục Niên mà mặt tái xanh, đôi bàn tay mảnh khảnh thu lại năm thành quyền, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Niên một cái, xoay người, cầm lấy chiếc túi da trên ghế, trước khi đi ánh mat $au xa Ii6c nhìn Kha Nguyệt
‘Nếu mẹ đã không quản đươc con vậy thì để gia gia quản!! Con tự mình giải quyết cho tốt.”
Kha Nguyệt căng thẳng cô không quên Lục gia còn có một vị tham mưu Ị trưởng. Nghe bà Lục nói thế, có phải Lục tham mưu trưởng đối với cuộc hôn nhân giữa Lục Niên và cô luôn phản đối, có phải đó là điềm báo cho những khó khăn sắp tới’?
Bà Lục.nuốt cơn giận vào bụng, dáng người tao nhã mất hút trong căn hộ, nhưng tiếng đóng cửa thật to cho thấy tâm trạng lúc nãy của bà.
Cơ thể đang đứng thẳng của Kha Nguyệt vừa nhìn thấy bà Lục mát hút liền mềm nhũn, không nhịn được giật nhẹ tay Lục Niên, bát an hỏi: “Chúng ta có phải đắc tội rát nhiều người không?” Vẻ mặt nghiêm túc sắt đá của Lục Niên vì Kha Nguyệt mà trở nên nhu hòa, đôi đen thâm sâu từ từ vui vẻ trở lại, bàn tay vuốt ve gương mặt hồng hồng vì sợ ao thành đô của cô, hai bên khóe môi tạo thành độ cong ưu nhã.
“Đắc tội ai không quan trọng, quan trọng là Kha Nguyệt cỏ rúc vào trong mai rùa của mình lần nữa không, dù Lục Niên kêu thế nào cũng không chịu đi ra ngoài.”
Trái tim Kha Nguyệt run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Niên, đem đâu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh, mỗi một từ cô trả lời đêu nghiêm túc chắn chắn.
Trái tim Kha Nguyệt run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Niên, đem đầu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh,
Mỗi một từ CÔ trả lời đều nghiêm túc chắn chắn.
“Mai rùa bị Lục Niên ném đi rồi, Kha Nguyệt không thể trốn ở đâu được nữa, ngoại trừ trong lòng Lục Niên”
Lời nói nghiêm túc của cô khiến Lục Niên cười khẽ, cánh tay của ô cũng không hề bị siết chặt nữa.
Khi Kha Nguyệt từ phòng tắm đi ra thì thấy Lục Niên ngôi trên giường xem tạp chí, gương mắt tuấn tú cao nhã bao phủ dưới ánh đèn ngủ tỏa ra một vầng sáng hài hòa khiến cho anh trở nên thật anh tuấn và hấp dẫn.
“Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi”
Ánh mắt Lục Niên dời khỏi cuốn tạp chi nhìn vê phía cửa phòng tắm. Do nhiệt độ không khi nên hai gò má trăng nõn thuần khiết sau khi tắm lại đỏ ửng, hàng
Để cuốn tạp chí trong tay xuống, Lục Niên thong thả đứng dậy, mỉm cười nhìn Kha Nguyệt đang lau khô tóc rồi bước vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, bàn tay lau khô tóc của Kha Nguyệt bắt đầu chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuốn tạp chí Lục Niên đang để trên giường.
Là tạp chí chính trị theo tuần, nhìn tám ảnh bìa hình chính trị gia Kha Nguyệt không khỏi chán nản, lấy cô, tiền đô sau này của Lục Niên sẽ bị ảnh hưởng ra sao?
Gian nan tiếp nối, cẩn trọng, hoặc sẽ dừng lại không tiến lên.. Dù là kết quả nào cũng không thể lên như diều gặp gió, điểm này Kha Nguyệt rát rõ, Lục Niên sao lại không hiểu cái lợi và hại trong đó?
Cửa phòng tắm mờ ra, Lục Niên từ bên trong đi ra, Kha Nguyệt đã nằm trên giường hai mắt nhắm lại, hàng mi như
Cảm giác ấm áp trong chăn bị một luồng khí lạnh tiến vào khiến cho Kha Nguyệt đang buồn ngủ phải run rẩy, tỉnh táo lại giụi nhẹ hai mí mắt nặng chịch, hai tay chống lên, tựa vào giường mơ hô nhìn người ở bên cạnh, miễn cưỡng nói:
“Anh tắm xong rồi sao?”
“Phải”
Một giọng nam truyền vào trong ý thức hỗn độn của cô, Kha Nguyệt khẽ ngáp, đôi mắt lờ mờ không mở hắn, theo cảm giác tiến sát vào nguồn nhiệt bên cạnh mình.
Vì cô đối với Lục Niên đã có tình cảm khác thường cho nên khi anh nằm bên cạnh cô, cô liền muốn được làm nũng, hưởng thụ sự quan tâm yêu thương của anh.
Hai cánh tay như dây quấn ôm lấy lưng áo Lục Niên, cơ thể mềm mại tựa vào người anh muốn tìm một chỗ thoải mái nhất để nằm, đôi môi đỏ mọng sáng
“Anh ôm em!!
Bên trong phòng 3m ap, Lục Nien chl biết nhìn cô gái nhỏ lười biếng năm trong ngực, khóe môi cong lên vì buôn cười, không dám lộn xộn cẩn thận vươn tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.
Bên môi nở nụ cười ngọt ngào, Kha Nguyệt hướng đầu mình cọ cọ vào người Lục Niên, bàn tay nhỏ khua lung tung dùng chăn che hai người lại, sau đó hài lòng tiếp tục ôm Lục Niên.
Mùi hương bạc hà quẩn quanh trong mũi khiến Kha Nguyệt hơi tỉnh táo, nhưng vẫn không muốn rời đi cái ôm ám áp của Lục Niên. Cô xoa xoa hai mi mắt, từ từ thích ứng với ánh đèn sáng.
“Chồng à, gia gia của anh rất hung dữ sao?”
Vỗ nhẹ sau lưng cô, tiếng cười Lục Niên bên trong phòng rất nhẹ nhàng mà bay bổng, ngón tay thon dài nhéo láy chóp mũi cô, thở dài:“Không phải là một ông
Kha Nguyệt bất mãn cong môi, đưa tay đẩy bản tay trêu cợt của Lục Niên ra, tiếp tục ôm lấy anh nói to:“Nếu gia gia anh là người bảo thủ, chẳng phải em sẽ rất thê thảm sao?”
Lục Niên khẽ cười, đôi mắt đen trong suốt hơi cong lên không để tâm đến sự lo lắng của cô, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi áp môi lên trán cô.
“Ngốc ạ, cứ thuận theo tự nhiên là được”
Chẳng qua kẻ an phận lại giống như gà bị chọc tiết, đột nhiên thoát ra khỏi lòng Lục Niên, vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, hưng phấn nhìn vẻ mặt đang khó hiểu của Lục Niên nói:
“Trên tivi không phải cũng diễn thế sao, một cặp không được gia tộc đón nhận sẽ uyên ương mệnh khổ, chờ thêm một hai năm, ôm đứa con trở vê, đau đớn cầu xin sau đó chờ người trong nhà chấp nhận họ!”
mặt Lục Niên, hỏi ý nói:“Nếu không chúng ta thử một chút đi?”
“Thử một chút sao?”- Lục Niên chợt
nhíu mày, nhìn Kha Nguyệt cười đến vô tâm vô phế gương mặt nhỏ phông to, hỏi ngược lại.
Đôi mắt to của Kha Nguyệt khẽ đảo, chưa biết trả lời ra sao thì cả người
nghiêng vê trước, trời đất xoay chuyển, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bị một cơ thể đàn ông thật cao lớn rắn rỏi đè xuống dưới.Bàn tay mạnh như gọng kềm không kịp nắm lấy eo thon của cô, cả thân hình cao lớn đè lên trên khiến cho hơi thở trở nên khó khăn, đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn vẻ mặt cười đến vô hại của Lục Niên.
“Muốn thử thì phải tạo người trước, anh nói như thế có đúng không vợ yêu?”
“Muốn thử thì phải tạo người trước, anh nói như thế có đúng không vợ yêu?” Một luồng hơi thở đầy nam tính phả trên mặt cô, giọng nói trong trẻo ôn Nguyệt Nguyệtận nay lại trở nên khàn khàn, ngang hông lại tạo ra ma sát khiến cô khó chịu, cơ thể không chịu bị khống chế liền giằng co.
“Đừng nhúc nhích”
Giọng nói của anh khàn khàn, bàn tay to lớn đang giữ lấy eo cô liền dời đi giam cầm lấy đôi tay lộn xộn của cô, đem nó đặt lên trên đỉnh đâu, không nhìn thấy vẻ chống đối và bất mãn của cô, ngũ quan nho nhã nở nụ cười đắc ý xuân phong dào dạt.
“Vợ yêu, vì để tương lại sau này của chúng ta được thoải mái, không bị quấy rầy hay chúng ta đem cơm nấu chín đi” Lời nói quá rõ ràng lại rất có lý , gương mặt nhỏ nhắn của Kha Nguyệt vì câu nói của anh mà đỏ như máu, đôi môi
không thé phát ra tieng.cánh môi hé mở khiển cho nhiệt độ trong đôi mắt đen của Lục Niên tăng lên.
Bàn tay Lục Niên giữ lấy eo nhỏ của cô khiến cho cô áp sát lấy cơ thể đang nóng đến muốn bừng cháy của anh, đôi môi hoàn mỹ cong lên, cánh môi nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô.
Tim Kha Nguyệt đập nhanh muốn nói gì đó kết quả để cho Lục Niên thừa cơ hội, chiếc lưỡi mềm mại tiến vào miệng cô, muốn trốn lại trốn không thoát chỉ có thể trúc trắc phối hợp, cùng anh triền miên.
Kha Nguyệt hoảng sợ đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm trân nhà, cho đến khi môi bị cắn một cái đôi mắt mới đung đưa nhìn lên Lục Niên.
Đôi mắt đen nóng bỏng mang theo tình cảm sâu nặng và nhiêu si mê, hoàn
toàn bộc lộ không hề che dấu trước cô, Kha Nguyệt nuốt nước miếng, từng đường cong trên cơ thể bị lắp đầy khiến cô cảm thấy được biến hóa trên người anh, nhất thời cả người cứng đơ như trúng bùa mất đi tất cả sức lực mềm nhũn nằm dưới thân anh.
Nụ hôn nóng bừng, anh thỏa thích mút lấy đầu lưỡi cô, trước biểu hiện ngây ngô của cô, anh dịu dàng dây dựa, nước bọt ngọt ngào không được phân bố khiến Kha Nguyệt khẩn trương phát ra tiếng rên như mèo kêu, cơ thể run rẩy bắt đầu không nghe lời mà ngọ nguậy, lại bị anh dùng sức ngăn lại.
Đột nhiên lưỡi của anh rời khỏi miệng cô, khi cô vừa mở to miệng hít thở luồng không khí không bị ngăn lại liền nghe thấy âm thanh thờ dốc của anh khi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ướt át phả ra.
Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ấm
Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ẩm nóng, hai mắt Kha Nguyệt mê loạn phủ một tầng sương mù dày, tay bị giữ lại trên đỉnh đâu không biết từ khi nào đã thôi giãy giụa, vô lực để trên gối.
Trên cánh môi sưng đỏ nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, tim Kha Nguyệt đã đập mạnh, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía gương mặt tuấn tú không mất đi sự thành thục, nhẹ nhàng chà sát môi cô, không giống như vừa nãy điên cuông kích thích nhưng lại khiến cô động tình.
Cảm giác tê dại trên môi khiến cô vươn đâu lưỡi liếm nhẹ. Khi cô chạm vào được đôi môi nóng như lửa của anh thì anh liền dời đi, hàng loạt những nụ hôn nóng bỏng triền mên rớt xuống sau tai cô, sau đó là mặt, dưới cằm, cổ cũng để lại hàng loạt dấu ấn
Cảm giác ngột ngột trên cổ khiển cô càng nâng cằm dưới lên, âm thanh quyến rũ cũng trở nên cao hơn.Trên chiếc gối màu trắng những sợi tóc theo đầu cô màu trắng những sợi tóc theo đầu cô đung đưa tạo thành một đường cong duyên dáng.
Lục Niên không ngừng hôn xuống cho đến khi đụng phải vật cản, mới ngừng lại, ánh mắt như lửa thiêu nhìn chiếc áo ngủ chướng mắt, không vui nhíu mày.
“Lục Niên”
Một giọng nói e thẹn vang lên phía trên, ánh mắt thâm thúy nóng bỏng của Lục Niên vừa ngẩng lên đập vào mắt là gương mặt nhỏ xinh đẹp quyến rũ, ngũ quan xinh xắn khó chịu nhăn nhúm lại, không ngừng thở dốc.
“Gọi chông …”
Giọng nói khản đặc của đàn ông mang theo chát độc rót vào tai cô, cắn hôn vào vành tai khiến cô không kiêm được run lên, cúi đâu nức nở, nghênh tiếp anh, đôi mắt xinh xắn chớp chớp, run rẩy kêu: “Chông à…”
Lục Niên mỉm cười hài lòng, gương mặt tuấn mỹ tỏ vẻ yêu chiu người nằm dưới, bàn tay anh cởi bỏ nút áo ngủ thứ nhát, bàn tay đang rũ ra bỗng nhiên giãy giụa, đôi mắt ngại ngùng dõi theo anh, vừa khẩn trương vừa sợ.
“Đừng sợ!”
Giọng nói dịu dàng thì thâm vào tai cô, bàn tay nóng bỏng vuốt nhẹ hai gò má đỏ bừng, dịu giọng dụ dỗ, cơ thể cô từ từ thả lỏng, năm ngón tay không chân chờ nhanh chóng cởi bỏ những nút còn lại.
Nút áo mở ra, nhìn cảnh đẹp hoàn toàn phơi bày, Lục Niên chỉ cảm thấy máu nóng trong người chạy tán loạn, lý trí của anh khi nhìn thấy thân thể trắng nõn phía dưới đều mất đi, dục vọng trong mắt nhanh chóng lan ra.
Cô lại không mặc áo lót.
Yết hâu lên xuống, nhìn bộ ngực cao ngạo đầy đặn trước mắt một luông khí nóng tràn vào đại não, trước ánh nhìn đó
nong tràn vào đại não, trước ánh nhìn đó cô nằm phía dưới cũng bát an thẹn thùng.Trong lòng điên cuồng không kiềm được nữa, anh cúi thấp đầu, từng nụ hôn nóng bỏng rớt xuống nơi căng đầy của cô.
“ưm..”
Khi ngón tay thô ráp của anh đặt lên nơi căng đầy, cô giống như bị điện giật, không kiềm được cát cao giọng, ý thức được bản thân đang làm gì, Kha Nguyệt xấu hổ cắn môi đỏ mọng, buộc bản thân nuốt xuống thứ âm thanh làm người ta mặt đỏ tai hồng.
Những nụ hôn liên tiếp rớt xuống trên da thịt mềm mại trơn nhẵn của cô, thân thể Kha Nguyệt như bị kích thích, hai mắt mở to như có bông hoa ngũ sắc đang nở rộ khiến cô từ từ đắm mình.
Đôi môi nóng như lửa lướt xuống dưới bụng, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Kha Nguyệt cong lên, tạo thành một
của Kha Nguyệt cong lên, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ gây nên sức hấp dẫn chết người.
“Nguyệt Nguyệt…”
Tiếng kêu êm ái của anh khiến cô lấy lại bình tĩnh, thân thể không xương rơi xuống giường, đôi mắt xinh đẹp mờ ảo, âm thanh ưm rất nhỏ như có như không, vẻ đẹp tinh sảo tuyệt mỹ, vóc người hoàn hảo khiến cô như con mèo hoang quyến rũ, làm cho người khác vì cô mà đánh mất lí trí.
“Chết tiệt!”
Nghe Lục Niên đột nhiên nói tục, Kha Nguyệt hoảng hốt ý thức quay về, đầu khẽ nghiêng, cảnh nhìn thấy khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Lục Niên ngôi ngang trên người cô, ngón tay thon dài như được điêu khắc đang không ngừng đẩy quần áo ngủ của cô, động tác linh hoạt như nước chảy mây trôi liên tục mà ưu nhã, không hề có chút rối loạn hay gấp gáp.
Thân người đàn ông cao to trắng nõn xuất hiện trong mắt cô, Kha Nguyệt xấu hổ nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng cười vui vẻ ranh mãnh đây hài lòng của anh.
Chiếc quần ngủ bỗng nhiên bị thả lỏng, Kha Nguyệt kích động nắm chặt lấy ra giường, ngay cả thở to cũng không dám, tùy ý để bàn tay nóng bỏng của anh lướt qua chiếc đùi ngọc bóng loáng của cô, cảm giác kích động mãnh liệt khiến cô muốn khép chân lại, thế nhưng anh không chấp nhận liền dùng thân hình cao to hoàn mỹ của mình chen vào giữa hai chân cô, khiến cô vừa nóng vừa giận lại chỉ biết đỏ bừng mặt
Ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng đang chu ra dáng vẻ ngây thơ khiến Lục Niên sung sướng nhíu mày, nhìn cô khó chịu giữ
Lồng ngực rắn rỏi áp sát bộ ngực đây đặn của cô, cả thế giới của cô như bị một luông sáng xâm nhập, cướp đi sự an tĩnh còn sót lại.
“ô.. ô”
Khó chịu khiến cô lay đầu, mái tóc xõa loạn trên giường, giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rớt xuống gối, chiếc khăn trải giường trắng như tuyết ướt đẫm nước.
Cánh tay trắng khôi phục được thả ra liền vòng lấy cơ thể gầy gò của anh, cơ thể trống rỗng muốn tìm sự an ủi, khi ở phía dưới bị đâu ngón tay thon dài của anh thăm dò cô không kiêm được nở mở miệng.
“ừ., ừ… không… ông xã….”
“Bảo bối, thả lỏng được không?”
Lục Niên nằm trên người cô, cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, giọng nói khàn khàn trán an nỗi tháp thỏm lo âu trong cô.Nước mắt che kín hai gò má đỏ ửng, lông mi dài ướt đẫm, cánh môi sưng đỏ không ngừng tràn ra tiếng kêu khó chịu khiến cho người đàn ông trên người dường như không khống chế được…
Nụ hôn nóng như lửa ở trên môi cô, cùng cô triền miên, hai cánh tay chống hai bên sườn, để mặc cánh tay mảnh khảnh của cô khóa chặt anh.
“Lục Niên… ông xã à…”
Cô khó chịu vặn vẹo người, hàm răng trắng vì giận cắn vào anh thật mạnh, anh mỉm cười đôi mắt đen nhướng lên không hề mất đi sự quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt chóp mủi ửng đó của cô, hai chần để cô được tự to đung đưa đùi
để CÔ được tự to đung đưa đùi
Khi để cô cảm nhận được dục vông nóng như lửa, cơ thể không xương mềm mại bỗng chốc cứng ngắn, giữ lấy hai tay của anh, hơi thở dồn dập.
“Bảo bối,đừng sợ….”
Giọng nói thả lỏng, an ủi nỗi sợ hãi khẩn trưởng của cô. Kha Nguyệt sợ đến không dám mở mắt nên không nhìn thấy giữa hàng lông mày của anh vừa thoát đi nỗi lo lắng.
Thân thể mảnh mai run lên, Kha Nguyệt theo cảm giác, đầu để trên gối hướng lên hôn nhẹ lên cánh môi với những đường nét rõ ràng của anh, chủ động làm cho anh thoải mái không hề e dè, dưới thân đột nhiên bị ép xuống, anh tiến vào trong cô.
“A!”
Tiếng kêu thất thanh vang lên trong phòng, ở dưới thân Lục Niên, Kha Nguyệt đau đớn hai lông mày đen nhíu
Nguyệt đau đớn hai lông mày đen nhíu lại, cơ thể như xé ra từng đoạn, hai gò má đang ửng hồng liền biến mất thay vào đó là vẻ tái nhợt, mười ngón tay ở sau lưng Lục Niên lưu lại vô số vết cào màu đỏ.
“Đau quá….!”
Kha Nguyệt kêu gào tố cáo ai đó đắc tội, hai tay chống ở giữa hai người tạo nên một khe hở, nửa thân dưới về đau mà không ngừng đon đưa, muốn tìm cách thoát khỏi cảm giác đau vạn phần này.
Gương mặt tuấn tú của Lục Niên tỏ vẻ sỢ hãi không dám tin, nhìn vẻ mặt đau đớn của Kha Nguyệt không có gì là giả tạo, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạc nhìn vệt máu đỏ không ngừng từ nơi hai người thân mật chảy ra, quên đi mọi phản ứng.
“Nguyệt Nguyệt,em vẫn…”
“Lục Niên, anh là tên xấu xa!”
Trước sự mắng mỏ của cô, anh không
Trước sự mắng mỏ của cô, anh không giận ngược lại trên gương mặt tuấn tú đang bàng hoàng còn mang theo niềm vui sướng kể khôn xiết, anh cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
“Lục Niên, anh mau ra ngoài đi!”
Đôi tay nhỏ đánh vào lông ngực anh như mưa, cô hờn dỗi ra lệnh cho anh, trong đôi mắt đẹp phong tình vạn chủng có xấu hổ có thẹn.thùng lại cho chút lí trí vừa tụ lại hóa thành hư không.
Đôi môi chặn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để ý đôi tay đang đánh vào mình, dưới thân lại tiến vào, nhưng khi thấy cô sợ hãi nhíu mày quên cả phản kháng, anh đành kiềm hãm cơn dục vọng đang hành hạ bản thân đợi cô thích ứng.
Mái tóc đen như mực mơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, Lục Niên cảm thấy cổ gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác
gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác khô nóng, yếu hầu động đậy, đôi măt như thiêu cháy mọi thứ nhìn chằm chú biểu hiện của cô, lại phát hiện cô hình như đã ngủ quên, dở khóc dở cười.
Anh cố nén nỗi đau thua thiệt, cô tốt
lắm, dám gạt anh, ngủ quên mất.
Anh giận dỗi nặng nê đi vào trong, khi thấy tiếng rên rỉ kiêu mị của cô, đuôi lông mày đắc ý nhảy lên.Trong lúc cô từ từ thức giấc thì những nụ hôn nóng như lửa tựa như nước thủy triều đập mạnh vào mặt cô.
“ừ.
Cẩn thận đi vào, rồi từ từ rút ra, anh quan sát từng biểu hiện nhỏ của cô. Khi cô nhíu mày anh liền an phận dừng lại, tình cảm thương yêu dào dạt không lời nào tả được.
Kha Nguyệt thở hổn hển, mỗi khi anh va chạm cô lại kiều mị rên lên, một tiếng cao hơn một tiếng
Anh cùng cô trầm mình trong biển tình.
“Bà xã…!” “A—!”
Khi cô hoàn toàn thích ứng sự tồn tại của anh trong cơ thể, ngũ quan tươi sáng không còn đau đớn nhăn lại, thậm chí còn nở nụ cười sung sướng hấp dẫn người khác, cô giống như cây thuốc phiện làm cho anh nghiên không thể tự thoát ra được.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ dụ hoặc.càng dồn dập, gió đêm thổi vào làm mành cửa bay lất phất nhưng không thể thối tan nhiệt độ không ngừng tăng cao trong căn phòng…
Nắng sớm chiếu vào căn phòng yên tĩnh, Kha Nguyệt nhẹ ngâm một tiếng, từ từ thức giác. Căn phòng quen thuộc, chiếc giường lớn quen thuộc, thâm chí cả chăn mền cũng rất quen, chỉ có điều duy nhất khác lạ là, dưới chăn, trên người cô
nhát khác lạ là, dưới chăn, trên người cô không có một mảnh vải, thắt long thon nhỏ bị một bàn tay to giữ lấy.
Đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, cảnh điên cuồng tối hôm qua như nước thủy triều ập vào đầu, gương mặt liền trở nên bối rối vì chính những hành động buông thả của bản thân. Đột nhiên một thần hình nam tính kê sát sau lưng, khiến cho sự bối rối chỉ dừng lại trong chốc lát còn lại là kinh hoảng.Lục Niên vẫn không thức giấc, chỉ thoáng lật mình càng ôm cô chặt hơn, gương mặt vùi sâu vào tóc cô mang theo mùi thơm bạc hà thơm ngát thoang thoảng trong hơi thở, ấm áp phả vào chiếc cổ hương của cô.
Kha Nguyệt nhẹ nhàng lấy tay Lục Niên ra, tháy anh vẫn chưa tỉnh cô mới nhẹ nhàng vé góc chăn lên, nhẹ đặt chân xuống giường, hai chân vừa đặt xuống đat lại đứng không vững mém chút nữa
Bị đau đớn, Kha Nguyệt cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình, toàn là chứng cớ phạm tội của người khác để lại, kết quả của một đêm điên cuồng khiến cho người cô khắp nơi đều toàn vết hồng loang lổ, không có chỗ nào bình thường.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, bộ ngực với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, ở sau lưng và tay xuất hiện không ít vết cào còn mang theo máu, là do cô tối qua để lại sao?
Kha Nguyệt mỉm cười khóe môi nhếch lên, đôi mắt ngượng ngùng mang theo niềm hạnh phúc nhìn Lục Niên.
Dưới ánh nắng, dung mạo ung dung tuấn tú cao quý lại có vẻ an bình và điềm tĩnh, sự chính chắn và sâu sắc cũng mát đi, bên môi Lục Niên tạo thành độ cong rất tự nhiên tựa như cá hải thông, có vẻ đắc ý và tràn đầy hạnh phúc.
Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi
Ngồi lại bên giường, ánh mắt thâm tình nhìn xuống cánh môi của anh. Cô cúi thấp người, tựa như chuồn chuồn nước, khi cánh môi sưng đỏ đáp xuống, cô giống như con mèo nhỏ ăn vụng thành công vui vẻ mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước từ vòi sen ấm áp phun lên người cô, những vết hông cũng từ từ nhạt dần nhờ dòng nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng được dòng nước rửa sạch, run rẩy nhắm hai mắt, khóe môi tạo nên độ cong.
Lau sạch sẽ cơ thể, Kha Nguyệt mới phát hiện mình quên mất một việc là đem theo quần áo khi vào tắm. Cô nghĩ Lục Niên ngủ say như vậy chắc chưa tỉnh nên lặng lẽ mở cửa phòng tắm.
Một chân thò ra khỏi phòng tắm, cả cơ thể bị một luông sức mạnh kéo ra ngoài, vừa ngẩng đầu mặt đã chạm vào đôi môi nóng như lửa, sau lưng lại là vách
tường lạnh như băng, đôi mắt hé mở chỉ thấy tròng mắt đen ranh mãnh đắc ý của Lục Niên.
“A, anh mau buông ra!”
Cô làm nũng vỗ nhẹ cánh tay anh, phát hiện anh cũng không mặc quân áo, cả người to lớn thản nhiên đứng trước mặt cô, liền xấu hổ ra lệnh.
Gặm cắn môi cô một lát anh mới cảm
thấy hài lòng liền buông ra, hai tay chống vào tường, giam cô giữa anh và vách tường thưởng thức vẻ mặt mê hoặc của
cô, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.
“Cho tới bây giờ đêu là anh hạ lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả!!”
Trên gương mặt thanh tú là nụ cười lưu mang xáu xa, Kha Nguyệt chớp mắt, mãi một lúc mới xác nhận bản thân không nhìn lầm, cô hờn dỗi hất cằm:
“Ý anh nói em không thể ra lệnh cho anh?”
—.
Đối mặt với đôi môi đỏ mỏng đang nâng lên, anh hứng trí nói một câu, mày nhướng cao. o bên tai của cô thôi ra mọt luồng không khí nóng, giọng nói khàn khàn khiến tai cô ửng hồng:
“Dĩ nhiên là được nhưng em phải trả giá rất lớn, bà xã à, giống như tối qua, anh không phải rất nghe lời em sao, hử?”
“Lục Niên, anh đúng là đồ lưu mạnh!” Cô xấu hổ đưa chân, thế nhưng anh lại đột ngột thả cô ra, môi cong lên cười xấu xa khép cửa phòng tắm lại.
Đến khi Lục Niên từ phòng tắm bước ra Kha Nguyệt đã không còn trong phòng, ánh mắt nhìn áo sơ mi và đồ tây đã chuẩn bị sẵn để trên giường, khóe môi Lục Niên cong lên sung sướng.
“Không còn sớm nữa, anh mau ăn sáng đi.
Mặc áo sơ mi vào, đóng nút trên cổ tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên khung cửa, Kha Nguyệt một tay câm
tay áo, một cái đầu ló qua cửa, tay chống lên khung cửa, Kha Nguyệt một tay cầm thìa, nhớ tới nụ hôn của Lục Niên và cái thìa, hành vi xấu xa đó là do cô mà ra
Kha Nguyệt thấy hai mắt mờ ám của Lục Niên, hai má vội đỏ lên, ho một tiếng không dám nhìn thẳng anh chỉ xoay người chạy về phòng bếp.
Trên bàn cơm chỉ có cháo và rau xào rát đơn giản, không có những thức ăn tây hoa mĩ lại khiến cho anh hạnh phúc khóe miệng mỉm cười, bởi vì tất cả đều do vỢ đích thân làm.
“Ăn nhiều một chút, nếu không không có sức làm việc”
Nhìn chén cơm rau trộn không ngừng nhiêu thâm, Lục Niên bát đắc dĩ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Kha Nguyệt, người kia vừa đón lẩy ánh Lục Niên liền vội vàng hạ tháp đầu giống như con dâu nhỏ thẹn thùng.
Gương mặt tươi sáng nhỏ nhắn mát
Gương mặt tươi sáng nhỏ nhắn mát đi tính trẻ con, sau một đêm lại mang theo vẻ quyến rũ thành thục của nữ nhân, cô giống như đóa hoa chớm nở trong đêm, còn cô từ này về sau chỉ thuộc về mình anh.
Nghĩ tới đó, tâm trạng Lục Niên trở nên vui vẻ ăn tất cả rau, dù nó rất mặn nhưng trái tim như được phủ mật ngọt, hạnh phúc và ngọt ngào.
“Tối nay, chúng ta sẽ về Lục gia”
Khi tiễn Lục Niên ra cửa, anh đột nhiên câm tay cô, cẩn trọng nhìn, nghiêm túc nói.
Kha Nguyệt thu dọn xong phòng bếp quay trở lại phòng ngủ, căn phòng rộng mở, ánh sáng chiếu vào, nhìn quần áo rơi đầy đất, chiếc giường hỗn loạn, sau khi Lục Niên đi vất vả lắm cô mới bình tâm lại bây giờ lại cuộn sóng.
Tại đây có hình
Bình luận facebook