• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (2 Viewers)

  • Chương 52

CHƯƠNG 52


Cậu thanh niên đỏ bừng mặt: “… Xin lỗi, làm phiền rồi.”


Cậu ấy xấu hổ vội vã bỏ đi.


Cơn tức đã qua, cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng trút được bực dọc. Cô cầm chiếc bánh rán nóng hổi mới ra lò rồi cắn một miếng cho hả giận.


Quả ngọt chiến thắng thật là ngon!


Tưởng Tử Hàn thấy cô gái nhỏ lúc nãy còn tỏ ra quật cường, ấm ức, bây giờ lại đang ăn ngon lành, bỗng chốc không còn gì để nói.


Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Có mất mặt không?”


Tiểu như danh giá nhất Hải Thành mà lại đi cãi nhau với người ta ở ven đường tới mức thu hút đám đông đến vây xem chỉ vì một đồ ăn vỉa hè. Cô đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra!


“Mất mặt gì chứ? Trước kia mang danh quý cô nên phải chỉn chu, cư xử lịch sự hào phóng, làm việc cần cân nhắc trước sau.” Tống Hân Nghiên tự cười giễu: “Còn bây giờ tôi sắp nghèo kiết xác rồi, nếu không phải còn dùng hết số tiền tích cóp cuối cùng mua chiếc bánh rán kia thì anh tưởng tôi muốn lãng phí thời gian cãi cọ với họ à?”


“Hết tiền à?” Tưởng Tử Hàn cau mày.


Chuyện càng mất mặt hơn đã xảy ra rồi, Tống Hân Nghiên cũng không để ý tới chút sĩ diện này.


Cô không màng gì hết, dửng dưng nói: “Đã nói trước rồi mà, tôi không còn nhà để về, bị đuổi đi rồi.”


Cô cắn một miếng bánh rán rồi đưa ra số dư trong tài khoản: “Tôi còn chẳng trả nổi tiền gọi xe thì sợ mất mặt gì chứ?”


Nói xong, cô lại nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt linh hoạt xoay chuyển: “Anh yêu à, vợ chồng vốn như chim liền cành, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hay là anh cho em mượn ít tiền nhé?”


Tưởng Tử Hàn nheo mắt lại.


Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói sói vồ của cô, anh nắm cổ tay cô đi tới trung tâm mua sắm.


“Ơ này, làm gì thế?” Tống Hân Nghiên không tình nguyện đi theo.


Tưởng Tử Hàn chẳng buồn giải thích, trực tiếp vào thang máy rồi ấn nút tầng ba tới nhà hàng.


Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.


Tưởng Tử Hàn bắt máy. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Không biết đối phương nói gì, chỉ nghe thấy anh trầm giọng đáp lại: “Ở gần bệnh viện… chờ tôi một lát, lập tức tới ngay.”


Anh cúp điện thoại, vừa khéo thang máy cũng đã đến tầng ba.


Tưởng Tử Hàn kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi thang máy.


Anh buông tay, rút một tấm thẻ từ trong ví tiền ra: “Cứ tiêu thoải mái tiền bên trong, tôi còn có việc, cô tự đi ăn đi.”


Tống Hân Nghiên sững người.


Cho cô tiền thật đấy à?


Một chuyện cô tưởng rằng sẽ chẳng có hy vọng lại đột nhiên trở thành sự thật, nỗi vui sướng cùng rối rắm cùng lúc dâng trào trong tim.


Cô vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh yêu nhé, yên tâm, về sau em nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho anh.”


Đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Tử Hàn trở nên âm u: “Không cần, đừng để tôi mất mặt là được.”


Gót chân vừa chuyển, cả người anh lạnh lùng rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom