• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (2 Viewers)

  • Chương 51

CHƯƠNG 51


“Cô!” Mẹ đứa trẻ tức đến mặt đỏ đến tận cổ, thẹn quá hóa giận giơ tay định tát Tống Hân Nghiên.


Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay của người phụ nữ sắp rơi xuống mặt Tống Hân Nghiên thì cổ tay cô ta đã bị người nào đó túm ngăn lại giữa không trung.


Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn người tới: “Tưởng Tử Hàn?”


Sau đó, cô vô cùng xấu hổ.


Lại bị anh nhìn thấy mất tồi, mất mặt chết mất.


Mẹ đứa trẻ không đánh được người cũng không thể rút tay về, nổi giận đùng đùng: “Thả ra!”


Tưởng Tử Hàn hất tay cô ta ra: “Cút!”


Khí thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng đáng sợ.


Mẹ đứa trẻ kia sợ hãi nhưng cũng không cam lòng mặt xám mày tro rời đi như thế, che chở con mình rồi lùi sau mấy bước.


Tưởng Tử Hàn nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên, mất kiên nhẫn nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”


Mấy ông bà cụ vây xem xung quanh lập tức mồm năm miệng mười kể lại chuyện này một lượt.


Người phụ nữ gân cổ phủ nhận; “Rõ ràng là cô ta làm con trai tôi khóc trước, mấy người thấy cô ta xinh đẹp nảy sinh tâm tư bẩn thỉu, ỷ đông hiếp yếu.”


Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ.


Cô ta vô thức ngậm miệng lại.


Tưởng Tử Hàn hỏi Tống Hân Nghiên: “Đúng thế à?”


Tống Hân Nghiên khẽ mím cánh môi hồng, im lặng.


Sao cô có thể nói ra chuyện mất mặt này chứ?


Tưởng Tử Hàn thu lại tầm mắt, ngồi xổm trước mặt cậu bé, ánh mắt nghiêm nghị: “Tuy còn ít tuổi nhưng cháu đã là một chàng trai nhỏ rồi, cháu nói đi.”


Ngay từ lúc mẹ mình bắt đầu làm ầm làm ĩ là cậu nhóc đã bị dọa sợ tới mức nín khóc rồi.


Lúc này lại bị Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng bình thản thì càng sợ hơn.


Cậu bé lại bắt đầu “òa” lên khóc, vừa khóc vừa run cầm cập kể lại quá trình.


Tưởng Tử Hàn đứng dậy, nhìn mẹ đứa trẻ đầy ngạo nghễ, lạnh lùng nói: “Ba mẹ là người thầy đầu tiên dạy dỗ con cái cách hành xử. Đứng trước mặt con mà cô vẫn còn tiếp tục la lối khóc lóc om sòm à? Muốn cho con cô về sau cũng vô lại giống mình ư?”


Những người ban đầu đứng về phía người phụ nữ đều không hé răng, còn người cảm thấy Tống Hân Nghiên bị ấm ức thì lại sôi nổi phụ họa theo.


Bà mẹ thấy không ai đứng ra giúp mình nữa, vẻ mặt xám xịt không dám phách lối tiếp.


Cô ta mau chóng đẩy con mình ra đằng trước, khẽ nói một câu ‘xin lỗi’ rồi vội vàng chạy tới quầy bán bánh rán mua một chiếc, nhét vào trong tay Tống Hân Nghiên, sau đó kéo con chạy mất.


Không còn kịch hay để xem nên đám đông cũng dần tản đi.


Cậu thanh niên lúc trước lấy tiền ra, muốn mua bánh rán cho Tống Hân Nghiên bước tới, thẹn thùng lên tiếng: “Cô gái, có thể kết bạn Zalo được không?”


Tưởng Tử Hàn lạnh lùng lườm Tống Hân Nghiên, lấy điện thoại của mình ra: “Cô ấy không mang theo di động, tôi là chồng cô ấy, kết bạn với tôi cũng được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom