• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn (4 Viewers)

  • Sóng gió gia tộc 1

Nhiều khi mình thấy bố mẹ mình rất là cố gắng nhé. Nhưng hơi nhầm đối tượng thôi.
Chả là tuần nào về nhà mình cũng có thói quen bất di bất dịch là sáng dậy đi ăn phở, sau đấy đi siêu thị mua ít đồ, chiều về dắt
1f436.png
ra công viện rồi tối ngồi cafe ở ngay đầu ngõ. Gần như thói quen này mình hình thành suốt nhiều năm rồi, đến mức có tháng mình ốm liên tục cô chú bán phở còn gọi hỏi thăm dạo này mình bị sao mà không ra ăn.
Thế là ba tuần gần đây trùng hợp làm sao mình cứ đi đến những địa điểm kể trên là gặp một anh suốt ngày đóng vest đeo giày đen, tóc vuốt vuốt lãng tử phết.
Bình thường mình không để ý đâu, nhưng thử tưởng tượng mà xem một ngày gặp tận 4 lần, 4 địa điểm khác nhau mà lần nào anh cũng cười với mình thì vô tri như nào cũng phải để ý chứ.
Đầu tiên ở quán phở anh ngồi ngay cạnh mình, anh xin mình lát chanh, mình đưa xong quay ra nhìn thì thấy rõ ràng trên bàn của anh có bát chanh to tướng nên mình mới bảo:
- Ô bàn anh cũng có kìa
- À chanh bàn anh hơi héo rồi, không ngon nữa
Nghe vậy con gái của chủ quán phở đứng đấy quát luôn:
- Héo cái gì mà héo, tôi vừa cắt mang ra xong, thích héo không?
=)))
Chiều đến đi siêu thị mình đang lựa cái thảm lau chân anh ở đâu bước ra bảo chứ:
- Màu xám này đẹp nè em
- Vâng nhưng em thích màu hồng
- Ừ hồng cho nam tính
- Anh ở đâu ra đấy?
- Nhà anh ở gần đây
- Cũng trong ngõ này hả anh?
- Không, anh ở Hai Bà Trưng
- Thế mà gần?
- Kệ anh
=))))))))
Chiều đến mình lại dắt con Mực nhà mình ra công viên thì anh ở đâu phóng xe đến trên vai đeo balo có con mèo. Dắt mèo đi công viên thì cũng bình thường thôi, nhưng anh vẫn cứ ăn mặc chỉnh tề, đóng bộ như dân công sở, điểm cộng là sơ mi được ủi phẳng phiu không một vết nhăn.
Và vấn đề ở đây mình thấy lạ là con mèo của anh này có vẻ như không thích ra công viên, vì anh cứ bỏ nó ra khỏi balo là nó gào ầm lên (hoặc nó sợ
1f436.png
nhà mình). Thành ra suốt cả quãng đường lẽo đẽo theo mình thì anh phải bế mèo chứ nó nhất định không chịu đi.
Lúc này mình cũng ngờ ngợ rồi, nhưng vẫn không dám tin, cả quãng đường chuyện trò thì biết anh này hơn 30 tuổi chưa vợ, vừa đi Hàn về đang phụ gia đình kinh doanh rồi làm bên lắp đặt wifi.
- Mạng nhà em mạnh không? Nếu chưa để anh tăng gói cước mạnh nhất cho
- Mạnh bình thường như bao nhà khác thôi anh.
- Ừ thế đường truyền có khoẻ không em?
- Khoẻ bình thường anh ạ.
- Nao có vấn đề gì cứ gọi anh, số anh đây em nháy máy qua đi.
- Thôi em có số của bên lắp wifi cho em rồi ạ.
- Ừ thế em đưa số thằng ấy đây để anh gọi hỏi số em.
=))))) thôi anh
- Mà em,
- Dạ?
- Cuối tuần không đi chơi với người yêu à?
- Anh cũng thế còn gì.
- Anh bình thường
=))))
Ngay tối hôm ấy mình thấy mệt nên không ra quán cafe, nhưng bố mẹ mình nhất quyết nhờ mình ra m:ua sinh tố. Đã thế lại còn chỉ đích danh tên quán mới chịu uống.
Thì tất nhiên ra đấy lại thấy anh này ngồi, à quên anh tên Dương nhé.
Thấy mình anh Dương cười trừ gãi gãi đầu nói:
- Nay có nhà trong ngõ em nhờ anh lắp wifi, trùng hợp sao lại gặp em ở đây
- Có chắc trùng hợp không anh?
- À ừ… thôi sẵn ra đây gặp nhau anh mời em ly cafe nhé.
- Thôi tối em không uống cafe sợ mất ngủ ạ
- Thế số anh đây, mất ngủ thì nhắn anh.
- Anh gọi em cốc cafe đi, tự dưng em thấy em ngủ khoẻ.
- Nếu ngủ tốt như thế thì cho anh xin số, anh xin bí quyết nhé.
=))) hiểu luôn câu chuyện.
Nhưng mình vẫn không tỏ thái độ gì hết mà đợi đến tuần sau nữa mình lại dắt
1f436.png
ra công viên. Đi được hẳn một vòng định về thì anh Dương lững thững bước vào, trên tay anh lúc này không còn là con mèo của tuần trước nữa, anh bế hẳn một-con-gà-chọi ra công viên???????
- Ô anh?
- Hi em
- Con mèo đâu ạ?
- Nó trốn đi đâu ấy anh không tìm được.
- Rồi ai đây *mình chỉ tay vào con gà*
- Xuka đấy em, khoẻ lắm
- Thế anh bế Xuka ra đây làm gì?
- Chứ không lẽ đi tay không?
- Khai thật đi, bố mẹ em nhắn anh ra đây chứ gì?
Lúc này anh Dương cười phá lên bảo:
- Đúng vậy, bố bọn mình quen nhau nên hai bác có nhắn nhủ anh. Mà anh nhắn zalo em không trả lời, kết bạn fb em cũng không hồi âm. Hai bác nói cuối tuần em hay về nên…
- Vâng thôi em cảm ơn anh, em cũng có người yêu rồi.
- À… anh không biết anh xin lỗi Phương nhé
- Vâng không sao, em có đứa bạn đang độc thân anh có muốn lấy số không?
- Anh có
- Thế lần sau đi gặp bạn em anh cứ ăn mặc bình thường thôi, đừng mang Xuka theo nữa nha
- Ngại quá, anh chỉ mang theo để có cái cớ gặp em thôi.
Về nhà nghe chuyện bố mẹ mình thất vọng lắm. Xong mẹ mình cứ tấm tắc khen mãi:
- Quái lạ, thằng Dương đẹp trai, công việc ổn định như thế mà ế. Cứ tán cô nào là cô ấy chạy mất dép.
Mình nghe vậy cũng thắc mắc lắm, vì thật ra nói chuyện vài lần cũng thấy anh Dương ổn.
Nhưng cỡ 2 tuần sau đứa bạn được mình mai mối cho anh Dương nhắn tin kêu ầm lên với mình:
- M ơi t chớt mất, sao thằng ấy cứ suốt ngày mang ảnh con Xuka với con Chaiko với Nami ra cho t xem thế?
- Hả? Xem hoạt hình à?
- Không, xem gà m ơi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom