Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26: Cốc Vạn Tâm đột nhiên biến mất!
Vốn trước kia cũng chỉ mong tách một khối linh thạch để sử dụng, nào có dư dả như bây giờ.
“Cho dù thực sự không biết sắp xếp như thế nào, cứ mua mua mua tất thì sao?”
“Ở chỗ Vạn Bảo các, bảo vật rất nhiều, mười tỷ kia còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu”, Diệp Thần Phi nói.
Tùy Vân gãi đầu nói: “Đại ca, có phải huynh đã quên rồi không, lần trước Vạn Bảo các đã bị huynh khuân sạch đồ rồi mà”.
Diệp Thần Phi khẽ cau mày: “Bọn họ vẫn chưa thêm hàng à?”
Cũng đã một tháng rồi vẫn không bổ sung hàng hóa, hiệu suất này quá kém.
“Không có”, Tùy Vân nói: “Có thể bọn họ cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, vậy nên cần thời gian chuẩn bị”.
“Được rồi”, Diệp Thần Phi nói: “Vậy trước tiên mặc kệ cái này, về sau ta đi xem xảy ra chuyện gì”.
“Đúng rồi, thanh niên đồng lứa đi biên giới có phải sắp quay về không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Tùy Hổ gật đầu nói: “Đúng vậy, mỗi tháng chúng sẽ trở về một lần, nhận tài nguyên tu luyện xong, sau đó lại xuất phát, cho đến khi ảnh hưởng của thú triều hoàn toàn bị tiêu trừ”.
“Ừ”.
Diệp Thần Phi nói: “Vậy vừa hay, các đệ có thể căn cứ vào công lao và thành tích trong chuyến này của chúng để tiến hành điều chỉnh về mặt tài nguyên”.
“Phàm là người có đóng góp xuất sắc cũng phải thưởng thật tốt”.
“Ngoài ra, công pháp linh khí ta mang từ Vạn Bảo các về nhiều như vậy cũng không cần keo kiệt, cứ giải phóng toàn bộ đi”.
“Có công pháp tốt mà không dùng, để trong nhà ăn bụi còn có tác dụng đếch gì!”
“Còn nữa, khích lệ chúng tích cực tiếp xúc với nhân tài nhân gian, tốt nhất có thể thu làm dưới quyền, bổ sung sức chiến đấu cho gia tộc”.
Một chuỗi mệnh lệnh truyền xuống, mấy vị chủ sự vội vàng ghi nhớ.
Cuối cùng, Diệp Thần Phi lại ném ra một túi trữ đồ đựng đầy linh thạch.
“Đây là mười tỷ, cộng thêm số linh thạch còn dư tháng trước, đệ mà tiêu không hết, ta liền tìm một người khác tinh thông hơn đệ quản lý tài chính gia tộc đấy”.
Nói xong, Diệp Thần Phi liền đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại Tùy Vân nhìn chằm chằm vào hai túi linh thạch lớn sáng loáng, ông ta nhức đầu một trận.
Tống Sương đã đến thành Vân Tiêu được mười mấy ngày rồi.
Để tìm ra gia đình giàu có thần bí kia, hắn ta đã lần lượt thăm hỏi rất nhiều quyền quý trong thành.
Trong đó bao gồm cả gia chủ nhà họ Đường và nhà họ Lý.
Hai gia tộc này thực lực kinh tế đúng là siêu phàm, đặc biệt là nhà họ Đường, cắm rễ ở thành Vân Tiêu đã lâu, tích lũy khối tài sản khổng lồ.
Nhưng theo phán đoán của hắn ta, hai nhà đó cũng không phải người giàu có thần bí kia.
Nếu là nhà họ Lý, tài lực của họ vẫn yếu hơn một chút, không thể nào trong một lần có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy để mua tài nguyên.
Còn nhà họ Đường thì không có lý do gì làm như vậy.
Điều tra của hắn ta rơi vào khó khăn.
“Phó sứ, hay là chúng ta đến nhà họ Diệp xem chút đi?”, một người trung niên nói với Tống Sương.
Tống Sương cau mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn ta vẫn lắc đầu.
“Không cần”.
“Căn cứ theo tin tức của chúng ta, nhà họ Diệp kia chỉ là gia tộc gần một trăm năm nay mới phát triển”.
“Dựa vào gia tộc đoàn kết, còn có sự tàn nhẫn nên mới bước vào hàng ngũ tam đại gia tộc, nội tình tương đối nông cạn”.
“Tuyệt đối không thể là bọn họ làm”.
“Hơn nữa, từ trong cuộc nói chuyện giữa nhà họ Lý và nhà họ Đường có thể thấy, bọn họ vô cùng khinh bỉ với nhà họ Diệp, nói gia chủ mới nhà họ Diệp chính là một tên ngu xuẩn”.
“Chúng ta không cần lãng phí thời gian ở nơi đó”.
Người trung niên gật đầu, không có nảy sinh nghi vấn với phán đoán của Tống Sương.
Bọn họ biết rõ, đối với một phe thế lực mà nói, nội tình là một tiêu chuẩn đánh giá tương đối quan trọng.
Từ xưa tới nay đã có biết bao nhiêu gia tộc tông môn vang bóng một thời, nhưng chỉ có thể kéo dài mới thật sự là tồn tại mạnh mẽ chân chính.
“Vậy chúng ta chỉ có thể hạ thủ ở chỗ Cốc Vạn Tâm”, người trung niên nói.
Tống Sương gật đầu, hắn ta hừ một tiếng nói: “Con đàn bà đáng chết, phòng bị quá mạnh, sau khi trở về từ thành Túc cũng không có bất kỳ hành động nào”.
“Ngay cả hàng hóa bổ sung cũng chỉ trưng bày con số rất nhỏ, rõ ràng đang phòng bị chúng ta phát hiện ra khách hàng của cô ta”.
Người trung niên cau mày nói: “Phó sứ, Cốc Vạn Tâm chỉ là một các chủ thôi, chẳng lẽ chúng ta không thể dùng sức mạnh sao?”
“Dù sao cách làm của cô ta đã ảnh hưởng đến chuyện buôn bán bình thường của Vạn Bảo các”.
Tống Sương liếc nhìn ông ta nói: “Đương nhiên không thể”.
“Tuy ta là phó sứ, nhưng chủ sự của phân các này vẫn là Cốc Vạn Tâm, dù cô ta làm gì cũng không thể nào can thiệp trực tiếp vào, chỉ có thể báo lên chờ cấp trên xử lý”.
Quy củ của Vạn Bảo các nghiêm minh, lại không cho phép khiêu khích.
Cái này cũng là để bảo vệ những cán sự không quyền không thế kia.
“Được rồi”, Tống Sương thở dài, nói: “Trông chừng Cốc Vạn Tâm, ta không tin cô ta có thể giấu giếm ta vĩnh viễn”.
“Nếu một tháng hàng mới không lên kệ, ta tự có cách đối phó với cô ta”.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, một thị vệ vội vã chạy vào.
“Phó sứ, không xong rồi, Cốc Vạn Tâm đột nhiên biến mất!”
Túy Mộng lâu, tửu lâu sang trọng nhất thành Vân Tiêu.
Trong phòng nhã ở tầng chót, Diệp Thần Phi và Cốc Vạn Tâm ngồi đối diện với nhau.
“Cốc các chủ, vì sao giao dịch lần này lại muốn thực hiện ở đây?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Hôm qua họp xong, hôm nay hắn liền đến Vạn Bảo các, chuẩn bị hỏi Cốc Vạn Tâm tại sao vẫn chưa thêm hàng.
Còn chưa xuống xe ngựa, thị nữ của Cốc Vạn Tâm lại đến bên cạnh Diệp Thần Y, nói là Cốc Vạn Tâm ở Túy Mộng lâu, sau đó đưa hắn đến đây.
Trên mặt Cốc Vạn Tâm mang theo nụ cười nói: “Diệp gia chủ là vị khách tôn quý nhất của Vạn Bảo các. Đương nhiên Vạn Tâm phải đối đãi tốt hơn mới phải”.
Dứt lời, nàng vỗ tay một cái.
Chương 27: Linh thạch ta có rất nhiều, đừng sợ ta không mua nổi
Một đám thị nữ dáng vẻ thướt tha, bưng rượu và đồ ăn ngon nhất của Túy Mộng lâu bày đầy một bàn.
Diệp Thần Phi nhìn Cốc Vạn Tâm, biết chuyện không hề đơn giản như nàng nói, nhất định có ẩn tình khác.
Nhưng hắn cũng không có hứng thú, hắn chỉ tới mua đồ thôi.
“Phiền Cốc các chủ rồi”.
“Nhưng hôm nay ta tới chỉ là muốn hỏi cô, Vạn Bảo các có trưng bày bảo vật mới hay không”, Diệp Thần Phi đi thẳng vào vấn đề.
“Diệp gia chủ vẫn hào sảng như thường lệ”.
Trên mặt Cốc Vạn Tâm mang theo nụ cười, sau đó lấy một khối thẻ ngọc từ trong ngực ra đưa cho Diệp Thần Phi.
“Hàng hóa mới ta đã lấy về rồi, ngài xem trước đi”.
Diệp Thần Phi nhận lấy thẻ ngọc, xem qua một lần.
Đồ vật bên trong không khác gì với đồ hắn mua lần trước, huyền cấp trung phẩm trở xuống chiếm đại đa số, bảo vật địa cấp trở nên chỉ có lác đác bốn thứ.
Còn thiếu hơn so với lần trước.
Điều này khiến Diệp Thần Phi cảm thấy có chút thất vọng.
“Chỉ có mấy thứ này?”, hắn hỏi.
Giống như nhìn thấy bất mãn của Diệp Thần Phi, Cốc Vạn Tâm nói: “Diệp gia chủ thứ lỗi”.
“Hàng hóa cung cấp cho phân các Vạn Bảo các là do chủ các tới tổng hợp bình định”.
“Mặc dù lần trước ngài ra tay hào phóng, trực tiếp mua toàn bộ hàng hóa, nhưng bên chủ các cũng không biết sức mua sau này của ngài, cho nên không dám cấp phát quá nhiều đồ”.
Diệp Thần Phi hết nói nổi, đây cũng quá cẩn thận rồi.
“Được rồi, cô ra giá trước đi”, Diệp Thần Phi nói.
“Diệp gia chủ thật hào sảng!”
Cốc Vạn Tâm vui vẻ nói: “Hàng hóa lần này tổng giá trị một trăm hai mươi tỷ linh thạch, nhưng ngài là khách hàng tôn quý nhất của Vạn Tâm ta, ta tặng ngài ưu đãi mười phần trăm”.
“Vì vậy, tính ra là một trăm linh tám tỷ linh thạch”.
Mười phần trăm liền ít đi mười hai tỷ viên linh thạch.
Đây là một thành ý rất lớn.
Diệp Thần Phi gật đầu, hắn cũng không từ chối thành ý này.
“Mang túi trữ đồ qua đây”, Diệp Thần Phi đưa tay ra.
Cốc Vạn Tâm cười đầy thắng lợi, nàng vội vàng lấy ra túi trữ đồ đã chuẩn bị từ trước.
Lần này là một cái túi trữ đồ siêu cấp lớn, nếu chứa đầy có thể để đến hai trăm tỷ linh thạch.
Hai người nhanh chóng hoàn thành lần giao dịch này một cách gọn gàng sạch sẽ.
“Diệp gia chủ, có muốn cảm nhận chút đặc sắc của Túy Mộng lâu không?”, Cốc Vạn Tâm cho Diệp Thần Phi một ánh mắt ‘Ngài hiểu chứ’.
“Không cần”.
Diệp Thần Phi nói.
“Ta chỉ có một yêu cầu”.
“Mời ngài nói”, Cốc Vạn Tâm ngồi ngay ngắn.
Diệp Thần Phi nói: “Sau này thêm hàng cố gắng nhanh một chút, có hàng thì cứ đến nhà họ Diệp tìm ta, đừng để ta lại đích thân chạy đến đây một chuyến”.
“Ngoài ra, thiên tài địa bảo cố gắng chiếm nhiều hơn chút, có bao nhiêu ta cần bấy nhiêu”.
“Còn nữa, ta cần bảo vật địa cấp trở lên, nói cho đám người chủ các kia của cô biết, linh thạch ta có rất nhiều, đừng sợ ta không mua nổi”.
Cốc Vạn Tâm gật đầu liên tục.
“Ngài yên tâm, hôm nay ta sẽ lại về chủ các một chuyến, nhiều nhất là nửa tháng có thể mang tài nguyên về”.
“Thiên tài địa bảo cũng không thành vấn đề, có điều bảo vật địa cấp trở nên ta chỉ có thể tranh thủ hết sức vì ngài, bởi vì loại bảo vật cấp đó đã không phải thứ ta có thể làm chủ”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Được rồi, vậy ta chờ tin tức tốt của cô”.
Nói xong, Diệp Thần Phi liền đứng dậy rời đi.
Chỉ có điều lúc rời đi còn thuận tiện lấy một con vịt quay, còn liên tục liếc nhìn Cốc Vạn Tâm.
Một lúc sau, cửa phòng nhã bỗng nhiên bị người ta đẩy cửa từ bên ngoài vào.
“Cốc Vạn Tâm, cô ở đây làm gì?”, Tống Sương đen mặt đi vào.
Cốc Vạn Tâm bắt chéo hai chân, khẽ cười nói: “Tống phó sứ, ngươi quản hơi rộng đấy, ăn uống sinh hoạt của ta cũng phải báo cáo với ngươi?”
“Cô!”
Tống Sương sinh lòng tức giận, nhưng hắn ta thật sự không thể làm gì Cốc Vạn Tâm.
“Hừ, ta chỉ nhắc nhở cô một chút, thân là các chủ nên tận tâm tận lực, không phải cả ngày không có việc gì làm, ngay cả hàng hóa cũng không trưng bày lên kệ”.
“Nếu tiếp tục như vậy, nhất định ta sẽ báo lên La chủ sứ!”
Cốc Vạn Tâm uống một ly rượu ngon rồi đứng dậy.
“Vậy không làm phiền phó sứ đại nhân hao tổn tâm trí”.
“Thật trùng hợp, hôm nay ta cũng muốn quay về chủ các một chuyến, đi cùng chứ?”
Tống Sương liền nhíu mày: “Cô quay về chủ các làm gì?”
Cốc Vạn Tâm cười khúc khích: “Đương nhiên là để bổ sung hàng hóa rồi”.
“Đồ mấy ngày trước mang về ta đã bán hết toàn bộ rồi, lại là hơn trăm tỷ linh thạch”.
“Trong một tháng bán ra hơn hai trăm tỷ, chắc hẳn chấp sự đại nhân trên La chủ sứ cũng sẽ cảm thấy hứng thú đó”.
Cốc Vạn Tâm đến gần Tống Sương, cười híp mắt nói: “Đúng rồi, lần này số lượng linh thạch khổng lồ, mà đường xá thành Túc xa xôi, ta hy vọng phó sứ đại nhân thực hiện đúng chức trách, phái hộ vệ tới bảo vệ ta đi thành Túc”.
“Hì hì, vô cùng cảm kích ~”
Nói xong, Cốc Vạn Tâm rời khỏi phòng nhã.
Tống Sương đứng tại chỗ, sắc mặt tái mét.
“Con tiện nhân này, làm sao tìm được khách có tiền như vậy chứ!”
Hắn ta một cước đạp bay cái ghế dưới chân.
Nhà họ Diệp.
Một thân ảnh mảnh khảnh cùng với kiếm quang đang không ngừng sôi trào trên không trung.
Đôi khi nhẹ nhàng như chim yến, đôi khi dũng mãnh như đại bàng tung tăng bay lượn.
“A!”
Cô bé quát khẽ, chém một kiếm về phía đá đo lực màu đen trước mặt.
Lập tức, một đường kiếm khí khổng lồ ngưng đọng trên không trung, chém xuống mặt đá đo lực với tốc độ cao.
“Ầm!”
Trên mình đá đo lực vô cùng bền bỉ trong nháy mắt xuất hiện chằng chịt vết nứt.
Chương 28: “Con luyện thành Thí Thần Cửu Thức rồi!”
Sau đó biến thành đá vụn đầy đất.
“Không tệ không tệ”.
Diệp Thần Phi đứng ở một bên, vui mừng gật đầu một cái.
“Cha!”
Diệp Hoàng nhìn thấy Diệp Thần Phi, cô bé vội vàng chạy tới.
Gương mặt cô bé đỏ bừng, thở hồng hộc, mồ hôi làm ướt tóc, bết dính trên mặt.
Nhưng tinh thần cô bé đã đạt tới đỉnh phong.
“Con luyện thành Thí Thần Cửu Thức rồi!”, Diệp Hoàng cố nén kích động trong nội tâm, cô bé chậm rãi nói.
Diệp Thần Phi cưng chiều xoa tóc cô bé.
Nỗ lực và sự trưởng thành của con gái, hắn đều nhìn thấy.
Lần trước hắn đã đồng ý với cô bé, chỉ cần luyện Thí Thần Cửu Thức tới cảnh giới Tiểu Thành, hắn sẽ cho cô bé đi cùng với con em trong tộc đến biên giới lịch luyện.
Từ đó về sau, Diệp Hoàng bắt đầu liều mạng tu luyện vậy.
Có thể nói ngoại trừ ăn ngủ, cô bé hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.
Hơn nữa có thêm tác dụng của Tĩnh Tâm Thạch phụ trợ, trong một tháng ngắn ngủi, cô bé đã thành công luyện Thí Thần Cửu Thức đến Tiểu Thành.
Hơn nữa, về mặt tu vi cũng liên tiếp phá hai tầng, đạt tới Luyện Khí tầng chín.
Khó khăn lắm mới đuổi kịp con em ưu tú trong gia tộc.
Có thể nói là tiến triển thần tốc!
“Cha, có phải con có thể…”, Diệp Hoàng mặt đầy mong đợi nhìn Diệp Thần Phi.
“Ngày mai đám Diệp Long quay về, lần này con đi theo chúng đi”, Diệp Thần Phi đương nhiên biết con gái đang nghĩ gì.
“Cha, con yêu cha!”
Diệp Hoàng vui sướng nhảy lên, cô bé cố gắng như vậy, chính là chờ cái gật đầu của Diệp Thần Phi.
Bây giờ tất cả đều đáng giá.
“Nhìn con vui chưa kìa”, Diệp Thần Phi lắc đầu: “Nào, để ta kiểm tra một chút tình hình thối thể của con”.
Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Diệp Hoàng, thần thức quét qua.
Lần thối thể trước, phần lớn năng lượng trong cơ thể Diệp Hoàng đã chìm xuống, khi tu luyện đã bồi dưỡng cơ thể cô bé từng chút từng chút.
Trong một tháng qua, những sức mạnh ấy cơ bản đều được Diệp Hoàng hấp thu toàn bộ.
Sức mạnh và tố chất cơ thể của cô bé đã tăng gần mười lần so với một tháng trước.
Hơn nữa, Diệp Thần Phi kinh ngạc phát hiện tư chất tu luyện của Diệp Hoàng lại có chút đề thăng.
Xem ra sức mạnh tạo hóa trong lôi kiếp đã dẫn đến tác dụng.
“Quay về nghỉ ngơi chút đi, buổi tối tiến hành thối thể lần hai cho con, sau đó con thích điên cuồng thế nào thì cứ việc điên cuồng”, Diệp Thần Phi nói.
“Cảm ơn cha!”, Diệp Hoàng hết sức phấn khởi.
Buối tổi, Diệp Thần Phi tiến hành thối thể lần hai cho cô bé.
Quá trình thối thể lần này ôn hòa hơn một chút so với lần trước.
Diệp Thần Phi thay đổi cách điều chế, sau khi hắn phát hiện thối thể dịch có hiệu quả tăng cường tư chất thì liền đặt trọng điểm vào mặt này.
Đại đa số sức mạnh đều ẩn giấu, sẽ cùng với sự trưởng thành của Diệp Hoàng chầm chậm kích thích tiềm lực của cô bé.
Đây là kế hoạch lâu dài.
Sau đó, Diệp Thần Phi cũng đưa tấm bùa hộ mệnh mình mua lần đầu tiên cho con gái.
Về việc tại sao lần trước không đưa, rất đơn giản.
Hắn quên.
Ngày hôm sau.
Nhà họ Diệp đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Con em nhà họ Diệp ra ngoài một tháng, sau khi lịch luyện, ai ai cũng vô cùng có tinh thần!
Bọn họ nói về thu hoạch lần này ra ngoài, còn có những điều mắt thấy tai nghe kỳ quái gặp phải trên đường.
Trước kia hay cho tới bây giờ cũng chưa có cơ hội được thấy qua.
“Ca, huynh thật lợi hại, một giáo liền giết chết con lang yêu nhị phẩm thượng đẳng kia”.
Ba huynh muội Diệp Long, Diệp Khiêm, Diệp Thiến cùng trở về trong tộc.
“Huynh biết không, bây giờ danh hiệu Long công tử đã vang khắp biên giới, mọi người nhắc tới liền khen ngợi không dứt!”, Diệp Thiến hưng phấn nói.
Diệp Long ngược lại rất bình thản: “Mấy thứ đó cũng chỉ là hư danh thôi, duy chỉ có khiến bản thân mình trở nên mạnh hơn mới là đạo lý đúng đắn”.
Diệp Thiến gật đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, muội nghe nói con bé Diệp Hiểu Hiểu kia mấy ngày trước đã đột phá đến cảnh giới Hóa Khí rồi”.
“Tiểu muội nhà ngũ thúc?”, Diệp Long nhướng mi.
Ngũ thúc Diệp Tùy Báo có hai cô con gái.
Con gái lớn Diệp Cầm Dao chỉ nhỏ hơn Diệp Long mấy tháng, gần như trước sau tiến vào cảnh giới Hóa Khí với cậu, bây giờ cũng đang là Hóa Khí tầng ba, là một thiên tài khác của nhà họ Diệp.
Diệp Hiểu Hiểu thì chỉ có mười ba tuổi, cô bé cũng đã đột phá cảnh giới Hóa Khí.
Hai muội muội nhà ngũ thúc thiên phú đúng là người này còn mạnh hơn người kia.
“Phải đó”, Diệp Thiến nói: “Muội ấy còn nhỏ hơn muội, vậy mà lại lợi hại như vậy”.
“Hơn nữa Cầm Dao tỷ ở trong lần lịch luyện này cũng vô cùng lợi hại, còn nhận được danh hiệu Dao tiên tử”.
Diệp Thiến chu miệng, Diệp Long là ca ca kiêm thần tượng của cô bé, Diệp Cầm Dao lại cùng nổi danh với Diệp Long, điều này khiến cô bé cảm thấy không thoải mái trong lòng.
“Đây là chuyện tốt”, nhưng Diệp Long lại cười nói: “Đừng vì người khác ưu tú mà tức giận, dĩ nhiên cũng không cần nổi giận”.
“Muội ở Luyện Khí đại viên mãn cũng một khoảng thời gian rồi, cố gắng thêm chút nữa, ta tin rằng muội có thể đột phá đến cảnh giới Hóa Khí nhanh thôi”.
Diệp Thiến nghiêm túc gật đầu.
Một lát sau, Diệp Thiến đột nhiên nhìn Diệp Khiêm bên cảnh hỏi: “Đại Khiêm, hôm nay huynh sao thế, một câu cũng không nói?”
Diệp Long cũng nhìn sang.
Vẻ mặt Diệp Khiêm nhìn có chút kỳ quái, cậu khẽ thở dài đáp: “Chỉ là ta thấy những đứa trẻ nghèo khổ kia, có chút…”
Trong quá trình lịch luyện lần này, cuối cùng cậu đã biết cuộc sống nơi địa khu xa xôi kia là như thế nào.
Những người đó ngay cả sinh tồn cũng là vấn đề, dựa vào việc vật lộn trên bờ vực của cái chết mới có thể miễn cưỡng sống sót.
Người sống trong nhung lụa như cậu thật khó có thể tưởng tượng nổi.
“Aiz ya ya, tấm lòng Thánh Mẫu của huynh lại nổi lên rồi đấy!”, Diệp Thiến giễu cợt.
“Không có!”
Chương 29: Mạnh dạn làm đi
Diệp Khiêm vội vàng nói: “Ta là nghĩ, đối với gia tộc mà nói, con người cũng là một loại tài nguyên, nếu có năng lực, chúng ta có thể thu nhận một số người có thiên phú để bồi dưỡng”.
“Đến một lúc nào đó, những người đó cũng có thể giúp đỡ cho gia tộc”.
“Xì, có mà huynh nhìn thấy bọn họ đáng thương, nên thương hại thì có”, Diệp Thiến đảo mắt.
“Ta thật sự không phải như vậy!”
“Được rồi!”
Diệp Long ngăn không cho hai người tiếp tục tranh cãi.
Cậu nhìn đến Diệp Khiêm, hỏi: “Đệ thật sự nghĩ như vậy sao?”
Diệp Khiêm nói: “Đúng vậy, đệ cảm thấy với một thế lực, nhân tài là thứ không thể thiếu”.
Diệp Long gật đầu: “Thật ra những lời đệ nói không sai, muốn mở rộng thế lực nhất định phải có đủ nhân tài mới làm được”.
“Chỉ là, bồi dưỡng nhân tài là một việc cực kỳ tiêu tốn tài nguyên, những thứ liên quan cũng rất phức tạp”.
“Đệ có thể đi tìm đại bá trước, nói ra những gì mình nghĩ, xem ông ấy sẽ giải quyết như thế nào”.
Diệp Khiêm nghiêm túc gật đầu.
“Wow, huynh thật lợi hại, đến việc này cũng nghĩ ra được, không giống như một số người, chỉ có trái tim của thánh mẫu”, Diệp Thiến ca ngợi nói.
Diệp Khiêm liền trừng mắt: “Này, ta cùng đại ca nói cùng một việc mà!”
“Không, đại ca là suy nghĩ tường tận, huynh là trái tim thánh mẫu”.
“Ta”.
“Nhận nuôi cô nhi?”
Diệp Thần Phi ngồi trong thư phòng nhìn cháu trai nho nhã trước mặt có chút kinh ngạc.
“Không không phải chỉ là nhận nuôi”, Diệp Khiêm rõ ràng có phần cẩn thận, nói: “Cháu muốn biến bọn họ trở thành một phần sức mạnh trong tương lai của gia tộc”.
Diệp Thần Phi xoa xoa cằm, cháu trai này có chút thú vị, vậy mà lại có cùng suy nghĩ với mình.
“Ừm, có thể”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Khiêm bỗng ngây ra, trợn tròn mắt hỏi: “Đại bá, người người đồng ý sao?”
Diệp Thần Phi cười nói: “Đúng vậy, tại sao không đồng ý chứ, đây là chuyện tốt”.
Diệp Khiêm choáng váng, lần này cậu phải lấy hết can đảm mới dám đến.
Bởi vì bản thân cậu cũng biết rõ, loại suy nghĩ này ở trong môi trường cá lớn nuốt cá bé thật sự là khác loài.
Lãng phí tài nguyên gia tộc để bồi dưỡng một nhóm người không liên quan gì, truyền ra ngoài e rằng sẽ bị cười nhạo.
Lúc đến, Diệp Khiêm đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng một trận.
Nhưng không ngờ, đại bá lại đồng ý ngay.
Dứt khoát như vậy, bình tĩnh như vậy.
Khiến cậu nhất thời có chút không phản ứng kịp.
“Đại bá, người thật sự không phản đối ư?”, Diệp Khiêm vẫn không dám tin.
“Đương nhiên”, Diệp Thần Phi một lần nữa đưa ra câu trả lời khẳng định.
Diệp Khiêm hít một hơi thật sâu, nói: “Đại bá, sự ủng hộ của người đã cỗ vũ cho cháu rất nhiều!”
Trước sự phản đối của tất cả mọi người, sự tán thành của Diệp Thần Phi đã cho cậu niềm tin vô cùng lớn.
“Ha ha”, Diệp Thần Phi cười nói: “Được rồi, mạnh dạn làm đi”.
“Nếu gặp vấn đề khó giải quyết, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào”.
Nhận nuôi cô nhi, bồi dưỡng thế lực, thật ra là một việc vô cùng phức tạp.
Vấn đề tài nguyên chỉ là thứ yếu, chủ yếu là nắm bắt được lòng người, đây là một loại học vấn.
Diệp Khiêm vẫn còn quá trẻ, nhưng Diệp Thần Phi sẽ cho cậu đủ không gian và thời gian.
“Cảm ơn đại bá!”, Diệp Khiêm nghiêm túc nói: “Vậy tiếp theo cháu sẽ bắt tay vào thực hiện”.
“Được”, Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Nhưng làm bất cứ việc gì, tốt nhất nên lên kế hoạch trước”.
“Ta hỏi cháu, cháu định nhận bao nhiêu người trước, bồi dưỡng bọn họ như thế nào?”
Diệp Khiêm cau mày suy nghĩ một lúc, nói: “Trong lần rèn luyện này, cháu đã gặp rất nhiều người, trong đó có rất nhiều người rất đáng để bồi dưỡng”.
“Cháu định thu nhận ba người có thiên phú tốt nhất, tu vi cao nhất”.
“Sau đó chúng cháu sẽ vào vùng núi cao, một là để huấn luyện, hai là lấy tài nguyên”.
“Sau khi tích lũy đủ tài nguyên, lại tiếp tục thu nhận rồi dần dần mở rộng quy mô”.
“Đại bá, người thấy thế nào?”
Cậu nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình.
Diệp Thần Phi ngầm tán thưởng, nói chung kế hoạch này quả thực không tệ, tỉ lệ dự phòng rất cao.
Chỉ có điều.
“Ta thấy rất vô nghĩa”, Diệp Thần Phi nhàn nhạt nói.
“Dạ?”, Diệp Khiêm chớp mắt, cậu không ngờ lại nhận được đánh giá như vậy.
“Quy mô quá nhỏ!”
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Nếu theo kế hoạch của cháu, cần bao lâu mới có thể thực sự hình thành quy mô, giúp sức cho gia tộc? Mười năm? Hai mươi năm?”
“Ta không đợi được lâu như vậy”.
Nghe Diệp Thần Phi nói như vậy, Diệp Khiêm đột nhiên lộ vẻ đau khổ, nói: “Đại bá, nhưng nếu mở rộng quy mô thu nhận, chút tài nguyên của cháu không cáng đáng nổi”.
Đây là một việc tốn rất nhiều tiền.
Diệp Khiêm thấy tiền hàng tháng gần đây tăng lên, mới dám đề xuất ý tưởng này.
Mở rộng quy mô là việc mà đến nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đến.
Diệp Thần Phi lại cười, nói: “Đúng là đứa trẻ ngốc, cháu cho rằng ta ủng hộ cháu, chỉ là ủng hộ bằng lời nói thôi sao?”
“Không phải thế sao?”, Diệp Khiêm chớp mắt.
“Đương nhiên không phải!”
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Có một việc các cháu hiện giờ còn chưa biết”.
“Gia tộc đã quyết định ủng hộ các cháu nâng cao thực lực, đồng thời thu nhận lực lượng bên ngoài vào gia tộc”.
“Đồng thời sẽ dựa theo tình hình, cung cấp tài nguyên tương ứng”.
“Trở về làm một bản kế hoạch, sau đó lập danh sách cần bao nhiêu linh thạch, cần cung cấp tài nguyên gì, viết thật rõ ràng, đến lúc đó mang đến lĩnh là được”.
Chương 30: Chính sách mới
“Cháu là người đầu tiên đưa ra ý tưởng này, về sau có yêu cầu gì, cứ nói trực tiếp với ta”.
“Ta chỉ có một yêu cầu, mạnh dạn làm cho ta!”
Diệp Khiêm choáng váng bước ra khỏi thư phòng của gia chủ.
Bên ngoài, hai người Diệp Long và Diệp Thiến đang đợi cậu.
“Thế nào, đại bá đồng ý rồi à?”, Diệp Long hỏi.
Diệp Khiêm quay qua nhìn cậu, dáng vẻ như người mộng du.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Diệp Thiến bĩu môi nói: “Xì, muội biết mà, đại bá sao có thể đồng ý yêu cầu hoang đường như vậy, cũng đâu phải tiền nhiều không có chỗ để đâu”.
“Đại bá đồng ý rồi”.
Diệp Khiêm cắt ngang lời cô bé, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài đơn giản từ trong ngực.
Lệnh bài màu vàng, bên trên khắc một chữ “Phi” khá lớn.
“Kim bài gia chủ!”, Diệp Long bỗng cực kỳ hoảng sợ.
Là con cháu chi chính của nhà họ Diệp, bọn họ đều biết thứ này.
Kim bài gia chủ chỉ có một tác dụng duy nhất.
Đó là có thể lĩnh tài nguyên của gia tộc vô điều kiện, cho dù đó là linh thạch hay công pháp, linh khí, bất cứ thứ gì cũng được.
Lệnh bài này e rằng chỉ có mấy vị đứng đầu chi chính trong gia tộc mới có!
Bây giờ, vậy mà lại đưa cho Diệp Khiêm một tấm.
Gia chủ nhân bị điên rồi sao?
Diệp Long chấn động: “Diệp Khiêm, rốt cuộc đệ đã nói gì với đại bá?”
“Không có gì”, Diệp Khiêm nói: “Đệ chỉ nói với đại bá suy nghĩ của đệ, đại bá bày tỏ ông ấy rất ủng hộ, sau đó liền đưa tấm kim bài này cho đệ”.
Hai người Diệp Long và Diệp Thiến mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên nói gì.
Việc này cũng quá tắc trách rồi!
Không sợ Diệp Khiêm sẽ lấy kim bài đi tiêu xài bừa bãi sao?
“Nếu như vậy về sau chúng ta có phải không cần lo lắng về tài nguyên nữa không?”, Diệp Thiến nhìn kim bài, mắt híp lại sắp thành đường thẳng tắp.
Đối với bọn họ mà nói, điều này có nghĩa là tài nguyên vô hạn!
Nhưng Diệp Khiêm lại cất kim bài đi.
Vẻ mặt cậu trang nghiêm kính cẩn, nghiêm túc nói: “Đối với ta, sự ủng hộ của đại bá mới là điều quan trọng nhất”.
“Ta nhất định phải làm tốt chuyện này, tuyệt đối không thể phụ sự tin tưởng của đại bá!”
“Ta sẽ không sử dụng tấm kim bài này cho mục đích cá nhân!”
Nói xong, cậu bước từng bước vững vàng rời đi.
“Hy vọng đứa trẻ đó không quá bảo thủ, có thể sử dụng kim bài nâng cao thực lực của bản thân”.
Trong thư phòng, Diệp Thần Phi lắc đầu tự nói một mình.
Cuộc trò chuyện hôm nay với Diệp Khiêm làm hắn phát hiện ra một vấn đề.
Nhóm người trẻ tuổi trong gia tộc này đều là những người xuất sắc, nhưng có một điểm.
Quá ngốc nghếch.
“Haizz, không có cách nào, bọn trẻ này đã quen với việc tiết kiệm”.
“Xem ra phải tăng cường chính sách mới được”.
Khát vọng của người tu luyện là gì?
Một cuốn công pháp tốt phù hợp với bản thân, một linh khí chất lượng cao, và tài nguyên tu luyện đầy đủ.
Hầu hết các cuộc xung đột, đánh nhau đều vì điều này.
Nhiều người thậm chí còn vì thế mà phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Vì vậy ở một góc độ nào đó, hầu hết các tu sĩ đều rất “nghèo”.
Nhà họ Diệp ngày xưa rất nghèo.
Tài nguyên tu luyện không đủ, công pháp tu luyện đơn nhất, phẩm cấp thấp, linh khí huyền cấp trở lên càng không dám mơ đến.
Loại nghèo túng này đã hạn chế rất nhiều khả năng của mọi người.
Cũng hạn chế giới hạn trên thực lực của mọi người.
Suy nghĩ của Diệp Thần Phi rất đơn giản.
Phải giải quyết hạn chế này, để tất cả người nhà họ Diệp đều có thể phát huy hết tài năng thiên bẩm của mình trong một môi trường dồi dào tài nguyên.
“Tùy Vân, các đệ lập ra một hệ thống điểm cống hiến, mở cửa Công Pháp Đường, Linh Khí Đường, Trân Bảo Đường”.
“Tất cả mọi thứ trong đó đều quy ra số điểm cống hiến, tất cả các thành viên trong gia tộc đều có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy thứ mình muốn”.
Diệp Thần Phi gọi Diệp Tùy Vân đến thư phòng.
Diệp Tùy Vân nghiêm túc ghi lại, nói: “Đệ hiểu rồi, cái này cũng tương tự như cách làm của môn phái lớn, có thể khích lệ người trong gia tộc”.
Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng là gia tộc, cách làm cụ thể nên khác với môn phái”.
“Các môn phái làm như vậy một là để gắn kết và khẳng định bản thân, hai là sử dụng số lượng lớn đệ tử để đạt được nhiều lợi ích hơn cho môn phái”.
“Nhưng chúng ta không cần”.
“Mục đích ta làm như vậy là để người trong gia tộc không còn lo lắng về tài nguyên, tập trung nhiều hơn vào việc tu luyện của bản thân”.
“Vì vậy những phương diện giành được điểm cống hiến phải được xem xét kỹ lưỡng”.
“Đột phá cấp tu luyện cũng tính là cống hiến, đạt được thành tựu ở phương diện nào đó cũng tính là cống hiến, giúp người cùng tộc cũng là cống hiến, thậm chí cưới vợ có con cũng tính điểm cống hiến”.
Diệp Tùy Vân trợn tròn mắt: “Sinh con cũng tính?”
“Tại sao không?”, Diệp Thần Phi hừ một tiếng nói: “Nhân khẩu đông đúc mới chứng tỏ gia tộc phát triển hưng thịnh, không chỉ tính, mà còn phải tính cho nhiều điểm”.
“Nói chung, tất cả những thứ có lợi cho gia tộc đều phải được tính vào hệ thống cống hiến”.
“Đệ về cùng Tùy Vũ và những người khác thảo luận cụ thể về các tiêu chí đánh giá”.
Diệp Thần Phi giao việc cụ thể cho những người phụ trách của gia tộc, hắn chỉ chịu phụ trách đề xuất chính sách, sau đó hỗ trợ tài chính là được.
Sau khi Diệp Tùy Vân và những người khác trở về, bọn họ đã thảo luận suốt đêm, rất nhanh đã lập ra tiêu chí sơ bộ về điểm cống hiến.
Sau đó, Công Pháp Đường, Linh Khí Đường, Trân Bảo Đường thông báo sẽ mở cửa vĩnh viễn cho người trong gia tộc.
Người nhà họ Diệp cũng nhanh chóng biết được cách nhận được điểm cống hiến.
Vốn trước kia cũng chỉ mong tách một khối linh thạch để sử dụng, nào có dư dả như bây giờ.
“Cho dù thực sự không biết sắp xếp như thế nào, cứ mua mua mua tất thì sao?”
“Ở chỗ Vạn Bảo các, bảo vật rất nhiều, mười tỷ kia còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu”, Diệp Thần Phi nói.
Tùy Vân gãi đầu nói: “Đại ca, có phải huynh đã quên rồi không, lần trước Vạn Bảo các đã bị huynh khuân sạch đồ rồi mà”.
Diệp Thần Phi khẽ cau mày: “Bọn họ vẫn chưa thêm hàng à?”
Cũng đã một tháng rồi vẫn không bổ sung hàng hóa, hiệu suất này quá kém.
“Không có”, Tùy Vân nói: “Có thể bọn họ cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, vậy nên cần thời gian chuẩn bị”.
“Được rồi”, Diệp Thần Phi nói: “Vậy trước tiên mặc kệ cái này, về sau ta đi xem xảy ra chuyện gì”.
“Đúng rồi, thanh niên đồng lứa đi biên giới có phải sắp quay về không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Tùy Hổ gật đầu nói: “Đúng vậy, mỗi tháng chúng sẽ trở về một lần, nhận tài nguyên tu luyện xong, sau đó lại xuất phát, cho đến khi ảnh hưởng của thú triều hoàn toàn bị tiêu trừ”.
“Ừ”.
Diệp Thần Phi nói: “Vậy vừa hay, các đệ có thể căn cứ vào công lao và thành tích trong chuyến này của chúng để tiến hành điều chỉnh về mặt tài nguyên”.
“Phàm là người có đóng góp xuất sắc cũng phải thưởng thật tốt”.
“Ngoài ra, công pháp linh khí ta mang từ Vạn Bảo các về nhiều như vậy cũng không cần keo kiệt, cứ giải phóng toàn bộ đi”.
“Có công pháp tốt mà không dùng, để trong nhà ăn bụi còn có tác dụng đếch gì!”
“Còn nữa, khích lệ chúng tích cực tiếp xúc với nhân tài nhân gian, tốt nhất có thể thu làm dưới quyền, bổ sung sức chiến đấu cho gia tộc”.
Một chuỗi mệnh lệnh truyền xuống, mấy vị chủ sự vội vàng ghi nhớ.
Cuối cùng, Diệp Thần Phi lại ném ra một túi trữ đồ đựng đầy linh thạch.
“Đây là mười tỷ, cộng thêm số linh thạch còn dư tháng trước, đệ mà tiêu không hết, ta liền tìm một người khác tinh thông hơn đệ quản lý tài chính gia tộc đấy”.
Nói xong, Diệp Thần Phi liền đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại Tùy Vân nhìn chằm chằm vào hai túi linh thạch lớn sáng loáng, ông ta nhức đầu một trận.
Tống Sương đã đến thành Vân Tiêu được mười mấy ngày rồi.
Để tìm ra gia đình giàu có thần bí kia, hắn ta đã lần lượt thăm hỏi rất nhiều quyền quý trong thành.
Trong đó bao gồm cả gia chủ nhà họ Đường và nhà họ Lý.
Hai gia tộc này thực lực kinh tế đúng là siêu phàm, đặc biệt là nhà họ Đường, cắm rễ ở thành Vân Tiêu đã lâu, tích lũy khối tài sản khổng lồ.
Nhưng theo phán đoán của hắn ta, hai nhà đó cũng không phải người giàu có thần bí kia.
Nếu là nhà họ Lý, tài lực của họ vẫn yếu hơn một chút, không thể nào trong một lần có thể lấy ra nhiều linh thạch như vậy để mua tài nguyên.
Còn nhà họ Đường thì không có lý do gì làm như vậy.
Điều tra của hắn ta rơi vào khó khăn.
“Phó sứ, hay là chúng ta đến nhà họ Diệp xem chút đi?”, một người trung niên nói với Tống Sương.
Tống Sương cau mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn ta vẫn lắc đầu.
“Không cần”.
“Căn cứ theo tin tức của chúng ta, nhà họ Diệp kia chỉ là gia tộc gần một trăm năm nay mới phát triển”.
“Dựa vào gia tộc đoàn kết, còn có sự tàn nhẫn nên mới bước vào hàng ngũ tam đại gia tộc, nội tình tương đối nông cạn”.
“Tuyệt đối không thể là bọn họ làm”.
“Hơn nữa, từ trong cuộc nói chuyện giữa nhà họ Lý và nhà họ Đường có thể thấy, bọn họ vô cùng khinh bỉ với nhà họ Diệp, nói gia chủ mới nhà họ Diệp chính là một tên ngu xuẩn”.
“Chúng ta không cần lãng phí thời gian ở nơi đó”.
Người trung niên gật đầu, không có nảy sinh nghi vấn với phán đoán của Tống Sương.
Bọn họ biết rõ, đối với một phe thế lực mà nói, nội tình là một tiêu chuẩn đánh giá tương đối quan trọng.
Từ xưa tới nay đã có biết bao nhiêu gia tộc tông môn vang bóng một thời, nhưng chỉ có thể kéo dài mới thật sự là tồn tại mạnh mẽ chân chính.
“Vậy chúng ta chỉ có thể hạ thủ ở chỗ Cốc Vạn Tâm”, người trung niên nói.
Tống Sương gật đầu, hắn ta hừ một tiếng nói: “Con đàn bà đáng chết, phòng bị quá mạnh, sau khi trở về từ thành Túc cũng không có bất kỳ hành động nào”.
“Ngay cả hàng hóa bổ sung cũng chỉ trưng bày con số rất nhỏ, rõ ràng đang phòng bị chúng ta phát hiện ra khách hàng của cô ta”.
Người trung niên cau mày nói: “Phó sứ, Cốc Vạn Tâm chỉ là một các chủ thôi, chẳng lẽ chúng ta không thể dùng sức mạnh sao?”
“Dù sao cách làm của cô ta đã ảnh hưởng đến chuyện buôn bán bình thường của Vạn Bảo các”.
Tống Sương liếc nhìn ông ta nói: “Đương nhiên không thể”.
“Tuy ta là phó sứ, nhưng chủ sự của phân các này vẫn là Cốc Vạn Tâm, dù cô ta làm gì cũng không thể nào can thiệp trực tiếp vào, chỉ có thể báo lên chờ cấp trên xử lý”.
Quy củ của Vạn Bảo các nghiêm minh, lại không cho phép khiêu khích.
Cái này cũng là để bảo vệ những cán sự không quyền không thế kia.
“Được rồi”, Tống Sương thở dài, nói: “Trông chừng Cốc Vạn Tâm, ta không tin cô ta có thể giấu giếm ta vĩnh viễn”.
“Nếu một tháng hàng mới không lên kệ, ta tự có cách đối phó với cô ta”.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đẩy ra, một thị vệ vội vã chạy vào.
“Phó sứ, không xong rồi, Cốc Vạn Tâm đột nhiên biến mất!”
Túy Mộng lâu, tửu lâu sang trọng nhất thành Vân Tiêu.
Trong phòng nhã ở tầng chót, Diệp Thần Phi và Cốc Vạn Tâm ngồi đối diện với nhau.
“Cốc các chủ, vì sao giao dịch lần này lại muốn thực hiện ở đây?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Hôm qua họp xong, hôm nay hắn liền đến Vạn Bảo các, chuẩn bị hỏi Cốc Vạn Tâm tại sao vẫn chưa thêm hàng.
Còn chưa xuống xe ngựa, thị nữ của Cốc Vạn Tâm lại đến bên cạnh Diệp Thần Y, nói là Cốc Vạn Tâm ở Túy Mộng lâu, sau đó đưa hắn đến đây.
Trên mặt Cốc Vạn Tâm mang theo nụ cười nói: “Diệp gia chủ là vị khách tôn quý nhất của Vạn Bảo các. Đương nhiên Vạn Tâm phải đối đãi tốt hơn mới phải”.
Dứt lời, nàng vỗ tay một cái.
Chương 27: Linh thạch ta có rất nhiều, đừng sợ ta không mua nổi
Một đám thị nữ dáng vẻ thướt tha, bưng rượu và đồ ăn ngon nhất của Túy Mộng lâu bày đầy một bàn.
Diệp Thần Phi nhìn Cốc Vạn Tâm, biết chuyện không hề đơn giản như nàng nói, nhất định có ẩn tình khác.
Nhưng hắn cũng không có hứng thú, hắn chỉ tới mua đồ thôi.
“Phiền Cốc các chủ rồi”.
“Nhưng hôm nay ta tới chỉ là muốn hỏi cô, Vạn Bảo các có trưng bày bảo vật mới hay không”, Diệp Thần Phi đi thẳng vào vấn đề.
“Diệp gia chủ vẫn hào sảng như thường lệ”.
Trên mặt Cốc Vạn Tâm mang theo nụ cười, sau đó lấy một khối thẻ ngọc từ trong ngực ra đưa cho Diệp Thần Phi.
“Hàng hóa mới ta đã lấy về rồi, ngài xem trước đi”.
Diệp Thần Phi nhận lấy thẻ ngọc, xem qua một lần.
Đồ vật bên trong không khác gì với đồ hắn mua lần trước, huyền cấp trung phẩm trở xuống chiếm đại đa số, bảo vật địa cấp trở nên chỉ có lác đác bốn thứ.
Còn thiếu hơn so với lần trước.
Điều này khiến Diệp Thần Phi cảm thấy có chút thất vọng.
“Chỉ có mấy thứ này?”, hắn hỏi.
Giống như nhìn thấy bất mãn của Diệp Thần Phi, Cốc Vạn Tâm nói: “Diệp gia chủ thứ lỗi”.
“Hàng hóa cung cấp cho phân các Vạn Bảo các là do chủ các tới tổng hợp bình định”.
“Mặc dù lần trước ngài ra tay hào phóng, trực tiếp mua toàn bộ hàng hóa, nhưng bên chủ các cũng không biết sức mua sau này của ngài, cho nên không dám cấp phát quá nhiều đồ”.
Diệp Thần Phi hết nói nổi, đây cũng quá cẩn thận rồi.
“Được rồi, cô ra giá trước đi”, Diệp Thần Phi nói.
“Diệp gia chủ thật hào sảng!”
Cốc Vạn Tâm vui vẻ nói: “Hàng hóa lần này tổng giá trị một trăm hai mươi tỷ linh thạch, nhưng ngài là khách hàng tôn quý nhất của Vạn Tâm ta, ta tặng ngài ưu đãi mười phần trăm”.
“Vì vậy, tính ra là một trăm linh tám tỷ linh thạch”.
Mười phần trăm liền ít đi mười hai tỷ viên linh thạch.
Đây là một thành ý rất lớn.
Diệp Thần Phi gật đầu, hắn cũng không từ chối thành ý này.
“Mang túi trữ đồ qua đây”, Diệp Thần Phi đưa tay ra.
Cốc Vạn Tâm cười đầy thắng lợi, nàng vội vàng lấy ra túi trữ đồ đã chuẩn bị từ trước.
Lần này là một cái túi trữ đồ siêu cấp lớn, nếu chứa đầy có thể để đến hai trăm tỷ linh thạch.
Hai người nhanh chóng hoàn thành lần giao dịch này một cách gọn gàng sạch sẽ.
“Diệp gia chủ, có muốn cảm nhận chút đặc sắc của Túy Mộng lâu không?”, Cốc Vạn Tâm cho Diệp Thần Phi một ánh mắt ‘Ngài hiểu chứ’.
“Không cần”.
Diệp Thần Phi nói.
“Ta chỉ có một yêu cầu”.
“Mời ngài nói”, Cốc Vạn Tâm ngồi ngay ngắn.
Diệp Thần Phi nói: “Sau này thêm hàng cố gắng nhanh một chút, có hàng thì cứ đến nhà họ Diệp tìm ta, đừng để ta lại đích thân chạy đến đây một chuyến”.
“Ngoài ra, thiên tài địa bảo cố gắng chiếm nhiều hơn chút, có bao nhiêu ta cần bấy nhiêu”.
“Còn nữa, ta cần bảo vật địa cấp trở lên, nói cho đám người chủ các kia của cô biết, linh thạch ta có rất nhiều, đừng sợ ta không mua nổi”.
Cốc Vạn Tâm gật đầu liên tục.
“Ngài yên tâm, hôm nay ta sẽ lại về chủ các một chuyến, nhiều nhất là nửa tháng có thể mang tài nguyên về”.
“Thiên tài địa bảo cũng không thành vấn đề, có điều bảo vật địa cấp trở nên ta chỉ có thể tranh thủ hết sức vì ngài, bởi vì loại bảo vật cấp đó đã không phải thứ ta có thể làm chủ”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Được rồi, vậy ta chờ tin tức tốt của cô”.
Nói xong, Diệp Thần Phi liền đứng dậy rời đi.
Chỉ có điều lúc rời đi còn thuận tiện lấy một con vịt quay, còn liên tục liếc nhìn Cốc Vạn Tâm.
Một lúc sau, cửa phòng nhã bỗng nhiên bị người ta đẩy cửa từ bên ngoài vào.
“Cốc Vạn Tâm, cô ở đây làm gì?”, Tống Sương đen mặt đi vào.
Cốc Vạn Tâm bắt chéo hai chân, khẽ cười nói: “Tống phó sứ, ngươi quản hơi rộng đấy, ăn uống sinh hoạt của ta cũng phải báo cáo với ngươi?”
“Cô!”
Tống Sương sinh lòng tức giận, nhưng hắn ta thật sự không thể làm gì Cốc Vạn Tâm.
“Hừ, ta chỉ nhắc nhở cô một chút, thân là các chủ nên tận tâm tận lực, không phải cả ngày không có việc gì làm, ngay cả hàng hóa cũng không trưng bày lên kệ”.
“Nếu tiếp tục như vậy, nhất định ta sẽ báo lên La chủ sứ!”
Cốc Vạn Tâm uống một ly rượu ngon rồi đứng dậy.
“Vậy không làm phiền phó sứ đại nhân hao tổn tâm trí”.
“Thật trùng hợp, hôm nay ta cũng muốn quay về chủ các một chuyến, đi cùng chứ?”
Tống Sương liền nhíu mày: “Cô quay về chủ các làm gì?”
Cốc Vạn Tâm cười khúc khích: “Đương nhiên là để bổ sung hàng hóa rồi”.
“Đồ mấy ngày trước mang về ta đã bán hết toàn bộ rồi, lại là hơn trăm tỷ linh thạch”.
“Trong một tháng bán ra hơn hai trăm tỷ, chắc hẳn chấp sự đại nhân trên La chủ sứ cũng sẽ cảm thấy hứng thú đó”.
Cốc Vạn Tâm đến gần Tống Sương, cười híp mắt nói: “Đúng rồi, lần này số lượng linh thạch khổng lồ, mà đường xá thành Túc xa xôi, ta hy vọng phó sứ đại nhân thực hiện đúng chức trách, phái hộ vệ tới bảo vệ ta đi thành Túc”.
“Hì hì, vô cùng cảm kích ~”
Nói xong, Cốc Vạn Tâm rời khỏi phòng nhã.
Tống Sương đứng tại chỗ, sắc mặt tái mét.
“Con tiện nhân này, làm sao tìm được khách có tiền như vậy chứ!”
Hắn ta một cước đạp bay cái ghế dưới chân.
Nhà họ Diệp.
Một thân ảnh mảnh khảnh cùng với kiếm quang đang không ngừng sôi trào trên không trung.
Đôi khi nhẹ nhàng như chim yến, đôi khi dũng mãnh như đại bàng tung tăng bay lượn.
“A!”
Cô bé quát khẽ, chém một kiếm về phía đá đo lực màu đen trước mặt.
Lập tức, một đường kiếm khí khổng lồ ngưng đọng trên không trung, chém xuống mặt đá đo lực với tốc độ cao.
“Ầm!”
Trên mình đá đo lực vô cùng bền bỉ trong nháy mắt xuất hiện chằng chịt vết nứt.
Chương 28: “Con luyện thành Thí Thần Cửu Thức rồi!”
Sau đó biến thành đá vụn đầy đất.
“Không tệ không tệ”.
Diệp Thần Phi đứng ở một bên, vui mừng gật đầu một cái.
“Cha!”
Diệp Hoàng nhìn thấy Diệp Thần Phi, cô bé vội vàng chạy tới.
Gương mặt cô bé đỏ bừng, thở hồng hộc, mồ hôi làm ướt tóc, bết dính trên mặt.
Nhưng tinh thần cô bé đã đạt tới đỉnh phong.
“Con luyện thành Thí Thần Cửu Thức rồi!”, Diệp Hoàng cố nén kích động trong nội tâm, cô bé chậm rãi nói.
Diệp Thần Phi cưng chiều xoa tóc cô bé.
Nỗ lực và sự trưởng thành của con gái, hắn đều nhìn thấy.
Lần trước hắn đã đồng ý với cô bé, chỉ cần luyện Thí Thần Cửu Thức tới cảnh giới Tiểu Thành, hắn sẽ cho cô bé đi cùng với con em trong tộc đến biên giới lịch luyện.
Từ đó về sau, Diệp Hoàng bắt đầu liều mạng tu luyện vậy.
Có thể nói ngoại trừ ăn ngủ, cô bé hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.
Hơn nữa có thêm tác dụng của Tĩnh Tâm Thạch phụ trợ, trong một tháng ngắn ngủi, cô bé đã thành công luyện Thí Thần Cửu Thức đến Tiểu Thành.
Hơn nữa, về mặt tu vi cũng liên tiếp phá hai tầng, đạt tới Luyện Khí tầng chín.
Khó khăn lắm mới đuổi kịp con em ưu tú trong gia tộc.
Có thể nói là tiến triển thần tốc!
“Cha, có phải con có thể…”, Diệp Hoàng mặt đầy mong đợi nhìn Diệp Thần Phi.
“Ngày mai đám Diệp Long quay về, lần này con đi theo chúng đi”, Diệp Thần Phi đương nhiên biết con gái đang nghĩ gì.
“Cha, con yêu cha!”
Diệp Hoàng vui sướng nhảy lên, cô bé cố gắng như vậy, chính là chờ cái gật đầu của Diệp Thần Phi.
Bây giờ tất cả đều đáng giá.
“Nhìn con vui chưa kìa”, Diệp Thần Phi lắc đầu: “Nào, để ta kiểm tra một chút tình hình thối thể của con”.
Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Diệp Hoàng, thần thức quét qua.
Lần thối thể trước, phần lớn năng lượng trong cơ thể Diệp Hoàng đã chìm xuống, khi tu luyện đã bồi dưỡng cơ thể cô bé từng chút từng chút.
Trong một tháng qua, những sức mạnh ấy cơ bản đều được Diệp Hoàng hấp thu toàn bộ.
Sức mạnh và tố chất cơ thể của cô bé đã tăng gần mười lần so với một tháng trước.
Hơn nữa, Diệp Thần Phi kinh ngạc phát hiện tư chất tu luyện của Diệp Hoàng lại có chút đề thăng.
Xem ra sức mạnh tạo hóa trong lôi kiếp đã dẫn đến tác dụng.
“Quay về nghỉ ngơi chút đi, buổi tối tiến hành thối thể lần hai cho con, sau đó con thích điên cuồng thế nào thì cứ việc điên cuồng”, Diệp Thần Phi nói.
“Cảm ơn cha!”, Diệp Hoàng hết sức phấn khởi.
Buối tổi, Diệp Thần Phi tiến hành thối thể lần hai cho cô bé.
Quá trình thối thể lần này ôn hòa hơn một chút so với lần trước.
Diệp Thần Phi thay đổi cách điều chế, sau khi hắn phát hiện thối thể dịch có hiệu quả tăng cường tư chất thì liền đặt trọng điểm vào mặt này.
Đại đa số sức mạnh đều ẩn giấu, sẽ cùng với sự trưởng thành của Diệp Hoàng chầm chậm kích thích tiềm lực của cô bé.
Đây là kế hoạch lâu dài.
Sau đó, Diệp Thần Phi cũng đưa tấm bùa hộ mệnh mình mua lần đầu tiên cho con gái.
Về việc tại sao lần trước không đưa, rất đơn giản.
Hắn quên.
Ngày hôm sau.
Nhà họ Diệp đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Con em nhà họ Diệp ra ngoài một tháng, sau khi lịch luyện, ai ai cũng vô cùng có tinh thần!
Bọn họ nói về thu hoạch lần này ra ngoài, còn có những điều mắt thấy tai nghe kỳ quái gặp phải trên đường.
Trước kia hay cho tới bây giờ cũng chưa có cơ hội được thấy qua.
“Ca, huynh thật lợi hại, một giáo liền giết chết con lang yêu nhị phẩm thượng đẳng kia”.
Ba huynh muội Diệp Long, Diệp Khiêm, Diệp Thiến cùng trở về trong tộc.
“Huynh biết không, bây giờ danh hiệu Long công tử đã vang khắp biên giới, mọi người nhắc tới liền khen ngợi không dứt!”, Diệp Thiến hưng phấn nói.
Diệp Long ngược lại rất bình thản: “Mấy thứ đó cũng chỉ là hư danh thôi, duy chỉ có khiến bản thân mình trở nên mạnh hơn mới là đạo lý đúng đắn”.
Diệp Thiến gật đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, muội nghe nói con bé Diệp Hiểu Hiểu kia mấy ngày trước đã đột phá đến cảnh giới Hóa Khí rồi”.
“Tiểu muội nhà ngũ thúc?”, Diệp Long nhướng mi.
Ngũ thúc Diệp Tùy Báo có hai cô con gái.
Con gái lớn Diệp Cầm Dao chỉ nhỏ hơn Diệp Long mấy tháng, gần như trước sau tiến vào cảnh giới Hóa Khí với cậu, bây giờ cũng đang là Hóa Khí tầng ba, là một thiên tài khác của nhà họ Diệp.
Diệp Hiểu Hiểu thì chỉ có mười ba tuổi, cô bé cũng đã đột phá cảnh giới Hóa Khí.
Hai muội muội nhà ngũ thúc thiên phú đúng là người này còn mạnh hơn người kia.
“Phải đó”, Diệp Thiến nói: “Muội ấy còn nhỏ hơn muội, vậy mà lại lợi hại như vậy”.
“Hơn nữa Cầm Dao tỷ ở trong lần lịch luyện này cũng vô cùng lợi hại, còn nhận được danh hiệu Dao tiên tử”.
Diệp Thiến chu miệng, Diệp Long là ca ca kiêm thần tượng của cô bé, Diệp Cầm Dao lại cùng nổi danh với Diệp Long, điều này khiến cô bé cảm thấy không thoải mái trong lòng.
“Đây là chuyện tốt”, nhưng Diệp Long lại cười nói: “Đừng vì người khác ưu tú mà tức giận, dĩ nhiên cũng không cần nổi giận”.
“Muội ở Luyện Khí đại viên mãn cũng một khoảng thời gian rồi, cố gắng thêm chút nữa, ta tin rằng muội có thể đột phá đến cảnh giới Hóa Khí nhanh thôi”.
Diệp Thiến nghiêm túc gật đầu.
Một lát sau, Diệp Thiến đột nhiên nhìn Diệp Khiêm bên cảnh hỏi: “Đại Khiêm, hôm nay huynh sao thế, một câu cũng không nói?”
Diệp Long cũng nhìn sang.
Vẻ mặt Diệp Khiêm nhìn có chút kỳ quái, cậu khẽ thở dài đáp: “Chỉ là ta thấy những đứa trẻ nghèo khổ kia, có chút…”
Trong quá trình lịch luyện lần này, cuối cùng cậu đã biết cuộc sống nơi địa khu xa xôi kia là như thế nào.
Những người đó ngay cả sinh tồn cũng là vấn đề, dựa vào việc vật lộn trên bờ vực của cái chết mới có thể miễn cưỡng sống sót.
Người sống trong nhung lụa như cậu thật khó có thể tưởng tượng nổi.
“Aiz ya ya, tấm lòng Thánh Mẫu của huynh lại nổi lên rồi đấy!”, Diệp Thiến giễu cợt.
“Không có!”
Chương 29: Mạnh dạn làm đi
Diệp Khiêm vội vàng nói: “Ta là nghĩ, đối với gia tộc mà nói, con người cũng là một loại tài nguyên, nếu có năng lực, chúng ta có thể thu nhận một số người có thiên phú để bồi dưỡng”.
“Đến một lúc nào đó, những người đó cũng có thể giúp đỡ cho gia tộc”.
“Xì, có mà huynh nhìn thấy bọn họ đáng thương, nên thương hại thì có”, Diệp Thiến đảo mắt.
“Ta thật sự không phải như vậy!”
“Được rồi!”
Diệp Long ngăn không cho hai người tiếp tục tranh cãi.
Cậu nhìn đến Diệp Khiêm, hỏi: “Đệ thật sự nghĩ như vậy sao?”
Diệp Khiêm nói: “Đúng vậy, đệ cảm thấy với một thế lực, nhân tài là thứ không thể thiếu”.
Diệp Long gật đầu: “Thật ra những lời đệ nói không sai, muốn mở rộng thế lực nhất định phải có đủ nhân tài mới làm được”.
“Chỉ là, bồi dưỡng nhân tài là một việc cực kỳ tiêu tốn tài nguyên, những thứ liên quan cũng rất phức tạp”.
“Đệ có thể đi tìm đại bá trước, nói ra những gì mình nghĩ, xem ông ấy sẽ giải quyết như thế nào”.
Diệp Khiêm nghiêm túc gật đầu.
“Wow, huynh thật lợi hại, đến việc này cũng nghĩ ra được, không giống như một số người, chỉ có trái tim của thánh mẫu”, Diệp Thiến ca ngợi nói.
Diệp Khiêm liền trừng mắt: “Này, ta cùng đại ca nói cùng một việc mà!”
“Không, đại ca là suy nghĩ tường tận, huynh là trái tim thánh mẫu”.
“Ta”.
“Nhận nuôi cô nhi?”
Diệp Thần Phi ngồi trong thư phòng nhìn cháu trai nho nhã trước mặt có chút kinh ngạc.
“Không không phải chỉ là nhận nuôi”, Diệp Khiêm rõ ràng có phần cẩn thận, nói: “Cháu muốn biến bọn họ trở thành một phần sức mạnh trong tương lai của gia tộc”.
Diệp Thần Phi xoa xoa cằm, cháu trai này có chút thú vị, vậy mà lại có cùng suy nghĩ với mình.
“Ừm, có thể”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Khiêm bỗng ngây ra, trợn tròn mắt hỏi: “Đại bá, người người đồng ý sao?”
Diệp Thần Phi cười nói: “Đúng vậy, tại sao không đồng ý chứ, đây là chuyện tốt”.
Diệp Khiêm choáng váng, lần này cậu phải lấy hết can đảm mới dám đến.
Bởi vì bản thân cậu cũng biết rõ, loại suy nghĩ này ở trong môi trường cá lớn nuốt cá bé thật sự là khác loài.
Lãng phí tài nguyên gia tộc để bồi dưỡng một nhóm người không liên quan gì, truyền ra ngoài e rằng sẽ bị cười nhạo.
Lúc đến, Diệp Khiêm đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng một trận.
Nhưng không ngờ, đại bá lại đồng ý ngay.
Dứt khoát như vậy, bình tĩnh như vậy.
Khiến cậu nhất thời có chút không phản ứng kịp.
“Đại bá, người thật sự không phản đối ư?”, Diệp Khiêm vẫn không dám tin.
“Đương nhiên”, Diệp Thần Phi một lần nữa đưa ra câu trả lời khẳng định.
Diệp Khiêm hít một hơi thật sâu, nói: “Đại bá, sự ủng hộ của người đã cỗ vũ cho cháu rất nhiều!”
Trước sự phản đối của tất cả mọi người, sự tán thành của Diệp Thần Phi đã cho cậu niềm tin vô cùng lớn.
“Ha ha”, Diệp Thần Phi cười nói: “Được rồi, mạnh dạn làm đi”.
“Nếu gặp vấn đề khó giải quyết, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào”.
Nhận nuôi cô nhi, bồi dưỡng thế lực, thật ra là một việc vô cùng phức tạp.
Vấn đề tài nguyên chỉ là thứ yếu, chủ yếu là nắm bắt được lòng người, đây là một loại học vấn.
Diệp Khiêm vẫn còn quá trẻ, nhưng Diệp Thần Phi sẽ cho cậu đủ không gian và thời gian.
“Cảm ơn đại bá!”, Diệp Khiêm nghiêm túc nói: “Vậy tiếp theo cháu sẽ bắt tay vào thực hiện”.
“Được”, Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Nhưng làm bất cứ việc gì, tốt nhất nên lên kế hoạch trước”.
“Ta hỏi cháu, cháu định nhận bao nhiêu người trước, bồi dưỡng bọn họ như thế nào?”
Diệp Khiêm cau mày suy nghĩ một lúc, nói: “Trong lần rèn luyện này, cháu đã gặp rất nhiều người, trong đó có rất nhiều người rất đáng để bồi dưỡng”.
“Cháu định thu nhận ba người có thiên phú tốt nhất, tu vi cao nhất”.
“Sau đó chúng cháu sẽ vào vùng núi cao, một là để huấn luyện, hai là lấy tài nguyên”.
“Sau khi tích lũy đủ tài nguyên, lại tiếp tục thu nhận rồi dần dần mở rộng quy mô”.
“Đại bá, người thấy thế nào?”
Cậu nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình.
Diệp Thần Phi ngầm tán thưởng, nói chung kế hoạch này quả thực không tệ, tỉ lệ dự phòng rất cao.
Chỉ có điều.
“Ta thấy rất vô nghĩa”, Diệp Thần Phi nhàn nhạt nói.
“Dạ?”, Diệp Khiêm chớp mắt, cậu không ngờ lại nhận được đánh giá như vậy.
“Quy mô quá nhỏ!”
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Nếu theo kế hoạch của cháu, cần bao lâu mới có thể thực sự hình thành quy mô, giúp sức cho gia tộc? Mười năm? Hai mươi năm?”
“Ta không đợi được lâu như vậy”.
Nghe Diệp Thần Phi nói như vậy, Diệp Khiêm đột nhiên lộ vẻ đau khổ, nói: “Đại bá, nhưng nếu mở rộng quy mô thu nhận, chút tài nguyên của cháu không cáng đáng nổi”.
Đây là một việc tốn rất nhiều tiền.
Diệp Khiêm thấy tiền hàng tháng gần đây tăng lên, mới dám đề xuất ý tưởng này.
Mở rộng quy mô là việc mà đến nghĩ cậu cũng không dám nghĩ đến.
Diệp Thần Phi lại cười, nói: “Đúng là đứa trẻ ngốc, cháu cho rằng ta ủng hộ cháu, chỉ là ủng hộ bằng lời nói thôi sao?”
“Không phải thế sao?”, Diệp Khiêm chớp mắt.
“Đương nhiên không phải!”
Diệp Thần Phi lắc đầu nói: “Có một việc các cháu hiện giờ còn chưa biết”.
“Gia tộc đã quyết định ủng hộ các cháu nâng cao thực lực, đồng thời thu nhận lực lượng bên ngoài vào gia tộc”.
“Đồng thời sẽ dựa theo tình hình, cung cấp tài nguyên tương ứng”.
“Trở về làm một bản kế hoạch, sau đó lập danh sách cần bao nhiêu linh thạch, cần cung cấp tài nguyên gì, viết thật rõ ràng, đến lúc đó mang đến lĩnh là được”.
Chương 30: Chính sách mới
“Cháu là người đầu tiên đưa ra ý tưởng này, về sau có yêu cầu gì, cứ nói trực tiếp với ta”.
“Ta chỉ có một yêu cầu, mạnh dạn làm cho ta!”
Diệp Khiêm choáng váng bước ra khỏi thư phòng của gia chủ.
Bên ngoài, hai người Diệp Long và Diệp Thiến đang đợi cậu.
“Thế nào, đại bá đồng ý rồi à?”, Diệp Long hỏi.
Diệp Khiêm quay qua nhìn cậu, dáng vẻ như người mộng du.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Diệp Thiến bĩu môi nói: “Xì, muội biết mà, đại bá sao có thể đồng ý yêu cầu hoang đường như vậy, cũng đâu phải tiền nhiều không có chỗ để đâu”.
“Đại bá đồng ý rồi”.
Diệp Khiêm cắt ngang lời cô bé, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài đơn giản từ trong ngực.
Lệnh bài màu vàng, bên trên khắc một chữ “Phi” khá lớn.
“Kim bài gia chủ!”, Diệp Long bỗng cực kỳ hoảng sợ.
Là con cháu chi chính của nhà họ Diệp, bọn họ đều biết thứ này.
Kim bài gia chủ chỉ có một tác dụng duy nhất.
Đó là có thể lĩnh tài nguyên của gia tộc vô điều kiện, cho dù đó là linh thạch hay công pháp, linh khí, bất cứ thứ gì cũng được.
Lệnh bài này e rằng chỉ có mấy vị đứng đầu chi chính trong gia tộc mới có!
Bây giờ, vậy mà lại đưa cho Diệp Khiêm một tấm.
Gia chủ nhân bị điên rồi sao?
Diệp Long chấn động: “Diệp Khiêm, rốt cuộc đệ đã nói gì với đại bá?”
“Không có gì”, Diệp Khiêm nói: “Đệ chỉ nói với đại bá suy nghĩ của đệ, đại bá bày tỏ ông ấy rất ủng hộ, sau đó liền đưa tấm kim bài này cho đệ”.
Hai người Diệp Long và Diệp Thiến mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên nói gì.
Việc này cũng quá tắc trách rồi!
Không sợ Diệp Khiêm sẽ lấy kim bài đi tiêu xài bừa bãi sao?
“Nếu như vậy về sau chúng ta có phải không cần lo lắng về tài nguyên nữa không?”, Diệp Thiến nhìn kim bài, mắt híp lại sắp thành đường thẳng tắp.
Đối với bọn họ mà nói, điều này có nghĩa là tài nguyên vô hạn!
Nhưng Diệp Khiêm lại cất kim bài đi.
Vẻ mặt cậu trang nghiêm kính cẩn, nghiêm túc nói: “Đối với ta, sự ủng hộ của đại bá mới là điều quan trọng nhất”.
“Ta nhất định phải làm tốt chuyện này, tuyệt đối không thể phụ sự tin tưởng của đại bá!”
“Ta sẽ không sử dụng tấm kim bài này cho mục đích cá nhân!”
Nói xong, cậu bước từng bước vững vàng rời đi.
“Hy vọng đứa trẻ đó không quá bảo thủ, có thể sử dụng kim bài nâng cao thực lực của bản thân”.
Trong thư phòng, Diệp Thần Phi lắc đầu tự nói một mình.
Cuộc trò chuyện hôm nay với Diệp Khiêm làm hắn phát hiện ra một vấn đề.
Nhóm người trẻ tuổi trong gia tộc này đều là những người xuất sắc, nhưng có một điểm.
Quá ngốc nghếch.
“Haizz, không có cách nào, bọn trẻ này đã quen với việc tiết kiệm”.
“Xem ra phải tăng cường chính sách mới được”.
Khát vọng của người tu luyện là gì?
Một cuốn công pháp tốt phù hợp với bản thân, một linh khí chất lượng cao, và tài nguyên tu luyện đầy đủ.
Hầu hết các cuộc xung đột, đánh nhau đều vì điều này.
Nhiều người thậm chí còn vì thế mà phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Vì vậy ở một góc độ nào đó, hầu hết các tu sĩ đều rất “nghèo”.
Nhà họ Diệp ngày xưa rất nghèo.
Tài nguyên tu luyện không đủ, công pháp tu luyện đơn nhất, phẩm cấp thấp, linh khí huyền cấp trở lên càng không dám mơ đến.
Loại nghèo túng này đã hạn chế rất nhiều khả năng của mọi người.
Cũng hạn chế giới hạn trên thực lực của mọi người.
Suy nghĩ của Diệp Thần Phi rất đơn giản.
Phải giải quyết hạn chế này, để tất cả người nhà họ Diệp đều có thể phát huy hết tài năng thiên bẩm của mình trong một môi trường dồi dào tài nguyên.
“Tùy Vân, các đệ lập ra một hệ thống điểm cống hiến, mở cửa Công Pháp Đường, Linh Khí Đường, Trân Bảo Đường”.
“Tất cả mọi thứ trong đó đều quy ra số điểm cống hiến, tất cả các thành viên trong gia tộc đều có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy thứ mình muốn”.
Diệp Thần Phi gọi Diệp Tùy Vân đến thư phòng.
Diệp Tùy Vân nghiêm túc ghi lại, nói: “Đệ hiểu rồi, cái này cũng tương tự như cách làm của môn phái lớn, có thể khích lệ người trong gia tộc”.
Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng là gia tộc, cách làm cụ thể nên khác với môn phái”.
“Các môn phái làm như vậy một là để gắn kết và khẳng định bản thân, hai là sử dụng số lượng lớn đệ tử để đạt được nhiều lợi ích hơn cho môn phái”.
“Nhưng chúng ta không cần”.
“Mục đích ta làm như vậy là để người trong gia tộc không còn lo lắng về tài nguyên, tập trung nhiều hơn vào việc tu luyện của bản thân”.
“Vì vậy những phương diện giành được điểm cống hiến phải được xem xét kỹ lưỡng”.
“Đột phá cấp tu luyện cũng tính là cống hiến, đạt được thành tựu ở phương diện nào đó cũng tính là cống hiến, giúp người cùng tộc cũng là cống hiến, thậm chí cưới vợ có con cũng tính điểm cống hiến”.
Diệp Tùy Vân trợn tròn mắt: “Sinh con cũng tính?”
“Tại sao không?”, Diệp Thần Phi hừ một tiếng nói: “Nhân khẩu đông đúc mới chứng tỏ gia tộc phát triển hưng thịnh, không chỉ tính, mà còn phải tính cho nhiều điểm”.
“Nói chung, tất cả những thứ có lợi cho gia tộc đều phải được tính vào hệ thống cống hiến”.
“Đệ về cùng Tùy Vũ và những người khác thảo luận cụ thể về các tiêu chí đánh giá”.
Diệp Thần Phi giao việc cụ thể cho những người phụ trách của gia tộc, hắn chỉ chịu phụ trách đề xuất chính sách, sau đó hỗ trợ tài chính là được.
Sau khi Diệp Tùy Vân và những người khác trở về, bọn họ đã thảo luận suốt đêm, rất nhanh đã lập ra tiêu chí sơ bộ về điểm cống hiến.
Sau đó, Công Pháp Đường, Linh Khí Đường, Trân Bảo Đường thông báo sẽ mở cửa vĩnh viễn cho người trong gia tộc.
Người nhà họ Diệp cũng nhanh chóng biết được cách nhận được điểm cống hiến.