Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Chương 81: Tra tấn
Lý Sênh Ca quay đầu nhìn Diệp Khiêm, cơn tức giận vô tận gần như muốn nuốt chửng hắn ta.
Nhưng lúc này, Diệp Khiêm đã viết ra từ thứ hai.
Biển.
Một làn gió mát thổi vào từ đỉnh đầu Lý Sênh Ca.
“Vẫn chơi chiêu này!”
Lý Sênh Ca phẫn nộ chuẩn bị xông lên.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp di chuyển thì đột nhiên gió thét rít gào khiến hắn ta suýt thì không đứng vững.
Hơi thở ẩm ướt xen lẫn mùi máu tanh xộc vào lỗ mũi hắn ta.
Dưới chân hắn ta đã cảm giác có chất lỏng chảy ra.
“Chỉ là ảo cảnh thôi mà, ngươi có mỗi chút thủ đoạn này thôi hả?”
Lý Sênh Ca quát lớn rồi mở mắt.
Trong mắt hắn ta loé lên ánh sáng màu đỏ.
Xung quanh hắn ta đã trở thành một bãi biển, mà bãi biển này có màu đỏ.
Đó là máu.
Thảo nào vừa nãy hắn ta cảm giác dưới chân nhớp nháp như vậy.
Biển máu không ngừng dâng lên, chẳng mấy chốc đã đến thắt lưng Lý Sênh Ca.
Hắn ta giơ tay, lòng bàn tay đầy máu chậm rãi chảy xuống.
“Ngươi từng nói máu là thứ mà ngươi thích nhất, ngươi rất vui vẻ với nó”.
“Vậy thì từ từ hưởng thụ đi”.
Giọng Diệp Khiêm vọng lại từ bốn phương tám hướng.
“Ảo cảnh thôi, đều là ảo cảnh!”
“Chờ ta ra được, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lý Sênh Ca hét lớn, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Chỉ cần bình tĩnh thì nhất định sẽ thoát được khỏi ảo cảnh này!
Biển máu vẫn đang từ từ dâng lên.
Dần dần chảy vào trong mũi hắn ta.
Mùi máu tanh nồng cùng với cảm giác ngộp thở bỗng ập đến dữ dội.
Lý Sênh Ca cố gắng xoa dịu cảm xúc, tất cả chỉ là ảo giác, không có lực sát thương.
Nhưng cảm giác ngột ngạt càng ngày càng mãnh liệt!
Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn ta thật sự sẽ chết.
Cuối cùng Lý Sênh Ca vẫn không nhịn nổi, hét lên thật lớn phun ra rất nhiều bọt khí rồi bơi về phía bờ biển.
Nhưng dù hắn ta có bơi thế nào cũng chẳng thể thoát ra được tới mặt biển.
Một cảm xúc mang tên tuyệt vọng đã nhen nhóm trong lòng hắn ta rồi bắt đầu lan ra nhanh chóng.
Hoảng sợ, tức giận, khó chịu, hối hận, sợ hãi, vô vàn cung bậc cảm xúc đan xen khiến hắn ta cảm nhận được hơi thở của tử thần.
Cuối cùng, khi hắn ta gần như mất đi ý thức.
“Ào!”
Lý Sênh Ca ngã xuống đất, cảm nhận được bầu không khí trong lành đã mất từ lâu.
“Ngươi từng nói, ngươi tra tấn người khác chỉ để muốn biết tuyệt vọng là như thế nào”.
“Bây giờ ngươi biết rồi chứ?”, Diệp Khiêm thờ ơ hỏi.
Lý Sênh Ca nằm trên mặt đất, hơi thở hổn hển.
Bây giờ hắn ta đã sức cùng lực kiệt, thậm chí còn không thể thốt ra được một chữ.
Nhưng Diệp Khiêm lại bắt đầu viết chữ tiếp.
Mà lần này là hai chữ.
“Ta đã từng thề sẽ đưa ngươi ra trước công lý”.
“Ta nghĩ nếu để ngươi chết trong thứ mình thích nhất thì có lẽ nó là cách thức tốt nhất”.
Bút lông trên tay Diệp Khiêm đã viết xong nét cuối cùng.
“Hồ tiên”.
Không ai biết cảnh tượng trong mắt Lý Sênh Ca trông như thế nào.
Nhưng biểu hiện của hắn ta lại khiến người khác lạnh sống lưng.
Khi thì cười lớn, khi lại khóc lớn, khi thì gió đập tới tấp vào mặt, khi thì hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Hắn ta cười rồi xé quần áo mình, ngón tay cào khắp thân thể tạo ra vô vàn vết máu.
Hắn ta khóc lóc, vừa nói lời xin lỗi vừa bẻ ngón chân, tự tay đập vỡ xương bánh chè của mình.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Lý Lưu Tô ở trên đài cao cũng không chịu nổi nữa mà rống to.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không chỉ Lý Sênh Ca sẽ chết, mà thể diện của Lý gia cũng sẽ mất sạch.
Nhưng Cốc Vạn Tâm – người chủ trì trận đấu lại như không nghe thấy, hoàn toàn phớt lờ lời của ông ta.
“Diệp Thần Phi, thật sự đủ rồi!”, Lý Lưu Tô chuyển sự chú ý sang Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi đưa tay xoa cằm.
“Không ngờ tiểu tử này lại lĩnh ngộ được sát đạo từ trong Sơn Hải Đồ Lục”.
“Điều này không phù hợp với lý niệm của cậu nhóc lắm”.
“Ừm, không sao, chắc đây chỉ là chấp niệm của cậu nhóc thôi”.
Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ.
“Diệp Thần Phi, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói không hả?”, Lý Lưu Tô phẫn nộ đứng bật dậy.
“Nghe đây, nghe đây”.
Diệp Thần Phi ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Diệp Khiêm, được rồi, đừng tra tấn hắn nữa”.
Diệp Khiêm ở trên võ đài khẽ gật đầu, xoá đi hai chữ hồ tiên.
Lúc này Lý Lưu Tô mới hừ một tiếng rồi lại ngồi xuống.
“Giết quách luôn đi cho rồi”.
Diệp Thần Phi nhẹ nhàng lên tiếng.
Đấu trường Đằng Vân.
Diệp Khiêm đứng trên đấu trường, trong tay cầm một chiếc đầu đầy máu.
Sau khi Diệp Thần Phi nói xong lời đó, cậu đã lao tới, một kiếm chém chết Lý Sênh Ca.
Cậu ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài rồi tiện tay ném cái đầu xuống chân.
Sau đó cậu cầm bút lông lúc trước lên, gập hai tay lại, bẻ làm đôi rồi mỉm cười với cô gái nhỏ trên đài.
Cô bé nước mắt đầm đìa, vùi đầu vào giữa hai chân bật khóc hu hu.
“Tỷ tỷ, cuối cùng cũng báo được thù cho tỷ rồi”.
Diệp Thần Phi nhìn mọi chuyện, khẽ gật đầu.
Diệp Khiêm giết Lý Sênh Ca là đã giết được tâm ma của mình.
Bẻ gãy bút lông là buông bỏ quá khứ, trở về với bản tâm.
Tiểu tử này từ trước khi lên võ đài đã suy nghĩ kỹ.
Thật là, hắn còn đang lo có phải cậu đã nhập ma rồi không.
Cũng may, cũng may.
“Diệp Thần Phi”.
Nhưng lúc này lại đang có người rất bất ổn.
Hai mắt Lý Lưu Tô đỏ ngầu, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thần Phi.
“Ngươi quá đáng lắm!”
Ông ta gầm lên một tiếng.
“Trong chiến đấu làm gì có chuyện không có người chết, chỉ là Diệp Khiêm không dừng được tay thôi”.
“Dù sao ông cũng là gia chủ của một gia tộc, một trong ba bài diện của thành Vân Tiêu chúng ta, đừng làm bừa thì hơn”.
Diệp Thần Phi cười toe toét như tên phản diện xấu xa.
Lý Lưu Tô tức nổ đom đóm mắt, gân xanh trên trán nổi lên, hàm răng cắn vào nhau vang lên ken két.
Nhưng ông ta vẫn cố kìm chế.
Chương 82: Chiêu thức kì lạ
“Hi vọng ngươi sẽ không hối hận vì hành động ngày hôm nay!”
Ông ta để lại một câu tàn nhẫn, sau đó ngồi xuống không nói gì thêm.
Diệp Thần Phi cũng lười quan tâm tới ông ta.
Kẻ yếu mới nhẫn nhịn, có gan thì tới đây đấu với lão tử này!
Ta bảo đảm chỉ dùng thực lực Độ Kiếp Kỳ thôi.
Hắn lại dời mắt về phía võ đài.
Việc Diệp Khiêm giết chết Lý Sênh Ca đã gây náo động trong đấu trường.
Vị thiên kiêu đầu tiên đã chết!
Mọi người đều là người tu luyện, thế hệ nhiệt huyết, những trận chiến như thế này mới đáng để họ xem.
Dù họ không hiểu quá trình chiến đấu là gì cho lắm.
“Diệp Khiêm đấu với Lý Sênh Ca, Diệp Khiêm thắng!”, Cốc Vạn Tâm tuyên bố kết quả của trận đấu này.
Tiếp theo là nhà họ Đường.
Nhưng sau khi thấy Diệp Khiêm quỷ dị và hung tàn như thế, làm sao mấy người nhà họ Đường còn lại có thể dám ứng chiến?
Vì vậy họ đã chọn bỏ cuộc nhận thua, nhận lấy một tràng tiếng kêu xì của mọi người.
Tiếp đến là người cuối cùng của nhà họ Diệp.
“Chúng ta hãy cùng chào đón, Diệp Hiểu Hiểu!”
Cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một bóng người nhảy lên võ đài.
Cô bé với thân hình nhỏ con, khi nhảy lên, mái tóc màu đỏ tím dài gần đến chân đong đưa trông rất đáng yêu.
Cô bé còn đang nhai một loại kẹo đặc biệt có thể thổi bong bóng nhiều màu sắc.
“Đây là một đứa bé cơ mà!”, có người lên tiếng.
Người bên cạnh nhìn hắn ta bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
“Bốn người trước đó của nhà họ Diệp chưa cho ngươi một bài học à? Người xuất chiến của họ sao có thể yếu được?”
Mọi người đều mong chờ tiểu nha đầu đáng yêu này rốt cuộc sẽ có bản lĩnh gì.
Diệp Hiểu Hiểu đi tới bên cạnh Cốc Vạn Tâm, cười hì hì khen: “Cốc tỷ tỷ, hôm nay tỷ đẹp quá, vừa trắng vừa tròn”.
Cốc Vạn Tâm cúi đầu nhìn mình, cười xấu hổ: “Cảm ơn muội đã khen, đây chỉ là đồng phục của thịnh hội thôi”.
“Muội muốn thi đấu theo quy tắc thông thường hay thách đấu với những người khác?”
Nàng vội vàng đổi chủ đề.
“Đương nhiên là thách đấu rồi!”
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu đảo đôi mắt to nhìn về phía người cuối cùng của nhà họ Lý, Lý Nhiên.
Tim Lý Nhiên lập tức đập mạnh, bốn người của gia tộc họ lên võ đài đều có kết cục không được tốt lắm!
Nhưng tầm mắt Diệp Hiểu Hiểu lại lướt qua hắn ta, cuối cùng dừng ở hàng ghế chờ chiến đấu của nhà họ Đường.
Lý Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Chính là cô đấy, Đường Doanh Doanh”, Diệp Hiểu Hiểu chọn người đấu với mình.
Đường Doanh Doanh ngẩn ra, sau đó khịt mũi, uốn éo thân hình đẫy đà của mình bước lên võ đài.
Hai người, bắt đầu chiến đấu!
“Ơ? Sao cô lại thay quần áo rồi?”
Đường Doanh Doanh vừa chuẩn bị tấn công, Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi.
Nàng ta ngây người, sau đó nhìn thấy chiếc áo lót trong tay Diệp Hiểu Hiểu thì lập tức xấu hổ.
“Sao cô?”
“Ta nhớ ra rồi, chuyện trong Hội Tuý Mộng lần trước là do cô làm!”
Đường Doanh Doanh bừng tỉnh, lập tức nổi giận.
Chuyện bị lộ cảnh xuân trong Hội Tuý Mộng đã khiến nàng ta mất hết mặt mũi.
“Đúng thế, cô định cảm ơn ta bằng cách nào đây?”, Diệp Hiểu Hiểu thẳng tay ném áo lót về phía khán đài, gây ra một cuộc tranh đoạt dữ dội.
“Ta sẽ giết cô!”
Đường Doanh Doanh bị phẫn nộ lấn át lý trí, rút trường kiếm lao nhanh tới.
“Hì hì”.
Một vòng sáng màu xanh xuất hiện dưới chân Diệp Hiểu Hiểu.
Trường kiếm chém vào khoảng không.
“Ta ở đây này”.
Giọng Diệp Hiểu Hiểu vang lên phía sau Đường Doanh Doanh.
Trong tay cô bé lại xuất hiện một chiếc áo lót màu hồng.
“Trả lại cho ta!”
Đường Doanh Doanh lại vội vàng nhào qua, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng ta sẽ trần truồng ngay trước mặt mấy vạn người!
Nhưng vòng sáng xanh hiện lên, nàng ta lại vồ hụt.
“Văn thúc, đây là chiêu thức gì thế ạ?”
Mễ Phong của thành Hắc Nham ngạc nhiên hỏi.
Người trung niên bên cạnh lúng túng.
Ông ta là người bảo hộ của Mễ Phong, lần này ra ngoài du lịch chủ yếu phụ trách sự an toàn của hắn ta và chỉ đạo về mặt tu vi.
Cuộc chiến thành Vân Tiêu là một cơ hội rất tốt để chỉ đạo, có thể quan sát nhóm thiên tài thành Vân Tiêu chiến đấu như thế nào.
Nhưng lần này quá kì lạ!
Đầu tiên là Diệp Hoàng chỉ đứng yên tại chỗ cũng đã áp đảo.
Trừ một câu “mạnh” ra thì hoàn toàn không có gì để giải thích.
Diệp Long và Diệp Cầm Dao còn tạm, nhưng Diệp Khiêm vừa rồi lại có chiêu thức kì lạ.
Ông ta hoàn toàn không biết Diệp Khiêm đã sử dụng loại công pháp nào.
Và giờ Diệp Hiểu Hiểu càng kì lạ hơn.
Hành động và cách thức của cô bé tựa như là cánh cửa hư không.
Nhưng một tiểu nha đầu cảnh giới Hoá Khí làm sao có thể thi triển chiêu thức thần thông như thế được?
“Ta còn đang xác nhận”, người trung niên đáp.
“Văn thúc, không phải thúc đã nói với cháu rằng dưới Kim Đan không có gì là thúc không biết ư?”, Mễ Phong nghi hoặc nhìn ông ta.
Khoé mắt người trung niên khẽ giật.
Tiểu tử chết tiệt, cuộc sống có một số việc không nên vạch trần thẳng thừng như vậy đâu!
Ông ta không nói gì nữa, lại dời mắt về phía võ đài.
Diệp Hiểu Hiểu vẫn còn đang đùa bỡn Đường Doanh Doanh.
Mỗi lần di chuyển, trên tay cô bé sẽ xuất hiện thêm một món đồ.
Có lúc là quần áo, có lúc là trang sức.
Đường Doanh Doanh sắp thành bộ dạng “tay áo đón gió” luôn rồi.
“Diệp Hiểu Hiểu, cô đừng quá đáng!”, Đường Doanh Doanh đã tới giới hạn sắp sụp đổ.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Được rồi, ta không trêu cô nữa, đừng tức giận mà”.
Nói xong, trong tay cô bé đột nhiên xuất hiện một quả cầu màu lam ném về phía Đường Doanh Doanh.
Đường Doanh Doanh nghiêng người né tránh, nhưng khi quả cầu này tới bên cạnh nàng ta thì bỗng nhiên nổ tung.
Một vòng tròn màu lam nhạt quấn quanh người nàng ta.
“Chúc cô mơ đẹp nhé!”
Diệp Hiểu Hiểu vừa dứt lời, Đường Doanh Doanh trợn mắt lên, nằm xuống đất ngáy khò khò.
Mọi người lập tức choáng váng, chuyện quái gì thế này, muốn ngủ là ngủ luôn à?
Chương 83: Trở mặt
Nếu bọn họ có thủ đoạn như thế thì tốt biết mấy.
Nhìn thấy chiêu thức của mình có tác dụng, Diệp Hiểu Hiểu tung tăng chạy đến bên cạnh Đường Doanh Doanh, kề sát đến gần nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng ta.
“Hiểu tiên tử, xin nương tay, ta thay nàng chịu thua”.
Lúc này, Đường Thiếu Khanh dưới lôi đài chắp tay cầu xin.
Diệp Hiểu Hiểu hừ khẽ: “Nói năng cũng mềm mỏng đấy”.
“Thế thôi vậy”.
Cô bé đảo mắt, không biết lấy đâu ra một cây bút màu sắc sặc sỡ, vẽ một vài nét trừu tượng lên mặt Đường Doanh Doanh.
Sau đó, cô bé búng tay, Đường Doanh Doanh khẽ rên một tiếng, tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Đường Thiếu Khanh vội vàng tiến lên đỡ nàng ta dậy.
“Ta bị làm sao thế?”, nàng ta hỏi với vẻ khó hiểu.
“Không sao, chúng ta…”
Đường Thiếu Khanh cất lời, nhưng đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Đường Doanh Doanh, khiến hắn ta suýt nôn ra.
“Chúng ta thua rồi, đi thôi”, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhịn được.
“Nhớ kỹ, đừng ngẩng đầu”.
Sau khi Đường Doanh Doanh rời đi, Cốc Vạn Tâm tuyên bố Diệp Hiểu Hiểu chiến thắng.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Nhiên của Lý gia.
Còn chưa bắt đầu, hắn ta đã vội vàng chịu thua.
Đành chịu thôi, mấy người của Diệp gia này thật sự khiến hắn ta khiếp sợ.
Đến lúc này, cuộc chiến thành Vân Tiêu được kết thúc sớm theo cách mà mọi người không thể ngờ được.
Diệp gia chiến thắng hoàn toàn!
Mà vì năm người của Đường gia đều còn sống, Lý gia chỉ còn lại Lý Nhiên, những người khác không chết thì cũng bị trọng thương, cho nên Đường gia đứng thứ hai, Lý gia đứng cuối.
“Ha ha, hai vị gia chủ, chúng ta bàn lại chuyện phân chia tài nguyên đi”, Diệp Thần Phi cười nói.
Lý Lưu Tô nhìn Đường Chính bằng nét mặt u ám.
Đường Chính gật nhẹ đầu.
Sau đó, Lý Lưu Tô đứng dậy.
“Diệp Thần Phi, cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này thật sự hơi vô lý!”
“Ta cho rằng nên thay đổi thoả thuận giữa ba gia tộc!”
Trên khán đài cao nhất của đấu trường.
Lý Lưu Tô mang nét mặt nặng nề, nhìn chằm chằm Diệp Thần Phi bằng ánh mắt hung ác.
“Dùng mấy đứa trẻ vắt mũi chưa sạch để quyết định sự phát triển trong vòng hai năm sau của gia tộc thật sự quá ngu xuẩn”.
“Cho nên, ta cho rằng bắt đầu từ hôm nay, nên xoá bỏ quy định này!”
“Đường huynh, huynh thấy sao?”
Đường Chính gật đầu: “Đúng là làm thế hơi buồn cười”.
“Ba gia tộc chúng ta quản lý thành Vân Tiêu chu vi vạn dặm, trách nhiệm nặng nề”.
“Cho nên, tốt nhất nên suy xét đến thực lực tổng thể của mỗi gia tộc để phân chia tỉ lệ”.
Ông ta nói như đã suy nghĩ rất nghiêm túc.
Rõ ràng hai người họ đã thoả thuận từ trước.
Cho dù trận chiến hôm nay không có kết quả như bây giờ, e rằng bọn họ cũng sẽ nói ra.
Diệp Thần Phi sờ cằm.
Lúc đầu cuộc chiến thành Vân Tiêu này được tổ chức là vì đốc thúc người trẻ tuổi của ba gia tộc cố gắng tu luyện, cùng nhau tiến bộ.
Không thể không nói, đây là một cách rất thông minh.
Nhưng bây giờ, rõ ràng Lý Lưu Tô và Đường Chính đã quên mất mục đích ban đầu.
Lúc bọn họ nói muốn sử dụng thực lực tổng thể của gia tộc để phân chia lợi nhuận, Diệp Thần Phi không khỏi im lặng.
Hắn thầm nghĩ, còn có chuyện tốt thế này à?
“Ừm, ta cũng đồng ý với ý kiến của các vị”, Diệp Thần Phi cất lời.
Lý Lưu Tô sửng sốt, ông ta cho rằng Diệp Thần Phi còn trẻ như thế, chắc chắn hắn sẽ sốt ruột.
“Ngươi chắc chứ?”, ông ta không khỏi hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắn”, Diệp Thần Phi đáp lời.
Nhận được câu trả lời khẳng định, chân mày đang nhíu chặt của Lý Lưu Tô hơi giãn ra, ông ta nói: “Coi như ngươi biết điều”.
“Được, vậy bây giờ chúng ta tính toán trước đi”.
“Nếu nói về thực lực, rất rõ ràng là Đường lão huynh mạnh nhất, sau đó là Lý gia chúng ta, cuối cùng chính là Diệp gia của ngươi, cho nên…”
“Đợi đã”, Diệp Thần Phi ngắt lời Lý Lưu Tô, nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi: “Ông xét lực lượng tổng thể bằng thịt trên mặt ông à, sao Diệp gia lại đứng cuối cùng chứ?”
Khoé mắt Lý Lưu Tô không khỏi giật giật, ông ta thật sự có hơi “mũm mĩm”, nhưng cũng đâu đến mức trên mặt đầy thịt chứ.
“Sao, ngươi có thắc mắc gì à?”, ông ta trợn mắt.
“Ừm, thắc mắc rất lớn”, Diệp Thần Phi nhẹ nhàng đáp.
“Ha ha”.
Lý Lưu Tô chợt bật cười: “Diệp Thần Phi, đừng cho rằng ngươi may mắn có được chút của cải là có thể làm mưa làm gió ở thành Vân Tiêu”.
“Trên thế giới này, cuối cùng vẫn là cường giả đứng đầu thôi!”
“Quy tắc vẫn luôn do kẻ mạnh đặt ra!”
Dứt lời, ông ta vung tay, ba ông lão già nua xuất hiện trên khán đài cao nhất, bao vây lấy Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi nhìn thoáng qua, không ngờ lại là ba vị đại năng Nguyên Anh Kỳ!
Thật kinh khủng, suýt khiến hắn sợ khiếp vía rồi!
Sau đó, Lý Lưu Tô xoay người, nhìn về phía mấy chục nghìn người ở đấu trường Đằng Vân.
“Tất cả mọi người nghe đây!”
“Ngoài người của ba gia tộc lớn, những người khác lập tức rời khỏi đấu trường Đằng Vân, chúng ta muốn bàn bạc một vài chuyện nội bộ!”
Tiếng nói to lập tức vang vọng khắp đấu trường.
Sau đó, mấy trăm tu sĩ tràn đấy khí thế xuất hiện ở trung tâm đấu trường, chuẩn bị đuổi tất cả mọi người rời đi.
Bọn họ đều là người của Lý gia và Đường gia, người yếu nhất cũng có cảnh giới Kim Thân!
Mọi người xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dưới áp lực của đối phương, họ chỉ đành nối đuôi nhau rời khỏi đấu trường.
“Nguy rồi, bọn họ đang nhằm vào Diệp gia!”
Mễ Phong tỏ vẻ lo lắng: “Văn thúc, thúc mau nghĩ cách đi!”
Nét mặt Văn thúc rất nặng nề, ba người xuất hiện trên khán đài cao nhất có khí thế hùng hồn, rõ ràng tu vi ở trên Kim Đan Kỳ.
Ông ta chỉ có cảnh giới Kim Đan Hậu Kỳ, sao có thể nghĩ ra cách gì được?
Chương 84: Ra tay
Thấy ông ta im lặng không nói một lời, Mễ Phong cũng hiểu ra.
Hắn ta đột nhiên chạy ra ngoài đám người, còn vừa hét to: “Hoàng tiên tử, cẩn thận”.
Vừa mới hét xong, trên vai hắn ta đã trúng một chưởng, bị Văn thúc đánh ngất.
Văn thúc ôm lấy Mễ Phong, nhìn bóng người trẻ tuổi trên đài cao, hơi lắc đầu.
“Diệp gia chủ, chúc cậu may mắn”.
Ở một hướng khác của đấu trường, mấy người trẻ tuổi mặc đồ xanh cũng đang đi ra ngoài.
“Có vẻ Diệp gia sắp gặp hoạ rồi”.
“Học trưởng Trương Đông, huynh nghĩ cách đi, có lẽ mấy người Diệp gia kia đều có tư cách tiến vào học viện của chúng ta đúng không!”
Trương Đông vóc người cao to đưa mắt nhìn về phía Diệp gia.
Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn lắc đầu.
“Học viện Thiên Phủ không thể nhúng tay vào mâu thuẫn của người ngoài”.
Nói xong, hắn ta quay đầu, chậm rãi rời đi.
Dưới sự hối thúc của mấy trăm cường giả, chẳng mấy chốc, đấu trường Đằng Vân đã trở nên vắng vẻ.
Chỉ còn lại nhân vật chủ chốt của ba gia tộc và rất nhiều tu sĩ cường đại của hai nhà Lý Đường.
Hung hăng độc ác, tựa như hổ đói.
“Diệp Thần Phi, bây giờ ngươi đã biết vì sao Diệp gia đứng cuối chưa!”, Lý Lưu Tô xoay người nhìn Diệp Thần Phi với vẻ hống hách.
Ông ta dang tay nói to: “Những người này còn chưa đến một phần ba thực lực của hai nhà chúng ta nữa”.
“Còn Diệp gia các ngươi thì sao?”
“Thời gian tồn tại chưa đến trăm năm, không có gốc gác, lấy gì để đấu với chúng ta?”
“Các ngươi có cái gì?”
Lý Lưu Tô lúc này vô cùng khí phách.
Diệp Thần Phi chống cằm, đột nhiên bật cười.
“Chúng ta có ta”.
“Ngươi?”, Lý Lưu Tô ngửa mặt lên trời cười to: “Ngươi á, chỉ là một tên vô dụng nửa năm trước còn chưa ai biết đến rồi đột nhiên gặp may mới phất lên mà thôi!”
“Ta cảm thấy rất vui mừng, ngươi không biết khiêm tốn, không biết nhẫn nhịn, sau khi phát tài thì chỉ biết tiêu phí”.
“Ngươi biết những hành động đó có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là ông trời cũng không muốn để ngươi độc chiếm những của cải này!”
Lý Lưu Tô nở nụ cười hả hê.
Lúc này, Đường Chính cũng đứng dậy, ông ta nói với giọng điệu nặng nề: “Diệp Thần Phi, thế cục của thành Vân Tiêu vẫn luôn rất ổn định, mọi người đều đang hợp tác cùng phát triển”.
“Nhưng những việc làm gần đây của ngươi đã phá vỡ sự hoà bình đã duy trì cả trăm năm”.
“Ta thật sự không trách ngươi, đâu có người trẻ tuổi nào chưa từng mắc sai lầm”.
“Nhưng ngươi sai ở chỗ có được của cải mà bản thân không thể nào kiểm soát, những thứ đó khiến người ta trở nên phách lối, trở nên điên cuồng”.
“Nó khiến ngươi quên mất rằng trên thế giới này, của cải chỉ là vật ngoài thân, chỉ có sức mạnh mới là duy nhất”.
Đường Chính đứng chắp tay, giống như một trưởng lão rất chính nghĩa.
Cuối cùng Diệp Thần Phi cũng đã hiểu.
Nói đến cùng là hai người này để ý chút linh thạch kia của hắn.
Sao không nói thẳng ra, nhìn xem hai người các ông khó chịu còn bày mưu tính kế như thế.
Có mệt không?
“Hai người nói rất đúng”.
Diệp Thần Phi đứng dậy, hắn chậm rãi đi tới chỗ hàng rào của khán đài, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Thật ra trước giờ ta luôn hiểu, mỗi một thế giới đều là mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, tôm tép ăn vi trùng”.
“Ta cũng không thích thế giới như thế lắm”.
“Nhưng nói thế nào nhỉ, mỗi người đều không giống nhau, nếu đã không giống thì phải có so sánh, có so sánh thì sẽ có đấu tranh, có đấu tranh thì sẽ có mạnh yếu”.
“Cách tốt nhất vẫn là kẻ mạnh đặt ra quy tắc, kẻ yếu tuân thủ quy tắc”.
“Như thế, mạnh yếu mới có thể cùng tồn tại”.
Diệp Thần Phi xoay người: “Hai người nói rất đúng”.
Lý Lưu Tô cười khẩy: “Nếu nói thế, có phải ngươi đồng ý với quyết định của chúng ta không?”
“Phải”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Thành Vân Tiêu thật sự nên có quy tắc và lề lối mới rồi”.
Lý Lưu Tô và Đường Chính đưa mắt nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy ngươi định xử lý chuyện này thế nào?”
Diệp Thần Phi nhìn hai người họ: “Ta có tính toán thế này”.
“Có hai điều”.
“Thứ nhất, hai người từ bỏ tất cả quyền lợi, của cải, cửa hàng, tài nguyên ở thành Vân Tiêu, sau đó dẫn theo người trong gia tộc rời khỏi phạm vi quản lý của thành Vân Tiêu, mãi mãi không được trở về”.
“Thứ hai, nể tình mọi người đã cùng tồn tại cả trăm năm, ta sẽ tặng hữu nghị cho các người mỗi người một trăm triệu linh thạch hạ phẩm, coi như lộ phí”.
“Nếu không đồng ý…”
“…Thì ta sẽ phá huỷ tất cả”.
Sau khi Diệp Thần Phi nói xong những lời này, trên đài cao thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Lý Lưu Tô và Đường Chính đều cau mày, dường như không dám tin vào những gì họ nghe thấy.
Bọn họ cho rằng Diệp Thần Phi đang đùa.
Nhưng khi thấy nét mặt lạnh nhạt của hắn, hai người đều hiểu là hắn đang nghiêm túc.
“Diệp Thần Phi!”
Lý Lưu Tô nổi giận: “Ngươi đúng là tự tìm đường chết! Bây giờ chúng ta có ba vị…”
“Đủ rồi”.
“Bịch!”
Lý Lưu Tô chợt cảm nhận được một áp lực to lớn rơi xuống từ trên trời đè lên hai tay ông ta, khiến hai chân ông ta khuỵu xuống, sau đó quỳ mạnh xuống đất.
Đài cao được trận pháp gia cố cũng nứt ra, nhìn thấy mà giật mình.
“Ông đã nói nhiều lắm rồi”, Diệp Thần Phi hờ hững cất lời, ánh mắt lạnh tựa như băng.
Đường Chính và ba ông lão Nguyên Anh Kỳ ở xung quanh gần như không kịp phản ứng.
Bọn họ nhìn về phía Lý Lưu Tô, phát hiện Lý Lưu Tô khi nãy còn đang tràn đầy khí phách đã mũi miệng đầy máu tươi, hai tay chống xuống đất, không ngừng run rẩy.
“Lão tổ, mau giết hắn!”
Lý Lưu Tô gần như gào thét, từ giọng nói, có thể nghe ra lúc này ông ta đang chịu đựng áp lực và sự đau đớn vô tận.
“Ranh con tự tìm đường chết!”
Ba ông lão Nguyên Anh Kỳ gần như ra tay cùng một lúc.
Chương 85: Hối hận
Rõ ràng bọn họ đều là những lão quái vật đã sống mấy trăm năm, vừa ra tay đã sử dụng công pháp cao cấp đạt đến Hoá Cảnh, uy thế vô tận kéo về phía Diệp Thần Phi.
“Ầm!”
Tiếng nổ to kéo theo khói bụi mịt mù xuất hiện trong đấu trường.
Những khán giả vừa rời khỏi đấu trường vẫn còn chưa đi ra, bọn họ tập trung ở bên ngoài, nôn nóng chờ đợi kết quả bên trong.
Sau khi nghe thấy tiếng nổ, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
“Đánh nhau rồi!”, có người hô to một tiếng.
“Gia chủ Diệp gia còn trẻ quá, vốn không nên làm to chuyện như thế mới phải!”, có người lắc đầu cảm thán.
“Mẹ kiếp, nếu mấy người nhóm Hoàng tiên tử xảy ra chuyện, ta thề sẽ liều mạng với hai nhà Lý Đường!”
Mấy tu sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ căm phẫn.
Văn thúc đứng nhìn bụi bay đầy trời, cảm nhận mặt đất rung động, cũng hơi thở dài.
“Đây chắc chắn là do đại năng Nguyên Anh Kỳ ra tay, Gia chủ Diệp gia gặp nguy hiểm rồi!”
Trương Đông đứng chắp tay ở phía xa, nét mặt nghiêm túc.
Trong dao động khi nãy, hắn ta cảm nhận được rõ ràng một hơi thở vô cùng đặc biệt.
Đó là lực lượng vốn không thể nào xuất hiện trong thành Vân Tiêu.
Rốt cuộc Gia chủ Diệp gia như thế nào rồi?
Đấu trường Đằng Vân.
Khán đài cao nhất đã rạn nứt, phải dựa vào trận pháp mới có thể nối lại với nhau, chưa đến mức đổ sụp xuống.
Lý Lưu Tô đã nằm nhoài dưới đất, khắp khuôn mặt đều là máu, hơi thở yếu ớt.
Ba tu sĩ Nguyên Anh vừa ra tay đứng rải rác ở rìa của các khán đài, tứ chi đứt gãy, không còn hình người, đã tắt thở từ lâu.
Còn Diệp Huyên thì vẫn đứng bên cạnh rào chắn, ngay cả kiểu tóc cũng vẫn như cũ.
Lúc này, Đường Chính đã ngồi phịch dưới đất, sắc mặt cũng thay đổi.
“Không thể nào, sao ngươi làm được!”
Ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm, cảnh tượng khi nãy thật sự vượt khỏi phạm vi hiểu biết của ông ta.
Đối mặt với đòn tấn công toàn lực của ba cường giả Nguyên Anh, Diệp Thần Phi chỉ nhẹ nhàng vung tay đã giết chết tất cả những người họ.
Quá là đáng sợ!
Nếu đây là ác mộng, thì Đường Chính chỉ mong ông ta có thể mau chóng thức dậy.
Trên chỗ ngồi của Diệp gia phía xa.
Diệp Hoàng nhìn phụ thân trên đàn cao với ánh mắt ngưỡng mộ và tự hào.
Đó là phụ thân của cô bé!
Cô bé là nữ nhi của Diệp Thần Phi!
Mà những người khác cũng rất phấn khởi.
Diệp Thần Phi chính là chỗ dựa vững chắc trong lòng họ!
Còn về người của hai gia tộc Lý Đường, kể cả những cường giả trên Kim Thân cũng đều đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Bọn họ rất hoảng sợ, nhưng lại không thể cử động.
“Là các người tự nói đây là thế giới kẻ mạnh là nhất”.
Diệp Thần Phi đứng thẳng người dậy, hắn chậm rãi bước đến trước mặt Lý Lưu Tô, cúi đầu nhìn xuống ông ta.
Lý Lưu Tô vẫn chưa chết, ông ta khó khăn quay đầu nhìn Diệp Thần Phi đang đứng ngược sáng, trong mắt là vẻ sợ hãi vô tận.
Vì sao, vì sao hắn lại mạnh đến mức này!
Lý Lưu Tô hối hận rồi, ông ta hối hận vì đã có ý đồ với Diệp Thần Phi.
Một tồn tại thế này, Lý gia hoàn toàn không thể động vào.
“Tha cho…”
Lý Lưu Tô mở miệng, ông ta muốn cầu xin Diệp Thần Phi, nhưng đã không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh nữa.
“Muộn màng rồi”.
Diệp Huyên lạnh lùng nói.
Hắn có thể làm việc tốt.
Nhưng hắn không phải là người tốt.
Khi Lý Lưu Tô lấy nữ nhi ra uy hiếp hắn, số phận của Lý gia đã được định sẵn rồi.
Diệp Thần Phi ngồi xổm xuống.
“Nếu hôm nay người nằm dưới đất là ta, ông nghĩ xem ông sẽ bỏ qua cho ta không?”
“Ha ha, thật ra ông đã muốn băm thây ta ra từ lâu rồi đúng không”.
Hắn xoè bàn tay ra, một giọt máu của Lý Lưu Tô chợt bay lên, rơi vào lòng tay của hắn.
Giọt máu hơi xoay tròn, di chuyển lên xuống.
Ở trong tay Diệp Huyên, nó tựa như sống lại vậy.
Theo tiếng hít thở, một vòng sáng mông lung bao vây lấy xung quanh, vừa kỳ lạ vừa tuyệt đẹp.
“Thì ra ông nói đúng, lực lượng của nơi này chỉ có một phần ba của Lý gia thôi”, Diệp Huyên nói, trong mắt hắn có ánh sáng đỏ loé lên, khiến Lý Lưu Tô cảm thấy lạnh thấu xương.
“Ngươi muốn làm gì!”
Cuối cùng Lý Lưu Tô cũng có thể nói chuyện ra tiếng.
“Ông thử nghĩ xem?”
Diệp Thần Phi đưa bàn tay đến gần Lý Lưu Tô, giọt máu kia không ngừng phóng to trong mắt ông ta.
Vô số hình ảnh nhỏ bé cũng hiện lên rõ ràng.
Ông ta nhìn thấy Lý Kỳ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Ông ta nhìn thấy con cháu Lý gia đang tranh chấp với người khác trên đường.
Ông ta nhìn thấy hai lão tổ còn đang bế quan ngủ say dưới lòng đất Lý gia.
Ông ta nhìn thấy bản thân đang nằm dưới đất, nhìn thấy tất cả máu mủ của Lý gia.
“Không không!”
Lý Lưu Tô chưa từng nghe nói đến thủ đoạn thế này, nhưng ông ta mơ hồ hiểu được Diệp Thần Phi đang muốn làm gì.
“Là ta sai, là lỗi của ta!”
Hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong mắt Lý Lưu Tô.
Bây giờ, ông ta đang cảm thấy rất hối hận.
Ông ta từng vô số lần khuyên răn hậu bối của mình nhất định phải thận trọng, vững vàng, thăm dò thực lực của kẻ thù rồi mới đưa ra kế hoạch, để tránh gây ra sai lầm lớn.
Nhưng hôm nay, ông ta lại vì khinh thường Diệp Thần Phi mà mắc phải lỗi lầm mãi mãi không có cơ hội sửa chữa.
Lý Lưu Tô và Diệp Thần Phi nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.
“Tạm biệt”.
Lý Sênh Ca quay đầu nhìn Diệp Khiêm, cơn tức giận vô tận gần như muốn nuốt chửng hắn ta.
Nhưng lúc này, Diệp Khiêm đã viết ra từ thứ hai.
Biển.
Một làn gió mát thổi vào từ đỉnh đầu Lý Sênh Ca.
“Vẫn chơi chiêu này!”
Lý Sênh Ca phẫn nộ chuẩn bị xông lên.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp di chuyển thì đột nhiên gió thét rít gào khiến hắn ta suýt thì không đứng vững.
Hơi thở ẩm ướt xen lẫn mùi máu tanh xộc vào lỗ mũi hắn ta.
Dưới chân hắn ta đã cảm giác có chất lỏng chảy ra.
“Chỉ là ảo cảnh thôi mà, ngươi có mỗi chút thủ đoạn này thôi hả?”
Lý Sênh Ca quát lớn rồi mở mắt.
Trong mắt hắn ta loé lên ánh sáng màu đỏ.
Xung quanh hắn ta đã trở thành một bãi biển, mà bãi biển này có màu đỏ.
Đó là máu.
Thảo nào vừa nãy hắn ta cảm giác dưới chân nhớp nháp như vậy.
Biển máu không ngừng dâng lên, chẳng mấy chốc đã đến thắt lưng Lý Sênh Ca.
Hắn ta giơ tay, lòng bàn tay đầy máu chậm rãi chảy xuống.
“Ngươi từng nói máu là thứ mà ngươi thích nhất, ngươi rất vui vẻ với nó”.
“Vậy thì từ từ hưởng thụ đi”.
Giọng Diệp Khiêm vọng lại từ bốn phương tám hướng.
“Ảo cảnh thôi, đều là ảo cảnh!”
“Chờ ta ra được, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Lý Sênh Ca hét lớn, sau đó nhắm mắt lại, cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Chỉ cần bình tĩnh thì nhất định sẽ thoát được khỏi ảo cảnh này!
Biển máu vẫn đang từ từ dâng lên.
Dần dần chảy vào trong mũi hắn ta.
Mùi máu tanh nồng cùng với cảm giác ngộp thở bỗng ập đến dữ dội.
Lý Sênh Ca cố gắng xoa dịu cảm xúc, tất cả chỉ là ảo giác, không có lực sát thương.
Nhưng cảm giác ngột ngạt càng ngày càng mãnh liệt!
Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn ta thật sự sẽ chết.
Cuối cùng Lý Sênh Ca vẫn không nhịn nổi, hét lên thật lớn phun ra rất nhiều bọt khí rồi bơi về phía bờ biển.
Nhưng dù hắn ta có bơi thế nào cũng chẳng thể thoát ra được tới mặt biển.
Một cảm xúc mang tên tuyệt vọng đã nhen nhóm trong lòng hắn ta rồi bắt đầu lan ra nhanh chóng.
Hoảng sợ, tức giận, khó chịu, hối hận, sợ hãi, vô vàn cung bậc cảm xúc đan xen khiến hắn ta cảm nhận được hơi thở của tử thần.
Cuối cùng, khi hắn ta gần như mất đi ý thức.
“Ào!”
Lý Sênh Ca ngã xuống đất, cảm nhận được bầu không khí trong lành đã mất từ lâu.
“Ngươi từng nói, ngươi tra tấn người khác chỉ để muốn biết tuyệt vọng là như thế nào”.
“Bây giờ ngươi biết rồi chứ?”, Diệp Khiêm thờ ơ hỏi.
Lý Sênh Ca nằm trên mặt đất, hơi thở hổn hển.
Bây giờ hắn ta đã sức cùng lực kiệt, thậm chí còn không thể thốt ra được một chữ.
Nhưng Diệp Khiêm lại bắt đầu viết chữ tiếp.
Mà lần này là hai chữ.
“Ta đã từng thề sẽ đưa ngươi ra trước công lý”.
“Ta nghĩ nếu để ngươi chết trong thứ mình thích nhất thì có lẽ nó là cách thức tốt nhất”.
Bút lông trên tay Diệp Khiêm đã viết xong nét cuối cùng.
“Hồ tiên”.
Không ai biết cảnh tượng trong mắt Lý Sênh Ca trông như thế nào.
Nhưng biểu hiện của hắn ta lại khiến người khác lạnh sống lưng.
Khi thì cười lớn, khi lại khóc lớn, khi thì gió đập tới tấp vào mặt, khi thì hoảng sợ cầu xin tha thứ.
Hắn ta cười rồi xé quần áo mình, ngón tay cào khắp thân thể tạo ra vô vàn vết máu.
Hắn ta khóc lóc, vừa nói lời xin lỗi vừa bẻ ngón chân, tự tay đập vỡ xương bánh chè của mình.
“Đủ rồi!”
Cuối cùng Lý Lưu Tô ở trên đài cao cũng không chịu nổi nữa mà rống to.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không chỉ Lý Sênh Ca sẽ chết, mà thể diện của Lý gia cũng sẽ mất sạch.
Nhưng Cốc Vạn Tâm – người chủ trì trận đấu lại như không nghe thấy, hoàn toàn phớt lờ lời của ông ta.
“Diệp Thần Phi, thật sự đủ rồi!”, Lý Lưu Tô chuyển sự chú ý sang Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi đưa tay xoa cằm.
“Không ngờ tiểu tử này lại lĩnh ngộ được sát đạo từ trong Sơn Hải Đồ Lục”.
“Điều này không phù hợp với lý niệm của cậu nhóc lắm”.
“Ừm, không sao, chắc đây chỉ là chấp niệm của cậu nhóc thôi”.
Diệp Thần Phi ngẫm nghĩ.
“Diệp Thần Phi, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói không hả?”, Lý Lưu Tô phẫn nộ đứng bật dậy.
“Nghe đây, nghe đây”.
Diệp Thần Phi ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Diệp Khiêm, được rồi, đừng tra tấn hắn nữa”.
Diệp Khiêm ở trên võ đài khẽ gật đầu, xoá đi hai chữ hồ tiên.
Lúc này Lý Lưu Tô mới hừ một tiếng rồi lại ngồi xuống.
“Giết quách luôn đi cho rồi”.
Diệp Thần Phi nhẹ nhàng lên tiếng.
Đấu trường Đằng Vân.
Diệp Khiêm đứng trên đấu trường, trong tay cầm một chiếc đầu đầy máu.
Sau khi Diệp Thần Phi nói xong lời đó, cậu đã lao tới, một kiếm chém chết Lý Sênh Ca.
Cậu ngẩng đầu, thở ra một hơi thật dài rồi tiện tay ném cái đầu xuống chân.
Sau đó cậu cầm bút lông lúc trước lên, gập hai tay lại, bẻ làm đôi rồi mỉm cười với cô gái nhỏ trên đài.
Cô bé nước mắt đầm đìa, vùi đầu vào giữa hai chân bật khóc hu hu.
“Tỷ tỷ, cuối cùng cũng báo được thù cho tỷ rồi”.
Diệp Thần Phi nhìn mọi chuyện, khẽ gật đầu.
Diệp Khiêm giết Lý Sênh Ca là đã giết được tâm ma của mình.
Bẻ gãy bút lông là buông bỏ quá khứ, trở về với bản tâm.
Tiểu tử này từ trước khi lên võ đài đã suy nghĩ kỹ.
Thật là, hắn còn đang lo có phải cậu đã nhập ma rồi không.
Cũng may, cũng may.
“Diệp Thần Phi”.
Nhưng lúc này lại đang có người rất bất ổn.
Hai mắt Lý Lưu Tô đỏ ngầu, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thần Phi.
“Ngươi quá đáng lắm!”
Ông ta gầm lên một tiếng.
“Trong chiến đấu làm gì có chuyện không có người chết, chỉ là Diệp Khiêm không dừng được tay thôi”.
“Dù sao ông cũng là gia chủ của một gia tộc, một trong ba bài diện của thành Vân Tiêu chúng ta, đừng làm bừa thì hơn”.
Diệp Thần Phi cười toe toét như tên phản diện xấu xa.
Lý Lưu Tô tức nổ đom đóm mắt, gân xanh trên trán nổi lên, hàm răng cắn vào nhau vang lên ken két.
Nhưng ông ta vẫn cố kìm chế.
Chương 82: Chiêu thức kì lạ
“Hi vọng ngươi sẽ không hối hận vì hành động ngày hôm nay!”
Ông ta để lại một câu tàn nhẫn, sau đó ngồi xuống không nói gì thêm.
Diệp Thần Phi cũng lười quan tâm tới ông ta.
Kẻ yếu mới nhẫn nhịn, có gan thì tới đây đấu với lão tử này!
Ta bảo đảm chỉ dùng thực lực Độ Kiếp Kỳ thôi.
Hắn lại dời mắt về phía võ đài.
Việc Diệp Khiêm giết chết Lý Sênh Ca đã gây náo động trong đấu trường.
Vị thiên kiêu đầu tiên đã chết!
Mọi người đều là người tu luyện, thế hệ nhiệt huyết, những trận chiến như thế này mới đáng để họ xem.
Dù họ không hiểu quá trình chiến đấu là gì cho lắm.
“Diệp Khiêm đấu với Lý Sênh Ca, Diệp Khiêm thắng!”, Cốc Vạn Tâm tuyên bố kết quả của trận đấu này.
Tiếp theo là nhà họ Đường.
Nhưng sau khi thấy Diệp Khiêm quỷ dị và hung tàn như thế, làm sao mấy người nhà họ Đường còn lại có thể dám ứng chiến?
Vì vậy họ đã chọn bỏ cuộc nhận thua, nhận lấy một tràng tiếng kêu xì của mọi người.
Tiếp đến là người cuối cùng của nhà họ Diệp.
“Chúng ta hãy cùng chào đón, Diệp Hiểu Hiểu!”
Cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một bóng người nhảy lên võ đài.
Cô bé với thân hình nhỏ con, khi nhảy lên, mái tóc màu đỏ tím dài gần đến chân đong đưa trông rất đáng yêu.
Cô bé còn đang nhai một loại kẹo đặc biệt có thể thổi bong bóng nhiều màu sắc.
“Đây là một đứa bé cơ mà!”, có người lên tiếng.
Người bên cạnh nhìn hắn ta bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
“Bốn người trước đó của nhà họ Diệp chưa cho ngươi một bài học à? Người xuất chiến của họ sao có thể yếu được?”
Mọi người đều mong chờ tiểu nha đầu đáng yêu này rốt cuộc sẽ có bản lĩnh gì.
Diệp Hiểu Hiểu đi tới bên cạnh Cốc Vạn Tâm, cười hì hì khen: “Cốc tỷ tỷ, hôm nay tỷ đẹp quá, vừa trắng vừa tròn”.
Cốc Vạn Tâm cúi đầu nhìn mình, cười xấu hổ: “Cảm ơn muội đã khen, đây chỉ là đồng phục của thịnh hội thôi”.
“Muội muốn thi đấu theo quy tắc thông thường hay thách đấu với những người khác?”
Nàng vội vàng đổi chủ đề.
“Đương nhiên là thách đấu rồi!”
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu đảo đôi mắt to nhìn về phía người cuối cùng của nhà họ Lý, Lý Nhiên.
Tim Lý Nhiên lập tức đập mạnh, bốn người của gia tộc họ lên võ đài đều có kết cục không được tốt lắm!
Nhưng tầm mắt Diệp Hiểu Hiểu lại lướt qua hắn ta, cuối cùng dừng ở hàng ghế chờ chiến đấu của nhà họ Đường.
Lý Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Chính là cô đấy, Đường Doanh Doanh”, Diệp Hiểu Hiểu chọn người đấu với mình.
Đường Doanh Doanh ngẩn ra, sau đó khịt mũi, uốn éo thân hình đẫy đà của mình bước lên võ đài.
Hai người, bắt đầu chiến đấu!
“Ơ? Sao cô lại thay quần áo rồi?”
Đường Doanh Doanh vừa chuẩn bị tấn công, Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi.
Nàng ta ngây người, sau đó nhìn thấy chiếc áo lót trong tay Diệp Hiểu Hiểu thì lập tức xấu hổ.
“Sao cô?”
“Ta nhớ ra rồi, chuyện trong Hội Tuý Mộng lần trước là do cô làm!”
Đường Doanh Doanh bừng tỉnh, lập tức nổi giận.
Chuyện bị lộ cảnh xuân trong Hội Tuý Mộng đã khiến nàng ta mất hết mặt mũi.
“Đúng thế, cô định cảm ơn ta bằng cách nào đây?”, Diệp Hiểu Hiểu thẳng tay ném áo lót về phía khán đài, gây ra một cuộc tranh đoạt dữ dội.
“Ta sẽ giết cô!”
Đường Doanh Doanh bị phẫn nộ lấn át lý trí, rút trường kiếm lao nhanh tới.
“Hì hì”.
Một vòng sáng màu xanh xuất hiện dưới chân Diệp Hiểu Hiểu.
Trường kiếm chém vào khoảng không.
“Ta ở đây này”.
Giọng Diệp Hiểu Hiểu vang lên phía sau Đường Doanh Doanh.
Trong tay cô bé lại xuất hiện một chiếc áo lót màu hồng.
“Trả lại cho ta!”
Đường Doanh Doanh lại vội vàng nhào qua, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng ta sẽ trần truồng ngay trước mặt mấy vạn người!
Nhưng vòng sáng xanh hiện lên, nàng ta lại vồ hụt.
“Văn thúc, đây là chiêu thức gì thế ạ?”
Mễ Phong của thành Hắc Nham ngạc nhiên hỏi.
Người trung niên bên cạnh lúng túng.
Ông ta là người bảo hộ của Mễ Phong, lần này ra ngoài du lịch chủ yếu phụ trách sự an toàn của hắn ta và chỉ đạo về mặt tu vi.
Cuộc chiến thành Vân Tiêu là một cơ hội rất tốt để chỉ đạo, có thể quan sát nhóm thiên tài thành Vân Tiêu chiến đấu như thế nào.
Nhưng lần này quá kì lạ!
Đầu tiên là Diệp Hoàng chỉ đứng yên tại chỗ cũng đã áp đảo.
Trừ một câu “mạnh” ra thì hoàn toàn không có gì để giải thích.
Diệp Long và Diệp Cầm Dao còn tạm, nhưng Diệp Khiêm vừa rồi lại có chiêu thức kì lạ.
Ông ta hoàn toàn không biết Diệp Khiêm đã sử dụng loại công pháp nào.
Và giờ Diệp Hiểu Hiểu càng kì lạ hơn.
Hành động và cách thức của cô bé tựa như là cánh cửa hư không.
Nhưng một tiểu nha đầu cảnh giới Hoá Khí làm sao có thể thi triển chiêu thức thần thông như thế được?
“Ta còn đang xác nhận”, người trung niên đáp.
“Văn thúc, không phải thúc đã nói với cháu rằng dưới Kim Đan không có gì là thúc không biết ư?”, Mễ Phong nghi hoặc nhìn ông ta.
Khoé mắt người trung niên khẽ giật.
Tiểu tử chết tiệt, cuộc sống có một số việc không nên vạch trần thẳng thừng như vậy đâu!
Ông ta không nói gì nữa, lại dời mắt về phía võ đài.
Diệp Hiểu Hiểu vẫn còn đang đùa bỡn Đường Doanh Doanh.
Mỗi lần di chuyển, trên tay cô bé sẽ xuất hiện thêm một món đồ.
Có lúc là quần áo, có lúc là trang sức.
Đường Doanh Doanh sắp thành bộ dạng “tay áo đón gió” luôn rồi.
“Diệp Hiểu Hiểu, cô đừng quá đáng!”, Đường Doanh Doanh đã tới giới hạn sắp sụp đổ.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Được rồi, ta không trêu cô nữa, đừng tức giận mà”.
Nói xong, trong tay cô bé đột nhiên xuất hiện một quả cầu màu lam ném về phía Đường Doanh Doanh.
Đường Doanh Doanh nghiêng người né tránh, nhưng khi quả cầu này tới bên cạnh nàng ta thì bỗng nhiên nổ tung.
Một vòng tròn màu lam nhạt quấn quanh người nàng ta.
“Chúc cô mơ đẹp nhé!”
Diệp Hiểu Hiểu vừa dứt lời, Đường Doanh Doanh trợn mắt lên, nằm xuống đất ngáy khò khò.
Mọi người lập tức choáng váng, chuyện quái gì thế này, muốn ngủ là ngủ luôn à?
Chương 83: Trở mặt
Nếu bọn họ có thủ đoạn như thế thì tốt biết mấy.
Nhìn thấy chiêu thức của mình có tác dụng, Diệp Hiểu Hiểu tung tăng chạy đến bên cạnh Đường Doanh Doanh, kề sát đến gần nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng ta.
“Hiểu tiên tử, xin nương tay, ta thay nàng chịu thua”.
Lúc này, Đường Thiếu Khanh dưới lôi đài chắp tay cầu xin.
Diệp Hiểu Hiểu hừ khẽ: “Nói năng cũng mềm mỏng đấy”.
“Thế thôi vậy”.
Cô bé đảo mắt, không biết lấy đâu ra một cây bút màu sắc sặc sỡ, vẽ một vài nét trừu tượng lên mặt Đường Doanh Doanh.
Sau đó, cô bé búng tay, Đường Doanh Doanh khẽ rên một tiếng, tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Đường Thiếu Khanh vội vàng tiến lên đỡ nàng ta dậy.
“Ta bị làm sao thế?”, nàng ta hỏi với vẻ khó hiểu.
“Không sao, chúng ta…”
Đường Thiếu Khanh cất lời, nhưng đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Đường Doanh Doanh, khiến hắn ta suýt nôn ra.
“Chúng ta thua rồi, đi thôi”, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhịn được.
“Nhớ kỹ, đừng ngẩng đầu”.
Sau khi Đường Doanh Doanh rời đi, Cốc Vạn Tâm tuyên bố Diệp Hiểu Hiểu chiến thắng.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Nhiên của Lý gia.
Còn chưa bắt đầu, hắn ta đã vội vàng chịu thua.
Đành chịu thôi, mấy người của Diệp gia này thật sự khiến hắn ta khiếp sợ.
Đến lúc này, cuộc chiến thành Vân Tiêu được kết thúc sớm theo cách mà mọi người không thể ngờ được.
Diệp gia chiến thắng hoàn toàn!
Mà vì năm người của Đường gia đều còn sống, Lý gia chỉ còn lại Lý Nhiên, những người khác không chết thì cũng bị trọng thương, cho nên Đường gia đứng thứ hai, Lý gia đứng cuối.
“Ha ha, hai vị gia chủ, chúng ta bàn lại chuyện phân chia tài nguyên đi”, Diệp Thần Phi cười nói.
Lý Lưu Tô nhìn Đường Chính bằng nét mặt u ám.
Đường Chính gật nhẹ đầu.
Sau đó, Lý Lưu Tô đứng dậy.
“Diệp Thần Phi, cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này thật sự hơi vô lý!”
“Ta cho rằng nên thay đổi thoả thuận giữa ba gia tộc!”
Trên khán đài cao nhất của đấu trường.
Lý Lưu Tô mang nét mặt nặng nề, nhìn chằm chằm Diệp Thần Phi bằng ánh mắt hung ác.
“Dùng mấy đứa trẻ vắt mũi chưa sạch để quyết định sự phát triển trong vòng hai năm sau của gia tộc thật sự quá ngu xuẩn”.
“Cho nên, ta cho rằng bắt đầu từ hôm nay, nên xoá bỏ quy định này!”
“Đường huynh, huynh thấy sao?”
Đường Chính gật đầu: “Đúng là làm thế hơi buồn cười”.
“Ba gia tộc chúng ta quản lý thành Vân Tiêu chu vi vạn dặm, trách nhiệm nặng nề”.
“Cho nên, tốt nhất nên suy xét đến thực lực tổng thể của mỗi gia tộc để phân chia tỉ lệ”.
Ông ta nói như đã suy nghĩ rất nghiêm túc.
Rõ ràng hai người họ đã thoả thuận từ trước.
Cho dù trận chiến hôm nay không có kết quả như bây giờ, e rằng bọn họ cũng sẽ nói ra.
Diệp Thần Phi sờ cằm.
Lúc đầu cuộc chiến thành Vân Tiêu này được tổ chức là vì đốc thúc người trẻ tuổi của ba gia tộc cố gắng tu luyện, cùng nhau tiến bộ.
Không thể không nói, đây là một cách rất thông minh.
Nhưng bây giờ, rõ ràng Lý Lưu Tô và Đường Chính đã quên mất mục đích ban đầu.
Lúc bọn họ nói muốn sử dụng thực lực tổng thể của gia tộc để phân chia lợi nhuận, Diệp Thần Phi không khỏi im lặng.
Hắn thầm nghĩ, còn có chuyện tốt thế này à?
“Ừm, ta cũng đồng ý với ý kiến của các vị”, Diệp Thần Phi cất lời.
Lý Lưu Tô sửng sốt, ông ta cho rằng Diệp Thần Phi còn trẻ như thế, chắc chắn hắn sẽ sốt ruột.
“Ngươi chắc chứ?”, ông ta không khỏi hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắn”, Diệp Thần Phi đáp lời.
Nhận được câu trả lời khẳng định, chân mày đang nhíu chặt của Lý Lưu Tô hơi giãn ra, ông ta nói: “Coi như ngươi biết điều”.
“Được, vậy bây giờ chúng ta tính toán trước đi”.
“Nếu nói về thực lực, rất rõ ràng là Đường lão huynh mạnh nhất, sau đó là Lý gia chúng ta, cuối cùng chính là Diệp gia của ngươi, cho nên…”
“Đợi đã”, Diệp Thần Phi ngắt lời Lý Lưu Tô, nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi: “Ông xét lực lượng tổng thể bằng thịt trên mặt ông à, sao Diệp gia lại đứng cuối cùng chứ?”
Khoé mắt Lý Lưu Tô không khỏi giật giật, ông ta thật sự có hơi “mũm mĩm”, nhưng cũng đâu đến mức trên mặt đầy thịt chứ.
“Sao, ngươi có thắc mắc gì à?”, ông ta trợn mắt.
“Ừm, thắc mắc rất lớn”, Diệp Thần Phi nhẹ nhàng đáp.
“Ha ha”.
Lý Lưu Tô chợt bật cười: “Diệp Thần Phi, đừng cho rằng ngươi may mắn có được chút của cải là có thể làm mưa làm gió ở thành Vân Tiêu”.
“Trên thế giới này, cuối cùng vẫn là cường giả đứng đầu thôi!”
“Quy tắc vẫn luôn do kẻ mạnh đặt ra!”
Dứt lời, ông ta vung tay, ba ông lão già nua xuất hiện trên khán đài cao nhất, bao vây lấy Diệp Thần Phi.
Diệp Thần Phi nhìn thoáng qua, không ngờ lại là ba vị đại năng Nguyên Anh Kỳ!
Thật kinh khủng, suýt khiến hắn sợ khiếp vía rồi!
Sau đó, Lý Lưu Tô xoay người, nhìn về phía mấy chục nghìn người ở đấu trường Đằng Vân.
“Tất cả mọi người nghe đây!”
“Ngoài người của ba gia tộc lớn, những người khác lập tức rời khỏi đấu trường Đằng Vân, chúng ta muốn bàn bạc một vài chuyện nội bộ!”
Tiếng nói to lập tức vang vọng khắp đấu trường.
Sau đó, mấy trăm tu sĩ tràn đấy khí thế xuất hiện ở trung tâm đấu trường, chuẩn bị đuổi tất cả mọi người rời đi.
Bọn họ đều là người của Lý gia và Đường gia, người yếu nhất cũng có cảnh giới Kim Thân!
Mọi người xôn xao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dưới áp lực của đối phương, họ chỉ đành nối đuôi nhau rời khỏi đấu trường.
“Nguy rồi, bọn họ đang nhằm vào Diệp gia!”
Mễ Phong tỏ vẻ lo lắng: “Văn thúc, thúc mau nghĩ cách đi!”
Nét mặt Văn thúc rất nặng nề, ba người xuất hiện trên khán đài cao nhất có khí thế hùng hồn, rõ ràng tu vi ở trên Kim Đan Kỳ.
Ông ta chỉ có cảnh giới Kim Đan Hậu Kỳ, sao có thể nghĩ ra cách gì được?
Chương 84: Ra tay
Thấy ông ta im lặng không nói một lời, Mễ Phong cũng hiểu ra.
Hắn ta đột nhiên chạy ra ngoài đám người, còn vừa hét to: “Hoàng tiên tử, cẩn thận”.
Vừa mới hét xong, trên vai hắn ta đã trúng một chưởng, bị Văn thúc đánh ngất.
Văn thúc ôm lấy Mễ Phong, nhìn bóng người trẻ tuổi trên đài cao, hơi lắc đầu.
“Diệp gia chủ, chúc cậu may mắn”.
Ở một hướng khác của đấu trường, mấy người trẻ tuổi mặc đồ xanh cũng đang đi ra ngoài.
“Có vẻ Diệp gia sắp gặp hoạ rồi”.
“Học trưởng Trương Đông, huynh nghĩ cách đi, có lẽ mấy người Diệp gia kia đều có tư cách tiến vào học viện của chúng ta đúng không!”
Trương Đông vóc người cao to đưa mắt nhìn về phía Diệp gia.
Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn lắc đầu.
“Học viện Thiên Phủ không thể nhúng tay vào mâu thuẫn của người ngoài”.
Nói xong, hắn ta quay đầu, chậm rãi rời đi.
Dưới sự hối thúc của mấy trăm cường giả, chẳng mấy chốc, đấu trường Đằng Vân đã trở nên vắng vẻ.
Chỉ còn lại nhân vật chủ chốt của ba gia tộc và rất nhiều tu sĩ cường đại của hai nhà Lý Đường.
Hung hăng độc ác, tựa như hổ đói.
“Diệp Thần Phi, bây giờ ngươi đã biết vì sao Diệp gia đứng cuối chưa!”, Lý Lưu Tô xoay người nhìn Diệp Thần Phi với vẻ hống hách.
Ông ta dang tay nói to: “Những người này còn chưa đến một phần ba thực lực của hai nhà chúng ta nữa”.
“Còn Diệp gia các ngươi thì sao?”
“Thời gian tồn tại chưa đến trăm năm, không có gốc gác, lấy gì để đấu với chúng ta?”
“Các ngươi có cái gì?”
Lý Lưu Tô lúc này vô cùng khí phách.
Diệp Thần Phi chống cằm, đột nhiên bật cười.
“Chúng ta có ta”.
“Ngươi?”, Lý Lưu Tô ngửa mặt lên trời cười to: “Ngươi á, chỉ là một tên vô dụng nửa năm trước còn chưa ai biết đến rồi đột nhiên gặp may mới phất lên mà thôi!”
“Ta cảm thấy rất vui mừng, ngươi không biết khiêm tốn, không biết nhẫn nhịn, sau khi phát tài thì chỉ biết tiêu phí”.
“Ngươi biết những hành động đó có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là ông trời cũng không muốn để ngươi độc chiếm những của cải này!”
Lý Lưu Tô nở nụ cười hả hê.
Lúc này, Đường Chính cũng đứng dậy, ông ta nói với giọng điệu nặng nề: “Diệp Thần Phi, thế cục của thành Vân Tiêu vẫn luôn rất ổn định, mọi người đều đang hợp tác cùng phát triển”.
“Nhưng những việc làm gần đây của ngươi đã phá vỡ sự hoà bình đã duy trì cả trăm năm”.
“Ta thật sự không trách ngươi, đâu có người trẻ tuổi nào chưa từng mắc sai lầm”.
“Nhưng ngươi sai ở chỗ có được của cải mà bản thân không thể nào kiểm soát, những thứ đó khiến người ta trở nên phách lối, trở nên điên cuồng”.
“Nó khiến ngươi quên mất rằng trên thế giới này, của cải chỉ là vật ngoài thân, chỉ có sức mạnh mới là duy nhất”.
Đường Chính đứng chắp tay, giống như một trưởng lão rất chính nghĩa.
Cuối cùng Diệp Thần Phi cũng đã hiểu.
Nói đến cùng là hai người này để ý chút linh thạch kia của hắn.
Sao không nói thẳng ra, nhìn xem hai người các ông khó chịu còn bày mưu tính kế như thế.
Có mệt không?
“Hai người nói rất đúng”.
Diệp Thần Phi đứng dậy, hắn chậm rãi đi tới chỗ hàng rào của khán đài, đưa mắt nhìn về phía xa.
“Thật ra trước giờ ta luôn hiểu, mỗi một thế giới đều là mạnh hiếp yếu, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, tôm tép ăn vi trùng”.
“Ta cũng không thích thế giới như thế lắm”.
“Nhưng nói thế nào nhỉ, mỗi người đều không giống nhau, nếu đã không giống thì phải có so sánh, có so sánh thì sẽ có đấu tranh, có đấu tranh thì sẽ có mạnh yếu”.
“Cách tốt nhất vẫn là kẻ mạnh đặt ra quy tắc, kẻ yếu tuân thủ quy tắc”.
“Như thế, mạnh yếu mới có thể cùng tồn tại”.
Diệp Thần Phi xoay người: “Hai người nói rất đúng”.
Lý Lưu Tô cười khẩy: “Nếu nói thế, có phải ngươi đồng ý với quyết định của chúng ta không?”
“Phải”.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Thành Vân Tiêu thật sự nên có quy tắc và lề lối mới rồi”.
Lý Lưu Tô và Đường Chính đưa mắt nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy ngươi định xử lý chuyện này thế nào?”
Diệp Thần Phi nhìn hai người họ: “Ta có tính toán thế này”.
“Có hai điều”.
“Thứ nhất, hai người từ bỏ tất cả quyền lợi, của cải, cửa hàng, tài nguyên ở thành Vân Tiêu, sau đó dẫn theo người trong gia tộc rời khỏi phạm vi quản lý của thành Vân Tiêu, mãi mãi không được trở về”.
“Thứ hai, nể tình mọi người đã cùng tồn tại cả trăm năm, ta sẽ tặng hữu nghị cho các người mỗi người một trăm triệu linh thạch hạ phẩm, coi như lộ phí”.
“Nếu không đồng ý…”
“…Thì ta sẽ phá huỷ tất cả”.
Sau khi Diệp Thần Phi nói xong những lời này, trên đài cao thoáng chốc trở nên yên tĩnh.
Lý Lưu Tô và Đường Chính đều cau mày, dường như không dám tin vào những gì họ nghe thấy.
Bọn họ cho rằng Diệp Thần Phi đang đùa.
Nhưng khi thấy nét mặt lạnh nhạt của hắn, hai người đều hiểu là hắn đang nghiêm túc.
“Diệp Thần Phi!”
Lý Lưu Tô nổi giận: “Ngươi đúng là tự tìm đường chết! Bây giờ chúng ta có ba vị…”
“Đủ rồi”.
“Bịch!”
Lý Lưu Tô chợt cảm nhận được một áp lực to lớn rơi xuống từ trên trời đè lên hai tay ông ta, khiến hai chân ông ta khuỵu xuống, sau đó quỳ mạnh xuống đất.
Đài cao được trận pháp gia cố cũng nứt ra, nhìn thấy mà giật mình.
“Ông đã nói nhiều lắm rồi”, Diệp Thần Phi hờ hững cất lời, ánh mắt lạnh tựa như băng.
Đường Chính và ba ông lão Nguyên Anh Kỳ ở xung quanh gần như không kịp phản ứng.
Bọn họ nhìn về phía Lý Lưu Tô, phát hiện Lý Lưu Tô khi nãy còn đang tràn đầy khí phách đã mũi miệng đầy máu tươi, hai tay chống xuống đất, không ngừng run rẩy.
“Lão tổ, mau giết hắn!”
Lý Lưu Tô gần như gào thét, từ giọng nói, có thể nghe ra lúc này ông ta đang chịu đựng áp lực và sự đau đớn vô tận.
“Ranh con tự tìm đường chết!”
Ba ông lão Nguyên Anh Kỳ gần như ra tay cùng một lúc.
Chương 85: Hối hận
Rõ ràng bọn họ đều là những lão quái vật đã sống mấy trăm năm, vừa ra tay đã sử dụng công pháp cao cấp đạt đến Hoá Cảnh, uy thế vô tận kéo về phía Diệp Thần Phi.
“Ầm!”
Tiếng nổ to kéo theo khói bụi mịt mù xuất hiện trong đấu trường.
Những khán giả vừa rời khỏi đấu trường vẫn còn chưa đi ra, bọn họ tập trung ở bên ngoài, nôn nóng chờ đợi kết quả bên trong.
Sau khi nghe thấy tiếng nổ, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên.
“Đánh nhau rồi!”, có người hô to một tiếng.
“Gia chủ Diệp gia còn trẻ quá, vốn không nên làm to chuyện như thế mới phải!”, có người lắc đầu cảm thán.
“Mẹ kiếp, nếu mấy người nhóm Hoàng tiên tử xảy ra chuyện, ta thề sẽ liều mạng với hai nhà Lý Đường!”
Mấy tu sĩ trẻ tuổi tỏ vẻ căm phẫn.
Văn thúc đứng nhìn bụi bay đầy trời, cảm nhận mặt đất rung động, cũng hơi thở dài.
“Đây chắc chắn là do đại năng Nguyên Anh Kỳ ra tay, Gia chủ Diệp gia gặp nguy hiểm rồi!”
Trương Đông đứng chắp tay ở phía xa, nét mặt nghiêm túc.
Trong dao động khi nãy, hắn ta cảm nhận được rõ ràng một hơi thở vô cùng đặc biệt.
Đó là lực lượng vốn không thể nào xuất hiện trong thành Vân Tiêu.
Rốt cuộc Gia chủ Diệp gia như thế nào rồi?
Đấu trường Đằng Vân.
Khán đài cao nhất đã rạn nứt, phải dựa vào trận pháp mới có thể nối lại với nhau, chưa đến mức đổ sụp xuống.
Lý Lưu Tô đã nằm nhoài dưới đất, khắp khuôn mặt đều là máu, hơi thở yếu ớt.
Ba tu sĩ Nguyên Anh vừa ra tay đứng rải rác ở rìa của các khán đài, tứ chi đứt gãy, không còn hình người, đã tắt thở từ lâu.
Còn Diệp Huyên thì vẫn đứng bên cạnh rào chắn, ngay cả kiểu tóc cũng vẫn như cũ.
Lúc này, Đường Chính đã ngồi phịch dưới đất, sắc mặt cũng thay đổi.
“Không thể nào, sao ngươi làm được!”
Ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm, cảnh tượng khi nãy thật sự vượt khỏi phạm vi hiểu biết của ông ta.
Đối mặt với đòn tấn công toàn lực của ba cường giả Nguyên Anh, Diệp Thần Phi chỉ nhẹ nhàng vung tay đã giết chết tất cả những người họ.
Quá là đáng sợ!
Nếu đây là ác mộng, thì Đường Chính chỉ mong ông ta có thể mau chóng thức dậy.
Trên chỗ ngồi của Diệp gia phía xa.
Diệp Hoàng nhìn phụ thân trên đàn cao với ánh mắt ngưỡng mộ và tự hào.
Đó là phụ thân của cô bé!
Cô bé là nữ nhi của Diệp Thần Phi!
Mà những người khác cũng rất phấn khởi.
Diệp Thần Phi chính là chỗ dựa vững chắc trong lòng họ!
Còn về người của hai gia tộc Lý Đường, kể cả những cường giả trên Kim Thân cũng đều đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Bọn họ rất hoảng sợ, nhưng lại không thể cử động.
“Là các người tự nói đây là thế giới kẻ mạnh là nhất”.
Diệp Thần Phi đứng thẳng người dậy, hắn chậm rãi bước đến trước mặt Lý Lưu Tô, cúi đầu nhìn xuống ông ta.
Lý Lưu Tô vẫn chưa chết, ông ta khó khăn quay đầu nhìn Diệp Thần Phi đang đứng ngược sáng, trong mắt là vẻ sợ hãi vô tận.
Vì sao, vì sao hắn lại mạnh đến mức này!
Lý Lưu Tô hối hận rồi, ông ta hối hận vì đã có ý đồ với Diệp Thần Phi.
Một tồn tại thế này, Lý gia hoàn toàn không thể động vào.
“Tha cho…”
Lý Lưu Tô mở miệng, ông ta muốn cầu xin Diệp Thần Phi, nhưng đã không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh nữa.
“Muộn màng rồi”.
Diệp Huyên lạnh lùng nói.
Hắn có thể làm việc tốt.
Nhưng hắn không phải là người tốt.
Khi Lý Lưu Tô lấy nữ nhi ra uy hiếp hắn, số phận của Lý gia đã được định sẵn rồi.
Diệp Thần Phi ngồi xổm xuống.
“Nếu hôm nay người nằm dưới đất là ta, ông nghĩ xem ông sẽ bỏ qua cho ta không?”
“Ha ha, thật ra ông đã muốn băm thây ta ra từ lâu rồi đúng không”.
Hắn xoè bàn tay ra, một giọt máu của Lý Lưu Tô chợt bay lên, rơi vào lòng tay của hắn.
Giọt máu hơi xoay tròn, di chuyển lên xuống.
Ở trong tay Diệp Huyên, nó tựa như sống lại vậy.
Theo tiếng hít thở, một vòng sáng mông lung bao vây lấy xung quanh, vừa kỳ lạ vừa tuyệt đẹp.
“Thì ra ông nói đúng, lực lượng của nơi này chỉ có một phần ba của Lý gia thôi”, Diệp Huyên nói, trong mắt hắn có ánh sáng đỏ loé lên, khiến Lý Lưu Tô cảm thấy lạnh thấu xương.
“Ngươi muốn làm gì!”
Cuối cùng Lý Lưu Tô cũng có thể nói chuyện ra tiếng.
“Ông thử nghĩ xem?”
Diệp Thần Phi đưa bàn tay đến gần Lý Lưu Tô, giọt máu kia không ngừng phóng to trong mắt ông ta.
Vô số hình ảnh nhỏ bé cũng hiện lên rõ ràng.
Ông ta nhìn thấy Lý Kỳ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Ông ta nhìn thấy con cháu Lý gia đang tranh chấp với người khác trên đường.
Ông ta nhìn thấy hai lão tổ còn đang bế quan ngủ say dưới lòng đất Lý gia.
Ông ta nhìn thấy bản thân đang nằm dưới đất, nhìn thấy tất cả máu mủ của Lý gia.
“Không không!”
Lý Lưu Tô chưa từng nghe nói đến thủ đoạn thế này, nhưng ông ta mơ hồ hiểu được Diệp Thần Phi đang muốn làm gì.
“Là ta sai, là lỗi của ta!”
Hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong mắt Lý Lưu Tô.
Bây giờ, ông ta đang cảm thấy rất hối hận.
Ông ta từng vô số lần khuyên răn hậu bối của mình nhất định phải thận trọng, vững vàng, thăm dò thực lực của kẻ thù rồi mới đưa ra kế hoạch, để tránh gây ra sai lầm lớn.
Nhưng hôm nay, ông ta lại vì khinh thường Diệp Thần Phi mà mắc phải lỗi lầm mãi mãi không có cơ hội sửa chữa.
Lý Lưu Tô và Diệp Thần Phi nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.
“Tạm biệt”.