• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 511-520

Chương 511: Phải trị cô như vậy


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nhìn thấy thái độ ngạo mạn của anh thì cô đã hiểu ra. Người đàn ông nãy cũng muốn thể diện, hơn nữa còn là kiểu sống chết bám lấy thể diện, mạnh hơn cả bố cô.


Lúc nãy cô nói nhiều như vậy, e là người đàn ông này đang thừa dịp để cho cô một bài học, với đề bài là ‘sĩ diện của người đàn ông’, nên cô đây phải biết tự giác, nếu không sẽ nhận lấy hậu quả.


Xem đi, bây giờ mà cô không dỗ dành anh, chắc chắn sẽ bị chuyện của bố cô làm cho sốt ruột đến chết, thế nên cô chỉ còn cách đầu hàng.


Kỷ Hi Nguyệt tủi thân, nhìn Triệu Húc Hàn, sốt sắng nói: “Anh Hàn, ông ấy là bố em, làm sao em có thể không lo lắng được? Xin anh giúp em nhanh chóng giải quyết được không?”


Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ ấm ức đến rối tung rối mù của cô thì có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến chuyện cô không trả lời tin nhắn thì anh lại khó chịu.


“Anh Hàn, dù sao cũng được nghĩ nửa tháng, em về làm cơm cho anh ăn nhé? Em sẽ đích thân xuống bếp!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nghĩ cách.


“Tối nay về biệt thự bán sơn Ngự Cảnh?” Triệu Húc Hàn liếc cô, “Em không có ý kiến?”


“Không có không có, chỉ là một Úy Mẫn Nhi thôi mà. Miễn là anh Hàn không coi trọng cô ta, em cũng sẽ không để ý cô ta. Em làm cơm cho anh ăn chứ đâu có làm cơm cho cô ta ăn, đúng không?”


Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề, nhưng cầu xin người ta thì phải chịu lép vế mới được.


“Không khó chịu?” Triệu Húc Hàn vừa dứt, Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn xông lên đánh cho anh một trận. Người đàn ông này được hời lại còn khoe mẽ, đúng là quá mức đê tiện.


“Đâu có, làm gì có. Vui mà. Em là cam tâm tình nguyện làm cơm cho anh Hàn đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt cười nịnh nọt, chắc cũng chẳng có ai hèn hạ như cô, mấy lời giả dối này ngay cả cô cũng không nghe lọt tai nữa là.


“Vậy giờ em về học trước một chút đi, tối nay anh sẽ về ăn cơm.” Triệu Húc Hàn nói.


Kỷ Hi Nguyệt há hốc. Vậy là xong rồi ư? Còn chuyện của bố thì sao?


Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của cô thì hơi buồn cười.


Đối phó với người phụ nữ này dỗ ngọt là không được, phải trị cô như vậy mới xong!


“Anh Hàn, vậy lúc nào anh điều tra chuyện của bố em?” Kỷ Hi Nguyệt đành phải dịu giọng hỏi.


“Giải quyết xong sẽ nói cho em biết. Bố em sẽ không có chuyện gì đâu, em cứ an tâm về nhà làm cơm đi. Rãnh rỗi thì luyện tập, cuối tháng này anh sẽ kiểm tra thành quả.” Triệu Húc Hàn nói đến câu cuối cùng thì giọng điệu càng nghiêm túc hơn.


Nhưng câu nói này không hề làm Kỷ Hi Nguyệt khó chịu. Bởi vì cô cũng tự cảm thấy chưa hài lòng về thân thủ của mình. Có cơ hội để tập trung luyện tập, cô sẽ vui vẻ chấp nhận.


Chỉ là làm cơm, chuyện này, haiz, hy vọng là anh có thể nuốt được những món cô nấu.


Nhớ đến hai quả trứng rán hình trái tim lần trước, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, hình như Triệu Húc Hàn đang có khuynh hướng chịu ngược.


Sau đó, Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn đuổi về, ngồi lên xe của Long Bân rồi, mặt cô vẫn còn vẻ rầu rĩ chán chường.


Đại mavươngg đúng là đáng ghét! Đáng tiếc cô không phải là đối thủ của anh.


Thế nhưng, sớm muộn gì anh cũng phải đầu hàng thôi. Đại ma vương, tốt nhất là anh đừng yêu em, nếu anh mà yêu em rồi thì chống mắ lên xem em chỉnh đốn anh thế nào!


Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn tức tưởi oán thầm.


Về tới khu dân cư Phong Nhã, phát hiện thím Lý không còn ở đó nữa, đồ đạc cần thu dọn bà cũng đã giúp cô cầm qua. Cô hoàn toàn không cần bận tâm.


Xe lại chạy về biệt thự bán sơn Ngự Cảnh. Kỷ Hi Nguyệt nhìn cảnh đẹp xung quanh, cô thực sự cảm thấy rất thư thái và yên bình. Trải qua kỳ nghĩ ở biệt thự này quả thực không tệ.


Nhưng chợt nghĩ đến căn phòng tối tăm và Úy Mẫn Nhi đang ở đó, cô lại cảm thấy không được thoải mái.


“Long Bân, tôi phải sống ở biệt thự Ngự Cảnh nửa tháng, anh cũng ở đó luôn sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Long Bân.


Chương 512: Anh sùng bái vậy sao


Long Bân đáp: “Phải. Hàn thiếu đã nói với tôi, anh ấy cũng cho tôi nghĩ nửa tháng, ngoài ra còn phải làm huấn luyện viên của cô. Nếu chỉ dạy cô không tốt, tôi cũng phải cuốn gói.”


“Còn có chuyện này cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng.


“Cho nên lần này tôi phải huấn luyện cho cô thật tốt, đến lúc đó cô đừng trách tôi nghiêm khắc đấy!” Long Bân tiêm một mũi dự phòng cho Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt hằn hộc nói: “Anh nghe lời Triệu Húc Hàn vậy à?” Vừa nói vừa nhướng lông mày.


“Đương nhiên. Khó khăn lắm anh ấy mới cho tôi một cơ hội, đương nhiên tôi phải nắm chắc rồi. Tôi nói cho cô nghe, thực ra mong ước lớn nhất của tôi là một ngày nào đó có thể đánh bại được Hàn thiếu.” Mắt Long Bân rực sáng.


“Anh không phải là đối thủ của anh ấy?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng kinh ngạc, bởi vì cô biết Long Bân đã đạt được rất nhiều giải thưởng.


Long Bân bật cười: “Kỷ tiểu thư, vậy là cô không hiểu Triệu chủ nhân rồi, anh ấy là thần, không phải là người đâu.”


“Long Bân, tôi thấy anh hơi bị thần kinh rồi đấy. Cho dù có thần tượng thì cũng không mù quáng như anh vậy đâu. Tôi thừa nhận anh ấy rất lợi hại, nhưng thực chất đây là sự lớn mạnh của gia tộc Triệu thị, chứ không phải là tự thân anh ấy lớn mạnh. Thêm nữa, cho dù anh ấy có lớn mạnh đi nữa, nhưng cũng đâu tới mức khoa trương như anh nói.”


Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, cảm thấy chàng thanh niên này sùng bái Triệu Húc Hàn tới mức hỏng não rồi.


“Cứ lấy thân thủ mà nói, tôi đã giao chiến với Hàn thiếu ba lần, nhưng cả ba lần tôi đều thua, mặc dù trước đó tôi đã từng đứng nhất những cuộc vật lộn trong thế giới ngầm.” Long Bân ngẫm nghĩ một chút rồi nói.


Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh ta, miệng mồm lại há hốc: “Không, không phải chứ? Anh, anh đứng nhất?” Lần trước cô nhìn thấy thân thủ của anh ta, lẽ nào đó chỉ là giả vờ?


“Phải. Cuộc cạnh tranh trong thế giới ngầm còn mạo hiểm hơn gấp trăm lần so với bên ngoài, lúc nào cũng như đang đùa giỡn với tính mạng. Tôi có thể đứng nhất thì cô nghĩ thực lực của Hàn thiếu như thế nào?” Khóe miệng của Long Bân cong lên.


Ánh mắt đang nhìn về phía trước lóe lên một tia sáng khó hiểu, đó là kiểu ánh sáng kính nể và sùng bái Triệu Húc Hàn từ tận đáy lòng.


“Anh Hàn lợi hại vậy cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không cách nào tưởng tượng được, bởi vì cô chưa từng xem qua các trận đấu của thế giới ngầm, nhưng cô biết nó nhất định rất mãnh liệt và hung hãn.


“Thế nên anh ấy mới có đủ tư cách để ngồi lên vị trí đó.” Long Bân nói với vẻ đắc ý, cứ như bản thân anh ta lợi hại vậy.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Vậy anh học bao nhiêu năm rồi?”


“Mười hai năm.” Long Bân đáp.


“Cái gì! Mười hai năm? Vậy sao tôi bì kịp?” Kỷ Hi Nguyệt sầu não.


“Không phải vậy đâu. Thời gian có thể tích lũy kinh nghiệm và khiến cho hành động thêm lão luyện, nhưng đối chiến tạm thời là xem thân thủ của hai bên ai linh hoạt hơn, chiêu thức lợi hại và tốc độ nhanh chậm, song những thứ này đôi khi có học một trăm năm có lẽ cũng không học được. Cái quan trọng là vẫn phải dựa vào thực lực bẩm sinh của người đó, nhiều khi chỉ một hai năm là đã có thể thành tài, đoạt cúp chẳng hạn.” Long Bân nói.


“Nhưng tôi không có tài năng gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.


“Hàn thiếu nói cô rất có tài năng.” Long Bân cười đáp.


Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc hưng phấn: “Thật à? Anh ấy nói thế sao?”


“Phải. Hàn thiếu rất ít khi khen người khác. Cho nên cô vẫn có hy vọng đấy. Ít nhất là thân thủ cũng phải đạt được mức một người đấu ba người.”


“Một người đấu ba người?” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh, sực nhớ đến điều kiện làm chủ mẫu của Triệu gia. Có vẻ Triệu Húc Hàn đang lấy yêu cầu của chủ mẫu Triệu gia áp dụng lên người cô.


Không biết tại sao, nghĩ tới chuyện này, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lại có chút ngọt ngào.


Mặc dù tên này chưa bao giờ thừa nhận cô là bạn gái của anh, cũng chưa từng nói thích cô, nhưng những gì mà anh dành cho cô hoàn toàn khác với người bình thường.


Chương 513: Trực tiếp khai chiến


Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang suy tư, Triệu Húc Hàn có thể thản nhiên nói ra chuyện của Úy Mẫn Nhi như vậy, chứng tỏ trong lòng anh không hề giấu giếm, cho nên cô không cần phải ghen tuông. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện có người phụ nữ khác muốn đến cướp Triệu Húc Hàn, lòng cô lại rất khó chịu.


Long Bân khẽ liếc cô: “Yên tâm, tôi sẽ dạy cô rất nhiều kỹ xảo, để cô có thể đánh được một lúc ba người, miễn là cô có sức để học thôi.”


“Thật à? Vậy tốt quá! Tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Xem ra sau này tôi phải gọi anh là sư phụ rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói.


“Đừng! Cô đừng làm tôi sợ, để Hàn thiếu biết được là tôi lại phải cuốn gói đấy.” Long Bân dở khóc dở cười xin tha.


“Haha, Long Bân, anh làm quá à!” Kỷ Hi Nguyệt bị anh ta chọc cười.


Long Bân mếu máo. Kỷ đại tiểu thư, là cô không biết đó thôi, một ám vệ như tôi khó khăn lắm mới có cơ hội ở bên cạnh cậu chủ.


Ba tên còn lại vẫn đang chu du thiên hạ, cũng không biết là đã nhận nhiệm vụ gì rồi, mà có nhận cũng toàn là chuyện bán mạng. Bây giờ anh ta cũng coi như là tạm thời yên ổn, nên đương nhiên phải biểu hiện cho thật tốt.


Lúc xe tiến vào biệt thự bán sơn Ngữ Cảnh, bên trong đã có hai chiếc xe hơi sang trọng, ngoài ra còn có thêm rất nhiều bảo vệ và người hầu.


Bác Vương từ bên trong nhanh chóng bước ra, sau lưng là nụ cười của thím Lý.


“Kỷ tiểu thư.” Bác Vương nghiêm trang chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệ không hay đến đây, mà trước đây cũng không mấy thiện cảm với bác Vương, người khá là cổ hủ và bảo thủ, nhưng cô vẫn rất lễ phép đáp lại: “Chào bác Vương.”


“Tiểu thư, sao cô về sớm vậy?” Thím Lý vui vẻ nói.


“Thím Lý, anh Hàn kêu thím qua đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng hỏi thím Lý.


“Đúng vậy. Cậu chủ sợ cô không quen thức ăn do đầu bếp bên đây làm, nên đã kêu tôi qua đây.” Thím Lý trả lời.


Kỷ Hi Nguyệt vừa định nói tối nay cô sẽ đích thân xuống bếp, thì bất chợt nhìn thấy một người phụ nữ trẻ từ bên trong bước ra.


Cô ta mặc một bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, ước chừng phải cao hơn Kỷ Hi Nguyệt nửa cái đầu, có mái tóc dài màu nâu nhạt, dáng người lả lướt, từ phần ngực trở xuống là đôi chân dài thẳng tắp, hệt như siêu mẫu thế giới.


Khuôn mặt con lai với dàn la trắng nõn, ngũ quan rõ ràng, đồng tử màu nâu sẫm và sóng mũi cao, rất sắc nét và thật sự xinh đẹp.


Nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ này, Kỷ Hi Nguyệt lập tức cảm thấy thất thế. Xem ra ‘vốn tự có’ của vị tình địch này khá hùng mạnh.


Một mỹ nhân như vậy, lại có gia thế đồ sộ, vậy mà Triệu Húc Hàn lại không thích, rõ là anh bị mù mắt à?


Nhưng khí thế của đại mỹ nhân này có chút bức người, sắc mặt cũng lãnh đạm, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng, nhìn có chút giống với Triệu Húc Hàn.


Đôi nam nữ lạnh lùng này mà đứng chung với nhau chắc chắn sẽ rất đẹp mắt, nhưng đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy hai người này không hợp. Nếu họ kết hôn với nhau, sau này cả nhà chẳng phải sẽ đông lạnh thành hầm băng luôn sao?


Vậy anh Hàn sẽ đáng thương lắm.


“Kỷ tiểu thư, vị này là cô Úy Mẫn Nhi, bạn tốt thời đại học của cậu chủ.” Bác Vương giới thiệu, “Tiểu thư Úy Mẫn nhi, vị này là cô Kỷ Hi Nguyệt.”


“Chào Kỷ tiểu thư, quả nhiên là nhỏ nhắn đáng yêu, thông minh xinh đẹp.” Úy Mẫn Nhi khẽ cười với Kỷ Hi Nguyệt, rồi vươn bàn tay trắng nõn ra.


Kỷ Hi Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười, duỗi tay ra: “Chào Úy tiểu thư, không ngờ cô lại thành thạo tiếng Trung như vậy. Tôi đang còn sợ trở ngại giao tiếp đây.”


“Làm gì có. Húc Hàn là người Trung, đương nhiên tôi cũng phải học tiếng Trung theo rồi, nếu không sau này làm sao đứng bên cạnh anh ấy được.” Úy Mẫn Nhi âm thầm khai chiến.


Sắc mặt thím Lý có chút khó xử, đau lòng cho Kỷ Hi Nguyệt, sợ Kỷ Hi Nguyệt chịu thiệt thòi.


Chương 514: Triệu Vân Sâm cũng ở đây .


Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy. Người ở Triệu gia hầu như ai cũng biết đến tiểu thư Úy Mẫn Nhi. Từ mấy năm trước mọi người đã cho rằng Úy Mẫn Nhi rất có khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của bọn họ, cho nên ai cũng tò mò.


Trước khi Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện, mọi người đều nghĩ Úy Mẫn Nhi chắc chắn sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia, cho dù không phải là một trăm phần trăm thì cũng tới chín mươi phần trăm là khẳng định.


Nhưng không ngờ bây giờ mọi người lại nghe được chuyện cậu chủ thích một cô gái tên là Kỷ Hi Nguyệt.


Mà cô gái này mọi người cũng khá quen thuộc, vì trước đây cô đã từng si mê và đeo đuổi cháu trai của cậu chủ là Triệu Vân Sâm suốt ba năm trời, nhưng bây giờ cô lại trở thành người phụ nữ của cậu chủ, hơn nữa cậu chủ còn rất quan tâm cô gái này. Suy cho cùng, chuyện cướp người phụ nữ của cháu trai cũng không mấy vẻ vang, nhưng qua đó cũng chứng tỏ được sự cường thế của chủ nhân Triệu gia.


Chỉ cần anh thích, có cái gì mà không đạt được!? Có cái gì mà không làm được!?


Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt. Mẹ kiếp, người phụ nữ này quả nhiên đã có chuẩn bị, vừa chạm mặt là đã bày ra dáng vẻ chánh cung. Cô ta cho rằng Kỷ Hi Nguyệt cô thấp bé, nên định khi dễ bắt nạt?


“Úy tiểu thư nói đùa rồi. Nếu ai giỏi tiếng Trung cũng có thể đứng bên cạnh anh Hàn, vậy thì phụ nữ Trung Quốc này đếm sao hết, đúng không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bật cười.


Úy Mẫn Nhi khẽ biến sắc. Long Bân xém chút bật cười, thím Lý cũng nhịn rất vất vả, cũng may Kỷ tiểu thư không phải là quả hồng mềm.


“Kỷ tiểu thư hài hước thật. Mới về tới thì vào trong nghĩ ngơi trước đã.” Úy Mẫn Nhi nói xong thì xoay người bỏ đi.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, chép miệng, sau đó nói với thím Lý: “Thím Lý, anh Hàn kêu cháu hôm nay học nấu ăn, tối nay anh ấy về muốn ăn cơm cháu nấu.”


Thím Lý sửng sốt, bác Vương cũng giật mình, còn Long Bân nhướng mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh ta đương nhiên cũng không biết chuyện này, và cả ba người đều cho rằng Kỷ Hi Nguyệt chỉ đang ra oai phủ đầu Úy Mẫn Nhi.


“Tiểu thư, cô nghiêm túc đấy à?” Thím Lý mỉm cười hỏi.


“Thím Lý, thím cảm thấy cháu rãnh rỗi vậy sao? Cháu lại không biết nấu ăn, nhưng hôm nay đã phạm phải một sai lầm, cho nên phải làm cơm để xin lỗi anh ấy, còn về việc ăn có được hay không thì không nằm trong phạm vi cháu có thể bảo đảm. Cháu chỉ cần hoàn thành trách nhiệm là được.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.


Thím Lý đưa mắt nhìn Úy Mẫn Nhi đã đi vào bên trong, nói: “Được được được. Để tôi dạy cô mấy món thường ngày, dễ làm lắm.”


“Bác Vương, phiền bác sắp xếp chỗ ở cho Long Bân nhé. Bây giờ anh ấy là huấn luyện viên của cháu, buổi chiều sẽ bắt đầu tập luyện.” Kỷ Hi Nguyệt nói với bác Vương.


“Vâng, Kỷ tiểu thư.” Bác Vương sớm đã hỏi qua thím Lý và Tiêu Ân, biết được bây giờ cậu chủ đối xử với vị Kỷ tiểu thư này rất đặc biệt, ông ấy đương nhiên cũng không dám chểnh mảng.


“Tiểu thư, để tôi dẫn cô đến phòng của cô nhé.” Thím Lý hào hứng nói.


Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, bước vào nhà thì nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang ngồi trước tivi xem phim truyền hình, dáng vẻ rất giống một nữ chủ nhân.


Lúc Kỷ Hi Nguyệt bước vào, cô ta thậm chí mí mắt cũng không nhướng lên, hoàn toàn không xem Kỷ Hi Nguyệt ra gì.


“Đúng rồi tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm cũng đang ở đây.” Thím Lý đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói.


Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt: “Sao cơ? Cậu ta ở đây làm gì? Như vậy chẳng phải sẽ thêm rắc rối cho cháu sao?”


“Thiếu gia Vân Sâm về cùng với Úy tiểu thư. Bởi vì ở đây Úy tiểu thư không quen biết ai, cậu chủ lại không rãnh để ở cùng cô ấy, nên thiếu gia Vân Sâm đã chủ động ở đây. Bây giờ cậu ấy đang ở hồ bơi.” Thím Lý nói.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bất ổn. Cái tên đại ma vương Triệu Húc Hàn này rốt cuộc là muốn gì đây? Anh muốn nhìn thấy cô và Triệu Vân Sâm đại chiến thế giới sao?


Hay là nghi ngờ cô với Triệu Vân Sâm vẫn còn gian díu nên muốn thử cô?


Chương 515: Tiên hạ thủ vi cường* .


(Binh pháp tôn tử có câu ‘Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương’, có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm được thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa – nguồn: Google.)


Thím Lý quan sát sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, người đến không tốt*.”


(Trong câu: người tốt thì không đến, người đến thì không tốt – nguồn: Baidu.)


Kỷ Hi Nguyệt thấy ánh mắt quan tâm của bà, trong lòng rất cảm động.


Cô nhẹ khoác cánh tay bà, nói: “Thím Lý, thím đừng lo lắng, cháu cũng đâu phải là đèn cạn dầu*, đúng không? Những việc như thế này quan trọng nhất vẫn là anh Hàn, nếu anh ấy thích Úy Mẫn nhi, cháu có cướp cũng vô dụng. Còn nếu anh ấy thích cháu, Úy Mẫn Nhi có muốn cướp cũng không được.”


(Không phải đèn cạn dầu: không phải là người dễ đối phó, bắt nạt – nguồn: baidu.)


Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô nghĩ đây là chuyện bình thường, nhưng ở Triệu gia phải dựa theo lẽ thường.”


“Thím Lý, ý thím là sao?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng ngạc nhiên.


“Tiểu thư, nhân tính rất đen tối. Có một số người vì để đạt được mục tiêu, họ sẽ không từ thủ đoạn, kể cả là cậu chủ cũng có lúc sẽ rơi vào đường cùng, nên là tiểu thư, cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định phải giúp đỡ được cậu chủ.” Thím Lý nói ra những lời tận đáy lòng.


Bởi vì tiếp xúc với Kỷ Hi Nguyệt mấy tháng nay, bà thật sự đã xem cô như con gái của mình, Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ tỏ thái độ với bà, cũng không hề ra vẻ ta đây với những người xung quanh, hoặc là mưu mô tính toán.


Cô luôn xem bà như một thành viên trong gia đình, cho nên bà thật sự hy vọng Kỷ Hi Nguyệt có thể trở thành chủ mẫu của Triệu gia.


Bà đau lòng cho cậu chủ, cũng đau lòng cho Kỷ Hi Nguyệt.


Bà hy vọng cậu chủ có thể tìm được một người vợ yêu thương cậu thật lòng, mà phần tình cảm cậu chủ dành cho Kỷ Hi Nguyệt bà cũng đã nhìn thấy, chỉ là cậu chủ tương đối chậm chạp thôi. Nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhận ra tình cảm mà cậu dành cho Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà, lời bà nói khiến cô có chút khiếp sợ.


“Thím Lý, cháu hiểu rồi, thím yên tâm đi, kiếp này cháu nhất định sẽ ở bên cạnh anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến những rắc rối sau này của Triệu Húc Hàn trong kiếp trước, lần này cô nhất định sẽ không để lịch sử lặp lại.


“Tốt, tốt rồi. Kỷ tiểu thư cũng thích cậu chủ mà đúng không?” Thím Lý hân hoan nói.


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, ngay cả bản thân cô đến bây giờ cũng chưa xác định được.


Cô không biết mình có thật sự thích Triệu Húc Hàn không, hay chỉ là một lòng muốn báo đáp anh. Vì những việc đau lòng xảy ra kiếp trước mà hai trạng thái cảm xúc này cứ lẫn lộn trong cô.


Nhưng chí ít cho đến hiện tại, cô đã quen với cuộc sống có anh ở bên cạnh.


Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước cửa phòng mà trước đây cô từng ở, vừa định đẩy cửa đi vào thì thím Lý liền nói: “Tiểu thư, đây là phòng của Úy tiểu thư.”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ chớp mắt, căn phòng này sát bên phòng ngủ của Triệu Húc Hàn, người phụ nữ này đúng là tấm lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường ai cũng biết.


“Tiên hạ thủ vi cường nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.


Thím Lý lúng túng gật đầu: “Tiểu thư, ở phòng dành cho khách cũng không sao mà, dù sao cậu chủ chỉ ở với tiểu thư mới cười vui vẻ thôi.”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, theo thím Lý đến phòng dành cho khách, nhưng ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt lại biến sắc, bởi vì cách phòng dành cho khách không xa là căn phòng tối tăm mà kiếp trước cô thường xuyên bị nhốt.


“Thím Lý, còn phòng dành cho khách nào khác không?” Kỷ Hi Nguyệt không muốn ở đây.


“Đương nhiên còn chứ, nhưng quang cảnh ở đây rất đẹp, từ ban công có thể nhìn thấy cảnh sắc ở phía sau.”


“Cháu không cần, dù thế nào cháu cũng không muốn ở đây.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu.


Thím Lý không biết tại sao cô không muốn ở phòng này, bà đành đi sang phòng khách bên kia, như vậy lại cách xa phòng của Triệu Húc Hàn hơn một chút.


Kỷ Hi Nguyệt ở trong phòng nghĩ ngơi một lúc rồi ra ngoài, đang định chuẩn bị nhờ thím Lý dạy cách nấu cơm thì nhìn thấy Triệu Vân Sâm mặc quần bơi, khoác áo choàng tắm quay về.


Hơn nữa, phòng của cậu ta lại sát bên phòng của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cô không hề hay biết.


“Kỷ Hi Nguyệt!” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất kinh ngạc, sau đó gương mặt đẹp trai nhăn tít lại, chạy xộc đến.


“Triệu Vân Sâm, cậu đứng lại!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức bày ra tư thế phòng thủ.


Chương 516: Chú ba cậu tinh mắt.


Triệu Vân Sâm dừng bước, đứng cách Kỷ Hi Nguyệt khoảng ba mét, nhìn cô chằm chằm, tức giận nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô còn dám đến đây!”


“Buồn cười, tại sao tôi không thể đến? Đây đâu phải là biệt thự của Triệu Vân Sâm cậu!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, phản kích lại.


“Hừ, đúng là người phụ nữ không biết liêm sỉ, quyến rũ tôi không được quay sang quyến rũ chú ba tôi. Cô thật sự tưởng mình có thể trở thành chủ mẫu của Triệu gia sao?” Triệu Vân Sâm mỉa mai cô.


Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Đúng đấy, tôi muốn làm chủ mẫu của Triệu gia, còn muốn nghe cậu kêu một tiếng ‘thím ba’ nữa.”


“Cô!” Triệu Vân Sâm tức đến phát run, “Cô đừng nằm mơ, cái loại như cô ông đây còn không thèm thì cô cảm thấy chú ba tôi sẽ thích cô? Cùng lắm là chơi đùa cô thôi!”


“Đó là do cậu mù mắt, còn chú ba cậu rất có tầm nhìn.” Kỷ Hi Nguyệt đáp trả quyết liệt một trăm phần trăm. Cô không còn là người phụ nữ ngốc nghếch thích người đàn ông này đến đánh mất lí trí như kiếp trước nữa.


Triệu Vân Sâm quả thực rất đẹp trai, vóc dáng hoàn mỹ, ngoại hình so ra cũng không thua gì Triệu Húc Hàn, chỉ có một điều duy nhất là phong cách có chút ma mị, nhìn cứ có cảm giác gian tà. Nhưng, cậu ta rất nóng tính, chủ nghĩa đàn ông cũng rất mạnh. Nhìn chung thì trên người cậu ta cũng toát lên được loại khí chất thu hút sự chú ý của phái nữ, Kỷ Hi Nguyệt ở kiếp trước bị hấp dẫn cũng vì lẽ đó.


Song trong mắt Kỷ Hi Nguyệt hiện tại, người đàn ông này chẳng là gì cả. Kiếp trước là do cô mắt mù, nhưng kiếp này làm gì có chuyện sẽ cô tái phạm lại sai lầm thấp kém đó nữa?


Triệu Vân Sâm bị Kỷ Hi Nguyệt chọc tức đến nghẹn ngực, cậu ta đâu lường được sau khi hết thích mình, Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi nhiều như vậy.


Trước đây nhìn cô chẳng khác gì một con chó Nhật, cậu ta nói cái gì người phụ nữ này đều nghe theo răm rắp, chỉ vì để được ở bên cạnh cậu ta. Người phụ nữ như vậy cậu ta căn bản rất coi thường, cho dù cô có là Kỷ đại tiểu thư thì đã sao?


Đối với cậu ta, phụ nữ ‘vẫy tay thì tới, xua tay thì đi’ có quá nhiều, hơn nữa trước đây Kỷ Hi Nguyệt ăn mặc chẳng khác gì một vũ nữ, cứ nhìn thấy là cậu ta rất phản cảm.


Nhưng bây giờ, nghĩ đến chuyện người phụ nữ vì cậu ta sẵn lòng làm tất cả lại đột ngột thay đổi, hoàn toàn không có chút gì lưu luyến với mình, cậu ta cứ cảm thấy khó chịu.


Người phụ nữ này sao lại thay đổi nhiều đến vậy? Lẽ nào bị chú ba đe dọa nên chỉ đang ra vẻ?


Xét cho cùng, nếu cậu ta sợ chú ba một phần, thì Kỷ Hi Nguyệt còn sợ hơn gấp mấy lần.


Nhưng thực lòng là cậu ta có chút khâm phục Kỷ Hi Nguyệt. Trước đây, cứ mỗi lần bị chú ba tóm được hai người bọn họ đang ở chung với nhau, Kỷ Hi Nguyệt lại tức giận mắng chửi chú ba, dáng vẻ hoàn toàn không sợ chết.


Đương nhiên đó là những lúc Kỷ Hi Nguyệt đã say tí bỉ, còn trong tình huống bình thường, nhìn thấy chú ba là cô liền đánh bài chuồn hoặc trốn tránh, đề phòng chú ba lại bắt đi.


Cậu ta nghĩ mãi cũng chẳng ra, tại sao chú ba lại đối xử đặc biệt với Kỷ Hi Nguyệt như vậy. Loại phụ nữ như này chẳng phải chú ba rất ghét sao? Vậy mà không có lúc nào không quan tâm đến sống chết của cô.


Lúc Kỷ Hi Nguyệt bị cậu ta hay người khác ức hiếp, chú ba vẫn ra mặt cho cô, điều này làm cậu ta rất khó hiểu.


Cậu ta chỉ có thể kết luận là chú ba đã mắc chứng cuồng ngược, cho nên mới đi thích cảm giác hành hạ mà Kỷ Hi Nguyệt gây ra cho chú ấy.


Thế nhưng cậu ta càng nghĩ càng thấy sai, càng nghĩ càng mơ hồ. Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại không còn gây gỗ với chú ba, thậm chí là đeo dính chú ba, lý ra chú ba nên vứt cô đi mới đúng chứ?


Tại sao tin đồn ngày càng trở nên vô lý? Nói rằng Kỷ Hi Nguyệt thực sự nhận được sự ưu ái của chú ba? Còn có khả năng trở thành chủ mẫu của Triệu gia nữa chứ?


Nhất định phải quay về điều tra kỹ xem, cậu ta không thể để mình bị một người phụ nữ đùa giỡn như một thằng ngốc được!


Chương 517: Làm quen lại từ đầu .


Kỷ Hi Nguyệt dùng ánh mắt khinh thường nhìn khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Triệu Vân Sân: “Chú ba đã cho cậu một cơ hội, để cậu quay về, cậu lo mà sống cho đàng hoàng, đừng làm chú ba cậu phiền lòng nữa.”


“Kỷ Hi Nguyệt, cô đúng là kiểu phụ nữ trở mặt vô tình. Đừng vui mừng quá sớm, Úy tiểu thư mới là chủ mẫu của Triệu gia. Cô đợi bị chú ba vứt bỏ đi.”


Triệu Vân Sâm đè nén cơn giận dữ, cười khẩy công kích Kỷ Hi Nguyệt.


“Triệu Vân Sâm, cậu hèn thật đấy. Úy tiểu thư là do cậu xúi giục đến chứ gì? Cậu đây là muốn trả thù tôi?” Kỷ Hi Nguyệt suy đoán.


“Cô cũng quá đề cao bản thân rồi đấy. Cô mà có thể so bì với Úy tiểu thư sao? Gia tộc của cô ấy là một trong mười gia tộc bề thế nhất Tây Âu, không thể so sánh với một cái Cảnh Thành nhỏ bé này đâu. Hơn nữa, cô ấy còn xinh đẹp, học thức cao, các phương diện khác đều ưu tú, còn là bạn đại học của chú ba tôi, cô dựa vào cái gì mà so sánh với cô ấy?”


Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, chế giễu.


“Tôi đâu có gì để so sánh với cô ta, nhưng ngặt nỗi chú ba cậu lại thích tôi, như vậy là đủ rồi. Cái kiểu chỉ biết đến danh lợi như cậu làm gì hiểu thế nào là tình yêu, cùng lắm chỉ là loại cầm thú phát dục mà thôi. Đừng có phơi cái thân xác teo tóp của cậu ra nữa, thân hình của chú ba cậu còn đẹp hơn gấp nhiều lần cậu đấy.”


Kỷ Hi Nguyệt bật cười rồi bước nhanh qua người cậu ta.


Triệu Vân Sâm đâu ngờ lại bị người phụ nữ này mỉa mai cạnh khóe như vậy, lập tức đưa tay ra định bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt.


Kết quả là Kỷ Hi Nguyệt đã sớm đề phòng, cậu ta vừa nhấc tay là cô liền dùng sức đẩy ra.


Hai tay cô hung hăng túm lấy cổ áo choàng tắm của cậu ta, gập chân lại, dùng đầu gối đá vào phía trước đũng quần của cậu ta với tốc độ nhanh nhất, đồng thời nói: “Triệu Vân Sâm, nếu không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì tránh xa tôi ra một chút. Cậu đã không còn là khẩu vị của tôi! Đừng tự rước nhục vào thân!”


Khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Hi Nguyệt chỉ cách gương mặt điển trai của Triệu Vân Sâm một gang tay.


Những lời cảnh cáo cô vừa nói ra y như một nữ vương cao cao tại thượng, làm trái tim Triệu Vân Sâm có chút rung động.


Đôi đồng tử đen láy nhìn trân trân vào gương mặt sạch sẽ thanh tú không chút phấn son của Kỷ Hi Nguyệt, đôi mắt của cô to tròn, sáng ngời như viên bảo thạch.


Triệu Vân Sâm có cảm giác, hình như cậu ta chưa từng quen biết người phụ nữ này, cô của lúc này khác hoàn toàn với cô vũ nữ mặt dày mày dạn đeo dính cậu ta trước đây.


Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu ta nhìn cô đến thất thần, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Sao? Phát hiện tôi đẹp chứ gì? Đáng tiếc là bà đây hết mê cậu rồi! Giờ tôi phải bận làm bữa tối tình yêu cho chú ba cậu đây.”


Nói xong Kỷ Hi Nguyệt buông áo tắm cậu ta ra, liếc mắt khinh thường cậu ta một cái rồi bỏ về hướng cầu thang.


Triệu Vân Sâm vẫn đang chết lặng, vừa nãy hành động của Kỷ Hi Nguyệt quá nhanh.


Hoàn toàn không phải là người phụ nữ trước đây! Chỉ vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi, sao cô lại thay đổi nhiều đến vậy?


Hơn nữa, cậu ta còn phát hiện khí thế của Kỷ Hi Nguyệt rất mạnh. Cậu ta cũng là người của Triệu gia, thời đi học cũng từng phải trải qua huấn luyện của Triệu gia, cho nên chung quy thân thủ của cậu ra cũng không tệ, tuy khá lười nhưng đối phó với hai người bình thường thì không thành vấn đề.


Thế nhưng vừa rồi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kỷ Hi Nguyệt tóm lấy, mẹ nó thiệt là muốn chửi thề.


Tại sao mới vài tháng ngắn ngủi mà mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy? Hơn nữa còn thay đổi vượt khỏi dự liệu của cậu ta.


Khuôn mặt điển trai trở lạnh, trong miệng ‘hừm’ một tiếng, sau đó bước vào phòng.


Nhưng khổ nỗi là cả lúc đang tắm rửa Triệu Vân Sâm đều nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt.


Cô vũ nữ Kỷ Hi Nguyệt ba năm về trước bỗng chốc mờ nhạt trong tâm trí của cậu ta, thay vào đó là hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại, và dường như đã khắc sâu dấu ấn vào lòng cậu ta.


Chương 518: Có con chó đang sủa bậy .


Triệu Vân Sâm nhớ lại bữa cơm ở nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt, đó là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt để mặt mộc đến gặp cậu ta, cảm giác kinh ngạc đó cứ mãi lởn vởn trong đầu.


Nhưng lần này, sự lạnh lùng vô tình và khí thế mạnh mẽ của cô đã một lần nữa làm mới ấn tượng ban đầu của cậu ta về cô.


Triệu Vân Sâm không biết bản thân làm sao nữa, trong đầu cậu ta cứ nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt, khiến cả người cứ nôn nóng bất an.


Rõ ràng là đến đây để sỉ nhục, công kích Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không ngờ cậu ta lại bị uy hiếp ngược lại.


Thực sự là không thể chịu đựng thêm được nữa.


Kỷ Hi Nguyệt, cô đợi đó cho tôi!


Kỷ Hi Nguyệt đến phòng bếp thì nhìn thấy thím Lý đã chuẩn bị cho cô nguyên liệu để nấu ba món ăn bình thường.


“Thím Lý, thím chuẩn bị nhiêu đây không đủ đâu. Cháu chưa bao giờ nấu ăn, có khả năng là không ăn được đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, khuôn mặt phiếm hồng.


Là Kỷ đại tiểu thư, cô chưa bao giờ phải đích thân xuống bếp.


“Không sao, cứ thử trước đi. Không đủ thì tôi nhờ bác Vương kêu người đi mua thêm rau quả là được.” Thím Lý nói, “Cùng lắm thì trưa nay cô nấu được món gì tự ăn món đó.”


“Hả, thím Lý, thím muốn cháu tự hạ độc mình hay gì?” Kỷ Hi Nguyệt bày ra vẻ mặt than khóc.


Thím Lý bật cười: “Làm gì tới mức đó. Cô phải tự nếm thử những món ăn mình làm thì sau đó mới cẩn thận hơn được, tôi không muốn tối nay cậu chủ ăn xong bị đau bụng đâu.”


Kỷ Hi Nguyệt cười ha hả: “Thím Lý, không ngờ thím cũng hài hước như vậy.”


Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, thím Lý thật sự rất tốt. Tuy đã có tuổi, nhưng tính tình rất điềm đạm dịu dàng, nấu ăn lại cực ngon, hơn nữa còn là kiểu thâm tàng bất lộ. Cô vẫn nhớ như in hình ảnh xinh đẹp, nhanh nhẹn gọn gàng trong lần đầu tiên bà huấn luyện cho cô.


Cô nghĩ, nếu có thể giới thiệu cho bố mình làm quen thì tốt biết mấy.


Thím Lý ngượng ngịu đáp: “Đừng lộn xộn nữa. Trước tiên nghe tôi dặn một số điều, nấu thức ăn không được gấp gáp, gia vị không được bỏ sai, ít nhất là vẫn còn ăn được, chỉ là vấn đề mùi vị có ngon hay không thôi.”


Sau đó thím Lý dạy Kỷ Hi Nguyệt làm thức ăn, Kỷ Hi Nguyệt cũng rất chăm chỉ học tập. Cô không tin là những thứ mọi người đều học được, cô lại không học được.


Tối nay nhất định sẽ khiến anh Hàn nhìn cô với cặp mắt khác xưa.


Giờ cơm trưa, Kỷ Hi Nguyệt ngồi trước bàn ăn, nhìn ba dĩa thức ăn đặt trước mặt mình, còn trước mặt Triệu Vân Sâm và Úy Mẫn Nhi đều là món Tây tinh xảo.


“Haha, cười chết mất thôi. Món gì thế này!” Triệu Vân Sâm nhìn thức ăn trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, “Cô đừng nói với tôi là mấy món này cho chú ba tôi ăn đấy nhé. Tôi sợ chú ba tôi sẽ bị trúng độc mất thôi.”


“Thiếu gia Vân Sâm, đây là lần đầu tiên Kỷ tiểu thư nấu ăn, cũng đã khá lắm rồi.” Thím Lý ở bên cạnh giải thích.


“Thím Lý, từ bao giờ mà bản thiếu gia nói chuyện thím được chen mồm vào thế? Thím có muốn hỏi thử bác Vương không?” Triệu Vân Sâm thẳng thừng làm thím Lý mất mặt.


Thím Lý biến sắc, lập tức lùi lại mấy bước, cúi thấp đầu.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Úy Mẫn Nhi khẽ thấp thoáng một tia giễu cợt, ý là đang xem chuyện cười sao?


“Thím Lý, vừa rồi có con chó sủa bậy, thím đừng tưởng thật.” Kỷ Hi Nguyệt hờ hững nói, mắt không nhìn Triệu Vân Sâm.


“Kỷ Hi Nguyệt, cô mắng ai là chó!” Triệu Vân Sâm lập tức nổi giận.


Kỷ Hi Nguyệt vẫn không nhìn cậu ta, chỉ ngẩng đầu nhìn Úy Mẫn Nhi, nói: “Úy tiểu thư, thật ngại quá, để cô ăn bữa cơm không được thanh tịnh rồi.”


Úy Mẫn Nhi không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại chủ động nói chuyện với mình, cô ta khẽ nhướng mắt liếc Triệu Vân Sâm một cái.


Sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cười nói: “Kỷ tiểu thư nói đùa rồi. Vân Sâm dù gì cũng là thiếu gia của Triệu gia, so với người ngoài đương nhiên phải có quyền dạy dỗ người làm hơn chứ.”


Chương 519: Thích cái miệng của tôi .


Triệu Vân Sâm lập tức bật cười: “Phải đấy. Người ngoài ở trong nhà Triệu gia mà dám khoa tay múa chân. Đúng là không biết phép tắc. Chắc phải kêu chú ba dạy dỗ lại đàng hoàng mới được.” Nói xong thì cúi đầu uống bát canh hàu của cậu ta.


Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha ha: “Úy tiểu thư, thật ngại quá. Anh Hàn nói có thể ngủ chung một giường thì không còn là người ngoài nữa, nên gọi là bà xã.”


“Phụt!”Triệu Vân Sâm phun ngụm canh hàu vừa mới uống ra ngoài.


Sự điềm tĩnh trên khuôn mặt xinh đẹp của Úy Mẫn Nhi nháy mắt cũng nứt vỡ.


Thím Lý đứng bên cạnh cúi thấp đầu, cơ thể run rẩy vì bị Kỷ Hi Nguyệt chọc cười. Có thể nói ra những lời như vậy cũng chỉ có cô bé nghịch ngợm này thôi.


Bác Vương đứng một bên khác, nghe được câu này, khuôn mặt già nua cũng nhịn đến đỏ bừng.


“Kỷ Hi Nguyệt, cô không cần mặt mũi nữa à? Những lời như vậy mà cũng nói ra khỏi miệng được sao!” Triệu Vân Sâm lau lau khóe miệng, tức giận nói.


“Thiếu gia Vân Sâm đừng ngại. Mặt của tôi được chú ba cậu nhận xét là rất xinh đẹp! Mà tôi cũng thấy rất hài lòng.” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó ăn một miếng thức ăn mình nấu.


Nhưng khuôn mặt của cô tức thì nhăn tít lại, xoay đầu nhìn thím Lý: “Thím Lý, mùi vị thế này anh Hàn có chịu được không?”


Khóe miệng thím Lý khẽ run rẩy: “Chiều này tiểu thư có thể làm lại một lần.”


Kỷ Hi Nguyệt bày ra vẻ mặt đau khổ: “Thím Lý, bây giờ cháu đã biết thím vất vả thế nào rồi. Nấu ăn quả thực không dễ dàng.”


“Haha, Kỷ Hi Nguyệt, bởi mới nói cô đâu phải phụ nữ, cái gì cũng không biết, chỉ có khua môi múa mép là giỏi.” Triệu Vân Sâm lập tức tóm lấy điểm yếu của Kỷ Hi Nguyệt.


“Ít nhất thì tôi cũng có cái để khua môi múa mép, chứ thiếu gia Vân Sâm đây có thể làm được gì? Uống miếng canh hàu cũng không xong, còn thua cả đứa con nít ba tuổi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, cười nói.


“Cô, cô!” Triệu Vân Sâm tức giận phát run. Tại sao!? Tại sao miệng mồm của người phụ nữ này lại trở nên độc địa như vậy!


Ba năm nay, mỗi lần mà cô chửi chú ba, miệng lưỡi còn độc địa khó nghe hơn, bây giờ coi như cậu ta cũng đã được nếm trải mùi vị.


“Đừng có mà cô cô cô nữa. Học Úy tiểu thư kìa, ăn không nói ngủ không nói.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cậu ta.


“Không phải cô mới là người nói nhiều nhất sao!” Triệu Vân Sâm thực sự tức muốn chết.


“Tôi đâu phải kiểu thục nữ, huống hồ, chú ba cậu rất thích cái miệng này của tôi. Haha” Kỷ Hi Nguyệt nhướng nhướng mày, biểu cảm đó phải nói là hết sức láu cá.


Mọi người đều ngây ra như phỗng.


Hàm nghĩa trong câu nói của Kỷ Hi Nguyệt quá phong phú.


Sắc mặt Úy Mẫn Nhi nhất thời bừng đỏ, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt không còn giữ được sự lạnh lùng và khinh thường như trước, mà thay vào đó là vẻ ghanh tị sâu sắc.


Còn Triệu Vân Sâm thì miệng mồm há hốc, trân trân nhìn khuôn mặt đang cười tít mắt của Kỷ Hi Nguyệt, bất tri bất giác tầm mắt của cậu ta cũng rơi vào cái miệng nhỏ đang nhai của cô.


Lúc này thím Lý và cả bác Vương rất ít cúi đầu đều đang cúi thấp đầu, biểu cảm đó đã không còn dùng lời gì để diễn tả.


“Ngại quá, tôi vẫn chưa đói lắm.” Úy Mẫn Nhi đột nhiên lau khóe miệng rồi lập tức đứng dậy, xoay người bỏ đi.


Kỷ Hi Nguyệt liếc thấy bữa chính của cô ta vẫn còn nguyên, xem ra đã bị chọc tức tới mức nuốt không trôi.


Triệu Vân Sâm hoàn hồn, nhìn theo bóng lưng của Úy Mẫn Nhi , sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ Hi Nguyệt, cô quá vô liêm sỉ và ghê tởm, hơn nữa còn thô thiển. Nói thế nào Úy tiểu thư cũng là khách của chú ba đấy!?”


“Buồn cười, chú ba cậu đâu có nói cô ta là khách của tôi, anh ấy chỉ nói với tôi cô ta là tình địch của tôi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt chống trả, dáng vẻ cười cợt càng chói mắt hơn.


“Chú ba thật sự nói như vậy?” Triệu Vân Sâm giật mình, chú ba không phải người sẽ nói ra những lời như vậy.


Chương 520: Còn ồn ào hơn cả Vượng Tài.


“Cậu có thể đi hỏi chú ba cậu. Chú ba cậu không mời cô ta đến, là cậu tự kêu người ta đến! Vậy thì cậu tự đi mà chiêu đãi cô ta đi. Tranh giành đàn ông với tôi mà cậu nghĩ tôi còn khách sáo được sao?” Ánh mắt nhìn cậu ta đột nhiên trở lạnh.


Triệu Vân Sâm kinh hãi trước tốc độ trở mặt của Kỷ Hi Nguyệt, nội tâm thật sự bị chấn động sâu sắc.


“Trước đây cô không phải là người như vậy.” Triệu Vân Sâm nhớ rõ, “Trước đây, những người phụ nữ mà tôi mang đến cô đều ra sức lấy lòng, ai nói gì cô, cô cũng sẽ không phản kháng lại, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?”


“Bởi vì tôi không yêu cậu nữa, cho nên không còn quan tâm. Tôi yêu chú ba cậu, nên đương nhiên không thể để cho người phụ nữ khác rình mò. Đạo lý này lẽ nào cậu không hiểu? Còn dám vỗ ngực là lăn lộn với phụ nữ bao lâu nay, tôi đúng là đánh giá cậu cao quá rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lại bật cười.


Nụ cười này còn rất diễm lệ. Mặc dù bây giờ cô không phấn sơn, nhưng dáng vẻ lại rất xinh đẹp quyến rũ, nổi bật hơn người.


Khiến Triệu Vân Sâm không khỏi rung động.


“Sao thế? Đừng đờ đẫn nhìn tôi, tôi không còn là người của cậu nữa rồi.” Kỷ Hi Nguyệt ăn tiếp miếng rau, sau đó khuôn mặt lại nhăn tít. Đồ ăn cô làm đúng là dở tệ, thật là làm khó bản thân rồi.


Sắc mặt Triệu Vân Sâm thoáng xấu hổ, sau đó bực bội nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô là người phụ nữ bất chấp xấu hổ nhất mà tôi đã từng gặp đấy.”


“Oh, vậy cảm ơn cậu đã khen ngợi nhé. Đối với cái loại đê tiện như cậu, tôi mà còn bám lấy thể diện thì sớm đã bị cậu hại chết rồi.”


Kỷ Hi Nguyệt không thèm quan tâm. Cô chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt, đặc biệt là su khi trải qua những thương tổn ở kiếp trước, cô càng phải trả lại gấp bội những người đã từng ức hiếp cô.


“Bác Vương, chuẩn bị một phần bữa trưa mới đem đến phòng cho Úy Mẫn Nhi.” Triệu Vân Sâm biết Úy Mẫn Nhi bị chọc tức, nhưng cậu ta không thể chểnh mảng.


“Vâng, thiếu gia Vân Sâm.” Bác Vương nhận lệnh, lập tức đi làm.


Kỷ Hi Nguyệt quả thực không thể ăn tiếp thức ăn mà cô đã làm, ra vẻ đáng thương nhìn thím Lý.


“Thật sự ăn không nổi nữa thì bỏ đi.” Thím Lý đau lòng giùm cô.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức hớn hở: “Cháu biết thím Lý tốt nhất mà. Cháu muốn ăn cái kia.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ chỉ bữa chính của Úy Mẫn Nhi.


Khóe miệng Triệu Vân Sâm khẽ run rẩy, nhìn cô khinh thường.


“Không biết xấu hổ.” Còn nhịn không được mắng cô một câu.


“Lãng phí thức ăn mới xấu hổ.” Kỷ Hi Nguyệt không ngần ngại kéo qua và bắt đầu ăn.


Nhật Bản và bít-tết, kết hợp với chế tác đỉnh cao, mùi vị tuyệt vời làm Kỷ Hi Nguyệt ăn đến say mê.


Vốn dĩ Triệu Vân Sâm đang nhạt miệng, nhưng bắt gặp vẻ mặt như ăn được mùi vị ngon nhất thế gian của cô, tự nhiên cũng cảm thấy món bít-tết hôm nay làm khá ngon.


Nhưng cậu ta không dám mở miệng nói nữa, sợ lại bị chọc tức không nuốt nổi cơm. Lát nữa phải bàn bạc với Úy Mẫn Nhi thử xem có cách gì trừng trị người phụ nữ đáng ghét này không.


Ăn cơm trưa xong, Kỷ Hi Nguyệt duỗi người lười nhác. Thím Lý liền nói: “Tiểu thư, cô đi tản bộ một chút đi, lát nữa ngủ trưa dậy, buổi chiều sẽ huấn luyện bốn tiếng đồng hồ.”


“Sao cơ? Bốn tiếng? Đây là muốn huấn luyện cháu tới chết sao?” Vẻ mặt đang thoải mái của Kỷ Hi Nguyệt lập tức uể oải. Tốc độ trở mặt này làm Triệu Vân Sâm chịu không nổi phải bật cười.


Nhưng vừa bật cười, cậu ta mới cảm thấy mình như bị thần kinh, lập tức thu lại nụ cười, trừng mắt chế giễu Kỷ Hi Nguyệt: “Đáng kiếp!”


Kỷ Hi Nguyệt liếc cậu ta, sau đó khẽ duỗi cánh tay, thả lỏng người rồi bước ra ngoài, trong miệng còn nói: “Thím Lý, thiếu gia Vân Sâm còn biết kêu tiếng của Vượng Tài nữa kìa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom