• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 491-500

Chương 491: Lại xảy ra án mạng (II)


Ở ngoài cửa có hai nhân viên cảnh sát đang canh gác, bên trong còn có một đồng chí cảnh sát nữ đang khuyên giải và ghi chép khẩu cung.


Kỷ Hi Nguyệt nói với hai người ngoài cửa: “Tôi là Vương Nguyệt. Đội trưởng Trương mời tôi qua đây.”


Hai người cũng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cách ăn mặc của Triệu Húc Hàn phía sau thực sự quá kỳ lạ, cả hai có chút lo lắng.


“Anh ấy là bạn của tôi, sợ tôi gặp nguy hiểm nên đi theo. Cứ để anh ấy ngồi bên ngoài đợi tôi là được.”


Triệu Húc Hàn khẽ liếc mắt, sau đó tới dãy ghế trên hành lang ngồi xuống, còn Kỷ Hi Nguyệt thì vào phòng bệnh.


Tiêu Ân đỗ xe xong cũng vào ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn. Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, hai người đàn ông cao lớn, phong thái lạnh lùng ngồi ở hành lang bệnh viện đúng là có chút kỳ quái, nhưng cũng may là không có ai.


Hai nhân viên cảnh sát có phần căng thẳng và nghi ngờ, len lén gửi tin nhắn cho đội trưởng Trương. Thực ra ban nãy đội trưởng Trương cũng vừa ở đây, nhưng sau đó đã bị đồn trưởng Lý gọi tới mắng chửi.


Trương Cường nhận được tin nhắn, nói với đồn trưởng Lý: “Đồn trưởng, Vương Nguyệt đã vào bệnh viện, còn có thêm hai người đàn ông rất đặc biệt đi theo. Tôi qua xem thế nào đã.”


“Là sao?” Đồn trưởng hỏi.


“Tôi cũng không biết, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi Vương Nguyệt.” Trương Cường có chút gấp gáp.


“Tôi đi với cậu.” Đồn trưởng Lý cũng không ngủ được. Đã bố trí tốt như vậy rồi mà kết quả còn để hung thủ lọt mất, thực sự quá mất mặt đồn cảnh sát.


Sau khi trời sáng còn phải về tổng cục báo cáo, ông ta không biết nên nói thế nào mới phải đây.


Trong phòng bệnh, Lý Lộ Lộ thấy Kỷ Hi Nguyệt bước vào thì lập tức bật khóc: “Vương Nguyệt, Vương Nguyệt!”


Kỷ Hi Nguyệt thấy trên cánh tay cô ấy có quấn băng, còn có vết máu. Xem ra là đã chính thức đối đầu với hung thủ.


“Không sao. Đừng lo lắng. Đã không sao rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cũng cảm thấy đáng thương. Bất cứ ai gặp phải chuyện này chắc hẳn đều sợ chết khiếp.


“Không phải đâu, hung thủ trốn thoát rồi. Hắn ta nhất định sẽ quay lại giết tôi.” Lý Lộ Lộ hoảng sợ, liên tục lắc đầu.


Nữ cảnh sát Hòa Miêu lập tức nói: “Đã phong tỏa khu vực đó rồi. Các đồng đội của tôi đang truy bắt hung thủ. Cô đừng lo lắng quá.”


“Cô có nhìn thấy dáng vẻ của tên hung thủ đó không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.


“Hắn đội chiếc mũ trùm đầu màu đen, chỉ để lộ ra hai mắt. Đáng sợ lắm. Hắn bò từ ban công bên cạnh vào. Nếu không phải tôi nghe thấy tiếng động ở cửa ban công mà tỉnh dậy, có lẽ là đã chết rồi.” Lý Lộ Lộ hoảng loạn nói.


“Đừng nôn nóng. Cô nói cụ thể tình huống lúc ấy xem.” Kỷ Hi Nguyệt vỗ nhẹ lưng cô ấy.


Lý Lộ Lộ nhìn sâu vào đôi mắt sau cặp kính gọng gỗ của Kỷ Hi Nguyệt, trong đầu nhớ đến những lời mà cô từng nhắc nhở. Cô ấy rất tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, cho nên đã nuốt nước bọt chuẩn bị mở miệng.


Hòa Miêu lập tức lật sổ ghi chép ra. Bởi vì lúc nãy hỏi nhưng Lý Lộ Lộ không trả lời đúng trọng tâm nên cô ấy không ghi chép được gì.


“Lúc tôi đang mê man ngủ thì nghe thấy tiếng động. Tôi có chút sợ hãi, nên đã ngồi dậy mò mầm bật đèn bàn. Đợi tôi bật được đèn bàn thì hắn đã vào được ban công, rồi bất ngờ tiến lại gần tôi. Tôi hoảng hồn hét lên một tiếng. Hắn ta nói nếu còn kêu nữa sẽ giết chết tôi.”


Lý Lộ Lộ sợ hãi rớt nước mắt: “Tôi không dám kêu. Trong tay hắn ta cầm một con dao gọt hoa quả, trên lưng còn có dây thừng. Tôi thật sự rất sợ.”


“Vậy cô làm thế nào để trốn thoát được?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.


“Cảnh sát ở dưới lầu nói là hình như nghe thấy tiếng của tôi nên đã đập cửa. Lúc đó tên hung thủ chực giết tôi, tôi sợ hãi lăn xuống giường, cho hắn chém trúng tay. Tôi lập tức lớn tiếng kêu cứu. Cũng may là cảnh sát đã nhanh chóng phá cửa xông vào. Hung thủ thấy không thể giết được tôi nên đã tức tốc trốn thoát từ ban công.”


Chương 492: Kiểu quan hệ gì vậy?


Lý Lộ Lộ vừa nói vừa phát run, mặt đầy vẻ khiếp sợ, quả thực đã bị dọa không nhẹ.


“Được rồi được rồi. Bây giờ không sao rồi. Đừng sợ.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Những bằng chứng và đồ vật để lại hiện trường có tác dụng gì không? Đã biết hung thủ là ai chưa?”


“Hung thủ mang nón trùm đầu và găng tay, nhưng vì vội vàng nên lần này quần áo đã bị móc rách, để lại vết máu, có thể kiểm tra mô da, đã đưa đi giám định. Chắc là sẽ nhanh biết được danh tính của hung thủ thôi.” Hoa Miêu nói.


“Vậy thì tốt.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự rất sợ lần này lại không thu được thứ gì. Vậy thì quả thực đã thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.


Trương Cường và đồn trưởng vội vàng chạy tới bệnh viện. Vừa tới nơi thì nhìn thấy có hai người đàn ông lạ mặt mặc đồ đen đang ngồi trước phòng bệnh của Lý Lộ Lộ. Một người thì đội nón đen, đeo mắt kính to. Người còn lại thì đeo kính gọng vàng, khuôn mặt hờ hững nhưng nhìn có vẻ đàng hoàng.


Đồn trưởng nhìn thấy Tiêu Ân thì hai mắt lập tức mở lớn, sau đố vội vàng chạy đến, mỉm cười nói: “Anh Tiêu, sao anh lại ở đây? Vị này là?”


“Cậu chủ của tôi.” Tiêu Ân biết né tránh cũng không được, đành phải nói sự thật.


Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc nhìn nhìn đồn trưởng, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén sau lớp kính khiến cho máu huyết toàn thân của đồn trưởng Lý bỗng chốc đông cứng lại.


“Hóa ra là chủ nhân của Triệu gia. Thất lễ, thất lễ.” Đồn trưởng lập tức cười nịnh nọt, vươn tay ra.


Triệu Húc Hàn liếc nhìn tay ông ta, miễn cưỡng vươn tay ra bắt một chút, lạnh giọng nói: “Tại sao chưa bắt được hung thủ?”


Đồn trưởng Lý bị khí thế của Triệu Húc Hàn lấn áp, sống lưng lập tức lạnh ngắt.


“Đều là lỗi của tôi, sắp xếp còn chút lơ là.” Đội trưởng Trương vội nói. Trong lòng anh ta càng thêm kinh hãi. Vị này là Triệu Húc Hàn, chủ nhân của Triệu gia trong truyền thuyết sao?


“Vương Nguyệt đã cho các anh nhiều dữ liệu như thế, kết quả các anh vẫn để hung thủ chạy thoát. Các anh tưởng rằng lần nào cũng có manh mối tốt như vậy sao? Vương Nguyệt không phải thần thánh, hơn nữa cô ấy còn phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Nếu tên hung thủ trốn thoát tìm đến cửa, các anh ai sẽ chịu trách nhiệm?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng chất vấn hai người đàn ông.


Đồn trưởng Lý lau vội mồ hôi trên trán: “Thật sự xin lỗi, là sơ sót của chúng tôi. Nhưng lần này hung thủ có để lại dấu máu, đã đem đi kiểm nghiệm. Tin là sẽ nhanh thôi sẽ biết được danh tính.”


“Đúng đúng. Sẽ nhanh thôi.” Đội trưởng Trương vội nói.


Kỷ Hi Nguyệt ở bên trong nghe thấy giọng điệu trách mắng của Triệu Húc Hàn thì lập tức ra ngoài.


“Đồn trưởng Lý, đội trưởng Trương, các anh đến rồi à.” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới hỏi thăm.


“Thăm xong chưa?” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Oh, Lý Lộ Lộ bị hoảng sợ không nhẹ, may là không sao.”


“Về được chưa?” Triệu Húc Hàn lại hỏi Kỷ Hi Nguyệt.


Đồn trưởng Lý và đội trưởng Trương rất tò mò về quan hệ của hai người.


“Vương Nguyệt, cô với chủ nhân Triệu là?” Đồn trưởng Lý ngại ngùng hỏi.


“Cô ấy là người của tôi.” Triệu Húc Hàn trực tiếp trả lời, “Đi.”


Nói xong thì kéo tay Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi.


Kỷ Hi Nguyệt mặt đỏ tía tai. Người đàn ông này quên là cô đang trong bộ dáng xấu xí của Vương Nguyệt sao? Còn nữa, sao lại nói như vậy? Làm người ta xấu hổ quá đi mất.


Khóe miệng Tiêu Ân khẽ run rẩy, khẽ liếc nhìn hai người đàn ông đang còn chấn kinh một cái rồi lập tức đuổi theo.


Đồn trưởng Lý và đội trưởng Trương nhìn nhau sợ hãi. Hai người đều bị dọa hết hồn. Đây là tổ hợp gì vậy? Kiểu quan hệ gì đây?


Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt tới trước cửa thang máy, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, em, em muốn đi nhà vệ sinh.”


Triệu Húc Hàn đành buông tay cô ra. Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy ù đến nhà vệ sinh cuối hành lang cách đó không xa. Cô quả thực có chút buồn tiểu.


Chương 493: Bắt hung thủ trong nhà vệ sinh (I)


Nhà vệ sinh rất yên ắng. Bởi vì bây giờ đã hơn ba giờ sáng, toàn bệnh viện đã say giấc, huống chi là nhà nhà vệ sinh công cộng cuối hành lang.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đèn ở đây hơi lờ mờ. Cô khẽ chép miệng, không hiểu tại sao rất nhiều nhà vệ sinh công cộng đèn đóm đều mờ như vậy, không thấy thoái mái tí nào.


Mở cửa một phòng vệ sinh ra, sau đó bước vào rồi đóng lại, ‘giải quyết nỗi buồn’ một cách sảng khoái.


Lúc cô ra ngoài, tới bồn rửa tay để vệ sinh thì đột nhiên nhìn thấy trên bồn rửa tay có vết máu. Cô giật thót, lập tức xoay người.


Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mặc đồ đen và đội mũ trùm đầu màu đen đang dùng dao gọt hoa quả chĩa vào người cô.


Nếu không phải vừa rồi cô quay lại, Kỷ Hi Nguyệt thật sự nghi ngờ có phải mình sẽ bị đâm từ phía sau hay không. Nhưng tên côn đồ này cũng rất nhanh, con dao lại càng áp sát thắt lưng Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt dựa lưng vào bồn rửa mặt, không dám nhúc nhích siết chặt hai tay, nói: “Anh, anh là hung thủ của vụ án cưỡng giết?”


“Hừm, thông minh đấy. Nếu mày dám la lên, tao sẽ đâm chết mày ngay lập tức.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà khát máu, trong đôi mắt đều là vẻ hung tợn.


“Anh đến đây để giết Lý Lộ Lộ?” Âm thanh của Kỷ Hi Nguyệt rất khẽ. Mặc dù cô rất muốn la lên, nhưng như thế chỉ khiến cho người đàn ông này càng thêm tức giận và trực tiếp giết cô.


Cho dù cô có nhanh đến đâu thì con dao gọt hoa quả sắc bén đang chỉa vào eo cô còn nhanh hơn thế nữa, và chắc chắn là cô không chết thì cũng bị thương rất nặng.


Cho nên cô lựa chọn im lặng, nhanh chóng nghĩ cách, tranh thủ thời gian và cơ hội.


“Dù mày có thông minh, con nhỏ kia tốt số, nhưng sớm muộn gì cũng phải chết! Qua đây!” Người đàn ông cười khẩy một tiếng, sau đó kéo Kỷ Hi Nguyệt qua. Con dao bắt đầu chỉa vào cổ cô, đẩy cô đi tới một cánh cửa phòng vệ sinh.


Kỷ Hi Nguyệt biết loại người này đã mất hết lí trí: “Anh trốn không thoát đâu. Cảnh sát sẽ biết anh là ai nhanh thôi. Bởi vì anh đã bị thương, lưu lại vết máu.”


“Thế thì đã sao? Bố mày cũng đâu thiết sống nữa. Nhưng mà trước khi chết, bố mày phải sảng khoái cái đã.” Trong giọng nói của tên hung thủ còn chứa đựng ý cười thô tục.


“Anh đói bụng ăn quàng vậy sao? Dáng vẻ như tôi mà anh cũng nuốt được à?” Kỷ Hi Nguyệt công kích hắn.


Tên hung thủ sửng sốt, sau đó nhìn lại dung mạo của Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt không thể nhìn được biểu cảm dưới dưới lớp mặt của hắn ta, nhưng cô đoán hắn ta cũng rất bực bội. Suy cho cùng bây giờ cô đang là dáng vẻ của Vương Nguyệt, quả thực có phần xấu xí.


“Mày không sợ tao sẽ giết mày?” Tên hung thủ phát hiện Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh.


“Không sợ. Bởi vì tôi cũng không muốn sống nữa. Bạn trai chê tôi xấu, đã đi ngoại tình, tôi còn thiết sống làm gì nữa? Nhà tôi lại nghèo, còn có mẹ già mang bệnh nặng. Anh giết tôi rồi nhà tôi nhiều khi lại được tiền trợ cấp, như vậy thì mẹ tôi mới có tiền đi khám bệnh, xem như tôi cũng có chút giá trị.”


Lời của Kỷ Hi Nguyệt khiến tên hủng thủ sửng sốt. Hình như hắn ta không ngờ một người phụ nữ xấu như vậy lại một lòng muốn tìm cái chết, đặc biệt là còn bị đàn ông phản bội. Hắn ta lập tức có cảm giác đồng bệnh tương liên.


“Người đàn ông đi ngoại tình đó là ai? Tôi có thể giúp cô báo thù. Dù sao giết phụ nữ cũng đã giết, thêm một người đàn ông có là gì?” Tên hung thủ biến thái này hận nhất là phản bội, cho nên dĩ nhiên sẽ đồng tình với Kỷ Hi Nguyệt.


“Thật sao? Tôi hận không thể phân xác anh ta thành trăm mảnh. Anh ta dụ dỗ tôi, lừa tiền lương của tôi. Loại người này nên bị trừng trị. Anh có thể giúp tôi giết anh ta thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt rớt nước mắt.


“Cô nói đi! Thằng đó đang ở đâu? Ngày mai tôi sẽ đi giết nó ngay, để nó xuống âm tào tạ lỗi với cô!” Người đàn ông thở phì phò nói.


“Anh ta đang ở ngoài,” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Tôi đến đây để chăm sóc mẹ tôi, anh ta uống rượu vào lại đến đòi tiền tôi! Huhu. Tôi thật sự không muốn sống nữa. Anh giết tôi đi, rồi đi giết anh ta.”


Chương 494: Bắt hung thủ trong nhà vệ sinh (II)


Kỷ Hi Nguyệt vừa nói, vừa đau khổ khóc tấm tức.


Tên hung thủ đờ người ra, như đang suy nghĩ điều gì đấy. Trong nháy mắt này, cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên đập mạnh vào khớp cổ tay đang cầm con dao hoa quả của hắn ta.


Thực tế là tên hung thủ đã cảm nhận được Kỷ Hi Nguyệt có lẽ đang lừa hắn ta.


Chứ cmn đã ba giờ sáng mà bạn trai cô còn đuổi đến đây để đòi tiền. Nếu có thật, chắc chắn tên đàn ông đó đã náo loạn um sùm tỏi, nhưng hắn ta vào đây núp được một lúc lâu đâu có nghe thấy tiếng cãi nhau nào.


Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên đâu để cho hắn ta có thời gian cân nhắc, cái cô muốn là lúc lúc tên hung thủ này hoài nghi hoặc là chần chừ.


Con dao gọt hoa quả rớt xuống sàn, phát ra âm thanh chói tai.


Phản ứng của tên hung thủ cũng vô cùng nhanh, hắn giữ eo Kỷ Hi Nguyệt lại, cả hai đập vào nhau, sau đó ngã nhào xuống đất.


Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân ở trước cửa thang máy đội một hồi lâu vẫn chưa thấy Kỷ Hi Nguyệt ra.


Triệu Húc Hàn đột nhiên biến sắc, lập tức chạy về hướng nhà vệ sinh. Tiêu Ân như cũng nghĩ được gì đó, mặt lộ vẻ hoảng sợ.


Cửa nhà vệ sinh là cánh cửa gỗ màu trắng, tự động đóng mở.


Triệu Húc Hàn đạp thẳng một phát, vừa xông vào trong là đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt và tên hung thủ đang vật lộn trên sàn nhà. Mái tóc giả của Kỷ Hi Nguyệt đã bị tháo xuống.


Nắm đấm gần như xông thẳng đến tên hung thủ. Hung thủ là một người đàn ông cao to, sức lực tương đối lớn hơn, cả thân xác gần như là cưỡi lên người Kỷ Hi Nguyệt.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng rất dũng mãnh. Một đấm đánh vào phần éo nơi yếu nhất của người đàn ông, tên hung thủ lập tức rên rỉ một tiếng. Kỷ Hi Nguyệt đã lật người sang một bên, hai người nháy mắt lại nằm song song trên mặt đất vật lộn với nhau.


Con dao gọt hoa quả đã bị Kỷ Hi Nguyệt đá vào gầm bồn rửa tay, cho nên bây giờ hai người đều tay không tấc sắt.


Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân vừa xông vào thì nhìn thấy được một màn này.


Sắc mặt của hai người đều rất khó coi, nhưng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt quả quyết và linh hoạt như vậy, trái tim cũng dần được thả lỏng. Ít nhất thì tới bây giờ cô vẫn chưa có nguy hiểm gì.


Bên phía đội trưởng Trương và đồn trưởng Lý nghe thấy động tĩnh cũng lập tức chạy tới.


Hai người cũng nhìn thấy một nam và một nữ đang nằm trên sàn đánh nhau đến long trời lở đất. Sức lực của người đàn ông rõ ràng là mạnh hơn, nắm đấm rất cứng rắn. Kỷ Hi Nguyệt bị trúng vài cái đau đến thấu trời.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt rất linh hoạt, tránh né được nhiều cú đấm, thậm chí là có thể đánh trả một vài cú đấm, thân thủ đã rất tiến bộ.


Đội trưởng Trương lập tức xông lên, nhưng đã bị Triệu Húc Hàn túm lại.


“Để cô ấy có thêm chút kinh nghiệm.”


Đội trưởng Trương sửng sốt, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn, đành phải dừng lại.


Từng cặp mắt dán chặt vào màn vật lộn trong nhà vệ sinh của hai người.


Kỷ Hi Nguyệt cũng biết là ở cửa đã có người đến, nhưng không có thời gian để xem thử là ai. Hung thủ không còn con dao gọt hoa quả, cô cũng không sợ.


Cô cũng biết đây cũng là một cơ hội để mình trải nghiệm. Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân chắc chắn là đã biết cô xảy ra chuyện.


Cô lật người, quỳ gối đứng dậy. Tên hung thủ cũng đứng lên. Kỷ Hi Nguyệt đứng xoay lưng về phía bốn người.


Tên hung thủ nhìn thấy rất rõ, có phần khó hiểu vì sao bốn người đàn ông này không tới bắt hắn, mà chỉ đứng nhìn hắn và người phụ nữ xấu xí này đánh nhau?


Chẳng lẽ là quá tin tưởng vào thực lực của người phụ nữ này? Hay là nhạo báng hắn ta là đàn ông mà không bằng một người phụ nữ?


“Đến đi!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó lập tức tung một cước, hung thủ liền dùng hai tay chặn lại rồi xoay người, hắn ta cũng trả lại một cước.


Hai người lập tức văng ra, Kỷ Hi Nguyệt lại xông lên, quả thực là càng đánh càng hăng.


Nhưng tên hung thủ lại không nghĩ như vậy. Cửa ra vào đã có người chặn. Hắn ta không thể trốn thoát. Trong phòng vệ sinh cũng không còn cửa nào khác, chỉ có một cái giếng trời, mà dưới giếng trời đang có một cây lau nhà của bể nước.


Hắn ta lùi lại, tóm lấy cây lau nhà, quất về phía Kỷ Hi Nguyệt từng cái thật mạnh.


Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ lùi lại một bước. Thực ra cô không sợ, nhưng cây lau nhà quá bẩn.


Chương 495: Bắt hung thủ trong nhà vệ sinh (III)


Mắt thấy cây lau nhà đang quất tới, cô lập tức nín thở, chuẩn bị xông lên! Nhưng bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, sau đó là một cú đá trên không, cây lau nhà lập tức bị đá bay, tiếp theo đó là một cú đá xoay người.


Đầu của tên hung thủ bị đá trúng rất mạnh, sau khi cả người choáng váng, bất chợt ngã nhào sang bên cạnh.


Tất cả mọi người đều giương mắt đờ đẫn, người ra tay là Triệu Húc Hàn, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, tên hung thủ đã bị đánh đến phun ra máu tươi, nằm trên đất mơ màng lắc lắc đầu, trong chốc lát hình như vẫn chưa lấy lại phản ứng.


Mà chiếc mũ của Triệu Húc Hàn không hề xê dịch. Anh đứng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, đưa tay kéo cánh tay của cô: “Đi thôi, bẩn!”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phát hiện mái tóc dài của mình đã bị xổ ra, cặp mắt kính cũng rớt mất, chỉ có thể ngẩng đầu cười khan với hai người đội trưởng Trương và đồn trưởng Lý còn đang khiếp sợ.


“Đồn trưởng Lý, hôm nay cảnh sát đã bắt được hung thủ ở phòng vệ sinh của bệnh viện, vụ án tới đây kết thúc! Hiểu chưa?”Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi phòng vệ sinh rồi đột nhiên xoay người lại nói.


Đồn trương Lý vẫn chưa hoàn hồn, đội trưởng Trương khẽ đẩy tay ông ta. Lúc này ông ta mới phản ứng lại: “Vâng, vâng, vâng. Triệu chủ nhân và cô Vương Nguyệt đi thong thả.”


Tiêu Ân không rời đi ngay, đợi Triệu Húc Hàn đưa Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài xong, anh ta xoay người, nói: “Vương Nguyệt là bút danh. Cô ấy tên thật là Kỷ Hi Nguyệt, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải và là người phụ nữ của cậu chủ, nhưng mong là các anh đừng để lọt ra ngoài một chữ.”


“Hiểu, hiểu!” Đồn trưởng Lý và đội trưởng Trương kinh hãi, sau đó lập tức gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Ân rời khỏi.


Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn lạnh mặt, cười giả lả nói: “Anh Hàn, em, em không bị thương.”


Triệu Húc Hàn hờ hững liếc cô một cái: “Mấy cái đấm đó không đâu sao?”


“Khụ khụ, không sao, không đau không đau. Bình thường huấn luyện cũng mạnh cỡ đó à. Nhưng mà anh Hàn, cũng may là đêm nay chúng ta đến đây, nếu không Lý Lộ Lộ chắc chắn sẽ bị giết.”


Kỷ Hi Nguyệt nói, “Tên hung thủ này rất thông minh, nghĩ rằng Lý Lộ Lộ tạm thời an toàn, vì vậy nhân cơ hội này để giết Lý Lộ Lộ một lần nữa, may mà chạm mặt em.”


Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói: “Tiểu thư, cũng may cô đã luyện tập được kha khá! Nếu không đêm nay cô đã gặp nguy hiểm.”


“Haha, thì đó thì đó. Đều nhờ anh Hàn chỉ dạy tốt. Nhưng mà anh Hàn, anh lợi hại thật đấy, nháy mắt đã hạ được tên hung thủ.”


Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vừa hâm mộ vừa ghen tị. Thực tế là cô vô cùng sùng bái, rất muốn có được thân thủ giỏi như vậy.


“Cho nên em cần phải học thêm.” Triệu Húc Hàn nói.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức bị đả kích. Muốn học tới trình độ như anh thì không biết đến năm nào tháng nào, nhiều khi cả đời này cũng không có khả năng.


“Vụ án cưỡng giết đã kết thúc, tiểu thư, cô không đưa tin sao?” Tiêu Ân nhắc nhở.


“Ấy chết, quên mất. Để tôi gọi điện cho đội trưởng Trương!” Kỷ Hi Nguyệt vội nói, “Nhờ anh ta cho tôi mấy tấm ảnh.”


Nói xong thì bắt đầu gọi cho đội trưởng Trương xin ít thông tin.


Trương Cường và hai nhân viên cảnh sát áp giải hung thủ về đồn cảnh sát. Đồn trưởng Lý rất vui mừng, vụ án cưỡng giết coi như đã kể thúc, ông ta lập tức quay về văn phòng để báo cáo lại tổng cục.


Sau khi Trương Cường và đồn trưởng Lý nhìn Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân rời đi, cả hai xoay lại nhìn tên hung thủ vẫn còn đang choáng váng, chưa hoàn hồn trở lại.


“Đồn trưởng Lý, thân thủ của Triệu chủ nhân lợi hại vậy sao?” Trương Cường kinh hãi, có quá nhiều lời đồn về tập đoàn Triệu thị, trước đây anh ta không tin cho lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy hai cú đá của Triệu Húc Hàn thì đã có chút tin tưởng.


“Nghe nói chủ nhân của Triệu gia có thể một đánh mười, chút thế này dĩ nhiên có là gì. Nhưng mà Trương Cường, Vương Nguyệt thì ra là Kỷ Hi Nguyệt, chuyện này cậu không biết sao?” Đồn trưởng Lý hỏi.


Chương 496: Lòng tiểu nhân


Trương Cường đột nhiên căng thẳng: “Làm sao tôi biết được, đâu có gì hoài nghi mà điều tra về cô ấy. Vương Nguyệt là phóng viên của Cảng Long, trước đây hợp tác trong vụ án phân xác với thân phận là phóng viên, tôi đâu có ngờ đường đường Kỷ đại tiểu thư lại đi làm phóng viên chứ.”


“Nói cũng phải. Với lại cô ấy hóa trang xấu quá, Kỷ đại tiểu thư người ta xinh đẹp thế, đâu ai ngờ tới được.”


Đồn trưởng Lý nhớ đến chuyện mấy ngày hôm trước Kỷ Hi Nguyệt lên hot search tin giải trí, thành lập công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, người đẹp trên đó làm sao có thể là Vương Nguyệt được!


“Trước đây tôi còn cho rằng Triệu chủ nhân mù mắt đấy. Nhưng mà Kỷ đại tiểu thư đúng là biết đùa, cuộc sống áo gấm lụa là không muốn, khăng khăng đi làm phóng viên, còn thường xuyên gặp phải nguy hiểm. Suy nghĩ của mấy người giàu có tô thật sự không hiểu nổi.” Trương Cường lắc đầu.


“Nếu Triệu Húc Hàn mù mắt thì chúng ta là có mắt như mù.” Đồn trưởng Lý lắc đầu, cười khổ: “Được rồi, chuyện này không được truyền lung tung. Cũng may là lần này nhờ có họ mới bắt được hung thủ, vụ án cũng coi như kết thúc. Cậu xử lý xong rồi về nghĩ ngơi đi, các anh em cũng vất vả rồi.”


Trương Cương gật đầu đáp lại một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vì vụ án cưỡng giết này mà mấy ngày rồi anh ta chưa được chợp mắt.


Trong bản tin sáng hôm sau, tin tức về việc hung thủ đã bị cảnh sát tóm gọn trong đêm lập tức gây xôn xao khắp thành phố. Trang web chính thức của đài truyền hình Cảng Long bị sập hai lần do lượng truy cập quá nhiều, tên phóng viên Vương Nguyệt cũng được nhiều người dân biết được hơn.


“Lại là cô ta!” Trong một quán điểm tâm nhỏ nằm trên con hẻm ở một phố cũ, một cô gái trẻ tuổi xem xong bản tin trên di động, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên méo mó.


Cô ta chính là Châu Lê, người đã bị Cảng Long sa thải.


Châu Lê sau khi bị sa thải, vẫn luôn ôm hận trong lòng. Cô ta tới đài truyền hình Hương Thành để xin làm phóng viên, nhưng không được nhận, vì thế cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Kỷ Hi Nguyệt.


Ngày nào cô ta cũng xem tin tức, đặc biệt là tin tức bên Cảng Long. Chỉ cần là tin tức của Vương Nguyệt, cô ta đọc xong đều nghiến răng nghiến lợi, bởi vì tin tức nào cũng rất nổi bật.


Cô ta quả thực không hiểu nổi, tại sao vận khí của Vương Nguyệt lại tốt như vậy. Cô ta chỉ nói nhiều vài câu mà đã bị mắng, bị sa thải, xã hội này thật bất công với cô ta.


Vương Nguyệt xấu xí như vậy, đáng ghét như vậy, tại sao mọi người đều thích cô, mà không thích cô ta?


Châu Lê nghĩ mãi không ra, nhìn di động với vẻ mặt hoàn toàn là thống hận.


Ăn bữa sáng xong, cô ta định đi kiếm việc làm, nhưng không biết thế nào lại đến trước cửa đài truyền hình Cảng Long.


Đợi hồi lâu không thấy Vương Nguyệt tới làm, cô ta gửi tin nhắn cho Trần Thanh.


“Anh Trần, hôm nay Vương Nguyệt không đi làm sao?”


Trần Thành vốn đang rầu rĩ. Vụ án cưỡng giết này lại lần nữa khiến cho Vương Nguyệt một bước lên mây, đồng thời cũng chứng tỏ năng lực làm phóng viên của cô. Nhưng Vương Nguyệt càng lợi hại, Trần Thanh càng lộ rõ sự bất tài.


Bây giờ không phân người lại cho anh ta, ánh mắt của đồng nghiệp cũng thay đổi. Anh ta cảm giác mỗi ngày như dài bằng một năm.


Nhìn thấy tin nhắn của Châu Lê, Trần Thanh rất kinh ngạc. Người phụ nữ này sau khi bị sa thải không còn liên lạc với anh ta nữa, không ngờ hôm nay lại gửi tin nhắn cho anh ta.


“Châu Lê, cô hỏi Vương Nguyẹt làm gì? Cô ta đã đi làm rồi.” Trần Thanh đáp.


“Không thể nào. Tôi đã đợi hơn nửa giờ đồng hồ. Cô ta đi làm sớm vậy sao?”Châu Lê rất tò mò.


“Cô ta vừa mới tới không lâu. Chắc là Long Bân lái xe chở cô ta vào thẳng bãi đậu xe, nên có thể là cô không thấy! Nếu cô có chuyện tìm cô ta thì lên đây đi.” Trần Thanh hồi âm.


Châu Lê lập tức nói: “Không sao không sao, lần sau tôi đến tìm cô ta cũng được. Tôi đi đây, anh Trần cố lên.”


Trần Thanh vừa nhìn thấy câu này, trong đầu cân nhắc một chút rồi trả lời: “Châu Lê, hay là chúng ta ăn bữa cơm trưa nhé?”


“Anh Trần có chuyện gì sao?” Châu Lê hỏi.


Chương 497: Là bị mưu sát


Trần Thanh gửi tin nhắn lại: “Dầu gì cũng từng là đồng nghiệp, mời cô bữa cơm để ôn chuyện cũ không được sao?”


Châu Lê cũng suy nghĩ một chút mới đồng ý.


Hẹn địa điểm xong, Trần Thanh nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang vùi đầu vào sắp xếp tin tức liên quan của vụ án cưỡng giết, trong lòng anh ta càng lúc càng mất cân bằng, một bàn tay bất giác siết chặt thành nắm đấm.


Lúc Kỷ Hi Nguyệt đang chỉnh lý lại thông tin vụ án cưỡng giết, điện thoại của Ngô Phương Châu gọi đến.


“Anh Tiểu Ngô, có tin tức tốt sao?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi.


“Vương Nguyệt, cô đúng là lợi hại. Một vụ án mạng lớn như thế lại được cô phá giải.” Ngô Phương Châu cười nói.


Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Đâu có, là đội trưởng Trương và anh em đã nổ lực bắt được mà. Bây giờ mọi người đều có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.”


“Cô đừng tưởng tôi không biết nhé. Nhưng thôi, không nói, không nói nữa. Dù thế nào thì cô cũng thật sự lợi hại. Tôi gọi điện cho cô không phải vì chuyện này, là vụ án nổ khí gas của Tần Hạo ở thành phố Châu.”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ thay đổi sắc mặt: “Sao rồi?”


“Trang Thiên và cảnh sát bên đó đã tìm thấy người em trai của nạn nhân năm đó.” Ngô Phương Châu nói, “Nói qua điện thoại thì hơi bất tiện. Nếu cô rãnh thì qua đồn cảnh sát một chuyến đi, tôi sẽ nói chi tiết cho cô nghe.”


“Được, trưa nay tôi qua.” Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm. Trước đây Trang Thiên tỏ ra khó chịu với cô và Long Bân như vậy, nhưng không ngờ là cô ấy vẫn còn lưu tâm vụ án này.


Có lẽ cô ấy cũng đã nhận ra điểm bất hợp lý từ vài trang hồ sơ qua quýt của vụ án.


Buổi trưa, Trần Thanh ra ngoài ăn cơm với Châu Lê. Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân thì qua đồn cảnh sát trực thuộc của Ngô Phương Châu.


Kỷ Hi Nguyệt tìm được Ngô Phương Châu xong, Ngô Phương Châu nhìn cô cười cười. Người khác không biết khuôn mặt thật của cô, nhưng anh ấy đã sớm biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt.


Nhưng anh ấy không cần thiết phải đi vạch trần. Sáng nay đã nghe tin tức từ bạn bè, tối qua vụ án cưỡng giết đã được phá, lúc đó Triệu Húc Hàn và Vương Nguyệt đều có mặt ở hiện trường. Mặc dù không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng Ngô Phương Châu có trực giác, Vương Nguyệt nhất định có tham gia vào việc bắt giữ hung thủ.


“Anh Tiểu Ngô, anh đừng cười vậy chứ. Tôi muốn nổi cả da gà rồi đây này.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Ngô Phương Châu cười giống kiểu đã biết tất cả, làm cô thực sự có chút khó chịu.


Ngô Phương Châu nhìn Long Bân, sau đó bật cười, nói: “Tôi chỉ là cảm thấy cô thật sự rất lọi hại thôi. Nói về tin tức mà Trang Thiên gửi qua nhé.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Ngô Phương Châu nói: “Sau khi Tần Hạo bồi thường năm mươi vạn cho người em trai tên Triều Giang của nạn nhân xong, Triều Giang đã rời khỏi Râu Loan, nhưng bố mẹ của nạn nhân lại không hề hay biết con trai cả Triều Hà và con dâu đã chết, mãi cho đến khi báo án mới biết là đã chết, và cũng biết luôn là Triều Giang đã cầm số tiền bồi thường năm mươi vạn của Tần Hạo.”


Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, biết anh ấy vẫn chưa nói đến trọng điểm.


“Triều Giang đã phung phí số tiền năm mươi vạn ấy, sau đó còn vay nặng lãi, cho nên lúc bị Trang Thiên tìm được, anh ta nói là trong vòng hai năm đã uy hiếp Tần Hạo năm lần.”


Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, không ngờ chuyện này lại rối ren phức tạp như vậy. Người em trai Triều Giang của nạn nhân này xem ra cũng là một kẻ thối nát.


Nhưng đã dám đe dọa Tần Hạo thì chứng tỏ Tần Hạo đã bị anh ta nắm đằng chuôi.


Vậy thì đằng chuôi đó rốt cuộc là cái gì?


Nếu không có gì thì năm mươi vạn đã sớm giải quyết xong vấn đề, không thể nào uy hiếp anh ta được.


Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đột nhiên nghiêm túc nói: “Vương Nguyệt, Triều Giang nói, nguyên nhân thực sự cái chết của anh trai Triều Hà và chị dâu của anh ta là do Tần Hạo mưu sát.”


“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đang ngồi, đột nhiên đứng bật dậy.


Long Bân cũng kinh hồn.


“Cô đừng kích động. Mặc dù anh ta nói như vậy, nhưng cũng chỉ là lời nói phiến diện của Triều Giang thôi. Không có bất kỳ bằng chứng nào thì không thể nào định tội Tần Hạo được.”


Chương 498: Bạn gái cũ đã chết


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Cô hiểu, chuyện đã qua hai năm, muốn lật lại vụ án thì gần như là không có khả năng. Xét cho cùng, toàn bộ vụ án cơ bản đều có lợi cho Tần Hạo. Bề ngoài thì đó chỉ là một câu chuyện ngoài ý muốn, sau đó còn kết án trong âm thầm. Vụ án không được điều tra kỹ càng, trên hồ sơ cũng qua loa đại khái.


Bây giờ không có bằng chứng đầy đủ mà muốn lật lại vụ án thì cơ bản không có hy vọng.


“Bây giờ không thể xác thực lời nói của Triều Giang là thật hay giả. Cũng có khả năng là Tần Hạo không đưa tiền cho anh ta, cho nên anh ta mới tức giận đi tố cáo với Trang Thiên.”


Long Bân nói: “Nếu anh ta nói thật, vậy thì chắc hẳn phải có bằng chứng Tần Hạo đã giết hại anh hai và chị dâu của anh ta, nếu không sao có thể uy hiếp Tần Hạo được?”


Ngô Phương Châu cau mày: “Chính xác! Nhưng anh ta không định đưa bằng chứng ra. Nói là nếu bên phía cảnh sát có thể cho anh ta một trăm vạn thì anh ta sẽ bán chứng cứ cho cảnh sát.”


Long Bân đáp: “Không đúng. Nếu Tần Hạo sợ bằng chứng như vậy, vẫn luôn cho anh ta tiền, tại sao lại đột nhiên không cho nữa? Lẽ nào anh ta phát hiện căn bản là không có cái gọi là bằng chứng này?”


“Cũng có khả năng là Tần Hạo không có tiền thật.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên một nụ cười lanh lùng.


Ngô Phương Châu nói: “Bên Trang Thiên đã theo dõi di động của Triều Giang. Tôi sẽ kiểm tra nhật ký liên lạc giữa Triều Giang và Tần Hạo. Chỉ sợ là tên Triều Giang này vì tiền mà bịa đặt.”


“Có phải thật hay không, rất đơn giản, cứ cho anh ta một trăm vạn, xem anh ta rốt cuộc là có giữ chứng cứ không.”


Kỷ Hi Nguyệt hy vọng là thật. Nếu một trăm vạn có thể trực tiếp để Tần Hạo vướng vào tội cố ý giết người, cô đây còn phải cảm tạ trời đất.


Ngô Phương Châu khẽ biến sắc: “Như vậy càng không được. Cảnh sát sẽ không lấy tiền ra.”


“Tôi có thể cho.” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhì Ngô Phương Châu.


Ngô Phương Châu biết cô là Kỷ đại tiểu thư, nhưng chuyện này không không phù hợp quy định, liền nói: “Vương Nguyệt, chuyện này tôi vẫn chưa báo cáo với cấp trên. Chúng ta tự ý hành động sẽ có phiền phức. Như vậy đi, cô cũng đừng gấp, đợi tôi có nhiều manh mối sẽ báo cáo với cấo trên, sau đó liên lạc với thành phố Châu để lật lại vụ án.”


“Phiền phức vậy à. Không thể tìm bằng chứng trước rồi nói sao? Như vậy thì không cần phải điều tra nữa, có thể trực tiếp bắt Tần Hạo.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Vương Nguyệt, đó là một trăm vạn!” Ngô Phương Châu lắc đầu, “Nếu không cẩn thận, cô sẽ bị liên lụy.”


Long Bân cũng nói: “Vương Nguyệt, cảnh sát có quy định của họ. Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”


“Thì tôi cũng chỉ giúp đỡ phá ăn thôi mà? Cho một trăm vạn lẽ nào còn trách tôi sai?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.


“Lỡ như người ta nói một trăm vạn của cô là kêu người khác giả mạo chứng cứ thì sao?” Long Bân nói.


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Ngô Phương Châu không khỏi liếc nhìn Long Bân.


“Thôi được rồi. Dù sao có manh mối là tốt rồi. Tôi cũng không vội. Vậy nhờ cả vào anh Tiểu Ngô nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Ngô Phương Châu.


“Yên tâm đi, tôi vẫn luôn theo dõi. Cô nói Tần Hạo có vấn đề, bây giờ rõ ràng là đã chứng thực được đôi chút. Tôi sẽ điều tra kỹ người này.” Ngô Phương Châu cười nói.


“Chuyện anh ta và Đường Tuyết Mai, anh đã điều tra chưa?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta.


Ngô Phương Châu gật đầu: “Điều tra rồi. Thì ra hai người là bạn học thời đại học, hơn nữa Đường Tuyết Mai còn theo đuổi Tần Hạo hai năm nhưng không thành, có thể nói là yêu đơn phương và khổ sở vì tình.”


“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt có chút không dám tin. Vậy mà Tần Hạo lại không thích Đường Tuyết Mai, chỉ có Đường Tuyết Mai thích Tần Hạo?


Nhưng nghĩ lại, thời đại học chắc hẳn Tần Hạo rất đẹp trai, nữ sinh theo đuổi nhất định là không ít.


“Là thật đấy. Tần Hạo thời đại học có một người bạn gái,, nhưng trước khi tốt nghiệp thì đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.” Ngô Phương Châu nói.


Chương 499: Lần này là ngoài ý muốn sao?


Máu huyết trong người Kỷ Hi Nguyệt lại lạnh đi. Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, tại sao những người liên quan đến Tần Hạo đều chết nhỉ?


Chẳng lẽ lần này thật sự chỉ là tai nạn? Hay lại có ẩn tình gì khác?


“Vương Nguyệt, cô sẽ không nghĩ đến vụ tai nạn giao thông này nữa chứ?” Thực ra Ngô Phương Châu biết, lúc này anh ấy và Kỷ Hi Nguyệt đang có cùng một suy nghĩ.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn Ngô Phương Châu. Ngô Phương Châu nhìn ánh mắt của cô là đã biết, anh ấy vội nói: “Cô gái đó đang qua đường thì bị một chiếc xe tải đâm vào. Tài xế xe tải lái xe sau khi uống rượu. Ngồi tù đã bảy năm, vẫn chưa ra ngoài.”


“Bảy năm, mà Tần Hạo bây giờ ba mươi, tức là tốt nghiệp đại học năm hai mươi tư tuổi. Chắc còn khoảng một năm nữa là được thả ra.” Kỷ Hi Nguyệt tự tính nhẩm.


Long Bân cau mày: “Vương Nguyệt, đừng nói cô lại muốn đi tìm tên đó để hỏi về vụ tai nạn giao thông đấy nhé?”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn Long Bân: “Đúng là đã có suy nghĩ này.”


Ngô Phương Châu và Long Bân dở khóc dở cười. Người phụ nữ này hình như rất ám ảnh chuyện của Tần Hạo, cái gì cũng cảm thấy sẽ liên quan tới Tần Hạo.


“Nhiều năm vậy rồi, cô nghĩ còn hỏi được cái gì nữa?” Logn Bân bật cười.


“Hỏi thử thôi, cũng đâu phải cái gì cũng nhất định phải có cái gì đó.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai.


Ngô Phương Châu cũng chỉ còn cách bất đắc dĩ nói tiếp: “Sau khi cô bạn gái của Tần Hạo qua đời trong vụ tai nạn, Tần Hạo không qua lại với cô bạn gái chính thức nào nữa. Mối quan hệ với Đường Tuyết Mai chắc cũng là chia tay mấy năm mới tái hợp lại.”


“Nói như vậy có nghĩa là mối quan hệ yêu đương giữa Đường Tuyết Mai và Tần Hạo bắt đầu chưa lâu?” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Ngô Phương Châu gật gù: “Có thể nói là như vậy. Dù sao nhật ký cuộc gọi trên di động của hai người cũng không có nhiều liên hệ.”


“Lỡ may bọn họ có phương thức liên lạc khác thì sao!” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, “Chứ nếu không, lý nào Đường Tuyết Mai và Tần Hạo chỉ mới bắt đầu yêu đương sau cuộc họp mặt bạn học cũ? Như vậy thì tốc độ này có phần quá nhanh. Hơn nữa, Đường Tuyết Mai cũng sẽ không giúp anh ta làm sổ sách nhanh thế đâu, mức thời gian này không hợp lý.”


“Vậy thế nào?” Long Bân vì muốn hỗ trợ điều tra án, nên cũng rất có hứng thú.


“Tôn Mai chết, sổ sách kế toán của Trương Cầm và vụ tai nạn giao thông, những thứ đó đều xảy ra trước buổi họp mặt bạn học của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai. Cho nên tôi dám liệu định, hai người này đã sớm cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”


Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt câu lên một nụ cười lạnh lùng.


“Còn một chuyện.” Ngô Phương Châu bỗng nhiên có chút khó xử.


Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Anh Tiểu Ngô, có chuyện gì anh nói luôn đi.”


Ngô Phương Châu thoáng suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt một chút.


“Đường Tuyết Mai và ông Kỷ Thượng Hải, chủ tịch của tập đoàn Kỷ Hải hình như có mối quan hệ rất mật thiết.” Ngô Phương Châu nhìn sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt.


Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt dưới lớp kính không kìm được sự thay đổi. Đây là cái gai trong tim cô. Cũng không biết là sau khi cô cho bố xem tấm ảnh của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, thám tử tư của ông đã điều tra thế nào rồi.


“Người phụ nữ này tham luyến hư vinh, cứ thấy đại gia là muốn sáp tới!” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó xoay đầu nhìn Ngô Phương Châum cười nói: “Anh Tiểu Ngô, có ảnh của Đường Tuyết Mai và Kỷ Thượng Hải không? Để độ tin cậy cao hơn một chút.”


“Vương Nguyệt, cô đừng nói với tôi là cô muốn khui những tin đồn về đời sống riêng tư của Kỷ Thượng Hải đấy nhé?” Ngô Phương Châu thật sự đã nghĩ như vậy. Dù sao Kỷ Hi Nguyệt cũng là một phóng viên, tin tức này mà đưa ra, dám chừng sẽ nằm trên hot search bản tin giải trí. Nhưng Kỷ Thượng Hải là bố cô đấy.


Kỷ Hi Nguyệt có chút xấu hổ: “Đâu có, muốn xem thử thôi.”


Ngô Phương Châu tới trước máy tính rồi ngồi xuống, sau đó lật ra mục hình ảnh và camera giám sát.


Trong màn hình giám sát là khung cảnh tao nhã ở một nhà hàng, Kỷ Thượng Hải và Đường Tuyết Mai đang tình chàng ý thiếp. Có thể nhìn ra là Kỷ Thượng Hải rất thích Đương Tuyết mai.


Đường Tuyết Mai cũng làm ra vẻ thanh thuần xinh đẹp, quả nhiên là một bạch liên hoa cao cấp.


Chương 500: Có chút không thoải mái


“Những thứ này sẽ không lộ ra ngoài chứ?” Kỷ Hi Nguyệt rất áp lực.


Ngô Phương Châu lập tức lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không. Chuyện này không phải là từ Tần Hạo, điều tra được Đường Tuyết Mai rồi mới điều tra được ông Kỷ sao? Hơn nữa, Tần Hạo đang làm việc cho Bất Động Sản Kỷ Tinh, mà Kỷ Thượng Hải lại là ông chủ. Mối quan hệ giữa ba người này có chút phức tạp.”


“Kỷ Thượng Hải chắc chắc là bị liên lụy vô cớ, nhưng Đường Tuyết Mai quyến rũ Kỷ Thượng Hải có phải là chủ ý của Tần Hạo không, chuyện này còn phải điều tra kỹ càng mới được.”


Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh nói Đường Tuyết Mai theo đuổi Tần Hạo, nhiều khi Đường Tuyết Mai bị Tần Hạo lợi dụng để quyến cũ Kỷ Thượng Hải cũng không chừng.”


Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt cũng quay cuồng suy nghĩ.


Ngô Phương Châu và Long Bân đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng gật đầu tán thành.


Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân rời khỏi sở cảnh sát, Ngô Phương Châu đã bị Kỷ Hi Nguyệt xoay cho choáng váng. Nhưng mối quan hệ càng phức tập, càng chứng tỏ Tần Hạo là người mấu chốt. Chỉ cần mở rộng điều tra xung quanh anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ cháy nhà lời mặt chuột.


“Vương Nguyệt, hình như cô rất hận Tần Hạo?” Long Bân thấy khuôn mặt của cô rất lạnh lùng, “Bởi vì bố cô sao?”


Kỷ Hi Nguyệt thở dài một hơi: “Cho là vậy đi.”


“Nhưng vụ án xảy ra trước, sau đó Đường Tuyết Mai mới quyến rũ bố cô. Chắc hẳn cô không phải vì nguyên nhân này.” Long Bân không ngốc.


Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta: “Anh cứ xem như tôi gai mắt Tần Hạo đi! Cả Đường Tuyết Mai nữa, tôi cũng rất ngứa mắt. Dĩ nhiên là còn phải xem bọn họ có phạm pháp không. Nếu thật sự là tội phạm mất hết lý trí thì sẽ sớm bị bắt thôi. Tránh trường hợp lại đi làm hại người khác.”


Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, phát hiện Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bất thường, chuyện thế này còn lo cho người khác được, cô là Quan Thế Âm Bồ Tát đấy à!


Buổi tối, Kỷ Hi Nguyệt huấn luyện xong thì tắm rửa, vừa mới bước xuống lầu uống nước thì điện thoại đổ chuông.


Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt đã nhận điện thoại.


“Bố, muộn vậy rồi bố tìm con có chuyện gấp sao?” Là điện thoại của Kỷ Thượng Hải.


Giọng nói của Kỷ Thượng Hải có chút mệt mỏi: “Tiểu Nguyệt, trước đây bố đã trách lầm con rồi.”


“Bố, bố nói gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi lại.


Kỷ Thượng Hải đáp: ‘Bố đã điều tra Đường Tuyết Mai rồi. Cô ta, cô ta quả nhiên là một người phụ nữ hư hỏng. Xém chút nữa bố đã bị cô ta lừa rồi.”


“Thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng vui mừng, chỉ cần bố thức tỉnh thì lịch sử sẽ không tái diễn.


“Ừm. Cô ta với Tần Hạo đúng là đang yêu nhau.” Kỷ Thượng Hải thở dài.


“Vậy bố có biết vì sao mà cô ta tiếp cận bố không?” Kỷ Hi Nguyệt ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn rồi hỏi Kỷ Thượng Hải.


“Có lẽ là muốn giúp Tần Hạo. Bỏ đi. Không nhắc tới người này nữa. Bố gọi tới là muốn nói cho con biết, để con đừng lo lắng cho bố nữa. Bố đang chuẩn bị sa thải Tần Hạo. Đường Tuyết Mai bố cũng sẽ không gặp nữa. Con yên tâm đi.”


Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá. Nhưng mà bố, khoản tiền mười tám triệu của công ty vẫn chưa điều tra rõ ràng mà bây giờ bố muốn sa thải Tần Hạo rồi sao?”


“Không điều tra nữa. Kể cả có là cậu ta làm thì cũng chừa cho cậu ta một con đường sống đi.” Kỷ Thượng Hải nói.


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “ Tại sao? Bố, đó là mười tám triệu đấy. Cho dù bố có tiền nhưng cũng không thể lãng phí vậy được!”


“Cứ coi như là giúp đỡ Đương Tuyết Mai một chút. Dù sao cô ta cũng mang đến cho bố ít nhiều vui vẻ. Tiểu Nguyệt, con đừng quan tâm nữa, sau này sẽ không còn gặp nhau nữa. Được rồi, bố mệt rồi, con cũng nghĩ ngơi sớm đi.” Kỷ Thượng Hải nói xong thì cúp máy.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn di động, ấn đường siết chặt. Bố cô có phải đã bị lạm dụng lòng tốt quá rồi không? Đường Tuyết Mai đối xử với ông như vậy mà ông còn giúp đỡ cho Tần Hạo?


Lẽ nào là Đường Tuyết Mai cầu xin bố, nên bố đã mềm lòng?


Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đấy. Kỷ Hi Nguyệt rất muốn biết.


“Sao vậy?” Triệu Húc Hàn cau mày hỏi cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom