Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147-149
Chương 147: Danh sách chết
“Không thể nào!”
“Chắc chỉ trông giống nhau thôi”.
“Đúng, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Điều tra trước đã rồi nói tiếp”, một vài lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo khác rối rít lắc đầu.
Mọi người cũng cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như vậy.
Đột nhiên, một lão giả ngồi trong góc lên tiếng: “Hắc hắc, ngộ nhỡ thật sự là hắn thì sao?”
“Chuyện năm đó của chúng ta, bây giờ nói ra cũng mất mặt!”
“Nếu đứa nhỏ này mà biết mẹ hắn bị chúng ta đối xử như vậy, liệu có báo thù không?”
Yên lặng!
Một lúc sau.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy thì giết!”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
“Liên lạc với những người khác, nói với những người có mặt ở đó năm ấy, con của người phụ nữ kia đã quay trở lại rồi!”
...
“Thiếu soái, anh ở đâu vậy?”
Tô Mạc Già hỏi.
Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.
Tô Mạc Già khẽ mỉm cười: “Thiếu soái, đại hội quân võ lần này Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng”.
“Mấy vị đại soái của Long Hồn rất vui, đúng lúc anh đang ở Trung Hải, họ lo lắng anh cần dùng người”.
“Cho nên tạm thời giao phân đội nhỏ Long Hồn của Trung Hải cho anh quản lý”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ? Phân đội nhỏ của Long Hồn?”
“Đúng vậy”.
Tô Mạc Già gật đầu.
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát, trực tiếp từ chối: “Tôi không có hứng thú, hay là thôi”.
Nếu bảo anh kiểm soát đám người Vạn Lăng Phong hay Lâm Thương Hải.
Anh còn có chút hứng thú!
Một đám binh lính Long Hồn?
Diệp Bắc Minh không có một chút hứng thú nào.
Có lẽ về sau còn muốn anh huấn luyện binh lính của Long Hồn!
Thôi đi!
Thứ nhất, lãng phí thời gian.
Thứ hai, anh phải tìm tin tức của mẹ.
Không thể phân thân.
Tô Mạc Già suýt sái quai hàm: “Thiếu soái, anh… từ chối?”
“Đây là văn kiện đỏ của trung khu, anh… không thể từ chối”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Nếu không thể từ chối, vậy cô nói với bọn họ tôi xin từ chức quân hàm thiếu soái”.
“Hả?!!!”
Tô Mạc Già càng kinh hãi, con ngươi cô ta co lại.
Sắp phát điên rồi!
Từ chức quân hàm thiếu soái?
Đây chính là quân hàm thiếu soái đó!
Rất nhiều người vật lộn cả đời, lập được vô số chiến công, có lẽ không bò nổi lên vị trí đó.
Diệp Bắc Minh lại muốn từ bỏ?
Trong đầu Tô Mạc Già hỗn loạn, qua hai phút mới hoàn hồn lại.
Cô ta không dám tin đáp lại: “Thiếu soái, anh chắc chắn?”
“Chắc chắn”.
“Được rồi, tôi sẽ phản hồi lên phía trên”, cuối cùng Tô Mạc Già đã chấp nhận sự thật này, cô ta lại chuyển chủ đề: “Danh sách anh đưa cho tôi, tôi cũng đã điều tra xong rồi”.
Mạng lưới tình báo của Long Hồn trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Võ giả có danh tiếng!
Hơn nữa còn là võ giả có trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, rất dễ dàng tìm thấy.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý lạnh như băng: “Đưa cho tôi, tôi cần ngay bây giờ!”
“Được”.
Tô Mạc Già gật đầu: “Tôi lập tức đón anh, anh ở đâu?”
Diệp Bắc Minh nói vị trí của mình.
Tốc độ của Tô Mạc Già rất nhanh, trên người cô ta mặc quân trang Long Hồn.
Tư thế hiên ngang!
Xe dừng bên đường, cô ta đích thân xuống xe: “Thiếu soái, mời lên xe!”
Rất nhiều người đi đường mắt sáng lên!
“Nữ quân nhân quá ngầu!”
“Nhìn trông cô ta rất trẻ”.
“Vậy mà đã là trung tá rồi!”
“Ơ, cậu thanh niên kia là ai, trông rất quen!”, có người đi đường lưỡng lự.
Một người đi đường bừng tỉnh hiểu ra: “Mẹ kiếp, đây không phải cậu thanh niên giới thiệu sản phẩm đan Dưỡng Nhan trong buổi họp báo của dược phẩm Thiên Hương sáng nay sao?”
“Hình như đúng là anh ta!”
Rất nhiều người kinh hãi.
Diệp Bắc Minh đã lên xe, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Diệp Bắc Minh ngồi hàng ghế sau, cầm danh sách trong tay.
Thông tin được in trên giấy A4.
“Phương Kim Minh, đứng thứ 127 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 69 tuổi, hiện sống ở Hà Tây”.
“Tụng Bạc Thiện, đứng thứ 89 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, hiện sống ở Hùng Quốc”.
“Doãn Thiên Hùng, đứng thứ 105 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 85 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Trương Nhất Phong, đứng thứ 103 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 88 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Lưu Bán Thành, đứng thứ 67 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 75 tuổi, hiện sống ở Long Đô”.
“Phong Càn Khôn, đứng thứ 49 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 66 tuổi, hiện sống ở Cảng Đảo”.
“Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ 55 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 77 tuổi, hiện sống ở đảo quốc Đông Doanh”.
...
“Phó Quốc Hoa…”
“Tiêu Thiên Chiến…”
“Hạ Vũ Thần…”
“Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư, 93 tuổi, hiện sống ở Thục Trung”.
Diệp Bắc Minh nhìn ‘danh sách chết’, trong mắt đều là khí lạnh.
Ngoại trừ người đã mất, còn lại hơn ba mươi người.
Những người này đều đã ra tay với mẹ anh vào hai mươi ba năm trước!
Trong mắt Diệp Bắc Minh, người xuất hiện trong ‘danh sách chết’.
Đã là một người chết rồi.
“Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong!’
“Hiện ở Trung Hải!!!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn vào hai cái tên này.
“Bọn họ vẫn đang ở Trung Hải?”
Giọng Diệp Bắc Minh giống như tử thần đòi mạng!
Tô Mạc Già bị dọa cho giật mình: “Tiểu sư bá, anh muốn làm gì?”
Cô ta chỉ thu thập thông tin của những người này.
Chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh thật sự muốn giết họ!
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nói đùa.
Nhưng nhìn thấy sát ý từ trên người Diệp Bắc Minh tỏa ra, đây chắc chắn không phải nói đùa.
“Giết người!”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ.
Rồi sau đó hạ lệnh: “Lái xe, đi đến nhà Doãn Thiên Hùng”.
“Cái gì?”
Tô Mạc Già hoàn toàn ngơ ngác.
...
Nhà họ Doãn ở Trung Hải.
Vườn hoa phía sau.
Đây là lâm viên mang phong cách Trung Hoa.
Phong cách cổ, hòn non bộ, ao hồ, đình nghỉ mát, tùng bách.
Cái gì cần có đều có!
Năm năm trước Doãn Thiên Hùng đã rửa tay gác kiếm, thôi giữ chức trong hiệp hội võ đạo Long Quốc!
Rời khỏi giới Võ Đạo.
Hiện đang ở trong nhà dắt chó đi dạo và nuôi cá, không quan tâm đến tranh chấp ngoại giới.
Chương 148: Nợ máu phải trả bằng máu
Doãn Thiên Hùng vừa đánh cờ vừa nghe con trai báo cáo: “Bố, Diệp Bắc Minh đó quả thật quá mạnh!”
“Quân Kiếm Phong và Diệp Bắc Minh đánh nhau, Diệp Bắc Minh còn nhường Quân Kiếm Phong ba chiêu”.
“Cuối cùng vẫn bị Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết!”
Doãn Thiên Hùng cười lắc đầu: “Con nghĩ bố già rồi sao?”
“Bây giờ Quân Kiếm Phong là người đứng đầu Trung Hải, Diệp Bắc Minh mà con nói, bố chưa từng nghe qua”.
“Hắn có thể một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong?”
“Con biết một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong thì cần thực lực gì không? Ít nhất đứng top 50 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Con nói xem Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi, sao có thể chứ?”
Doãn Thiên Hùng căn bản không tin.
Bình tĩnh nghiên cứu sách dạy đánh cờ.
Chắc chắn con trai đang lừa mình!
Thật sự coi mình là lão già hồ đồ sao?
Hơn nữa, ông ta đã về hưu.
Tình hình giới võ đạo như nào có liên quan gì đến ông ta?
Nhưng trong tích tắc, một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Ông chính là Doãn Thiên Hùng?”
Soạt!
Doãn Thiên Hùng quay đầu, kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy một thanh niên đang đứng trên hòn non bộ trong vườn hoa nhà mình.
Đứng chắp tay!
Lạnh lẽo nhìn ông ta giống như thần chết.
“Cậu là người phương nào?”
Doãn Thiên Hùng cả kinh.
Với thực lực của ông ta, vậy mà lại không phát hiện có người xông vào vườn hoa.
Người đàn ông trung niên bên cạnh kinh hãi, con ngươi như sắp bùng nổ, kinh hãi hô lên: “Bố, đây chính là Diệp Bắc Minh con vừa nói!”
“Chính hắn một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong!”
Trong mắt Doãn Thiên Hùng đều là hoảng sợ: “Cái gì? Cậu chính là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn giải thích, lạnh lùng mở miệng: “Doãn Thiên Hùng, ông còn nhớ không”.
“Buổi đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước”.
“Một người phụ nữ mang thai?”
Con ngươi Doãn Thiên Hùng co lại!
Trong mắt theo bản năng lóe lên vẻ hốt hoảng: “Cậu thanh niên, cậu đang nói gì vậy?”
“Lão phu không hiểu!”
“Cái gì mà hai mươi ba năm trước, cái gì mà buổi đấu giá Sotheby's? Lão phu không hiểu cậu có ý gì”.
“Ông sẽ biết ngay thôi!”, Diệp Bắc Minh bước ra.
Từ trên cao đạp một cước!
Như Thái Sơn ép xuống!
Doãn Thiên Hùng nhìn thấy cảnh tượng này thì giận tím mặt, quát lớn: “Giỏi lắm nhóc con, bí mật xông vào phủ đệ nhà họ Doãn, còn dám dùng chân đạp lão phu?”
“Cậu coi chỗ này là nơi nào vậy?”
Gầm!
Một tiếng gào thét!
Quần áo trên người Doãn Thiên Hùng đều nổ tung, lộ ra bắp thịt màu đồng.
Vị võ giả kinh khủng 85 tuổi lại còn có sức mạnh bộc phát này!
Bùm!
Một chân Diệp Bắc Minh hạ xuống, giẫm lên đầu Doãn Thiên Hùng,
Máu tươi tung tóe!
Toàn thân Doãn Thiên Hùng không có sức lực, ngay cả cơ hội thi triển cũng không có,
Gân mạch trong nháy mắt bị đánh vỡ, nằm trên đất.
Miệng hộc máu!
Trên nét mặt già nua đều là vẻ hoảng sợ.
Ông ta lại bị cậu thanh niên này phế một chân!!!
Một chân Diệp Bắc Minh giẫm trên đầu Doãn Thiên Hùng.
“Bố!!!”
Người đàn ông trung niên toàn thân run rẩy!
Nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thần chết!
“Cậu… cậu… cậu rốt cuộc là ai?”, Doãn Thiên Hùng thoi thóp.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Người phụ nữ kia là mẹ tôi!”
Doãn Thiên Hùng trợn tròn mắt: “Cái gì? Cậu là con trai bà ta!”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Buổi đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Doãn Thiên Hùng vội vàng nói: “Diệp Bắc Minh, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nghe tôi…”
Bùm!
Một chân Diệp Bắc Minh đạp xuống.
Tiếng răng rắc giòn dã.
Bả vai Doãn Thiên Hùng trong nháy mắt lõm xuống, xương cốt nổ bùm!
Bắp thịt bị xé toạc!
Máu tươi tung tóe!
“A!”
Doãn Thiên Hùng ngay cả một câu nói cũng chưa nói xong, hét thảm đầy đau đớn, sống không bằng chết.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi cho ông giải thích chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, không phải cho ông biện minh!”
Chân anh hạ xuống đầu Doãn Thiên Hùng.
“Cơ hội lần hai, không nói rõ ràng sẽ đạp bể đầu ông!”
Rít!
Doãn Thiên Hùng hít một hơi lạnh.
Toàn thân run rẩy!
Nhân vật hàng đầu đã từng làm rung chuyển giới võ đạo, lúc này lại run rẩy giống như chim cút.
Cậu thanh niên trước mắt giống như thần chết vậy!
Quá đáng sợ!
Doãn Thiên Hùng cũng không có bất kỳ may mắn nào, ông ta hét lớn: “Hai mươi ba năm trước có một người phụ nữ cầm đan dược xuất hiện ở buổi đấu giá Sotheby's, đan dược đó cả đời chúng tôi chưa từng được nhìn thấy!”
“Loại khí tức đó, hoa văn trên đan dược khiến tất cả mọi người phát điên!”
“Chúng tôi không tìm được thứ đồ người phụ nữ kia cần, vì vậy trong một đêm mưa đã chuẩn bị liên thủ giết bà ta”.
Bùm!
Nghe đến đây, con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng.
Một cước đạp nát bắp đùi của Doãn Thiên Hùng!
“A…”
Doãn Thiên Hùng đau thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, trong miệng đều là máu: “Tôi đã nói cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Ông ra tay không?”
“Có ra tay, tôi đâm bà ta một kiếm…”, Doãn Thiên Hùng trả lời.
Tim Diệp Bắc Minh co rút lại!
Bùm!
Lại là một cước rơi xuống.
“A!”
Doãn Thiên Hùng lại không kiểm soát được, điên cuồng cầu xin tha thứ: “Xin tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi chỉ đâm bà ta một kiếm mà thôi… Thực lực của bà ta rất đáng sợ, tôi không sờ vào nổi…”
“Buổi tối hôm đó có rất nhiều người vây bắt, không những có người của giới võ đạo”.
“Còn có người của gia tộc Cổ Võ, mọi người đếu rất điên cuồng… chết thảm… cuối cùng tôi chỉ được chia một viên đan dược, những thứ khác bị bọn họ cầm đi rồi! Thật đấy, tin tôi đi!”
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầu Doãn Thiên Hùng điên cuồng đập xuống đất.
Không ngừng dập đầu!
“Diệp Bắc Minh, cậu tin tôi đi, thật sự không liên quan quá lớn đâu”.
Trong tiếng cầu xin tha thứ của Doãn Thiên Hùng.
Ding ding ding!
Điện thoại di động của ông ta vang lên.
Bầu không khí quỷ dị lan tràn trong vườn hoa nhà họ Doãn!
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Nghe”.
“Vâng…”
Doãn Thiên Hùng run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Run rẩy nói: “Alo…”
Chương 149: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
Người bên kia điện thoại ngây ra, kỳ quái nói: “Trưởng lão Doãn, ông sao thế? Giọng nói không đúng lắm”.
Doãn Thiên Hùng cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Tôi… không sao, gần đây bị cảm”.
Đầu dây bên kia ‘ồ’ một tiếng, sau đó giọng nói trầm xuống: “Xảy ra chuyện lớn rồi, ông còn nhớ chuyện của hai mươi ba năm trước chứ? Hôm nay có một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Trung Hải chúng ta”.
“Chúng tôi xem hình của hắn, trông rất giống người phụ nữ của hai mươi ba năm trước!”
“Chúng tôi nghi ngờ Diệp Bắc Minh rất có thể chính là con trai của người phụ nữ kia”.
“Vì vậy, chúng tôi quyết định diệt trừ Diệp Bắc Minh trước!”
“Dù hắn không phải con trai người phụ nữ kia, mọi người cũng đã nghiên cứu qua, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Doãn Thiên Hùng há hốc miệng, một câu cũng không nói thành lời.
Ông ta không biết nên nói gì!
Diệp Bắc Minh ở đây, ông ta nào dám mở miệng?
Im lặng!
Một lát sau.
“Alo, Doãn trưởng lão, ông có nghe không?”
Doãn Thiên Hùng run rẩy trả lời: “Tôi… tôi đang nghe”.
Đầu dây bên kia có người nói: “Được, ông ở Trung Hải, tốt nhất điều tra tung tích về Diệp Bắc Minh trước đi”.
“Đã có người xuất phát chuẩn bị đến Trung Hải giết hắn rồi!”
“Tốt nhất ông nên tìm thất Diệp Bắc Minh trước”.
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần tìm, tôi đã ở đây rồi”.
“Tôi đã lấy được danh sách người đã ra tay với mẹ tôi rồi, các người chờ đi, tôi giết từng người một!”
Soạt!
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu!
Tút tút tút!
Trực tiếp cúp máy.
Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Ông còn biết gì nữa không?”
Ầm ầm ầm ầm!
Doãn Thiên Hùng không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ròng ròng: “Tôi chỉ biết nhiêu đó, thật đấy, năm đó tôi thực sự chỉ đâm bà ta một kiếm, chia được một viên thuốc, không có gì khác…”
“Một kiếm đã đủ khiến ông chết rồi”.
Lời vừa dứt.
Diệp Bắc Minh một cước đạp vào ngực Doãn Thiên Hùng!
“Bố!!!”, người đàn ông trung niên hét thảm một tiếng, đứng đực tại chỗ.
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn ông ta một cái.
Trạm kế tiếp.
Trương Nhất Phong nhà họ Trương.
Nợ máu phải trả bằng máu!
...
Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.
Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, sắc mặt người đàn ông trung niên ngồi trong phòng làm việc cực kỳ khó coi.
Bùm!
Một chưởng giáng xuống, chia năm xẻ bảy bàn làm việc bằng gỗ đỏ.
Phó Quốc Hoa!
Một trong những nguyên lão tổng hội hiệp hội võ đạo.
Chính là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo.
“Phó hội trưởng, sao vậy?”
Mọi người đều nhìn qua.
Phó Quốc Hoa chậm rãi mở miệng: “Diệp Bắc Minh đã biết chúng ta rồi, vừa mới đây tôi và Doãn Thiên Hùng gọi điện thoại, Diệp Bắc Minh ngay ở bên cạnh”.
“Doãn Thiên Hùng chết rồi!”
Trong phòng họp hiện lên vẻ kinh sợ!
“Cái gì?”
“Sao có thể nhanh như vậy?”
Con mắt mọi người đều nhíu lại.
Phó Quốc Hoa quét mắt nhìn mọi người: “Diệp Bắc Minh nói hắn đã có được danh sách người ra tay với mẹ hắn rồi, hắn muốn giết sạch từng người chúng ta!”
“Hắn dựa vào cái gì vậy?”
“Diệp Bắc Minh có thể giết sạch chúng ta?”
“Nằm mơ đi!”
Mọi người trong phòng họp đều khinh thường cười nhạt.
Một Diệp Bắc Minh có thể chấn động đến bọn họ?
Phải biết rằng bọn họ gần như đại diện cho toàn bộ Long Quốc, thậm chí là toàn bộ hiệp hội võ đạo Á Châu!
Đột nhiên, Tiêu Thiên Chiến mở miệng: “Đừng quên hắn là con trai của người phụ nữ đó… Thật sự hắn có cơ hội làm được!”
Trong nháy mắt.
Phòng họp tĩnh mịch!
Nhớ đến người phụ nữ kinh khủng năm đó, tất cả mọi người đều cảm giác xương sống phát rét!
Sợ hãi!
Kinh hoàng!
Run rẩy!
Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng chắc chắn là sợ người phụ nữ kia.
Đây chính là ác mộng suốt đời của bọn họ!
Hạ Vũ Thần cắn răng nói: “Chư vị, tài liệu về Diệp Bắc Minh, trong một giờ đồng hồ trôi qua, chắc mọi người đã xem kỹ”.
“Năm năm trước, Diệp Bắc Minh vẫn là một tên phế vật!”
“Năm năm sau, hắn có thể dùng một quyền giết chết Quân Kiếm Phong trong nháy mắt! Trong năm năm này, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?”
Vẫn tĩnh mịch!
Nhưng ánh mắt mọi người ở đây đều lóe sáng.
Hạ Vũ Thần tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh, giành được phương pháp tu luyện của hắn”.
“Có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội!”
Soạt!!!
Mười mấy người đều nhìn lại.
Cơ hội!
Đúng vậy, chắc chắn là một cơ hội!!!
Có lẽ sẽ khiến thực lực võ đạo của bọn họ cao hơn một bậc.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức trở nên nóng bỏng.
Thậm chí có người thở hổn hển!
Phù phù phù!
Hạ Vũ Thần cắn răng: “Hai mươi ba năm trước, chúng ta có thể giết mẹ hắn! Hai mươi ba năm sau, chúng ta cũng có thể giết hắn!”
Nhà họ Trương, vùng ngoại ô Trung Hải.
“Cái gì?”
“Doãn Thiên Hùng chết rồi?”
Sau khi Trương Nhất Phong nhận được điện thoại của Phó Quốc Hoa, lập tức hoảng hốt.
Trên khuôn mặt già nua đều là vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”
“Doãn Thiên Hùng chết như thế nào?”
Phó Quốc Hoa nói nhanh: “Con của người phụ nữ hai mươi ba năm trước quay về báo thù”.
“Người phụ nữ đó!!!”
Trương Nhất Phong ngược lại hít một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Được!”
“Được! Được, không thành vấn đề”.
“Được! OK, tôi biết rồi”.
Trương Nhất Phong liên tục gật đầu.
Sau khi cúp máy, lúc ông ta xoay người về phong mình, mở két sắt.
Thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trương.
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Trương Nhất Phong, ông chuẩn bị đi đâu?”
Con ngươi Trương Nhất Phong co rút kịch liệt!
Chỉ thấy một cậu thanh niên đang nghênh ngang ngồi trước bàn đọc sách làm từ gỗ đỏ, mặt tươi cười nhìn mình.
“Diệp Bắc Minh?!!”
Trương Nhất Phong kinh hãi.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Xem ra ông đã nhận được tin tức, biết tôi là ai chưa? Nói cho tôi biết chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, tôi có thể giữ lại một mạng cho ông”.
“Cút!”
Trương Nhất Phong quát một tiếng, giơ tay túm lấy Diệp Bắc Minh.
Một luồng nội kình đáng sợ trào dâng mãnh liệt trong thư phòng!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Số lượng lớn bình sứ cổ xung quanh nổ tung.
“Không thể nào!”
“Chắc chỉ trông giống nhau thôi”.
“Đúng, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Điều tra trước đã rồi nói tiếp”, một vài lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo khác rối rít lắc đầu.
Mọi người cũng cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như vậy.
Đột nhiên, một lão giả ngồi trong góc lên tiếng: “Hắc hắc, ngộ nhỡ thật sự là hắn thì sao?”
“Chuyện năm đó của chúng ta, bây giờ nói ra cũng mất mặt!”
“Nếu đứa nhỏ này mà biết mẹ hắn bị chúng ta đối xử như vậy, liệu có báo thù không?”
Yên lặng!
Một lúc sau.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Vậy thì giết!”
“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
“Liên lạc với những người khác, nói với những người có mặt ở đó năm ấy, con của người phụ nữ kia đã quay trở lại rồi!”
...
“Thiếu soái, anh ở đâu vậy?”
Tô Mạc Già hỏi.
Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình.
Tô Mạc Già khẽ mỉm cười: “Thiếu soái, đại hội quân võ lần này Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng”.
“Mấy vị đại soái của Long Hồn rất vui, đúng lúc anh đang ở Trung Hải, họ lo lắng anh cần dùng người”.
“Cho nên tạm thời giao phân đội nhỏ Long Hồn của Trung Hải cho anh quản lý”.
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ? Phân đội nhỏ của Long Hồn?”
“Đúng vậy”.
Tô Mạc Già gật đầu.
Diệp Bắc Minh suy tư chốc lát, trực tiếp từ chối: “Tôi không có hứng thú, hay là thôi”.
Nếu bảo anh kiểm soát đám người Vạn Lăng Phong hay Lâm Thương Hải.
Anh còn có chút hứng thú!
Một đám binh lính Long Hồn?
Diệp Bắc Minh không có một chút hứng thú nào.
Có lẽ về sau còn muốn anh huấn luyện binh lính của Long Hồn!
Thôi đi!
Thứ nhất, lãng phí thời gian.
Thứ hai, anh phải tìm tin tức của mẹ.
Không thể phân thân.
Tô Mạc Già suýt sái quai hàm: “Thiếu soái, anh… từ chối?”
“Đây là văn kiện đỏ của trung khu, anh… không thể từ chối”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Nếu không thể từ chối, vậy cô nói với bọn họ tôi xin từ chức quân hàm thiếu soái”.
“Hả?!!!”
Tô Mạc Già càng kinh hãi, con ngươi cô ta co lại.
Sắp phát điên rồi!
Từ chức quân hàm thiếu soái?
Đây chính là quân hàm thiếu soái đó!
Rất nhiều người vật lộn cả đời, lập được vô số chiến công, có lẽ không bò nổi lên vị trí đó.
Diệp Bắc Minh lại muốn từ bỏ?
Trong đầu Tô Mạc Già hỗn loạn, qua hai phút mới hoàn hồn lại.
Cô ta không dám tin đáp lại: “Thiếu soái, anh chắc chắn?”
“Chắc chắn”.
“Được rồi, tôi sẽ phản hồi lên phía trên”, cuối cùng Tô Mạc Già đã chấp nhận sự thật này, cô ta lại chuyển chủ đề: “Danh sách anh đưa cho tôi, tôi cũng đã điều tra xong rồi”.
Mạng lưới tình báo của Long Hồn trải rộng khắp nơi trên thế giới.
Võ giả có danh tiếng!
Hơn nữa còn là võ giả có trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, rất dễ dàng tìm thấy.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý lạnh như băng: “Đưa cho tôi, tôi cần ngay bây giờ!”
“Được”.
Tô Mạc Già gật đầu: “Tôi lập tức đón anh, anh ở đâu?”
Diệp Bắc Minh nói vị trí của mình.
Tốc độ của Tô Mạc Già rất nhanh, trên người cô ta mặc quân trang Long Hồn.
Tư thế hiên ngang!
Xe dừng bên đường, cô ta đích thân xuống xe: “Thiếu soái, mời lên xe!”
Rất nhiều người đi đường mắt sáng lên!
“Nữ quân nhân quá ngầu!”
“Nhìn trông cô ta rất trẻ”.
“Vậy mà đã là trung tá rồi!”
“Ơ, cậu thanh niên kia là ai, trông rất quen!”, có người đi đường lưỡng lự.
Một người đi đường bừng tỉnh hiểu ra: “Mẹ kiếp, đây không phải cậu thanh niên giới thiệu sản phẩm đan Dưỡng Nhan trong buổi họp báo của dược phẩm Thiên Hương sáng nay sao?”
“Hình như đúng là anh ta!”
Rất nhiều người kinh hãi.
Diệp Bắc Minh đã lên xe, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Diệp Bắc Minh ngồi hàng ghế sau, cầm danh sách trong tay.
Thông tin được in trên giấy A4.
“Phương Kim Minh, đứng thứ 127 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 69 tuổi, hiện sống ở Hà Tây”.
“Tụng Bạc Thiện, đứng thứ 89 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, hiện sống ở Hùng Quốc”.
“Doãn Thiên Hùng, đứng thứ 105 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 85 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Trương Nhất Phong, đứng thứ 103 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 88 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Lưu Bán Thành, đứng thứ 67 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 75 tuổi, hiện sống ở Long Đô”.
“Phong Càn Khôn, đứng thứ 49 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 66 tuổi, hiện sống ở Cảng Đảo”.
“Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ 55 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 77 tuổi, hiện sống ở đảo quốc Đông Doanh”.
...
“Phó Quốc Hoa…”
“Tiêu Thiên Chiến…”
“Hạ Vũ Thần…”
“Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư, 93 tuổi, hiện sống ở Thục Trung”.
Diệp Bắc Minh nhìn ‘danh sách chết’, trong mắt đều là khí lạnh.
Ngoại trừ người đã mất, còn lại hơn ba mươi người.
Những người này đều đã ra tay với mẹ anh vào hai mươi ba năm trước!
Trong mắt Diệp Bắc Minh, người xuất hiện trong ‘danh sách chết’.
Đã là một người chết rồi.
“Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong!’
“Hiện ở Trung Hải!!!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn vào hai cái tên này.
“Bọn họ vẫn đang ở Trung Hải?”
Giọng Diệp Bắc Minh giống như tử thần đòi mạng!
Tô Mạc Già bị dọa cho giật mình: “Tiểu sư bá, anh muốn làm gì?”
Cô ta chỉ thu thập thông tin của những người này.
Chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh thật sự muốn giết họ!
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nói đùa.
Nhưng nhìn thấy sát ý từ trên người Diệp Bắc Minh tỏa ra, đây chắc chắn không phải nói đùa.
“Giết người!”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ.
Rồi sau đó hạ lệnh: “Lái xe, đi đến nhà Doãn Thiên Hùng”.
“Cái gì?”
Tô Mạc Già hoàn toàn ngơ ngác.
...
Nhà họ Doãn ở Trung Hải.
Vườn hoa phía sau.
Đây là lâm viên mang phong cách Trung Hoa.
Phong cách cổ, hòn non bộ, ao hồ, đình nghỉ mát, tùng bách.
Cái gì cần có đều có!
Năm năm trước Doãn Thiên Hùng đã rửa tay gác kiếm, thôi giữ chức trong hiệp hội võ đạo Long Quốc!
Rời khỏi giới Võ Đạo.
Hiện đang ở trong nhà dắt chó đi dạo và nuôi cá, không quan tâm đến tranh chấp ngoại giới.
Chương 148: Nợ máu phải trả bằng máu
Doãn Thiên Hùng vừa đánh cờ vừa nghe con trai báo cáo: “Bố, Diệp Bắc Minh đó quả thật quá mạnh!”
“Quân Kiếm Phong và Diệp Bắc Minh đánh nhau, Diệp Bắc Minh còn nhường Quân Kiếm Phong ba chiêu”.
“Cuối cùng vẫn bị Diệp Bắc Minh một quyền đánh chết!”
Doãn Thiên Hùng cười lắc đầu: “Con nghĩ bố già rồi sao?”
“Bây giờ Quân Kiếm Phong là người đứng đầu Trung Hải, Diệp Bắc Minh mà con nói, bố chưa từng nghe qua”.
“Hắn có thể một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong?”
“Con biết một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong thì cần thực lực gì không? Ít nhất đứng top 50 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Con nói xem Diệp Bắc Minh mới 23 tuổi, sao có thể chứ?”
Doãn Thiên Hùng căn bản không tin.
Bình tĩnh nghiên cứu sách dạy đánh cờ.
Chắc chắn con trai đang lừa mình!
Thật sự coi mình là lão già hồ đồ sao?
Hơn nữa, ông ta đã về hưu.
Tình hình giới võ đạo như nào có liên quan gì đến ông ta?
Nhưng trong tích tắc, một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Ông chính là Doãn Thiên Hùng?”
Soạt!
Doãn Thiên Hùng quay đầu, kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy một thanh niên đang đứng trên hòn non bộ trong vườn hoa nhà mình.
Đứng chắp tay!
Lạnh lẽo nhìn ông ta giống như thần chết.
“Cậu là người phương nào?”
Doãn Thiên Hùng cả kinh.
Với thực lực của ông ta, vậy mà lại không phát hiện có người xông vào vườn hoa.
Người đàn ông trung niên bên cạnh kinh hãi, con ngươi như sắp bùng nổ, kinh hãi hô lên: “Bố, đây chính là Diệp Bắc Minh con vừa nói!”
“Chính hắn một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong!”
Trong mắt Doãn Thiên Hùng đều là hoảng sợ: “Cái gì? Cậu chính là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh chẳng buồn giải thích, lạnh lùng mở miệng: “Doãn Thiên Hùng, ông còn nhớ không”.
“Buổi đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước”.
“Một người phụ nữ mang thai?”
Con ngươi Doãn Thiên Hùng co lại!
Trong mắt theo bản năng lóe lên vẻ hốt hoảng: “Cậu thanh niên, cậu đang nói gì vậy?”
“Lão phu không hiểu!”
“Cái gì mà hai mươi ba năm trước, cái gì mà buổi đấu giá Sotheby's? Lão phu không hiểu cậu có ý gì”.
“Ông sẽ biết ngay thôi!”, Diệp Bắc Minh bước ra.
Từ trên cao đạp một cước!
Như Thái Sơn ép xuống!
Doãn Thiên Hùng nhìn thấy cảnh tượng này thì giận tím mặt, quát lớn: “Giỏi lắm nhóc con, bí mật xông vào phủ đệ nhà họ Doãn, còn dám dùng chân đạp lão phu?”
“Cậu coi chỗ này là nơi nào vậy?”
Gầm!
Một tiếng gào thét!
Quần áo trên người Doãn Thiên Hùng đều nổ tung, lộ ra bắp thịt màu đồng.
Vị võ giả kinh khủng 85 tuổi lại còn có sức mạnh bộc phát này!
Bùm!
Một chân Diệp Bắc Minh hạ xuống, giẫm lên đầu Doãn Thiên Hùng,
Máu tươi tung tóe!
Toàn thân Doãn Thiên Hùng không có sức lực, ngay cả cơ hội thi triển cũng không có,
Gân mạch trong nháy mắt bị đánh vỡ, nằm trên đất.
Miệng hộc máu!
Trên nét mặt già nua đều là vẻ hoảng sợ.
Ông ta lại bị cậu thanh niên này phế một chân!!!
Một chân Diệp Bắc Minh giẫm trên đầu Doãn Thiên Hùng.
“Bố!!!”
Người đàn ông trung niên toàn thân run rẩy!
Nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thần chết!
“Cậu… cậu… cậu rốt cuộc là ai?”, Doãn Thiên Hùng thoi thóp.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Người phụ nữ kia là mẹ tôi!”
Doãn Thiên Hùng trợn tròn mắt: “Cái gì? Cậu là con trai bà ta!”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Buổi đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Doãn Thiên Hùng vội vàng nói: “Diệp Bắc Minh, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu nghe tôi…”
Bùm!
Một chân Diệp Bắc Minh đạp xuống.
Tiếng răng rắc giòn dã.
Bả vai Doãn Thiên Hùng trong nháy mắt lõm xuống, xương cốt nổ bùm!
Bắp thịt bị xé toạc!
Máu tươi tung tóe!
“A!”
Doãn Thiên Hùng ngay cả một câu nói cũng chưa nói xong, hét thảm đầy đau đớn, sống không bằng chết.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi cho ông giải thích chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, không phải cho ông biện minh!”
Chân anh hạ xuống đầu Doãn Thiên Hùng.
“Cơ hội lần hai, không nói rõ ràng sẽ đạp bể đầu ông!”
Rít!
Doãn Thiên Hùng hít một hơi lạnh.
Toàn thân run rẩy!
Nhân vật hàng đầu đã từng làm rung chuyển giới võ đạo, lúc này lại run rẩy giống như chim cút.
Cậu thanh niên trước mắt giống như thần chết vậy!
Quá đáng sợ!
Doãn Thiên Hùng cũng không có bất kỳ may mắn nào, ông ta hét lớn: “Hai mươi ba năm trước có một người phụ nữ cầm đan dược xuất hiện ở buổi đấu giá Sotheby's, đan dược đó cả đời chúng tôi chưa từng được nhìn thấy!”
“Loại khí tức đó, hoa văn trên đan dược khiến tất cả mọi người phát điên!”
“Chúng tôi không tìm được thứ đồ người phụ nữ kia cần, vì vậy trong một đêm mưa đã chuẩn bị liên thủ giết bà ta”.
Bùm!
Nghe đến đây, con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng.
Một cước đạp nát bắp đùi của Doãn Thiên Hùng!
“A…”
Doãn Thiên Hùng đau thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, trong miệng đều là máu: “Tôi đã nói cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Ông ra tay không?”
“Có ra tay, tôi đâm bà ta một kiếm…”, Doãn Thiên Hùng trả lời.
Tim Diệp Bắc Minh co rút lại!
Bùm!
Lại là một cước rơi xuống.
“A!”
Doãn Thiên Hùng lại không kiểm soát được, điên cuồng cầu xin tha thứ: “Xin tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi chỉ đâm bà ta một kiếm mà thôi… Thực lực của bà ta rất đáng sợ, tôi không sờ vào nổi…”
“Buổi tối hôm đó có rất nhiều người vây bắt, không những có người của giới võ đạo”.
“Còn có người của gia tộc Cổ Võ, mọi người đếu rất điên cuồng… chết thảm… cuối cùng tôi chỉ được chia một viên đan dược, những thứ khác bị bọn họ cầm đi rồi! Thật đấy, tin tôi đi!”
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầu Doãn Thiên Hùng điên cuồng đập xuống đất.
Không ngừng dập đầu!
“Diệp Bắc Minh, cậu tin tôi đi, thật sự không liên quan quá lớn đâu”.
Trong tiếng cầu xin tha thứ của Doãn Thiên Hùng.
Ding ding ding!
Điện thoại di động của ông ta vang lên.
Bầu không khí quỷ dị lan tràn trong vườn hoa nhà họ Doãn!
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Nghe”.
“Vâng…”
Doãn Thiên Hùng run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Run rẩy nói: “Alo…”
Chương 149: Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót
Người bên kia điện thoại ngây ra, kỳ quái nói: “Trưởng lão Doãn, ông sao thế? Giọng nói không đúng lắm”.
Doãn Thiên Hùng cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Tôi… không sao, gần đây bị cảm”.
Đầu dây bên kia ‘ồ’ một tiếng, sau đó giọng nói trầm xuống: “Xảy ra chuyện lớn rồi, ông còn nhớ chuyện của hai mươi ba năm trước chứ? Hôm nay có một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Trung Hải chúng ta”.
“Chúng tôi xem hình của hắn, trông rất giống người phụ nữ của hai mươi ba năm trước!”
“Chúng tôi nghi ngờ Diệp Bắc Minh rất có thể chính là con trai của người phụ nữ kia”.
“Vì vậy, chúng tôi quyết định diệt trừ Diệp Bắc Minh trước!”
“Dù hắn không phải con trai người phụ nữ kia, mọi người cũng đã nghiên cứu qua, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Doãn Thiên Hùng há hốc miệng, một câu cũng không nói thành lời.
Ông ta không biết nên nói gì!
Diệp Bắc Minh ở đây, ông ta nào dám mở miệng?
Im lặng!
Một lát sau.
“Alo, Doãn trưởng lão, ông có nghe không?”
Doãn Thiên Hùng run rẩy trả lời: “Tôi… tôi đang nghe”.
Đầu dây bên kia có người nói: “Được, ông ở Trung Hải, tốt nhất điều tra tung tích về Diệp Bắc Minh trước đi”.
“Đã có người xuất phát chuẩn bị đến Trung Hải giết hắn rồi!”
“Tốt nhất ông nên tìm thất Diệp Bắc Minh trước”.
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần tìm, tôi đã ở đây rồi”.
“Tôi đã lấy được danh sách người đã ra tay với mẹ tôi rồi, các người chờ đi, tôi giết từng người một!”
Soạt!
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu!
Tút tút tút!
Trực tiếp cúp máy.
Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Ông còn biết gì nữa không?”
Ầm ầm ầm ầm!
Doãn Thiên Hùng không ngừng dập đầu, máu tươi chảy ròng ròng: “Tôi chỉ biết nhiêu đó, thật đấy, năm đó tôi thực sự chỉ đâm bà ta một kiếm, chia được một viên thuốc, không có gì khác…”
“Một kiếm đã đủ khiến ông chết rồi”.
Lời vừa dứt.
Diệp Bắc Minh một cước đạp vào ngực Doãn Thiên Hùng!
“Bố!!!”, người đàn ông trung niên hét thảm một tiếng, đứng đực tại chỗ.
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn ông ta một cái.
Trạm kế tiếp.
Trương Nhất Phong nhà họ Trương.
Nợ máu phải trả bằng máu!
...
Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.
Trong khoảnh khắc cúp điện thoại, sắc mặt người đàn ông trung niên ngồi trong phòng làm việc cực kỳ khó coi.
Bùm!
Một chưởng giáng xuống, chia năm xẻ bảy bàn làm việc bằng gỗ đỏ.
Phó Quốc Hoa!
Một trong những nguyên lão tổng hội hiệp hội võ đạo.
Chính là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo.
“Phó hội trưởng, sao vậy?”
Mọi người đều nhìn qua.
Phó Quốc Hoa chậm rãi mở miệng: “Diệp Bắc Minh đã biết chúng ta rồi, vừa mới đây tôi và Doãn Thiên Hùng gọi điện thoại, Diệp Bắc Minh ngay ở bên cạnh”.
“Doãn Thiên Hùng chết rồi!”
Trong phòng họp hiện lên vẻ kinh sợ!
“Cái gì?”
“Sao có thể nhanh như vậy?”
Con mắt mọi người đều nhíu lại.
Phó Quốc Hoa quét mắt nhìn mọi người: “Diệp Bắc Minh nói hắn đã có được danh sách người ra tay với mẹ hắn rồi, hắn muốn giết sạch từng người chúng ta!”
“Hắn dựa vào cái gì vậy?”
“Diệp Bắc Minh có thể giết sạch chúng ta?”
“Nằm mơ đi!”
Mọi người trong phòng họp đều khinh thường cười nhạt.
Một Diệp Bắc Minh có thể chấn động đến bọn họ?
Phải biết rằng bọn họ gần như đại diện cho toàn bộ Long Quốc, thậm chí là toàn bộ hiệp hội võ đạo Á Châu!
Đột nhiên, Tiêu Thiên Chiến mở miệng: “Đừng quên hắn là con trai của người phụ nữ đó… Thật sự hắn có cơ hội làm được!”
Trong nháy mắt.
Phòng họp tĩnh mịch!
Nhớ đến người phụ nữ kinh khủng năm đó, tất cả mọi người đều cảm giác xương sống phát rét!
Sợ hãi!
Kinh hoàng!
Run rẩy!
Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng chắc chắn là sợ người phụ nữ kia.
Đây chính là ác mộng suốt đời của bọn họ!
Hạ Vũ Thần cắn răng nói: “Chư vị, tài liệu về Diệp Bắc Minh, trong một giờ đồng hồ trôi qua, chắc mọi người đã xem kỹ”.
“Năm năm trước, Diệp Bắc Minh vẫn là một tên phế vật!”
“Năm năm sau, hắn có thể dùng một quyền giết chết Quân Kiếm Phong trong nháy mắt! Trong năm năm này, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?”
Vẫn tĩnh mịch!
Nhưng ánh mắt mọi người ở đây đều lóe sáng.
Hạ Vũ Thần tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh, giành được phương pháp tu luyện của hắn”.
“Có lẽ chuyện này đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội!”
Soạt!!!
Mười mấy người đều nhìn lại.
Cơ hội!
Đúng vậy, chắc chắn là một cơ hội!!!
Có lẽ sẽ khiến thực lực võ đạo của bọn họ cao hơn một bậc.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức trở nên nóng bỏng.
Thậm chí có người thở hổn hển!
Phù phù phù!
Hạ Vũ Thần cắn răng: “Hai mươi ba năm trước, chúng ta có thể giết mẹ hắn! Hai mươi ba năm sau, chúng ta cũng có thể giết hắn!”
Nhà họ Trương, vùng ngoại ô Trung Hải.
“Cái gì?”
“Doãn Thiên Hùng chết rồi?”
Sau khi Trương Nhất Phong nhận được điện thoại của Phó Quốc Hoa, lập tức hoảng hốt.
Trên khuôn mặt già nua đều là vẻ không dám tin: “Sao có thể chứ?”
“Doãn Thiên Hùng chết như thế nào?”
Phó Quốc Hoa nói nhanh: “Con của người phụ nữ hai mươi ba năm trước quay về báo thù”.
“Người phụ nữ đó!!!”
Trương Nhất Phong ngược lại hít một hơi lạnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Được!”
“Được! Được, không thành vấn đề”.
“Được! OK, tôi biết rồi”.
Trương Nhất Phong liên tục gật đầu.
Sau khi cúp máy, lúc ông ta xoay người về phong mình, mở két sắt.
Thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trương.
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Trương Nhất Phong, ông chuẩn bị đi đâu?”
Con ngươi Trương Nhất Phong co rút kịch liệt!
Chỉ thấy một cậu thanh niên đang nghênh ngang ngồi trước bàn đọc sách làm từ gỗ đỏ, mặt tươi cười nhìn mình.
“Diệp Bắc Minh?!!”
Trương Nhất Phong kinh hãi.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Xem ra ông đã nhận được tin tức, biết tôi là ai chưa? Nói cho tôi biết chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước, tôi có thể giữ lại một mạng cho ông”.
“Cút!”
Trương Nhất Phong quát một tiếng, giơ tay túm lấy Diệp Bắc Minh.
Một luồng nội kình đáng sợ trào dâng mãnh liệt trong thư phòng!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Số lượng lớn bình sứ cổ xung quanh nổ tung.
Bình luận facebook