Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144-146
Chương 144: Chuyện của hai mươi ba năm trước
Lâm Thương Hải hoảng sợ cúi đầu, run rẩy nói: “Cậu Diệp… xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi cậu!”
“Quả thật là tôi nói dối, xin cậu tha cho tôi!”
Bộp bộp bộp bộp!
Lâm Thương Hải điên cuồng đập đầu xuống đất.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Nói, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lâm Thương Hải cũng không dám giấu thêm nữa, run rẩy nói: “Hai mươi ba năm trước, mẹ cậu vác theo bụng bầu đột nhiên xuất hiện trong một phòng đấu giá hàng đầu ở hành tỉnh Đông Nam, buổi đấu giá này do công ty Sotheby's cử hành”.
“Bà ấy đưa ra loại đan dược cao cấp nhất!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Khi đó mẹ tôi còn chưa sinh tôi?”
Lâm Thương Hải nhắm mắt nói: “Thiếu chủ, đúng vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đã rất khó coi: “Đan dược lại là chuyện gì thế?”
Lâm Thương Hải run rẩy nói: “Là loại đan dược cao cấp đó”.
“Loại đan dược có thể khiến Võ Linh, thậm chí là Võ Vương đều rung động”.
“Lúc ấy, toàn bộ phòng đấu giá Sotheby's đều điên lên”.
“Toàn bộ giới võ đạo Long Quốc khi biết tin đều chấn động, thậm chí còn kinh động đến gia tộc Cổ Võ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Sau đó thì sao?”
Lâm Thương Hải nói: “Khi ấy, gần như tất cả mọi người đều muốn đan dược của mẹ cậu”.
“Nhưng mẹ cậu một không cần lấy tiền, hai không cần của cải, ba không cần quyền”.
“Chỉ cần một vài loại dược liệu khó tìm kia, mọi người tìm hồi lâu cũng không tìm được những dược liệu đó”.
Nói đến đây.
Lâm Thương Hải dừng lại một chút!
Ngẩng đầu nhìn biểu cảm lạnh như băng của Diệp Bắc Minh.
Nhắm mắt tiếp tục nói: “Một vài người của hiệp hội võ đạo Long Quốc chuẩn bị liên thủ giết mẹ cậu”.
“Bởi vì nhìn thấy bà ấy ra tay hào phóng, trong tay chắc chắn không chỉ có một hai viên đan dược!”
“Hơn nữa, đối với những cường giả giới võ đạo kia mà nói, một phụ nữ mang thai thôi mà… có thể uy hiếp được gì?”
“Một buổi tối, ba mươi mấy Võ Linh, bảy tám Võ Vương, thậm chí còn có một lão Võ Hoàng của gia tộc Cổ Võ ra tay…”
“Đêm hôm đó, Giang Bắc chìm trong đẫm máu…”
Tim Diệp Bắc Minh co rút!
Một luồng lửa giận ngút trời!
Sôi trào trong ngực anh!
Mẹ kiếp!
Ba mươi mấy Võ Linh, bảy tám Võ Vương?
Thậm chí còn có cả Võ Hoàng!!!
Nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy ra tay chỉ vì đối phó với mẹ anh?
Điều càng khiến người ta tức giận chính là mẹ khi đó còn vác bụng bầu to!!!
Mình còn chưa ra đời!
Giọng Diệp Bắc Minh khô khốc, phát ra tiếng gầm nhẹ: “Là ai ra tay với mẹ ruột tôi?!!!”
Trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh giống như tử thần!
Sau lưng anh, cuồng phong sôi trào!
Đất đá bay mù trời!
Lâm Thương Hải bị thổi đến mức mắt không mở nổi, vị hội trưởng hiệp hội võ đạo một tỉnh cảnh giới Võ Linh này trong lòng giờ đây chỉ còn nỗi sợ hãi: “Thiếu chủ, những người này gần như đều là người có mặt trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Mấy năm nay tôi vẫn luôn chú ý”.
“Một số người năm đó ở ngoài top một trăm, bây giờ gần như tất cả đã tiến vào trong top một trăm rồi”.
“Còn có mười mấy người tiến vào top năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Các nguyên lão hiệp hội võ đạo Long Quốc bây giờ bao gồm Phó Quốc Hoa, Tiêu Thiên Chiến, Hạ Vũ Thần… đều là những người ra tay năm đó”.
“Còn có tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, Lý Kiếm Trần… Ông ta chính là đầu sỏ sắp đặt chuyện này!”
Nghe đến đây, trong lòng Diệp Bắc Minh…
Ngọn lửa phẫn nộ vô hình đang bùng cháy mãnh liệt!
Giống như núi lửa sắp phun trào!
Tổng hội võ đạo Long Quốc?
Phó Quốc Hoa!
Tiêu Thiên Chiến!
Hạ Vũ Thần!
Còn có tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, Lý Kiếm Trần!!!
Diệp Bắc Minh đã lên danh sách những người phải chết, anh nhàn nhạt nói: “Ba phút, viết ra danh sách những người năm đó bao vây tấn công mẹ tôi”.
Lâm Thương Hải ngây người!
Câu nói này của Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm nhận được bất kỳ dao động cảm xúc nào!
Nhưng Lâm Thương Hải biết Diệp Bắc Minh thật sự nổi giận rồi.
Chỉ có tức giận đến cùng cực mới có thể bình tĩnh như vậy!
“Vâng!”
Lâm Thương Hải không dám sơ suất, lấy giấy bút từ trên xe, viết một lèo gần năm mươi cái tên.
Có vài người đã chết cũng được Lâm Thương Hải viết ra, còn thêm ký tự ở phía sau.
Diệp Bắc Minh nắm danh sách trong tay, mắt muốn nhỏ máu!
Những người này sao có thể ra tay?
Hơn năm mươi võ giả hàng đầu ra tay với một phụ nữ có thai?!!!
Diệp Bắc Minh im lặng chừng mười phút, nhìn chằm chằm mỗi cái tên một trăm lần.
Nhớ kỹ ở trong lòng!
“Vậy ông thì sao?”
“Lâm Thương Hải, sao ông gặp được mẹ tôi?”
“Có phải ông cũng tham gia vào cuộc tấn công vây giết năm đó?”
“Tại sao ông lại đột nhiên xuất hiện?”
“Lâm Thương Hải, nếu ông không chủ động nói ra, có lẽ tôi vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước”.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải.
Anh cần một lời giải thích hợp lý.
Lúc này, Lâm Thương Hải áp lực cực lớn, toàn thân giống như bị ý lạnh trên người Diệp Bắc Minh làm cho đông cứng.
Lâm Thương Hải thông minh đến nhường nào?
Nếu không cũng không bò lên nổi vị trí hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam.
“Vù…!
Lâm Thương Hải hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tôi không tham gia bao vây chém giết, hơn nữa tôi còn đánh cược một ván, cứu mẹ cậu!”
“Cậu không cần hoài nghi, hai mươi ba năm trước, mẹ cậu là tôi cứu!”
Chắc như đinh đóng cột!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ?”
Lâm Thương Hải nói: “Khi đó tôi cũng chỉ là một tiểu Tông Sư, thiên phú rất tầm thường”.
“Nếu như không có có cao nhân chỉ điểm, không có cuộc gặp gỡ bất ngờ, thậm chí cả đời tôi cũng không bò lên nổi”.
“Lúc ấy, tôi cũng nghĩ đến… tham dự tấn công vây giết, cướp đoạt đan dược…”
Nói đến đây, Lâm Thương Hải cảm giác trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý khủng khiếp!
Ông ta quỳ xuống đất.
Cúi đầu, tiếp tục cắn răng nói: “Nhưng sau đó tôi thay đổi chủ ý, giết mẹ cậu, có lẽ tôi không làm nổi”.
“Nhưng tôi có thể cứu mẹ cậu!”
Chương 145: Tiễn bọn họ xuống địa ngục
“Tôi giúp đỡ mẹ thiếu chủ, sau khi bà ấy phá vòng vây, giấu bà ấy đi”.
“Sau đó đưa đến Giang Nam!”
“Mẹ cậu tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi từ Tông Sư võ đạo trở thành Võ Linh, bước ngang qua hai cảnh giới lớn!”
“Chuyện về sau giống như tôi nói lúc đầu, Lâm Thương Hải tôi thề với trời, tuyệt đối không giấu giếm!!!”
Lâm Thương Hải nói một hơi.
Vừa niệm thiên đường!
Vừa niệm địa ngục!
Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ tính hợp lý của chuyện này.
Cuối cùng anh nhìn Lâm Thương Hải: “Sao ông lại làm như vậy? Lý do”.
Lâm Thương Hải nói: “Thiếu chủ, giấy không gói được lửa!”
“Hơn nữa tôi cũng nhìn thấy thiên phú của cậu, cậu không hổ là con trai bà ấy, với thực lực của cậu, không bao lâu sẽ moi ra chuyện năm đó!”
“Tự tôi thừa nhận còn tốt hơn nhiều so với để cậu tra ra’.
“Người trưởng thành chỉ chú trọng lợi ích!”
“Nếu như thiếu chủ cậu tát chết tôi, tôi một câu oán hận cũng không có!”
“Nhưng ngộ nhỡ cậu tha cho tôi thì sao?”
Lâm Thương Hải tiếp tục nói: “Hôm nay, tôi nhìn thấy cậu một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong, tôi liền biết cậu tuyệt đối không phải người bình thường!”
“Cậu là một con rồng, tuyệt đối sẽ không chỉ giới hạn ở Giang Nam và Trung Hải!”
“Có một ngày cậu quật khởi, vậy Lâm Thương Hải tôi sẽ đi theo rồng”.
“Nhà họ Lâm chắc chắn cũng không giới hạn ở Giang Nam nữa, võ đài về sau của nhà họ Lâm sẽ ở toàn bộ Long Quốc!”
Lâm Thương Hải đang đánh cược!
Giống như hai mươi ba năm trước, tất cả mọi người đều muốn giết mẹ của Diệp Bắc Minh, chỉ có ông ta ra tay cứu người phụ nữ ấy.
Diệp Bắc Minh đột nhiên cười.
“Ông rất thông minh, lần này ông cược thắng rồi”.
Áp lực đột nhiên biến mất!
Lâm Thương Hải thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ông ta ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Bắc Minh chỉ để lại một bóng lưng rời đi.
“Tôi sẽ đi điều tra chuyện này, nếu như không giống với lời ông nói, ông biết kết quả là gì rồi đấy”.
...
Lốp xe dự phòng đã thay xong.
Tô Mạc Già tiếp tục đi xe rời đi.
Dọc theo đường đi, Diệp Bắc Minh cũng nhắm mắt lại, suy nghĩ khả năng chuyện này là đúng bao nhiêu phần trăm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông cảm thấy chuyện này độ đáng tin cao không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật cười: “Ít nhất đến 80% 90% là thật”.
“Lâm Thương Hải ban đầu muốn giết mẹ cậu, cái này là bình thường”.
“Ông ta cho rằng thực lực mình chưa đủ, có lẽ không giết được, vì vậy mới muốn cứu”.
“Rất hợp lý!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Không khác biệt so với tưởng tượng của anh.
“Tôi có chút kỳ quái, mẹ làm sao biết dáng vẻ tương lai của tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Có một vài cường giả có thể dự đoán dáng vẻ trong tương lai của con mình”.
“Mạnh vậy sao?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, chờ cậu đạt đến cảnh giới đó thì biết”.
“Cảnh giới gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, đột nhiên mở miệng: “Bây giờ tôi là thiếu soái Long Hồn, có thể mượn sức mạnh Long Hồn tra một vài thứ đồ được không?”
Tô Mạc Già vừa lái xe xuống núi, vừa gật đầu: “Đương nhiên là được, thân là thiếu soái, anh có tư cách này”.
Diệp Bắc Minh giao danh sách vừa rồi cho Tô Mạc Già.
“Điều tra rõ ràng tin tức của từng người ở đây cho tôi!”
Tô Mạc Già cúi đầu nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp biến sắc!
“Phó Quốc Hoa?”
“Tiêu Thiên Chiến?”
“Hạ Vũ Thần?”
“Còn có… Lý Kiếm Trần!”
“Rít!”
Tô Mạc Già ngược lại hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói: “Tiểu sư bá, những người này đều ở giới võ đạo”.
“Thậm chí là danh nhân trong giới võ đạo!”
Mỗi người lai lịch đều khủng khiếp đến dọa người.
Gần như đều là đại lão trấn giữ một tỉnh, đứng đầu giới võ đạo!
Thực lực cũng không kém gì Quân Kiếm Phong đệ nhất Trung Hải!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai, những người này, đều là người ở top một trăm trong bảng xếp hạng võ đạo Á Châu”.
“Thậm chí có vài người ở top năm mươi”.
“Chỉ cần là ở trong danh sách, tôi muốn biết tin tức của từng người!”
Tô Mạc Già kinh ngạc.
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Đưa bọn họ xuống địa ngục!”
...
Sau khi Lý Gia Hinh rời khỏi núi Bàn Long.
Quay về phòng đấu giá Sotheby's.
Vừa về thì có người bẩm báo: “Thưa cô, có người cầu kiến”.
“Hôm nay tôi có chút chuyện, không gặp ai cả”, Lý Gia Hinh trực tiếp từ chối.
“Thưa cô, người đó nói mình tên Diệp Bắc Minh!”
Lý Gia Hinh ngây người, mắt đẹp híp lại: “Mau mời vào!”
“Chờ đã, tôi đích thân đi đón!”
Lý Gia Hinh đến đại sảnh phòng đấu giá.
Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ta hoảng hốt!
Chàng thanh niên này thật sự là nhân vật đáng sợ một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong trên đỉnh núi Trung Hải sao?”
“Cô Lý”.
Diệp Bắc Minh cười: “Làm phiền rồi”.
Lý Gia Hinh liên tục lắc đầu: “Anh Diệp, không phiền chút nào”.
“Người đâu, mau chuẩn bị phòng VIP tốt nhất cho tôi!”
Bên trong phòng VIP.
Lý Gia Hinh đích thân pha trà.
Mùi thơm của trà lan tỏa khắp nơi!
Mắt đẹp cô ta lóe lên, không ngừng đánh giá Diệp Bắc Minh.
Phụ nữ bình thường đều ngưỡng mộ vẻ mạnh mẽ!
Đặc biệt là phụ nữ đứng trên cao, càng có một kiểu sùng bái vô hình với cường giả!
Sau trận chiến trên đỉnh Trung Hải hôm nay, cái tên Diệp Bắc Minh sẽ nổi danh toàn bộ giới võ đạo!
Lý Gia Hinh đặt một ly trà thơm trước mặt Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hôm nay anh tới đây có gì cần làm sao?”
“Chuyện thứ nhất, trả lại phương thuốc cho cô”.
Diệp Bắc Minh mở miệng.
Anh lấy ra một tờ giấy, phía trên viết kín hơn trăm loại dược liệu.
“Đây là?”
Lý Gia Hinh đứng lên, kinh ngạc nhìn tờ giấy Diệp Bắc Minh đưa tới.
Diệp Bắc Minh giải thích: “Lần trước ở phòng đấu giá, cô Lý đưa cho tôi phương thuốc bị thiếu, tôi bổ sung hết rồi”.
“Thứ này tên là đan Ngưng Khí, có thể đề thăng cảnh giới võ giả dưới Võ Vương”.
“Cái gì?!!!”, ánh mắt Lý Gia Hinh nóng như lửa, hô hấp dồn dập: “Anh Diệp… anh… anh nói thật?”
“Cái này là đan dược có thể đề thăng thực lực võ già?”
Không dám tin!!!
Chương 146: Không chiến mà thắng
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy”.
“Trời ơi!”
Lý Gia Hinh như nhặt được bảo vật.
Phương thuốc như vậy đối với nhà họ Lý mà nói còn trân quý hơn bất kỳ thứ đồ gì!!!
Đan dược đề thăng thực lực võ giả, hơn nữa còn là võ giả dưới Võ Vương.
Chắc chắn sẽ là giá trên trời!
Nếu xuất hiện ở đấu giá quốc tế, chắc chắn đáng tiền hơn đỉnh Thanh Mộc này.
Đan đỉnh luôn có.
Phương thuốc không thường có sẵn.
Giá trị của phương thuốc còn cao hơn đan đỉnh nhiều.
Lý Gia Hinh cất giữ phương thuốc, chuẩn bị sau khi về Cảng Đảo, lập tức cho đan sư nhà họ Lý luyện chế!
Còn về chuyện Diệp Bắc Minh bổ sung phương thuốc như thế nào, cô ta không hỏi nhiều, ai mà không có chút bí mật chứ?
Đồng thời.
Lý Gia Hinh còn suy đoán, liệu Diệp Bắc Minh có thể luyện chế đan Ngưng Khí hay không?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, lại cảm thấy không thể nào.
Nếu Diệp Bắc Minh trẻ tuổi như vậy lại là một đan sư, vậy đã quá nghịch thiên rồi!
Những đan sư nhà họ Lý nuôi dưỡng, có ai tuổi không trên 50 chứ?
“Cảm ơn anh Diệp!”
“Bắt đầu từ bây giờ, anh Diệp chính là khách quý của nhà họ Lý tôi”.
“Sau này, anh Diệp chỉ cần muốn đi Cảng Đảo, tất cả xuất hành, máy bay, khách sạn nhà họ Lý tôi bao hết!”, Lý Gia Hinh trịnh trọng nói.
Đây là một loại thái độ.
Thái độ muốn kết giao với Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Chuyện thứ hai, tôi hy vọng cô Lý giúp tôi một chuyện”.
“Giúp tôi điều tra buổi đấu giá ở thành phố Nam Kinh hai mươi ba năm trước”.
Lý Gia Hinh đồng ý: “Chuyện này đơn giản, bây giờ tôi tra giúp anh!”
Mỗi buổi đấu giá của Sotheby's đều được ghi chép lại.
Không khó tra ra buổi đấu giá hai mươi ba năm trước!
Cô ta cầm điện thoại, mở một phần mềm.
Tìm kiếm trong đó!
“Ừm, hai mươi ba năm trước, chính vào năm 1999”.
“Buổi đấu giá… Giang Nam…”
“Tìm được rồi!”, tốc độ của Lý Gia Hinh rất nhanh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nhìn sang.
Lý Gia Hinh nhướng mày: “Ơ? Kỳ quái vậy?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sao thế?”
Lý Gia Hinh bất ngờ: “Ghi chép trong buổi đấu giá này bị người ta thủ tiêu rồi”.
“Mặc dù là có buổi đấu giá này, nhưng vật phẩm cụ thể bán đấu giá, còn có danh sách người tham dự đều biến mất”,
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Quả nhiên như vậy!
Lời Lâm Thương Hải nói e rằng là thật.
Hai mươi ba năm trước, tại buổi đấu giá Sotheby's ở Giang Nam.
Mẹ của anh có mặt tại đó!
Mà những người tấn công vây giết mẹ anh cũng có mặt.
Có người dùng chút thủ đoạn xóa bỏ ghi chép của buổi đấu giá.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Cáo từ!”
Lý Gia Hinh nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, ở lại ăn bữa cơm chứ?”
“Không cần”.
Diệp Bắc Minh trực tiếp rời đi.
Chỉ còn lại Lý Gia Hinh ngồi trong phòng VIP, mặt đẹp biến ảo.
Sotheby's thành lập hơn một trăm năm nay, mỗi buổi đấu giá đều được ghi chép lại.
Rốt cuộc ai đã thủ tiêu buổi đấu giá hai mươi ba năm trước ở Giang Nam kia?
“Vì sao anh Diệp muốn biết?”
“Rốt cuộc hai mươi ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Gia Hinh nghĩ thế nào cũng không ra, cô ta hạ lệnh: “Người đâu, đi thăm dò cho tôi, rốt cuộc buổi đấu giá hai mươi ba năm trước đã xảy ra chuyện gì!”
...
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi chi nhánh Sotheby's Trung Hải.
Tô Mạc Già liền gọi điện tới: “Thiếu soái, vừa nhận được tin tức mới nhất”.
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Tô Mạc Già cười nói: “Thiếu soái, đại hội quân võ bị hủy bỏ rồi”.
“Hủy bỏ?”, Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Tô Mạc Già gật đầu: “Đúng vậy, đều do tôi làm bại lộ thân phận thiếu soái”.
“Người tham gia đại hội quân võ biết thực lực khủng khiếp của anh, bọn họ suy đoán, một khi anh tham gia đại hội quân võ, bọn họ căn bản không có phần thắng”.
“Mười phút trước, Lang Quốc, Hùng Quốc, Ưng Quốc, đảo quốc Đông Doanh, Tượng Quốc, Thúy Quốc… toàn bộ đều rút lui khỏi cuộc so tài”.
“Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng…”
Tô Mạc Già có chút đắc ý: “Chúng ta trở thành nước dự thi duy nhất, trực tiếp đạt quán quân”.
“Còn chưa bắt đầu đã kết thúc?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
...
Trụ sở chính tổng hội hiệp hội võ đạo Long Quốc tại Long Đô.
Bên trong phòng họp.
Ảm đạm không ánh sáng.
Một đám người đang quan sát video phát trên màn hình lớn.
Chính là hình ảnh Diệp Bắc Minh chiến đấu với Quân Kiếm Phong!
Video ngắn ngủi chưa tới ba phút.
Chiếu khoảng bảy tám lần!
“Thân pháp nhanh quá! Tốc độ nhanh! Sức mạnh cũng nhanh!”, đột nhiên, một người đàn ông trung niên lạnh lùng mở miệng: “Ba chiêu Quân Kiếm Phong ra tay này, nếu Võ Linh bình thường sẽ bị ông ta trực tiếp đánh chết”.
“Diệp Bắc Minh này nhìn có phần hời hợt, trên thực tế mỗi bước đều làm vô cùng thích hợp”.
“Không lãng phí chút nội lực nào, tất cả đều hoàn mỹ tránh được công kích của Quân Kiếm Phong!”
“Đặc biệt là một quyền cuối cùng!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên nặng nề: “Đã có người giải phẫu thi thể của Quân Kiếm Phong, tim ông ta bể nát trong nháy mắt, vô cùng đều nhau!”
“Nói cách khác, Diệp Bắc Minh đã đạt đến đỉnh cao trong khống chế nội lực!”
“Trẻ tuổi!”
“23 tuổi!”
“Yêu nghiệt!”
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong.
Trong phòng họp tĩnh mịch!
Một lão giả kỳ quái: “Thật bất thường, Diệp Bắc Minh từ đâu xuất hiện vậy?”
Cộp cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân,
Có người tới phân phát cho mọi người trong phòng họp một bộ tài liệu.
Trên đó chính là tin tức chi tiết về Diệp Bắc Minh.
Còn bổ sung thêm một tấm hình!
“23 tuổi, người Giang Nam...”
“Dáng vẻ đó!”
“Rít!”
Mọi người nhìn thấy hình Diệp Bắc Minh, tất cả đều hít một hơi lạnh.
Trong đầu tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên khuôn mặt một người phụ nữ!
Nghĩ lại chuyện xảy ra ở thành phố Giang Nam năm đó.
Im lặng một hồi!
“Trông rất giống người phụ nữ đó!!!”, có người kinh ngạc nói.
Một thành viên cấp cao của hiệp hội võ đạo nhướng mày: “Chẳng lẽ thật sự là con của người phụ nữ khủng khiếp kia?”
“Năm đó lúc chúng ta ra tay, thật trùng hợp bà ta lại đang mang thai!”
Lâm Thương Hải hoảng sợ cúi đầu, run rẩy nói: “Cậu Diệp… xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi cậu!”
“Quả thật là tôi nói dối, xin cậu tha cho tôi!”
Bộp bộp bộp bộp!
Lâm Thương Hải điên cuồng đập đầu xuống đất.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Nói, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lâm Thương Hải cũng không dám giấu thêm nữa, run rẩy nói: “Hai mươi ba năm trước, mẹ cậu vác theo bụng bầu đột nhiên xuất hiện trong một phòng đấu giá hàng đầu ở hành tỉnh Đông Nam, buổi đấu giá này do công ty Sotheby's cử hành”.
“Bà ấy đưa ra loại đan dược cao cấp nhất!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Khi đó mẹ tôi còn chưa sinh tôi?”
Lâm Thương Hải nhắm mắt nói: “Thiếu chủ, đúng vậy”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đã rất khó coi: “Đan dược lại là chuyện gì thế?”
Lâm Thương Hải run rẩy nói: “Là loại đan dược cao cấp đó”.
“Loại đan dược có thể khiến Võ Linh, thậm chí là Võ Vương đều rung động”.
“Lúc ấy, toàn bộ phòng đấu giá Sotheby's đều điên lên”.
“Toàn bộ giới võ đạo Long Quốc khi biết tin đều chấn động, thậm chí còn kinh động đến gia tộc Cổ Võ”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Sau đó thì sao?”
Lâm Thương Hải nói: “Khi ấy, gần như tất cả mọi người đều muốn đan dược của mẹ cậu”.
“Nhưng mẹ cậu một không cần lấy tiền, hai không cần của cải, ba không cần quyền”.
“Chỉ cần một vài loại dược liệu khó tìm kia, mọi người tìm hồi lâu cũng không tìm được những dược liệu đó”.
Nói đến đây.
Lâm Thương Hải dừng lại một chút!
Ngẩng đầu nhìn biểu cảm lạnh như băng của Diệp Bắc Minh.
Nhắm mắt tiếp tục nói: “Một vài người của hiệp hội võ đạo Long Quốc chuẩn bị liên thủ giết mẹ cậu”.
“Bởi vì nhìn thấy bà ấy ra tay hào phóng, trong tay chắc chắn không chỉ có một hai viên đan dược!”
“Hơn nữa, đối với những cường giả giới võ đạo kia mà nói, một phụ nữ mang thai thôi mà… có thể uy hiếp được gì?”
“Một buổi tối, ba mươi mấy Võ Linh, bảy tám Võ Vương, thậm chí còn có một lão Võ Hoàng của gia tộc Cổ Võ ra tay…”
“Đêm hôm đó, Giang Bắc chìm trong đẫm máu…”
Tim Diệp Bắc Minh co rút!
Một luồng lửa giận ngút trời!
Sôi trào trong ngực anh!
Mẹ kiếp!
Ba mươi mấy Võ Linh, bảy tám Võ Vương?
Thậm chí còn có cả Võ Hoàng!!!
Nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy ra tay chỉ vì đối phó với mẹ anh?
Điều càng khiến người ta tức giận chính là mẹ khi đó còn vác bụng bầu to!!!
Mình còn chưa ra đời!
Giọng Diệp Bắc Minh khô khốc, phát ra tiếng gầm nhẹ: “Là ai ra tay với mẹ ruột tôi?!!!”
Trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh giống như tử thần!
Sau lưng anh, cuồng phong sôi trào!
Đất đá bay mù trời!
Lâm Thương Hải bị thổi đến mức mắt không mở nổi, vị hội trưởng hiệp hội võ đạo một tỉnh cảnh giới Võ Linh này trong lòng giờ đây chỉ còn nỗi sợ hãi: “Thiếu chủ, những người này gần như đều là người có mặt trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Mấy năm nay tôi vẫn luôn chú ý”.
“Một số người năm đó ở ngoài top một trăm, bây giờ gần như tất cả đã tiến vào trong top một trăm rồi”.
“Còn có mười mấy người tiến vào top năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu”.
“Các nguyên lão hiệp hội võ đạo Long Quốc bây giờ bao gồm Phó Quốc Hoa, Tiêu Thiên Chiến, Hạ Vũ Thần… đều là những người ra tay năm đó”.
“Còn có tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, Lý Kiếm Trần… Ông ta chính là đầu sỏ sắp đặt chuyện này!”
Nghe đến đây, trong lòng Diệp Bắc Minh…
Ngọn lửa phẫn nộ vô hình đang bùng cháy mãnh liệt!
Giống như núi lửa sắp phun trào!
Tổng hội võ đạo Long Quốc?
Phó Quốc Hoa!
Tiêu Thiên Chiến!
Hạ Vũ Thần!
Còn có tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, Lý Kiếm Trần!!!
Diệp Bắc Minh đã lên danh sách những người phải chết, anh nhàn nhạt nói: “Ba phút, viết ra danh sách những người năm đó bao vây tấn công mẹ tôi”.
Lâm Thương Hải ngây người!
Câu nói này của Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm nhận được bất kỳ dao động cảm xúc nào!
Nhưng Lâm Thương Hải biết Diệp Bắc Minh thật sự nổi giận rồi.
Chỉ có tức giận đến cùng cực mới có thể bình tĩnh như vậy!
“Vâng!”
Lâm Thương Hải không dám sơ suất, lấy giấy bút từ trên xe, viết một lèo gần năm mươi cái tên.
Có vài người đã chết cũng được Lâm Thương Hải viết ra, còn thêm ký tự ở phía sau.
Diệp Bắc Minh nắm danh sách trong tay, mắt muốn nhỏ máu!
Những người này sao có thể ra tay?
Hơn năm mươi võ giả hàng đầu ra tay với một phụ nữ có thai?!!!
Diệp Bắc Minh im lặng chừng mười phút, nhìn chằm chằm mỗi cái tên một trăm lần.
Nhớ kỹ ở trong lòng!
“Vậy ông thì sao?”
“Lâm Thương Hải, sao ông gặp được mẹ tôi?”
“Có phải ông cũng tham gia vào cuộc tấn công vây giết năm đó?”
“Tại sao ông lại đột nhiên xuất hiện?”
“Lâm Thương Hải, nếu ông không chủ động nói ra, có lẽ tôi vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước”.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.
Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải.
Anh cần một lời giải thích hợp lý.
Lúc này, Lâm Thương Hải áp lực cực lớn, toàn thân giống như bị ý lạnh trên người Diệp Bắc Minh làm cho đông cứng.
Lâm Thương Hải thông minh đến nhường nào?
Nếu không cũng không bò lên nổi vị trí hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam.
“Vù…!
Lâm Thương Hải hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tôi không tham gia bao vây chém giết, hơn nữa tôi còn đánh cược một ván, cứu mẹ cậu!”
“Cậu không cần hoài nghi, hai mươi ba năm trước, mẹ cậu là tôi cứu!”
Chắc như đinh đóng cột!
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ?”
Lâm Thương Hải nói: “Khi đó tôi cũng chỉ là một tiểu Tông Sư, thiên phú rất tầm thường”.
“Nếu như không có có cao nhân chỉ điểm, không có cuộc gặp gỡ bất ngờ, thậm chí cả đời tôi cũng không bò lên nổi”.
“Lúc ấy, tôi cũng nghĩ đến… tham dự tấn công vây giết, cướp đoạt đan dược…”
Nói đến đây, Lâm Thương Hải cảm giác trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý khủng khiếp!
Ông ta quỳ xuống đất.
Cúi đầu, tiếp tục cắn răng nói: “Nhưng sau đó tôi thay đổi chủ ý, giết mẹ cậu, có lẽ tôi không làm nổi”.
“Nhưng tôi có thể cứu mẹ cậu!”
Chương 145: Tiễn bọn họ xuống địa ngục
“Tôi giúp đỡ mẹ thiếu chủ, sau khi bà ấy phá vòng vây, giấu bà ấy đi”.
“Sau đó đưa đến Giang Nam!”
“Mẹ cậu tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi từ Tông Sư võ đạo trở thành Võ Linh, bước ngang qua hai cảnh giới lớn!”
“Chuyện về sau giống như tôi nói lúc đầu, Lâm Thương Hải tôi thề với trời, tuyệt đối không giấu giếm!!!”
Lâm Thương Hải nói một hơi.
Vừa niệm thiên đường!
Vừa niệm địa ngục!
Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ tính hợp lý của chuyện này.
Cuối cùng anh nhìn Lâm Thương Hải: “Sao ông lại làm như vậy? Lý do”.
Lâm Thương Hải nói: “Thiếu chủ, giấy không gói được lửa!”
“Hơn nữa tôi cũng nhìn thấy thiên phú của cậu, cậu không hổ là con trai bà ấy, với thực lực của cậu, không bao lâu sẽ moi ra chuyện năm đó!”
“Tự tôi thừa nhận còn tốt hơn nhiều so với để cậu tra ra’.
“Người trưởng thành chỉ chú trọng lợi ích!”
“Nếu như thiếu chủ cậu tát chết tôi, tôi một câu oán hận cũng không có!”
“Nhưng ngộ nhỡ cậu tha cho tôi thì sao?”
Lâm Thương Hải tiếp tục nói: “Hôm nay, tôi nhìn thấy cậu một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong, tôi liền biết cậu tuyệt đối không phải người bình thường!”
“Cậu là một con rồng, tuyệt đối sẽ không chỉ giới hạn ở Giang Nam và Trung Hải!”
“Có một ngày cậu quật khởi, vậy Lâm Thương Hải tôi sẽ đi theo rồng”.
“Nhà họ Lâm chắc chắn cũng không giới hạn ở Giang Nam nữa, võ đài về sau của nhà họ Lâm sẽ ở toàn bộ Long Quốc!”
Lâm Thương Hải đang đánh cược!
Giống như hai mươi ba năm trước, tất cả mọi người đều muốn giết mẹ của Diệp Bắc Minh, chỉ có ông ta ra tay cứu người phụ nữ ấy.
Diệp Bắc Minh đột nhiên cười.
“Ông rất thông minh, lần này ông cược thắng rồi”.
Áp lực đột nhiên biến mất!
Lâm Thương Hải thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ông ta ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Bắc Minh chỉ để lại một bóng lưng rời đi.
“Tôi sẽ đi điều tra chuyện này, nếu như không giống với lời ông nói, ông biết kết quả là gì rồi đấy”.
...
Lốp xe dự phòng đã thay xong.
Tô Mạc Già tiếp tục đi xe rời đi.
Dọc theo đường đi, Diệp Bắc Minh cũng nhắm mắt lại, suy nghĩ khả năng chuyện này là đúng bao nhiêu phần trăm.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông cảm thấy chuyện này độ đáng tin cao không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật cười: “Ít nhất đến 80% 90% là thật”.
“Lâm Thương Hải ban đầu muốn giết mẹ cậu, cái này là bình thường”.
“Ông ta cho rằng thực lực mình chưa đủ, có lẽ không giết được, vì vậy mới muốn cứu”.
“Rất hợp lý!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Không khác biệt so với tưởng tượng của anh.
“Tôi có chút kỳ quái, mẹ làm sao biết dáng vẻ tương lai của tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Có một vài cường giả có thể dự đoán dáng vẻ trong tương lai của con mình”.
“Mạnh vậy sao?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, chờ cậu đạt đến cảnh giới đó thì biết”.
“Cảnh giới gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh mở mắt ra, đột nhiên mở miệng: “Bây giờ tôi là thiếu soái Long Hồn, có thể mượn sức mạnh Long Hồn tra một vài thứ đồ được không?”
Tô Mạc Già vừa lái xe xuống núi, vừa gật đầu: “Đương nhiên là được, thân là thiếu soái, anh có tư cách này”.
Diệp Bắc Minh giao danh sách vừa rồi cho Tô Mạc Già.
“Điều tra rõ ràng tin tức của từng người ở đây cho tôi!”
Tô Mạc Già cúi đầu nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp biến sắc!
“Phó Quốc Hoa?”
“Tiêu Thiên Chiến?”
“Hạ Vũ Thần?”
“Còn có… Lý Kiếm Trần!”
“Rít!”
Tô Mạc Già ngược lại hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói: “Tiểu sư bá, những người này đều ở giới võ đạo”.
“Thậm chí là danh nhân trong giới võ đạo!”
Mỗi người lai lịch đều khủng khiếp đến dọa người.
Gần như đều là đại lão trấn giữ một tỉnh, đứng đầu giới võ đạo!
Thực lực cũng không kém gì Quân Kiếm Phong đệ nhất Trung Hải!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai, những người này, đều là người ở top một trăm trong bảng xếp hạng võ đạo Á Châu”.
“Thậm chí có vài người ở top năm mươi”.
“Chỉ cần là ở trong danh sách, tôi muốn biết tin tức của từng người!”
Tô Mạc Già kinh ngạc.
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Thiếu soái, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Đưa bọn họ xuống địa ngục!”
...
Sau khi Lý Gia Hinh rời khỏi núi Bàn Long.
Quay về phòng đấu giá Sotheby's.
Vừa về thì có người bẩm báo: “Thưa cô, có người cầu kiến”.
“Hôm nay tôi có chút chuyện, không gặp ai cả”, Lý Gia Hinh trực tiếp từ chối.
“Thưa cô, người đó nói mình tên Diệp Bắc Minh!”
Lý Gia Hinh ngây người, mắt đẹp híp lại: “Mau mời vào!”
“Chờ đã, tôi đích thân đi đón!”
Lý Gia Hinh đến đại sảnh phòng đấu giá.
Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô ta hoảng hốt!
Chàng thanh niên này thật sự là nhân vật đáng sợ một quyền đánh chết Quân Kiếm Phong trên đỉnh núi Trung Hải sao?”
“Cô Lý”.
Diệp Bắc Minh cười: “Làm phiền rồi”.
Lý Gia Hinh liên tục lắc đầu: “Anh Diệp, không phiền chút nào”.
“Người đâu, mau chuẩn bị phòng VIP tốt nhất cho tôi!”
Bên trong phòng VIP.
Lý Gia Hinh đích thân pha trà.
Mùi thơm của trà lan tỏa khắp nơi!
Mắt đẹp cô ta lóe lên, không ngừng đánh giá Diệp Bắc Minh.
Phụ nữ bình thường đều ngưỡng mộ vẻ mạnh mẽ!
Đặc biệt là phụ nữ đứng trên cao, càng có một kiểu sùng bái vô hình với cường giả!
Sau trận chiến trên đỉnh Trung Hải hôm nay, cái tên Diệp Bắc Minh sẽ nổi danh toàn bộ giới võ đạo!
Lý Gia Hinh đặt một ly trà thơm trước mặt Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hôm nay anh tới đây có gì cần làm sao?”
“Chuyện thứ nhất, trả lại phương thuốc cho cô”.
Diệp Bắc Minh mở miệng.
Anh lấy ra một tờ giấy, phía trên viết kín hơn trăm loại dược liệu.
“Đây là?”
Lý Gia Hinh đứng lên, kinh ngạc nhìn tờ giấy Diệp Bắc Minh đưa tới.
Diệp Bắc Minh giải thích: “Lần trước ở phòng đấu giá, cô Lý đưa cho tôi phương thuốc bị thiếu, tôi bổ sung hết rồi”.
“Thứ này tên là đan Ngưng Khí, có thể đề thăng cảnh giới võ giả dưới Võ Vương”.
“Cái gì?!!!”, ánh mắt Lý Gia Hinh nóng như lửa, hô hấp dồn dập: “Anh Diệp… anh… anh nói thật?”
“Cái này là đan dược có thể đề thăng thực lực võ già?”
Không dám tin!!!
Chương 146: Không chiến mà thắng
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy”.
“Trời ơi!”
Lý Gia Hinh như nhặt được bảo vật.
Phương thuốc như vậy đối với nhà họ Lý mà nói còn trân quý hơn bất kỳ thứ đồ gì!!!
Đan dược đề thăng thực lực võ giả, hơn nữa còn là võ giả dưới Võ Vương.
Chắc chắn sẽ là giá trên trời!
Nếu xuất hiện ở đấu giá quốc tế, chắc chắn đáng tiền hơn đỉnh Thanh Mộc này.
Đan đỉnh luôn có.
Phương thuốc không thường có sẵn.
Giá trị của phương thuốc còn cao hơn đan đỉnh nhiều.
Lý Gia Hinh cất giữ phương thuốc, chuẩn bị sau khi về Cảng Đảo, lập tức cho đan sư nhà họ Lý luyện chế!
Còn về chuyện Diệp Bắc Minh bổ sung phương thuốc như thế nào, cô ta không hỏi nhiều, ai mà không có chút bí mật chứ?
Đồng thời.
Lý Gia Hinh còn suy đoán, liệu Diệp Bắc Minh có thể luyện chế đan Ngưng Khí hay không?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, lại cảm thấy không thể nào.
Nếu Diệp Bắc Minh trẻ tuổi như vậy lại là một đan sư, vậy đã quá nghịch thiên rồi!
Những đan sư nhà họ Lý nuôi dưỡng, có ai tuổi không trên 50 chứ?
“Cảm ơn anh Diệp!”
“Bắt đầu từ bây giờ, anh Diệp chính là khách quý của nhà họ Lý tôi”.
“Sau này, anh Diệp chỉ cần muốn đi Cảng Đảo, tất cả xuất hành, máy bay, khách sạn nhà họ Lý tôi bao hết!”, Lý Gia Hinh trịnh trọng nói.
Đây là một loại thái độ.
Thái độ muốn kết giao với Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Chuyện thứ hai, tôi hy vọng cô Lý giúp tôi một chuyện”.
“Giúp tôi điều tra buổi đấu giá ở thành phố Nam Kinh hai mươi ba năm trước”.
Lý Gia Hinh đồng ý: “Chuyện này đơn giản, bây giờ tôi tra giúp anh!”
Mỗi buổi đấu giá của Sotheby's đều được ghi chép lại.
Không khó tra ra buổi đấu giá hai mươi ba năm trước!
Cô ta cầm điện thoại, mở một phần mềm.
Tìm kiếm trong đó!
“Ừm, hai mươi ba năm trước, chính vào năm 1999”.
“Buổi đấu giá… Giang Nam…”
“Tìm được rồi!”, tốc độ của Lý Gia Hinh rất nhanh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nhìn sang.
Lý Gia Hinh nhướng mày: “Ơ? Kỳ quái vậy?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sao thế?”
Lý Gia Hinh bất ngờ: “Ghi chép trong buổi đấu giá này bị người ta thủ tiêu rồi”.
“Mặc dù là có buổi đấu giá này, nhưng vật phẩm cụ thể bán đấu giá, còn có danh sách người tham dự đều biến mất”,
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Quả nhiên như vậy!
Lời Lâm Thương Hải nói e rằng là thật.
Hai mươi ba năm trước, tại buổi đấu giá Sotheby's ở Giang Nam.
Mẹ của anh có mặt tại đó!
Mà những người tấn công vây giết mẹ anh cũng có mặt.
Có người dùng chút thủ đoạn xóa bỏ ghi chép của buổi đấu giá.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Cáo từ!”
Lý Gia Hinh nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, ở lại ăn bữa cơm chứ?”
“Không cần”.
Diệp Bắc Minh trực tiếp rời đi.
Chỉ còn lại Lý Gia Hinh ngồi trong phòng VIP, mặt đẹp biến ảo.
Sotheby's thành lập hơn một trăm năm nay, mỗi buổi đấu giá đều được ghi chép lại.
Rốt cuộc ai đã thủ tiêu buổi đấu giá hai mươi ba năm trước ở Giang Nam kia?
“Vì sao anh Diệp muốn biết?”
“Rốt cuộc hai mươi ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Gia Hinh nghĩ thế nào cũng không ra, cô ta hạ lệnh: “Người đâu, đi thăm dò cho tôi, rốt cuộc buổi đấu giá hai mươi ba năm trước đã xảy ra chuyện gì!”
...
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi chi nhánh Sotheby's Trung Hải.
Tô Mạc Già liền gọi điện tới: “Thiếu soái, vừa nhận được tin tức mới nhất”.
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Tô Mạc Già cười nói: “Thiếu soái, đại hội quân võ bị hủy bỏ rồi”.
“Hủy bỏ?”, Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Tô Mạc Già gật đầu: “Đúng vậy, đều do tôi làm bại lộ thân phận thiếu soái”.
“Người tham gia đại hội quân võ biết thực lực khủng khiếp của anh, bọn họ suy đoán, một khi anh tham gia đại hội quân võ, bọn họ căn bản không có phần thắng”.
“Mười phút trước, Lang Quốc, Hùng Quốc, Ưng Quốc, đảo quốc Đông Doanh, Tượng Quốc, Thúy Quốc… toàn bộ đều rút lui khỏi cuộc so tài”.
“Long Quốc chúng ta không chiến mà thắng…”
Tô Mạc Già có chút đắc ý: “Chúng ta trở thành nước dự thi duy nhất, trực tiếp đạt quán quân”.
“Còn chưa bắt đầu đã kết thúc?”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
...
Trụ sở chính tổng hội hiệp hội võ đạo Long Quốc tại Long Đô.
Bên trong phòng họp.
Ảm đạm không ánh sáng.
Một đám người đang quan sát video phát trên màn hình lớn.
Chính là hình ảnh Diệp Bắc Minh chiến đấu với Quân Kiếm Phong!
Video ngắn ngủi chưa tới ba phút.
Chiếu khoảng bảy tám lần!
“Thân pháp nhanh quá! Tốc độ nhanh! Sức mạnh cũng nhanh!”, đột nhiên, một người đàn ông trung niên lạnh lùng mở miệng: “Ba chiêu Quân Kiếm Phong ra tay này, nếu Võ Linh bình thường sẽ bị ông ta trực tiếp đánh chết”.
“Diệp Bắc Minh này nhìn có phần hời hợt, trên thực tế mỗi bước đều làm vô cùng thích hợp”.
“Không lãng phí chút nội lực nào, tất cả đều hoàn mỹ tránh được công kích của Quân Kiếm Phong!”
“Đặc biệt là một quyền cuối cùng!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên nặng nề: “Đã có người giải phẫu thi thể của Quân Kiếm Phong, tim ông ta bể nát trong nháy mắt, vô cùng đều nhau!”
“Nói cách khác, Diệp Bắc Minh đã đạt đến đỉnh cao trong khống chế nội lực!”
“Trẻ tuổi!”
“23 tuổi!”
“Yêu nghiệt!”
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong.
Trong phòng họp tĩnh mịch!
Một lão giả kỳ quái: “Thật bất thường, Diệp Bắc Minh từ đâu xuất hiện vậy?”
Cộp cộp cộp cộp!
Một loạt tiếng bước chân,
Có người tới phân phát cho mọi người trong phòng họp một bộ tài liệu.
Trên đó chính là tin tức chi tiết về Diệp Bắc Minh.
Còn bổ sung thêm một tấm hình!
“23 tuổi, người Giang Nam...”
“Dáng vẻ đó!”
“Rít!”
Mọi người nhìn thấy hình Diệp Bắc Minh, tất cả đều hít một hơi lạnh.
Trong đầu tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên khuôn mặt một người phụ nữ!
Nghĩ lại chuyện xảy ra ở thành phố Giang Nam năm đó.
Im lặng một hồi!
“Trông rất giống người phụ nữ đó!!!”, có người kinh ngạc nói.
Một thành viên cấp cao của hiệp hội võ đạo nhướng mày: “Chẳng lẽ thật sự là con của người phụ nữ khủng khiếp kia?”
“Năm đó lúc chúng ta ra tay, thật trùng hợp bà ta lại đang mang thai!”
Bình luận facebook