Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153-155
Chương 153: Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông
“Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh rùng mình, một cái bóng màu máu xuất hiện trước mặt anh.
Thậm chí có thể nhìn rõ cảnh tượng mơ hồ gần đó!
Lúc này hắn ta đang chạy thật nhanh trong đám đông.
Sau đó, nhảy lên một chiếc xe.
Chiếc xe đi ra khỏi khu nội thành náo nhiệt Trung Hải, đến một bến tàu.
Cái bóng màu máu đó xuống xe, rồi lên một chiếc tàu chở khách.
Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Đó là thần thông gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một loại thuật truy đuổi đơn giản thôi, những thứ trong vòng bán kính mười ngàn dặm, chỉ cần có khí tức của đối phương, thì có thể điều tra được vị trí của đối phương một cách chuẩn xác”.
“Nhưng thực lực của cậu quá yếu, không nhìn được phạm vi mười ngàn dặm, một hai trăm dặm chắc không vấn đề”.
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động!
“Nếu nói như vậy thì tôi có thể tìm được tung tích của bố mẹ tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trên lý thuyết thì được, nhưng cậu phải tìm được một vài thứ mà bố mẹ cậu để lại”.
“Hơn nữa, khí tức trên đó phải chưa tiêu tan”.
Diệp Bắc Minh nói: “Miếng ngọc bội này có được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: “Không được, đã quá lâu rồi, trên miếng ngọc không còn khí tức của mẹ cậu”.
“Được thôi”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.
Anh quay người rời khỏi khu nội thành náo nhiệt, chạy thẳng đến bến tàu chỗ người Đông Doanh đang ở đó.
Một chiếc tàu vô cùng to lớn đỗ bên bến tàu.
Đường trải thảm đỏ.
Ánh đèn lấp lánh.
Các đại minh tinh, phú hào hàng đầu, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều lên tàu!
Vô cùng náo nhiệt.
Hào quang máu màu đỏ bao trùm cả chiếc tàu, còn những người lên xuống chiếc tàu dường như không nhìn thấy.
“Huyết khí nặng quá, trên tàu có thứ có thể uy hiếp cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh tỏ sắc mặt nghiêm trọng: “Là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thản nhiên: “Cậu không cần căng thẳng, nếu có nguy hiểm, tôi có thể toàn lực ra tay, giết sạch tất cả”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lên trước xem sao rồi tính!”
Khi anh đang định lặng lẽ trà trộn đi lên.
Đột nhiên.
Một giọng nói vui mừng vang lên phía sau: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Ngụy Yên Nhiên đi gày cao gót, cất đôi chân dài bước nhanh đi đến.
Cô ta mặc váy dạ hội màu đỏ.
Hoa nhường nguyệt thẹn.
Ngực khoét sâu!
Hở vai!
Tấm lưng trắng nõn nà!
Diệp Bắc Minh cũng thấy kỳ lạ: “Sao cô cũng ở đây?”
Ngụy Yên Nhiên ngẩn người, sau đó phì cười nói: “Vừa nãy chẳng phải tôi gọi cho anh, mời anh tham dự yến tiệc sao?”
“Yến tiệc mà tôi nói được tổ chức trên chiếc tàu này, tối nay sẽ có rất nhiều người quyền quý tham dự”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Bắc Minh tối lại, nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
“Người của gia tộc Cổ Võ?”
Bọn họ cũng đến ư?”
Xem ra chiếc tàu này không hề đơn giản.
Không những có người Đông Doanh, mà còn có người của gia tộc Cổ Võ.
Mấy người của gia tộc Cổ Võ chính là đám người Khương Sơn Hà.
Mấy ngày trước, trên tàu cao tốc về Giang Nam, Diệp Bắc Minh từng va chạm với mấy người này.
“Ừm?”
Khương Sơn Hà cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên quay đầu!
Bốn mắt nhìn nhau.
“Là hắn ta?”
Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh.
Anh ta nghiến đến sắp vỡ cả răng!
Hôm đó trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh đã đập vỡ vai của anh ta bằng một chưởng.
Còn bắt anh ta quỳ xin lỗi.
Là người của gia tộc Cổ Võ, anh ta có lúc nào phải chịu ấm ức như vậy?
Kẻ thù gặp nahu, vô cùng đỏ mắt, không ngờ hôm nay gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.
Khương Sơn Hà lắc đầu: “Làm việc chính quan trọng hơn, gặp người Đông Doanh trước rồi tính”.
“Diệp Bắc Minh này, sớm muộn cũng phải cho hắn chết!”
Mấy người lên thẳng tàu.
…
“Gia tộc Cổ Võ?”
Ngụy Yên Nhiên hơi kinh ngạc, cô ta không phải là người của giới võ đạo, tuy xuất thân từ nhà họ Ngụy ở Long Đô.
Nhưng chưa từng nghe nói đến gia tộc cổ tộc gì đó.
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không có gì, đưa tôi cùng lên tàu đi”.
Ngụy Yên Nhiên cười rất vui: “Tôi rất vinh hạnh”.
“Đi thôi”.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía tàu.
Diệp Bắc Minh đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi lên tàu.
Thông qua các chốt kiểm tra, Diệp Bắc Minh đi vào trong một đại sảnh rộng hơn chục ngàn mét vuông.
Bên trong có ba bốn ngàn người, đều là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu Trung Hải.
“Diệp Bắc Minh, là anh ta!”
Rất nhiều phú hào nhận ra Diệp Bắc Minh.
Mọi người đều kích động!
Hôm nay trên đỉnh của núi Bàn Long, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền, để lại ấn tượng không thể nào phai trong lòng tất cả mọi người.
“Anh Diệp, xin chào, tôi là Lý Truyền Hạo, mong được làm quen với anh”.
“Anh Diệp, tôi là Lưu Tam Sinh, kinh doanh vàng bạc châu báu…”
“Anh Diệp…”
Một đám phú hào ào lên.
Vây chật kín quanh Diệp Bắc Minh.
Ngay cả chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương như Ngụy Yên Nhiên cũng bị người khác chen sang một bên, không người hỏi thăm.
“Các vị, xin lỗi, tôi còn có chút việc”.
Diệp Bắc Minh đẩy mọi người ra.
Đi về hương bóng đỏ máu đó.
Trực tiếp rời khỏi đại sảnh!
Men theo hành lang, định đi sâu vào con tàu.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong phạm vi năm trăm mét, tất cả mọi thứ đều không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Bắc Minh.
Lúc này, cảm nhận của Diệp Bắc Minh giống như cái ra-đa.
Tất cả mọi thứ trong tàu đều trong đầu của anh!
Trong căn phòng ở tầng trên, có rất nhiều phú hào đang làm chuyện không thể miêu tả với phụ nữ Đông Doanh ở trên giường.
Tầng thứ hai dưới boong tàu.
Nơi này là một sòng bạc lớn, mấy trăm phú hào đang đánh bài tại đây.
Tầng thứ ba phía dưới boong tàu.
Chương 154: Chiba Keigo
Đó là phòng thí nghiệm, nơi này nhốt một vài phạm nhân từ các nước khác nhau.
Trong một căn phòng ở chỗ rẽ tầng thứ ba dưới boong tàu có một đám người.
Không những có người Đông Doanh theo dõi Diệp Bắc Minh đó.
Mà đám người Khương Sơn Hà của gia tộc Cổ Võ cũng có mặt trong phòng đó.
Chiba Sadako!
Còn có một người đàn ông trung niên Đông Doanh ngồi trên sofa, chính là bố của Chiba Sadako!
Chiba Keigo!
Gia chủ của gia tộc Chiba!
Cuối cùng, là một nhẫn giả toàn thân đen xì trông như cái bóng ngồi sâu trong bóng tối!
Bọn họ đang bàn chuyện.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Tìm được rồi!”
Rồi anh đi xuống tầng dưới của boong tàu.
Mấy người Đông Doanh canh gác ở thang máy chặn Diệp Bắc Minh: “Đứng lại, khách mời xin dừng bước tại đây”.
“Còn tiến thêm một bước, chúng tôi không khách sáo đâu!”
Phập!
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông đến, như con mãnh thú, tấn công đám người Đông Doanh, bước qua xác của họ.
…
Trong phòng.
“Ha ha ha, có thể hợp tác với gia tộc Cổ Võ của Long Quốc, thực sự là vinh hạnh của gia tộc Chiba chúng tôi!”
Chiba Keigo vui vẻ cười lớn.
Khương Sơn Hà thản nhiên gật đầu: “Được, cứ quyết định vậy đi”.
“Chúng tôi còn có việc, xin cáo từ!
Chiba Keigo đứng lên: “Sadako, tiễn khách”.
Chiba Sadako vừa dẫn đám người Khương Sơn Hà đến cửa, đang định tiễn ra ngoài.
Khoảnh khắc mở cánh cửa ra.
Chiba Sadako ngẩn người, đôi mắt đẹp co mạnh lại: “Chủ nhân?”
Chủ nhân cái gì?
Khương Sơn Hà thấy kỳ lạ, nhìn qua người Chiba Sadako.
Không khỏi kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, cậu dám đến đây?”
“Là mày!”
Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, ánh mắt đầy sắc lạnh.
Cạch cạch cạch!
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng.
Khương Bộ Trần tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày…”
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, tát một phát: “Ồn ào! Không liên quan đến mày!”
Nội lực nổi lên, Khương Bộ Trần bay đi như chó chết, đụng vào tường, suýt nữa thì chết ngất.
“Mày!”
Khương Sơn Hà tức đến bộ râu cũng phải cong lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám đánh gia tộc Cổ Võ…”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt băng lạnh: “Cũng không liên quan đến ông, câm miệng!”
Khương Sơn Hà sợ giật mình!
Lại nuốt nửa câu sau xuống.
Chiba Keigo lạnh lùng nói: “Sadako, có chuyện gì vậy, vừa nãy con gọi cậu ta là chủ nhân?”
Diệp Bắc Minh đã đến tận đây, Chiba Sadako biết không giấu được nữa, bèn gật đầu nói: “Đúng thế, thưa bố!”
“Diệp Bắc Minh đã là chủ nhân của con”.
“Ha ha ha!”
Chiba Keigo cười lớn, gật đầu liên tục: “Không hổ là con gái ngoan của bố, mấy ngày trước, con còn muốn giết Diệp Bắc Minh”.
“Mấy ngày sau, con đã phản bội gia tộc rồi?”
Chiba Sadako không nói gì.
Cô ta chủ động đứng đến phía sau Diệp Bắc Minh, thể hiện lập trường.
Chiba Keigo lạnh giọng chất vấn: “Diệp Bắc Minh, gia tộc Chiba tôi không thù không oán với cậu”.
“Đầu tiên cậu đã tiêu diệt thuơng hội Đông Doanh hợp tác với chúng tôi, rồi giết Masao Tokugawa, bây giờ xông vào tàu cá nhân của tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi đến hỏi một chuyện, hai mươi ba năm trước, có phải gia chủ của gia tộc Chiba các người đã xuất hiện trên hội đấu giá Sotheby's ở Giang Nam không?”
“Hai mươi ba năm trước?”
Chiba Keigo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu đang nói gì?”
Chiba Sadako nói: “Chủ nhân, hai mươi ba năm trước, bố của tôi không phải là gia chủ của gia tộc Chiba, ông nội của tôi mới là gia chủ”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Thì ra là vậy!
“Nếu đã như vậy, thì thu chút lãi trước vậy”.
“Ha ha”.
Chiba Keigo cười: “Cậu Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ đây là nơi nào?”
“Chúng tôi còn chưa đi tìm cậu, ngược lại cậu đến tìm tôi trước?”
Chiba Keigo lùi vào trong góc: “Giao cho ông đấy!”
Một cái bóng màu đen trong góc chậm rãi đi đến dưới ánh đèn!
Điều khiến người ta kinh ngạc là, cho dù người này đứng dưới ánh đèn, những chỗ gần đó đều đen xì.
Khiến người ta cảm giác như một loại rắn độc ẩn nấp trong bóng tối!
Diệp Bắc Minh liền nhìn ra.
Thực lực của người này ít nhất cũng là trung kỳ Võ Vương!
Cao hơn anh một cảnh giới nhỏ!
Chiba Sadako vội nhắc nhở nói: “Chủ nhân cẩn thận, đây là Thượng Nhẫn Iga, thực lực rất đáng sợ”.
“Đặc biệt là ông ta biết một loại thuật ảnh phân thân, khiến người ta không nắm bắt được”.
“Thực lực xếp thứ bảy mươi sáu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”
Thượng nhẫn Iga dậm chân.
Một luồng khí sương màu đen nổi lên.
Soạt!
Trong tích tắc, đã biến thành ba cái bóng.
Phập!
Ba cái bóng cùng ra tay, tấn công về phía Diệp Bắc Minh từ các hướng khác nhau.
Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhẫn thuật của người Đông Doanh đúng là lợi hại!”
“Trong ba cái bóng phân thân này, ngay cả tôi cũng không nhìn ra ai là thật”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây là thuật ảnh phân thân sao? Quả nhiên là có chút bản lĩnh”.
Anh tung ra một quyền với cái bóng trước mặt.
Cú đấm xuyên qua cái bóng, đập vào hư không!
Cái bóng ở phía mặt bên xông đến, Diệp Bắc Minh mau chóng ra tay, đập vào cú đấm của ông ta.
Thượng nhẫn Iga lùi lại!
Soạt!
Toàn bộ ba cái bóng phân thành hai, hóa thành sáu cái bóng.
Chiều cao, cân nặng, thân pháp, tốc độ của sáu cái bóng giống nhau hoàn toàn, khiến người ta khó mà phân biệt.
“Sáu cái phân thân?”
Khương Sơn Hà nhìn thượng nhẫn Iga: “Nếu là thực chiến, sáu cái phân thân cùng tấn công”.
“Trong thời gian ngắn, võ giả cùng đẳng cấp vốn không thể phân biệt được cái nào là người thật”.
“Một khi đoán nhầm, sẽ bị giết ngay lập tức!”
Khương Sơn Hà cười lạnh lùng tàn khốc: “Cho dù Diệp Bắc Minh là thần tiên cũng chỉ có một phần sáu cơ hội”.
Chương 155: Giết thượng nhẫn
Hai bàn tay của Chiba Sadako siết chặt vào nhau: “Chủ nhân, cẩn thận!”
Chiba Keigo lạnh mặt: “Sadako, con thực sự khiến bố quá thất vọng”.
“Bố nuôi con hai mươi năm, con lại phản bội gia tộc chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi”.
Chiba Sadako lắc đầu: “Phản bội? Bố, con thực sự phản bội sao?”
“Bố nuôi con hai mươi năm, nhưng có coi con là con gái của bố không?”
“Chẳng phải bố coi con là công cụ liên hôn sao, bố đừng tưởng con không biết, bố muốn tặng con cho người đó làm đồ chơi!”
Chiba Sadako không cam tâm.
“Ăn nói xằng bậy! Đồ chơi cái gì hả?”
Chiba Keigo tức giận quát: “Người đó thích con, là vinh hạnh của con”.
“Con thà chết cũng không muốn vinh hạnh như vậy”.
Chiba Sadako kiên cường lắc đầu.
Cạch cạch cạch!
Lúc này, sáu cái phân thân của thượng nhẫn Iga mau chóng hành động.
Ông ta chạy xung quanh Diệp Bắc Minh, lúc nào cũng có thể tung ra một đòn tấn công chí mạng!
Một cảnh khiến người ta bất ngờ xảy ra!
Diệp Bắc Minh lại nhắm mắt!
Đúng thế.
Anh trực tiếp nhắm mắt, còn đứng bất động ở đó!
Khương Sơn Hà cau mày: “Từ bỏ rồi sao?”
“Anh ta sẽ không từ bỏ đơn giản thế chứ?”, Khương Hàn Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.
Chiba Keigo tàn nhẫn cười nói: “Ha ha ha, Sadako, con gái ngoan”.
“Chủ nhân của con đã từ bỏ, chịu chết rồi”.
Chiba Sadako tái mặt.
Thượng nhẫn Iga có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này, Diệp Bắc Minh nhắm mắt, chẳng phải là đợi chết sao?
“Chủ nhân…”, Chiba Sadako mở miệng một cách khó khăn.
Chẳng lẽ từ bỏ thật ư?
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Sáu cái bóng, trong tay của họ cùng xuất hiện thêm một thanh đao võ sĩ, chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
Trong tích tắc, Diệp Bắc Minh mở mắt!
Giơ tay làm động tác đâm kiếm ra.
Lúc này Diệp Bắc Minh vẫn không có vũ khí gì trong tay.
Đột nhiên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh!
“Phụt!”
Máu tươi phun ra, lồng ngực của một cái bóng trong đó bị đâm xuyên, lập tức năm cái bóng còn lại biến mất.
“Làm sao có thể!”
Khương Sơn Hà hít khí lạnh.
Chiba Keigo hét lớn một tiếng: “Tiền bối Iga!”
“A!”
Chiba Sadako kinh hãi hô lên một tiếng, cực kỳ bất ngờ.
Thượng nhẫn Iga trừng mở to mắt, vẻ mặt không dám tin, ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh có thể tìm được chân thân của ông ta ngay lần đầu!
Hơn nữa.
Mẹ kiếp, thanh kiếm đó từ đâu ra vậy?
Vừa nãy anh ta không cầm kiếm mà!
Cứ như ảo thuật vậy.
“Phập!”
Thi thể của thượng nhẫn Iga rơi xuống đất, chết thẳng cẳng.
Ánh mắt trước khi chết đầy vẻ nghi hoặc!
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh cũng biến mất trong chớp mắt.
Cả căn phòng tĩnh lặng như cái chết, tất cả mọi người đều thộn mặt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm ư? Vừa nãy rốt cuộc có thanh kiếm nào xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh không!
“Mày…”
Đám người Khương Sơn Hà soạt soạt lùi lại phía sau.
Kinh hãi!
Cực kỳ sợ hãi!
Từ lúc thượng nhẫn Iga ra tay, Khương Sơn Hà đã biết, thực lực của người này vượt xa mình.
Nhưng Diệp Bắc Minh giết chết thượng nhẫn Iga chỉ bằng một đường kiếm, làm sao có thể không khiến người ta kinh hãi!
Diệp Bắc Minh chẳng có ý muốn nhìn đám người Khương Sơn Hà đến một cái, trực tiếp nhìn sang Chiba Keigo: “Gia chủ cũ của gia tộc Chiba các người đang ở đâu?”
Chiba Keigo đứng ở đó, cơ thể hơi run run: “Ở thủ đô của đảo quốc Đông Doanh…”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Gọi điện cho bố của ông, mở loa ngoài!”
“Hỏi ông ta vào một đêm của hai mươi ba năm trước, có phải đã từng đến Giang Nam của Long Quốc không”.
“Được…”
Chiba Keigo không dám phản kháng.
Lấy điện thoại ra gọi cho bố của mình.
Mười mấy giây sau.
Điện thoại được kết nối.
Giọng của một người đàn ông già nua Đông Doanh vang lên, hỏi bằng tiếng Đông Doanh: “Keigo, ở Long Quốc có ổn không?”
“Nhiệm vụ của thiên hoàng bệ hạ, đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?”
“Gia tộc Chiba chúng ta có thể vực dậy được hay không, tất cả dựa vào nhiệm vụ của thiên hoàng bệ hạ lần này đấy”.
“Chỉ cần thiên hoàng bệ hạ vui, thì gia tộc Chiba chúng ta nhất sịnh sẽ trở thành gia tộc lớn nhất Đông Doanh!”
Chiba Kana đang ảo tưởng về tương lai của gia tộc.
Chiba Keigo ấp úng trả lời mấy câu.
Sau đó chuyển chủ đề hỏi: “Bố à, hai mươi ba năm trước bố từng đến Giang Nam của Long Quốc tham dự một hội đấu giá của Sotheby's phải không?”
Phía bên kia điện thoại liền tĩnh lặng.
Nhưng không tắt máy.
Ba phút trôi qua, giọng nói băng lạnh của Chiba Kana mới vang lên: “Cậu là ai?”
Chiba Keigo trả lời: “Bố à, con là con trai của bố!”
“Bố không hỏi con!”
Chiba Kana cười lạnh lùng một tiếng, nói tiếp: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Cậu đã bắt con trai tôi phải không?”
“Cậu phải nghĩ kỹ, có thể gánh chịu được cơn lửa giận của gia tộc Chiba tôi không!”
Ông ta đang uy hiếp.
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng, hơi hiếu kỳ hỏi: “Sao ông biết tôi?”
Chib Kana không hề kinh ngạc: “Thứ nhất, tôi hiểu con trai của tôi, hôm nay nó rất bất thường”.
“Thứ hai, nó không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi, còn không báo cáo tình hình ở Long Quốc, cho nên tôi đoán nó bị người khác uy hiếp”.
“Thứ ba, cậu muốn biết sự việc đã xảy ra ở phòng đấu giá Sotheby's Giang Nam Long Quốc hai mươi ba năm trước?”
Chiba Kana hiểu ra.
Lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh!
“Cậu là con trai của người phụ nữ đó?”
“Cậu là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông rất thông minh, đã đoán ra được”.
Chiba Kana cười: “Khà khà khà, việc này không khó”.
“Tuy tôi ở Đông Doanh, nhưng tôi vẫn luôn quan tâm đến chuyện xảy ra ở Long Quốc, hôm nay cậu đã giết liền ba người Quân Kiếm Phong, Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong”.
“Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong đều tham hội dự đấu giá Sotheby's vào hai mươi ba năm trước, cậu lại hỏi chuyện này, rất dễ đoán ra”.
“Diệp Bắc Minh, cậu muốn báo thù cho mẹ cậu không?”
“Càn Khôn vô cực, vạn dặm truy tông!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu Diệp Bắc Minh.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh rùng mình, một cái bóng màu máu xuất hiện trước mặt anh.
Thậm chí có thể nhìn rõ cảnh tượng mơ hồ gần đó!
Lúc này hắn ta đang chạy thật nhanh trong đám đông.
Sau đó, nhảy lên một chiếc xe.
Chiếc xe đi ra khỏi khu nội thành náo nhiệt Trung Hải, đến một bến tàu.
Cái bóng màu máu đó xuống xe, rồi lên một chiếc tàu chở khách.
Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Đó là thần thông gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một loại thuật truy đuổi đơn giản thôi, những thứ trong vòng bán kính mười ngàn dặm, chỉ cần có khí tức của đối phương, thì có thể điều tra được vị trí của đối phương một cách chuẩn xác”.
“Nhưng thực lực của cậu quá yếu, không nhìn được phạm vi mười ngàn dặm, một hai trăm dặm chắc không vấn đề”.
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh kích động!
“Nếu nói như vậy thì tôi có thể tìm được tung tích của bố mẹ tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Trên lý thuyết thì được, nhưng cậu phải tìm được một vài thứ mà bố mẹ cậu để lại”.
“Hơn nữa, khí tức trên đó phải chưa tiêu tan”.
Diệp Bắc Minh nói: “Miếng ngọc bội này có được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu: “Không được, đã quá lâu rồi, trên miếng ngọc không còn khí tức của mẹ cậu”.
“Được thôi”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.
Anh quay người rời khỏi khu nội thành náo nhiệt, chạy thẳng đến bến tàu chỗ người Đông Doanh đang ở đó.
Một chiếc tàu vô cùng to lớn đỗ bên bến tàu.
Đường trải thảm đỏ.
Ánh đèn lấp lánh.
Các đại minh tinh, phú hào hàng đầu, nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều lên tàu!
Vô cùng náo nhiệt.
Hào quang máu màu đỏ bao trùm cả chiếc tàu, còn những người lên xuống chiếc tàu dường như không nhìn thấy.
“Huyết khí nặng quá, trên tàu có thứ có thể uy hiếp cậu!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh tỏ sắc mặt nghiêm trọng: “Là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thản nhiên: “Cậu không cần căng thẳng, nếu có nguy hiểm, tôi có thể toàn lực ra tay, giết sạch tất cả”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Lên trước xem sao rồi tính!”
Khi anh đang định lặng lẽ trà trộn đi lên.
Đột nhiên.
Một giọng nói vui mừng vang lên phía sau: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh quay đầu.
Ngụy Yên Nhiên đi gày cao gót, cất đôi chân dài bước nhanh đi đến.
Cô ta mặc váy dạ hội màu đỏ.
Hoa nhường nguyệt thẹn.
Ngực khoét sâu!
Hở vai!
Tấm lưng trắng nõn nà!
Diệp Bắc Minh cũng thấy kỳ lạ: “Sao cô cũng ở đây?”
Ngụy Yên Nhiên ngẩn người, sau đó phì cười nói: “Vừa nãy chẳng phải tôi gọi cho anh, mời anh tham dự yến tiệc sao?”
“Yến tiệc mà tôi nói được tổ chức trên chiếc tàu này, tối nay sẽ có rất nhiều người quyền quý tham dự”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Bắc Minh tối lại, nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
“Người của gia tộc Cổ Võ?”
Bọn họ cũng đến ư?”
Xem ra chiếc tàu này không hề đơn giản.
Không những có người Đông Doanh, mà còn có người của gia tộc Cổ Võ.
Mấy người của gia tộc Cổ Võ chính là đám người Khương Sơn Hà.
Mấy ngày trước, trên tàu cao tốc về Giang Nam, Diệp Bắc Minh từng va chạm với mấy người này.
“Ừm?”
Khương Sơn Hà cảm nhận được ánh mắt của Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên quay đầu!
Bốn mắt nhìn nhau.
“Là hắn ta?”
Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh.
Anh ta nghiến đến sắp vỡ cả răng!
Hôm đó trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh đã đập vỡ vai của anh ta bằng một chưởng.
Còn bắt anh ta quỳ xin lỗi.
Là người của gia tộc Cổ Võ, anh ta có lúc nào phải chịu ấm ức như vậy?
Kẻ thù gặp nahu, vô cùng đỏ mắt, không ngờ hôm nay gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.
Khương Sơn Hà lắc đầu: “Làm việc chính quan trọng hơn, gặp người Đông Doanh trước rồi tính”.
“Diệp Bắc Minh này, sớm muộn cũng phải cho hắn chết!”
Mấy người lên thẳng tàu.
…
“Gia tộc Cổ Võ?”
Ngụy Yên Nhiên hơi kinh ngạc, cô ta không phải là người của giới võ đạo, tuy xuất thân từ nhà họ Ngụy ở Long Đô.
Nhưng chưa từng nghe nói đến gia tộc cổ tộc gì đó.
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không có gì, đưa tôi cùng lên tàu đi”.
Ngụy Yên Nhiên cười rất vui: “Tôi rất vinh hạnh”.
“Đi thôi”.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi về phía tàu.
Diệp Bắc Minh đi theo phía sau, hai người một trước một sau đi lên tàu.
Thông qua các chốt kiểm tra, Diệp Bắc Minh đi vào trong một đại sảnh rộng hơn chục ngàn mét vuông.
Bên trong có ba bốn ngàn người, đều là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong giới thượng lưu Trung Hải.
“Diệp Bắc Minh, là anh ta!”
Rất nhiều phú hào nhận ra Diệp Bắc Minh.
Mọi người đều kích động!
Hôm nay trên đỉnh của núi Bàn Long, Diệp Bắc Minh đánh chết Quân Kiếm Phong bằng một quyền, để lại ấn tượng không thể nào phai trong lòng tất cả mọi người.
“Anh Diệp, xin chào, tôi là Lý Truyền Hạo, mong được làm quen với anh”.
“Anh Diệp, tôi là Lưu Tam Sinh, kinh doanh vàng bạc châu báu…”
“Anh Diệp…”
Một đám phú hào ào lên.
Vây chật kín quanh Diệp Bắc Minh.
Ngay cả chủ tịch của công ty dược phẩm Thiên Hương như Ngụy Yên Nhiên cũng bị người khác chen sang một bên, không người hỏi thăm.
“Các vị, xin lỗi, tôi còn có chút việc”.
Diệp Bắc Minh đẩy mọi người ra.
Đi về hương bóng đỏ máu đó.
Trực tiếp rời khỏi đại sảnh!
Men theo hành lang, định đi sâu vào con tàu.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong phạm vi năm trăm mét, tất cả mọi thứ đều không thể thoát khỏi con mắt của Diệp Bắc Minh.
Lúc này, cảm nhận của Diệp Bắc Minh giống như cái ra-đa.
Tất cả mọi thứ trong tàu đều trong đầu của anh!
Trong căn phòng ở tầng trên, có rất nhiều phú hào đang làm chuyện không thể miêu tả với phụ nữ Đông Doanh ở trên giường.
Tầng thứ hai dưới boong tàu.
Nơi này là một sòng bạc lớn, mấy trăm phú hào đang đánh bài tại đây.
Tầng thứ ba phía dưới boong tàu.
Chương 154: Chiba Keigo
Đó là phòng thí nghiệm, nơi này nhốt một vài phạm nhân từ các nước khác nhau.
Trong một căn phòng ở chỗ rẽ tầng thứ ba dưới boong tàu có một đám người.
Không những có người Đông Doanh theo dõi Diệp Bắc Minh đó.
Mà đám người Khương Sơn Hà của gia tộc Cổ Võ cũng có mặt trong phòng đó.
Chiba Sadako!
Còn có một người đàn ông trung niên Đông Doanh ngồi trên sofa, chính là bố của Chiba Sadako!
Chiba Keigo!
Gia chủ của gia tộc Chiba!
Cuối cùng, là một nhẫn giả toàn thân đen xì trông như cái bóng ngồi sâu trong bóng tối!
Bọn họ đang bàn chuyện.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Tìm được rồi!”
Rồi anh đi xuống tầng dưới của boong tàu.
Mấy người Đông Doanh canh gác ở thang máy chặn Diệp Bắc Minh: “Đứng lại, khách mời xin dừng bước tại đây”.
“Còn tiến thêm một bước, chúng tôi không khách sáo đâu!”
Phập!
Diệp Bắc Minh trực tiếp xông đến, như con mãnh thú, tấn công đám người Đông Doanh, bước qua xác của họ.
…
Trong phòng.
“Ha ha ha, có thể hợp tác với gia tộc Cổ Võ của Long Quốc, thực sự là vinh hạnh của gia tộc Chiba chúng tôi!”
Chiba Keigo vui vẻ cười lớn.
Khương Sơn Hà thản nhiên gật đầu: “Được, cứ quyết định vậy đi”.
“Chúng tôi còn có việc, xin cáo từ!
Chiba Keigo đứng lên: “Sadako, tiễn khách”.
Chiba Sadako vừa dẫn đám người Khương Sơn Hà đến cửa, đang định tiễn ra ngoài.
Khoảnh khắc mở cánh cửa ra.
Chiba Sadako ngẩn người, đôi mắt đẹp co mạnh lại: “Chủ nhân?”
Chủ nhân cái gì?
Khương Sơn Hà thấy kỳ lạ, nhìn qua người Chiba Sadako.
Không khỏi kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, cậu dám đến đây?”
“Là mày!”
Khương Bộ Trần cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, ánh mắt đầy sắc lạnh.
Cạch cạch cạch!
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng.
Khương Bộ Trần tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày…”
“Bốp!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, tát một phát: “Ồn ào! Không liên quan đến mày!”
Nội lực nổi lên, Khương Bộ Trần bay đi như chó chết, đụng vào tường, suýt nữa thì chết ngất.
“Mày!”
Khương Sơn Hà tức đến bộ râu cũng phải cong lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám đánh gia tộc Cổ Võ…”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt băng lạnh: “Cũng không liên quan đến ông, câm miệng!”
Khương Sơn Hà sợ giật mình!
Lại nuốt nửa câu sau xuống.
Chiba Keigo lạnh lùng nói: “Sadako, có chuyện gì vậy, vừa nãy con gọi cậu ta là chủ nhân?”
Diệp Bắc Minh đã đến tận đây, Chiba Sadako biết không giấu được nữa, bèn gật đầu nói: “Đúng thế, thưa bố!”
“Diệp Bắc Minh đã là chủ nhân của con”.
“Ha ha ha!”
Chiba Keigo cười lớn, gật đầu liên tục: “Không hổ là con gái ngoan của bố, mấy ngày trước, con còn muốn giết Diệp Bắc Minh”.
“Mấy ngày sau, con đã phản bội gia tộc rồi?”
Chiba Sadako không nói gì.
Cô ta chủ động đứng đến phía sau Diệp Bắc Minh, thể hiện lập trường.
Chiba Keigo lạnh giọng chất vấn: “Diệp Bắc Minh, gia tộc Chiba tôi không thù không oán với cậu”.
“Đầu tiên cậu đã tiêu diệt thuơng hội Đông Doanh hợp tác với chúng tôi, rồi giết Masao Tokugawa, bây giờ xông vào tàu cá nhân của tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi đến hỏi một chuyện, hai mươi ba năm trước, có phải gia chủ của gia tộc Chiba các người đã xuất hiện trên hội đấu giá Sotheby's ở Giang Nam không?”
“Hai mươi ba năm trước?”
Chiba Keigo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu đang nói gì?”
Chiba Sadako nói: “Chủ nhân, hai mươi ba năm trước, bố của tôi không phải là gia chủ của gia tộc Chiba, ông nội của tôi mới là gia chủ”.
Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Thì ra là vậy!
“Nếu đã như vậy, thì thu chút lãi trước vậy”.
“Ha ha”.
Chiba Keigo cười: “Cậu Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ đây là nơi nào?”
“Chúng tôi còn chưa đi tìm cậu, ngược lại cậu đến tìm tôi trước?”
Chiba Keigo lùi vào trong góc: “Giao cho ông đấy!”
Một cái bóng màu đen trong góc chậm rãi đi đến dưới ánh đèn!
Điều khiến người ta kinh ngạc là, cho dù người này đứng dưới ánh đèn, những chỗ gần đó đều đen xì.
Khiến người ta cảm giác như một loại rắn độc ẩn nấp trong bóng tối!
Diệp Bắc Minh liền nhìn ra.
Thực lực của người này ít nhất cũng là trung kỳ Võ Vương!
Cao hơn anh một cảnh giới nhỏ!
Chiba Sadako vội nhắc nhở nói: “Chủ nhân cẩn thận, đây là Thượng Nhẫn Iga, thực lực rất đáng sợ”.
“Đặc biệt là ông ta biết một loại thuật ảnh phân thân, khiến người ta không nắm bắt được”.
“Thực lực xếp thứ bảy mươi sáu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”
Thượng nhẫn Iga dậm chân.
Một luồng khí sương màu đen nổi lên.
Soạt!
Trong tích tắc, đã biến thành ba cái bóng.
Phập!
Ba cái bóng cùng ra tay, tấn công về phía Diệp Bắc Minh từ các hướng khác nhau.
Khương Sơn Hà tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Nhẫn thuật của người Đông Doanh đúng là lợi hại!”
“Trong ba cái bóng phân thân này, ngay cả tôi cũng không nhìn ra ai là thật”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây là thuật ảnh phân thân sao? Quả nhiên là có chút bản lĩnh”.
Anh tung ra một quyền với cái bóng trước mặt.
Cú đấm xuyên qua cái bóng, đập vào hư không!
Cái bóng ở phía mặt bên xông đến, Diệp Bắc Minh mau chóng ra tay, đập vào cú đấm của ông ta.
Thượng nhẫn Iga lùi lại!
Soạt!
Toàn bộ ba cái bóng phân thành hai, hóa thành sáu cái bóng.
Chiều cao, cân nặng, thân pháp, tốc độ của sáu cái bóng giống nhau hoàn toàn, khiến người ta khó mà phân biệt.
“Sáu cái phân thân?”
Khương Sơn Hà nhìn thượng nhẫn Iga: “Nếu là thực chiến, sáu cái phân thân cùng tấn công”.
“Trong thời gian ngắn, võ giả cùng đẳng cấp vốn không thể phân biệt được cái nào là người thật”.
“Một khi đoán nhầm, sẽ bị giết ngay lập tức!”
Khương Sơn Hà cười lạnh lùng tàn khốc: “Cho dù Diệp Bắc Minh là thần tiên cũng chỉ có một phần sáu cơ hội”.
Chương 155: Giết thượng nhẫn
Hai bàn tay của Chiba Sadako siết chặt vào nhau: “Chủ nhân, cẩn thận!”
Chiba Keigo lạnh mặt: “Sadako, con thực sự khiến bố quá thất vọng”.
“Bố nuôi con hai mươi năm, con lại phản bội gia tộc chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi”.
Chiba Sadako lắc đầu: “Phản bội? Bố, con thực sự phản bội sao?”
“Bố nuôi con hai mươi năm, nhưng có coi con là con gái của bố không?”
“Chẳng phải bố coi con là công cụ liên hôn sao, bố đừng tưởng con không biết, bố muốn tặng con cho người đó làm đồ chơi!”
Chiba Sadako không cam tâm.
“Ăn nói xằng bậy! Đồ chơi cái gì hả?”
Chiba Keigo tức giận quát: “Người đó thích con, là vinh hạnh của con”.
“Con thà chết cũng không muốn vinh hạnh như vậy”.
Chiba Sadako kiên cường lắc đầu.
Cạch cạch cạch!
Lúc này, sáu cái phân thân của thượng nhẫn Iga mau chóng hành động.
Ông ta chạy xung quanh Diệp Bắc Minh, lúc nào cũng có thể tung ra một đòn tấn công chí mạng!
Một cảnh khiến người ta bất ngờ xảy ra!
Diệp Bắc Minh lại nhắm mắt!
Đúng thế.
Anh trực tiếp nhắm mắt, còn đứng bất động ở đó!
Khương Sơn Hà cau mày: “Từ bỏ rồi sao?”
“Anh ta sẽ không từ bỏ đơn giản thế chứ?”, Khương Hàn Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.
Chiba Keigo tàn nhẫn cười nói: “Ha ha ha, Sadako, con gái ngoan”.
“Chủ nhân của con đã từ bỏ, chịu chết rồi”.
Chiba Sadako tái mặt.
Thượng nhẫn Iga có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này, Diệp Bắc Minh nhắm mắt, chẳng phải là đợi chết sao?
“Chủ nhân…”, Chiba Sadako mở miệng một cách khó khăn.
Chẳng lẽ từ bỏ thật ư?
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Sáu cái bóng, trong tay của họ cùng xuất hiện thêm một thanh đao võ sĩ, chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
Trong tích tắc, Diệp Bắc Minh mở mắt!
Giơ tay làm động tác đâm kiếm ra.
Lúc này Diệp Bắc Minh vẫn không có vũ khí gì trong tay.
Đột nhiên.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh!
“Phụt!”
Máu tươi phun ra, lồng ngực của một cái bóng trong đó bị đâm xuyên, lập tức năm cái bóng còn lại biến mất.
“Làm sao có thể!”
Khương Sơn Hà hít khí lạnh.
Chiba Keigo hét lớn một tiếng: “Tiền bối Iga!”
“A!”
Chiba Sadako kinh hãi hô lên một tiếng, cực kỳ bất ngờ.
Thượng nhẫn Iga trừng mở to mắt, vẻ mặt không dám tin, ông ta nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh có thể tìm được chân thân của ông ta ngay lần đầu!
Hơn nữa.
Mẹ kiếp, thanh kiếm đó từ đâu ra vậy?
Vừa nãy anh ta không cầm kiếm mà!
Cứ như ảo thuật vậy.
“Phập!”
Thi thể của thượng nhẫn Iga rơi xuống đất, chết thẳng cẳng.
Ánh mắt trước khi chết đầy vẻ nghi hoặc!
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh cũng biến mất trong chớp mắt.
Cả căn phòng tĩnh lặng như cái chết, tất cả mọi người đều thộn mặt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm ư? Vừa nãy rốt cuộc có thanh kiếm nào xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh không!
“Mày…”
Đám người Khương Sơn Hà soạt soạt lùi lại phía sau.
Kinh hãi!
Cực kỳ sợ hãi!
Từ lúc thượng nhẫn Iga ra tay, Khương Sơn Hà đã biết, thực lực của người này vượt xa mình.
Nhưng Diệp Bắc Minh giết chết thượng nhẫn Iga chỉ bằng một đường kiếm, làm sao có thể không khiến người ta kinh hãi!
Diệp Bắc Minh chẳng có ý muốn nhìn đám người Khương Sơn Hà đến một cái, trực tiếp nhìn sang Chiba Keigo: “Gia chủ cũ của gia tộc Chiba các người đang ở đâu?”
Chiba Keigo đứng ở đó, cơ thể hơi run run: “Ở thủ đô của đảo quốc Đông Doanh…”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Gọi điện cho bố của ông, mở loa ngoài!”
“Hỏi ông ta vào một đêm của hai mươi ba năm trước, có phải đã từng đến Giang Nam của Long Quốc không”.
“Được…”
Chiba Keigo không dám phản kháng.
Lấy điện thoại ra gọi cho bố của mình.
Mười mấy giây sau.
Điện thoại được kết nối.
Giọng của một người đàn ông già nua Đông Doanh vang lên, hỏi bằng tiếng Đông Doanh: “Keigo, ở Long Quốc có ổn không?”
“Nhiệm vụ của thiên hoàng bệ hạ, đã hoàn thành được bao nhiêu rồi?”
“Gia tộc Chiba chúng ta có thể vực dậy được hay không, tất cả dựa vào nhiệm vụ của thiên hoàng bệ hạ lần này đấy”.
“Chỉ cần thiên hoàng bệ hạ vui, thì gia tộc Chiba chúng ta nhất sịnh sẽ trở thành gia tộc lớn nhất Đông Doanh!”
Chiba Kana đang ảo tưởng về tương lai của gia tộc.
Chiba Keigo ấp úng trả lời mấy câu.
Sau đó chuyển chủ đề hỏi: “Bố à, hai mươi ba năm trước bố từng đến Giang Nam của Long Quốc tham dự một hội đấu giá của Sotheby's phải không?”
Phía bên kia điện thoại liền tĩnh lặng.
Nhưng không tắt máy.
Ba phút trôi qua, giọng nói băng lạnh của Chiba Kana mới vang lên: “Cậu là ai?”
Chiba Keigo trả lời: “Bố à, con là con trai của bố!”
“Bố không hỏi con!”
Chiba Kana cười lạnh lùng một tiếng, nói tiếp: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Cậu đã bắt con trai tôi phải không?”
“Cậu phải nghĩ kỹ, có thể gánh chịu được cơn lửa giận của gia tộc Chiba tôi không!”
Ông ta đang uy hiếp.
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay sau lưng, hơi hiếu kỳ hỏi: “Sao ông biết tôi?”
Chib Kana không hề kinh ngạc: “Thứ nhất, tôi hiểu con trai của tôi, hôm nay nó rất bất thường”.
“Thứ hai, nó không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi, còn không báo cáo tình hình ở Long Quốc, cho nên tôi đoán nó bị người khác uy hiếp”.
“Thứ ba, cậu muốn biết sự việc đã xảy ra ở phòng đấu giá Sotheby's Giang Nam Long Quốc hai mươi ba năm trước?”
Chiba Kana hiểu ra.
Lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh!
“Cậu là con trai của người phụ nữ đó?”
“Cậu là Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông rất thông minh, đã đoán ra được”.
Chiba Kana cười: “Khà khà khà, việc này không khó”.
“Tuy tôi ở Đông Doanh, nhưng tôi vẫn luôn quan tâm đến chuyện xảy ra ở Long Quốc, hôm nay cậu đã giết liền ba người Quân Kiếm Phong, Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong”.
“Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong đều tham hội dự đấu giá Sotheby's vào hai mươi ba năm trước, cậu lại hỏi chuyện này, rất dễ đoán ra”.
“Diệp Bắc Minh, cậu muốn báo thù cho mẹ cậu không?”
Bình luận facebook