• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (6 Viewers)

  • Chương 41-43

Chương 41: Có biết không?

Ngư Ấu Vy nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Nhà họ Triệu là tầng lớp trí thức, làm việc theo lẽ công bằng liêm chính, giờ anh diệt nhà họ Triệu, lý do là gì?”

“Nhà họ Triệu làm việc công bằng liêm chính? Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh như nghe thấy câu chuyện cười thú vị nhất đời này vậy: “Năm năm trước, ba người nhà họ Diệp của tôi, có bố tôi, mẹ tôi và anh trai tôi, toàn bộ đều bị người của vua Giang Nam đột nhập sát hại”.

“Nhà họ Triệu dẫn theo võ giả đuổi giết tôi suốt ba tháng, tôi rơi vào cảnh đường cùng, không cách xoay sở. Cô lại nói nhà họ Triệu làm việc công bằng liêm chính?”

“Chẳng phải Long Tổ các người chuyên bảo vệ dân thường, giúp họ không bị võ giả làm hại sao?”

“Khi nhà họ Diệp gặp họa, Long Tổ các người ở đâu?”, nét mặt Diệp Bắc Minh trở nên châm chọc.

Trong lòng anh vẫn luôn tích tụ lửa giận hừng hực.

Bố mẹ và anh trai của anh chết như con kiến hôi vậy.

Không hề tạo ra một chút gợn sóng nào.

Bây giờ anh quay về báo thù lại bị coi là phần tử nguy hiểm.

Ngư Ấu Vy tỏ ra khiếp sợ: “Cái gì? Còn có chuyện như thế sao?”

“Ha ha ha, vua Giang Nam một tay che trời, chẳng lẽ cô định bảo là Long Tổ các người không hề hay biết?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười.

Ngư Ấu Vy có chút chần chừ nhìn anh.

“Các nơi đều có quan tổng đốc cai quản, Giang Nam chắc là phạm vi lãnh thổ của chiến thần Lăng Phong quản lý. Long Tổ chúng tôi thật sự chưa hề nghe nói chuyện này”.

“Theo tôi về Long Tổ, báo cáo chuyện này cho sếp của tôi!”

“Chúng tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ xấu nào, cũng sẽ không vu oan cho người tốt!”

Vẻ mặt Ngư Ấu Vy nghiêm túc: “Nếu những gì anh nói đều là thật, vậy chiến thần Lăng Phong đã có hiềm nghi lừa trên gạt dưới!”

“Bởi vì, thảm án năm năm trước mà anh nhắc tới, Long Tổ hoàn toàn không nghe được chút phong thanh nào!”

“Nếu vua Giang Nam hoặc chiến thần Lăng Phong lấy thúng úp voi, biến chuyện này thành vụ án bình thường, Long Tổ không thể biết để xử lý”.

“Long Tổ không sợ chiến thần Lăng Phong, sẽ lấy lại công bằng cho anh“, Ngư Ấu Vy nói

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Ngư Ấu Vy nói có lý.

Nhung anh không tin!

Thấy Diệp Bắc Minh do dự, Ngư Ấu Vy còn nói thêm: “Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ anh không muốn gột sạch oan khuất cho bố mẹ mình à?”

“Dù anh giết nhiều người hơn, dù anh báo thù được cho bố mẹ, người đời cũng đâu biết là anh đang báo thù!”

“Mọi người sẽ chỉ cho rằng anh là kẻ sát nhân!”

“Nếu lời anh nói là thật, tôi có thể giúp anh. Tôi lập tức về điều tra, hơn nữa sẽ báo cáo chuyện này lên trên”.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Vì sao tôi phải tin tưởng cô?”

“Ngư Ấu Vy tôi ghét ác như kẻ thù, nếu chiến thần Lăng Phong và vua Giang Nam thật sự cấu kết nhau gây án, sát hại người thường thì dù có là chiến thần, chúng tôi cũng sẽ xử lý!”, Ngư Ấu Vy tỏ ra hiên ngang lẫm liệt.

Diệp Bắc Minh có chút sửng sốt.

Cô gái này có bị khờ không vậy?

Chỉ dựa vào thân phận nữ binh vương nhỏ bé của Long Tổ mà đòi làm dao động địa vị của chiến thần Lăng Phong?

Quá khờ khạo!

Đúng là quá ngây thơ!

Khờ khạo tới mức... có chút đáng yêu! Đây là binh vương của Long Tổ, sao lại suy nghĩ non nớt đơn giản đến vậy?

Diệp Bắc Minh thà tin tưởng rằng mấy ông lớn kia bao che lẫn nhau chứ không hề tin là Ngư Ấu Vy có thể đi điều tra chiến thần Lăng Phong vì bố mẹ của anh?

“Tôi xin thề!”

Ngư Ấu Vy đột nhiên giơ một tay lên.

“Ưm...”

Vừa giơ tay lên thì miệng vết thương trên vai bỗng truyền tới cơn đau nhói.

Diệp Bắc Minh đi tới, lấy ra ba kim bạc, đâm vào bả vai Ngư Ấu Vy.

Kim bạc đâm vào trong thịt, thoáng chốc đã biến mất.

Máu trên vai Ngư Ấu Vy ngừng chảy.

Cũng không còn đau nữa!

Cô ta có chút bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh: “Vì sao anh lại giúp tôi?”

“Không phải là giúp cô đâu!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu. Trong mắt lập lòe ánh sáng, anh cũng muốn lấy lại công bằng cho bố mẹ và anh trai, tuyệt đối không thể để họ chết một cách không rõ ràng như vậy.

Dù bố mẹ và anh trai đã mất, anh cũng phải lấy lại công bằng, giải oan cho họ.

Diệp Bắc Minh cảm thấy mình chẳng những phải báo thù...

Anh còn phải đưa tất thảy chân tướng ra ánh sáng.

“Tôi chỉ đang giúp chính mình!”

“Giúp chính mình?”, Ngư Ấu Vy có chút khó hiểu.

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Ba cây kim bậc này cầm máu cho cô nhưng nó cũng chui vào trong máu của cô, lưu động theo mạch máu. Từ giờ, cô có thể rời đi, cô là người bên chính phủ, lại là nhân viên Long Tổ, nhất định có thể điều tra ra được nguyên nhân tử vong của bố mẹ tôi!”

“Việc truy tra hung thủ này, cô chắc chắn thành thạo hơn tôi. Chỉ cần cô có thể cho tôi đáp án trong một tuần thì tôi sẽ cứu cô. Nếu không nghe lời, ba cây kim bạc này sẽ theo máu, ở lại trong trái tim cô!”

“Mỗi một lần trái tim đập, cô sẽ bị kim đâm một lần, cuối cùng sẽ đau đớn đến chết!”

Diệp Bắc Minh như thể đang nói một việc vô nghĩa vậy: “Đừng hi vọng vào việc tìm bác sĩ giải phẫu, trừ tôi, trên đời này không còn ai cứu được cô đâu!”

Gương mắt Ngư Ấu Vy tái mét: “Anh... quá độc ác!”

“Ha ha, không độc ác thì sao làm trượng phu, làm sao tôi có thể đảm bảo cô không gạt mình?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh.

Năm năm trước, trong lúc chạy trốn, anh từng bị một đôi vợ chồng nông dân thật thà chất phác lừa gạt.

Vốn dĩ anh có thể chạy thoát được sự đuổi giết của Triệu Nhị Thần.

Đáng tiếc, cuối cùng lại bị một cặp vợ chồng nông dân trông bề ngoài hiền lành bán đứng.

Lần này trở về, Diệp Bắc Minh sẽ không tiếp tục tin tưởng người lạ nữa.

“Được!”

Ngư Ấu Vy cắn răng: “Trong một tuần, tôi sẽ tra ra chân tướng cho anh!”

Sau khi nói xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi đó, biến mất vào màn đêm.

Diệp Bắc Minh sờ mũi, nhìn theo bóng Ngư Ấu Vy rời đi, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng là một cô gái thú vị! Mong là cô ta có thể mang về cho mình vài manh mối”.
Chương 42: Diệp Bắc Minh, gã đàn ông khốn kiếp!

Khi Diệp Bắc Minh quay lại khu nhà của Hạ Nhược Tuyết.

Nơi này đã giăng dây khắp chốn, nơi nào cũng có cảnh sát.

Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là Vương Kiêm Hà cũng có mặt trong đám đông.

Rất nhiều người trong khu bị đánh thức, nửa đêm xuống hóng hớt, bu đầy bên dây cảnh báo.

Năm thi thể võ giả bị đắp vải trắng, bị người ta đang chụp hình.

“Đây lại là năm tội phạm cấp A bị truy nã!”, Vương Kiêm Hà đang gọi điện.

Để tránh phiền phức không đáng có, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi nơi đó.

Anh đi theo hướng khác, thi triển võ thuật tiến vào phòng khách chỗ trọ của Hạ Nhược Tuyết.

“Á!”

Vừa vào phòng khách, anh đã nghe tiếng hét kinh hãi.

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn thì thấy Tôn Thiến đang mặc đồ ngủ, ly tay rơi trên đất, vỡ nát bấy.

Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, cũng chiếu xuyên qua bộ đồ ngủ của Tôn Thiến.

Bên trong bị nhìn thấy hết không sót gì!

“Là tôi!”, Diệp Bắc Minh lên tiếng.

Tôn Thiến giật mình, vỗ ngực, dường như chưa nhận ra là mình bị nhìn sạch cả cơ thể rồi: “Hóa ra là anh, tôi còn tưởng trộm, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Sao có nhiều cảnh sát vậy?”

“Không biết!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, xoay thân tiến vào phòng Hạ Nhược Tuyết.

Tôn Thiến đột nhiên cười gọi lại Diệp Bắc Minh: “Này!”

“Sao?”, Diệp Bắc Minh quay đầu.

Tôn Thiến cười: “Hai người, rốt cuộc đã gì kia chưa? Ừm... có làm chuyện đó chưa?”

“Chuyện nào?”

Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Tôn Thiến tỏ vẻ hiểu biết: “Chậc chậc chậc, còn giả ngu à?”

“Năm năm không gặp nhau, lần đầu gặp lại còn ngủ chung, không phải là củi khô bốc lửa sao?”

“Bốn năm đại học, Hạ Nhược Tuyết cũng chẳng quen ai mà”.

“Củi khô bốc lửa, nắng hạn gặp mưa rào! Hiển nhiên là sẽ “chiến đấu kịch liệt” nhỉ!”

“Người ta là con gái nhà lành, anh đừng có kiểu mặc quần xong là rũ bỏ trách nhiệm nhé”.

“Khụ khụ!”

Diệp Bắc Minh nghe hiểu thì suýt lảo đảo.

“Cô đừng nói lung tung!”

Anh vội đẩy ra cửa phòng Hạ Nhược Tuyết, tiến vào.

Thực lực võ đạo của Diệp Bắc Minh có thể lập tức giết Tông Sư võ đạo nhưng chuyện tình cảm thì chẳng khác nào tờ giấy trắng.

Tuổi anh còn trẻ, thanh niên nhiệt huyết hừng hực, Tôn Thiến nói vậy thì sao anh chịu nổi?

Vừa vào phòng, Diệp Bắc Minh đúng lúc thấy Hạ Nhược Tuyết đang nằm ngửa, tay chân dang rộng, ánh trăng chiếu trên da thịt cô ấy.

Đồi núi cao ngất, đùi đẹp thon thả.

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh dâng lên ngọn lửa.

“Hầy!”

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Thế này chẳng phải đang dụ người ta phạm tội à?”

Diệp Bắc Minh đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn Hạ Nhược Tuyết.

Cô gái nằm đó, dáng người, da thịt, gương mặt... tất cả đều có thể khen là hoàn mỹ.

“Diệp Bắc Minh, đừng đi được không?”

Trong lúc ngủ mơ, Hạ Nhược Tuyết nói mớ một câu.

Diệp Bắc Minh sờ mũi: “Chẳng lẽ mình lại sắp có thêm một món nợ tình à?”

...

Sáng hôm sau.

Diệp Bắc Minh vừa rửa mặt xong, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ.

Tôn Thiến đi mở cửa thì thấy một đám cảnh sát xông vào, người đi đầu là Vương Kiêm Hà.

“Cô tên Tôn Thiến phải không, đêm qua có nghe thấy âm thanh gì không?”, tư thế Vương Kiêm Hà vội vàng, cô ta ưỡn ngực tiến vào.

Một cảnh sát khác cũng ở trong phòng khách tìm tìm kiếm kiếm manh mối có giá trị.

”Tối qua hả? Không có!”, Tôn Thiến lắc đầu.

Lúc này, Diệp Bắc Minh bước ra khỏi phòng Hạ Nhược Tuyết, Hạ Nhược Tuyết cũng theo phía sau.

Vương Kiêm Hà nhíu mày: “Hai người ngủ chung tối qua à?”

Cô ta biết Diệp Bắc Minh này, anh và chị họ Vương Như Yên của cô ta có quan hệ không bình thường.

Vương Kiêm Hà đoán Diệp Bắc Minh có thể là bạn trai Vương Như Yên.

Nếu Diệp Bắc Minh đã có Vương Như Yên mà lại quan hệ với cô gái khác, còn ngủ chung cả đêm...

Trai đơn gái chiếc ngủ chung một phòng!

Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Ngược lại, Diệp Bắc Minh còn tỏ ra không thèm để bụng, hờ hững nói: “Cô cảnh sát, chuyện đó liên quan tới việc cô tra án à?”

Vương Kiêm Hà có chút tức giận, cô ta hoàn toàn không ưa loại cặn bã như Diệp Bắc Minh: “Tôi biết anh là ai, anh tên Diệp Bắc Minh phải không?”

“Tôi đã biết chuyện vua Giang Nam!”

“Vương Như Yên giúp anh giết vua Giang Nam mà anh còn đối xử với người ta như vậy”.

“Tôi đối với cô ấy thế nào?”, Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu.

“Ha ha, gã đàn ông khốn kiếp đúng là loại chẳng ra gì!”, Vương Kiêm Hà cười lạnh một tiếng rồi nhìn Diệp Bắc Minh, ra lệnh: “Chuyện của vua Giang Nam, tôi không xen vào, cũng không biết gia thế anh thế nào nhưng tối qua trong khu này có năm người chết, trong camera theo dõi đã quay được một bóng người giống anh ra tay!”

“Hiện tại anh có quyền giữ im lặng nhưng những gì anh nói sau đó đều là bằng chứng trước tòa!”

Vương Kiêm Hà chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Bắt lại, dẫn đi!”

Một đám cảnh sát lập tức bao vây.

Có người lấy ra còng tay bằng bạc.

“Dừng tay!”

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói, một cô gái xinh đẹp mang theo khí thế tiến vào.

Diệp Bắc Minh nhướng mày, sao cô ta lại tới đây?

Người tới đúng là Hàn Nguyệt!

Theo sau cô ta là mấy người đàn ông nội kình hùng hậu.

Tông Sư võ đạo.

Có ba Tông Sư đi theo bảo vệ, không hổ là người của nhà họ Hàn – Trung Hải.

Cô ta tốn thời gian cả đêm, cuối cùng cũng tra ra được Diệp Bắc Minh đã đến Kim Lăng.

Vì vậy lập tức di chuyển tới đây, dùng hết mọi cách tìm được nơi ở của Diệp Bắc Minh.

Sáng sớm đã vội chạy tới.

“Cô là ai?”, Vương Kiêm Hà nhìn Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt bình tĩnh nói: “Cô không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết người này được tôi bảo vệ”.
Chương 43: Một nhà bốn người

“Từ giờ, cô không thể dẫn anh ta đi đâu cả!”

“Ha ha, muốn gây trở ngại cảnh sát làm việc à?”, Vương Kiêm Hà cười lạnh.

Hàn Nguyệt cũng không muốn nói nhảm với đối phương, cô ta lấy điện thoại ra gọi vào một số: “A lô, bộ trưởng Lưu, tôi có một người bạn bị người của ông bắt nhầm”.

“Hiện tại họ đang muốn dẫn người bạn của tôi đi, ông nể mặt tôi bảo họ rời đi trước”.

“Số hiệu của cô ta là JL5568937”.

Hàn Nguyệt liếc nhìn số hiệu trên ngực Vương Kiêm Hà rồi gật đầu: “Được, tôi chờ ông hai phút!”

Bộ trưởng Lưu!

Vương Kiêm Hà thay đổi biểu cảm.

Chẳng lẽ cô gái trước mặt gọi điện cho sếp của mình.

Hàn Nguyệt vừa cúp điện thoại, không tới một phút sau, điện thoại của Vương Kiêm Hà vang lên.

“A lô, bộ trưởng Lưu?”, Vương Kiêm Hà hoảng hốt.

Bởi vì điện thoại đổ chuông không phải là điện thoại cá nhân mà là số đường dây phía chính phủ của cảnh sát .

Bên trên hiện lên số của cảnh sát JL0000001.

Đây là số điện thoại của người nắm quyền lực tối cao trong bộ cảnh sát Kim Lăng.

Có thể gọi cho bất cứ cảnh sát nào!

“Cái gì? Tại sao chứ, tôi đang hoài nghi tên Diệp Bắc Minh này có liên quan tới năm tội phạm truy nã cấp A đã chết tối qua, muốn dẫn về cục điều tra!”, sắc mặt Vương Kiêm Hà trầm xuống.

Bộ trưởng Lưu: “Vương Kiêm Hà, cô cũng là người của thế gia họ Vương, phải biết là áp lực tôi gánh không nhỏ”.

“Bây giờ cô không mang được người này đi đâu, cần gì cố chấp thế?”

Vương Kiêm Hà tức giận: “Bộ trưởng Lưu, ông làm việc trái pháp luật thế à?”

“Cô!”

Bộ trưởng Lưu cũng giận dữ, Vương Kiêm Hà là người thế gia, ông ta không thể quá nặng lời.

Chỉ có thể khuyên nhủ: “Vương Kiêm Hà, cô nể mặt tôi một chút đi, được không?”

“Chuyện này, trở về tôi giải thích cho cô nghe, bằng không tôi chỉ có thể đình chỉ chức vụ của cô”.

Ân – uy cùng thực hiện.

Biểu cảm Vương Kiêm Hà thay đổi không ngừng, cuối cùng chọn thỏa hiệp.

Cô ta trừng Diệp Bắc Minh: “Lần sau đừng rơi vào tay tôi đây, anh không có cơ hội thứ hai đâu”.

“Thu đội!”

Cô ta giậm chân, dẫn cấp dưới rời đi.

Hàn Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh, cười nói: “Thần y Diệp, hôm qua ở Giang Nam là do tôi không đúng, tôi xin lỗi anh!”

“Thần y Diệp?”

Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến kinh ngạc nhìn nhau.

Diệp Bắc Minh khoanh tay thản nhiên nói: “Cô tới làm chi?”

“Thần y, bệnh tình của ông nội tôi đúng như lời anh nói”, Hàn Nguyệt lên tiếng, thần y như Diệp Bắc Minh, cô ta không dám đắc tội.

Dù là gia thế!

Dù là thực lực đại Tông Sư đứng đầu!

Trước mặt thần y như Diệp Bắc Minh, ai cũng sẽ cung kính.

Họ có thể không tôn trọng quyền quý, không tôn trọng nhà giàu cũng như quân đội.

Chỉ không được bất kính với thần y như Diệp Bắc Minh.

Chẳng ai có thể đảm bảo mình không bị bệnh trong suốt cuộc đời.

Chỉ cần bị bệnh thì sẽ có ngày cầu xin bác sĩ thôi.

Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua đã biết bệnh của ông nội cô ta, còn nói rằng có thể làm cho ông nội bị tê liệt năm năm đứng lên.

Hàn Nguyệt cũng tận mắt chứng kiến nên vô cùng tin tưởng y thuật của Diệp Bắc Minh.

Bằng không cô ta sẽ không đích thân tới tìm.

“Ồ!”

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.

Thái độ này của Diệp Bắc Minh chẳng những không khiến Hàn Nguyệt tức giận mà cô ta càng thêm kính sợ.

Người có năng lực, làm giá chút thì đã sao?

Chỉ cần đối phương không đuổi mình đi, Hàn Nguyệt vẫn có cơ hội thuyết phục đối phương.

“Thần y Diệp, tôi chân thành mời anh tới Trung Hải chữa bệnh cho ông nội tôi!”, Hàn Nguyệt chân thành cười nói.

Diệp Bắc Minh từ chối: “Không có hứng!”

Cô mời tôi là tôi phải đi sao?

Cô nghĩ tôi là ai?

Hàn Nguyệt cũng không giận, dường như cũng đã đoán được Diệp Bắc Minh sẽ từ chối, vẻ mặt vẫn rất tự tin, bình thản nói: “Thần y Diệp, mong anh xem những tài liệu này trước đã, sau đó quyết định cũng không muộn”.

“Hôm qua, tôi đã biết thân phận của thần y, chuyện xảy ra ở Giang Nam đúng là làm người ta kinh hoàng”.

“Vậy nên tôi đã vận dụng quan hệ của nhà họ Hàn điều tra được vài việc xảy ra vào năm năm trước”.

“Toàn bộ đều có trong tập hồ sơ này”.

Hàn Nguyệt nói xong thì thư ký nữ kế bên tiến lên, đưa ra một xấp hồ sơ, dùng hai tay dâng cho Diệp Bắc Minh.

“Chuyện năm năm trước?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Hàn Nguyệt gật đầu: “Phải, bao gồm cả chân tướng của nó, thần y nhất định sẽ muốn biết!”

Diệp Bắc Minh nhìn xấp tài liệu trong tay, đọc kỹ từng vụ án năm năm trước.

Trong tài liệu Hàn Nguyệt đưa cho Diệp Bắc Minh có nội dung nói về một vụ đột nhập cướp của.

Hung thủ đã phải đền tội.

Dù cho cả Giang Nam đều biết một nhà ba người nhà họ Diệp bị võ giả giết chết.

Nhưng trong nơi lưu trữ hồ sơ của Giang Nam, thông tin về bốn người nhà Diệp Bắc Minh đều chết trong tay tên trộm, ít nhất thì trong hồ sơ chính phủ ghi như thế.

Đúng!

Là một nhà bốn người!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom