• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (14 Viewers)

  • Chương 37-40

Chương 37: Ngủ chung giường

“Tổ chức Thiên Sát! Có người đăng nhiệm vụ treo thưởng một tỷ trên diễn dàn của bọn họ”.

Vương Như Yên nói.

“Má, bọn họ chán sống rồi phải không? Em đợi đấy, sau này tổ chức Thiên Sát có thể mở một diễn đàn, xem như kỹ thuật của bà đây không đạt!”, Cửu sư tỷ nóng nảy.

“Cho chị một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, trong máy chủ toàn thế giới có một diễn đàn nào của tổ chức Thiên Sát xem như chị thua!”, Cửu sư tỷ không chơi game nữa, nhanh chóng rời khỏi khu trò chơi điện tử.

Ba mươi phút sau.

Trên một đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương.

Trong phòng điều khiển máy chủ chính của tổ chức Thiên Sát.

“Hôm nay lại có ba mươi người hoàn thành nhiệm vụ, trao thưởng hơn mười tỷ”.

“Hơn một trăm người làm nhiệm vụ thất bại”.

“Bảy Tông Sư bị giết!”

“Hả? Tin mới nhất, Bọ Cạp sát thủ át chủ bài của Long Quốc chết rồi?”, một người đeo mặt nạ thằng hề, giọng nói trầm thấp, nhìn tin tức trên máy tính, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Bọ Cạp chết rồi!”

“Tin tức Rắn Đuôi Chuông đem về không thể nào là giả”.

“Bọ Cạp là sát thủ át chủ bài, đã hoàn thành tổng cộng ba trăm vụ ám sát, giết chết hơn mười Tông Sư, sao anh ta lại chết?”

Trong phòng điều khiển của tổ chức Thiên Sát, mọi người đều chấn động.

Bỗng nhiên, tất cả màn hình máy tính trong phòng điều khiển vang lên tiếng rò điện.

Sau đó.

Trên màn hình hiển thị của máy tính xuất hiện một kí hiệu hình “trái tim” trong bài tây.

Toàn bộ hệ thống internet của tổ chức Thiên Sát đều tê liệt.

Tất cả diễn đàn của tổ chức Thiên Sát trên toàn thế giới sụp đổ trong nháy mắt, tất cả đồng thời xuất hiện một kí hiệu hình “trái tim”.

“Là… hacker số một thế giới, Nữ Hoàng Đỏ!”

Người của tổ chức Thiên Sát ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy, trong tổ chức Thiên Sát chúng ta ai đã đụng chạm đến Nữ Hoàng Đỏ? Đó là người phụ nữ đáng sợ ngay cả hệ thống ngân hàng quốc gia của Lang Quốc cũng dám hack, Cơ quan Tình báo Trung ương còn không dám làm gì cô ta!”



Khi Cửu sư tỷ giải quyết xong diễn đàn trên mạng của tổ chức Thiên Sát, Diệp Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết về chỗ ở.

Ở một tiểu khu cũ kỹ, không phải trung tâm thành phố.

“Bắc Minh, cậu đừng để ý, chúng tớ vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, nhà không lớn”, Hạ Nhược Tuyết mỉm cười.

Vì cô ấy vừa bị thương nên cơ thể vẫn còn hơi yếu.

Diệp Bắc Minh đi vào cửa nhìn qua, phát hiện là một phòng khách nhỏ.

Hai căn phòng, một phòng bếp, một nhà vệ sinh.

Mặc dù nhỏ nhưng đầy đủ thiết bị.

Trong nhà rất ấm áp, quét dọn rất tươm tất!

“Tớ đưa cậu về phòng trước”, Diệp Bắc Minh nói.

“Được”.

Hạ Nhược Tuyết gật đầu, để cho Diệp Bắc Minh dìu đi, đẩy cửa phòng cô ấy ra.

Cả căn phòng không thiếu thứ gì.

Trong phòng rất ngăn nắp, còn có mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt!

Một chiếc giường nhỏ, đệm giường màu hồng, ngoài ra còn có một con búp bê trên giường.

Nhưng thứ trên giường khiến Diệp Bắc Minh sững sờ!

Một bộ nội y dây ren tùy tiện quăng trên giường!

Hình như là Hạ Nhược Tuyết vừa mới thay ra!

“Á!”

Hạ Nhược Tuyết hốt hoảng kêu lên. Cô ấy quên mất lúc ra ngoài mới tắm rửa, thay quần áo!

Vốn nghĩ đi dạo phố xong về sẽ tắm lại!

Không ngờ lại đưa Diệp Bắc Minh cùng về phòng, chúng lập tức bại lộ trước mặt Diệp Bắc Minh!

“Cậu đừng nhìn!”

Hạ Nhược Tuyết chạy nhanh tới, giấu nội y xuống dưới gối.

Diệp Bắc Minh lúng túng sờ mũi: “Tớ chẳng nhìn thấy gì cả”.

“Cậu còn nói… khụ khụ…”

Hạ Nhược Tuyết vì kích động nên lại ho dữ dội, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Bắc Minh tiến lên, bắt cổ tay cô ấy, đưa một luồng chân khí đi vào cơ thể cô ấy.

Cuối cùng Hạ Nhược Tuyết cũng dễ chịu hơn một chút.

“Cậu nghỉ ngơi đi”, Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu rồi định rời đi.

Hạ Nhược Tuyết vô thức nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, trong mắt chứa đầy vẻ khẩn cầu: “Đừng đi được không?”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

Hạ Nhược Tuyết tự biết mình thất thố, vội cúi đầu: “Tớ sợ, người hôm nay… làm tớ sợ, tối tớ không ngủ được”.

“Hay là… cậu ở lại đây với tới một đêm?”

“Tớ… tớ đảm bảo không làm gì cả!”, Hạ Nhược Tuyết vô thức đưa ba ngón tay ra thề.

Ngay sau đó lại phát giác ra mình lỡ lời.

“Trời ạ, Hạ Nhược Tuyết ơi là Hạ Nhược Tuyết, mày là con gái, gì mà không làm gì cả? Mày còn làm gì được chứ?”

Trái tim nhỏ bé của Hạ Nhược Tuyết nhất thời rối loạn.

Diệp Bắc Minh cười mỉm chi: “Được thôi, tớ ra ngoài ngủ ghế sofa”.

Nói xong, Diệp Bắc Minh định đẩy cửa ra ngoài, Hạ Nhược Tuyết lên tiếng: “Đừng… cậu ngủ ở ngoài, tớ cũng sợ, ở lại trong phòng đi”.

“Nhưng phòng này cũng không có giường nào khác”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Hạ Nhược Tuyết buột miệng: “Không sao, giường của tớ to lắm”.

Gương mặt cô ấy lập tức nóng bừng, nhanh chóng giơ búp bê lên: “Tớ không có ý đó, tớ đặt con búp bê này ở giữa”.

“Cậu đừng vượt giới hạn! Tớ ngủ bên trong, cậu ngủ bên ngoài, được không?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, sau đó đồng ý.

Hai người nhắm mắt lại ngủ. Hạ Nhược Tuyết quay lưng về phía anh, tim đập thình thịch điên cuồng!

“Trời ạ! Bắc Minh, Bắc Minh ngủ chung giường với mình?”

“Hạ Nhược Tuyết ơi là Hạ Nhược Tuyết, mình đang nằm mơ sao? Mình không phải đang nằm mơ chứ?”

Cô ấy hưng phấn, hoàn toàn không ngủ được.

Mặc dù Diệp Bắc Minh nhắm mắt, nhưng với thực lực của anh, sao có thể không biết trạng thái của Hạ Nhược Tuyết?

Thậm chí…
Chương 38: Rốt cuộc thì cậu là ai

Ngay cả tiếng tim đập của Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh cũng có thể nghe được rõ mồn một!

"Bắc... Bắc Minh?", hơn một tiếng sau, Hạ Nhược Tuyết vẫn không ngủ, nhỏ giọng gọi.

Diệp Bắc Minh không đáp.

"Ngủ rồi hả? Hừ, vậy mà cậu cũng ngủ được", Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ, có chút tức giận nói: "Đúng là một tên ngốc, tớ đã chủ động thế rồi! Cậu nói chuyện với tớ đi".

Hạ Nhược Tuyết nói xong bèn sáp lại gần Diệp Bắc Minh.

Cô ấy bỏ con gấu bông ra chỗ khác.

Sau đó, áp ngực vào lưng Diệp Bắc Minh, dùng một tư thế cực kỳ mập mờ ôm lấy anh.

Diệp Bắc Minh cảm giác được sự mềm mại của con gái ở sau lưng, suýt nữa run lên.

May mà vận chuyển nội lực, bình tĩnh lại!

Nhược Tuyết, cậu đây là muốn tớ phạm tội hả?

"Năm năm qua, cậu đã trải qua những gì?"

"Tuy rằng cậu chẳng nói gì hết, cười lên cũng rất nhẹ nhàng".

"Nhưng tớ biết, 5 năm qua, cậu chắc chắn rất khó chịu!", Hạ Nhược Tuyết dịu dàng nói.

"Nếu đã trở về thì tớ chắc chắn sẽ không cho cậu đi nữa".

Hạ Nhược Tuyết ôm chặt hơn nữa.

Chẳng biết bao lâu sau, Hạ Nhược Tuyết nặng nề chìm vào giấc ngủ, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Giờ phút này, là lúc mà cô ấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời!

Bỗng dưng, Diệp Bắc Minh nhướn mày, cảm nhận được một luồng sát khí ập tới.

Bên dưới khu chung cư có vài bóng đen xuất hiện.

Tốc độ của họ cực nhanh, y như một con thằn lằn bò trên vách tường leo lên cửa sổ ở tầng 7.

"Chính là nơi này, bọn họ đang ngủ!"

"Cẩn thận, cả Tông Sư mà tên nhóc kia cũng giết được thì thực lực chắc chắn cực kỳ khủng bố!"

"Ha ha, có khủng bố nữa thì sao? Có hương Mê Hồn của chúng ta thì Đại Tông Sư tới cũng phải ôm hận!"

Mấy bóng người cười lạnh một tiếng, cửa sổ bị chậm rãi đẩy ra một cái khe.

Một luồng khói trắng bay vào phòng!

Ba phút sau.

"Cũng được rồi!"

"Đi vào giết cậu ta là hoàn thành nhiệm vụ!", vài bóng đen nhỏ giọng nói.

Khi họ quay đầu nhìn vào trong cửa sổ thì không khỏi toát mồ hôi lạnh: "Đù má, người đâu?"

"Biến mất rồi!"

Vài người đều hoảng sợ, trên giường chỉ còn lại một mình Hạ Nhược Tuyết, không còn thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu nữa!

Một người sống sờ sờ như vậy!

Dưới sự giám sát của mấy người mà lại không thấy đâu!

Biến mất một cách quỷ dị!

Sắc mặt của mấy người lập tức trở nên trắng bệch!

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt họ, lộ ra những gương mặt đầy hoảng sợ.

"Mẹ nó, có phải là chúng ta hoa mắt rồi không?", có người nói.

"Không thể nào, lúc chúng ta đến rõ ràng thấy cậu ta còn ở trên giường, sao lại bỗng dưng biến mất?", một bóng người khác nói.

"Hay là đi vệ sinh rồi, hương Mê Hồn phải ba phút mới có hiệu quả", một bóng đen khác đoán.

Một bóng đen khác vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, có lẽ hương Mê Hồn vừa đốt thì cậu ta vừa hay ngồi dậy đi vệ sinh".

Lúc này, một tiếng thở dài chợt truyền đến:

"Các người ngu như vậy, ai cử các người đến giết tôi thế?"

"Chỉ số thông minh của tên kia chắc cũng chẳng cao là bao đúng không?"

"Vậy mà lại cử năm võ giả cấp Thiên tới giết tôi".

Trong giọng nói có chút bất lực, còn khe khẽ thở dài.

"Cậu!"

Mấy bóng đen ngẩng đầu nhìn sang rồi đồng loạt sợ tới mức con ngươi co rút lại.

Họ thấy được một cảnh tượng mà cả đời cũng khó quên!

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vươn một bàn tay cắm vào mặt tường bên ngoài khu chung cư, cánh ta và cơ thể tạo thành một góc chín mươi độ, treo người bên ngoài chung cư.

"Hít!"

Mấy người hít ngược một hơi.

"Ra tay!"

Một bóng đen hô lên.

"Ha ha, không biết tự lượng sức mình", Diệp Bắc Minh cười lạnh.

Anh thả tay ra, cả người như không có trọng lực, vượt nóc băng tường xông đến!

"Đến rồi!"

"Cẩn thận!"

Hai tên áo đen hoảng sợ hô lên.

Diệp Bắc Minh cũng đã xông tới trước mặt họ, thò tay đấm ra một quyền!

"Bốp!"

"Bốp!"

Hai tiếng trầm đục rơi lên ngực hai người.

"Rắc", "Rắc" hai tiếng xương sườn bị gãy vang lên.

Hai bóng đen kia hét thảm, rơi khỏi tầng 7, trực tiếp chết tươi!

"Mau dùng đan Bạo Cốt!", một người áo đen hoảng sợ y như gặp.

Hai người khác vội vàng nuốt một viên đan dược đen như mực xuống!

Bọn họ đến năm võ giả cấp Thiên, thoáng chốc đã chết mất hai người!

Bây giờ, không thể không liều mạng!

Khi họ vừa nuốt "đan Bạo Cốt" xuống, khí thế trên người lập tức tăng lên!

Dường như có một sức mạnh trào ra từ trong cơ thể họ.

Cơ thể cả ba cũng vang lên từng tiếng rắc rắc y như xương cốt đang xê dịch vị trí, bên ngoài cũng phủ một lớp sương máu.

Khí thế ba người thế mà thoáng chốc đã đột phá lên Tông Sư sơ cấp!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng liếc họ, nhàn nhạt nói: "Đan Bạo Cốt, đốt cháy khí huyết, thoáng chốc tăng lên tu vi".

"Cái giá ấy à, chắc phải mất 10 năm tuổi thọ".

"Sao cậu biết?", con ngươi ba võ giả cấp Thiên co rút lại, mặt đầy kinh ngạc hỏi.

"Tôi chẳng những biết, còn biết cách luyện chế nó".

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh tràn ngập vẻ chế giễu: "Huyết Sâm 30 năm, cây lá dứa 50 năm, bột vàng đá, lưu huỳnh..."

"Cái gì? Cậu!"

Ba võ giả cấp Thiên suýt nữa bị hù chết.

Vừa kinh ngạc lại khâm phục!

Đan Bạo Cốt là con át chủ bài của họ, lợi dụng thứ đó, họ có thể vượt cấp giết Tông Sư võ đạo!

Mấy năm nay, đã dùng ba bốn lần!

Chỉ là lần này, lại bị Diệp Bắc Minh liếc một cái đã nhận ra!

Còn nói thẳng ra nguyên liệu luyện chế!

Ba người biến sắc, không ngừng đánh giá Diệp Bắc Minh với vẻ kinh ngạc và bất ngờ: "Rốt cuộc thì cậu là ai?"
Chương 38: Rốt cuộc thì cậu là ai

Ngay cả tiếng tim đập của Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh cũng có thể nghe được rõ mồn một!

"Bắc... Bắc Minh?", hơn một tiếng sau, Hạ Nhược Tuyết vẫn không ngủ, nhỏ giọng gọi.

Diệp Bắc Minh không đáp.

"Ngủ rồi hả? Hừ, vậy mà cậu cũng ngủ được", Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ, có chút tức giận nói: "Đúng là một tên ngốc, tớ đã chủ động thế rồi! Cậu nói chuyện với tớ đi".

Hạ Nhược Tuyết nói xong bèn sáp lại gần Diệp Bắc Minh.

Cô ấy bỏ con gấu bông ra chỗ khác.

Sau đó, áp ngực vào lưng Diệp Bắc Minh, dùng một tư thế cực kỳ mập mờ ôm lấy anh.

Diệp Bắc Minh cảm giác được sự mềm mại của con gái ở sau lưng, suýt nữa run lên.

May mà vận chuyển nội lực, bình tĩnh lại!

Nhược Tuyết, cậu đây là muốn tớ phạm tội hả?

"Năm năm qua, cậu đã trải qua những gì?"

"Tuy rằng cậu chẳng nói gì hết, cười lên cũng rất nhẹ nhàng".

"Nhưng tớ biết, 5 năm qua, cậu chắc chắn rất khó chịu!", Hạ Nhược Tuyết dịu dàng nói.

"Nếu đã trở về thì tớ chắc chắn sẽ không cho cậu đi nữa".

Hạ Nhược Tuyết ôm chặt hơn nữa.

Chẳng biết bao lâu sau, Hạ Nhược Tuyết nặng nề chìm vào giấc ngủ, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Giờ phút này, là lúc mà cô ấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời!

Bỗng dưng, Diệp Bắc Minh nhướn mày, cảm nhận được một luồng sát khí ập tới.

Bên dưới khu chung cư có vài bóng đen xuất hiện.

Tốc độ của họ cực nhanh, y như một con thằn lằn bò trên vách tường leo lên cửa sổ ở tầng 7.

"Chính là nơi này, bọn họ đang ngủ!"

"Cẩn thận, cả Tông Sư mà tên nhóc kia cũng giết được thì thực lực chắc chắn cực kỳ khủng bố!"

"Ha ha, có khủng bố nữa thì sao? Có hương Mê Hồn của chúng ta thì Đại Tông Sư tới cũng phải ôm hận!"

Mấy bóng người cười lạnh một tiếng, cửa sổ bị chậm rãi đẩy ra một cái khe.

Một luồng khói trắng bay vào phòng!

Ba phút sau.

"Cũng được rồi!"

"Đi vào giết cậu ta là hoàn thành nhiệm vụ!", vài bóng đen nhỏ giọng nói.

Khi họ quay đầu nhìn vào trong cửa sổ thì không khỏi toát mồ hôi lạnh: "Đù má, người đâu?"

"Biến mất rồi!"

Vài người đều hoảng sợ, trên giường chỉ còn lại một mình Hạ Nhược Tuyết, không còn thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu nữa!

Một người sống sờ sờ như vậy!

Dưới sự giám sát của mấy người mà lại không thấy đâu!

Biến mất một cách quỷ dị!

Sắc mặt của mấy người lập tức trở nên trắng bệch!

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt họ, lộ ra những gương mặt đầy hoảng sợ.

"Mẹ nó, có phải là chúng ta hoa mắt rồi không?", có người nói.

"Không thể nào, lúc chúng ta đến rõ ràng thấy cậu ta còn ở trên giường, sao lại bỗng dưng biến mất?", một bóng người khác nói.

"Hay là đi vệ sinh rồi, hương Mê Hồn phải ba phút mới có hiệu quả", một bóng đen khác đoán.

Một bóng đen khác vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, có lẽ hương Mê Hồn vừa đốt thì cậu ta vừa hay ngồi dậy đi vệ sinh".

Lúc này, một tiếng thở dài chợt truyền đến:

"Các người ngu như vậy, ai cử các người đến giết tôi thế?"

"Chỉ số thông minh của tên kia chắc cũng chẳng cao là bao đúng không?"

"Vậy mà lại cử năm võ giả cấp Thiên tới giết tôi".

Trong giọng nói có chút bất lực, còn khe khẽ thở dài.

"Cậu!"

Mấy bóng đen ngẩng đầu nhìn sang rồi đồng loạt sợ tới mức con ngươi co rút lại.

Họ thấy được một cảnh tượng mà cả đời cũng khó quên!

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh vươn một bàn tay cắm vào mặt tường bên ngoài khu chung cư, cánh ta và cơ thể tạo thành một góc chín mươi độ, treo người bên ngoài chung cư.

"Hít!"

Mấy người hít ngược một hơi.

"Ra tay!"

Một bóng đen hô lên.

"Ha ha, không biết tự lượng sức mình", Diệp Bắc Minh cười lạnh.

Anh thả tay ra, cả người như không có trọng lực, vượt nóc băng tường xông đến!

"Đến rồi!"

"Cẩn thận!"

Hai tên áo đen hoảng sợ hô lên.

Diệp Bắc Minh cũng đã xông tới trước mặt họ, thò tay đấm ra một quyền!

"Bốp!"

"Bốp!"

Hai tiếng trầm đục rơi lên ngực hai người.

"Rắc", "Rắc" hai tiếng xương sườn bị gãy vang lên.

Hai bóng đen kia hét thảm, rơi khỏi tầng 7, trực tiếp chết tươi!

"Mau dùng đan Bạo Cốt!", một người áo đen hoảng sợ y như gặp.

Hai người khác vội vàng nuốt một viên đan dược đen như mực xuống!

Bọn họ đến năm võ giả cấp Thiên, thoáng chốc đã chết mất hai người!

Bây giờ, không thể không liều mạng!

Khi họ vừa nuốt "đan Bạo Cốt" xuống, khí thế trên người lập tức tăng lên!

Dường như có một sức mạnh trào ra từ trong cơ thể họ.

Cơ thể cả ba cũng vang lên từng tiếng rắc rắc y như xương cốt đang xê dịch vị trí, bên ngoài cũng phủ một lớp sương máu.

Khí thế ba người thế mà thoáng chốc đã đột phá lên Tông Sư sơ cấp!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng liếc họ, nhàn nhạt nói: "Đan Bạo Cốt, đốt cháy khí huyết, thoáng chốc tăng lên tu vi".

"Cái giá ấy à, chắc phải mất 10 năm tuổi thọ".

"Sao cậu biết?", con ngươi ba võ giả cấp Thiên co rút lại, mặt đầy kinh ngạc hỏi.

"Tôi chẳng những biết, còn biết cách luyện chế nó".

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh tràn ngập vẻ chế giễu: "Huyết Sâm 30 năm, cây lá dứa 50 năm, bột vàng đá, lưu huỳnh..."

"Cái gì? Cậu!"

Ba võ giả cấp Thiên suýt nữa bị hù chết.

Vừa kinh ngạc lại khâm phục!

Đan Bạo Cốt là con át chủ bài của họ, lợi dụng thứ đó, họ có thể vượt cấp giết Tông Sư võ đạo!

Mấy năm nay, đã dùng ba bốn lần!

Chỉ là lần này, lại bị Diệp Bắc Minh liếc một cái đã nhận ra!

Còn nói thẳng ra nguyên liệu luyện chế!

Ba người biến sắc, không ngừng đánh giá Diệp Bắc Minh với vẻ kinh ngạc và bất ngờ: "Rốt cuộc thì cậu là ai?"


Đang tải...
Chương 40: Nữ binh vương của Long Tổ

Người phụ nữ sa sầm mặt, tốc độ vô cùng nhanh, liên tục bắn ra mười mũi tên!

Tất cả mảnh ngói đều bị cô ta bắn vỡ một cách chính xác.

Cô ta còn dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ khiêu khích: “Thực lực của anh cũng chỉ có thế mà thôi!”

“Vậy ư?”

Diệp Bắc Minh lại nâng tay ném ra mười mảnh ngói, người phụ nữ liên tục bắn chín mũi tên!

Lúc cô ta định bắn mũi tên thứ mười, thì sờ thấy ống tên sau lưng…

Trống không!

“Nguy rồi…”

Khuôn mặt dưới khăn che biến sắc.

“Bốp!”

Không đợi người phụ nữ kịp phản ứng, mảnh ngói đã bay lên, đập trúng bả vai cô ta.

Đòn tấn công này của Diệp Bắc Minh chứa đựng mười phần sức mạnh!

Người phụ nữ bị đau vai, cả người không còn sức lực!

Cô ta như bị ô tô tông trúng, bay ngược ra xa, sắp rơi xuống từ tầng hai mươi.

‘Ngư Ấu Vy này sẽ phải bỏ mạng như thế sao?’

Trong mắt cô ta tràn đầy sự tuyệt vọng!

Lúc này, trước mắt cô ta xuất hiện một khuôn mặt, chính là Diệp Bắc Minh!

Ngư Ấu Vy vẫn rơi xuống, Diệp Bắc Minh cũng rơi xuống cùng cô ta!

Con ngươi của Ngư Ấu Vy co lại!

Đây là tầng hai mươi đấy!

Anh ta điên rồi sao?

Vào khoảnh khắc trong đầu cô ta xuất hiện suy nghĩ này, Diệp Bắc Minh chậm rãi cất lời: “Tôi có thể cứu cô, nhưng cô phải nói hết mọi chuyện cho tôi!”

“Nếu không, cô sẽ ngã lầu chết!”

“Tôi đồng ý với anh…”

Ngư Ấu Vy lập tức hoảng hốt.

Vào khoảnh khắc đối diện với sống chết, không một ai có thể giữ nổi bình tĩnh cả.

Cô ta còn trẻ, vẫn chưa muốn chết!

Vào lúc Ngư Ấu Vy đồng ý, Diệp Bắc Minh lập tức giơ hai tay, một tay ôm lấy eo cô ta, tay còn lại thì đặt lên mông.

“Ưm!”

Cảm giác rắn chắc của bàn tay Diệp Bắc Minh khiến Ngư Ấu Vy không nhịn được khẽ kêu lên.

“Ầm!”

Hai chân Diệp Bắc Minh đập mạnh xuống đất.

Từ mắt cá chân trở xuống lún sâu vào trong mặt đất.

Người Ngư Ấu Vy cũng rung mạnh một cái.

Cô ta vô thức giơ tay ôm lấy cổ Diệp Bắc Minh.

“Có thể buông ra rồi chứ?”, giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên.

Ngư Ấu Vy giật mình, vội vàng đẩy Diệp Bắc Minh ra, nhảy xuống từ trên người anh, nhìn người đàn ông mà cô ta muốn ám sát này.

“Nhớ kỹ lời cô nói khi nãy! Tốt nhất cô nên trả lời tôi một cách thành thật, nếu không, tôi sẽ khiến cô đau đớn hơn cả việc ngã chết đấy”, Diệp Bắc Minh cảnh cáo.

Ngư Ấu Vy nhìn chàng trai trẻ xấp xỉ tuổi cô ta trước mặt!

Không ngờ anh lại có thực lực đáng sợ đến thế!

Hơn nữa, giọng nói của Diệp Bắc Minh còn giống như thần chết!

Ngư Ấu Vy biết, người đàn ông này không phải đang đùa, anh thật sự có thể làm được.

Nếu mảnh ngói khi nãy lệch đi một chút, đánh vào tim, đầu, cổ họng cô ta, cô ta đều sẽ chết chắc!

Bả vai đau đớn khiến cô ta nhận thức rõ tình cảnh hiện tại.

Cô ta gật đầu im lặng.

“Tháo khăn che mặt xuống”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.

Ngư Ấu Vy hơi chần chừ, nhưng vẫn giơ tay tháo khăn che mặt xuống.

Một khuôn mặt trong sáng, không trang điểm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Đặc biệt là đôi mắt trong veo kia!

Khiến người khác không thể ngờ ra một cô gái như thế lại là sát thủ!

“Cô tên gì?”

“Ngư Ấu Vy!”

“Cô là người của ai?”

“Cung thủ át chủ bài của Long Tổ!”, Ngư Ấu Vy trả lời một cách dứt khoát.

Nghe thấy thế, Diệp Bắc Minh thoáng sửng sốt, nhướng mày hỏi: “Long Tổ? Bộ đội đặc chủng của chính phủ Long Quốc?”

“Đúng thế”.

Ngư Ấu Vy gật đầu, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh tiêu diệt nhà họ Triệu với thủ đoạn tàn nhẫn, còn tiến vào phủ vua Giang Nam, cấp trên đã biết chuyện này, cho rằng anh là nhân vật nguy hiểm sẽ làm hại đến xã hội, có người ra lệnh truy bắt anh về quy án, không quan tâm sống chết”.

Diệp Bắc Minh ngây người.

Anh đã biết trước việc tiêu diệt nhà họ Triệu, trả thù cho ba mẹ sẽ thu hút sự chú ý của chính phủ.

Lúc đầu anh có suy tính là, sau khi tiêu diệt nhà họ Triệu, trả thù cho ba mẹ xong, anh sẽ lập tức trở về núi Côn Luân tu luyện, không ra ngoài nữa.

Nhưng không ngờ thảm án của nhà họ Diệp năm đó lại liên quan đến nhiều người như thế.

Chẳng những có liên quan đến vua Giang Nam mà có lẽ còn liên quan với cả chiến thần Lăng Phong.

Bây giờ lại ảnh hưởng đến người của Long Tổ!

Quan chức cấp cao của Long Quốc cũng phải người muốn giết anh!

“Đợi đã, không đúng lắm!”, Diệp Bắc Minh nhướng mày, nhạy bén phát hiện điều không hợp lý: “Cô nói cô là người của Long Tổ, vậy năm người khi nãy là ai?”

“Nếu cô là người của chính phủ, vì sao lại việc đồng đội của mình?”

“Chẳng lẽ không phải là giết người diệt khẩu sao?”

Ngư Ấu Vy lắc đầu, lạnh lùng nói: “Năm người đó là sát thủ của tổ chức Thiên Sát, không liên quan đến Long Tổ! Hơn nữa bọn họ là tội phạm bị truy nã, tôi chỉ tiện tay giết bọn họ mà thôi. Tôi cũng không ngờ anh lại mạnh đến thế, tôi định trở về gọi quân chi viện”.

“Cuối cùng lại bị anh đuổi kịp”.

Diệp Bắc Minh rất không hài lòng với lời giải thích này của Ngư Ấu Vy: “Tôi không tin”.

“Anh nhìn đây”.

Ngư Ấu Vy im lặng một lát thì lấy một giấy chứng nhận từ trong túi ra.

Diệp Bắc Minh mở ra xem, thật sự là giấy chứng nhận thân phận của binh vương Long Tổ.

Bên trên có số hiệu, còn có con dấu của quan chức cấp cao Long Quốc.

Họ tên: Ngư Ấu Vy

Tuổi tác: 22 tuổi

Chiều cao: 165cm

Cân nặng: 48kg

Cấp bậc: Thiếu tá

Số hiệu: Long A8782

Diệp Bắc Minh kiểm tra tỉ mỉ, cũng không giống hàng giả.

Ngư Ấu Vy thật sự là người của Long Tổ?

Thế thì phiền phức rồi đây!

Anh còn tưởng với tốc độ của chính phủ thì phải một khoảng thời gian nữa, bọn họ mới tỏ thái độ.

Trước khi chính phủ tỏ thái độ, anh sẽ tự tay giết chết tất cả kẻ thù giết gia đình mình! Nhưng không ngờ cả Long Tổ cũng tham gia vào.

“Long Tổ, đây là một bộ phận đặc biệt chuyên xử lý võ giả”.

“Nếu võ giả giết người, chắc chắn binh sĩ bình thường không thể làm gì, võ giả trên Tông Sư, ngay cả đạn cũng không sợ”.

“Cho nên mới cần Long Tổ ra mặt!”

“Những võ giả đe doạ đến sự an toàn của người bình thường sẽ bị Long Tổ thẳng tay tiêu diệt!”, Ngư Ấu Vy lo rằng Diệp Bắc Minh không biết đến Long Tổ, cho nên mới giải thích một câu.

Đồng thời cũng hy vọng Diệp Bắc Minh sẽ e dè hơn.

Cô ta là người của Long Tổ!

“Kẻ xấu” là Diệp Bắc Minh không dám làm hại đến cô ta!

“Ha ha, có nghĩa là ba người nhà họ Diệp tôi bị người của vua Giang Nam giết chết là vì đáng đời! Còn tôi trở lại trả thù là đe doạ đến người bình thường đúng không?”, trong mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy sự giận dữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom