Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Tai cậu bị điếc à?
Nghĩ đến đây, Ôn Giai Doanh nhất thời lòng nóng như lửa đốt, cô ta không biết nên làm thế nào, trong lòng đầy sự tuyệt vọng!
"Một đám người ức hiếp một cô học sinh nhỏ, việc như vậy mà các người cũng làm ra được".
Một câu nói từ bên cạnh vang lên, lập tức khiến đám người Đoàn Lăng Phong trong lòng khó chịu.
Đoàn Lăng Phong không ngờ được trong trường cấp ba Thị Nhất lại có người dám làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt hắn ta?
Quay đầu lại, nhìn Vương Lãnh đang bình thản đứng một bên, khoanh tay mà đứng, thần thái dửng dưng, Đoàn Lăng Phong hơi nhíu mày.
Mặc dù không thân quen với Vương Lãnh, nhưng hắn ta cũng nhận ra đây chính là người trước đó đã từng tỏ tình với Từ Phi Nhã rồi bị chửi như tát nước vào mặt.
Nghe nói, hắn gần đây hình như đã phạm phải chuyện gì, bị nhà họ Vương đuổi ra ngoài, không biết hiện tại đã về chưa.
Một kẻ như chó nhà chết chủ vậy mà cũng dám xen vào chuyện của hắn ta ư?
Cho dù Vương Lãnh không bị đuổi khỏi nhà họ Vương, hắn cũng không có tư cách ngăn cản chuyện của Đoàn Lăng Phong!
Cho nên Đoàn Lăng Phong nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia âm lãnh, lạnh lùng nói: "Vương Lãnh, chúng ta dường như chưa từng có xích mích gì thì phải nhỉ?"
Hắn ta cũng không cho rằng, một tên vốn ăn chơi trác táng như Vương Lãnh sẽ ra mặt hộ cho người khác, nên chỉ có thể cho rằng tên này không nhận ra mình nên Đoàn Lăng Phong mới hỏi như vậy.
Vừa nghe thấy có người lên tiếng vì mình, Ôn Gai Doanh rất vui mừng, trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng sau khi nhìn thấy chính chủ thì cô ta lập tức sững sờ. Mặc dù cũng không thân thiết với Vương Lãnh, thậm chí có thể nói là không quen biết, nhưng tiếng xấu của Vương Lãnh thì Ôn Giai Doanh cũng đã từng nghe qua.
Là một kẻ rượu chè cờ bạc mọi thứ đều không thua kém gì tên Đoàn Lăng Phong kia.
Một tên thiếu gia ăn chơi như vậy sẽ vì cô ta mà đắc tội với Đoàn Lăng Phong ư?
Ôn Giai Doanh thấy hơi kỳ lạ, cô ta dần cảm thấy cho dù Vương Lãnh có làm như vậy thì nhất định cũng có mục đích không mấy tốt đẹp gì.
Nói không chừng... cô ta tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa cũng nên.
Nghĩ như vậy, sự vui mừng trong lòng lập tức bay biến hết đi.
Liếc nhìn Ôn Giai Doanh một cái, phát hiện ra ánh mắt cô ta đã trở nên ảm đạm hơn, Vương Lãnh cũng không nói gì nhiều, quay lại nói với Đoàn Lăng Phong: "Cô gái này sau này sẽ do tôi chịu trách nhiệm, cậu có thể đi rồi".
Nghe thấy Vương Lãnh nói vậy, hung quang trong ánh mắt của Đoàn Lăng Phong lập tức nổi lên.
Từ lúc nào mà tay này lại dám kiêu ngạo như vậy?
Hắn chỉ là một tên con cháu nhà họ Vương, cũng chẳng lớn mạnh hơn nhà họ Đoàn hắn ta bao nhiêu, lại dám hạ lệnh bảo hắn ta đi ư?
Nheo chặt mắt lại, Đoàn Lăng Phong cảm thấy bản thân đã bị sỉ nhục, do vậy mà sắc mặt của hắn cũng từ từ trở nên dữ tợn, nói: "Vương Lãnh, mày có phải đã bị điên rồi không?"
Thế lực của nhà họ Vương và nhà họ Đoàn ngang nhau, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đối đầu, nhưng Vương Lãnh nói như vậy khiến Đoàn Lăng Phong cảm thấy bị sỉ nhục, hắn ta quyết định, nếu như Vương Lãnh không thu hồi lại câu nói đó thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!
Nhìn sự dữ tợn trên mặt Đoàn Lăng Phong, Vương Lãnh vẫn bình thản như cũ, hắn thản nhiên nói: "Tai của cậu bị điếc rồi à, hay là bị nghễnh ngãng? Tôi nói cậu có thể đi được rồi!"
Nghe vậy, đám người đều ồ lên!
Đoàn Lăng Phong giống như ăn phải phân, cả người chết sững, hắn ta không ngờ được bản thân sẽ có một ngày bị người khác làm nhục như vậy.
Còn đám chân tay của Đoàn Lăng Phong cũng đều cực kỳ kinh ngạc, không biết Vương Lãnh rốt cuộc đã bị đứt dây thần kinh nào mà lại dám sỉ nhục Đoàn Lăng Phong như vậy.
Ôn Giai Doanh đứng bên cạnh cũng kinh ngạc lấy tay che miệng.
Vừa nãy, lúc Vương Lãnh nói sẽ bảo kê cô ta, trái tim cô ta nhất thời run lên, cô ta nháy mắt hiểu ra, Vương Lãnh nhất định có ý đồ với cô ta, bằng không sẽ không nói như vậy.
Bị một người cũng ăn chơi trác táng như Vương Lãnh bảo kê, hậu quả này không cần nói cũng biết.
Nhưng nghe thấy lời gần như quát mắng của Vương Lãnh khi nãy, Ôn Giai Doanh liền cảm thấy ngạc nhiên.
Thật sự so sánh thì Vương Lãnh còn tùy tiện hơn cả Đoàn Lăng Phong!
"Vương Lãnh, tao cho mày một cơ hội để thu lại lời vừa nói", sau khi lấy lại tinh thần, mặt mũi Đoàn Lăng Phong tối sầm lại, phảng phất như bão táp đang kéo đến vậy.
"Ồn ào!", Vương Lãnh lạnh lùng nói: "Cậu không đi là muốn tôi phải đuổi cậu đi à?"
"Được được được!", Đoàn Lăng Phong âm lãnh nói, sau đó cười khả ố: "Tên khốn này, mày muốn chơi với tao phải không? Một tên chó chết chủ mà cũng dám ngông cuồng, tao lại muốn xem xem mày có tài cán gì!"
Đoàn Lăng Phong nói xong, một đám tay chân sau lưng hắn liền tản ra đi về phía Vương Lãnh.
Những người này đều rất thích tranh nhau dẫn đầu, cho nên mới được Đoàn Lăng Phong thu nạp làm tay chân, bọn chúng đôi khi cũng không có lý tưởng, đều là con cái nhà giàu, căn bản không quan tâm đến quy định không được phép đánh nhau trong trường, lúc bao vây lấy Vương Lãnh, vẻ mặt ai nấy cũng đều cười dữ tợn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ôn Giai Doanh lập tức kinh hãi, dù cũng không thích Vương Lãnh, nhưng hắn vì cứu cô ta mà lại bị mười mấy tên bao vây, cô ta sao có thể không lo lắng được.
Vội vàng bước lên đối diện với Đoàn Lăng Phong, Ôn Giai Doanh sốt ruột nói: "Đừng, đừng làm vậy, xin cậu đó!"
Nghe thấy giọng nói mềm yếu của Ôn Giai Doanh vang lên bên tai, Đoàn Lăng Phong lại nhe răng ra cười: "Được thôi, muốn anh không tẩn hắn thì đêm nay em ở với anh đi, thế nào?", nghe Đoàn Lăng Phong nói vậy, Ôn Giai Doanh sững sờ, không kiềm chế nổi phải lùi về sau, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Mặc dù Đoàn Lăng Phong không nói rõ nhưng Ôn Giai Doanh biết, ở cùng với hắn ta một đêm có nghĩa là gì...
Nhìn thấy sắc mặt của Ôn Giai Doanh, Đoàn Lăng Phong quay lại sẵng giọng nói: "Bằng không, anh sẽ đánh gãy một cánh tay của hắn!"
Nghe vậy, Ôn Giai Doanh vốn đang cật lực phản kháng lại trở nên do dự, vẻ mặt toát lên sự kinh hoàng.
Dù không hy vọng bản thân nhắm mắt đưa chân, nhưng Vương Lãnh là vì cứu cô ta!
Cho dù Vương Lãnh cũng không có ý tốt, nhưng nếu như không phải vì cô ta thì hắn cũng sẽ không bị rơi vào nguy hiểm như thế.
Cho nên nghĩ đến vì mình mà khiến Vương Lãnh bị đánh đập một trận, sau đó trở thành tàn phế, Ôn Giai Doanh liền không nhẫn tâm, cô ta cắn răng, đang định nói gì đó thì Vương Lãnh đột nhiên lên tiếng: "Trước đây cậu không dám bẻ cánh tay của tôi, bây giờ nếu cậu có thể chạm được đến người tôi thì từ nay về sau tôi gặp cậu sẽ đi đường vòng!"
Phí lời, với thực lực hiện tại của Vương Lãnh, đối phó với cao thủ ám kình cũng không thành vấn đề chứ nói gì đến mấy tên lâu la này.
Nói thật, Đoàn Lăng Phong quả thực không dám bẻ gãy cánh tay của Vương Lãnh, vừa nãy nói như vậy chỉ là vì muốn bức ép Ôn Giai Doanh mà thôi.
"Một đám người ức hiếp một cô học sinh nhỏ, việc như vậy mà các người cũng làm ra được".
Một câu nói từ bên cạnh vang lên, lập tức khiến đám người Đoàn Lăng Phong trong lòng khó chịu.
Đoàn Lăng Phong không ngờ được trong trường cấp ba Thị Nhất lại có người dám làm anh hùng cứu mỹ nhân trước mặt hắn ta?
Quay đầu lại, nhìn Vương Lãnh đang bình thản đứng một bên, khoanh tay mà đứng, thần thái dửng dưng, Đoàn Lăng Phong hơi nhíu mày.
Mặc dù không thân quen với Vương Lãnh, nhưng hắn ta cũng nhận ra đây chính là người trước đó đã từng tỏ tình với Từ Phi Nhã rồi bị chửi như tát nước vào mặt.
Nghe nói, hắn gần đây hình như đã phạm phải chuyện gì, bị nhà họ Vương đuổi ra ngoài, không biết hiện tại đã về chưa.
Một kẻ như chó nhà chết chủ vậy mà cũng dám xen vào chuyện của hắn ta ư?
Cho dù Vương Lãnh không bị đuổi khỏi nhà họ Vương, hắn cũng không có tư cách ngăn cản chuyện của Đoàn Lăng Phong!
Cho nên Đoàn Lăng Phong nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia âm lãnh, lạnh lùng nói: "Vương Lãnh, chúng ta dường như chưa từng có xích mích gì thì phải nhỉ?"
Hắn ta cũng không cho rằng, một tên vốn ăn chơi trác táng như Vương Lãnh sẽ ra mặt hộ cho người khác, nên chỉ có thể cho rằng tên này không nhận ra mình nên Đoàn Lăng Phong mới hỏi như vậy.
Vừa nghe thấy có người lên tiếng vì mình, Ôn Gai Doanh rất vui mừng, trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng sau khi nhìn thấy chính chủ thì cô ta lập tức sững sờ. Mặc dù cũng không thân thiết với Vương Lãnh, thậm chí có thể nói là không quen biết, nhưng tiếng xấu của Vương Lãnh thì Ôn Giai Doanh cũng đã từng nghe qua.
Là một kẻ rượu chè cờ bạc mọi thứ đều không thua kém gì tên Đoàn Lăng Phong kia.
Một tên thiếu gia ăn chơi như vậy sẽ vì cô ta mà đắc tội với Đoàn Lăng Phong ư?
Ôn Giai Doanh thấy hơi kỳ lạ, cô ta dần cảm thấy cho dù Vương Lãnh có làm như vậy thì nhất định cũng có mục đích không mấy tốt đẹp gì.
Nói không chừng... cô ta tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa cũng nên.
Nghĩ như vậy, sự vui mừng trong lòng lập tức bay biến hết đi.
Liếc nhìn Ôn Giai Doanh một cái, phát hiện ra ánh mắt cô ta đã trở nên ảm đạm hơn, Vương Lãnh cũng không nói gì nhiều, quay lại nói với Đoàn Lăng Phong: "Cô gái này sau này sẽ do tôi chịu trách nhiệm, cậu có thể đi rồi".
Nghe thấy Vương Lãnh nói vậy, hung quang trong ánh mắt của Đoàn Lăng Phong lập tức nổi lên.
Từ lúc nào mà tay này lại dám kiêu ngạo như vậy?
Hắn chỉ là một tên con cháu nhà họ Vương, cũng chẳng lớn mạnh hơn nhà họ Đoàn hắn ta bao nhiêu, lại dám hạ lệnh bảo hắn ta đi ư?
Nheo chặt mắt lại, Đoàn Lăng Phong cảm thấy bản thân đã bị sỉ nhục, do vậy mà sắc mặt của hắn cũng từ từ trở nên dữ tợn, nói: "Vương Lãnh, mày có phải đã bị điên rồi không?"
Thế lực của nhà họ Vương và nhà họ Đoàn ngang nhau, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đối đầu, nhưng Vương Lãnh nói như vậy khiến Đoàn Lăng Phong cảm thấy bị sỉ nhục, hắn ta quyết định, nếu như Vương Lãnh không thu hồi lại câu nói đó thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!
Nhìn sự dữ tợn trên mặt Đoàn Lăng Phong, Vương Lãnh vẫn bình thản như cũ, hắn thản nhiên nói: "Tai của cậu bị điếc rồi à, hay là bị nghễnh ngãng? Tôi nói cậu có thể đi được rồi!"
Nghe vậy, đám người đều ồ lên!
Đoàn Lăng Phong giống như ăn phải phân, cả người chết sững, hắn ta không ngờ được bản thân sẽ có một ngày bị người khác làm nhục như vậy.
Còn đám chân tay của Đoàn Lăng Phong cũng đều cực kỳ kinh ngạc, không biết Vương Lãnh rốt cuộc đã bị đứt dây thần kinh nào mà lại dám sỉ nhục Đoàn Lăng Phong như vậy.
Ôn Giai Doanh đứng bên cạnh cũng kinh ngạc lấy tay che miệng.
Vừa nãy, lúc Vương Lãnh nói sẽ bảo kê cô ta, trái tim cô ta nhất thời run lên, cô ta nháy mắt hiểu ra, Vương Lãnh nhất định có ý đồ với cô ta, bằng không sẽ không nói như vậy.
Bị một người cũng ăn chơi trác táng như Vương Lãnh bảo kê, hậu quả này không cần nói cũng biết.
Nhưng nghe thấy lời gần như quát mắng của Vương Lãnh khi nãy, Ôn Giai Doanh liền cảm thấy ngạc nhiên.
Thật sự so sánh thì Vương Lãnh còn tùy tiện hơn cả Đoàn Lăng Phong!
"Vương Lãnh, tao cho mày một cơ hội để thu lại lời vừa nói", sau khi lấy lại tinh thần, mặt mũi Đoàn Lăng Phong tối sầm lại, phảng phất như bão táp đang kéo đến vậy.
"Ồn ào!", Vương Lãnh lạnh lùng nói: "Cậu không đi là muốn tôi phải đuổi cậu đi à?"
"Được được được!", Đoàn Lăng Phong âm lãnh nói, sau đó cười khả ố: "Tên khốn này, mày muốn chơi với tao phải không? Một tên chó chết chủ mà cũng dám ngông cuồng, tao lại muốn xem xem mày có tài cán gì!"
Đoàn Lăng Phong nói xong, một đám tay chân sau lưng hắn liền tản ra đi về phía Vương Lãnh.
Những người này đều rất thích tranh nhau dẫn đầu, cho nên mới được Đoàn Lăng Phong thu nạp làm tay chân, bọn chúng đôi khi cũng không có lý tưởng, đều là con cái nhà giàu, căn bản không quan tâm đến quy định không được phép đánh nhau trong trường, lúc bao vây lấy Vương Lãnh, vẻ mặt ai nấy cũng đều cười dữ tợn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ôn Giai Doanh lập tức kinh hãi, dù cũng không thích Vương Lãnh, nhưng hắn vì cứu cô ta mà lại bị mười mấy tên bao vây, cô ta sao có thể không lo lắng được.
Vội vàng bước lên đối diện với Đoàn Lăng Phong, Ôn Giai Doanh sốt ruột nói: "Đừng, đừng làm vậy, xin cậu đó!"
Nghe thấy giọng nói mềm yếu của Ôn Giai Doanh vang lên bên tai, Đoàn Lăng Phong lại nhe răng ra cười: "Được thôi, muốn anh không tẩn hắn thì đêm nay em ở với anh đi, thế nào?", nghe Đoàn Lăng Phong nói vậy, Ôn Giai Doanh sững sờ, không kiềm chế nổi phải lùi về sau, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Mặc dù Đoàn Lăng Phong không nói rõ nhưng Ôn Giai Doanh biết, ở cùng với hắn ta một đêm có nghĩa là gì...
Nhìn thấy sắc mặt của Ôn Giai Doanh, Đoàn Lăng Phong quay lại sẵng giọng nói: "Bằng không, anh sẽ đánh gãy một cánh tay của hắn!"
Nghe vậy, Ôn Giai Doanh vốn đang cật lực phản kháng lại trở nên do dự, vẻ mặt toát lên sự kinh hoàng.
Dù không hy vọng bản thân nhắm mắt đưa chân, nhưng Vương Lãnh là vì cứu cô ta!
Cho dù Vương Lãnh cũng không có ý tốt, nhưng nếu như không phải vì cô ta thì hắn cũng sẽ không bị rơi vào nguy hiểm như thế.
Cho nên nghĩ đến vì mình mà khiến Vương Lãnh bị đánh đập một trận, sau đó trở thành tàn phế, Ôn Giai Doanh liền không nhẫn tâm, cô ta cắn răng, đang định nói gì đó thì Vương Lãnh đột nhiên lên tiếng: "Trước đây cậu không dám bẻ cánh tay của tôi, bây giờ nếu cậu có thể chạm được đến người tôi thì từ nay về sau tôi gặp cậu sẽ đi đường vòng!"
Phí lời, với thực lực hiện tại của Vương Lãnh, đối phó với cao thủ ám kình cũng không thành vấn đề chứ nói gì đến mấy tên lâu la này.
Nói thật, Đoàn Lăng Phong quả thực không dám bẻ gãy cánh tay của Vương Lãnh, vừa nãy nói như vậy chỉ là vì muốn bức ép Ôn Giai Doanh mà thôi.