Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Xin hãy tha cho hắn một mạng!
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người đều biết Viên Vũ Phi vừa rồi không hề dùng hết sức lực.
Bây giờ nhìn thấy gã ta thi triển toàn lực, mọi người đều hoảng sợ, bị sự khủng bố của gã ta làm cho kinh hãi, cũng không khỏi bàng hoàng... Viên Vũ Phi thật sự muốn giết người ư!
Vừa rồi Vương Lãnh đã đánh bại gã ta là bởi vì Viên Vũ Phi đã không dùng hết lực, nên chưa thể khẳng định ai yếu ai mạnh.
Nhưng bây giờ Viên Vũ Phi đã ra đòn hiểm như vậy, nếu Vương Lãnh bị thương nặng thậm chí bị giết thì phải làm sao?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, cô gái xinh đẹp lại hét lên, vẻ mặt của lão Phó cũng biến sắc, lộ ra một chút ngưng trệ.
Ông ta hơi đứng người lên, khí kình bắt đầu dâng trào, sẵn sàng ứng cứu vào thời điểm Vương Lãnh không đỡ được.
Ông ta không ngờ Viên Vũ Phi lòng dạ hẹp hòi như vậy, chẳng qua là bị đánh bại mà thôi, không ngờ còn muốn lấy mạng người khác!
Khi lực trên nắm tay tác động đến, trên mặt nước xuất hiện các vết lõm, tất cả đều chìm dưới áp lực của nắm đấm, một cảnh tượng vô cùng kinh người.
Với một đòn tấn công kinh hoàng, Viên Vũ Phi hướng về phía Vương Lãnh bất ngờ tấn công.
Nhìn thấy Viên Vũ Pi đang tấn công thần tốc, Vương Lãnh cười lạnh, xem ra tên giun dế này vẫn chưa phục!
Vậy thì đánh đến khi nào phục mới thôi!
Trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, Vương Lãnh nhấc tay lên, một cỗ linh lực kinh khủng đột nhiên phóng ra, trực tiếp công kích về phía Viên Vũ Phi.
Cảm nhận được linh lực kinh khủng kia, trong lòng Viên Vũ Phi chấn động, giống như bị đè nén, khí kình đột nhiên co rút lại, sau đó run lên cực độ.
Luồng khí thế khủng khiếp này, thậm chí có tính đe dọa, khiến cho Viên Vũ Phi kinh hoàng đến mức mặt biến dạng.
Trong lòng lão Phó càng thêm kinh ngạc, đứng phắt lên, ánh mắt không thể tin được!
Điều này... cũng quá đáng sợ rồi!
Linh lực đánh ra, trực tiếp phóng về phía Viên Vũ Phi, sau đó giống như một bàn tay to lớn lại tóm lấy gã ta, giữ chặt trên không trung.
Trong phút chốc, khí kình trong cơ thể Viên Vũ Phi liền biến mất trong tích tắc không có một dấu vết.
Lúc này Viên Vũ Phi không có khí kình hỗ trợ trông giống như cá mắc cạn, chỉ có thể bị linh lực giữ lại trên không trung, không ngừng giãy dụa.
Vương Lãnh vươn bàn tay phải ra, bàn tay ảo ảnh, giống như là đang muốn nắm bắt cái gì, hắn chậm rãi siết chặt lại, Viên Vũ Phi đột nhiên rống lên!
Khi tất cả mọi người nhìn thấy vậy đều vô cùng hoảng sợ, gần như sợ hãi đến mức muốn cắm đầu chạy rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Cảnh tượng kinh khủng này, cho dù là Hóa Kình, Đan Kình cũng chưa chắc đã làm được như thế!
Điều này quả là thần kỳ! Không ngờ lại có thể giữ chặt một người bằng hư không như vậy, giống như... có pháp thuật vậy!
Cô gái xinh đẹp cũng đứng phắt dậy vì kinh ngạc, ẩn chứa trong đôi mắt đẹp đó chỉ có một sự kinh hoàng, cảnh tượng này đã hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của cô ta.
Trên thế giới, không ngờ lại có chiêu thức khủng khiếp đến như vậy.
Cô ta có thể cảm nhận được sự khiếp sợ này ngay cả khi chỉ đứng ở một bên!
Lúc này, vẻ mặt của lão Phó đã trở nên đông cứng lại, nhìn chằm chằm Vương Lãnh, trong lòng không ngừng kích động.
Ông ta biết rằng chỉ có võ giả cổ mạnh nhất, cao thủ Cang Kình, cũng tức là Đại tông sư, mới có đủ thực lực hóa kình vi hư, phóng ra khỏi cơ thể mình dễ dàng như vậy.
Sức mạnh kinh khủng và hư ảo đó chính là Cang Kình, năng lực của một Đại sư tông mới có thể huyễn hóa được!
Cảnh giới gặp thần bất hoại, ở cả cái đất Lam Tinh, dường như chỉ tồn tại trong lời đồn đại, hơn nữa có rất ít cường giả Cang Kình, cho nên mọi người đều cho rằng Cang Kình là cảnh giới mạnh nhất của võ giả cổ.
Và cảnh giới này, cho dù là một người có thiên phú yêu nghiệt, cũng phải ở cái tuổi 40 hoặc 50, thậm chí 70 hoặc 80, nhưng hiện tại, một vị Đại tông sư trẻ tuổi đáng sợ như vậy lại xuất hiện trước mặt ông ta.
Khiến cho ông ta cho dù có thản nhiên đến mấy, cũng không khỏi kích động.
Kinh hoàng một hồi lâu, lão Phó mới có phản ứng, lúc này mới nghe thấy tiếng hét không ngớt của Viên Vũ Phi.
Tuy rằng Viên Vũ Phi hành sự lỗ mãng, khiến ông ta không vui, nhưng rốt cuộc cũng là bạn của con trai mình, hôm nay lại ra ngoài cũng với ông ta, đương nhiên cần phải bảo vệ cho Viên Vũ Phi được an toàn.
Vì vậy, ông ta vội vàng lên tiếng: "Chàng trai, mau dừng tay, xin hãy tha mạng cho hắn ta một mạng!"
Nghe lão Phó nói vậy, cô gái xinh đẹp đột nhiên kinh hãi, cô ta chưa từng nghe thấy ông nội mình nói với ai một cách trang trọng như thế, rất hiếm thấy, chỉ có người đó mới được ông nội gọi như vậy.
Nếu người đó đừng nói là ở Hoa Hạ, thậm chí là ở cả Lam Tinh, danh tiếng đều vô cùng lẫy lừng, không ai dám khinh thường thì kính nể như vậy còn chấp nhận được, đằng này ông mình lại đi kính nể như vậy với một người thanh niên trẻ tuổi, khiến cô ta hết sức ngạc nhiên, cũng vô cùng nghi hoặc.
Vương Lãnh nghe xong cũng không hề quay đầu lại, cũng không đáp lại, lạnh lùng nhìn Viên Vũ Phi đang bị mình giữ trên không trung.
Hắn vốn không có dự định giết Viên Vũ Phi, tên này cũng chỉ là khiêu khích mà thôi, không đến mức khiến hắn có ý định giết.
Nhìn Viên Vũ Phi, Vương Lãnh giống như nhìn một con châu chấu, hắn mở miệng, chậm rãi nói: "Thực lực của tôi mạnh hơn anh, anh có phục không?"
Mặc dù lời nói của Vương Lãnh rất bình thản, nhưng giống như được thổi ra từ phía Bắc Cực, vô cùng lạnh lẽo.
Ngay cả hộ vệ bên cạnh cũng không khỏi run rẩy.
Viên Vũ Phi vội vàng gật đầu nói: "Tôi phục, tôi phục!"
Cơn đau kịch liệt vừa rồi đang hằn lên khắp cơ thể, gã ta chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này.
Mặt gã ta bỏ bừng lên, nước mắt rơi lã chã, không tự chủ được mà tè ra quần.
Gã ta hoàn toàn không muốn trải qua loại đau đớn đó thêm một lần nào nữa, vì vậy biểu hiện của gã ta chỉ có sự kinh hoàng và sợ hãi, không một chút phẫn nộ.
"Tôi khiến anh đau đớn như vậy, anh có phục không?"
Tuy rằng Vương Lãnh đã nhẹ lực lại, Viên Vũ Phi không còn đau đớn như vậy nữa, nhưng thân thể vẫn bị đè nén, lúc nào Vương Lãnh còn chưa buông tay ra thì gã ta vẫn chưa được nhẹ nhõm.
Sự đè nén cực đại này lại khiến nước mắt gã ta không ngừng tuôn rơi, gã ta hét lên thảm thiết: "Tôi phục mà! Tôi thực sự không dám xúc phạm đến cậu nữa, xin hãy tha cho tôi đi!"
Đúng lúc này, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống từ đáy quần của Viên Vũ Phi khiến mọi người đều hiểu rằng gã ta đau đến mức tè ra quần.
Tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng bọn họ biết rằng đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, không có gì ngạc nhiên khi bọn họ trở nên như thế này.
Khi nhìn thấy điều này, Vương Lãnh cũng biết rằng Viên Vũ Phi đã phục mình sát đất, vì vậy hắn hất tay một cái khiến Viên Vũ Phi văng ra tới lối đi.
Không cần mệnh lệnh của lão Phó, hai tên hộ vệ chạy tới, cởi áo khoác che lên đũng quần của Viên Vũ Phi rồi kéo gã ta đi.
Những hộ vệ còn lại kinh hãi nhìn Vương Lãnh, trong khi lão Phó cũng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt có sự kính nể.
Mặc dù ông ta có thế lực lớn, trải rộng ở nhiều thành phố cấp tỉnh, nhưng ông ta cũng biết rằng mọi thứ được tôn trọng là bởi thực lực.
Mà Vương Lãnh lại là một Đại tông sư, có sức mạnh đến mức khiến ông ta phải kính nể.
Cung kính bước về phía trước, lão Phó chắp tay hơi cúi người xuống nói nói: "Vãn bối Phó Thanh Phong, chào Đại tông sư!"
Nhìn thấy ông mình chắp tay thi lễ, cô gái xinh đẹp ở bên cạnh chợt sững sờ.
Ngay cả khi đối mặt với người đó, ông nội cũng chưa từng coi trọng như vậy, nhưng tại sao bây giờ?
So với cô ta, các hộ vệ cũng đều kinh ngạc, nhưng nếu là người sành sỏi thì họ sẽ biết được lão Phó hành động như vậy, hoàn toàn là nên làm!
Uy nghiêm của một Đại tông sư có thể chống lại cả một quốc gia!
Bây giờ nhìn thấy gã ta thi triển toàn lực, mọi người đều hoảng sợ, bị sự khủng bố của gã ta làm cho kinh hãi, cũng không khỏi bàng hoàng... Viên Vũ Phi thật sự muốn giết người ư!
Vừa rồi Vương Lãnh đã đánh bại gã ta là bởi vì Viên Vũ Phi đã không dùng hết lực, nên chưa thể khẳng định ai yếu ai mạnh.
Nhưng bây giờ Viên Vũ Phi đã ra đòn hiểm như vậy, nếu Vương Lãnh bị thương nặng thậm chí bị giết thì phải làm sao?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, cô gái xinh đẹp lại hét lên, vẻ mặt của lão Phó cũng biến sắc, lộ ra một chút ngưng trệ.
Ông ta hơi đứng người lên, khí kình bắt đầu dâng trào, sẵn sàng ứng cứu vào thời điểm Vương Lãnh không đỡ được.
Ông ta không ngờ Viên Vũ Phi lòng dạ hẹp hòi như vậy, chẳng qua là bị đánh bại mà thôi, không ngờ còn muốn lấy mạng người khác!
Khi lực trên nắm tay tác động đến, trên mặt nước xuất hiện các vết lõm, tất cả đều chìm dưới áp lực của nắm đấm, một cảnh tượng vô cùng kinh người.
Với một đòn tấn công kinh hoàng, Viên Vũ Phi hướng về phía Vương Lãnh bất ngờ tấn công.
Nhìn thấy Viên Vũ Pi đang tấn công thần tốc, Vương Lãnh cười lạnh, xem ra tên giun dế này vẫn chưa phục!
Vậy thì đánh đến khi nào phục mới thôi!
Trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, Vương Lãnh nhấc tay lên, một cỗ linh lực kinh khủng đột nhiên phóng ra, trực tiếp công kích về phía Viên Vũ Phi.
Cảm nhận được linh lực kinh khủng kia, trong lòng Viên Vũ Phi chấn động, giống như bị đè nén, khí kình đột nhiên co rút lại, sau đó run lên cực độ.
Luồng khí thế khủng khiếp này, thậm chí có tính đe dọa, khiến cho Viên Vũ Phi kinh hoàng đến mức mặt biến dạng.
Trong lòng lão Phó càng thêm kinh ngạc, đứng phắt lên, ánh mắt không thể tin được!
Điều này... cũng quá đáng sợ rồi!
Linh lực đánh ra, trực tiếp phóng về phía Viên Vũ Phi, sau đó giống như một bàn tay to lớn lại tóm lấy gã ta, giữ chặt trên không trung.
Trong phút chốc, khí kình trong cơ thể Viên Vũ Phi liền biến mất trong tích tắc không có một dấu vết.
Lúc này Viên Vũ Phi không có khí kình hỗ trợ trông giống như cá mắc cạn, chỉ có thể bị linh lực giữ lại trên không trung, không ngừng giãy dụa.
Vương Lãnh vươn bàn tay phải ra, bàn tay ảo ảnh, giống như là đang muốn nắm bắt cái gì, hắn chậm rãi siết chặt lại, Viên Vũ Phi đột nhiên rống lên!
Khi tất cả mọi người nhìn thấy vậy đều vô cùng hoảng sợ, gần như sợ hãi đến mức muốn cắm đầu chạy rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Cảnh tượng kinh khủng này, cho dù là Hóa Kình, Đan Kình cũng chưa chắc đã làm được như thế!
Điều này quả là thần kỳ! Không ngờ lại có thể giữ chặt một người bằng hư không như vậy, giống như... có pháp thuật vậy!
Cô gái xinh đẹp cũng đứng phắt dậy vì kinh ngạc, ẩn chứa trong đôi mắt đẹp đó chỉ có một sự kinh hoàng, cảnh tượng này đã hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của cô ta.
Trên thế giới, không ngờ lại có chiêu thức khủng khiếp đến như vậy.
Cô ta có thể cảm nhận được sự khiếp sợ này ngay cả khi chỉ đứng ở một bên!
Lúc này, vẻ mặt của lão Phó đã trở nên đông cứng lại, nhìn chằm chằm Vương Lãnh, trong lòng không ngừng kích động.
Ông ta biết rằng chỉ có võ giả cổ mạnh nhất, cao thủ Cang Kình, cũng tức là Đại tông sư, mới có đủ thực lực hóa kình vi hư, phóng ra khỏi cơ thể mình dễ dàng như vậy.
Sức mạnh kinh khủng và hư ảo đó chính là Cang Kình, năng lực của một Đại sư tông mới có thể huyễn hóa được!
Cảnh giới gặp thần bất hoại, ở cả cái đất Lam Tinh, dường như chỉ tồn tại trong lời đồn đại, hơn nữa có rất ít cường giả Cang Kình, cho nên mọi người đều cho rằng Cang Kình là cảnh giới mạnh nhất của võ giả cổ.
Và cảnh giới này, cho dù là một người có thiên phú yêu nghiệt, cũng phải ở cái tuổi 40 hoặc 50, thậm chí 70 hoặc 80, nhưng hiện tại, một vị Đại tông sư trẻ tuổi đáng sợ như vậy lại xuất hiện trước mặt ông ta.
Khiến cho ông ta cho dù có thản nhiên đến mấy, cũng không khỏi kích động.
Kinh hoàng một hồi lâu, lão Phó mới có phản ứng, lúc này mới nghe thấy tiếng hét không ngớt của Viên Vũ Phi.
Tuy rằng Viên Vũ Phi hành sự lỗ mãng, khiến ông ta không vui, nhưng rốt cuộc cũng là bạn của con trai mình, hôm nay lại ra ngoài cũng với ông ta, đương nhiên cần phải bảo vệ cho Viên Vũ Phi được an toàn.
Vì vậy, ông ta vội vàng lên tiếng: "Chàng trai, mau dừng tay, xin hãy tha mạng cho hắn ta một mạng!"
Nghe lão Phó nói vậy, cô gái xinh đẹp đột nhiên kinh hãi, cô ta chưa từng nghe thấy ông nội mình nói với ai một cách trang trọng như thế, rất hiếm thấy, chỉ có người đó mới được ông nội gọi như vậy.
Nếu người đó đừng nói là ở Hoa Hạ, thậm chí là ở cả Lam Tinh, danh tiếng đều vô cùng lẫy lừng, không ai dám khinh thường thì kính nể như vậy còn chấp nhận được, đằng này ông mình lại đi kính nể như vậy với một người thanh niên trẻ tuổi, khiến cô ta hết sức ngạc nhiên, cũng vô cùng nghi hoặc.
Vương Lãnh nghe xong cũng không hề quay đầu lại, cũng không đáp lại, lạnh lùng nhìn Viên Vũ Phi đang bị mình giữ trên không trung.
Hắn vốn không có dự định giết Viên Vũ Phi, tên này cũng chỉ là khiêu khích mà thôi, không đến mức khiến hắn có ý định giết.
Nhìn Viên Vũ Phi, Vương Lãnh giống như nhìn một con châu chấu, hắn mở miệng, chậm rãi nói: "Thực lực của tôi mạnh hơn anh, anh có phục không?"
Mặc dù lời nói của Vương Lãnh rất bình thản, nhưng giống như được thổi ra từ phía Bắc Cực, vô cùng lạnh lẽo.
Ngay cả hộ vệ bên cạnh cũng không khỏi run rẩy.
Viên Vũ Phi vội vàng gật đầu nói: "Tôi phục, tôi phục!"
Cơn đau kịch liệt vừa rồi đang hằn lên khắp cơ thể, gã ta chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này.
Mặt gã ta bỏ bừng lên, nước mắt rơi lã chã, không tự chủ được mà tè ra quần.
Gã ta hoàn toàn không muốn trải qua loại đau đớn đó thêm một lần nào nữa, vì vậy biểu hiện của gã ta chỉ có sự kinh hoàng và sợ hãi, không một chút phẫn nộ.
"Tôi khiến anh đau đớn như vậy, anh có phục không?"
Tuy rằng Vương Lãnh đã nhẹ lực lại, Viên Vũ Phi không còn đau đớn như vậy nữa, nhưng thân thể vẫn bị đè nén, lúc nào Vương Lãnh còn chưa buông tay ra thì gã ta vẫn chưa được nhẹ nhõm.
Sự đè nén cực đại này lại khiến nước mắt gã ta không ngừng tuôn rơi, gã ta hét lên thảm thiết: "Tôi phục mà! Tôi thực sự không dám xúc phạm đến cậu nữa, xin hãy tha cho tôi đi!"
Đúng lúc này, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống từ đáy quần của Viên Vũ Phi khiến mọi người đều hiểu rằng gã ta đau đến mức tè ra quần.
Tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng bọn họ biết rằng đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, không có gì ngạc nhiên khi bọn họ trở nên như thế này.
Khi nhìn thấy điều này, Vương Lãnh cũng biết rằng Viên Vũ Phi đã phục mình sát đất, vì vậy hắn hất tay một cái khiến Viên Vũ Phi văng ra tới lối đi.
Không cần mệnh lệnh của lão Phó, hai tên hộ vệ chạy tới, cởi áo khoác che lên đũng quần của Viên Vũ Phi rồi kéo gã ta đi.
Những hộ vệ còn lại kinh hãi nhìn Vương Lãnh, trong khi lão Phó cũng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt có sự kính nể.
Mặc dù ông ta có thế lực lớn, trải rộng ở nhiều thành phố cấp tỉnh, nhưng ông ta cũng biết rằng mọi thứ được tôn trọng là bởi thực lực.
Mà Vương Lãnh lại là một Đại tông sư, có sức mạnh đến mức khiến ông ta phải kính nể.
Cung kính bước về phía trước, lão Phó chắp tay hơi cúi người xuống nói nói: "Vãn bối Phó Thanh Phong, chào Đại tông sư!"
Nhìn thấy ông mình chắp tay thi lễ, cô gái xinh đẹp ở bên cạnh chợt sững sờ.
Ngay cả khi đối mặt với người đó, ông nội cũng chưa từng coi trọng như vậy, nhưng tại sao bây giờ?
So với cô ta, các hộ vệ cũng đều kinh ngạc, nhưng nếu là người sành sỏi thì họ sẽ biết được lão Phó hành động như vậy, hoàn toàn là nên làm!
Uy nghiêm của một Đại tông sư có thể chống lại cả một quốc gia!