Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Trùng sinh
"Anh cả, anh tránh ra, em phải đánh chết thứ không bằng chó má này!"
"Chú ba, khoan đã..."
Một tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên đã đánh thức Vương Lãnh, Vương Lãnh mở trừng mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường.
Phía trước giường là một người đàn ông gầy gò với gương mặt tức giận đang trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, còn chưa đợi cho Vương Lãnh hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông gầy gò bèn giơ cái gậy sắt trong tay lên, hung hăng nện mạnh về phía trán của Vương Lãnh!
Bản năng sinh tồn thúc giục Vương Lãnh phản ứng, hắn giơ chân đạp lên mặt người đàn ông gầy gò.
"Bụp bụp bụp".
Người đàn ông gầy gò kêu thảm một tiếng rồi bưng mũi lùi về sau vài bước.
"Nghiệt súc, cậu muốn tạo phản à!"
Một giọng quát quen thuộc vang lên bên tai, Vương Lãnh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt không tức giận mà tự sinh ra vẻ uy nghiêm.
"Bác cả...", Vương Lãnh sửng sốt không thôi, chẳng phải bác cả đã chết hơn 500 năm rồi ư, sao có thể?
"Cậu còn có mặt mũi gọi tôi là bác cả à! Cậu xem chuyện tốt cậu gây ra đi!", Vương Chính Phong thở hổn hển, đau lòng nhức óc chửi mắng.
Chuyện tốt mà cậu làm?
Vương Lãnh nhíu mày, thuận tiện nhìn theo hướng mà Vương Chính Phong chỉ...
Một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang ngồi bó gối cúi mặt khóc nức nở, bộ đồ ngủ màu đen bị người ta thô bạo xé toạc ra để lộ những mảng da thịt trắng nõn mịn màng. Dưới ánh đèn lờ mờ, từ trong ra ngoài người phụ nữ toát lên một loại khí chất điềm đạm đáng yêu...
Đột nhiên, người phụ nữ ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ lọt vào tầm mắt của Vương Lãnh.
Tô Hàm Vận!
Trong đầu Vương Lãnh nổ tung ầm ầm, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Ánh mắt oán hận đến cực điểm của người phụ nữ tuyệt sắc kia, cho dù đã trải qua 500 năm năm thì Vương Lãnh cũng không quên, nhưng, không phải cô ấy cũng đã chết rồi sao?
Sao có thể?
Chợt, Vương Lãnh giật mình chấn động, nghĩ đến một khả năng...
Hay là mình đã... trùng sinh?!
Tuy là Vương Lãnh không muốn tin, nhưng những gương mặt quen thuộc trước mắt đây, còn cả người phụ nữ xinh đẹp quần áo xộc xệch trên giường nữa, đều đã rõ ràng nói với hắn, hắn quả thật sống lại rồi!
Bên ngoài thì Vương Lãnh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang sóng cuộn biển gầm.
Có thế nào hắn cũng không ngờ được, Truyện Tống Trận của thời Côn Lôn cổ đại lại có tác dụng xuyên không, trực tiếp đưa một người có cấp bậc Tiên Tôn như hắn quay ngược trở về 500 năm trước.
Hơn nữa lại còn vào đúng thời điểm của kiếp trước mà hắn không muốn nhớ lại nhất.
"Anh cả, tên súc sinh này đã phát rồ mất trí rồi, ngay đến em mà nó cũng dám đánh...", người đàn ông gầy gò ôm mũi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Lãnh.
Vẻ mặt Vương Lãnh phức tạp, người đàn ông vừa nãy bị hắn đạp một cước chính là chú ba của hắn, tên gọi là Vương Hải Sơn.
Kiếp trước, hắn trong lúc ngủ mơ đã bị Vương Hải Sơn dùng gậy sắt gõ vào đầu cho tỉnh.
Về phần nguyên do vì sao lại đánh cho hắn tỉnh, cũng rất đơn giản: Hắn cưỡng hiếp chị dâu của chính mình, cũng chính là người phụ nữ tuyệt đẹp đằng sau lưng hắn, Tô Hàm Vận.
"Vương Lãnh, khốn kiếp, cậu quả thật không phải là người!"
"Đúng vậy, anh họ mất còn chưa qua một tuần, Vương Lãnh sao cậu có thể làm như vậy chứ..."
"Mặt mũi của nhà họ Vương chúng ta đã bị tên súc sinh này vứt hết đi rồi!"
Từng tiếng mắng nhiếc truyền đến, không cần ngẩng đầu lên, Vương Lãnh cũng biết những người mắng hắn là đời thứ ba cùng thế hệ tại nhà họ Vương.
“Phong Nhi, tôi rất... thất vọng với cậu", Vương Chính Phong thở dài một hơi, vô cùng đau lòng nói.
Trong lòng Vương Lãnh khổ não, tại sao lại sống lại vào đúng lúc này chứ?
Không thể... sớm hơn một chút được sao.
Vương Lãnh có thể không để ý đến những người cùng vai vế mắng chửi hắn, bởi vì hắn vốn không có cảm tình gì với mấy người đó, nhưng đối với bác cả Vương Chính Phong, Vương Lãnh thật sự không muốn làm ông ấy thất vọng.
Bởi vì người đàn ông này là người duy nhất trong nhà họ Vương đối xử với hắn giống như một con người.
"Bác cả, cháu bị người khác hãm hại".
Vương Lãnh mấp máy môi nói, có điều trong lòng hắn hiểu rõ, Vương Chính Phong căn bản không thể nào tin hắn, bởi vì ấn tượng của hắn để lại cho mọi người trước nay luôn là một tên vô dụng ăn chơi đàng điếm.
Nhưng đêm qua hắn quả thực bị người khác chuốc say rồi đưa đến phòng của Tô Hàm Vận, hơn nữa Tô Hàm Vận cũng bị người khác hạ thuốc, cho nên mọi người mới bắt gặp được cảnh tượng hiện tại này.
Về phần kẻ đã hãm hại hắn thì Vương Lãnh cũng biết rất rõ, chính là chú ba Vương Hải Sơn của hắn.
Sau khi con trai của bác cả chết một cách lạ lùng, thì người kế thừa đầu tiên của nhà họ Vương đổi lại thành hắn, chỉ cần loại bỏ được hắn thì con trai của Vương Hải Sơn sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Vương.
"Mưu hại?!", Vương Hải Sơn nâng tông giọng lên nhọn hoắt: "Đã đến mức này rồi, thứ không bằng chó má như cậu vẫn còn dám nói dối trước mặt mọi người! Ai thèm mưu hại một tên phế vật như cậu chứ!"
"Chú ba, ai mưu hại tôi, trong lòng chú là rõ nhất!"
Vương Lãnh lạnh lùng nói. Nếu không phải trùng sinh quay lại, trên người không có một chút pháp lực nào, hắn nhất định sẽ lột da rút gân của Vương Hải Sơn, ép Vương Hải Sơn nói ra chân tướng sự việc.
Sự thất vọng trên gương mặt Vương Chính Phong càng thêm dày đậm, tên nghịch tử này lại còn giảo biện, ngay đến dũng khí để thừa nhận lỗi lầm cũng không có.
"Vương Lãnh, cậu đúng là không còn chút liêm sỉ nào nữa! Kẻ chơi bời nhất trong nhà họ Vương chúng ta là ai, trong lòng cậu còn không rõ sao?"
"Thường ngày ở bên ngoài tham tài háo sắc thì cũng đành, bây giờ ngay đến người nhà cũng không tha! Súc sinh như vậy, không xứng làm người nhà họ Vương!"
"Chú ba, khoan đã..."
Một tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên đã đánh thức Vương Lãnh, Vương Lãnh mở trừng mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường.
Phía trước giường là một người đàn ông gầy gò với gương mặt tức giận đang trừng mắt nhìn chằm chằm hắn, còn chưa đợi cho Vương Lãnh hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông gầy gò bèn giơ cái gậy sắt trong tay lên, hung hăng nện mạnh về phía trán của Vương Lãnh!
Bản năng sinh tồn thúc giục Vương Lãnh phản ứng, hắn giơ chân đạp lên mặt người đàn ông gầy gò.
"Bụp bụp bụp".
Người đàn ông gầy gò kêu thảm một tiếng rồi bưng mũi lùi về sau vài bước.
"Nghiệt súc, cậu muốn tạo phản à!"
Một giọng quát quen thuộc vang lên bên tai, Vương Lãnh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt không tức giận mà tự sinh ra vẻ uy nghiêm.
"Bác cả...", Vương Lãnh sửng sốt không thôi, chẳng phải bác cả đã chết hơn 500 năm rồi ư, sao có thể?
"Cậu còn có mặt mũi gọi tôi là bác cả à! Cậu xem chuyện tốt cậu gây ra đi!", Vương Chính Phong thở hổn hển, đau lòng nhức óc chửi mắng.
Chuyện tốt mà cậu làm?
Vương Lãnh nhíu mày, thuận tiện nhìn theo hướng mà Vương Chính Phong chỉ...
Một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang ngồi bó gối cúi mặt khóc nức nở, bộ đồ ngủ màu đen bị người ta thô bạo xé toạc ra để lộ những mảng da thịt trắng nõn mịn màng. Dưới ánh đèn lờ mờ, từ trong ra ngoài người phụ nữ toát lên một loại khí chất điềm đạm đáng yêu...
Đột nhiên, người phụ nữ ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ lọt vào tầm mắt của Vương Lãnh.
Tô Hàm Vận!
Trong đầu Vương Lãnh nổ tung ầm ầm, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Ánh mắt oán hận đến cực điểm của người phụ nữ tuyệt sắc kia, cho dù đã trải qua 500 năm năm thì Vương Lãnh cũng không quên, nhưng, không phải cô ấy cũng đã chết rồi sao?
Sao có thể?
Chợt, Vương Lãnh giật mình chấn động, nghĩ đến một khả năng...
Hay là mình đã... trùng sinh?!
Tuy là Vương Lãnh không muốn tin, nhưng những gương mặt quen thuộc trước mắt đây, còn cả người phụ nữ xinh đẹp quần áo xộc xệch trên giường nữa, đều đã rõ ràng nói với hắn, hắn quả thật sống lại rồi!
Bên ngoài thì Vương Lãnh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang sóng cuộn biển gầm.
Có thế nào hắn cũng không ngờ được, Truyện Tống Trận của thời Côn Lôn cổ đại lại có tác dụng xuyên không, trực tiếp đưa một người có cấp bậc Tiên Tôn như hắn quay ngược trở về 500 năm trước.
Hơn nữa lại còn vào đúng thời điểm của kiếp trước mà hắn không muốn nhớ lại nhất.
"Anh cả, tên súc sinh này đã phát rồ mất trí rồi, ngay đến em mà nó cũng dám đánh...", người đàn ông gầy gò ôm mũi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Lãnh.
Vẻ mặt Vương Lãnh phức tạp, người đàn ông vừa nãy bị hắn đạp một cước chính là chú ba của hắn, tên gọi là Vương Hải Sơn.
Kiếp trước, hắn trong lúc ngủ mơ đã bị Vương Hải Sơn dùng gậy sắt gõ vào đầu cho tỉnh.
Về phần nguyên do vì sao lại đánh cho hắn tỉnh, cũng rất đơn giản: Hắn cưỡng hiếp chị dâu của chính mình, cũng chính là người phụ nữ tuyệt đẹp đằng sau lưng hắn, Tô Hàm Vận.
"Vương Lãnh, khốn kiếp, cậu quả thật không phải là người!"
"Đúng vậy, anh họ mất còn chưa qua một tuần, Vương Lãnh sao cậu có thể làm như vậy chứ..."
"Mặt mũi của nhà họ Vương chúng ta đã bị tên súc sinh này vứt hết đi rồi!"
Từng tiếng mắng nhiếc truyền đến, không cần ngẩng đầu lên, Vương Lãnh cũng biết những người mắng hắn là đời thứ ba cùng thế hệ tại nhà họ Vương.
“Phong Nhi, tôi rất... thất vọng với cậu", Vương Chính Phong thở dài một hơi, vô cùng đau lòng nói.
Trong lòng Vương Lãnh khổ não, tại sao lại sống lại vào đúng lúc này chứ?
Không thể... sớm hơn một chút được sao.
Vương Lãnh có thể không để ý đến những người cùng vai vế mắng chửi hắn, bởi vì hắn vốn không có cảm tình gì với mấy người đó, nhưng đối với bác cả Vương Chính Phong, Vương Lãnh thật sự không muốn làm ông ấy thất vọng.
Bởi vì người đàn ông này là người duy nhất trong nhà họ Vương đối xử với hắn giống như một con người.
"Bác cả, cháu bị người khác hãm hại".
Vương Lãnh mấp máy môi nói, có điều trong lòng hắn hiểu rõ, Vương Chính Phong căn bản không thể nào tin hắn, bởi vì ấn tượng của hắn để lại cho mọi người trước nay luôn là một tên vô dụng ăn chơi đàng điếm.
Nhưng đêm qua hắn quả thực bị người khác chuốc say rồi đưa đến phòng của Tô Hàm Vận, hơn nữa Tô Hàm Vận cũng bị người khác hạ thuốc, cho nên mọi người mới bắt gặp được cảnh tượng hiện tại này.
Về phần kẻ đã hãm hại hắn thì Vương Lãnh cũng biết rất rõ, chính là chú ba Vương Hải Sơn của hắn.
Sau khi con trai của bác cả chết một cách lạ lùng, thì người kế thừa đầu tiên của nhà họ Vương đổi lại thành hắn, chỉ cần loại bỏ được hắn thì con trai của Vương Hải Sơn sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Vương.
"Mưu hại?!", Vương Hải Sơn nâng tông giọng lên nhọn hoắt: "Đã đến mức này rồi, thứ không bằng chó má như cậu vẫn còn dám nói dối trước mặt mọi người! Ai thèm mưu hại một tên phế vật như cậu chứ!"
"Chú ba, ai mưu hại tôi, trong lòng chú là rõ nhất!"
Vương Lãnh lạnh lùng nói. Nếu không phải trùng sinh quay lại, trên người không có một chút pháp lực nào, hắn nhất định sẽ lột da rút gân của Vương Hải Sơn, ép Vương Hải Sơn nói ra chân tướng sự việc.
Sự thất vọng trên gương mặt Vương Chính Phong càng thêm dày đậm, tên nghịch tử này lại còn giảo biện, ngay đến dũng khí để thừa nhận lỗi lầm cũng không có.
"Vương Lãnh, cậu đúng là không còn chút liêm sỉ nào nữa! Kẻ chơi bời nhất trong nhà họ Vương chúng ta là ai, trong lòng cậu còn không rõ sao?"
"Thường ngày ở bên ngoài tham tài háo sắc thì cũng đành, bây giờ ngay đến người nhà cũng không tha! Súc sinh như vậy, không xứng làm người nhà họ Vương!"
Bình luận facebook