-
Chương 21-25
Chương 21: Xin lỗi đi
Trương Hùng không quan tâm đến cái này, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hy.
Vốn dĩ vừa có một cuộc cãi vã kịch liệt, nhưng bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Trương Hùng đã gây ra một sự yên tĩnh kỳ lạ trong phòng khách.
Lâm Thanh Hy ngồi trên ghế sofa, bưng một tách trà nóng và uống chầm chậm.
Mấy người còn lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Khoảng một phút sau, bác cả của Lâm Thanh Hy mở miệng trước.
"Có vài người thực sự tự coi mình là chủ của cái nhà này rồi. Không hiểu thân phận của mình, thấy chúng tôi đến nhưng cũng chẳng biết rót trà mời nước?"
"Đúng thế đấy", Vương Vĩ, con trai của bác cả Lâm Thanh Hy, cũng nói: "Cái loại không biết tôn ti trật tự, không biết mình, xem ra cũng được giáo dục chẳng tốt lắm".
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết đi pha trà đi?", bác hai của Lâm Thanh Hy nói, với một sự khinh miệt đối với Trương Hùng.
"Dựa vào cái gì?", Lâm Thanh Hy từ từ đặt cốc trà xuống, giọng nói không vui: "Trương Hùng là chồng tôi, chủ của cái nhà này, mấy người là khách, có quyền gì mà lên mặt với anh ấy?"
Trương Hùng ngồi trên ghế sofa, như thể anh không nghe thấy sự châm chọc của đám người thân Lâm Thanh Hy, vẻ mặt bình thản.
Thấy sự dửng dưng của Trương Hùng, đám người thân của Lâm Thanh Hy không vui, đôi mắt của hai người anh họ ánh lên vẻ tức giận.
Anh họ Vương Vĩ hét lên: "Đây là lúc bàn bạc việc nhà, cút!"
Vương Vĩ nói năng không hề kiêng nể ai, hôm nay tâm trạng hắn không tốt. Hắn bị em họ tính kế, bị cắt mất rất nhiều thứ trong phần tài sản thừa kế, đang kìm nén lửa giận không có chỗ phát, thì tự nhiên đứa em rể này dẫn xác tới!
"Thằng hèn, không biết tu mấy đời mới bám được vào cái cây to nhà họ Lâm chúng tao!", bác cả của Lâm Thanh Hy cũng đang tức giận, nên đã trút lên đầu Trương Hùng.
Trương Hùng khẽ cau mày, sau đó trên khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Nếu những người này trước mặt anh không phải là họ hàng của Lâm Thanh Hy, anh cam đoan rằng những người này đã chết rồi. Giờ dù nói thế nào thì cũng ảnh hưởng đến Lâm Thanh Hy, chỉ cần liên quan đến cô là anh có thể nhượng bộ.
"Ha, nhà họ Lâm? Giờ các người lại xem mình là người nhà họ Lâm cơ đấy?", Lâm Thanh Hy giễu cười: “Vương Vĩ, Lâm Xuyên, hai người có cái chức bù nhìn ở công ty, không biết hàng ngày làm được gì cho tôi? Coi tiền của công như của mình vậy, tự tiện tham ô mấy chục triệu, hai người có biết đợt này công ty đang tổn thất rất lớn không? Giờ thì cứ mở miệng ra là nói mình là người nhà họ Lâm, sao tôi không thấy hai người làm được việc gì cho nhà họ Lâm thế”.
Lâm Thanh Hy đưa tay ra chỉ hai anh họ của mình, trì triết họ không thôi.
"Câm mồm đi!", bác cả của Lâm Thanh Hy thét lên một câu chói tai, cắt ngang lời nói của Lâm Thanh Hy, hét lên: "Nếu đã nói đến nhà họ Lâm thì tôi sẽ nói cho cô biết, cô đến trước ngôi mộ của mẹ cô mà hỏi, cô có mang dòng máu nhà họ Lâm hay không!"
Những lời của bà bác cả khiến khuôn mặt Lâm Thanh Hy đột nhiên đông cứng, do đó ngây ra: "Bác nói gì?"
"Haha, tôi đang nói gì à”, bà cô cười lớn: “Vậy cô đi hỏi thằng bố hèn yếu của cô đi, lúc mà mẹ cô đang gian díu thì bố cô làm gì”.
"Chị!" Lâm Kiến Vũ, người từ đầu đến giờ chưa nói câu nào, cuối cùng đã lên tiếng: "Đủ rồi! Vấn đề này không liên quan gì đến con trẻ cả!"
"Bố, rốt cuộc là sao vậy?", Lâm Thanh Hy nhìn Lâm Kiến Vũ.
Những người còn lại nhìn Lâm Thanh Hy với ánh mắt rất thách thức.
Lâm Kiến Vũ lặng lẽ nhìn con gái mình, đôi mắt đầy cảm giác tội lỗi.
Vương Vĩ mỉm cười và nói: "Luôn mồm nói mình là người nhà họ Lâm, luôn mồm nói nỗ lực hết mình vì nhà họ Lâm mà không biết thực ra mình chỉ là một đứa con hoang, chẳng có tí huyết thống nào nhà họ Lâm thế mà còn ở đây…”
"Bốp!"
Vương Vĩ chưa kịp nói hết câu, thì một âm thanh sắc nét vang lên đã cắt ngang lời hắn nói. Trên mặt bên của Vương Vĩ, in vết dép hồng hồng.
Âm thanh này đã chuyển sự chú ý của mọi người từ hai bố con Lâm Thanh Hy sang Vương Vĩ.
Trương Hùng từ từ bước đến trước mặt Vương Vĩ, nhìn xuống tay phải, xoa tay, nói khẽ: "Xin lỗi đi, không thì tôi đảm bảo, hôm nay anh sẽ không bước ra được khỏi đây đâu".
Vào lúc này, Trương Hùng đang đứng trên sàn nhà với một chiếc dép. Chiếc dép còn lại đã trơ trọi dưới chân Vương Vĩ, như thể nói cho mọi người biết, dấu dép trên mặt Vương Vĩ từ đâu mà đến.
Vương Vĩ đưa tay ra ôm mặt. Rõ ràng hắn có thể cảm nhận được cái đau và nóng ở mặt mình. Hắn nhìn Trương Hùng với đôi mắt không thể tin được, giọng nói run rẩy: “Mày dám đánh tao!"
"Bốp! Bốp!"
Để đáp lại Vương Vĩ, hai tiếng bạt tại lại vang lên.
“Xin lỗi mau, lần tiếp theo sẽ là ba cái đấy, cứ thế mà suy ra, đánh đến chết", giọng điệu của Trương Hùng rất nhẹ, như thể anh đang nói điều gì đó không liên quan, nhưng trong giọng điệu của anh lại mang vẻ vững chắc, như thể anh đã nói là sẽ làm.
Hành động của Trương Hùng khiến mọi người trong nhà, bao gồm cả Lâm Thanh Hy, choáng váng. Không ai ngờ Trương Hùng lại ra tay, ngay cả khi mắng anh, nói anh là đồ đê tiện hay bắt anh đi rót trà, anh cũng chỉ cười cười đáp lại, ai mà ngờ anh lại trở mặt nhanh như vậy.
Sự bùng phát đột ngột của Trương Hùng khiến những thứ Lâm Xuyên định nói bị nuốt ngược lại vào trong. Mặt anh ta lộ ra vẻ khinh khỉnh, tâm thế hóng cuộc vui.
Em họ Từ Uyển thì lại nhìn vào mắt Trương Hùng.
Mẹ của Vương Vĩ tức muốn lồi mắt, bà ta vội vã tiến về phía Trương Hùng nhưng bị Trương Hùng đẩy ra, ngã sấp xuống một bên, nhưng lại không bò dậy mà la lên: “Lâm Kiến Vũ, đây là thằng con rể tốt mà cậu tìm ra đây à! A! Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì không xong với tôi đâu”.
"Bác muốn giải thích gì?", Lâm Kiến Vũ còn chưa lên tiếng, Lâm Thanh Hy đã mở lời. Cô trông giống như một ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào bà bác kia: “Là con của bác, ở đây nói năng lỗ mãng, chẳng nhẽ chúng tôi còn phải đứng đây để bị anh ta sỉ nhục à?”
Mẹ của Vương Vĩ đứng dậy khỏi mặt đất, run rẩy vì tức giận: “Báo cảnh sát! Chúng tao sẽ báo cảnh sát!”, bà ta chỉ tay vào Trương Hùng, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển.
Đối mặt với sự đe dọa của bác mình, Lâm Thanh Hy mỉm cười thờ ơ: "Nếu muốn báo cảnh sát, cứ tự nhiên, nhưng để tôi nói cho mà nghe, đây là nhà tôi, viết tên Lâm Thanh Hy. Các người lu loa lên ở đây, coi như có mời đầy luật sư đến đây, kiện cáo cũng không thắng nổi tôi đâu, còn nếu muốn báo cảnh sát, giờ báo luôn đi".
"Mày... mày...", bác cả của Lâm Thanh Hy run rẩy, cứ “mày..mày.". cả buổi cũng chẳng nói được đoạn sau, cuối cùng, chỉ vào Lâm Kiến Vũ: "Lâm Kiến Vũ, xem con gái của cậu đi, xem xem trong mắt nó có còn coi tôi là bề trên không!"
"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi!", Lâm Kiến Vũ không vui hừ lạnh.
Chương 22: Nói tôi thì được chứ không được nói đến vợ tôi
"Được! Được lắm! Lâm Kiến Vũ, cậu được lắm, liên minh với hai người bên ngoài để bắt nạt chị gái mình! Cứ đợi đó", mẹ của Vương Vĩ kéo Vương Vĩ: "Đi thôi!"
Vương Vĩ đi theo sau mẹ mình, nhìn Trương Hùng một cách hằn học, chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
"Cho anh đi à?", Trương Hùng dùng tay trái nắm lấy cổ áo của Vương Vĩ.
"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!!", Vương Vĩ quay lại, chỉ vào Trương Hùng nói.
Chỉ nghe ba tiếng "Bốp! Bốp! Bốp!"
Đúng như Trương Hùng đã nói, ba cái tát giáng thẳng vào mặt Vương Vĩ, nhanh đến mức Vương Vĩ thậm chí không có cơ hội phản ứng, cái tát cuối cùng khiến Vương Vĩ ngã xuống đất, máu chảy ra từ khóe miệng.
"Xin lỗi nhanh", Trương Hùng vẫn nói ba từ đó.
Trương Hùng đi về phía Vương Vĩ đang bò lên khỏi mặt đất, lúc này Vương Vĩ chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình lạnh đi rất nhanh, trong tiết trời nóng nực này mà khắp người hắn nổi da gà.
"Tao!", Vương Vĩ đứng dậy, vừa định nói vài lời khó nghe, thì nhìn thấy cánh tay giơ lên và cơ bắp trên cánh tay của Trương Hùng, ngay lập tức nuốt những lời khó nghe đó lại: "Được rồi, xin lỗi, tôi không nên nói thế với cậu".
Vương Vĩ đâu còn quan tâm đến thể diện nữa, gì mà vênh váo, gì mà kiêu ngạo, dưới vài cái tát của Trương Hùng, đã bị hủy diệt hoàn toàn!
"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!", bốn tiếng lanh lảnh liên tiếp lại vang lên, Vương Vĩ vừa mới đứng dậy lại bị đánh ngã xuống đất, hắn nhổ ra hai chiếc răng hàm nhuốm máu, đủ để chứng minh cái tát của Trương Hùng nặng đến mức nào.
Trương Hùng vẫn dùng ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Không phải xin lỗi tôi, mà là xin lỗi vợ tôi".
Vương Vĩ nằm trên mặt đất, mếu máo nhìn về phía Lâm Thanh Hy: "Được rồi, tôi xin lỗi!"
"Đừng có mà tùy tiện, nói thêm một từ thô lỗ với vợ tôi nữa thôi là tôi sẽ đánh chết anh đấy", Trương Hùng nhìn Vương Vĩ thật sâu.
Giờ khắc này, Vương Vĩ cảm giác mình như là bị một con mãnh thú nhắm tới, chỉ trong chốc lát, sau lưng hắn mồ hôi lạnh ướt đẫm, hắn thực sự sợ hãi.
“Được rồi, các người nói tiếp đi”, Trương Hùng phủi tay, ngồi xuống sô pha: “Nhưng cần hiểu rằng, xúc phạm tôi cũng không sao, nhưng dám nói vợ tôi một câu, tôi đánh chết anh ta, vậy thôi".
Nói xong, Trương Hùng rót trà cho Lâm Thanh Hy, rồi cẩn thận đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận nóng, uống từ từ thôi".
Lâm Thanh Hy nhìn tách trà Trương Hùng đưa trước mặt, mắt cô dần dần ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt của Trương Hùng, lỗ chân lông thô ráp chứng tỏ người đàn ông trước mặt đã không chăm sóc da tốt, gian nan vất vả để lại vết tích trên mặt anh.
Sau khi sững sờ hơn mười giây, Lâm Thanh Hy cầm lấy tách trà và nhẹ nhàng nói với Trương Hùng: "Cảm ơn".
Đây là lần đầu tiên cô nói lời cảm ơn tới Trương Hùng, từ tận trái tim.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Trương Hùng: “Em nói anh là chủ nhân của cái nhà này, đó không phải việc anh nên làm sao?”
Lâm Kiến Vũ, người đang đứng ở một bên, nhìn Trương Hùng với ánh mắt tán thành, rồi nói: "Thanh Hy, con và Trương Hùng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, có một số việc, hôm khác bố sẽ giải thích cho con nghe!"
Sau khi Lâm Kiến Vũ nói xong, ông ấy quay người và bước ra khỏi nhà, không quan tâm đến những người khác.
"Chúng ta cũng đi thôi", bác út của Lâm Thanh Hy cũng rời đi cùng con gái.
Từ Uyển bí mật giơ ngón tay cái lên cho Trương Hùng, nắm lấy cánh tay của mẹ cô ấy và bước ra khỏi nhà.
“Đi thôi!”, bác cả của Lâm Thanh Hy kéo con trai mình, như thể bà ta sợ rằng Trương Hùng sẽ lại làm điều gì đó vượt quá giới hạn, rồi nhanh chóng rời đi.
"Các người đợi đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến các người đẹp mặt!", mẹ của Vương Vĩ kéo con trai ra khỏi cổng, nhìn Trương Hùng và Lâm Thanh Hy với ánh mắt như muốn nuốt sống họ.
Trương Hùng đảo mắt, anh không quan tâm đến lời đe dọa của mẹ Vương Vĩ, anh mỉm cười với người phụ nữ bên cạnh: “Sếp Lâm, đừng giận, cơ thể là của mình, em uống nước trước đi, anh đi lau nhà".
“Hôm nay…”, Lâm Thanh Hy nhìn Trương Hùng, với vẻ do dự trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Sếp Lâm có gì muốn nói cứ nói đi".
"Đừng lau sàn, đi với tôi đi", Lâm Thanh Hy thở dài, như thể cô đã đưa ra quyết định, trong tiếng thở dài có một chút bất lực, nhưng cũng có một chút buông xuôi.
Trương Hùng ngạc nhiên trước vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Thanh Hy, và ngay lập tức gật đầu: "Được rồi".
Mùa hè luôn có giông tố, một giây trước mặt trời chói chang, một giây sau đã có mưa to.
Trương Hùng đi cùng Lâm Thanh Hy trong bộ vest đen lịch sự dạo trong nghĩa trang Thanh Sơn.
Khi cơn mưa lớn trút xuống, Trương Hùng giơ chiếc ô đen cho Lâm Thanh Hy, nhìn những giọt nước to bằng hạt đậu cứ rơi xuống trước mắt, sương mù hình thành hai bên đường và những phiến đá dày đặc thấp thoáng trong sương mù.
"Sếp Lâm, nếu em sớm nói cho anh biết là đến đây thì anh đã thay bộ đồ khác rồi", Trương Hùng cười khổ, nhìn chiếc quần đi biển màu hồng lòe loẹt của mình, chẳng ăn hợp gì với nơi đây, anh dường như là một giống loài kỳ lạ trên thế giới này .
"Không sao", Lâm Thanh Hy lắc đầu một cách thờ ơ: "Anh vốn đã là một người xuề xòa rồi, không cần phải cố tình thay đổi".
Lâm Thanh Hy cầm trên tay một bó hoa loa kèn, đứng trước một bia mộ, trên đó khảm một bức ảnh hơi ngả vàng trên nền trắng, chủ nhân của bức ảnh trông khoảng ngoài ba mươi, dáng người giống Lâm Thanh Hy đến bảy phần, rất có khí chất, khi còn sống chắc có vô số người theo đuổi.
"Mẹ, con đến gặp mẹ đây", Lâm Thanh Hy nhẹ nhàng cúi đầu trước bia mộ, đặt bó hoa trên tay trước bia mộ, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy tưởng niệm.
Đây là lần đầu tiên Trương Hùng nghe về mẹ của Lâm Thanh Hy sau khi anh đến nhà họ Lâm.
Trương Hùng cũng cúi đầu: “Mẹ, chúng con đến thăm mẹ”.
Trương Hùng gọi một tiếng “mẹ” này đã khiến Lâm Thanh Hy nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, nhưng cũng không nói gì.
"Trương Hùng, anh có biết không, kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học và tiếp quản nhà họ Lâm, mối quan hệ giữa tôi và các bác của tôi giống như kẻ thù vậy", Lâm Thanh Hy ngồi đó, bất lực dựa vào bia mộ, như thể ở đây là bến cảng của cô vậy.
Trương Hùng ngồi xổm bên cạnh cô, cầm ô cho cô và lặng lẽ làm người lắng nghe.
Lâm Thanh Hy không quan tâm đến vết nước trên mặt đất, để mặc cho quần bị ướt: "Lâm thị là doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Ngân Châu. Trông thì hào nhoáng nhưng thực ra ẩn chứa rất nhiều nguy cơ. Không chỉ những người bên ngoài để mắt đến, ngay cả người trong nhà họ Lâm cũng muốn chiếm lấy Lâm thị, từ ngày tôi tiếp quản Lâm thị, tôi đã trở thành kẻ thù chung của nhà họ Lâm".
Khi Lâm Thanh Hy nói, sự mệt mỏi hiện lên trong mắt cô.
"Tôi biết sau lưng có nhiều người gọi tôi là nữ chủ tịch lạnh lùng, nhưng ai mà thích giữ bộ mặt nghiêm túc mỗi ngày cơ chứ? Tôi chỉ sợ, nếu tôi cười nhiều, sẽ không ai sợ tôi, không ai tuân lệnh tôi nữa, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi, bây giờ, chỉ cần tôi làm sai chuyện gì đó, tôi sẽ bị đẩy xuống vực sâu, nơm nớp lo sợ, đi trên băng mỏng, anh biết đấy, hôm nay ông nội đã cho chúng ta thấy di chúc của mình, ông còn nhiều nhất là ba tháng, nhưng những người đó đã không thể chờ đợi được nữa, họ đang cố gắng chiếm nhiều lợi ích nhất từ ông nội, họ muốn đá tôi ra khỏi vị trí chủ tịch này!"
Chương 23: Trương Hùng bị giải đi rồi
"Thật ra, nếu em thực sự mệt mỏi, em có thể chọn buông tay mà", Trương Hùng cảm nhận được sự mệt mỏi từ những lời nói của người phụ nữ bên cạnh, cũng thấy đau lòng.
"Buông tay? Không đơn giản như vậy đâu", Lâm Thanh Hy tự giễu cười: "Nếu mọi người đều nghĩ cho nhà họ Lâm, không ngồi vào vị trí chủ tịch cũng không sao, nhưng những người có ý tưởng thì chỉ quan tâm đến tiền của công ty, họ căn bản không quan tâm đến sự sống chết của Lâm thị. Nếu Lâm thị rơi vào tay họ, chỉ có một con đường chết. Bây giờ hầu như tất cả mọi người trong giới kinh doanh Ngân Châu đều muốn tôi sẽ ngã khỏi vị trí này. Bằng cách này, họ sẽ có cơ hội, như vậy, Lâm thị sẽ kết thúc sớm thôi, di chúc của ông nội đã được công bố, ba tháng sau, Lâm thị sẽ hoàn toàn bị chia cắt”.
Trương Hùng im lặng không nói một lời, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hy nói cho anh biết những gì trong lòng mình nhưng điều đó lại khiến Trương Hùng cảm thấy nặng trĩu.
“Haizz!”, Lâm Thanh Hy thở dài một hơi: “Quên đi, nói với anh nhiều như vậy anh cũng không hiểu đâu, nhưng trái tim tôi thực sự thoải mái hơn nhiều, Trương Hùng, tôi phải nói với anh một câu nữa, cảm ơn anh".
Lâm Thanh Hy nhìn Trương Hùng một cách chân thành, và Trương Hùng cũng nhìn Lâm Thanh Hy.
Bốn mắt gặp nhau.
"Sếp Lâm, yên tâm đi, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ đồng hành cùng em".
"Chỉ mong vậy".
Cơn mưa rào chợt tạnh, ánh nắng rực rỡ xuất hiện thật đột ngột, cơn giông mùa hè sẽ cho người ta cảm giác thời gian giao thoa, như thể làn sương mù vừa rồi chỉ là nói hộ tâm trạng của ai đó.
Lâm Thanh Hy chở Trương Hùng trở về nhà, vừa bước vào nhà đã thấy Milan đã ra ngoài từ sáng, vui vẻ chạy tới.
"Có gì vui vậy?", Lâm Thanh Hy nở nụ cười.
"Buổi hòa nhạc, Thanh Hy, mình đã kéo bạn mình để lấy ba vé. Đây là chuyến lưu diễn toàn cầu của Pajiv, điểm dừng này không phải là ở Ngân Châu sao! Mình đã kiếm được ba vé này!", Milan vừa nói vừa lấy ra ba vé và vẫy chúng trước mắt Lâm Thanh Hy.
"Trời ơi! Làm thế nào mà cậu có được nó vậy? Mình nhớ rằng vé đã được bán hết từ vài tháng trước rồi cơ mà!", Lâm Thanh Hy trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, cô rất thích hội họa và âm nhạc, từ hồi đại học đã đi xem mấy triển lãm nghệ thuật và các buổi hòa nhạc rồi.
"Hihi, bí mật!", Milan làm vẻ mặt bí hiểm: "Thế nào, có muốn đi xem cùng nhau không? Không phải cậu nói rằng Trương Hùng cũng có nghiên cứu về âm nhạc sao? Anh ấy hẳn là cũng rất hứng thú nhỉ".
"Anh ấy á?", Lâm Thanh Hy theo bản năng nhìn Trương Hùng, trong lòng bắt đầu tự trách mình, tự trách mình chết vì sĩ diện, khi còn học đại học, luôn nói với Milan rằng sẽ tìm một nghệ thuật gia có cùng sở thích với mình, nếu không có chết cũng không lấy ai, thế nên đã nói dối Milan, nói rằng chồng mình thông thạo hội họa, âm nhạc và các lĩnh vực khác.
"Đi đi, anh cũng rất muốn xem", Trương Hùng gật đầu, trong đầu thầm nghĩ, hình như Pajiv là đệ tử của Yev thì phải?
Lâm Thanh Hy liếc nhìn Trương Hùng một cách khá bất ngờ, đúng lúc thấy Trương Hùng nháy mắt và bí mật ra hiệu OK với mình, điều đó khiến Lâm Thanh Hy lại tỏ lòng biết ơn, cô biết rằng Trương Hùng đã đồng ý với thỉnh cầu của cô, ở sau lưng không biết lại tốn bao nhiêu công sức để nghiên cứu tư liệu về người ta.
Thời gian tổ chức buổi hòa nhạc là ngày mai, Lâm Thanh Hy đưa Milan đến tập đoàn Lâm thị, Trương Hùng cũng rời biệt thự và đến trại trẻ mồ côi.
Trương Hùng xỏ dép tông, bắt xe buýt và đi đến trại trẻ mồ côi, anh thích ngồi trên xe buýt để thưởng thức thành phố, thành phố nơi anh từng sống cùng mẹ.
Từ biệt thự đến trại trẻ mồ côi, phải đi qua phân nửa thành Ngân Châu, phải đổi một chuyến xe buýt nữa ở giữa nội thành, Trương Hùng đút tay vào túi và đứng trước trạm xe buýt, đợi xe buýt tiếp theo.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn vỗ vào vai trái của Trương Hùng từ phía sau.
Trương Hùng quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn trọc đầu mặc áo vest trắng và xăm trổ đầy mình đang đứng phía sau, khi quay đầu lại thì thấy mình bị bao vây bởi năm người đàn ông cao lớn có hình xăm ở bên trái và bên phải. Những người chờ xe buýt đều nhìn về phía này với vẻ mặt sợ hãi, và đứng ra xa.
"Có chuyện gì vậy?", Trương Hùng khẽ cau mày khi nhìn người đàn ông to lớn phía sau.
"Thằng nhãi, mày đã xúc phạm một người mà mày không nên, đi với tụi tao một chuyến", người đàn ông đầu trọc bóp mạnh vai Trương Hùng, khi hắn đang nói chuyện, hai người đàn ông to con khác đã đến, ép Trương Hùng sang một bên.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, nhưng không dám nói lời nào.
Mấy tên đàn ông to con nhe răng cười, nhưng trong mắt Trương Hùng ánh lên vẻ nghi ngờ, ai đã cử những người này đến? Trịnh Sở đó? Hay Vương Vĩ?
Có một dãy nhà gỗ cũ bên cạnh bến xe, tất cả đều được ghi "phá dỡ", trông có vẻ đổ nát nhưng giá trị thì vô cùng đắt đỏ.
Đã lâu không có ai sống ở đây. Có một con hẻm nhỏ phía sau dãy nhà gỗ. Sẽ không có ai xuất hiện, cũng không có sự giám sát. Nó đầy rác. Trước khi bước vào con hẻm, Trương Hùng đã ngửi thấy mùi hôi thối từ bên trong.
Mấy người đàn ông to con đưa Trương Hùng đến đây, đẩy anh thật mạnh.
"Thằng nhãi, về sau giữ cho mắt mày sáng vào. Có rất nhiều người trên đời này, mà mày không đủ khả năng để chọc vào họ đâu. Đánh!", tên đàn ông đầu trọc vẫy tay, mấy tên đàn ông to con đã lập tức vung nắm đấm vào Trương Hùng, nhìn đống cơ bắp lộ ra đó, chắc chắn là không hề có ý định muốn nương tay, rõ ràng là muốn đánh cho người ta tàn phế.
Thấy mấy tên đàn ông to con xuất hiện, Trương Hùng không thể không mỉm cười và thì thầm nhẹ nhàng, như thể đang nói với chính mình: "Tất cả phế đi".
Ngay khi Trương Hùng vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện trong con hẻm. Những tên đàn ông to con vung nắm đấm về phía Trương Hùng này thậm chí còn không nhìn thấy bóng đen đó là gì. Họ cảm thấy trước mắt mình là một màu đen, và sau đó là hai tay truyền đến cơn đau thấu tim, ngay sau đó mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Tổng cộng có sáu người đàn ông ngã xuống đất trong vòng chưa đầy mười giây, từ đầu đến cuối, Trương Hùng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Hãy đi kiểm tra, xem ai là người phái tới”, Trương Hùng nói và bước ra khỏi con hẻm.
Bóng đen như chưa từng xuất hiện, lặng lẽ biến mất.
Ngay khi Trương Hùng bước ra khỏi con hẻm, anh đã thấy hai chiếc xe cảnh sát bấm còi xuất hiện trước mặt mình.
Cánh cửa bên lái phụ của một chiếc xe cảnh sát mở ra, một nữ cảnh sát tóc ngắn, mặc đồng phục cảnh sát, đeo súng ở thắt lưng bước ra khỏi xe, chỉ vào Trương Hùng, với khuôn mặt băng giá, và cất giọng lanh lảnh : "Bắt anh ta lại, dẫn hết đi!"
Nhìn thấy cảnh sát trước mặt, Trương Hùng tỏ vẻ bất lực, có vẻ như hôm nay anh không thể đến trại trẻ mồ côi rồi, anh cúi đầu để tay ra sau lưng, sau đó rất hợp tác, để cảnh sát còng tay anh, sau đó lên xe cảnh sát.
“Mang những tên côn đồ kia đi hết đi!”, nữ cảnh sát sắc mặt lạnh lùng chỉ vào sáu gã cường tráng đang nằm trên mặt đất: “Nhốt hết bọn chúng lại, thẩm vấn!”
Chương 24: Ai dám thả đừng trách tôi
Sở cảnh sát Ngân Châu.
Trương Hùng bị dựa vào ghế thẩm vấn, ngọn đèn sợi đốt chói mắt chiếu thẳng vào mặt Trương Hùng khiến anh chỉ biết nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trước mặt anh là một chiếc bàn thẩm vấn, xung quanh là những bức tường lạnh lẽo và tối tăm, không có một chút sinh khí nào, người bình thường ở lại đây sẽ vô cùng sợ hãi.
"Két~"
Cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếng bước chân "cồm cộp", vang lên.
Trương Hùng nheo mắt và thấy người đến là nữ cảnh sát mà anh vừa nhìn thấy trong ngõ, Trương Hùng đã không quan sát kỹ đối phương trước đó, nhưng bây giờ anh đã có thời gian để nhìn cô ấy. Người phụ nữ này có khuôn mặt đẹp, thân hình thẳng tắp, rõ ràng là đã được rèn luyện kỹ lưỡng, cao 1,7 mét, có thể do tập luyện nên dáng người của cô ấy cực kỳ đẹp, bộ đồng phục cảnh sát mùa hè tôn lên vóc dáng hình chữ S thanh tú của cô ấy một cách hoàn hảo, cô ấy bước đi với vẻ đẹp hút hồn.
Dáng người phụ nữ rất chuẩn, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên phẳng thì phẳng, đây chắc chắn là thân hình hoàn hảo do rèn luyện nhiều năm tạo nên.
Ánh mắt của Trương Hùng chú ý đến ngực trái của nữ cảnh sát, trên đó có dòng chữ ‘Đội Điều tra Hình sự’, và tên của đối phương, Hàn Hàn Ôn Nhu.
"Đậu, cái tên này không giống với người chút nào!", Trương Hùng cong môi, anh quan sát thấy bàn tay phải của Hàn Hàn Ôn Nhu có một số vết chai trên chỗ hõm tay tiếp giáp ngón trỏ, rõ ràng là do thường xuyên dùng súng, lại càng chẳng liên quan đến tên Ôn Nhu bên trên tí nào.
Quả nhiên, ngay khi Hàn Hàn Ôn Nhu bước đến gần Trương Hùng, cô ấy đá mạnh vào bắp chân của Trương Hùng: "Nói cho tôi biết, anh thuộc câu lạc bộ nào? Sếp của anh là ai? Cố ý đánh nhau bằng vũ khí khiến sáu người bị gãy tay, xuất huyết sọ não cũng đủ để kết án anh vài năm, nếu anh thú nhận, thì có thể xin giảm án".
Hàn Ôn Nhu kéo một chiếc ghế dài và ngồi đối diện với Trương Hùng, với ánh mắt ghê tởm.
"Tôi nói chứ người đẹp, cô là cảnh sát, mọi thứ phải có bằng chứng chứ, tôi không đánh ai, đừng vu khống tôi", Trương Hùng giải thích, với vẻ mặt bất bình sâu sắc.
"A! Vu khống?", nữ cảnh sát nhướng mày: "Chẳng lẽ anh lại muốn nói là anh chỉ đứng yên ở đó, những người còn lại tự gãy tay sau đó tự xuất huyết não à?"
“Đúng!”, Trương Hùng gật đầu: “Nó là vậy đấy, tôi thực sự chỉ đứng đó".
"Vớ vẩn!", Hàn Hàn Ôn Nhu đập một cái vào bàn thẩm vấn: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng để giải thích cẩn thận, nếu không tôi cam đoan trước khi vào tù anh sẽ không yên với tôi đâu!"
...
Kinh thành Hoa Hạ, Bộ An ninh.
Bộ An ninh phụ trách tất cả các cục cảnh sát ở Hoa Hạ, ai giữ chức vụ chính thức trong Bộ An ninh thì khi ra bên ngoài còn hoành tráng hơn cả thị trưởng.
Lúc này, trong phòng làm việc của bộ trưởng Bộ An ninh, điện thoại cố định đang đổ chuông điên cuồng, thư ký vội bắt máy, cô ta nhớ rõ bộ trưởng từng nói, số điện thoại cố định này, trên toàn thế giới chỉ có một số ít người có thể gọi đến. Trong số những người ít ỏi đó, đều có địa vị rất cao trên thế giới.
Thư ký bắt máy, còn chưa kịp chào hỏi, đã nghe thấy một giọng nữ trong điện thoại.
"Nói với bộ trưởng của bên cô, một người đang ở đồn cảnh sát Ngân Châu, trong vòng mười lăm phút, giải quyết xong cho người đó".
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Cô thư ký không dám do dự, thậm chí cô ta còn không biết người đối phương nói đến là ai, nhưng đã lập tức liên hệ với bộ trưởng, bộ trưởng an ninh đang giao lưu với mấy đoàn ngoại giao nước ngoài, sau khi nhận được điện thoại từ thư ký, ông ta thậm chí không thèm quan tâm đến công việc ngoại giao nữa.
"Mau gọi điện thoại trực tiếp đến Tòa thị chính Ngân Châu, ngay lập tức!"
...
Đồn cảnh sát Ngân Châu, phòng thẩm vấn.
Hàn Ôn Nhu nhìn Trương Hùng trước mặt, đã hiểu đây hoàn toàn là một tên lưu manh, bước vào phòng thẩm vấn với khuôn mặt cười cợt bất cần, chắc chắn đã phải vào đây không dưới 1 lần.
"Tôi cảnh cáo anh, tốt hơn hết là anh nên thức thời đi!", Hàn Ôn Nhu đập bàn, đứng dậy và nắm lấy cổ áo của Trương Hùng, đôi mắt sáng ngời đầy giận dữ.
“Mỹ nhân, tôi đã rất thức thời rồi, được chưa, tôi vốn không có đánh những người đó, tôi chỉ là người bị hại, tôi đã nói hết rồi, tôi chỉ đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, thì bọn họ đưa tôi đến con hẻm, rồi họ nằm trước mặt tôi, rồi cô xuất hiện", khuôn mặt của Trương Hùng rất chân thành.
"Được, anh không nói đúng không! Tôi xem anh có không nói nữa không!", Hàn Ôn Nhu nắm chặt cổ áo của Trương Hùng, dùng tay kia nắm chặt một nắm đấm, giơ cao rồi đập mạnh vào mặt Trương Hùng.
Vẻ mặt tươi cười của Trương Hùng biến mất ngay lập tức và đôi mắt anh đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hàn Ôn Nhu vẫn luôn quan sát người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của đối phương thay đổi đột ngột khiến cô ấy giật mình, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô ấy bối rối.
"Tên khốn, dám hù tôi!", Hàn Ôn Nhu chửi rủa, nắm đấm của cô không hề yếu đi.
Hai bàn tay bị còng của Trương Hùng bị siết chặt, đồng thời cẳng tay và cánh tay to lớn của anh phồng lên, anh có thể bẻ gãy còng tay rồi khống chế người ta trước khi đối thủ đánh anh, đường đường là Satan, vị vua ngầm uy nghiêm dưới mặt đất, sao có thể để người ta tùy tiện tát vào mặt được??
Vào lúc Trương Hùng chuẩn bị phá còng tay, cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đá tung ra.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt đậm nét Hoa Hạ lao vào phòng thẩm vấn và hét lên: "Hàn Ôn Nhu, cô đang làm gì vậy, bỏ tay xuống!"
Nắm đấm của Hàn Ôn Nhu dừng cách mặt của Trương Hùng chưa đầy năm cm, Trương Hùng thậm chí còn cảm thấy gió ở nắm đấm của người phụ nữ đó.
"Cục trưởng", Hàn Ôn Nhu quay lại nhìn người đàn ông trung niên, rồi cúi đầu.
"Các cô cậu làm sằng làm bậy cái gì vậy!", cục trưởng mắng: "Ai cho phép các cô cậu dùng bạo lực thi hành pháp luật, đi viết bản tường trình cho tôi! Người này không có vấn đề gì, thả anh ta đi!"
Cục trưởng ngoài mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại run lên, quá nguy hiểm, chỉ cần ông ta đến chậm một chút, thì cái ghế cục trưởng khó mà giữ được lắm! Vừa rồi, người đứng đầu tòa thị chính gọi điện cho ông ta nói rằng nếu người này chỉ bị thương chút nào thôi thì ông ta sẽ được nghỉ hưu sớm.
"Thả người đi?", nghe vậy, Hàn Ôn Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mở to: "Cục trưởng, hắn cố ý dùng vũ khí đánh nhau, phạm tội giết người!"
"Vớ vẩn! Gì mà dùng vũ khí đánh người? Cô có bằng chứng không? Bắt người vô cớ, Hàn Ôn Nhu, cô giỏi quá rồi đấy! Thả người ngay cho tôi!", cục trưởng ra lệnh.
"Không được thả hắn!", giọng điệu Hàn Ôn Nhu cũng rất kiên định: "Cho dù không có chứng cứ, tôi cũng có quyền giam giữ hắn 24 giờ!"
Cục trưởng quẫn bách: "Được rồi, Hàn Ôn Nhu, cô được lắm! Tôi bảo cô thả người!"
"Không thả".
“Thả, tháo còng!” cục trưởng vẫy tay với hai cảnh sát phía sau, ra hiệu bọn họ thả người ra.
"Tôi xem ai dám!", Hàn Ôn Nhu đứng trước mặt Trương Hùng: "Tôi là phó đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố, giờ đang thực thi quyền lực của mình. Ai thả người là phạm luật, ai phạm luật sẽ bị bắt!"
Chương 25: Vô lại
Hai viên cảnh sát đang định thả nghe vậy thì đứng đó như bị điện giật, họ nhìn cục trưởng rồi nhìn Hàn Ôn Nhu, không dám nói lời nào, họ biết rất rõ những người này, một là lãnh đạo cao nhất trong cục, còn người kia thì là người đứng sau không thua gì lãnh đạo cao nhất.
"Được rồi! Hàn Ôn Nhu, tôi sẽ nói chuyện với sếp của cô về vấn đề hôm nay", cục trưởng chỉ vào Hàn Ôn Nhu, thở hổn hển.
"Tùy", Hàn Ôn Nhu hất đầu đi ra khỏi phòng thẩm vấn, giọng nói của Hàn Ôn Nhu vang lên bên ngoài phòng thẩm vấn: "Hãy trông hắn cho kỹ, nếu hắn trốn thoát hôm nay, các người sẽ phải chịu trách nhiệm!"
Hai viên cảnh sát nhìn cục trưởng, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ông ta.
"Được rồi, đi ra ngoài đi!", cục trưởng không hài lòng xua tay.
Hai viên cảnh sát chạy ra ngoài như được xá tội.
Sau khi không có ai trong phòng thẩm vấn, cục trưởng đóng cửa lại và đi đến trước mặt Trương Hùng với một nụ cười nịnh nọt: "Thưa ngài, cái này ... ngài cũng đã thấy rồi, cô gái Hàn Ôn Nhu đó đã dùng luật pháp để dọa tôi, ngài cũng biết, chúng tôi là nhân viên chấp pháp, không thể biết luật mà phạm pháp được, nhưng ngài yên tâm đi, tôi đảm bảo ở đây ngài sẽ không bị đối xử bất công đâu".
"Sao cũng được, tháo còng cho tôi đi, tôi không đi là được chứ gì", Trương Hùng thờ ơ nói.
“Cám ơn ngài đã thông cảm”, cục trưởng bày tỏ lòng biết ơn, nhanh chóng tháo còng tay.
Hàn Ôn Nhu tức giận chạy ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe cảnh sát đi thẳng đến hiện trường vụ án, cô ấy không biết tại sao cục trưởng lại muốn bảo vệ tên vô lại đó, trong đầu cô ấy giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là tìm bằng chứng càng nhiều càng tốt, sau đó đưa kẻ vô lại ra trước pháp luật.
Bây giờ sáu người đàn ông bị đánh vẫn hôn mê, không thể lấy lời khai, vì vậy Hàn Ôn Nhu phải tìm kiếm bằng chứng tại hiện trường vụ án.
Con hẻm nhỏ nơi xảy ra vụ án là nơi gần bến xe buýt nhất, hiện nay rất nhiều bến xe buýt đều có camera giám sát, điều này hạn chế rất nhiều việc bọn trộm phạm tội, với thân phận và quyền hạn của Hàn Ôn Nhu, dễ dàng mở video giám sát của bến xe buýt.
Hàn Ôn Nhu nhìn thấy Trương Hùng trong màn hình giám sát, một nụ cười nở trên khóe miệng: "Hừ, màn hình giám sát đã quay được anh rồi, tôi xem xem anh chối cãi như nào!"
Theo suy nghĩ của Hàn Ôn Nhu, chắc hẳn Trương Hùng đã tập hợp mọi người ở bến xe buýt rồi đánh nhau với những người khác, nhưng khi nhìn thấy sáu người đàn ông lực lưỡng xuất hiện trong camera giám sát chủ động dẫn Trương Hùng đi, Hàn Ôn Nhu cảm thấy có gì đó không ổn.
Không ... không phải là tên khốn này đã ra tay trước với người ta à!
Trên camera, Hàn Ôn Nhu có thể thấy rõ nụ cười dữ tợn trên khuôn mặt của sáu người đàn ông kia, rõ ràng họ mới là những người cố tình gây sự trước.
"Chẳng lẽ là mình đã hiểu lầm hắn?", khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Ôn Nhu lập tức đỏ bừng, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, nếu thật sự hiểu lầm hắn, vậy hôm nay đúng là mất mặt rồi.
Không đúng! Cho dù bị dẫn đi, thì giải thích chuyện sáu người bị gãy tay, xuất huyết não kiểu gì? Chuyện này nhất định là do hắn, chắc chắn phải thẩm vấn rõ ràng!
Nghĩ đến điều này, Hàn Ôn Nhu lái xe trở lại đồn cảnh sát, lao vào phòng thẩm vấn, lại phát hiện ra phòng thẩm vấn nơi Trương Hùng bị giam giữ trống rỗng, chỉ có một ngọn đèn sợi đốt chiếu sáng trên chiếc ghế thẩm vấn trống.
Nhìn thấy cảnh này, cơn tức giận của Hàn Ôn Nhu lập tức bốc lên, cô ấy gầm lên: "Người đâu! Ai thả hắn ra!"
"Đội... Đội phó", một cảnh sát run rẩy trả lời Hàn Ôn Nhu: "Anh ta không rời đi, anh ta đang ở bên ngoài".
Viên cảnh sát chỉ vào văn phòng của Đội điều tra hình sự, nhưng không dám nhìn Hàn Ôn Nhu.
"Hả?", Hàn Ôn Nhu liếc nhìn hướng của văn phòng điều tra hình sự, rồi sải bước đi tới, vừa mở cửa văn phòng, Hàn Ôn Nhu đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ấy tức giận bừng bừng.
Tên vô lại đó, bây giờ, lại đang ngồi trong phòng điều tra hình sự, tại bàn làm việc, vắt chân thoải mái ăn bánh đúc đậu!
"Bốp!", Hàn Nhu Nhu vỗ bàn, khiến sách trên bàn rung lên: "Anh! Anh! Đứng lên cho tôi! Ai cho hắn đi ra, nhốt vào phòng thẩm vấn cho tôi!"
“Đội... đội phó, cục trưởng kêu ngài Trương ra ngoài lấy lời khai”, một cảnh sát của đội điều tra tội phạm nhỏ giọng nói.
"Lấy lời khai? Lấy lời khai kiểu này á? Ai cho phép hắn ăn ở đây!", ngực của Hàn Ôn Nhu phập phồng tức giận.
“Tôi cho anh ta ăn đấy”, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát từ văn phòng bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, tất cả cảnh sát của đội điều tra hình sự đều đứng thẳng dậy: "Đội trưởng".
"Ừ", người đàn ông trung niên gật đầu: "Ôn Nhu, cô bây giờ cũng không có chứng cứ buộc tội ngài Trương, theo tôi thấy, cô nên thả người ta đi đi".
Hàn Ôn Nhu liếc nhìn Trương Hùng và thấy tên vô lại đang ngồi đó một cách thờ ơ, tiếp tục ăn, như thể những thứ ở đây không ảnh hưởng gì đến anh cả.
"Không thả! Tôi đã nói rất rõ ràng, bất cứ ai để hắn đi mà không được phép, đừng trách tôi trở mặt!", Hàn Ôn Nhu cảm thấy rằng cô không thể đợi ở đây thêm một giây nào nữa, khi nhìn thấy tên vô lại đó, cô không thể không muốn đánh anh một trận: "Hai mươi bốn giờ, nếu sau hai mươi bốn giờ tôi không tìm được chứng cứ, cứ việc thả người đi!"
Nói xong, Hàn Ôn Nhu đóng sầm cửa và lao ra khỏi văn phòng.
Các nhân viên cảnh sát trong văn phòng đều nhìn nhau cười gượng gạo.
Tắc Thượng Thủy Hương Ngân Châu.
Lâm Thanh Hy và Milan cùng nhau trở về nhà thì thấy Trương Hùng không có ở nhà. Lâm Thanh Hy thấy hơi lạ. Cô và Trương Hùng đã kết hôn được một năm. Đây là lần đầu tiên cô thấy Trương Hùng không ở nhà sau tan sở, trà trên bàn đã nguội.
Milan liếc nhìn quanh biệt thự: "Thanh Hy, chồng cậu đâu? Hôm nay họp lớp, cậu có một người chồng ưu tú như vậy, sao không khoe, gọi điện thoại cho anh ấy đi".
"Được rồi, mình đoán anh ấy vẫn đang bận rộn với công việc của mình, chúng ta đi trước đi", Lâm Thanh Hy thở phào một hơi, sau khi biết về cuộc họp lớp hôm nay, cô đã lo lắng, nếu Trương Hùng đi hôm nay rồi bị lộ tẩy thì sao? Dù sao thì anh ấy cũng không phải là một nghệ thuật gia thực thụ, những điều anh ấy nói đều là tra trên mạng, khi họp lớp sao mà có thời gian tra chứ.
"À?", Milan lộ một chút thất vọng trên khuôn mặt. Hôm nay cô ấy đã chuẩn bị hết để hỏi Trương Hùng một vài câu hỏi trong buổi họp lớp để vạch trần diện mạo giả dối của anh. Nếu không đi, kế hoạch của cô ấy sẽ chẳng thành công.
"Ôi, thay quần áo nhanh lên, đi thôi!", Lâm Thanh Hy vội vàng kéo Milan, thúc giục.
“Đúng rồi, Thanh Hy, người họ Tống kia hôm nay cũng tới đây, cậu đã nói là người ta sẽ không theo đuổi cậu nữa mà nhỉ, hì hì”, Milan cười như chuông bạc.
Khách sạn Ngân Châu Tân Khải nằm ở trung tâm Ngân Châu, là một tòa nhà bảy tầng, mỗi tầng đều trang trí rất phong cách và lộng lẫy, trong bãi đậu xe khổng lồ đỗ 70% là những chiếc ô tô hạng sang trị giá hơn 500.000 tệ.
Một chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ rực đậu ở đây, vừa mở cửa đã thu hút sự chú ý của vô số người.
Trương Hùng không quan tâm đến cái này, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hy.
Vốn dĩ vừa có một cuộc cãi vã kịch liệt, nhưng bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Trương Hùng đã gây ra một sự yên tĩnh kỳ lạ trong phòng khách.
Lâm Thanh Hy ngồi trên ghế sofa, bưng một tách trà nóng và uống chầm chậm.
Mấy người còn lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Khoảng một phút sau, bác cả của Lâm Thanh Hy mở miệng trước.
"Có vài người thực sự tự coi mình là chủ của cái nhà này rồi. Không hiểu thân phận của mình, thấy chúng tôi đến nhưng cũng chẳng biết rót trà mời nước?"
"Đúng thế đấy", Vương Vĩ, con trai của bác cả Lâm Thanh Hy, cũng nói: "Cái loại không biết tôn ti trật tự, không biết mình, xem ra cũng được giáo dục chẳng tốt lắm".
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết đi pha trà đi?", bác hai của Lâm Thanh Hy nói, với một sự khinh miệt đối với Trương Hùng.
"Dựa vào cái gì?", Lâm Thanh Hy từ từ đặt cốc trà xuống, giọng nói không vui: "Trương Hùng là chồng tôi, chủ của cái nhà này, mấy người là khách, có quyền gì mà lên mặt với anh ấy?"
Trương Hùng ngồi trên ghế sofa, như thể anh không nghe thấy sự châm chọc của đám người thân Lâm Thanh Hy, vẻ mặt bình thản.
Thấy sự dửng dưng của Trương Hùng, đám người thân của Lâm Thanh Hy không vui, đôi mắt của hai người anh họ ánh lên vẻ tức giận.
Anh họ Vương Vĩ hét lên: "Đây là lúc bàn bạc việc nhà, cút!"
Vương Vĩ nói năng không hề kiêng nể ai, hôm nay tâm trạng hắn không tốt. Hắn bị em họ tính kế, bị cắt mất rất nhiều thứ trong phần tài sản thừa kế, đang kìm nén lửa giận không có chỗ phát, thì tự nhiên đứa em rể này dẫn xác tới!
"Thằng hèn, không biết tu mấy đời mới bám được vào cái cây to nhà họ Lâm chúng tao!", bác cả của Lâm Thanh Hy cũng đang tức giận, nên đã trút lên đầu Trương Hùng.
Trương Hùng khẽ cau mày, sau đó trên khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Nếu những người này trước mặt anh không phải là họ hàng của Lâm Thanh Hy, anh cam đoan rằng những người này đã chết rồi. Giờ dù nói thế nào thì cũng ảnh hưởng đến Lâm Thanh Hy, chỉ cần liên quan đến cô là anh có thể nhượng bộ.
"Ha, nhà họ Lâm? Giờ các người lại xem mình là người nhà họ Lâm cơ đấy?", Lâm Thanh Hy giễu cười: “Vương Vĩ, Lâm Xuyên, hai người có cái chức bù nhìn ở công ty, không biết hàng ngày làm được gì cho tôi? Coi tiền của công như của mình vậy, tự tiện tham ô mấy chục triệu, hai người có biết đợt này công ty đang tổn thất rất lớn không? Giờ thì cứ mở miệng ra là nói mình là người nhà họ Lâm, sao tôi không thấy hai người làm được việc gì cho nhà họ Lâm thế”.
Lâm Thanh Hy đưa tay ra chỉ hai anh họ của mình, trì triết họ không thôi.
"Câm mồm đi!", bác cả của Lâm Thanh Hy thét lên một câu chói tai, cắt ngang lời nói của Lâm Thanh Hy, hét lên: "Nếu đã nói đến nhà họ Lâm thì tôi sẽ nói cho cô biết, cô đến trước ngôi mộ của mẹ cô mà hỏi, cô có mang dòng máu nhà họ Lâm hay không!"
Những lời của bà bác cả khiến khuôn mặt Lâm Thanh Hy đột nhiên đông cứng, do đó ngây ra: "Bác nói gì?"
"Haha, tôi đang nói gì à”, bà cô cười lớn: “Vậy cô đi hỏi thằng bố hèn yếu của cô đi, lúc mà mẹ cô đang gian díu thì bố cô làm gì”.
"Chị!" Lâm Kiến Vũ, người từ đầu đến giờ chưa nói câu nào, cuối cùng đã lên tiếng: "Đủ rồi! Vấn đề này không liên quan gì đến con trẻ cả!"
"Bố, rốt cuộc là sao vậy?", Lâm Thanh Hy nhìn Lâm Kiến Vũ.
Những người còn lại nhìn Lâm Thanh Hy với ánh mắt rất thách thức.
Lâm Kiến Vũ lặng lẽ nhìn con gái mình, đôi mắt đầy cảm giác tội lỗi.
Vương Vĩ mỉm cười và nói: "Luôn mồm nói mình là người nhà họ Lâm, luôn mồm nói nỗ lực hết mình vì nhà họ Lâm mà không biết thực ra mình chỉ là một đứa con hoang, chẳng có tí huyết thống nào nhà họ Lâm thế mà còn ở đây…”
"Bốp!"
Vương Vĩ chưa kịp nói hết câu, thì một âm thanh sắc nét vang lên đã cắt ngang lời hắn nói. Trên mặt bên của Vương Vĩ, in vết dép hồng hồng.
Âm thanh này đã chuyển sự chú ý của mọi người từ hai bố con Lâm Thanh Hy sang Vương Vĩ.
Trương Hùng từ từ bước đến trước mặt Vương Vĩ, nhìn xuống tay phải, xoa tay, nói khẽ: "Xin lỗi đi, không thì tôi đảm bảo, hôm nay anh sẽ không bước ra được khỏi đây đâu".
Vào lúc này, Trương Hùng đang đứng trên sàn nhà với một chiếc dép. Chiếc dép còn lại đã trơ trọi dưới chân Vương Vĩ, như thể nói cho mọi người biết, dấu dép trên mặt Vương Vĩ từ đâu mà đến.
Vương Vĩ đưa tay ra ôm mặt. Rõ ràng hắn có thể cảm nhận được cái đau và nóng ở mặt mình. Hắn nhìn Trương Hùng với đôi mắt không thể tin được, giọng nói run rẩy: “Mày dám đánh tao!"
"Bốp! Bốp!"
Để đáp lại Vương Vĩ, hai tiếng bạt tại lại vang lên.
“Xin lỗi mau, lần tiếp theo sẽ là ba cái đấy, cứ thế mà suy ra, đánh đến chết", giọng điệu của Trương Hùng rất nhẹ, như thể anh đang nói điều gì đó không liên quan, nhưng trong giọng điệu của anh lại mang vẻ vững chắc, như thể anh đã nói là sẽ làm.
Hành động của Trương Hùng khiến mọi người trong nhà, bao gồm cả Lâm Thanh Hy, choáng váng. Không ai ngờ Trương Hùng lại ra tay, ngay cả khi mắng anh, nói anh là đồ đê tiện hay bắt anh đi rót trà, anh cũng chỉ cười cười đáp lại, ai mà ngờ anh lại trở mặt nhanh như vậy.
Sự bùng phát đột ngột của Trương Hùng khiến những thứ Lâm Xuyên định nói bị nuốt ngược lại vào trong. Mặt anh ta lộ ra vẻ khinh khỉnh, tâm thế hóng cuộc vui.
Em họ Từ Uyển thì lại nhìn vào mắt Trương Hùng.
Mẹ của Vương Vĩ tức muốn lồi mắt, bà ta vội vã tiến về phía Trương Hùng nhưng bị Trương Hùng đẩy ra, ngã sấp xuống một bên, nhưng lại không bò dậy mà la lên: “Lâm Kiến Vũ, đây là thằng con rể tốt mà cậu tìm ra đây à! A! Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì không xong với tôi đâu”.
"Bác muốn giải thích gì?", Lâm Kiến Vũ còn chưa lên tiếng, Lâm Thanh Hy đã mở lời. Cô trông giống như một ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào bà bác kia: “Là con của bác, ở đây nói năng lỗ mãng, chẳng nhẽ chúng tôi còn phải đứng đây để bị anh ta sỉ nhục à?”
Mẹ của Vương Vĩ đứng dậy khỏi mặt đất, run rẩy vì tức giận: “Báo cảnh sát! Chúng tao sẽ báo cảnh sát!”, bà ta chỉ tay vào Trương Hùng, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển.
Đối mặt với sự đe dọa của bác mình, Lâm Thanh Hy mỉm cười thờ ơ: "Nếu muốn báo cảnh sát, cứ tự nhiên, nhưng để tôi nói cho mà nghe, đây là nhà tôi, viết tên Lâm Thanh Hy. Các người lu loa lên ở đây, coi như có mời đầy luật sư đến đây, kiện cáo cũng không thắng nổi tôi đâu, còn nếu muốn báo cảnh sát, giờ báo luôn đi".
"Mày... mày...", bác cả của Lâm Thanh Hy run rẩy, cứ “mày..mày.". cả buổi cũng chẳng nói được đoạn sau, cuối cùng, chỉ vào Lâm Kiến Vũ: "Lâm Kiến Vũ, xem con gái của cậu đi, xem xem trong mắt nó có còn coi tôi là bề trên không!"
"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi!", Lâm Kiến Vũ không vui hừ lạnh.
Chương 22: Nói tôi thì được chứ không được nói đến vợ tôi
"Được! Được lắm! Lâm Kiến Vũ, cậu được lắm, liên minh với hai người bên ngoài để bắt nạt chị gái mình! Cứ đợi đó", mẹ của Vương Vĩ kéo Vương Vĩ: "Đi thôi!"
Vương Vĩ đi theo sau mẹ mình, nhìn Trương Hùng một cách hằn học, chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
"Cho anh đi à?", Trương Hùng dùng tay trái nắm lấy cổ áo của Vương Vĩ.
"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!!", Vương Vĩ quay lại, chỉ vào Trương Hùng nói.
Chỉ nghe ba tiếng "Bốp! Bốp! Bốp!"
Đúng như Trương Hùng đã nói, ba cái tát giáng thẳng vào mặt Vương Vĩ, nhanh đến mức Vương Vĩ thậm chí không có cơ hội phản ứng, cái tát cuối cùng khiến Vương Vĩ ngã xuống đất, máu chảy ra từ khóe miệng.
"Xin lỗi nhanh", Trương Hùng vẫn nói ba từ đó.
Trương Hùng đi về phía Vương Vĩ đang bò lên khỏi mặt đất, lúc này Vương Vĩ chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình lạnh đi rất nhanh, trong tiết trời nóng nực này mà khắp người hắn nổi da gà.
"Tao!", Vương Vĩ đứng dậy, vừa định nói vài lời khó nghe, thì nhìn thấy cánh tay giơ lên và cơ bắp trên cánh tay của Trương Hùng, ngay lập tức nuốt những lời khó nghe đó lại: "Được rồi, xin lỗi, tôi không nên nói thế với cậu".
Vương Vĩ đâu còn quan tâm đến thể diện nữa, gì mà vênh váo, gì mà kiêu ngạo, dưới vài cái tát của Trương Hùng, đã bị hủy diệt hoàn toàn!
"Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!", bốn tiếng lanh lảnh liên tiếp lại vang lên, Vương Vĩ vừa mới đứng dậy lại bị đánh ngã xuống đất, hắn nhổ ra hai chiếc răng hàm nhuốm máu, đủ để chứng minh cái tát của Trương Hùng nặng đến mức nào.
Trương Hùng vẫn dùng ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Không phải xin lỗi tôi, mà là xin lỗi vợ tôi".
Vương Vĩ nằm trên mặt đất, mếu máo nhìn về phía Lâm Thanh Hy: "Được rồi, tôi xin lỗi!"
"Đừng có mà tùy tiện, nói thêm một từ thô lỗ với vợ tôi nữa thôi là tôi sẽ đánh chết anh đấy", Trương Hùng nhìn Vương Vĩ thật sâu.
Giờ khắc này, Vương Vĩ cảm giác mình như là bị một con mãnh thú nhắm tới, chỉ trong chốc lát, sau lưng hắn mồ hôi lạnh ướt đẫm, hắn thực sự sợ hãi.
“Được rồi, các người nói tiếp đi”, Trương Hùng phủi tay, ngồi xuống sô pha: “Nhưng cần hiểu rằng, xúc phạm tôi cũng không sao, nhưng dám nói vợ tôi một câu, tôi đánh chết anh ta, vậy thôi".
Nói xong, Trương Hùng rót trà cho Lâm Thanh Hy, rồi cẩn thận đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận nóng, uống từ từ thôi".
Lâm Thanh Hy nhìn tách trà Trương Hùng đưa trước mặt, mắt cô dần dần ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt của Trương Hùng, lỗ chân lông thô ráp chứng tỏ người đàn ông trước mặt đã không chăm sóc da tốt, gian nan vất vả để lại vết tích trên mặt anh.
Sau khi sững sờ hơn mười giây, Lâm Thanh Hy cầm lấy tách trà và nhẹ nhàng nói với Trương Hùng: "Cảm ơn".
Đây là lần đầu tiên cô nói lời cảm ơn tới Trương Hùng, từ tận trái tim.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Trương Hùng: “Em nói anh là chủ nhân của cái nhà này, đó không phải việc anh nên làm sao?”
Lâm Kiến Vũ, người đang đứng ở một bên, nhìn Trương Hùng với ánh mắt tán thành, rồi nói: "Thanh Hy, con và Trương Hùng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, có một số việc, hôm khác bố sẽ giải thích cho con nghe!"
Sau khi Lâm Kiến Vũ nói xong, ông ấy quay người và bước ra khỏi nhà, không quan tâm đến những người khác.
"Chúng ta cũng đi thôi", bác út của Lâm Thanh Hy cũng rời đi cùng con gái.
Từ Uyển bí mật giơ ngón tay cái lên cho Trương Hùng, nắm lấy cánh tay của mẹ cô ấy và bước ra khỏi nhà.
“Đi thôi!”, bác cả của Lâm Thanh Hy kéo con trai mình, như thể bà ta sợ rằng Trương Hùng sẽ lại làm điều gì đó vượt quá giới hạn, rồi nhanh chóng rời đi.
"Các người đợi đấy, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến các người đẹp mặt!", mẹ của Vương Vĩ kéo con trai ra khỏi cổng, nhìn Trương Hùng và Lâm Thanh Hy với ánh mắt như muốn nuốt sống họ.
Trương Hùng đảo mắt, anh không quan tâm đến lời đe dọa của mẹ Vương Vĩ, anh mỉm cười với người phụ nữ bên cạnh: “Sếp Lâm, đừng giận, cơ thể là của mình, em uống nước trước đi, anh đi lau nhà".
“Hôm nay…”, Lâm Thanh Hy nhìn Trương Hùng, với vẻ do dự trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Sếp Lâm có gì muốn nói cứ nói đi".
"Đừng lau sàn, đi với tôi đi", Lâm Thanh Hy thở dài, như thể cô đã đưa ra quyết định, trong tiếng thở dài có một chút bất lực, nhưng cũng có một chút buông xuôi.
Trương Hùng ngạc nhiên trước vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Thanh Hy, và ngay lập tức gật đầu: "Được rồi".
Mùa hè luôn có giông tố, một giây trước mặt trời chói chang, một giây sau đã có mưa to.
Trương Hùng đi cùng Lâm Thanh Hy trong bộ vest đen lịch sự dạo trong nghĩa trang Thanh Sơn.
Khi cơn mưa lớn trút xuống, Trương Hùng giơ chiếc ô đen cho Lâm Thanh Hy, nhìn những giọt nước to bằng hạt đậu cứ rơi xuống trước mắt, sương mù hình thành hai bên đường và những phiến đá dày đặc thấp thoáng trong sương mù.
"Sếp Lâm, nếu em sớm nói cho anh biết là đến đây thì anh đã thay bộ đồ khác rồi", Trương Hùng cười khổ, nhìn chiếc quần đi biển màu hồng lòe loẹt của mình, chẳng ăn hợp gì với nơi đây, anh dường như là một giống loài kỳ lạ trên thế giới này .
"Không sao", Lâm Thanh Hy lắc đầu một cách thờ ơ: "Anh vốn đã là một người xuề xòa rồi, không cần phải cố tình thay đổi".
Lâm Thanh Hy cầm trên tay một bó hoa loa kèn, đứng trước một bia mộ, trên đó khảm một bức ảnh hơi ngả vàng trên nền trắng, chủ nhân của bức ảnh trông khoảng ngoài ba mươi, dáng người giống Lâm Thanh Hy đến bảy phần, rất có khí chất, khi còn sống chắc có vô số người theo đuổi.
"Mẹ, con đến gặp mẹ đây", Lâm Thanh Hy nhẹ nhàng cúi đầu trước bia mộ, đặt bó hoa trên tay trước bia mộ, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy tưởng niệm.
Đây là lần đầu tiên Trương Hùng nghe về mẹ của Lâm Thanh Hy sau khi anh đến nhà họ Lâm.
Trương Hùng cũng cúi đầu: “Mẹ, chúng con đến thăm mẹ”.
Trương Hùng gọi một tiếng “mẹ” này đã khiến Lâm Thanh Hy nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, nhưng cũng không nói gì.
"Trương Hùng, anh có biết không, kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học và tiếp quản nhà họ Lâm, mối quan hệ giữa tôi và các bác của tôi giống như kẻ thù vậy", Lâm Thanh Hy ngồi đó, bất lực dựa vào bia mộ, như thể ở đây là bến cảng của cô vậy.
Trương Hùng ngồi xổm bên cạnh cô, cầm ô cho cô và lặng lẽ làm người lắng nghe.
Lâm Thanh Hy không quan tâm đến vết nước trên mặt đất, để mặc cho quần bị ướt: "Lâm thị là doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Ngân Châu. Trông thì hào nhoáng nhưng thực ra ẩn chứa rất nhiều nguy cơ. Không chỉ những người bên ngoài để mắt đến, ngay cả người trong nhà họ Lâm cũng muốn chiếm lấy Lâm thị, từ ngày tôi tiếp quản Lâm thị, tôi đã trở thành kẻ thù chung của nhà họ Lâm".
Khi Lâm Thanh Hy nói, sự mệt mỏi hiện lên trong mắt cô.
"Tôi biết sau lưng có nhiều người gọi tôi là nữ chủ tịch lạnh lùng, nhưng ai mà thích giữ bộ mặt nghiêm túc mỗi ngày cơ chứ? Tôi chỉ sợ, nếu tôi cười nhiều, sẽ không ai sợ tôi, không ai tuân lệnh tôi nữa, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi, bây giờ, chỉ cần tôi làm sai chuyện gì đó, tôi sẽ bị đẩy xuống vực sâu, nơm nớp lo sợ, đi trên băng mỏng, anh biết đấy, hôm nay ông nội đã cho chúng ta thấy di chúc của mình, ông còn nhiều nhất là ba tháng, nhưng những người đó đã không thể chờ đợi được nữa, họ đang cố gắng chiếm nhiều lợi ích nhất từ ông nội, họ muốn đá tôi ra khỏi vị trí chủ tịch này!"
Chương 23: Trương Hùng bị giải đi rồi
"Thật ra, nếu em thực sự mệt mỏi, em có thể chọn buông tay mà", Trương Hùng cảm nhận được sự mệt mỏi từ những lời nói của người phụ nữ bên cạnh, cũng thấy đau lòng.
"Buông tay? Không đơn giản như vậy đâu", Lâm Thanh Hy tự giễu cười: "Nếu mọi người đều nghĩ cho nhà họ Lâm, không ngồi vào vị trí chủ tịch cũng không sao, nhưng những người có ý tưởng thì chỉ quan tâm đến tiền của công ty, họ căn bản không quan tâm đến sự sống chết của Lâm thị. Nếu Lâm thị rơi vào tay họ, chỉ có một con đường chết. Bây giờ hầu như tất cả mọi người trong giới kinh doanh Ngân Châu đều muốn tôi sẽ ngã khỏi vị trí này. Bằng cách này, họ sẽ có cơ hội, như vậy, Lâm thị sẽ kết thúc sớm thôi, di chúc của ông nội đã được công bố, ba tháng sau, Lâm thị sẽ hoàn toàn bị chia cắt”.
Trương Hùng im lặng không nói một lời, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hy nói cho anh biết những gì trong lòng mình nhưng điều đó lại khiến Trương Hùng cảm thấy nặng trĩu.
“Haizz!”, Lâm Thanh Hy thở dài một hơi: “Quên đi, nói với anh nhiều như vậy anh cũng không hiểu đâu, nhưng trái tim tôi thực sự thoải mái hơn nhiều, Trương Hùng, tôi phải nói với anh một câu nữa, cảm ơn anh".
Lâm Thanh Hy nhìn Trương Hùng một cách chân thành, và Trương Hùng cũng nhìn Lâm Thanh Hy.
Bốn mắt gặp nhau.
"Sếp Lâm, yên tâm đi, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ đồng hành cùng em".
"Chỉ mong vậy".
Cơn mưa rào chợt tạnh, ánh nắng rực rỡ xuất hiện thật đột ngột, cơn giông mùa hè sẽ cho người ta cảm giác thời gian giao thoa, như thể làn sương mù vừa rồi chỉ là nói hộ tâm trạng của ai đó.
Lâm Thanh Hy chở Trương Hùng trở về nhà, vừa bước vào nhà đã thấy Milan đã ra ngoài từ sáng, vui vẻ chạy tới.
"Có gì vui vậy?", Lâm Thanh Hy nở nụ cười.
"Buổi hòa nhạc, Thanh Hy, mình đã kéo bạn mình để lấy ba vé. Đây là chuyến lưu diễn toàn cầu của Pajiv, điểm dừng này không phải là ở Ngân Châu sao! Mình đã kiếm được ba vé này!", Milan vừa nói vừa lấy ra ba vé và vẫy chúng trước mắt Lâm Thanh Hy.
"Trời ơi! Làm thế nào mà cậu có được nó vậy? Mình nhớ rằng vé đã được bán hết từ vài tháng trước rồi cơ mà!", Lâm Thanh Hy trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, cô rất thích hội họa và âm nhạc, từ hồi đại học đã đi xem mấy triển lãm nghệ thuật và các buổi hòa nhạc rồi.
"Hihi, bí mật!", Milan làm vẻ mặt bí hiểm: "Thế nào, có muốn đi xem cùng nhau không? Không phải cậu nói rằng Trương Hùng cũng có nghiên cứu về âm nhạc sao? Anh ấy hẳn là cũng rất hứng thú nhỉ".
"Anh ấy á?", Lâm Thanh Hy theo bản năng nhìn Trương Hùng, trong lòng bắt đầu tự trách mình, tự trách mình chết vì sĩ diện, khi còn học đại học, luôn nói với Milan rằng sẽ tìm một nghệ thuật gia có cùng sở thích với mình, nếu không có chết cũng không lấy ai, thế nên đã nói dối Milan, nói rằng chồng mình thông thạo hội họa, âm nhạc và các lĩnh vực khác.
"Đi đi, anh cũng rất muốn xem", Trương Hùng gật đầu, trong đầu thầm nghĩ, hình như Pajiv là đệ tử của Yev thì phải?
Lâm Thanh Hy liếc nhìn Trương Hùng một cách khá bất ngờ, đúng lúc thấy Trương Hùng nháy mắt và bí mật ra hiệu OK với mình, điều đó khiến Lâm Thanh Hy lại tỏ lòng biết ơn, cô biết rằng Trương Hùng đã đồng ý với thỉnh cầu của cô, ở sau lưng không biết lại tốn bao nhiêu công sức để nghiên cứu tư liệu về người ta.
Thời gian tổ chức buổi hòa nhạc là ngày mai, Lâm Thanh Hy đưa Milan đến tập đoàn Lâm thị, Trương Hùng cũng rời biệt thự và đến trại trẻ mồ côi.
Trương Hùng xỏ dép tông, bắt xe buýt và đi đến trại trẻ mồ côi, anh thích ngồi trên xe buýt để thưởng thức thành phố, thành phố nơi anh từng sống cùng mẹ.
Từ biệt thự đến trại trẻ mồ côi, phải đi qua phân nửa thành Ngân Châu, phải đổi một chuyến xe buýt nữa ở giữa nội thành, Trương Hùng đút tay vào túi và đứng trước trạm xe buýt, đợi xe buýt tiếp theo.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn vỗ vào vai trái của Trương Hùng từ phía sau.
Trương Hùng quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn trọc đầu mặc áo vest trắng và xăm trổ đầy mình đang đứng phía sau, khi quay đầu lại thì thấy mình bị bao vây bởi năm người đàn ông cao lớn có hình xăm ở bên trái và bên phải. Những người chờ xe buýt đều nhìn về phía này với vẻ mặt sợ hãi, và đứng ra xa.
"Có chuyện gì vậy?", Trương Hùng khẽ cau mày khi nhìn người đàn ông to lớn phía sau.
"Thằng nhãi, mày đã xúc phạm một người mà mày không nên, đi với tụi tao một chuyến", người đàn ông đầu trọc bóp mạnh vai Trương Hùng, khi hắn đang nói chuyện, hai người đàn ông to con khác đã đến, ép Trương Hùng sang một bên.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, nhưng không dám nói lời nào.
Mấy tên đàn ông to con nhe răng cười, nhưng trong mắt Trương Hùng ánh lên vẻ nghi ngờ, ai đã cử những người này đến? Trịnh Sở đó? Hay Vương Vĩ?
Có một dãy nhà gỗ cũ bên cạnh bến xe, tất cả đều được ghi "phá dỡ", trông có vẻ đổ nát nhưng giá trị thì vô cùng đắt đỏ.
Đã lâu không có ai sống ở đây. Có một con hẻm nhỏ phía sau dãy nhà gỗ. Sẽ không có ai xuất hiện, cũng không có sự giám sát. Nó đầy rác. Trước khi bước vào con hẻm, Trương Hùng đã ngửi thấy mùi hôi thối từ bên trong.
Mấy người đàn ông to con đưa Trương Hùng đến đây, đẩy anh thật mạnh.
"Thằng nhãi, về sau giữ cho mắt mày sáng vào. Có rất nhiều người trên đời này, mà mày không đủ khả năng để chọc vào họ đâu. Đánh!", tên đàn ông đầu trọc vẫy tay, mấy tên đàn ông to con đã lập tức vung nắm đấm vào Trương Hùng, nhìn đống cơ bắp lộ ra đó, chắc chắn là không hề có ý định muốn nương tay, rõ ràng là muốn đánh cho người ta tàn phế.
Thấy mấy tên đàn ông to con xuất hiện, Trương Hùng không thể không mỉm cười và thì thầm nhẹ nhàng, như thể đang nói với chính mình: "Tất cả phế đi".
Ngay khi Trương Hùng vừa dứt lời, một bóng đen xuất hiện trong con hẻm. Những tên đàn ông to con vung nắm đấm về phía Trương Hùng này thậm chí còn không nhìn thấy bóng đen đó là gì. Họ cảm thấy trước mắt mình là một màu đen, và sau đó là hai tay truyền đến cơn đau thấu tim, ngay sau đó mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Tổng cộng có sáu người đàn ông ngã xuống đất trong vòng chưa đầy mười giây, từ đầu đến cuối, Trương Hùng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Hãy đi kiểm tra, xem ai là người phái tới”, Trương Hùng nói và bước ra khỏi con hẻm.
Bóng đen như chưa từng xuất hiện, lặng lẽ biến mất.
Ngay khi Trương Hùng bước ra khỏi con hẻm, anh đã thấy hai chiếc xe cảnh sát bấm còi xuất hiện trước mặt mình.
Cánh cửa bên lái phụ của một chiếc xe cảnh sát mở ra, một nữ cảnh sát tóc ngắn, mặc đồng phục cảnh sát, đeo súng ở thắt lưng bước ra khỏi xe, chỉ vào Trương Hùng, với khuôn mặt băng giá, và cất giọng lanh lảnh : "Bắt anh ta lại, dẫn hết đi!"
Nhìn thấy cảnh sát trước mặt, Trương Hùng tỏ vẻ bất lực, có vẻ như hôm nay anh không thể đến trại trẻ mồ côi rồi, anh cúi đầu để tay ra sau lưng, sau đó rất hợp tác, để cảnh sát còng tay anh, sau đó lên xe cảnh sát.
“Mang những tên côn đồ kia đi hết đi!”, nữ cảnh sát sắc mặt lạnh lùng chỉ vào sáu gã cường tráng đang nằm trên mặt đất: “Nhốt hết bọn chúng lại, thẩm vấn!”
Chương 24: Ai dám thả đừng trách tôi
Sở cảnh sát Ngân Châu.
Trương Hùng bị dựa vào ghế thẩm vấn, ngọn đèn sợi đốt chói mắt chiếu thẳng vào mặt Trương Hùng khiến anh chỉ biết nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trước mặt anh là một chiếc bàn thẩm vấn, xung quanh là những bức tường lạnh lẽo và tối tăm, không có một chút sinh khí nào, người bình thường ở lại đây sẽ vô cùng sợ hãi.
"Két~"
Cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đẩy ra từ bên ngoài, tiếng bước chân "cồm cộp", vang lên.
Trương Hùng nheo mắt và thấy người đến là nữ cảnh sát mà anh vừa nhìn thấy trong ngõ, Trương Hùng đã không quan sát kỹ đối phương trước đó, nhưng bây giờ anh đã có thời gian để nhìn cô ấy. Người phụ nữ này có khuôn mặt đẹp, thân hình thẳng tắp, rõ ràng là đã được rèn luyện kỹ lưỡng, cao 1,7 mét, có thể do tập luyện nên dáng người của cô ấy cực kỳ đẹp, bộ đồng phục cảnh sát mùa hè tôn lên vóc dáng hình chữ S thanh tú của cô ấy một cách hoàn hảo, cô ấy bước đi với vẻ đẹp hút hồn.
Dáng người phụ nữ rất chuẩn, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên phẳng thì phẳng, đây chắc chắn là thân hình hoàn hảo do rèn luyện nhiều năm tạo nên.
Ánh mắt của Trương Hùng chú ý đến ngực trái của nữ cảnh sát, trên đó có dòng chữ ‘Đội Điều tra Hình sự’, và tên của đối phương, Hàn Hàn Ôn Nhu.
"Đậu, cái tên này không giống với người chút nào!", Trương Hùng cong môi, anh quan sát thấy bàn tay phải của Hàn Hàn Ôn Nhu có một số vết chai trên chỗ hõm tay tiếp giáp ngón trỏ, rõ ràng là do thường xuyên dùng súng, lại càng chẳng liên quan đến tên Ôn Nhu bên trên tí nào.
Quả nhiên, ngay khi Hàn Hàn Ôn Nhu bước đến gần Trương Hùng, cô ấy đá mạnh vào bắp chân của Trương Hùng: "Nói cho tôi biết, anh thuộc câu lạc bộ nào? Sếp của anh là ai? Cố ý đánh nhau bằng vũ khí khiến sáu người bị gãy tay, xuất huyết sọ não cũng đủ để kết án anh vài năm, nếu anh thú nhận, thì có thể xin giảm án".
Hàn Ôn Nhu kéo một chiếc ghế dài và ngồi đối diện với Trương Hùng, với ánh mắt ghê tởm.
"Tôi nói chứ người đẹp, cô là cảnh sát, mọi thứ phải có bằng chứng chứ, tôi không đánh ai, đừng vu khống tôi", Trương Hùng giải thích, với vẻ mặt bất bình sâu sắc.
"A! Vu khống?", nữ cảnh sát nhướng mày: "Chẳng lẽ anh lại muốn nói là anh chỉ đứng yên ở đó, những người còn lại tự gãy tay sau đó tự xuất huyết não à?"
“Đúng!”, Trương Hùng gật đầu: “Nó là vậy đấy, tôi thực sự chỉ đứng đó".
"Vớ vẩn!", Hàn Hàn Ôn Nhu đập một cái vào bàn thẩm vấn: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng để giải thích cẩn thận, nếu không tôi cam đoan trước khi vào tù anh sẽ không yên với tôi đâu!"
...
Kinh thành Hoa Hạ, Bộ An ninh.
Bộ An ninh phụ trách tất cả các cục cảnh sát ở Hoa Hạ, ai giữ chức vụ chính thức trong Bộ An ninh thì khi ra bên ngoài còn hoành tráng hơn cả thị trưởng.
Lúc này, trong phòng làm việc của bộ trưởng Bộ An ninh, điện thoại cố định đang đổ chuông điên cuồng, thư ký vội bắt máy, cô ta nhớ rõ bộ trưởng từng nói, số điện thoại cố định này, trên toàn thế giới chỉ có một số ít người có thể gọi đến. Trong số những người ít ỏi đó, đều có địa vị rất cao trên thế giới.
Thư ký bắt máy, còn chưa kịp chào hỏi, đã nghe thấy một giọng nữ trong điện thoại.
"Nói với bộ trưởng của bên cô, một người đang ở đồn cảnh sát Ngân Châu, trong vòng mười lăm phút, giải quyết xong cho người đó".
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Cô thư ký không dám do dự, thậm chí cô ta còn không biết người đối phương nói đến là ai, nhưng đã lập tức liên hệ với bộ trưởng, bộ trưởng an ninh đang giao lưu với mấy đoàn ngoại giao nước ngoài, sau khi nhận được điện thoại từ thư ký, ông ta thậm chí không thèm quan tâm đến công việc ngoại giao nữa.
"Mau gọi điện thoại trực tiếp đến Tòa thị chính Ngân Châu, ngay lập tức!"
...
Đồn cảnh sát Ngân Châu, phòng thẩm vấn.
Hàn Ôn Nhu nhìn Trương Hùng trước mặt, đã hiểu đây hoàn toàn là một tên lưu manh, bước vào phòng thẩm vấn với khuôn mặt cười cợt bất cần, chắc chắn đã phải vào đây không dưới 1 lần.
"Tôi cảnh cáo anh, tốt hơn hết là anh nên thức thời đi!", Hàn Ôn Nhu đập bàn, đứng dậy và nắm lấy cổ áo của Trương Hùng, đôi mắt sáng ngời đầy giận dữ.
“Mỹ nhân, tôi đã rất thức thời rồi, được chưa, tôi vốn không có đánh những người đó, tôi chỉ là người bị hại, tôi đã nói hết rồi, tôi chỉ đứng ở trạm xe buýt chờ xe buýt, thì bọn họ đưa tôi đến con hẻm, rồi họ nằm trước mặt tôi, rồi cô xuất hiện", khuôn mặt của Trương Hùng rất chân thành.
"Được, anh không nói đúng không! Tôi xem anh có không nói nữa không!", Hàn Ôn Nhu nắm chặt cổ áo của Trương Hùng, dùng tay kia nắm chặt một nắm đấm, giơ cao rồi đập mạnh vào mặt Trương Hùng.
Vẻ mặt tươi cười của Trương Hùng biến mất ngay lập tức và đôi mắt anh đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hàn Ôn Nhu vẫn luôn quan sát người đàn ông trước mặt, vẻ mặt của đối phương thay đổi đột ngột khiến cô ấy giật mình, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô ấy bối rối.
"Tên khốn, dám hù tôi!", Hàn Ôn Nhu chửi rủa, nắm đấm của cô không hề yếu đi.
Hai bàn tay bị còng của Trương Hùng bị siết chặt, đồng thời cẳng tay và cánh tay to lớn của anh phồng lên, anh có thể bẻ gãy còng tay rồi khống chế người ta trước khi đối thủ đánh anh, đường đường là Satan, vị vua ngầm uy nghiêm dưới mặt đất, sao có thể để người ta tùy tiện tát vào mặt được??
Vào lúc Trương Hùng chuẩn bị phá còng tay, cánh cửa sắt của phòng thẩm vấn bị đá tung ra.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt đậm nét Hoa Hạ lao vào phòng thẩm vấn và hét lên: "Hàn Ôn Nhu, cô đang làm gì vậy, bỏ tay xuống!"
Nắm đấm của Hàn Ôn Nhu dừng cách mặt của Trương Hùng chưa đầy năm cm, Trương Hùng thậm chí còn cảm thấy gió ở nắm đấm của người phụ nữ đó.
"Cục trưởng", Hàn Ôn Nhu quay lại nhìn người đàn ông trung niên, rồi cúi đầu.
"Các cô cậu làm sằng làm bậy cái gì vậy!", cục trưởng mắng: "Ai cho phép các cô cậu dùng bạo lực thi hành pháp luật, đi viết bản tường trình cho tôi! Người này không có vấn đề gì, thả anh ta đi!"
Cục trưởng ngoài mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại run lên, quá nguy hiểm, chỉ cần ông ta đến chậm một chút, thì cái ghế cục trưởng khó mà giữ được lắm! Vừa rồi, người đứng đầu tòa thị chính gọi điện cho ông ta nói rằng nếu người này chỉ bị thương chút nào thôi thì ông ta sẽ được nghỉ hưu sớm.
"Thả người đi?", nghe vậy, Hàn Ôn Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mở to: "Cục trưởng, hắn cố ý dùng vũ khí đánh nhau, phạm tội giết người!"
"Vớ vẩn! Gì mà dùng vũ khí đánh người? Cô có bằng chứng không? Bắt người vô cớ, Hàn Ôn Nhu, cô giỏi quá rồi đấy! Thả người ngay cho tôi!", cục trưởng ra lệnh.
"Không được thả hắn!", giọng điệu Hàn Ôn Nhu cũng rất kiên định: "Cho dù không có chứng cứ, tôi cũng có quyền giam giữ hắn 24 giờ!"
Cục trưởng quẫn bách: "Được rồi, Hàn Ôn Nhu, cô được lắm! Tôi bảo cô thả người!"
"Không thả".
“Thả, tháo còng!” cục trưởng vẫy tay với hai cảnh sát phía sau, ra hiệu bọn họ thả người ra.
"Tôi xem ai dám!", Hàn Ôn Nhu đứng trước mặt Trương Hùng: "Tôi là phó đội trưởng Đội điều tra hình sự thành phố, giờ đang thực thi quyền lực của mình. Ai thả người là phạm luật, ai phạm luật sẽ bị bắt!"
Chương 25: Vô lại
Hai viên cảnh sát đang định thả nghe vậy thì đứng đó như bị điện giật, họ nhìn cục trưởng rồi nhìn Hàn Ôn Nhu, không dám nói lời nào, họ biết rất rõ những người này, một là lãnh đạo cao nhất trong cục, còn người kia thì là người đứng sau không thua gì lãnh đạo cao nhất.
"Được rồi! Hàn Ôn Nhu, tôi sẽ nói chuyện với sếp của cô về vấn đề hôm nay", cục trưởng chỉ vào Hàn Ôn Nhu, thở hổn hển.
"Tùy", Hàn Ôn Nhu hất đầu đi ra khỏi phòng thẩm vấn, giọng nói của Hàn Ôn Nhu vang lên bên ngoài phòng thẩm vấn: "Hãy trông hắn cho kỹ, nếu hắn trốn thoát hôm nay, các người sẽ phải chịu trách nhiệm!"
Hai viên cảnh sát nhìn cục trưởng, chờ mệnh lệnh tiếp theo của ông ta.
"Được rồi, đi ra ngoài đi!", cục trưởng không hài lòng xua tay.
Hai viên cảnh sát chạy ra ngoài như được xá tội.
Sau khi không có ai trong phòng thẩm vấn, cục trưởng đóng cửa lại và đi đến trước mặt Trương Hùng với một nụ cười nịnh nọt: "Thưa ngài, cái này ... ngài cũng đã thấy rồi, cô gái Hàn Ôn Nhu đó đã dùng luật pháp để dọa tôi, ngài cũng biết, chúng tôi là nhân viên chấp pháp, không thể biết luật mà phạm pháp được, nhưng ngài yên tâm đi, tôi đảm bảo ở đây ngài sẽ không bị đối xử bất công đâu".
"Sao cũng được, tháo còng cho tôi đi, tôi không đi là được chứ gì", Trương Hùng thờ ơ nói.
“Cám ơn ngài đã thông cảm”, cục trưởng bày tỏ lòng biết ơn, nhanh chóng tháo còng tay.
Hàn Ôn Nhu tức giận chạy ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe cảnh sát đi thẳng đến hiện trường vụ án, cô ấy không biết tại sao cục trưởng lại muốn bảo vệ tên vô lại đó, trong đầu cô ấy giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là tìm bằng chứng càng nhiều càng tốt, sau đó đưa kẻ vô lại ra trước pháp luật.
Bây giờ sáu người đàn ông bị đánh vẫn hôn mê, không thể lấy lời khai, vì vậy Hàn Ôn Nhu phải tìm kiếm bằng chứng tại hiện trường vụ án.
Con hẻm nhỏ nơi xảy ra vụ án là nơi gần bến xe buýt nhất, hiện nay rất nhiều bến xe buýt đều có camera giám sát, điều này hạn chế rất nhiều việc bọn trộm phạm tội, với thân phận và quyền hạn của Hàn Ôn Nhu, dễ dàng mở video giám sát của bến xe buýt.
Hàn Ôn Nhu nhìn thấy Trương Hùng trong màn hình giám sát, một nụ cười nở trên khóe miệng: "Hừ, màn hình giám sát đã quay được anh rồi, tôi xem xem anh chối cãi như nào!"
Theo suy nghĩ của Hàn Ôn Nhu, chắc hẳn Trương Hùng đã tập hợp mọi người ở bến xe buýt rồi đánh nhau với những người khác, nhưng khi nhìn thấy sáu người đàn ông lực lưỡng xuất hiện trong camera giám sát chủ động dẫn Trương Hùng đi, Hàn Ôn Nhu cảm thấy có gì đó không ổn.
Không ... không phải là tên khốn này đã ra tay trước với người ta à!
Trên camera, Hàn Ôn Nhu có thể thấy rõ nụ cười dữ tợn trên khuôn mặt của sáu người đàn ông kia, rõ ràng họ mới là những người cố tình gây sự trước.
"Chẳng lẽ là mình đã hiểu lầm hắn?", khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Ôn Nhu lập tức đỏ bừng, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, nếu thật sự hiểu lầm hắn, vậy hôm nay đúng là mất mặt rồi.
Không đúng! Cho dù bị dẫn đi, thì giải thích chuyện sáu người bị gãy tay, xuất huyết não kiểu gì? Chuyện này nhất định là do hắn, chắc chắn phải thẩm vấn rõ ràng!
Nghĩ đến điều này, Hàn Ôn Nhu lái xe trở lại đồn cảnh sát, lao vào phòng thẩm vấn, lại phát hiện ra phòng thẩm vấn nơi Trương Hùng bị giam giữ trống rỗng, chỉ có một ngọn đèn sợi đốt chiếu sáng trên chiếc ghế thẩm vấn trống.
Nhìn thấy cảnh này, cơn tức giận của Hàn Ôn Nhu lập tức bốc lên, cô ấy gầm lên: "Người đâu! Ai thả hắn ra!"
"Đội... Đội phó", một cảnh sát run rẩy trả lời Hàn Ôn Nhu: "Anh ta không rời đi, anh ta đang ở bên ngoài".
Viên cảnh sát chỉ vào văn phòng của Đội điều tra hình sự, nhưng không dám nhìn Hàn Ôn Nhu.
"Hả?", Hàn Ôn Nhu liếc nhìn hướng của văn phòng điều tra hình sự, rồi sải bước đi tới, vừa mở cửa văn phòng, Hàn Ôn Nhu đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ấy tức giận bừng bừng.
Tên vô lại đó, bây giờ, lại đang ngồi trong phòng điều tra hình sự, tại bàn làm việc, vắt chân thoải mái ăn bánh đúc đậu!
"Bốp!", Hàn Nhu Nhu vỗ bàn, khiến sách trên bàn rung lên: "Anh! Anh! Đứng lên cho tôi! Ai cho hắn đi ra, nhốt vào phòng thẩm vấn cho tôi!"
“Đội... đội phó, cục trưởng kêu ngài Trương ra ngoài lấy lời khai”, một cảnh sát của đội điều tra tội phạm nhỏ giọng nói.
"Lấy lời khai? Lấy lời khai kiểu này á? Ai cho phép hắn ăn ở đây!", ngực của Hàn Ôn Nhu phập phồng tức giận.
“Tôi cho anh ta ăn đấy”, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát từ văn phòng bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, tất cả cảnh sát của đội điều tra hình sự đều đứng thẳng dậy: "Đội trưởng".
"Ừ", người đàn ông trung niên gật đầu: "Ôn Nhu, cô bây giờ cũng không có chứng cứ buộc tội ngài Trương, theo tôi thấy, cô nên thả người ta đi đi".
Hàn Ôn Nhu liếc nhìn Trương Hùng và thấy tên vô lại đang ngồi đó một cách thờ ơ, tiếp tục ăn, như thể những thứ ở đây không ảnh hưởng gì đến anh cả.
"Không thả! Tôi đã nói rất rõ ràng, bất cứ ai để hắn đi mà không được phép, đừng trách tôi trở mặt!", Hàn Ôn Nhu cảm thấy rằng cô không thể đợi ở đây thêm một giây nào nữa, khi nhìn thấy tên vô lại đó, cô không thể không muốn đánh anh một trận: "Hai mươi bốn giờ, nếu sau hai mươi bốn giờ tôi không tìm được chứng cứ, cứ việc thả người đi!"
Nói xong, Hàn Ôn Nhu đóng sầm cửa và lao ra khỏi văn phòng.
Các nhân viên cảnh sát trong văn phòng đều nhìn nhau cười gượng gạo.
Tắc Thượng Thủy Hương Ngân Châu.
Lâm Thanh Hy và Milan cùng nhau trở về nhà thì thấy Trương Hùng không có ở nhà. Lâm Thanh Hy thấy hơi lạ. Cô và Trương Hùng đã kết hôn được một năm. Đây là lần đầu tiên cô thấy Trương Hùng không ở nhà sau tan sở, trà trên bàn đã nguội.
Milan liếc nhìn quanh biệt thự: "Thanh Hy, chồng cậu đâu? Hôm nay họp lớp, cậu có một người chồng ưu tú như vậy, sao không khoe, gọi điện thoại cho anh ấy đi".
"Được rồi, mình đoán anh ấy vẫn đang bận rộn với công việc của mình, chúng ta đi trước đi", Lâm Thanh Hy thở phào một hơi, sau khi biết về cuộc họp lớp hôm nay, cô đã lo lắng, nếu Trương Hùng đi hôm nay rồi bị lộ tẩy thì sao? Dù sao thì anh ấy cũng không phải là một nghệ thuật gia thực thụ, những điều anh ấy nói đều là tra trên mạng, khi họp lớp sao mà có thời gian tra chứ.
"À?", Milan lộ một chút thất vọng trên khuôn mặt. Hôm nay cô ấy đã chuẩn bị hết để hỏi Trương Hùng một vài câu hỏi trong buổi họp lớp để vạch trần diện mạo giả dối của anh. Nếu không đi, kế hoạch của cô ấy sẽ chẳng thành công.
"Ôi, thay quần áo nhanh lên, đi thôi!", Lâm Thanh Hy vội vàng kéo Milan, thúc giục.
“Đúng rồi, Thanh Hy, người họ Tống kia hôm nay cũng tới đây, cậu đã nói là người ta sẽ không theo đuổi cậu nữa mà nhỉ, hì hì”, Milan cười như chuông bạc.
Khách sạn Ngân Châu Tân Khải nằm ở trung tâm Ngân Châu, là một tòa nhà bảy tầng, mỗi tầng đều trang trí rất phong cách và lộng lẫy, trong bãi đậu xe khổng lồ đỗ 70% là những chiếc ô tô hạng sang trị giá hơn 500.000 tệ.
Một chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ rực đậu ở đây, vừa mở cửa đã thu hút sự chú ý của vô số người.