-
Chương 51-53
Chương 51: Kẻ hèn nhát
Trong nháy mắt, một nửa số người trong phòng bao đã rời đi, chỉ còn lại mấy người Trương Hùng và đám người mà Trương Thành vừa dẫn đến.
Trương Thành vẫy tay, ra hiệu cho hai mươi thanh niên mà cậu ta dẫn theo rời đi, sau khi nhóm người này đồng thanh hét lên anh Thành, họ lập tức rời khỏi phòng.
Trương Thành kéo một chiếc ghế trong phòng và ngồi xuống: “Anh nói này Trương Khiết, các em cũng quá bốc đồng rồi nhỉ? Nếu không phải gần đây anh đang điều tra những tên lừa đảo đe dọa nữ sinh đại học này thì không biết hôm nay các em sẽ thế nào”.
Bây giờ chuyện đã qua, Trương Khiết cũng cảm thấy việc mình làm hôm nay hơi bốc đồng, tuy rằng cô ấy không sợ ông chủ Vương và công ty người mẫu kia, nhưng trong tình huống vừa nãy, nếu không phải Trương Thành đến kịp thì e rằng hôm nay mấy người họ phải chịu thiệt thòi lớn.
"Còn nữa!", sau khi mắng Trương Khiết, còn chưa kịp đợi Trương Khiết kịp nói gì, Trương Thành đã chuyển sự chú ý sang Trương Hùng: “Vừa nãy không phải tôi thấy anh khá mạnh sao? Tại sao lại chùn bước vào thời điểm mấu chốt? Còn trốn đằng sau mấy cô gái?"
“Đúng vậy”, thanh niên đi cùng Trương Thành tiếp lời: “Có một vài người nhìn thì ổn mà chẳng có chút tác dụng”.
"Trương Thành, anh chỉ giúp tôi một lần thôi, vì vậy đừng buông lời chua chát. Anh rể không thích đánh đánh giết giết, là người ai mà chẳng sợ khi rơi vào hoàn cảnh đó chứ?”, Trương Khiết nói thay Trương Hùng, đồng thời cũng nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi. Vốn dĩ đã bàn bạc xong xuôi là cùng nhau đi ăn, kết quả lại để Trương Hùng bị cuốn vào chuyện này, khiến Trương Khiết cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nếu để những người quen biết với Trương Hùng nghe được những lời của Trương Khiết thì họ chắc chắn sẽ cười phá lên. Nếu trên thế giới này có một cuộc chiến có thể khiến Trương Hùng sợ hãi thì chắc chắn đó không phải là chuyện giữa một hai quốc gia.
“Được rồi mọi người, đều là lỗi của mình”, Tôn Lam cúi đầu đứng đó: “Trương Khiết cũng muốn giúp mình trút giận, chuyện này không liên quan gì đến anh rể, anh ấy cùng đến đây đã là giúp một việc lớn rồi, Trương Thành, hôm nay thật sự cảm ơn anh”.
"Ồ!", Trương Thành thở hắt một hơi, vẫy tay nói một cách thờ ơ: “Đều là bạn học cả mà, nói cảm ơn gì chứ, Tôn Lam, sau này có việc gì cứ nói với bọn anh, đừng giấu giếm, chúng ta cũng không phải chỉ mới quen biết một hai năm”.
“Ừ”, Tôn Lan gật đầu, nhìn Trương Thành bằng ánh mắt cảm kích.
“Ôi, không tệ nhỉ!", Trương Khiết bước lên trước vỗ vai Trương Thành: “Bây giờ anh cũng được coi là một thằng đàn ông, nếu anh có thể thu lại ánh mắt sến sẩm của anh thì tôi nghĩ Tiểu Uyển của chúng tôi nói không chừng sẽ cân nhắc đến anh đấy”.
Trương Thành vui mừng nhìn Từ Uyển, Từ Uyển khoanh tay, thẳng thừng quay đầu đi.
Mấy người trò chuyện trong phòng một lúc, Trương Thành thấy Tôn Lam vẫn còn chưa định thần lại nên đề nghị tìm trò giải khuây, thả lỏng tinh thần.
"Tìm trò vui? Chơi kiểu gì?", nghe đến trò chơi, Trương Khiết nảy sinh hứng thú.
Trương Thành chỉ vào đỉnh đầu: “Tầng cao nhất của tòa Tiên Vị Lâu có một sòng bạc, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đi lên chơi một vài ván, cũng không cần phải chơi quá lớn, đặt cược tầm năm sáu trăm tệ vui vẻ là được”.
Nghe vậy, Trương Khiết không thể chờ đợi thêm, để kéo cánh tay của Tôn Lam bước thẳng lên tầng.
"Đi, chơi vài ván!"
Trương Thành mỉm cười, dẫn theo hai tên đàn em và hai nữ sinh viên trang điểm đậm bước lên theo.
Từ Uyển đứng trong phòng, nhìn đám bạn bước ra ngoài, lại nhìn Trương Hùng bên cạnh, ngượng ngùng nói: "Anh rể, hay là em nói với bọn họ một tiếng, chúng ta đi ăn trước nhé?"
Trương Hùng lắc đầu với nụ cười trên môi: “Không sao, chúng ta cũng đi chơi cùng đi”.
Ở hầu hết các thành phố, đều có một vài sòng bạc ít được biết đến, nằm trong những nơi không ai ngờ tới. Chẳng hạn như tòa nhà Tiên Vị Lâu này, nếu Trương Thành không nói thì sẽ không ai đoán được, trên tầng cao nhất lại có một sòng bạc lớn như vậy .
Giống như trong những bộ phim Hồng Kông, sòng bạc được chia thành nhiều khu vực, với tổng diện tích gần hai nghìn mét vuông. Mỗi khu vực có cách chơi khác nhau, số tiền dao động từ trăm tệ đến hàng chục nghìn tệ. Những cô gái mặc đồ con thỏ nóng bỏng tiếp đón trong sòng bạc, còn có những ông chủ tỷ phú ngồi vào bàn chơi, uống rượu vang hút xì gà, đồng thời ném ra rất nhiều tiền.
Xung quanh sảnh còn có món điểm tâm tự phục vụ, ghế sofa bọc da êm ái cho khách nghỉ ngơi.
Nếu muốn đến bàn đánh bạc, điều kiện cơ bản nhất là phải đổi thẻ đánh bạc.
Trương Thành thành thạo đổi mười nghìn tệ thẻ đánh bạc, sau đó phân phát cho hai tên đàn em và hai cô gái, bốn người họ nhận lấy thẻ đánh bạc từ Trương Thành với vẻ mặt vui mừng, chạy đến bàn đánh bạc để thử vận may.
"Trương Khiết, hay là chúng ta đi thôi”, nhìn thấy vẻ sang trọng của sòng bạc, Tôn Lam cảm thấy hơi bất an, cô ấy là con nhà nghèo, không thể chấp nhận cảnh tượng như vậy.
“Không sao, chơi vài ván không sao đâu”, Trương Khiết vỗ mu bàn tay của Tôn Lam để trấn an, rồi tự mình đi đổi một nghìn thẻ đánh bạc, kéo Tôn Lam chơi trò đặt cược đơn giản nhất.
Đứng trong sảnh đánh bạc, Trương Hùng nhìn mọi thứ xung quanh, không khỏi nhớ về những chuyện cũ. Vài năm trước, anh đã đặt cược một tỷ tệ ở Áo Thành, cũng từng đối đầu với vua cờ bạc thế giới. Hôm nay, đứng trong sòng bạc nhỏ bé này, không ai hỏi han, không ai quan tâm.
"Anh rể, anh có muốn chơi vài ván không?", Từ Uyển hỏi Trương Hùng.
"Không cần đâu”, Trương Hùng xua tay: “Những trò cờ bạc, chín mươi phần trăm là lừa gạt, không có ý nghĩa gì, huống hồ anh không thiếu tiền, sao phải lại chơi trò mạo hiểm để bị lừa chứ?"
“Nói cũng đúng”, Từ Uyển trầm ngâm gật đầu, đừng nói đến sòng bạc này, bán cả tòa nhà Tiên Vị Lâu cũng không bằng một phần mười giá trị của chị gái cô ấy.
Trương Khiết dẫn Tôn Lam chơi trò đặt cược lớn nhỏ, ban đầu Tôn Lam vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng sau khi chơi vài ván, Tôn Lam phát hiện ra những trò này cũng không hề ghê tởm như cô ấy tưởng tượng, mọi người đều đỏ mắt đặt cược, không ai để ý đến hình tượng của mình.
Bên kia, hai đàn em của Trương Thành và hai cô gái đã thắng được không ít tiền, ai nấy đều rất vui mừng.
"Nào, Trương Khiết, trò đặt cược lớn nhỏ hai trăm tệ thì có gì thú vị chứ? Chúng ta hãy chơi lớn đi, thắng ván này thì đi Karaoke!", một người bước tới, nói với hai người Trương Khiết.
Lúc này vận may của Trương Khiết cũng không tệ, cô ấy dẫn theo Tôn Lam đến khu vực cao cấp, nơi đặt cược với mức tối thiểu là năm trăm tệ.
Trương Hùng và Từ Uyển không đổi thẻ đánh bạc mà chỉ đi theo sau hai người Trương Khiết, nhìn bọn họ chơi.
Trên tay Trương Thành cầm một điếu xì gà và một ly rượu vang, bước tới bên cạnh, cố ý làm ra vẻ rất thoải mái, cứ như thường xuyên lui tới những nơi cao cấp như vậy.
"Sao thế người anh em, không chơi vài ván à?", Trương Thành nhướng mày hỏi Trương Hùng, cậu ta cho rằng cơ hội lấy lại thể diện của mình đã đến.
"Không chơi”, Trương Hùng xua tay.
Chương 52: Giống chị gái của cậu
“Chắc là không chơi được chứ gì?”, một đàn em của Trương Thành đứng trước bàn đánh bạc, quay đầu lại nói: "Nhìn bộ quần áo của anh ta kìa, cộng lại cũng chưa tới một trăm tệ, mỗi ván cược ở đây tốn năm trăm tệ, không phải ai muốn cũng có thể chơi được đâu”.
“Đúng vậy”, bạn gái của tên đàn em rúc đầu vào vai hắn: “Một thằng đàn ông vừa nghèo vừa nhát gan, không biết anh ta có gì để phụ nữ dựa dẫm”.
"Dựa vào thân hình vạm vỡ thì chỉ có thể là một lao động khổ sai thôi”, tên đàn em khác của Trương Thành lên tiếng: “Tôi nói này Từ Uyển, sao chị gái của cậu lại tìm một người chồng như vậy? Chi bằng bảo anh Thành giới thiệu cho chị gái của cậu một người giàu có, tốt hơn anh ta bao nhiêu lần”.
"Các người đừng nói nhảm ở đây nữa, anh rể của tôi không thích những nơi như này!", Từ Uyển liếc nhìn hai tên đàn em của Trương Thành.
"Ha ha, mỗi người đều có ý chí riêng”, Trương Thành cười nói: “Tiểu Uyển, đứng ở đó thật nhàm chán, anh vừa mua cho em mười nghìn thẻ đánh bạc, hay là em tới chơi vài ván nhé?"
“Không cần đâu”, Từ Uyển xua tay từ chối.
"Tôi nói này Từ Uyển, cậu cứ dè dặt như vậy làm gì?", tên đàn em của Trương Thành nói: "Anh Thành đối xử như thế nào với cậu thì cậu cũng hiểu, chẳng lẽ cậu muốn giống chị gái của cậu, sau này lấy một thằng vô dụng làm chồng hả?”
"Cậu nói ai đấy? Cẩn thận lời nói!", Từ Uyển bày ra vẻ mặt cảnh cáo, liếc xéo tên đàn em của Trương Thành.
Trương Hùng đứng đó, nghe những người này châm chọc mình, trong lòng anh chỉ thấy thú vị. Trước đây anh đã từng trải qua thời sinh viên nên hiểu rất rõ suy nghĩ của họ, không có gì xấu cả, chỉ đơn thuần là coi thường người khác, nâng cao thể diện của mình mà thôi. Nếu họ thực sự là mấy người nổi tiếng trong xã hội, hoặc là một đại gia kinh doanh nào đó cố tình bôi nhọ Trương Hùng thì anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mặc dù xét về tuổi tác, Trương Hùng chỉ hơn những sinh viên đại học này vài tuổi, nhưng xét về độ trưởng thành thì anh bỏ xa bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Trương Hùng lắc đầu bước sang một bên, xem các trò đánh bạc trên các bàn còn lại.
“Từ Uyển, anh rể của cậu quá hèn nhát nhỉ?”, đàn em của Trương Thành nói tiếp.
“Cậu thử nói lại xem?”, Từ Uyển nhìn chằm chằm tên đàn em của Trương Thành, cô ấy biết anh rể không muốn so đo với đám người này.
Trương Hùng tuy ở rể nhà họ Lâm nhưng Từ Uyển đã vài lần chứng kiến cách làm của anh. Từ Uyển biết người đàn ông này không phải là kẻ hèn nhát như trong miệng người khác, chỉ là anh không thích so đo với bọn họ mà thôi, nhưng một khi nổi giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Lâm Vĩ lần trước là một ví dụ.
Thấy Từ Uyển thật sự tức giận, tên đàn em của Trương Thành liếc mắt, không dám nói nữa, dù sao đây cũng là chị dâu tương lai của hắn. Lúc hắn vừa định quay đầu đẩy thẻ đánh bạc của mình ra ngoài đặt cược thêm vài ván thì nghe thấy tiếng mắng chửi chói tai.
"Con khốn! Có biết mày vừa đụng phải ai không hả?”
Tên đàn em của Trương Thành quay đầu nhìn lại, thấy cô bạn gái tên Ông Ni của mình và một người phụ nữ trung niên đang chửi nhau. Hai từ ‘con khốn’ trong câu nói vừa nãy phát ra từ miệng của bạn gái hắn.
"Chị nói này em gái, chị và em đều đang đang cúi đầu đi, vô tình đụng phải nhau, cái miệng của em cũng không được sạch sẽ lắm nhỉ?", người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy dài màu tím, trên cổ đeo dây chuyền vàng, trông rất có khí chất, lúc này trên mặt lộ rõ vẻ tức giận.
"Nói mày đấy, đồ đàn bà đê tiện, xin lỗi tao mau!", Ông Ni chỉ vào người phụ nữ trung niên, kiêu căng phách lối.
Cuộc cãi vã thu hút sự chú ý của mấy người Trương Thành, Trương Khiết và Tôn Lam đang chơi vui vẻ cũng cất thẻ đánh bạc, đi tới nơi xảy ra cuộc cãi vã.
Trương Thành cau mày hỏi: "Chuyện gì thế?"
“Anh Thành, con đàn bà đê tiện này đi đường không có mắt, đụng phải em còn không xin lỗi”, Ông Ni tỏ vẻ khó chịu.
“Bốp”, một âm thanh lanh lảnh vang lên, người phụ nữ trung niên tát mạnh vào mặt Ông Ni, in hằn năm dấu tay đỏ ửng, người phụ nữ trung niên nhướng mày: “Mày nói ai đê tiện hả?”
"A!", Ông Ni hét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt méo mó nhìn người phụ nữ trung niên: “Mày dám đánh tao hả? Con khốn đê tiện lại dám đánh tao, tao liều mạng với mày!"
Vừa nói, Ông Ni vừa lao về phía người phụ nữ trung niên.
“Được rồi”, Trương Thành kéo Ông Ni lại, tỏ ý bảo cô ta đứng sang một bên, còn Trương Thành bước đến thương lượng với người phụ nữ trung niên: “Đánh người như vậy e là không hay lắm đâu nhỉ?”
“Ôi, cậu em, muốn trách chỉ có thể trách miệng của bạn cậu không sạch sẽ”, người phụ nữ trung niên che miệng nở nụ cười mê hoặc, mái tóc dài quăn khẽ đung đưa, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn có sức quyến rũ, có thể coi là tuyệt sắc giai nhân.
"Vậy chị cũng không thể ra tay đánh người, hôm nay buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích”, Trương Thành bảo vệ người của mình phía sau, Ông Ni nhào vào vòng tay của bạn trai rồi bật khóc, Toàn Cường thấy bộ dạng ấm ức của bạn gái cũng nổi giận đùng đùng.
"Anh Thành, hôm nay phải bắt con ả khốn nạn này trả giá đắt!"
"Đúng vậy!", tên đàn em còn lại là Dương Phong và bạn gái của hắn là Phục Xuyến cũng gật đầu.
Người phụ nữ trung niên khinh thường liếc nhìn đám sinh viên trước mặt: “Cậu em, cô em, đừng trách chị đây không nhắc nhở các em, bây giờ rời đi vẫn chưa muộn, đợi lát nữa thì không có cơ hội nữa đâu”.
“Nực cười, anh Thành là người của băng Thanh Diệp, các người còn có thể làm gì được chúng tôi hả?”, Toàn Cường ôm lấy cô bạn gái đang khóc nức nở của mình, thẳng thừng nhắc đến tên của băng Thanh Diệp.
"Thanh Diệp ư?", người phụ nữ trung niên nghe đến cái tên này thì sững sờ, giây tiếp theo, lại phát ra một tiếng cười quyến rũ, mê hoặc lòng người, nói: “Thanh Diệp hả? Từ khi nào Thanh Diệp lại tìm đám nhóc này đến làm loạn thế? Hả?”
Ngay khi người phụ nữ trung niên nói từ "Hả", hàng chục người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen đã vây quanh mấy người Trương Thành. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào bọn họ với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Ông Ni vừa nãy còn kiêu ngạo, khi nhìn thấy thế trận, hai chân đã mềm nhũn, nếu không phải cô ta đang rúc vào người Toàn Cường, có lẽ đã ngồi phịch xuống sàn.
“Băng Thanh Diệp cử các em đến đây gây phiền phức, hay là bảo các em tới để nộp mạng đấy?”, người phụ nữ trung niên vươn tay phải, nhìn ngón tay thon dài của mình: “Các em nhỏ, vừa nãy chị đây đã cho các em cơ hội, bây giờ, các em quỳ xuống dập đầu với chị, chị sẽ thả các em rời đi, thế nào?"
Mấy người Trương Thành hoàn toàn bị bao vây bởi hàng chục người đàn ông vạm vỡ áo đen, trong thế trận này, ai cũng có thể nhìn ra chuyện hôm nay không thể kết thúc êm đẹp được nữa.
Bốn người vây quanh Trương Thành vừa nãy còn phách lối, giờ phút này trên mặt tràn đầy nỗi sợ hãi, không còn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn.
Ba người Trương Khiết, Từ Uyển và Tôn Lam đứng cùng nhau, vẻ mặt lo lắng, suy nghĩ cách ứng phó với vấn đề trước mắt.
Trương Thành hung dữ cau mày: “Chị muốn đối đầu với Thanh Diệp chúng tôi thật sao?"
“Thanh Diệp các người ư?”, người phụ nữ trung niên khinh thường nở nụ cười: “Cậu em, nếu các em thật sự có thể đại diện cho Thanh Diệp thì Thanh Diệp cũng sẽ không tồn tại lâu như vậy. Hơn nữa, cậu em cho rằng Thanh Diệp sẽ vì đám nhóc các em mà tới gây phiền phức cho chị sao? Cho các em một phút để suy nghĩ, hoặc là quỳ xuống hoặc là đánh gãy tay chân, tự suy nghĩ đi”.
Chương 53: Thế nào gọi là tàn nhẫn?
Vừa nghe bị đánh gãy chân tay, hai chân Dương Phong và Toàn Cường đều mềm nhũn, cảm thấy như không thể đứng vững.
Toàn Cường run giọng nói: "Chị... chị đừng có mà quá đáng, chị biết anh Thành là ai không? Anh ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Thành Đại, các người mà động vào anh ấy, nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp!"
"Tập đoàn Thành Đại ư? Doanh nghiệp hạng ba đó hả?", người phụ nữ trung niên thản nhiên cười nói: “Cậu em, hôm nay dù bố của cậu có đến đây, cậu không dập đầu vài cái cũng đừng hòng rời đi. Hết thời gian một phút rồi, đây là do các em tự chọn nhé, đánh bọn nó tàn phế đi”.
Người phụ nữ trung niên vung tay, hàng chục người đàn ông vạm vỡ mặc vest đi về phía mấy người Trương Thành, siết chặt nắm đấm, khớp tay phát ra tiếng rắc rắc. Âm thanh này lọt vào tai mấy người Toàn Cường giống như tiếng xương của mình bị đánh gãy.
Ở lối vào phòng vệ sinh của sòng bạc, Trương Hùng đang kéo quần lên, vừa bước ra ngoài đã thấy khoảng bốn mươi người đàn ông mặc vest đang tập trung trong sảnh.
"Chậc chậc”, Trương Hùng tìm một chiếc ghế sofa để ngồi xuống: “Còn có người đến gây rắc rối trong sòng bạc à?"
Anh vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng hét của Từ Uyển từ đám đông.
Sắc mặt Trương Hùng thay đổi, tìm kiếm xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Từ Uyển, anh không chần chừ nữa mà sải bước về phía nơi có đám đàn ông vạm vỡ mặc vest.
Nhóm người này chen chúc nhau, Trương Hùng nhất thời không thể chen vào được, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hét chói tai của Từ Uyển trong đám đông, Trương Hùng lo lắng, gầm lớn.
"Dừng hết lại cho tao!"
Tiếng gầm lớn này phát ra từ miệng Trương Hùng, khiến người ta có cảm giác như sấm nổ bên tai, màng nhĩ đau nhói.
Đám đông đang ồn ào, vì tiếng gầm của Trương Hùng mà đều vô thức dừng động tác, chỉ bởi tiếng gầm quá khí thế, cứ như sự áp bức của cấp trên đối với cấp dưới, bắt mọi người phải tuân theo.
Thấy vậy, Trương Hùng thở phào nhẹ nhõm, hai tay trái phải bắt đầu làm việc, đẩy những người đàn ông vạm vỡ đang chen lấn trước mặt ra, rồi lao vào đám đông.
Trương Hùng nhìn thấy hai tên đàn em của Trương Thành đã nằm trên mặt đất, quần áo đầy dấu chân, mặt cũng bầm tím, mắt trái của Trương Thành thâm đen, có lẽ cậu ta đã hứng chịu một cú đấm nặng nề.
Còn bạn gái của hai tên đàn em thì quần áo hơi rách tả tơi, phần vải trên vai và cổ đều bị rách nhiều chỗ. Ba người Từ Uyển ngồi xổm lại một chỗ, quần áo trên người hơi nhăn nhúm, nhưng vẫn may là các bộ phận quan trọng đều được bảo vệ, chưa bị ai sàm sỡ.
Tiếng nức nở của các cô gái vang lên khiến Trương Hùng rất tức giận.
Ba người Từ Uyển dường như cảm nhận được mọi người xung quanh đã tản đi, họ từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt giàn giụa nước mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Hùng, Từ Uyển như tìm được chỗ dựa, vừa khóc vừa lao vào vòng tay của Trương Hùng.
Trương Hùng thấy tóc của Từ Uyển rối bời, chiếc áo phông trắng gọn gàng của cô ấy cũng bị nhàu nát.
Trương Khiết và Tôn Lam cũng vậy, quần áo nhăn nhúm.
"Ồ, lại một tên nhiều chuyện nữa à?", người phụ nữ trung niên khẽ mỉm cười khi nhìn thấy Trương Hùng.
"Được rồi, có anh đây”, Trương Hùng vỗ nhẹ vào lưng Từ Uyển, an ủi cô ấy như thể anh không nghe thấy lời nói của người phụ nữ trung niên.
Có thể là do sự xuất hiện của Trương Hùng khiến Từ Uyển có chỗ dựa, tiếng nức nở của cô ấy càng nhỏ dần.
"Tiểu Uyển, nói cho anh biết, ai vừa chạm vào em?", giọng của Trương Hùng rất nhỏ, cứ như sợ làm cho Từ Uyển kinh hãi.
Từ Uyển từ từ ngẩng đầu lên trong vòng tay của Trương Hùng, khuôn mặt đẫm lệ, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt.
"Anh rể... em... em không biết, em... em sợ..”, giọng nói của Từ Uyển rất nhỏ, còn hơi run rẩy, vừa nãy cô ấy thật sự bị dọa sợ chết khiếp. Cô ấy rất khó tưởng tượng nếu Trương Hùng không đến, thì bây giờ cô ấy sẽ ra nông nỗi gì.
"Không sao, không sao”, Trương Hùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Từ Uyển: “Anh rể sẽ giúp em tìm ra người đó”.
Trương Hùng vẫy tay với Trương Khiết đang đứng bên cạnh, Trương Khiết mặc dù khá sợ hãi nhưng cô ấy kiên cường hơn Từ Uyển và Tôn Lam rất nhiều.
"Giúp anh chăm sóc em ấy”, Trương Hùng nắm lấy vai Từ Uyển, đưa cô ấy vào vòng tay của Trương Khiết, sau đó quay lại, liếc nhìn xung quanh, nói: “Ai vừa ra tay?"
Giọng của Trương Hùng không lớn, nhưng rất nặng nề, như thể anh đang chất vấn.
“Cậu em, có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu thế cục nhỉ?”, người phụ nữ trung niên lười biếng vươn vai: “Bây giờ không phải là lúc cậu chất vấn chúng tôi”.
"Ai đã ra tay?", Trương Hùng không thèm liếc nhìn người phụ nữ trung niên, đôi mắt anh dán chặt vào người đàn ông vạm vỡ gần Từ Uyển nhất.
Trong mắt Trương Hùng mang theo vẻ hung dữ, lạnh lùng và khinh thường. Đối diện với ánh mắt của Trương Hùng, bao nhiêu ông trùm quân phiệt đều run sợ và quỳ xuống cầu xin tha mạng. Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt Trương Hùng.
Người đàn ông vạm vỡ đó lùi lại mấy bước rồi mới phản ứng lại, cảnh tượng trước ánh mắt khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn lên tiếng mắng Trương Hùng: “Là ông đây động vào cô ta đấy, mày có thể làm gì... a!”
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa nói xong, đã hét lên một tiếng đau đớn, chói tai đến mức làm cho màng nhĩ của người nghe bị tổn thương.
Cánh tay của người đàn ông vạm vỡ bị Trương Hùng bẻ gãy, hai chiếc xương sắc nhọn đâm vào da cánh tay, máu phun khắp cơ thể. Cảnh tượng này khiến những tên đồng bọn của hắn thường xuyên chém giết cũng vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn, Tôn Lam rụt rè hét lên một tiếng.
Trương Hùng vừa buông tay, người đàn ông vạm vỡ bị gãy tay ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn khắp sàn.
Người phụ nữ trung niên luôn tỏ ra thờ ơ với mọi việc cũng lùi lại mấy bước.
Trương Hùng đánh người khác gãy một cánh tay mà giống như vừa làm một việc hết sức bình thường, anh nhìn sang một người đàn ông vạm vỡ khác: “Còn ai đã động vào cô ấy nữa? Mày sao?"
Một người đàn ông vạm vỡ khác thấy Trương Hùng nhìn mình, vội vàng cúi đầu xuống, cảnh tượng vừa nãy khiến họ sợ hãi, đã khi nào bọn họ thấy cảnh thẳng thừng bẻ gãy tay người khác bao giờ đâu?
"Mày có động vào cô ấy không?", Trương Hùng hỏi với giọng rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông vạm vỡ cúi đầu, lắc đầu quầy quậy.
“Tao không tin”, khóe miệng Trương Hùng khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay của đối phương, dùng sức bẻ gãy.
“A!”, lại một tiếng hét nữa vang lên.
Trương Hùng buông tay, đi đến người tiếp theo.
Tôn Lam ở một bên rên rỉ, nằm trên mặt đất nôn khan.
Hai tên đàn em của Trương Thành và bạn gái của họ lúc này thậm chí không dám nhìn Trương Hùng. Bọn họ vẫn nhớ rõ như in vừa nãy họ đã chế nhạo Trương Hùng như thế nào. Anh không phải là con người, rõ ràng là một ác quỷ! Vậy mà mình lại bảo loại người này là kẻ hèn nhát sao?
Nếu người này là kẻ hèn nhát thì mình là gì?
Lúc này, người phụ nữ trung niên cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như một ngọn núi, không ngừng tạo áp lực cho mình. Nếu cứ để anh tiếp tục như vậy thì chắc chắn bản thân sẽ bị nghiền nát, người phụ nữ không chịu được bầu không khí như vậy nữa, bỗng hét lên: “Đủ rồi!"
Trong nháy mắt, một nửa số người trong phòng bao đã rời đi, chỉ còn lại mấy người Trương Hùng và đám người mà Trương Thành vừa dẫn đến.
Trương Thành vẫy tay, ra hiệu cho hai mươi thanh niên mà cậu ta dẫn theo rời đi, sau khi nhóm người này đồng thanh hét lên anh Thành, họ lập tức rời khỏi phòng.
Trương Thành kéo một chiếc ghế trong phòng và ngồi xuống: “Anh nói này Trương Khiết, các em cũng quá bốc đồng rồi nhỉ? Nếu không phải gần đây anh đang điều tra những tên lừa đảo đe dọa nữ sinh đại học này thì không biết hôm nay các em sẽ thế nào”.
Bây giờ chuyện đã qua, Trương Khiết cũng cảm thấy việc mình làm hôm nay hơi bốc đồng, tuy rằng cô ấy không sợ ông chủ Vương và công ty người mẫu kia, nhưng trong tình huống vừa nãy, nếu không phải Trương Thành đến kịp thì e rằng hôm nay mấy người họ phải chịu thiệt thòi lớn.
"Còn nữa!", sau khi mắng Trương Khiết, còn chưa kịp đợi Trương Khiết kịp nói gì, Trương Thành đã chuyển sự chú ý sang Trương Hùng: “Vừa nãy không phải tôi thấy anh khá mạnh sao? Tại sao lại chùn bước vào thời điểm mấu chốt? Còn trốn đằng sau mấy cô gái?"
“Đúng vậy”, thanh niên đi cùng Trương Thành tiếp lời: “Có một vài người nhìn thì ổn mà chẳng có chút tác dụng”.
"Trương Thành, anh chỉ giúp tôi một lần thôi, vì vậy đừng buông lời chua chát. Anh rể không thích đánh đánh giết giết, là người ai mà chẳng sợ khi rơi vào hoàn cảnh đó chứ?”, Trương Khiết nói thay Trương Hùng, đồng thời cũng nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi. Vốn dĩ đã bàn bạc xong xuôi là cùng nhau đi ăn, kết quả lại để Trương Hùng bị cuốn vào chuyện này, khiến Trương Khiết cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nếu để những người quen biết với Trương Hùng nghe được những lời của Trương Khiết thì họ chắc chắn sẽ cười phá lên. Nếu trên thế giới này có một cuộc chiến có thể khiến Trương Hùng sợ hãi thì chắc chắn đó không phải là chuyện giữa một hai quốc gia.
“Được rồi mọi người, đều là lỗi của mình”, Tôn Lam cúi đầu đứng đó: “Trương Khiết cũng muốn giúp mình trút giận, chuyện này không liên quan gì đến anh rể, anh ấy cùng đến đây đã là giúp một việc lớn rồi, Trương Thành, hôm nay thật sự cảm ơn anh”.
"Ồ!", Trương Thành thở hắt một hơi, vẫy tay nói một cách thờ ơ: “Đều là bạn học cả mà, nói cảm ơn gì chứ, Tôn Lam, sau này có việc gì cứ nói với bọn anh, đừng giấu giếm, chúng ta cũng không phải chỉ mới quen biết một hai năm”.
“Ừ”, Tôn Lan gật đầu, nhìn Trương Thành bằng ánh mắt cảm kích.
“Ôi, không tệ nhỉ!", Trương Khiết bước lên trước vỗ vai Trương Thành: “Bây giờ anh cũng được coi là một thằng đàn ông, nếu anh có thể thu lại ánh mắt sến sẩm của anh thì tôi nghĩ Tiểu Uyển của chúng tôi nói không chừng sẽ cân nhắc đến anh đấy”.
Trương Thành vui mừng nhìn Từ Uyển, Từ Uyển khoanh tay, thẳng thừng quay đầu đi.
Mấy người trò chuyện trong phòng một lúc, Trương Thành thấy Tôn Lam vẫn còn chưa định thần lại nên đề nghị tìm trò giải khuây, thả lỏng tinh thần.
"Tìm trò vui? Chơi kiểu gì?", nghe đến trò chơi, Trương Khiết nảy sinh hứng thú.
Trương Thành chỉ vào đỉnh đầu: “Tầng cao nhất của tòa Tiên Vị Lâu có một sòng bạc, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đi lên chơi một vài ván, cũng không cần phải chơi quá lớn, đặt cược tầm năm sáu trăm tệ vui vẻ là được”.
Nghe vậy, Trương Khiết không thể chờ đợi thêm, để kéo cánh tay của Tôn Lam bước thẳng lên tầng.
"Đi, chơi vài ván!"
Trương Thành mỉm cười, dẫn theo hai tên đàn em và hai nữ sinh viên trang điểm đậm bước lên theo.
Từ Uyển đứng trong phòng, nhìn đám bạn bước ra ngoài, lại nhìn Trương Hùng bên cạnh, ngượng ngùng nói: "Anh rể, hay là em nói với bọn họ một tiếng, chúng ta đi ăn trước nhé?"
Trương Hùng lắc đầu với nụ cười trên môi: “Không sao, chúng ta cũng đi chơi cùng đi”.
Ở hầu hết các thành phố, đều có một vài sòng bạc ít được biết đến, nằm trong những nơi không ai ngờ tới. Chẳng hạn như tòa nhà Tiên Vị Lâu này, nếu Trương Thành không nói thì sẽ không ai đoán được, trên tầng cao nhất lại có một sòng bạc lớn như vậy .
Giống như trong những bộ phim Hồng Kông, sòng bạc được chia thành nhiều khu vực, với tổng diện tích gần hai nghìn mét vuông. Mỗi khu vực có cách chơi khác nhau, số tiền dao động từ trăm tệ đến hàng chục nghìn tệ. Những cô gái mặc đồ con thỏ nóng bỏng tiếp đón trong sòng bạc, còn có những ông chủ tỷ phú ngồi vào bàn chơi, uống rượu vang hút xì gà, đồng thời ném ra rất nhiều tiền.
Xung quanh sảnh còn có món điểm tâm tự phục vụ, ghế sofa bọc da êm ái cho khách nghỉ ngơi.
Nếu muốn đến bàn đánh bạc, điều kiện cơ bản nhất là phải đổi thẻ đánh bạc.
Trương Thành thành thạo đổi mười nghìn tệ thẻ đánh bạc, sau đó phân phát cho hai tên đàn em và hai cô gái, bốn người họ nhận lấy thẻ đánh bạc từ Trương Thành với vẻ mặt vui mừng, chạy đến bàn đánh bạc để thử vận may.
"Trương Khiết, hay là chúng ta đi thôi”, nhìn thấy vẻ sang trọng của sòng bạc, Tôn Lam cảm thấy hơi bất an, cô ấy là con nhà nghèo, không thể chấp nhận cảnh tượng như vậy.
“Không sao, chơi vài ván không sao đâu”, Trương Khiết vỗ mu bàn tay của Tôn Lam để trấn an, rồi tự mình đi đổi một nghìn thẻ đánh bạc, kéo Tôn Lam chơi trò đặt cược đơn giản nhất.
Đứng trong sảnh đánh bạc, Trương Hùng nhìn mọi thứ xung quanh, không khỏi nhớ về những chuyện cũ. Vài năm trước, anh đã đặt cược một tỷ tệ ở Áo Thành, cũng từng đối đầu với vua cờ bạc thế giới. Hôm nay, đứng trong sòng bạc nhỏ bé này, không ai hỏi han, không ai quan tâm.
"Anh rể, anh có muốn chơi vài ván không?", Từ Uyển hỏi Trương Hùng.
"Không cần đâu”, Trương Hùng xua tay: “Những trò cờ bạc, chín mươi phần trăm là lừa gạt, không có ý nghĩa gì, huống hồ anh không thiếu tiền, sao phải lại chơi trò mạo hiểm để bị lừa chứ?"
“Nói cũng đúng”, Từ Uyển trầm ngâm gật đầu, đừng nói đến sòng bạc này, bán cả tòa nhà Tiên Vị Lâu cũng không bằng một phần mười giá trị của chị gái cô ấy.
Trương Khiết dẫn Tôn Lam chơi trò đặt cược lớn nhỏ, ban đầu Tôn Lam vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng sau khi chơi vài ván, Tôn Lam phát hiện ra những trò này cũng không hề ghê tởm như cô ấy tưởng tượng, mọi người đều đỏ mắt đặt cược, không ai để ý đến hình tượng của mình.
Bên kia, hai đàn em của Trương Thành và hai cô gái đã thắng được không ít tiền, ai nấy đều rất vui mừng.
"Nào, Trương Khiết, trò đặt cược lớn nhỏ hai trăm tệ thì có gì thú vị chứ? Chúng ta hãy chơi lớn đi, thắng ván này thì đi Karaoke!", một người bước tới, nói với hai người Trương Khiết.
Lúc này vận may của Trương Khiết cũng không tệ, cô ấy dẫn theo Tôn Lam đến khu vực cao cấp, nơi đặt cược với mức tối thiểu là năm trăm tệ.
Trương Hùng và Từ Uyển không đổi thẻ đánh bạc mà chỉ đi theo sau hai người Trương Khiết, nhìn bọn họ chơi.
Trên tay Trương Thành cầm một điếu xì gà và một ly rượu vang, bước tới bên cạnh, cố ý làm ra vẻ rất thoải mái, cứ như thường xuyên lui tới những nơi cao cấp như vậy.
"Sao thế người anh em, không chơi vài ván à?", Trương Thành nhướng mày hỏi Trương Hùng, cậu ta cho rằng cơ hội lấy lại thể diện của mình đã đến.
"Không chơi”, Trương Hùng xua tay.
Chương 52: Giống chị gái của cậu
“Chắc là không chơi được chứ gì?”, một đàn em của Trương Thành đứng trước bàn đánh bạc, quay đầu lại nói: "Nhìn bộ quần áo của anh ta kìa, cộng lại cũng chưa tới một trăm tệ, mỗi ván cược ở đây tốn năm trăm tệ, không phải ai muốn cũng có thể chơi được đâu”.
“Đúng vậy”, bạn gái của tên đàn em rúc đầu vào vai hắn: “Một thằng đàn ông vừa nghèo vừa nhát gan, không biết anh ta có gì để phụ nữ dựa dẫm”.
"Dựa vào thân hình vạm vỡ thì chỉ có thể là một lao động khổ sai thôi”, tên đàn em khác của Trương Thành lên tiếng: “Tôi nói này Từ Uyển, sao chị gái của cậu lại tìm một người chồng như vậy? Chi bằng bảo anh Thành giới thiệu cho chị gái của cậu một người giàu có, tốt hơn anh ta bao nhiêu lần”.
"Các người đừng nói nhảm ở đây nữa, anh rể của tôi không thích những nơi như này!", Từ Uyển liếc nhìn hai tên đàn em của Trương Thành.
"Ha ha, mỗi người đều có ý chí riêng”, Trương Thành cười nói: “Tiểu Uyển, đứng ở đó thật nhàm chán, anh vừa mua cho em mười nghìn thẻ đánh bạc, hay là em tới chơi vài ván nhé?"
“Không cần đâu”, Từ Uyển xua tay từ chối.
"Tôi nói này Từ Uyển, cậu cứ dè dặt như vậy làm gì?", tên đàn em của Trương Thành nói: "Anh Thành đối xử như thế nào với cậu thì cậu cũng hiểu, chẳng lẽ cậu muốn giống chị gái của cậu, sau này lấy một thằng vô dụng làm chồng hả?”
"Cậu nói ai đấy? Cẩn thận lời nói!", Từ Uyển bày ra vẻ mặt cảnh cáo, liếc xéo tên đàn em của Trương Thành.
Trương Hùng đứng đó, nghe những người này châm chọc mình, trong lòng anh chỉ thấy thú vị. Trước đây anh đã từng trải qua thời sinh viên nên hiểu rất rõ suy nghĩ của họ, không có gì xấu cả, chỉ đơn thuần là coi thường người khác, nâng cao thể diện của mình mà thôi. Nếu họ thực sự là mấy người nổi tiếng trong xã hội, hoặc là một đại gia kinh doanh nào đó cố tình bôi nhọ Trương Hùng thì anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mặc dù xét về tuổi tác, Trương Hùng chỉ hơn những sinh viên đại học này vài tuổi, nhưng xét về độ trưởng thành thì anh bỏ xa bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Trương Hùng lắc đầu bước sang một bên, xem các trò đánh bạc trên các bàn còn lại.
“Từ Uyển, anh rể của cậu quá hèn nhát nhỉ?”, đàn em của Trương Thành nói tiếp.
“Cậu thử nói lại xem?”, Từ Uyển nhìn chằm chằm tên đàn em của Trương Thành, cô ấy biết anh rể không muốn so đo với đám người này.
Trương Hùng tuy ở rể nhà họ Lâm nhưng Từ Uyển đã vài lần chứng kiến cách làm của anh. Từ Uyển biết người đàn ông này không phải là kẻ hèn nhát như trong miệng người khác, chỉ là anh không thích so đo với bọn họ mà thôi, nhưng một khi nổi giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, Lâm Vĩ lần trước là một ví dụ.
Thấy Từ Uyển thật sự tức giận, tên đàn em của Trương Thành liếc mắt, không dám nói nữa, dù sao đây cũng là chị dâu tương lai của hắn. Lúc hắn vừa định quay đầu đẩy thẻ đánh bạc của mình ra ngoài đặt cược thêm vài ván thì nghe thấy tiếng mắng chửi chói tai.
"Con khốn! Có biết mày vừa đụng phải ai không hả?”
Tên đàn em của Trương Thành quay đầu nhìn lại, thấy cô bạn gái tên Ông Ni của mình và một người phụ nữ trung niên đang chửi nhau. Hai từ ‘con khốn’ trong câu nói vừa nãy phát ra từ miệng của bạn gái hắn.
"Chị nói này em gái, chị và em đều đang đang cúi đầu đi, vô tình đụng phải nhau, cái miệng của em cũng không được sạch sẽ lắm nhỉ?", người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy dài màu tím, trên cổ đeo dây chuyền vàng, trông rất có khí chất, lúc này trên mặt lộ rõ vẻ tức giận.
"Nói mày đấy, đồ đàn bà đê tiện, xin lỗi tao mau!", Ông Ni chỉ vào người phụ nữ trung niên, kiêu căng phách lối.
Cuộc cãi vã thu hút sự chú ý của mấy người Trương Thành, Trương Khiết và Tôn Lam đang chơi vui vẻ cũng cất thẻ đánh bạc, đi tới nơi xảy ra cuộc cãi vã.
Trương Thành cau mày hỏi: "Chuyện gì thế?"
“Anh Thành, con đàn bà đê tiện này đi đường không có mắt, đụng phải em còn không xin lỗi”, Ông Ni tỏ vẻ khó chịu.
“Bốp”, một âm thanh lanh lảnh vang lên, người phụ nữ trung niên tát mạnh vào mặt Ông Ni, in hằn năm dấu tay đỏ ửng, người phụ nữ trung niên nhướng mày: “Mày nói ai đê tiện hả?”
"A!", Ông Ni hét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt méo mó nhìn người phụ nữ trung niên: “Mày dám đánh tao hả? Con khốn đê tiện lại dám đánh tao, tao liều mạng với mày!"
Vừa nói, Ông Ni vừa lao về phía người phụ nữ trung niên.
“Được rồi”, Trương Thành kéo Ông Ni lại, tỏ ý bảo cô ta đứng sang một bên, còn Trương Thành bước đến thương lượng với người phụ nữ trung niên: “Đánh người như vậy e là không hay lắm đâu nhỉ?”
“Ôi, cậu em, muốn trách chỉ có thể trách miệng của bạn cậu không sạch sẽ”, người phụ nữ trung niên che miệng nở nụ cười mê hoặc, mái tóc dài quăn khẽ đung đưa, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn có sức quyến rũ, có thể coi là tuyệt sắc giai nhân.
"Vậy chị cũng không thể ra tay đánh người, hôm nay buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích”, Trương Thành bảo vệ người của mình phía sau, Ông Ni nhào vào vòng tay của bạn trai rồi bật khóc, Toàn Cường thấy bộ dạng ấm ức của bạn gái cũng nổi giận đùng đùng.
"Anh Thành, hôm nay phải bắt con ả khốn nạn này trả giá đắt!"
"Đúng vậy!", tên đàn em còn lại là Dương Phong và bạn gái của hắn là Phục Xuyến cũng gật đầu.
Người phụ nữ trung niên khinh thường liếc nhìn đám sinh viên trước mặt: “Cậu em, cô em, đừng trách chị đây không nhắc nhở các em, bây giờ rời đi vẫn chưa muộn, đợi lát nữa thì không có cơ hội nữa đâu”.
“Nực cười, anh Thành là người của băng Thanh Diệp, các người còn có thể làm gì được chúng tôi hả?”, Toàn Cường ôm lấy cô bạn gái đang khóc nức nở của mình, thẳng thừng nhắc đến tên của băng Thanh Diệp.
"Thanh Diệp ư?", người phụ nữ trung niên nghe đến cái tên này thì sững sờ, giây tiếp theo, lại phát ra một tiếng cười quyến rũ, mê hoặc lòng người, nói: “Thanh Diệp hả? Từ khi nào Thanh Diệp lại tìm đám nhóc này đến làm loạn thế? Hả?”
Ngay khi người phụ nữ trung niên nói từ "Hả", hàng chục người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen đã vây quanh mấy người Trương Thành. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào bọn họ với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Ông Ni vừa nãy còn kiêu ngạo, khi nhìn thấy thế trận, hai chân đã mềm nhũn, nếu không phải cô ta đang rúc vào người Toàn Cường, có lẽ đã ngồi phịch xuống sàn.
“Băng Thanh Diệp cử các em đến đây gây phiền phức, hay là bảo các em tới để nộp mạng đấy?”, người phụ nữ trung niên vươn tay phải, nhìn ngón tay thon dài của mình: “Các em nhỏ, vừa nãy chị đây đã cho các em cơ hội, bây giờ, các em quỳ xuống dập đầu với chị, chị sẽ thả các em rời đi, thế nào?"
Mấy người Trương Thành hoàn toàn bị bao vây bởi hàng chục người đàn ông vạm vỡ áo đen, trong thế trận này, ai cũng có thể nhìn ra chuyện hôm nay không thể kết thúc êm đẹp được nữa.
Bốn người vây quanh Trương Thành vừa nãy còn phách lối, giờ phút này trên mặt tràn đầy nỗi sợ hãi, không còn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn.
Ba người Trương Khiết, Từ Uyển và Tôn Lam đứng cùng nhau, vẻ mặt lo lắng, suy nghĩ cách ứng phó với vấn đề trước mắt.
Trương Thành hung dữ cau mày: “Chị muốn đối đầu với Thanh Diệp chúng tôi thật sao?"
“Thanh Diệp các người ư?”, người phụ nữ trung niên khinh thường nở nụ cười: “Cậu em, nếu các em thật sự có thể đại diện cho Thanh Diệp thì Thanh Diệp cũng sẽ không tồn tại lâu như vậy. Hơn nữa, cậu em cho rằng Thanh Diệp sẽ vì đám nhóc các em mà tới gây phiền phức cho chị sao? Cho các em một phút để suy nghĩ, hoặc là quỳ xuống hoặc là đánh gãy tay chân, tự suy nghĩ đi”.
Chương 53: Thế nào gọi là tàn nhẫn?
Vừa nghe bị đánh gãy chân tay, hai chân Dương Phong và Toàn Cường đều mềm nhũn, cảm thấy như không thể đứng vững.
Toàn Cường run giọng nói: "Chị... chị đừng có mà quá đáng, chị biết anh Thành là ai không? Anh ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Thành Đại, các người mà động vào anh ấy, nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp!"
"Tập đoàn Thành Đại ư? Doanh nghiệp hạng ba đó hả?", người phụ nữ trung niên thản nhiên cười nói: “Cậu em, hôm nay dù bố của cậu có đến đây, cậu không dập đầu vài cái cũng đừng hòng rời đi. Hết thời gian một phút rồi, đây là do các em tự chọn nhé, đánh bọn nó tàn phế đi”.
Người phụ nữ trung niên vung tay, hàng chục người đàn ông vạm vỡ mặc vest đi về phía mấy người Trương Thành, siết chặt nắm đấm, khớp tay phát ra tiếng rắc rắc. Âm thanh này lọt vào tai mấy người Toàn Cường giống như tiếng xương của mình bị đánh gãy.
Ở lối vào phòng vệ sinh của sòng bạc, Trương Hùng đang kéo quần lên, vừa bước ra ngoài đã thấy khoảng bốn mươi người đàn ông mặc vest đang tập trung trong sảnh.
"Chậc chậc”, Trương Hùng tìm một chiếc ghế sofa để ngồi xuống: “Còn có người đến gây rắc rối trong sòng bạc à?"
Anh vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng hét của Từ Uyển từ đám đông.
Sắc mặt Trương Hùng thay đổi, tìm kiếm xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Từ Uyển, anh không chần chừ nữa mà sải bước về phía nơi có đám đàn ông vạm vỡ mặc vest.
Nhóm người này chen chúc nhau, Trương Hùng nhất thời không thể chen vào được, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hét chói tai của Từ Uyển trong đám đông, Trương Hùng lo lắng, gầm lớn.
"Dừng hết lại cho tao!"
Tiếng gầm lớn này phát ra từ miệng Trương Hùng, khiến người ta có cảm giác như sấm nổ bên tai, màng nhĩ đau nhói.
Đám đông đang ồn ào, vì tiếng gầm của Trương Hùng mà đều vô thức dừng động tác, chỉ bởi tiếng gầm quá khí thế, cứ như sự áp bức của cấp trên đối với cấp dưới, bắt mọi người phải tuân theo.
Thấy vậy, Trương Hùng thở phào nhẹ nhõm, hai tay trái phải bắt đầu làm việc, đẩy những người đàn ông vạm vỡ đang chen lấn trước mặt ra, rồi lao vào đám đông.
Trương Hùng nhìn thấy hai tên đàn em của Trương Thành đã nằm trên mặt đất, quần áo đầy dấu chân, mặt cũng bầm tím, mắt trái của Trương Thành thâm đen, có lẽ cậu ta đã hứng chịu một cú đấm nặng nề.
Còn bạn gái của hai tên đàn em thì quần áo hơi rách tả tơi, phần vải trên vai và cổ đều bị rách nhiều chỗ. Ba người Từ Uyển ngồi xổm lại một chỗ, quần áo trên người hơi nhăn nhúm, nhưng vẫn may là các bộ phận quan trọng đều được bảo vệ, chưa bị ai sàm sỡ.
Tiếng nức nở của các cô gái vang lên khiến Trương Hùng rất tức giận.
Ba người Từ Uyển dường như cảm nhận được mọi người xung quanh đã tản đi, họ từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt giàn giụa nước mắt. Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Hùng, Từ Uyển như tìm được chỗ dựa, vừa khóc vừa lao vào vòng tay của Trương Hùng.
Trương Hùng thấy tóc của Từ Uyển rối bời, chiếc áo phông trắng gọn gàng của cô ấy cũng bị nhàu nát.
Trương Khiết và Tôn Lam cũng vậy, quần áo nhăn nhúm.
"Ồ, lại một tên nhiều chuyện nữa à?", người phụ nữ trung niên khẽ mỉm cười khi nhìn thấy Trương Hùng.
"Được rồi, có anh đây”, Trương Hùng vỗ nhẹ vào lưng Từ Uyển, an ủi cô ấy như thể anh không nghe thấy lời nói của người phụ nữ trung niên.
Có thể là do sự xuất hiện của Trương Hùng khiến Từ Uyển có chỗ dựa, tiếng nức nở của cô ấy càng nhỏ dần.
"Tiểu Uyển, nói cho anh biết, ai vừa chạm vào em?", giọng của Trương Hùng rất nhỏ, cứ như sợ làm cho Từ Uyển kinh hãi.
Từ Uyển từ từ ngẩng đầu lên trong vòng tay của Trương Hùng, khuôn mặt đẫm lệ, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt.
"Anh rể... em... em không biết, em... em sợ..”, giọng nói của Từ Uyển rất nhỏ, còn hơi run rẩy, vừa nãy cô ấy thật sự bị dọa sợ chết khiếp. Cô ấy rất khó tưởng tượng nếu Trương Hùng không đến, thì bây giờ cô ấy sẽ ra nông nỗi gì.
"Không sao, không sao”, Trương Hùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Từ Uyển: “Anh rể sẽ giúp em tìm ra người đó”.
Trương Hùng vẫy tay với Trương Khiết đang đứng bên cạnh, Trương Khiết mặc dù khá sợ hãi nhưng cô ấy kiên cường hơn Từ Uyển và Tôn Lam rất nhiều.
"Giúp anh chăm sóc em ấy”, Trương Hùng nắm lấy vai Từ Uyển, đưa cô ấy vào vòng tay của Trương Khiết, sau đó quay lại, liếc nhìn xung quanh, nói: “Ai vừa ra tay?"
Giọng của Trương Hùng không lớn, nhưng rất nặng nề, như thể anh đang chất vấn.
“Cậu em, có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu thế cục nhỉ?”, người phụ nữ trung niên lười biếng vươn vai: “Bây giờ không phải là lúc cậu chất vấn chúng tôi”.
"Ai đã ra tay?", Trương Hùng không thèm liếc nhìn người phụ nữ trung niên, đôi mắt anh dán chặt vào người đàn ông vạm vỡ gần Từ Uyển nhất.
Trong mắt Trương Hùng mang theo vẻ hung dữ, lạnh lùng và khinh thường. Đối diện với ánh mắt của Trương Hùng, bao nhiêu ông trùm quân phiệt đều run sợ và quỳ xuống cầu xin tha mạng. Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt Trương Hùng.
Người đàn ông vạm vỡ đó lùi lại mấy bước rồi mới phản ứng lại, cảnh tượng trước ánh mắt khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn lên tiếng mắng Trương Hùng: “Là ông đây động vào cô ta đấy, mày có thể làm gì... a!”
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa nói xong, đã hét lên một tiếng đau đớn, chói tai đến mức làm cho màng nhĩ của người nghe bị tổn thương.
Cánh tay của người đàn ông vạm vỡ bị Trương Hùng bẻ gãy, hai chiếc xương sắc nhọn đâm vào da cánh tay, máu phun khắp cơ thể. Cảnh tượng này khiến những tên đồng bọn của hắn thường xuyên chém giết cũng vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn, Tôn Lam rụt rè hét lên một tiếng.
Trương Hùng vừa buông tay, người đàn ông vạm vỡ bị gãy tay ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn khắp sàn.
Người phụ nữ trung niên luôn tỏ ra thờ ơ với mọi việc cũng lùi lại mấy bước.
Trương Hùng đánh người khác gãy một cánh tay mà giống như vừa làm một việc hết sức bình thường, anh nhìn sang một người đàn ông vạm vỡ khác: “Còn ai đã động vào cô ấy nữa? Mày sao?"
Một người đàn ông vạm vỡ khác thấy Trương Hùng nhìn mình, vội vàng cúi đầu xuống, cảnh tượng vừa nãy khiến họ sợ hãi, đã khi nào bọn họ thấy cảnh thẳng thừng bẻ gãy tay người khác bao giờ đâu?
"Mày có động vào cô ấy không?", Trương Hùng hỏi với giọng rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông vạm vỡ cúi đầu, lắc đầu quầy quậy.
“Tao không tin”, khóe miệng Trương Hùng khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay của đối phương, dùng sức bẻ gãy.
“A!”, lại một tiếng hét nữa vang lên.
Trương Hùng buông tay, đi đến người tiếp theo.
Tôn Lam ở một bên rên rỉ, nằm trên mặt đất nôn khan.
Hai tên đàn em của Trương Thành và bạn gái của họ lúc này thậm chí không dám nhìn Trương Hùng. Bọn họ vẫn nhớ rõ như in vừa nãy họ đã chế nhạo Trương Hùng như thế nào. Anh không phải là con người, rõ ràng là một ác quỷ! Vậy mà mình lại bảo loại người này là kẻ hèn nhát sao?
Nếu người này là kẻ hèn nhát thì mình là gì?
Lúc này, người phụ nữ trung niên cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như một ngọn núi, không ngừng tạo áp lực cho mình. Nếu cứ để anh tiếp tục như vậy thì chắc chắn bản thân sẽ bị nghiền nát, người phụ nữ không chịu được bầu không khí như vậy nữa, bỗng hét lên: “Đủ rồi!"
Bình luận facebook