• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Diêm Vương Sống trong truyền thuyết (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Gọi món

Lâm Thanh Hy cũng ngạc nhiên nhìn Trương Hùng, nhưng chỉ là sự ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi biến mất, sau đó trở thành vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn gọi món giúp tôi không?”

“Ừ”, Trương Hùng gật đầu, một tay cầm menu, một tay nhẹ nhàng lật trang thực đơn, anh cũng không nói gì.

Trịnh Sở nhìn dáng vẻ của Trương Hùng lại càng tức giận không có chỗ trút, nói: “Không hiểu thì đừng giả vờ giả vịt, cũng đừng lãng phí thời gian của mọi người”.

“Trịnh Sở, chú ý đến lời nói một chút, bọn tôi xem thực đơn thì có làm sao?”, mặc dù Lâm Thanh Hy không biết Trương Hùng đang làm gì, nhưng ít nhất bây giờ cô và Trương Hùng ở cùng một chiến tuyến, cũng không thể để mặc người khác sỉ nhục Trương Hùng được.

“Thanh Hy, đây là nhà hàng nước Phiến, cái tên ất ơ này đọc hiểu tiếng Phiến à?”, Trịnh Sở khinh thường nói.

Trịnh Sở còn vừa dứt lời, giọng Trương Hùng đã vang lên, anh vừa lấy tay chỉ vào thực đơn vừa dùng tiếng Hoa Hạ nói với phục vụ nước Phiến: “Món này, món này và món này nữa”.

Mặc dù phục vụ không hiểu Trương Hùng nói gì nhưng cậu ta vẫn có thể hiểu theo động tác của Trương Hùng, cậu ta gật đầu rồi xoay người vào trong chuẩn bị món.

Trịnh Sở vẫn cho rằng Trương Hùng có thể nói được chút gì đó nhưng khi nhìn thấy động tác của Trương Hùng, hắn phá lên cười: “Người hạ đẳng thì vẫn hạ đẳng thôi, lẽ nào anh không biết đồ ăn nước Phiến rất chú trọng đến lễ nghi sao? Gọi bừa các món như thế, để lát nữa tôi xem anh ăn kiểu gì. Đến lúc đó đừng như một con khỉ, gọi một bàn canh rồi không biết ăn thế nào”.

Trương Hùng xì một tiếng, trợn mắt: “Ai nói tôi không biết gọi món, món tôi gọi lúc nãy là gan béo”.

“Gan béo? Anh ta nói gan béo kìa? Ha ha ha”, Trương Hùng nói thế khiến Trịnh Sở như nghe được câu chuyện cười, hắn đập tay xuống bàn, cười đến mức chảy nước mắt: “Tôi nói này, chưa từng ăn ở nhà hàng Phiến thì đừng khoe mẽ, đó gọi là gan ngỗng, hiểu không?”

“Trịnh Sở, bọn tôi muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy, liên quan gì đến anh?”, lúc này Lâm Thanh Hy lên tiếng, mặc dù cô cũng biết Trương Hùng gọi gan ngỗng như thế là sai, nhưng dù sao anh làm vậy cũng vì giải vây cho mình.

Trịnh Sở bĩu môi: “Thanh Hy ơi là Thanh Hy, dù em có tuyển một ông chồng thì cũng nên là một người ra dáng chút chứ? Em xem này, đây là thứ gì chứ?”

Vương Tùng Phụng đắc ý ra mặt: “Có một số người cứ nghĩ xem nhiều phim, đọc nhiều sách thì mình cũng là người thượng đẳng chứ nào có biết ruồi nhặng cũng là ruồi nhặng thôi”.

Lâm Kiến Vũ lên tiếng hòa giải: “Tụi thanh niên ấy mà, muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy chứ, mấy ngôn ngữ mạng gì đó chẳng hạn như xỉu ngang, ngất này nọ, người lớn cũng không hiểu đấy thôi. Ha ha, đừng quá so đo quá như thế, mặc kệ đi”.

“Chú Lâm, đây không phải là ngôn ngữ mạng Internet mà là nền tảng văn hóa của một người. Một người mà ngay cả gan ngỗng cũng không biết thì cháu thật sự không hiểu anh ta còn mặt mũi nào mà bước vào nhà hàng nước Phiến, để đám người phục vụ của nhà hàng nghe thấy không chừng sẽ cười vào mặt chúng ta thì sao?”, Trịnh Sở khoanh tay lại, khinh nhờn nhìn Trương Hùng.

Trương Hùng vẫn tỏ vẻ chẳng sao cả ngồi đó, đợi phục vụ đem đồ ăn lên.

Không lâu sau, vài phần gan ngỗng tinh xảo đẹp mắt được phục vụ mang lên, đặt trước cả nhà Trịnh Sở, còn trước mặt Trương Hùng và Lâm Thanh Hy lại chẳng có gì.

“Ôi nhìn này, gan ngỗng của chúng ta đều được đưa lên rồi, gan béo của mấy người nào đó đâu? Sao vẫn chưa đem lên vậy chứ?”, Trịnh Sở cầm dao nĩa lên, động tác nho nhã cắt một miếng gan ngỗng nhỏ, bỏ vào miệng , nở nụ cười hưởng thụ: “Món gan ngỗng của nước Phiến nổi tiếng khắp thế giới, béo nhưng không ngấy, đúng là một món ăn tuyệt vời. Nhà hàng nước Phiến này khá chính tông, mùi vị gần như giống hệt món mà tôi đã ăn ở nước Phiến”.

Lâm Thanh Hy nhìn bộ dạng của Trịnh Sở, sắc mặt rất khó coi, định đi gọi phục vụ tự mình gọi lại vài món, nhưng còn chưa lên tiếng đã bị Trương Hùng nhận ra động tác.

“Không sao, anh gọi xong cho em rồi”.

“Anh gọi món gì thế?”, Lâm Thanh Hy nhỏ giọng hỏi Trương Hùng, giọng nói còn hơi lo lắng: “Ngay cả gan ngỗng anh còn không biết, vừa rồi đúng là gọi bừa”.

Mặc dù giọng điệu Lâm Thanh Hy khá lo lắng nhưng lại chẳng tỏ vẻ trách cứ gì cả, vì cô biết rõ nếu mình tự đi gọi thì có lẽ cũng không gọi được món nào cho đúng.

Trong khi Lâm Thanh Hy còn đang lo lắng định gọi phục vụ thì ba đĩa đồ ăn tinh xảo đẹp mắt được đặt trước mặt cô, trong đó có một phần gan ngỗng, một phần bánh mì nước Phiến và một phần hạnh nhân.

“Trái cây? Bánh mì? Tôi đã nói mà, loại người như anh thực sự làm chúng tôi cảm thấy mất mặt quá”, Trịnh Sở đặt dao nĩa trong tay xuống, tức giận nhìn Trương Hùng: “Anh có biết nếu giờ đang ở nước Phiến thì người không tôn trọng lễ nghĩa ẩm thực như anh đã bị đuổi khỏi nhà hàng từ lâu rồi không? Dù không biết lễ tiết ở nhà hàng nước Phiến, lẽ nào anh không có chút kiến thức chung chút nào sao? Trái cây là món chỉ có thể gọi sau bữa ăn”.

“Ha ha, vậy sao?”, Trịnh Sở vừa dứt lời, giọng Trương Hùng vang lên trên bàn ăn, giọng điệu khi nói của anh còn kèm theo tiếng cười khẽ, tiếng cười đầy châm chọc: “Vừa rồi có người nói với phục vụ lấy gan ngỗng nhưng thật ra trong từ Foiegras của nước Phiến không có nghĩa là ngỗng, chỉ là rất nhiều người đều mặc định nghĩ đó là gan ngỗng, thật ra chín mươi lăm phần trăm người dân nước Phiến dùng gan vịt, vì lượng tiêu thụ thịt vịt vốn dĩ cao hơn ngỗng. Là món khai vị nên đề cử kết hợp với abricot hạnh nhân, sau đó đặt gan béo lên bánh mì để ăn cho đỡ ngấy, còn có vài người lúc nãy không gọi vài món trái cây có tính axit thì bây giờ khi ăn hương vị sẽ không ngon lắm”.

Trương Hùng nói hết câu này, ánh mắt Lâm Thanh Hy hiện lên vẻ ngờ vực, còn có thể nói được thế à? Anh ấy không nói bừa đấy chứ?

“Thật nực cười, tôi chưa bao giờ nghe nói đến bánh mì nước Phiến ăn kèm với gan ngỗng, phiền anh trước khi nói bừa cũng nên tìm hiểu một chút về kiến thức được không?”, Trịnh Sở khinh thường nói: “Loại người hạ đẳng như anh không biết đến những điều này, tôi có thể hiểu được nhưng anh đừng có mà vờ vịt ta đây biết hết mọi thứ, OK?”

Nghe Trịnh Sở nói thế, Trương Hùng bật cười, nhìn sang bàn bên cạnh.

Tình cờ có một gia đình người nước Phiến đang ngồi ở bàn bên cạnh, người ta đang ăn theo cách mà Trương Hùng vừa nói, kết hợp bánh mì nước Phiến với hạnh nhân để thưởng thức gan, cảnh tượng này như một bạt tai đánh thẳng vào mặt Trịnh Sở.

“Là một trong ba vương quốc ẩm thực lớn của thế giới, nước Phiến am hiểu về ẩm thực và biết cách ăn. Tất nhiên vẻ đẹp lãng mạn của các bữa ăn kiểu nước Phiến không chỉ thể hiện ở các nguyên liệu tinh tế mà còn đến từ lễ nghi mà bữa ăn kiểu nước Phiến mang đến, lễ nghi của bữa ăn nước Phiến không phải là trái cây sau bữa ăn như một số người nào đó nói, mà là chú trọng đến cách kết hợp các món ăn hơn. Được rồi, Thanh Hy, các món đã được đem lên, có thể thưởng thức rồi đấy”.

Trương Hùng vừa nói vừa tách bánh mì nước Phiến ra rồi đặt một hạt hạnh nhân lên trên, sau đó đưa cho Lâm Thanh Hy.

Lúc này đôi mắt to tròn linh động của Lâm Thanh Hy đầy vẻ thần thái khác nhau, anh ấy còn biết những điều này nữa.

Trịnh Sở và Vương Tùng Phụng ngồi ở một bên, sắc mặt vô cùng khó coi, vừa rồi chính miệng Trịnh Sở còn nói có vài người đọc không hiểu thì đừng vờ vịt, nhưng bây giờ sự thật đã nói cho hắn biết người vờ vịt là ai. Lúc này hai người đều có cảm giác như bị kim đâm vào mông, cảm giác không thể ngồi yên dù chỉ một giây.
Chương 12: Có khách đến nhà

“Haizz, có vài người nói đúng đấy”, Trương Hùng thở dài: “Không hiểu thì có thể thông cảm được, nhưng không hiểu mà lại giả vờ ta đây biết rõ, cố ý khoe mẽ thì chẳng có ý nghĩa gì cả”.

Trương Hùng nói thế khiến mẹ của Trịnh Sở cảm thấy mặt mình nóng rát, hai người họ đều chỉ ước gì có thể tìm một nơi chui xuống.

“Chúng ta đi thôi”, Vương Tùng Phụng đập bàn, đứng dậy kéo con trai mình đi.

Lâm Thanh Hy rất bất ngờ, cũng khá hài lòng với biểu hiện của Trương Hùng, một số lễ nghi kiểu nước Phiến rất phiến diện, ít người hiểu rõ chúng. Người nước Phiến có nhiều quy tắc và chú trọng về phương diện ăn uống dùng bữa, người có thể hiểu rõ và dễ dàng nói về nó thật sự quá ít.

Điều khiến Lâm Thanh Hy hài lòng là cô nhìn ra mỗi động tác của Trương Hùng đều đang cố ý chọc tức hai mẹ con Trịnh Sở, cô bỗng nhận ra hình như người này không đáng ghét như thế.

Lâm Kiến Vũ và bố Trịnh Sở cũng không ở lại lâu, chào một tiếng rồi bữa ăn kết thúc.

Trên đường về, thái độ của Lâm Thanh Hy với Trương Hùng hòa hoãn hơn một chút, cô ngồi ở ghế lái, liếc nhìn Trương Hùng đang ngồi ở ghế phó lái: “Sao anh biết tiếng nước Phiến vậy? Chắc không có mấy người hiểu được ngôn ngữ này nhỉ? Hơn nữa các lễ nghi khi dùng bữa của nước Phiến không phổ biến lắm, rất ít người sẵn lòng học”.

Trương Hùng mỉm cười: “Trước đây anh từng là phục vụ trong một nhà hàng nước Phiến, chỉ biết vài câu thôi, lúc nãy đơn thuần là thấy tên họ Trịnh kia ngứa mắt nên mới cố ý nói nhiều như vậy”.

Nghe thế Lâm Thanh Hy khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Trương Hùng biết tiếng nước Phiến khiến cô rất bất ngờ, anh giải thích như thế cũng có thể hiểu được.

Khi hai người về đến biệt thự, Trương Hùng nhìn thấy Giang Tịnh đang lắp đặt vài hệ thống báo động, bây giờ anh cũng đã biết Giang Tịnh là vệ sĩ bên cạnh Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy ngồi tựa vào ghế sô pha, bàn tay mảnh khảnh đỡ lấy trán, nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà hàng lúc nãy, khóe môi tinh tế của cô không khỏi nhếch lên.

“Sếp Lâm, nước rửa chân của em đây”.

Giọng Trương Hùng vang lên bên tai Lâm Thanh Hy, anh chủ động mang một chậu nước rửa chân ấm đến. Hôm qua lúc xoa bóp cho Lâm Thanh Hy, Trương Hùng phát hiện Lâm Thanh Hy có không ít bệnh tiềm ẩn, đều là do bình thường quá mệt mỏi, Trương Hùng có thể điều trị các bệnh tiềm ẩn của Lâm Thanh Hy thông qua động tác xoa bóp bấm huyệt.

Lâm Thanh Hy nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, hôm qua cô cố ý muốn làm Trương Hùng bẽ mặt nên mới bảo Trương Hùng rửa chân cho mình nhưng hôm nay cô không muốn làm như thế nữa. Cô vừa định lên tiếng bảo Trương Hùng đem nước rửa chân đi thì có cảm giác đôi chân nhỏ bé của cô bị một đôi bàn tay thô ráp nắm lấy.

Trương Hùng nhẹ nhàng xoa bàn chân trong tay, mỗi lần nhìn đều cảm thấy như đây là tác phẩm nghệ thuật, đôi bàn chân ngọc ngà hình cánh hoa trong suốt như pha lê nõn nà, bàn chân trần hồng hào.

Trương Hùng nhẹ nhàng ấn vào huyệt vị dưới chân Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy chỉ cảm thấy như có một dòng điện truyền từ dưới lòng bàn chân, thấy đôi tay Trương Hùng hơi không thành thật, Lâm Thanh Hy nhíu mày không vui nói: “Anh sờ lung tung gì đấy?”

“Không phải sờ lung tung đâu, đây là xoa bóp đấy sếp Lâm ạ”, Trương Hùng lắc đầu, cố ý nhấn mạnh: “Em mắc một ít bệnh vặt khiến em mất ngủ, dễ nổi nóng, sẽ đau bụng vào những ngày đó mỗi tháng, massage vừa phải có thể làm giảm thiểu những điều này”.

Trương Hùng không dừng lại mà vẫn nhẹ nhàng xoa bóp đôi bàn chân đó.

Lâm Thanh Hy vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng mấp máy môi rồi lại không nói nên lời, vì cô thấy lời Trương Hùng nói đều đúng. Bản thân mình quả thật thiếu ngủ, dễ nổi nóng và thường đau bụng kinh, Lâm Thanh Hy lại nghĩ đến tối hôm qua mình ngủ rất ngon, lẽ nào là vì được người này xoa bóp cho sao?

Nhưng cuối cùng Lâm Thanh Hy vẫn không hỏi, dù nói thế nào trên danh nghĩa Trương Hùng vẫn là chồng hợp pháp của mình, biết xoa bóp chẳng phải là chuyện gì đáng để khoe khoang cả.

Giọng điệu Lâm Thanh Hy không vui lắm: “Anh học mấy cái này ở đâu thế?”

Trương Hùng khẽ nói: “Lúc còn nhỏ hoàn cảnh gia đình rất khổ nên cái gì anh cũng phải làm hết”.

Lâm Thanh Hy biến sắc, không nói thêm gì nữa.

Được Trương Hùng xoa bóp, cơn buồn ngủ dần kéo đến, Lâm Thanh Hy lắc đầu, cô không muốn tối nay lại bị người đàn ông này bế vào phòng ngủ nữa.

“Xong rồi, anh đổ nước đi”, Lâm Thanh Hy rút chân mình lại, mang dép vào rồi đi về phòng ngủ.

Mấy ngày nay vừa lúc đến kỳ kinh nguyệt, tối nào Lâm Thanh Hy cũng sẽ pha cho mình một cốc nước đường đỏ để giảm cơn đau bụng.

Lâm Thanh Hy pha xong nước đường đỏ, dùng miệng thổi hơi nóng trên miệng cốc sứ, vừa định uống thì động tác bỗng khựng lại. Trước đó cô không để ý lắm nhưng hình như bụng dưới của mình không đau nữa. Bắt đầu từ hôm qua đã không còn cảm thấy đau nữa.

“Lẽ nào động tác xoa bóp của anh ấy có tác dụng thật sao?”, Lâm Thanh Hy ngờ vực nhìn bên ngoài phòng ngủ, Trương Hùng đang làm công việc lau sàn cuối cùng trước khi đi ngủ.

Trương Hùng quay về phòng, nhìn thấy điện thoại thông báo có cuộc gọi nhỡ, là cậu thanh niên đẹp trai gọi đến nên anh lập tức gọi lại.

“Đại ca, bếp trưởng của gia đình hoàng gia nước Phiến bảo tôi liên lạc với anh, nói rằng ông ta đã học được hết các phương pháp nấu nướng mà trước kia anh dạy ông ta, không biết bây giờ liệu tôi có vinh hạnh được anh nhận làm đồ đệ chưa?”

“Nói sau đi, gần đây tôi hơi bận”, Trương Hùng trả lời qua loa rồi cúp máy.

Một đêm trôi qua, sáng hôm sau Trương Hùng thức dậy chuẩn bị quét dọn phòng ốc như thường lệ, kết quả lại thấy Lâm Thanh Hy không vội ra ngoài như ngày thường mà tự pha cho mình một tách trà, sau đó ngồi trên ghế sô pha chậm rãi thưởng thức.

“Sếp Lâm, hôm nay không đến công ty sao?”, Trương Hùng cầm giẻ lau trong tay, cẩn thận lau cả bàn trà bằng đá cẩm thạch trước mặt Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy đặt tách trà xuống, nhìn Trương Hùng đang mặc áo ba lỗ nói: “Đừng làm nữa, tôi có bạn sắp đến nhà chơi, hôm nay anh ra ngoài trước đi”.

“Bạn nào thế?”, Trương Hùng mỉm cười lấy lòng.

Lâm Thanh Hy nhướng mày: “Có liên quan gì đến anh không? Làm xong việc của anh là được, trước buổi chiều tôi không muốn nhìn thấy anh”.

“Ồ”, Trương Hùng hơi hụt hẫng đáp, anh gấp miếng giẻ trong tay lại rồi đặt nó vào nơi cần đặt, sau đó ra khỏi biệt thự.

Trương Hùng vươn vai dưới ánh nắng mặt trời ban sớm nhìn chằm chằm nơi này như thể độc thoại, sau đó rời đi.

Anh cầm theo vài món đồ chơi đi đến viện mồ côi Xuân Đằng, lũ trẻ ở đó vừa nhìn thấy Trương Hùng đến đều xúm lại như đàn ong, gọi anh Trương Hùng để lấy đồ chơi.

Trương Hùng yêu chiều nhìn lũ trẻ, khi còn nhỏ mình cũng từng rất hy vọng có thể có một món đồ chơi.

“Viện trưởng, bà có biết anh ấy làm nghề gì không?”, Tần Nhu - người mặc một chiếc váy trắng, ngồi trên một chú ngựa gỗ hỏi. Hôm nay cô ấy buộc mái tóc lên, bớt đi một chút sự nhanh nhẹn của ngày hôm qua nhưng lại thêm phần khác biệt giữa thanh thuần và sáng sủa, không trang điểm quá đậm nhưng đường nét gương mặt thanh tú không chê vào đâu được.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Hùng, cả người Tần Nhu vô thức cứng đờ.
Chương 13: Chìm đắm trong ánh mắt

Viện trưởng Thôi với mái tóc hoa râm nhìn Trương Hùng, khuôn mặt nở nụ cười: “Thằng nhóc này mấy năm trước cũng thường gọi điện cho bác, cậu ấy nói với bác qua điện thoại rằng cậu ấy từng làm nhân viên phục vụ, nhân viên xoa bóp, còn sửa đồ gia dụng, dù sao mấy năm nay thằng nhóc này cũng chịu khổ nhiều rồi”.

“Vậy sao?” Tần Nhu liếc nhìn Trương Hùng đứng đó bị đám trẻ con vây quanh, anh thỉnh thoảng ôm lấy một đứa bé, tung lên thật cao, khóe miệng anh cũng khẽ cong lên.

Tiếng động cơ gầm rú phá vỡ khung cảnh yên bình, ba chiếc xe Mercedes-Benz G63 lần lượt dừng trước cổng viện mồ côi, mỗi xe có ba người bước xuống, có nam có nữ, nam mặc âu phục giày da, nữ cũng mặc đồ đắt tiền, khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Những người này vừa xuống xe lập tức quan sát viện mồ côi, một người phụ nữ trong đó có vẻ là thư ký, lấy ra một bản thiết kế, chỉ trỏ vài lần trên đó.

Cô bé Nhân Nhân đang được Trương Hùng ôm trong ngực, khi nhìn thấy những người này thì cái miệng nhỏ bĩu ra: “Người xấu! Những người xấu này lại tới rồi!”

“Người xấu sao?”, Trương Hùng nghi hoặc, anh nhìn cô bé trong vòng tay hỏi: “Nhân Nhân, nói cho anh biết, sao bọn họ lại là người xấu?”

“Bọn họ muốn phá hủy nhà của Nhân Nhân!”, Nhân Nhân giơ nắm đấm mũm mĩm lên, trên khuôn mặt non nớt của cô bé đầy vẻ khó chịu.

“Phá nhà hả?”, Trương Hùng nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên u ám, anh thả Nhân Nhân xuống, để Nhân Nhân chơi với những đứa trẻ khác, sau đó đi về phía viện trưởng.

Nhà của Nhân Nhân cũng chính là nhà của những đứa trẻ này, là viện mồ côi Xuân Đằng!

Đây cũng là nhà của Trương Hùng, cách đây rất lâu, anh và mẹ lưu lạc đến đây, nhờ được viện trưởng thu nhận nên anh mới có thể trưởng thành.

Trương Hùng đi đến trước mặt viện trưởng, thấy vẻ buồn bã và áy náy của Viện trưởng Thôi và cô gái mặc váy trắng.

“Viện trưởng, chuyện gì vậy?”, Trương Hùng bĩu môi đứng ở cổng viện mồ côi, hỏi.

Viện trưởng Thôi vừa định mở lời thì bị giọng nói của Tần Nhu cắt ngang.

“Để cháu nói chuyện với bọn họ!” Tần Nhu mặc bộ váy trắng đứng phắt dậy, cô ấy cao một mét sáu tám, đi giày bệt màu trắng, trán cao ngang tai Trương Hùng.

Viện trưởng Thôi nhìn Tần Nhu đi về phía cổng viện mồ côi, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, bà ấy vẫy tay với Trương Hùng: “Tiểu Hùng, ngồi xuống trước đi”.

Trương Hùng ngồi xuống trước mặt Viện trưởng Thôi.

Viện trưởng Thôi tóc hoa râm nhìn lên bầu trời: “Tiểu Hùng, tính thời gian, cháu năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi đúng không?”

“Hai mươi bốn ạ”, Trương Hùng nhìn khuôn mặt hiền từ của Viện trưởng Thôi, cảm thấy không đành lòng, người phụ nữ tốt bụng này đã già hơn rất nhiều so với dáng vẻ lúc đầu trong trí nhớ anh.

Viện trưởng Thôi đưa tay xoa đầu Trương Hùng: “Đứa trẻ ngoan, mấy năm nay cháu đều gửi tiền cho viện mồ côi, còn nhớ mấy năm trước bác đã nói điện thoại với cháu rằng có một người tốt bụng đã trợ cấp cho viện mồ côi không?”

“Nhớ ạ”, Trương Hùng gật đầu, lúc đầu khi anh nghe thấy chuyện này, trong lòng rất cảm kích người tốt bụng đó, nhưng viện trưởng chưa từng nói cho anh biết người tốt bụng đó là ai.

“Cô Tần đã trợ cấp cho viện mồ côi từ năm năm trước, nhưng sau này, e rằng cô Tần cũng lực bất tòng tâm”, Viện trưởng nói: “Trước giờ, đất trống xung quanh viện mồ côi đều thuộc về chính phủ, bây giờ nó đang ngày càng phát triển rất nhanh, những vùng đất xung quanh đây cũng đã bị những người đó mua hết, bọn họ muốn mở một sơn trang nghỉ dưỡng ở đây”.

Viện trưởng chỉ vào những người ở cổng viện mồ côi, rồi nói tiếp: “Cô Tần đã thương lượng nhiều lần, nhưng không có kết quả, một khi việc phát triển sơn trang nghỉ dưỡng hoàn thành, chính phủ sẽ ra lệnh phá bỏ viện mồ côi, phía chính phủ có công văn xây viện mồ côi mới, nhưng cháu biết bọn họ chọn vị trí ở đâu không? Ở một bãi thải hóa chất! Chỗ đó không lúc nào không có chất thải độc hại thải ra, bác già rồi, cũng không sống được mấy năm nữa, chỉ tội mấy đứa nhỏ này thôi”.

Viện trưởng nhìn đám trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ, trong đôi mắt già nua không khỏi rơi lệ, giọng cũng hơi nghẹn ngào: “Đám thương nhân vô lương tâm, bọn chúng căn bản không quan tâm đến những đứa trẻ tội nghiệp này, trong mắt bọn chúng chỉ có tiền thôi! Sao chúng có thể để bọn nhỏ sống ở xung quanh bãi thải hóa chất chứ?”

“Cháu đi nói chuyện với bọn họ”, Trương Hùng đứng bật dậy.

“Tiểu Hùng! Vô dụng thôi”, Viện trưởng lắc đầu.

“Viện trưởng, không thử thì sao biết vô dụng ạ?”, Trương Hùng khẽ mỉm cười với viện trưởng, trong nụ cười đầy sự tự tin.

Khi Trương Hùng đi tới cổng viện mồ côi, tiếng cãi vã đã lọt vào tai anh.

“Cô Tần, đầu cô úng nước, nhưng chúng tôi thì không, nhiều tiền như thế sao lại không kiếm? Sự sống chết của đám trẻ mồ côi này liên quan gì tới chúng tôi? Muốn trách thì trách bọn chúng trời sinh số khổ! Nói không chừng sống gần nhà máy hóa chất mười mấy năm sẽ sinh ra một loạt người dị dạng giống trong phim điện ảnh đấy, ha ha ha!”, một giọng nam đầy cợt nhả lên tiếng.

Tần Nhu bị lời nói của đối phương chọc giận tới mức cả người run rẩy: “Các người! Các người không có lương tâm! Vùng đất này đã được phê duyệt để phát triển từ hai năm trước, tất cả mọi người đều để tâm viện mồ côi này, chỉ có các người thì không! Các người làm vậy sẽ gặp phải báo ứng!”

“Ha ha ha, để kiếm được tiền, dù tôi xuống địa ngục tôi cũng bằng lòng, cô Tần, cô không kiếm tiền thì đừng làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của chúng tôi, mấy ngày nữa công văn của chính phủ sẽ đưa xuống, viện mồ côi này cũng sẽ bị dỡ bỏ”.

“Tôi không biết mấy ngày nữa viện mồ côi có bị dỡ bỏ hay không, nhưng tôi biết, nếu trong vòng mười giây tới ông không đi thì đừng trách tôi đánh ông!”, giọng nói lạnh lùng của Trương Hùng vang lên, anh cầm một ống thép to bằng cổ tay người lớn bước đến, để lộ bắp thịt trên cánh tay tạo ra lực uy hiếp to lớn.

“Bắt đầu đếm ngược, mười!”

Số mười vừa dứt, Trương Hùng vung mạnh ống thép trong tay, tạo ra một âm thanh xé gió.

Những người xuống từ chiếc xe Mercedes-Benz không thể không lùi lại hai bước khi nhìn thấy Trương Hùng xuất hiện.

Nhìn những cơ bắp cân đối trên cánh tay Trương Hùng và cái bụng mỡ của đám người họ, gã đàn ông mặc vest hừ một tiếng: “Thằng côn đồ! Mày cứ phách lối đi, sớm muộn gì cũng sẽ phải cút khỏi chỗ này thôi! Chúng ta đi!”

Gã đàn ông mặc vest dứt lời, đám người nhanh chóng lên xe, chiếc Mercedes-Benz lại phát tiếng nổ động cơ, rồi nhanh chóng rời đi.

Ngay sau khi ba chiếc xe Mercedes lái đi, tiếng reo hò của bọn nhỏ trong viện mồ côi vang lên.

Trương Hùng tiện tay vứt ống thép trong tay đi, nhìn tóc Tần Nhu hơi bù xù: “Cô Tần, cô không sao chứ?”

“Hả?” Tần Nhu hơi sửng sốt khi Trương Hùng đột nhiên nói chuyện với mình, giọng nói và động tác của cô ấy cũng hơi bối rối: “Không, không sao”.

“Vậy thì tốt, nói cho tôi biết chuyện này là thế nào?”, Trương Hùng ngồi xuống cổng vào viện mồ côi.

Tần Nhu hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên cô ấy đứng gần người đàn ông này như vậy, ánh mắt sâu của anh giống biển sao mênh mông, khiến người ta chìm đắm.
Chương 14: Phá núi

Tần Nhu sắp xếp lại câu chữ, kể ngắn gọn cho Trương Hùng về việc phát triển sơn trang nghỉ dưỡng và việc dỡ bỏ viện mồ côi. Hơn nữa thực lực của công ty đối phương mạnh hơn công ty của Tần Nhu rất nhiều, chỉ đứng sau tập đoàn Chu Thị - tập đoàn lớn thứ hai ở thành phố Ngân Châu. Nếu đám người đó muốn động vào viện mồ côi này thì bọn họ hoàn toàn không thể bảo vệ được.

Tần Nhu vừa nói xong, cô ấy đã thấy Trương Hùng ngồi xổm xuống, vẽ gì đó ở trên nền xi măng, nhưng tầm mắt bị lưng của Trương Hùng chặn lại, khi Tần Nhu bước vòng qua nhìn, cái miệng nhỏ của cô ấy bỗng há to.

Trong lúc cô ấy đang nói, Trương Hùng đã dùng đá vẽ bản đồ địa hình xung quanh viện mồ côi trên nền xi măng, các con phố lớn nhỏ, bao gồm cả các tuyến xe buýt, đồng thời kéo dài về phía thành phố!

Ngay cả khi một người đã sống ở một nơi hơn mười năm cũng không thể vẽ ra được tất cả các đường phố trên bản đồ địa hình, thậm chí còn không nhớ được cách bố trí địa hình của khu dân cư nhà mình.

Tần Nhu thầm kinh ngạc, anh ấy làm bằng cách nào vậy!

Lúc này Trương Hùng vừa vẽ xong, thản nhiên ném cục đá trong tay đi, như thể đang làm một việc rất bình thường: “Cô Tần, cô nói công ty của cô đang làm kinh doanh phải không?”

“Đúng vậy”, Tần Nhu khẽ gật đầu.

Trương Hùng đứng dậy, nhìn Tần Nhu, khoảng cách giữa anh và Tần Nhu chỉ khoảng hai mươi centimet, lúc này cả hai đều có thể cảm nhận được nhịp thở của đối phương.

Trái tim nhỏ bé của Tần Nhu bỗng nhiên đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hơi đỏ ửng.

Trương Hùng mỉm cười toe toét, duỗi hai ngón tay ra: “Bây giờ có hai cách để cô có thể giải quyết vấn đề trước mắt, cách một nhẹ nhàng là ngăn những người này phá bỏ viện mồ côi, cách còn lại phụ thuộc vào việc cô có dã tâm hay không”.

“Cách gì cơ?”, Tần Nhu buột miệng hỏi.

“Trước khi công văn chính thức của chính phủ truyền xuống, hãy thôn tính hết những công ty của đám người đó! Nói cách khác, trong vòng ba ngày, phải làm được điều này!”

“Cái gì?”, hai mắt Tần Nhu mở to.

“Tôi sẽ nói cho cô kế hoạch cụ thể, nhìn vào bản đồ địa hình này đi”, Trương Hùng chỉ tay vào bản đồ mình mới vẽ và nói với Tần Nhu: “Ở thành phố Ngân Châu, 99% giá nhà ở đang tăng lên nhanh chóng, những người này chọn nơi này làm sơn trang nghỉ dưỡng bởi vì cuối năm nay chính phủ sẽ đưa ra quyết định chính thức, nếu không có gì bất ngờ, phía chính phủ sẽ hết sức ủng hộ việc phát triển khu đô thị mới trong cuối năm nay”.

“Tại sao?”, vẻ mặt Tần Nhu đầy nghi ngờ hỏi, phương hướng phát triển luôn vô cùng bí mật, ngay cả người trong cuộc cũng không thể chắc chắn 100% trước khi công văn được đưa ra.

“Nhìn đi”, ngón tay Trương Hùng chỉ vào ba địa điểm trên bản đồ địa hình: “Vị trí địa lý của thành phố Ngân Châu được bao quanh bởi những ngọn núi ở phía Tây Bắc và các khu công nghiệp ở phía Đông Bắc, ba trong số chúng chỉ mới được xây dựng trong năm nay, chính phủ sẽ không phát triển hai hướng này, hướng Tây Nam được Lâm Thị nắm trong tay vào tháng hai năm nay, nên bây giờ chỉ có hướng Đông Nam là nơi phát triển được”.

Tần Nhu nghe xong lập tức hiểu ra: “Vậy ý của anh là bảo tôi tranh giành khu vực phát triển này với bọn họ ư?”

“Không!” Trương Hùng khoát tay: “Tôi muốn cô phá núi!”

Câu nói Trương Hùng khiến Tần Nhu vô thức hét lên: “Phá núi!”

“Đúng! Tháng mười năm ngoái, chính quyền thành phố Ngân Châu từng biểu đạt ở trước mặt truyền thông về ý định phát triển mạnh mẽ thương mại và giao thông vận tải. Phía Đông Nam được coi là đường giao thông quan trọng lớn nhất, được coi là mục tiêu phát triển chính, nhưng nếu có thể mở một con đường ở phía Tây Bắc, chính phủ chắc chắn sẽ tập trung ở phía Tây Bắc, còn phía Đông Nam sẽ tạm thời bỏ qua, đến lúc đó giá mấy mảnh đất ở đó sẽ giảm sâu”, Trương Hùng phân tích từng chút một cho Tần Nhu.

“Sao anh có thể chắc chắn như vậy?”, Tần Nhu nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ ngờ vực, lúc đối phương nói, giữa hai lông mày đầy sự tự tin, trong lời nói như thể chắc chắn 100%, Tần Nhu lăn lộn trên thương trường chưa từng thấy người nào trên mặt đầy ắp sự tự tin tới vậy, dù là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị - Lâm Thanh Hy cũng không có!

“Không phải tôi chắc chắn, mà đó là chính sách”, Trương Hùng xoá bản đồ địa hình đã vẽ bằng đế giày, anh lấy điện thoại di động ra, tìm một số tin tức, những thứ này đều là tin tức cũ mấy năm trước, hơn nữa không phải là thành phố Ngân Châu, mà là các tỉnh ở Hoa Hạ, nhưng có một tin tức quan trọng ở trên đó.

Những tin tức này, khiến Tần Nhu mở to mắt.

Trong mười năm qua, thành phố Ngân Châu chủ yếu phát triển thương mại, 13.24% GDP của chính phủ cũng đến từ kinh doanh thương mại. Theo tin tức đến từ Kinh Đô, Yến Kinh, Đô Hải, Tô Tỉnh, Sơn Tỉnh và những nơi khác, hướng phát triển của thành phố Ngân Châu cũng giống như vậy, nó đã được đề cập nhiều lần về việc mở tuyến đường thương mại ở hướng Tây Bắc, một khi có được quyền khai phá núi, chắc chắn sẽ được chính quyền mạnh mẽ ủng hộ! Đến lúc đó đối mặt với một công ty có giá đất bị giảm sâu, muốn thôn tính không phải rất dễ sao?

Tần Nhu nhìn người đàn ông mặc quần đùi áo ba lỗ trước mặt, trong lòng không khỏi rung động, người đàn ông trước mặt cô chắc chắn là một thiên tài kinh doanh!

Không! Từ thiên tài cũng không đủ để hình dung, đây là kỳ tài! Quỷ tài! Suy nghĩ và tầm nhìn của anh hơn cô ấy gấp mười lần! Những tin tức không được chú ý của các tỉnh khác chính là một kho báu khổng lồ!

Sau khi hết kinh ngạc, Tần Nhu lập tức chào hỏi viện trưởng và Trương Hùng, rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi viện mồ côi, đi tới công ty.

Trương Hùng nói với Viện trưởng Thôi, bảo bà ấy không cần lo lắng về chuyện viện mồ côi, sau đó anh bế cô bé Nhân Nhân, vui vẻ đi chơi với đám trẻ.

Khoảng sáu giờ chiều, Trương Hùng quay trở lại Tắc Thượng Thủy Hương, vừa mới tới bên ngoài biệt thự, Trương Hùng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi toả ra.

Trong đầu Trương Hùng đầy nghi ngờ, từ lúc nào mà sếp Lâm lại nấu cơm vậy?

Trong biệt thự.

Lâm Thanh Hy mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt, đầy mong chờ đứng ở cửa phòng bếp, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm: “Xong chưa, xong chưa, mình sắp không đợi được nữa rồi!”

Trong phòng bếp, một cô gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, cao mét sáu, tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp đeo tạp dề màu xanh, thuần thục xào nấu: “Sắp xong rồi, mình nói này Lâm Thanh Hy, cậu không phải là nữ tổng tài lạnh lùng ư? Sao lại có dáng vẻ tham ăn như vậy chứ?”

“Cô bạn thân chết tiệt, cậu chỉ biết giễu cợt mình thôi!” Lâm Thanh Hy trợn mắt nhìn cô gái trong bếp: “Cái gì mà nữ tổng tài lạnh lùng chứ, chỉ là đám người kia nói bừa thôi, thời điểm này hàng năm, mình đều đang đợi đầu bếp ba sao Michelin tới nấu cơm cho mình đấy”.

“Cậu còn lên kế hoạch hàng năm luôn hả?”, cô gái tóc ngắn lật chảo lại lần nữa: “Được rồi, cậu mau ngồi vào bàn ăn đi, sắp được ăn rồi, nhìn cậu kìa, nước miếng chảy ra tới nơi rồi!”

Lâm Thanh Hy vui vẻ bật cười, đi về phía bàn ăn, cô vừa mới ngồi vào bàn ăn đã nghe thấy tiếng động ở cửa phòng khách, Trương Hùng bước từ ngoài cửa vào.
Chương 15: Cô bạn đầu bếp

Khi nhìn thấy Trương Hùng, vẻ mặt đang vui vẻ của Lâm Thanh Hy bỗng biến mất không thấy tăm hơi.

Nguy rồi, quên bảo anh ấy tối nay đừng về! Ôi, phải làm sao đây! Như vậy thì những gì mình nói với cô bạn thân này chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?

Sắc mặt Lâm Thanh Hy hơi khó coi, đứng bật dậy từ bàn ăn, đi về phía Trương Hùng.

Trương Hùng thấy sắc mặt Lâm Thanh Hy không tốt lắm, quan tâm hỏi: “Sếp Lâm, em cảm thấy không khoẻ à?”

“Không phải!”, Lâm Thanh Hy dùng giọng điệu nghiêm túc khẽ nói với Trương Hùng, sau đó hai bàn tay trắng nõn tinh xảo như ngọc tự nhiên đặt lên cánh tay của Trương Hùng: “Còn nữa, đừng gọi tôi là sếp Lâm, tôi nói với cô gái kia, anh là một hoạ sĩ, anh gặp tôi ở một buổi triển lãm tranh, nhớ chưa?”

Nghe vậy, Trương Hùng cũng cảm thấy vui vẻ hơn.

“Anh cười cái gì?”, bàn tay nhỏ bé của Lâm Thanh Hy véo vào cánh tay của Trương Hùng, trong đôi mắt to xinh đẹp lộ ra ý cảnh cáo: “Không được cười! Cũng không được để lộ, nếu không anh sẽ chết chắc!”

“Được, được!” Trương Hùng vội vàng xin tha, ra hiệu: “Thanh Hy, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để lộ đâu!”

Lâm Thanh Hy nghe Trương Hùng nói vậy, sắc mặt mới tốt hơn, đồng thời trên mặt cũng hiện lên vẻ dịu dàng, cố gắng không để bạn thân nhìn ra sơ hở.

Trương Hùng nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Thanh Hy, trong lòng không khỏi rung động, chỉ cần là phụ nữ thì đều có lòng hư vinh, ai mà không hy vọng chồng mình là một bạch mã hoàng tử cơ chứ, sếp Lâm cũng không ngoại lệ.

Vừa dứt lời, cô gái tóc ngắn bưng một đĩa bánh ngọt tinh xảo bước từ trong bếp ra.

“À! Anh chính là Trương Hùng nhỉ?”, cô gái đặt đĩa bánh ngọt lên bàn ăn và đi về phía Trương Hùng.

Trương Hùng trước đó vẫn còn nở nụ cười vui vẻ, lúc này đã thay đổi biểu cảm, anh đứng thẳng lưng, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Trương Hùng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngoại trừ vợ tôi ra, cô là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp”.

Lời nói của Trương Hùng đầy lễ nghi lịch lãm của phương Tây, anh chỉ nhìn cô gái tóc ngắn này một cái đã đưa ra được kết luận, đối phương chắc chắn là một người mới về nước.

Quả nhiên, cô gái tóc ngắn bị lời nói của Trương Hùng chọc cười, đưa tay khẽ bắt tay với Trương Hùng: “Anh Trương, anh thật sự rất thú vị, tôi tên là Milan, bạn thân của Thanh Hy”.

“Thường nghe Thanh Hy nhắc tới anh”, Trương Hùng chỉ khẽ nắm bốn ngón tay của cô ấy.

“Anh Trương, Thanh Hy nói anh làm nghệ thuật, hiểu biết văn hoá của các nước, quả nhiên là vậy, lễ nghi phương Tây của anh còn chuẩn hơn so với những quý tộc mà tôi đã gặp”, Milan thật lòng khen ngợi: “Mau ngồi đi, được ăn rồi”.

Milan nói xong, xoay người mang theo một làn hương thơm, đi về phía phòng bếp.

Trương Hùng và Lâm Thanh Hy ngồi trên bàn ăn, nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt cô gái, Trương Hùng giải thích: “Tôi từng được đào tạo về lĩnh vực này khi còn là bồi bàn tại nhà hàng ở nước Phiến”.

Từng đĩa thức ăn được Milan bày lên bàn, chỉ riêng hàu, Trương Hùng đã thấy hơn hai mươi loại.

“Hàu à, đã rất lâu không được ăn rồi”, Trương Hùng thầm cảm khái.

Lâm Thanh Hy ngồi ở bên cạnh Trương Hùng, nhân lúc Trương Hùng không để ý lén nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng đáng yêu.

Ngoài hàu, thức ăn mà Milan bưng lên còn có thịt bò,vịt nguyên con được tạo hình tinh xảo, kích thích cảm giác thèm ăn của người nhìn.

“Anh Trương, nghe Thanh Hy nói, anh rất am hiểu văn hoá ẩm thực nước Phiến”, sau khi bày ra cả mâm mỹ vị lên bàn, Milan ngồi đối diện Trương Hùng và Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy nhìn chằm chằm vào cả bàn thức ăn ngon trước mặt, nếu so sánh với Milan thì nhà hàng kiểu nước Phiến kia kém hơn nhiều, văn hoá ăn uống của cô ấy cũng cao cấp hơn. Trương Hùng cũng chỉ là một phục vụ, sao anh có thể tiếp xúc được với mấy thứ này, cô đã chuẩn bị mở lời giải vây cho Trương Hùng, nói Trương Hùng chỉ biết chút thôi, nhưng giọng nói của Trương Hùng đã vang lên trước.

“Hàu của nước Phiến rất phong phú về chủng loại, nhìn những loại hàu ở đây, hẳn là hàng tươi ngon do cô Milan đặc biệt mang tới, sau khi nấu có thể khiến người ta cảm nhận được mùi hương quyến rũ trước, sau đó là dư vị nồng nàn vô tận, nhưng nó không thích hợp làm món khai vị, có lẽ cô Milan đang muốn thử tôi nên mới bê đĩa hàu này lên”.

Trương Hùng vừa cười vừa nhìn về phía đĩa thịt bò: “Cách làm bánh Tartare thịt bò là trộn muối, tiêu và nước sốt, thỉnh thoảng sẽ thêm chút trứng vào khuấy đều, nhưng theo cách làm của cô Milan, ở đây có lẽ đã cho thêm ba đến bốn quả trứng cút, cho trứng cút vào để vừa miệng. Còn về món vịt hầm, tôi nghĩ nó là món Thanh Hy thích ăn, nếu không thì theo kiểu kết hợp này, trên bàn ăn không nên có sự xuất hiện của món vịt này”.

Trương Hùng vừa dứt lời, đã vang lên tiếng vỗ tay của Milan.

“Bốp bốp bốp!”

“Anh Trương, tôi phải thực sự thừa nhận rằng sự hiểu biết của anh về ẩm thực nước Phiến thực sự cao sâu như những gì Thanh Hy nói”.

“Cô Milan quá khen rồi, tôi chỉ là có chút hiểu biết mà thôi”, Trương Hùng khẽ mỉm cười, biểu hiện của anh cực kỳ giống một quý ông lịch lãm.

Lâm Thanh Hy nhìn vẻ ngoài của người đàn ông bên cạnh, mỗi một động tác đều đầy lễ độ, từng lời nói đều không chê vào đâu được khiến cô không khỏi tự hỏi, đây có còn là người đàn ông vô dụng mà cô biết không? Nếu anh mặc một bộ âu phục xuất hiện ở một nơi cao cấp, có lẽ mọi người sẽ là rằng anh là một quý tộc đến từ phương Tây!

Ý nghĩ này của Lâm Thanh Hy vừa mới xuất hiện, cô có cảm giác bàn tay nhỏ bé đặt ở dưới bàn của mình được bao bọc bởi sự ấm áp, cô liếc nhìn Trương Hùng, anh nháy mắt vài cái, dường như đang nói: thế nào, biểu hiện của anh tốt chứ?

Lâm Thanh Hy hừ nhẹ một tiếng, rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi tay Trương Hùng, duỗi tay về phía con vịt kia.

Trương Hùng gắp một miếng thịt bò, chấm chút mù tạt, cho vào miệng, đợi ba giây sau đó bắt đầu nhai.

Milan ngồi đối diện với Trương Hùng cũng có động tác giống hệt anh, đây là tiêu chuẩn dùng bữa của nước Phiến, cũng là cách ăn đảm bảo được hương vị tốt nhất, trước khi Trương Hùng làm ra động tác như vậy, Milan đã cố tình để mắt tới anh.

Trong bữa ăn, Lâm Thanh Hy trò chuyện với Milan về một số đề tài của phụ nữ, đang trò chuyện vui vẻ, Milan đột nhiên hỏi Trương Hùng: “Anh Trương, nghe Thanh Hy nói, hai người quen nhau trong một buổi triển lãm à?”

Trái tim nhỏ bé của Lâm Thanh Hy nhảy dựng lên, cô không ngờ Milan lại hỏi như vậy, Trương Hùng có lẽ vì từng làm phục vụ ở một nhà hàng nước Phiến nên mới có chút hiểu biết về các bữa ăn kiểu nước Phiến và lễ nghi phương Tây, nhưng anh đâu biết gì về triển lãm tranh đâu!

“Milan, cậu đang kiểm tra lai lịch của Trương Hùng nhà mình sao?” Lâm Thanh Hy lẩm bẩm.

“Đúng vậy, mình đang kiểm tra lai lịch, mình muốn biết Trương Hùng nhà cậu dùng biện pháp gì để lừa được nữ tổng tài lạnh lùng về nhà”, ánh mắt Milan đầy vẻ tò mò, liếc nhìn Trương Hùng.

Lâm Thanh Hy đưa bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ của mình ra kéo cánh tay của Trương Hùng, cô lén nháy mắt với Trương Hùng ở góc Milan không nhìn thấy, nói: “Trương Hùng, đừng để ý tới cậu ấy”.

“Mình nói này nữ tổng tài lạnh lùng, chẳng lẽ cậu đang lừa mình hả?”, Milan bày ra vẻ mình không dễ bị lừa đâu.

“Tất nhiên là không!”, khuôn mặt nhỏ nhắn Lâm Thanh Hy hơi lo lắng: “Hai bọn mình, bọn mình gặp nhau ở...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom