• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Diêm Vương Sống trong truyền thuyết (3 Viewers)

  • Chương 36-37

Chương 36: Anh ta muốn làm gì?

Hai giờ chiều, trong trung tâm triển lãm chuẩn bị một phòng triển lãm, đây chính là nơi tổ chức bán đấu giá, nơi đây vô cùng đông người.

Trương Hùng biết, thông thường buổi đấu giá từ thiện sẽ náo nhiệt hơn các buổi đấu giá bình thường, nơi nào tổ chức tiệc đấu giá từ thiện doanh nghiệp nơi đó đều sẽ nhận được thư mời, rất nhiều người sẽ không từ chối đến, nếu không ngày hôm sau tít báo sẽ xuất hiện tên người đó.

Buổi đấu giá có tổng cộng năm trăm chỗ ngồi, lúc này đã ngồi kín, Phương Châu, Lâm Thanh Hy và một số thương nhân nổi tiếng của Ninh Tỉnh đều ngồi ở hàng đầu.

Sau khi nhìn thấy Trương Hùng, ánh mắt của Phương Châu không còn vẻ tán thưởng như lúc đầu mà chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh hờ hững quét qua người anh.

Tống Đào ngồi cách Phương Châu không xa, miệng cười khẩy, nhìn Lâm Thanh Hy, anh ta chắc chắn hôm nay nhất định sẽ khiến Lâm Thanh Hy mất hết mặt mũi, không nói cái khác, riêng việc anh ta buột miệng nói ra chuyện chồng cô là nghệ thuật gia, giới truyền thông mà biết, danh tiếng của cô sẽ mất sạch.

Trong buổi bán đấu giá từ thiện các bức quốc họa, người dẫn chương trình là một nhà đấu giá nhiều tuổi, ông tuyên bố bắt đầu.

Ban đầu những bức tranh chỉ có giá mấy nghìn, mấy bức họa này đều bị mua hết sạch, bởi vì những người ở đây đều không đến để mua tranh, mà đến để kiếm danh tiếng, sau này khi được phỏng vấn, họ có thể dùng chuyện này làm đề tài, còn về bức tranh này đẹp hay xấu, họ chẳng thèm quan tâm, mục đích của họ là đến đây tiêu càng ít tiền càng tốt để mua được cái danh nhà từ thiện.

Mấy bức tranh giá mấy nghìn này đều của những họa sĩ mới, dần dần những tác phẩm của các đại sư xuất hiện, giá lên đến cả vạn, bây giờ những người mua tranh đều là những người thực sự thích tranh.

Trong khoảng thời gian này, Phương Châu mấy lần ra tiền, mua mấy bức tranh mình thích.

Chẳng bao lâu, buổi đấu giá đã lên đến cao trào.

Giọng của nhà đấu giá vang lên qua mic, vang khắp hội trường: "Các vị đều biết, ở Hoa Hạ của chúng ta, thời Đường có tổng cộng ba đại sư hội họa nổi tiếng, sau đây chúng tôi sẽ lấy ra tác phẩm nổi tiếng của Diêm đại sư – tác phẩm Đông Mai để tiến hành đấu giá, phía chính phủ đã kiểm tra, bức tranh này thật sự là bản gốc, lần đấu giá này, tám mươi lăm phần trăm số tiền đấu giá được sẽ được quyên góp cho hội chữ thập đỏ, giá khởi điểm một trăm ngàn, mời các vị ra giá".

Phương Châu ngồi trên ghế nhìn bức Đông Mai trên sân khấu, sắc mặt hơi cứng đờ.

Bây giờ ông rất muốn biết bức Đông Mai rốt cuộc có phải bản gốc không, nếu như là thật, bức tranh ông mua ba năm trước là thật hay là giả? Nhưng bức tranh ba năm trước cũng có giấy tờ kiểm định, chẳng nhẽ trên thế giới này có hai bức Đông Mai?

Ông bối rối không biết có nên mua không, là một nhà sưu tầm các bức quốc họa, Phương Châu không cho phép trong nhà mình có hàng giả, cũng không cho phép bản gốc duy nhất vuột khỏi tầm mắt.

Khi Phương Châu còn đang do dự, giá bức Đông Mai đã lên đến tám trăm nghìn.

Trương Hùng ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, hai tay ôm sau đầu: "Milan, ban nãy cô nói hạng mục hợp tác giữa Lâm Thanh Hy với ông Phương kia nếu như thành công thì công ty có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận?"

"Không phải lợi nhuận, là triển vọng, nó liên quan đến tương lai của Lâm Thị, nếu như thật sự có thể hợp tác với chủ tịch Phương thì bao tiền tôi cũng chịu chi", Lâm Thanh Hy kiên định nói.

"Ồ, hiểu rồi", Trương Hùng gật đầu.

Lúc này giá bức Đông Mai đã tăng lên ba triệu ba trăm ngàn, người đấu giá cũng đã lên tiếng ba triệu ba trăm nghìn lần thứ hai.

Phương Châu ngồi đó mãi không lên tiếng, lúc này chợt không nhịn được, cho dù là thật hay là giả ông cũng không thể nhìn bức họa trước mắt bị người ta cướp mất, có dù là giả ông cũng muốn mua!

Phương Châu giơ bảng đấu giá lên, vừa định mở lời, đã nghe thấy có người hô: "Năm triệu!".

Phương Châu nhìn về phía chủ nhân giọng nói.

Milan trợn tròn mắt nhìn Trương Hùng: "Anh điên rồi! Năm triệu! Bức tranh này cùng lắm có bốn triệu thôi!"

Lâm Thanh Hy nhíu mày, không lên tiếng, Lâm Thanh Hy cũng cảm thấy rất kỳ lạ, không biết từ lúc nào cô bắt đầu cảm thấy Trương Hùng hình như không như cô tưởng tượng, mỗi lần có chuyện gì quan trọng anh đều làm những việc người ta khó có thể đoán được, lần này Lâm Thanh Hy cảm giác Trương Hùng không phải làm liều mà là thực sự có cách.

Người dẫn chương trình thấy có người ra giá năm triệu, mắt sáng lên, mặc dù ông ta không biết người ra giá, nhưng ông ta biết tấm biển người kia cầm đại diện cho Lâm Thị.

Cái giá năm triệu khiến tất cả mọi người ban nãy còn ra giá giờ đều im lặng, giống như Milan nói, bức tranh này cùng lắm là bốn triệu.

Người dẫn chương trình gõ búa ba lần, miệng bảo đã bán, cuối cùng Trương Hùng mua được bức tranh với giá năm triệu.

Milan không hiểu nổi tại sao Trương Hùng làm như vậy, chẳng nhẽ anh muốn tặng bức tranh cho Phương Châu? Nhìn dáng vẻ ban nãy của Phương Châu, hình như rất quan tâm đến bức tranh, nhưng Phương Châu liệu có nhận không? Vì một bức tranh giá mấy triệu đổi lấy vụ buôn bán cả trăm triệu?

Không chỉ Milan ngay cả Lâm Thanh Hy cũng đoán được Trương Hùng sẽ làm như vậy, hai cô gái nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu, ánh mắt lóe lên sự thất vọng, cô không để ý đến năm triệu, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý không thể hợp tác với Phương Châu rồi, bây giờ cô thất vọng vì hành động của Trương Hùng, trong lòng Lâm Thanh Hy vẫn hy vọng Trương Hùng có thể làm điều gì đó nằm ngoài dự đoán của cô, cho dù phải bước trên lưỡi dao, cho dù không đạt được hiệu quả như mọi người muốn, Lâm Thanh Hy vẫn rất vui, vì điều này ít nhiều cũng chứng minh được, người đàn ông nhà mình không phải hết thuốc chữa.

Nhưng bây giờ anh lại dùng cách này thì đúng là kém cỏi!

Lâm Thanh Hy cúi đầu, bất lực lắc đầu, khi cô cảm thấy thất vọng, cô đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Milan.

"Thanh Hy, cậu mau nhìn, Trương Hùng đang làm gì vậy!"

Lâm Thanh Hy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trương Hùng đã rời khỏi chỗ ngồi đi lên sân khấu, anh cầm lấy bức Đông Mai.

Sau đó Trương Hùng làm ra một chuyện khiến mọi người sững sờ.

Bức tranh giá năm triệu bị Trương Hùng cầm trên tay, sau đó xé toạc!

"Xoẹt!"

Tiếng động này mặc dù không lớn nhưng vang dội trong tim mọi người, bức quốc họa năm triệu vừa được bán đã bị người ta xé mất!

"Trời ạ!"

"Cậu ta đang làm gì vậy?"

"Bị điên hả?

"Giàu quá nên khoe tiền à!"

Dưới sân khấu vang lên tiếng bàn tán.

Đối mặt với mấy tiếng xôn xao, sắc mặt Trương Hùng vẫn bình tĩnh, ánh nhìn Phương Châu đang ngồi trên hàng ghế đầu, lạnh lùng nói: "Ông Phương, ban nãy tôi nhìn thấy sắc mặt khó xử của ông, chắc ông rất có hứng với bức tranh này nhưng mãi không mua, tôi đoán nhà ông cũng có một bức đúng không? Vẻ mặt bối rối của ông, hai bàn tay nắm chặt, có phải vì ông không chắc bức ở nhà là bản gốc hay bức này là bản gốc đúng không?"
Chương 37: Đều là thật

Phương Châu nhìn cậu thanh niên trên sân khấu, lúc đối phương xé bức tranh, ông cảm thấy mình như một người chết đuối đột nhiên được cứu lên bờ, cảm giác tất cả đột nhiên trở nên tốt đẹp hơn.

Trong thời khắc này, Phương Châu đột nhiên hiểu dụng ý của đối phương, ông đứng dậy, nhìn lên sân khấu: "Cậu tiêu năm triệu mua một bức tranh giả, mục đích để tôi thoải mái hơn, để có thể hợp tác với các cậu?"

Trương Hùng giơ một ngón tay: "Tổng cộng có hai điểm, ông nói trúng một điểm, tôi xé bức tranh này đúng để khiến ông thoải mái hơn một chút, là một nhà sưu tầm, rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thực sự rất khó chịu, tôi hiểu rất rõ điều đó, tôi muốn dùng cách này để đổi lấy cơ hội hợp tác của chúng ta".

Sắc mặt Phương Châu hiện lên nụ cười: "Cậu nói có hai điểm, điểm một tôi nói đúng rồi, vậy điểm hai thì sao?"

Khóe miệng Trương Hùng cong lên, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Phương Châu: "Ai bảo ông bức tranh này là hàng giả?"

"Cái gì! Cậu!", trên mặt Phương Châu hiện lên sự kinh ngạc.

Trương Hùng bước xuống, đi đến trước mặt Phương Châu: "Bức tranh trong tay tôi là bản gốc, mà bức ở nhà ông cũng là bản gốc".

"Ha ha, đúng là nực cười!", Tống Đào ngồi cách Phương Châu không xa cười òa lên: "Thế ý cậu là Diêm đại sư thời Đường có tổng cộng hai bức Đông Mai lưu truyền đến bây giờ?"

Trương Hùng trợn trừng mắt nhìn Tống Đào: "Đừng có dùng đầu óc thiếu hiểu biết của anh ra để kiêu căng với người khác, chỉ làm trò cho thiên hạ thôi".

Tống Đào bị lời Trương Hùng nói làm cho sững sờ, sau đó mặt anh ta hiện lên lửa giận, hắn chỉ là một thằng chạn vương mà cũng dám nói mình á?

"Tôi thiếu hiểu biết? Được, tôi muốn nghe anh nói xem, tôi thiếu hiểu biết chỗ nào, anh nói hai bức họa kia đều là bản gốc, đó chẳng phải thiếu hiểu biết sao?"

"Giấy tuyên”, Trương Hùng chỉ vào giấy của bức tranh :"Người hiểu về quốc họa sẽ biết, giấy tuyên chia thành sinh tuyên, thục tuyên, bán thục tuyên, còn có giấy tuyên kép, loại hai tầng, ba tầng, nếu như giấy tuyên kép ngấm nước, nó sẽ từ từ tách ra, một tờ giấy có thể chia làm hai, Diêm đại sư là họa sĩ lớn thời Đường, nét bút chắc chắn, mực thấm qua giấy, vẫn có thể nhìn rõ bức họa qua lớp giấy thứ hai, vậy nên có thể nói hai bức tranh này đều là bản gốc, chủ tịch Phương, nếu như tôi đoán không nhầm, bức Đông Mai trong nhà ông, giấy vẽ ngả màu vàng nghiêm trọng, mực cũng đậm hơn bức này mấy phần đúng không?"

Chủ tịch Phương suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, bức Đông Mai trong nhà tôi, mực đậm hơn bức này nhiều".

"Đó là vì bức trong nhà ông là lớp trên, còn bức này là lớp dưới".

"Vớ vẩn!", Tống Đào lạnh lùng hừ một tiếng: "Trên thế giới có nhiều bức họa nổi tiếng như vậy, nhưng đây là lần đầu tôi nghe thấy chuyện này".

"Vậy nên mới bảo anh thiếu hiểu biết", Trương Hùng khinh bỉ nhìn Tống Đào, anh có thể nhìn thấu tên này đang thọc gậy bánh xe, cố tình gây chuyện.

"Vớ vẩn! Tôi thấy anh đang tìm bừa lý do thôi! Ông Phương, đừng tin hắn!"

Phương Châu nghi ngờ, ông cũng không biết mình có nên tin Trương Hùng không.

"Ông Phương, ông Phương, ông quả nhiên là ở đây, hy vọng tôi không đến muộn!", một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.

Nhìn về phía phát ra giọng nói đó, chủ nhân giọng nói là một ông lão già nua tóc bạc phơ.

"Tôn đại sư?", Phương Châu nhìn ông lão, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Tôn đại sư, ông chẳng phải đang ở thủ đô sao, sao lại chạy đến Ngân Châu?"

"Haizz, chỉ vì một bức tranh, ông còn nhớ bức Đông Mai không? Ba năm trước tôi từng giám định một bức, được ông mua, khoảng thời gian trước tôi lại giám định một bức, lúc đó tôi còn tưởng rằng ông đã Phương bán bức đó đi, nhưng nghĩ kỹ lại, bức tranh ông mua lúc đầu có hơi không khớp vậy nên vội vàng đến đây, không biết có gặp được người mua để giải thích cho người ấy không".

"Giải thích như nào?", Phương Châu hỏi.

"Giải thích rằng trên thế giới này có hai bức Đông Mai, loại giấy vẽ Đông Mai là giấy tuyên kép, khi ngấm nước sẽ chia làm hai, Diêm đại sư thời cổ đại khi vẽ mực thấm qua giấy, sau khi giấy tuyên chia làm hai, trên đời này sẽ có hai bức Đông Mai, một bức màu đậm, một bức màu nhạt, nhưng đều là bản gốc!", lời Tôn đại sư nói giống y hệt với lời Trương Hùng nói.

"Chuyện này!", Phương Châu há hốc mồm nhìn Trương Hùng.

"Trên đời này chỉ có một bức Đông Mai ở chỗ chủ tịch Phương, là bức độc nhất vô nhị", nắm đấm đang cuộn tròn của Trương Hùng chợt thả lỏng ra.

Bức Đông Mai bị xé vụn từ từ rơi xuống đất, sau đó bay theo chiều gió, nụ cười trên mặt Phương Châu cũng ngày càng tươi hơn.

Còn về Tống Đào, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, anh ta cảm thấy lần này mình thực sự biến thành thằng hề, trở thành lá xanh tôn lên bông hoa đỏ.

"Ha ha ha, cậu Trương, cách làm của cậu Trương thực sự khiến tôi thoải mái hơn nhiều, với một thương nhân chỉ thích nhìn thấy cái lợi trong gian ngắn như tôi đúng là thiếu nhìn xa trông rộng, chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt", Phương Châu dùng ánh mắt tán dương nhìn Trương Hùng sau đó vỗ vai anh, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Hy: "Tổng giám đốc Lâm, chồng cô đã giúp tôi nhìn thấy lợi nhuận trong thời gian ngắn của lần hợp tác này, vậy sau đây chúng ta cùng bàn về lợi nhuận trong thời gian dài đi".

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Hy lóe sáng: "Cảm ơn chủ tịch Phương".

"Cảm ơn tôi làm gì, chỉ có thể nói vợ chồng hai người lợi hại, lợi hại thật, ha ha ha!", Phương Châu giơ ngón cái lên.

Lâm Thanh Hy vô cùng mừng rỡ, sự mừng rỡ này một phần đến từ sự hợp tác bước đầu thành công với Phương Châu, nhưng niềm vui lớn nhất là vì Trương Hùng thực sự giải quyết được chuyện này.

Sau khi đi ra khỏi triển lãm, Milan vì có việc nên đi trước, trên đường về nhà chỉ có Trương Hùng và Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy lái xe, Trương Hùng ngồi trên ghế phó lái.

"Sao anh biết chuyện liên quan đến bức quốc họa?", Lâm Thanh Hy liếc nhìn Trương Hùng, tiếp tục lái xe.

"Anh...", Trương Hùng giơ điện thoại, đang chuẩn bị nói.

"Đừng nói với tôi là anh tra trên mạng, trên mạng không có thứ đó, tôi tra rồi, hơn nữa anh chỉ dựa vào những tư liệu trên mạng làm sao đoán được bức tranh đó là bản gốc, dám tự quyết mua lại với giá năm triệu, sau đó xé rách nó?", Lâm Thanh Hy nhướn mày.

"Hi hi", Trương Hùng mỉm cười: "Sếp Lâm, bị em phát hiện rồi, đúng là không phải do anh tra trên mạng, trước khi anh đến đây, vô tình nghe thấy Tôn đại sư nhắc đến trên thế giới này có hai bức Đông Mai nên ghi nhớ thôi".

“Hóa ra là vậy", Lâm Thanh Hy gật đầu, tán thưởng nhìn Trương Hùng: "Có vẻ như năng lực quan sát và ghi nhớ của anh cũng không tồi".

"Cảm ơn sếp Lâm đã khen", Trương Hùng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất vui, đàn ông hoàn thành tốt chuyện gì đó đều để nhận được sự công nhận của người phụ nữ của mình mà thôi.

Xe lái vào Tắc Thượng Thủy Hương, đây là lần đầu Lâm Thanh Hy đưa Trương Hùng về nhà, sau khi Trương Hùng xuống xe, Lâm Thanh Hy lại phi nhanh đến công ty, bắt đầu hoàn thành kế hoạch hợp tác với chủ tịch Phương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom