• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Diêm Vương Sống trong truyền thuyết (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Muốn giết Lâm Thanh Hy

Viện phúc lợi Xuân Đằng thành phố Ngân Châu.

Những đứa trẻ đơn thuần đang chơi đùa trên bãi cỏ xanh mướt. Trên bãi cỏ, Tần Nhu đang ngồi khoanh chân, trong bộ váy trắng, mái tóc dài buông xõa sau đầu, màu đen tuyền hoàn toàn trái ngược với chiếc váy trắng của cô ấy. Trên đầu đeo chiếc vòng nguyệt quế bằng hoa do bọn trẻ con làm cho, chiếc váy dài xõa ra trên bãi cỏ, giống như một tinh linh trong rừng vậy.

“Chị Tần Nhu, em cũng muốn kẹo!”, một cầu bé đầu đinh chạy tới trước mặt Tần Nhu, cười hi hi với cô ấy.

“Tiểu Hổ, em không được ăn kẹo nữa”, Tần Nhu vươn cánh tay ngọc ngà xoa đầu Tiểu Hồ, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Một bà lão tóc hoa râm cúi người, từ bên cạnh đi tới, nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Nhu, cháu chiều hư mấy đứa nhóc này rồi đấy”.

Một nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên khuôn mặt của Tần Nhu, xinh đẹp như một bông hoa nở rộ: “Viện trưởng Thôi, cháu thấy bọn nhóc vui như vậy, cháu cũng thấy rất vui. Đúng rồi, người tên Trương Hùng đó, anh ấy tới rồi ạ?”

“Vừa đến”, viện trưởng Thôi chỉ sang bên cạnh, trong một gian hàng bằng gỗ, Trương Hùng lặng lẽ ngồi đó, nhìn về phía trước.

Viện trưởng Thôi nhìn dáng vẻ này của Trương Hùng, thở dài một hơi, trong mắt lóe lên sự bất lực: “Haiz, đứa trẻ này, mãi vẫn không thoát ra được khỏi nút thắt. Năm đó mẹ nó vì không muốn liên lụy đến con trai nên đã nhảy lầu tự sát, nó vẫn luôn tự trách về chuyện này”.

Đôi mắt của Tần Nhu dõi theo hướng chỉ tay của viện trưởng Thôi, cô ấy nhìn chằm chằm góc nghiêng của Trương Hùng. Từ trên người người đàn ông này, cô ấy luôn cảm nhận được một nỗi bi thương. Trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như ẩn chứa rất nhiều bí mật, giống như có rất nhiều câu chuyện vậy, khiến cho Tần Nhu không kìm được lòng muốn khám phá. Nhưng mỗi lần cô ấy thử nói chuyện với người đàn ông này luôn cảm thấy anh tỏ ra xa cách hàng vạn dặm.

Tần Nhu sinh ra một gia đình giàu có, đường nét khuôn mặt thanh tú, khí chất xuất chúng, cô ấy là nữ thần trong lòng nhiều người, ngoài ra cô ấy còn tốt bụng, quyên góp cho Viện phúc lợi Xuân Đằng mà không đòi hỏi bất cứ báo đáp nào, cô ấy cũng có vô số người theo đuổi .

Một tháng trước Tần Nhu gặp Trương Hùng, khi cô ấy nhìn thấy Trương Hùng ngồi trong gian nhà gỗ thất thần, trong lòng cảm thấy người đàn ông này đang giả vờ trầm ngâm sâu lắng.

Nhưng bây giờ, Tần Nhu không còn nghĩ như vậy nữa, cô ấy đã nghe viện trưởng kể lại câu chuyện về người đàn ông này, và cô ấy cũng hiểu tại sao anh ấy lại ngồi trong đó lâu như vậy, đó là nơi trước đây anh và mẹ cùng nhau xây dựng lên.

“Trương Hùng nó là một đứa trẻ ngoan, vừa rồi nó đưa cho ta hai vạn tệ, cho dù ta từ chối thế nào, nó vẫn cố chấp đưa cho ta, đứa trẻ này cuộc sống vốn không dễ dàng gì nhưng vẫn luôn muốn làm chút gì đó cho viện phúc lợi”, viện trưởng Thôi thở dài lắc đầu: “Năm đó nếu như viện phúc lợi có người tốt như cháu giúp đỡ, ta cũng không đến nỗi lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn mẹ nó chết”.

Tần Nhu nhìn chằm chằm người Trương Hùng, anh mặc một bộ đồ cũ nát như vậy nhưng lại quyên góp cho viện phúc lợi 2 vạn tệ…

“Anh Trương Hùng, chúng ta cùng nhau chơi đi!”, một cô bé 3 tuổi chạy đến chỗ Trương Hùng, giọng nũng nịu nói, kéo ống quần Trương Hùng bày tỏ nguyện vọng của mình.

“Được, Nhân Nhân muốn chơi gì nào”, Trương Hùng bế cô bé lên, ném lên rồi lại bắt lấy cô bé, nở nụ cười tươi rói.

Nụ cười xuất phát từ nội tâm Trương Hùng chỉ được thể hiện ở hai nơi, thứ nhất là trước mặt Lâm Thanh Hy, thứ hai là ở viện phúc lợi.

“Nhân Nhân muốn được tung lên cao”, cô bé mỉm cười khúc khích, đôi mắt to nheo lại thành một đường mảnh, giống như vầng trăng khuyết.

Tần Nhu đang ngồi trên bãi cỏ không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười chân thành của Trương Hùng, cô ấy có thể thấy người đàn ông này thực sự thích những đứa trẻ này, không giống như những kẻ theo đuổi cô, vì muốn lấy lòng cô nên mới chạy tới đây đối xử tốt với những đứa trẻ này.

Trương Hùng chơi với cô bé một lúc, điện thoại liền reo lên, Trương Hùng liếc nhìn, là thanh niên đẹp trai hôm qua gọi tới. Anh đặt Nhân Nhân xuống đất, bảo Nhân Nhân tự mình đi chơi, sau đó đi sang một bên, nghe điện thoại: “Sao thế?”

Giọng của thanh niên đẹp trai có chút ngưng trọng: “Đại ca, nhận được tin, có sát thủ hôm nay chuẩn bị ra tay với chị dâu”.

“Sát thủ!”, Trương Hùng nghiến răng khi nói những lời này.

Lúc này, qua điện thoại thanh niên đẹp trai cũng có thể cảm nhận được sự ớn lạnh, mặc dù anh ta không biết vì sao đại ca lại quan tâm đến nữ tổng tài của thành phố Ngân Châu như vậy, nhưng anh ta biết rõ, đám sát thủ đó, chết chắc rồi!

Điện thoại im lặng trong vài giây, Trương Hùng lại lên tiếng: “Được, tôi biết rồi, cậu đừng tùy tiện phái người hành động. Chuyện này tôi sẽ giải quyết, như vậy đi”.

Tc cúp máy, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời phương xa, lẩm bẩm: “Có một số người không thích sống thì phải?”

Ban đầu, Trương Hùng muốn quang minh chính đại theo đuổi Lâm Thanh Hy, dù sao với địa vị của anh, cho dù là phương diện nào cũng đều rất xứng đôi với Lâm Thanh Hy, có thể coi là trời sinh một cặp với Lâm Thanh Hy vậy.

Nhưng Trương Hùng vô tình nhận được tin có người muốn mạng của Lâm Thanh Hy, thân phận của đối phương rất thần bí, Trương Hùng nhất thời chưa thể tra ra được.

Trương Hùng biết rằng không phải do cấp độ của bên kia quá cao. Ngược lại, mà là do bọn chúng quá thấp hèn, khiến anh không thể tra ra được. Dù sao thì những người anh tiếp xúc đều là những nhân vật tầng lớp đỉnh cao của thế giới.

Trương Hùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bí mật bảo vệ Lâm Thanh Hy, và từ từ điều tra xem ai muốn gây bất lợi cho Lâm Thanh Hy. Vì vậy anh mới ở rể, cho dù Trương Hùng biết rằng Lâm Thanh Hy sẽ coi thường anh, nhưng anh vẫn hưởng thụ những ngày tháng này. Chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thiên sứ trong cuộc đời mình anh đã mãn nguyện rồi. Cô mang tới ánh sáng trong lúc tăm tối nhất của cuộc đời anh, khiến cho anh trong lúc tuyệt vọng nhất tin rằng, thế giới này không hề lạnh lùng vô tình như anh nhìn thấy.

Sau khi biết sát thủ đã được điều động, Trương Hùng tạm biệt viện trưởng Thôi, mặc áo ba lỗ trắng và quần đi biển, dưới chân là một đôi dép tông, đi bộ về phía tòa nhà Lâm Thị.

Thấy Trương Hùng muốn rời đi, Tần Nhu liền đi tới trước mặt anh, dịu dàng nói: “Có cần tôi đưa anh một đoạn không?”

Tần Nhu muốn tiếp xúc với người đàn ông này ở khoảng cách gần, tình yêu dành cho trẻ em và sự gắn bó tình cảm gia đình của anh khiến Tần Nhu mê mẩn, Tần Nhu muốn tìm hiểu sâu và hiểu rõ về anh.

“Không cần đâu”, Trương Hùng giơ tay từ chối, không nói thêm với Tần Nhu một câu. Thậm chí ánh mắt cũng không nhìn trên người Tần Nhu một giây.

Tần Nhu nhìn theo bóng lưng Trương Hùng rời đi, vẻ ngoài trầm mặc khiến đôi mắt đẹp của Tần Nhu lộ ra một tia thất vọng.

Tòa nhà của Lâm Thị nằm ở trung tâm khu thương mại trung tâm của Ngân Châu, là tòa nhà nổi bật nhất trong toàn khu trung tâm, tòa nhà cao 22 tầng tượng trưng cho khối tài sản khổng lồ của Lâm Thị.

Trong văn phòng CEO ở tầng cao nhất của tòa nhà Lâm Thị, Lâm Thanh Hy vừa cúp điện thoại, đồng thời biết được chuyện từ chỗ cha mình.

Về chuyện vì sao có người lại muốn lấy mạng của cô, Lâm Thanh Hy không biết rõ, nếu nói đắc tội với ai, Lâm Thanh Hy chỉ có thể nói rằng, cô làm ăn trên chiến trường kinh doanh, số người đắc tội thực sự quá nhiều. Suy nghĩ kỹ, hình như ai cũng đều có khả năng muốn giết cô, dù sao thương trường là chiến trường, mặc dù không thấy máu nhưng có thể khiến cho kẻ thua cuộc tán gia bại sản, không ít người trong một đêm mất hết tất cả, cuối cùng lựa chọn nhảy từ trên tầng thượng xuống.
Chương 7: Cho anh mượn 500 tệ

Giang Tịnh ngồi trên ghế sofa trong phòng, uống trà đen hảo hạng do thư ký Lý Na pha cho, loại trà này có thể giảm tích tụ mỡ bụng và rất được phụ nữ ưa chuộng

Đồng thời thông tin cá nhân của Giang Tịnh cũng được Lý Na chuẩn bị và đặt trước mặt Lâm Thanh Hy.

Giang Tịnh, 23 tuổi, từng giành chức vô địch boxing cấp tỉnh năm 18 tuổi, sau đó phục vụ trong quân đội, tham gia đội nữ chiến đặc biệt. Trong thời gian 5 năm đã thực hiện 17 nhiệm vụ và hai lần giành được bằng khen cá nhận hạng nhất, 5 lần giành được hạng hai, 1 lần giành được hạng ba. Giỏi chiến đấu, thông thạo nhiều cách đánh, chống khủng bố, duy trì sự ổn định, sau 5 năm phục vụ trong quân đội đã xuất ngũ, thành lập một công ty vệ sĩ nữ. Chỉ trong một tháng, cô ấy đã làm nên tên tuổi trong ngành, chuyên phụ trách một số công việc vệ sĩ mà đến cả đàn ông cũng không làm được.

Sau khi xem xong những tài liệu này, Lâm Thanh Hy có chút ngưỡng mộ Giang Tịnh, giống như đàn ông cũng sẽ ghen tị với đàn ông có cơ bụng tám múi vậy. Kiểu phụ nữ chân yếu tay mềm như Lâm Thanh Hy đương nhiên là có chút ngưỡng mộ kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Giang Tịnh rồi.

Lâm Thanh Hy gập tập tư liệu về Giang Tịnh lại, nhìn cô ấy, nói: “Bố tôi đã dặn dò tôi rồi, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ ở chỗ tôi. Tuy nhiên phải nhắc trước một tiếng, nhà tôi còn có một người, anh ta có thể sẽ khiến cô phản cảm đấy”.

Đối với lời của Lâm Thanh Hy, Giang Tịnh không đáp lại.

Lâm Thanh Hy mỉm cười, nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp 12 giờ rồi.

“Đi ăn thôi. Tôi cũng muốn giới thiệu cho cô một chút về tình hình công ty của chúng ta, tiện cho công việc của cô sau này”, Lâm Thanh Hy đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy đen hơi nhăn nhúm, sau đó sải bước ra ngoài.

Giang Tịnh đặt chén trà trong tay xuống, nói với Lâm Thanh Hy: “Sếp Lâm, tôi muốn trước khi đi ăn, nên xử lý máy nghe lén trong phòng cô trước”.

“Máy nghe lén?”, nghe thấy lời của Giang Tịnh, cô khẽ cau mày lại. Từ trước đến giờ cô không hề biết là trong văn phòng của mình lại có máy nghe lén.

“Nhìn sắc mặt của sếp Lâm có lẽ không biết có sự tồn tại của thứ này”, Giang Tịnh đứng dậy, sau đó cô ấy quét qua một lượt các góc trong văn phòng, rồi đi tới dưới chậu hoa trong góc tường, phía trong cùng của giá sách lấy ra ba chiếc máy nghe lén nhỏ.

Thấy vậy sắc mặt Lâm Thanh Hy vô cùng khó coi, ba chiếc máy nghe lén này không biết đã ở trong văn phòng của cô bao lâu rồi, có bao nhiêu chuyện của cô đã bị người ta nghe lén rồi, chuyện này rốt cuộc là do ai làm!

Trong lúc Lâm Thanh Hy đang phẫn nộ vì sự tồn tại của chiếc máy nghe lén, cũng coi như hiểu rõ được về năng lực của Giang Tịnh, không hổ danh là vệ sĩ chuyên nghiệp.

Trương Hùng đi tới bên dưới tòa nhà Lâm Thị, nhìn thời gian, vừa qua thời gian ăn trưa.

Là một trung tâm thương mại, CBD đương nhiên có đủ loại quán ăn nhanh. Trương Hùng nhìn xung quanh và tìm thấy một quán cà phê có thể từ cửa sổ kính trong suốt nhìn thấy được văn phòng của Lâm Thanh Hy. Anh bước vào và chọn ngồi ở cửa sổ, nơi đây có tầm nhìn tốt nhất tới tòa nhà Lâm Thị, một khi có động tĩnh gì, Trương Hùng có thể lập tức lao tới đó. Đương nhiên, trước khi sát thủ xuất hiện, Trương Hùng cũng không thể để lộ gì được.

Những quán café ở trong CBD tràn ngập cảm giác ấm áp lạ thường, Trương Hùng vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng nhạc du dương, trong quán cũng treo rất nhiều giàn hoa tươi và cây xanh.

Trương Hùng nhìn một lượt, trong quán café không có nhiều người. Một cô gái khoảng 18 tuổi, đang nhìn vào màn hình điện thoại tự lẩm bẩm gì đó.

Ngoài ra còn có một nam nhân viên bán hàng mặc áo sơ mi đang cố gắng thuyết phục khách hàng ngồi đối diện mua sản phẩm của mình.

Trương Hùng gọi một chút bánh ngọt và một tách cappucino rẻ nhất, trong lúc vừa từ từ thưởng thức, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sau khoảng nửa giờ, Trương Hùng đã khóa được 6 mục tiêu.

Có sáu người đang nán lại bên ngoài tòa nhà Lâm Thị, tất cả đều là đàn ông ngoài ba mươi tuổi, hai người trong số họ, mỗi người lái một chiếc xe bán tải cũ, và bốn người còn lại, sự chú ý của họ đều đổ dồn về phía tòa nhà Lâm Thị, và tầm mắt đều đang hướng về tầng cao nhất.

Thật khó để sáu người này bị chú ý ở khu trung tâm đông dân cư, nhưng họ không thể thoát khỏi con mắt cú vọ của Trương Hùng.

Trương Hùng đứng dậy, chuẩn bị khống chế 6 người này trước, sau đó hỏi dò một lượt, kết quả liền nhìn thấy Lâm Thanh Hy đi ra khỏi tòa nhà Lâm Thị, bên cạnh cô còn có một người phụ nữ với nước da lúa mì, màu da của hai người hoàn toàn khác nhau, hình thành nên sự đối lập sâu sắc.

Trương Hùng chỉ liếc nhìn một cái là có thể nhìn ra được người phụ nữ bên cạnh Lâm Thanh Hy chính là con nhà nòi. Ánh mắt của cô ấy lúc nào cũng quan sát bốn xung quanh, khoảng cách mỗi bước đi vừa phải. Cơ thể của cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Trương Hùng suy nghĩ một lúc, từ bỏ ý định khuất phục sáu người trước, bước ra khỏi quán cà phê và đi về phía Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy đưa Giang Tịnh đi ăn trưa đơn giản, bởi vì chuyện phát hiện ra máy nghe lén trong văn phòng, Lâm Thanh Hy có chút lo lắng, đứng ngồi không yên, muốn đưa Giang Tịnh về nhà, xem xem ở nhà liệu có bị người ta cài những thứ này hay không.

Vừa ra khỏi cửa Lâm Thanh Hy nhìn thấy một bóng dáng đáng ghét đi về phía mình, rõ ràng cô đã từng cảnh cáo anh đừng có tới tìm mình.

“Sếp Lâm”, Trương Hùng đi tới trước mặt Lâm Thanh Hy, nở nụ cười tươi rói, nụ cười này trong mắt Lâm Thanh Hy vô cùng đáng ghét.

“Anh tới làm gì?”, Lâm Thanh Hy nhìn bộ dạng nhếch nhác của Trương Hùng.

Trương Hùng cao một mét tám, người hơi gầy, còn về khuôn mặt mà nói thì cũng được coi là đẹp trai, nhưng lại khiến Lâm Thanh Hy phát ghét. Bởi vì cô biết rằng, cho dù vẻ ngoài của người đàn ông có đẹp đến mức độ nào cũng không thể thay được được bản chất ăn bám của anh, sau đó nhìn chiếc áo ba lỗ, quần đi biển, đôi dép tông, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy lôi thôi vô cùng.

Trương Hùng mỉm cười he he, nói: “Sếp Lâm, anh có thể mượn em 500 tệ được không, tháng sau có lương trả cho em”.

Đây là cái cớ phù hợp nhất mà Trương Hùng có thể nghĩ ra, anh không thể nói với Lâm Thanh Hy rằng có người muốn giết em, anh tới để bảo vệ em được.

Lâm Thanh Hy nghe xong câu này, sự chán ghét trong mắt càng trở nên mạnh mẽ hơn, cô cũng lười nói nhiều với Trương Hùng, trực tiếp lấy 500 tệ ra ném cho anh: “Tiền đưa anh, khỏi phải trả, dù sao tiền lương của anh cũng là tiền của nhà tôi, sau này đừng có xuất hiện ở cửa công ty nữa!”

Nói xong Lâm Thanh Hy không thèm quan tâm Trương Hùng nữa, dẫn Giang Tịnh tới bãi đỗ xe.

Khi đi tới phía trước chiếc xe, Lâm Thanh Hy nhận ra rằng Trương Hùng vẫn đi theo phía sau, trên mặt vẫn nở nụ cười khiến người ta khó chịu.

“Anh đi theo tôi làm gì?”

“Sếp Lâm, em định đi đâu vậy?”, Trương Hùng hỏi, đồng thời cũng âm thầm đánh giá Giang Tịnh.

“Về nhà!”, Lâm Thanh Hy không muốn nói nhiều với loại người như anh. Bởi vì cô biết rằng một khi cô nói, tên đàn ông mặt dày này sẽ sống chết hỏi cô đến cùng, phiền chết đi được.

“Vậy vừa hay đưa anh về cùng đi”, Trương Hùng xua tay: “Nếu không anh phải bắt taxi về, tiền xe đắt lắm”.

“Không ngồi được”, Lâm Thanh Hy không hề suy nghĩ liền từ chối luôn, đồng thời chỉ chiếc Mercedes-Benz GT chỉ có hai chỗ ngồi của mình.
Chương 8: Dập thuốc đi

“Ngồi xe của tôi đi”, lúc này Giang Tịnh bất ngờ lên tiếng, nhấn chìa khóa xe trong tay cô ấy, chiếc Volkswagen Jetta phát ra hai tiếng bíp. Giang Tịnh thấy ánh mắt Lâm Thanh Hy không hài lòng nhìn mình liền cười nói với cô: “Sếp Lâm, đây chính là người mà trước đây cô đã nhắc tới với tôi sao?”

“Đúng vậy”, Lâm Thanh Hy gật đầu.

Lúc này, Trương Hùng đã ngồi ở hàng ghế sau chiếc Volkswagen của Giang Tịnh với nụ cười tinh nghịch.

“Đi thôi sếp Lâm, về nhà cô xem thế nào”, Giang Tịnh vẫy tay với Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy bất lực, chỉ đành lên xe của Giang Tịnh, sau khi ngồi vào ghế phụ lái, cố ý chỉnh ghế của mình nghiêng về phía trước nhiều nhất có thể. Cô muốn bản thân tránh xa Trương Hùng càng nhiều càng tốt.

Trương Hùng như thể không nhận ra Lâm Thanh Hy ghét mình đến mức nào, ngồi ở đó cười he he, còn không ngừng nói chuyện với Giang Tịnh, nói rằng trước giờ chưa từng gặp Giang Tịnh, hỏi cô ấy có phải nhân viên mới không.

Mặc dù Giang Tịnh biết rằng Lâm Thanh Hy rất ghét Trương Hùng, nhưng bản thân cô ấy không thể cũng đối xử với anh như vậy được, bởi vì khi được thuê, nhiệm vụ của cô ấy không chỉ là bảo vệ Lâm Thanh Hy mà còn phải bảo vệ chồng của cô nữa. Nói trắng ra người đàn ông trên xe này cũng là chủ nhân của cô ấy.

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh trên đường, dần dần đi tới Tắc Thượng Thủy Hương.

Trương Hùng cả đường bề ngoài cười cười nói nói nhưng thực chất sự chú ý của anh đều đang đặt ở bên ngoài xe, anh thấy rất rõ ràng hai chiếc xe bán tải mà anh để ý trước đó vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.

Mọi người lái xe vào trong tiểu khu, Lâm Thanh Hy chỉ đường cho Giang Tịnh lái xe về phía khu biệt thự.

Trong lúc sắp tới nhà, Trương Hùng nhìn thấy con đường trước mặt đã bị chặn lại rồi.

Trên con đường dẫn vào tiểu khu, hai chiếc xe bán tải chắn ngang đường, ô tô hoàn toàn không thể đi qua được.

Giang Tịnh bấm còi hai lần nhưng hai chiếc xe phía trước không có chút động tĩnh gì. Bất lực, Lâm Thanh Hy chỉ đành bảo Giang Tịnh lùi xe, chỉ sang một con đường khác, nhưng khi Giang Tịnh chuẩn bị lùi xe, lại có thêm hai chiếc xe bán tải từ phía sau chạy, tới rồi dừng lại, chặn cứng toàn bộ lối đi.

Lúc này Giang Tịnh nhận ra có gì đó không ổn, sau khi bảo Lâm Thanh Hy ngồi yên trong xe còn mình đi xuống.

Ngay khi Giang Tịnh mở cửa xe, sáu người đàn ông đột nhiên bước xuống từ hai chiếc xe bán tải, trên môi nở nụ cười gằn, đi về phía Giang Tịnh, trên tay tất cả đều cầm dao găm.

Cùng lúc đó, năm người bước xuống từ hai chiếc xe bán tải chắn ngang đường, tất cả đều là nam giới, và bao vây hoàn toàn chiếc Volkswagen.

“Cô gái, biết điều thì mau cút đi, ông đây chỉ muốn cái mạng của người phụ nữ trong xe thôi”, người đàn ông dẫn đầu vung dao găm trong tay lên và nói với Giang Tịnh.

“Dựa vào bọn mày?”, Giang Tịnh quét mắt qua người bọn chúng, trong mắt hiện lên sự khinh thường.

“Cô gái, không biết điều sẽ không có kết cục tốt. Nếu cô không chịu nghe lời khuyên thì ông đây cũng không ngại giết thêm một người nữa. Trước khi cô chết, ông đây nhất định sẽ cho cô biết thế nào gọi là đau khổ!”, tên cầm đầu giơ con dao găm trong tay lên chém thẳng vào mặt của Giang Tịnh.

Lâm Thanh Hy ngồi ở ghế phụ lái có thể nhìn thấy rõ cảnh này qua gương chiếu hậu. Khi đối phương giơ con dao găm lên hung tợn lao tới, Lâm Thanh Hy hét lên một tiếng, vô thức che mắt lại, tim đập thình thịch.

Cô nào có nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, ngay cả một người đàn ông cũng phải khiếp sợ khi nhìn thấy ai đó dùng dao giết người.

“Bụp!” một tiếng vang lên, khiến Lâm Thanh Hy mở mắt ra. Cô nhìn thấy, người đàn ông vừa cầm dao lên chém về phía Giang Tịnh lúc này đã ngã xuống mui xe. Lúc này Giang Tịnh đang bị mấy tên đàn ông cầm dao bao vây, từng nhát dao đều đâm vào chỗ hiểm của Giang Tịnh, nhưng cô ấy thành công tránh được và đánh trả trong gang tấc.

Lâm Thanh Hy run rẩy lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng phát hiện ra rằng chiếc điện thoại di động không được sạc đêm qua đã bị tắt nguồn vào thời điểm quan trọng này. Cô cay đắng ném chiếc điện thoại sang một bên, lúc này cô mới nhận ra phía sau còn có một người liền hét lớn: “Trương Hùng, mau! Mau báo cảnh sát! Gọi cả bảo vệ của tiểu khu!”

Lâm Thanh Hy hét lớn một tiếng và phát hiện Trương Hùng không trả lời mình, quay đầu lại nhìn phát hiện anh đã không còn ở ghế sau. Lâm Thanh Hy liếc đi chỗ khác tìm kiếm hình bóng anh, không biết từ lúc nào anh đã âm thầm xuống xe chạy về phía biệt thự nhà mình, một phút cũng không dừng lại, giống như bị dọa cho mất trí vậy.

Vẻ ngoài hèn nhát này của Trương Hùng khiến Lâm Thanh Hy càng thêm căm ghét anh, sao bản thân lại có một tên chồng như vậy được!

Trương Hùng chạy vào trong biệt thự. Anh có thể nhìn ra được 10 tên đàn ông đó hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Tịnh, chỉ cần dựa vào Giang Tịnh là có thể đối phó được, còn anh có một chuyện khác phải làm.

Đẩy cửa biệt thự ra, Trương Hùng nhìn phòng khách trống trải, lớn tiếng nói: "Lén lút có ích lợi gì?"

“He he, cũng không phải là lén lút. Tôi chỉ là không muốn bị coi là cùng một đám với đám tạp nham bên ngoài thôi. Có thể phát hiện ra tôi, chứng minh anh cũng có chút bản lĩnh đấy”, từ cầu thang trên tầng 2 đi xuống, một người đàn ông mặc vest, nhìn có vẻ chưa tới 30 tuổi, trên mặt nở nụ cười nhạt.

Khoảnh khắc Trương Hùng nhìn thấy đối phương, sắc mặt lập tức thay đổi, tràn đầy phẫn nộ, sàn nhà trước khi ra ngoài anh lau, đã bị… giẫm bẩn rồi!

“Chậc chậc, tôi rất hưởng thụ vẻ mặt tức giận của anh đấy. Anh có biết không, những kẻ tôi đã giết, biểu cảm cuối cùng để lại cho tôi, chỉ có hai cái. Một là sợ hãi, hai là phẫn nộ”, người đàn ông mặc vest tao nhã lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, đặt vào miệng rồi châm lửa, sau khi hít sâu một hơi, hai mắt nheo lại, nhìn Trương Hùng thông qua làn khói thở ra.

“Tắt thuốc đi cho tôi! Vợ tôi không cho hút thuốc”.

“Chà, thật là một người đàn ông biết quan tâm đến gia đình, anh sắp thành người chết rồi, không cần để ý những cái này đâu”, người đàn ông mặc vest dường như không hề vội vàng ra tay, đây cũng chính là thói quen của hắn, trước khi giết người, phải thưởng thức phản ứng của mục tiêu đã. Nhưng phản ứng của đối phương lần này hắn chưa từng gặp qua.

“Tôi bảo anh dập thuốc ngay!”, Trương Hùng lại nhấn mạnh một lần nữa, đồng thời đi về phía người đàn ông mặc vest.

“Nếu tôi nói không thì sao nhỉ?”, người đàn ông mặc vest mỉm cười, lại cố ý hít thêm một hơi.

“Vậy thì chết”, giọng nói của Trương Hùng không chút cảm xúc, và đôi mắt của anh, giống như một con thú khổng lồ hung dữ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc vest.

Trước ảnh mắt này của Trương Hùng, người đàn ông mặc vest đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, nỗi sợ hãi này khiến hắn cảm thấy khó chịu.

“Thằng nhãi, muốn chết!”, người đàn ông mặc vest hung dữ ném điếu thuốc đang cháy về phía Trương Hùng, không muốn nói những thứ vô nghĩa với anh nữa, bàn tay hướng về phía cổ Trương Hùng, muốn bóp cổ chết anh.

"Quá chậm", giọng nói vô cảm của Trương Hùng vang lên bên tai người đàn ông mặc vest.

Người đàn ông mặc vest giật mình, vừa định đổi chiêu, cánh tay liền cảm thấy một trận đau thấu xương, cơn đau này khiến hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, cánh tay duỗi ra lại bị bẻ gãy!

Người đàn ông mặc vest còn chưa kịp phản ứng lại chuyện vừa xảy ra, ba cơn đau giống như bị gãy xương lại lập tức truyền tới, cơ hồ như trong cùng một lúc, cánh tay còn lại cùng với hai chân đều đã gãy hết.
Chương 9: Đủ chưa?

Người đàn ông vest bị gãy hai chân quỳ rạp trên mặt đất, hai tay yếu ớt buông thõng xuống, nụ cười nhàn nhạt trên mặt đã sớm biến mất, chuyển thành hoảng sợ, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống.

Trương Hùng nhìn thấy một hình xăm nhạt sau cổ của người đàn ông mặc vest.

Trương Hùng cau mày: “Sát thủ của Ám Dạ? Ai phái mày tới đây”.

Người đàn ông mặc vest nghe thấy Trương Hùng nói ‘Ám Dạ’ liền nuốt nước bọt, ít ai có thể nhẹ nhàng nói ra tên tổ chức của bọn chúng nhẹ nhàng như vậy.

“Mày biết Ám Dạ?”, người đàn ông mặc vest trợn trừng mắt.

“Rất thần bí sao?”, Trương Hùng hỏi ngược lại một câu: “Nói đi, ai phái mày tới, tao có thể tha mạng cho mày”.

“Ha ha ha”, người đàn ông mặc vest hít sâu một hơi, cười to ba tiếng: “Nếu mày đã biết Ám Dạ thì chắc cũng biết rõ, Ám Dạ bọn tao, cho dù có chết cũng sẽ không tiết lộ thân phận người thuê”.

Trương Hùng nghiêng người suy nghĩ hai giây, sau đó nói: “Cũng đúng, quy tắc thì phải tuân thủ. Nhìn hình xăm phía sau gáy mày, có lẽ là một trong mười ba đứa con của Ám Dạ. Nghe nói 13 người con của Ám Dạ chúng mày như tay với chân, bây giờ tao cho mày một lựa chọn. Một là vi phạm quy tắc của tổ chức chúng mày, nói cho tao biết kẻ thuê mày là ai. Hai là tao giết hết 12 người anh em còn lại của mày”.

“Ngông cuồng!”, người đàn ông mặc vest quỳ trên đất: “Tao thừa nhận là mày rất mạnh, tao hoàn toàn không phải là đối thủ của mày. Nhưng mày thực sự cho rằng mày có thể ra tay với 13 đứa con của Ám Dạ sao? Trên thế giới này, chẳng có mấy người dám nói như vậy”.

“Đúng là không nhiều, nhưng tao là một trong số đó”, Trương Hùng bình thản nói.

“Mày lấy tự tin ở đâu ra vậy? Dựa vào việc mày đánh bại tao sao?”, người đàn ông mặc vest cười khẩy.

“Dựa vào cái này”, Trương Hùng lấy ra một chiếc nhẫn màu vàng từ trong túi quần, khẽ nhướng mày: “Đủ chưa?”

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, đồng tử của người đàn ông mặc vest co rút dữ dội, giọng nói run run.

“Thánh… thánh nhẫn! Là mày! Là mày! Không ngờ là mày!”

Cơ thể của người đàn ông mặc vest vô thức run lên, cho dù vừa rồi nhắc đến cái chết, hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi như vậy.

“Sao rồi, bây giờ tin chưa?”, Trương Hùng cất nhẫn vào trong túi quần, nhìn người đàn ông mặc vest.

“Không ngờ rằng, tôi lại có phúc, giao đấu với Satan trong truyền thuyết, ha ha ha! Được, tôi có thể nói cho anh biết người thuê tôi là ai, nhưng anh phải bảo đảm không được ra tay với các anh em của tôi”.

“Anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!”, giọng điệu Trương Hùng đầy lạnh lùng: “Trong vòng 3 phút, nói cho tôi biết người thuê anh là ai, sau đó chết”.

Người đàn ông mặc vest cười thảm một tiếng: “Người thuê họ Tô, người Yến Kinh”.

Nói xong, người đàn ông mặc vest cắn chất độc giấu sau răng, đảo mắt rồi ngã xuống phía trước Trương Hùng.

“Họ Tô? Người Yến Kinh?”, Trương Hùng không buồn nhìn người đàn ông mặc vest đã chết một cái, bấm vài tiếng rồi gửi tin nhắn đi.

Trương Hùng kéo xác chết ra khỏi cửa phía Bắc của phòng khách, ra tới sân sau, vẫy tay vào không trung, một bóng đen quét qua, nhặt xác lên, không nói gì rồi lại biến mất.

Trương Hùng trở lại phòng khách, xác nhận rằng không còn bất kỳ dấu vết đánh nhau nào trong phòng rồi mới đi ra lối cửa chính, tình cờ đúng lúc bắt gặp Giang Tịnh và Lâm Thanh Hy đi vào.

Khuôn mặt của Lâm Thanh Hy đầy ớn lạnh, vừa rồi cô đã nhìn thấy rất rõ dáng vẻ hèn nhát của Trương Hùng.

“Hi hi, sếp Lâm, trà đã pha xong cho em rồi, mau uống đi”, Trương Hùng mang một tách trà đã pha tới cho Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy lạnh lùng liếc nhìn Trương Hùng một cái, không nói gì, cũng không nhận lấy tách trà của anh. Đối với Trương Hùng cô đã không còn gì để nói nữa rồi. Chuyện hôm nay đã khiến cô quyết định, lập tức gọi điện thoại cho cha, bảo tên này cút ngay!

Ánh mắt Giang Tịnh nhìn Trương Hùng tràn đầy khinh thường, một người đàn ông, trong lúc vợ mình gặp nguy hiểm lại bỏ chạy trước?

Thấy tâm trạng của Lâm Thanh Hy không tốt, Trương Hùng cười khan một tiếng rồi quay về phòng ngủ của mình. Anh gọi điện cho thanh niên đẹp trai, nói rằng lật tung toàn bộ Yến Kinh tìm người họ Tô ngay lập tức!

Khi Trương Hùng giải quyết xong những việc này, Giang Tịnh cũng đã kiểm tra xong biệt thự, và điều khiến tâm trạng của Lâm Thanh Hy tốt hơn một chút là không có máy nghe lén nào được cài trong nhà cả.

Thực chất những thứ này đã được Trương Hùng xử lý một tháng trước.

Lâm Thanh Hy ngồi trong phòng khách, càng nghĩ về Trương Hùng vừa rồi cô càng cảm thấy cáu kỉnh, cô vừa định gọi cho cha mình và kể cho cha nghe về hành vi hèn hạ của Trương Hùng vừa rồi thì chuông điện thoại reo. Là cha của cô gọi tới.

“Thanh Hy à, bây giờ con và Trương Hùng tới Di’Shengte, một nhà hàng kiểu nước Phiến mới khai trương, thằng nhóc Trịnh Sở mới từ nước ngoài về, chú Trịnh và dì Trịnh của con mời hai đứa đấy”.

Lâm Thanh Hy nghe xong lời của cha ở đầu dây bên kia điện thoại liền nuốt hết những lời định nói về Trương Hùng vào. Nếu như nói Lâm Thanh Hy có một trăm lời bất mãn về Trương Hùng thì đối với tên Trịnh Sở kia cô có một nghìn lời.

Nhà họ Trịnh và nhà họ Lâm chơi thân với nhau từ lâu, Lâm Thanh Hy với ngoại hình xuất chúng từ nhỏ đã được Trịnh Sở theo đuổi. Nhưng Lâm Thanh Hy không có chút hứng thú nào với Trịnh Sở cả. Tên này là loại công tử bột được gia đình chiều chuồng, theo như Lâm Thanh Hy được biết, năm mười lăm tuổi hắn đã phát sinh quan hệ với gia sư của mình, đó là một sinh viên đại học. Trịnh Sở làm cho bụng người ta to ra, sau đó đá người ta luôn, cuộc sống riêng tư sau này càng thêm hỗn loạn.

Những chuyện này nhưng bố mẹ Trịnh Sở đều không hề quan tâm. Mỗi lần gặp Lâm Thanh Hy còn nói những lời kiểu sau này hai nhà sẽ kết thành thông gia.

Lâm Thanh Hy vừa nghe thấy Trịnh Sở và bố mẹ của hắn liền biết họ định làm gì.

Giữa Trương Hùng và Trịnh Sở rõ ràng Lâm Thanh Hy có thể chấp nhận Trương Hùng hơn. Anh mặc dù yếu đuối phế vật chút, nhưng ít nhất những chuyện làm ra không khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Nhà hàng Di’Shengte là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Ngân Châu trong mấy năm gần đây, dựa vào hương vị nguyên bản, người ta có thể cảm nhận sâu sắc nét đặc trưng của phong cách nước Phiến, từ phong cách trang trí đến nhân viên phục vụ, nhà hàng này đều tràn đầy mê hoặc.

Lâm Thanh Hy chọn ngẫu nhiên một chiếc siêu xe trong khuôn viên biệt thự và chở Trương Hùng đến đây.

Vừa xuống xe, Trương Hùng còn chưa kịp lên tiếng đã cảm nhận được một cánh tay ngọc ngà mảnh khảnh đang bám vào cánh tay của anh, sau đó nhìn thấy Lâm Thanh Hy với vẻ mặt dịu dàng đứng ở bên cạnh anh, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng ở nhà. Chỉ cần nhìn biểu cảm và hành động của Lâm Thanh Hy liền cảm thấy cô là một người phụ nữ nhỏ bé nép vào trong vòng tay của chồng.

Trương Hùng vô thức đưa tay ra ôm lấy eo của Lâm Thanh Hy, ngay khi chạm vào, anh đã cảm nhận được sự mảnh mai và mềm mại.

Cơ thể thanh tú của Lâm Thanh Hy khẽ run lên, nụ cười trên mặt vô cùng mất tự nhiên: “Bỏ tay của anh ra”.

“Ồ”, Trương Hùng sờ mũi, ngoan ngoãn bỏ bàn tay đang ôm eo của Lâm Thanh Hy ra.

Lâm Thanh Hy trừng mắt nhìn Trương Hùng, mặc dù trên mặt cô nở một nụ cười dịu dàng nhưng trong lời nói vẫn có chút lạnh lùng: “Đợi lát nữa đi vào bên trong đừng nói nhiều. Anh và tôi cố gắng tỏ ra tình cảm một chút, lúc chọn món tôi hỏi anh muốn chọn gì anh chỉ cần bảo để tôi quyết định là được, hiểu chưa?”

Trương Hùng gật đầu, giơ tay lên: “Anh bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ của sếp Lâm giao cho!”
Chương 10: Ai mới là người ngoài

Lâm Thanh Hy nắm tay Trương Hùng đi về phía cửa nhà hàng, ngoại hình và dáng người xinh đẹp của cô đã thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng chiếc quần đi biển và áo ba lỗ trắng của Trương Hùng lại khiến mọi người chế nhạo, anh đến một nhà hàng cao cấp như vậy mà lại ăn mặc như thế này? Không tự cảm thấy bị mất mặt sao?

Trương Hùng không quan tâm người ngoài nghĩ gì về mình. Trải qua nhiều rồi, rất nhiều việc đã nhìn tới phát chán rồi. Đẩy cánh cửa nặng nề của nhà hàng ra, một không gian rộng lớn với phong cách sang trọng mở ra trước mặt anh. Chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà hắt ra ánh sáng nhàn nhạt, làm cho cả nhà hàng toát lên vẻ tao nhã yên tĩnh.

Tiếng nhạc saxophone nhẹ nhàng tràn ngập cả nhà hàng, lan tỏa như một làn khói vô hình, từ từ chiếm lĩnh lòng người, khiến người ta khó có thể cảm thấy căng thẳng và tức giận. Hương hoa thoang thoảng, không nồng cũng không hắc, làm dịu tâm trạng phức tạp của con người. Phục vụ lịch sự nho nhã, khách hàng yên tĩnh thưởng thức, thi thoảng cười nói nhẹ nhàng, khung cảnh đẹp đến lạ thường.

Nhìn phong cách trang trí trong nhà hàng, Trương Hùng không khỏi gật đầu, tuy không thể hiện hết phong cách tráng men nguyên bản nhưng cũng có phần nghệ thuật, có thể thấy được người điều hành nhà hàng này rất có tâm.

Hai người vừa đi vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý, rõ ràng là phụ nữ xinh đẹp ở đâu cũng là tâm điểm, ánh mắt của những người xung quanh trực tiếp phớt lờ Trương Hùng và dồn hết vào người Lâm Thanh Hy. Mà Lâm Thanh Hy từ nhỏ đã quen với chuyện này nên cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Trương Hùng liếc nhìn xung quanh và nhanh chóng xác định được mục tiêu. Trên chiếc bàn dễ thấy nhất trong toàn bộ nhà hàng, có ba người đàn ông và một phụ nữ đang ngồi ở đó. Không giống như phần còn lại của nhà hàng, ánh mắt của ba người đàn ông và một phụ nữ đang tập trung vào bản thân anh.

Trong đó một nam một nữ đã khá lớn tuổi, nhìn trông khoảng tầm 50. Khuôn mặt chữ điền của người đàn ông lộ ra những thăng trầm của cuộc đời, rõ ràng là hơn nửa cuộc đời của người đàn ông này không hề suôn sẻ, khi nhìn người phụ nữ, là một người phụ nữ giàu có khoảng tầm hơn 40 tuổi, trên cổ đeo một sợi dây chuyển trân châu, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt.

Trương Hùng nhìn thấy bên cạnh người đàn ông và phụ nữ trung niên là một thanh niên hơn 20 tuổi. Chàng trai trẻ mặc một chiếc áo sơ mi có cổ hoa kiểu La Mã, và hắn đang nhìn anh với nụ cười nham hiểm.

Trương Hùng biết rằng chàng trai này chính là Trịnh Sở, đôi nam nữ trung niên vừa rồi chính là bố mẹ của hắn, Trịnh Khai và Vương Tùng Phụng.

Trương Hùng có quen biết với bố của Lâm Thanh Hy – Lâm Kiến Vũ, ông ấy là một người đàn ông trung niên trông rất hiền hòa và tốt bụng.

“Bố”, Lâm Thanh Hy khoác tay Trương Hùng và đi tới cạnh bàn.

Khi Lâm Thanh Hy gọi bố xong, Trương Hùng cũng không hề khách khí gọi 1 tiếng.

“Nào, ngồi đi!”, Lâm Kiến Vũ chào hỏi: “Trương Hùng à, bố giới thiệu cho con. Đây là chú Trịnh và dì Vương, đây là Trịnh Sở, tuổi tác của hai đứa sêm nhau, sau này thân thiết hơn nhé”.

“Thôi bỏ đi chú Lâm ạ, thân thiết thì miễn đi, đều nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, cháu không muốn trở thành một tên ăn bám”, Lâm Kiến Vũ vừa dứt lời, Trịnh Sở đã sầm mặt nói tiếp.

Khi bố mẹ Trịnh nghe thấy con trai nói như vậy không có một chút trách cứ nào, ngược lại trên mặt còn hiện ra sự cổ vũ.

“Thanh Hy, nghe nói em kết hôn rồi, đây là đối tượng kết hôn của em sao?”, trên mặt Trịnh Sở tràn đầy khinh thường: “Xem ra mắt nhìn của em cũng chẳng ra sao cả”.

“Thanh Hy, cháu cũng thật là, sao nói kết hôn là kết hôn vậy?”, Vương Tùng Phụng cũng lên tiếng: “Cháu nói xem cháu đấy, kết hôn lại còn tìm loại ăn bám như thế này, đến cả một ngón tay của con trai dì cũng không bằng, mau ly hôn đi thôi!”

Trịnh Sở và Vương Tùng Phụng nói toạc ra như vậy, không hề suy nghĩ đến cảm xúc của Trương Hùng.

“Cháu kết hôn với ai hình như không cần người ngoài ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ nhỉ?”, Lâm Thanh Hy không vui nói.

“Người ngoài? Thanh Hy, sao em lại nghĩ bọn anh là người ngoài? Nếu như là người ngoài thì ở đây chỉ có một người là người ngoài mới đúng chứ”, Trịnh Sở chỉ vào Trương Hùng, ý thù địch rất rõ ràng.

Lâm Kiến Vũ ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Chuyện của bọn trẻ chúng ta không nhúng tay vào làm gì, mau gọi đồ ăn trước đi”.

“Đúng, gọi đồ ăn trước”, bố của Trịnh Sở, Trịnh Khai cũng lên tiếng.

Trịnh Sở mỉm cười tự tin, búng tay một cái gọi phục vụ tới.

Để duy trì phong cách nước Phiến ban đầu, những người phục vụ trong nhà hàng kiểu nước Phiến này đều là người nước Phiến gốc Hoa, ở đây, giao tiếp giữa khách hàng và nhân viên phục vụ đều bằng tiếng Anh, và thực đơn chỉ có hai loại chú thích là tiếng Anh và tiếng nước Phiến.

Trịnh Sở dựa nửa người vào chiếc ghế phía sau, cầm lấy thực đơn do người phục vụ đưa cho, liếc nhìn Trương Hùng một cách phù phiếm, rồi bắt đầu gọi món theo cách kết hợp tiếng Anh và tiếng nước Phiến.

Về tiếng nước Phiến, suy cho cùng phạm vi nhận biết vẫn còn rất thấp, không được phổ biến như tiếng anh. Loại kết hợp nửa Anh nửa nước Phiến này của Trịnh Sở khiến cho những người không hiểu cảm thấy rất cao cấp, nhưng trong mắt Trương Hùng, hắn như đang làm trò hề vậy.

Giống như một người nước ngoài mới tới Hoa Hạ, không biết tiếng Hoa Hạ, dùng tay chân để biểu đạt gì đó, thỉnh thoảng lại thốt ra một câu không rõ, nhưng người nước ngoài này vẫn tỏ ra rất tự tin, cho rằng mình thể hiện rất rõ ràng.

Đối với cách biểu hiện của Trịnh Sở, những người phục vụ trong nhà hàng hiển nhiên đã nhìn thấy rất nhiều, bọn họ đều nhìn nhau mà cười, có thể từ kịch bản dở ẹc của đối phương mà biết được đối phương muốn gọi món ăn gì.

Trong quá trình đặt hàng, Trịnh Sở thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Hùng, với vẻ mặt kiêu căng, và mẹ của Trịnh Sở, Vương Tùng Phụng cũng làm như vậy, như muốn nói, hãy nhìn con trai tôi giỏi như thế nào đi, không giống loại ăn bám vô dụng như ai đó!

Sau khi Trịnh Sở gọi món xong, hắn đưa thực đơn cho Trương Hùng: "Được rồi, anh muốn gọi món gì cũng được, bữa ăn này anh không cần phải trả tiền".

Trương Hùng liếc nhìn thực đơn trên tay Trịnh Sở, nhớ lại về những gì Lâm Thanh Hy vừa nói với mình, anh lắc đầu và nói: "Để Thanh Hy gọi món cho tôi đi".

“Sao thế? Không biết tiếng nước Phiến? Không có văn hóa mà cũng đòi thò mặt tới nơi cao cấp này”, Trịnh Sở khinh thường cười một tiếng, đưa thực đơn cho Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy cầm lấy thực đơn, dùng bàn tay ngọc ngà liên tục lật menu, lông mày hơi cau lại, nhà hàng kiểu nước Phiến này tuy đã mở hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên cô tới. Chữ nước Phiến trên đó cô hoàn toàn xem không hiểu, mặc dù có chú thích bằng tiếng Anh, nhưng những món đặc biệt vẫn phải phát âm bằng tiếng nước Phiến mới được.

Thực đơn như vậy khiến Lâm Thanh Hy nhất thời có chút lo lắng, không biết nên gọi món gì.

Trịnh Sở ngồi đối diện Lâm Thanh Hy liền lên tiếng: “Thanh Hy, thường ngày em bận rộn công việc, chưa từng tới nhà hàng này bao giờ, chi bằng để anh chọn giúp em”.

Nói xong Trịnh Sở liền với tay lấy thực đơn trong tay Lâm Thanh Hy.

Nếu Trịnh Sở thực sự lấy thực đơn và gọi món cho Lâm Thanh Hy, có thể nói rằng hắn đang cố tình làm bẽ mặt Trương Hùng, để người đàn ông khác giúp gọi món cho vợ mình?

Nhưng khi tay của Trịnh Sở mới vươn ra được một nửa thì đã thấy thực đơn trong tay Lâm Thanh Hy bị một bàn tay khác cầm lấy. Hắn nhìn thấy bàn tay thô ráp của anh đang lật thực đơn. Anh dựa vào đâu chứ? Đây là nơi cao cấp, loại dân thường nghèo hèn như anh được tới đã là vinh quang lắm rồi, vậy mà anh còn có mặt mũi lật thực đơn ở đây, một kẻ ở rể nhà họ Lâm, anh có tư cách gì chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom