• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (2 Viewers)

  • Chương 137

"Tứ ca, tại sao huynh...?", Bạch Ngọc Đường thoáng suy nghĩ, có chút cả kinh.
"Hẳn cái việc huynh vừa nhắc tới, là bao vây Kỳ Lân Môn, không nhẽ là sự thực?".
"Đương nhiên là thật!". Tưởng Bình một mặt khẳng định. "Lẽ nào chúng ta để yên cho Trí Hoá mặc nhiên phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (*) hay sao. Bây giờ chỉ cần chờ thời cơ chín muồi, liền có thể bắt Kỳ Lân Môn bỏ vào trong túi áo dễ hơn lật bàn tay!".
--- ----
(*) Ngửa tay làm mây, lật tay làm bão
--- ----
Từ từ đã! Không nhẽ, ý con chuột nước này đúng thực là muốn tập kích Kỳ Lân Môn sao? Thế hồi nãy bày ra cái trò thử lòng làm gì? Doạ chơi cho vui?
Kim Kiền trừng mắt ngó về phía Tưởng Bình trân trối.
"Tưởng tứ gia, thế cái gọi là cơ hội chín muồi... Là lúc nào?", Triển Chiêu vẫn chưa kịp thích ứng, buông câu hỏi.
Tưởng Bình thản nhiên không nói, lại còn nhìn về phía Nhan Tra Tán: "Đại nhân ắt đã có cao kiến?"
Nhan Tra Tán nhẹ nh
"Tại hạ không dám", Tưởng Bình ôm quyền.
Sau đó hai người nhìn nhau đồng thời nhếch ra nụ cười.
Hai người cứ thế đầu mày cuối mắt, tình ý trùng trùng, nghĩa cử ái ân, mặc cho Kim Kiền bên này, mặt dần đen xạm.
"Nhan đại nhân!", Triển Chiêu lạnh giọng.
"Tưởng tứ ca!", Bạch Ngọc Đường trán nổi gân xanh.
"Khụ, Tưởng tứ gia vốn là định dương đông kích tây đây mà! (*)", Nhan Tra Tán khẽ hắng giọng.
--- ----
(*) nguyên văn là Minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương- kế Dương Đông Kích Tây của Tôn Tử chính là xuất phát từ điển tích từ thời Hán Sở tranh lương này. Google có rất rõ à nha =))
--- ----
"Ngài thật hiểu ta, Nhan đại nhân!", Tưởng Bình đứng dậy đối diện Nhan đại nhân vái dài một cái.
"Tuy là công khai lôi chiến, nhưng đồng thời mật thám tin tức. Đó là cách duy nhất khiến Thiên Hạ Đệ Nhất Trang bảo toàn danh dự. Đồng thời thăm dò rõ ràng thân phận các cao thủ Kỳ Lân Môn, cùng lúc nắm bắt được tuyệt chiêu của bọn hắn đặng mà có kế sách đối chiến. Mặt khác, chúng ta cũng nhân cơ hội âm thầm điều động nhân mã, đợi sau khi lôi chiến kết thúc, chúng ta sẽ một mẻ tóm gọn Kỳ Lân Môn."
Nói trắng ra chính là... Một mặt, phe ta sẽ phụng bồi Trí Hoá đánh lôi đài chơi, thuận tiện thu thập tin tức. Nhưng thực ra chiến lược chính lại là tập hợp nhân sĩ, từ bóng tối bao vây đánh úp kẻ địch.
Cái này gọi là hai tay hai cá, vẹn toàn đôi đường. Kim Kiền ra điều tấm tắc lắm.
"Hơn nữa, để liên hệ với Y Tiên Độc Thánh hẳn cũng cần thời gian!". Nhan Tra Tán nhìn qua Kim Kiền bồi thêm một câu.
Được được ta biết rồi.
Ngay tối nay Kim Kiền ta sẽ thức đêm học bù trả bài nâng cấp đạn dược.
Lãnh đạo cấp cao như ngài không nên hơi tí là cứ nói đi nói lại nhắc ta nữa!
Nghĩ đoạn, nàng ôm đầu không nói gì thêm.
"Kế này rất hay!", Bùi Mộ Văn hưng phấn thả một câu khen ngợi.
"Có điều... Chẳng lẽ Trí Hoá lại không nhận ra hay sao?". Bạch Ngọc Đường lập
tức phản biện.
"Kỳ Lân Môn môn chủ dù sao cũng là kẻ cẩn thận, tâm tư mẫn tiệp.", Triển Chiêu cũng tỏ ra lo lắng.
"Vậy thì còn phải nhở vả Chân trang chủ!", Tưởng Bình kéo ra nụ cười mỉm thâm hiểm.
Hả?- phản ứng của mọi người còn lại đều chung vẻ khó hiểu.
"Chỉ cần trước mặt Chân trang chủ, lời nói bỏ thêm chút lưu ý!", Tưởng Bình bây giờ với gương mặt hồ ly ngàn năm tuổi có vẻ không khác nhau là mấy.
Mọi người lập tức tỉnh ngộ. Nói cách khác, lợi dụng Chân Trường Đình, trước mặt tên mật thám này, giả bộ làm lộ chút tin tức, kiểu như: Chúng ta chỉ quan tâm tới lôi chiến. Chúng ta là những kẻ đôn hậu thành thật. Kiên quyết không phải là kẻ có thể làm ra những chuyện khác.
Có điều... Mưu kế đến bực này thật chẳng khác gì muốn cùng Hắc Yêu Hồ Trí Hoá phân tài cao thấp về độ gian manh.
Khoan! Nhưng vạn nhất, nếu như còn những mật thám khác? Kim Kiền vẫn còn một đầu nghi hoặc.
"Việc này cần bí mật tiến hành! Trừ những người đang ở trong này, còn lại người ngoài không thể được tiết lộ". Câu nói sau cùng của Tưởng Bình xoá bỏ hết mọi nghi vấn của Kim Kiền.
Bấy giờ, cuộc họp nhân tinh kết thúc hoàn mỹ. Mỗi người ra về, ai nấy ôm tâm sự riêng. Đặc biệt là đồng chí Kim Kiền.
Bởi vì lúc sau cùng, Nhan đại nhân không quên gọi với thêm một câu: "Kim giáo uý, từ trước đến nay, hai vị Y Tiên, Độc Thánh tựa như Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ (*)..."
--- ----
(*) Rồng thần chỉ thấy được đầu không thể thấy đuôi- ám chỉ sự bí ẩn.
--- ----
"Thuộc hạ hiểu rõ...".
Hầy! Nói thế quá bằng ta nên tự về nhà thức đêm tự lực cánh sinh, tự nâng cấp trình độ đạn dược. Aaaaaa!
Trăng thanh, gió mát.
Kim Kiền cặm cụi ngồi bên chiếc bàn đá tại vườn hoa Giang Vân Cư. Nhìn lên trời một mảnh trăng sáng, lòng ngổn ngang phiền muộn, chỉ có thể tỏ cùng trời cao.
Haizz! Lần này xem ra thật là quá nhiều sự việc xảy ra khiến điên đầu. Một đường vượt chông gai phá án lừa đảo, bây giờ lại thân chinh đi chứng kiến lôi chiến, làm bài kiểm tra truy tìm mật thám... Nhưng tệ nhất chính là... Trong khi các vị lãnh đạo cấp cao đã ung dung về giường gặp Chu công thì nhân viên cấp thấp như ta lại bò ra tăng ca ngoài trời.
Mà kinh dị hơn còn có... Bên cạnh là hai nhân vật giám công đại thần. Mắt nhỏ ngao ngán liếc trái một phát, đảo phải một phen. Bạch Ngọc Đường một thân tuyết y trắng muốt tựa vân, rạng ngời rực rỡ. Bên kia là Triển Chiêu, dưới ánh trăng, sắc áo tố lam thanh mát như nước, không nhiễm bụi trần.
Thế này thì giám sát cái nỗi gì! Rõ ràng là phân tán tư tưởng ta mà! Kim Kiền ngán ngẩm, lôi ra túi thuốc từ trong người, rồi từ trong đó lấy ra hàng đống chai chai lọ lọ, đổ ra phủ kín mặt bàn. Công việc xem ra cũng vất vả. Học trò Y Tiên Độc Thánh nét mặt như muốn gục mặt vào bàn.
"Kim Kiền, ngươi có cần giúp đỡ gì không?", Triển Chiêu ôn tồn.
"Đúng đó, Tiểu Kim Tử! Nếu muốn mượn tay trợ giúp, cứ việc nói thẳng chớ ngại.", Bạch Ngọc Đường ra vẻ thân thiết.
"Không cần không cần! Tại hạ tự mình làm được!", Kim Kiền vội xua tay lắc đầu.
Trong lòng thầm tru lên hờn mát: nào dám nhọc công hai vị công tôn đại thầnnnnnn!
Thể chất ta là bách độc bất xâm, lợn chết không kị nước sôi. Còn hai vị thì không! Vạn nhất có điều gì sơ sót, trọng trách này ta không gánh nổi!
Triển, Bạch đưa mắt nhìn nhau.
"Cũng đúng! Những thứ này đều là sư môn bí truyền! Không tiện cho người ngoài nhìn ngó âu cũng dễ hiểu!". Triển Chiêu ngồi ngay ngắn, nghiêm túc lý giải.
"Vậy thì Tiểu Kim Tử bận việc đi! Ta cùng Tiểu Miêu sẽ ở đây cùng ngươi!". Bạch Ngọc Đường thản nhiên phẩy quạt, bộ dáng rất đại gia.
"Ơ kìa! Không nhọc hai vị... Vẫn là hai vị nên về phòng sớm chút!."
Kim Kiền muốn nhăn nhó mà vẫn làm bộ khách sáo.
Các vị cứ thế này thì sao ta còn tâm tình mà tăng ca!!!!
Nhưng kết quả là chẳng ai để ý tới tâm tư Kim Kiền. Một miêu một thử đã bắt đầu tự châm trà thưởng trăng.
Aizzzz
Người tăng ca bất đắc dĩ kia không làm gì thêm được, đành tự thôi miên bản thân: "Bên cạnh là hai cọc gỗ nhỏ! Bên cạnh là hai cọc gỗ nhỏ!".
Mồm nói, tay móc ra quyển sách nhăn nhúm, mở ra trải lên bàn, vừa đối chiếu vừa lẩm bẩm:
"Vạn sự đại cát phiên bản nâng cấp, phương pháp phối chế: Côn Minh Sơn Hải Đường, Thiên Sơn Tuyết Liên, Xạ Hương, Ma Hoàng, Viễn Chí, Xương Bồ, mai rùa, Long cốt..."
Theo hướng giọng rì rầm như niệm chú của Kim Kiền, con chuột bạch tay phe phẩy quạt, ngự miêu bưng ly trà, không hẹn mà gặp cùng nhìn ai kia trợn tròn mắt.
Bên trên bàn, trong quyển sách nhỏ, kiểu chữ xiêu vẹo khó coi thì cũng thôi đi.
Vì hai người này cũng từng được chứng kiến trước đó. Chữ thì thiếu bộ, chữ thiếu nét. Nhưng quỷ dị nhất phải kể đến những kí hiệu thần bí, khiến ai nấy đều giật nảy lên khi nhìn thấy.
"Khụ..! Tiểu Kim tử... Cái này là gì?"
Rốt cuộc Bạch Ngọc Đường không nén được tò mò, chỉ chỉ vào kí hiệu hình con vịt.
.... Là số 2.
Kim Kiền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trôi chảy bịa chuyện: "Là một loại dược liệu vô cùng hiếm thấy..."
"Thế còn đây?", Chuột Bạch vẫn chưa buông tha, chỉ vào kí hiệu như cái lỗ tai.
.... Là số 3.
"Cũng vẫn là một dược liệu khác khó kiếm!", Kim Kiền cắn răng nuốt trôi nước bọt.
"Thế còn cái kí hiệu giống như trứng gà, lại thêm cái đuôi này?", ngón tay thanh niên tuyết y di chuyển, chỉ trỏ.
Đó là chữ tiếng Anhhhhhhh! Ta nói ra thì cũng có hiểu đâu mà con chuột này hỏi lắm thế!
Kim Kiền trợn mắt nhìn ai oán, khiến ngón tay Bạch Ngọc Đường thu về, ngại ngùng: "Chắc hẳn là một dược liệu khó tìm nữa chứ gì!"
"Thế còn đây?", Triển Chiêu nãy giờ mới lên tiếng hỏi.
Cái con mèo này sao lại tham gia trò vui nữa làm gì!!
Kim Kiền bắt đầu hơi điên tiết: "Đó đương nhiên là... ", sau đó nhìn lại cái thứ kí hiệu mà Triển Chiêu chỉ, rối nùi nùi, đen như mực.
"Khụ, Triển đại nhân! Cái đấy là thuộc hạ viết sai nên khoanh bỏ!".
"Phụt!", Bạch Ngọc Đường suýt phun ngụm trà, khiến Triển Chiêu lúng túng thu tay về.
"Phương pháp bí thư của Kim giáo uý đúng là không hề tầm thường! Phải chăng cũng là do nhị vị tiền bối truyền thụ?".
"Ây, cái này là chữ hiện đại... Ấy nhầm! Là tự tại hạ tự nghĩ ra! Không sai! Tự nghĩ ra". Kim Kiền lắm bắp.
Ối mẹ ơi! Xém chút nữa thì lộ.
"Tiểu Kim Tử ngươi nghĩ ra phương pháp này cũng quả là thú vị! Hôm nào dạy lại Ngũ gia đi!". Bạch Ngọc Đường một mặt hứng thú.
"Được được!", Kim Kiền vội nói. Chỉ là nói xong không hiểu sao hàn khí quen thuộc nào đó lại nổi lên từng trận rét run cả người. Kim Kiền lén lút nhìn, nhưng cũng chỉ thấy Triển Chiêu yên lặng nâng chén, lông mày rủ xuống, tựa hồ như không có chuyện gì. Chỉ là...
Sắc mặt rõ ràng trắng hơn 30%. Khoé miệng biên độ cong lên hơn 20%. Hầu kết liên tục trượt lên trượt xuống. Hình như đang cố nén tâm sự.
Mình lại nói linh tinh à? Sao mèo con lại có dáng dấp quỷ dị đến vầy?
Nhấp ngụm nước cho bình tâm hơn, nhưng tâm trí Kim Kiền vẫn xoay loạn.
Bạch Ngọc Đường chợt quay ra nhìn Triển Chiêu. Sắc mặt trầm xuống. Ngón tay đẩy nếp quạt gấp lại, rồi lại mở ra. Đặt Ngọc Cốt phiến (tên quạt của anh í =)) ) ngay ngắn lên mặt bàn, chuột bạch nghiêm túc hỏi: "Triển Chiêu, hình như ngươi đối với việc Nhan đại nhân bị thăm dò dường như có điều khúc mắc?".
Triển Chiêu đặt ly trà xuống, đôi con ngươi đen láy nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, thoáng chút ngạc nhiên: "Sao Bạch huynh nói vậy?".
Mày kiếm nhíu lại, nét mặt Bạch Ngọc Đường căng thẳng: "Nếu trong lòng không thoải mái thì cứ nói ra, giấu diếm làm chi?"
Triển Chiêu ngẩn người: "Nhưng Triển mỗ chưa từng..."
"Triển Chiêu!", mắt Bạch Ngọc Đường toé lửa. "Mới ngày hôm trước ngươi còn nói cùng Bạch mỗ này sinh tử chi giao. Làm sao hôm nay không nghe được một câu thật lòng của ngươi?".
Mạn đình vắng lặng.
Bạch y hiệp khách quắc mắt giận dữ, thanh niên áo lam đôi con ngươi sáng nghiêm nghị. Bốn mắt nhìn nhau, hàn quang toé lửa, bắn ra tung toé, cảm tưởng như suýt hại cho mù dở cái người mắt nhỏ bị kẹp ở giữa.
Ái chà! Xem không khí này, có vẻ không ổn. Bầu không khí tựa như kiểu đời này có tri kỉ, dẫu xa ngàn trùng cũng như gần trước mắt, tình nồng ý mật, quả thực khiến người ta choáng ngợp.
Mắt nhỏ Kim Kiền đảo như rang lạc. Sau đó rụt cổ, cứng ngắc dịch chuyển thụt lùi.
Ách! Chính mình còn cảm thấy cái bóng đèn điện "nghìn oát" (*) như mình thật choán lối. Sự tồn tại này thực là nên như không khí thì hơn.
--- ----
(*) kì đà cản mũi
--- ----
Kim Kiền hành tung mờ ám, tất nhiên không dám làm hai người kia chú ý.
Bạch Ngọc Đường tuấn nhan nghiêm chỉnh, nói một hơi dài:
"Vẫn biết quan phủ và giang hồ xưa nay không chung thuyền chung lối. Hôm nay có thể cùng chung mối thù nên có chút quan hệ nhưng ngay hôm sau lại có thể trở mặt thành thù! Triển Chiêu ngươi dù sao cũng là xuất thân giang hồ...", nói đến đây, Bạch Ngọc Đường lộ vẻ oán giận, "Ngươi chắc cũng biết trước những người giang hồ ngoài kia làm sao có thể công bằng phán xét cho ngươi!?".
Mắt sáng dần nheo lại, ý cười hiện lên, trong suốt. Triển Chiêu nhẹ giọng nói:
"Triển mỗ biết!".
"Ngươi biết?!", mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường bất chợt mở to.
Nụ cười trên môi mỏng hiện lên càng lúc càng rõ rệt trên tuấn nhan của Triển Chiêu, "Bạch huynh trước đây không phải lúc nào cũng nói Triển mỗ là chó săn quan phủ sao?".
"Khụ khụ!", Con chuột nào đó trước nay không biết giữ mồm giữ miệng, nay lại suýt sặc nước bọt chính mình mà chết, "Ấy, cái đó không tính, chỉ là Ngũ gia ta... "
"Bạch huynh tuy độc mồm nhưng lòng mềm yếu, là khẩu xà tâm Phật! Triển mỗ hiểu!". Triển Chiêu bưng ly trà che khuất khoé môi đang càng lúc càng chếch lên.
Bạch Ngọc Đường mặt mũi hung bạo, gắt gao trừng mắt nhìn Triển Chiêu.
"Ngươi, Tiểu Miêu, ngươi.... ". Lại thở dài hạ giọng, "Nếu như một ngày, quan phủ làm việc nhưng lại nghịch với đạo nghĩa giang hồ, ngươi tính sao?".
Gió thổi qua như muốn chấm phá vài nét trên bầu trời tối đen tựa mực. Bóng áo lam ngồi đó, tự dưng tạo nên cảm giác phong thái cô đơn. Hàng lông mày dài rủ xuống, nhiễm ánh nguyệt mỏng như sương. Tuấn nhan ẩn hiện dưới bóng trăng.
"Triển mỗ, thời gian hành tẩu giang hồ...", giọng nói trong trẻo cất lên, thanh khiết giống ngọc thạch, "cũng từng cho rằng, quan phủ làm lắm chuyện dơ bẩn, lại bao biện che giấu cho nhau, kém xa người trong giang hồ, ân oán rõ ràng, không ràng không buộc! Mãi cho đến khi... Triển mỗ gặp Bao đại nhân!".
Hộ vệ áo lam ngẩng đầu lên, con ngươi chứa đựng tinh tú sáng ngời, "Thiên hạ cũng không phải chỉ có người trong giang hồ, mà còn ngàn vạn bách tính bình thường khác. Tuy nhiên, không thể dùng một cây kiếm thế thiên hành đạo thì có thể trảm hết kẻ gian ác! Nhưng thanh kiến này của Triển Chiêu, lại có thể giữ được một góc trời bình an, có thể hộ tống Bao đại nhân ngày đêm ra sức bảo vệ bách tính! Triển mỗ thực không mong gì hơn thế!"
Nét cười ấm áp, phảng phất nhẹ nhàng nhưng ẩn hàm kiên nghị. "Nếu thực sự có ngày như Bạch huynh nói, Triển Chiêu sẽ tự biết cách công bình!".
Tuấn nhan áo lam cười dưới ánh trăng, chính là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ.
Tinh quang trong mắt hoa đào nhảy loạn, rồi mới bình tĩnh nhìn Triển Chiêu. Môi mỏng cong lên, hồi lâu mới nói: "Quả nhiên là chó săn quan phủ!".
"Triển mỗ là mèo, không phải là tó :3". Triển Chiêu khẽ cười.
"Phạch", một tiếng quạt mở, Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt tạo nên từng đợt
gió nhẹ, làm bay sợi tóc mai của hiệp khách tuyết y. "Xú miêu, Ngũ gia ta không bì được với ngươi về mấy cái đạo lý lớn nhường ấy! Ta tiêu diêu thiên hạ, tự tung tự tại quen rồi! Muốn sao làm vậy!".
Triển Chiêu vẫn bộ dáng ôn hoà, "Bạch huynh tính tình hào hiệp, Triển mỗ thẹn không sánh bằng!".
"Bởi vậy," quạt giấy gấp lại, hiệp khách bạch y, dung nhan như ngọc, nói rất chắc chắn: "Sau này ngoài trừ Bạch Ngũ gia, ai cũng không được phép gây khó dễ cho ngươi, nhược bằng không...", ánh mắt không sợ trời không sợ đất, xẹt qua hung tợn, "Nhược bằng không chính là kẻ thù của Ngũ gia!".
Triển Chiêu ngơ ngác sững sờ nhìn Bạch Ngọc Đường, đôi con ngươi thanh trong dần tuôn ra ánh sáng rực rỡ ấm áp.
Mà lập tức, chuột trắng nhỏ vừa rồi còn đeo mặt đầy chí khí, đã đột nhiên di chuyển tầm mắt xuống phía dưới, quắc mắt trợn mâu, vì nhìn thấy một vật thể lạ phía bên dưới bàn.
"Tiểu Kim tử! Ngươi chui vào dưới đáy bàn làm cái gìiiiii?"
Chỉ thấy Kim Kiền bất tri bất giác đã đem nửa người tự nhét xuống dưới bàn đá.
"Kim Kiền, ngươi ở đó làm gì?", Triển Chiêu sững sờ, đưa tay kéo cổ áo của Kim Kiền lôi ra. Mày kiếm nhíu lại khó hiểu: "Sắc mặt ngươi sao thế?".
Lúc này mặt Kim Kiền đã đỏ như quả cà chua.
"Không sao không sao! Hơ hơ hơ..."
Kim Kiền liên tục cười gượng, thầm rửa, ta còn không phải đang đỏ mặt hộ các ngươi saoooo!!!
Các ngươi ngay dưới thanh thiên minh nguyệt, liếc mắt đưa tình. Nào có ai để ý đến cái bóng đèn là ta đang nằm lăn lóc đấy đâuuuu! Làm trái tim nhỏ này run lên nhảy tưng tưng nãy giờ.
Kim Kiền một tay ôm ngực, tay kia tuỳ tiện phủi phủi đống thuốc trên mặt bàn. Xong xuôi rồi mới quay lại hai người, điệu bộ nhìn thế nào cũng hao hao mấy bà mối chuyên giật dây se duyên đệ nhất Đông Kinh Biện Lương:
"Khụ, chi bằng thuộc hạ vẫn nên về phòng trước! Để cho hai người nơi này... Ý là muốn cho hai người uống chút rượu, nhắm chút đồ... Xem này xem này, trăng thanh gió mát, tâm tư trỗi dậy, tình cảm tuôn trào. Nếu hai ngươi không tranh thủ nói chuyện lâu một chút, bày tỏ tâm ý... Ý tại hạ là hai vị hãy cùng giao lưu trò chuyện về những chuyển xảy ra gần đây, xem có gì cảm nhận sâu sắc về đối phương... "
Thao thao bất tuyệt. Nửa ngày trôi qua. Chỉ là người trong cuộc một chút động tĩnh không có.
Xác thực mà nói, cả toà đình viện này đều một mảnh tĩnh mịch.
Kim Kiền giật mình ngẩng lên, nhất thời đầu ong lên một tiếng. Chỉ thấy Triển, Bạch hai người cứng đờ ngồi thẳng tắp trên ghế đá. Sắc mặt trắng bệch như giấy, bờ môi xanh lét, tứ chi cứng ngắc. Duy có đôi con ngươi là vẫn có thể di động đảo đảo qua lại.
Kim Kiền chỉ kịp thốt lên một tiếng "Triển..", đã lập tức cảm nhận được có gì như trào lên trong cuống họng. Một dòng nước thuận thế từ miệng Kim Kiền phun ra. Trước mắt cảm thấy như hoa nở chăng kín tầm nhìn.
"Ai?", Kim Kiền sững sờ dùng mu bàn tay quệt đi, mắt đảo tới đảo lui...
Có điều... Thứ cảm giác trên mu bàn tay này, sền sệt đặc quánh, màu sắc đỏ đậm. Là máu.
Triển Chiêu ánh mắt rung động kịch liệt. Thân hình khẽ run mấy lần nhưng vẫn không thể cử động mảy may.
Mí mắt Bạch Ngọc Đường loạn run, ngón tay giật giật nhưng đành bất lực ngồi im.
... ....
"Ai da! Cảm giác chính mình trúng độc, ngươi thấy thế nào? Kim Kiền, Kim giáo uý?".
... ....
Trúng độc?!
Ta trúng độc?!
Kim Kiền ngơ ngác ngẩng đầu. Chỉ thấy một bóng người từ bóng cây âm u từ đằng xa đi tới.
Tóc bạc hoa râm, râu dài điểm ngực. Mặt đỏ gay sặc mùi sát khí. Không phải là xiêm y loè loẹt tiêu chuẩn hàng ngày, mà thay bằng bộ đồ đen phủ gót.
Mắt Kim Kiền banh lớn hết mức có thể vì quá đỗi ngạc nhiên.
"Hoa Hoa công tử?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom