• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (1 Viewer)

  • Chương 135

Là một người có thâm niên nước đến chân mới nhảy trong các kỳ thi, lại từng có trải nghiệm qua những lần sát hạch khủng bố thời đi học, thậm chí là thi công chức ở thế giới hiện đại, Kim Kiền không khỏi thỉnh thoảng vẫn còn bị ám ảnh bởi dư âm mà nằm mơ như sau:
Thi môn toán, với cái đầu trống rỗng, trong khi đề thi hệt như một quyển thiên thư dày đặc những hằng số, đẳng thức khó hiểu. Ngồi xung quanh là các mọt sách chính hiệu, vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay đẩy bút, xuất khẩu thành văn.
Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là chuyện đã qua. Nên bất luận thế nào, Kim Kiền cũng không bao giờ có thể nghĩ tới, khi mình đã quay ngược lại thời gian 5000 năm trước, trên đất Bắc Tống này mà còn có thể ôn lại giấc mộng kinh hoàng năm nào ở cấp độ cao cấp hơn.
Mọt sách thứ nhất: Bát phủ tuần án khâm sai Nhan Tra Tán Nha đại nhân, viết xong đáp án đầu tiên, hai mắt sáng rực, liên tiếp nhìn xung quanh, hiển nhiên đang quan sát trường thi.
Mọt sách thứ hai: Phiên Giang Thử Tưởng Bình, Tưởng tứ gia, nhanh chóng hoàn tất bài thi, nhưng mày vẫn nhíu, trán vẫn nhăn, đầu óc như đang suy nghĩ những vấn đề rộng hơn.
Mọt sách thứ ba: Ngự Tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Ngự Miêu Triển Chiêu, Triển đại nhân, vẻ mặt thận trọng, tay đưa nắn nót, viết từng chữ một, tuy chậm mà chắc.
Mọt sách thứ tư: Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, Bạch ngũ gia, biểu hiện quyết đoán, múa bút thoăn thoắt, rồng bay phượng múa, thập phần phong cách, khoáng đạt phủ thân.
Chỉ duy nhất một học sinh học lực trung bình, Tòng lục phẩm giáo uý, bạn học Kim Kiền, tay phải nắm bút lông cứng ngắc, một đôi mắt nhỏ nhìn đăm đăm vào khoảng trống trước mắt, trong lòng thầm than trời oán đất, hận không thể bày tỏ tâm tình rối bời này cùng ai.
Trời cao ơi! Đất dày hỡi! Các vị thiên sứ tỷ tỷ, Thần Tiên ca ca nữa! Chư vị còn chờ gì mà không giáng xuống một sét vào đầu ta để khai thông đầu óc ngu độn này điiiiiiiii!
Sao tự dưng không đầu không cuối vô duyên vô cớ, đột nhiên sấm dậy đất bằng bắt ta phải viết ra tên tuổi gian tế. Thật là hiếp người quá đáng, khóc không ra nước mắt, có trời xanh minh giám mà! Aaaaaaaa!
"Kim giáo uý! Sao còn chưa viết xuống?". Giọng Nhan Tra Tán ôn nhu nho nhã, thốt nhiên kéo Kim Kiền khỏi mớ tiếng lòng thổn thức của bản thân.
Kim Kiền giật mình đánh thót, hoàn hồn rồi mới nhận ra mình hiện đang trở thành tiêu điểm chú ý của các vị mọt sách học sinh giỏi đã sắp hoàn thành bài thi. Tám mắt chằm chằm bám dính người giáo uý nọ.
Kim Kiền da đầu run lên, da mặt giật giật, sững sờ giơ tay trái không cầm bút lên, bỗng dưng đạo ra phong thái bấm độn tính quẻ, miệng mồm đạo mạo nói:
"Thuộc hạ còn muốn xem thêm cho chắc chắn!".
Bốn người chợt hiểu.
"Cũng tốt! Kim giáo uý cũng thử thuật bói toán một phen, không biết chừng càng thêm thoả đáng!".
"A phải phải! Sư tình cấp bách hệ trọng! Tự nhiên phải lo cho chu toàn thoả đáng... Là thoả đáng!", Kim Kiền ở một bên rũ mắt, ngón tay không ngừng bấm đốt loạn khắp, trong lòng như có nước sôi, réo ùng ục, bọt khí sủi lên muốn dâng trào.
Làm thế nào bây giờ?
Bây giờ đạn dược của ta đã vô hiệu. Nếu lần kiểm tra chất lượng công tác lần
này cũng không vượt qua, chỉ e sau này sẽ bị loại khỏi đội hình nhân tinh thì tiền đồ kinh doanh sau này của ta sẽ vô cùng ảm đạm.
Nghĩ vậy, ánh mắt Kim Kiền chợt loé, hít sâu một hơi:
Sự tình đã đến mức này liên quan đến bát cơm manh áo, hôm nay bất kể thế nào cũng phải vượt qua.
Bây giờ phải định tâm suy nghĩ trước tiên.
Căn cứ vào mấy năm học sóng gió, kinh nghiệm gian lận dồi dào, trước hết nên phân loại đề.... Và đây chính là loại đề trắc nghiệm.
Hiển nhiên đây là kiểu trắc nghiệm lựa chọn phương án đúng. Hơn nữa căn cứ vào thông tin để lộ ra của các mọt sách, bọn hắn có hoài nghi một người. Nên chắc chắn, đây là kiểu trắc nghiệm chỉ có một đáp án đúng.
Tốt lắm! Khó khăn bước đầu đã có thể giải quyết.
Bây giờ, cần xét thứ hạng độ chính xác các câu trả lời để loại trừ các phương án.
Đáp án trừ bỏ đầu tiên: chính là năm người trong phòng này. Mà những người còn lại, cơ bản có thể chia làm hai loại:
  • Loại thứ nhất: những người có liên quan đến Bùi gia trang, bao gồm Đinh Nhị song hiệp, Tam Thử còn lại của Hãm Không Đảo, Vũ Mặc, Ngải Hổ.
  • Loại thứ hai: chính người của Bùi gia trang hoặc có mối giao tình đặc biệt với họ, bao gồm Bùi Thiên Lan, Bùi Mộ Văn, Bùi gia tứ hộ vệ, Giang Ninh Bà Bà, Chân Trường Đình.
Nếu Tưởng Tứ Gia và Chuột Bạch còn ngồi đây tán phét, khẳng định tam thử kia không được đưa vào diện nghi vấn. Chuyện Đinh Thị Song hiệp là gian tế cũng có thể bỏ qua, vì rủi nếu có là kẻ xấu thật thì cũng phải là cả hai người đó cùng làm. Nhưng đáp án ở đây chỉ có một. Thế nên họ đều không phải là lựa chọn đúng.
Ngải Hổ? Loại này vai u thịt bắp, tuyệt không được kẻ địch chọn làm gian tế.
Vũ Mặc? Vốn nguyên cấp dưới của Hoả Sứ, phò trợ Tương Dương Vương. Sau đã tạo phản. Hơn nữa lại còn cùng chung huyết thống với Băng Cơ, từng có tiền án tiền sử tạo phản. Mức độ nghi ngờ không thể bị xem nhẹ. Cơ mà... Nếu là Vũ Mặc , thì Nhan thư sinh vừa vào đây đã nói hẳn luôn "Vũ Mặc là mật thám!". Chứ hà cớ gì mà phải vòng vo xuôi ngược kêu mọi người viết ra giấy so đáp án là chi cho lằng nhằng! Vũ Mặc không phải đáp án cuối cùng!
Bây giờ xét đến các lựa chọn còn lại. Giang Ninh bà bà, nếu thực là kẻ nằm vùng thì làm sao người có giao tình tựa mẫu tử tình thâm với Bà bà như Chuột Bạch vẫn có thể ngồi đây tâm định khí nhàn bàn luận như thế. Nên khẳng định chỉ còn 4 người đáng nghi nhất.
A- Bùi Thiên Lan
B- Bùi Mộ Văn
C- Bùi gia trang tứ hộ viện (bao gồm Bùi Phong)
D- Chân Trường Đình.
Đáp án A- Bùi Thiên Lan. Vị này được tụng xưng là minh chủ võ lâm. Nếu là gian tế, vậy chẳng phải Thiên Hạ Đệ Nhất Trang cùng giang hồ võ lâm sớm đã nằm trong tay Tương Dương Vương? Vậy chúng ta ở đây châu chấu đá xe (*) sao? Thà tắm giặt thơm tho rồi ngủ sớm, sáng mai đến cậy nhờ Tương Dương Vương luôn cho được việc
--- ----
(*) làm việc vô ích
--- ----
Đáp án B- Bùi Mộ Văn. Nếu nhớ không lầm thì vị này là người biết rõ Bùi Phong dị ứng với hương hoa đào! Chuyện này chỉ có hắn và ba người huynh đệ kia của Bùi Phong biết rõ. Vậy mà lần này điểm yếu đó lại để cho con hồ ly kia lợi dụng được...
Khả nghi! Thực rất khả nghi. Ấy ấy! Khoan đã! Nếu vậy thì chẳng phải ba huynh đệ kia cũng rất đáng nghi sao?
Aaaaaaaaaaa....
Kim Kiền cố nén xúc động, cực lực duy trì khuôn mặt ra vẻ nguy hiểm, biểu cảm
kì bí. Một tay nắn đùi, tay kia bấm đốt, tự đè lòng dặn mình nên nhẫn nại.
Thả lỏng, thở sâu. Tiếp tục suy nghĩ. Bùi Phong mẫn cảm là chuyện mà Bùi Mộ Văn và ba huynh đệ còn lại biết....
Không! Từ đã!
Còn một kẻ rất có thể cũng biết. Nếu căn cứ vào những gì đã nghe nói và quan sát, người này thông hiểu kim cổ, thấu đạt mọi chuyện, chẳng khác nào Baidu, Google, chuyện 500 năm trước hay diễn biến 500 năm sau đều thông tỏ. Thế mà bệnh của Bùi Phong thì lại nói chưa từng nghe qua.
Mắt nhỏ của Kim Kiền nheo lại, nhớ lại phản ứng của Chân Trường Đình khi nghe về quái bệnh của Bùi Phong.
Biểu cảm kinh ngạc, đồng tử mắt mở lớn.
Bất ổn! Vẻ mặt này quá bất ổn
Đây không thể là vẻ mặt của một giám định sư tinh thông kinh cổ được giang hồ đồn đại.
Biểu cảm này hiển nhiên là diễn xuất không đạt.
Đúng thế! Gian tế chính là Chân Trường Đình.
Sau cả quá trình loại trừ giả thiết, ta xin lấy danh dự của một kẻ học kiểu nước đến chân mới nhảy có thâm niên mười năm này ra đảm bảo, chân tướng chỉ có một!
Mắt nhỏ đột nhiên trợn trừng sáng loáng lập loè tinh quang. Tay Kim Kiền vung bút lên hoạ vài đường, phong thái xuất khẩu thành chương, khí thế quyết đoán.
Viết xong, nàng không quên ngẩng đầu, nói giọng chắc chắn: "Bẩm đại nhân! Thuộc hạ đã suy tính chu toàn, và nhận thấy gian tế... Khụ... Chính là thiên mệnh báo điềm, rằng người này đối với phe ta, thập phần bất lợi!".
"Tốt", mắt Nhan Tra Tán loé lên, nhìn xung quanh mọi người, "Bây giờ chúng ta cùng đưa đáp án ra đối chiếu so sánh!"
Triển, Bạch, Tưởng, Kim đồng thời giơ tay lên, chậm rãi mở lòng bàn tay.
Cả năm người đều đồng thời viết một chữ "Chân".
Đoán đúng rồi!!!! Hô hô hô!
Ta quả nhiên là thiên tài! Không hổ danh trí tuệ người hiện đại ngàn năm sau,
trải qua vô số những cuộc thi học búa. Bây giờ xuyên về cổ đại, lại may mắn đem sở học ra nhập gia tuỳ tục! Thực như cá gặp nước.
Cảm tạ các vị giáo sư đáng kính, những cuộc thi quy chế khắt khe, kĩ năng làm bài thi đoán đáp án tinh tuý. Tại nơi Bắc Tống xa xôi, tiểu nữ này xin dập đầu cúi tạ!!!!!!!
Bên trong Kim Kiền đã muốn khóc ra nước mắt. Chỉ là bên ngoài nàng lại trưng ra biểu cảm cho hoà hợp với vẻ mặt bốn người còn lại: thâm thù đại hận.
"Quả nhiên ai cũng có lòng nghi hoặc với người này!", Nhan Tra Tán thở dài nhíu mi.
"Đúng vậy, sau khi chiến bại ngày hôm nay, Tưởng mỗ đã suy xét lại cục diện liền phát hiện ra điều bất ổn!". Hai mắt đậu sáng quắc lên, Phiên Giang Thử nào đó chầm chậm lắc nhẹ quạt lông ngỗng trong tay, "Hôm nay đại chiến ngày đầu, ta ở thế bị kìm kẹp, vô hình chung có cảm giác bị người ta khống chế. Nếu bình tâm nghĩ lại thì rõ ràng trận đấu được dàn xếp bởi quỷ kế của con hồ ly kia phối hợp cùng Chân Trường Đình gây ra."
"Trận chiến với Nam Hải Tứ Ma, Ngũ gia ta thấy rõ ràng cái Ngũ Hành Khuyết kia chẳng tinh diệu khó phá như những gì Chân Trường Đình khoa trương!". Hiệp khách bạch y dung mạo tuấn mỹ tự tin khẳng định, chuôi quạt khẽ gõ vào lòng bàn tay. "Đơn giản chỉ là trò mèo, khua đi khua lại côn khúc gây nhiễu loạn mắt người! Phàm là những người chinh chiến lâu năm, không quá mười hiệp liền nhận ra bất thường trong đó!".
"Nam Hải Tứ Ma võ nghệ tầm tầm, khi thế trận vừa vỡ, võ công thực lực hiện nguyên hình. Giả cho cao thủ hạng hai vào đấu thôi cũng đã chiếm thế thượng phong!". Đới đao hộ vệ áo lam nào đó thận trọng nhận xét, "Chỉ có điều lúc ấy Chân Trường Đình nói trận pháp này kì diệu khó tả, nên chúng ta mới chọn lấy trận pháp đối trận pháp!". Nói đến đây, Triển Chiêu lại dừng một chút, vạch ra trọng tâm sự việc,"Mà đề cử bọn Bùi Phong kia lôi đài, cũng chính là Chân Trường Đình!".
Bạch Ngọc Đường, Nhan Tra Tán, Tưởng Bình gật đầu tán thành.
Ế? Thế ra sự việc là như thế sao? Tại sao ta hoàn toàn không phát giác ra gì nhỉ. Kim Kiền lét lút quệt mồ hôi lạnh trên trán.
Chờ chút! Sao phương hướng suy luận của mấy vị này không cùng hướng suy luận với ta nhỉ? Không ai thấy chuyện quái bệnh của Bùi Phong bị Hồ ly phát giác có điểm khả nghi sao?
"Vậy chứ quái bệnh của Bùi Phong lại không quan hệ....?", Kim Kiền ngập ngừng phát biểu ý kiến.
Chẳng ngờ, kết quả là bốn cái lắc đầu phủ định.
"Mặc dù Bùi Mộ Văn nói với chúng ta rằng chỉ có huynh ấy và tứ đại hộ vệ biết chuyện Bùi Phong! Tuy nhiên, Bùi gia trang lắm người nhiều miệng. Chỉ e rằng đã có kẻ sớm tối theo hầu Bùi Phong để lọt tin tức như thế này ra ngoài!", Nhan Tra Tán nói lời lý lẽ sắc bén như tiểu thuyết trinh thám.
"Hắc Yêu Hồ có phải từ Chân Trường Đình mà biết chuyện hay không, là chuyện khó có thể chứng minh!", Triển Chiêu đưa ra lập luận chứng minh.
"Chuyện Bùi Mộ Văn nói, Ngũ gia ta từ lâu đã không tin! Vốn dĩ chuyện này, mọi người trên dưới Bùi gia trang có lẽ đều đã biết!", Bạch Ngọc Đường khinh thường ra mặt, hiển nhiên là đặc trưng của kiểu người thích phê phán.
"Từ chuyện Hồ Ly lấy khăn lụa hương hoa đào ra hại Bùi Phong, có thể suy đoán, không những hắn đã biết trước chuyện, mà còn biết chắc chắn Bùi Phong sẽ thượng đài.", Tưởng Bình nheo mắt làm ra tổng kết, "mà đề cử Bùi Phong và các hộ vệ lên, không ai khác chính là Chân Trường Đình!".
"Lời chư vị quả nhiên hợp lẽ!", Kim Kiền ôm quyền khen trong khi vẫn duy trị bộ mặt khá thản nhiên. Dù vậy, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm:
May mắn chưa! Hên là ta chưa đưa ra suy đoán, không thì chút thể diện còn lại này xem như đi đứt.
"Mà trong trận thứ hai", Nhan Tra Tán dừng lại một chút, "người nói Quỷ lùn Phòng Thư An là giang hồ đệ nhất thùng cơm... Vẫn là Chân Trường Đình"
"Bởi vậy chúng ta mới để Tam ca lên thượng đài!", Bạch Ngọc Đường nhớ lại, uất ức ra mặt.
"Tam ca từ trước đến giờ tính tình không câu nệ tiểu tiết, lại hơi cẩu thả. Trước mắt, có bị Phòng Thư An giở trò qua mặt ắt cũng chẳng thể nhận ra. Tự nhiên không kịp phát giác!", Tưởng Bình thở dài một hơi, nói.
"Đúng đúng đúng đúng! Chính là như vậy!", Kim Kiền giả bộ gật đầu phụ hoạ.
"Mà ván thứ tư, xem cách nói của Chân Trường Đình thì hẳn là muốn đề cử Tiểu Miêu thượng đài!", Bạch Ngọc Đường xoa cằm suy tư, "Trong khi... Con hồ ly kia lại giỏi nhất trong việc lợi dụng nhược điểm...". Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường không khỏi liếc mắt một cái về phía Triển Chiêu, mắt hoa đào nheo thành ý cười,
"Ta nói này Tiểu Miêu! Chẳng nhẽ ngươi có nhược điểm nào bị người ta nắm được hay sao?".
Lời vừa nói ra, nhất thời mọi ánh mắt bắn thẳng đến, bám trên người Triển Chiêu.
Nhưng Triển Chiêu vẫn duy trì tư thế thẳng như tùng, vững như chuông, ánh mắt trong sáng, nghiêm nghị nhìn mọi người, thận trọng nói: "Triển mỗ cũng không rõ lắm nguyên do Bạch huynh nhắc tới!".
Nói xong, ánh mắt nhìn sang Kim Kiền một chút... (*)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom