Nghĩa 3
Nghĩa này thì chắc hiếm ai để ý. Tại vế đầu câu 1, nói về nữ nhân muốn đẹp thì phải mặc đồ tang. Đồ tang dĩ nhiên màu trắng. Chiếu theo lý lẽ ngày xưa Ngải Hổ từng nói đến ở phần Phiến Trung Phiến, thì câu này cũng nhằm ngầm ám chỉ Bạch Ngọc Đường chuyên mặc đồ trắng ẻo lả như nữ tử
...
Tóm lại, nghe qua thì có vẻ như Trí Hoá làm thơ tao nhã vậy nhưng ý tứ dâm dục trùng trùng. Nếu không hiểu được tầng tầng ý nghĩa thì ko biết tại sao bọn Kim Kiền lại có hành động kì quặc sau khi đọc xong.
Kết quả do bọn mình tổng kết sau khi tham khảo hơn trăm trang google, khảo sát thêm mấy bác dân bản địa người Tàu. ) Nếu thấy giải thích này ở đâu kính xin báo lại cho mình để mình đi kiện bản quyền =)) còn bây giờ mời tiếp tục thưởng truyện.
--- ----
Cảm giác như vừa có một đàn dê hung hăng gào thét chạy qua đầu Kim Kiền.
Mới nãy ta còn ví con Hồ Ly kia như con tằm cần mẫn nhả tơ tới chết, như ngọn nến rực rỡ cháy đến hết, như một vị lão sư vĩ đại đáng kính. Ta thực đáng rủa, không xứng với ân sư, không xứng với Tổ quốc, với các vị phụ lão Giang Đông trên dưới 5000 năm.
Cái này chính là tội đồ thiên cổ, ngang với tội đốt sách chôn nho (*), âm mưu tày trời, bịt mắt thiên địa. Dám thèm khát Miêu Nhi đại nhân saooooooooooo!
--- ----
(*) Tần Thuỷ Hoàng sau khi thống nhất đất nước đã quyết định giết hết những nhà thông thái có tư tưởng khác với mình để quy đất nước về một mối
--- ----
Kim Kiền lại càng lúc càng rối loạn, suy nghĩ lộn xộn lung tung.
"Câu này nghĩa là gì?!!!", người thứ hai kích động chính là Bạch Ngọc Đường, ngón tay thon dài chỉ vào câu: "Uý sắc lam, duy nam hiệp". Đôi mắt hoa đào đã giật nháy thất kinh bát đảo.
Đuôi mày kiếm của Triển Chiêu dựng đứng, quay mặt đi không nói gì.
Mọi người: "..."
Cố dằn lòng kiềm chế để tay mình không xé nát quyển sách, Kim Kiền gấp nó lại. Da mặt co rút hai cái rồi mới đủ bình tĩnh nói lại với Ngải Hổ "Sách này... Có thể đúng là tác phẩm tâm huyết của sư phụ ngươi... Nhưng phàm là người đọc sách, quan trọng nhất một điểm. Đó là... Ờm, phải đọc có chọn lọc, gạt đi cặn bã, chỉ tiếp thu lấy tinh hoa! Khi đọc sách, nhất định phải chuyên chú, không nên lẫn tạp niệm, biết phân biệt phải trái đúng sai, không được máy móc làm theo sách!".
Ý là: Ngải Hổ ngươi nhất thiết không được nghe theo sư phụ nói năng bậy bạ.
Những câu trong sách chỉ là nhảm nhí thôi.
"Học không nghĩ chỉ tổ phí công, nghĩ không học thập phần mỏi mệt (*). Trong sự học, kị nhất là bảo sao hay vậy. Ứng vào bản thân, Ngải tiểu huynh đệ cần ghi nhớ, phải nghĩ kĩ khi học bất kì cái gì!", Nhan Tra Tán mặt đã ngả sắc đen, đưa ra tổng kết thánh hiền
--- ----
(*) câu nguyên gốc của Mạnh Tử: Học nhi bất tư, tắc võng. Tư nhi bất học tắc đãi.
--- ----
Mọi người gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, khi ngươi đọc nhất định phải nghĩ kĩ!"
"Nhất là ... Không nên làm theo sách! Cái mà... Haizz sư phụ ngươi thiệt tình...."
Ngải Hổ vẻ mặt ngời sáng, thông tỏ, bèn ôm quyền: "Đa tạ chư vị chỉ giáo, Ngải Hổ nhất định sẽ không phụ lòng kì vọng của sư phụ!".
Mọi ngươi như sắp khóc, muốn thốt lên: Chúng ta không phải ý nàyyy!
Trong lòng mọi người tâm trạng u ám, thiếu điều chỉ còn biết tỏ cùng nhật nguyệt. Khó khăn lắm, các vị anh hào mới duy trì được vẻ mặt nghiêm chỉnh đi về chỗ ngồi.
"Tiểu Ngải à! Sách này của ngươi có thể cho lão hán mượn xem vài ngày không?", Bùi Thiên Lan bật ra một câu.
Mọi người giật mình nhìn hướng người vừa nói.
"Ngươi đúng là già mà không đứng đắn!, lớn đầu rồi còn xem cái sách ấy làm gìii?", Giang Ninh bà bà tức giận mắng.
"Thì ta cảm thấy sách nói cũng miễn cưỡng được xem có chút đạo lý! Bây giờ ta thay đổi phong cách quần áo một chút... Lại có thế khiến bà nhìn ta một chút....", Bùi lão trang chủ ngập ngừng.
"Bốp", Giang Ninh bà bà vỗ một cái mạnh sau ót Bùi Thiên Lan.
Tất cả thi nhau cúi đầu, trong lòng niệm chú: không thấy gì! Cái gì cũng không thấy.
"Chân trang chủ, không phải ngài đã đến lúc phải công bố kết quả lôi đài ngày thứ nhất sao?".
Cái giọng nhờn nhợt muốn giết của hồ ly nào đó lại bốc lên từ hướng Tây thái đài.
Mọi người ứ nghẹn, không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía Chân Trường Đình.
Chân Trường Đình đứng lên khó nhọc, gánh vác trọng trách lớn, tuyên bố: "Đệ Nhất Thiên Hạ Trang cùng Kỳ Lân Môn đối chiến ngày đầu tiên, Kỳ Lân Môn thắng!.
"Đa tạ đã chiếu cố!", phía Tây thái đài, Hắc Yêu Hồ Trí Hoá dẫn đầu một đám thuộc hạ mặt mũi che kín. Chúng có vui mừng vì thắng cuộc không thì cũng chẳng ai biết.
Bùi Thiên Lan vẫn một mặt hào sảng, cười to:
"Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là cao thủ khắp nơi! Ta thực mong chờ trận chiến ngày mai!"
Trí Hoá cười ảm đạm đáp lại, dẫn đám thuộc hạ xuống khỏi Tây thái đài, đường hoàng đi ra. Có điều, khi đi lướt qua Đông thái đài, Bách Hoa công tử đang đi cùng Trí Hoá, nhưng vẫn không quên ngoái lại, hướng một ai đó, nhếch mép cười cạnh khoé.
Về phần người nào đó...
Ánh mắt những người còn lại dồn dập nhìn về hướng vị Tòng lục phẩm giáo uý. Hàn Chương bộ dáng bà tám, muốn xem kịch vui hóng hớt hỏi: "Kim giáo uý cùng kẻ kia phải chăng kết oán?"
"Cái này....", Kim Kiền dáo dác nhìn về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu buông mắt, cúi xuống đất. Trong khi Bạch Ngọc Đường biến sắc mặt, như nhớ lại điều gì đó rất kinh khủng, rồi quay ra nhìn Triển Chiêu, ngập ngừng hồi lâu, ủ rũ: "Chuyện nói ra cũng dài dòng!".
"Ngũ đệ cũng biết sao?", Hàn Chương ngạc nhiên.
Gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường
co rúm lại. Ánh mắt hoa đào nhìn xa xăm nơi chân trời, quyết tâm đánh trống lảng đến cùng, "Ờ tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt!..." (*)
Hàn Chương: "..."
Kim Kiền: "..."
.....
Vẫn là thiện đường xa hoa của Bùi gia trang, vẫn những gương mặt mới hôm qua còn chén tạc chén thù. Nhưng hôm nay, không khí nơi này còn không bằng nửa điểm náo nhiệt bữa trước.
Mọi người quây quần xung quanh bàn tròn. Mỹ vị bầy ra trước mắt nhưng cũng không làm ai buồn động đũa.
Kim Kiền lọt thõm giữa hai bên là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Nhìn bên này, mày kiếm nhíu chặt. Ngó bên kia, mắt hoa đào lạnh lẽo. Lại liếc xung quanh thấy vẻ mặt mọi người thập phần không tốt. Đến cả gương mặt không chút cảm xúc như Vũ Mặc cũng như đeo thêm mấy phần âm u ảm đạm. Kim Kiền âm thầm nuốt trôi ngụm nước bọt tắc ứ cổ họng, lén lút đem đôi đũa vừa cầm trên tay thả lại bàn.
Ba người vị trí chủ toạ là Bùi Thiên Lan, Giang Ninh bà bà và Nhan đại nhân cứ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, lúng túng khó xử. Cuối cùng, vẫn là Giang Ninh bà bà không tiếp tục nhìn được nữa, kín đáo bên dưới bàn, đạp cho Bùi Thiên Lan một cước, đem vị Bùi trang chủ bật đứng người dậy.
"Khụ.. Chẳng qua... ", Bùi Thiên Lan vuốt râu, bưng ly rượu lên mãi mới thở ra một câu, "Thôi nào! Cũng chỉ là thua một hồi! Các ngươi đều là những hiệp khách thành danh, hà tất gì vì một việc cỏn con này mà chi li để bụng?!"
Không khí lại càng thêm uể oái chẳng phấn chấn lên nổi.
Thua đâu đơn giản. Mà là thua tuyệt đối! Thua ấm ức. Tứ trận đại chiến kia, rõ ràng đều nằm trong dự liệu của Trí Hoá, chẳng khác nào bị hắn nắm đằng chuôi, kéo mũi dắt đi. Không những chịu đùa giỡn đả kích, mà tới phút chót còn bị lên lớp dạy đời tới á khẩu không phản biện nổi câu nào.
Thật khác chi đem chí khí anh hào bỏ vào một nồi ấm ức. Ấy là câu tổng kết âm thầm của Kim Kiền.
"Thật không ngờ bọn tiểu bối các ngươi bây giờ lại không có khí khái đến vậy!".
Giang Ninh bà bà vỗ bàn đứng lên cả giận nói, "Nhìn các ngươi xem, tuy rằng hắn dùng hắc yêu thuật thì cũng chẳng ra gì. Dù vậy những lời hắn nói sau cuối, xét cho cùng thì vẫn là rất có đạo lý! Thất bại hôm nay là do các ngươi quá khinh địch!"
Mọi người rũ mắt, không ai dám nói lại.
"Nhìn các ngươi đi! Thường ngày cậy thế mình có chút danh phận trên giang hồ! Sợ là mắt bây giờ để đằng sau gáy, có cũng như không hết rồi!", Giang Ninh bà bà cười gằn từng tiếng, "Các ngươi tự vấn bản thân xem, mới ngày trước có ai thèm để Kỳ Lân Môn vào trong mắt hay không?".
Đầu chúng nhân cúi gằm, vẫn không một tiếng cự cãi. Mặt chôn chặt xuống đất.
"Hay các ngươi tự cho mình võ công cái thế, vô địch thiên hạ, mấy trò tiểu xảo của Trí Hoá không đáng để vào mắt, chỉ cần mấy cao thủ lên đài là liền có thể triệt hạ Kỳ Lân Môn dễ dàng như trở bàn tay?".
Kẻ mặt dày nhất như Kim Kiền đến lúc này cũng nóng hết cả mặt. Giang Ninh bà bà miệng lưỡi cũng thật sắc sảo đi!
"Hay các ngươi đã quên mục đích quyết tử lần này?", Giang Ninh bà bà trừng mắt nhìn sang Hàn Chương, "Hàn lão nhị! Ngươi nói xem!"
Hàn Chương rụt cổ lí nhí: "Là Tương Dương Vương!"
"Hừ? Thật còn nhớ cơ à?", Giang Ninh bà bà hờn mát, "Hiện giờ tình thế nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc. Cùng Tương Dương Vương sống còn một phen ngày nào đó đã là điều không thể tránh. Thế mà hôm nay, dựa vào mấy quy tắc nhỏ nhoi của Kỳ Lân Môn đã không thể đánh bại, thì làm sao có thể cùng Tương Dương Vương so kè cao thấp. Chẳng nhẽ các ngươi nghĩ tới lúc đụng mặt Tương Dương Vương mà hắn còn để cho thi đấu công bằng hay sao? Nếu đến lúc đó mà các ngươi còn tự tại khinh địch dẫn đến đại cuộc thất bại thì xem như đã đắc tội thiên hạ, trở thành tội nhân thiên cổ rồi!".
Sắc mặt mọi người sau những lời này chỉ thiếu điều nhỏ ra mực. Không khí tĩnh mĩnh vẫn duy trì bao phủ thiện đường rộng lớn.
Bình luận facebook