"Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường môi bạc mỏng, cố sức giũ ra mấy chữ, khoé miệng hoạ một vệt đỏ thẫm màu máu.
Khoé miệng Kim Kiền giật giật. Mắt nhỏ đảo hướng dời sang vị hộ vệ áo lam ngồi đó trầm mặc.
Đôi con ngươi tinh tú như đang ngâm huyết. Tuấn dung phủ một lớp sương, môi mỏng nhợt nhạt.
Tiểu Miêu! Bộ dạng ngài như hiện nay thật không phù hợp! Nếu để Bao đại nhân, Công Tôn gậy trúc, Tứ đại kim cang, các cụ già trẻ nhỏ, đại cô nương, tiểu nha đầu khắp Đông Kinh Biện Lương thấy, sẽ đau lòng tới chết!
Ầy! Lại nhớ đến Công Tôn trúc tử keo kiệt, ... Chi bằng tiền phúng này đưa đứt cho Tiểu Miêu, mua gà vịt táo đỏ bồi dưỡng cho bổ thân một chút. Xem như ta vì Khai Phong phủ làm chút chuyện tốt cuối cùng.
"Triển đại nhân...!", hai mắt Kim Kiền mờ mịt, không còn nhìn rõ Triển Chiêu được nữa. Nhưng sống lưng vẫn cố sức thẳng tắp, ưỡn ngực, cao giọng cất tiếng:
"Triển đại nhân yên tâm! Tất cả đã có thuộc hạ!".
Hai con mắt Triển Chiêu đỏ quạch, bỗng trợn lên, trơ mắt nhìn Kim Kiền trước mắt. Từ khoé mắt nàng, trào ra hai dòng huyết, thoạt nhìn giống như khóc ra máu, không khỏi khiến người ta giật mình.
Lòng Triển Chiêu thắt lại, trái tim giống như vỡ vụn từng mảnh. Môi chàng mấp máy nhưng không thể thốt nên lời, hô hấp càng lúc càng khó nhọc.
"Kim giáo uý không cần diễn bộ dạng lưu luyến chẳng rời như vậy! Rồi ba người sẽ sớm đoàn tụ dưới chốn âm tào địa phủ! Ha ha ha ha!".
Giọng cười man dại sắc nhọn chọc vào tâm gan khiến người nghe được rợn cả tóc gáy.
Ngực Kim Kiền muốn vỡ tung, cảm giác giống từng trận lửa thổi đến như hoả âm ngục nhào tới cắn xé từng thớ thịt. Trán nàng bỏng rát. Huyết dịch trong người ào ạt chảy ngược, dữ dội tựa dung nham phun trào. Nơi cổ nàng, nhưng thớ tơ đỏ trên gân mạch hiện rõ. Đột nhiên, nàng thốt lên:
"Ồn chết được!".
Thân hình nhỏ nhắn đạp không, tung người lên vút qua nhanh như điện chớp.
Một đống viên dược rơi ra tung toé, theo tiếng quát của Kim Kiền mà rơi xuống lả tả:
"Bạch Ngũ gia cùng Triển đại nhân tráng kiện an khang, sống lâu trăm tuổi, gặp hung hoá lành, vạn sự đại cát!!!!!!".
"Phốc! Phốc! Phốc"
Trong một thoáng mà hàng loạt dây khói đủ màu sắc, cam, xanh, tím, với mùi vị hỗn tạp khiến người ta buồn nôn. Nháy mắt, toà trang viện của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang mang mùi vị giống như chuồng xí!
"Khụ khụ khụ!", Bách Hoa công tử nhoè nhoẹt nước mắt nước mũi, "Đây là cái gì?". Mắt hắn bị khói xông vào nhức nhối không thể mở.
"Ha ha ha! Đã thấy lợi hại của liên hoàn đạn thối của ông nội mi chưa!!!". Tiếng nói Kim Kiền vang lên sau lớp khói dày đặc. Chỉ có thể nghe được âm thanh này lởn vởn lúc phải lúc trái, chợt xa chợt gần, thập phần quỷ dị.
"Khụ khụ khụ! Kim Kiền ngươi đây chẳng khác nào con cá mắc cạn thoi thóp chờ chết thôi! Đừng cố nữa!". Bách Hoa công tử lấm lem mặt mũi, hung hăng chửi bới.
"Thoi thóp chờ chết?!", bỗng nhiên, một giọng nói áp sát Bách Hoa công tử. Liền sau đó, trong lúc tầm nhìn của hắn vẫn bị khói mù che phủ, liền cảm nhận được một đạo kình phong xuyên tâm. Bách Hoa công tử bị Kim Kiền bất ngờ đạp lăn xuống đất. Mặt hắn hốt hoảng, nhất thời sợ ngây người.
Sắc khói đạn dược thối vẫn bay loạn. Lờ mờ xuất hiện sau lớp khói dần tan, Kim Kiền đứng đó, chân đạp lên người hắn, gương mặt hư hư ảo ảo, không nhìn được rõ. Duy chỉ có đôi mắt nhỏ, trào ra hai dòng máu, hệt như lãnh quỷ. Môi Kim Kiền hé ra, lộ hàm răng nhuốm máu đỏ lòm, nom có thể hù người sợ chết, đoạn gầm lên:
"Đời ta chưa bao giờ làm thâm hụt tiền buôn bán! Hôm nay dù chết cũng phải kéo ngươi chịu thay tội này cho ta!"
Hai mắt Bách Hoa công tử thình lình banh lớn, tia máu vằn vện, dường như muốn nổ tung. Trước mắt hắn liền tái hiện lại cảnh tượng kinh hoàng mới cách đây mấy tháng, bị cùng một người hạ độc tấn công điên cuồng. Thật là một cơn ác mộng.
"Tránh, tránh ra!". Bách Hoa công tử kêu gào bất lực, tay quờ quạng, chân giãy dụa, những mong thoát khỏi "ác ma" họ Kim trước mắt. Trong khi thân hình gầy nhẳng của vị giáo uý nào đó, giờ lại như nặng thêm ngàn cân. Bàn chân đạp lên người Bách Hoa công tử nãy giờ tựa Thái Sơn đè, khiến hắn không thể cựa quậy.
"Ta dụng độc vô dụng? Đã thế ta phải hạ độc xông chết ngươi, thối chết ngươi, cho người đời ghê tởm chết ngươi!". Ngón tay khẳng khiu vốc từng nắm thuốc viên mùi hôi thối ngút lên tận trời, tới tấp nhét vào mồm Bách Hoa công tử.
"Khôngggggg.....! Ụa! Oẹ!".
Bách Hoa công tử nước mắt chan nước mũi. Mồm hắn bị nhét đầy những thứ thuốc , khói thối bốc ra ngùn ngụt, kèm theo đống bầy nhầy do hắn mửa ra, trông thảm thương thấy tội.
"Thế nào? Tưởng ngươi thế nào, hoá ra cũng chưa được Mộc sứ đại nhân cho thử qua cái này à?" Kim Kiền , khuôn mặt phiến hồng, chống nạnh đắc ý cười ha hả.
"Ha ha ha.... Hự!"
"Vèo!"
Đột nhiên một tia sáng loé lên như điện xẹt, xé không gian đánh thẳng vào ót Kim Kiền. Mắt nàng tối sầm lại, phun ra một đạo máu bầm, cơ thể mất thăng bằng, ngã ra đất. Trong chốc lát, ý thức của Kim Kiền như bị nuốt chửng, chỉ thấy trước mắt một màu đen xì.
**
"Kim Kiền! Kim Kiền!". Bóng tối đặc sệt, mơ hồ truyền đến giọng nói hoảng hốt.
Xung quanh phủ cát bụi, không gian nhuộm đẫm màu máu và nhoè nhoẹt sau làn nước mắt, Kim Kiền vẫn mang máng nhớ rằng thanh âm giọng nói này thường ngày vẫn thật trong trẻo, tại sao giờ đây lại khàn đặc, khó nhận ra như vậy. Hơi thở mang mùi cỏ xanh, ấm áp quấn quanh người, nhưng pha lẫn một chút mùi máu. Lại nghe rõ được cả tiếng "thình thịch" của tim đập, giống trống trận thiếu kiểm soát, lộn xộn truyền tới bên tai.
Tiểu Miêu?
Ý thức giáo uý nào đó dần hồi phục, chỉ cảm thấy cánh tay cứng cáp đang ôm chặt lấy mình, dường như hơi run rẩy khiến cho chính trái tim nàng cũng cảm nhận được mà thắt lại.
Tiểu Miêu đại nhân! Thuộc hạ chỉ muốn nghỉ một chút... Một chút...
Đừng run lên như thế nữa...
"Tiểu Kim Tử! Cố gắng chịu đựng! Ngươi không được chết!"
Tiếng của Tiểu Bạch Thử cũng huyên náo một phen, khiến thái dương Kim Kiền nhăn lại một cái.
Chết? Ai muốn chết?
Tiền thưởng công tác lĩnh vào cuối năm, ta chưa đến nhận sao có thể chết?
Sản phẩm thương hiệu Tiểu Miêu còn đang tồn kho đợi ta về bán, sao có thể chết?
À ừ đấy tiền phúng viếng an ủi hương hồn ta, ta còn chưa truyền "khẩu dụ" cho Tiểu Miêu lĩnh, sao có thể chết?
Mi mắt nàng giãy dụa, giống như đang anh dũng chiến đấu với một khối chì nặng trịch đè lên, khẽ he hé mở ra một đường hẹp.
"Kim Kiền!"
Con ngươi chứa tinh tú thường ngày, giờ chìm trong sắc đỏ hoe, ngân ngấn lệ hồng ai, bi thương toả khắp, chấn động tâm can.
"Triển đại nhân...!", Kim Kiền hơi giơ cao tay, "huyệt đạo của đại nhân..."
Ngón tay thon dài vội trói chặt bàn tay Kim Kiền, như thể sợ nếu thả ra sẽ lạc mất bàn tay nhỏ gầy này. Môi mỏng mơ hồ run lên, ánh mắt ửng hồng chấn động khó dừng, "Kim Kiền, ngươi còn sống thật sao?"
"Ta...."
Đôi con ngươi sâu thăm thẳm, lấp lánh những tia sáng chói rạng ngời, hệt như suối nước mát lạnh, thẳng tắp rót đầy tâm mạch Kim Kiền, khiến cho lồng ngực đang nóng hổi liền được xoa dịu, tinh thần dần khôi phục. Kim Kiền chớp mắt, nuốt xuống một ngụm mà không rõ đó là nước miếng hay máu loãng nữa.
"Thuộc hạ... Thuộc hạ cảm thấy có thể cứu được..."
Đôi mắt hoe đỏ thoáng tia sáng trong trẻo, nét căng thẳng như đeo sắt lên mặt vụt biến, thay vào đó là nụ cười thanh trong như Minh Nguyệt (trăng sáng),
"Triển mỗ chắc chắn sẽ cứu được ngươi!".
"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử thế nào rồi?".
Một tiếng nói khác vọng tới. Kim Kiền cố sức hé nốt mi mắt còn lại, sau đó,... Mở rộng mắt ngạc nhiên.
Thấy cách mình và Triển Chiêu nửa trượng, một thân tuyết ảnh cương như ngọc, khua tay hoạ thanh phong. Tuyết y bồng bềnh tựa mây trắng, đung đưa qua lại, điểm sáng không gian tối đen màu mực, chói loà một góc, như thơ như hoạ.
Nhân vật chính trong tranh tranh hình dung nhàn nhã. Duy chỉ có thanh kiếm trong tay vung lên điên loạn, phác gió vẽ mưa. Ánh kiếm loé lên, thậm chí còn có cả tiếng binh khí va chạm vào nhau ken két, khiến ai nấy nghe phải đều khẽ rùng mình.
Tuy vậy, ngay bên cạnh lại là một thứ gây cản trở mỹ quan, quay lưng vào nghệ thuật. "Thứ" đó bò trườn như giun đất, phều phào cái giọng lờn lợt của Bách Hoa công tử: "Giết chúng! Giết chúng!".
"..."
"Bạch ngũ gia đang ... đập ruồi đấy à?", Kim Kiền đầu óc vẫn mịt mù buột miệng nói ra ý nghĩ.
"Ngũ gia ta đang đỡ ám khíiiiiiiii!!!!!!!", Bạch Ngọc Đường tức giận hét toáng lên.
"Ám khí?". Kim Kiền ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Bạch Ngọc Đường. Tầm mắt bây giờ mới có thể nhìn rõ ràng. Nàng kinh ngạc phát hiện ra đúng là thỉnh thoảng có những "bóng đen" phá không lao tới, nhưng đều bị Bạch Ngọc Đường chặn lại.
Chỉ là ám khí kia...
Kim Kiền ra sức nhìn lại một lần nữa, cố gắng phân tích những xác ám khí bị đánh rớt nằm ngổn ngang trên đất. Hoá ra ám khí là đám ... lá cây thoạt nhìn qua thì không có vẻ gì đáng chú ý.
Mẹ ơi! Không lẽ đây chính là ám khí Niêm Hoa Trích Diệp (*) mà trong truyền thuyết vẫn lưu truyền, có thể đả thương người ở bất kì nơi đâu?
------
(*) Chiêu thức luyện tập lực đầu ngón tay truyền đến ám khí. Khi thành thục chiêu thức nay thì ngay cả tuỳ tiện bẻ hoa ngắt lá cũng đã có thể dùng thành ám khí nhất đẳng
------
"Phốc"
Thân hình Bạch Ngọc Đường nhoáng lên một cái, tiếp đất lảo đảo. Trên mặt đất xuất hiện những giọt đỏ thẫm thấm xuống.
"Bạch Ngọc Đường!", Triển Chiêu gấp giọng hét ra ba chữ. Hầu kết đột nhiên hơi động. Khoé miệng trào ra một dây tơ máu.
Tiểu Miêu và Bạch Thử mạnh mẽ phá tan huyệt đạo.
Kim Kiền chợt cảm thấy như có một xô nước đá ào ạt xối vào đỉnh đầu nàng, khiến tâm trí như uống phải chất kích thích đột ngột.
"Triển... Bạch...", thốt được hai tiếng, một luồng khí sặc mùi máu tanh tràn lên khoang miệng, khiến Kim Kiền suýt nữa ngất đi.
"Tiểu Miêu! Mang Tiểu Kim Tử đi!", Bạch Ngọc Đường đứng dậy chắn trước tầm mắt Triển, Kim. Ba thước bảo kiếm tuốt ra đem theo luồng sáng chói mắt. Gió lùa tóc đen, quyện hoà sắc đêm.
Triển Chiêu mày phong khẽ động, rũ mắt nhìn Kim Kiền. Con ngươi đen láy loé một đạo sáng.
Kim Kiền cắn răng, bỗng nhiên cố sức chống đỡ thốt lên: "Nhất định phải cùng nhau..."
....
"Được!", Triển Chiêu dịch chuyển cổ tay, vùi Kim Kiền vào sâu trong lòng mình. Lam ảnh loé lên, chốc lát đã tới đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường. Cự khuyết rút khỏi vỏ, hàn quang lẫm lẫm. Lưỡi gươm loang loáng như gương, phản chiếu nét kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường.
"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử!".
"Cùng tiến cùng lui, cùng chung hoạn nạn!". Mày kiếm dựng thẳng, sừng sững như núi. Ánh mắt lấp lánh, mênh mang tựa biển. Từng lời từng chữ nói ra, khí phách ngập tràn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, rồi nhìn qua Kim Kiền, dung nhan như Ngọc khảm một ý cười sáng ngời. Lấy tay chùi đi vệt máu trên mép, đoạn nói: "Được! Cùng tiến cùng lùi, cùng chung hoạn nạn!"
Mây đen dày đặc, trăng sáng mong manh.
Tuyết y mờ ảo, ẩn hiện tiên cảnh. Lam sam khẽ động, dậy sóng biển sâu. Ánh trăng trải lên hai bóng lam, bạch, vạt áo tung bay, tay áo phần phật, bất định phiêu lãng.
Không hiểu sao Kim Kiền lại nhìn ra thân mình hai người này chói loà hào quang, bỗng muốn quáng mắt một trận, yên lặng đem điều muốn nói nuốt ngược trở vào.
Ám khí công kích ba người chợt dừng. Khắp đình yên lặng.
"Chuyện gì xảy ra? Nhanh giết bọn chúng đi!", Bách Hoa công tử loạng choạng cố đứng, chỉ về phía Triển, Bạch, Kim, giọng hung hăng phẫn nộ quát lớn.
"Haizzzz!", một tiếng thở dài xa xăm như truyền từ núi vọng lại. Tiếng lá cây sột soạt. Một bóng người lách ra, di chuyển từ chỗ tối đến nơi sáng trăng.
"Nam hiệp Triển Chiêu, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường quả nhiên không phải hư danh! Nếu cứ thế mà chết há chẳng phải cực kì đáng tiếc hay sao?".
Chỉ thấy trước mắt, một thân xiêm áo đồng màu với màn đêm kì bí. Thân tám thước cao gầy. Tuy gương mặt không lộ ra rõ nhưng hai con mắt chừa ra khỏi khăn bịt mặt lại sinh động như nước trôi, vắng lặng không một gợn sóng.
"Kẻ nào? Mau xưng danh!", Bạch Ngọc Đường lạnh giọng quát.
Ngươi kia búng tay một cái, liền trong nháy mắt, một vệt tinh quang lách từ ngón tay hắn, bắn về phía Bạch Ngọc Đường. Hiệp khách bạch y thuận tay đảo một đường kiếm. Một tiếng "đinh" vang lên. Ám khí kia bị chém rơi xuống, lại giống lá cây như đúc.
Ba người Triển Bạch Kim đồng thời biến sắc.
"Các hạ thân thủ khá lắm!", Triển Chiêu thân thẳng như tùng, tiếng nói trong vắt, "Với bản lĩnh bực này, chắc chắn không phải loại tiểu tốt vô danh, cớ sao lại theo phò Tương Dương Vương tạo phản?".
Người mặc áo đen kia nghe được câu hỏi từ Triển Chiêu, im lặng chốc lát, lên tiếng hỏi: "Các ngươi không nhận ra ta sao?".
"Phí lời!", Bạch Ngọc Đường nóng nảy quát tháo, "đường đường Bạch Ngũ gia ta mà lại quen cái hạng che mặt bịt khăn không dám lộ mặt! Chỉ tổ phí cơm!".
Tuy rằng Kim Kiền rất tán thành lời nói của Bạch Ngọc Đường nhưng hiển nhiên những lời kia đã khiến người mặc áo đen che mặt như bị tạt ngược nước lạnh.
Run run trong gió, tiếng thở người kia dần dần dày đặc.
"Các ngươi không quen biết ta?", ánh mắt vắng lặng như mặt hồ chợt biến, nổi gợn sóng, "Thực các ngươi không biết ta?".
Giọng nói dứt ra khỏi miệng, đem theo âm sắc ai oán thê thảm. Rồi đột ngột, vô số bóng đen dẫn hàn quang mãnh liệt thét gào vây lấy Triển, Bạch, Kim.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất thời biến sắc. Hào quang loé lên nơi tay áo, Cự Khuyết Hoạ Ảnh song song hợp nhất, toé ra hàn khí như tuyết ngàn năm, vững vàng đem ba người bảo hộ chặt chẽ dưới ánh kiếm phủ bên ngoài
Kim Kiền được bảo vệ bên trong. Ù ù bên tai là sát ý gào thét. Tiếng ám khí vỡ tan khi chạm kiếm, tạo nên một trận bão tố thanh âm chói tai không ngừng. Trái tim nàng như có lửa đốt, nóng lòng muốn đứng vững ngay lúc này.
Không ổn rồi!
Ánh mắt nhìn về Triển Chiêu. Mồ hôi lấm tấm đã bắt đầu nhỏ xuống. Môi mỏng bật ra tiếng. Lại liếc về phía Bạch Ngọc Đường, một đôi tròng mắt ngập sáng, khoé miệng mờ ảo tơ máu.
Đại sự không ổn!
Nếu thực như lời Bách Hoa công tử nói, nếu hai người tiếp tục vận công mạnh mẽ, chỉ sợ một miêu một thử này sẽ tẩu hoa nhập ma, võ công bị phế mất!
Cơ mà nếu không chống cự thì liền bị cái đám ám khí này găm vào cho chết còn nhanh hơn! Biết được như thế càng khiến Kim Kiền mồ hôi vã ra như tắm.
"Tiểu Miêu!", đột nhiên Bạch Ngọc Đường lạnh quát một tiếng, đồng thời dấn thêm một bước.
"Được!", Triển Chiêu đáp lại, áo lam khẽ động, chuyển ra chắn trước người Kim Kiền, xuất ra một chưởng sượt qua trước ngực Bạch Ngọc Đường, chặn lại ám khí. Tuyết y đạp gió nhảy lên. Lập tức, hàng ngàn phi hoàng thạch (*) lũ lượt kéo tới, lách qua khe hở song kiếm, như vũ bão tiến ra.
------
(*) giải thích cho dễ hiểu hơn thì anh Triển đổi vị trí chắn ám khí, cho anh Bạch tranh thủ vơ cái đám ám khí mang tên phi hoàng thạch (đá, sỏi) để ném nhau =))) Chỉ là không hiểu sao hai bạn í mới gào lên: Tiểu Miêu, bên này đáp: Được xong phối hợp ăn ý đến thế
------
Liền thấy vô số ám khí giữa không trung đụng trúng nhau, tự triệt tiêu lẫn nhau rồi rơi lả tả xuống đất.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bay lên, hàn quang theo tay áo bắn ra, khiến Hắc y nhân hoảng sợ lùi một bước.
Vật vừa dẫn theo hàn quang nọ cắm phập xuống đất, găm sâu ba tấc, chính là cây quạt của Bạch Ngọc Đường.
"Đi!", Bạch Ngọc Đường hét lên, cùng Triển Chiêu nhấc theo Kim Kiền, lao nhanh chạy mất.
"Bạch Ngọc Đường!", hắc y nam nhân tức giận kêu lên một tiếng thấu tận mây xanh.
Gió rít gào đuổi bóng. Cảnh trôi dần phía sau.
Gió thu thổi mạnh, cắt da cắt thịt Kim Kiền. Hai cánh tay bị Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ghì chặt, lôi đi, bản thân không tự chủ lao theo phía trước. Cảnh tượng cứ nhạt nhoà dần rồi nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng.
Đột nhiên, hai người bên cạnh dừng khựng lại. Mắt Kim Kiền mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời kêu khổ trong lòng.
Khoảng rộng phía trước, khiến tầm mắt trống trải. Ở thấp thoáng xa xa là núi non trùng trùng, gối tầng lên nhau. Nhìn xuống dưới, là một hồ nước, ngắm từ trên cao liền cảm nhận được tình thần phấn chấn.... Có điều... Trong tình cảnh này mà thấy phấn chấn được mới là lạ.
Trong ba người bị trúng độc, hai người gắng vận nội công. Kẻ còn lại không biết làm gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy lên đỉnh núi.
Có phải Thiên Hạ đệ nhất trang thừa bạc nhiều vàng, tự nhiên làm ra đống núi non này ngay giữa khu dân sinh thế không?! Đầu Kim Kiền nổ ra lác đác mấy dự cảm không hay.
Không phải lại sắp xuất hiện tình tiết nhảy vực dùng nát trong tiểu thuyết võ hiệp kinh điển đó chứ?
Kim Kiền còn định đem lời than thở nói ra. Thế mà mới chỉ kịp há miệng, liền nghe từ phía sau tiếng xe gió của lưỡi dao sắc phóng tới. Vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy chi chít hàn quang xẹt qua, như làn sóng lớn che lấp cả trời. Lần này lại không phải là tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn làm ám khí như hồi nãy. Mà là ám tiễn sắc bén ướt đẫm sát khí thực sự.
Kim Kiền vẫn đang hoa mắt thì bị Triển Chiêu lôi về đằng sau. Sau đó nhất lam nhất bạch đã vững vàng che chắn cho Kim Kiền. Gươm một lần nữa lại lìa khỏi vỏ. Binh khí giao đấu, khuấy đảo kình phong. Những tiếng va chạm của kim loại như muốn xé toạc màn đêm mỏng manh.
Vô số ám tiễn phóng ra, kéo theo gió lạnh, mãnh liệt áp chế Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường. Cơn mưa tiễn kết thành mạng lưới, vây phủ lấy ba người Triển Bạch Kim, ép sát công kích, từng bước đẩy họ lui về sau.
Ánh kiếm Cự Khuyết tuy đưa nhanh nhưng cũng đã mất dần trôi chảy, bắt đầu trật nhịp. Thiên hạ đệ nhất khinh công thoáng hiện vẻ lảo đảo mệt mỏi.
Tuyết y chưa bao giờ dính bụi, lúc này ngổn ngang sắc đỏ thấm trên áo, như mai rụng nền tuyết.
Đột nhiên một mũi tên sắc, xuyên khe hở giữa hai ánh kiếm lao thẳng trước mắt Kim Kiền.
Kim Kiền kinh hãi biến sắc, thốt nhiên lùi về phía sau. Vừa lùi được hai bước, nàng phát hiện đằng sau mình là khoảng không, chới với giây lát rồi mất đà rơi tự do.
Không phải chứ? Aaaaaaaaaaaaaaaaa
"Kim Kiền!" Lam ảnh trong nháy mắt đã lao ra, chụp lấy cánh tay Kim Kiền, kéo ngược một cái, đem Kim Kiền trở lại đỉnh núi. Nhưng bản thân Triển Chiêu lúc này lại mất thăng bằng, một bước đạp không, trực tiếp rơi xuống.
"Triển đại nhânnnnn!!!". Đầu óc Kim Kiền càng là trống rỗng, không thèm để ý an nguy của bản thân, lao ra cố sức giữ lấy Triển Chiêu nhưng sức lại không đủ nên cũng thuận đà văng theo.
"Tiểu Kim Tử! Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường kinh hãi đến biến sắc. Thân hình bổ nhào về phía trước, kéo lại cánh tay Kim Kiền, nên cũng vừa vặn lao theo hai người nọ.
Chỉ trong chốc lát, cả ba người như ba chiếc lá thu tàn, từ từ rơi xuống. Rơi xuống cùng cả ba, còn có tiếng cười man dại của Bách Hoa công tử. Bên cảnh hắn là ánh kiếm sắc lạnh đến run người.
Trong nháy mắt, Kim Kiền như thấy Ngưu Đầu Mã Diện và Diêm Vương mạnh bà đang vẫy tay với mình....
OH NOOOOOOOOO!!!!!
--- ----
End of chap 7.
Vâng! Tuần này nhân vật nữ chính của chúng ta đã có sự bứt phá ngoạn mục giành lại ngôi nữ chính sau một loạt thể hiện mờ nhạt ở các chap trước =))) Và mọi người thấy không : "> dường như chị í đã nhận ra tình cảm của mình rồi thì phải : ">
Vào lúc giao đấu thập tử nhất sinh, chị í nhớ tới ai? Tới những lời giáo huấn hàng ngày của Tiểu Miêu : ">
Vào lúc chị í nghĩ chị í sẽ chết, chị í nhất quyết muốn di chúc cho ai? Vẫn là di chúc để lại tài sản cho Tiểu Miêu để chàng có tiền mua thức ăn tẩm bổ
=))))))))))))))))))))))))))))))))))
Và cái người tham sống sợ chết như chị í, đến phút cuối bất chấp tính mạng lao ra cố cứu lấy ai? Vẫn là cố cứu Tiểu Miêu : ">
Chúc mừng Tiểu Miêu : "> Vị trí của anh đã sắp cao bằng vị trí của tiền trong tim chị í =)))))))
Và chap sau! Một chap nảy lửa theo một phương diện hoàn toàn khác! Mình vẫn khuyên các bạn =)))))) Nếu không hiểu convert thì hãy ráng nhịn! Vì chap sau là chap đỉnh nhất trong các chap đỉnh! Đừng vì chút tò mò mà làm giảm bớt độ hay một nửa!
.....
Câu hỏi đặt ra: sư huynh hắc y nhân mét tám kia là ai vậy? ==! Sao cứ khăng khăng nhận xằng người quen với Triển, Bạch???
Chúc mừng các bạn vì đã chờ được chap 7. Hẹn gặp lại vào chap 8 thứ 6 tuần sau!
Và mình phải cảm ơn các bạn vì đã vote nhiệt tình cho chap 6 vừa qua! Nhờ có lượng ủng hộ ấy mà mình mới có đủ sức để hoàn thành xong chap 7 vào giờ này!
Nội trong tuần qua mình làm việc ở hai phòng, không trốn được lúc nào
phải vào wc trốn sếp để edit =))))))))))))))))))))))
Bố cũng đã phát hiện ra hay thức đêm làm việc và toàn tắt wify với lên kiểm tra nên phải đi ngủ sớm T^T
Nhưng vì thấy lượng vote ủng hộ quá đáng yêu nên mình vẫn làm xong trong thứ 6 để thứ 7 các bạn có cái để đọc! (Thật ra suýt nữa định post lời xin lỗi vì nghĩ sẽ không hoàn thành kịp =)) )
: "> Hy vọng nhận được lượng vote ủng hộ tiếp theo : ">
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Niệm Vũ về bài viết trên: DangTrang, Tôi đi chết đây
Gởi bài 27.11.2015, 13
2
Hình đại diện của thành viên
Niệm Vũ
Lớp trưởng
Lớp trưởng
Ngày tham gia: 14.07.2015, 19
7
Tuổi: 14 Nữ
Bài viết: 983
Được thanks: 846 lần
Điểm: 2.77
Tài sản riêng:
Gởi bài Re: [Xuyên không, đồng nhân] Đến phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ - Âu Dương Mặc Tâm - Điểm: 11
(Chap 133)
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc
Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Editor: Kimmie- Kim Lâm
Cố vấn ngôn ngữ: Sư phụ đẹp dai thích tranh like đầu.
--- --------
Bình luận facebook