• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 117-118

Chương 117. Đi suốt đêm trở về


Tô Khánh Đông dẫn người vọt vào, phát hiện mặt mũi Tô Học Long đều sưng vù, rất rõ ràng bị người khác đánh không nhẹ.


Ông giận dữ, lúc này phái người điều tra tối hôm nay Tô Học Long uống rượu với ai.


Từ khi anh cả của Tô Khánh Đông bệnh nặng nằm viện, ông coi Tô Học Long như con ruột, lại giao công ty cho Tô Học Long xử lý.


Mặc dù trước đó Tô Long Xuyên và Tô Cường vẫn luôn khi dễ một nhà Tô Khánh Đông, nhưng Tô Khánh Đông cũng không phải người qua sông rút ván.


Trái lại, Tô Khánh Đông rất trọng tình nghĩa.


Không tới mười phút người của Tô thị đã điều tra rõ chuyện tối nay.


Tất cả mọi chuyện đều lơ lửng trên mặt nước, chỉ chờ người đến phát hiện ra mà thôi.


Tô Khánh Đông mơ hồ ngửi được mùi vị âm mưu, ông cảm giác được mình đã tiến vào ván cờ của người ta, bị bọc lại rồi.


“Tối nay vốn là Tô thiếu mở tiệc mời Nhị thiếu của tập đoàn Hoài Thăng Tổ Hiên Dương uống rượu, muốn nói về chuyện video của Tô thị.”


“Kết quả Tổ Hiên Dương không chỉ không uống rượu với Tô thiếu, còn bù cho Tô thiếu mười vạn, để cho cậu ấy đi bồi rượu.”


“Tô thiếu chịu không nổi, sau khi uống say còn bị người ta ép buộc uống tiếp, thậm chí không rõ đánh nhau với ai, kết quả một người bị mười người đánh cho thành bộ dạng này.”


“Sau khi bị đánh, đối phương ỷ vào người đông thế mạnh lại ép Tô thiếu uống rượu.”


“Tô thiếu uống quá nhiều rượu bị ngộ độc rượu, nên bị đưa vào phòng cấp cứu.”


Nghe xong lời cấp dưới nói, Tô Khánh Đông giận đến nắm chặt bàn tay, ông hận không thể bay đến nhà họ Tổ bóp chết Tổ Hiên Dương.


“Ức hiếp người quá đáng.” Tô Khánh Đông tức giận nói một câu, lúc này nổi giận đùng đùng rời đi.


Ông muốn nhà họ Tổ cho một câu trả lời, nếu không món nợ này không xong đâu.


Nửa giờ sau, Tô Khánh Đông dẫn một đám côn đồ vọt đến tập đoàn Hoài Thăng.


“Đập cho tôi.” Tô Khánh Đông nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt tràn đầy hận ý.


Bởi vì không chỉ có Tô Học Long, kể cả Tô Long Xuyên bị bệnh nặng cũng có bóng dáng của nhà họ Tổ.


Tô Khánh Đông đã sớm nghi ngờ nhà họ Tổ phái người làm, nhưng khổ nỗi lại không có bằng chứng, không thể làm khác hơn là bỏ qua.


Thù mới hận cũ, làm Tô Khánh Đông vô cùng hận.


Nhà họ Tổ phải trả giá thật lớn.


“Làm cái gì đó? Dừng tay.” Đang lúc một đám côn đồ nổi giận đùng đùng muốn đập đồ ở tập đoàn Hoài Thăng, một nhóm bảo an đột nhiên xông ra, gấp ba lần số lượng côn đồ bên Tô thị.


Xem ra tập đoàn Hoài Thăng đã sớm có chuẩn bị, đề phòng ông dùng chiêu này.


Trong lòng Tô Khánh Đông bất ngờ, ông khinh địch rồi.


“Đi.” Tô Khánh Đông quyết định thật nhanh, dẫn một đám côn đồ rút lui.


Chuyện đến mức độ này thì không thể không liên lạc với Chu Hàn.


Dù sao Tô Khánh Đông cũng không muốn để lộ thân phận Kiếm Thần của mình, nếu không một khi kẻ thù tìm đến cửa, ông sẽ không có ngày nào sống yên bình.


Sở dĩ ông dám đến tập đoàn Hoài Thăng gây sự cũng bởi vì tập đoàn Hoài Thăng kém xa kẻ thù của ông.


Trước kia Tô Khánh Đông đắc tội với những người đó, từng người đều có thể lực rất kinh khủng.


Trên đường trở về biệt thự, Tô Khánh Đông không kịp chờ vội vàng gọi điện thoại cho Chu Hàn.


Bên kia rất lâu mới nhận điện thoại, rất rõ ràng Chu Hàn đã ngủ, lại bị cuộc gọi của Tô Khánh Đông đánh thức.


“Cha vợ, có chuyện gì vậy?” Chu Hàn hỏi một tiếng với đầu bên kia điện thoại, giọng nói bình tĩnh, không chút tức giận.


Nếu đổi thành người bình thường, khó trách khi bị đánh thức sẽ tức giận, nói chuyện cũng mang giọng điệu bất mãn.


Nhưng Chu Hàn lại không giống như vậy.


Trong lòng Tô Khánh Đông rất thưởng thức Chu Hàn, đồng thời lúc này lên tiếng nói: “Không xong rồi, Tô thị xảy ra chuyện lớn.”


Chu Hàn nghe vậy thì nhướng mày một cái, rõ ràng không ngờ Tô thị sẽ xảy ra chuyện.


“Không nên gấp, từ từ nói.” Chu Hàn an ủi một câu, sau đó từ trên giường ngồi dậy.


Hành động của Chu Hàn làm cho Tô Hàm bên cạnh tỉnh giấc, cô theo bản năng mở mắt ra, lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”


Chu Hàn làm một động tác tay xuỵt với Tô Hàm, tỏ ý cô đừng lên tiếng.


Nói chuyện điện thoại xong, sau khi biết được tình huống, lúc này Chu Hàn mới lên tiếng: “Anh họ của em bị người khác hại, ngộ độc rượu phải vào bệnh viện.”


“A?” Tô Hàm nghe vậy thì hơi ngẩn ra, rõ ràng có chút không phản ứng kịp.


Chu Hàn nheo mắt, lại lên tiếng lần nữa: “Sợ rằng chúng ta phải đi suốt đêm về Hòe Châu rồi.”


Nói xong Chu Hàn còn bổ sung một câu: “Tô thị bị tập đoàn Hoài Thăng công kích.”


Tô Hàm không nói gì nữa, chỉ chốc lát sau cô dùng sức gật đầu nói: “Tất cả đều nghe theo anh sắp xếp.”


Chu Hàn và Tô Hàm không quấy rầy đến đám người Hoắc Khai Hà, ngay cả Tiết Minh Dương, Chu Hàn cũng không dẫn theo.


Trước hết để Tiết Minh Dương ở lại Cảng Thành ổn định mở chi nhánh công ty Tô thị, chờ sau khi giải quyết chuyện Cảng Thành xong thì lại tính tiếp.


Hai giờ sáng, bến tàu Hòe Châu.


Dưới sự bảo vệ của sáu đại tướng, Chu Hàn và Tô Hàm bước xuống bến tàu.


Mới vừa bước lên bến tàu, liền thấy mấy chiếc xe đang đậu ở đấy, đèn xe chiếu vào bến tàu làm cho toàn bộ bến tàu sáng ngời.


“Con rể, con đã trở về rồi.” Tô Khánh Đông vội vàng nghênh đón, cố ý làm bộ oán giận: “Toàn thân của chúng ta cũng lạnh rồi.”


Chu Hàn khoát tay, tỏ ý Tô Khánh Đông yên tâm đừng nóng vội.


Mà ngay lúc này, đột nhiên có hai chiếc xe lái đến đây, tốc độ rất nhanh.


Chân mày Chu Hàn hơi nhíu lại, trong đầu nghĩ tin tức của tập đoàn Hoài Thăng nhanh như vậy?


Anh mới vừa bước chân vào đất Hòe Châu, phiền toái đã tìm đến cửa.


Nhưng khi hai chiếc xe dừng lại, lúc này Chu Hàn mới nhìn rõ, người xuống xe chính là Hoàng Minh và Chu Xung.


“Chu đại ca, chị Chu, buổi tối tốt lành.”


“Chu Nguyên soái, Chu phu nhân, buổi tối tốt lành.”


Hoàng Minh và Chu Xung đồng thời chào đám người Chu Hàn, trên mặt hai mặt tràn đầy vẻ kích động.


Rất rõ ràng, đây là biểu hiện có chút nhớ Chu Hàn.


“Được rồi, hai người đều khỏe chứ?” Chu Hàn khách sáo đáp lại một câu.


Mặc dù anh thân là một đời Nguyên soái, nhưng không có chút làm giá nào, tỏ ra rất bình dị.


“Chúng tôi đều rất khỏe.” Gần như Hoàng Minh và Chu Xung đồng thanh trả lời.


“Trước tiên đi về rồi hãy nói, hơn nữa đêm ở bến tàu có gió lạnh.” Tô Khánh Đông ý tứ nói.


Gió lạnh ở bến tàu.


Chẳng lẽ tập đoàn Hoài Thăng đã sắp xếp người ở bến tàu?


Trong lòng Chu Hàn nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.


Cũng may trên đường không xảy ra chuyện gì, sau khi an toàn trở về biệt thự, cảm giác đã lâu đập vào mặt.


Giờ phút này Hách Lôi đã làm xong một bàn thức ăn chờ ở nhà, lần trước trong vụ nổ hôn lễ bà bị thương này, sau đó được Tiết Minh Dương và Hoắc Nghệ Tinh phối hợp điều trị mới miễng cưỡng kéo bà từ quỷ môn quan trở về.


Hôm nay xem ra bà khôi phục không tệ, sắc mặt rất tốt.


“Mẹ.” Tô Hàm ngọt ngào kêu một tiếng, thấy thân thể mẹ đã tốt lên, trong lòng cô không nhịn được cảm thấy ấm áp.


Nếu như không phải thế lực của Chu Hàn lớn, có Hoắc Nghệ Tinh và Tiết Minh Dương bắt tay nhau giúp đỡ, chỉ sợ mẹ đã…


Nghĩ tới đây Tô Hàm cũng không dám nghĩ sâu thêm, mà đưa mắt nhìn Chu Hàn.


Trong mắt của cô vô cùng ấm áp.


“Thức ăn cũng đã hâm lại ba lần rồi, nhanh ăn đi.” Hách Lôi cười híp mắt nhìn Tô Hàm một cái, sau khi gật đầu thì gọi đám người Chu Hàn.


Rất rõ ràng, bà đã thay đổi rất lớn, hôm nay cũng đã nhận thức được đạo lý quan trọng.


Mà sau khi gọi mọi người xong, Hách Lôi kéo Tô Hàm đến một bên, hai mẹ con lặng lẽ trò chuyện.


“Chu Hàn không khi dễ con chứ?”


“Sau đó tên Hào Đoạt kia có tìm con gây phiền phức không?” Hách Lôi vội vàng nói.


Từ trong lời của bà, Tô Hàm nhìn ra được mẹ vô cùng quan tâm, nhớ mong cô.


“Mẹ, mẹ xem lời của mẹ này, Chu Hàn rất tốt với con.” Tô Hàm trả lời: “Hào Đoạt…”


Nói được một nửa, cô dừng lại, sau đó nói tiếp: “Không có, Hào Đoạt đi ra nước ngoài, không có đến tìm con gây phiền phức.”


Hách Lôi cũng không nhìn ra chỗ nào bất thường cả, lúc này cười ha hả gật đầu: “Vậy thì tốt, mẹ mong con và Chu Hàn sẽ sống thật tốt.”


Tô Hàm cảm kích gật đầu một cái, hai mẹ con ngồi xuống bàn ăn.


Chương 118. Con trai, chờ cha.


“Chu Xung, đưa cái này đến tập đoàn Hoài Thăng.” Trong lòng Chu Hàn sớm đã có kế hoạch, lúc này tỏ ý Thanh Long đưa điện thoại di động cho đối phương.


“Nguyên soái, đây là?” Chu Xung không hiểu hỏi một câu, cũng không dám mở điện thoại ra xem.


Chỉ vì Chu Hàn không cho phép, ông ta không dám tùy tiện mở ra.


“Mở ra xem thử đi.” Chu Hàn nhìn thấy suy nghĩ của Chu Xung, một câu đã bỏ đi sự băn khoăn của đối phương.


“Vâng.” Chu Xung cung kính trả lời, trên mặt mang theo vẻ kích động, rất rõ ràng, ông ta rất tò mò với nội dung trong điện thoại.


Khi ông ta mở điện thoại lên, ngay lập tức màn hình xuất hiện đoạn video.


“Tôi là gia chủ của nhà họ Hào ở Hoành Thành, con trai của tôi Hào Đoạt bởi vì càn quấy không hiểu chuyện, gây ra chuyện lớn ở Hòe Châu, mang lại tổn thất to lớn cho người ở Hòe Châu.”


“Con nợ cha trả, tôi nguyện ý thay con tôi gánh vác tất cả trách nhiệm.”


Sau khi xem nội dung video trong điện thoại di động, mọi người đều trố mắt nghẹn họng.


“Cho Tổ Cẩm Dương xem xong video, mặc kệ ông ta có ý kiến gì, đều phải có trách nhiệm với cha con Tô Long Xuyên.” Chu Hàn hờ hững lên tiếng: “Họa là bọn họ chọc xuống, tất nhiên do bọn họ giải quyết.”


Chu Hàn vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều đồng ý cách giải quyết này.


“Hoàng Minh, ngày mai mời Kỳ Tiếu Thiên đến đây, để cho gã làm chứng.” Chu Hàn thoải mái hạ lệnh: “Nếu như Tổ Cẩm Dương u mê không tỉnh, muốn đấu thì đấu.”


“Chu đại ca yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Hoàng Minh vỗ ngực đảm bảo.


Chu Hàn gật đầu một cái, lúc này gọi mọi người một tiếng.


Tất cả mọi người đều chọn cho mình phòng ngủ, ngay cả hai người Chu Xung và Hoàng Minh cũng không trở về, dứt khoát ở lại biệt thự Chu Hàn.


Buổi sáng hôm sau, Chu Xung và Hoàng Minh chia nhau ra hành động, mỗi người đều làm xong chuyện, hơn nữa đã hẹn Tổ Cẩm Dương và Kỳ Tiếu Thiên ra.


Vào buổi trưa, khách sạn quốc tế Hoàng Hạc Lâu.


Chu Xung dẫn Tổ Hiên Dương, Hoàng Minh dẫn Kỳ Tiếu Thiên, mà Chu Hàn, Tô Hàm và Tô Khánh Đông đã sớm chờ ở trong phòng bao.


“Chu Nguyên soái, xin chào.” Tổ Hiên Dương vừa tiến vào phòng bao đã lên tiếng chào hỏi Chu Hàn.


Nhưng giọng điệu của gã ta rất là âm dương quái khí, làm cho người nghe không thoải mái.


Giọng điệu đó của Tổ Hiên Dương giống như bị động kinh vậy.


“Ngồi.” Chu Hàn bình tĩnh, lạnh nhạt nói.


Tổ Hiên Dương gật đầu hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh Chu Hàn.


Một màn này làm cho mấy người Tô Khánh Đông, Hoàng Minh nhíu mày.


Nhưng cũng không ai nói gì, ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tổ Hiên Dương.


“Chu Nguyên soái, video gia chủ Hào nhận tội cha tôi đã xem.” Tổ Hiên Dương há miệng cười một tiếng với Chu Hàn: “Cha tôi nói, chuyện này do mẫu thuẫn giữa anh và nhà họ Hào nên mới gây ra chuyện kia, anh đừng nghĩ đùn đẩy trách nhiệm.”


Thấy Tổ Hiên Dương lên tiếng xúc phạm Chu Hàn, lúc này Hoàng Minh vỗ bàn một cái đứng lên.


“Tổ Hiên Dương, cậu là cái thứ gì? Nói chuyện với đại ca tôi như vậy hả?” Hoàng Minh chỉ vào Tổ Minh Dương mắng to.


Anh ta lập tức mở miệng mắng: “Sao lão cha bất tử kia của cậu không đến? Sao lại giống con rùa đen rúc đầu thế hả, có bản lĩnh thì tự mình đến, phái con trai đến đây có ý gì?”


Thấy Hoàng Minh kích động như vậy, Kỳ Tiếu Thiên và Chu Xung vội vàng khuyên giải: “Hoàng thiếu không nên xúc động, có chuyện gì từ từ nói.”


“Hòa khí sinh tài, hoà khí sinh tài.”


Hoàng Minh hoàn toàn không để ý đến lời khuyên của hai người, anh ta trợn mắt còn muốn tiếp tục mắng Tổ Hiên Dương.


Nhưng Tổ Hiên Dương lại ném chai rượu về phía Hoàng Minh, trong miệng còn mắng lại: “Chỉ bằng một tập đoàn Giang Đông nho nhỏ nhà anh, bổn thiếu chỉ cần một phút đã giẫm nát.”


Mắt thấy chai rượu bay về phía Hoàng Minh, Chu Hàn cầm ly rượu ném qua, làm cho chai rượu bị lệch bay qua một bên.


Một tiếng “bành” vang lên, chai rượu nện trên tường vỡ nát, vẩy đầy lên đất.


“Hoàng Minh, ngồi xuống.” Chu Hàn gọi Hoàng Minh, trong giọng nói mang theo giọng ra lệnh, đồng thời vỗ một cái lên vai Tổ Hiên Dương, ý vị thâm trường.


Hoàng Minh không làm gì khác hơn là nén giận ngồi xuống.


Mà Tổ Hiên Dương lại không đứng đắn liếc Hoàng Minh một cái, còn mở miệng châm chọc: “Không so đo với anh là bởi vì anh còn chưa xứng để bổn thiếu coi trọng, thật đúng là xem mình là nhân vật lớn.”


Vừa nói xong, Tổ Hiên Dương ngồi xuống, đồng thời còn liếc mắt.


Bộ dạng nhị thế tổ kia của gã ta thực sự là không để mọi người vào mắt.


Chu Hàn yên lặng trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Con trai nhỏ của Tổ Cẩm Dương, Tổ thiếu?”


Mặc dù anh không nghiêng đầu nhìn Tổ Hiên Dương, nhưng lại có một phen ý vị thâm trường.


Tổ Hiên Dương ngẩng đầu ưỡn ngực gật đầu một cái, trả lời một tiếng: “Chính là bổn thiếu.”


“Được.” Chu Hàn lạnh nhạt nói ra một chữ, đồng thời ra tay nhanh như điện, bóp gãy xương bả vai của đối phương.


Một tiếng “rắc rắc” động lòng người vang lên, trong nháy mắt Tổ Hiên Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết.


“Anh dám động đến tôi?” Hai mắt gã ta đỏ bừng, kêu rên một tiếng.


“Mười phút, để cho cha cậu xuất hiện trước mặt tôi.” Chu Hàn hờ hững nói một câu: “Nếu không thứ tiếp theo tôi bóp gãy chính là cổ của cậu.”


“Ực” một tiếng, Tổ Hiên Dương dùng sức nuốt nước miếng.


Mời vừa rồi gã ta không thấy rõ ràng Chu Hàn ra tay như thế nào, cho đến khi cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, gã ta mới ý thức được mình bị đánh.


“Tôi sẽ gọi điện thoại.” Tổ Hiên Dương cố nén cơn đau nhức, lúc này đứng dậy làm bộ muốn đi ra ngoài.


“Đợi đã.” Chu Hàn lại lên tiếng lần nữa: “Gọi ở đây đi.”


Chu Hàn vừa dứt lời, Tổ Hiên Dương cảm thấy có một ngọn lửa không tên vọt đến.


Sau khi gã ta biết có mặt của Kỳ Tiếu Thiên thì đi một mình đến, không mang theo một tên vệ sĩ nào.


Lại không nghĩ rằng Chu Hàn dám ra tay với gã ta trước mặt Kỳ Tiếu Thiên, mà Kỳ Tiếu Thiên ngay cả cái rắm cũng không dám thả.


“Còn đứng ngốc đó làm gì? Ngồi xuống gọi điện thoại cho lão tử.” Hoàng Minh nhân cơ hội này khí thế hung hăng rống lên một câu với Tổ Hiên Dương.


Tổ Hiên Dương tức giận ngồi xuống, trong lòng quyết định, chờ ra khỏi nơi này nhất định phải giết chết Hoàng Minh.


Nhưng Hoàng Minh hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của Tổ Hiên Dương, anh ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Tổ Hiên Dương, bộ dạng rất phách lối.


“Cha, bây giờ cha đang ở nhà hay là công ty?” Tổ Hiên Dương rất nhanh đã gọi được cho Tổ Cẩm Dương, trong giọng nói mang theo một chút cung kính.


“Ở công ty, sao vậy?” Đầu bên kia điện thoại Tổ Cẩm Dương hỏi Tổ Hiên Dương.


Tổ Hiên Dương do dự một chút, theo bản năng nhìn về phía Chu Hàn.


“Con ở khách sạn xảy ra chút chuyện, cha nhanh đến đây, Chu Nguyên soái muốn giết con diệt khẩu.” Tổ Cẩm Dương lập tức kéo thù hận lên người Chu Hàn.


Lúc đầu đầu bên kia điện thoại Tổ Cẩm Dương vẫn còn bình tĩnh nhưng trong nháy mắt khi nghe được lời này thì bị khuấy đảo, ông ta tức giận kêu la như sấm: “Giết con diệt khẩu? Tên đó thật lớn mật.”


Sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, Tổ Cẩm Dương lại lên tiếng hỏi lần nữa: “Bây giờ con đang ở khách sạn nào?”


“Khách sạn quốc tề Hoàng Hạc Lâu, phòng bao chí tôn tầng mười chín.” Tổ Hiên Dương nói ra địa điểm.


“Con trai, chờ cha.” Đầu bên kia điện thoại Tổ Cẩm Dương dặn dò, sau đó cúp điện thoại.


Tổ Hiên Dương nghe thanh âm bận trong điện thoại, sau khi cho điện thoại đã tắt vào trong túi thì nhìn chằm chằm Chu Hàn.


Gã ta quét mắt nhìn toàn trường một chút, bộ dạng giống như muốn ghi nhớ tất cả mọi người lại.


“Nhìn cái gì mà nhìn?” Hoàng Minh không phục hô lên một tiếng.


Sắc mặt Tổ Hiên Dương âm trầm, không lên tiếng nữa.


Gã ta không phách lối như lúc nãy nữa, chỉ vì trong lòng rõ ràng, Chu Hàn dám động vào gã ta.


Hơn nữa đám người Chu Hàn người đông thế mạnh, mà Tổ Hiên Dương chỉ có một người, điều này cũng làm cho gã ta không thể không tạm thời thỏa hiệp.


Trong lòng gã ta rõ ràng, nhẫn một chút gió êm sóng lặng, đợi một lát cha sẽ đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom