• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 113-114

Chương 113. Nhà họ Hào tuyên chiến


“Phu nhân tỉnh rồi.” Mà ngay lúc này, đột nhiên Tiết Minh Dương lên tiếng nhắc nhở một câu.


Cậu thấy rõ, Tô Hàm đúng là đã mở mắt ra, nhưng hai mắt lại không có tiêu cự, bộ dạng giống như thất hồn lạc phách.


“Tỉnh là tốt.” Chu Hàn cười một tiếng tận đáy lòng, đỡ Tô Hàm dậy.


“Phu nhân… không sao chứ?” Tony Bond kịp phản ứng, mới vừa rồi sự chú ý của anh ta đều ở trên người Hào Đoạt, thậm chí cũng không chú ý Tô Hàm được cứu về.


“Nghĩ gì vậy?” Hoắc Tử Kim dùng đầu ngón tay chọc một cái lên đầu Tony Bond, cười khúc khích: “Xem cái miệng ăn mắm ăn muối này của anh, vốn phu nhân không có chuyện gì.”


Tony Bond không phản ứng lại Hoắc Tử Kim, mà bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, kể hết mọi chuyện xảy ra trước đó cho Chu Hàn.


Đột nhiên ngoài cửa vang lên một trận tiếng thắng xe.


Ngay sau đó Hào Diệu Thiến vô cùng lo lắng vọt vào.


“Chu Nguyên soái, Hào Đoạt anh ta…” Hào Diệu Thiến đang muốn giải thích cái gì đó, phát hiện Hào Đoạt đang nằm dưới đất không nhúc nhích.


Lập tức mí mắt cô ta giật mạnh, bước nhanh về phía trước đỡ Hào Đoạt từ dưới đất dậy, đưa tay dò hơi thở dưới mũi của gã.


Kết quả phát hiện Hào Đoạt đã tắt thở.


Chết…


Sắc mặt của Hào Diệu Thiến tràn đầy vẻ hoảng hốt, cả người xụi lơ trên đất, Hào Đoạt không có người đỡ lại lăn đến một bên, cả người mềm nhũn.


Hoắc Tử Kim thấy vậy đã ý thức được chuyện gì đó, ánh mắt của cô ta rơi vào trên người Tony Bond.


Chậm chạp hỏi một câu: “Có phải anh đá chết Hào Đoạt rồi không?”


Tony Bond nghe vậy thì cũng cực kỳ hoảng sợ, anh ta sải bước đến bên cạnh Hào Đoạt, đưa tay dò hơi thở của đối phương, không còn hô hấp…


“Gã chết rồi.” Tony Bond khó khăn nói ra một câu.


Anh ta hết sức rõ ràng mới vừa rồi mười mấy cái đá kia của anh ta hoàn toàn không thể đá chết Hào Đoạt.


Mà sự thật cũng là như vậy, mười mấy cái đá kia của Tony Bond không thể đá chết Hào Đoạt được, nhưng Hào Đoạt lại không chịu nổi mười mấy cú đá kia.


Nguyên nhân rất đơn giản, lúc ở bệnh viện, Hào Đoạt cũng đã bị đám người Thanh Long phế đi hai tay hai chân.


Mà sau khi bị mang về biệt thự nhà họ Hoắc, lại bị Tony Bond đạp mười mấy cái như thế, đổi lại là ai cũng không thể chịu nổi.


“Các người, tại sao phải giết anh ta?” Hào Diệu Thiến chậm chạm hỏi một câu, giờ phút này khuôn mặt của cô tràn đầy sợ hãi.


Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô và Hào Đoạt không hợp nhau, nhưng dù sao cũng cùng chảy một dòng máu, là đi ra từ trong một bụng mẹ.


“Tôi bảo người giết.” Lúc này Chu Hàn đứng ra, đồng thời nhét bảo kiếm vào trong tay Hào Diệu Thiến.


Lên tiếng: “Gã chọc giận tôi, tôi giết gã, có vấn đề gì không?”


Khi Chu Hàn nói xong, cả người Hào Diệu Thiến đều ngẩn ra.


Cô không biết khi trở về nhà nên nói như thế nào, sao có thể mở miệng nói cho cha mẹ biết đây.


Hào Đoạt cứ chết như vậy.


Đang lúc Hào Diệu Thiến tuyệt vọng, Chu Hàn vỗ lên vai cô ta, lên tiếng nhắc nhở: ‘Trở về báo tin đi.”


Sở dĩ Chu Hàn đưa bảo kiếm cho Hào Diệu Thiến, mục đích rất đơn giản.


Anh muốn ném cho nhà họ Hào một viên đạn khói, cho bọn họ sợ anh.


Mà bảo kiếm bị cho đi, đến lúc san bằng nhà họ Hào thì có thể lấy về.


Cho nên Chu Hàn không lo lắng chuyện không thể cầm bảo kiếm về.


Có một số thứ, nếu là của Chu Hàn thì chính là của Chu Hàn.


“Còn lo lắng cái gì?” Chu Hàn bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Hào Diệu Thiến một cái.


Hào Diệu Thiến chậm chạp lấy lại tinh thần, lúc này đặt thi thể của Hào Đoạt xuống, xoay người nhanh chóng rời đi.


Chẳng qua làm cho nhóm người Chu Hàn bất ngờ là, sau khi Hào Diệu Thiến rời đi, nhà họ Hào vẫn chưa đến trả thù.


Chuyện này làm cho Chu Hàn có chút không hiểu, lúc này anh phân phó Bạch Hổ: “Đi đến trang viên nhà họ Hào nhìn thử tình huống đi.”


Cùng lúc đó, toàn bộ trang viên họ Hào đã loạn thành một đoàn.


“Con trai mẹ bị đánh chết? Ai làm?” Bà Hào điên cuồng gầm thét, dáng vẻ điên cuồng của bà ta làm cho người ta rất phản cảm.


“Sát thủ.” Hào Diệu Thiến vô lực nói một câu như vậy, cô ta đã quá mệt mỏi rồi.


Trên đường trở về, Hào Diệu Thiến cũng đã trải qua đấu tranh tư tưởng một phen.


Cô ta biết rõ thực lực của Chu Hàn, nếu như nói cho mẹ biết là Chu Hàn giết Hào Đoạt, như vậy nhà họ Hào nhất định sẽ tuyên chiến với Chu Hàn.


Một khi tuyên chuyến, chờ đợi nhà họ Hào chính là diệt vong.


Một gia tộc có mạnh hơn nữa cũng không mạnh bằng một đời Nguyên soái.


Một mình Chu Hàn có thể chống lại một nước.


“Cái gì? Sát thủ? Sát thủ nào? Lại dám đánh chết con của mẹ?” Bà Hào điên cuồng đập đồ, lấy cái này để phát tiết tức giận.


Chiêu này của bà ta cũng là học từ ông Hào.


‘Không biết.” Hào Diệu Thiến vẫn lắc đầu, cô không phải là không biết, mà là không thể biết.


Cô không có cách nào tưởng tượng được, hậu quả khi nhà họ Hào đấu với Chu Hàn.


“Lão Hào, đúng, nói chuyện này cho lão Hào.” Bà Hàn khó khăn phục hồi lại tinh thần từ trong sự điên cuồng, lúc này bà ta gọi điện thoại cho ông Hào.


Vào giờ phút này, đầu bên kia điện thoại ông Hào vừa mới hết tức giận, kết quả đột nhiên nhận được điện thoại của vợ, làm cho ông ta có chút bất ngờ.


“Chuyện gì vậy?” Ông Hào nhận điện thoại, tức giận hỏi một câu.


“Con trai ông chết rồi.” Bà Hào gằn từng tiếng.


Ông Hào nghe được lời này thì cả người cứng đờ.


Chỉ chốc lát sau ông ta giận như sấm nổ, trực tiếp ném điện thoại ra ngoài.


“Quản gia, chuẩn bị trực thăng.” Ông Hào hô lên một tiếng: “Truyền lời của tôi, tập hợp toàn bộ thế lực Hào thị ở Cảng Thành.”


“Tuân lệnh.” Quản gia cung kính trả lời một câu, lập tức làm theo.


Đang lúc quản gia sắp xếp tất cả mọi chuyện, bà Hào phái toàn bộ thế lực để cho bọn họ điều tra kỹ rốt cuộc Hào Đoạt chết trong tay người nào.


Kết quả còn chưa chờ điều tra ra, Hào Diệu Thiến đã chủ động chịu trách nhiệm.


Bởi vì cô vô cùng rõ ràng, một khi nhà họ Hào phát động toàn bộ thế lực điều tra kỹ chuyện này, nguyên nhân cái chết của Hào Đoạt không thể giấu được nữa.


Giờ phút này Hào Diệu Thiến đã không có lựa chọn.


“Mẹ, con nói thật với mẹ.” Hào Diệu Thiến cố gắng nói ra sự thật với bà Hào: “Hào Đoạt là do người dưới tay Chu Hàn giết chết.”


Nghe xong lời của Hàn Diệu Thiến, lập tức trong đầu bà Hào vang lên một tiếng “ông”.


Lúc này bà ta tức giận hét lên: “Người đâu, giết chết đứa con gái bất hiếu này cho tôi.”


Mấy tên tinh anh của Hào thị lập tức vọt tới, kết quả vừa nghe được phải ra tay với Hào Diệu Thiến, bọn họ đồng loạt sửng sốt.


“Ha.” Hào Diệu Thiến cười lạnh một tiếng: “Quả thật nhà giàu vô tình.”


Cô ta nói xong, móc ra một khẩu súng, nhắm ngay vào đầu mình bắn một phát súng.


Lập tức một dòng máu tươi bắn tung tóe lên mặt Bà Hào.


“Không.” Bà Hào cuồng loạn hô lên một câu.


Kết quả đều không thể cứu vãn được.


Tất cả đã trở thành sự thật.


Khi ông Hào trở về trang viên nhà họ Hào, bà Hào đã treo cổ tự sát.


Bà ta lưu lại một bức di thư: “Ba mẹ con chúng tôi đều do Chu Hàn làm hại, trả thù, nhất định phải trả thù.”


Di thư viết bằng máu tươi chói mắt, nhìn thấy mà giật mình.


“A.” Ông Hào điên cuồng ngửa mắt lên trời thét dài.


“Giết cho tôi.” Một tiếng gầm vang lên, ông Hào khàn giọng phân phó cho thuộc hạ: “Giết sạch cả nhà Chu Hàn.”


Nửa giờ sau, ở gần biệt thự nhà họ Hoắc bỗng xuất hiện nhiều người, làm cho người ta vừa thấy liền hoảng sợ.


“Chu Hàn, mày cút ra đây cho lão tử. Tao muốn rút gân, lột da mày, uống máu mày.” Hai tròng mắt của ông Hào đỏ bừng, dưới sự bảo vệ của một đám tinh anh Hào thị, ông ta xông vào biệt thự.


Kết quả vừa liếc nhìn đã thấy thi thể của con trai đang bị đặt ở phòng khách.


Ông ta hận.


“Chu Hàn, tao muốn giết mày, giết mày.” ông Hào nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng đoạt khẩu súng trong tay thuộc hạ, nhắm vào Chu Hàn muốn nổ súng.


“Tự tìm đường chết.” Thanh Long hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe xông ra phía trước.


Chương 114. Hội trưởng


Anh ta nhấc chân đá một cước làm ông Hào ngã úp xuống đất, trở tay đoạt đi khẩu súng của đối phương.


Đồng thời nắm cổ ông Hào, hoàn toàn không để mắt đến những tinh anh mà ông Hào mang đến.


Tinh thần một đám tinh anh phút chốc khẩn trương cao độ, từng người đều cảnh giới nhìn chằm chằm vào Thanh Long.


“Thả ông Hào ra.”


“Anh không thể động vào ông Hào.”


Nhóm tinh anh kia không ngừng gào thét với Thanh Long, nhưng Thanh Long lại tăng lực trên tay.


Mà lúc Thanh Long đang muốn bóp chết ông Hào, một chiếc xe Province chạy đến.


Một loạt tiếng thắng xe vang lên, một bóng người nhanh chóng đi xuống xe, tốc độ nhanh như gió lốc, chạy thẳng đến chỗ Thanh Long.


“Hạ thủ lưu tình.” Người tới nghiêm túc quát một tiếng, là một người đàn ông đầu trọc.


Gã đánh một chưởng về phía Thanh Long đồng thời tay kia thì cướp lại ông Hào.


Chưởng kia ép đến chỗ Thanh Long mang theo cả tiếng xé gió, khí tràng trên người của người này rất mạnh, thực lực không phân cao thấp với Thanh Long.


Bạch Hổ thấy vậy muốn đi lên giúp đỡ.


Nhưng Chu Hàn lại ngăn lại: “Chậm rồi.”


Thấy Chu Hàn lên tiếng, Bạch Hổ cũng không thể làm gì khác hơn là cố nén xúc động, khó khăn đứng ở đó quan sát tình hình.


Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đầu trọc kia, trong lòng trộm lau mồ hôi cho Thanh Long.


“Hừ.” Thanh Long khinh thường hừ lạnh một tiếng, lúc này một tay ném ông Hào về phía tên đầu trọc kia.


Mà tên đàn ông đầu trọc này đã chuẩn bị trước, một tay đón lấy ông Hào, kết quả vừa không để ý một chút, một tay kia của ông ta rơi vào khoảng không.


Trong nháy mắt, Thanh Long bay lên đá một cước vào chỗ yếu của tên đầu trọc, tên đầu trọc cười lạnh một tiếng: “Tôi tránh.”


Nhưng mới vừa rồi một chiêu kia của Thanh Long chỉ là giả, mục đích thực sự của anh ta không phải ra tay với tên đầu trọc, mà nhắm vào ông Hào.


Vào lúc tên đầu trọc né tránh một chiêu của Thanh Long, Thanh Long dùng chân còn lại quét qua, hung hăng đá vào người ông Hào.


“A.” Lập tức ông Hào phát ra một tiếng hét thảm, tên đầu trọc thấy vậy thì kinh hãi trong lòng.


Gã theo bản năng ném ông Hào về phía đám tinh anh Hào thị, trong miệng còn quăng ra một câu: “Bảo vệ ông Hào.”


Mà ông Hào lại căm tức nhìn đám tinh anh, trách mắng một tiếng: “Đám rùa đen rụt đầu các người, đừng đụng vào lão tử.”


Rất rõ ràng, Hào gia đã sinh lòng oán giận với đám thuộc hạ này.


Một tiếng “bành” vang lên, cả người ông Hào hung hăng rớt xuống đất, bộ dạng té xuống như chó ăn phân.


Mới vừa rồi một đá kia của Thanh Long thiếu chút nữa đã đá chết ông Hào.


Một đám tinh anh chỉ trơ mắt nhìn không dám tiến lên đỡ.


Cùng lúc đó Thanh Long bị tên đầu trọc ép cho liên tục bỏ chạy.


Nếu như Thanh Long còn đủ hai tay, chỉ sợ tên đầu trọc kia không phải là đối thủ của anh ta.


Nhưng hôm nay Thanh Long chỉ còn một tay.


Mắt thấy tên đầu trọc kia vô cùng hung hăng, bộ dạng như muốn nhanh chóng bắt được Thanh Long.


Bỗng Thanh Long nổi giận căng người, anh ta theo bản năng giơ khẩu súng đã đoạt từ tay ông Hào ra.


“Đứng yên.” Anh ta lên tiếng uy hiếp tên đầu trọc kia. Nhưng tên đầu trọc này lại ra tay như điện, vừa nhanh lại vừa mạnh, chộp một cái đoạt lấy khẩu súng trong tay Thanh Long.


Lại trở tay một cái đè lên ót Thanh Long.


Thanh Long bị đánh bại.


Một màn này làm cho đám tinh anh Hào thị kinh ngạc, mới vừa rồi trận đánh nhau kia rất xuất sắc, làm cho bọn họ không kịp phản ứng.


“Bỏ súng xuống.” Thanh Long không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng.


Nhưng tên đầu trọc là lắc đầu một cái, còn mở chốt an toàn, một bộ dạng muốn bắn nát đầu Thanh Long.


Mà lúc này Chu Hàn bước chân ra, nhìn như tùy ý, đi cũng không nhanh, giống như đi dạo phố vậy.


Nhưng trong nháy mắt, khẩu súng trong tay tên đầu trọc đã bị Chu Hàn đánh rớt, đồng thời cho anh ta ăn một cái tát.


Một tiếng “ba” vang lên, tên đầu trọc kia bị đánh lảo đảo một chút. Nếu không phải gã ta kịp thời ổn định lại cơ thể, chỉ sợ cái tát kia của Chu Hàn có thể tát ngã gã.


Sờ nửa bên mặt đã nhanh chóng sưng lên kia, tên đầu trọc giận đến mức hai mắt muốn phun lửa.


“Cậu là ai?” Gã lãnh lẽo hỏi Chu Hàn.


Tên đầu trọc không dám trả đũa, chỉ vì gã rõ ràng cảm nhận được gã không phải là đối thủ của người trước mặt này.


Nguyên nhân rất đơn giản, Chu Hàn xuất hiện trước mặt gã lúc nào, thậm chí ra tay lúc nào tên đầu trọc kia cũng không biết.


“Cầm súng chỉ vào người của tôi cũng được, còn muốn mở khóa an toàn.” Chu Hàn lạnh lùng nói ra một câu: “Không sợ cướp cò à?”


Một lời hai nghĩa.


Nếu không phải Thanh Long dùng súng chĩa vào tên đầu trọc trước, chỉ sợ Chu Hàn đã sớm có ý định giết người khi tên đầu trọc kia đoạt lại súng, đây là “ăn miếng trả miếng”.


Cho tới bây giờ anh không cho phép bất kỳ người nào dùng súng chĩa vào thuộc hạ của mình.


Nhưng lần này, chính xác là do Thanh Long có lỗi trước. Vả lại, sở dĩ Chu Hàn ra tay cũng là bởi vì tên đầu trọc kia mở chốt an toàn.


Đang lúc tên đầu trọc muốn nói ra thân phận ưu việt của mình, dùng thân phận tới ép Chu Hàn.


Nhất thời chỉ nghe vang lên một tiếng “bành”, đột nhiên khẩu súng đang nằm trên đất bóp cò.


Một viên đạn bắn ra, gần như lướt bay qua đầu ông Hào.


Thiếu chút nữa ông Hào đã bị bắn nát đầu.


“A, thu lại khẩu súng kia cho lão tử.” Ông Hào bị kinh sợ, sau khi chậm chạp lấy lại tinh thần, phân phó một tiếng với đám tinh anh Hào thị.


Đám tinh anh kia lập tức làm theo, bọn họ nhanh chóng thu lại khẩu súng, ánh mắt nhìn về phía ông Hào lộ ra vẻ cổ quái.


Biểu hiện kia giống như đang khen ông Hào mạng thật lớn.


Tên đầu trọc kia cũng hoảng sợ đến toát mồ hôi, sợ bóng sợ gió một phen, sau đó lập tức thở phào nhẹ nhõm.


Gã nhìn thẳng vào Chu Hàn, tiu nghỉu hỏi một câu: “Cậu biết tôi là ai không?”


Dừng một chút, lại nói tiếp: “Động vào tôi, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cẩn thận một chút.”


Thấy đối phương uy hiếp mình, trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Hàn thoáng qua một tia coi thường.


“Được.” Chu Hàn lại quăng ra một cái tát, còn lạnh nhạt bồi thêm một câu: “Tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ chuyện này.”


Lời vừa dứt, hai tay Chu Hàn đều động thủ, lập tức gương mặt của tên đầu trọc kia vang len tiếng “ba ba” vang dội.


Vẻ mặt của tên đầu trọc vô cùng bực bội, gã muốn tránh nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể tránh được.


Muốn đánh lại, còn không chờ gã giơ tay lên, cái tát của đối phương đã rơi xuống.


Gã bị đánh đến mức không ngừng kêu khổ, cuối cùng hô lên một câu: “Tôi là Hội trưởng thứ ba của Vũ Minh Bắc Quốc, Trình Hữu Vọng, cậu dám đánh tôi thêm cái nữa xem.”


“Người của Vũ Minh Bắc Quốc?” Mắt của Chu Hàn khẽ híp lại, ánh mắt rơi trên người tên đầu trọc.


Sau khi quan sát mấy lần, Chu Hàn gật đầu một cái: “Vậy thì thử một chút.”


Nói xong, giơ tay lên kéo một cái.


Một trận tiếng “rắc rắc” vang lên, lập tức tay của tên đầu trọc đã bị vặn gãy.


“A.” Tên đầu trọc phát ra một tiếng gào cực kỳ thảm thiết.


“Quỳ xuống nói chuyện.” Chu Hàn quát lạnh một tiếng, mũi chân đạp lên chân đối phương.


Một tiếng “rầm” vang lên, tên đầu trọc kia đã quỳ xuống.


Giờ phút này trong mắt của tên đầu trọc kia tràn đầy oán hận, ánh mắt gã nhìn Chu Hàn giống như có chứa đao vậy.


Đối với hận ý của tên đầu trọc, Chu Hàn cũng không để trong lòng.


Minh chủ của Vũ Minh Bắc Quốc từng là thủ hạ của Chu Hàn, lại còn là một lính già, sau đó giải ngũ về quê.


Đồng thời lập ra Vũ Minh Bắc Quốc, thế lực phát triển rất là rộng lớn.


Chẳng qua Chu Hàn không nghĩ đến, thủ hạ của vị bạn cũ kia lại phách lối như vậy, không phân phải trái đúng sai liền ra tay với Thanh Long.


“Tôi chính là Hội trưởng thứ ba của Vũ Minh Bắc Quốc, nếu cậu đụng vào tôi sẽ gặp nhiều xui xẻo.” Tên đầu trọc nói chuyện vang vang có lực, vô cùng khẳng định.


Chu Hàn nghe vậy cười không nói, chỉ lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.


Số điện thoại này chỉ có Chu Hàn biết, chỉ có Chu Hàn mới có thể gọi được.


Năm năm trước, một khi Chu Hàn gọi vào số điện thoại này thì sẽ có một nhóm người già được phái đi, những người này đều là tinh anh trong Chí tôn.


Gần như chỉ trong nháy mắt, điện thoại được kết nối.


“Bạn cũ, Hội trưởng thứ ba của Vũ Minh do một tay ông sáng lập vừa nổ súng với tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom