• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đế Quốc Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 328-329

Chương 328: Mất nhiều hơn được





“A!” Giám sát vừa bắn xong, Quan Lão Nhị tức lập tức phát ra âm thanh thảm thiết.





Hai chân ông ta trúng đạn, chân phút chốc cực kỳ nhũn ra, khó có thể chống đỡ cơ thể được.





Vì nên lúc này ông ta quỳ rạp xuống đất.





“Hét cái gì mà hét? Câm mồm lại!” giám sát tức giận mắng một tiếng, đồng thời nhấc chân hung hăng đá vào miệng Quan Lão Nhị.





Một cước này, vừa đủ đem Quan Lão Nhị đang la hét đá văng đi, cả người như tôm mềm, không ngừng lăn qua lăn lại trên mặt đất.





Trong miệng Quan Lão Nhị toàn là máu còn có vài cái răng văng ra ngoài, cả người vô cùng chật vật.





Nhưng giám sát cũng không vì như thế mà dừng tay, đang lúc anh ta lại muốn động thủ với Quan Lão Nhị, ông cụ Mộc đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Xin thủ hạ lưu tình!”





Giám sát nghe vậy không tỏ ý kiến cười cười, anh ta lạnh lùng nói: “Tha cho ông ta, vậy ông thế chỗ đi!”





Vừa dứt lời anh ta đưa vũ khí nóng hướng về phía ông cụ Mộc.





Nhưng ông cụ Mộc không ngu ngốc giống Quan Lão Nhị mà đứng yên cho anh ta muốn làm gì thì làm.





Ngay lúc viên đạn trên tay giám sát sắp bay ra, ông cụ Mộc hơi hơi nghiêng người né tránh đồng thời thân thể nhanh chóng nắm chặt lấy giám sát.





Không đợi giám sát kịp phản ứng đã bị ông cụ Mộc hạ độc lên mặt.





“Cẩn thận!” Chu Hàn thấy thế la lên một tiếng nhưng vẫn chậm.





Mặc dù anh không quen biết giám sát, nhưng tốt xấu gì giám sát cũng vì ra mặt cho Chu Hàn.





Cho nên ở thời khắc quan trọng, Chu Hàn vẫn lên tiếng nhắc nhở.





Nhưng mà, anh vẫn lên tiếng chậm một bước.





Vì vậy ông cụ Mộc thành công hạ độc, giám sát sau khi bị hạ độc đã cố gắng dùng hết sức lực còn lại cứng rắn bắn vào trái tim ông cụ Mộc!





Ông cụ Mộc lập tức ngẩn cả người ra, ông ta trúng đạn rồi!





Viên đạn này không phải chuyện đùa, cho dù ông cụ Mộc có lợi hại thế nào đi nữa thì ngay lúc này ông ta cũng phải bất lực.





“Lão già, muốn chết cùng chết!” giám sát nhìn về phía ông cụ Mộc cười lạnh.





Nụ cười này, giống hệt nụ cười chuyên nghiệp!





Chỉ là, đó không phải là nụ cười chuyên nghiệp của một khách sạn chiêu đãi khách, mà là nụ cười chuyên nghiệp của một kẻ giết người!





Chu Hàn lúc này có chút nghi ngờ ông chủ đứng sau giám sát rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể tuyển được một người tàn nhẫn như vậy làm giám sát cho mình!





Người như thế này, người bình thường không thể tuyển được.





Hơn nữa, Chu Hàn vừa liếc một cái đã nhìn thấu thực lực của giám sát.





Nếu như không phải ông cụ Mộc giở trò âm độc hạ độc giám sát thì hôm nay ở Hoàng Hạc Lâu này là địa bàn của giám sát, do anh ta định đoạt!





Nhìn thấy giám sát và ông cụ Mộc cùng đến chỗ chết, Mộc Đình Đôn lập tức tức giận.





“Chết tiệt!” Mộc Đình Đôn nổi giận hét lên một tiếng, cầm con dao đi về phía giám sát. Chỉ là giám sát trúng độc quá nặng cho dù có bị Mộc Đình Đôn đâm hay không kết quả cũng như vậy.





Nhưng Mộc Đình Đôn có mối hận trong lòng, cho nên mới muốn xông đến đâm một dao, ông ta muốn giải mối hận





Nhưng ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, ngay lúc Mộc Đình Đôn muốn đâm giám sát, người kia vẫn còn một chút sức lực.





Giám sát lập tức chậm rãi nâng họng súng lên, nhắm vào Mộc Đình Đôn. Không đợi Mộc Đình Đôn phản ứng lại, giám sát đã thẳng thừng bóp cò!





Viên đạn không nghiêng không lệch, trực tiếp bắn vào tim Mộc Đình Đôn!





Mộc Đình Đôn lại bước lên vết xe đổ của ông cụ Mộc.





Một mạng của giám sát đổi lấy hai mạng của ông cụ Mộc và Mộc Đình Đôn, nói thế nào cũng đáng giá, ít nhất trong mắt thương nhân, giám sát vẫn lời một cái mạng.





Nhưng trong mắt Chu Hàn, thế này thì quá lỗ. Bởi vì lấy thực lực của giám sát thì hoàn toàn ăn đứt ông cụ Mộc và Mộc Đình Đôn.





Nếu có một thanh kiếm thật và một khẩu súng, cho dù mười ông cụ Mộc và Mộc Đình Đôn, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của giám sát!





Cho nên, chỉ cần là người tinh mắt thì có thể nhìn ra được giám sát mới là người chịu thiệt. Lúc này, giám sát vừa chết, một đám tinh duệ của khách sạn lập tức xông vào.





Bộ dáng bọn họ hùng hổ, như muốn đem người khác ăn tươi nuốt sống!





“Bắt tất cả người của Quan Lão Nhị lại, một kẻ cũng không tha! “ Tên cầm đầu trong đám tinh duệ khách sạn nhìn về phía đồng bọn nói.





Hắn vừa dứt lời, những người khác tức thì làm theo.





Rất nhanh bao gồm cả Quan Lão Nhị, tất cả đều bị bắt giữ.





Tề Thắng Thiên lúc này sợ đến mức ngay cả đánh rắm cũng không dám, đối với việc Chu Hàn muốn đem Tề Họa Mi đi ông ta cũng không dám nói gì.





Thấy mọi việc đã xong xuôi, Chu Hàn không nói lời nào, lập tức mang A Cửu và Tề Hoạ Mi rời đi.





Ngay sau khi bọn người Chu Hàn rời đi, thì ông chủ sau màn mang người đi vào khách sạn.





“Chu nguyên soái đang ở đâu?” ông chủ vừa vào khách sạn, lập tức hỏi những người đang có mặt.





Một người phục vụ vội vàng đi tới, mặt đầy cung kính nói: “Thưa ông chủ, bọn người Chu Nguyên soái rời đi rồi.”





Vừa nghe lời này, ông chủ lập tức mặt đầy kinh ngạc.





Ông ta có chút khó tin hỏi: “Đi nhanh vậy? Giám sát đâu? Giám sát chẳng lẽ không biết giữ Chu nguyên soái lại sao?”





Ông chủ có vẻ rất vội vàng, giọng điệu khi nói hơi run run.





“Giám sát…… giám sát anh ta chết rồi.” Người phục vụ cúi đầu, có chút kiêng kị mà ngập ngừng một tiếng.





Ông chủ vừa nghe lời này, lập tức tức giận.





“Cái gì! Giám sát chết rồi? Ai làm ra chuyện này?” Ông chủ nổi trận lôi đình, khí thế cực kỳ dọa người.





“Là người Đài Sơn, ông cụ Mộc của Mộc thị.” Người phục vụ thành thật trả lời.





Ông chủ nghe xong cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp bảo đối phương dẫn mình đến phòng chữ Thiên để nhìn xem chuyện gì đã xảy ra!





Thật ra lúc này ông chủ vô cùng tức giận, bởi vì ông ta chỉ có mười thân tín, mà giám sát là một trong số đó.





Ông cụ Mộc giết giám sát, không khác gì chặt mất một ngón tay của ông chủ!





Mười tên thân tín, không khác gì mười ngón tay của ông chủ, ông ta sao có thể để cho người khác tùy tiện chặt mất!





Ông chủ tâm trạng vô cùng phức tạp, vốn dĩ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chính là muốn gặp Chu Nguyên Soái một lần.





Kết quả thì tốt rồi, Chu Nguyên Soái thì không gặp được, còn mất đi một thân tín!





Ông chủ lúc này thậm chí còn rống lên trong lòng: “Cái quái gì đang xảy ra vậy!”





“Ông chủ, người đến từ Đài Sơn đi cùng Quan Lão Nhị đã bị chúng tôi bắt giữ, ngài có muốn qua xem không ạ?” Một thủ hạ nhìn về phía ông chủ cung kính nói.





Tư thế đó, giống như sợ mất lòng ông chủ.





Mà ông chủ nghe vậy lập tức gật đầu nói: “Xem, đương nhiên muốn xem!”





“Trái lại tôi muốn xem thần thánh phương nào ở Đài Sơn lại dám đến Hoàng Hạc Lâu của ông đây làm càn như thế!”





Sau khi gầm gừ một phen, Ông chủ theo sự dẫn dắt của thủ hạ, rất nhanh đã đứng trước mặt Tề Thắng Thiên.





“Tôi vô tội.” Tề Thắng Thiên giơ hai tay lên, nhìn về phía ông chủ nặn ra một nụ cười.





Đối với lời nói trong miệng Tề Thắng Thiên, ông chủ xem như đối phương đang đánh rắm!





“Vô tội, đúng không?” ông chủ lạnh lùng quát lớn một tiếng, lập tức phóng người đến.





Chương 329: Chỉ có thể sống thêm ba ngày





“Vô tội! Ông đây cho mi vô tội này!” ông chủ tức giận nói, đồng thời tát liên tiếp lên đầu Tề Thắng Thiên.





Tề Thắng Thiên bị tát đến da đầu tê dại, nhất thời không nhịn được.





“Ông không được quá đáng, tôi thật sự vô tội, bắt tôi còn chưa nói, giờ lại còn đánh tôi?” Tề Thắng Thiên lập tức tức giận.





Cho dù tượng đất sét nhỏ cũng có ba phần bằng đất, huống chi là Tề Thắng Thiên đang sống sờ sờ?





Xét cho cùng, Tề Thắng Thiên cũng là ông chủ Tề ở Đài Sơn, mà ông chủ (này) đối xử với ông ta như thế. Tề Thắng Thiên sao có thể chịu được? Cho nên Tề Thắng Thiên lúc này nhịn không được mà bộc phát.





“Đánh ông? Đánh ông đó rồi sao?” ông chủ nhìn Tề Thắng Thiên mắng một câu, lại giơ tay lên tát hai cái.





Hai cái tát này không phải chuyện đùa, Tề Thắng Thiên bỗng chốc bị tát đến đầu “Ong ong”.





Tề Thắng Thiên sao có thể chịu được sự nhục nhã này? Vừa bị tát, ông ta đã trực tiếp xông lên.





“Mẹ kiếp, hôm nay tôi nhất định phải giết chết ông!” Tề Thắng Thiên hét lên, muốn động thủ với ông chủ.





Nhưng không đợi ông ta đánh được ông chủ, một đám tinh duệ của khách sạn đã nhanh chóng lao đến khống chế Tề Thắng Thiên!





“Ông rất kiêu ngạo à?” ông chủ cười lạnh một tiếng, thẳng thừng giơ chân giẫm lên ngực Tề Thắng Thiên.





Tề Thắng Thiên chậm chạp giãy giụa không xong, lúc này trong lòng ông ta vô cùng hoảng loạn, tâm trạng cực kỳ phức tạp.





Thậm chí nhất thời Tề Thắng Thiên còn có ý định chấp nhận số phận.





Cho dù nói thế nào thì ông ta cũng là ông chủ Tề ở Đài Sơn!





Muốn ông ta chấp nhận số phận của mình! Sao có thể?





“Tôi nói cho ông biết, cho dù tôi không quen biết ông, nhưng nếu ông dám đụng vào tôi thử xem!” Tề Thắng Thiên hướng ông chủ kêu gào nói: “Bây giờ là địa bàn của mi, nhưng sau này sẽ là địa bàn của ông đây!”





Tề Thắng Thiên điên cuồng kêu gào, chỉ là không đợi ông ta kêu gào xong, ông chủ đã động thủ với ông ta!





Tề Thắng Thiên rất nhiều lần muốn giãy giụa, nhưng lại bị đám thủ hạ của ông chủ gắt gao giam cầm.





Tề Thắng Thiên lúc này ngoại trừ thừa nhận số phận, ông ta cũng không còn cách nào khác.





Trong khi Tề Thắng Thiên bị ông chủ đánh đến đau nhức nằm bẹp thì Chu Hàn đã mang A Cửu cùng Tề Họa Mi trở về Đài Sơn.





Nhưng trên đường trở về Đài Sơn thì Chu Hàn đột nhiên phát hiện A Cửu có gì đó không ổn.





“A Cửu, cậu không sao chứ?” Chu Hàn đỡ lấy A Cửu, lên tiếng hỏi.





A Cửu nghe vậy lắc lắc đầu, nhưng vừa mới động đậy, từ trong cổ họng của anh ta phun ra một ngụm máu!





Rõ ràng, A Cửu sắp không chịu được nữa.





“A Cửu!” Chu Hàn hô to một tiếng.





Nhưng hai mắt A Cửu đã tối sầm lại, dần dần chìm vào hôn mê.





“Lái nhanh lên!” Chu Hàn thấy thế trong lòng chợt lo lắng, lập tức thúc giục phi công!





Tuy rằng Chu Hàn cùng A Cửu không có nhiều giao tình và mối quan hệ cũng không quá sâu.





Nhưng Chu Hàn không phải loại người bạc tình bạc nghĩa, chỉ khi đối đãi với kẻ thù anh mới có thể vô tình như vậy!





Cho nên đối với Chu Hàn – một đời chiến thần mà nói, trước nay không có hai từ bạc tình, anh chỉ có vô tình mà thôi!





Nửa giờ sau, mấy bay từ từ đáp xuống biệt thự Bạch Thị!





Tuy rằng nửa giờ đối với người bình thường đã rất nhanh, nhưng đối với Chu Hàn mà nói thì lại là một khoảng thời gian dài, tính mạng của A Cửu có thể là ngàn cân treo sợi tóc!





“Bác sĩ! Nhanh mau gọi bác sĩ cứu người!” Chu Hàn bế A Cửu vào bên trong hậu hoa viên của Bạch Thị, không nhìn lấy bác sĩ, anh đã lập tức kêu to.





Mà Đường Trường Não cùng Bạch Hoàn Tài đã đợi rất lâu, vừa nghe tiếng Chu Hàn, hai người lập tức chạy ra.





“Chu nguyên soái, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”





“Chu nguyên soái, A Cửu cậu ta làm sao vậy? Sao lại nôn ra máu thế này?”





Hai người vừa đi tới, lập tức nhìn Chu Hàn hỏi.





Nhưng Chu Hàn lúc này không có tâm tư giải thích cho hai người họ.





Ngay lúc này, Tô Hàm mang theo bác sĩ đi vào.





“Chu Hàn, anh bị thương ư?” Tô Hàm nhìn về phía Chu Hàn quan tâm hỏi, phía sau cô là bác sĩ!





Chu Hàn nghe vậy lắc đầu nói: “Không phải anh, là A Cửu!”





Lúc này, Tiểu Trân cũng đến đây.





Cô ấy vừa nghe lời này thì lập tức mặt đầy quan tâm đi lại, cao giọng hỏi, “Chu nguyên soái, có chuyện gì vậy?”





Vừa nói, ánh mắt của Tiểu Trân rơi vào người A Cửu.





“Không có việc gì, Tiểu Trân em về trước đi, chờ tin tức của chúng tôi là được rồi.” Chu Hàn an ủi nói một câu.





Tiểu Trân liếc mắt một cái đã nhìn ra A Cửu xảy ra chuyện, hơn nữa bộ dáng của A Cửu rất suy yếu, nhìn như sắp chết đến nơi.





Chu Hàn nhìn thấy Tiểu Trân lo lắng cho A Cửu, nên cũng không nói thêm gì nữa.





Nếu như thế có thể an ủi được Tiểu Trân, Chu Hàn tất nhiên sẽ không nói thêm.





Nếu như an ủi không được, Chu Hàn đành nhờ Tô Hàm an ủi thử.





Dù sao thì phụ nữ càng hiểu phụ nữ hơn đàn ông mà.





Nên lúc này, Chu Hàn sao có thể để Tiểu Trân suy nghĩ tiêu cực được.





Hơn nữa Chu Hàn liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiểu Trân, anh biết rõ, chính mình nói gì cũng vô dụng.





Vì thế Chu Hàn đành phải nhìn về phía Tô Hàm dùng ánh mắt ra hiệu, đây cũng là việc bất đắt dĩ!





Mà Tô Hàm cũng lập tức hiểu ý, nhanh chóng tới trước mặt Tiểu Trân, một tay giữ chặt cô ấy, lên tiếng an ủi nói: “Tiểu Trân, em không cần lo lắng sẽ không có chuyện gì đâu, A Cửu cậu ta phúc lớn mạng lớn.”





Nói xong, Tô Hàm liền dẫn Tiểu Trân bước sang một bên.





Tiểu Trân lúc này cũng không có giãy dụa, ngoan ngoãn đi theo Tô Hàm bước sang một bên.





Đơn giản là vì cô ấy tin tưởng Tô Hàm.





Nếu Tô Hàm nói A Cửu không có việc gì, như vậy A Cửu nhất định sẽ không có việc gì!





Tuy rằng Tiểu Trân thường ngày rất chán ghét A Cửu, nhưng cũng ghét A Cửu biến thành bộ dạng này.





Cảm xúc trong lòng Tiểu Trân ngày càng nhiều, nhưng chỉ là sự đồng cảm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom