-
Chương 26-30
Chương 26: Như bị sét đánh
Nhóm bảo vệ nghe thấy thế thì sấn sổ tới ngay, các tiếng gào thét vang lên liên tục.
“Dừng tay lại!”
Đột nhiên cánh cửa phòng bao mở ra, bốn người đàn ông trung niên hớt hải đi vào.
“Dương Luân, tôi thấy ông chán sống rồi đấy!”
Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn nhưng hơi bị gù.
Dáng vẻ của người này trông rất uy nghiêm.
“Chủ tịch!”
Táy giám đốc sợ điếng người rồi lắp bắp chào hỏi.
Đến nhà họ Triệu cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Đây chính là Đinh Kim Phúc chủ tịch của khách sạn Kim Phúc.
Nhiều năm trước, ông ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó đã tạo ra khối tài sản khổng lồ cùng chỗ đứng như hiện nay ở Trung Hải.
Có thể nói Trung Hải có thể phát triển kinh tế mạnh hơn vùng Giang Nam là nhờ khá nhiều vào công của Đinh Kim Phúc.
Một người có tầm ảnh hưởng như vậy vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Triệu, kể cả Triệu Băng Linh cũng vội vàng đứng dạy thể hiện sự tôn trọng.
“Chủ tịch Đinh!”
“Ông Đinh, ông còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu, tháng trước mới dùng bữa với ông xong”.
Vợ chồng bác cả của Triệu Băng Linh đầy vẻ nịnh bợ bắt chuyện.
Triệu Băng Linh nhìn mà thấy rùng cả mình.
“Tiểu sư thúc, người không sao chứ ạ?”
Trương Khải lao đến cạnh Tần Khải nhanh như tên lửa, say đó quan tâm hỏi han.
Tần Khải chẹp miệng như thể mất hứng: “Các người không thể đến chậm một chút à? Tôi đang chuẩn bị ra tay mà…”
Đầu Trương Khải đầy vạch đen.
“Dương Luân, ông hãy giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện này là thế nào?”
Đinh Kim Phúc lườm Dương Luân như muốn ăn thịt ông ta, nhưng vừa nói xong thì ông ấy đã ho khù khụ.
Có thể thấy sức khoẻ của Đinh Kim Phúc không tốt.
Nếu không nhờ có thư ký đỡ thì chắc ông ấy đã tức đến mức nổ phổi rồi.
“Chuyện… chuyện gì ạ?”
Song, Dương Luân cũng không hiểu ra làm sao nên hỏi lại.
“Lại định giả ngu à?”
Đinh Kim Phúc nghe xong thì suýt tức đến mức bùng cháy.
Vệ sĩ đứng sau lưng ông ấy bước ra rồi xách cổ Dương Luân lên bằng một tay trước mặt tất cả mọi người, sau đó còn tát cho ông ta hai phát.
Chờ khi vệ sĩ ném Dương Luân xuống thì mặt ông ta đã sưng phù, nói chung là thảm.
Đinh Kim Phúc hỏi lại: “Tôi hỏi lại lần cuối, là ai đã làm hỏng chiếc xe ba bánh của bác sĩ Tần?”
“Bác sĩ… Tần ạ?”
Dương Luân nghệt mặt ra, sau đó lắp bắp mãi mới được một câu.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn Tần Khải, thậm chí còn quên luôn cơn đau trên mặt.
Ở đây chỉ có mỗi Tần Khải họ Tần.
Lẽ nào bác sĩ Tần mà Đinh Kim Phúc vừa nhắc đến lại là anh?
Chẳng lẽ chủ tịch đến đây vì thằng ôn này?
Không chỉ có Dương Luân mà tất cả nhà họ Triệu cũng đang ngây ra như tượng, sau đó kinh hãi nhìn Tần Khải.
Họ cũng chẳng hiểu chuyện này là thế nào.
Còn Tần Khải thì làm như mình chẳng liên quan, anh tươi cười ngồi xuống rồi rót một cốc nước, sau đó nhàn nhãn nhâm nhi.
Tất cả mọi người đều đứng, chỉ có mình anh ngồi.
Đinh Kim Phúc đang ở đây nên chẳng có ai dám tuỳ ý như anh.
Nhỡ làm Đinh Kim Phúc nổi giận thì nhà họ Triệu sẽ bị xoá sổ khỏi Trung Hải mất.
“Bác sĩ Tần là khách quý mà tôi mời đến mà ông dám đón tiếp thế à?”, Đinh Kim Phúc sa sầm mặt.
Khách quý? Tên trông như ăn mày này là khách quý của chủ tịch ư?
Dương Luân thấy mình như bị sét đánh, toàn thân ông ta mềm nhũn, sợ đến mức suýt tè ra quần, giờ không dám ho he một câu.
“Chủ tịch Đinh, ban nãy tên này đòi xé rách mồm sư thúc của tôi ra đấy…”
Trương Khải đổ thêm dầu vào lửa.
“Hừ, ông ta ăn gan hùm mật gấu nên mới dám bất lịch sự với bác sĩ Tần như vậy, Đại Hải, xử lý đi!”
Đinh Kim Phúc lạnh lùng dặn dò vệ sĩ.
Vệ sĩ ban nãy lại lôi Dương Luân dậy, sau đó tát cho ông ta thêm vài phát nữa. Miệng Dương Luân đã bật máu, thậm chí còn gãy vài cái răng.
Cả gian phòng chỉ còn lại tiếng kêu gào của ông ta cùng tiếng bạt tai chan chát.
Tên giữ cửa thấy thế cũng sợ đến mức co rúm người.
Lẽ nào Tần Khải thật sự là người có lai lịch ư?
Xong rồi, tình thế đảo ngược rồi.
Nhà họ Triệu thì vẫn đứng như trời trồng.
Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy? Hình như có gì đó sai sai nha.
Dương Luân đã bị đánh đến bất tỉnh, song Đinh Kim Phúc vẫn không hề quan tâm.
Ngược lại, ông ấy đi về phía Tần Khải rồi mỉm cười nói: “Bác sĩ Tần, chuyện trước đó là do tôi dạy nhân viên không nghiêm nên đã làm bác sĩ hoảng sợ, tôi xin chân thành xin lỗi bác sĩ”.
Nghe thấy thế, nhà họ Triệu đều há hốc miệng.
Ai nấy đều không tin vào mắt mình.
Triệu Băng Linh cũng thấy khiếp đảm.
Rốt cuộc Tần Khải có mặt mũi tới mức nào mà đến Đinh Kim Phúc cũng phải xin lỗi anh?
Phải biết rằng Đinh Kim Phúc là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Trung Hải, thế mà hôm nay lại xin lỗi một người thanh niên ngoài 20 tuổi, đã thế còn có vẻ khúm núm nữa.
Tần Khải cũng hãnh diện quá đi!
“Ông không cần xin lỗi tôi, tại tôi ăn mặc hơi bô nhếch nên người ta mới hiểu lầm”.
Tần Khải xua tay rồi cười đáp.
Đinh Kim Phúc ngẩn ra, hiểu lầm Tần Khải chưa tha lỗi cho mình.
Ông ấy vội nói thêm: “Bác sĩ Tần, ai dám nói cậu ăn mặc bô nhếch, để tôi xé mồm nó ra”.
Tần Khải phù cười, sau đó huýt sáo về phía người gác cửa.
“Là người đó đã đá hỏng xe của tôi, giờ ông định đền thế nào?”
Nghe thấy thế, tên gác cửa sợ mất mật.
Tiếng tim đập như đánh trống vang đâu đây.
Hắn lập tức quỳ xuống rồi cất giọng cầu xin: “Anh ơi, em sai rồi. Là em có mắt như mù, xin anh tha cho em lần này. Em thật sự không biết anh là khách của chủ tịch, nếu ngay từ đầu anh báo tên thì…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Ngô Bình đã chen ngang.
“Ý anh là tôi sai trước hả? Có phải ai đến đây mà muốn vào khách sạn thì phải hợp ý anh không?”
Tên kia ý thức được mình đã lỡ lời nên nhanh chóng tự vả hai cái.
“Em… là em sai, em đáng chết”.
Đinh Kim Phúc thấy thế thì càng sôi tiết hơn.
Ông ấy không hiểu tại sao lại tuyển mấy tên ngu đần này vào làm việc trong khách sạn.
“Lôi thằng kia ra ngoài đánh chết cho tôi!”
Trong cơn giận, Đinh Kim Phúc không hề nương tay chút nào.
Dẫu sao, ông ấy cũng đang cần Tần Khải chữa bệnh cho mình.
Chương 27: Tự vả quá nhanh
Vệ sĩ đứng sau không nhiều lời mà ném tay quản lý đã bất tỉnh nhân sự đi, sau đó túm tóc của tên gác cửa lôi lên, sau đó đi ra khỏi phòng.
Dù đứng cách khá xa, mọi người ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của hắn.
Trong phòng chợt yên lặng đến mức đáng sợ.
Nhà họ Triệu đều có tâm trạng thấp thỏm, sau đó lo lắng nhìn Tần Khải.
Ai mà biết tên này lại là khách quý của Đinh Kim Phúc chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Anh sẽ không trở mặt mà tính sổ với họ chứ?
Gia đình Triệu Băng Linh ngơ ngác nhìn nhau.
Họ cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Đầu tiên là Trương Khải, sau lại đến Đinh Kim Phúc, rốt cuộc Tần Khải quen bao nhiêu nhân vật lớn vậy?
Đinh Kim Phúc lại sán tới gần Tần Khải rồi tươi cười nói: “Bác sĩ Tần, cậu bớt giận, bữa nay tôi mời cậu”.
Nói rồi, ông ấy còn không quên nói: “Còn chiếc xe của cậu thì tôi rất lấy làm tiếc, hay tôi tặng cậu khác sạn này coi như đền bù được không?”
Hả? Không nhầm chứ?
Mọi người nhà họ Triệu đều há hốc miệng, tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn.
Tất cả đều tưởng tai mình có vấn đề.
Một chiếc xe ba bánh thì đáng bao nhiêu tiền chứ?
Trong khi đó, đây là khách sạn ba sao, có giá trị lên đến chín con số đấy.
Dù Đinh Kim Phúc giàu đến mấy đi nữa cũng không thể vung tay quá trán như vậy chứ?
Ông ấy đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào nhiều tiền quá rồi nên không biết tiêu vào đâu?
Song, đây mới chỉ là màn mở đầu cho những điều bất ngờ thôi.
Tần Khải ngẩng lên rồi chẹp miệng với vẻ chê bôi.
“Cái khách sạn này của ông thì đáng mấy đồng? Hơn nữa, nhân viên ở đây toàn bọn bố láo, ông cho tôi nơi này ý đang coi thường tôi đấy hả?”
Nhà họ Triệu nghe xong thì suýt ngất xỉu.
Thằng này giỏi diễn trò thật đấy!
Đến Triệu Băng Linh cũng đang mắng Tần Khải là tên hâm dở.
Người ta đã nể mặt anh vậy rồi mà vẫn không biết điều.
Khách sạn này đáng cả đống tiền mà anh còn định từ chối ư?
Sáng nay, anh còn mặt dày vay cô một triệu, thế mà giờ còn ra vẻ, mất não rồi đúng không?”
Đinh Kim Phúc cũng ngẩn ra, sau đó giật khoé miệng rồi cắn răng, tiếp tục chuỗi phát ngôn gây sốc.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó đâu. Chỉ cần bác sĩ có thể nguôi giận thì Đinh Kim Phúc tôi quỳ xuống xin lỗi cậu cũng được”.
Mọi người lại được phen kinh hãi nữa.
Đinh Kim Phúc là ai? Đến các sếp lớn ở Trung Hải còn phải dè chừng ông ấy, mà giờ Đinh Kim Phúc định quỳ xuống xin lỗi Tần Khải ư?
Đúng là chuyện lạ.
Song, Tần Khải lại làm như không nghe thấy gì cả.
Đinh Kim Phúc thở dài rồi lau mồ hôi lạnh, sau đó thật sự quỳ xuống.
Nhưng ngay sau đó, Trương Khải và thư ký đã đỡ ông ấy dậy.
“Tiểu sư thúc, thôi nể mặt đệ tử mà tha lỗi cho người ta đi, chủ tịch Đinh đã làm đến mức này rồi”.
Trương Khải cũng đến bó tay với Tần Khải.
Song, anh chỉ liếc xéo một cái.
“Ông tưởng tôi là người nhỏ mọn à? Tôi chỉ muốn lấy lại cái xe ba bánh của tôi thôi, sao ông lại tặng cả khách sạn cho tôi làm gì? Làm như tôi thích cướp của lắm ấy!”
Mọi người đều ngẩn ra.
Tên này không cần khách sạn ba sao, mà chỉ nhớ đến chiếc xe ba bánh thôi ư?
Đúng là… hết thuốc chữa.
Đúng là không còn gì để nói.
Triệu Băng Linh nghiến răng, chỉ muốn tẩn cho Tần Khải một trận.
Nói thật là cô cũng muốn anh đồng ý, có khách sạn này rồi thì biết đâu Triệu Thị có thể giải quyết được những khó khăn hiện tại.
Nhưng Tần Khải nói cũng đúng, thế có khác gì cướp của đâu.
“Thế… tôi đền cho bác sĩ một cái Rolls Royce nhé?”
Đinh Kim Phúc dè dặt hỏi.
“Tôi không biết lái xe!”
Tần Khải mím môi từ chối.
Đinh Kim Phúc chỉ muốn khóc, ai chơi thế bao giờ, cho nhà không cần, cho xe cũng không muốn, thế giờ Tần Khải muốn gì đây?
“Chủ tịch Đinh, hay ông đền cho sư thúc tôi một cái xe điện đi, sư thúc biết đi đấy…”
Trương Khải ngẫm nghĩ rồi nói.
Không chờ Đinh Kim Phúc phản ứng lại, Tần Khải đã hài lòng gật đầu luôn.
“Ý hay, xe nhỏ thôi cũng được!”
Phụt!
Triệu Băng Linh sặc nước miếng.
Tên này ngu thật hay giả ngu vậy?
Ầm ĩ nãy giờ mà chỉ cần một cái xe điện thôi ư?
Đầu đất à?
“Xin lỗi, ngại quá!”, Triệu Băng Linh ý thức được hành động của mình nên vội rút khăn ra la miệng.
Nhưng chẳng ai ở đây dám cười nhạo cô.
Còn Đinh Kim Phúc thì như đã hoá đá.
Nếu ông ấy chỉ đền cho Tần Khải một cái xe điện, có khi nào người khác sẽ nghĩ ông ấy hẹp hòi không?
Đương nhiên, ông ấy không dám mặc cả với Tần Khải nữa, nhỡ anh nổi giận không chữa bệnh cho ông ấy nữa thì coi như xong,
“Vâng, bác sĩ Tần chờ một lát, tôi sẽ cho người đi mua xe điện ngay”.
Nói rồi, ông ấy chợt nghĩ đến chuyện gì đó rồi lấy một chiếc thẻ màu vàng ra rồi đưa cho Tần Khải.
“À, đây là thẻ vàng ở tập đoàn Kim Phúc, xin bác sĩ nhận cho, cậu có thể tiêu sài tuỳ ý ở các khách sạn của tập đoàn”.
Tần Khải mỉm cười gật đầu, không khách sáo mà nhận lấy luôn, sau đó đưa cho Triệu Băng Linh.
“Vợ ơi, cất hộ anh cái, quần anh túi hơi nông, không thể làm rơi cái thẻ quý như này được”.
Triệu Băng Linh méo mặt, không biết có nên cầm hay không.
Trong khi đó, nhà họ Triệu ở đây đều đang nổ đom đóm mắt vì ghen tỵ.
Đây là thẻ VIP giới hạn của tập đoàn Kim Phúc, thường chỉ có đại gia mới có thôi.
Vì có thẻ này rồi thì có thể chi tiêu bao nhiêu tuỳ thích ở các khách sạn thuộc quyền của tập đoàn.
Điều quan trọng hơn nữa là có thẻ này rồi thì có thể gặp Đinh Kim Phúc bất cứ lúc nào, đến ông cụ nhà họ Triệu còn chưa được như vậy.
Vậy mà Tần Khải lại đưa thẻ này cho Triệu Băng Linh, như vậy là nhà cô sắp một bước lên mây rồi ư?
Hạ Lệ thầm thấy đố kỵ, nhưng ngoài mặt đã quay ngoắt thái độ.
“Tiểu Tần, ban nãy bác hai nói hơi nặng lời, ccháu đừng để bụng nhé. Thật ra bác rất ủng hộ Băng Linh lên làm tổng giám đốc, con bé rất giỏi, lại hiểu biết rộng. Hai bác đều đánh giá rất cao con bé, đúng không ông?”
Nói rồi, bà ta huých người đàn ông mập mạp bên cạnh, Triệu Trường Sinh vội phụ hoạ theo.
“Đúng đúng, bác còn đang nghĩ hay nhường một nửa cổ phần của mình đi đây, Băng Linh có chí hướng, con bé còn chuẩn bị tấn công vào ngành dịch vụ, có thêm vốn thì cũng vững bàn đạp hơn”.
Thấy vợ chồng nhà này quay xe quá nhanh, Tống Nhan cũng phải nhếch miệng cười.
Ban nãy, người nói hăng nhất là Hạ Lệ, thế mà giờ lại hết lời nịnh bợ Tần Khải.
Quả tự vả này nhanh thật đấy…
Chương 28: Chẳng lẽ mình hấp dẫn quá?
Tần Khải ngoảnh lại rồi vừa chẹp miệng vừa lắc đầu.
“Thôi vợ chồng bà đừng làm trò con bò nữa, ban nãy bác cả cũng đã tuyên bố rồi, nếu ba anh em nhà ông ấy không phải người một nhà nữa thì thôi đường ai nấy bước đi!”
Tần Khải nói toạc móng heo ra như vậy khiến mọi người đều thấy khó xử.
Lưu Hiểu Vi đang định lên tiếng, nhưng nghe Tần Khải nói xong thì mặt đã xám xịt lại.
Lời đến miệng rồi, bà ta lại phải nuốt ngược vào trong.
Còn Tống Nhan thì vui vẻ nói: “Đúng đấy, ban nãy ai đó hô to lắm mà, đòi xé rách miệng của Tiểu Khải nữa”.
Bà ấy thấy Hạ Lệ chướng mắt lâu rồi.
Bình thường, hễ có cơ hội là Hạ Lệ đều sẽ kiếm chuyện rồi dè bỉu Tống Nhan, thậm chí còn không tiếc những lời cay độc.
Bây giờ có cơ hội phản công tốt như vậy thì Tống Nhan phải đòi lại công bằng chứ.
“Còn chuyện này nữa ư?”
Đinh Kim Phúc nghe xong thì lạnh lùng liếc nhìn nhà họ Triệu.
Đám người kia sợ đến mức cúi thấp đầu xuống, mặt nóng nát như bị ăn tát.
Ai mà ngờ Tần Khải lại có lai lịch oách thế chứ?
Sớm biết thế này thì họ đã chiều anh hơn chiều vong rồi.
Đinh Kim Phúc đang bực vì không có chỗ trút giận, nên lập tức trút hết mọi bực tức lên đầu đám người nhà họ Triệu.
“Tôi thấy ban đầu chính các người đã xúi giục nhân viên của khách sạn tôi gây chuyện với bác sĩ Tần đúng không? Hừ, không ngờ nhà họ Triệu lại có cái nết như vậy đấy, đúng là làm mất mặt của Triệu Hướng Vinh!”
Đinh Kim Phúc chính là tên của ông cụ Triệu.
Tuy cả hai nhà đều có xí nghiệp gia đình, nhưng ông cụ Triệu chưa có cửa để so với Đinh Kim Phúc.
“Biến hết đi cho tôi, sau này khách sạn của tôi sẽ không bao giờ chào đón các người nữa”.
Đinh Kim Phúc gào lên rồi hạ lên đuổi khách.
Ngoài gia đình của Triệu Băng Linh ra, những người khác đều tái mét mặt, dù có uất ức đến mấy thì họ cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
“He he, bye nhé! Lần sau nhớ khôn ra nghe chưa, không thì còn gặp chuyện kinh khủng hơn hôm nay nữa đấy!”
Tần Khải thư thái ngồi dựa trên ghế sau đó vẫy tay chào nhà họ Triệu.
Triệu Diệu Quang ở cánh đó đứng nhìn hai ông anh trai của mình dẫn người rời đi.
Khỏi phải nói là ông ấy thấy vui đến mức nào.
“Bà thấy chưa, Tần Khải này đúng là cứu tinh của nhà mình mà. Nếu không có cậu ấy thì chắc tối nay, anh cả đã cướp hết quyền lợi của nhà mình rồi, càng ngày tôi càng ưng chàng rể này rồi đấy”.
Triệu Diệu Quang ghé sát tai Tống Nhan rồi thì thầm.
Song, Tống Nhan lại lắc đầu.
“Ưng cái gì! Ông không thấy cách ăn nói ban nãy của cậu ta à? Hở ra là đòi đánh đòi giết, đúng là độc ác! Nếu người khác biết con gái mình lấy một tên lưu manh thì sẽ nghĩ sao đây? Nói chung là tôi vẫn không thể ưng được”.
Triệu Diệu Quang đen mặt rồi phản bác mạnh mẽ: “Bà đừng có học theo thói coi thường người khác của nhóm anh cả, tôi thấy Tần Khải rất được đấy, không chỉ thông minh mà còn mạnh mẽ, nhà mình đang rất cần một người như cậu ấy”.
Nghe thấy thế, Tống Nhan cau mày, trong lòng vẫn phản đối.
“Không được! Người con rể lý tưởng trong suy nghĩ của tôi phải là người nho nhã lịch sự, tài mạo song toàn. Ông nhìn cậu ta đi, trông có môn đăng hộ đối với con gái nhà mình không?”
Thấy vợ mình cố chấp như vậy, Triệu Diệu Quang cũng phát bực.
“Đối đối cái gì? Đẹp có mài ra mà ăn được không? Giờ nhà mình đang thiếu nhất là các mối quan hệ cùng danh tiếng, mà Tần Khải lại có cả hai thứ ấy, giờ thậm chí tôi còn thấy tiếc vì mãi mới được gặp cậu ấy đấy”.
Triệu Băng Linh cũng đã nghe thấy cuộc cãi vã của bố mẹ mình, cô thấy rất bất ngờ.
Hoá ra bố mình lại ưng Tần Khải đến vậy.
Nói thật thì cô có chung quan điểm với mẹ mình.
Kiểu người như Tần Khải không phù hợp với cô, họ như ở hai thế giới khác nhau.
Cô cứ tưởng chờ công ty đi vào quỹ đạp thì mình sẽ tìm cơ hội để nói rõ với Tần Khải, để anh tiếp tục quy trình từ hôn, như vậy thì cô sẽ không quá mất thể diện.
Nhưng giờ, bố cô đã coi anh là con rể rồi, phải làm sao đây?
Cứ nghĩ tới cảnh ngày nào bố cô cũng thúc giục hai đứa mau đi đăng ký mà cô nhức cả đầu.
Phía khác, lo xong việc, Đinh Kim Phúc và Trương Khải đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới dè dặt đi tới cạnh Tần Khải.
“Bác sĩ Tần, chắc anh Trương đã nói chuyện với cậu rồi đúng không? Tôi và các anh em mắc một căn bệnh di truyền, đã đi khám chữa nhiều nơi và tốn không biết bao nhiêu tiền, nhưng vẫn chưa khỏi, cậu xem…”
Đinh Kim Phúc đòi tặng Tần Khải cả cái khách sạn, thậm chí còn quỳ xuống xin lỗi anh cũng là vì mục đích này đây.
Căn bệnh này đã hành hạ mấy anh em ông ấy hơn 20 năm rồi.
Đừng nói là Trương Khải, đến các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước cũng đều bó tay rồi.
Khi nghe Trương Khải bảo sư thúc của mình chắc chắn có cách chữa trị, Đinh Kim Phúc đã đến đây ngay.
Ông ấy biết rõ thực lực cùng danh tiếng của Trương Khải, vậy mà người này còn là sư thúc của Trương Khải thì chắc chắn phải là thần y rồi.
Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, đừng nói là một khách sạn, có khuynh gia bại sản thì Đinh Kim Phúc cũng đồng ý.
“Ừm, được thôi”.
Tần Khải liếc nhìn Đinh Kim Phúc một cái là nắm qua được tình hình rồi.
“Nhưng hôm nay tôi không rảnh, hôm nào mấy anh em ông cùng đến viện đi rồi tôi khám cho cả thể”.
“Thật ạ? Cảm ơn bác sĩ Tần!”
Đinh Kim Phúc kích động đến mức đỏ bừng mặt, trông như cô gái mới lớn ngại ngùng.
“Sau này mà gặp chuyện gì phiền phức thì bác sĩ Tần cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp hết sức”.
Tần Khải: “Thế thì ông mau đi bảo nhà bếp nhanh cái tay lên, tôi sắp chết đói rồi”.
“Được ạ, bác sĩ chờ một lát, tôi sẽ xuống giục họ”.
Dứt lời, Đinh Kim Phúc dẫn thư ký đi ngay.
“Tiểu sư thúc, đệ tử cũng đi đây…”
Trương Khải nhìn gia đình Triệu Băng Linh rồi mỉm cười, sau đó cũng rời đi.
Loáng cái, cả căn phòng rộng rãi chỉ còn lại bốn người.
“Bà xã, nay anh đã giúp em một việc lớn, tính trả công anh sao đây?”
Tần Khải hất hàm trêu chọc Triệu Băng Linh.
Triệu Băng Linh bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, sau đó cũng học theo anh.
“Trả công ư? Tôi không tế anh một trận đã là tốt lắm rồi đấy, tưởng mình oai lắm hả?”
“Ớ, sao em lại học theo cách nói chuyện của anh, lẽ nào anh hấp dẫn quá nên đã mê hoặc được em rồi?”
Tần Khải ra vẻ vuốt tóc rồi cười nói.
“Biến!”
Triệu Băng Linh tỏ vẻ ghét bỏ.
“Tôi thèm vào! Hôm nay, sự thể hiện của anh cũng chỉ đủ mức thôi”.
“Gì mà đủ mức? Em nhận xét kiểu gì thế? Chú còn đang buồn vì đến giờ mới được gặp anh kia kìa”.
Tần Khải cười tươi rói.
Ba người nhà Triệu Băng Linh đều im bặt.
Tai tên này thính thật, thế là nghe thấy hết rồi à?
“Tiểu Tần, nay may mà có cháu, lát chú cháu mình phải làm vài chén nhé!”
Triệu Diệu Quang hào hứng nói.
Ông ấy đã ngầm thừa nhận Tần Khải là rể của mình rồi.
“Được ạ, khi ở trên núi, ông cụ không cho cháu uống rượu, làm cháu thèm suýt chết luôn”.
Tần Khải xoa xoa tay, sau đó còn chuyển chỗ tới ngồi cạnh Triệu Diệu Quang.
Chương 29: Đi tắm không đóng cửa
“Đúng là tức muốn chết mà!”
Lúc này, thấy Triệu Diệu Quang và Tần Khải tay bắt mặt mừng như anh em đồng trang lứa, Tống Nhan tức nổ đom đóm mắt.
Bà ấy vô cùng phản đối hôn sự này, thế mà ông chồng lại coi Tần Khải như bảo bối, một mực tác thành anh với con gái mình.
Như thế có khác gì hi sinh hạnh phúc của Băng Linh đâu?
Không được! Bà ấy không hề hùa theo bố chồng và chồng mình để đấy con gái xuống hố được, so với hạnh phúc của con gái thì thể diện không là gì hết.
“Tôi nói luôn, tôi không bao giờ đồng ý chuyện hôn sư này! Cậu quên chuyện đó đi, con rể nhà tôi kiểu gì cũng phải là như tứ thiếu của Trung Hải mới được”.
Bà ấy đành dùng cách cực đoan này để chọc tức Tần Khải.
Dứt lời, bà ấy còn cố ý liếc xéo anh.
Để xem Tần Khải sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng anh lại như chẳng hề nghe thấy, vẫn vỗ vai rồi cười nói với Triệu Diệu Quang.
“Chú Quang, rượu nay cay thật đấy, chú cũng sành ghê…”
“Ha ha, nhà chú có rượu Mao Đài mấy chục năm đấy, bao giờ về chú sẽ lấy ra để chú cháu mình lai rai”.
“Được ạ, có cơ hội nhất định cháu sẽ thử”.
Tống Nhan ngẩn ra.
Lẽ nào lời nói của bà ấy không có chút trọng lượng nào à?
“Uống cho chết luôn đi! Một người hâm dở chưa đủ hay sao mà còn hùa vào với nhau nữa?”, Tống Nhan nghĩ thầm.
Triệu Băng Linh thì lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Sao cô không hiểu được ý của bà ấy chứ?
Nhưng mà…
Không chỉ có Tần Khải mà cả Triệu Diệu Quang cũng coi như không nghe thấy Tống Nhan nói gì, thậm chí họ còn coi hai mẹ con cô như không khí.
“Nào uống đi!”
“Trăm phần trăm nhé…”
Đồ ăn chưa mang lên mà hai người đàn ông đã uống hòm hòm rồi, không lâu sau cả căn phòng đã sặc mùi rượu.
“Mẹ ơi, mẹ còn mình đi thôi, kệ họ thích uống đến lúc nào thì uống”.
Triệu Băng Linh cũng tức điên lên rồi.
Bố cô cũng thật là, chưa gì đã bị Tần Khải hạ gục rồi, đúng là mất mặt!
“Đi, kệ hai gã hâm dở ấy!”
Tống Nhan hậm hực đứng dậy, không màng ăn uống gì mà đi luôn.
Còn Tần Khải và Triệu Diệu Quang thì uống đến tận đêm khuya, Tần Khải vẫn ổn nhưng Triệu Diệu Quang thì đã say bí tỉ rồi.
Sau đó Đinh Kim Phúc đã dặn nhân viên phục vụ gọi xe đưa họ về nhà của Triệu Diệu Quang.
Ngày hôm sau, khi Tần Khải tỉnh dậy thì chỉ có mình anh ở nhà.
Tần Khải mặc áo ngủ quan sát một lát mới phát hiện đây không phải biệt thự độc lập, mà là một tiểu khu buôn bán bình thường. Ngôi nhà chỉ có hai tầng, cũng không có người giúp việc.
Xem ra nhà này sống cũng không khá lắm.
Tần Khải đi loanh quanh, cuối cùng dừng ở phòng ngủ của Triệu Băng Linh.
“Lạ thật, sao lại có tiếng nước nhỉ, lẽ nào cô ấy chưa đi làm à?”
Tần Khải đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, hình như có ai đang tắm rửa.
“Kinh rồi, làm tổng giám đốc sướng thật, thích đi làm lúc nào thì đi, hoá ra cô ấy còn có thói quen đi tắm vào buổi sáng. Cả nhà cô kéo tôi lên chung thuyền thì ít nhiều tôi cũng phải sơ múi tí gì chứ! He he…”
Tần Khải mỉm cười xấu xa rồi nghĩ ra một ý đồ đen tối.
Nói rồi, anh bước tới gần phòng tắm.
Bấy giờ, anh mới thấy cửa không đóng, điều đó khiến anh càng không nhịn được.
Cô nàng này bạo gan thật!
Đi tắm mà lại không đóng cửa? Hay biết anh sẽ đến nên cố ý để vậy?
Tần Khải nhếch mép cười, sau đó chậm rãi mở cửa phòng tắm ra rồi nhòm vào trong.
Song, bên trong không có cảnh tượng như anh nghĩ.
Mà người trong phòng cũng đã phát hiện ra sự bất thường.
“A! Anh là ai?”
Một tiếng hét chói tai vang lên, làm Tần Khải giật bắn mình.
Sau đó, anh nhìn kỹ lại thì thấy không phải Triệu Băng Linh, mà là một cô gái xinh đẹp lạ mặt.
Tuy vóc dáng của cô gái này không nóng bỏng bằng Triệu Băng Linh, nhưng cũng cao ráo, mái tóc ngắn làm tôn lên khí chất của cô ấy.
Nếu cô ấy không hét lên thì anh còn tưởng là đàn ông.
Tiếc là cô ấy đã tắm xong rồi, giờ đang quấn khăn tắm trên người nên chỉ nhìn thấy hình dáng cơ thể.
Vậy là không chảy máu mũi được rồi!
“Tôi phải hỏi cô mới đúng, sao cô lại ở nhà vợ tôi?”
Tần Khải nghiêm túc hỏi.
Đôi mắt của anh như nhìn xuyên qua khăn tắm.
“Vợ anh?”
Cô gái tóc ngắn cau mày rồi nghi hoặc quan sát anh.
“Anh là Tần Khải à?”
Lần này, đến lượt Tần Khải bất ngờ.
“Cô biết tôi à?”
Cô gái trừng mắt với anh.
“Đương nhiên, tôi là bạn thân của Băng Linh, tên là Chu Tư Tư, cô ấy đã kể cho tôi nghe chuyện của hai người”.
“Ra là vậy, phải công nhận là cô xinh hơn Băng Linh đấy, nhất là cặp chân dài kia, chậc chậc…”
Tần Khải ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô gái mà rớt nước miếng.
Biết thế, anh đến sớm thêm vài phút rồi.
Thấy anh mắt trần trụi của anh, Chu Tư Tư lập tức bốc hoả.
“Khốn kiếp, cút ra ngoài cho tôi!”
“Sao tôi phải đi, cô cho tôi một lý do!”, Tần Khải nói.
“Anh! Tôi sẽ mách Băng Linh anh là tên khốn”, Chu Tư Tư lườm Tần Khải cháy thịt, chỉ muốn móc mắt anh ra.
Nghe thấy thế, Tần Khải khoanh tay rồi dựa người vào cửa, sau đó tiếp tục nhìn cô ấy.
“Mách đi, cô ấy cũng không làm gì tôi được đâu. Tối qua, cả nhà cô ấy lừa tôi một vố, giờ còn phải nhờ tôi giúp đỡ, cô nghĩ xem cô ấy dám đuổi tôi đi không?”
“Anh… có phải anh lén nhìn từ nãy rồi không?”
Chu Tư Tư sa sầm mặt rồi tức tối nói.
Tần Khải sững người, nghe buồn cười thế nhỉ?
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không cố ý đâu! Vả lại, ai bảo cô đi tắm không đóng cửa?”
“Hừ! Tôi thấy là anh cố tình, đồ khốn, xem tôi xử lý anh thế nào đây!”
Chu Tư Tư hét lên rồi lao tới, sau đó dựng tay làm đao tấn công Tần Khải.
“Mẹ kiếp! Con nhà võ à? Không đúng, cô là giáo viên hả?”
Trong lúc đó, anh đã nhìn thấy thẻ làm việc của cô ấy.
Hoá ra, cô ấy là giáo viên thể dục.
Bảo sao mà… hoang dã thế!
Nói rồi, anh nghiêng đầu sang một bên để tránh đòn tấn công của Chu Tư Tư.
Anh đang định trêu cô ấy tiếp thì chợt đứng hình, mắt thì trợn tròn.
“Ê, lộ hàng rồi kìa!”
Tuy Chu Tư Tư có quấn khăn tắm nhưng không chặt nên sau hành động ban nãy, đã để lộ điểm nhạy cảm.
Tần Khải nhìn xong thì suýt chảy máu mũi, mắt không thèm chớp luôn…
Chương 30: Có ngu mới ở lại
“Anh còn dám nhìn à? A, tôi sẽ giết anh!”, Chu Tư Tư cuống cuồng quấn lại khăn tắm, sau đó vừa tức vừa xấu hổ như ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Thôi, có gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ!”
Tần Khải mỉm cười ngại ngùng, sau đó vội vàng lùi lại, rất tự giác mà đóng cửa, sau đó biến mất dạng.
Chu Tư Tư nghiến răng nghiến lợi, sau đó nắm chặt tay nói: “Có giỏi thì anh đứng yên đấy, hôm nay tôi sẽ quyết sống mái với anh”.
Tần Khải nghe xong chỉ thấy lạnh sống lưng.
“Có ngu mới ở lại!”
Giờ mà không chạy thì định chờ đến lúc nào?
Anh không ngờ là tự nhiên có một cô gái lạ xuất hiện ở nhà của Triệu Băng Linh, đã thế còn không đóng cửa lúc tắm.
Giờ thì hay rồi.
Lại đắc tội thêm một một cô gái đanh đá nữa.
Vì sợ cô gái này sẽ liều mạng với mình nên anh chẳng thèm thay đồ mà chạy luôn.
Anh phóng con xe điện mà Đinh Kim Phúc đền cho mình trốn thoát khỏi hiện trường.
Ra khỏi tiểu khu rồi, anh mới thở phào một hơi.
“Con gái bây giờ khó chơi quá!”
Tần Khải định đi ăn sáng đã rồi mới đi mua quần áo.
Nhưng anh vừa ra khỏi tiểu khu thì chuông điện thoại đã vang lên.
“Xong rồi, chắc chắn là cô gái ban nãy đã mách lẻo với Triệu Băng Linh”.
Nhìn thấy tên của Triệu Băng Linh nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tần Khải khóc không ra nước mắt.
Không cần đoán cũng biết chắc hẳn Triệu Băng Linh sẽ hỏi tội anh.
“Tần Khải, tôi cho anh nửa tiếng để đến văn phòng của tôi ngay”.
Biết ngay mà!
Tần Khải vừa nghe máy thì đã nghe thấy tiếng của Triệu Băng Linh gào lên ở đầu bên kia.
“Ờm…”
Tần Khải đang ấp úng định giải thích thì Triệu Băng Linh đã cúp máy.
“Con gái con đứa gì mà ghê thế!”
Tần Khải liếc xéo điện thoại rồi thở dài nói.
Con lâu anh mới sợ Triệu Băng Linh.
Nhưng tại tâm bất chính, lẻn vào phòng ngủ của Triệu Băng Linh.
Không thì đã chẳng gặp Chu Tư Tư.
Đáng đời!
Để vớt vát lại hình tượng dũng mãnh và khí chết, anh sẽ đi giải thích cho rõ ràng.
Văn phòng tổng giám đốc của Triệu Thị.
Triệu Băng Linh tức tối cúp máy, sau đó mới nhìn snag cô gái trạc tuổi ở bên cạnh.
“Tư Tư cũng thật là, mới sáng ngày ra đã chạy đến nhà tớ tắm gội, đã thế còn không khoá cửa, đầu óc để đâu rồi không biết?”
“Kỳ Kỳ, sau cậu nhớ bảo ban lại cô em họ này đi nhé”.
Vương Kỳ là bạn thân từ hồi đại học của Triệu Băng Linh, đồng thời cũng là chị họ của Chu Tư Tư.
Tuy cô ấy có vóc dáng nhỏ nhắn và giọng nói dịu dàng, nhưng tính cách thì chẳng khác gì cô em họ của mình.
Nghe thấy thế, cô ấy khoanh tay rồi nói: “Tư Tư cũng bất đắc dĩ mà, có một cậu ấm ở trường suốt ngày lẽo đẽo theo nó. Sáng nay, lúc nó đi chạy bộ, tên kia còn kéo cả lớp đến sân vận động tỏ tình, làm nó sợ chạy mất cả dép”.
“Ra là thế…”
Triệu Băng Linh chẹp miệng.
“Lát chờ Tần Khải đến, chúng ta cùng mắng cho anh ta một trận, nếu có thể làm anh ta tức đến mức từ hôn thì càng tốt”.
Vương Kỳ ngẩn ra, nhưng lại phản đổi.
“Tớ khuyên cậu đừng làm thế, ban nãy nghe cậu kể về anh ta, tớ thấy anh ta không tệ như trong tưởng tượng của cậu đâu. Ngược lại còn hơi bị oách đấy”.
“Cậu không lừa tớ đấy chứ?”
Triệu Băng Linh híp mắt lại, bán tín bán nghi nhìn bạn mình.
“Cậu chưa gặp người thật thì sao có thể phân tích và đưa ra kết luận như vậy được?”
Vương Kỳ vắt chéo chân rồi mỉm cười tự tin.
“Bạn yêu à, cậu quên tớ là chuyên gia tâm lý à? Chỉ cần nghe cậu kể thôi là tớ có thể đoán được anh ta là người thế nào rồi. Cậu đừng coi thường người ta, hình như anh ta không hề khoác lác đâu, khéo là con rùa vàng đấy”.
“Tớ chẳng tin!”
Triệu Băng Linh tỏ vẻ khinh bỉ: “Ông nội kể cho tớ nghe về gốc gác của anh ta rồi, anh ta là trẻ mồ côi, sau được một lão thần y nhặt về nuôi thì rùa vàng cái nỗi gì. Cậu cũng chỉ đoán thôi, lát gặp đi rồi cậu sẽ biết”.
“À, tối qua, anh ta còn chém Thập Tam thiếu của thủ đô gặp mình còn phải đi đường vòng, nói thật tớ nghe mà suýt bật cười đấy”.
Hễ nhớ lại các hành động của Tần Khải vào tối qua, Triệu Băng Linh lại thấy bực mình.
Vì người nhà họ Triệu đã đồn ầm chuyện đó đi khắp nơi rồi.
Bây giờ bên ngoài đều đang kháo nhau cô có một thằng chồng vô lại.
Thậm chí còn có người mắng cô chỉ hào nhoáng bên ngoài, giả vờ thanh cao, chứ thật ra là loại tâm cơ, rắn độc.
Triệu Băng Linh tức muốn nổ phổi, chỉ muốn bóp chết Tần Khải ngay.
Vương Kỳ lắc đầu rồi nghiêm túc phản bác: “Tớ vẫn tin vào trực giác của mình. Nếu anh ta ngu thật thì sao có thể đánh bật được hai ông bác của cậu? Đã thế còn được Đinh Kim Phúc đón tiếp nồng nhiệt ư? Theo tớ thấy, cậu có thành kiến với anh ta quá thôi”.
Triệu Băng Linh chẹp miệng nói: “Cứ cho là thế đi, nhưng tớ vẫn không tin nhân phẩm của anh ta. Anh ta vừa xông vào phòng ngủ của tớ để rình Tư Tư tắm đó, tớ không tin tưởng con người này chút nào”.
“Cậu đúng là cứng đầu! Nếu là bình thường thì cậu chỉ có thể kéo dài thời gian, sau đó chờ ông cậu ra viện rồi tính tiếp đúng không? Nhưng giờ cậu đã được làm tổng giám đốc rồi đây này”.
Vương Kỳ nói tiếp: “Quản lý một công ty lớn thế này thì cậu phải quyết đoán lên, nhất là về chuyện lợi ích, chứ nói chuyện bằng tình cảm thì không ăn thua đâu”.
Triệu Băng Linh kinh ngạc nhìn bạn mình.
“Xem cậu nói kìa, hay cậu đến làm cố vấn cho tớ nhé?”
Vương Kỳ bật cười rồi lắc đầu.
“Tớ chỉ lý luận suông vậy thôi, chứ để quản lý công ty thì chắc ba ngày sập tiệm, tớ không có dòng máu tư bản như cậu”.
“Nói chung là cậu thiếu một gương mặt dày, mà Tần Khải lại thừa ưu điểm cái này. Chỉ có người như anh ta mới giải quyết được hai ông bác của cậu thôi”.
Phụt!
Triệu Băng Linh phì cười.
“Mặt dày cũng là ưu điểm à? Tớ thấy tam quan của cậu có vấn đề rồi đấy, lẽ nào cậu thích trai hư à?”
Vương Kỳ mỉm cười xấu xa, sau đó kéo Triệu Băng Linh vào lòng mình.
“Á!”
Triệu Băng Linh hét lên, biết bạn mình lại đùa nên phối hợp diễn xuất cùng: “Đừng… đừng mà!”
“He he, chén thôi nào!”
Vương Kỳ liếm môi, sau đó sờ loạn xạ trên người Triệu Băng Linh.
Nhóm bảo vệ nghe thấy thế thì sấn sổ tới ngay, các tiếng gào thét vang lên liên tục.
“Dừng tay lại!”
Đột nhiên cánh cửa phòng bao mở ra, bốn người đàn ông trung niên hớt hải đi vào.
“Dương Luân, tôi thấy ông chán sống rồi đấy!”
Người lên tiếng là một người đàn ông cao lớn nhưng hơi bị gù.
Dáng vẻ của người này trông rất uy nghiêm.
“Chủ tịch!”
Táy giám đốc sợ điếng người rồi lắp bắp chào hỏi.
Đến nhà họ Triệu cũng sợ đến mức nhảy dựng lên.
Đây chính là Đinh Kim Phúc chủ tịch của khách sạn Kim Phúc.
Nhiều năm trước, ông ấy đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó đã tạo ra khối tài sản khổng lồ cùng chỗ đứng như hiện nay ở Trung Hải.
Có thể nói Trung Hải có thể phát triển kinh tế mạnh hơn vùng Giang Nam là nhờ khá nhiều vào công của Đinh Kim Phúc.
Một người có tầm ảnh hưởng như vậy vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Triệu, kể cả Triệu Băng Linh cũng vội vàng đứng dạy thể hiện sự tôn trọng.
“Chủ tịch Đinh!”
“Ông Đinh, ông còn nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Triệu, tháng trước mới dùng bữa với ông xong”.
Vợ chồng bác cả của Triệu Băng Linh đầy vẻ nịnh bợ bắt chuyện.
Triệu Băng Linh nhìn mà thấy rùng cả mình.
“Tiểu sư thúc, người không sao chứ ạ?”
Trương Khải lao đến cạnh Tần Khải nhanh như tên lửa, say đó quan tâm hỏi han.
Tần Khải chẹp miệng như thể mất hứng: “Các người không thể đến chậm một chút à? Tôi đang chuẩn bị ra tay mà…”
Đầu Trương Khải đầy vạch đen.
“Dương Luân, ông hãy giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện này là thế nào?”
Đinh Kim Phúc lườm Dương Luân như muốn ăn thịt ông ta, nhưng vừa nói xong thì ông ấy đã ho khù khụ.
Có thể thấy sức khoẻ của Đinh Kim Phúc không tốt.
Nếu không nhờ có thư ký đỡ thì chắc ông ấy đã tức đến mức nổ phổi rồi.
“Chuyện… chuyện gì ạ?”
Song, Dương Luân cũng không hiểu ra làm sao nên hỏi lại.
“Lại định giả ngu à?”
Đinh Kim Phúc nghe xong thì suýt tức đến mức bùng cháy.
Vệ sĩ đứng sau lưng ông ấy bước ra rồi xách cổ Dương Luân lên bằng một tay trước mặt tất cả mọi người, sau đó còn tát cho ông ta hai phát.
Chờ khi vệ sĩ ném Dương Luân xuống thì mặt ông ta đã sưng phù, nói chung là thảm.
Đinh Kim Phúc hỏi lại: “Tôi hỏi lại lần cuối, là ai đã làm hỏng chiếc xe ba bánh của bác sĩ Tần?”
“Bác sĩ… Tần ạ?”
Dương Luân nghệt mặt ra, sau đó lắp bắp mãi mới được một câu.
Ông ta ngẩn ngơ nhìn Tần Khải, thậm chí còn quên luôn cơn đau trên mặt.
Ở đây chỉ có mỗi Tần Khải họ Tần.
Lẽ nào bác sĩ Tần mà Đinh Kim Phúc vừa nhắc đến lại là anh?
Chẳng lẽ chủ tịch đến đây vì thằng ôn này?
Không chỉ có Dương Luân mà tất cả nhà họ Triệu cũng đang ngây ra như tượng, sau đó kinh hãi nhìn Tần Khải.
Họ cũng chẳng hiểu chuyện này là thế nào.
Còn Tần Khải thì làm như mình chẳng liên quan, anh tươi cười ngồi xuống rồi rót một cốc nước, sau đó nhàn nhãn nhâm nhi.
Tất cả mọi người đều đứng, chỉ có mình anh ngồi.
Đinh Kim Phúc đang ở đây nên chẳng có ai dám tuỳ ý như anh.
Nhỡ làm Đinh Kim Phúc nổi giận thì nhà họ Triệu sẽ bị xoá sổ khỏi Trung Hải mất.
“Bác sĩ Tần là khách quý mà tôi mời đến mà ông dám đón tiếp thế à?”, Đinh Kim Phúc sa sầm mặt.
Khách quý? Tên trông như ăn mày này là khách quý của chủ tịch ư?
Dương Luân thấy mình như bị sét đánh, toàn thân ông ta mềm nhũn, sợ đến mức suýt tè ra quần, giờ không dám ho he một câu.
“Chủ tịch Đinh, ban nãy tên này đòi xé rách mồm sư thúc của tôi ra đấy…”
Trương Khải đổ thêm dầu vào lửa.
“Hừ, ông ta ăn gan hùm mật gấu nên mới dám bất lịch sự với bác sĩ Tần như vậy, Đại Hải, xử lý đi!”
Đinh Kim Phúc lạnh lùng dặn dò vệ sĩ.
Vệ sĩ ban nãy lại lôi Dương Luân dậy, sau đó tát cho ông ta thêm vài phát nữa. Miệng Dương Luân đã bật máu, thậm chí còn gãy vài cái răng.
Cả gian phòng chỉ còn lại tiếng kêu gào của ông ta cùng tiếng bạt tai chan chát.
Tên giữ cửa thấy thế cũng sợ đến mức co rúm người.
Lẽ nào Tần Khải thật sự là người có lai lịch ư?
Xong rồi, tình thế đảo ngược rồi.
Nhà họ Triệu thì vẫn đứng như trời trồng.
Rốt cuộc đang có chuyện gì vậy? Hình như có gì đó sai sai nha.
Dương Luân đã bị đánh đến bất tỉnh, song Đinh Kim Phúc vẫn không hề quan tâm.
Ngược lại, ông ấy đi về phía Tần Khải rồi mỉm cười nói: “Bác sĩ Tần, chuyện trước đó là do tôi dạy nhân viên không nghiêm nên đã làm bác sĩ hoảng sợ, tôi xin chân thành xin lỗi bác sĩ”.
Nghe thấy thế, nhà họ Triệu đều há hốc miệng.
Ai nấy đều không tin vào mắt mình.
Triệu Băng Linh cũng thấy khiếp đảm.
Rốt cuộc Tần Khải có mặt mũi tới mức nào mà đến Đinh Kim Phúc cũng phải xin lỗi anh?
Phải biết rằng Đinh Kim Phúc là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Trung Hải, thế mà hôm nay lại xin lỗi một người thanh niên ngoài 20 tuổi, đã thế còn có vẻ khúm núm nữa.
Tần Khải cũng hãnh diện quá đi!
“Ông không cần xin lỗi tôi, tại tôi ăn mặc hơi bô nhếch nên người ta mới hiểu lầm”.
Tần Khải xua tay rồi cười đáp.
Đinh Kim Phúc ngẩn ra, hiểu lầm Tần Khải chưa tha lỗi cho mình.
Ông ấy vội nói thêm: “Bác sĩ Tần, ai dám nói cậu ăn mặc bô nhếch, để tôi xé mồm nó ra”.
Tần Khải phù cười, sau đó huýt sáo về phía người gác cửa.
“Là người đó đã đá hỏng xe của tôi, giờ ông định đền thế nào?”
Nghe thấy thế, tên gác cửa sợ mất mật.
Tiếng tim đập như đánh trống vang đâu đây.
Hắn lập tức quỳ xuống rồi cất giọng cầu xin: “Anh ơi, em sai rồi. Là em có mắt như mù, xin anh tha cho em lần này. Em thật sự không biết anh là khách của chủ tịch, nếu ngay từ đầu anh báo tên thì…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Ngô Bình đã chen ngang.
“Ý anh là tôi sai trước hả? Có phải ai đến đây mà muốn vào khách sạn thì phải hợp ý anh không?”
Tên kia ý thức được mình đã lỡ lời nên nhanh chóng tự vả hai cái.
“Em… là em sai, em đáng chết”.
Đinh Kim Phúc thấy thế thì càng sôi tiết hơn.
Ông ấy không hiểu tại sao lại tuyển mấy tên ngu đần này vào làm việc trong khách sạn.
“Lôi thằng kia ra ngoài đánh chết cho tôi!”
Trong cơn giận, Đinh Kim Phúc không hề nương tay chút nào.
Dẫu sao, ông ấy cũng đang cần Tần Khải chữa bệnh cho mình.
Chương 27: Tự vả quá nhanh
Vệ sĩ đứng sau không nhiều lời mà ném tay quản lý đã bất tỉnh nhân sự đi, sau đó túm tóc của tên gác cửa lôi lên, sau đó đi ra khỏi phòng.
Dù đứng cách khá xa, mọi người ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của hắn.
Trong phòng chợt yên lặng đến mức đáng sợ.
Nhà họ Triệu đều có tâm trạng thấp thỏm, sau đó lo lắng nhìn Tần Khải.
Ai mà biết tên này lại là khách quý của Đinh Kim Phúc chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Anh sẽ không trở mặt mà tính sổ với họ chứ?
Gia đình Triệu Băng Linh ngơ ngác nhìn nhau.
Họ cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Đầu tiên là Trương Khải, sau lại đến Đinh Kim Phúc, rốt cuộc Tần Khải quen bao nhiêu nhân vật lớn vậy?
Đinh Kim Phúc lại sán tới gần Tần Khải rồi tươi cười nói: “Bác sĩ Tần, cậu bớt giận, bữa nay tôi mời cậu”.
Nói rồi, ông ấy còn không quên nói: “Còn chiếc xe của cậu thì tôi rất lấy làm tiếc, hay tôi tặng cậu khác sạn này coi như đền bù được không?”
Hả? Không nhầm chứ?
Mọi người nhà họ Triệu đều há hốc miệng, tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn.
Tất cả đều tưởng tai mình có vấn đề.
Một chiếc xe ba bánh thì đáng bao nhiêu tiền chứ?
Trong khi đó, đây là khách sạn ba sao, có giá trị lên đến chín con số đấy.
Dù Đinh Kim Phúc giàu đến mấy đi nữa cũng không thể vung tay quá trán như vậy chứ?
Ông ấy đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào nhiều tiền quá rồi nên không biết tiêu vào đâu?
Song, đây mới chỉ là màn mở đầu cho những điều bất ngờ thôi.
Tần Khải ngẩng lên rồi chẹp miệng với vẻ chê bôi.
“Cái khách sạn này của ông thì đáng mấy đồng? Hơn nữa, nhân viên ở đây toàn bọn bố láo, ông cho tôi nơi này ý đang coi thường tôi đấy hả?”
Nhà họ Triệu nghe xong thì suýt ngất xỉu.
Thằng này giỏi diễn trò thật đấy!
Đến Triệu Băng Linh cũng đang mắng Tần Khải là tên hâm dở.
Người ta đã nể mặt anh vậy rồi mà vẫn không biết điều.
Khách sạn này đáng cả đống tiền mà anh còn định từ chối ư?
Sáng nay, anh còn mặt dày vay cô một triệu, thế mà giờ còn ra vẻ, mất não rồi đúng không?”
Đinh Kim Phúc cũng ngẩn ra, sau đó giật khoé miệng rồi cắn răng, tiếp tục chuỗi phát ngôn gây sốc.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó đâu. Chỉ cần bác sĩ có thể nguôi giận thì Đinh Kim Phúc tôi quỳ xuống xin lỗi cậu cũng được”.
Mọi người lại được phen kinh hãi nữa.
Đinh Kim Phúc là ai? Đến các sếp lớn ở Trung Hải còn phải dè chừng ông ấy, mà giờ Đinh Kim Phúc định quỳ xuống xin lỗi Tần Khải ư?
Đúng là chuyện lạ.
Song, Tần Khải lại làm như không nghe thấy gì cả.
Đinh Kim Phúc thở dài rồi lau mồ hôi lạnh, sau đó thật sự quỳ xuống.
Nhưng ngay sau đó, Trương Khải và thư ký đã đỡ ông ấy dậy.
“Tiểu sư thúc, thôi nể mặt đệ tử mà tha lỗi cho người ta đi, chủ tịch Đinh đã làm đến mức này rồi”.
Trương Khải cũng đến bó tay với Tần Khải.
Song, anh chỉ liếc xéo một cái.
“Ông tưởng tôi là người nhỏ mọn à? Tôi chỉ muốn lấy lại cái xe ba bánh của tôi thôi, sao ông lại tặng cả khách sạn cho tôi làm gì? Làm như tôi thích cướp của lắm ấy!”
Mọi người đều ngẩn ra.
Tên này không cần khách sạn ba sao, mà chỉ nhớ đến chiếc xe ba bánh thôi ư?
Đúng là… hết thuốc chữa.
Đúng là không còn gì để nói.
Triệu Băng Linh nghiến răng, chỉ muốn tẩn cho Tần Khải một trận.
Nói thật là cô cũng muốn anh đồng ý, có khách sạn này rồi thì biết đâu Triệu Thị có thể giải quyết được những khó khăn hiện tại.
Nhưng Tần Khải nói cũng đúng, thế có khác gì cướp của đâu.
“Thế… tôi đền cho bác sĩ một cái Rolls Royce nhé?”
Đinh Kim Phúc dè dặt hỏi.
“Tôi không biết lái xe!”
Tần Khải mím môi từ chối.
Đinh Kim Phúc chỉ muốn khóc, ai chơi thế bao giờ, cho nhà không cần, cho xe cũng không muốn, thế giờ Tần Khải muốn gì đây?
“Chủ tịch Đinh, hay ông đền cho sư thúc tôi một cái xe điện đi, sư thúc biết đi đấy…”
Trương Khải ngẫm nghĩ rồi nói.
Không chờ Đinh Kim Phúc phản ứng lại, Tần Khải đã hài lòng gật đầu luôn.
“Ý hay, xe nhỏ thôi cũng được!”
Phụt!
Triệu Băng Linh sặc nước miếng.
Tên này ngu thật hay giả ngu vậy?
Ầm ĩ nãy giờ mà chỉ cần một cái xe điện thôi ư?
Đầu đất à?
“Xin lỗi, ngại quá!”, Triệu Băng Linh ý thức được hành động của mình nên vội rút khăn ra la miệng.
Nhưng chẳng ai ở đây dám cười nhạo cô.
Còn Đinh Kim Phúc thì như đã hoá đá.
Nếu ông ấy chỉ đền cho Tần Khải một cái xe điện, có khi nào người khác sẽ nghĩ ông ấy hẹp hòi không?
Đương nhiên, ông ấy không dám mặc cả với Tần Khải nữa, nhỡ anh nổi giận không chữa bệnh cho ông ấy nữa thì coi như xong,
“Vâng, bác sĩ Tần chờ một lát, tôi sẽ cho người đi mua xe điện ngay”.
Nói rồi, ông ấy chợt nghĩ đến chuyện gì đó rồi lấy một chiếc thẻ màu vàng ra rồi đưa cho Tần Khải.
“À, đây là thẻ vàng ở tập đoàn Kim Phúc, xin bác sĩ nhận cho, cậu có thể tiêu sài tuỳ ý ở các khách sạn của tập đoàn”.
Tần Khải mỉm cười gật đầu, không khách sáo mà nhận lấy luôn, sau đó đưa cho Triệu Băng Linh.
“Vợ ơi, cất hộ anh cái, quần anh túi hơi nông, không thể làm rơi cái thẻ quý như này được”.
Triệu Băng Linh méo mặt, không biết có nên cầm hay không.
Trong khi đó, nhà họ Triệu ở đây đều đang nổ đom đóm mắt vì ghen tỵ.
Đây là thẻ VIP giới hạn của tập đoàn Kim Phúc, thường chỉ có đại gia mới có thôi.
Vì có thẻ này rồi thì có thể chi tiêu bao nhiêu tuỳ thích ở các khách sạn thuộc quyền của tập đoàn.
Điều quan trọng hơn nữa là có thẻ này rồi thì có thể gặp Đinh Kim Phúc bất cứ lúc nào, đến ông cụ nhà họ Triệu còn chưa được như vậy.
Vậy mà Tần Khải lại đưa thẻ này cho Triệu Băng Linh, như vậy là nhà cô sắp một bước lên mây rồi ư?
Hạ Lệ thầm thấy đố kỵ, nhưng ngoài mặt đã quay ngoắt thái độ.
“Tiểu Tần, ban nãy bác hai nói hơi nặng lời, ccháu đừng để bụng nhé. Thật ra bác rất ủng hộ Băng Linh lên làm tổng giám đốc, con bé rất giỏi, lại hiểu biết rộng. Hai bác đều đánh giá rất cao con bé, đúng không ông?”
Nói rồi, bà ta huých người đàn ông mập mạp bên cạnh, Triệu Trường Sinh vội phụ hoạ theo.
“Đúng đúng, bác còn đang nghĩ hay nhường một nửa cổ phần của mình đi đây, Băng Linh có chí hướng, con bé còn chuẩn bị tấn công vào ngành dịch vụ, có thêm vốn thì cũng vững bàn đạp hơn”.
Thấy vợ chồng nhà này quay xe quá nhanh, Tống Nhan cũng phải nhếch miệng cười.
Ban nãy, người nói hăng nhất là Hạ Lệ, thế mà giờ lại hết lời nịnh bợ Tần Khải.
Quả tự vả này nhanh thật đấy…
Chương 28: Chẳng lẽ mình hấp dẫn quá?
Tần Khải ngoảnh lại rồi vừa chẹp miệng vừa lắc đầu.
“Thôi vợ chồng bà đừng làm trò con bò nữa, ban nãy bác cả cũng đã tuyên bố rồi, nếu ba anh em nhà ông ấy không phải người một nhà nữa thì thôi đường ai nấy bước đi!”
Tần Khải nói toạc móng heo ra như vậy khiến mọi người đều thấy khó xử.
Lưu Hiểu Vi đang định lên tiếng, nhưng nghe Tần Khải nói xong thì mặt đã xám xịt lại.
Lời đến miệng rồi, bà ta lại phải nuốt ngược vào trong.
Còn Tống Nhan thì vui vẻ nói: “Đúng đấy, ban nãy ai đó hô to lắm mà, đòi xé rách miệng của Tiểu Khải nữa”.
Bà ấy thấy Hạ Lệ chướng mắt lâu rồi.
Bình thường, hễ có cơ hội là Hạ Lệ đều sẽ kiếm chuyện rồi dè bỉu Tống Nhan, thậm chí còn không tiếc những lời cay độc.
Bây giờ có cơ hội phản công tốt như vậy thì Tống Nhan phải đòi lại công bằng chứ.
“Còn chuyện này nữa ư?”
Đinh Kim Phúc nghe xong thì lạnh lùng liếc nhìn nhà họ Triệu.
Đám người kia sợ đến mức cúi thấp đầu xuống, mặt nóng nát như bị ăn tát.
Ai mà ngờ Tần Khải lại có lai lịch oách thế chứ?
Sớm biết thế này thì họ đã chiều anh hơn chiều vong rồi.
Đinh Kim Phúc đang bực vì không có chỗ trút giận, nên lập tức trút hết mọi bực tức lên đầu đám người nhà họ Triệu.
“Tôi thấy ban đầu chính các người đã xúi giục nhân viên của khách sạn tôi gây chuyện với bác sĩ Tần đúng không? Hừ, không ngờ nhà họ Triệu lại có cái nết như vậy đấy, đúng là làm mất mặt của Triệu Hướng Vinh!”
Đinh Kim Phúc chính là tên của ông cụ Triệu.
Tuy cả hai nhà đều có xí nghiệp gia đình, nhưng ông cụ Triệu chưa có cửa để so với Đinh Kim Phúc.
“Biến hết đi cho tôi, sau này khách sạn của tôi sẽ không bao giờ chào đón các người nữa”.
Đinh Kim Phúc gào lên rồi hạ lên đuổi khách.
Ngoài gia đình của Triệu Băng Linh ra, những người khác đều tái mét mặt, dù có uất ức đến mấy thì họ cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
“He he, bye nhé! Lần sau nhớ khôn ra nghe chưa, không thì còn gặp chuyện kinh khủng hơn hôm nay nữa đấy!”
Tần Khải thư thái ngồi dựa trên ghế sau đó vẫy tay chào nhà họ Triệu.
Triệu Diệu Quang ở cánh đó đứng nhìn hai ông anh trai của mình dẫn người rời đi.
Khỏi phải nói là ông ấy thấy vui đến mức nào.
“Bà thấy chưa, Tần Khải này đúng là cứu tinh của nhà mình mà. Nếu không có cậu ấy thì chắc tối nay, anh cả đã cướp hết quyền lợi của nhà mình rồi, càng ngày tôi càng ưng chàng rể này rồi đấy”.
Triệu Diệu Quang ghé sát tai Tống Nhan rồi thì thầm.
Song, Tống Nhan lại lắc đầu.
“Ưng cái gì! Ông không thấy cách ăn nói ban nãy của cậu ta à? Hở ra là đòi đánh đòi giết, đúng là độc ác! Nếu người khác biết con gái mình lấy một tên lưu manh thì sẽ nghĩ sao đây? Nói chung là tôi vẫn không thể ưng được”.
Triệu Diệu Quang đen mặt rồi phản bác mạnh mẽ: “Bà đừng có học theo thói coi thường người khác của nhóm anh cả, tôi thấy Tần Khải rất được đấy, không chỉ thông minh mà còn mạnh mẽ, nhà mình đang rất cần một người như cậu ấy”.
Nghe thấy thế, Tống Nhan cau mày, trong lòng vẫn phản đối.
“Không được! Người con rể lý tưởng trong suy nghĩ của tôi phải là người nho nhã lịch sự, tài mạo song toàn. Ông nhìn cậu ta đi, trông có môn đăng hộ đối với con gái nhà mình không?”
Thấy vợ mình cố chấp như vậy, Triệu Diệu Quang cũng phát bực.
“Đối đối cái gì? Đẹp có mài ra mà ăn được không? Giờ nhà mình đang thiếu nhất là các mối quan hệ cùng danh tiếng, mà Tần Khải lại có cả hai thứ ấy, giờ thậm chí tôi còn thấy tiếc vì mãi mới được gặp cậu ấy đấy”.
Triệu Băng Linh cũng đã nghe thấy cuộc cãi vã của bố mẹ mình, cô thấy rất bất ngờ.
Hoá ra bố mình lại ưng Tần Khải đến vậy.
Nói thật thì cô có chung quan điểm với mẹ mình.
Kiểu người như Tần Khải không phù hợp với cô, họ như ở hai thế giới khác nhau.
Cô cứ tưởng chờ công ty đi vào quỹ đạp thì mình sẽ tìm cơ hội để nói rõ với Tần Khải, để anh tiếp tục quy trình từ hôn, như vậy thì cô sẽ không quá mất thể diện.
Nhưng giờ, bố cô đã coi anh là con rể rồi, phải làm sao đây?
Cứ nghĩ tới cảnh ngày nào bố cô cũng thúc giục hai đứa mau đi đăng ký mà cô nhức cả đầu.
Phía khác, lo xong việc, Đinh Kim Phúc và Trương Khải đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới dè dặt đi tới cạnh Tần Khải.
“Bác sĩ Tần, chắc anh Trương đã nói chuyện với cậu rồi đúng không? Tôi và các anh em mắc một căn bệnh di truyền, đã đi khám chữa nhiều nơi và tốn không biết bao nhiêu tiền, nhưng vẫn chưa khỏi, cậu xem…”
Đinh Kim Phúc đòi tặng Tần Khải cả cái khách sạn, thậm chí còn quỳ xuống xin lỗi anh cũng là vì mục đích này đây.
Căn bệnh này đã hành hạ mấy anh em ông ấy hơn 20 năm rồi.
Đừng nói là Trương Khải, đến các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước cũng đều bó tay rồi.
Khi nghe Trương Khải bảo sư thúc của mình chắc chắn có cách chữa trị, Đinh Kim Phúc đã đến đây ngay.
Ông ấy biết rõ thực lực cùng danh tiếng của Trương Khải, vậy mà người này còn là sư thúc của Trương Khải thì chắc chắn phải là thần y rồi.
Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, đừng nói là một khách sạn, có khuynh gia bại sản thì Đinh Kim Phúc cũng đồng ý.
“Ừm, được thôi”.
Tần Khải liếc nhìn Đinh Kim Phúc một cái là nắm qua được tình hình rồi.
“Nhưng hôm nay tôi không rảnh, hôm nào mấy anh em ông cùng đến viện đi rồi tôi khám cho cả thể”.
“Thật ạ? Cảm ơn bác sĩ Tần!”
Đinh Kim Phúc kích động đến mức đỏ bừng mặt, trông như cô gái mới lớn ngại ngùng.
“Sau này mà gặp chuyện gì phiền phức thì bác sĩ Tần cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp hết sức”.
Tần Khải: “Thế thì ông mau đi bảo nhà bếp nhanh cái tay lên, tôi sắp chết đói rồi”.
“Được ạ, bác sĩ chờ một lát, tôi sẽ xuống giục họ”.
Dứt lời, Đinh Kim Phúc dẫn thư ký đi ngay.
“Tiểu sư thúc, đệ tử cũng đi đây…”
Trương Khải nhìn gia đình Triệu Băng Linh rồi mỉm cười, sau đó cũng rời đi.
Loáng cái, cả căn phòng rộng rãi chỉ còn lại bốn người.
“Bà xã, nay anh đã giúp em một việc lớn, tính trả công anh sao đây?”
Tần Khải hất hàm trêu chọc Triệu Băng Linh.
Triệu Băng Linh bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, sau đó cũng học theo anh.
“Trả công ư? Tôi không tế anh một trận đã là tốt lắm rồi đấy, tưởng mình oai lắm hả?”
“Ớ, sao em lại học theo cách nói chuyện của anh, lẽ nào anh hấp dẫn quá nên đã mê hoặc được em rồi?”
Tần Khải ra vẻ vuốt tóc rồi cười nói.
“Biến!”
Triệu Băng Linh tỏ vẻ ghét bỏ.
“Tôi thèm vào! Hôm nay, sự thể hiện của anh cũng chỉ đủ mức thôi”.
“Gì mà đủ mức? Em nhận xét kiểu gì thế? Chú còn đang buồn vì đến giờ mới được gặp anh kia kìa”.
Tần Khải cười tươi rói.
Ba người nhà Triệu Băng Linh đều im bặt.
Tai tên này thính thật, thế là nghe thấy hết rồi à?
“Tiểu Tần, nay may mà có cháu, lát chú cháu mình phải làm vài chén nhé!”
Triệu Diệu Quang hào hứng nói.
Ông ấy đã ngầm thừa nhận Tần Khải là rể của mình rồi.
“Được ạ, khi ở trên núi, ông cụ không cho cháu uống rượu, làm cháu thèm suýt chết luôn”.
Tần Khải xoa xoa tay, sau đó còn chuyển chỗ tới ngồi cạnh Triệu Diệu Quang.
Chương 29: Đi tắm không đóng cửa
“Đúng là tức muốn chết mà!”
Lúc này, thấy Triệu Diệu Quang và Tần Khải tay bắt mặt mừng như anh em đồng trang lứa, Tống Nhan tức nổ đom đóm mắt.
Bà ấy vô cùng phản đối hôn sự này, thế mà ông chồng lại coi Tần Khải như bảo bối, một mực tác thành anh với con gái mình.
Như thế có khác gì hi sinh hạnh phúc của Băng Linh đâu?
Không được! Bà ấy không hề hùa theo bố chồng và chồng mình để đấy con gái xuống hố được, so với hạnh phúc của con gái thì thể diện không là gì hết.
“Tôi nói luôn, tôi không bao giờ đồng ý chuyện hôn sư này! Cậu quên chuyện đó đi, con rể nhà tôi kiểu gì cũng phải là như tứ thiếu của Trung Hải mới được”.
Bà ấy đành dùng cách cực đoan này để chọc tức Tần Khải.
Dứt lời, bà ấy còn cố ý liếc xéo anh.
Để xem Tần Khải sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng anh lại như chẳng hề nghe thấy, vẫn vỗ vai rồi cười nói với Triệu Diệu Quang.
“Chú Quang, rượu nay cay thật đấy, chú cũng sành ghê…”
“Ha ha, nhà chú có rượu Mao Đài mấy chục năm đấy, bao giờ về chú sẽ lấy ra để chú cháu mình lai rai”.
“Được ạ, có cơ hội nhất định cháu sẽ thử”.
Tống Nhan ngẩn ra.
Lẽ nào lời nói của bà ấy không có chút trọng lượng nào à?
“Uống cho chết luôn đi! Một người hâm dở chưa đủ hay sao mà còn hùa vào với nhau nữa?”, Tống Nhan nghĩ thầm.
Triệu Băng Linh thì lẳng lặng nhìn mẹ mình.
Sao cô không hiểu được ý của bà ấy chứ?
Nhưng mà…
Không chỉ có Tần Khải mà cả Triệu Diệu Quang cũng coi như không nghe thấy Tống Nhan nói gì, thậm chí họ còn coi hai mẹ con cô như không khí.
“Nào uống đi!”
“Trăm phần trăm nhé…”
Đồ ăn chưa mang lên mà hai người đàn ông đã uống hòm hòm rồi, không lâu sau cả căn phòng đã sặc mùi rượu.
“Mẹ ơi, mẹ còn mình đi thôi, kệ họ thích uống đến lúc nào thì uống”.
Triệu Băng Linh cũng tức điên lên rồi.
Bố cô cũng thật là, chưa gì đã bị Tần Khải hạ gục rồi, đúng là mất mặt!
“Đi, kệ hai gã hâm dở ấy!”
Tống Nhan hậm hực đứng dậy, không màng ăn uống gì mà đi luôn.
Còn Tần Khải và Triệu Diệu Quang thì uống đến tận đêm khuya, Tần Khải vẫn ổn nhưng Triệu Diệu Quang thì đã say bí tỉ rồi.
Sau đó Đinh Kim Phúc đã dặn nhân viên phục vụ gọi xe đưa họ về nhà của Triệu Diệu Quang.
Ngày hôm sau, khi Tần Khải tỉnh dậy thì chỉ có mình anh ở nhà.
Tần Khải mặc áo ngủ quan sát một lát mới phát hiện đây không phải biệt thự độc lập, mà là một tiểu khu buôn bán bình thường. Ngôi nhà chỉ có hai tầng, cũng không có người giúp việc.
Xem ra nhà này sống cũng không khá lắm.
Tần Khải đi loanh quanh, cuối cùng dừng ở phòng ngủ của Triệu Băng Linh.
“Lạ thật, sao lại có tiếng nước nhỉ, lẽ nào cô ấy chưa đi làm à?”
Tần Khải đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, hình như có ai đang tắm rửa.
“Kinh rồi, làm tổng giám đốc sướng thật, thích đi làm lúc nào thì đi, hoá ra cô ấy còn có thói quen đi tắm vào buổi sáng. Cả nhà cô kéo tôi lên chung thuyền thì ít nhiều tôi cũng phải sơ múi tí gì chứ! He he…”
Tần Khải mỉm cười xấu xa rồi nghĩ ra một ý đồ đen tối.
Nói rồi, anh bước tới gần phòng tắm.
Bấy giờ, anh mới thấy cửa không đóng, điều đó khiến anh càng không nhịn được.
Cô nàng này bạo gan thật!
Đi tắm mà lại không đóng cửa? Hay biết anh sẽ đến nên cố ý để vậy?
Tần Khải nhếch mép cười, sau đó chậm rãi mở cửa phòng tắm ra rồi nhòm vào trong.
Song, bên trong không có cảnh tượng như anh nghĩ.
Mà người trong phòng cũng đã phát hiện ra sự bất thường.
“A! Anh là ai?”
Một tiếng hét chói tai vang lên, làm Tần Khải giật bắn mình.
Sau đó, anh nhìn kỹ lại thì thấy không phải Triệu Băng Linh, mà là một cô gái xinh đẹp lạ mặt.
Tuy vóc dáng của cô gái này không nóng bỏng bằng Triệu Băng Linh, nhưng cũng cao ráo, mái tóc ngắn làm tôn lên khí chất của cô ấy.
Nếu cô ấy không hét lên thì anh còn tưởng là đàn ông.
Tiếc là cô ấy đã tắm xong rồi, giờ đang quấn khăn tắm trên người nên chỉ nhìn thấy hình dáng cơ thể.
Vậy là không chảy máu mũi được rồi!
“Tôi phải hỏi cô mới đúng, sao cô lại ở nhà vợ tôi?”
Tần Khải nghiêm túc hỏi.
Đôi mắt của anh như nhìn xuyên qua khăn tắm.
“Vợ anh?”
Cô gái tóc ngắn cau mày rồi nghi hoặc quan sát anh.
“Anh là Tần Khải à?”
Lần này, đến lượt Tần Khải bất ngờ.
“Cô biết tôi à?”
Cô gái trừng mắt với anh.
“Đương nhiên, tôi là bạn thân của Băng Linh, tên là Chu Tư Tư, cô ấy đã kể cho tôi nghe chuyện của hai người”.
“Ra là vậy, phải công nhận là cô xinh hơn Băng Linh đấy, nhất là cặp chân dài kia, chậc chậc…”
Tần Khải ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô gái mà rớt nước miếng.
Biết thế, anh đến sớm thêm vài phút rồi.
Thấy anh mắt trần trụi của anh, Chu Tư Tư lập tức bốc hoả.
“Khốn kiếp, cút ra ngoài cho tôi!”
“Sao tôi phải đi, cô cho tôi một lý do!”, Tần Khải nói.
“Anh! Tôi sẽ mách Băng Linh anh là tên khốn”, Chu Tư Tư lườm Tần Khải cháy thịt, chỉ muốn móc mắt anh ra.
Nghe thấy thế, Tần Khải khoanh tay rồi dựa người vào cửa, sau đó tiếp tục nhìn cô ấy.
“Mách đi, cô ấy cũng không làm gì tôi được đâu. Tối qua, cả nhà cô ấy lừa tôi một vố, giờ còn phải nhờ tôi giúp đỡ, cô nghĩ xem cô ấy dám đuổi tôi đi không?”
“Anh… có phải anh lén nhìn từ nãy rồi không?”
Chu Tư Tư sa sầm mặt rồi tức tối nói.
Tần Khải sững người, nghe buồn cười thế nhỉ?
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không cố ý đâu! Vả lại, ai bảo cô đi tắm không đóng cửa?”
“Hừ! Tôi thấy là anh cố tình, đồ khốn, xem tôi xử lý anh thế nào đây!”
Chu Tư Tư hét lên rồi lao tới, sau đó dựng tay làm đao tấn công Tần Khải.
“Mẹ kiếp! Con nhà võ à? Không đúng, cô là giáo viên hả?”
Trong lúc đó, anh đã nhìn thấy thẻ làm việc của cô ấy.
Hoá ra, cô ấy là giáo viên thể dục.
Bảo sao mà… hoang dã thế!
Nói rồi, anh nghiêng đầu sang một bên để tránh đòn tấn công của Chu Tư Tư.
Anh đang định trêu cô ấy tiếp thì chợt đứng hình, mắt thì trợn tròn.
“Ê, lộ hàng rồi kìa!”
Tuy Chu Tư Tư có quấn khăn tắm nhưng không chặt nên sau hành động ban nãy, đã để lộ điểm nhạy cảm.
Tần Khải nhìn xong thì suýt chảy máu mũi, mắt không thèm chớp luôn…
Chương 30: Có ngu mới ở lại
“Anh còn dám nhìn à? A, tôi sẽ giết anh!”, Chu Tư Tư cuống cuồng quấn lại khăn tắm, sau đó vừa tức vừa xấu hổ như ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Thôi, có gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ!”
Tần Khải mỉm cười ngại ngùng, sau đó vội vàng lùi lại, rất tự giác mà đóng cửa, sau đó biến mất dạng.
Chu Tư Tư nghiến răng nghiến lợi, sau đó nắm chặt tay nói: “Có giỏi thì anh đứng yên đấy, hôm nay tôi sẽ quyết sống mái với anh”.
Tần Khải nghe xong chỉ thấy lạnh sống lưng.
“Có ngu mới ở lại!”
Giờ mà không chạy thì định chờ đến lúc nào?
Anh không ngờ là tự nhiên có một cô gái lạ xuất hiện ở nhà của Triệu Băng Linh, đã thế còn không đóng cửa lúc tắm.
Giờ thì hay rồi.
Lại đắc tội thêm một một cô gái đanh đá nữa.
Vì sợ cô gái này sẽ liều mạng với mình nên anh chẳng thèm thay đồ mà chạy luôn.
Anh phóng con xe điện mà Đinh Kim Phúc đền cho mình trốn thoát khỏi hiện trường.
Ra khỏi tiểu khu rồi, anh mới thở phào một hơi.
“Con gái bây giờ khó chơi quá!”
Tần Khải định đi ăn sáng đã rồi mới đi mua quần áo.
Nhưng anh vừa ra khỏi tiểu khu thì chuông điện thoại đã vang lên.
“Xong rồi, chắc chắn là cô gái ban nãy đã mách lẻo với Triệu Băng Linh”.
Nhìn thấy tên của Triệu Băng Linh nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tần Khải khóc không ra nước mắt.
Không cần đoán cũng biết chắc hẳn Triệu Băng Linh sẽ hỏi tội anh.
“Tần Khải, tôi cho anh nửa tiếng để đến văn phòng của tôi ngay”.
Biết ngay mà!
Tần Khải vừa nghe máy thì đã nghe thấy tiếng của Triệu Băng Linh gào lên ở đầu bên kia.
“Ờm…”
Tần Khải đang ấp úng định giải thích thì Triệu Băng Linh đã cúp máy.
“Con gái con đứa gì mà ghê thế!”
Tần Khải liếc xéo điện thoại rồi thở dài nói.
Con lâu anh mới sợ Triệu Băng Linh.
Nhưng tại tâm bất chính, lẻn vào phòng ngủ của Triệu Băng Linh.
Không thì đã chẳng gặp Chu Tư Tư.
Đáng đời!
Để vớt vát lại hình tượng dũng mãnh và khí chết, anh sẽ đi giải thích cho rõ ràng.
Văn phòng tổng giám đốc của Triệu Thị.
Triệu Băng Linh tức tối cúp máy, sau đó mới nhìn snag cô gái trạc tuổi ở bên cạnh.
“Tư Tư cũng thật là, mới sáng ngày ra đã chạy đến nhà tớ tắm gội, đã thế còn không khoá cửa, đầu óc để đâu rồi không biết?”
“Kỳ Kỳ, sau cậu nhớ bảo ban lại cô em họ này đi nhé”.
Vương Kỳ là bạn thân từ hồi đại học của Triệu Băng Linh, đồng thời cũng là chị họ của Chu Tư Tư.
Tuy cô ấy có vóc dáng nhỏ nhắn và giọng nói dịu dàng, nhưng tính cách thì chẳng khác gì cô em họ của mình.
Nghe thấy thế, cô ấy khoanh tay rồi nói: “Tư Tư cũng bất đắc dĩ mà, có một cậu ấm ở trường suốt ngày lẽo đẽo theo nó. Sáng nay, lúc nó đi chạy bộ, tên kia còn kéo cả lớp đến sân vận động tỏ tình, làm nó sợ chạy mất cả dép”.
“Ra là thế…”
Triệu Băng Linh chẹp miệng.
“Lát chờ Tần Khải đến, chúng ta cùng mắng cho anh ta một trận, nếu có thể làm anh ta tức đến mức từ hôn thì càng tốt”.
Vương Kỳ ngẩn ra, nhưng lại phản đổi.
“Tớ khuyên cậu đừng làm thế, ban nãy nghe cậu kể về anh ta, tớ thấy anh ta không tệ như trong tưởng tượng của cậu đâu. Ngược lại còn hơi bị oách đấy”.
“Cậu không lừa tớ đấy chứ?”
Triệu Băng Linh híp mắt lại, bán tín bán nghi nhìn bạn mình.
“Cậu chưa gặp người thật thì sao có thể phân tích và đưa ra kết luận như vậy được?”
Vương Kỳ vắt chéo chân rồi mỉm cười tự tin.
“Bạn yêu à, cậu quên tớ là chuyên gia tâm lý à? Chỉ cần nghe cậu kể thôi là tớ có thể đoán được anh ta là người thế nào rồi. Cậu đừng coi thường người ta, hình như anh ta không hề khoác lác đâu, khéo là con rùa vàng đấy”.
“Tớ chẳng tin!”
Triệu Băng Linh tỏ vẻ khinh bỉ: “Ông nội kể cho tớ nghe về gốc gác của anh ta rồi, anh ta là trẻ mồ côi, sau được một lão thần y nhặt về nuôi thì rùa vàng cái nỗi gì. Cậu cũng chỉ đoán thôi, lát gặp đi rồi cậu sẽ biết”.
“À, tối qua, anh ta còn chém Thập Tam thiếu của thủ đô gặp mình còn phải đi đường vòng, nói thật tớ nghe mà suýt bật cười đấy”.
Hễ nhớ lại các hành động của Tần Khải vào tối qua, Triệu Băng Linh lại thấy bực mình.
Vì người nhà họ Triệu đã đồn ầm chuyện đó đi khắp nơi rồi.
Bây giờ bên ngoài đều đang kháo nhau cô có một thằng chồng vô lại.
Thậm chí còn có người mắng cô chỉ hào nhoáng bên ngoài, giả vờ thanh cao, chứ thật ra là loại tâm cơ, rắn độc.
Triệu Băng Linh tức muốn nổ phổi, chỉ muốn bóp chết Tần Khải ngay.
Vương Kỳ lắc đầu rồi nghiêm túc phản bác: “Tớ vẫn tin vào trực giác của mình. Nếu anh ta ngu thật thì sao có thể đánh bật được hai ông bác của cậu? Đã thế còn được Đinh Kim Phúc đón tiếp nồng nhiệt ư? Theo tớ thấy, cậu có thành kiến với anh ta quá thôi”.
Triệu Băng Linh chẹp miệng nói: “Cứ cho là thế đi, nhưng tớ vẫn không tin nhân phẩm của anh ta. Anh ta vừa xông vào phòng ngủ của tớ để rình Tư Tư tắm đó, tớ không tin tưởng con người này chút nào”.
“Cậu đúng là cứng đầu! Nếu là bình thường thì cậu chỉ có thể kéo dài thời gian, sau đó chờ ông cậu ra viện rồi tính tiếp đúng không? Nhưng giờ cậu đã được làm tổng giám đốc rồi đây này”.
Vương Kỳ nói tiếp: “Quản lý một công ty lớn thế này thì cậu phải quyết đoán lên, nhất là về chuyện lợi ích, chứ nói chuyện bằng tình cảm thì không ăn thua đâu”.
Triệu Băng Linh kinh ngạc nhìn bạn mình.
“Xem cậu nói kìa, hay cậu đến làm cố vấn cho tớ nhé?”
Vương Kỳ bật cười rồi lắc đầu.
“Tớ chỉ lý luận suông vậy thôi, chứ để quản lý công ty thì chắc ba ngày sập tiệm, tớ không có dòng máu tư bản như cậu”.
“Nói chung là cậu thiếu một gương mặt dày, mà Tần Khải lại thừa ưu điểm cái này. Chỉ có người như anh ta mới giải quyết được hai ông bác của cậu thôi”.
Phụt!
Triệu Băng Linh phì cười.
“Mặt dày cũng là ưu điểm à? Tớ thấy tam quan của cậu có vấn đề rồi đấy, lẽ nào cậu thích trai hư à?”
Vương Kỳ mỉm cười xấu xa, sau đó kéo Triệu Băng Linh vào lòng mình.
“Á!”
Triệu Băng Linh hét lên, biết bạn mình lại đùa nên phối hợp diễn xuất cùng: “Đừng… đừng mà!”
“He he, chén thôi nào!”
Vương Kỳ liếm môi, sau đó sờ loạn xạ trên người Triệu Băng Linh.