• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (3 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266 Mao Tiến điên rồi

- Dùng gia súc chết mời Luyện Đan sư? Đây quả thực là đại bất kính. Mao Tiến và Nạp Lan Thanh Diệu này có thù sao?

- Ta thấy đây chính là cố ý nhục nhã. Xem xem Nạp Lan Thanh Diệu này đối phó thế nào.

Khương Phàm nhìn hai con gia súc đẫm máu trên bàn, lắc đầu:

- Đây là cho ta ăn?

- Thế nào, không xứng sao?

- Ta đây chính là cao quy cách, để ngươi trở thành Luyện Đan sư. Đúng rồi, ngươi đến cùng có phải Luyện Đan sư hay không? Hình như không phải...

Mao Tiến từ lợn rừng trên thân rút ra một cây thô lông, tại trước mặt lung lay:

- Ngươi cũng chỉ xứng ăn sợi lông. Ha ha...

Các học viên hoàng thất võ viện cất tiếng cười to.

- Ta thích tên Mao Tiến này.

Trên tửu lâu gần đó, Sở Uyên ôm cánh tay, nhìn một màn phía dưới kia.

- Khí tức tên tiểu tử này hình như có chút cổ quái.

Đinh Linh Lung thì nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Thanh Diệu.

- Chúng ta đi!

Nạp Lan Thanh Lạc đi tới nắm lấy cánh tay Khương Phàm, bọn hắn không nhận phần nhục nhã này.

- Nếu đại biểu hoàng thất võ viện mở tiệc chiêu đãi, sao có thể có không ăn đạo lý.

Hai tay Khương Phàm đặt trên thân lợn rừng cùng chó chết:

- Ta ăn!

- Ăn lông trước? Đến đây, há mồm ra.

Mao Tiến đem lông heo đưa tới trước mặt Khương Phàm, tùy tiện mà cười cười.

Khương Phàm cười nhạt, hai tay toát ra ngọn lửa màu đỏ, không phải nhấc lên, mà là chìm xuống. Hỏa diễm đỏ tươi như máu, chìm như nham tương, bao phủ ở con lợn rừng cùng chó hoang phía dưới.

- Màu sắc ngọn lửa này có chút kỳ quái.

- Hắn muốn làm gì? Đốt thành tro, hay là biến thành thịt chín?

Đám người trên đường phố thấp giọng khẽ nói.

- Ta mời ngươi ăn đồ, nếu ngươi dám hủy, chính là không tôn trọng với ta, là nhục nhã hoàng thất võ viện chúng ta. Ngươi, nghĩ rõ ràng hậu quả.

Mao Tiến hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm, tùy thời chuẩn bị giận mắng hắn bất kính hoàng thất võ viện.

- Ta không quen ăn đồ sống, thay phương pháp ăn mà thôi.

Khương Phàm nắm hỏa diễm trong tay, dùng 'Hồi Thiên thuật' nung khô.

Mặc dù luyện lô cũng vô dụng, nhưng hai con lợn rừng và chó hoang ngay này cả Linh Yêu cũng không tính, luyện lên vô cùng đơn giản. Chỉ sau chốc lát, lợn rừng cùng chó hoang được hỏa diễm bao phủ nhanh chóng dần dần biến mất, cuối cùng biến thành hai viên huyết đan lớn chừng ngón cái.

- Đan dược??

- Không cần luyện lô, không cần dược liệu, dã thú cứ như vậy mà thành đan dược?

- Đây là thuật luyện đan gì?

Toàn trường xôn xao, tất cả mọi người mở to hai mà nhìn, khó có thể tin được mà nhìn một màn này.

Nạp Lan Thanh Lạc cũng đều trừng to mắt, hắn thực sẽ luyện đan?

Đan dược còn có thể luyện như thế sao?

- A?

Khuôn mặt Lục Tử Ngâm trên tửu lâu có chút động, phương pháp luyện đan này chưa từng nghe thấy, có thể cứ như vậy mà đem thi thể luyện thành đan sao?

Khương Phàm vê hai viên huyết đan lên, một viên đặt ở mình trong miệng, một viên đưa tới Mao Tiến trước mặt.

- Nếm thử không?

Nụ cười trên mặt Mao Tiến dần dần biến mất, nhìn huyết đan gần ở trước mặt, có chút do dự, đây chính là điều hắn không ngờ tới trước đó.

- Ta đều ăn đã, ngươi không dám?

Khương Phàm lại đưa đến trước mặt hắn.

Mao Tiến hừ một tiếng, một phát bắt được huyết đan, bỏ vào trong miệng.

Một cỗ huyết khí mênh mông lập tức trùng kích toàn thân, mạch máu phồng lên, toàn thân phát nhiệt, lại có một loại cảm giác thư sướng không nói được.

Khương Phàm giống như cười mà không cười nhìn hắn.

- Hương vị thế nào?

- Đây là thuật luyện đan gì?

Hai mắt Mao Tiến tỏa sáng, cảm giác này... Không tệ.

- Nếu là hoàng thất võ viện mở tiệc chiêu đãi mà chỉ có hai bàn đồ ăn này, có phải là quá keo kiệt rồi hay không?

- Ngươi còn có thể luyện đan?

- Đương nhiên.

Mao Tiến vung tay lên.

- Mang thức ăn lên!

Các học viên hoàng thất võ viện lập tức rời khỏi, từ trong tửu lâu gần đó lấy ra số lượng lớn thú vật hoang dã đang đợi làm thịt.

Dê rừng, Đao Giác Lộc, Hồng Ban Ngưu, sài lang các loại, nhiều đến mười mấy loại.

Khương Phàm dần dần luyện hóa, mình ăn năm viên, còn lại toàn bộ đưa cho Mao Tiến.

Mao Tiến mặc dù là đến làm nhục Khương Phàm, nhưng những huyết đan này cảm giác quá sung sướng, một người lại một người khác ném vào trong miệng.

Toàn thân nóng hổi!

Máu tăng tốc chảy!

Cảm giác giống như là nuốt sống mười đầu mãnh thú!

Tinh lực thịnh vượng trước nay chưa có!

Dễ chịu!

Dễ chịu quá!

- Cảm tạ hoàng thất võ viện mở tiệc chiêu đãi, ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi rồi. Các vị, nhường đường chút!

Khương Phàm mang trên mặt nụ cười nhạt, biểu hiện rất rộng lượng, cũng rất khách khí.

Người xem náo nhiệt trên đường dài đều lau mắt mà nhìn, vị nghĩa tử Nạp Lan gia này so với bọn hắn dự đoán còn ưu tú hơn rất nhiều.

Mao Tiến lập tức kéo căng mặt, muốn ngăn cản, thế nhưng, hình như cũng không có gì lý do.

- Nếu như ngươi còn không có tận hứng, chờ đại hội Đan Tông kết thúc, ta mời khách! Ăn thịt rừng, hay là ăn tiệc, ngươi nói là được. Còn bây giờ, nhường đường chút?

Khương Phàm rất ôn nhu hỏi, chỉ là sắc mặt dần dần quái dị.

Mao Tiến sắc mặt âm trầm.

Bực bội, sốt ruột.

Không thể để cho Nạp Lan Thanh Diệu cứ đi như thế.

Hắn đã cam đoan với Sở Uyên.

Làm sao bây giờ?

Đáng chết, làm sao bây giờ!

Mao Tiến càng ngày càng bực bội, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Đột nhiên, trong ý thức bỗng nhiên hiện lên một tia sát niệm.

Giết chết hắn!!

Cỗ sát ý này đột nhiên xuất hiện rất mãnh liệt, mặt Mao Tiến cũng nhịn không được mà dữ tợn một chút.

Khương Phàm lập tức lui lại hai bước.

- Thế nào, cắn ta sao? Ăn vài dã thú liền muốn biến thành dã thú?

- Ngươi đang mắng ta?

Mao Tiến hô hấp dồn dập, lửa giận tán loạn.

Hắn nhìn chằm chằm gia hỏa trước mặt, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

- Không dám không dám, nơi này là thành Hoàng Phủ, nơi này là địa bàn của các ngươi.

Khương Phàm lại lui lại hai bước, cố ý lộ ra dáng tươi cười, khóe miệng khẽ nhếch, con nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
Chương 267 Châm chọc khiêu khích

Huyết đan mặc dù đều là huyết đan, nhưng thay đổi hỏa diễm luyện chế, bên trong ngưng tụ khí tức sát lục mãnh liệt.

Hắn phục dụng Thanh Thần Đan, có thể chống đỡ được.

Nhưng tên Mao Tiến này... Sắp điên rồi!!

- Ngươi đây là gì ngữ khí?

- Không phục?

- Ngươi đang trừng ta?

- Tiểu tử, Luyện Đan sư không nổi.

- Ngươi… phụ mẫu nó, còn trừng ta?

Ý thức Mao Tiến hỗn loạn, táo bạo lại nổi giận, một chân đạp trên bàn.

- Ta xem thường nhất những Luyện Đan sư các ngươi đây, từng kẻ đều vênh váo. Không phải chỉ biết luyện đan sao, có gì đặc biệt hơn người, ném tới diễn võ trường, một mình lão tử có thể giết chết tất cả mười tên.

- Mao Tiến sư huynh, ngươi làm sao thế?

Các học viên võ viện lập tức quát tháo, có hai tên còn chạy tới bắt hắn lại.

- Làm gì? Cút cho ta! Lão tử muốn giết chết thằng ranh con này. Lão tử muốn đập chết bọn Luyện Đan sư này.

Mao Tiến bỗng nhiên hất bọn hắn ra, mặt mũi đỏ lên, con mắt trừng trừng, bộ dáng đáng sợ giống như là Man Ngưu (trâu điên).

- Mao Tiến sư huynh, ngươi nói nhiều rồi.

Toàn bộ các học viên vây tới, nghiêm túc quát tháo.

Trước đại hội Đan Tông lăng mạ Luyện Đan sư sẽ kích thích nhiều người tức giận. Huống chi, trên tửu lâu còn đứng một vị!

- Các ngươi làm cái gì? Chán sống sao? Ai bảo các ngươi cản ta sao? Biến đi! Đều cút ngay cho ta!

Mao Tiến táo bạo, sát khí trong ý thức đột nhiên mãnh liệt.

Hắn tức giận xông lên, linh lực toàn thân mất khống chế mà bạo động, hóa thành vô số đao khí, sắc bén cuồng liệt bạo kích trong chớp mắt.

Các học viên hoàng thất võ viện vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đao khí cuồng bạo đối diện đánh trúng.

Phốc phốc tiếng vang thành một mảnh, máu tươi vẩy ra, tiếng kêu thảm nổi lên bốn phía.

Tám vị học viên võ viện toàn bộ bay ra ngoài.

Phố dài kinh động, đây là thế nào?

Thật biến thành chó dại rồi?

- Tiểu tử, đi chết đi!!

Mao Tiến gầm thét, đao văn trên trán bắn ra cường quang, khí tức sắc bén lao ra ngoài.

- Mao Tiến sư huynh, ngươi điên rồi?

Tám vị học viên võ viện nhịn xuống đau nhức kịch liệt, liên tiếp kích hoạt linh văn, nhào tới phía Mao Tiến.

Gió mạnh cuồng quay, hàn băng bôn tập, lôi triều oanh minh, các loại năng lượng đánh về phía Mao Tiến.

Khương Phàm vuốt khẽ đầu ngón tay, ngưng tụ ra một viên hỏa tinh, nhìn chằm chằm Mao Tiến.

- Mở cho ta!

Mao Tiến phát điên, năng lượng phóng thích toàn diện, đao khí lăng liệt giống như cuồng phong cuồn cuộn, cường thế đẩy lui tất cả năng lượng.

Đám người trên đường dài hốt hoảng chạy trốn.

Hoàn toàn đại loạn.

- Ranh con...

Mao Tiến điên cuồng rống to, phóng tới Khương Phàm.

Sưu!!

Khương Phàm cong ngón tay búng ra, ngưng tụ hỏa tinh bắn vèo ra ngoài, vừa vặn vọt vào trong mồm đang mở lớn của hắn.

Bạo!

Khương Phàm nhẹ giọng một câu, hỏa tinh nháy mắt bị dẫn bạo, bắn nổ năng lượng hòa với hỏa diễm kinh khủng, nổ tung trong miệng Mao Tiến.

m thanh bạo hưởng.

Đầu... Phát nổ...

- Mao Tiến sư huynh, đừng lại...

Các học viên võ viện đang muốn xông lại lần nữa thì sắc mặt đại biến, liên tiếp phanh lại.

Mao Tiến đã trở thành thi thể không đầu phóng tới mấy bước, nhào vào trên mặt đất.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

- Các ngươi, ngăn lại là được rồi. Tại sao phải giết hắn?

Khương Phàm cố ý nói một câu, lắc đầu, đi về phía Nạp Lan Thanh Lạc.

- Rời khỏi đây thôi.

Một màn bất thình lình để cả phố dài lâm vào an tĩnh, cũng làm cho tám vị học viên võ viện ngây ngẩn cả người.

Chúng ta… giết Mao Tiến??

Xong!!

Chúng ta đã giết sư huynh của mình?

Chuyện này tại hoàng thất võ viện, là tối kỵ!!

Bọn thị vệ như Lữ Lương Nhân đều hiện ra sắc mặt quái dị, từ góc độ của bọn hắn liền thấy rõ Nạp Lan Thanh Diệu đánh ra hỏa tinh.

Giữa lúc đàm tiếu, vậy mà đã giải quyết kẻ địch như thế?

Tiêu sái, tự nhiên lại vừa ngậm sát cơ.

Vị Tứ công tử này, không đơn giản.

- Đừng ngừng lại.

Nạp Lan Thanh Lạc phân phó thị vệ, muốn cùng Khương Phàm leo lên xe.

Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, âm thanh chấn động phố dài.

- Tất cả đứng lại cho ta!

Sở Uyên thả người nhảy xuống tửu lâu, rơi vào trên đường dài.

- Sở Uyên??

- Coi chừng, hắn là Thánh linh văn! Đại tân sinh Kỳ Thiên điện võ viện, đệ nhất thiên tài!

Nạp Lan Thanh Lạc lập tức nhận ra tên nam tử thô cuồng này.

Khương Phàm lặng lẽ ngăn chặn linh văn của mình, quay người đối mặt với nam tử.

- Có việc gì?

- Ngươi giết chết Mao Tiến!

Sở Uyên vừa rồi đứng trên tầng cao nhất trên tửu lâu, thấy rõ trong tay Khương Phàm đánh ra đạo huyết quang kia, sau đó, đầu Mao Tiến nổ tung.

- Không, là ngươi giết chết Mao Tiến. Nếu không phải ngươi giật dây, hắn có thể chết sao?

Khương Phàm biết phía sau đám gia hỏa kia còn có người khác, nếu không hoàng thất võ viện thế nào lại hành động không thích hợp với Tử Vi thương hội, cũng không ngăn cản ở bên đường, công nhiên nhục nhã.

- Đan ngươi luyện là cái gì?

Sở Uyên hiểu rất rõ Mao Tiến, có thiên phú có năng lực, còn rất biết làm hắn vui lòng, hắn cũng cố ý đem đưa vào Kỳ Thiên điện, tuyệt đối không có khả năng bởi vì mấy câu lại đột nhiên trở nên táo bạo mất khống chế.

Vấn đề, xuất hiện ở trên viên đan dược kia.

- Sao ta phải nói, mắc mớ gì tới ngươi.

- Nhưng ta thân là Luyện Đan sư, không được thô lỗ.

Khương Phàm mỉm cười:

- Không thể trả lời.

- Hắc hắc...

Rất nhiều người trên đường đều nở nụ cười, nhưng nhìn thấy Sở Uyên quét ánh mắt tới thì đều tranh thủ thời gian ngậm miệng.

- Ăn thua gì đến chuyện của ta?

- Ha ha... Ha ha...

Sở Uyên cười.

Lại có người mắng hắn ở trước mặt mọi người?

Từ lúc thức tỉnh Thánh linh văn đến nay, tám năm, chưa bao giờ ai dám khiêu khích hắn.

Thân phận Kỳ Thiên điện, thiên phú Thánh linh văn, hắn là đại tân sinh chói mắt nhất Lang Gia Hoàng triều.

- Ta thích cái dáng vẻ không coi ai ra gì của ngươi đây. Nạp Lan gia tộc rất lợi hại phải không? Biết ba chữ Kỳ Thiên điện đại biểu cho cái gì không?

Sở Uyên cười cười, mặt hắn từ từ âm trầm xuống giống như đao tước búa bổ.

- Ta chẳng cần biết ngươi là ai. Ngươi, đang chặn đường!

Khương Phàm đi về phía trước hai bước, nhìn thẳng Sở Uyên.

Nạp Lan Thanh Lạc khẩn trương, ngay cả bọn thị vệ Nạp Lan gia đều sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Kỳ Thiên điện trực thuộc ở hoàng thất, địa vị tôn quý, áp đảo tất cả tông môn võ viện hoàng triều.

Kỳ Thiên điện, cũng là ưng khuyển mạnh nhất được hoàng thất bồi dưỡng để bảo vệ hoàng quyền, chế tài tất cả thế gia hoàng triều.

Kỳ Thiên điện, có quyền sinh sát tuyệt đối.

Vị Sở Uyên này có được tư chất Thánh linh văn, được võ viện toàn lực bồi dưỡng, tương lai tuyệt đối là nhân vật quan trọng nhất trong Kỳ Thiên điện.
Chương 268 Thường Lăng Tông Sư

- Ngươi chỉ là một tên nghĩa tử mà thôi, thật đề cao bản thân mình rồi? Cái gì là nghĩa tử? Không phụ thân không mẫu thân chính là con hoang, quỳ gối trước mặt người khác vẫy đuôi. Loại như ngươi đây cũng xứng cùng ta phách lối?

Đáy mắt Sở Uyên lóe ý lạnh, hỗn đản này cũng dám liên tiếp khiêu khích hắn.

Con hoang??

Khương Phàm cười cười, nhàn nhạt một câu:

- Súc sinh.

- Ngươi lặp lại lần nữa?

- Nghe không đủ? Súc sinh!

- Nạp Lan gia chọn Luyện Đan sư đi, không tuân theo Kỳ Thiên điện!

Sở Uyên đột nhiên phát ra gầm lên giận dữ, một tay nắm Khương Phàm lên.

Phạm vi mặt đất phương viên mấy trăm mét cũng vì đó rung động.

Như là địa chấn, lay động tửu lâu.

Giờ khắc này phóng thích, không chỉ có gây rung chuyển đại địa, càng mang đến cho tất cả mọi người cảm giác áp bách linh văn mãnh liệt.

Đây chính là uy thế thánh văn.

Sở Uyên phóng tới, khí thế mãnh liệt đập vào mặt, quả đấm to lớn khuấy động uy lực như phá núi.

Khương Phàm không lùi không tránh, khoanh hai tay cứng rắn ngăn ở trước mặt.

Quyền sáo màu tím xen lẫn cùng hài cốt da thịt, trở nên dị thường cứng cỏi.

m thanh trầm đục vang lên, hai tay Khương Phàm chống đỡ rắn chắc, thân thể bay khỏi mặt đất nhưng cũng không có chút hỗn loạn nào, sau đó lại vững vững vàng vàng rơi vào mười mấy mét bên ngoài.

- Dừng tay!

Bọn thị vệ Nạp Lan gia lập tức hướng về phía trước, vây quanh bao bọc Khương Phàm cùng Nạp Lan Thanh Lạc.

- A?

Sở Uyên khuôn mặt có chút động, vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Một quyền này của mình mặc dù rất đột nhiên, không dùng toàn lực, nhưng cũng đủ để oanh sát bất luận võ giả Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên nào, huống chi là một Luyện Đan sư như thế.

Hỗn đản này làm thế nào chống đỡ được?

Làm sao lại lui về mà không hao tổn một sợi tóc được?!

- Đây chính là thiên tài Kỳ Thiên điện? Không có gì hơn cái này.

Quyền sáo trên hai tay Khương Phàm biến mất, bình tĩnh ứng phó.

- Ha ha, tiểu hỗn đản, xem ngươi có thể tiếp ta vài quyền hay không?

Không gian xung quanh Sở Uyên bạo động, như cương khí, lại giống như gió mạnh quét sạch phố dài, trên mặt đất lan tràn vết nứt.

Phóng thích Thánh văn, uy áp đến phương viên vài trăm mét.

- Có chừng có mực đi.

Đám người trên phố dài liên tiếp tản ra, tránh ra một đoạn đường, thẳng tới nơi này.

Một nữ tử mỹ lệ cưỡi Bạch Tượng từ đằng xa chậm rãi đi tới, đi theo phía sau là số lượng lớn Luyện Đan sư thân mang áo báo trắng, càng có rất nhiều hộ giả áo lam khí tức cực kỳ cường thịnh.

Bạch bào ở Đan quốc chính là biểu tượng của Luyện Đan sư.

Áo lam, tượng trưng cho bọn thủ vệ cường đại của Đan quốc.

- Thường Lăng!

- Nữ nhi của Quốc quân!

Đám người hai bên phố dài nhao nhao cúi đầu xuống, hướng vị Luyện Đan sư tôn quý này biểu đạt kính ý của mình.

Đan quốc là quốc gia trung với Lang Gia quốc.

Địa vị nữ nhi Quốc quân so với hoàng tử không thấp bao nhiêu. Huống chi vị Thường Lăng này không phải Luyện Đan sư bình thường mà là đương kim Luyện Đan sư cấp Tông sư trẻ tuổi nhất Đan quốc.

- Thường Lăng...

Trên tửu lâu, dáng tươi cười theo thói quen trên mặt Lục Tử Ngâm dần dần thu lại.

Hắn mặc dù là kỳ tài luyện đan của Đan Điện, là tia sáng loá mắt, nhưng lại không thể không thừa nhận thiên phú luyện đan của Thường Lăng đã vượt xa hắn.

- Nàng chính là Thường Lăng.

Đinh Linh Lung cũng lần đầu tiên nhìn thấy vị nữ tử truyền kỳ này.

- Trước đó đưa tin, hắn không phải tới đại hội Đan Tông sao, chỉ là một Luyện Đan sư bình thường, cùng Đan quốc các ngươi không có quan hệ. Thường Lăng, ngươi không quản được nơi này.

Sở Uyên lại ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Khương Phàm đang được thị vệ bảo vệ.

- Lúc rời khỏi Kỳ Thiên điện, đem đầu óc vứt đi rồi sao? Ngươi muốn làm sao trừng trị hắn. Phế đi? Hay là giết? Ngươi coi hơn mười vị thị vệ Nạp Lan gia này là bài trí sao? Chớ tự lấy nhục.

Thường Lăng cưỡi Bạch Tượng đi tới, mắt lạnh nhìn Sở Uyên phía dưới.

Nàng vô cùng mỹ lệ để cho người ta kinh ngạc.

Dung nhan hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, da thịt trắng nõn như tuyết như ngọc, con mắt tinh khiết giống như đầm sâu, giống như là tác phẩm nghệ thuật mà Tạo Vật Chủ tỉ mỉ rèn luyện.

Bạch Tượng, bạch bào càng sấn ra một phần vẻ đẹp Thánh Linh.

Mỹ nhân như ngọc!

Làm cho người người mê say!

Cho dù giờ phút này biểu hiện ra cường thế nhưng cũng bởi vì phần mỹ lệ cùng thánh khiết kia mà không có người nào để ý. Khương Phàm cũng hơi ngây người, rất khó tưởng tượng một nữ tử có thể xinh đẹp đến trình độ này.

Sở Uyên bỗng nhiên cười:

- Thái độ của ngươi là muốn bảo đảm Nạp Lan Thanh Diệu? Vậy ta chúc mừng Nạp Lan gia cùng Đan quốc trước vĩnh kết đồng hảo.

- Đừng bày ra sự thông minh của mình. Mất mặt xấu hổ.

Thường Lăng hừ lạnh, ngôn ngữ càng vô tình.

Thành lập Kỳ Thiên điện chủ yếu chính là đối kháng Đan quốc. Trong những năm này, hai bên phát sinh xung đột không ít. Thường Lăng đương nhiên sẽ không cho hắn mặt mũi.

- Thường Lăng, nơi này cũng không phải Đan quốc.

Ánh mắt Sở Uyên tức giận lập tức quăng về phía Thường Lăng.

- Nơi này cũng không phải Kỳ Thiên điện.

Thường Lăng không để ý đến mà khiêu khích của hắn, nhìn Nạp Lan Thanh Lạc nói:

- Mời đến hội trường đại hội Đan Tông đưa tin, các ngươi là người cuối cùng.

Người thủ vệ áo lam của Đan quốc đều nhìn về Sở Uyên, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Lục Tử Ngâm, Đinh Linh Lung đều đi xuống từ tửu lâu khuyên nhủ Sở Uyên.

Ở chỗ này xung đột với Thường Lăng cũng không phải là điều sáng suốt.

- Đừng xem nữa, lên xe! Ngươi phát dục sao, lại nhìn mỹ nữ như thế.

Nạp Lan Thanh Lạc đụng đụng Khương Phàm đang theo dõi Thường Lăng đến ngẩn người, về tới xe đuổi qua.

- Ta phát dục.

Khương Phàm im lặng lắc đầu.

- Thật?

Nạp Lan Thanh Lạc quay đầu nhìn hắn một cái:

- Ngươi và ta gặp nhau đã vài ngày, làm sao không có nhìn ta như thế?

- Chúng ta bây giờ là quan hệ tỷ đệ.

Khương Phàm lên xe, ra hiệu mở đường.

Sở Uyên nhìn đội xe rời đi, dưới sự tức giận liền nói:

- Ta muốn trước khi đại hội Đan Tông bắt đầu thì nhìn thấy tên Nạp Lan Thanh Diệu này nhận những lời sỉ nhục của toàn bộ thành Hoàng Phủ. Toàn thành phỉ nhổ?

Cái này là muốn làm sao?

Các học viên hoàng thất võ viện đều nhíu mày.

- Hắn mạo phạm người được tôn trọng nhất liền sẽ bị toàn thành phỉ nhổ.

- Ai được tôn trọng nhất?

Lục Tử Ngâm nhìn đội xe đi xa, trên mặt theo thói quen mang lên ý cười.

Các học viên hoàng thất võ viện trao đổi ánh mắt, hiểu rõ gật đầu:

- Chờ tin tức tốt của chúng ta. Nơi này là thành Hoàng Phủ, là địa bàn hoàng thất võ viện chúng ta, không có chuyện gì chúng ta không làm được.

- Làm thật tốt cho ta. Làm xong, ta có thưởng!

Sở Uyên chưa từng nhận qua khiêu khích, càng không gặp phải nhục nhã.

Đã có người cho hắn lần đầu tiên, hắn đương nhiên phải trả lại thật tốt.
Chương 269 Lửa giận (1 )

- Tính danh?

- Nạp Lan Thanh Diệu.

- Linh văn?

- Yêu Hỏa linh văn.

- Phẩm cấp?

- Lục phẩm.

- Luyện chế qua đan dược cao nhất là có đẳng cấp gì?

Trong đại đường đại hội Đan Tông, người ghi chép hỏi kỹ càng tình huống của Khương Phàm.

- Đan dược đẳng cấp gì?

Khương Phàm hỏi linh hồn Đan Hoàng trong ý thức.

- Con người trên thế gian này cơ hồ đem đan dược cùng đẳng cấp với linh văn, cũng xem từng cấp mà đánh giá. Nhất phẩm đan dược, nhị phẩm đan dược, cho đến lục phẩm đan dược, qua lục phẩm liền gọi là Thánh phẩm đan dược. Tuy nhiên luyện chế đan dược so với thức tỉnh phẩm cấp linh văn khó khăn hơn, muốn luyện chế ra Thánh phẩm đan dược, so với sinh ra một Thánh phẩm linh văn cũng khó khăn hơn gấp trăm lần. Ta đoán chừng toàn bộ Lang Gia quốc đều chưa hẳn có thể có người luyện ra.

Linh hồn Đan Hoàng giới thiệu sơ lược một hồi:

- Ngươi viết là đan dược tam phẩm đi, Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan, Thanh Thần Đan, đều thuộc về cấp bậc này.

- Tam phẩm.

Khương Phàm lập tức nói ra.

- Thành công được mấy khỏa?

- Mười khỏa.

Lão nhân ghi chép đang muốn đặt bút, nghe vậy thì nhíu mày, nhìn Khương Phàm:

- Mười khỏa?

- Có vấn đề gì sao?

- Nơi này không cho phép báo cáo sai thành tích, nếu như truyền đi, rất mất mặt.

Lão nhân nhắc nhở Khương Phàm, mười ba ~ mười bốn tuổi có thể luyện ra tam phẩm đan dược coi như rất ưu tú.

Toàn bộ Tây Cương này, tất cả thiếu niên Luyện Đan sư chọn phái đi, ưu tú nhất chỉ là luyện ra ba viên. Tiểu gia hỏa này vậy mà há miệng chính là mười khỏa.

Thổi quá mức!

- Cho hắn ngũ phẩm linh văn, một viên tam phẩm đan dược.

Thường Lăng từ hậu điện đi tới, phân phó nói.

- Xin tôn trọng tính thần thánh của đại hội Đan Tông.

Nạp Lan Thanh Lạc đối đầu Thường Lăng:

- Cũng xin tôn trọng Luyện Đan sư Nạp Lan gia chúng ta chọn phái đi.

- Nạp Lan Thanh Lạc, ta đang giúp cô. Ba ngày sau là đại hội Đan Tông, vòng tổng tuyển cử đầu tiên chính là ngay trước mặt toàn thành luyện chế một viên tam phẩm đan dược. Nơi này ghi chép một viên, hắn coi như thất bại, còn có thể lại thử một lần. Nếu như ghi chép ba viên trở lên, lại chỉ có thể có một cơ hội.

Thường Lăng chỉ nhàn nhạt nói một câu, quay người về lại hậu điện.

- Các ngươi liên hệ thế nào? Nàng hình như rất không chào đón ta.

Khương Phàm thấp giọng hỏi Nạp Lan Thanh Lạc.

- Ai biết nàng nghĩ như thế nào.

Nạp Lan Thanh Lạc không tiếp xúc qua với Thường Lăng, đây cũng là lần đầu tiên gặp.

- Mấy phẩm linh văn, mấy lần đan dược?

Lão nhân ghi chép hỏi.

Khương Phàm cười nhạt một tiếng:

- Lục phẩm, mười lần.

- Có khí phách.

Lão nhân lắc đầu cười một tiếng, sau khi ghi lại thông tin của Khương Phàm bỏ vào trăm vị Luyện Đan sư đầu tiên:

- Ba ngày sau, ngươi là người đầu tiên đến!

- Đi vào đi. Sau khi lưu danh phải tới trang viên phía sau nghỉ ngơi chờ đợi. Ba ngày sau, hơn một trăm vị Luyện Đan sư đồng thời rời khỏi trang viên, đến đại hội Đan Tông. Ngươi yên tâm, nơi này hoàn toàn do Đan quốc khống chế, vô cùng an toàn.

Nạp Lan Thanh Lạc nhắc nhở Khương Phàm hai câu, mang người rời khỏi.

Đây là quy củ, nàng muốn tuân thủ.

- Mời!!

Một vị nam tử đi tới, mang theo Khương Phàm đi đến hậu điện.

Hậu điện là một mảnh trang viên đẹp mắt kéo dài liên tiếp, thạch đình thúy hồ, núi giả, Tiểu Lâm, từng con đường đá xuyên qua trong đó.

Rất nhiều thiếu niên nam nữ nho nhã đi ở trong đó, nhàn nhã, bắt chuyện với nhau, chắp tay hành lễ với nhau.

Đây đều là các Luyện Đan sư ưu tú từ các châu Tây Cương chọn phái đi ra. Mỗi châu mấy chục triệu người, ba năm mới tuyển mười tên, từng người ngàn dặm mới tìm được một.

- Người Nạp Lan gia chọn phái tới kìa.

- Mạnh mẽ bỏ vào danh ngạch, phá hư tính thần thánh của đại hội Đan Tông. Hành vi đáng xấu hổ, một kẻ đáng xấu hổ.

- Hắn là nghĩa tử của Nạp Lan gia chủ? Chưa nghe nói qua.

- Trong này bí mật, ngươi còn không hiểu sao?

- Đại hội Đan Tông năm nay có thể dùng người để đánh cờ!

- Nạp Lan gia phải dùng gia hỏa này thăm dò thái độ của Đan quốc

Từng đôi mắt toàn bộ hướng đến Khương Phàm, trong ánh mắt đều mang theo mấy phần xem thường.

Khương Phàm cười nhạt.

Không sai, tố chất Luyện Đan sư rất cao. Cái này nếu đổi thành đám võ giả, nói không chừng sẽ vây đến đây nhục nhã khiêu khích.

- Mời tới bên này.

Thị vệ đưa Khương Phàm đến một tiểu viện.

Khương Phàm đóng cửa phòng, phối hợp với linh văn áp chế Sát Lục Chi Hỏa, chậm rãi dung hợp.

Hắn đã thành công trà trộn vào, sau đó liền chờ đại hội Đan Tông hiện ra linh văn, để Đan quốc và Kỳ Thiên điện tranh đoạt.

Tình huống cụ thể phải tùy cơ ứng biến.

Trong viện của Khương Phàm rất nhanh đã bu đầy người, đều chỉ vào bên trong nghị luận ầm ĩ.

Nhưng hình như tố chất Khương Phàm rất cao!

Không có người nào đến gây sự, cũng không có ai lớn tiếng ồn ào.

Không bao lâu, đám người này liền một lần nữa tản ra.

Đêm khuya!

Thời điểm Khương Phàm đang yên lặng điều chỉnh cơ thể chợt có người tới gõ cửa.

- Nạp Lan công tử, có người mời.

- Ai??

- Chủ nhân trang viên này, Thường Lăng.

- Có chuyện gì?

- Liên quan tới chuyện ngày hôm nay, còn có chuyện đại hội Đan Tông ba ngày sau. Nàng hy vọng có thể cùng nói chuyện trực tiếp với ngươi một chút.

Khương Phàm đi ra cửa phòng, bên ngoài là một thiếu nữ nhu thuận, dưới ánh trăng sáng tỏ mang theo vài phần mỹ cảm ngây thơ.

Khương Phàm chợt nhìn, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không có suy nghĩ nhiều.

Thường Lăng chủ động tới tìm hắn?

Đây quả thật là có chút ngoài ý muốn.

Bất quá vừa vặn có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thái độ của nàng một chút để hiểu rõ tình thế Đan quốc bây giờ.

Khương Phàm không hy vọng xa vời rằng Đan quốc sẽ giống như Nạp Lan gia, chỉ cần có thể cho chút trợ giúp, như vậy là đủ rồi.

Bước chân thị nữ đi rất nhanh, mang theo Khương Phàm xuyên qua trang viên, đi tới chỗ sâu nhất.

Bên ngoài một con suối nước nóng lịch sự tao nhã u tĩnh có rất nhiều nữ thị vệ đóng giữ.

Thị nữ mang theo Khương Phàm đi trên con đường nhỏ trước mặt, thấp giọng nói.

- Tiểu thư không hy vọng để Luyện Đan sư khác thấy được nàng tự mình tiếp kiến ngươi, còn xin thả nhẹ bước chân, chú ý xung quanh.
Chương 270 Lửa giận (2)

- Thường Lăng ở đâu?

- Ngay trong toà suối nước nóng này, chúng ta đến phía sau, nơi đó có một cái cửa lớn.

Thị nữ đi mau mấy bước, vây quanh phía sau trang viên.

- Nhìn thấy cánh cửa nhỏ phía trước không?

Thị nữ chỉ chỉ phía trước.

- Cửa? Nơi nào có cửa?

Khương Phàm nhìn qua, đột nhiên cảnh giác.

Đúng vào lúc này, thị nữ lộ ra một dáng tươi cười tà ác, từ trong nhẫn không gian vung ra phía sau một quyển sách bằng da, chụp vào Khương Phàm.

Khương Phàm lập tức thoát ra ngoài, nhưng quyển da thú đột nhiên tăng vọt, bỗng nhiên quấn lấy hắn. Quyển da thú nổi lên tia sáng dâng lên yêu khí mãnh liệt, hóa thành một đầu Băng Điểu màu lam phóng lên tận trời.

Bọn thị vệ ở suối nước nóng trước mặt cảnh giác, nhìn lại bầu trời đêm.

Tốc độ Lam Điểu cực nhanh, kéo lấy hàn khí đầy trời nhanh chóng lao xuống, một đầu đánh tới suối nước nóng phía dưới.

- Có người đánh lén!

Bọn thị vệ quá sợ hãi.

Nơi này chính là dinh thự đại hội Đan Tông, càng là nơi ở của nhi nữ quốc quân Đan quốc. Ai dám làm càn tại nơi đây?

Một vị nữ tử trung niên quả quyết ra tay, đánh ra một đạo kiếm khí kinh người, xé rách bầu trời đêm, bổ về phía Lam Điểu.

Nhưng, tốc độ Lam Điểu cực nhanh, kiếm khí đánh về phía bầu trời đêm lại không có thể đụng tới Lam Điểu. Trong suối nước nóng, Thường Lăng đang tắm đột nhiên bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu, Lam Điểu liền đánh tới suối nước nóng rộng lớn.

Khương Phàm đang cực lực giãy dụa, điên cuồng kích hoạt liệt diễm, nhưng... sau khi va chạm mãnh liệt, Lam Điểu một lần nữa biến thành quyển da thú, cũng phóng xuất ra hàn khí kinh người.

- Ai!!

Thường Lăng quá sợ hãi, nước suối bị khí lãng xung kích nhấc lên từng gợn sóng, đều đem nàng nhấc lên nửa người, tóc dài bay lên phía sau.

Luồng không khí lạnh của quyển da thú quá mạnh, trong lúc thoáng qua đã đóng băng cả suối nước nóng, đem Thường Lăng cố định lại ở đó.

Khương Phàm vừa rồi thoát khốn cũng bị tầng băng đông cứng, gương mặt hắn dữ tợn, duy trì tư thế giãy dụa, nhìn chằm chằm phía trước.

Một khắc kịch biến này đột nhiên trở nên an tĩnh.

Thường Lăng trừng mắt!

Khương Phàm cũng mở to mắt!

Hai người chỉ là cách nhau vài mét, đều bị đóng băng.

Khương Phàm ngược lại không quan trọng, mấu chốt là Thường Lăng...

Bởi vì khi rời khỏi mặt nước, từ kiều nhan mỹ lệ kia đến cái eo nhỏ uyển chuyển , lại xuống chút nữa, tất cả rõ ràng hiện ra ở ngay trước mặt Khương Phàm.

Chỗ thì trắng noãn như tuyết, chỗ thì màu sắc ôn nhuận như ngọc, còn có độ cong chập trùng lên xuống, tất cả đều mãnh liệt đánh vào thị giác Khương Phàm.

Một màn này, quả thực là mỹ diệu đến làm cho người ta phun máu mũi.

Giờ khắc này, Khương Phàm cảm giác chỗ nào đó của mình đang nóng lên.

Chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu như thế.

- Aaa…!!

Thường Lăng kinh sợ thét to, một cỗ Thánh Hỏa mãnh liệt phóng ra, đánh thẳng vào suối nước nóng đang đóng băng.

Khương Phàm bỗng nhiên hoàn hồn, cũng ngay lập tức phóng thích liệt diễm, sụp ra tầng băng.

- Nạp Lan Thanh Diệu, ngươi, tên súc sinh này!! Ta phải giết ngươi.

Thường Lăng tức giận đến không kềm chế được, theo bản năng muốn lao ra thẳng phía Khương Phàm, kết quả thân thể vừa xông tới, mới nhớ tới phía dưới cũng không có đồ, lại phát ra một tiếng thét đâm rách màng nhĩ, một đầu đâm vào trong suối nước nóng.

Khương Phàm không lo được thưởng thức cái cảnh đẹp kinh tâm động phách kia, hắn vội vã xông ra khỏi suối nước nóng, thả người chạy khỏi sân nhỏ.

Thị vệ phía ngoài liên tiếp xông tới.

Thường Lăng ở bên trong vừa tức giận lại sụp đổ phát ra từng chữ sắc nhọn:

- Bắt lấy Nạp Lan Thanh Diệu cho ta! Phải sống! Sống!

- Nạp Lan Thanh Diệu?

Bọn thị vệ lập tức phân ra mấy người trông coi suối nước nóng, toàn bộ những người khác liền xông ra ngoài.

- Ha ha, quá kích thích, quá kích thích.

Sau khi 'Thị nữ' ném Khương Phàm ra liền nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. Một bên chạy một bên hưng phấn đến dậm chân. Khi nơi xa truyền đến tiếng Thường Lăng thét lên, nàng kém chút đã nhảy dựng lên reo hò.

- Để cho ngươi giả thuần! Ta xem ngươi thanh cao thế nào, ha ha... Kích thích! Kích thích!!

'Thị nữ' tiến vào rừng cây phía trước, quay đầu liền muốn thưởng thức cảnh hỗn loạn ở suối nước nóng bên đó, thế nhưng vừa xoay người, trong chốc lát một bóng người như sói hoang phóng tới trong màn đêm.

- Ta nhớ ra rồi. Hôm nay võ viện gây sự, ngươi chính là một tên phía sau Mao Tiến.

Khương Phàm ở đối diện vọt tới, mênh mông liệt diễm mãnh liệt xông ra, hóa thành tam trọng sóng lớn tinh hồng như máu, sóng nhiệt cuồn cuộn lao thẳng tới 'Thị nữ'.

- Ngươi sao lại ra làm gì...

Sắc mặt Thiếu nữ đại biến, lập tức đánh ra một cái ngọc bàn, ngọc bàn oanh minh, ánh sáng tăng vọt biến thành cửa đá nặng nề ầm vang rơi xuống đất.

Nhưng, liệt diễm như thủy triều bạo kích, đánh bay cửa đá.

Thiếu nữ nắm lấy cơ hội kích hoạt linh văn, vung ra một roi lôi điện chói mắt, đánh đến liệt diễm phía trước.

Nhưng... Khương Phàm đã phá tan liệt diễm, một phát bắt được roi lôi điện, vọt mạnh về phía trước.

- Không thể nào!

Thiếu nữ lại lần nữa biến sắc, hắn dùng tay không bắt roi lôi điện?

Ầm ầm!!

Liệt diễm cuồn cuộn như Hỏa Liên nở rộ, khí lãng và liệt diễm đánh nổ bay thiếu nữ.

Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cổ thiếu nữ, năm ngón tay sắc nhọn như câu đâm rách da thịt, mang theo nàng thoát khỏi rừng cây.

Bọn thị vệ chú ý tới động tĩnh nên đã lập tức hội tụ tại nơi này.

Khương Phàm thừa dịp trang viên bọn thủ vệ còn không có kịp phản ứng, thả người lộn ra ngoài. Văn ấn phía sau lưng phát sáng, triển khai hỏa dực, phóng lên tận trời.

- Ngươi... Ngươi...

Thiếu nữ hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mặt.

Hắn sao có thể bay?

Đây là võ pháp gì?

Khương Phàm mang theo nàng bằng tốc độ nhanh nhất xông vào tầng mây, hai tay bóp lấy cổ, đầu ngón tay chụp đến xương cổ:

- Những người khác ở đâu?

Thiếu nữ ớn lạnh toàn thân, đau khổ không chịu nổi, cảm giác xương cốt phần gáy bị bóp lấy để nàng gần như sụp đổ:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!

- Đếm tới ba! Ta sẽ luyện ngươi thành đan!!

- Một... Hai... Ba...

Khương Phàm đếm rất nhanh, không cho nàng cơ hội suy nghĩ, đang muốn toát ra hỏa diễm.

- Phía trước!! Ngã tư thứ ba hướng đông!!

Thiếu nữ sụp đổ thét to lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom