-
Chương 256-260
Chương 256 Cặn bã
- Ta thấy hơi lạ mắt, hình như chưa thấy qua.
- Ta nói, là khách của ta.
- Không giới thiệu một chút?
- Ngươi không xứng!
Nạp Lan Thanh Xuyên có chút nhíu mày, cười lạnh
- Nhìn ăn mặc thế này, chỉ sợ là thôn phu từ trong thâm sơn cùng cốc đi tới. Nếu là khách Nạp Lan gia, vẫn nên coi trọng y phục một chút, đừng khiến cho chúng ta mất mặt xấu hổ.
Khương Phàm cười:
- Vị công tử này, nếu trong nhà có tiền, liền mua nhiều son phấn chút, che trên mùi vị người, quá nồng rồi.
- Vị gì??
Nạp Lan Thanh Xuyên cúi đầu ngửi ngửi.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng:
- Mùi cặn bã!!
Sắc mặt Nạp Lan Thanh Xuyên phát lạnh:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
- Đừng há mồm, mùi quá nồng! Không biết, còn tưởng rằng ngươi đớp c*t!
- Thô bỉ! Quả nhiên là thâm sơn cùng cốc đi ra, không có giáo dục.
Khương Phàm không nói chuyện, chỉ bưng kín cái mũi, một mặt ghét bỏ.
Nạp Lan Thanh Xuyên nắm chặt nắm đấm:
- Muội muội, quản giáo tốt khách của ngươi! Khách phải có dáng vẻ của khách, đừng đem mình xem như chó, bốn chỗ cắn người!
- Ta lặp lại lần nữa, mời các ngươi, rời khỏi đây!!
Nạp Lan Thanh Lạc cản đến trước mặt Khương Phàm, giằng co với Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Ta cho ngươi thời gian đêm nay để cân nhắc. Sáng sớm ngày mai, ta hi vọng ngươi đến gian phòng Vi công tử xin lỗi. Hầu hạ thật tốt, đừng có lại tùy hứng. Đây là vì tốt cho ngươi.
Nạp Lan Thanh Xuyên tự mình đỡ lên Vi Thừa Hồng rời khỏi sân nhỏ.
- Sáng sớm ngày mai, ta cũng hi vọng lúc đẩy cửa phòng ra, ngươi sẽ quỳ ở nơi đó.
Vi Thừa Hồng quay đầu nhìn Nạp Lan Thanh Lạc, trên khuôn mặt tái nhợt lại nhe răng ra cười.
- Có loại ca ca thế này sao, nếu hắn là người thừa kế, ta cảm giác Nạp Lan gia muốn rút khỏi Tây Cương sẽ không quá dễ dàng.
Khương Phàm lắc đầu, lo lắng hơn chính là chuyện mình đến đại hội Đan Tông, có thể bởi vì tên cặn bã này mà xuất hiện biến cố hay không.
- Để cho ngươi chê cười.
Nạp Lan Thanh Lạc vẫn luôn không thích tính cách của đại ca, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ có biểu hiện hỗn đản như vậy ở trong chuyện này
Nói là cặn bã, đều sợ nhục từ cặn bã .
- Thanh Cảnh, đêm nay ngươi cũng ở đây, đừng trở về.
Nạp Lan Thanh Lạc đỡ Nạp Lan Thanh Cảnh dậy, đi vào gian phòng.
- Chân của hắn làm thế nào lại bị liệt?
Khương Phàm hỏi.
Nạp Lan Thanh Lạc nói:
- Bị người khác cắt đứt.
- Bị ai?
- Đại ca!!
- Vì cái gì?
- Chê hắn khiến cho gia tộc mất mặt, kém chút đánh chết.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Đêm dài, không nói gì.
Nạp Lan Thanh Lạc nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, hôm nay quá mệt mỏi, cũng bị thương tâm.
Nạp Lan Thanh Cảnh nằm trên giường êm, rất an tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, yên lặng nhìn qua khoảng không ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Khương Phàm từ trong cổ áo lấy ra thanh đồng tiểu tháp, tinh tế vuốt vuốt, cũng là đang quan sát cô cô đang tức giận bên trong, sợ nàng hủy tầng thứ hai.
- Thương thế Thừa Hồng còn có thể trị không?
Vi Thiên Quân trầm mặt ngồi trong phòng, hỏi cung phụng tùy hành.
- Vật không tìm được, không thể.
Tộc lão lúng túng lắc đầu.
- Không thể tái sinh sao? Không phải có linh dược tái sinh thân thể à?
Vi Thiên Quân rất thương yêu tiểu nhi tử này, bằng không thì cũng sẽ không đưa hắn đến cùng Nạp Lan gia tộc làm thông gia.
Mà, Nạp Lan Thanh Lạc không chỉ có dáng dấp hoa nhường nguyệt thẹn, linh văn càng đặc biệt, tương lai nhất định có thể giúp Vi Thừa Hồng đứng vững chân trong gia tộc.
Không nghĩ tới, vậy mà liền bị phế đi như thế.
- Linh dược tái sinh thân thể vô cùng hiếm thấy, chờ tìm được, vết thương của công tử nói không chừng đã hoàn toàn khép lại. Tái sinh, càng khó! Chúng ta có thể tìm Luyện Đan sư cao cấp, luyện chế một viên đan dược.
Cung phụng đưa ra đề nghị, nhưng cũng nhịn không được lắc đầu.
Tái sinh thân thể nói nghe thì dễ, nhưng loại đan dược này cũng cần Luyện Đan sư cấp Tông sư có đan thuật cực cao lớn mới có thể luyện ra. Nhưng, những Luyện Đan sư này thường tôn quý lại kiêu ngạo, để bọn hắn luyện đan tới chữa trị cái thứ này, thật sự là...
- Ngươi mang thủ dụ của ta đi Đan quốc, mặc kệ điều kiện gì đều có thể cân nhắc. Cũng mang Thừa Hồng theo, cần phải chữa tốt cho hắn.
Vi Thiên Quân phất phất tay, ra hiệu xuống dưới.
Lúc này, Nạp Lan Thanh Xuyên đi đến.
- Ngươi tốt nhất là đừng nên thông đồng với Nạp Lan Thanh Lạc hại con của ta, nếu không ta sẽ để cho ngươi đẹp mặt!
Thân thể to béo của Vi Thiên Quân chất đầy trên ghế mây, nhìn rất buồn cười, nhưng trong con mắt thật nhỏ luôn luôn lóe ra tia sáng làm cho người ta rét run, toàn bộ Lang Gia Hoàng Triều không có người nào dám khinh thường hắn.
- Đây là ngoài ý muốn. Nhưng chỉ cần phụ thân đồng ý hợp tác, Thanh Lạc sẽ gả vào Vi gia các ngươi.
Nạp Lan Thanh Xuyên ngồi xuống đối diện hắn, trầm giọng nói:
- Hình như phụ thân ta còn còn đang lo lắng, để tránh sinh biến, ta muốn xin ngươi lại đi tìm hắn xem.
- Phụ thân ngươi ngoại trừ chúng ta, không có lựa chọn nào khác. Hắn rất thông minh, sẽ tiếp nhận.
- Ngược lại là ngươi, thật có năng lực khống chế thương hội lớn như vậy sao?
Vi Thiên Quân quệt quệt khóe môi.
- Thương hội do phân hội trưởng các nơi quản lý, ta chỉ cần được bọn hắn thừa nhận, gia tộc này và toàn bộ thương hội sẽ đều là của ta.
Nạp Lan Thanh Xuyên rất có lòng tin đối với mình
Vi Thiên Quân nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nạp Lan Thanh Xuyên hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm tên heo mập trước mặt:
- Giả ngu sao? Ngươi biết mục đích ta tới nơi này.
- Đồ có thể cho ngươi. Nhưng ta có một điều kiện.
Vi Thiên Quân nhàn nhạt cười, chỉ là dáng tươi cười trên khuôn mặt to béo này có vẻ hơi tà ác.
- Chúng ta đã nói xong điều kiện, ngươi còn muốn cái gì?
- Đừng có gấp, là chuyện tốt, ta muốn đem nữ nhi của ta gả cho ngươi.
- Con gái của ngươi? Thứ lẵng...
Nạp Lan Thanh Xuyên kịp thời cắn miệng, không nói ra lời nói quá phận nhưng sắc mặt tương đối khó coi.
Chương 257 Nghĩa Tử Nạp Lan
Vi Thiên Quân chỉ có một đứa con gái, không chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, còn phong lưu thành tính, vô số nam sủng.
Sao mình có thể cưới một nữ tử như vậy?
Mà, gả nữ nhi không phải trọng điểm, chỉ sợ muốn tới giám sát hắn!
- Ngươi cưới nữ nhi của ta, con của ta cưới muội muội của ngươi! Liên minh thế này mới có thể để cho người ngoài nhìn thấy thái độ và quyết tâm giữa hai bên chúng ta.
Ngữ khí Vi Thiên Quân không thể nghi ngờ.
Nạp Lan Thanh Xuyên cắn răng, nửa ngày không nói.
- Ta hiểu nữ nhi của ta, yêu chơi. Chờ tương lai sau khi thành thân, nàng chơi việc nàng, ngươi chơi việc ngươi, không can thiệp chuyện của nhau, tốt bao nhiêu?
Vi Thiên Quân cười nhạt.
Nạp Lan Thanh Xuyên hít sâu một ngụm khí lạnh:
- Đưa thuốc cho ta!
- Ha ha... Thống khoái...
Vi Thiên Quân ném thuốc cho Nạp Lan Thanh Xuyên:
- Số lượng không nên quá lớn, một ngày một giọt, tiếp tục một năm thì có thể để cho phụ thân ngươi từ từ suy yếu, ngoan ngoãn đem sự vụ gia tộc toàn quyền giao cho ngươi.
- Sẽ không hại mệnh của hắn?
- Chỉ cần khống chế tốt số lượng thì sẽ không.
- Xác định??
Nạp Lan Sóc một đêm không ngủ, lo nghĩ tính toán 'Lựa chọn thứ hai' càng mạo hiểm điên cuồng hơn cũng càng có biến số hơn.
Không nghĩ tới sắc trời vừa sáng lên, liền được tâm phúc đưa tin tức tới.
- Thiên chân vạn xác (Vô cùng xác thực)! Tin tức oanh động khắp La Phù, các đại tông môn đều đang khiếp sợ. Trong vòng một đêm, địa vị cùng ảnh hưởng của Thiên Sư tông và Khương gia ở La Phù đều có thay đổi lớn. Bởi vì dính đến Khương gia, tin tức cũng ngay lập tức truyền vào Tây Cương. Sáng sớm hôm nay, vừa vặn vừa truyền vào thành Bát Bảo chúng ta.
Tâm phúc rất khẳng định đáp lại, chỉ là không biết gia chủ vì cái gì lại đột nhiên lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện này
Nạp Lan Sóc đi qua đi lại trong phòng, trong lòng vẫn có chút giãy dụa, dù sao con đường này hoàn toàn không cách nào đoán được bất kỳ kết quả gì, càng khó có thể thuyết phục gia tộc cự phách đã trở nên vô cùng cồng kềnh này.
- Gọi Nạp Lan Thanh Lạc qua, còn có khách của nàng nữa.
Nạp Lan Sóc sâu hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.
- Phụ thân?
Nạp Lan Thanh Lạc cùng Khương Phàm đi tới đều có chút kỳ quái, không phải muốn chờ mấy ngày sao?
- Nếu như Nạp Lan gia muốn rút khỏi Tây Cương, Khương gia và Thiên Sư tông sẽ cho ra trợ giúp gì?
Nạp Lan Sóc đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Đáy mắt Khương Phàm lóe lên ánh sáng.
Nạp Lan Thanh Lạc đều dùng lực nắm chặt hai tay, Nạp Lan gia muốn đến La Phù rồi?
Nàng cũng không cần lại bị xem như hàng hóa mà bán đi!
- Tình huống cụ thể, còn cần các ngươi đến Thiên Sư tông một chuyến, cùng Vương gia và mọi người thương lượng kỹ càng. Nhưng nếu như Nạp Lan gia chủ ngài đã làm quyết định liền phải sớm chuẩn bị kỹ càng.
Khương Phàm rốt cuộc cũng có thể hiện ra ý đồ của mình.
Chờ người của Nạp Lan gia đến Thiên Sư tông, bọn người Vương gia cũng chỉ có thể phối hợp.
Mà, đạt được thương hội siêu cấp Nạp Lan gia này duy trì, bọn người Dạ Thiên Lan khẳng định cao hứng đến điên, lại nhất định tận hết sức lực phối hợp.
- Làm hỗ trợ gì?
Nạp Lan Thanh Lạc thoải mái tinh thần, sắc mặt tiều tụy đều rất nhanh đã khôi phục thần thái ngày xưa. Mỹ lệ, quý khí, kiêu ngạo, giống như là Khổng Tước hoa lệ, để căn phòng mờ tối đều giống như có nhiều hơn mấy phần hào quang.
- Nạp Lan gia nếu như muốn rút lui, trước hết làm chút chuẩn bị bí mật, đem thật nhiều những thứ mình muốn sớm đưa vào La Phù. Cứ như vậy, hỗ trợ liền cực kỳ quan trọng. Các ngươi muốn làm chuyện đặc biệt, đem tất cả lực chú ý bên ngoài Nạp Lan gia đều chuyển dời đến phương diện kia.
- Ví dụ như?
Nạp Lan Sóc đương nhiên muốn làm hỗ trợ, chỉ là không biết Khương Phàm muốn làm thế nào.
- Đem ta, tiến cử đến đại hội Đan Tông. Thế này thì có thể cho bên ngoài tin tức giả, Nạp Lan gia muốn hợp tác cùng Đan quốc. Thiên Hoa hội, hoàng thất, chắc chắn khẩn trương, thậm chí là sợ sệt, cũng sẽ tận hết sức lực tiến hành ngăn cản. Các ngươi vừa vặn nắm lấy cơ hội này, cùng Vương gia phối hợp di chuyển.
Khương Phàm nói xong, hai mắt Nạp Lan Sóc cùng Nạp Lan Thanh Lạc đều tỏa sáng, nhưng lại cùng nhau nhíu mày.
Là ý kiến hay.
Nạp Lan gia hướng về Đan quốc tìm kiếm trợ giúp?
Tin tức này đủ để khiến cho vô số người coi trọng!
Chỉ là, Khương Phàm chỉ cần lộ diện, chẳng phải sẽ bại lộ sao?
- Ta biết các ngươi lo lắng, ta có thể làm cho linh văn của mình phát sinh thay đổi, màu sắc hỏa diễm cũng sẽ thay đổi. Mà, tất cả mọi người cho rằng ta đi thánh địa, càng sẽ không nghĩ đến ta hiện tại.
Nạp Lan Sóc cùng Nạp Lan Thanh Lạc đang nhăn lông mày cũng lập tức giãn ra, hai phụ tử tinh minh đầu óc, cũng bắt đầu cẩn thận tính toán chuyện này.
Thật lâu...
Nạp Lan Sóc cùng Nạp Lan Thanh Lạc đồng thời gật đầu.
- Có thể thực hiện!
Xong rồi!
Trong lòng Khương Phàm trở nên kích động.
Nạp Lan Thanh Lạc cẩn thận tính một chuyện, nói:
- Thời gian Tây Cương đại tuyển chỉ còn tám ngày, chúng ta có thể dùng danh nghĩa Tử Vi thương hội, trực tiếp tiến cử ngươi đi qua. Hôm nay liền phóng tin tức ra bên ngoài, chúng ta tìm được một vị hỏa văn cường đại, muốn tham gia đại hội Đan Tông.
Nạp Lan Sóc tin tưởng chỉ cần tin tức này vừa ra liền có thể để tất cả chú ý và hiểu ý đồ của Nạp Lan gia bọn hắn.
Khương Phàm nói:
- Ta có câu nói, vị trưởng tử của ngài hình như rất thân cận với Thiên Hoa hội, ta lo lắng hắn sẽ làm hỏng việc.
Nạp Lan Sóc suy nghĩ.
- Liền dùng lý do hắn thương hại Thanh Lạc, cấm đoán hắn.
- Gia chủ, Vi hội trưởng xin gặp.
Lúc này, thị vệ phía ngoài thông báo.
- Mời hắn vào.
Nạp Lan Sóc ngồi trở lại phía sau bàn đọc sách.
- Nạp Lan gia chủ, suy tính thế nào?
Vi Thiên Quân chuyển thân thể to béo đi đến, chỉ là có chút ngoài ý muốn, nơi này lại còn có hai tiểu hài nhi.
Chương 258 Đừng ở đây làm bẩn Nạp Lan gia
- Thanh Lạc, mang Nạp Lan Thanh Diệu đi xuống đi. Chuẩn bị cẩn thận, không nên phụ kỳ vọng của ta.
Nạp Lan Sóc nếu làm quyết định, suy nghĩ cũng linh hoạt hơn.
Quan trọng hơn chính là muốn rút ngắn quan hệ với Khương Phàm.
Tiểu tử này tương lai chính là người của thánh địa.
- Nạp Lan Thanh Diệu?
Vi Thiên Quân có chút nhíu mày, nhìn đến Khương Phàm, đây là hài tử chi thứ nào sao?
- Đây là nghĩa tử của ta, Nạp Lan Thanh Diệu. Vị này là tổng hội trưởng Thiên Hoa hội, Vi Thiên Quân.
Nạp Lan Sóc giới thiệu cho bọn hắn.
Nghĩa tử?
Vi Thiên Quân kì quái, lúc này còn nhận nghĩa tử.
- Phụ thân, yên tâm, với thiên phú của Thanh Diệu nhất định có thể đi đến Đan quốc.
Nạp Lan Thanh Lạc chỉ nói một câu, liền mang theo Khương Phàm rời khỏi.
- Đan quốc?
Sắc mặt Vi Thiên Quân hơi động.
Hắn rất khôn khéo, lập tức nghĩ đến một loại khả năng nào đó.
Nạp Lan gia muốn từ bỏ hợp tác cùng Thiên Hoa hội, lựa chọn Đan quốc?
Không thể không nói, đây đúng là biện pháp tốt mở ra lối riêng.
Đan quốc đã sớm bởi vì Kỳ Thiên điện mà cảm nhận được nguy cơ. Khương gia bị phế, kích thích không chỉ là Nạp Lan gia, còn có Đan quốc.
- Nhận nghĩa tử, đưa đến Đan quốc, Nạp Lan gia chủ đây là ý gì?
Ánh mắt Vi Thiên Quân cũng dần dần nhìn thẳng người sau bàn đọc sách, sau đó hắn mở hai tay đẩy thị vệ đang đỡ mình ra.
- Tử Vi thương hội chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm hỏa văn ưu tú, bồi dưỡng thành Luyện Đan sư. Cái này ngươi cũng biết, Thiên Hoa hội các ngươi bồi dưỡng Luyện Đan sư cũng không ít. Đây là người mà chúng ta cho rằng là có thiên phú nhất từ trước đến nay. Năm trước ta đã đã nhận hắn làm nghĩa tử. Chỉ là nghĩa tử này của ta, tâm tính quá cao, luôn cảm thấy thương hội không thích hợp hắn. Lần này trước khi đại hội Đan Tông bắt đầu, hắn đã đến quấy rầy đòi hỏi, ta một mực không đồng ý. Bây giờ thực sự không lay chuyển được, liền để hắn đi.
Nạp Lan Sóc thuận miệng lập lên lý do, lại hợp tình hợp lý, giọt nước cũng không lọt!
Vi Thiên Quân đương nhiên không tin cái gì gọi là 'Quấy rầy đòi hỏi', 'Không lay chuyển được', đây chỉ là những lí do thoái thác, nhất định là Nạp Lan Sóc chuẩn bị
buông tay đánh cược một lần, dùng nghĩa tử kết minh với Đan quốc.
- Vậy còn kết minh giữa chúng ta? Nạp Lan gia chủ suy tính thế nào?
Vi Thiên Quân nhìn thẳng mắt Nạp Lan Sóc.
Nạp Lan Sóc cố ý làm ra thể hiện khó xử, do dự, sau đó mới lên tiếng.
- Ta một mực coi Thanh Diệu là con ruột mà đợi, đại hội Đan Tông đối với hắn rất quan trọng, kẻ làm phụ thân như ta đây cũng muốn coi trọng. Về phần kết minh giữa chúng ta, không ngại để thêm hai tháng nữa. Chờ chuyện của Thanh Diệu kết thúc, ta lại mời Vi hội trưởng tới. Đến lúc đó, ta nhất định cho ngươi một lời chính xác nhất.
Nạp Lan Sóc biểu hiện rất áy náy.
- Đại hội Đan Tông tượng trưng cho quy cách Đan sư so đấu cao nhất trong hoàng triều chúng ta, ngươi rất có lòng tin đối với nghĩa tử này?
Vi Thiên Quân nói bóng gió, ngươi có thể nghĩ rõ ràng?
- Hắn muốn thử xem liền cứ để hắn thử một chút. Nếu như có thể gia nhập Đan quốc, ta thay hắn kiêu ngạo. Nếu như không được, thương hội chúng ta cũng có thể bồi dưỡng hắn thành tài. Vi hội trưởng, còn chưa có ăn điểm tâm đúng không. Ta an bài người đi làm, cùng nhau ăn chứ?
Nạp Lan Sóc nói bóng gió, ta đã quyết định, ngươi… cút đi!
- Nạp Lan Thanh Diệu là chuyện gì?
Vi Thiên Quân rời phòng, thấp giọng quát hỏi Nạp Lan Thanh Xuyên chờ đợi ở bên ngoài.
- Ai??
Nạp Lan Thanh Xuyên sững sờ, từ đâu xuất hiện một tên Thanh Diệu?
Lấy tên trong gia tộc đặt 'Rõ ràng', cũng chỉ có ba huynh muội bọn họ.
- Phụ thân ngươi nhận nghĩa tử!
- Phụ thân ta còn có nghĩa tử?
- Ngươi không biết?
- Nói đùa cái gì vậy?!
Nạp Lan Thanh Xuyên cau chặt lông mày.
- Xem ra phụ thân ngươi còn có rất nhiều chuyện giấu diếm ngươi. Hắn là Luyện Đan sư thiên phú nhất Nạp Lan gia các ngươi những năm này tìm được. Nạp Lan Sóc muốn đem hắn đề cử đến đại hội Đan Tông, tiếp xúc với quốc quân Đan quốc!
Đáy mắt Vi Thiên Quân hiện lên một tia sắt lạnh.
- Phụ thân muốn kết minh cùng Đan quốc
Nạp Lan Thanh Xuyên lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Thế nhưng, nghĩa tử?
Luyện Đan sư có thiên phú nhất?
Đùa ta sao?!!
Vi Thiên Quân sượt qua người Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Thuốc của ngươi, có thể tăng liều lên!
Ánh mắt Nạp Lan Thanh Xuyên lấp lóe một lát, cho đến khi đến đình viện Nạp Lan Thanh Lạc.
- Chính là hắn?
Nạp Lan Thanh Xuyên chỉ vào Khương Phàm, chất vấn Nạp Lan Thanh Lạc.
- Hôm qua có người ngoài ở đay, ta không nói rõ ràng. Hắn không phải khách, là người nhà. tứ đệ của ta.
Nạp Lan Thanh Lạc giúp đỡ Khương Phàm nắm lấy cái danh 'Đệ đệ' này, kéo đến trong lồng ngực mình.
Khương Phàm ho khan một cái, thoáng giữ một khoảng cách.
Xấu hổ vì đã đụng phải.
- Một đứa nhà quê thô bỉ cũng xứng làm người Nạp Lan gia ta?
Nạp Lan Thanh Xuyên rất khó chấp nhận.
Không chỉ bởi vì giấu diếm mình, cũng không chỉ là bởi vì muốn cùng kết minh với Đan quốc, càng quan trọng hơn là để hắn cảm nhận được một tia uy hiếp.
Hắn là người thừa kế gia tộc, cũng là người thừa kế duy nhất, khi không lại có thêm một tên nghĩa tử liền nhất định sẽ có uy hiếp.
Nhất là, nghĩa tử này còn một mực được ẩn giấu .
Nạp Lan Thanh Lạc hừ một tiếng:
- Nói thật, hắn so ngươi càng xứng đáng hơn!
Nạp Lan Thanh Xuyên chỉ vào Khương Phàm, lời nói lạnh nhạt:
- Ngươi không xứng với cái họ Nạp Lan này, thức thời một chút, tự mình từ bỏ, biến ra khỏi Nạp Lan gia. Nếu không, ta ở chỗ này một ngày, tuyệt đối sẽ không tán thành ngươi. Chờ ta làm gia chủ, ngươi càng sẽ vô cùng khó xử.
Khương Phàm không nói gì, chỉ giơ tay lên một cái, bưng kín cái mũi.
- Thô bỉ!
- Biến ra ngoài! Đừng ô nhiễm Nạp Lan gia.
Chương 259 Kịch biến, phong ấn của cổ đăng
Nạp Lan Thanh Xuyên lui lại hai bước, thét lên ra lệnh với thị vệ phía ngoài:
- Người đâu, bắt lấy hắn, ném ra ngoài cho ta!
Thị vệ phía ngoài lập tức xông tới, nhưng không phải vây quanh Khương Phàm, mà là bắt lấy bả vai Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Các ngươi làm cái gì đấy? Mù rồi sao? Ta bảo các ngươi bắt hắn.
Nạp Lan Thanh Xuyên gầm thét.
- Đại công tử, gia chủ có lệnh, nhốt ngươi cấm đoán.
- Dựa vào cái gì!!
- Chúng ta chỉ tiếp nhận mệnh lệnh gia chủ, đại công tử, đắc tội.
Bọn thị vệ đã khống chế Nạp Lan Thanh Xuyên lại, không để ý hắn giãy dụa, ném ra khỏi đình viện.
- Hỗn trướng! Thả ta ra! Các ngươi chán sống! Thả ta ra, ta muốn gặp phụ thân!
Tiếng Nạp Lan Thanh Xuyên tức giận càng ngày càng xa, biến mất trong trang viên.
- Để cho ngươi chê cười.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, càng vô cùng thất vọng đối với người đại ca này
- Có cái gì thay đổi dung mạo không?
Mặc dù Khương Phàm mang theo Ngọc Ngưng Giao, nhưng thứ này đứng ở khoảng cách gần xem xét liền có thể phát hiện ra mánh khóe.
- Ta nhớ là trong nhà có cái mặt nạ, có thể thay đổi dung mạo, gọi Thiên Diện Quỷ. Bất quá...
- Bất quá cái gì?
- Mặt nạ sẽ thấm đến trong da thịt, tan đến đầu khớp xương, vô cùng đau đớn.
- Cho ta.
Khương Phàm chỉ cần hiệu quả, không để ý đến đau đớn.
- Ngươi xác định có thể thay đổi màu sắc hỏa diễm?
Nạp Lan Thanh Lạc nhất lo lắng chính là điểm này, dù sao Kim Viêm Thánh Hỏa của Khương Phàm quá bắt mắt. Chỉ cần biểu hiện ra ở trước mặt mọi người, ngay lập tức sẽ khiến cho mọi người hoài nghi.
- Hẳn là có thể, chúng ta lúc nào thì xuất phát?
- Đại hội sau tám ngày nữa chính thức cử hành, chúng ta tốt nhất trong vòng ba ngày liền khởi hành ngay.
- Ba ngày, đầy đủ. Trước tiên tìm cho ta một chỗ yên tĩnh, ta muốn thay đổi linh văn.
Nạp Lan Thanh Lạc mang theo Khương Phàm vào bí địa của gia tộc, do đám thân vệ tâm phúc của gia chủ nghiêm mật trấn giữ.
- Dùng nội tu công quyết dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa, tận lực không cần lưu lại kinh mạch, dùng tốc độ nhanh nhất dẫn vào khí hải. Dùng Chu Tước linh nguyên của ngươi thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa.
Linh hồn Đan Hoàng chỉ đạo Khương Phàm.
- Tốt! Bắt đầu!
Khương Phàm sâu hít một ngụm khí lạnh, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh.
- Chờ một chút! Đều lấy ra Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan cùng Thanh Thần Đan, tùy thời chuẩn bị áp chế Sát Lục Chi Hỏa!
Linh hồn Đan Hoàng rất rõ ràng Sát Lục Chi Hỏa nguy hiểm như thế nào.
Lấy cảnh giới và thân thể Khương Phàm bây giờ, kỳ thật vô cùng mạo hiểm, hơi không cẩn thận liền có thể sẽ gặp phải phản phệ. Mà hắn chỉ là sợi hồn niệm, ngoại trừ thay Khương Phàm quan sát tình huống, cái gì khác cũng đều không làm được.
- Bắt đầu!
Khương Phàm dọn xong đan dược để trước mặt, vận chuyển công quyết Đại Diệu Thiên Kinh.
Hỏa điểu Chu Tước trong khí hải ngẩng đầu giương cánh, phát ra tiếng gáy to sắc nhọn, khí thế mãnh liệt quét sạch khí hải.
Trong mảnh không gian linh lực màu vàng óng , nó chính là Chúa Tể, là kẻ khống chế tất cả.
Khí hải mãnh liệt, mê vụ ngập trời.
Kinh mạch toàn thân phát sáng, trùng kích linh văn trên trán.
Linh văn giống như là một con Chu Tước chân chính, từ trong ngủ mê thức tỉnh, tràn ngập ra thánh uy kinh người, còn có cỗ lệ khí đáng sợ.
Giờ khắc này, toàn thân Khương Phàm lượn lờ kim quang, khí chất đều có sự thay đổi!
Cường thế!
Nghiêm túc!
Đại Diệu Thiên Kinh trở nên sinh động, lấy thân thể làm môi giới, cướp đoạt năng lượng xung quanh.
Khương Phàm dẫn đạo công quyết, hình thành vòng xoáy thôn phệ ở hai tay, bao phủ cổ đăng.
Cổ đăng nhảy vọt dẫn dắt hỏa diễm màu máu nhanh chóng tràn vào vòng xoáy, tiến vào thân thể Khương Phàm.
Đại Diệu Thiên Kinh trước tiên đem nó khống chế, lướt qua kinh mạch, đẩy xuống khí hải.
Hỏa điểu nở rộ lên uy thế cường thịnh, bay múa ở trên không, tiếp dẫn Sát Lục Chi Hỏa.
Thôn phệ, chính thức bắt đầu!
Khương Phàm cũng nhận ảnh hưởng mãnh liệt, ý thức hoảng hốt, không ngừng hiện lên suy nghĩ giết chóc, bực bộ, tức giận!
Bất quá còn có thể tiếp nhận, có thể giữ vững thanh tỉnh.
Khương Phàm thở phào, tiếp tục hấp thu Sát Lục Chi Hỏa.
Vừa rồi bắt đầu rất thuận lợi, nhưng Sát Lục Chi Hỏa trong cổ đăng giống như không có tận cùng, mặc cho Khương Phàm dẫn dắt thế nào nó vẫn một mực không ngừng tuôn ra.
Một giờ... Hai giờ...
Khương Phàm không chịu nổi, góp nhặt sát niệm giống như cuồng phong dưới đại dương mênh mông, không ngừng nhấc lên sóng to gió lớn đánh thẳng vào ý thức Khương Phàm đang đau khổ kiên trì.
- Thanh Thần Đan! Hai viên!
Linh hồn Đan Hoàng uy nghiêm cảnh cáo.
Khương Phàm thoáng thanh tỉnh, lập tức ăn vào hai viên Thanh Thần Đan.
Từng luồng từng luồng khí tức thanh lương tràn ngập toàn thân, xua tan nhiệt ý nóng hổi, thanh tỉnh ý thức.
Khương Phàm cắn chặt răng, tiếp tục hấp thu.
Sau đó không lâu, hỏa điểu trong khí hải lại không chịu nổi, vẩy xuống hồng quang
nhuộm đỏ lấy không gian.
- Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan! Một viên!!
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở lần nữa.
Khương Phàm đưa tay cứng ngắc bắt lấy một viên, nhét vào trong miệng.
Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan ẩn chứa năng lượng đặc biệt lại cường thịnh, sau khi lưu chuyển toàn thân thì như là thác nước rót vào khí hải, đụng chạm hỏa điểu.
Hỏa điểu mãnh liệt giương cánh, liệt diễm ngập trời, uy thế phóng đại. Hồng quang vẩy xuống đầy trời nhanh chóng hội tụ về phía nó.
Nhưng, hỏa diễm trong cổ đăng vẫn liên tục không ngừng.
Cái này không chỉ là hỏa diễm, càng là năng lượng!
Khương Phàm đều có cảm giác muốn bị bạo no, không thể không triển khai hỏa dực, tiêu hao linh lực trong thân thể.
- Chịu đựng, đừng có ngừng. Tin tưởng linh nguyên ngươi, tin tưởng linh văn ngươi! Thế này sẽ kích phát tiềm lực của nó!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trước trước sau sau thôn phệ dài đến sáu giờ, phóng thích, tàn phá, tra tấn Khương Phàm đến sức cùng lực kiệt, phảng phất muốn đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Ông...
Trong cõi U Minh vang lên một tiếng kỳ quái, cảnh giới Khương Phàm đã đột phá, bước vào Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên.
Trận đột phá này tới thật là kịp thời.
Chương 260 Ngàn năm ước hẹn, Thiên Hậu luân hồi
Linh Nguyên cảnh đột phá, nương theo thay đổi vô cùng mạnh mẽ.
Trực tiếp nhất chính là phạm vi khí hải tăng mạnh, độ mềm và độ rộng kinh mạch đều tăng lên rất nhiều.
Khương Phàm ăn vào viên Thanh Thần Đan thứ năm, ổn định tinh thần, thôi động Đại Diệu Thiên Kinh tiếp tục dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa.
Hắn cũng không tin, hỏa diễm bên trong cổ đăng này là không có tận cùng.
Nhưng, đúng vào lúc này, mặt ngoài cổ đăng đột nhiên xuất hiện vết nứt, không đợi Khương Phàm kịp phản ứng, vết nứt nhanh chóng lan tràn, cho đến khi bò đầy cổ đăng.
Không tốt!
Sắc mặt Khương Phàm đại biến.
Răng rắc!
Long!!
Cổ đăng vỡ nát, hóa thành huyền quang đầy trời, Sát Lục Chi Hỏa mất đi trấn áp phóng thích toàn diện. Như hung thú núi lửa từ thời hoang cổ bộc phát từ bên trong không gian kỳ dị
Liệt diễm vô biên như máu nhuộm giữa bầu trời.
Thanh thế quá kinh khủng.
Mật thất chấn động, không gian vặn vẹo.
Rống!!
Một thân ảnh giống như Cự Ma đột nhiên xuất hiện, dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa vô biên, nhào về phía Khương Phàm.
- Cổ đăng không phải vật chứa, mà là phong ấn?
Linh hồn Đan Hoàng kinh hô. Đây là, chủ nhân của Sát Lục Chi Hỏa?
Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm va chạm mãnh liệt, cuồn cuộn cuốn lấy hắn bay ra ngoài, đập ầm ầm trên tường đá mật thất.
Huyết sắc liệt diễm (lửa mạnh màu máu) cuồn cuộn giống như đại dương mênh mông, mãnh liệt tiến vào thân thể Khương Phàm.
- Aaa…!!
Khương Phàm kêu lên thê lương thảm thiết.
Khí hải bạo động!
Mạch máu phồng lên!
Thất khiếu rướm máu! (Bảy lỗ trên cơ thể: miệng, hai mũi, hai tai, hai mắt)
Liệt diễm còn liên tục không ngừng tràn vào, giống như nộ trào, giống như bão lũ.
Toàn thân Khương Phàm nhanh chóng bành trướng, mạch máu, động mạch chủ còn có thể kiên trì, mao mạch lại toàn bộ vỡ vụn.
Máu tươi đầy tràn toàn thân, chảy ra da thịt. Khí hải bị nhồi vào, kịch liệt biến lớn, phảng phất lúc nào cũng có thể nổ tung. Chu Tước kêu to, điên cuồng thôn phệ, lại không làm nên chuyện gì.
Linh văn nở rộ cường quang chói mắt, cực lực áp chế Sát Lục Chi Hỏa, nhưng rõ ràng hồng quang giống như muốn bị ăn mòn.
Đây vẫn chỉ là đau đớn của thân thể, một cỗ ý thức giết chóc đáng sợ trong nháy mắt chật ních trong đầu Khương Phàm.
Khương Phàm trừng trừng hai mắt, con ngươi tan rã.
Trong đầu tràn ngập vô tận khí tức sát phạt.
Tức giận, oán hận.
Điên cuồng, tuyệt vọng.
Giết chóc... Tử vong...
Nhiều loại cảm xúc cực hạn từ trong đầu quét sạch toàn thân, thấm vào linh hồn.
Một thân ảnh đáng sợ bám vào trên linh hồn Khương Phàm. Lít nha lít nhít như dây leo, quấn quanh lấy, rồi thấm vào.
- Khương Phàm! Tỉnh lại! Khương Phàm!
Linh hồn Đan Hoàng gào to, bất đắc dĩ vì là hồn niệm quá yếu, căn bản không ảnh hưởng tới Khương Phàm. Giống như ngay cả âm thanh của hồn niệm cũng đều bị Sát Lục Chi Hỏa đè ép.
- Nơi này còn có khách khác?
Một thanh âm tràn ngập bạo ngược cùng giết chóc đột nhiên vang lên xung quanh linh hồn Đan Hoàng.
- Ngươi muốn mượn thể trọng sinh?
Linh hồn Đan Hoàng cảm nhận được áp bách khủng bố kia, đạo linh hồn vờn quanh lên hắn , lúc nào cũng có thể đem hắn xé nát, triệt để chôn vùi.
- Thân thể này, tư chất tốt, không tệ. Đáng tiếc, cảnh giới quá yếu.
Thanh âm nhanh chóng bao phủ linh hồn Đan Hoàng:
- Ngươi, có thể biến mất! Thân thể của ta, không cho phép có tạp chất!
- Ngươi, cũng có thể biến mất. Thân thể này, ngươi không thể chạm vào.
Linh hồn Đan Hoàng vừa dứt lời, hỏa điểu trong khí hải đột nhiên phân hoá, biến thành vô số tia sáng màu vàng, lan tràn khí hải, tầng tầng gia cố, càng trùng kích đến kinh mạch toàn thân, thẳng tới linh văn trên trán.
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện giữa hồn hải vàng óng.
Sát Lục Chi Hồn kinh động:
- Ngươi là ai!
Ý thức của Khương Phàm dưới sự kích thích của giết chóc vô tận đã vẽ ra ký ức hỗn loạn mơ hồ.
Là phiến chiến trường Tu La tràn ngập giết chóc cùng tuyệt vọng.
Là huyết hà ngập trời, đại địa lún xuống, tai nạn sát tràng.
Chỉ là lần này, giống như đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Sâu trong chiến trường, thân ảnh uy nghiêm hùng tráng kia đã trực diện với Khương Phàm.
Từng bước một đi về phía hắn.
Mỗi một bước rơi xuốn, đều nương theo lấy một thanh âm.
Thiên âm liệt liệt vang vọng thiên khung như vạn cổ lôi đình rơi xuống mặt đất.
- Thương Huyền đại lục! Sí Thiên giới! Phần Thiên Luyện Vực! Vạn Thế Triều! Bách Tộc chiến trường! Đông Nam Môn!
Khương Phàm như thật đang đứng giữa hoang dã đang chảy đầy máu, nhìn chăm chú thân ảnh đang dần dần đi tới.
Càng ngày càng cao lớn, càng ngày càng rõ ràng.
Ánh mắt Khương Phàm lắc lư, rốt cuộc cũng thấy được chân dung.
Đó là... Ta?!
Sát giới hỗn loạn đột nhiên đứng im.
Chiến trường vô tận bỗng nhiên mông lung.
Chỉ có thân ảnh kia vẫn đứng vững trong thiên địa, tràn ngập ngọn lửa màu vàng óng phần thiên diệt địa
Một hỏa điểu hoa lệ thon dài thành hình sâu trong liệt diễm. Nó che khuất bầu trời, lệ khí như biển!
Nó hoa lệ uy nghiêm, bễ nghễ thiên địa.
Chu Tước!
Vạn Cầm Chi Tổ, Diệt Thế Chi Linh!
Thân thể Khương Phàm từ từ bay lên không đối mặt với thân ảnh uy nghiêm kia
- Chúng ta... Trở về!
Thân ảnh kia vươn bàn tay khổng lồ đến trước mặt Khương Phàm. To như núi lớn, đường vân như giang hà. Liệt diễm như nham tương chảy xuôi, tràn ngập mỗi đường vân. Phần khí thế khủng bố diệt tuyệt đập vào mặt, giống như là muốn hòa tan Khương Phàm
- Chúng ta?
Khương Phàm hoảng hốt, nhìn trước mặt mình.
- Chúng ta!!
Đạo thân ảnh kia đưa bàn tay to lớn tới phía trước.
Tay phải Khương Phàm lại tự nhiên nhấc lên, nhẹ nhàng đụng một cái với bàn tay kia.
Ầm ầm!!
Thân ảnh sụp đổ, liệt diễm sôi trào đầy trời.
Chu Tước vặn vẹo, hào quang màu vàng vô biên.
- Ngươi là ta! Ta là ngươi! Ta là kiếp trước! Ngươi là đương thời! Chúng ta... Trở về...
Thanh âm ù ù, vang vọng đất trời.
Chiến trường sụp đổ, ác mộng vỡ vụn.
- Aaa…!!
Ý thức Khương Phàm đột nhiên bị vô tận ký ức lấp đầy, tất cả suy nghĩ giết chóc như thủy triều lui bước.
..
- Ta thấy hơi lạ mắt, hình như chưa thấy qua.
- Ta nói, là khách của ta.
- Không giới thiệu một chút?
- Ngươi không xứng!
Nạp Lan Thanh Xuyên có chút nhíu mày, cười lạnh
- Nhìn ăn mặc thế này, chỉ sợ là thôn phu từ trong thâm sơn cùng cốc đi tới. Nếu là khách Nạp Lan gia, vẫn nên coi trọng y phục một chút, đừng khiến cho chúng ta mất mặt xấu hổ.
Khương Phàm cười:
- Vị công tử này, nếu trong nhà có tiền, liền mua nhiều son phấn chút, che trên mùi vị người, quá nồng rồi.
- Vị gì??
Nạp Lan Thanh Xuyên cúi đầu ngửi ngửi.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng:
- Mùi cặn bã!!
Sắc mặt Nạp Lan Thanh Xuyên phát lạnh:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
- Đừng há mồm, mùi quá nồng! Không biết, còn tưởng rằng ngươi đớp c*t!
- Thô bỉ! Quả nhiên là thâm sơn cùng cốc đi ra, không có giáo dục.
Khương Phàm không nói chuyện, chỉ bưng kín cái mũi, một mặt ghét bỏ.
Nạp Lan Thanh Xuyên nắm chặt nắm đấm:
- Muội muội, quản giáo tốt khách của ngươi! Khách phải có dáng vẻ của khách, đừng đem mình xem như chó, bốn chỗ cắn người!
- Ta lặp lại lần nữa, mời các ngươi, rời khỏi đây!!
Nạp Lan Thanh Lạc cản đến trước mặt Khương Phàm, giằng co với Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Ta cho ngươi thời gian đêm nay để cân nhắc. Sáng sớm ngày mai, ta hi vọng ngươi đến gian phòng Vi công tử xin lỗi. Hầu hạ thật tốt, đừng có lại tùy hứng. Đây là vì tốt cho ngươi.
Nạp Lan Thanh Xuyên tự mình đỡ lên Vi Thừa Hồng rời khỏi sân nhỏ.
- Sáng sớm ngày mai, ta cũng hi vọng lúc đẩy cửa phòng ra, ngươi sẽ quỳ ở nơi đó.
Vi Thừa Hồng quay đầu nhìn Nạp Lan Thanh Lạc, trên khuôn mặt tái nhợt lại nhe răng ra cười.
- Có loại ca ca thế này sao, nếu hắn là người thừa kế, ta cảm giác Nạp Lan gia muốn rút khỏi Tây Cương sẽ không quá dễ dàng.
Khương Phàm lắc đầu, lo lắng hơn chính là chuyện mình đến đại hội Đan Tông, có thể bởi vì tên cặn bã này mà xuất hiện biến cố hay không.
- Để cho ngươi chê cười.
Nạp Lan Thanh Lạc vẫn luôn không thích tính cách của đại ca, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ có biểu hiện hỗn đản như vậy ở trong chuyện này
Nói là cặn bã, đều sợ nhục từ cặn bã .
- Thanh Cảnh, đêm nay ngươi cũng ở đây, đừng trở về.
Nạp Lan Thanh Lạc đỡ Nạp Lan Thanh Cảnh dậy, đi vào gian phòng.
- Chân của hắn làm thế nào lại bị liệt?
Khương Phàm hỏi.
Nạp Lan Thanh Lạc nói:
- Bị người khác cắt đứt.
- Bị ai?
- Đại ca!!
- Vì cái gì?
- Chê hắn khiến cho gia tộc mất mặt, kém chút đánh chết.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Đêm dài, không nói gì.
Nạp Lan Thanh Lạc nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi, hôm nay quá mệt mỏi, cũng bị thương tâm.
Nạp Lan Thanh Cảnh nằm trên giường êm, rất an tĩnh, cũng rất lạnh nhạt, yên lặng nhìn qua khoảng không ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Khương Phàm từ trong cổ áo lấy ra thanh đồng tiểu tháp, tinh tế vuốt vuốt, cũng là đang quan sát cô cô đang tức giận bên trong, sợ nàng hủy tầng thứ hai.
- Thương thế Thừa Hồng còn có thể trị không?
Vi Thiên Quân trầm mặt ngồi trong phòng, hỏi cung phụng tùy hành.
- Vật không tìm được, không thể.
Tộc lão lúng túng lắc đầu.
- Không thể tái sinh sao? Không phải có linh dược tái sinh thân thể à?
Vi Thiên Quân rất thương yêu tiểu nhi tử này, bằng không thì cũng sẽ không đưa hắn đến cùng Nạp Lan gia tộc làm thông gia.
Mà, Nạp Lan Thanh Lạc không chỉ có dáng dấp hoa nhường nguyệt thẹn, linh văn càng đặc biệt, tương lai nhất định có thể giúp Vi Thừa Hồng đứng vững chân trong gia tộc.
Không nghĩ tới, vậy mà liền bị phế đi như thế.
- Linh dược tái sinh thân thể vô cùng hiếm thấy, chờ tìm được, vết thương của công tử nói không chừng đã hoàn toàn khép lại. Tái sinh, càng khó! Chúng ta có thể tìm Luyện Đan sư cao cấp, luyện chế một viên đan dược.
Cung phụng đưa ra đề nghị, nhưng cũng nhịn không được lắc đầu.
Tái sinh thân thể nói nghe thì dễ, nhưng loại đan dược này cũng cần Luyện Đan sư cấp Tông sư có đan thuật cực cao lớn mới có thể luyện ra. Nhưng, những Luyện Đan sư này thường tôn quý lại kiêu ngạo, để bọn hắn luyện đan tới chữa trị cái thứ này, thật sự là...
- Ngươi mang thủ dụ của ta đi Đan quốc, mặc kệ điều kiện gì đều có thể cân nhắc. Cũng mang Thừa Hồng theo, cần phải chữa tốt cho hắn.
Vi Thiên Quân phất phất tay, ra hiệu xuống dưới.
Lúc này, Nạp Lan Thanh Xuyên đi đến.
- Ngươi tốt nhất là đừng nên thông đồng với Nạp Lan Thanh Lạc hại con của ta, nếu không ta sẽ để cho ngươi đẹp mặt!
Thân thể to béo của Vi Thiên Quân chất đầy trên ghế mây, nhìn rất buồn cười, nhưng trong con mắt thật nhỏ luôn luôn lóe ra tia sáng làm cho người ta rét run, toàn bộ Lang Gia Hoàng Triều không có người nào dám khinh thường hắn.
- Đây là ngoài ý muốn. Nhưng chỉ cần phụ thân đồng ý hợp tác, Thanh Lạc sẽ gả vào Vi gia các ngươi.
Nạp Lan Thanh Xuyên ngồi xuống đối diện hắn, trầm giọng nói:
- Hình như phụ thân ta còn còn đang lo lắng, để tránh sinh biến, ta muốn xin ngươi lại đi tìm hắn xem.
- Phụ thân ngươi ngoại trừ chúng ta, không có lựa chọn nào khác. Hắn rất thông minh, sẽ tiếp nhận.
- Ngược lại là ngươi, thật có năng lực khống chế thương hội lớn như vậy sao?
Vi Thiên Quân quệt quệt khóe môi.
- Thương hội do phân hội trưởng các nơi quản lý, ta chỉ cần được bọn hắn thừa nhận, gia tộc này và toàn bộ thương hội sẽ đều là của ta.
Nạp Lan Thanh Xuyên rất có lòng tin đối với mình
Vi Thiên Quân nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nạp Lan Thanh Xuyên hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm tên heo mập trước mặt:
- Giả ngu sao? Ngươi biết mục đích ta tới nơi này.
- Đồ có thể cho ngươi. Nhưng ta có một điều kiện.
Vi Thiên Quân nhàn nhạt cười, chỉ là dáng tươi cười trên khuôn mặt to béo này có vẻ hơi tà ác.
- Chúng ta đã nói xong điều kiện, ngươi còn muốn cái gì?
- Đừng có gấp, là chuyện tốt, ta muốn đem nữ nhi của ta gả cho ngươi.
- Con gái của ngươi? Thứ lẵng...
Nạp Lan Thanh Xuyên kịp thời cắn miệng, không nói ra lời nói quá phận nhưng sắc mặt tương đối khó coi.
Chương 257 Nghĩa Tử Nạp Lan
Vi Thiên Quân chỉ có một đứa con gái, không chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, còn phong lưu thành tính, vô số nam sủng.
Sao mình có thể cưới một nữ tử như vậy?
Mà, gả nữ nhi không phải trọng điểm, chỉ sợ muốn tới giám sát hắn!
- Ngươi cưới nữ nhi của ta, con của ta cưới muội muội của ngươi! Liên minh thế này mới có thể để cho người ngoài nhìn thấy thái độ và quyết tâm giữa hai bên chúng ta.
Ngữ khí Vi Thiên Quân không thể nghi ngờ.
Nạp Lan Thanh Xuyên cắn răng, nửa ngày không nói.
- Ta hiểu nữ nhi của ta, yêu chơi. Chờ tương lai sau khi thành thân, nàng chơi việc nàng, ngươi chơi việc ngươi, không can thiệp chuyện của nhau, tốt bao nhiêu?
Vi Thiên Quân cười nhạt.
Nạp Lan Thanh Xuyên hít sâu một ngụm khí lạnh:
- Đưa thuốc cho ta!
- Ha ha... Thống khoái...
Vi Thiên Quân ném thuốc cho Nạp Lan Thanh Xuyên:
- Số lượng không nên quá lớn, một ngày một giọt, tiếp tục một năm thì có thể để cho phụ thân ngươi từ từ suy yếu, ngoan ngoãn đem sự vụ gia tộc toàn quyền giao cho ngươi.
- Sẽ không hại mệnh của hắn?
- Chỉ cần khống chế tốt số lượng thì sẽ không.
- Xác định??
Nạp Lan Sóc một đêm không ngủ, lo nghĩ tính toán 'Lựa chọn thứ hai' càng mạo hiểm điên cuồng hơn cũng càng có biến số hơn.
Không nghĩ tới sắc trời vừa sáng lên, liền được tâm phúc đưa tin tức tới.
- Thiên chân vạn xác (Vô cùng xác thực)! Tin tức oanh động khắp La Phù, các đại tông môn đều đang khiếp sợ. Trong vòng một đêm, địa vị cùng ảnh hưởng của Thiên Sư tông và Khương gia ở La Phù đều có thay đổi lớn. Bởi vì dính đến Khương gia, tin tức cũng ngay lập tức truyền vào Tây Cương. Sáng sớm hôm nay, vừa vặn vừa truyền vào thành Bát Bảo chúng ta.
Tâm phúc rất khẳng định đáp lại, chỉ là không biết gia chủ vì cái gì lại đột nhiên lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện này
Nạp Lan Sóc đi qua đi lại trong phòng, trong lòng vẫn có chút giãy dụa, dù sao con đường này hoàn toàn không cách nào đoán được bất kỳ kết quả gì, càng khó có thể thuyết phục gia tộc cự phách đã trở nên vô cùng cồng kềnh này.
- Gọi Nạp Lan Thanh Lạc qua, còn có khách của nàng nữa.
Nạp Lan Sóc sâu hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.
- Phụ thân?
Nạp Lan Thanh Lạc cùng Khương Phàm đi tới đều có chút kỳ quái, không phải muốn chờ mấy ngày sao?
- Nếu như Nạp Lan gia muốn rút khỏi Tây Cương, Khương gia và Thiên Sư tông sẽ cho ra trợ giúp gì?
Nạp Lan Sóc đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Đáy mắt Khương Phàm lóe lên ánh sáng.
Nạp Lan Thanh Lạc đều dùng lực nắm chặt hai tay, Nạp Lan gia muốn đến La Phù rồi?
Nàng cũng không cần lại bị xem như hàng hóa mà bán đi!
- Tình huống cụ thể, còn cần các ngươi đến Thiên Sư tông một chuyến, cùng Vương gia và mọi người thương lượng kỹ càng. Nhưng nếu như Nạp Lan gia chủ ngài đã làm quyết định liền phải sớm chuẩn bị kỹ càng.
Khương Phàm rốt cuộc cũng có thể hiện ra ý đồ của mình.
Chờ người của Nạp Lan gia đến Thiên Sư tông, bọn người Vương gia cũng chỉ có thể phối hợp.
Mà, đạt được thương hội siêu cấp Nạp Lan gia này duy trì, bọn người Dạ Thiên Lan khẳng định cao hứng đến điên, lại nhất định tận hết sức lực phối hợp.
- Làm hỗ trợ gì?
Nạp Lan Thanh Lạc thoải mái tinh thần, sắc mặt tiều tụy đều rất nhanh đã khôi phục thần thái ngày xưa. Mỹ lệ, quý khí, kiêu ngạo, giống như là Khổng Tước hoa lệ, để căn phòng mờ tối đều giống như có nhiều hơn mấy phần hào quang.
- Nạp Lan gia nếu như muốn rút lui, trước hết làm chút chuẩn bị bí mật, đem thật nhiều những thứ mình muốn sớm đưa vào La Phù. Cứ như vậy, hỗ trợ liền cực kỳ quan trọng. Các ngươi muốn làm chuyện đặc biệt, đem tất cả lực chú ý bên ngoài Nạp Lan gia đều chuyển dời đến phương diện kia.
- Ví dụ như?
Nạp Lan Sóc đương nhiên muốn làm hỗ trợ, chỉ là không biết Khương Phàm muốn làm thế nào.
- Đem ta, tiến cử đến đại hội Đan Tông. Thế này thì có thể cho bên ngoài tin tức giả, Nạp Lan gia muốn hợp tác cùng Đan quốc. Thiên Hoa hội, hoàng thất, chắc chắn khẩn trương, thậm chí là sợ sệt, cũng sẽ tận hết sức lực tiến hành ngăn cản. Các ngươi vừa vặn nắm lấy cơ hội này, cùng Vương gia phối hợp di chuyển.
Khương Phàm nói xong, hai mắt Nạp Lan Sóc cùng Nạp Lan Thanh Lạc đều tỏa sáng, nhưng lại cùng nhau nhíu mày.
Là ý kiến hay.
Nạp Lan gia hướng về Đan quốc tìm kiếm trợ giúp?
Tin tức này đủ để khiến cho vô số người coi trọng!
Chỉ là, Khương Phàm chỉ cần lộ diện, chẳng phải sẽ bại lộ sao?
- Ta biết các ngươi lo lắng, ta có thể làm cho linh văn của mình phát sinh thay đổi, màu sắc hỏa diễm cũng sẽ thay đổi. Mà, tất cả mọi người cho rằng ta đi thánh địa, càng sẽ không nghĩ đến ta hiện tại.
Nạp Lan Sóc cùng Nạp Lan Thanh Lạc đang nhăn lông mày cũng lập tức giãn ra, hai phụ tử tinh minh đầu óc, cũng bắt đầu cẩn thận tính toán chuyện này.
Thật lâu...
Nạp Lan Sóc cùng Nạp Lan Thanh Lạc đồng thời gật đầu.
- Có thể thực hiện!
Xong rồi!
Trong lòng Khương Phàm trở nên kích động.
Nạp Lan Thanh Lạc cẩn thận tính một chuyện, nói:
- Thời gian Tây Cương đại tuyển chỉ còn tám ngày, chúng ta có thể dùng danh nghĩa Tử Vi thương hội, trực tiếp tiến cử ngươi đi qua. Hôm nay liền phóng tin tức ra bên ngoài, chúng ta tìm được một vị hỏa văn cường đại, muốn tham gia đại hội Đan Tông.
Nạp Lan Sóc tin tưởng chỉ cần tin tức này vừa ra liền có thể để tất cả chú ý và hiểu ý đồ của Nạp Lan gia bọn hắn.
Khương Phàm nói:
- Ta có câu nói, vị trưởng tử của ngài hình như rất thân cận với Thiên Hoa hội, ta lo lắng hắn sẽ làm hỏng việc.
Nạp Lan Sóc suy nghĩ.
- Liền dùng lý do hắn thương hại Thanh Lạc, cấm đoán hắn.
- Gia chủ, Vi hội trưởng xin gặp.
Lúc này, thị vệ phía ngoài thông báo.
- Mời hắn vào.
Nạp Lan Sóc ngồi trở lại phía sau bàn đọc sách.
- Nạp Lan gia chủ, suy tính thế nào?
Vi Thiên Quân chuyển thân thể to béo đi đến, chỉ là có chút ngoài ý muốn, nơi này lại còn có hai tiểu hài nhi.
Chương 258 Đừng ở đây làm bẩn Nạp Lan gia
- Thanh Lạc, mang Nạp Lan Thanh Diệu đi xuống đi. Chuẩn bị cẩn thận, không nên phụ kỳ vọng của ta.
Nạp Lan Sóc nếu làm quyết định, suy nghĩ cũng linh hoạt hơn.
Quan trọng hơn chính là muốn rút ngắn quan hệ với Khương Phàm.
Tiểu tử này tương lai chính là người của thánh địa.
- Nạp Lan Thanh Diệu?
Vi Thiên Quân có chút nhíu mày, nhìn đến Khương Phàm, đây là hài tử chi thứ nào sao?
- Đây là nghĩa tử của ta, Nạp Lan Thanh Diệu. Vị này là tổng hội trưởng Thiên Hoa hội, Vi Thiên Quân.
Nạp Lan Sóc giới thiệu cho bọn hắn.
Nghĩa tử?
Vi Thiên Quân kì quái, lúc này còn nhận nghĩa tử.
- Phụ thân, yên tâm, với thiên phú của Thanh Diệu nhất định có thể đi đến Đan quốc.
Nạp Lan Thanh Lạc chỉ nói một câu, liền mang theo Khương Phàm rời khỏi.
- Đan quốc?
Sắc mặt Vi Thiên Quân hơi động.
Hắn rất khôn khéo, lập tức nghĩ đến một loại khả năng nào đó.
Nạp Lan gia muốn từ bỏ hợp tác cùng Thiên Hoa hội, lựa chọn Đan quốc?
Không thể không nói, đây đúng là biện pháp tốt mở ra lối riêng.
Đan quốc đã sớm bởi vì Kỳ Thiên điện mà cảm nhận được nguy cơ. Khương gia bị phế, kích thích không chỉ là Nạp Lan gia, còn có Đan quốc.
- Nhận nghĩa tử, đưa đến Đan quốc, Nạp Lan gia chủ đây là ý gì?
Ánh mắt Vi Thiên Quân cũng dần dần nhìn thẳng người sau bàn đọc sách, sau đó hắn mở hai tay đẩy thị vệ đang đỡ mình ra.
- Tử Vi thương hội chúng ta vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm hỏa văn ưu tú, bồi dưỡng thành Luyện Đan sư. Cái này ngươi cũng biết, Thiên Hoa hội các ngươi bồi dưỡng Luyện Đan sư cũng không ít. Đây là người mà chúng ta cho rằng là có thiên phú nhất từ trước đến nay. Năm trước ta đã đã nhận hắn làm nghĩa tử. Chỉ là nghĩa tử này của ta, tâm tính quá cao, luôn cảm thấy thương hội không thích hợp hắn. Lần này trước khi đại hội Đan Tông bắt đầu, hắn đã đến quấy rầy đòi hỏi, ta một mực không đồng ý. Bây giờ thực sự không lay chuyển được, liền để hắn đi.
Nạp Lan Sóc thuận miệng lập lên lý do, lại hợp tình hợp lý, giọt nước cũng không lọt!
Vi Thiên Quân đương nhiên không tin cái gì gọi là 'Quấy rầy đòi hỏi', 'Không lay chuyển được', đây chỉ là những lí do thoái thác, nhất định là Nạp Lan Sóc chuẩn bị
buông tay đánh cược một lần, dùng nghĩa tử kết minh với Đan quốc.
- Vậy còn kết minh giữa chúng ta? Nạp Lan gia chủ suy tính thế nào?
Vi Thiên Quân nhìn thẳng mắt Nạp Lan Sóc.
Nạp Lan Sóc cố ý làm ra thể hiện khó xử, do dự, sau đó mới lên tiếng.
- Ta một mực coi Thanh Diệu là con ruột mà đợi, đại hội Đan Tông đối với hắn rất quan trọng, kẻ làm phụ thân như ta đây cũng muốn coi trọng. Về phần kết minh giữa chúng ta, không ngại để thêm hai tháng nữa. Chờ chuyện của Thanh Diệu kết thúc, ta lại mời Vi hội trưởng tới. Đến lúc đó, ta nhất định cho ngươi một lời chính xác nhất.
Nạp Lan Sóc biểu hiện rất áy náy.
- Đại hội Đan Tông tượng trưng cho quy cách Đan sư so đấu cao nhất trong hoàng triều chúng ta, ngươi rất có lòng tin đối với nghĩa tử này?
Vi Thiên Quân nói bóng gió, ngươi có thể nghĩ rõ ràng?
- Hắn muốn thử xem liền cứ để hắn thử một chút. Nếu như có thể gia nhập Đan quốc, ta thay hắn kiêu ngạo. Nếu như không được, thương hội chúng ta cũng có thể bồi dưỡng hắn thành tài. Vi hội trưởng, còn chưa có ăn điểm tâm đúng không. Ta an bài người đi làm, cùng nhau ăn chứ?
Nạp Lan Sóc nói bóng gió, ta đã quyết định, ngươi… cút đi!
- Nạp Lan Thanh Diệu là chuyện gì?
Vi Thiên Quân rời phòng, thấp giọng quát hỏi Nạp Lan Thanh Xuyên chờ đợi ở bên ngoài.
- Ai??
Nạp Lan Thanh Xuyên sững sờ, từ đâu xuất hiện một tên Thanh Diệu?
Lấy tên trong gia tộc đặt 'Rõ ràng', cũng chỉ có ba huynh muội bọn họ.
- Phụ thân ngươi nhận nghĩa tử!
- Phụ thân ta còn có nghĩa tử?
- Ngươi không biết?
- Nói đùa cái gì vậy?!
Nạp Lan Thanh Xuyên cau chặt lông mày.
- Xem ra phụ thân ngươi còn có rất nhiều chuyện giấu diếm ngươi. Hắn là Luyện Đan sư thiên phú nhất Nạp Lan gia các ngươi những năm này tìm được. Nạp Lan Sóc muốn đem hắn đề cử đến đại hội Đan Tông, tiếp xúc với quốc quân Đan quốc!
Đáy mắt Vi Thiên Quân hiện lên một tia sắt lạnh.
- Phụ thân muốn kết minh cùng Đan quốc
Nạp Lan Thanh Xuyên lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
Thế nhưng, nghĩa tử?
Luyện Đan sư có thiên phú nhất?
Đùa ta sao?!!
Vi Thiên Quân sượt qua người Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Thuốc của ngươi, có thể tăng liều lên!
Ánh mắt Nạp Lan Thanh Xuyên lấp lóe một lát, cho đến khi đến đình viện Nạp Lan Thanh Lạc.
- Chính là hắn?
Nạp Lan Thanh Xuyên chỉ vào Khương Phàm, chất vấn Nạp Lan Thanh Lạc.
- Hôm qua có người ngoài ở đay, ta không nói rõ ràng. Hắn không phải khách, là người nhà. tứ đệ của ta.
Nạp Lan Thanh Lạc giúp đỡ Khương Phàm nắm lấy cái danh 'Đệ đệ' này, kéo đến trong lồng ngực mình.
Khương Phàm ho khan một cái, thoáng giữ một khoảng cách.
Xấu hổ vì đã đụng phải.
- Một đứa nhà quê thô bỉ cũng xứng làm người Nạp Lan gia ta?
Nạp Lan Thanh Xuyên rất khó chấp nhận.
Không chỉ bởi vì giấu diếm mình, cũng không chỉ là bởi vì muốn cùng kết minh với Đan quốc, càng quan trọng hơn là để hắn cảm nhận được một tia uy hiếp.
Hắn là người thừa kế gia tộc, cũng là người thừa kế duy nhất, khi không lại có thêm một tên nghĩa tử liền nhất định sẽ có uy hiếp.
Nhất là, nghĩa tử này còn một mực được ẩn giấu .
Nạp Lan Thanh Lạc hừ một tiếng:
- Nói thật, hắn so ngươi càng xứng đáng hơn!
Nạp Lan Thanh Xuyên chỉ vào Khương Phàm, lời nói lạnh nhạt:
- Ngươi không xứng với cái họ Nạp Lan này, thức thời một chút, tự mình từ bỏ, biến ra khỏi Nạp Lan gia. Nếu không, ta ở chỗ này một ngày, tuyệt đối sẽ không tán thành ngươi. Chờ ta làm gia chủ, ngươi càng sẽ vô cùng khó xử.
Khương Phàm không nói gì, chỉ giơ tay lên một cái, bưng kín cái mũi.
- Thô bỉ!
- Biến ra ngoài! Đừng ô nhiễm Nạp Lan gia.
Chương 259 Kịch biến, phong ấn của cổ đăng
Nạp Lan Thanh Xuyên lui lại hai bước, thét lên ra lệnh với thị vệ phía ngoài:
- Người đâu, bắt lấy hắn, ném ra ngoài cho ta!
Thị vệ phía ngoài lập tức xông tới, nhưng không phải vây quanh Khương Phàm, mà là bắt lấy bả vai Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Các ngươi làm cái gì đấy? Mù rồi sao? Ta bảo các ngươi bắt hắn.
Nạp Lan Thanh Xuyên gầm thét.
- Đại công tử, gia chủ có lệnh, nhốt ngươi cấm đoán.
- Dựa vào cái gì!!
- Chúng ta chỉ tiếp nhận mệnh lệnh gia chủ, đại công tử, đắc tội.
Bọn thị vệ đã khống chế Nạp Lan Thanh Xuyên lại, không để ý hắn giãy dụa, ném ra khỏi đình viện.
- Hỗn trướng! Thả ta ra! Các ngươi chán sống! Thả ta ra, ta muốn gặp phụ thân!
Tiếng Nạp Lan Thanh Xuyên tức giận càng ngày càng xa, biến mất trong trang viên.
- Để cho ngươi chê cười.
Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, càng vô cùng thất vọng đối với người đại ca này
- Có cái gì thay đổi dung mạo không?
Mặc dù Khương Phàm mang theo Ngọc Ngưng Giao, nhưng thứ này đứng ở khoảng cách gần xem xét liền có thể phát hiện ra mánh khóe.
- Ta nhớ là trong nhà có cái mặt nạ, có thể thay đổi dung mạo, gọi Thiên Diện Quỷ. Bất quá...
- Bất quá cái gì?
- Mặt nạ sẽ thấm đến trong da thịt, tan đến đầu khớp xương, vô cùng đau đớn.
- Cho ta.
Khương Phàm chỉ cần hiệu quả, không để ý đến đau đớn.
- Ngươi xác định có thể thay đổi màu sắc hỏa diễm?
Nạp Lan Thanh Lạc nhất lo lắng chính là điểm này, dù sao Kim Viêm Thánh Hỏa của Khương Phàm quá bắt mắt. Chỉ cần biểu hiện ra ở trước mặt mọi người, ngay lập tức sẽ khiến cho mọi người hoài nghi.
- Hẳn là có thể, chúng ta lúc nào thì xuất phát?
- Đại hội sau tám ngày nữa chính thức cử hành, chúng ta tốt nhất trong vòng ba ngày liền khởi hành ngay.
- Ba ngày, đầy đủ. Trước tiên tìm cho ta một chỗ yên tĩnh, ta muốn thay đổi linh văn.
Nạp Lan Thanh Lạc mang theo Khương Phàm vào bí địa của gia tộc, do đám thân vệ tâm phúc của gia chủ nghiêm mật trấn giữ.
- Dùng nội tu công quyết dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa, tận lực không cần lưu lại kinh mạch, dùng tốc độ nhanh nhất dẫn vào khí hải. Dùng Chu Tước linh nguyên của ngươi thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa.
Linh hồn Đan Hoàng chỉ đạo Khương Phàm.
- Tốt! Bắt đầu!
Khương Phàm sâu hít một ngụm khí lạnh, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh.
- Chờ một chút! Đều lấy ra Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan cùng Thanh Thần Đan, tùy thời chuẩn bị áp chế Sát Lục Chi Hỏa!
Linh hồn Đan Hoàng rất rõ ràng Sát Lục Chi Hỏa nguy hiểm như thế nào.
Lấy cảnh giới và thân thể Khương Phàm bây giờ, kỳ thật vô cùng mạo hiểm, hơi không cẩn thận liền có thể sẽ gặp phải phản phệ. Mà hắn chỉ là sợi hồn niệm, ngoại trừ thay Khương Phàm quan sát tình huống, cái gì khác cũng đều không làm được.
- Bắt đầu!
Khương Phàm dọn xong đan dược để trước mặt, vận chuyển công quyết Đại Diệu Thiên Kinh.
Hỏa điểu Chu Tước trong khí hải ngẩng đầu giương cánh, phát ra tiếng gáy to sắc nhọn, khí thế mãnh liệt quét sạch khí hải.
Trong mảnh không gian linh lực màu vàng óng , nó chính là Chúa Tể, là kẻ khống chế tất cả.
Khí hải mãnh liệt, mê vụ ngập trời.
Kinh mạch toàn thân phát sáng, trùng kích linh văn trên trán.
Linh văn giống như là một con Chu Tước chân chính, từ trong ngủ mê thức tỉnh, tràn ngập ra thánh uy kinh người, còn có cỗ lệ khí đáng sợ.
Giờ khắc này, toàn thân Khương Phàm lượn lờ kim quang, khí chất đều có sự thay đổi!
Cường thế!
Nghiêm túc!
Đại Diệu Thiên Kinh trở nên sinh động, lấy thân thể làm môi giới, cướp đoạt năng lượng xung quanh.
Khương Phàm dẫn đạo công quyết, hình thành vòng xoáy thôn phệ ở hai tay, bao phủ cổ đăng.
Cổ đăng nhảy vọt dẫn dắt hỏa diễm màu máu nhanh chóng tràn vào vòng xoáy, tiến vào thân thể Khương Phàm.
Đại Diệu Thiên Kinh trước tiên đem nó khống chế, lướt qua kinh mạch, đẩy xuống khí hải.
Hỏa điểu nở rộ lên uy thế cường thịnh, bay múa ở trên không, tiếp dẫn Sát Lục Chi Hỏa.
Thôn phệ, chính thức bắt đầu!
Khương Phàm cũng nhận ảnh hưởng mãnh liệt, ý thức hoảng hốt, không ngừng hiện lên suy nghĩ giết chóc, bực bộ, tức giận!
Bất quá còn có thể tiếp nhận, có thể giữ vững thanh tỉnh.
Khương Phàm thở phào, tiếp tục hấp thu Sát Lục Chi Hỏa.
Vừa rồi bắt đầu rất thuận lợi, nhưng Sát Lục Chi Hỏa trong cổ đăng giống như không có tận cùng, mặc cho Khương Phàm dẫn dắt thế nào nó vẫn một mực không ngừng tuôn ra.
Một giờ... Hai giờ...
Khương Phàm không chịu nổi, góp nhặt sát niệm giống như cuồng phong dưới đại dương mênh mông, không ngừng nhấc lên sóng to gió lớn đánh thẳng vào ý thức Khương Phàm đang đau khổ kiên trì.
- Thanh Thần Đan! Hai viên!
Linh hồn Đan Hoàng uy nghiêm cảnh cáo.
Khương Phàm thoáng thanh tỉnh, lập tức ăn vào hai viên Thanh Thần Đan.
Từng luồng từng luồng khí tức thanh lương tràn ngập toàn thân, xua tan nhiệt ý nóng hổi, thanh tỉnh ý thức.
Khương Phàm cắn chặt răng, tiếp tục hấp thu.
Sau đó không lâu, hỏa điểu trong khí hải lại không chịu nổi, vẩy xuống hồng quang
nhuộm đỏ lấy không gian.
- Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan! Một viên!!
Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở lần nữa.
Khương Phàm đưa tay cứng ngắc bắt lấy một viên, nhét vào trong miệng.
Cửu Linh Dưỡng Nguyên Đan ẩn chứa năng lượng đặc biệt lại cường thịnh, sau khi lưu chuyển toàn thân thì như là thác nước rót vào khí hải, đụng chạm hỏa điểu.
Hỏa điểu mãnh liệt giương cánh, liệt diễm ngập trời, uy thế phóng đại. Hồng quang vẩy xuống đầy trời nhanh chóng hội tụ về phía nó.
Nhưng, hỏa diễm trong cổ đăng vẫn liên tục không ngừng.
Cái này không chỉ là hỏa diễm, càng là năng lượng!
Khương Phàm đều có cảm giác muốn bị bạo no, không thể không triển khai hỏa dực, tiêu hao linh lực trong thân thể.
- Chịu đựng, đừng có ngừng. Tin tưởng linh nguyên ngươi, tin tưởng linh văn ngươi! Thế này sẽ kích phát tiềm lực của nó!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trước trước sau sau thôn phệ dài đến sáu giờ, phóng thích, tàn phá, tra tấn Khương Phàm đến sức cùng lực kiệt, phảng phất muốn đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Ông...
Trong cõi U Minh vang lên một tiếng kỳ quái, cảnh giới Khương Phàm đã đột phá, bước vào Linh Nguyên cảnh nhị trọng thiên.
Trận đột phá này tới thật là kịp thời.
Chương 260 Ngàn năm ước hẹn, Thiên Hậu luân hồi
Linh Nguyên cảnh đột phá, nương theo thay đổi vô cùng mạnh mẽ.
Trực tiếp nhất chính là phạm vi khí hải tăng mạnh, độ mềm và độ rộng kinh mạch đều tăng lên rất nhiều.
Khương Phàm ăn vào viên Thanh Thần Đan thứ năm, ổn định tinh thần, thôi động Đại Diệu Thiên Kinh tiếp tục dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa.
Hắn cũng không tin, hỏa diễm bên trong cổ đăng này là không có tận cùng.
Nhưng, đúng vào lúc này, mặt ngoài cổ đăng đột nhiên xuất hiện vết nứt, không đợi Khương Phàm kịp phản ứng, vết nứt nhanh chóng lan tràn, cho đến khi bò đầy cổ đăng.
Không tốt!
Sắc mặt Khương Phàm đại biến.
Răng rắc!
Long!!
Cổ đăng vỡ nát, hóa thành huyền quang đầy trời, Sát Lục Chi Hỏa mất đi trấn áp phóng thích toàn diện. Như hung thú núi lửa từ thời hoang cổ bộc phát từ bên trong không gian kỳ dị
Liệt diễm vô biên như máu nhuộm giữa bầu trời.
Thanh thế quá kinh khủng.
Mật thất chấn động, không gian vặn vẹo.
Rống!!
Một thân ảnh giống như Cự Ma đột nhiên xuất hiện, dẫn dắt Sát Lục Chi Hỏa vô biên, nhào về phía Khương Phàm.
- Cổ đăng không phải vật chứa, mà là phong ấn?
Linh hồn Đan Hoàng kinh hô. Đây là, chủ nhân của Sát Lục Chi Hỏa?
Khương Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm va chạm mãnh liệt, cuồn cuộn cuốn lấy hắn bay ra ngoài, đập ầm ầm trên tường đá mật thất.
Huyết sắc liệt diễm (lửa mạnh màu máu) cuồn cuộn giống như đại dương mênh mông, mãnh liệt tiến vào thân thể Khương Phàm.
- Aaa…!!
Khương Phàm kêu lên thê lương thảm thiết.
Khí hải bạo động!
Mạch máu phồng lên!
Thất khiếu rướm máu! (Bảy lỗ trên cơ thể: miệng, hai mũi, hai tai, hai mắt)
Liệt diễm còn liên tục không ngừng tràn vào, giống như nộ trào, giống như bão lũ.
Toàn thân Khương Phàm nhanh chóng bành trướng, mạch máu, động mạch chủ còn có thể kiên trì, mao mạch lại toàn bộ vỡ vụn.
Máu tươi đầy tràn toàn thân, chảy ra da thịt. Khí hải bị nhồi vào, kịch liệt biến lớn, phảng phất lúc nào cũng có thể nổ tung. Chu Tước kêu to, điên cuồng thôn phệ, lại không làm nên chuyện gì.
Linh văn nở rộ cường quang chói mắt, cực lực áp chế Sát Lục Chi Hỏa, nhưng rõ ràng hồng quang giống như muốn bị ăn mòn.
Đây vẫn chỉ là đau đớn của thân thể, một cỗ ý thức giết chóc đáng sợ trong nháy mắt chật ních trong đầu Khương Phàm.
Khương Phàm trừng trừng hai mắt, con ngươi tan rã.
Trong đầu tràn ngập vô tận khí tức sát phạt.
Tức giận, oán hận.
Điên cuồng, tuyệt vọng.
Giết chóc... Tử vong...
Nhiều loại cảm xúc cực hạn từ trong đầu quét sạch toàn thân, thấm vào linh hồn.
Một thân ảnh đáng sợ bám vào trên linh hồn Khương Phàm. Lít nha lít nhít như dây leo, quấn quanh lấy, rồi thấm vào.
- Khương Phàm! Tỉnh lại! Khương Phàm!
Linh hồn Đan Hoàng gào to, bất đắc dĩ vì là hồn niệm quá yếu, căn bản không ảnh hưởng tới Khương Phàm. Giống như ngay cả âm thanh của hồn niệm cũng đều bị Sát Lục Chi Hỏa đè ép.
- Nơi này còn có khách khác?
Một thanh âm tràn ngập bạo ngược cùng giết chóc đột nhiên vang lên xung quanh linh hồn Đan Hoàng.
- Ngươi muốn mượn thể trọng sinh?
Linh hồn Đan Hoàng cảm nhận được áp bách khủng bố kia, đạo linh hồn vờn quanh lên hắn , lúc nào cũng có thể đem hắn xé nát, triệt để chôn vùi.
- Thân thể này, tư chất tốt, không tệ. Đáng tiếc, cảnh giới quá yếu.
Thanh âm nhanh chóng bao phủ linh hồn Đan Hoàng:
- Ngươi, có thể biến mất! Thân thể của ta, không cho phép có tạp chất!
- Ngươi, cũng có thể biến mất. Thân thể này, ngươi không thể chạm vào.
Linh hồn Đan Hoàng vừa dứt lời, hỏa điểu trong khí hải đột nhiên phân hoá, biến thành vô số tia sáng màu vàng, lan tràn khí hải, tầng tầng gia cố, càng trùng kích đến kinh mạch toàn thân, thẳng tới linh văn trên trán.
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện giữa hồn hải vàng óng.
Sát Lục Chi Hồn kinh động:
- Ngươi là ai!
Ý thức của Khương Phàm dưới sự kích thích của giết chóc vô tận đã vẽ ra ký ức hỗn loạn mơ hồ.
Là phiến chiến trường Tu La tràn ngập giết chóc cùng tuyệt vọng.
Là huyết hà ngập trời, đại địa lún xuống, tai nạn sát tràng.
Chỉ là lần này, giống như đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Sâu trong chiến trường, thân ảnh uy nghiêm hùng tráng kia đã trực diện với Khương Phàm.
Từng bước một đi về phía hắn.
Mỗi một bước rơi xuốn, đều nương theo lấy một thanh âm.
Thiên âm liệt liệt vang vọng thiên khung như vạn cổ lôi đình rơi xuống mặt đất.
- Thương Huyền đại lục! Sí Thiên giới! Phần Thiên Luyện Vực! Vạn Thế Triều! Bách Tộc chiến trường! Đông Nam Môn!
Khương Phàm như thật đang đứng giữa hoang dã đang chảy đầy máu, nhìn chăm chú thân ảnh đang dần dần đi tới.
Càng ngày càng cao lớn, càng ngày càng rõ ràng.
Ánh mắt Khương Phàm lắc lư, rốt cuộc cũng thấy được chân dung.
Đó là... Ta?!
Sát giới hỗn loạn đột nhiên đứng im.
Chiến trường vô tận bỗng nhiên mông lung.
Chỉ có thân ảnh kia vẫn đứng vững trong thiên địa, tràn ngập ngọn lửa màu vàng óng phần thiên diệt địa
Một hỏa điểu hoa lệ thon dài thành hình sâu trong liệt diễm. Nó che khuất bầu trời, lệ khí như biển!
Nó hoa lệ uy nghiêm, bễ nghễ thiên địa.
Chu Tước!
Vạn Cầm Chi Tổ, Diệt Thế Chi Linh!
Thân thể Khương Phàm từ từ bay lên không đối mặt với thân ảnh uy nghiêm kia
- Chúng ta... Trở về!
Thân ảnh kia vươn bàn tay khổng lồ đến trước mặt Khương Phàm. To như núi lớn, đường vân như giang hà. Liệt diễm như nham tương chảy xuôi, tràn ngập mỗi đường vân. Phần khí thế khủng bố diệt tuyệt đập vào mặt, giống như là muốn hòa tan Khương Phàm
- Chúng ta?
Khương Phàm hoảng hốt, nhìn trước mặt mình.
- Chúng ta!!
Đạo thân ảnh kia đưa bàn tay to lớn tới phía trước.
Tay phải Khương Phàm lại tự nhiên nhấc lên, nhẹ nhàng đụng một cái với bàn tay kia.
Ầm ầm!!
Thân ảnh sụp đổ, liệt diễm sôi trào đầy trời.
Chu Tước vặn vẹo, hào quang màu vàng vô biên.
- Ngươi là ta! Ta là ngươi! Ta là kiếp trước! Ngươi là đương thời! Chúng ta... Trở về...
Thanh âm ù ù, vang vọng đất trời.
Chiến trường sụp đổ, ác mộng vỡ vụn.
- Aaa…!!
Ý thức Khương Phàm đột nhiên bị vô tận ký ức lấp đầy, tất cả suy nghĩ giết chóc như thủy triều lui bước.
..
Bình luận facebook