• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đan Đại Chí Tôn (5 Viewers)

  • Chương 261-265

Bên ngoài Cửu Châu, tại vực sâu đáy biển!

Cấm khu của nhân gian, vùng đất Hư Vô!

Một cửa đá rộng rãi hùng vĩ đứng vững tỏa ra ánh sáng vạn trượng, sôi trào khí lãng ngập trời.

Cửa đá đóng chặt lại không ngừng có thần bí lực lượng xuyên thấu vết nứt cửa đá, xen lẫn hình ảnh phức tạp, khi thì như vạn thú gào thét, khi thì giống như chiến tướng hỗn chiến.

Xuyên thấu qua cửa đá vết nứt, có thể nhìn thấy bên trong lít nha lít nhít tượng đá đứng vững nơi đấy, như là không có giới hạn. Bọn chúng sinh động như thật, cứ như do người sống đổ mà thành. Bọn chúng mặc áo giáp bên trong, bên ngoài có tố y.

Nhìn qua như lăng mộ thạch tượng, là đưa tang cho người nào đó

Khí tức sát phạt vô tận ngưng tụ thành huyết vân nồng đậm ở trên không, che khuất bầu trời, rung động lòng người.

Thời khắc khi Khương Phàm cùng đạo ký ức thân ảnh kia chính thức gặp nhau, vô số pho tượng sau cửa đá đều giống như có phát giác. Từng tia ánh sáng như máu lại sắt lạnh lấp lóe bên trong ánh mắt bọn chúng, sau đó bình tĩnh lại.

Không lâu sau, một pho tượng ầm vang sụp đổ, xông ra một sợi u quang lấp lóe qua lại giữa đám tượng đá, cuối cùng xông ra vết nứt cửa đá, cuốn lên một chiến binh ở phía ngoài, dung nhập vào trong đó.

Chiến binh này không biết đã ngủ say bao nhiêu năm tháng, lại tại thời khắc dung hợp u quang bộc phát lên sát khí trùng thiên, như hùng binh gào thét truyền ra trăm vạn, âm thanh chấn động vùng đất Hư Vô.

- Ngô hoàng!

Một tiếng khẽ nói, chiến binh gánh chịu lấy sợi u hồn kia, chấn vỡ trói buộc của vùng đất Hư Vô, xé rách vực sâu nơi đáy biển, phóng tới Thương Huyền.

Sau cửa đá, trăm vạn tượng đá ù ù rung động, chấn động vô số mảnh vỡ rớt xuống .

Trăm vạn tiếng nỉ non quanh quẩn thiên địa.

Kinh dị, lại rung động.

- Ngô hoàng! Chúng thần... Xin đợi ngàn năm...

..

Bên ngoài Thương Huyền, Thập Tam Hải Bát Châu, vô số thánh địa, thần triều, hoàng tộc, thậm chí vô thượng Đế tộc đều có phát giác.

Từng lão quái vật ngủ say trong bí cảnh, cổ quan, phần mồ mả… đều mở ra con mắt thâm thúy lại tang thương nhìn về phía đại địa Thương Huyền xa xôi.

- Thương Huyền có biến! Tra!

Từng tiếng thét lên ra lệnh, như cổ kiếm ra khỏi vỏ, chấn thiên động địa.

Thương Huyền, Tây Bộ!

Đại Diễn thánh địa!

Một vị lão nhân khô gầy khiêng cổ quan nặng nề đi ra từ trong dãy núi, ngắm nhìn yêu khí bao phủ ngập trời bên trong thánh địa phương xa.

- Cửu U chi quang. Luân Hồi khí tức. Thiên Hậu, là ngài sao?

Lão nhân lắc lắc đầu khẽ nói, kích động, hoảng hốt.

- Gia nô! Chờ ngài ngàn năm!

Hai mắt khô cạn của lão nhân chảy xuống dòng huyết lệ, chậm rãi quỳ xuống Đại Diễn thánh địa mà dập đầu.

Giờ này khắc này, bên trong Đại Diễn thánh địa là một mảnh bối rối.

Chủ mẫu mang thai chưa đủ mười tháng, hôm nay lại đột nhiên đau từng cơn.

Thai nhi, sắp lâm bồn.

Để bọn hắn vừa rung động vừa khẩn trương chính là, vạn dặm sơn lâm đã lâm vào yên tĩnh, yêu khí từ bốn phương tám hướng trào lên mà đến, rợp cả đất trời, bao phủ toàn bộ thánh địa.

Thánh chủ Đại Diễn Thánh Đại kêu gọi tất cả trưởng lão bế quan tỉnh lại, sẵn sàng trận địa đón quân địch.



Lúc Khương Phàm tỉnh lại đã nằm trên giường Nạp Lan Thanh Lạc.

- Ngươi đã tỉnh?

Nạp Lan rõ ràng thở nhẹ ra.

Khương Phàm ngồi xuống, ý thức có chút hoảng hốt.

- Hôm qua ta tới đưa Thiên Diện Quỷ cho ngươi, phát hiện ngươi hôn mê liền đem ngươi trở về. Ngươi không sao chứ?

Nạp Lan Thanh Lạc đến đỡ Khương Phàm dậy.

Khương Phàm xoa cái đầu đang căng đau:

- Có gương đồng không?

- Nơi này, cho ngươi.

Nạp Lan Thanh Lạc đưa cho Khương Phàm một cái gương đồng đẹp đẽ.

Khương Phàm nhìn mình bên trong, trên mặt lộ ra một tia thần tình phức tạp.

Ta, đều nhớ ra rồi!

Đều, nhớ ra rồi!

- Linh văn ngươi là làm thế nào được như vậy?

Nạp Lan Thanh Lạc quan sát linh văn Khương Phàm rất lâu.

Trước đó như thế nào nàng không biết. Nhưng màu sắc vậy mà thật có thể biến thành màu đỏ như máu.

- Thánh văn ta rất đặc thù.

Khương Phàm không nhiều lời.

Không chỉ có linh văn biến thành màu máu, kinh mạch, linh nguyên, khí hải, đều biến thành màu máu.

Chỉ là năng lượng này quá mạnh, hay là vì ảnh hưởng của ý thức?

Muốn hoàn toàn luyện hóa, chỉ sợ cần đến mười ngày nửa tháng.

- Người của Thiên Hoa hội đi rồi sao?

Khương Phàm ăn vào một khỏa Thanh Thần Đan, điều trị khí tức, dọn dẹp sát khí.

- Hôm qua liền đi.

-P hụ thân cũng phái người đi La Phù, đoán chừng ba năm ngày thì có thể đến Thiên Sư tông. Ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, chúng ta ngày mai liền xuất phát. Đại hội Đan Tông đã tiếp nhận tiến cử của chúng ta, ngươi có thể trực tiếp tham dự Tây Cương đại tuyển.

Nạp Lan Thanh Lạc nghĩ đến gia tộc sắp nghênh đón 'Tân sinh', mình lại có thể tự mình trải qua, tự mình tham dự, trên mặt hiện ra dáng tươi cười.

- Vậy ca ca ngươi đâu?

- Giam lại rồi.

- Nạp Lan Thanh Cảnh đi cùng cùng chúng ta không?

Khương Phàm nhìn thiếu niên trên xe lăn.

- Chân ta không tiện, thân thể cũng yếu, vẫn nên ở nhà. Nhị tỷ từ mười tuổi đã bắt đầu tiếp xúc chuyện gia tộc, trải qua nhiều chuyện, có nàng bồi tiếp, đủ để ứng phó các việc ngoài ý muốn.

Nạp Lan Thanh Cảnh một thân y phục màu trắng, tóc dài như thác nước, có loại cảm giác tĩnh mỹ đặc thù.

- Cho ngươi, Thiên Diện Quỷ.

Nạp Lan Thanh Lạc đem một tấm mặt nạ đen như mực giao cho Khương Phàm.

Sáng sớm hôm sau, Nạp Lan Thanh Lạc tỉ mỉ ăn mặc một phen, đứng ở trước mặt Khương Phàm.

Dáng người cao ráo thướt tha, khí chất ưu nhã mê người, phối hợp y phục phú quý, loại tư thái đại gia khuê tú sống an nhàn sung sướng kia đủ để cho vô số nữ tử mỹ lệ ở trước mặt nàng ảm đạm phai mờ. Nhất là đôi mắt kia, linh động trong suốt, lại lấp lóe như ánh sao có thể khiến người ta chìm sâu vào trong đó, không cách nào tự kềm chế.

Khương Phàm cũng nhịn không được mà nhìn nhiều mấy lần:

- Cô cười lên vẫn rất đẹp mắt.

Đẹp mắt?

Nạp Lan Thanh Lạc rất im lặng, lời ca ngợi này nói thật đơn giản.
Chương 262 Quá hồ nháo

- Nhị cô nương, Tứ công tử. Chúng ta nên xuất phát.

Một vị nam tử trung niên từ bên ngoài đi tới, khẽ gật đầu với Nạp Lan Thanh Lạc, lại nhìn vị Tứ công tử đột nhiên xuất hiện này.

Nạp Lan Thanh Lạc giới thiệu cho Khương Phàm, nói.

- Vị này là Lữ Lương Nhân, thị vệ tâm phúc của phụ thân. Hắn tự mình dẫn đội, phụ trách an toàn của chúng ta.

- Làm phiền.

Khương Phàm đi theo đám bọn hắn ra khỏi sân nhỏ:

- Nạp Lan cô nương, trên đường có rảnh giới thiệu cho ta hoàng thất võ viện, còn có Kỳ Thiên điện…

- Gọi Nhị tỷ!

Nạp Lan Thanh Lạc thấp giọng nhắc nhở câu....



La Phù, Thiên Sư tông!

- Ngươi là người Nạp Lan gia?

Khương Hồng Võ đi đến Thanh Vân điện Thiên Sư tông, thấy được tâm phúc Nạp Lan Sóc bí mật chạy tới.

- Ta là tổng quản nội viện Nạp Lan gia tộc, Lương Nghĩa, từ nhỏ bồi tiếp gia chủ lớn lên. Lần này là phụng mật lệnh gia chủ, đến đây bái kiến Khương Vương.

Một nam tử gầy gò xốc áo choàng lên, lộ ra một nụ cười trên mặt.

- Gia chủ của các ngươi có chuyện gì?

Khương Hồng Võ rất kỳ quái, cũng bao nhiêu năm không có liên hệ, vì cái gì hết lần này tới lần khác lúc mình 'Gặp rủi ro' đều vụng trộm chạy tới.

Yến Tranh, Côn Bác, còn có Khương Uyển Nhi đều tới đây, kỳ quái đánh giá vị tâm phúc gia chủ Lang gia này.

Chuyện gì đáng giá để đối phương ngàn dặm xa xôi chạy đến La Phù này?

Lương Nghĩa ngây ra một lúc, nhìn kỹ mắt Khương Hồng Võ:

- Ngài... Đây là ý gì?

- Ta có ý tứ gì?

Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày, làm cái gì?

- Khương Vương, ngài cũng đừng nói đùa ta.

- Nạp Lan gia chúng ta, chơi không nổi trò đùa này.

Lương Nghĩa cũng hơi nhíu lông mày.

Dạ Thiên Lan ở bên cạnh nhìn người này, lại nhìn người kia:

- Vị Lương tổng quản này, nếu không, ngươi nói việc ngươi trước đây trước được không?

- Ý đồ ta đến, Khương Vương không rõ ràng? Ngài nếu như phải gìn giữ cái gọi là kiêu ngạo, để cho chúng ta đến chủ động, sợ rằng sẽ ảnh hưởng trận đàm phán này của hai bên.

Lương Nghĩa nhìn thẳng ánh mắt Khương Hồng Võ, trong lòng có chút tức giận.

Hắn ngày nằm đêm đi, nhấc lên nguy hiểm to lớn, một mình xông vào sâu trong La Phù này, vốn cho rằng sẽ được Khương Hồng Võ kích động tiếp đãi, không nghĩ tới lại là nhìn thấy từng tấm mặt mo ngây ngốc ra như thế.

- Đàm phán?

Trong điện tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, làm sao lại kéo tới đàm phán?

Khương gia muốn cùng Nạp Lan gia đàm phán?

Chẳng lẽ là Nạp Lan gia được hoàng thất nhờ vả, tới khuyên Khương gia hàng?

Sắc mặt Khương Hồng Võ bỗng nhiên biến đổi, chăm chú nhìn Lương Nghĩa, thử thăm dò nói một câu:

- Khương Phàm?

- Thái độ Nghị công tử và thái độ Khương Vương thế nhưng hoàn toàn không giống nhau.

Lương Nghĩa khô cằn nói.

Sắc mặt Khương Hồng Võ lại biến, một luồng khí nóng dâng lên, kém chút đã phát tiết ra ngoài.

- Khương Phàm thế nào?

Bọn người Khương Uyển Nhi đều nhìn về Khương Hồng Võ, thấy biểu hiện của Vương gia giống như đã biết một chút gì đó.

- Lương tổng quản chờ một lát!

Khương Hồng Võ bước nhanh đi đến hậu điện, sau đó bộc phát ra gầm lên giận dữ:

- Hồ nháo! Hồ nháo!

- Ha ha...

Vị Lương tổng quản này, xin chờ một chút.

Dạ Thiên Lan ra hiệu các trưởng lão khác bước nhanh đi đến hậu điện.

Bọn người Yến Tranh cũng đều đi đến theo.

- Phụ thân, thế nào?

Khương Uyển Nhi nhìn sắc mặt tái xanh của phụ thân, giật nảy mình.

- Đứa nhỏ này...

Khương Hồng Võ dùng sức nắm chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Hắn hồ nháo! Lão nha đầu Khương Tuyền kia sao lại cũng đi theo hồ nháo?

Khương Hồng Võ đi qua đi lại trong phòng, lấy năng lực Khương Phàm khẳng định không ngăn được Khương Tuyền, coi như chạy, cũng có thể bắt trở lại.

Bây giờ Khương Phàm đột nhiên xuất hiện ở Nạp Lan gia, đồng thời mấy ngày ngắn ngủi liền phái người đến liên hệ, rất có thể là đã thuyết phục lão nha đầu Khương Tuyền kia.

Chẳng lẽ nàng không biết thân phận mình sao?

Cái này nếu như bị hoàng thất nhận ra, chẳng phải là cho Vô Hồi thánh địa một cái phiền toái to lớn sao?

- Khương huynh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Dạ Thiên Lan cũng nghiêm túc mà hỏi, có thể làm cho vị Khương Vương này tức giận đến như thế khẳng định là không phải việc nhỏ.

- Khương Phàm không có đi Vô Hồi thánh địa, nó đã chạy đến Nạp Lan gia.

Khương Hồng Võ hít thở bình phục tâm tình.

- Hắn chạy tới nơi đó làm gì?

Dạ An Nhiên đối với Nạp Lan gia có chút ấn tượng, đó là một trong hai đại siêu cấp thương hội Tây Cương, cùng chợ đen La Phù và Thạch Thành đều có chút mua bán ngoài luồng.

Mà, Nạp Lan gia từng giống như Khương gia, đã từng là một trong những gia tộc cường thịnh nhất Lang Gia quốc, sau này bị hoàng thất chèn ép, quyển định tại một vực ở Tây Cương.

- Hắn muốn lợi dụng Nạp Lan gia, đến đại hội Đan Tông. Hắn muốn lợi dụng Đan quốc, bắt sống Đại hoàng tử.

Đám người có chút há mồm, khó có thể tin được mà nhìn Khương Hồng Võ.

- Làm sao ngài biết?

- Hắn trước đó có đề cập với ta bị ta cự tuyệt.

Khương Hồng Võ không nghĩ tới Khương Phàm lại nói liền thật đi làm.

Quá hồ nháo!

Quá manh động rồi!

- Tiểu tử này thật biết suy nghĩ.

Yến Tranh âm thầm hít một hơi, thánh văn chính là thánh văn, lá gan đủ lớn.

Một mình chạy đi đến Lang Gia quốc, còn chuẩn bị bắt Đại hoàng tử.

Đừng nói người của Lang Gia quốc khẳng định nghĩ không ra, những người bên cạnh như bọn hắn đây cũng không dám nghĩ.

- Nếu như hắn làm lớn chuyện, thánh địa sẽ không tiếp tục thu nhận hắn. Hắn nghĩ như thế nào? Sao có thể lấy vận mệnh mình đùa như vậy được chứ?

Yến Khinh Vũ thầm mắng Khương Phàm là tên điên.

Tốt đẹp không muốn, vậy mà lại làm loạn như thế.

- Phụ thân, Nạp Lan gia chủ động đậy đến đàm phán là có ý gì? Hẳn là bọn hắn đã giữ lại Nghị ca ca?

Khương Uyển Nhi bỗng nhiên khẩn trương hỏi.

- Ta đi tìm kiếm trước!

- Quá hồ nháo!
Chương 263 Điều kiện bất ngờ

Bọn người Khương Hồng Võ trở lại đại điện, sau khi bình phục tốt cảm xúc, thử thăm dò hỏi một câu:

- Gia chủ của các ngươi muốn cái gì điều kiện?

- Thiên Sư tông, Khương gia, buông xuống tất cả sự vụ trước mắt, toàn lực hiệp trợ Nạp Lan gia rút khỏi Tây Cương.

Lương Nghĩa cũng không cùng bọn hắn nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.

Đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người gắt gao tập trung vào Lương Nghĩa.

Không phải bắt cóc Khương Phàm?

Rút lui?

Nạp Lan gia muốn rút toàn tộc khỏi Tây Cương?

Đây là thế nào?

Đáy mắt Dạ Thiên Lan trước hết nhất liền hiện lên một tia sáng, Nạp Lan gia từ bỏ Tây Cương, chuyển đầu đến La Phù?

Lấy nội tình Nạp Lan gia, tài lực, tài nguyên, đừng nói toàn bộ rút khỏi, coi như rút khỏi cái một phần ba, đều là tài phú rộng lượng!

Nếu như Thiên Sư tông, Khương gia có thể phối hợp lẫn nhau, hiệp trợ Nạp Lan gia trùng kiến cổ thành, mở ra thị trường La Phù, tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn phát triển cổ thành đầu tiên, trở thành trung tâm giao dịch đều không phải là hy vọng xa vời.

Thiên Sư tông sẽ một lần nữa được Khương gia cường đại khổng lồ trợ lực.

Khương Hồng Võ khó có thể tin, rút lui?

Nạp Lan gia lại muốn toàn bộ rút khỏi đó.

Lão hồ ly Nạp Lan Sóc kia làm sao lại làm ra quyết định này. Đây cũng không phải là một gia tộc liền có thể rút lui đơn giản như vậy, mà dính đến hệ thống thương hội khổng lồ, há có thể nói rút lui liền rút lui.

Khương Phàm đã cho bọn hắn hứa hẹn gì?

Dạ Thiên Lan hít hơi hai cái, bình phục tâm tình kích động, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Khương Hồng Võ.

Đây cũng không phải là hồ nháo.

Đây là làm chuyện lớn.

Con rể ta bảo bối này, thật sự làm rất tốt.

Trở về liền đính hôn, ha ha, nhất định phải giữ lại.

- Điều kiện của chúng ta chỉ đơn giản như vậy. Khương Vương có ý kiến gì hay không?

Lương Nghĩa thấy bọn hắn còn đang trầm mặc, trong lòng có chút do dự.

Nếu Thiên Sư tông và Khương Hồng Võ đối với trận hợp tác này không quá hứng thú, bọn hắn đến cùng có đáng phải đem vận mệnh gia tộc giao cho La Phù hay không?

- Chỉ cần Nạp Lan gia nguyện ý vào La Phù, chúng ta tất sẽ toàn lực ủng hộ. Về phần tình huống cụ thể, ta muốn tự mình đến thành Bát Bảo, tiếp gia chủ của các ngươi.

Khương Hồng Võ muốn tới Nạp Lan gia để hiểu rõ cặn kẽ tình huống.

Thái độ chân thực của Nạp Lan gia chủ, tình cảnh trước mắt của Nạp Lan gia tộc, cùng nguy hiểm nội bộ của Nạp Lan gia.

Loại rút lui quy mô lớn như thế này vô cùng nguy hiểm, sẽ nương theo rất nhiều biến cố. Hơi không cẩn thận liền có thể bị hoàng thất trấn áp.

Những tông môn Tây Cương võ viện kia đều không phải ăn chay, một khi nhận được mệnh lệnh thì bọn hắn sẽ giống đàn sói mà bổ nhào qua, đem Nạp Lan gia xé thành từng mảnh nhỏ. Liền ngay cả nội bộ Nạp Lan gia tộc đều có thể bởi vậy xuất hiện những ý nghĩ sai lệch.

- Phụ thân, thân thể của người...

Khương Uyển Nhi lo lắng, một số nơi Tây Cương rất có thể sẽ gặp được nguy hiểm, chẳng may phụ thân kích động cảm xúc, cảnh giới xuất hiện thay đổi kịch liệt, thật sẽ mất mạng.

- Chúng ta bồi Vương gia đi qua!

Yến Tranh, Côn Bác toàn bộ đứng dậy.

Vốn cho rằng thời gian phản kích hoàng thất xa xa khó vời, không nghĩ tới Khương Phàm đã nhanh như vậy liền tạo cho bọn hắn một cơ hội. Bọn hắn sao có thể vắng mặt!

Dạ An Nhiên lại hỏi Lương Nghĩa:

- Khương Phàm hắn ở đâu?

- Bây giờ hẳn là đã đến thành Hoàng Phủ, hắn muốn tham gia đại hội Đan Tông.

Lương Nghĩa nhìn thấy thái độ bọn hắn có chỗ cải thiện, cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ liền đi.

- Dạ tông chủ, La Phù nơi này trước hết giao cho ngươi. Ta muốn đem toàn bộ người của ta mang đi.

Khương Hồng Võ vươn người đứng dậy, hướng Dạ Thiên Lan xin chỉ thị.

- Ta sẽ tận lực liên hệ Linh Cực tông và những tông môn kia, thời khắc tất yếu, sẽ trước tiên đưa đến trợ giúp.

Mặc dù dư luận ở La Phù sơn mạch cực kỳ bất lợi đối với Thiên Sư tông, Thiên Cương tông bắt đầu bức bách bọn hắn giao người, nhưng, chuyện Khương Phàm gia nhập thánh địa đã đưa tới oanh động cực lớn cũng hòa hoãn tình thế của bọn hắn, trong thời gian ngắn còn không người dám trực tiếp khiêu khích Thiên Sư tông.

Nhưng nơi này cũng cần người tự mình tọa trấn, không phải vậy hắn cũng cùng đi.

Khương Uyển Nhi đứng dậy yêu cầu nói:

- Phụ thân, con cũng đi!

- Các ngươi không thể đi. Linh Hồn cảnh trở xuống, toàn bộ đều ở lại Thiên Sư tông cho ta.



Thành Hoàng Phủ, cổ thành khổng lồ nhất Tây Cương, cũng là nơi có lực ảnh hưởng lớn nhất.

Nơi này tọa lạc tại trung tâm của khu vực Tây Cương, lại là chỗ ở của hoàng thất võ viện.

Ba năm một lần, đại hội Đan Tông 'Tây Cương đại tuyển' liền tuyển ở chỗ này. Mỗi khi đến lúc này, nhân số bên trong thành Hoàng Phủ sẽ ở trong mấy ngày ngắn ngủi tăng vọt đến ngàn vạn người. Chen chúc ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Thời điểm mỗi một châu địa chọn Luyện Đan sư phái đi đến đây đều sẽ gây nên oanh động và vây xem.

Trên thế giới này, địa vị của Luyện Đan sư có thể nói là không cách nào rung chuyển, nhất là Luyện Đan sư cấp Tông sư.

Bởi vì tất cả võ giả tu luyện đều không thể rời bỏ đan dược.

Một viên đan dược có thể quyết định vận mệnh của ngươi, một viên đan dược cũng có thể cứu vớt tính mạng của ngươi.

Trong cuộc đời nói không chừng lúc nào đó gặp phải tình huống ngoài ý muốn liền có thể để cho ngươi có được một viên đan dược đặt thù.

Đại hội Đan Tông này không thể nghi ngờ toàn bộ là quy cách tuyển bạt Đan sư cao nhất hoàng triều, rất nhiều người trong đó đều có khả năng sẽ trở thành Tông Sư cao cao tại thượng, thậm chí tông sư cấp bậc lớn, được vạn người ngưỡng mộ.

Bây giờ trước thời hạn có thể sớm giao thiệp tốt, trăm lợi mà không có một hại.
Chương 264 Kỳ Thiên Tam Kiệt

Nhưng, tám châu Tây Cương hơn có hơn một trăm vị thiếu niên Đan sư đến, một tin tức đặc thù cũng truyền khắp thành Hoàng Phủ.

- Tử Vi thương hội tiến cử một thiếu niên Luyện Đan sư đến đại hội Đan Tông.

- Nghe nói là nghĩa tử Nạp Lan gia chủ, gọi Nạp Lan Thanh Diệu.

- Nạp Lan gia đây là muốn làm gì?

- Bọn hắn quanh năm tìm kiếm Luyện Đan sư khắp nơi, mỗi người cũng đều bảo bối nuôi lên, lần này làm sao lại đưa ra tới?

- Là nghĩa tử của Nạp Lan Sóc!

Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều hiếu kỳ càng chờ đợi một vị Luyện Đan sư cuối cùng này đến.

Bên trong một tòa tửu lâu xa hoa trong thành!

Một đám học viên tinh anh hoàng thất võ viện đang nghênh đón ba vị quý khách trên đường xa đến.

Đệ tử thiên tài Kỳ Thiên điện!

- Nạp Lan gia đến cùng là đưa Luyện Đan sư, hay là đưa nghĩa tử?

Một thiếu niên mặt trắng mặc bạch bào Đan sư đứng bên cửa sổ, nhìn đường đi náo nhiệt.

Trên mặt hắn hiện ra mỉm cười, đoan trang ưu nhã, tóc dài buộc chặt, rất có vài phần khí chất cao quý.

Hắn là Luyện Đan sư thiên tài của Đan Điện, Kỳ Thiên điện - Lục Tử Ngâm.

- Khương gia bị phế, Đan quốc bị quản chế, Nạp Lan gia cảm giác được nguy cơ. Hắn chính là đưa Luyện Đan sư, càng là nghĩa tử. Liền xem Đan quốc có dám tiếp hay không?

Một nam tử khí thế thô cuồng hai tay vác lên trên ghế mây, khóe miệng hơi nhếch, thái độ phách lối.

Tuy nhiên tất cả mọi người trong phòng nhìn về phía hắn ánh mắt đều mang mấy phần kính sợ, thậm chí là sùng bái.

Hắn là Sở Uyên, siêu cấp thiên tài Võ Điện Kỳ Thiên điện.

- Thiên Hoa hội không phải muốn liên minh với bọn họ sao? Nạp Lan gia vì cái gì không đồng ý, hết lần này tới lần khác mạo hiểm hợp tác cùng Đan quốc, không sợ khiến hoàng thất kiêng kị?

Người đang nói chuyện chính là một thiếu nữ quyến rũ động lòng người, dáng người lồi lõm mê người. Thân thể dưới cổ trắng tuyết bị bao bọc kia bộc lộ ra dụ hoặc vô hạn.

Bọn người nam học viên nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, các nữ đệ tử thì tự than thở không bằng.

Nàng là Đinh Linh Lung, đã từng là đệ nhất thiên tài Bắc Cương, sau khi thành Khôi Binh xảy ra chuyện, Kỳ Thiên điện tạo áp lực với Cửu Tiêu cung, cưỡng ép chiêu mộ được Võ Điện. Cùng Sở Uyên nhất cử trở thành siêu cấp thiên tài nổi danh Vu Điện.

- Linh Lung muội muội vừa tới Kỳ Thiên điện có một số việc còn không rõ ràng lắm. Vi Thiên Quân, Thiên Hoa hội là một lão hồ ly, hắn mặc dù có dã tâm vẫn muốn đem thương hội luồn vào Tây Cương, nhưng không có ý của hoàng thất, sao dám đụng đến Nạp Lan gia?

Sở Uyên cởi mở cười một tiếng, ánh mắt nóng bỏng không có chút nào che giấu mà 'Nhếch' một vòng trên thân thể nóng bỏng của Đinh Linh Lung.

Trên đời này mỹ nữ rất nhiều, nhưng xinh đẹp lại vũ mị giống như vậy ít càng thêm ít.

Hết lần này tới lần khác lại là Thánh linh văn, càng là cực phẩm bên trong cực phẩm. Hắn không che giấu sự tham lam cùng dục vọng xâm chiếm của mình chút nào.

- Nạp Lan Sóc hẳn cũng thấy được điểm ấy mới từ chối nhã nhặn Thiên Hoa hội tám lần, không, hẳn là chín lần. Lúc ấy ta dự đoán, bọn hắn sẽ trực tiếp tìm hoàng thất làm nơi nương tựa. Không nghĩ tới, bọn hắn vậy mà lại công nhiên hướng đến Đan quốc lấy lòng.

Lục Tử Ngâm đối với Đinh Linh Lung này không có hứng thú gì, cảm thấy hứng thú chính là Nạp Lan Thanh Diệu sắp đến kia.

- Nạp Lan gia nếu như ngoan ngoãn cùng Thiên Hoa hội hợp tác, hoàng thất còn sẽ không vội vã động đến bọn hắn. Bọn hắn lại từ bỏ Thiên Hoa hội, thăm dò Đan quốc. Hoàng thất, dung không được bọn hắn.

Sở Uyên lạnh lùng cười.

- Chờ Nạp Lan Thanh Diệu tới, chúng ta có thể ra mặt, để bọn hắn ra cái xấu.

Bọn đệ tử tinh anh võ viện trao đổi ánh mắt, đều lộ ra ý cười tà ác.

Vô luận là Kỳ Thiên điện hay là hoàng thất võ viện, đều là trung thành với hoàng thất. Nhất là những thiếu niên thiếu nữ này, đối với cái gọi là Ngũ Thánh Khai Quốc vốn không có bất kỳ hảo cảm gì, ngược lại là xem như kẻ địch tiềm ẩn. Cho nên tại vùng đất Tây Cương này, võ viện bọn hắn không ít lần đối nghịch cùng Nạp Lan gia, cũng tuyệt đối không mua đồ của Tử Vi thương hội.

- Các ngươi cứ ra náo, xảy ra chuyện, Sở Uyên ta gánh lấy.

Sở Uyên nhe răng cười.

Trong trang viên xa hoa nhất thành Hoàng Phủ có người đang nói về Nạp Lan Thanh Lạc và Nạp Lan Thanh Diệu sắp đến.

- Nạp Lan Sóc khôn khéo nửa đời, sao bây giờ lại làm ra quyết định sai lầm như vậy? Khương gia phản bội chạy trốn, Nạp Lan gia cùng Đan quốc chúng ta vốn là bị thọt tới nơi đầu sóng ngọn gió. Hắn không thành thành thật thật biểu thị lòng trung thành của hắn, nhất định phải đưa một tên nghĩa tử tới. Đây không phải đem hai phe chúng ta đều gác ở trên lửa nướng sao?

Nữ nhi quốc quân Đan quốc - Thường Lăng phụng mệnh chủ trì đại hội Đan Tông Tây Cương, ứng phó cục diện phức tạp nơi này, xử lý sự kiện đột phát.

Nàng đã đủ bận rộn, không nghĩ tới Nạp Lan gia lại đột nhiên đưa tới cho nàng một vấn đề nan giải như thế.

Bọn trưởng lão này lại còn giấu diếm nàng!

Nhất định là đã nhận trọng lễ của Nạp Lan gia!

Một vị trưởng lão ra mặt nói: ,

- Xin ngài bớt giận, cái này cũng chưa chắc là chuyện xấu. Kỳ Thiên điện chú ý đến chúng ta quá chặt, vừa vặn có thể lợi dụng Nạp Lan gia phân tán lực chú ý của bọn hắn.

Một vị trưởng lão khác cũng nói:

- Đúng vậy a, chúng ta chỉ lợi dụng Nạp Lan gia đến bảo đảm Tây Cương thuận lợi tiến hành đại tuyển. Còn bên ngoài nhìn như thế nào, chỉ cần không để cho Nạp Lan Thanh Diệu thông qua tranh tài để tiến vào Đan quốc là được rồi.

- Thế nhưng...

Một trưởng lão do dự nói:

- Nếu Nạp Lan Thanh Diệu tới tham gia liền cần đi tham gia một cách chính quy, chẳng may hắn thật trổ hết tài năng thì sao?

- Ha ha...

Các trưởng lão đều lộ ra nụ cười thản nhiên.
Chương 265 Nhục nhã bên đường

- Ngô trưởng lão, ngươi thật ngây thơ. Cái gì nghĩa tử, tên Nạp Lan Thanh Diệu này bất quá chỉ là kẻ chết thay Nạp Lan Sóc dùng để tìm tòi trước khi hành động. Nếu như chúng ta tiếp nhận Nạp Lan Thanh Diệu đến Đan quốc liền mang ý nghĩa chúng ta cố ý cùng hắn hợp tác. Nếu như chúng ta cự tuyệt, Nạp Lan Sóc liền chết đi ý niệm này, tìm kiếm đường tắt cầu sinh khác.

- Hừ, lão gia hỏa này, xem đại hội Đan Tông thần thánh như cái gì!

Thường Lăng tình nguyện đối diện Kỳ Thiên điện, cũng không nguyện ý xen vào loại chuyện phức tạp này.



Đội xe Nạp Lan gia vừa tiến vào thành Hoàng Phủ liền đưa tới náo động lớn.

- Tới rồi, tới rồi, đó chính là đội xe của Nạp Lan gia.

- Nạp Lan Thanh Diệu đâu? Đi ra gặp mặt. Linh văn gì, mấy phẩm? Để cho chúng ta nhìn xem ngươi có tư cách tham gia đại hội đại tông hay không.

- Đi ra đi, gặp mặt trước khi vào thành, đây là quy củ.

Mọi người chen chúc ở khu cửa thành, náo loạn hô to.

- Không được để bất luận kẻ nào tới gần đội xe mười mét. Đừng có ngừng, tiến về phía trước cho ta!

Lữ Lương Nhân cưỡi Lân Mã, phóng thích ra khí thế cường thịnh, thét lên ra lệnh cho bọn thị vệ.

Tám mươi vị thị vệ Nạp Lan gia toàn bộ kích hoạt linh văn, dẫn dắt năng lượng thiên địa, uy hiếp đám người.

Bọn hắn gian nan xuyên qua khu ngoại thành, tiến vào trong thành.

Đám người mặc dù chen chúc nhưng không có ai dám khiêu khích bọn thị vệ cường đại này.

Nhưng vừa rồi tiến vào cửa thành, một đám các thiếu niên mặc áo bào hoàng thất võ viện lại ngăn ở phía trước, ngăn trở đường đi.

- Vị nào là Nạp Lan Thanh Diệu!

Thiếu niên cầm đầu lên tiếng hô to, thanh âm vang động phố dài.

Đám người náo nhiệt đều yên lặng xuống.

- Tránh ra!!

Lữ Lương Nhân nhấc trường thương lên, chỉ thiếu niên phía xa.

- Vị nào là Nạp Lan Thanh Diệu? Chúng ta đại biểu hoàng thất võ viện, mở tiệc chiêu đãi Nạp Lan Thanh Diệu. Còn xin nể mặt!

Thiếu niên không sợ trường thương, tiếp tục hô to.

Nhưng nói là mở tiệc chiêu đãi mà dáng vẻ lại dào dạt khí thế, rõ ràng chính là đến gây chuyện.

- Hảo tâm chúng ta nhận, nhưng chúng ta không cần mở tiệc chiêu đãi.

Linh văn của Lữ Lương Nhân là thương văn trong Binh linh văn, trường thương trong tay cũng là Bảo khí cường đại.

Giờ phút này linh văn thức tỉnh, trường thương khôi phục, Nhân Binh Hợp Nhất. Khí tức đến thấu xương tràn ngập cả phố dài đưa tới bối rối.

- Một Linh Hồn cảnh như ngươi muốn giết ta, học viên Linh Nguyên cảnh sơ kỳ này Ha ha, ngươi dám không. Trịnh trọng nhắc nhở một câu. Nơi này là thành Hoàng Phủ, không phải thành Bát Bảo. Cho nên... Ta nói mời, ngươi nói tạ ơn. Chúng ta, có cần lại nói thêm không?

Thiếu niên nhếch miệng, thái độ vô cùng phách lối.

Lữ Lương Nhân nắm chặt trường thương, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.

- Chúng ta, đại biểu hoàng thất võ viện, mở tiệc chiêu đãi Nạp Lan Thanh Diệu. Xin mời, Nạp Lan Thanh Diệu nể mặt!

Thiếu niên lần nữa hô to, căn bản không sợ những thị vệ này.

- Đó là ai?

Khương Phàm xuyên qua màn xe, nhìn thiếu niên ương ngạnh trương dương bên ngoài.

- Đệ tử hoàng thất võ viện. Hình như tên là... Mao Tiến! Đao văn, lục phẩm!

Nạp Lan Thanh Lạc xốc lên vải mành, từ trên xe bước xuống tới.

Dung nhan xinh đẹp, dáng người cao gầy thướt tha, da thịt như tuyết, môi đỏ giống như hoa, áo bào lộng lẫy vừa vặn, quý khí bức người, lập tức rước lấy vô số ánh mắt kinh diễm ở hai bên phố dài.

- Nàng chính là Nạp Lan Thanh Lạc

- Quả nhiên dáng dấp khuynh quốc khuynh thành.

- Muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn gia thế có gia thế, nghe nói còn là lục phẩm linh văn, thiên chi kiêu nữ.

Đám người nghị luận, nam thưởng thức, nữ hâm mộ.

- Trước đại hội Đan Tông, chúng ta không tiếp nhận lời mời. Tạ ơn ý tốt, xin tránh đường.

Nạp Lan Thanh Lạc cười nhạt một tiếng, đưa tay ra hiệu.

- Ngươi chính là Nạp Lan Thanh Lạc. Dáng dấp xác thực xinh đẹp. Tuy nhiên, ngươi cũng nghe không hiểu ý của ta? Ta nói mời, ngươi nói tạ ơn. Một lần cuối cùng, bắt đầu?

Mao Tiến dùng sức bẻ bẻ cổ, phách lối hô to:

- Xin mời Nạp Lan Thanh Diệu, dự tiệc!

- Các ngươi chớ quá mức!

- Quá phận? Ha ha, chúng ta mời khách, còn gọi quá phận? Nạp Lan gia các ngươi thật sự là uy phong thật lớn.

- Quen biết một chút, cũng không sao.

Hôm nay Khương Phàm đã ăn Thanh Thần Đan, từ trên xe đi xuống tới.

- Kẻ đến không thiện, yến không tốt yến.

Nạp Lan Thanh Lạc không muốn gây chuyện, nhưng những tên võ viện này rõ ràng chính là đến gây chuyện.

- Chúng ta tới đại hội Đan Tông là vì cái gì? Hấp dẫn lực chú ý, không sợ phiền phức.

Khương Phàm chỉnh lý trường bào, đi đến trước mặt Mao Tiến:

- Dẫn đường?

- Ha ha, sảng khoái, mời!

Mao Tiến vung tay lên, trong ngõ hẻm phía sau đột nhiên xông ra ba người. Hai người giơ lên bàn gỗ nặng nề, bỏ vào phía trước. Một người khiêng lên một con lợn rừng vừa chết, vung ra trên bàn gỗ.

Xung quanh là một mảnh xôn xao, bày dã thực bên đường?

Đây cũng quá nhục nhã người khác.

Sắc mặt Nạp Lan Thanh Lạc lập tức âm trầm xuống, quá phận.

Bọn thị vệ Nạp Lan gia đều nổi giận, kém chút muốn tiến lên lật ngược bàn gỗ.

- Lần đầu gặp mặt, không biết ngươi thích gì, đặc biệt giết một con lợn rừng.

Mao Tiến giống như không có chú ý tới ánh mắt tức giận đối diện, đại đao kim mã ngồi trước bàn gỗ.

- Ngươi đến xem, ngươi thích chỗ nào, tùy tiện cắt.

Khương Phàm cười nhạt, không hổ là người của hoàng thất võ viện, chính là biết chơi.

- Làm sao? Không thích thịt heo?

- Vậy đổi lại cái khác. Mang lên!

Mao Tiến vung tay lên.

Trong ngõ hẻm lại chạy ra một tên nam tử khác, trong tay kéo lấy một con chó chết, ném tới trên bàn, nhìn Khương Phàm nhe răng cười:

- Cứ từ từ dùng!

- Các ngươi khinh người quá đáng!

Nạp Lan Thanh Lạc nhịn không được.

Đám người thấp giọng nghị luận.

- Nạp Lan Thanh Diệu dù sao cũng là nghĩa tử Nạp Lan gia chủ, làm như thế... Quá mức.

- Lợn rừng, chó chết, còn tưởng là mở tiệc trên đường phố, đây là muốn tế hắn sao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom