Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Anh cả của anh Lôi là quân nhân trong quân đội, được rèn luyện súng ngắn. Nhờ vậy mà anh Lôi cũng được sờ qua súng thật, nên mới cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Nhất là khi chơi trò bắn súng, gã càng tưởng mình đã đứng ở vị trí cao ngất, ngạo nghễ nhìn xuống một đám trẻ con chưa từng chạm vào súng thật bao giờ, như thể bản thân đã bước tới vị trí của một thiên tài xuất chúng.
Huống hồ chiếc máy bắn súng mô phỏng này vừa mới xuất hiện, trong một phút anh Lôi có thể bắn trúng ba mươi hai tấm bia di động trên màn hình đã là giỏi lắm rồi!
Đây là kỷ lục cao nhất của trò bắn súng!
Nhưng khi anh Lôi còn đang mở cờ trong bụng, kiêu ngạo trước sự nịnh nọt của đám đông thì Vân Tiên đột nhiên xen vào, chọc thẳng vào điểm mà gã ta cho rằng mình lợi hại nhất, đè bẹp gã tới mức không đáng một đồng.
Anh Lôi làm sao có thể chịu đựng nổi cơn tức này?
Gã cũng chẳng thèm quan tâm việc Vân Tiên là con gái bèn gào lên: “Con mẹ nó, một đám thối tha từ đâu ra vậy? Có biết ông đây là ai không? Dám tranh máy chơi game với ông à? Chậc chậc, chán sống rồi phải không?”
Anh Lôi gầm lên vài câu rồi hung hăng chỉ tay vào Vân Tiên: “Mẹ kiếp, kỹ năng bắn súng của ông mà cần một đứa ranh con lông còn chưa mọc hết như mày khua chân múa tay hả? Có giỏi thì tới đây!”
Anh Lôi thường xuyên “cắm rễ” trong khu vui chơi, bản thân gã là một tên du côn ngang ngược phách lối, khéo sao lại có biệt tài chơi game rất cừ nên được người trong giới gọi một cách tôn trọng là vua trò chơi.
Vì vậy từ trong tiềm thức anh Lôi luôn cho rằng, bản thân là vua trong giới chơi game. Chỉ cần là những máy game gã đã từng chơi qua thì người lập được kỷ lục mới cao nhất sẽ luôn là gã!
Cho nên, gã mới dám nói với Vân Tiên bằng giọng xấc láo “Mày có giỏi thì tới đi” như vậy.
Gã không tin, con nhỏ miệng còn hôi sữa này có thể hơn mình.
Mấy thanh niên cùng lớp Vân Dịch thấy vậy đều đồng loạt lộ vẻ lo lắng.
Bọn họ nào ngờ vừa tới khu vui chơi Hứa Hách Triết và Vân Tiên đã gây sự với người khác.
Quan trọng hơn, anh Lôi trông rất hung ác, càng giống loại người không thể chọc giận, giờ phải làm sao?
Đúng lúc này, Vân Tiên nhếch miệng cười khẩy, hoàn toàn không bị vẻ hung ác của anh Lôi chèn ép: “Được thôi, để tôi, anh tránh ra.”
Thấy Vân Tiên không hề bị anh Lôi dọa mà còn muốn nghênh chiến, đám du côn bên kia không khỏi sững sờ.
Anh Lôi cũng ngạc nhiên, quan sát Vân Tiên lại lần nữa.
Vân Tiên mặc bộ thường phục sạch sẽ, dù nhìn qua là biết hàng chợ rẻ tiền nhưng khí chất ẩn sâu trong ánh mắt lại không tầm thường chút nào.
Là ảo giác sao? Anh Lôi lắc đầu, đây chẳng qua cũng chỉ là một cô gái thích phô trương mà thôi!
“Tới đây tới đây! Mày tới đây! Con ranh, không phải tao ăn hiếp mày, mà chính mày xông đến nói đấy nhé. Nếu lần này mày không bắn đổ bia nhiều hơn tao thì mày phải cởi sạch quần áo, quỳ xuống để anh em của tao nhìn! Hừ!” Anh Lôi tức điên gầm lên, nói giọng uy hiếp đầy áp lực.
“Tiểu Tiên, đừng…” Vân Dịch càng nhìn càng lo lắng. Vừa trông thấy em gái cá cược với một gã nhìn qua đã biết loại du côn hay đi gây sự, anh càng cuống lên.
Chuyện gì bọn du côn cũng dám làm!
Nhưng Vân Dịch còn chưa kịp kêu lên, đã bị Hứa Hách Triết kéo lại.
“Dịch, tin em gái cậu đi! Lẽ nào cậu không muốn xem giới hạn của em gái mình sao?” Hứa Hách Triết nhìn Vân Tiên, nói nhỏ với Vân Dịch.
Chiếc máy bắn súng mô phỏng này có thể đo được trình độ bắn súng của một người, nên Hứa Hách Triết mới muốn kéo Vân Tiên tới đây.
Bởi vì anh ta muốn biết Vân Tiên, người có thể giết chết tay súng bắn tỉa, rốt cuộc có trình độ bắn súng cao siêu đến mức nào!
Lúc này Vân Tiên khẽ cười, một nụ cười khiến người ta sợ hãi. Cô nói giọng thản nhiên với anh Lôi: “Sau khi tao thắng, sẽ phế một cánh tay của mày!”
Cô không bao giờ dễ dàng tha cho kẻ cố ý dùng ngôn ngữ dung tục nhục mạ người của cô.
Mạnh miệng quá!
Mọi người đều sững sờ khi nghe thấy Vân Tiên nói vậy.
*********************************
Anh cả của anh Lôi là quân nhân trong quân đội, được rèn luyện súng ngắn. Nhờ vậy mà anh Lôi cũng được sờ qua súng thật, nên mới cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Nhất là khi chơi trò bắn súng, gã càng tưởng mình đã đứng ở vị trí cao ngất, ngạo nghễ nhìn xuống một đám trẻ con chưa từng chạm vào súng thật bao giờ, như thể bản thân đã bước tới vị trí của một thiên tài xuất chúng.
Huống hồ chiếc máy bắn súng mô phỏng này vừa mới xuất hiện, trong một phút anh Lôi có thể bắn trúng ba mươi hai tấm bia di động trên màn hình đã là giỏi lắm rồi!
Đây là kỷ lục cao nhất của trò bắn súng!
Nhưng khi anh Lôi còn đang mở cờ trong bụng, kiêu ngạo trước sự nịnh nọt của đám đông thì Vân Tiên đột nhiên xen vào, chọc thẳng vào điểm mà gã ta cho rằng mình lợi hại nhất, đè bẹp gã tới mức không đáng một đồng.
Anh Lôi làm sao có thể chịu đựng nổi cơn tức này?
Gã cũng chẳng thèm quan tâm việc Vân Tiên là con gái bèn gào lên: “Con mẹ nó, một đám thối tha từ đâu ra vậy? Có biết ông đây là ai không? Dám tranh máy chơi game với ông à? Chậc chậc, chán sống rồi phải không?”
Anh Lôi gầm lên vài câu rồi hung hăng chỉ tay vào Vân Tiên: “Mẹ kiếp, kỹ năng bắn súng của ông mà cần một đứa ranh con lông còn chưa mọc hết như mày khua chân múa tay hả? Có giỏi thì tới đây!”
Anh Lôi thường xuyên “cắm rễ” trong khu vui chơi, bản thân gã là một tên du côn ngang ngược phách lối, khéo sao lại có biệt tài chơi game rất cừ nên được người trong giới gọi một cách tôn trọng là vua trò chơi.
Vì vậy từ trong tiềm thức anh Lôi luôn cho rằng, bản thân là vua trong giới chơi game. Chỉ cần là những máy game gã đã từng chơi qua thì người lập được kỷ lục mới cao nhất sẽ luôn là gã!
Cho nên, gã mới dám nói với Vân Tiên bằng giọng xấc láo “Mày có giỏi thì tới đi” như vậy.
Gã không tin, con nhỏ miệng còn hôi sữa này có thể hơn mình.
Mấy thanh niên cùng lớp Vân Dịch thấy vậy đều đồng loạt lộ vẻ lo lắng.
Bọn họ nào ngờ vừa tới khu vui chơi Hứa Hách Triết và Vân Tiên đã gây sự với người khác.
Quan trọng hơn, anh Lôi trông rất hung ác, càng giống loại người không thể chọc giận, giờ phải làm sao?
Đúng lúc này, Vân Tiên nhếch miệng cười khẩy, hoàn toàn không bị vẻ hung ác của anh Lôi chèn ép: “Được thôi, để tôi, anh tránh ra.”
Thấy Vân Tiên không hề bị anh Lôi dọa mà còn muốn nghênh chiến, đám du côn bên kia không khỏi sững sờ.
Anh Lôi cũng ngạc nhiên, quan sát Vân Tiên lại lần nữa.
Vân Tiên mặc bộ thường phục sạch sẽ, dù nhìn qua là biết hàng chợ rẻ tiền nhưng khí chất ẩn sâu trong ánh mắt lại không tầm thường chút nào.
Là ảo giác sao? Anh Lôi lắc đầu, đây chẳng qua cũng chỉ là một cô gái thích phô trương mà thôi!
“Tới đây tới đây! Mày tới đây! Con ranh, không phải tao ăn hiếp mày, mà chính mày xông đến nói đấy nhé. Nếu lần này mày không bắn đổ bia nhiều hơn tao thì mày phải cởi sạch quần áo, quỳ xuống để anh em của tao nhìn! Hừ!” Anh Lôi tức điên gầm lên, nói giọng uy hiếp đầy áp lực.
“Tiểu Tiên, đừng…” Vân Dịch càng nhìn càng lo lắng. Vừa trông thấy em gái cá cược với một gã nhìn qua đã biết loại du côn hay đi gây sự, anh càng cuống lên.
Chuyện gì bọn du côn cũng dám làm!
Nhưng Vân Dịch còn chưa kịp kêu lên, đã bị Hứa Hách Triết kéo lại.
“Dịch, tin em gái cậu đi! Lẽ nào cậu không muốn xem giới hạn của em gái mình sao?” Hứa Hách Triết nhìn Vân Tiên, nói nhỏ với Vân Dịch.
Chiếc máy bắn súng mô phỏng này có thể đo được trình độ bắn súng của một người, nên Hứa Hách Triết mới muốn kéo Vân Tiên tới đây.
Bởi vì anh ta muốn biết Vân Tiên, người có thể giết chết tay súng bắn tỉa, rốt cuộc có trình độ bắn súng cao siêu đến mức nào!
Lúc này Vân Tiên khẽ cười, một nụ cười khiến người ta sợ hãi. Cô nói giọng thản nhiên với anh Lôi: “Sau khi tao thắng, sẽ phế một cánh tay của mày!”
Cô không bao giờ dễ dàng tha cho kẻ cố ý dùng ngôn ngữ dung tục nhục mạ người của cô.
Mạnh miệng quá!
Mọi người đều sững sờ khi nghe thấy Vân Tiên nói vậy.