Lục Chiến Thâm quay người lại với vẻ mặt không dám tin. Thời khắc đó, trong tim anh ta trỗi dậy một tình cảm mà ngay cả bản thân anh ta cũng không thể giải thích được. Anh ta gần như ngay lập tức bỏ Ôn Như Họa xuống, chạy nhanh về phía bên kia: “Uất Lam..., Uất Lam...”
Nhìn mặt hồ đang dậy sóng, người đàn ông đó không nghĩ gì, chỉ nhảy thẳng xuống dưới.
-----
Khi Uất Lam mở mắt ra một lần nữa, đó đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Bên trong phòng bệnh, trống trải không một bóng người.
Cô từ từ ngồi dậy, cả người cô run bần bật vì lạnh. Cô vẫn còn sống sao? Cô cứ tưởng, mình đã chết rồi chứ.
Là ai đã cứu cô?
Lúc đó cô nghĩ, dù phải chết, cô cũng không muốn bị anh ta hiểu lầm. Chuyện mà cô không làm, cô sẽ không thừa nhận. Tại sao cô phải xin lỗi Ôn Như Họa?
Tại sao anh ta không chịu tin cô?
Cô quả thực có hơi nóng nảy, nhưng trái tim cô đau đớn nhiều hơn.
“Cô Uất Lam, cô tỉnh rồi hả?” Cô y tá bước vào truyền thuốc cho Uất Lam. “Cô Uất Lam, tôi sẽ đi báo với bác sĩ ngay.”
Một lúc sau.
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Hà An Bạch bước vào, giơ tay ra sờ trán Uất Lam. “Nóng quá, em cứ sốt hoài. Hứa với anh, sau này đừng làm chuyện tổn hại đến bản thân nữa. Lần này ngã xuống nước đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sức khỏe của em, từ nay cần từ từ điều dưỡng.”
Trong lòng Uất Lam vô cùng khó chịu, muốn được ai đó ôm vào lòng. “Anh Hà”. Cô bổ nhào vào lòng Hà An Bạch. “Anh Hà, em rất khó chịu, thực sự rất khó chịu.”
“Uất Lam.” Hà An Bạch nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi.
-----
Lục Chiến Thâm nhận được thông báo từ y tá, báo Uất Lam đã tỉnh lại, liền rời khỏi phòng bệnh của Ôn Như Họa. Anh ta cũng không biết tại sao, khi nghe y tá nói Uất Lam đã tỉnh lại liền muốn đến thăm Uất Lam.
Trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi, cảm xúc đó không thể nói rõ. Khi anh ta cứu Uất Lam lên khỏi hồ, mặt Uất Lam xanh như tàu lá, như thể không còn hơi thở vậy. Lúc đó anh ta sợ tới nỗi hai tay run cả lên.
Anh ta sợ rằng cô thực sự sẽ...
Cảm xúc rất kỳ lạ này đang kiểm soát trái tim anh ta.
Ngay lập tức, Lục Chiến Thâm cảm thấy nực cười. Anh ta không yêu Uất Lam, chẳng qua vì sống chung lâu ngày thôi. Anh ta ghét cô, ghét sự mưu mô và bất chấp thủ đoạn của cô.
Làm sao anh ta lại có thể yêu loại phụ nữ này được?
Thật là nực cười!
Đi vài bước đến trước cửa phòng bệnh của Uất Lam, đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong có hai bóng người đang ôm nhau. Lục Chiến Thâm nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Hai người đang làm gì vậy? Cô hay lắm, Uất Lam, dám dụ dỗ người đàn ông khác ngay sau lưng tôi, cô đúng là ti tiện từ trong xương tủy.”
Uất Lam không ngờ rằng Lục Chiến Thâm lại có mặt ở bệnh viện. Cô nghĩ sơ cũng biết, nhất định anh ta đến đây chăm sóc cho Ôn Như Họa. Cô cười với một chút mỉa mai, nhưng không nói lời nào.
Cô mệt rồi, tùy anh ta muốn hiểu lầm sao cũng được.
Hà An Bạch bảo vệ Uất Lam: “Lục Chiến Thâm, anh im đi. Anh có tư cách gì mà nói Uất Lam như vậy? Con người như anh không thể đem lại hạnh phúc cho Uất Lam, lẽ ra trước đây tôi không nên nhường nhịn.” Nói xong, Hà An Bạch đứng dậy đấm một cú vào mặt Lục Chiến Thâm.
Lục Chiến Thâm nghiêng đầu né được, trở tay giữ chặt người Hà An Bạch, một cú đấm nện vào mặt anh ta. “Có tư cách gì hả? Uất Lam là vợ tôi. Tôi cảnh cáo anh, anh bớt lo việc của cô ấy đi, bằng không, ngày mai anh sẽ phải cuốn gói khỏi bệnh viện này!”
Uất Lam không thể chịu đựng được nữa, cô nhìn Lục Chiến Thâm. “Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh Hà cả, tại sao anh lại đánh anh ấy?”
Không thể nói rõ là ganh tỵ hay giận dữ, Lục Chiến Thâm chỉ cảm thấy một ngọn lửa cháy rực lên trong tim, nhất là khi Uất Lam bảo vệ cho Hà An Bạch. Anh ta đã ném thẳng Hà An Bạch ra khỏi phòng bệnh.
Tiến vài bước đến trước giường của Uất Lam: “Tôi đánh người yêu bé nhỏ của cô, cô đau lòng hả?”
Uất Lam nắm chặt hai tay, móng tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay. Cô nhìn Lục Chiến Thâm mà nước mắt lã chã: “Chúng ta ly hôn đi.”
Lục Chiến Thâm, tôi toại nguyện cho anh và Ôn Như Họa.
Anh hãy buông tha cho tôi.
Tôi cũng buông tha cho bản thân mình.
Lục Chiến Thâm lặng người đi, dường như anh ta không ngờ được rằng cô sẽ yêu cầu ly hôn. Một cảm xúc không thể giải thích khiến anh ta rất tức giận, cơn thịnh nộ đã chiếm lấy anh ta. Tại sao? Tại sao cô ấy lại là người đề nghị ly hôn?
“Được thôi, ly hôn. Tôi còn ước được ly hôn với cô ngay lập tức nữa kìa. Cô có biết trong hai năm qua, tôi đã kinh tởm cô đến mức nào không? Như Họa rất thương bé Nam, sau khi ly hôn, tôi sẽ cho Như Họa nuôi dưỡng bé Nam.” Nói câu này xong, Lục Chiến Thâm liền bước nhanh rời khỏi đó.
“Không được, bé Nam là con của tôi... Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần bé Nam.” Uất Lam hoảng sợ, cô vén chăn lên và bước xuống giường. Cơ thể cô yếu ớt đến cùng cực, chưa đi được vài bước đã ngã xuống nền nhà. Cô nằm bò dưới nền rồi khóc lớn. “Lục Chiến Thâm, tại sao anh lại tuyệt tình như vậy?”
Bình luận facebook