• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (5 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Không thể tin được, kịch hay bắt đầu rồi

Dù cho cách nhau ba năm, nhưng những nhân vật máu mặt ở thành phố Dương Giang này có mấy ai mà không biết tới Tô Minh chứ?

Ba năm trước, Tô Minh 19 tuổi, năm nay vừa tròn 22 tuổi, nhưng ngoại hình hầu như không có gì thay đổi cả.

Cộng thêm việc Tô Minh từ lúc bước vào cũng không có ý định giấu diếm che đậy gì.

"Mọi người, lâu lắm không gặp", Tô Minh dường như đã đoán được trước khi mình bước vào sẽ trở thành tâm điểm của mọi người, nên anh chỉ cười nhẹ, ánh mắt quét một lượt xung quanh.

Sau đó, ánh mắt Tô Minh dùng tại một cái bàn trong góc, nói một cách chính xác hơn, là ánh mắt của anh dừng lại chỗ bàn của Trần Chỉ Tình, bởi vì cả bàn đó, ngoài Trần Chỉ Tình ra không còn một ai hết.

Tô Minh liền đi về phía cô ta.

Tới hội trường đám cưới rồi, cơ hội trả thù đã bày ngay trước mắt, nhưng anh không hề vội vã ra tay, cái khác tạm thời không nói, chứ giờ anh vẫn đang đói bụng đây.

Hơn nữa, anh đã nhìn một lượt, có vài người chủ chốt vẫn chưa tới đủ, ví dụ như ông chú họ Từ, anh ruột của Từ Chấn Dực - kẻ đóng vai trò chủ chốt trong việc tiêu diệt nhà họ Tô năm đó vẫn chưa tới.

Nên là, không phải vội.

Đợi tất cả mọi người tới rồi mới ra tay, quan trọng là phải đông đủ chỉnh tề chứ.

"Không...không thể nào, là Tô Minh sao?!!!", Từ Viêm run rẩy.

Từ Viêm suýt chút nữa còn cắn phải lưỡi mình, trong đầu giống như đang chứa một trái bom đang phát nổ vậy.

Tâm trạng anh ta biến động kịch liệt, không dám tin vào mắt mình, hắn ta bỗng chốc trở nên hoảng loạn.

Đâu chỉ có mỗi Từ Viêm chứ?

Tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc vô cùng, không dám tin vào những gì trước mắt.

Mọi người đều nghĩ, Tô Minh chết rồi mà! Ba năm sau bỗng nhiên sống lại ư?!

Ngay sau đó, bắt đầu có những tiếng xì xào nổi lên:

"Thật sự là Tô Minh sao?"

"Tô Minh thật sự vẫn còn sống sao? Phúc lớn mạng lớn vậy!"

"Nếu như còn sống thì lo mà sống cho tốt đi, sao lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố Dương Giang này làm gì chứ, sợ mạng mình không đủ dài à?"

"Lẽ nào là tới cướp dâu à? Chả nhẽ giờ muốn đem Tiêu Nguyệt đi hay gì?"



"Viêm Nhi, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?!", Từ Chấn Dực tuy rằng bình tĩnh hơn Từ Viêm một chút, nhưng cũng không tốt đẹp hơn là bao, ông ta nhỏ giọng đáp, trong giọng nói dường như kìm nén sự giận dữ và nghi hoặc.

"Bố, nhất định là ma rồi, con.... con ngày đó đã đánh gãy chân tay nó, còn đánh ngất xong rồi mới chôn sống....", Từ Viêm run rẩy không ngừng.

"Nhưng con không tận mắt thấy nó chết!", Từ Chấn Dực có chút tức giận vì việc không thành, sự đố kị mà con trai ông ta dành cho Tô Minh ông ta có thể hiểu được, vậy nên, việc dày vò Tô Minh cũng dễ hiểu, nhưng mà không nên lơ là như thế chứ! "Bố, giờ… bây giờ phải làm sao đây?", Từ Viêm suy sụp hoàn toàn.

Dù gì năm đó làm chó sai vặt của Tô Minh, nên trong thâm tâm vốn luôn sợ hãi Tô Minh rồi.

Cộng thêm việc ba năm trước Từ Viêm và nhà họ Từ tuyệt tình như vậy, vốn là đã làm trái với lương tâm rồi.

Lúc này, khi nhìn thấy Tô Minh ở đây không hoảng loạn mới lạ đó?

"Cái gì mà nên làm sao chứ? Bình tĩnh, con xem bộ dạng của con đi, không ra thể thống gì hết? Làm gì có ma quỷ gì chứ? Tô Minh vẫn còn sống! Mà còn sống thì sao nào? Nó đơn độc một mình, nhà họ Tô đã bị tiêu diệt rồi, nhà họ Từ chúng ta còn phải sợ nó sao? Nếu như nó biết điều thì may ra còn sống được tới ngày mai, còn nếu không thì hôm nay sẽ là ngày chết của nó", Từ Chấn Dực hừ một tiếng rồi đáp.

Tâm trạng của Từ Viêm cũng dần bình tĩnh lại.

Thậm chí còn có chút hưng phấn.

Đúng nhỉ!

Dù cho Tô Minh còn sống thì sao chứ?!

Chả nhẽ còn trả thù được nữa hay sao?

Thậm chí, Tô Minh còn sống thì cũng tốt, có thể nhìn thấy tận mắt Tiêu Nguyệt gả cho mình, tuyệt quá còn gì?

"Hì hì...", Từ Viêm không nhịn được mà mỉm cười đắc ý, hắn ta rảo bước đi về hướng Tô Minh.

Lúc này, khi mà Từ Viêm đang đi tới, Tô Minh cũng đã an tọa lâu rồi, ngồi chung một bàn đối diện với Trần Chỉ Tình.

Trần Chỉ Tình giống như một đứa bé hiếu kì cứ nhìn Tô Minh mãi, rồi mới dám lên tiếng: "Anh là Tô Minh?"

Trần Chỉ Tình rất hiếu kì về Tô Minh, dù gì năm đó ở thành phố Dương Giang ngoại trừ nhà họ Trần và nhà họ Nghiêm ra thì nhà họ Tô chính là gia tộc đứng đầu.

Năm đó Tô Minh còn được xưng là thiếu gia số một ở thành phố Dương Giang, vậy mà đột nhiên cả nhà họ Tô bị tiêu diệt, bố mẹ và em gái anh đều chết thảm.

Từ thiếu gia số một tới nhà tan cửa nát chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cũng được xem như một câu chuyện truyền kì.

Tô Minh nhìn Trần Chỉ Tình gật đầu nhẹ, trong lòng cũng cảm thấy hiếu kì, từ lúc nào mà thành phố Dương Giang lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy?

Ba năm trước, anh là thiếu gia số một ở Dương Giang, bao nhiêu thiên kim tiểu thư có ai mà anh không biết chứ? Nhưng hình như không có người đang ngồi trước mặt lúc này mà!

Cô gái trước mặt này không chỉ nhan sắc hơn người, mà khí chất cũng rất xuất thần.

Điều khiến Tô Minh bất ngờ nhất là anh cảm nhận được trên người cô gái này khí chất của võ đạo.

Tuy là đối phương chưa thực sự trở thành một người tu luyện chân chính, chưa có tu luyện được chân khí của người tu tiên, nhưng chắc chắn cô ta đã từng tiếp xúc với công pháp võ đạo.

Mà điều làm cho Tô Minh kinh ngạc nhất là, thể chất của cô gái này lại là Quy Linh Thể được nhắc tới trong "Dược gia cự điển".
Chương 7: Kịch hay mở màn rồi, đặt cược đi

Thể chất này rất đặc biệt, trong "Dược gia cự điển" có nói: Quy Linh còn có thể gọi là "Trở về bằng không".

Tức là, nếu như người có thể chất này mà tu luyện, dù cho có hấp thụ được linh khí đất trời thì cũng sẽ trở lại con số không mà thôi, không thể tự chuyển hóa chúng thành chân khí.

Đây cũng là lý do vì sao dù trên người Trần Chỉ Tình có khí tức của người tu luyện, rõ ràng đã từng luyện qua công pháp võ đạo, nhưng lại không tu luyện được chân khí để trở thành một người tu tiên đích thực.

Nhưng, trong "Dược gia cự điển" cũng đã nói rõ: Quy Linh Thể có thể chữa trị được.

Hơn nữa, một khi được chữa khỏi thì người mang Quy Linh Thể có thể hấp thu được linh khí đất trời nhanh hơn người bình thường, càng phù hợp với việc tu luyện hơn.

Đương nhiên, muốn chữa trị được những khiếm khuyết của Quy Linh Thể không hề dễ dàng, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Y Đạo Thánh Thủ may ra mới dám chắc chắn.

Những cảnh giới trong y đạo, theo cách nói của ông già thì có thể chia thành Y Giả, Y Đạo Tông Sư và Y Đạo Thánh Thủ.

Đạt tới cảnh giới Y Đạo Thánh Thủ, cả trăm ngàn năm nay ở Hoa Hạ cũng chẳng có nổi mấy người.

Giờ anh cũng đang ở nửa sau của cảnh giới Y Đạo Tông Sư, để đạt được tới Y Đạo Thánh Thủ vẫn còn xa lắm, dù cho vậy thì cũng được coi là người có y thuật giỏi nhất ở Hoa Hạ rồi.

Thực tế, Tô Minh cảm thấy nếu như bản thân anh muốn thì chắc không cần quá lâu nữa để có thể đạt được tới cảnh giới Y Đạo Thánh Thủ.

Dù gì, trong ba năm nay, anh chỉ dành một phần nhỏ tâm huyết để nghiên cứu y đạo, còn phần lớn tâm huyết đều dành cho võ đạo rồi.

"Tuy rằng trước mắt không thể chữa lành triệt để Quy Linh Thể của cô ta, nhưng có thể khiến nó giảm bớt, để giúp cô ta ngày rằm mỗi tháng bớt được ít nhiều cảm giác đau đớn ở đan điền, toàn thân lạnh toát, sống không bằng chết thì vẫn dư sức", Tô Minh thầm nghĩ trong lòng.

"Nhưng mà, cô ta và mình không thân thiết gì, có liên quan gì tới mình chứ", Tô Minh cũng chẳng phải là "thánh mẫu" gì đâu, từ cái đêm nghiệt ngã ba năm trước, tính cách của anh đã trở nên rất cứng cắn.

"Anh không được lịch sự lắm đó", Trần Chỉ Tình lên tiếng, khẽ chau mày, từ lúc Tô Minh ngồi xuống cứ nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô ta cảm thấy không thoải mái chút nào.

"Ồ", Tô Minh chỉ ồ một tiếng rồi cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm.

"Từ Viêm tới rồi, anh xem ra không hề sợ hãi chút nào?", Trần Chỉ Tình hừ một tiếng, giọng điệu như thể đáng hóng kịch hay.

"Tại sao phải sợ chứ?", Tô Minh nhếch mày.

Vừa dứt lời.

Từ Viêm đã tới bên cạnh Tô Minh.

"Người anh em, ba năm không gặp vẫn khỏe chứ?", Từ Viêm bước tới, trên mặt giữ nét cười, hơn nữa còn cười rất tươi, nếu người không biết chuyện có khi còn nghĩ hai người họ là bạn nhiều năm không gặp đó.

Tô Minh chỉ cười nhẹ, chẳng thèm lên tiếng.

Ừ, có gì cần nói với người chết đâu chứ?

"Chân tay gãy nát, đầu bị đánh tới ngất xỉu lại còn bị chôn sống, vậy mà cậu vẫn có thể sống sót, đồ tạp chủng, mạng cũng lớn đó!!", Từ Viêm một tay chống lên bàn, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói với Tô Minh, trong giọng nói ẩn chứ sự hưng phấn, tàn nhẫn: "Nhưng cậu có biết? Cậu còn sống khiến tôi rất vui không?"

Tô Minh vẫn giữ nét cười như cũ, mặt không biến sắc.

"Người mà cậu yêu, hôm nay sẽ gả cho tôi, tối nay động phòng tôi sẽ chơi cô tay tới sống dở chết dở, tôi đảm bảo với cậu, đợi tới lúc chơi chán rồi, tôi sẽ giết cô ta!", Từ Viêm càng lúc càng hưng phấn, tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mặt, và cả khuôn mặt cũng đỏ dần lên.

Tuy rằng, anh ta đã cố gắng thấp giọng, nhưng Trần Chỉ Tình ngồi chung bàn vẫn nghe thấy hết.

Sự chán ghét bỗng chốc vụt qua từ đôi mắt xinh đẹp của cô ta.

Cực kì căm ghét loại tiểu nhân như Từ Viêm.

Trần Chỉ Tình nhìn về phía Tô Minh, trong lòng thầm mong chờ, ít nhất thì Tô Minh cũng sẽ đấm anh ta một phát thật mạnh, thì dù cho sau đó bị đám vệ sĩ nhà họ Từ tấn công xua đuổi ra khỏi hội trường, thì cũng đáng mặt đàn ông rồi!

Hơn nữa, nếu như Tô Minh thực sự làm như vậy, thì cô ta có thể sẽ giúp Tô Minh.

Với thân phận của cô ta, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ thì sao nào? Chẳng nhẽ nhà họ Từ dám làm gì ư?

Tiếc là, trước sự kì vọng vô cùng của cô ta, Tô Minh lại chẳng hề có bất kì một động thái gì.

"Chết tiệt!!", Trần Chỉ Tình trong lòng mắng mỏ, thất vọng vô cùng với Tô Minh, làm tới vậy rồi mà vẫn nhịn được sao?!

"Tô Minh, thế này không vui đâu nhé! Chẳng có chút phản ứng nào à?", Từ Viêm thực ra cũng muốn mắng chửi hoặc đánh người, như vậy mới thú vị chứ!

Anh ta muốn nhìn thấy bộ dạng của Tô Minh lúc nổi trận lôi đình, tức giận tới mức mặt mày ửng đỏ, gào thét nguyền rủa, hoàn toàn đánh mất chính mình.

Nhưng Tô Minh lại rất bình thản, như thể chẳng nghe thấy gì, như thể đấm một cước vào bông gòn vậy.

"Tô Minh, ba năm không gặp. cậu lại biến thành rùa rụt cổ rồi hả? Học ai cách nhẫn nhịn vậy? Học cũng thành tài quá nhỉ! Hahaaahaa..."

Từ Viêm lại tiếp tục lên tiếng, lần này, không hề cố gắng thấp giọng nữa, mà rất lớn tiếng, thậm chí tất cả mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy, trước đám đông công khai xỉ nhục Tô Minh.

Nói rồi, anh ta đứng dậy, nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi nói: "Đồ não tàn, không thú vị gì hết".

Sau đó liền rời đi.

Trong hội trường, hàng trăm nghìn người tham gia hôn lễ đều đổ dồn ánh mắt chế giễu coi thường về phía Tô Minh.

Bị Từ Viêm xỉ nhục tới mức này rồi mà chẳng dám ho he một lời, cũng coi là nhân tài đó.

Còn vẻ mặt của Trần Chỉ Tình ngồi chung bàn cũng trở nên khó coi vô cùng.

"Tô Minh, anh thật không xứng là một thằng đàn ông mà!", Trần Chỉ Tình nhìn Tô Minh, tức tối: "Anh ta đã nói tới mức đó rồi mà anh vẫn nhịn được! Vậy thì anh tới đây làm gì chứ?"

"Không phải là nhịn, mà là không muốn tốn nước bọt nói chuyện với người chết, mệt mỏi", Tô Minh đặt ly rượu xuống, mỉm cười.

"Là ý gì đây?", Trần Chỉ Tình ngây người, rồi tiếp tục nói: "Ý anh là, anh muốn phá đám cưới này? Muốn gây rối ở đây? Giết Từ Viêm ư? Anh cứ "chém gió" tiếp đi!"

Có khùng cô ta mới tin chuyện này.

Trước tiên không nói tới biểu hiện lúc nãy của Tô Minh, nhu nhược tới cùng cực.

Dù cho Tô Minh thật sự muốn giết Từ Viêm, thì làm được không chứ? Ở hội trường này, đám vệ sĩ nhà họ Từ ít nhiều cũng lên tới cả trăm người, đấy là còn chưa kể tới vệ sĩ nhà họ Tiêu.

"Chém gió? Chi bằng, chúng ta đặt cược đi?", Tô Minh chớp mắt đầy thích thú.
Chương 8: Sỗ sàng, đối diện với hiện thực

“Cược cái gì?”

“Cược hôm nay tôi có thể giết Từ Viêm hay không”, Tô Minh nói: “Nếu tôi làm được, tôi muốn ngủ với cô. Còn nếu tôi không làm được thì tùy cô xử lý”.

Muốn ngủ với mình?

Khuôn mặt Trần Chỉ Tình đỏ lên, nếu ánh mắt có thể giết người thì Tô Minh đã đột tử rồi!

Một cô gái có gia giáo như cô ta, hơn nữa còn là cháu gái dòng chính của gia chủ nhà họ Trần, đã bao giờ phải nghe những từ ngữ ô uế thẳng thừng như vậy?

Lúc bình thường cô ta là một người khéo ăn khéo nói.

Vậy mà bây giờ, vừa tức giận, vừa xấu hổ khiến cô ta không thốt lên lời.

Trong vô thức, Trần Chỉ Tình dơ chân lên đạp thẳng về phía Tô Minh.

Nhưng không những không đạp trúng anh mà bàn chân đi giày cao gót còn bị anh túm được.

Cơ thể mềm mại của Trần Chỉ Tình run lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, cô ta nào có bị người khác giới chạm vào chân bao giờ? Nhất thời, đầu óc cô ta trống rỗng.

“Con gái con đứa, hiền thục chút”, Tô Minh vừa nói vừa buông chân Trần Chỉ Tình ra.

“Anh khốn kiếp!”, đôi mắt đẹp của Trần Chỉ Tình tràn đầy lửa giận, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

“Tức giận như vậy làm gì? Đánh cược là chuyện hai người cùng tình nguyện, không ai ép cô, nếu cô không dám thì từ chối là được”, Tô Minh chớp chớp mắt, nói với vẻ lười nhác.

“Anh…”, Trần Chỉ Tình tức đến ngực phập phồng.

Hít sâu vài hơi, cô ta nghiến răng: “Cược thì cược! Tôi sợ anh chắc! Nếu tôi thắng thì anh phải trở thành người hầu của tôi, tôi muốn anh làm cái gì thì anh phải làm cái đó!”

Cô ta chắc chắn khả năng Tô Minh giết chết được Từ Viêm là bằng 0.

Nếu là như vậy thì sợ gì nữa? Cô ta không tin mình sẽ thua!

Chỉ cần một câu nói sỗ sàng: “Tôi muốn ngủ với cô” của Tô Minh đã đủ để cô ta khiến anh phải chịu đau khổ!

“Được”, Tô Minh cười, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Thực ra, “ngủ với cô” mà anh nói chỉ là vì muốn khiến Trần Chỉ Tình ngậm miệng để bản thân mình được yên tĩnh, nào ngờ…

Cô em này tính cách cứng thật đấy, thế mà đồng ý thật!

Tô Minh nhìn Trần Chỉ Tình bằng ánh mắt quái dị. Anh lại uống thêm một ly rượu vang, gắp thêm vài miếng nếm thử, rất ngon miệng.

Anh đã ở trên núi 3 năm rồi, gần như đều là tự mình nấu cơm, vì thế khả năng nấu nướng của anh cũng khá được nhưng không thể sánh được với tay nghề cao siêu của đầu bếp khách sạn Quốc tế Đông Nam.

Lúc này.

Hậu trường phía sau sảnh hôn lễ, Tô Nguyệt trang điểm xong từ lâu thì nhận được tin tức Tô Minh còn sống, hơn nữa anh còn đến đây!

Nhất thời, toàn thân Tiêu Nguyệt như bị rút cạn sức lực, chật vật ngồi trên ghế, một tay cô che miệng cố không khiến mình khóc ra tiếng.

Đầu óc cô hỗn loạn.

Vui mừng, nhớ nhung, tự trách, không biết làm sao, còn có lo lắng.

Bao nhiêu cảm xúc cứ tuôn ra.

Mà chính Tiết Lâm, mẹ của Tiêu Nguệt lén lút đi từ đại sảnh vào hậu trường, nói tin tức Tô Minh còn sống hơn nữa còn đến đây cho con gái. Bà ta sợ con gái không biết trước thì lúc nữa sẽ hốt hoảng.

“Nguyệt Nhi, đối diện với sự thật đi. Cho dù Tô Minh còn sống nhưng bây giờ nó thân cô thế cô, làm sao so được với Từ Viêm, với nhà họ Từ? Chỉ cần một câu của Từ Viêm, thậm chí không cần phải tự mình ra tay cũng có những gia tộc hạng 2, hạng 3 khác vì lấy lòng hắn mà giết Tô Minh”, Tiết Lâm thở dài rồi nói: “Cho dù con còn bao nhiêu tình cảm với Tô Minh thì cũng chôn chặt xuống đáy lòng đi!”

“Nhưng ba năm này con chẳng có gì với Từ Viêm cả, cũng không cho bất cứ tên đàn ông nào cơ hội. Con giữ mình trong sạch vì Tô Minh, vì con yêu anh ấy! Con yêu anh ấy!”, mắt Tiêu Nguyệt đỏ lên, cô cúi đầu, vừa kiên cường lại vừa đau khổ, nói với giọng nghẹn ngào.

“Có ích gì? Ba năm trước, lúc nhà họ Tô gặp tai họa, con hay nhà họ Tiêu cũng đều chỉ khoanh tay đứng nhìn. Tô Minh sẽ không tha thứ cho con, hai đứa con không thể trở lại được nữa”, Tiết Lâm tiếp tục nói, bà ta sợ con gái sẽ làm chuyện ngốc nghếch.

Còn một vài chuyện Tiết Lâm chưa nói với cô. Lúc trước, ở sảnh hôn lễ, Từ Viêm sỉ nhục, lăng mạ Tô Minh nhưng anh không hề phản ứng, nhát gan, buồn cười như con rùa rụt cổ.
Chương 9: Phải cứu Tô Hiên

Một tên vô dụng, một con rùa rụt đầu yếu ớt nhu nhược, cho dù có thể đến với con gái mình thì bà ta cũng sẽ phản đối.

Vốn dĩ, Tiết Lâm vẫn còn đang sợ Tô Minh sẽ đến làm loạn hôn lễ, nhưng bây giờ xem ra điều này hoàn toàn khó có thể xảy ra, Tô Minh không có lá gan đấy.

Nếu đã không cần phải lo lắng đến bên phía Tô Minh kia rồi, vậy thì chỉ cần khuyên con gái mình là được, điều này không hề khó.

Tiếng khóc của Tiêu Nguyệt dừng lại, cả người có chút hoảng hốt.

“Hơn nữa, Nguyệt Nhi, con có muốn cứu Tô Minh không? Nếu như muốn, vậy chỉ có thể gả cho Từ Viêm. Sau đó, con lấy thân phận là vợ đi xin Từ Viêm tha cho Tô Minh, hoặc là dựa vào sự chiều chuộng và yêu đến điên dại của Từ Viêm thì nó chắc chắn sẽ đồng ý với con. Nếu không, sống chết của Tô Minh kia chỉ dựa vào một câu nói của Từ Viêm mà thôi”, Tiết Lâm tiếp tục nói, lấy tình cảm để đả động lý trí.

Sắc mặt Tiêu Nguyệt lại thay đổi lần nữa, trở nên trắng bệch.

Tiếp đó biến thành vẻ kiên định.

“Đúng, con phải cứu Tô Minh!!! Con muốn cứu anh ấy!”, Tiêu Nguyệt gật đầu thật mạnh.

Cô không thể huỷ bỏ hôn lễ, nếu không, lỡ Từ Viêm nổi giận thì sẽ khiến cho Tô Minh chết không có chỗ chôn thây.

Vì Tô Minh, cô ta phải gả cho Từ Viêm.

“Vậy là đúng rồi”, Tiết Lâm thở phào.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Rất nhanh.

Đã đến mười hai giờ, trước đó, anh cả của Từ Chấn Dực và những người khác cũng đều có mặt đông đủ.

Lễ thành hôn sắp sửa được diễn ra.

Nhưng mà, những người có mặt tại hiện trường hầu như đều đang mất tập trung, liên tục liếc mắt nhìn về phía Tô Minh, giống như, đang chờ mong Tô Minh có thể gây ra chút náo loạn nào đó.

Người dẫn chương trình đã bắt đầu dẫn dắt bầu không khí của buổi lễ.

Chú rể Từ Viêm đã được mời lên khán đài phát biểu.

Từ Viêm hừng hực khí thế, bóng lưng thẳng tắp, bộ vest cao cấp được cắt may thủ công đã tôn hẳn dáng người hắn ta lên như một vị hoàng tử lịch lãm mà đầy phong độ.

Hắn nhận lấy micro, ưỡn ngực nói: “Đầu tiên, chào mừng quý vị đã đến đây hôm nay, Từ Viêm cảm thấy thật vinh hạnh, nhất là hai vị tiền bối đức cao vọng trọng là Trần Lão và Nghiêm Lão có thể đích thân đến tham dự chính là sự vinh hạnh lớn nhất dành cho tôi, cũng là vinh hạnh lớn nhất dành cho nhà họ Từ, cảm ơn”.

Từ Viêm cẩn thận cúi người bày tỏ sự cảm ơn.

“Bốp bốp…”.

Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt.

“Đương nhiên, cũng cảm ơn một vị khách mời đặc biệt, có sự chứng kiến của anh ấy, tôi tin là cuộc hôn nhân của tôi và Nguyệt Nhi sẽ càng hạnh phúc”, tiếp đó, Từ Viêm lại nói, trong lúc nói hắn ta khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh đang đứng nơi góc phòng của sảnh tiệc.

Trên khuôn mặt của Từ Viêm không nén nổi nụ cười của kẻ thắng lợi.

“Bốp bốp bốp…”.

Lại là một tràng tiếng pháo tay nhiệt liệt.

Từ Viêm nói xong, người dẫn chương trình liền mở miệng thông báo nổi nhạc.

Cô dâu chuẩn bị xuất hiện rồi.

Trong sự chú ý của tất cả mọi người, cô dâu đi bên cạnh cha của mình từ phía phòng nghỉ ngơi chầm chậm bước ra.

Cả sảnh chính liền vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, khen vẻ đẹp của cô dâu.

Quả thực rất đẹp.

Dáng người đó, khí chất đó, dung mạo đó, có chỗ nào mà không phải là hạng nhất.

Tô Minh cũng nhìn về phía Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt dường như cũng cảm thấy ánh mắt chăm chú của Tô Minh, ngay lập tức tìm được vị trí mà Tô Minh đang đứng.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Trong đôi mắt của Tiêu Nguyệt phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, mà trong mắt của Tô Minh lại chỉ có bình tĩnh, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Tô Minh chẳng có lấy một xíu xiu thay đổi cảm xúc.

Cơ thể xinh đẹp của Tiêu Nguyệt khẽ run, trong lòng cô thật đau thật đau.

“Cô ta vẫn còn yêu anh”, Trần Chỉ Tình mở miệng nói: “Ánh mắt của cô ta không thể nói dối”.

“Vậy sao?”, Tô Minh tuỳ ý đáp một câu.

“Trên thực tế, theo như tôi được biết, ba năm này, Tiêu Nguyệt vẫn chẳng thể quên được anh, cho dù Từ Viêm có tích cực theo đuổi cô ta ra sao thì cô ta cũng không hề cảm động, cho dù lần này đồng ý gả cho Từ Viêm cũng là vì nhà họ Từ đã âm thầm sử dụng rất nhiều thủ đoạn, Tiêu Nguyệt không thể không đồng ý”, Trần Chỉ Tình lại nói, trong lúc nói, cô ta nhìn thẳng vào mắt của Tô Minh, muốn nhìn ra được chút cảm xúc nào đó lộ ra trong đáy mắt anh.

Nhưng đáng tiếc, vẫn không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Chương 10: Món quà lớn

Trên khán đài.

“Nguyệt Nhi, hôm nay em đẹp lắm”, đôi mắt Từ Viêm nóng bỏng nhìn về phía Tiêu Nguyệt nói.

Tiêu Nguyệt lại chẳng thèm đáp lời.

Cô ta không thể kiềm chế được nhìn về phía góc phòng nơi mà Tô Minh đang đứng, sự chú ý của cô ta đã dồn hết lên người Tô Minh.

Từ Viêm không kiềm được siết chặt nắm đấm, sự đố kỵ lên đến đỉnh điểm dường như đang thiêu đốt cả con người hắn.

“Đồ đê tiện!!!”, Từ Viêm thầm chửi trong lòng.

Cùng lúc đó.

Tô Minh đứng thẳng người dậy.

Rất đột ngột.

Không hề báo trước.

Thậm chí còn có chút khó hiểu.

Bởi vì bên trong sảnh tiệc hầu như tất cả mọi người đều đặt sự chú ý về nơi anh, lúc này, Tô Minh đột ngột đứng dậy, đương nhiên sẽ trở thành điểm sáng của tất cả mọi người.

Mặt Từ Viêm khẽ biến sắc, ánh mắt nguy hiểm: “Tô Minh, cậu muốn làm cái gì?!”

Từ Chấn Dực đã bắt đầu dùng tai nghe không dây để liên lạc với tất cả đám vệ sỹ của nhà họ Từ ở đây, phòng trường hợp Tô Minh gây chuyện.

“Lễ thành hôn của cậu chủ Từ và cô Tiêu, sao tôi có thể đến tay không chứ, đương nhiên là muốn tặng một phần quà thật to”, Tô Minh mỉm cười nói.

Lời vừa nói xong, vẻ mặt của rất nhiều người trong sảnh tiệc liền tỏ ra kỳ quặc.

Tặng quà? Không có gì bất hợp lý, trong lễ thành hôn thì tặng quà chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng, đa phần mọi người đều là tặng tiền, cho dù có tặng quà đặc biệt gì thì cũng thường là tặng trước hoặc sau khi tổ chức hôn lễ, làm gì có ai lại đi chặn ngang hôn lễ như thế này?

Tiêu Nguyệt khẽ cắn đôi môi đỏ, cô ta không phải vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ là vì câu nói “Cô Tiêu” của Tô Minh khiến cho lòng cô ta vô cùng đau đớn, đau như muốn rỉ máu.

Cô ta rất muốn được nghe thấy Tô Minh gọi cô ta là “Nguyệt Nhi”.

“Ha ha ha… người anh em, cậu có lòng rồi, quà gì vậy?”, Từ Viêm bật cười ha ha, trong lòng rất vui vẻ.

Hắn ta cho rằng Tô Minh là một người rất thức thời, biết rõ hoàn cảnh của mình đang vô cùng nguy hiểm cho nên mới lấy một món quà lớn để nịnh nọt mình, từ đó giữ lại được mạng sống.

Không tệ.

Biết điều đấy.

Như vậy, rốt cuộc là món quà gì đây?!

Đáp lại lời của Từ Viêm là một tiếng “Rầm”.

Âm thanh vang lên, trầm đục, nặng nề!!!

Sự chấn động khiến cho cả sảnh tiệc cũng phải rung lên.

Phía trước mặt Tô Minh bỗng xuất hiện một chiếc quan tài.

Chiếc quan tài màu đỏ máu, dài sáu mét, rộng ba mét, cao bốn mét, nó to hơn so với quan tài bình thường rất nhiều.

Sắc đỏ máu thiêu đốt ánh mắt của tất cả mọi người, quả thực là khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi, trong ngày đám cưới vui vẻ thế này lại đột nhiên tặng một chiếc quan tài? Khỏi nghĩ cũng đoán được trong lòng tất cả mọi người đã bị đả kích thế nào, giống như một chiếc ô tô đâm thẳng vào đầu người ta vậy.

Thậm chí, vì quá chấn động mà bọn họ còn không thể tin nổi, đến mức bọn họ hầu như đã quên mất việc chiếc quan này xuất hiện bằng cách nào?!

Rõ ràng, Tô Minh tay không đến đây, thế nào lại đột nhiên biến ra được một chiếc quan tài, mà còn to như vậy?

Trên thực tế, chiếc quan tài này được lấy từ trong Huyền giới của Tô Minh.

Theo như lời của ông già nói, cả Hoa Hạ này có lẽ chỉ còn lại một chiếc Huyền giới duy nhất này mà thôi.

Ông già đã truyền lại Huyền giới cho mình, mình chính là đồ đệ của ông ấy, đồ đệ duy nhất, phải nuôi dưỡng ông khi sống, chôn cất ông khi chết, phải truyền thừa y đạo, võ học của ông ấy…

Cả sảnh tiệc đều trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Không hề có một tiếng động nào dù nhỏ nhất.

Yên lặng đến mức khiến người ta sợ hãi, như thể tiếng tim đập cũng không còn nữa.

Có rất nhiều người đã âm thầm đứng dậy, những người còn ngồi thì da đầu cũng đang căng lên như muốn vỡ ra.

Đến cả Trần Chỉ Tình cũng ngây ra.

“Chiếc quan tài này, hẳn là đủ để chứa hết mười ba người dòng chính của nhà họ Từ chứ?”, trong không gian yên tĩnh, giọng nói nhàn nhạt của Tô Minh vang lên từ tốn, bình tĩnh, nghe không ra thù hận, cũng nghe không ra phẫn nộ, càng không nghe ra được ý muốn giết chóc.

“Thằng tạp chủng, mày muốn chết à!”, phải hít thở đến mười lần, Từ Chấn Dực mới rống lên chửi, sắc mặt đỏ gay gắt, phẫn nộ đến mức cả người run lên bần bật, ông ta nhấc tay chỉ vào người Tô Minh gào lên: “Vệ sỹ, giết chết nó cho tôi, giết nó!!!!!”.

“Cái loại tạp chủng đáng chết vạn lần này, bố, con muốn băm vằm nó ra, nghiền xương rồi vứt đi!”, sắc mặt Từ Viêm cũng đỏ lựng lên, suýt chút nữa thì hộc máu!

Đang yên đang lành tổ chức đám cưới lại ném một chiếc quan tài ngay tại đây, đen đủi đến mức nào chứ?

Cho dù có giết chết Tô Minh thì cũng không đủ để xả hận.

Từ Viêm dán chặt mắt lên người Tô Minh, hận không thể ăn sống uống máu Tô Minh, tròng mắt hắn đã vằn đầy tia máu, hận đến tận xương truỷ.

Tiêu Nguyệt bên cạnh sợ đến mức suýt chút nữa là ngất xỉu, Tô Minh lại… lại mang một chiếc quan tài tới, điều này… rõ là muốn đối đầu với nhà họ Từ đến chết không thôi mà!

Sau khi mang chiếc quan tài này đến thì cô ta sẽ không thể cứu được Tô Minh nữa rồi, nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho Tô Minh đâu.

Tô Minh chắc chắn sẽ phải chết.

“Con gái, anh ta muốn chết thì để anh ta chết, con… haiz…”, Tiết Lâm nhỏ giọng an ủi Tiêu Nguyệt, bà ta không biết nên nói cái gì nữa…

Trong ngày tổ chức hôn lễ, lại mang tặng một chiếc quan tài, đã từng thấy nhiều người muốn chết nhưng chưa từng thấy ai lại muốn chết theo cách như thế này cả.

Đừng nói là nhà họ Từ, đến cả nhà họ Tiêu cũng sẽ không tha cho Tô Minh!

Cùng lúc đó.

“Rầm rầm rầm…”.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, là tiếng chân của đám vệ sỹ nhà họ Từ, trong sảnh liền xuất hiện cả trăm vệ sỹ của nhà họ Từ.

Đám người này trước đó đều làm nhân viên phục vụ, giờ phút này khí chất trên người thay đổi, cả người đều mang theo hơi thở lạnh lẽo nhìn về phía Tô Minh, sau đó mỗi người rút từ bên eo hoặc trong ngực ra một chiếc côn gập.

Bọn chúng xông cả về phía Tô Minh, từ bốn phương tám hướng bao vây lấy Tôn Minh ở giữa.

“Quá sốc nổi rồi”, Nghiêm Lão nói bằng giọng thờ ơ: “Mặc dù đã phá hoại buổi hôn lễ này, nhưng mạng của anh ta cũng mất ở đây rồi, mối thù diệt tộc không dễ gì bỏ qua, nhưng muốn trả thù thì cũng phải từ từ nghĩ cách, người trẻ tuổi vẫn là quá non nớt”.

Nghiêm Lão chỉ quét mắt liếc nhìn Tô Minh, có chút khinh thường.

“Tuổi trẻ nếu như không sốc nổi thì có còn là tuổi trẻ nữa không?”, Nghiêm phu nhân mỉm cười: “Không giúp đỡ anh ta à?”

“Không đáng để giúp”, Nghiêm Lão lắc đầu.

Nhà họ Nghiêm có thể đi được đến ngày hôm nay, trở thành một trong hai gia tộc lâu đời hàng đầu có địa vị hơn người ở thành phố Dương Giang, thứ mà bọn họ dựa vào chính là sự bình tĩnh, hay nói cách khác là máu lạnh.

Tô Minh bây giờ chỉ có một mình, không có bất kỳ giá trị nào.

Ông ta không những sẽ không giúp đỡ Tô Minh, mà ngược lại, nếu như có cơ hội, ông ta thậm chí còn thấy rằng mình có lẽ sẽ cho nhà họ Từ một ân huệ.

Lợi ích mới là thứ quan trọng nhất, không phải sao?

Một lúc sau.

“Vút vút vút…”, từng đợt tiếng côn vun vút chói tai vang lên.

Đoàn người đầu tiên trong số hàng trăm vệ sỹ của nhà họ Từ đã xông đến trước mặt Tô Minh, bọn chúng không hề do dự mà vây cứng anh lại.

Đám vệ sỹ của nhà họ Từ mặc dù đều là người bình thường, nhưng không phải là vận động viên đấm bốc đã giải nghệ thì cũng là cao thủ tae-kwon-do hoặc là người tốt nghiệp từ các trường võ thuật chứ không hề đơn giản.

Bọn chúng ai cũng có thể tay không đánh nhau với ba, bốn người trưởng thành mà không có vấn đề gì, nếu không thì cũng chẳng đáng để nhận lương một hai trăm nghìn tệ một năm.

Đám vệ sỹ này của nhà họ Từ cũng không phải ngốc, bọn chúng có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ đến đỉnh điểm của Từ Chấn Dực, gia chủ nhà họ Từ và cậu chủ lớn Từ Viêm.

Cũng chính vì vậy, bọn chúng ra tay không hề kiêng nể, dứt khoát xông vào muốn giết chết Tô Minh ngay tại chỗ.

Tốc độ của những cây côn kia không hề chậm, vung lên thành một đường cong mờ màu đen tấn công Tô Minh từ khắp bốn phía xung quanh, đến cả luồng không khí xung quanh cũng bị chấn động nhẹ.

Bọn chúng người nào người nấy mặt như đâm lê, thậm chí trong mắt còn ngập sự giết chóc, khuôn mặt khẽ vặn vẹo, cơ bắp trên cánh tay căng lên, sức mạnh lên đến hai trăm phần trăm đang chờ để bộc phát.

Ở một góc của sảnh tiệc, Trần Chỉ Tình đã có vẻ sốt ruột.

Mà những người khác có mặt trong sảnh đều tỏ vẻ hưng phấn, bọn họ đã dự đoán được kết quả của Tô Minh, bị không biết bao nhiêu cây côn thế này chào hỏi, Tô Minh nếu may mắn không chết thì cũng chỉ còn lại một hơi tàn.

Vậy mà.

Khiến người ta chết cũng không tin được là… trong lúc nguy cấp như vậy, Tô Minh lại ra tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom